Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp
Chương 65-1: Người yêu kiếp trước
Giờ phút này, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống quanh thân thiếu nữ, nàng giống như tiên tử dưới ánh trăng, làm cho người ta say mê ngắm nhìn không dời được hai mắt.
Nam tử nhìn gò má xinh đẹp của Băng Nhi, còn có nửa đoạn cổ trắng như tuyết nàng lộ ra lúc cúi đầu, sau đó bưng ly rượu chậm rãi thưởng thức một hớp, vân đạm phong kinh nói: “Rất có ý tứ, gần đây ta phát giác cô nương rất có ý tứ, rất khác so với những nữ nhân ta đã gặp qua, ta nghĩ ta có thể nạp cô nương làm thiếp."
Làm thiếp? Băng Nhi ngẩng ra, không khỏi lười biếng cười một tiếng. Nàng chưa từng ngờ tới người nam nhân này cư nhiên sẽ nói như vậy.
Dĩ nhiên, đây không phải là điều kiện đàm phán, mà là đang bố thí cho nàng.
Băng Nhi nhìn vào đôi mắt của hắn, nghiêm túc nói: “Công tử thật là biết nói đùa, Băng Nhi đã có hôn ước, hơn nữa thề là một đời người một đôi nhân, vĩnh viễn sẽ không làm thiếp thị, công tử không nên suy nghĩ nhiều."
Một đời một đôi? Nam tử thấp giọng cười khẽ một tiếng. Nữ nhân này thì ra cũng sẽ có ý nghĩ kỳ lạ, trên đời có nam nhân nào là không phải tam thê tứ thiếp?
Ý tưởng của nữ nhân này thật đúng là kỳ lạ. Không thể khôn nói là người còn trẻ tuổi, không hiểu được thực tế.
Hắn theo thói quen híp mắt lại, nhàn nhạt nói: “Cô nương nói là Trần Phong? Đáng tiếc hắn không phải là vị hôn phu của cô nương, hơn nữa hắn đã sớm có thông phòng."
“Ta biết, ta cũng chưa bao giờ cho là hắn phải."
“Như vậy người trong lòng cô nương là ai?" Hắn từ trên cao nhìn xuống thiếu nữ, ánh mắt sâu không lường được.
“Đương nhiên là người đáng giá để ta thích." Con ngươi của Băng Nhi như nước lạnh nhạt mát mẻ, lại thoáng qua một tia ấm áp.
Trần Đại công tử nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, đã mất đi hứng thú nói chuyện. “Người đâu, mang Băng Nhi cô nương đi nghỉ ngơi." Hắn không hề luyến tiếc nhìn nàng thêm nữa, dáng người nhanh nhẹn tựa vào đệm dựa trong xe ngựa, lật xem quyển sách để bên cạnh.
Sau khi Băng Nhi rời khỏi, Trần Đại công tử từ từ nhếch môi, sợi tóc như mực cùng gió đêm tung bay, bóng dáng thon dài cao ngất có loại cô độc không nói ra được. Một bộ y bào màu trắng nổi bật lên mi mục tuấn lãng của hắn, nhìn qua là một người nho nhã, giống như không có hứng thú đối với bất kỳ cái gì. Nhưng chỉ có người chân chính hiểu biết hắn mới biết, tất cả những thứ này chẳng qua chỉ là hình tượng hắn tạo ra mà thôi.
Ở trong đầu Trần Đại công tử, chưa từng từ bỏ ý đồ, cũng không phải là người nhân từ.
Hắn tin tưởng Băng Nhi dĩ nhiên là biết rõ tính cách của hắn, nhưng lại tán dương hắn là người có phong thái danh sĩ, tấm lòng nhân từ. Thật là châm chọc. Mà nội dung nàng bói ra vừa rồi, thật ra chỉ là nàng cơ trí suy nghĩ ra được mà thôi. Hắn cũng có đọc lướt qua Dịch Kinh, từ tướng mạo của một người làm sao có thể nhìn thấy nhiều như vậy? Nhưng mà hành động của nàng lại có chút thú vị.
Vén rèm xe lên, quản gia từ bên ngoài đi ra, không thể tin nói: “Thiếu gia, ngươi đã rất lâu rồi không để cho người khác nhìn thấy dung mạo của mình, hôm nay thật là cho tiểu cô nương kia mặt mũi."
Dĩ nhiên càng làm ông ngạc nhiên chính là, tối nay chủ tử cư nhiên để cho nữ nhân đụng vào tay hắn. Thậm chí là nở nụ cười phát ra từ tâm đối với nàng. Sau đó bởi vì nàng cự tuyệt mà không vui, điều này làm cho ông đơn giản cảm thấy không thể tin được.
“Tổng quản, đối với nữ nhân này ông thấy thế nào?" Trần Đại công tử chậm rãi hỏi.
Quản gia nghiêm túc suy tư nói: “Thiếu nữ này rõ ràng thân thế bình thường, nhưng mà lại có một loại cảm giác cực độ chói mắt. Hơn nữa nàng vô cùng thông tuệ, không quan tâm hơn thua, thanh khiết cao ngạo, di thế độc lập, không giống như những nữ tử tầm thường khác có ý nịnh nọt, dáng vẻ kệch cỡm, mà có vẻ thật là tự nhiên hào phóng. Từ thời điểm nàng bắt đầu tự đề cử bản thân, ta cảm thấy tiểu cô nương này vô cùng không tầm thường. Mặc dù thân phận cũng không phải là cao quý, nhưng trong xương lại có khí chất phi thường cao quý, đại khái cũng chỉ có loại nữ tử này mới thích hợp làm bạn ở bên người Đại thiếu gia đi? Nếu như nàng không cân danh phận."
“Ngưới nói không sai. Trên đường ta thấy Trần Nhu đụng phải nàng, nàng lại không hề hoàn toàn phát tác. Ta nghĩ nàng chỉ là ẩn nhẫn không phát tác mà thôi. Nếu sau này nàng ra tay với Trần Nhu và Trần Phong, chúng ta liền làm như không nhìn thấy.
“Vâng." Quản gia khom người trả lời. Ông biết thiếu gia chưa bao giờ xem hai người kia là huynh đệ tỷ muội.
“Nhớ viết một phong thư, bất luận dùng biện pháp gì, điều phải để cho người Lạc gia lấy được mỏ quặng Tần quốc.
“Hiểu."
Đợi đến khi quản gia rời đi, nam tử khoác áo màu bạc ánh trăng, ngấc đầu lân nhìn ngoài cửa xe. Dưới ánh trăng đường cong bộ mặt nhàn nhạt, có vẻ mấy phần không thật, hắn dằng dặc nói: “Thật ra thì nàng nói không sai. Ta đã từng đại khái là một người nhân nghĩa, đáng tiếc thân là một trưởng tử một đại gia tộc, có một số việc không phải là ta muốn như thế nào liền như thế đó. Để đạt được vị trí càng cao, chỉ có thể so với bọn hắn càng giỏi âm mưu hơn, nhưng bản công tử thật ra thì cũng không thích như vậy, cũng chỉ có thể trầm luân như thế."
Ánh trăng mịt mờ, chim hót hoa thơm, chung quanh vẫn là một mảnh không khí náo nhiệt.
Sau khi Băng Nhi rời khỏi xe ngựa của Trần Đại công tử, cũng không có nghỉ ngơi, mà là nhìn về phía đám quý tộc nam nữ chung quanh.
Nói tới quý tộc, phần lớn thời gian những người này cũng là ưu thích học đòi văn vẻ. Thí dụ như lúc này, mười mấy thiếu niên thiếu nữ đang ngồi vây chung một chỗ ba hoa khoác lác, đang bàn về kỹ thuật vẽ. Đại khái mọi người thường ngày mặc dù ở Yến quốc lại khó có dịp tụ tập, thật vất vả mới có một cơ hội. Đám đông quý tộc dĩ nhiên sẽ tụ tập cùng một chỗ so sách với nhau, phô bày tài hoa, danh tiếng của bản thân.
“Vương công tử vẽ đích thực là không tồi, hình vẽ có thể so với phong cách quý phái." Ánh mắt của một thiếu niên thưởng thức than thở nói.
“Không biết khi nào có thể lãnh giáo một chút với Vương huynh, trong đám người chúng ta chỉ có kỹ thuật của ngươi là xuất chúng." Tên còn lại trong lòng cũng vô cùng cảm phục.
“Chư vị không cần nói như vậy." Nhìn thấy một thiếu niên thanh tú trong tay chấp bút, trước mặt đã hé ra hình vẽ, lại lắc đầu bất mãn nói: “Không ổn, tranh sơn thủy này mặc dù ngoài mặt nhìn không có lỗi, thật ra thì trong cốt tủy lại không tốt, trong xương lại ít đi vài phần hàm súc, lại không biết nơi nào không ổn."
“Vương huynh thật là tự coi nhẹ mình, chúng ta cảm thấy kỹ thuật sẽ của ngươi đã là số một số hai rồi."
“Bức tranh này kỹ thuật vẽ đã là dày công tôi luyện, chúng ta cũng tâm phục khẩu phục."
Thiếu niên kia lại thở dài nói: “Kỹ thuật vẽ của ta đã đạt đến như thế, không cách nào đi lên, lại cảm thấy bức tranh này vốn nên tốt hơn mới đúng."
Đang nói liền nghe được giọng nói của một thiếu nữ. “Hình vẽ này phác họa ở lòng người, công tử chỉ muốn biểu hiện kỹ thuật vẽ ở trước mặt mọi người, hình vẽ này ít đi vài phần linh khí.
“Hả?" Đám thiếu niên quay đầu, liền nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp đánh đàn hôm nay, trong mắt mọi người lộ ra kinh ngạc.
“Cô nương đã nói như vậy, liền nhờ tay cô nương vẽ vai nét bút." Thiếu niên kia cũng không cho là ngang ngược, nhẹ nhàng cười một tiếng. Dù sao ấn tượng của hắn đối với thiếu nữ vẫn có chút khắc sâu.
Băng Nhi cũng không khách khí, một tay nhận lấy bút vẽ trong tay thiếu niên, đi lên trước. Thiếu niên kia lập tức nhường bước.
Vậy mà, một bên lại truyền đến giọng nói khinh thường của một nữ nhân. “Vương công tử, nàng bất quá chỉ là muốn mượn tên ngươi mà thôi. Làm sao biết nàng ta không phải là vì biểu hiện? Mọi người cần gì để ý người xuất thân không cao này chứ."
“Không sao, nếu cô nương này không có bản lãnh, chỉ sợ cũng không thể đánh ra được tiếng đàn tuyệt luân như vậy." Vương gia công tử nói.
Nữ nhân kia hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Băng Nhi cực kỳ khinh thường.
Nhưng thấy Băng Nhi đã tự nhiên mà đứng, một tay phủ lên án vẽ, một tay nhấc bút. Dáng người mỹ lệ trong mắt mọi người đã là một bộ hình ảnh tuyệt mỹ. Bút vẽ chuyển hướng, múa bút vẩy mực. Trong khoảnh khắc, trên bức vẽ đã có cài cánh hoa cúc tràn trề sức sống, có thể nói thải cúc đông ly tự nhiên thấy Nam Sơn. Hình ảnh cảnh sắc nghiễm nhiên đã nhảy trên giấy vẽ.
Bút vẽ quay về, Băng Nhi bỗng nhiên lại cầm lên một cây bút khác, hai tay trái phải vung múa.
Sắc mặt mọi người hơi ngưng lại, không nghĩ thiếu nữ thế nhưng có thể hai tay cùng lúc vẽ tranh. Ánh mắt nhìn lại hai mặt khe suối nước chảy róc rách, trong mặt hồ thả một cần câu trông rất sống động. Thậm chí ngay cả gió mát cũng cảm thấy thoải mái, từng ngọn cây cọng cỏ giống như có thể từ trong tranh nhảy ra.
Giây lát, bức tranh sơn thủy giống như là được rót thêm linh hồn vào.
Đám thiếu niên chung quanh nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ cảm thấy tư thái thiếu nữ ưu nhã, phong thái bất phàm.
Vương gia thiếu niên đứng ở nơi đó trầm tư im lặng, ánh mắt giống như ngưng trệ ở trên bức họa, cảm giác bút pháp của thiếu nữ cùng mình giống nhau như đúc. Chẳng qua là tay phải tay trái cùng vẽ, tốc độ bất phàm, nhưng mình vẽ ra cảm giác hết lần này tới lần khác là thuận theo thiên địa.
Băng Nhi nhẹ nhàng để bút xuống, cười nói: “Như thế nào?"
Đám thiếu niên bây giờ đã vô cùng khiếp sợ. Trong nháy mắt ánh mắt cũng không chớp một cái, nhìn chằm chằm nàng, làm như thấy được một kỳ tài tuyệt thế.
Mặc dù, bọn họ cũng từng gặp qua đệ tử thế ngoại đào nguyên, ở bên cạnh bọn họ cũng không ít đệ tử thế ngoại đào nguyên, nhưng mà không có người nào tài hoa như vậy. Con ngươi của đám vương gia thiếu niên càng thêm tràn đầy cuồng nhiệt cùng thưởng thức, thầm nghĩ thiếu nữ này quả nhiên là không giống bình thường.
Đây thật là Thần Lai Chi Bút, vẽ rồng điểm mắt, trên đời lại có tài nữ phong tình như thế!
Trong lúc nhất thời, trong mắt mọi người chớp động thần thái dạt dào hứng thú, ngay cả mấy nữ tử cũng là cực kỳ khâm phục Băng Nhi.
Sau khi Băng Nhi đặt bút xuống, nữ tử lúc trước hất càm lên hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nhìn nàng nói: “Vẽ tốt thì như thế nào? Bất quá cũng là một nữ nhân không biết liêm sỉ."
“A? Thỉnh giáo các hạ, bản cô nương như thế nào lại là một nữ nhân không biết liêm sỉ rồi hả? Chẳng lẽ ta vẽ tốt liền không biết liêm sỉ? Như vậy ý cô nương là nói….. Mọi người chúng ta ở chỗ này vẽ tranh cũng là rất vô liêm sỉ."
Đám thiếu niên lập tức dùng ánh mắt chất vấn nhìn cô. Mặt nữ tử kia liền biến sắc, không nghĩ tới mình mắng đối phương một câu, cư nhiên bị đối phương lôi kéo tới bất mãn của một đám người. Nàng cắn răng, nói: “Ngươi cho là phượng hoàng trèo lên cành cây cao? Thiên Tầm sẽ không thích loại nữ nhân như ngươi. Hắn đã có người yêu rồi."
Thiên Tầm là người phương nào? Băng Nhi suy nghĩ hồi lâu mới nhớ lại đây là danh hiệu của Trần Đại thiếu gia. Xem ra nữ tử này đích xác là đem Trần Đại công tử làm thành người của mình, gọi thân mật như thế, nàng khẽ cười một tiếng nói: “Hắn có người yêu có quan hệ gì với ta?"
Vẻ mặt nữ tử kia chất vấn, gây sự hỏi: “Nhưng mà vừa rồi ngươi mới ở trên xe ngựa, đến tột cùng đã nói gì với hắn?"
Băng Nhi khẽ cười nói: “Chúng ta nói cái gì có liên quan gì đến ngươi? Nếu ngươi muốn biết, sao không tự mình đi hỏi hắn."
Nữ tử kia nhất thời giận đến trừng tròng mắt. Thuở nhỏ nàng ta ỷ vào thân phận cao quý, hết lần này tới lần khác chưa từng gặp nữ nhân như vậy, hung hăng dặm chân, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi......"
Chợt, đôi mắt nàng ta đỏ lên, một bộ Tiểu Bạch Hoa lã chã chực khóc, giống như nhận hết thảy ủy khuất. Vậy mà đám thiếu niên chung quanh cũng chỉ cười lắc đầu đi ra ngoài. Nữ tử kia cắn môi nhìn chung quanh một chút, trong lòng cảm thấy sao lại như thế? Chẳng lẽ người bên cạnh không phải nên giúp đỡ nàng chỉ trích Băng Nhi. Thật may là lúc này đại ca của nàng tiến lên. Hắn là người bao che, lạnh lùng nhìn Băng Nhi: “Này, nữ nhân, ta nghe nói ngươi là đệ tử thế ngoại đào nguyên, Nho gia lấy lễ tiếp đãi người, chẳng lẽ đại tử thế ngoại đào nguyên mà lại có thể đối đãi với quý tộc như vậy sao?"
Trong mắt Băng Nhi lộ ra bễ nghễ, nghễnh càm nhìn hắn, nói: “Các hạ nếu biết ta là đệ tử thế ngoại đào nguyên, như vậy còn biết ta là một Huyền Thuật Sư."
“Huyền Thuật Sư?" Thân thể nam tử kia cứng đờ, lạnh lùng quay đầu nhìn nàng.
“Không thể giả được." Băng Nhi cười nhìn hắn.
Ở Yến quốc, Huyền Thuật Sư cũng không phải là cực kỳ được coi trọng, thế nhưng tại Tần quốc, trong đám quý tộc không ai không biết nhà Âm Dương cùng Huyền Thuật Sư. Tần Thủy Hoàng chính là nhờ bản lãnh của Bồng Lai Tiên Đảo. Những thứ này đều là nhân vật có một chút thực lực làm cho người ta kính sợ. Mọi người nhìn ánh mắt của nàng rồi lập tức trở nên không giống nhau. Vô cùng thưởng thức lại dẫn thêm một chút ý sợ hãi.
“Đợi chút, ngươi đang nói bây! Thế ngoại đào nguyên tại sao có thể có Huyền Thuật Sư?" Nữ tử kia chợt kêu lớn.
Trong lòng mọi người nhất thời chấn động. Thế ngoại đào nguyên đều là đệ tử Nho gia, đúng là không có Huyền Thuật Sư. Ánh mắt nhìn về Băng Nhi lại có thêm một chút tìm tòi nghiên cứu cùng hoài nghi. Dù sao một người nhân phẩm không cao, như vậy tài hoa hơn người thì như thế nào? Quay đầu lại còn không phải là thân bại danh liệt?
Băng Nhi khẽ mỉm cười. Dù sao, thế ngoại đào nguyên chỉ có một Huyền Thuật Sư là lão quái vật.
Chỉ là nàng tạm thời không tiện để lộ thân phận Tam Đại Đệ Tử.
Băng Nhi từ từ tiến lên nhìn đôi huynh muội này, hơi thi lễ, vẻ mặt cũng không có bao nhiêu cung kính, nàng nhàn nhạt nói: “Ta thật sự là Huyền Thuật Sư, bất luận hai vị nhìn chằm chằm ta như thế nào, cũng không thể thay đổi sự thật này. Nhưng mà khó có được công tử từ Yến quốc rời đi, đạt được ước muốn trở lại Tần quốc. Ta nghĩ ngươi nhất định không muốn trở về Yến quốc nữa có đúng hay không? Con tin điện hạ." Nàng nói câu cuối cùng, giọng điệu rất nhẹ rất mềm, giống như là một loại nhìn thấu, khám phá hết thảy, ngạo nghễ cùng khinh thường.
Nam tử mím chặc môi, không ngờ thân phận của mình cư nhiên cũng bị nàng nhìn ra. Mọi người chung quanh cũng không biết thân phận của hắn. Nữ nhân này đến tột cùng là lai lịch như thế nào? Thật chẳng lẽ chính là Huyền Thuật Sư?
“Thôi, chúng ta đi." Nam tử đưa tay kéo nữ tử kia rời đi.
“Đại ca, không thể để cho nàng lừa mọi người, đại ca." Nữ tử kia bất đắc dĩ hét thét lên. Nàng vốn muốn cho thanh danh đối phương xấu đi, vì sao lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
“Câm mồm......"
Nam tử nhìn gò má xinh đẹp của Băng Nhi, còn có nửa đoạn cổ trắng như tuyết nàng lộ ra lúc cúi đầu, sau đó bưng ly rượu chậm rãi thưởng thức một hớp, vân đạm phong kinh nói: “Rất có ý tứ, gần đây ta phát giác cô nương rất có ý tứ, rất khác so với những nữ nhân ta đã gặp qua, ta nghĩ ta có thể nạp cô nương làm thiếp."
Làm thiếp? Băng Nhi ngẩng ra, không khỏi lười biếng cười một tiếng. Nàng chưa từng ngờ tới người nam nhân này cư nhiên sẽ nói như vậy.
Dĩ nhiên, đây không phải là điều kiện đàm phán, mà là đang bố thí cho nàng.
Băng Nhi nhìn vào đôi mắt của hắn, nghiêm túc nói: “Công tử thật là biết nói đùa, Băng Nhi đã có hôn ước, hơn nữa thề là một đời người một đôi nhân, vĩnh viễn sẽ không làm thiếp thị, công tử không nên suy nghĩ nhiều."
Một đời một đôi? Nam tử thấp giọng cười khẽ một tiếng. Nữ nhân này thì ra cũng sẽ có ý nghĩ kỳ lạ, trên đời có nam nhân nào là không phải tam thê tứ thiếp?
Ý tưởng của nữ nhân này thật đúng là kỳ lạ. Không thể khôn nói là người còn trẻ tuổi, không hiểu được thực tế.
Hắn theo thói quen híp mắt lại, nhàn nhạt nói: “Cô nương nói là Trần Phong? Đáng tiếc hắn không phải là vị hôn phu của cô nương, hơn nữa hắn đã sớm có thông phòng."
“Ta biết, ta cũng chưa bao giờ cho là hắn phải."
“Như vậy người trong lòng cô nương là ai?" Hắn từ trên cao nhìn xuống thiếu nữ, ánh mắt sâu không lường được.
“Đương nhiên là người đáng giá để ta thích." Con ngươi của Băng Nhi như nước lạnh nhạt mát mẻ, lại thoáng qua một tia ấm áp.
Trần Đại công tử nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, đã mất đi hứng thú nói chuyện. “Người đâu, mang Băng Nhi cô nương đi nghỉ ngơi." Hắn không hề luyến tiếc nhìn nàng thêm nữa, dáng người nhanh nhẹn tựa vào đệm dựa trong xe ngựa, lật xem quyển sách để bên cạnh.
Sau khi Băng Nhi rời khỏi, Trần Đại công tử từ từ nhếch môi, sợi tóc như mực cùng gió đêm tung bay, bóng dáng thon dài cao ngất có loại cô độc không nói ra được. Một bộ y bào màu trắng nổi bật lên mi mục tuấn lãng của hắn, nhìn qua là một người nho nhã, giống như không có hứng thú đối với bất kỳ cái gì. Nhưng chỉ có người chân chính hiểu biết hắn mới biết, tất cả những thứ này chẳng qua chỉ là hình tượng hắn tạo ra mà thôi.
Ở trong đầu Trần Đại công tử, chưa từng từ bỏ ý đồ, cũng không phải là người nhân từ.
Hắn tin tưởng Băng Nhi dĩ nhiên là biết rõ tính cách của hắn, nhưng lại tán dương hắn là người có phong thái danh sĩ, tấm lòng nhân từ. Thật là châm chọc. Mà nội dung nàng bói ra vừa rồi, thật ra chỉ là nàng cơ trí suy nghĩ ra được mà thôi. Hắn cũng có đọc lướt qua Dịch Kinh, từ tướng mạo của một người làm sao có thể nhìn thấy nhiều như vậy? Nhưng mà hành động của nàng lại có chút thú vị.
Vén rèm xe lên, quản gia từ bên ngoài đi ra, không thể tin nói: “Thiếu gia, ngươi đã rất lâu rồi không để cho người khác nhìn thấy dung mạo của mình, hôm nay thật là cho tiểu cô nương kia mặt mũi."
Dĩ nhiên càng làm ông ngạc nhiên chính là, tối nay chủ tử cư nhiên để cho nữ nhân đụng vào tay hắn. Thậm chí là nở nụ cười phát ra từ tâm đối với nàng. Sau đó bởi vì nàng cự tuyệt mà không vui, điều này làm cho ông đơn giản cảm thấy không thể tin được.
“Tổng quản, đối với nữ nhân này ông thấy thế nào?" Trần Đại công tử chậm rãi hỏi.
Quản gia nghiêm túc suy tư nói: “Thiếu nữ này rõ ràng thân thế bình thường, nhưng mà lại có một loại cảm giác cực độ chói mắt. Hơn nữa nàng vô cùng thông tuệ, không quan tâm hơn thua, thanh khiết cao ngạo, di thế độc lập, không giống như những nữ tử tầm thường khác có ý nịnh nọt, dáng vẻ kệch cỡm, mà có vẻ thật là tự nhiên hào phóng. Từ thời điểm nàng bắt đầu tự đề cử bản thân, ta cảm thấy tiểu cô nương này vô cùng không tầm thường. Mặc dù thân phận cũng không phải là cao quý, nhưng trong xương lại có khí chất phi thường cao quý, đại khái cũng chỉ có loại nữ tử này mới thích hợp làm bạn ở bên người Đại thiếu gia đi? Nếu như nàng không cân danh phận."
“Ngưới nói không sai. Trên đường ta thấy Trần Nhu đụng phải nàng, nàng lại không hề hoàn toàn phát tác. Ta nghĩ nàng chỉ là ẩn nhẫn không phát tác mà thôi. Nếu sau này nàng ra tay với Trần Nhu và Trần Phong, chúng ta liền làm như không nhìn thấy.
“Vâng." Quản gia khom người trả lời. Ông biết thiếu gia chưa bao giờ xem hai người kia là huynh đệ tỷ muội.
“Nhớ viết một phong thư, bất luận dùng biện pháp gì, điều phải để cho người Lạc gia lấy được mỏ quặng Tần quốc.
“Hiểu."
Đợi đến khi quản gia rời đi, nam tử khoác áo màu bạc ánh trăng, ngấc đầu lân nhìn ngoài cửa xe. Dưới ánh trăng đường cong bộ mặt nhàn nhạt, có vẻ mấy phần không thật, hắn dằng dặc nói: “Thật ra thì nàng nói không sai. Ta đã từng đại khái là một người nhân nghĩa, đáng tiếc thân là một trưởng tử một đại gia tộc, có một số việc không phải là ta muốn như thế nào liền như thế đó. Để đạt được vị trí càng cao, chỉ có thể so với bọn hắn càng giỏi âm mưu hơn, nhưng bản công tử thật ra thì cũng không thích như vậy, cũng chỉ có thể trầm luân như thế."
Ánh trăng mịt mờ, chim hót hoa thơm, chung quanh vẫn là một mảnh không khí náo nhiệt.
Sau khi Băng Nhi rời khỏi xe ngựa của Trần Đại công tử, cũng không có nghỉ ngơi, mà là nhìn về phía đám quý tộc nam nữ chung quanh.
