Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
Chương 75: Trước giờ thi đấu (một)
Editor: Mộc Du
Đầu Phong Vụ Niên càng ngày càng hạ thấp, càng lúc càng gần Hoa Khóc Tuyết, hắn lại càng kích động, cuối cùng dùng sức một chút, liền muốn hôn lên môi của nàng.
"Phốc!" Đột nhiên, ba đạo lực lượng đến từ nhiều hướng khác nhau đánh hắn bay ra ngoài, đúng vào lúc hắn chỉ còn thiếu một chút là liền có thể hôn được Hoa Khóc Tuyết.
Hắn ngã nhào trên đất, cả người đau nhức làm cho hắn không ngừng run rẩy, chỉ cảm thấy trước mắt một đạo bóng dáng màu tím tản ra hơi thở giận dữ lướt qua, trước mặt bỗng tối sầm, còn không kịp không cam lòng phẫn nộ thì đã mất đi tri giác.
"Muốn chết!" Mộ Lương đã ôm Hoa Khóc Tuyết đứng lên, lạnh lùng nhìn về phía Phong Vụ Niên, trên khuôn mặt tuấn mỹ tất cả đều là giận dữ ẩn chứa ý cười lạnh u ám, âm thanh so với hàn băng còn lạnh hơn, trực giác hắn cảm thấy Phong Vụ Niên là đi tìm A Noãn, lại không nghĩ rằng hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy là bộ dạng tên kia thiếu chút nữa đã hôn A Noãn, một khắc kia hắn thật sự có một loại kích động muốn hủy thiên diệt địa.
"Ghê tởm." Chóp mũi Hoa Khóc Tuyết vẫn còn quanh quẩn mùi trên người Phong Vụ Niên, chỉ cảm thấy buồn nôn, lạnh lùng nhìn về phía hắn đang máu me khắp người, Phong Vụ Niên ngã xuống đất ngất đi, khuôn mặt nàng tràn đầy sát ý, nếu lúc đó nàng tỉnh muộn một khắc, sợ rằng một tháng nữa nàng ăn cái gì cũng không vào!
Vào lúc này Thiêu Hồng đột nhiên bay ra, tức giận mắng to: "Cái quái gì, lại dám đụng đến chủ tử của ta, ta đánh chết ngươi!"
Mộ Lương nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Hoa Khóc Tuyết, bộ mặt có chút cứng ngắc, há miệng, lại nói không ra một chữ.
"Mộ Lương, hắn vẫn chưa có đụng đến ta." Hoa Khóc Tuyết không biết hắn nhìn thấy là cái hình ảnh gì chỉ hi vọng hắn tin tưởng mình.
"Đứa ngốc, ta về sau không bao giờ để nàng một mình nữa." Mộ Lương ôm lấy nàng thật chặt vào trong ngực, nhắm mắt lại quát nhẹ: "Nàng có biết hay không ta vừa rồi nhìn thấy hắn muốn hôn nàng, ta đã muốn phát điên rồi!"
"Ta cũng không biết ta ngủ đến như ngất đi, khi hắn tới ta một chút cũng không phát hiện." Khuôn mặt Hoa Khóc Tuyết ảo não, trong lòng trừ tức giận, cũng có chút uất ức.
"Thiêu Hồng, bày kết giới!" Mộ Lương chợt mở ra con ngươi đầy máu, rút cây trâm trên tóc Hoa Khóc Tuyết ra, dùng sức hướng không trung ném lên.
Liệp Tử ngoan ngoãn bay ra, đuổi theo Thiêu Hồng, tử quang cùng hồng quang trên không trung đại thịnh.
Mọi người chạy tới sau thấy vậy, đều mở to hai mắt nhìn, Mộ Lương nghiêm mặt hai người đứng ở dưới hai luồng ánh sáng.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
"Ai cũng không cho phép cứu Phong Vụ Niên."
Hoa Khóc Tuyết lạnh lùng nhìn về phía xa, âm thanh lạnh lẽo, còn hơn cả nước ở bên trong hàn trì.
"Trước khi cuộc tranh tài diễn ra, chúng ta sẽ trở về."
Mộ Lương cũng lạnh lùng lên tiếng, cũng không quan tâm đến phản ứng của bọn họ, kéo Hoa Khấp Tuyết, nhảy vào chính giữa xoáy ánh sáng, chỉ là trong nháy mắt, tử quang cùng hồng quang đều biến mất không thấy gì nữa, hai người Mộ Lương cùng Hoa Khóc Tuyết, cũng biến mất ngay tại chỗ.
"Chuyện gì xảy ra?" Trịnh Loan nghi ngờ tới cực điểm.
"Không biết, việc mà chúng ta có thể làm, chỉ có chờ." Sắc mặt Hoa Trảm Lãng có chút nặng nề, nhìn về phía trước không một bóng người.
"Đừng lo lắng, hoàng thúc cùng hoàng thẩm không có việc gì." Mộ Hỏa Nhân an ủi, nhưng trong lòng cũng là sốt ruột không chịu được, hô hấp cũng có chút không thông.
"Mộ Lương nói trước cuộc tranh tài sẽ trở về thì nhất định sẽ trở về." Bạch Thánh Vũ đỡ Lưu Nguyệt té xỉu dậy, lạnh nhạt nói, hắn tin tưởng Mộ Lương.
"Vương gia không có việc gì, người vừa rồi là tự mình nhảy vào luồng ánh sáng đó." Trạch Linh nhìn thật cẩn thận, đoán chừng việc này là bọn họ cố ý làm vậy.
"A, Phong thái tử sắp chết!" Vương Tước Nhân thăm dò hô hấp của Phong Vụ Niên một chút, rút tay về, quay đầu rống la to.
"Đỡ hắn lên......"
"Không được cứu hắn." Hoa Trảm Lãng quát lạnh, cắt đứt lời nói của Trịnh Loan.
"Chắc chắn là hắn sau lưng chúng ta tìm đến Vương phi, không trách được mới vừa rồi Vương gia cùng Vương phi đều rất tức giận." Vương Tước Nhân trong tiềm thức không muốn cứu hắn, nghe lời Hoa Trảm Lãng nói, chậm rãi đứng lên.
"Nhưng dù sao hắn cũng là thái tử của một nước." Trịnh Loan cau mày, có chút không tán thành cách làm của bọn họ.
"Mộ Lương muốn một người chết, chắc là sẽ không cần nhìn đến thân phận của người đó." Giọng nói của Bạch Thánh Vũ cũng trở nên lạnh lẽo, Phong Vụ Niên dám nhúng chàm Hoa Khóc Tuyết, vậy thì phải có gan chịu, hôm nay xem ra, chỉ có thể như vậy.
"Đức vương, chuyện Vương gia muốn làm, hi vọng là ngài không nên nhúng tay." Trạch Linh giọng nói hơi thong thả một chút, khuyên.
Thật ra Trịnh Loan cũng đoán được Phong Vụ Niên đối với Thánh vương phi làm những gì, nhìn lại vẻ mặt của từng người bọn họ, thở dài: "Ta sẽ coi như không nhìn thấy." Cho dù hắn muốn cứu, thì cũng không có năng lực, những người này sợ là sẽ đánh cho hắn bất tỉnh rồi mang đi.
