Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
Chương 38: Kích thích
Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn diện mạo thật của Hoa Khấp Tuyết dưới lớp mặt nạ, hô hấp đều đình chỉ lại.
Chưa bao giờ nghĩ tới một người lại có thể đẹp đến mức này, trong trẻo lạnh lùng đến xuất trần, linh dật như tiên.
Tay Đông Phương Vũ cầm mặt nạ da người không ngừng run rẩy, không thể tin nhìn diện mạo chân thực của Hoa Khấp Tuyết, nàng cho là với khuôn mặt xinh đẹp của mình nàng sẽ thắng, lại không nghĩ rằng diện mạo bên ngoài của mình ở trước mặt nàng chẳng đáng là gì, nàng xinh đẹp đến kinh ngạc như vậy, mặc dù nàng là nữ tử tim cũng không nhịn được mà đập nhanh hơn.
Trong mắt thoáng qua không cam lòng, ghen tỵ và oán hận, lại có chút tự ti, tâm tình Đông Phương Vũ bây giờ rất phức tạp.
"Tiểu thư!" Lưu Nguyệt ngơ ngác nhìn Hoa Khấp Tuyết, nàng vẫn cho là dung mạo của tiểu thư là bình thường, lại không nghĩ rằng diện mạo thật của nàng lại xinh đẹp đến trình độ nhiều người phải ngưng cả hô hấp.
Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn các nàng, trên gương mặt tuyệt mỹ không có một tia cảm xúc.
"A noãn, thế nào lại tháo mặt nạ ra rồi?" Mộ Lương đột nhiên từ ngoài hoa viên đi vào, thoáng lên sự cưng chiều sủng nịch mà cười, khóa lại khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không tha.
"Nóng." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn hắn liếc mắt một cái, lại bao hàm thâm ý nhìn về phía Đông Phương Vũ.
"Mệt mỏi sao? Tối hôm qua...... Không nghỉ ngơi cho tốt." Mộ Lương dịu dàng cười, thế nhưng lời nói rất là mập mờ, nhẹ nhàng ôm chầm Hoa Khấp Tuyết.
Đông Phương Vũ nghe vậy, xanh cả mặt, hạ xuống tầm mắt trong đó tất cả đều là ghen tỵ.
"Ừ." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên đáp, cười như không cười nhìn hắn một cái.
"Người tới, dẫn công chúa đi viện ở phía đông, công chúa đi đường mệt nhọc, cũng phải nên nghỉ ngơi rồi." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn nàng.
"Bổn cung không mệt, còn muốn ở lại đây thêm chốc lát nữa." Đông Phương Vũ áp chế sự không cam lòng trong lòng, dịu dàng mà cười.
"Nga?" Mộ Lương nhíu mày, lạnh nhạt cười nói: “Công chúa xin cứ tự nhiên, Bổn vương mang A noãn đi nghỉ ngơi." Nói xong, liền ôm lấy Hoa Khấp Tuyết xoay người.
"Đây chính là đạo đãi khách của Vương gia?" Đông Phương Vũ không cam lòng trợn mắt nhìn hắn, Hoa Khấp Tuyết mệt mỏi, chính nàng không tự đi nghỉ ngơi được sao, nàng nói thế nào cũng là khách quý, hắn cứ như vậy đối đãi với nàng?
"Nơi này chỉ là Vương phủ nho nhỏ, tự nhiên không so được với trong cung, công chúa nếu không tập quen được, có thể trở về trong cung." Mộ Lương thản nhiên trả lời.
"Ha ha, Vương gia lời nói vừa rồi, chỉ là bổn cung muốn đùa một chút thôi." Đông Phương Vũ sững sờ, ngay sau đó liền cười châm biếm.
"Vậy bổn vương trước hết xin thất bồi." Mộ Lương cũng không quay đầu lại, liền muốn đi ra ngoài.
"Tuyết cô nương!" Đông Phương Vũ hơi híp mắt nhìn bóng lưng Hoa Khấp Tuyết nói: “Bổn cung còn có một chuyện muốn hỏi."
"Công chúa mời nói." Hoa Khấp Tuyết quay đầu lại, thản nhiên nhìn nàng.
"Cô nương, vì sao phải mang mặt nạ che giấu diện mạo của mình." Đông Phương Vũ nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt mỹ của nàng, trong lòng tràn đầy ghen tỵ.
Hoa Khấp Tuyết cười như không cười nhìn nàng, cuối cùng khẽ cong lên khóe môi nói: “Mặt trời lớn, ta sợ bị rám đen."
Đông Phương Vũ thấy nụ cười của nàng, hơi sững sờ lại nghe thấy câu trả lời của nàng, giật mình ngây ngẩn cả người, đợi nàng khôi phục bình tĩnh thì trong hoa viên chỉ còn lại mình nàng và Liên nhi.
Đông Phương Vũ hung hăng ném cái mặt nạ xuống dưới chân, trên khuôn mặt xinh đẹp tất cả đều là tức giận.
"Công chúa, người phải giữ bình tĩnh!" Liên nhi vì nàng thuận khí, nhíu chặt đầu mày.
"Bình tĩnh, ngươi muốn ta phải bình tĩnh như thế nào!" Đông Phương Vũ đẩy nàng ra, tất cả trên mặt đều là ghen tị: “Nàng có Vương gia sủng ái, còn có một gương mặt xinh đẹp như hồ ly tinh, muốn ta bình tĩnh như thế nào!"
Đông Phương Vũ ghen tị đến phát điên, nàng lấy được sủng ái của Vương gia, nàng ghen tị, dung mạo của nàng đẹp hơn chính mình, nàng ghen tị! Nàng là một nhất triêu công chúa, dựa vào cái gì nàng không có được mà nữ nhân kia lại chiếm được!
"Công chúa!" Liên nhi vội vàng hô: “Người không thể nghĩ như vậy đâu, nàng làm như vậy cũng chỉ là muốn ra oai phủ đầu với người thôi, người đừng có trúng kế của nàng, diện mạo đẹp thì sao, phá hủy là tốt rồi, được Vương gia sủng ái thì sao, nàng dù thế nào cũng không có thân phận tôn quý như người!"
"Đúng, đúng, Vương gia là của ta, chỉ có ta mới xứng được với Vương gia, hắn tôn quý như vậy, Hoa Khấp Tuyết làm sao mà xứng!" Đông Phương Vũ thở hổn hển nhưng nàng đã từ từ bình tĩnh lại, Hoa Khấp Tuyết được Vương gia sủng ái, cũng chỉ là dựa vào cái gương mặt tuyệt sắc, nàng nếu bị hủy dung, thì xem nàng còn lấy cái gì đi quyến rũ Vương gia! Nếu như có thể giết được thì càng tốt!
Đôi mắt đẹp của Đông Phương Vũ phát ra tia sáng âm ngoan, trên mặt thoáng hiện nét tươi cười ác nghiệt.
"Vương gia, nhất định là của công chúa." Liên nhi đi lên phía trước, trong mắt cũng phát ra tia sáng ác độc giống với Đông Phương Vũ, công chúa là ân nhân cứu mạng của nàng, điều mà công chúa muốn nàng nhất định sẽ giúp công chúa đoạt cho bằng được!
"Liên nhi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi, Bổn cung thật muốn xem đến cùng là nàng có bao nhiêu bản lĩnh!" Đông Phương Vũ hừ lạnh một tiếng, mang theo Liên nhi đi về hướng Đông viện.
Lương Các.
"Hoàng, hoàng thẩm!" Mộ Lê ngơ ngác nhìn Hoa Khấp Tuyết.
"Mộ Lê, đừng ép ta móc mắt ngươi." Mộ Lương lạnh lùng nhìn hắn một cái, đem Hoa Khấp Tuyết kéo vào trong ngực, A noãn là của hắn, ai cũng không cho phép nhìn!
"Hoàng thúc, lòng dạ người quá hẹp hòi đi!" Mộ Lê trợn mắt, ngay sau đó lại hỏi: “Hoàng thẩm, người mang mặt nạ làm gì hả?"
"Mặt trời lớn, phòng nắng." Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng liếc nhìn hắn, lấy lời giải thích đối với Đông Phương Vũ nói lại.
Mộ Lê vừa nghe, khóe miệng giật giật, không còn lời nào để nói.
Mộ Lương ngược lại nở nụ cười, sờ sờ mặt của nàng, cười thầm cô nàng này rất giảo hoạt tinh quái.
"Tuyết cô nương, người rất có bản lãnh, đến Đông Phương Vũ cũng có thể bị người làm cho tức giận đến bỏ chạy." Kinh ngạc qua đi Cảnh Duệ không nhịn được biểu đạt sự sùng bái của mình đối với nàng.
"Hửm?" Hoa Khấp Tuyết nhíu mày.
"Người không biết, Đông Phương Vũ này trước kia tìm đến Vương gia, ta có nói như thế nào thì đều vô dụng cuối cùng vẫn là Vương gia tự mình ném nàng ra ngoài." Cảnh Duệ hồi tưởng lại trước kia, chợt cảm thấy vô lực.
"Nàng ta còn đi tìm chàng?" Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt lại nhìn về phía Mộ Lương, nàng cũng không có nghe nói qua.
"Một lần mà thôi." Mộ Lương cười cười, ngay sau đó mập mờ nháy mắt mấy cái nói: “A noãn, ghen sao?"
"Đừng chỉ cố tán tỉnh oa, Tuyết cô nương, ngươi là người kia à? Ta chưa từng gặp qua cô nương nào xinh đẹp như vậy, đáng tiếc cô nương đã bị Mộ Lương chọn rồi, vậy thì ta đi đến nhà của cô nương tìm thử, nói không chừng còn có thể tìm được người khác!"
Bạch Thánh Vũ đến xem Bạch Thánh Diêu, lại không nghĩ rằng đụng vào mấy người bọn họ nên nhìn lén một màn, dứt khoát đi theo để xem cuộc vui.
Lúc này hắn cười tủm tỉm nhìn Hoa Khấp Tuyết, ngoại trừ lúc đầu hơi kinh ngạc thìhiện tại chỉ là thưởng thức, vợ bạn không thể động vào, đạo lý này hắn vẫn biết.
"Bạch Thánh Vũ, ta cũng không ngại móc mắt ngươi." Mộ Lương âm trầm nhìn hắn, trong giọng nói đều là nguy hiểm, biết là hắn đối với A noãn không có ý nghĩ gì nhưng là vẫn không nhịn được mà nổi ghen.
"Chậc chậc, đừng có chua như vậy được không, lấy ra chút uy nghiêm của Nhiếp Chính Vương đi!" Bạch Thánh Vũ vỗ vỗ vai hắn, lại rất nhanh rút tay về.
"Cút." Mộ Lương hừ lạnh, ngay sau đó u oán nhìn Hoa Khấp Tuyết nói: “A noãn, nàng không nên tháo mặt nạ xuống."
"Trễ rồi." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, hiện tại chỉ sợ rằng tin tức có liên quan về diện mạo thật của nàng đã lan truyền ra.
"Vậy hai chúng ta đổi gương mặt......" Mộ Lương bĩu môi, nói bừa.
"Phốc!" Mộ Lê cứ như vậy phun một ngụm trà ra ngoài, quái dị nhìn Mộ Lương nói: “Hoàng thúc, hoàng thẩm gương mặt này nhiều lắm là bị người thèm muốn nhưng nếu đổi thành của người thì trực tiếp là muốn quyến rũ người rồi !"
Sắc mặt Mộ Lương đen lại, Mộ Lê lắc mình trốn ở sau lưng Cảnh Duệ, làm cho Cảnh Duệ một hồi toát mồ hôi.
Chưa bao giờ nghĩ tới một người lại có thể đẹp đến mức này, trong trẻo lạnh lùng đến xuất trần, linh dật như tiên.
Tay Đông Phương Vũ cầm mặt nạ da người không ngừng run rẩy, không thể tin nhìn diện mạo chân thực của Hoa Khấp Tuyết, nàng cho là với khuôn mặt xinh đẹp của mình nàng sẽ thắng, lại không nghĩ rằng diện mạo bên ngoài của mình ở trước mặt nàng chẳng đáng là gì, nàng xinh đẹp đến kinh ngạc như vậy, mặc dù nàng là nữ tử tim cũng không nhịn được mà đập nhanh hơn.
Trong mắt thoáng qua không cam lòng, ghen tỵ và oán hận, lại có chút tự ti, tâm tình Đông Phương Vũ bây giờ rất phức tạp.
"Tiểu thư!" Lưu Nguyệt ngơ ngác nhìn Hoa Khấp Tuyết, nàng vẫn cho là dung mạo của tiểu thư là bình thường, lại không nghĩ rằng diện mạo thật của nàng lại xinh đẹp đến trình độ nhiều người phải ngưng cả hô hấp.
Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn các nàng, trên gương mặt tuyệt mỹ không có một tia cảm xúc.
"A noãn, thế nào lại tháo mặt nạ ra rồi?" Mộ Lương đột nhiên từ ngoài hoa viên đi vào, thoáng lên sự cưng chiều sủng nịch mà cười, khóa lại khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không tha.
"Nóng." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn hắn liếc mắt một cái, lại bao hàm thâm ý nhìn về phía Đông Phương Vũ.
"Mệt mỏi sao? Tối hôm qua...... Không nghỉ ngơi cho tốt." Mộ Lương dịu dàng cười, thế nhưng lời nói rất là mập mờ, nhẹ nhàng ôm chầm Hoa Khấp Tuyết.
Đông Phương Vũ nghe vậy, xanh cả mặt, hạ xuống tầm mắt trong đó tất cả đều là ghen tỵ.
"Ừ." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên đáp, cười như không cười nhìn hắn một cái.
"Người tới, dẫn công chúa đi viện ở phía đông, công chúa đi đường mệt nhọc, cũng phải nên nghỉ ngơi rồi." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn nàng.
"Bổn cung không mệt, còn muốn ở lại đây thêm chốc lát nữa." Đông Phương Vũ áp chế sự không cam lòng trong lòng, dịu dàng mà cười.
"Nga?" Mộ Lương nhíu mày, lạnh nhạt cười nói: “Công chúa xin cứ tự nhiên, Bổn vương mang A noãn đi nghỉ ngơi." Nói xong, liền ôm lấy Hoa Khấp Tuyết xoay người.
"Đây chính là đạo đãi khách của Vương gia?" Đông Phương Vũ không cam lòng trợn mắt nhìn hắn, Hoa Khấp Tuyết mệt mỏi, chính nàng không tự đi nghỉ ngơi được sao, nàng nói thế nào cũng là khách quý, hắn cứ như vậy đối đãi với nàng?
"Nơi này chỉ là Vương phủ nho nhỏ, tự nhiên không so được với trong cung, công chúa nếu không tập quen được, có thể trở về trong cung." Mộ Lương thản nhiên trả lời.
"Ha ha, Vương gia lời nói vừa rồi, chỉ là bổn cung muốn đùa một chút thôi." Đông Phương Vũ sững sờ, ngay sau đó liền cười châm biếm.
"Vậy bổn vương trước hết xin thất bồi." Mộ Lương cũng không quay đầu lại, liền muốn đi ra ngoài.
"Tuyết cô nương!" Đông Phương Vũ hơi híp mắt nhìn bóng lưng Hoa Khấp Tuyết nói: “Bổn cung còn có một chuyện muốn hỏi."
"Công chúa mời nói." Hoa Khấp Tuyết quay đầu lại, thản nhiên nhìn nàng.
"Cô nương, vì sao phải mang mặt nạ che giấu diện mạo của mình." Đông Phương Vũ nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt mỹ của nàng, trong lòng tràn đầy ghen tỵ.
Hoa Khấp Tuyết cười như không cười nhìn nàng, cuối cùng khẽ cong lên khóe môi nói: “Mặt trời lớn, ta sợ bị rám đen."
Đông Phương Vũ thấy nụ cười của nàng, hơi sững sờ lại nghe thấy câu trả lời của nàng, giật mình ngây ngẩn cả người, đợi nàng khôi phục bình tĩnh thì trong hoa viên chỉ còn lại mình nàng và Liên nhi.
Đông Phương Vũ hung hăng ném cái mặt nạ xuống dưới chân, trên khuôn mặt xinh đẹp tất cả đều là tức giận.
"Công chúa, người phải giữ bình tĩnh!" Liên nhi vì nàng thuận khí, nhíu chặt đầu mày.
"Bình tĩnh, ngươi muốn ta phải bình tĩnh như thế nào!" Đông Phương Vũ đẩy nàng ra, tất cả trên mặt đều là ghen tị: “Nàng có Vương gia sủng ái, còn có một gương mặt xinh đẹp như hồ ly tinh, muốn ta bình tĩnh như thế nào!"
Đông Phương Vũ ghen tị đến phát điên, nàng lấy được sủng ái của Vương gia, nàng ghen tị, dung mạo của nàng đẹp hơn chính mình, nàng ghen tị! Nàng là một nhất triêu công chúa, dựa vào cái gì nàng không có được mà nữ nhân kia lại chiếm được!
"Công chúa!" Liên nhi vội vàng hô: “Người không thể nghĩ như vậy đâu, nàng làm như vậy cũng chỉ là muốn ra oai phủ đầu với người thôi, người đừng có trúng kế của nàng, diện mạo đẹp thì sao, phá hủy là tốt rồi, được Vương gia sủng ái thì sao, nàng dù thế nào cũng không có thân phận tôn quý như người!"
"Đúng, đúng, Vương gia là của ta, chỉ có ta mới xứng được với Vương gia, hắn tôn quý như vậy, Hoa Khấp Tuyết làm sao mà xứng!" Đông Phương Vũ thở hổn hển nhưng nàng đã từ từ bình tĩnh lại, Hoa Khấp Tuyết được Vương gia sủng ái, cũng chỉ là dựa vào cái gương mặt tuyệt sắc, nàng nếu bị hủy dung, thì xem nàng còn lấy cái gì đi quyến rũ Vương gia! Nếu như có thể giết được thì càng tốt!
Đôi mắt đẹp của Đông Phương Vũ phát ra tia sáng âm ngoan, trên mặt thoáng hiện nét tươi cười ác nghiệt.
"Vương gia, nhất định là của công chúa." Liên nhi đi lên phía trước, trong mắt cũng phát ra tia sáng ác độc giống với Đông Phương Vũ, công chúa là ân nhân cứu mạng của nàng, điều mà công chúa muốn nàng nhất định sẽ giúp công chúa đoạt cho bằng được!
"Liên nhi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi, Bổn cung thật muốn xem đến cùng là nàng có bao nhiêu bản lĩnh!" Đông Phương Vũ hừ lạnh một tiếng, mang theo Liên nhi đi về hướng Đông viện.
Lương Các.
"Hoàng, hoàng thẩm!" Mộ Lê ngơ ngác nhìn Hoa Khấp Tuyết.
"Mộ Lê, đừng ép ta móc mắt ngươi." Mộ Lương lạnh lùng nhìn hắn một cái, đem Hoa Khấp Tuyết kéo vào trong ngực, A noãn là của hắn, ai cũng không cho phép nhìn!
