Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 201: Dấu hiệu lớn lên 4

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 201: Dấu hiệu lớn lên 4

Editor:Quỳnh Nguyễn

Anh nước chanh! Nhanh cứu em!

Trên màn hình điện thoại di động nhất thời lộ ra một hàng chữ này, còn có một cái vẻ mặt khóc.

Trình Chi Ngôn nhíu mày, nhanh chóng trả lời một câu:

Em làm sao vậy, ở đâu?

Sau khi tin nhắn của anh gửi đi, thật lâu sau cũng không có trả lời.

Trình Chi Ngôn ngồi ở trong phòng học, nhất thời có chút lo lắng.

Anh quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Phong, chần chờ một chút, cuối cùng cầm lấy điện thoại di động thấp giọng nói: "Tớ đi toilet một chút, nếu như một lát cô giáo tới, nói giúp tớ một chút."

"A? Hiện tại đi?" Hạ Phong sửng sốt, còn chưa phản ứng kịp, Trình Chi Ngôn đã từ cửa sau phòng học đi ra ngoài.

Bên ngoài hành lang im ắng, lúc này tất cả các lớp đang tự học buổi tối.

Trong lòng bàn tay Trình Chi Ngôn nắm điện thoại, tâm hoảng ý loạn đi đến góc sáng sủa phía sau cầu thang, cúi đầu nhanh chóng tìm số điện thoại di động Tiểu Thỏ.

Trong điện thoại chỉ vang hai tiếng bên kia liền tiếp máy.

"Tiểu Thỏ??" Một đôi lông mi thanh tú của Trình Chi Ngôn nhíu lại, trong giọng nói mang theo một tia khẩn trương hướng tới cô hỏi: "Em làm sao vậy?"

" Hu hu hu... Anh nước chanh..." Bên kia điện thoại thanh âm Tiểu Thỏ tràn đầy ủy khuất, "Em giống như...Em giống như tới cái kia rồi...."

"Cái gì?" Trình Chi Ngôn hơi run sợ một chút, trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng kịp: "Tới cái gì?"

" Chính là... Chính là nữ sinh tới cái kia..." Tiểu Thỏ ít nhiều còn là có chút xấu hổ, cô do dự mà mở miệng nói: "Làm sao bây giờ?"

"..."

Trình Chi Ngôn nhất thời phục hồi tinh thần lại, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, "Em hỏi anh? Hỏi một vị nam sinh làm sao bây giờ?"

"Em..." Tiểu Thỏ ở bên kia điện thoại sớm đã đỏ mặt xấu hổ, cô khóc không ra nước mắt hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Mặc dù em biết nên làm cái gì bây giờ.... Nhưng mà em không đứng dậy được a..."

" Có ý tứ gì?"

" Trong nhà.... Trong nhà không có cái kia..." Thanh âm Tiểu Thỏ yếu ớt hướng tới Trình Chi Ngôn nói.

" Cái gì cái kia?" Trình Chi Ngôn khó hiểu.

"..."

Bên kia điện thoại nhất thời trầm mặc hai giây.

Trình Chi Ngôn nghe tiếng hít thở Tiểu Thỏ rất nhỏ, nhịn không được thúc giục nói: "Làm sao vậy, không có gì, em nói đi."

" Không có... Băng vệ sinh..." Thanh âm Tiểu Thỏ sắp khóc, rốt cục từ bên kia điện thoại truyền tới.

"..."

Trình Chi Ngôn nhất thời cứng lại rồi.

" Nhà em không có, nhà anh cũng không có..." Thanh âm Tiểu Thỏ buồn bực tiếp tục hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Nhưng mà em... Đều đã dính lên trên váy rồi... Không dám ra ngoài..."

"..."

Trình Chi Ngôn chỉ cảm thấy trong lòng mình nhất thời từng đợt gió lạnh thổi qua, anh có chút dở khóc dở cười hướng tới bên kia điện thoại nói: "Anh biết rõ, em ngốc ở nhà đừng nhúc nhích, anh lập tức trở lại."

" Nhưng mà không phải anh ở lớp tự học buổi tối sao..." Tiểu Thỏ có chút chần chờ, vừa rồi cô chính là theo thói quen gửi tin nhắn cho Trình Chi Ngôn, nhưng mà sau khi gửi mới nhớ tới anh đang ở lớp tự học buổi tối, cách giờ tan học vẫn còn hai giờ....

"Uh`m." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt lên tiếng, chưa từng có nhiều giải thích, chỉ là lại hướng tới bên kia điện thoại nói một câu: "Em đừng lộn xộn a." Liền cúp điện thoại.

Trở lại trong phòng học chính mình, Trình Chi Ngôn lập tức ngồi vào trên vị trí, thu dọn đồ đạc một chút liền mang theo cặp sách hướng tới Hạ Phong nói: "Tớ có việc, đi trước, cậu xin nghỉ với giáo viên giúp tớ."

"A... A??" Hạ Phong trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng kịp.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại