Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
Chương 62-3: Trúng độc (3)
"Trời sanh nàng chính là để tới quyến rũ ta đấy." Mộ Lương đứng dậy, ôm nàng vào trong ngực, sửa sang lại quần áo cho nàng xong, không nhịn được lại cắn chóp mũi nhỏ của nàng.
Hoa Khấp Tuyết lạnh mặt xuống, lành lạnh liếc hắn một cái, hừ nhẹ: "Định lực của mình không đủ, còn đổ lỗi cho ta."
"Hả?" Mộ Lương nguy hiểm híp mắt lại, cười đến bộc phát tà mị, bàn tay mập mờ khẽ vuốt ve gương mặt của nàng.
"Đừng làm rộn." Hoa Khấp Tuyết bị động tác của hắn làm cho tim đập loạn nhịp, khẽ cắn cánh môi, kéo tay của hắn xuống: "Dẫn ta ra ngoài dạo đi, ở trong phòng rất buồn bực."
"Được." Mộ Lương dịu dàng cười, hiện tại sắc trời không tệ, dẫn A noãn đi phơi nắng, đối với sự hồi phục của nàng rất có lợi, đôi tay vừa dùng lực, liền ôm ngang Hoa Khấp Tuyết lên.
Hoa Khấp Tuyết ôm cổ hắn, thản nhiên cười cười, tựa đầu lên trên bả vai của hắn, cảm thụ ấm áp mà hắn mang đến cho mình.
"Lưu Nguyệt, đi chuẩn bị hoa quả ướp lạnh, ta dẫn A noãn đi hoa viên một chút." Mộ Lương mở cửa phòng, thản nhiên liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt đang chờ ở ngoài cửa.
"Vâng, Vương gia." Lưu Nguyệt liếc nhìn gương mặt mang theo nét cười của tiểu thư, cười híp mắt chạy đi, tình cảm của tiểu thư và Vương gia càng ngày càng tốt, đây coi như là hoạn nạn thấy chân tình?
"Chạy nhanh như vậy làm gì?" Cảnh Duệ nhìn Lưu Nguyệt hấp tấp chạy về phía trước, có chút bất mãn kéo nàng lại, tiểu nha đầu này cứ lao nhanh tới như vậy, tự đụng đau mình thì làm thế nào.
"Mắc mớ gì tới ngươi a, sư phụ!" Lưu Nguyệt hai tay chống nạnh, tức giận nhìn hắn liếc nhìn một cái.
Cảnh Duệ nghe vậy, trên mặt đen lại, sư phụ cái rắm, hắn chỉ là chỉ điểm nàng học tập huyễn thuật, không phải là sư phụ của nàng!
"Sư phụ đi thong thả, ta phải đi lấy đồ cho tiểu thư rồi." Lưu Nguyệt thấy mặt hắn đen xuống, trong mắt xẹt qua ranh mãnh, bộ mặt hả hê xoay người rời đi.
Cảnh Duệ nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng hả hê của nàng, bình sanh lần đầu tiên, hắn muốn dạy dỗ một nữ nhân thật tốt!
"Cảnh Duệ, chuyện ở cuộc tranh tài săn thú xử lý tốt chưa?" Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết đi ra, liền nhìn thấy một mình Cảnh Duệ đứng ở nơi đó không biết đang mắng cái gì.
"À?" Cảnh Duệ ngẩn người, ngay sau đó phản ứng lại nói: "Đã xử lý tốt, mọi người rất lo lắng cho Vương gia."
"Lo lắng?" Trong mắt Mộ Lương xẹt qua sự khinh thường, dịu dàng nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, rời khỏi Lương Các.
Hoa Khấp Tuyết nhìn thấy sự giễu cợt trong mắt của hắn, nhàn nhạt thở dài, Mộ Lương sống trong hoàn cảnh dối trá như vậy thật là không dễ dàng.
"Nha đầu ngốc, thở dài chuyện gì?" Mộ Lương nhướng mày nhìn nàng, dưới chân cũng không có dừng lại.
"Mộ Lương, mặc kệ hắn tới cửa là thật tâm hay giả vờ, chàng còn có ta." Hoa Khấp Tuyết nghiêm túc nhìn hắn.
Mộ Lương nghe vậy, bước chân dừng lại một chút rồi tiếp tục đi về phía trước, chỉ là khóe miệng kia nở ra nụ cười càng lúc càng rộng.
"Vương gia, ngài cả đêm triệu tập chúng ta đến đây, là có chuyện gì?" Chờ Mộ Lương mang theo Hoa Khấp Tuyết ngồi vào trong hoa viên, Trạch Linh và Trạch Hàn lách mình xuất hiện trước mặt hai người.
"Trong khoảng thời gian này, nhiệm vụ duy nhất của các ngươi chính là bảo vệ cho A noãn." Mộ Lương thản nhiên phân phó.
"Vâng!" Hai người lĩnh mệnh.
Trạch Linh có chút kỳ quái hỏi: "Vương phi cường đại như vậy, còn cần chúng ta bảo vệ sao?"
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
"Ngày hôm qua ở cuộc so tài săn thú, xảy ra chút chuyện." Mộ Lương nói đến đây, trên mặt xẹt qua vẻ tự trách, nếu không phải hắn vô dụng cũng sẽ không khiến A noãn mất hết huyễn lực.
"Vương gia, xảy ra chuyện gì?" Trạch Hàn nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, có chút lo lắng, hôm qua bọn họ đi làm nhiệm vụ không có ở hiện trường.
"Có người, thúc giục tâm ma của ta." Mộ Lương lạnh lùng lên tiếng, nhìn về phía xa hai mắt nhiễm sát ý.
"Cái gì? Vương gia, là ai hại ngài, Trạch Linh sẽ chặt hắn làm trăm mảnh!" Trạch Linh trừng lớn cặp mắt, sắc mặt tái xanh.
"Không cần nhiều chuyện, chuyện này, ta tự có tính toán." Mộ Lương âm thanh lạnh lùng, thản nhiên nhìn hai người ra lệnh: "Các ngươi đi xuống trước đi."
"Chuyện này. . . . . . Vâng, Vương gia." Trạch Linh siết chặt quả đấm, cuối cùng than nhẹ một tiếng cùng Trạch Hàn lui xuống.
"Mộ Lương, làm thế nào để có thể nhanh chóng bổ sung thể lực?" Hoa Khấp Tuyết thấy hai người rời đi, thở dài, toàn thân đều là cảm giác vô lực, thật là không thoải mái.
"A noãn, nàng đã tiêu hao hết huyễn lực, không phải mấy ngày là có thể bù lại." Mộ Lương áy náy nhìn nàng, trong mắt đều là thương tiếc.
"Ta là lần đầu tiên có cái loại cảm giác vô lực này." Hoa Khấp Tuyết tự giễu cười một tiếng nói: "Xem ra là ta phải tăng huyễn lực lên."
"A noãn, nàng không cần phải cường đại, nàng đã có ta." Mộ Lương ngắt cái mũi của nàng, trên mặt tràn đầy cưng chiều.
"Nếu tâm ma của chàng lại tái phát, ai sẽ tới áp chế chàng?" Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ nói: "Qua một thời gian nữa, chúng ta đi mang sơn, ta tin tưởng sư phụ nhất định có thể giúp được cho chàng."
"Được, chờ qua sinh nhật của Mộ Lê, chúng ta liền đi." Mộ Lương ngoắc ngoắc môi, hình như là nghĩ tới điều gì, trong mắt có chút lạnh lẽo hỏi: "A noãn, Đông Phương Vũ này, nàng muốn nàng ta chết như thế nào?"
"Chết?" Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, thản nhiên nhìn Mộ Lương nói: "Mộ Lương, chàng đã thay đổi trở nên thiện lương."
"A, A noãn là muốn nàng, sống không bằng chết." Mộ Lương bất đắc dĩ nhìn nàng, cô gái nhỏ này thật đúng là đáng yêu.
"Nàng dù sao cũng là công chúa của một nước, lúc đến còn sống nhưng lại chết trở về thì không tốt." Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ, gương mặt vô tội, nàng đây là vì Mộ quốc mà suy nghĩ chu toàn.
"Vậy thì như thế nào, nếu như A noãn muốn, ta có thể khiến cho Tước quốc chôn theo nàng ta."Âm thanh của Mộ Lương trở nên lạnh như băng, bộc lộ rõ sự uy nghiêm vương giả.
Hoa Khấp Tuyết ngáp một cái, thản nhiên nhìn hắn, rồi nhìn thấy ở phía xa Mộ Hỏa Nhân và Hoa Trảm Lãng đi tới, như có điều suy nghĩ híp híp mắt hỏi: "Một Tước quốc, để dành làm lễ vật tân hôn cho Hỏa Nhi và Mộ Lê, có thể chứ?"
"Nếu như A noãn thích, không hẳn là không thể." Mộ Lương bật cười ra tiếng, thế nhưng trong lời nói lại không có nửa điểm đùa giỡn, đưa cho Mộ Lê một Vân Huyễn Đại Lục toàn vẹn, đề nghị này không tệ.
"Nói cái gì đó, cười vui vẻ như vậy." Hoa Trảm Lãng chậm rãi đi vào viện, cười như không cười nhìn hai người.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
"Tuyết Tuyết, có thấy khá hơn một chút nào hay không?" Mộ Hỏa Nhân vừa nhìn thấy người trong ngực của Mộ Lương, nhanh chóng từ trong ngực của Hoa Trảm Lãng chạy tới trước mặt nàng, lo lắng nhìn nàng, ngày hôm qua lúc Tuyết Tuyết vừa trở về, sắc mặt tái nhợt, nàng hiện tại vẫn còn nhớ rõ.
"Không sao." Hoa Khấp Tuyết híp híp mắt, khẽ lắc đầu một cái.
"Vậy thì tốt." Mộ Hỏa Nhân thở ra một hơi, đau lòng nhìn thần sắc có chút suy yếu của nàng.
"A, Tuyết Tuyết a, sư muội là bị Mộ Lương làm cho bị thương, sao muội còn dám ở trong ngực của hắn?" Hoa Trảm Lãng nham hiểm mở miệng, đưa tay ôm chầm lấy Mộ Hỏa Nhân.
"Hoa Trảm Lãng, sao chàng lại nói như vậy!" Mộ Hỏa Nhân trừng lớn đôi mắt đẹp, hung dữ mà nhìn Hoa Trảm Lãng.
"Huyễn lực là ta tự mình làm mất hết, không có liên quan tới Mộ Lương." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn Hoa Trảm Lãng, trong mắt có chút không vui, nàng không thích người khác nói Mộ Lương như vậy, cho dù là sư huynh cũng không được.
"Đứa ngốc." Mộ Lương nghe nàng bảo hộ chính mình, trong lòng một hồi cảm động, dịu dàng nhìn nàng, khẽ chớp hai mắt, trong mắt bởi vì cảm động mà nhiễm sương mù.
"Chậc chậc, ta mới nói có mấy câu, nha đầu này đã bắt đầu lên tiếng mà bảo vệ, muội cẩn thận làm hư nam nhân này." Hoa Trảm Lãng bĩu môi, thản nhiên nhìn Mộ Lương một cái.
"Nếu ta nói ngươi, Hỏa Nhân cũng sẽ không chịu ngồi yên mà không để ý đến?" Mộ Lương liếc hắn một cái.
"Ta sẽ a, hoàng thúc nói Trảm Lãng, ta nhất định sẽ không phản bác lại!" Mộ Hỏa Nhân theo bản năng trả lời, từ nhỏ lời nói của hoàng thúc đã là chỉ thị cao nhất, nàng nào dám phản kháng.
"Hỏa Nhân!" Hoa Trảm Lãng mặt đen lại nhìn nàng.
"Éc. . . . . ." Mộ Hỏa Nhân cười gượng hai tiếng, nhè nhẹ vỗ lưng cho hắn, để cho hắn thuận khí.
Hoa Khấp Tuyết nhìn một màn này, đáy mắt nổi lên nụ cười thản nhiên, ý cười này xem ở trong mắt Mộ Lương, làm cho ánh sáng trong đáy mắt hắn càng thêm dịu dàng.
"Vương gia, tể tướng của Phong Quốc tới, ngài có muốn gặp hắn một chút không? Hắn nói có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngài." Cảnh Duệ cùng Lưu Nguyệt đi vào hoa viên.
"Không đi." Mộ Lương không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, ôm Hoa Khấp Tuyết thật chặt, hắn muốn bồi A noãn.
"Oh." Cảnh Duệ gật đầu một cái, nhún nhún vai, xoay người tính trở về tra lời, lại bị âm thanh của Hoa Khấp Tuyết cản lại.
"Khoan đã." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên lên tiếng, nhíu mày nhìn về phía Mộ Lương nói: "Mộ Lương, ta có chút mệt, đưa ta trở về, sau đó đi gặp hắn đi."
"A noãn cứ như vậy muốn đuổi ta đi. . . . . ." Mộ Lương bĩu môi, rất đáng thương nhìn nàng.
Hoa Khấp Tuyết lạnh mặt xuống, lành lạnh liếc hắn một cái, hừ nhẹ: "Định lực của mình không đủ, còn đổ lỗi cho ta."
"Hả?" Mộ Lương nguy hiểm híp mắt lại, cười đến bộc phát tà mị, bàn tay mập mờ khẽ vuốt ve gương mặt của nàng.
"Đừng làm rộn." Hoa Khấp Tuyết bị động tác của hắn làm cho tim đập loạn nhịp, khẽ cắn cánh môi, kéo tay của hắn xuống: "Dẫn ta ra ngoài dạo đi, ở trong phòng rất buồn bực."
"Được." Mộ Lương dịu dàng cười, hiện tại sắc trời không tệ, dẫn A noãn đi phơi nắng, đối với sự hồi phục của nàng rất có lợi, đôi tay vừa dùng lực, liền ôm ngang Hoa Khấp Tuyết lên.
Hoa Khấp Tuyết ôm cổ hắn, thản nhiên cười cười, tựa đầu lên trên bả vai của hắn, cảm thụ ấm áp mà hắn mang đến cho mình.
"Lưu Nguyệt, đi chuẩn bị hoa quả ướp lạnh, ta dẫn A noãn đi hoa viên một chút." Mộ Lương mở cửa phòng, thản nhiên liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt đang chờ ở ngoài cửa.
"Vâng, Vương gia." Lưu Nguyệt liếc nhìn gương mặt mang theo nét cười của tiểu thư, cười híp mắt chạy đi, tình cảm của tiểu thư và Vương gia càng ngày càng tốt, đây coi như là hoạn nạn thấy chân tình?
"Chạy nhanh như vậy làm gì?" Cảnh Duệ nhìn Lưu Nguyệt hấp tấp chạy về phía trước, có chút bất mãn kéo nàng lại, tiểu nha đầu này cứ lao nhanh tới như vậy, tự đụng đau mình thì làm thế nào.
"Mắc mớ gì tới ngươi a, sư phụ!" Lưu Nguyệt hai tay chống nạnh, tức giận nhìn hắn liếc nhìn một cái.
Cảnh Duệ nghe vậy, trên mặt đen lại, sư phụ cái rắm, hắn chỉ là chỉ điểm nàng học tập huyễn thuật, không phải là sư phụ của nàng!
"Sư phụ đi thong thả, ta phải đi lấy đồ cho tiểu thư rồi." Lưu Nguyệt thấy mặt hắn đen xuống, trong mắt xẹt qua ranh mãnh, bộ mặt hả hê xoay người rời đi.
Cảnh Duệ nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng hả hê của nàng, bình sanh lần đầu tiên, hắn muốn dạy dỗ một nữ nhân thật tốt!
"Cảnh Duệ, chuyện ở cuộc tranh tài săn thú xử lý tốt chưa?" Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết đi ra, liền nhìn thấy một mình Cảnh Duệ đứng ở nơi đó không biết đang mắng cái gì.
"À?" Cảnh Duệ ngẩn người, ngay sau đó phản ứng lại nói: "Đã xử lý tốt, mọi người rất lo lắng cho Vương gia."
"Lo lắng?" Trong mắt Mộ Lương xẹt qua sự khinh thường, dịu dàng nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, rời khỏi Lương Các.
Hoa Khấp Tuyết nhìn thấy sự giễu cợt trong mắt của hắn, nhàn nhạt thở dài, Mộ Lương sống trong hoàn cảnh dối trá như vậy thật là không dễ dàng.
"Nha đầu ngốc, thở dài chuyện gì?" Mộ Lương nhướng mày nhìn nàng, dưới chân cũng không có dừng lại.
"Mộ Lương, mặc kệ hắn tới cửa là thật tâm hay giả vờ, chàng còn có ta." Hoa Khấp Tuyết nghiêm túc nhìn hắn.
Mộ Lương nghe vậy, bước chân dừng lại một chút rồi tiếp tục đi về phía trước, chỉ là khóe miệng kia nở ra nụ cười càng lúc càng rộng.
"Vương gia, ngài cả đêm triệu tập chúng ta đến đây, là có chuyện gì?" Chờ Mộ Lương mang theo Hoa Khấp Tuyết ngồi vào trong hoa viên, Trạch Linh và Trạch Hàn lách mình xuất hiện trước mặt hai người.