"Tự làm tự chịu." Mộ Hỏa Nhân hừ lạnh, đột nhiên cau mày, che bụng nhỏ giọng hô: "A, bụng của ta!"
Sắc mặt Hoa Trảm Lãng căng thẳng, bắt mạch cho nàng: "Chúng ta trở về khách điếm, nàng động thai khí." Dứt lời, mang theo nàng rời khỏi tại chỗ.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Mọi người còn lại, bao gồm Cảnh Duệ chạy tới sau đó đều đồng loạt rời đi.
Phong Vụ Niên lẳng lặng nằm ở trên cánh hoa, mặt trắng như tờ giấy, hơi thở càng ngày càng yếu, đột nhiên, một vệt kim quang rót vào trong cơ thể hắn, bóng đen thổi qua, hắn liền biến mất.
Khách điếm Lưu Phong.
"Hỏa Nhân, nàng đừng quá lo lắng cho hai người Mộ Lương, cũng đừng kích động biết không?" Hoa Trảm Lãng đau lòng nhìn Mộ Hỏa Nhân nằm trên giường, nàng lúc nãy còn an ủi bọn hắn, kết quả là chính mình bởi vì nóng nảy quá độ mà động thai khí.
"Bảo bảo thế nào?" Mộ Hỏa Nhân vuốt bụng, khẩn trương hỏi.
"Có ta ở đây, con có thể xảy ra chuyện gì nhưng là nàng mới mang thai chưa được bao lâu, thai nhi vẫn chưa ổn định, phải cẩn thận gấp bội, một lát ta đi nấu thuốc cho nàng, nàng hãy ngoan ngoãn nằm nghỉ biết không?" Hoa Trảm Lãng đắp chăn cẩn thận cho nàng rồi đứng dậy đi ra ngoài cửa.
"Lưu Nguyệt, ngươi giúp ta chăm sóc cho Hỏa Nhân, ta đi nấu thuốc."
"Vâng." Lưu Nguyệt gật đầu một cái, đi vào trong nhà.
"Lưu Nguyệt." Mộ Hỏa Nhân nâng lên nụ cười nhẹ.
"Công chúa! Người đừng cười nữa, mau nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi!" Lưu Nguyệt chu mỏ một cái, nghĩ đến tiểu thư biến mất không thấy đâu nữa, thở dài: "Không biết tiểu thư bây giờ đang ở nơi nào." Bọn họ không có nói cho Lưu Nguyệt chuyện Phong Vụ Niên, sợ là nàng sẽ tự trách.
"Hoàng thẩm sẽ không có chuyện gì đâu." Mộ Hỏa Nhân an ủi.
"Ừm, ta tin tưởng tiểu thư cùng Vương gia nhất định sẽ không có chuyện gì." Lưu Nguyệt gật đầu, ở trong lòng nàng thì không có chuyện gì mà Hoa Khóc Tuyết và Mộ Lương không làm được.
"Công chúa, người và Hoa tiên sinh là thế nào mà quen biết nha, ta vẫn luôn rất tò mò." Lưu Nguyệt mở to đôi mắt vốn đã rất to, trong mắt tràn ngập tò mò: "Hoa tiên sinh đối với công chúa thật tốt."
"Ta theo đuổi hắn nha, ha ha, cũng coi như là không đánh thì không quen biết......" Mộ Hỏa Nhân cười cười: "Cũng không phải là cái gì mà người có ý thì gặp nhau."
"Hắc hắc, nhưng Hoa tiên sinh rất thích người, như vậy là đủ rồi nha." Lưu Nguyệt cũng cười theo.
"Đúng nha, mà ngươi còn nói ta chẳng lẽ là Cảnh đại nhân đối với ngươi không tốt sao?" Mộ Hỏa Nhân nghĩ đến cái cọc gỗ Cảnh Duệ đó bây giờ lại đùa giỡn với nữ nhân, cười lên ha hả.
Lưu Nguyệt bị nàng cười đến 囧, thấy nàng không có chút hình tượng nào cười to, lập tức cau mũi một cái:"Công chúa, cái người này sao lại cười khoa trương như vậy, nếu như là hoàng thượng ở chỗ này, sợ rằng lại muốn gõ đầu người!"
"Éc." Mộ Hỏa Nhân ngây ra, trên mặt đột nhiên phiền muộn: "Cũng không biết hoàng huynh hiện tại thế nào, ai, ta cũng có chút nhớ huynh ấy......"
Đều nói phụ nữ có thai rất đa sầu đa cảm, Lưu Nguyệt trước kia không tin, nhưng bây giờ đã tin, nhìn công chúa đại nhân đắm chìm trong hoài niệm đối với huynh trưởng, Lưu Nguyệt rất muốn vỗ trán thở dài......
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Tại phía xa trong hoàng cung Mộ Lê đột nhiên cảm thấy lỗ tai nóng lên.
"Thánh Diêu, ta cảm giác hoàng thẩm đang nhắc đến ta." Mộ Lê kéo Bạch Thánh Vũ qua một bên lật xem sách tu luyện, cười hề hề.
"À?" Bạch Thánh Diêu cau mày: "Tuyết Tuyết làm sao có thể nghĩ đến chàng?"
"Hắc sao nàng lại nói như vậy chứ, hoàng thẩm sao lại không thể suy nghĩ đến ta, có thể là nhớ đến chuyện làm cơm cho ta mỗi ngày." Mộ Lê híp mắt.
Bạch Thánh Diêu khóe miệng co giật, thư tịch trong tay hung hăng đánh tới trên đầu Mộ Lê: "Mộ Lê, ta phát hiện chàng càng ngày càng tự luyến rồi." Hắn có thể nếm được tay nghề của Tuyết Tuyết còn không phải là do dựa hơi vương gia sao!
Mộ Lê co rụt cổ lại, không dám nói tiếp.
"A, chàng là ghét bỏ tài nấu ăn của ta có phải không?" Bạch Thánh Diêu đột nhiên nguy hiểm híp mắt.
"Không có không có!" Mộ Lê lắc đầu như trống bỏi.
Bạch Thánh Diêu cười lạnh một tiếng, đá văng đống sách trước người, hướng phía cửa phân phó: "Tiểu đãi tử, phân phó ngự thiện phòng, chuẩn bị đồ ăn trưa cho hoàng thượng."
"Dạ!" Tiểu đãi nhỏ giọng đáp lại.
"Tiểu đãi tử ngươi đứng lại cho trẫm, trẫm không cho phép ngươi đi!" Mộ Lê trợn mắt, lập tức nhảy lên muốn đi chặn lại.
"Đi cản đi a, buổi trưa liền đói bụng." Bạch Thánh Diêu ưu nhã ngồi ở trên ghế, dù bận vẫn ung dung nhấp một ngụm trà, hài lòng nhìn vẻ mặt đau khổ xoay người của người nào đó.
"Thánh Diêu, nàng khi dễ ta......" Mộ Lê rất uất ức, ăn thức ăn do Thánh Diêu làm quen rồi, hắn làm sao còn có thể ăn vào ngự thiện phòng gì đó.
"Khi dễ chàng, chàng tin hay không ta còn phụ chàng!" Bạch Thánh Diêu hừ lạnh, trong cung này tường không cao lắm hay là nàng thử leo một lần đi.
Mộ Lê lại càng uất ức hơn, cũng không biết là gần đây Thánh Diêu bị làm sao, tính khí trở nên rất nóng nảy, có chuyện hay không có chuyện thì cũng cùng hắn cãi vả, còn hắn thì không dám cãi lại.
"Ừ, dựa theo cái này tu luyện đi, đừng có lãng phí báu vật." Bạch Thánh Diêu "Xì" một tiếng nở nụ cười, ném sách trong tay cho hắn.
"Ta muốn ăn trưa......" Mộ Lê nhận lấy sách, đáng thương nhìn nàng.
"Ta hôm nay hơi mệt, cho nên không muốn vào bếp." Bạch Thánh Diêu thở dài, vuốt vuốt huyệt thái dương đau nhức, mấy ngày nay vì để cho Mộ Lê nhanh chóng tăng lên huyễn thuật, nàng mỗi ngày mỗi đêm lật cổ tịch, sợ là mệt mỏi quá độ rồi.
Nghe vậy, Mộ Lê thu hồi bộ dạng đáng thương, chau mày tiến lại gần nàng, lo lắng hỏi: "Có phải là do hai ngày nay phải xem quá nhiều sách hay không, nàng mau nghỉ ngơi đi."
"Ừ, chàng tu luyện trước, chờ luyện giỏi cái đó, ta lại tìm tiếp." Bạch Thánh Diêu gật đầu một cái, nàng gần đây mới phát hiện thì ra Mộ Lê cũng là kỳ tài luyện võ, những thứ cổ tịch kia **, hắn luyện được rất nhanh.
"Nàng ngủ đi rồi ta đi luyện." Mộ Lê dịu dàng cười cười, ôm nàng lên giường, ôm lấy nàng, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của nàng.
"Ta không phải con nít!" Bạch Thánh Diêu mặt đỏ hồng, cảm giác cái tư thế này rất mập mờ.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
"Hừ, nàng có ngủ hay không, không ngủ ta liền......" Mộ Lê cười tà một tiếng, cúi đầu hôn lên môi của nàng.
"Ưmh, ta ngủ!" Bạch Thánh Diêu mặt đỏ lên, chui vào trong ngực hắn, hít lấy mùi hương làm cho nàng an tâm, không lâu lắm liền ngủ thiếp đi.
Nhìn đáy mắt nàng thâm quầng, Mộ Lê tràn đầy đau lòng, trong khoảng thời gian này vội vàng tu luyện, Thánh Diêu một mực giúp hắn tìm kiếm cổ tịch, cộng thêm đan dược của hoàng thúc đưa, năng lực của hắn tăng lên không ít nhưng lại làm cho Thánh Diêu mệt muốn chết, hắn vốn là vì bảo vệ nàng mới cố gắng như vậy, hắn không muốn nàng mệt mỏi.
Nhẹ nhàng ôm nàng đang ngủ say đặt xuống, hắn tính toán đi ngự thiện phòng một chuyến, thời gian trước hắn có len lén học nấu cháo, mùi vị cũng không tệ lắm, hôm nay đổi lại hắn tới phục vụ cho Thánh Diêu nhà hắn.
Nếu Thánh Diêu biết mình vì nàng mà nấu cháo, có thể rất kinh ngạc hay không a...... Nghĩ đến đó, Mộ Lê ôn nhu mà cười lên, quay đầu lại liếc nhìn trong chăn phồng lên một cục, từ từ mở cửa cung ra.
Phủ thái tử.
Người áo đen ném Phong Vụ Niên lên giường, giống như là ném đồ bỏ đi, khuôn mặt chán ghét.
"Phế vật, chuyện gì cũng làm không xong."
Người áo đen kia khinh thường hừ lạnh, âm thanh tang thương cũng không lộ vẻ người lớn.
Người áo đen giơ tay lên, ngưng tụ một đoàn kim quang, trở tay truyền vào gương mặt tái nhợt của Phong Vụ Niên, không lâu lắm, kim quang dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Phong Vụ Niên đột nhiên khổ sở cau mày, khó khăn ho khan, "Phốc" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, lại ngã xuống giường, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ nhưng hô hấp cũng không có suy yếu như vừa rồi.
Người áo đen lại ngưng tụ một đoàn kim quang, dò xét thương thế từ đầu đến chân cho hắn, đột nhiên, tay của hắn dừng lại, trừng lớn cặp mắt, sự sắc bén trong mắt tất cả đều biến thành vẻ mừng rỡ như điên.
"Ha ha ha ha, lão phu tìm lâu như vậy, lại không nghĩ rằng đã ở gần đây rồi, Phong Vụ Niên, ngươi mặc dù vô năng nhưng cũng coi như có chút hữu dụng, ít nhất là có thể giúp cho lão phu tìm được thứ ta cần."
Trong thanh âm của người áo đen tràn đầy vui sướng, chờ hắn tìm được người gây ra thương tích này thì cũng sẽ tìm được vật kia, chờ hắn chiếm được lực lượng của hai vật kia, vậy thì kế hoạch của hắn đã có thể hoàn thành!
"Khụ khụ, trước, tiên sinh." Phong Vụ Niên từ từ tỉnh lại, vô lực mở mắt, nhìn người áo đen trước giường, âm thanh suy yếu vô lực.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
"Nuốt cái này xuống đi, ngươi có thể nhanh chóng tăng lên huyễn thuật." Người áo đen thản nhiên nhìn hắn, ném vào trong miệng của hắn một viên dược hoàn màu trắng sau đó truyền thêm một đạo kim quang nữa.
Phong Vụ Niên chợt cảm thấy toàn thân tràn đầy lực lượng, đau đớn trên người ít nhiều gì cũng giảm bớt, trong bụng cảm kích: "Đa tạ ân cứu mạng của tiên sinh."
"Thương tích này của ngươi, là ai gây ra?" Người áo đen một lòng muốn dò xét tin tức có liên quan đến vật đó, chẳng thèm khách sáo với hắn.
Phong Vụ Niên ho khan một cái, nhăn lại mày, hơi mở mắt trong đó có điểm không cam lòng, chỉ kém một chút nữa thôi...... Mộ Lương tới thật là đúng thời điểm.
"Nói chuyện!" Người áo đen thấy hắn đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình, không đáp lời của hắn, lập tức đen mặt, "Bùm" một tiếng đập vỡ cái bàn ở bên cạnh.
Phong Vụ Niên hồi hồn, có chút lo lắng nhìn về phía người áo đen: "Ta cảm giác có ba cỗ lực lượng đồng thời công kích ta, hai cỗ lực lượng khác ta không biết, nhưng đợt công kích sau lưng nhất định là do Mộ Lương, Thánh Vương của Mộ quốc làm!"
Hắn mặc dù đối với người ngoài rất ngông cuồng, nhưng ở trước mặt người áo đen này, hắn thế nhưng lại không dám, người áo đen này là mười sáu năm trước tới Phong Quốc, ai cũng không biết lai lịch của hắn, mới gặp lần đầu hắn liền chọn trúng mình, từ nhỏ bắt đầu bồi dưỡng mình, sở dĩ huyễn thuật của hắn có thể nổi bật hơn so với người cùng lứa tuổi đều là do công của người áo đen.
Nhưng là ông ta cũng không phải là thật tâm muốn chỉ dạy hắn công phu, hắn có thể cảm giác được, lão nhân này lực lượng vô cùng cường đại nhưng hắn nửa phần cũng không muốn truyền thụ lại lực lượng cường đại đó cho hắn.
Hắn chưa từng gặp qua diện mạo thật của người áo đen kia và lão nhân đó cũng chưa bao giờ che giấu sự khinh thường đối với hắn, hoặc là nói, hắn đối với tất cả mọi người ở nơi này đều mang một thái độ khinh thường, rất là cao ngạo, mỗi lần ánh mắt ông ta nhìn hắn, đều giống như là nhìn một con giun con kiến, còn ông ta chính là thần tiên trên trời.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
"Mộ Lương......" Người áo đen thì thầm, mắt khẽ nheo lại, không biết là đang suy tư cái gì.
Phong Vụ Niên thấy hắn không nói lời nào, không biết đến bao lâu liền hỏi: "Tiên sinh là muốn giết hắn sao?"
"Giết hắn? Lão phu đã nói qua, lão phu khinh thường giết những thứ phàm phu tục tử như các ngươi, bất quá là trên người hắn có đồ lão phu muốn."
Người áo đen lúc nói ra lời này rất là cao ngạo, trong mắt lại bắt đầu hiện ra cái loại khinh thường đó.
Phong Vụ Niên hận nhất chính là loại người như hắn, mọi người không phải đều là người sao? Tại sao hắn lại một dạng tư thái như hắn là thần, quả đấm siết thật chặt, lại nghĩ đến Mộ Lương, trong mắt xẹt qua một tia ánh sáng lạnh, tròng mắt suy tư chốc lát, lại giương lên nụ cười nhạt: "Tiên sinh nếu muốn đoạt được vật kia, Mộ Lương không chết, sợ sẽ có chút phiền toái."
"Chớ ở trước mặt ta mà diễn trò tâm cơ, ngươi không phải là muốn nói khích ta để ta giúp ngươi giết hắn hả." Người áo đen chê cười, nếu Mộ Lương làm ra thương thế này của hắn, vậy thì ông cũng không tin phế vật này không hận, dã tâm của hắn ông làm sao mà không nhìn ra, tên Thánh Vương này hắn cũng đã nghe nói qua, không cần suy nghĩ, phế vật này là muốn hắn loại bỏ chướng ngại vật để cướp lấy thiên hạ.
"Tiên sinh." Nụ cười Phong Vụ Niên cứng đờ, không ngờ hắn lại nói trực tiếp như thế, trong lòng dâng lên nồng đậm không vui, giọng nói căng thẳng, lại ho lên.
"Ăn cái này đi, đợi nó dung nhập vào bên trong cơ thể ngươi, ngươi liền có huyễn thuật chí cao vô thượng, ở tại nơi của những phàm phu tục tử này thì ngươi cũng có thể xem là đứng đầu rồi, coi như là phần thưởng cho ngươi đã giúp ta tìm ra bảo vật kia."
Người áo đen biết được vị trí của vật kia, tâm tình rất tốt, rộng rãi ném cho hắn một viên thuốc, tư thái này giống như là bố thí cho hắn.
"Đa tạ tiên sinh!" Phong Vụ Niên nhận lấy viên thuốc, có chút kích động, huyễn thuật của hắn nếu có thể đứng đầu thì đám người Mộ Lương hắn còn sợ gì nữa, thiên hạ này, còn có Hoa Khóc Tuyết nữa, cũng sẽ thuộc về hắn!
Hắn biết người áo đen mặc dù đối với hắn khinh thường, nhưng đồ mà ông ta cho hắn đều là cực phẩm, hắn tin tưởng nều hắn ăn viên dược hoàn này, nhất định sẽ trở nên cường đại, nghĩ đến đây, sự khinh thường của người áo đen kia cũng thuận mắt lên không ít.
Người áo đen nhìn Phong Vụ Niên trong mắt tất cả đều là khinh miệt, phàm phu tục tử thì chính là phàm phu tục tử, nông cạn! Tại cái nơi tồi tàn này xưng vương xưng bá, liền có thể làm cho hắn vui vẻ thành cái bộ dáng này, Vân Huyễn đại lục nho nhỏ này, có cái gì đáng để tranh sao?
"Việc lão phu kêu ngươi tìm thanh xích kiếm kia, không cần tìm nữa." Lưu lại lời nói, người áo đen vẩy vẩy tay áo tím, xoay người liền rời đi.
Phong Vụ Niên nhìn chỗ hắn biến mất, chậm rãi gợi lên khóe miệng, có linh đan của tiên sinh tương trợ, ngày hắn đánh bại Mộ Lương đã sắp tới.
Nghe nhắc tới xích kiếm này, Phong Vụ Niên không nhịn được nhăn mày lại, hắn không biết tiên sinh muốn tìm những thứ đồ này làm gì, hắn chỉ biết những đồ mà lão nhân muốn tìm đều có lực lượng rất cường đại, giống như thời điểm hắn tìm được khối đá màu vàng kia cho tiên sinh, hắn từng nổi lên tham niệm, nghĩ muốn chiếm cho mình, lại bị lực lượng kia cắn trả, tê liệt ngã xuống ở trên giường dưỡng thương ba tháng, ánh mắt giễu cợt của tiên sinh khi đó đến bây giờ hắn vẫn chưa có quên, hắn còn nhớ ông ta nói: "Phế vật, chỉ bằng ngươi cũng muốn có được lực lượng của nó!"
Đến đây hắn đã biết rõ thứ mà tiên sinh muốn tìm thì hắn không đụng đến được, mặc dù không cam tâm, nhưng hắn vẫn phải tìm những vật mà tiên sinh cần tìm, rồi tiên sinh cũng có khi sẽ giúp hắn tăng lên một chút huyễn thuật, chuyện này đối với hắn mà nói cũng là có lợi.
Mười mấy năm qua, hắn đã vì tiên sinh tìm ra được không ít vật thất lạc ở trong Tam quốc, nhưng hai vật quan trọng nhất thì đến nay vẫn không có tung tích, đó chính là xích kiếm cùng tử tiêu, nghe nói, hai món bảo vật này có khả năng hủy thiên diệt địa.
Phong Vụ Niên suy nghĩ nhanh chóng, liên hệ với việc hắn bị thương, hắn nghĩ, xích kiếm này cùng với Mộ Lương là có quan hệ, ánh mắt hẹp dài của hắn hung hăng nheo lại, trong lòng lại dâng lên một chút không cam lòng, tại sao tất cả những đồ tốt đều vây quanh Mộ Lương, tại sao rốt cuộc là tại sao!
Đầu Phong Vụ Niên càng ngày càng hạ thấp, càng lúc càng gần Hoa Khóc Tuyết, hắn lại càng kích động, cuối cùng dùng sức một chút, liền muốn hôn lên môi của nàng.
"Phốc!" Đột nhiên, ba đạo lực lượng đến từ nhiều hướng khác nhau đánh hắn bay ra ngoài, đúng vào lúc hắn chỉ còn thiếu một chút là liền có thể hôn được Hoa Khóc Tuyết.
Hắn ngã nhào trên đất, cả người đau nhức làm cho hắn không ngừng run rẩy, chỉ cảm thấy trước mắt một đạo bóng dáng màu tím tản ra hơi thở giận dữ lướt qua, trước mặt bỗng tối sầm, còn không kịp không cam lòng phẫn nộ thì đã mất đi tri giác.
"Muốn chết!" Mộ Lương đã ôm Hoa Khóc Tuyết đứng lên, lạnh lùng nhìn về phía Phong Vụ Niên, trên khuôn mặt tuấn mỹ tất cả đều là giận dữ ẩn chứa ý cười lạnh u ám, âm thanh so với hàn băng còn lạnh hơn, trực giác hắn cảm thấy Phong Vụ Niên là đi tìm A Noãn, lại không nghĩ rằng hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy là bộ dạng tên kia thiếu chút nữa đã hôn A Noãn, một khắc kia hắn thật sự có một loại kích động muốn hủy thiên diệt địa.
"Ghê tởm." Chóp mũi Hoa Khóc Tuyết vẫn còn quanh quẩn mùi trên người Phong Vụ Niên, chỉ cảm thấy buồn nôn, lạnh lùng nhìn về phía hắn đang máu me khắp người, Phong Vụ Niên ngã xuống đất ngất đi, khuôn mặt nàng tràn đầy sát ý, nếu lúc đó nàng tỉnh muộn một khắc, sợ rằng một tháng nữa nàng ăn cái gì cũng không vào!
Vào lúc này Thiêu Hồng đột nhiên bay ra, tức giận mắng to: "Cái quái gì, lại dám đụng đến chủ tử của ta, ta đánh chết ngươi!"
Mộ Lương nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Hoa Khóc Tuyết, bộ mặt có chút cứng ngắc, há miệng, lại nói không ra một chữ.
"Mộ Lương, hắn vẫn chưa có đụng đến ta." Hoa Khóc Tuyết không biết hắn nhìn thấy là cái hình ảnh gì chỉ hi vọng hắn tin tưởng mình.
"Đứa ngốc, ta về sau không bao giờ để nàng một mình nữa." Mộ Lương ôm lấy nàng thật chặt vào trong ngực, nhắm mắt lại quát nhẹ: "Nàng có biết hay không ta vừa rồi nhìn thấy hắn muốn hôn nàng, ta đã muốn phát điên rồi!"
"Ta cũng không biết ta ngủ đến như ngất đi, khi hắn tới ta một chút cũng không phát hiện." Khuôn mặt Hoa Khóc Tuyết ảo não, trong lòng trừ tức giận, cũng có chút uất ức.
"Thiêu Hồng, bày kết giới!" Mộ Lương chợt mở ra con ngươi đầy máu, rút cây trâm trên tóc Hoa Khóc Tuyết ra, dùng sức hướng không trung ném lên.
Liệp Tử ngoan ngoãn bay ra, đuổi theo Thiêu Hồng, tử quang cùng hồng quang trên không trung đại thịnh.
Mọi người chạy tới sau thấy vậy, đều mở to hai mắt nhìn, Mộ Lương nghiêm mặt hai người đứng ở dưới hai luồng ánh sáng.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
"Ai cũng không cho phép cứu Phong Vụ Niên."
Hoa Khóc Tuyết lạnh lùng nhìn về phía xa, âm thanh lạnh lẽo, còn hơn cả nước ở bên trong hàn trì.
"Trước khi cuộc tranh tài diễn ra, chúng ta sẽ trở về."
Mộ Lương cũng lạnh lùng lên tiếng, cũng không quan tâm đến phản ứng của bọn họ, kéo Hoa Khấp Tuyết, nhảy vào chính giữa xoáy ánh sáng, chỉ là trong nháy mắt, tử quang cùng hồng quang đều biến mất không thấy gì nữa, hai người Mộ Lương cùng Hoa Khóc Tuyết, cũng biến mất ngay tại chỗ.
"Chuyện gì xảy ra?" Trịnh Loan nghi ngờ tới cực điểm.
"Không biết, việc mà chúng ta có thể làm, chỉ có chờ." Sắc mặt Hoa Trảm Lãng có chút nặng nề, nhìn về phía trước không một bóng người.
"Đừng lo lắng, hoàng thúc cùng hoàng thẩm không có việc gì." Mộ Hỏa Nhân an ủi, nhưng trong lòng cũng là sốt ruột không chịu được, hô hấp cũng có chút không thông.
"Mộ Lương nói trước cuộc tranh tài sẽ trở về thì nhất định sẽ trở về." Bạch Thánh Vũ đỡ Lưu Nguyệt té xỉu dậy, lạnh nhạt nói, hắn tin tưởng Mộ Lương.
"Vương gia không có việc gì, người vừa rồi là tự mình nhảy vào luồng ánh sáng đó." Trạch Linh nhìn thật cẩn thận, đoán chừng việc này là bọn họ cố ý làm vậy.
"A, Phong thái tử sắp chết!" Vương Tước Nhân thăm dò hô hấp của Phong Vụ Niên một chút, rút tay về, quay đầu rống la to.
"Đỡ hắn lên......"
"Không được cứu hắn." Hoa Trảm Lãng quát lạnh, cắt đứt lời nói của Trịnh Loan.
"Chắc chắn là hắn sau lưng chúng ta tìm đến Vương phi, không trách được mới vừa rồi Vương gia cùng Vương phi đều rất tức giận." Vương Tước Nhân trong tiềm thức không muốn cứu hắn, nghe lời Hoa Trảm Lãng nói, chậm rãi đứng lên.
"Nhưng dù sao hắn cũng là thái tử của một nước." Trịnh Loan cau mày, có chút không tán thành cách làm của bọn họ.
"Mộ Lương muốn một người chết, chắc là sẽ không cần nhìn đến thân phận của người đó." Giọng nói của Bạch Thánh Vũ cũng trở nên lạnh lẽo, Phong Vụ Niên dám nhúng chàm Hoa Khóc Tuyết, vậy thì phải có gan chịu, hôm nay xem ra, chỉ có thể như vậy.
"Đức vương, chuyện Vương gia muốn làm, hi vọng là ngài không nên nhúng tay." Trạch Linh giọng nói hơi thong thả một chút, khuyên.
Thật ra Trịnh Loan cũng đoán được Phong Vụ Niên đối với Thánh vương phi làm những gì, nhìn lại vẻ mặt của từng người bọn họ, thở dài: "Ta sẽ coi như không nhìn thấy." Cho dù hắn muốn cứu, thì cũng không có năng lực, những người này sợ là sẽ đánh cho hắn bất tỉnh rồi mang đi.
"Tự làm tự chịu." Mộ Hỏa Nhân hừ lạnh, đột nhiên cau mày, che bụng nhỏ giọng hô: "A, bụng của ta!"
Sắc mặt Hoa Trảm Lãng căng thẳng, bắt mạch cho nàng: "Chúng ta trở về khách điếm, nàng động thai khí." Dứt lời, mang theo nàng rời khỏi tại chỗ.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Mọi người còn lại, bao gồm Cảnh Duệ chạy tới sau đó đều đồng loạt rời đi.
Phong Vụ Niên lẳng lặng nằm ở trên cánh hoa, mặt trắng như tờ giấy, hơi thở càng ngày càng yếu, đột nhiên, một vệt kim quang rót vào trong cơ thể hắn, bóng đen thổi qua, hắn liền biến mất.
Khách điếm Lưu Phong.
"Hỏa Nhân, nàng đừng quá lo lắng cho hai người Mộ Lương, cũng đừng kích động biết không?" Hoa Trảm Lãng đau lòng nhìn Mộ Hỏa Nhân nằm trên giường, nàng lúc nãy còn an ủi bọn hắn, kết quả là chính mình bởi vì nóng nảy quá độ mà động thai khí.
"Bảo bảo thế nào?" Mộ Hỏa Nhân vuốt bụng, khẩn trương hỏi.
"Có ta ở đây, con có thể xảy ra chuyện gì nhưng là nàng mới mang thai chưa được bao lâu, thai nhi vẫn chưa ổn định, phải cẩn thận gấp bội, một lát ta đi nấu thuốc cho nàng, nàng hãy ngoan ngoãn nằm nghỉ biết không?" Hoa Trảm Lãng đắp chăn cẩn thận cho nàng rồi đứng dậy đi ra ngoài cửa.
"Lưu Nguyệt, ngươi giúp ta chăm sóc cho Hỏa Nhân, ta đi nấu thuốc."
"Vâng." Lưu Nguyệt gật đầu một cái, đi vào trong nhà.
"Lưu Nguyệt." Mộ Hỏa Nhân nâng lên nụ cười nhẹ.
"Công chúa! Người đừng cười nữa, mau nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi!" Lưu Nguyệt chu mỏ một cái, nghĩ đến tiểu thư biến mất không thấy đâu nữa, thở dài: "Không biết tiểu thư bây giờ đang ở nơi nào." Bọn họ không có nói cho Lưu Nguyệt chuyện Phong Vụ Niên, sợ là nàng sẽ tự trách.
"Hoàng thẩm sẽ không có chuyện gì đâu." Mộ Hỏa Nhân an ủi.
"Ừm, ta tin tưởng tiểu thư cùng Vương gia nhất định sẽ không có chuyện gì." Lưu Nguyệt gật đầu, ở trong lòng nàng thì không có chuyện gì mà Hoa Khóc Tuyết và Mộ Lương không làm được.
"Công chúa, người và Hoa tiên sinh là thế nào mà quen biết nha, ta vẫn luôn rất tò mò." Lưu Nguyệt mở to đôi mắt vốn đã rất to, trong mắt tràn ngập tò mò: "Hoa tiên sinh đối với công chúa thật tốt."
"Ta theo đuổi hắn nha, ha ha, cũng coi như là không đánh thì không quen biết......" Mộ Hỏa Nhân cười cười: "Cũng không phải là cái gì mà người có ý thì gặp nhau."
"Hắc hắc, nhưng Hoa tiên sinh rất thích người, như vậy là đủ rồi nha." Lưu Nguyệt cũng cười theo.
"Đúng nha, mà ngươi còn nói ta chẳng lẽ là Cảnh đại nhân đối với ngươi không tốt sao?" Mộ Hỏa Nhân nghĩ đến cái cọc gỗ Cảnh Duệ đó bây giờ lại đùa giỡn với nữ nhân, cười lên ha hả.
Lưu Nguyệt bị nàng cười đến 囧, thấy nàng không có chút hình tượng nào cười to, lập tức cau mũi một cái:"Công chúa, cái người này sao lại cười khoa trương như vậy, nếu như là hoàng thượng ở chỗ này, sợ rằng lại muốn gõ đầu người!"
"Éc." Mộ Hỏa Nhân ngây ra, trên mặt đột nhiên phiền muộn: "Cũng không biết hoàng huynh hiện tại thế nào, ai, ta cũng có chút nhớ huynh ấy......"
Đều nói phụ nữ có thai rất đa sầu đa cảm, Lưu Nguyệt trước kia không tin, nhưng bây giờ đã tin, nhìn công chúa đại nhân đắm chìm trong hoài niệm đối với huynh trưởng, Lưu Nguyệt rất muốn vỗ trán thở dài......
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Tại phía xa trong hoàng cung Mộ Lê đột nhiên cảm thấy lỗ tai nóng lên.
"Thánh Diêu, ta cảm giác hoàng thẩm đang nhắc đến ta." Mộ Lê kéo Bạch Thánh Vũ qua một bên lật xem sách tu luyện, cười hề hề.
"À?" Bạch Thánh Diêu cau mày: "Tuyết Tuyết làm sao có thể nghĩ đến chàng?"
"Hắc sao nàng lại nói như vậy chứ, hoàng thẩm sao lại không thể suy nghĩ đến ta, có thể là nhớ đến chuyện làm cơm cho ta mỗi ngày." Mộ Lê híp mắt.
Bạch Thánh Diêu khóe miệng co giật, thư tịch trong tay hung hăng đánh tới trên đầu Mộ Lê: "Mộ Lê, ta phát hiện chàng càng ngày càng tự luyến rồi." Hắn có thể nếm được tay nghề của Tuyết Tuyết còn không phải là do dựa hơi vương gia sao!
Mộ Lê co rụt cổ lại, không dám nói tiếp.
"A, chàng là ghét bỏ tài nấu ăn của ta có phải không?" Bạch Thánh Diêu đột nhiên nguy hiểm híp mắt.
"Không có không có!" Mộ Lê lắc đầu như trống bỏi.
Bạch Thánh Diêu cười lạnh một tiếng, đá văng đống sách trước người, hướng phía cửa phân phó: "Tiểu đãi tử, phân phó ngự thiện phòng, chuẩn bị đồ ăn trưa cho hoàng thượng."
"Dạ!" Tiểu đãi nhỏ giọng đáp lại.
"Tiểu đãi tử ngươi đứng lại cho trẫm, trẫm không cho phép ngươi đi!" Mộ Lê trợn mắt, lập tức nhảy lên muốn đi chặn lại.
"Đi cản đi a, buổi trưa liền đói bụng." Bạch Thánh Diêu ưu nhã ngồi ở trên ghế, dù bận vẫn ung dung nhấp một ngụm trà, hài lòng nhìn vẻ mặt đau khổ xoay người của người nào đó.
"Thánh Diêu, nàng khi dễ ta......" Mộ Lê rất uất ức, ăn thức ăn do Thánh Diêu làm quen rồi, hắn làm sao còn có thể ăn vào ngự thiện phòng gì đó.
"Khi dễ chàng, chàng tin hay không ta còn phụ chàng!" Bạch Thánh Diêu hừ lạnh, trong cung này tường không cao lắm hay là nàng thử leo một lần đi.
Mộ Lê lại càng uất ức hơn, cũng không biết là gần đây Thánh Diêu bị làm sao, tính khí trở nên rất nóng nảy, có chuyện hay không có chuyện thì cũng cùng hắn cãi vả, còn hắn thì không dám cãi lại.
"Ừ, dựa theo cái này tu luyện đi, đừng có lãng phí báu vật." Bạch Thánh Diêu "Xì" một tiếng nở nụ cười, ném sách trong tay cho hắn.
"Ta muốn ăn trưa......" Mộ Lê nhận lấy sách, đáng thương nhìn nàng.
"Ta hôm nay hơi mệt, cho nên không muốn vào bếp." Bạch Thánh Diêu thở dài, vuốt vuốt huyệt thái dương đau nhức, mấy ngày nay vì để cho Mộ Lê nhanh chóng tăng lên huyễn thuật, nàng mỗi ngày mỗi đêm lật cổ tịch, sợ là mệt mỏi quá độ rồi.
Nghe vậy, Mộ Lê thu hồi bộ dạng đáng thương, chau mày tiến lại gần nàng, lo lắng hỏi: "Có phải là do hai ngày nay phải xem quá nhiều sách hay không, nàng mau nghỉ ngơi đi."
"Ừ, chàng tu luyện trước, chờ luyện giỏi cái đó, ta lại tìm tiếp." Bạch Thánh Diêu gật đầu một cái, nàng gần đây mới phát hiện thì ra Mộ Lê cũng là kỳ tài luyện võ, những thứ cổ tịch kia **, hắn luyện được rất nhanh.
"Nàng ngủ đi rồi ta đi luyện." Mộ Lê dịu dàng cười cười, ôm nàng lên giường, ôm lấy nàng, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của nàng.
"Ta không phải con nít!" Bạch Thánh Diêu mặt đỏ hồng, cảm giác cái tư thế này rất mập mờ.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
"Hừ, nàng có ngủ hay không, không ngủ ta liền......" Mộ Lê cười tà một tiếng, cúi đầu hôn lên môi của nàng.
"Ưmh, ta ngủ!" Bạch Thánh Diêu mặt đỏ lên, chui vào trong ngực hắn, hít lấy mùi hương làm cho nàng an tâm, không lâu lắm liền ngủ thiếp đi.
Nhìn đáy mắt nàng thâm quầng, Mộ Lê tràn đầy đau lòng, trong khoảng thời gian này vội vàng tu luyện, Thánh Diêu một mực giúp hắn tìm kiếm cổ tịch, cộng thêm đan dược của hoàng thúc đưa, năng lực của hắn tăng lên không ít nhưng lại làm cho Thánh Diêu mệt muốn chết, hắn vốn là vì bảo vệ nàng mới cố gắng như vậy, hắn không muốn nàng mệt mỏi.
Nhẹ nhàng ôm nàng đang ngủ say đặt xuống, hắn tính toán đi ngự thiện phòng một chuyến, thời gian trước hắn có len lén học nấu cháo, mùi vị cũng không tệ lắm, hôm nay đổi lại hắn tới phục vụ cho Thánh Diêu nhà hắn.
Nếu Thánh Diêu biết mình vì nàng mà nấu cháo, có thể rất kinh ngạc hay không a...... Nghĩ đến đó, Mộ Lê ôn nhu mà cười lên, quay đầu lại liếc nhìn trong chăn phồng lên một cục, từ từ mở cửa cung ra.
Phủ thái tử.
Người áo đen ném Phong Vụ Niên lên giường, giống như là ném đồ bỏ đi, khuôn mặt chán ghét.
"Phế vật, chuyện gì cũng làm không xong."
Người áo đen kia khinh thường hừ lạnh, âm thanh tang thương cũng không lộ vẻ người lớn.
Người áo đen giơ tay lên, ngưng tụ một đoàn kim quang, trở tay truyền vào gương mặt tái nhợt của Phong Vụ Niên, không lâu lắm, kim quang dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Phong Vụ Niên đột nhiên khổ sở cau mày, khó khăn ho khan, "Phốc" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, lại ngã xuống giường, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ nhưng hô hấp cũng không có suy yếu như vừa rồi.
Người áo đen lại ngưng tụ một đoàn kim quang, dò xét thương thế từ đầu đến chân cho hắn, đột nhiên, tay của hắn dừng lại, trừng lớn cặp mắt, sự sắc bén trong mắt tất cả đều biến thành vẻ mừng rỡ như điên.
"Ha ha ha ha, lão phu tìm lâu như vậy, lại không nghĩ rằng đã ở gần đây rồi, Phong Vụ Niên, ngươi mặc dù vô năng nhưng cũng coi như có chút hữu dụng, ít nhất là có thể giúp cho lão phu tìm được thứ ta cần."
Trong thanh âm của người áo đen tràn đầy vui sướng, chờ hắn tìm được người gây ra thương tích này thì cũng sẽ tìm được vật kia, chờ hắn chiếm được lực lượng của hai vật kia, vậy thì kế hoạch của hắn đã có thể hoàn thành!
"Khụ khụ, trước, tiên sinh." Phong Vụ Niên từ từ tỉnh lại, vô lực mở mắt, nhìn người áo đen trước giường, âm thanh suy yếu vô lực.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
"Nuốt cái này xuống đi, ngươi có thể nhanh chóng tăng lên huyễn thuật." Người áo đen thản nhiên nhìn hắn, ném vào trong miệng của hắn một viên dược hoàn màu trắng sau đó truyền thêm một đạo kim quang nữa.
Phong Vụ Niên chợt cảm thấy toàn thân tràn đầy lực lượng, đau đớn trên người ít nhiều gì cũng giảm bớt, trong bụng cảm kích: "Đa tạ ân cứu mạng của tiên sinh."
"Thương tích này của ngươi, là ai gây ra?" Người áo đen một lòng muốn dò xét tin tức có liên quan đến vật đó, chẳng thèm khách sáo với hắn.
Phong Vụ Niên ho khan một cái, nhăn lại mày, hơi mở mắt trong đó có điểm không cam lòng, chỉ kém một chút nữa thôi...... Mộ Lương tới thật là đúng thời điểm.
"Nói chuyện!" Người áo đen thấy hắn đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình, không đáp lời của hắn, lập tức đen mặt, "Bùm" một tiếng đập vỡ cái bàn ở bên cạnh.
Phong Vụ Niên hồi hồn, có chút lo lắng nhìn về phía người áo đen: "Ta cảm giác có ba cỗ lực lượng đồng thời công kích ta, hai cỗ lực lượng khác ta không biết, nhưng đợt công kích sau lưng nhất định là do Mộ Lương, Thánh Vương của Mộ quốc làm!"