Nói tới quý tộc, phần lớn thời gian những người này cũng là ưu thích học đòi văn vẻ. Thí dụ như lúc này, mười mấy thiếu niên thiếu nữ đang ngồi vây chung một chỗ ba hoa khoác lác, đang bàn về kỹ thuật vẽ. Đại khái mọi người thường ngày mặc dù ở Yến quốc lại khó có dịp tụ tập, thật vất vả mới có một cơ hội. Đám đông quý tộc dĩ nhiên sẽ tụ tập cùng một chỗ so sách với nhau, phô bày tài hoa, danh tiếng của bản thân.
“Vương công tử vẽ đích thực là không tồi, hình vẽ có thể so với phong cách quý phái." Ánh mắt của một thiếu niên thưởng thức than thở nói.
“Không biết khi nào có thể lãnh giáo một chút với Vương huynh, trong đám người chúng ta chỉ có kỹ thuật của ngươi là xuất chúng." Tên còn lại trong lòng cũng vô cùng cảm phục.
“Chư vị không cần nói như vậy." Nhìn thấy một thiếu niên thanh tú trong tay chấp bút, trước mặt đã hé ra hình vẽ, lại lắc đầu bất mãn nói: “Không ổn, tranh sơn thủy này mặc dù ngoài mặt nhìn không có lỗi, thật ra thì trong cốt tủy lại không tốt, trong xương lại ít đi vài phần hàm súc, lại không biết nơi nào không ổn."
“Vương huynh thật là tự coi nhẹ mình, chúng ta cảm thấy kỹ thuật sẽ của ngươi đã là số một số hai rồi."
“Bức tranh này kỹ thuật vẽ đã là dày công tôi luyện, chúng ta cũng tâm phục khẩu phục."
Thiếu niên kia lại thở dài nói: “Kỹ thuật vẽ của ta đã đạt đến như thế, không cách nào đi lên, lại cảm thấy bức tranh này vốn nên tốt hơn mới đúng."
Đang nói liền nghe được giọng nói của một thiếu nữ. “Hình vẽ này phác họa ở lòng người, công tử chỉ muốn biểu hiện kỹ thuật vẽ ở trước mặt mọi người, hình vẽ này ít đi vài phần linh khí.
“Hả?" Đám thiếu niên quay đầu, liền nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp đánh đàn hôm nay, trong mắt mọi người lộ ra kinh ngạc.
“Cô nương đã nói như vậy, liền nhờ tay cô nương vẽ vai nét bút." Thiếu niên kia cũng không cho là ngang ngược, nhẹ nhàng cười một tiếng. Dù sao ấn tượng của hắn đối với thiếu nữ vẫn có chút khắc sâu.
Băng Nhi cũng không khách khí, một tay nhận lấy bút vẽ trong tay thiếu niên, đi lên trước. Thiếu niên kia lập tức nhường bước.
Vậy mà, một bên lại truyền đến giọng nói khinh thường của một nữ nhân. “Vương công tử, nàng bất quá chỉ là muốn mượn tên ngươi mà thôi. Làm sao biết nàng ta không phải là vì biểu hiện? Mọi người cần gì để ý người xuất thân không cao này chứ."
“Không sao, nếu cô nương này không có bản lãnh, chỉ sợ cũng không thể đánh ra được tiếng đàn tuyệt luân như vậy." Vương gia công tử nói.
Nữ nhân kia hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Băng Nhi cực kỳ khinh thường.
Nhưng thấy Băng Nhi đã tự nhiên mà đứng, một tay phủ lên án vẽ, một tay nhấc bút. Dáng người mỹ lệ trong mắt mọi người đã là một bộ hình ảnh tuyệt mỹ. Bút vẽ chuyển hướng, múa bút vẩy mực. Trong khoảnh khắc, trên bức vẽ đã có cài cánh hoa cúc tràn trề sức sống, có thể nói thải cúc đông ly tự nhiên thấy Nam Sơn. Hình ảnh cảnh sắc nghiễm nhiên đã nhảy trên giấy vẽ.
Bút vẽ quay về, Băng Nhi bỗng nhiên lại cầm lên một cây bút khác, hai tay trái phải vung múa.
Sắc mặt mọi người hơi ngưng lại, không nghĩ thiếu nữ thế nhưng có thể hai tay cùng lúc vẽ tranh. Ánh mắt nhìn lại hai mặt khe suối nước chảy róc rách, trong mặt hồ thả một cần câu trông rất sống động. Thậm chí ngay cả gió mát cũng cảm thấy thoải mái, từng ngọn cây cọng cỏ giống như có thể từ trong tranh nhảy ra.