"Trong khoảng thời gian này, nhiệm vụ duy nhất của các ngươi chính là bảo vệ cho A noãn." Mộ Lương thản nhiên phân phó.
"Vâng!" Hai người lĩnh mệnh.
Trạch Linh có chút kỳ quái hỏi: "Vương phi cường đại như vậy, còn cần chúng ta bảo vệ sao?"
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
"Ngày hôm qua ở cuộc so tài săn thú, xảy ra chút chuyện." Mộ Lương nói đến đây, trên mặt xẹt qua vẻ tự trách, nếu không phải hắn vô dụng cũng sẽ không khiến A noãn mất hết huyễn lực.
"Vương gia, xảy ra chuyện gì?" Trạch Hàn nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, có chút lo lắng, hôm qua bọn họ đi làm nhiệm vụ không có ở hiện trường.
"Có người, thúc giục tâm ma của ta." Mộ Lương lạnh lùng lên tiếng, nhìn về phía xa hai mắt nhiễm sát ý.
"Cái gì? Vương gia, là ai hại ngài, Trạch Linh sẽ chặt hắn làm trăm mảnh!" Trạch Linh trừng lớn cặp mắt, sắc mặt tái xanh.
"Không cần nhiều chuyện, chuyện này, ta tự có tính toán." Mộ Lương âm thanh lạnh lùng, thản nhiên nhìn hai người ra lệnh: "Các ngươi đi xuống trước đi."
"Chuyện này. . . . . . Vâng, Vương gia." Trạch Linh siết chặt quả đấm, cuối cùng than nhẹ một tiếng cùng Trạch Hàn lui xuống.
"Mộ Lương, làm thế nào để có thể nhanh chóng bổ sung thể lực?" Hoa Khấp Tuyết thấy hai người rời đi, thở dài, toàn thân đều là cảm giác vô lực, thật là không thoải mái.
"A noãn, nàng đã tiêu hao hết huyễn lực, không phải mấy ngày là có thể bù lại." Mộ Lương áy náy nhìn nàng, trong mắt đều là thương tiếc.
"Ta là lần đầu tiên có cái loại cảm giác vô lực này." Hoa Khấp Tuyết tự giễu cười một tiếng nói: "Xem ra là ta phải tăng huyễn lực lên."
"A noãn, nàng không cần phải cường đại, nàng đã có ta." Mộ Lương ngắt cái mũi của nàng, trên mặt tràn đầy cưng chiều.
"Nếu tâm ma của chàng lại tái phát, ai sẽ tới áp chế chàng?" Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ nói: "Qua một thời gian nữa, chúng ta đi mang sơn, ta tin tưởng sư phụ nhất định có thể giúp được cho chàng."
"Được, chờ qua sinh nhật của Mộ Lê, chúng ta liền đi." Mộ Lương ngoắc ngoắc môi, hình như là nghĩ tới điều gì, trong mắt có chút lạnh lẽo hỏi: "A noãn, Đông Phương Vũ này, nàng muốn nàng ta chết như thế nào?"
"Chết?" Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, thản nhiên nhìn Mộ Lương nói: "Mộ Lương, chàng đã thay đổi trở nên thiện lương."
"A, A noãn là muốn nàng, sống không bằng chết." Mộ Lương bất đắc dĩ nhìn nàng, cô gái nhỏ này thật đúng là đáng yêu.
"Nàng dù sao cũng là công chúa của một nước, lúc đến còn sống nhưng lại chết trở về thì không tốt." Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ, gương mặt vô tội, nàng đây là vì Mộ quốc mà suy nghĩ chu toàn.
"Vậy thì như thế nào, nếu như A noãn muốn, ta có thể khiến cho Tước quốc chôn theo nàng ta."Âm thanh của Mộ Lương trở nên lạnh như băng, bộc lộ rõ sự uy nghiêm vương giả.
Hoa Khấp Tuyết ngáp một cái, thản nhiên nhìn hắn, rồi nhìn thấy ở phía xa Mộ Hỏa Nhân và Hoa Trảm Lãng đi tới, như có điều suy nghĩ híp híp mắt hỏi: "Một Tước quốc, để dành làm lễ vật tân hôn cho Hỏa Nhi và Mộ Lê, có thể chứ?"