"Hoàng thúc, lòng dạ người quá hẹp hòi đi!" Mộ Lê trợn mắt, ngay sau đó lại hỏi: “Hoàng thẩm, người mang mặt nạ làm gì hả?"
"Mặt trời lớn, phòng nắng." Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng liếc nhìn hắn, lấy lời giải thích đối với Đông Phương Vũ nói lại.
Mộ Lê vừa nghe, khóe miệng giật giật, không còn lời nào để nói.
Mộ Lương ngược lại nở nụ cười, sờ sờ mặt của nàng, cười thầm cô nàng này rất giảo hoạt tinh quái.
"Tuyết cô nương, người rất có bản lãnh, đến Đông Phương Vũ cũng có thể bị người làm cho tức giận đến bỏ chạy." Kinh ngạc qua đi Cảnh Duệ không nhịn được biểu đạt sự sùng bái của mình đối với nàng.
"Hửm?" Hoa Khấp Tuyết nhíu mày.
"Người không biết, Đông Phương Vũ này trước kia tìm đến Vương gia, ta có nói như thế nào thì đều vô dụng cuối cùng vẫn là Vương gia tự mình ném nàng ra ngoài." Cảnh Duệ hồi tưởng lại trước kia, chợt cảm thấy vô lực.
"Nàng ta còn đi tìm chàng?" Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt lại nhìn về phía Mộ Lương, nàng cũng không có nghe nói qua.
"Một lần mà thôi." Mộ Lương cười cười, ngay sau đó mập mờ nháy mắt mấy cái nói: “A noãn, ghen sao?"
"Đừng chỉ cố tán tỉnh oa, Tuyết cô nương, ngươi là người kia à? Ta chưa từng gặp qua cô nương nào xinh đẹp như vậy, đáng tiếc cô nương đã bị Mộ Lương chọn rồi, vậy thì ta đi đến nhà của cô nương tìm thử, nói không chừng còn có thể tìm được người khác!"
Bạch Thánh Vũ đến xem Bạch Thánh Diêu, lại không nghĩ rằng đụng vào mấy người bọn họ nên nhìn lén một màn, dứt khoát đi theo để xem cuộc vui.
Lúc này hắn cười tủm tỉm nhìn Hoa Khấp Tuyết, ngoại trừ lúc đầu hơi kinh ngạc thìhiện tại chỉ là thưởng thức, vợ bạn không thể động vào, đạo lý này hắn vẫn biết.
"Bạch Thánh Vũ, ta cũng không ngại móc mắt ngươi." Mộ Lương âm trầm nhìn hắn, trong giọng nói đều là nguy hiểm, biết là hắn đối với A noãn không có ý nghĩ gì nhưng là vẫn không nhịn được mà nổi ghen.
"Chậc chậc, đừng có chua như vậy được không, lấy ra chút uy nghiêm của Nhiếp Chính Vương đi!" Bạch Thánh Vũ vỗ vỗ vai hắn, lại rất nhanh rút tay về.
"Cút." Mộ Lương hừ lạnh, ngay sau đó u oán nhìn Hoa Khấp Tuyết nói: “A noãn, nàng không nên tháo mặt nạ xuống."
"Trễ rồi." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, hiện tại chỉ sợ rằng tin tức có liên quan về diện mạo thật của nàng đã lan truyền ra.
"Vậy hai chúng ta đổi gương mặt......" Mộ Lương bĩu môi, nói bừa.
"Phốc!" Mộ Lê cứ như vậy phun một ngụm trà ra ngoài, quái dị nhìn Mộ Lương nói: “Hoàng thúc, hoàng thẩm gương mặt này nhiều lắm là bị người thèm muốn nhưng nếu đổi thành của người thì trực tiếp là muốn quyến rũ người rồi !"
Sắc mặt Mộ Lương đen lại, Mộ Lê lắc mình trốn ở sau lưng Cảnh Duệ, làm cho Cảnh Duệ một hồi toát mồ hôi.
Tác giả :
Thụy Tiểu Ngốc