Hắn mặc dù đối với người ngoài rất ngông cuồng, nhưng ở trước mặt người áo đen này, hắn thế nhưng lại không dám, người áo đen này là mười sáu năm trước tới Phong Quốc, ai cũng không biết lai lịch của hắn, mới gặp lần đầu hắn liền chọn trúng mình, từ nhỏ bắt đầu bồi dưỡng mình, sở dĩ huyễn thuật của hắn có thể nổi bật hơn so với người cùng lứa tuổi đều là do công của người áo đen.
Nhưng là ông ta cũng không phải là thật tâm muốn chỉ dạy hắn công phu, hắn có thể cảm giác được, lão nhân này lực lượng vô cùng cường đại nhưng hắn nửa phần cũng không muốn truyền thụ lại lực lượng cường đại đó cho hắn.
Hắn chưa từng gặp qua diện mạo thật của người áo đen kia và lão nhân đó cũng chưa bao giờ che giấu sự khinh thường đối với hắn, hoặc là nói, hắn đối với tất cả mọi người ở nơi này đều mang một thái độ khinh thường, rất là cao ngạo, mỗi lần ánh mắt ông ta nhìn hắn, đều giống như là nhìn một con giun con kiến, còn ông ta chính là thần tiên trên trời.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
"Mộ Lương......" Người áo đen thì thầm, mắt khẽ nheo lại, không biết là đang suy tư cái gì.
Phong Vụ Niên thấy hắn không nói lời nào, không biết đến bao lâu liền hỏi: "Tiên sinh là muốn giết hắn sao?"
"Giết hắn? Lão phu đã nói qua, lão phu khinh thường giết những thứ phàm phu tục tử như các ngươi, bất quá là trên người hắn có đồ lão phu muốn."
Người áo đen lúc nói ra lời này rất là cao ngạo, trong mắt lại bắt đầu hiện ra cái loại khinh thường đó.
Phong Vụ Niên hận nhất chính là loại người như hắn, mọi người không phải đều là người sao? Tại sao hắn lại một dạng tư thái như hắn là thần, quả đấm siết thật chặt, lại nghĩ đến Mộ Lương, trong mắt xẹt qua một tia ánh sáng lạnh, tròng mắt suy tư chốc lát, lại giương lên nụ cười nhạt: "Tiên sinh nếu muốn đoạt được vật kia, Mộ Lương không chết, sợ sẽ có chút phiền toái."
"Chớ ở trước mặt ta mà diễn trò tâm cơ, ngươi không phải là muốn nói khích ta để ta giúp ngươi giết hắn hả." Người áo đen chê cười, nếu Mộ Lương làm ra thương thế này của hắn, vậy thì ông cũng không tin phế vật này không hận, dã tâm của hắn ông làm sao mà không nhìn ra, tên Thánh Vương này hắn cũng đã nghe nói qua, không cần suy nghĩ, phế vật này là muốn hắn loại bỏ chướng ngại vật để cướp lấy thiên hạ.
"Tiên sinh." Nụ cười Phong Vụ Niên cứng đờ, không ngờ hắn lại nói trực tiếp như thế, trong lòng dâng lên nồng đậm không vui, giọng nói căng thẳng, lại ho lên.
"Ăn cái này đi, đợi nó dung nhập vào bên trong cơ thể ngươi, ngươi liền có huyễn thuật chí cao vô thượng, ở tại nơi của những phàm phu tục tử này thì ngươi cũng có thể xem là đứng đầu rồi, coi như là phần thưởng cho ngươi đã giúp ta tìm ra bảo vật kia."
Người áo đen biết được vị trí của vật kia, tâm tình rất tốt, rộng rãi ném cho hắn một viên thuốc, tư thái này giống như là bố thí cho hắn.
"Đa tạ tiên sinh!" Phong Vụ Niên nhận lấy viên thuốc, có chút kích động, huyễn thuật của hắn nếu có thể đứng đầu thì đám người Mộ Lương hắn còn sợ gì nữa, thiên hạ này, còn có Hoa Khóc Tuyết nữa, cũng sẽ thuộc về hắn!
Hắn biết người áo đen mặc dù đối với hắn khinh thường, nhưng đồ mà ông ta cho hắn đều là cực phẩm, hắn tin tưởng nều hắn ăn viên dược hoàn này, nhất định sẽ trở nên cường đại, nghĩ đến đây, sự khinh thường của người áo đen kia cũng thuận mắt lên không ít.
Người áo đen nhìn Phong Vụ Niên trong mắt tất cả đều là khinh miệt, phàm phu tục tử thì chính là phàm phu tục tử, nông cạn! Tại cái nơi tồi tàn này xưng vương xưng bá, liền có thể làm cho hắn vui vẻ thành cái bộ dáng này, Vân Huyễn đại lục nho nhỏ này, có cái gì đáng để tranh sao?
"Việc lão phu kêu ngươi tìm thanh xích kiếm kia, không cần tìm nữa." Lưu lại lời nói, người áo đen vẩy vẩy tay áo tím, xoay người liền rời đi.
Phong Vụ Niên nhìn chỗ hắn biến mất, chậm rãi gợi lên khóe miệng, có linh đan của tiên sinh tương trợ, ngày hắn đánh bại Mộ Lương đã sắp tới.
Nghe nhắc tới xích kiếm này, Phong Vụ Niên không nhịn được nhăn mày lại, hắn không biết tiên sinh muốn tìm những thứ đồ này làm gì, hắn chỉ biết những đồ mà lão nhân muốn tìm đều có lực lượng rất cường đại, giống như thời điểm hắn tìm được khối đá màu vàng kia cho tiên sinh, hắn từng nổi lên tham niệm, nghĩ muốn chiếm cho mình, lại bị lực lượng kia cắn trả, tê liệt ngã xuống ở trên giường dưỡng thương ba tháng, ánh mắt giễu cợt của tiên sinh khi đó đến bây giờ hắn vẫn chưa có quên, hắn còn nhớ ông ta nói: "Phế vật, chỉ bằng ngươi cũng muốn có được lực lượng của nó!"
Đến đây hắn đã biết rõ thứ mà tiên sinh muốn tìm thì hắn không đụng đến được, mặc dù không cam tâm, nhưng hắn vẫn phải tìm những vật mà tiên sinh cần tìm, rồi tiên sinh cũng có khi sẽ giúp hắn tăng lên một chút huyễn thuật, chuyện này đối với hắn mà nói cũng là có lợi.
Mười mấy năm qua, hắn đã vì tiên sinh tìm ra được không ít vật thất lạc ở trong Tam quốc, nhưng hai vật quan trọng nhất thì đến nay vẫn không có tung tích, đó chính là xích kiếm cùng tử tiêu, nghe nói, hai món bảo vật này có khả năng hủy thiên diệt địa.
Phong Vụ Niên suy nghĩ nhanh chóng, liên hệ với việc hắn bị thương, hắn nghĩ, xích kiếm này cùng với Mộ Lương là có quan hệ, ánh mắt hẹp dài của hắn hung hăng nheo lại, trong lòng lại dâng lên một chút không cam lòng, tại sao tất cả những đồ tốt đều vây quanh Mộ Lương, tại sao rốt cuộc là tại sao!
Tác giả :
Thụy Tiểu Ngốc