"Nếu như A noãn thích, không hẳn là không thể." Mộ Lương bật cười ra tiếng, thế nhưng trong lời nói lại không có nửa điểm đùa giỡn, đưa cho Mộ Lê một Vân Huyễn Đại Lục toàn vẹn, đề nghị này không tệ.
"Nói cái gì đó, cười vui vẻ như vậy." Hoa Trảm Lãng chậm rãi đi vào viện, cười như không cười nhìn hai người.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
"Tuyết Tuyết, có thấy khá hơn một chút nào hay không?" Mộ Hỏa Nhân vừa nhìn thấy người trong ngực của Mộ Lương, nhanh chóng từ trong ngực của Hoa Trảm Lãng chạy tới trước mặt nàng, lo lắng nhìn nàng, ngày hôm qua lúc Tuyết Tuyết vừa trở về, sắc mặt tái nhợt, nàng hiện tại vẫn còn nhớ rõ.
"Không sao." Hoa Khấp Tuyết híp híp mắt, khẽ lắc đầu một cái.
"Vậy thì tốt." Mộ Hỏa Nhân thở ra một hơi, đau lòng nhìn thần sắc có chút suy yếu của nàng.
"A, Tuyết Tuyết a, sư muội là bị Mộ Lương làm cho bị thương, sao muội còn dám ở trong ngực của hắn?" Hoa Trảm Lãng nham hiểm mở miệng, đưa tay ôm chầm lấy Mộ Hỏa Nhân.
"Hoa Trảm Lãng, sao chàng lại nói như vậy!" Mộ Hỏa Nhân trừng lớn đôi mắt đẹp, hung dữ mà nhìn Hoa Trảm Lãng.
"Huyễn lực là ta tự mình làm mất hết, không có liên quan tới Mộ Lương." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn Hoa Trảm Lãng, trong mắt có chút không vui, nàng không thích người khác nói Mộ Lương như vậy, cho dù là sư huynh cũng không được.
"Đứa ngốc." Mộ Lương nghe nàng bảo hộ chính mình, trong lòng một hồi cảm động, dịu dàng nhìn nàng, khẽ chớp hai mắt, trong mắt bởi vì cảm động mà nhiễm sương mù.
"Chậc chậc, ta mới nói có mấy câu, nha đầu này đã bắt đầu lên tiếng mà bảo vệ, muội cẩn thận làm hư nam nhân này." Hoa Trảm Lãng bĩu môi, thản nhiên nhìn Mộ Lương một cái.
"Nếu ta nói ngươi, Hỏa Nhân cũng sẽ không chịu ngồi yên mà không để ý đến?" Mộ Lương liếc hắn một cái.
"Ta sẽ a, hoàng thúc nói Trảm Lãng, ta nhất định sẽ không phản bác lại!" Mộ Hỏa Nhân theo bản năng trả lời, từ nhỏ lời nói của hoàng thúc đã là chỉ thị cao nhất, nàng nào dám phản kháng.
"Hỏa Nhân!" Hoa Trảm Lãng mặt đen lại nhìn nàng.
"Éc. . . . . ." Mộ Hỏa Nhân cười gượng hai tiếng, nhè nhẹ vỗ lưng cho hắn, để cho hắn thuận khí.
Hoa Khấp Tuyết nhìn một màn này, đáy mắt nổi lên nụ cười thản nhiên, ý cười này xem ở trong mắt Mộ Lương, làm cho ánh sáng trong đáy mắt hắn càng thêm dịu dàng.
"Vương gia, tể tướng của Phong Quốc tới, ngài có muốn gặp hắn một chút không? Hắn nói có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngài." Cảnh Duệ cùng Lưu Nguyệt đi vào hoa viên.
"Không đi." Mộ Lương không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, ôm Hoa Khấp Tuyết thật chặt, hắn muốn bồi A noãn.
"Oh." Cảnh Duệ gật đầu một cái, nhún nhún vai, xoay người tính trở về tra lời, lại bị âm thanh của Hoa Khấp Tuyết cản lại.
"Khoan đã." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên lên tiếng, nhíu mày nhìn về phía Mộ Lương nói: "Mộ Lương, ta có chút mệt, đưa ta trở về, sau đó đi gặp hắn đi."
"A noãn cứ như vậy muốn đuổi ta đi. . . . . ." Mộ Lương bĩu môi, rất đáng thương nhìn nàng.
Tác giả :
Thụy Tiểu Ngốc