Giây lát, bức tranh sơn thủy giống như là được rót thêm linh hồn vào.
Đám thiếu niên chung quanh nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ cảm thấy tư thái thiếu nữ ưu nhã, phong thái bất phàm.
Vương gia thiếu niên đứng ở nơi đó trầm tư im lặng, ánh mắt giống như ngưng trệ ở trên bức họa, cảm giác bút pháp của thiếu nữ cùng mình giống nhau như đúc. Chẳng qua là tay phải tay trái cùng vẽ, tốc độ bất phàm, nhưng mình vẽ ra cảm giác hết lần này tới lần khác là thuận theo thiên địa.
Băng Nhi nhẹ nhàng để bút xuống, cười nói: “Như thế nào?"
Đám thiếu niên bây giờ đã vô cùng khiếp sợ. Trong nháy mắt ánh mắt cũng không chớp một cái, nhìn chằm chằm nàng, làm như thấy được một kỳ tài tuyệt thế.
Mặc dù, bọn họ cũng từng gặp qua đệ tử thế ngoại đào nguyên, ở bên cạnh bọn họ cũng không ít đệ tử thế ngoại đào nguyên, nhưng mà không có người nào tài hoa như vậy. Con ngươi của đám vương gia thiếu niên càng thêm tràn đầy cuồng nhiệt cùng thưởng thức, thầm nghĩ thiếu nữ này quả nhiên là không giống bình thường.
Đây thật là Thần Lai Chi Bút, vẽ rồng điểm mắt, trên đời lại có tài nữ phong tình như thế!
Trong lúc nhất thời, trong mắt mọi người chớp động thần thái dạt dào hứng thú, ngay cả mấy nữ tử cũng là cực kỳ khâm phục Băng Nhi.
Sau khi Băng Nhi đặt bút xuống, nữ tử lúc trước hất càm lên hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nhìn nàng nói: “Vẽ tốt thì như thế nào? Bất quá cũng là một nữ nhân không biết liêm sỉ."
“A? Thỉnh giáo các hạ, bản cô nương như thế nào lại là một nữ nhân không biết liêm sỉ rồi hả? Chẳng lẽ ta vẽ tốt liền không biết liêm sỉ? Như vậy ý cô nương là nói….. Mọi người chúng ta ở chỗ này vẽ tranh cũng là rất vô liêm sỉ."
Đám thiếu niên lập tức dùng ánh mắt chất vấn nhìn cô. Mặt nữ tử kia liền biến sắc, không nghĩ tới mình mắng đối phương một câu, cư nhiên bị đối phương lôi kéo tới bất mãn của một đám người. Nàng cắn răng, nói: “Ngươi cho là phượng hoàng trèo lên cành cây cao? Thiên Tầm sẽ không thích loại nữ nhân như ngươi. Hắn đã có người yêu rồi."
Thiên Tầm là người phương nào? Băng Nhi suy nghĩ hồi lâu mới nhớ lại đây là danh hiệu của Trần Đại thiếu gia. Xem ra nữ tử này đích xác là đem Trần Đại công tử làm thành người của mình, gọi thân mật như thế, nàng khẽ cười một tiếng nói: “Hắn có người yêu có quan hệ gì với ta?"
Vẻ mặt nữ tử kia chất vấn, gây sự hỏi: “Nhưng mà vừa rồi ngươi mới ở trên xe ngựa, đến tột cùng đã nói gì với hắn?"
Băng Nhi khẽ cười nói: “Chúng ta nói cái gì có liên quan gì đến ngươi? Nếu ngươi muốn biết, sao không tự mình đi hỏi hắn."
Nữ tử kia nhất thời giận đến trừng tròng mắt. Thuở nhỏ nàng ta ỷ vào thân phận cao quý, hết lần này tới lần khác chưa từng gặp nữ nhân như vậy, hung hăng dặm chân, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi......"
Chợt, đôi mắt nàng ta đỏ lên, một bộ Tiểu Bạch Hoa lã chã chực khóc, giống như nhận hết thảy ủy khuất. Vậy mà đám thiếu niên chung quanh cũng chỉ cười lắc đầu đi ra ngoài. Nữ tử kia cắn môi nhìn chung quanh một chút, trong lòng cảm thấy sao lại như thế? Chẳng lẽ người bên cạnh không phải nên giúp đỡ nàng chỉ trích Băng Nhi. Thật may là lúc này đại ca của nàng tiến lên. Hắn là người bao che, lạnh lùng nhìn Băng Nhi: “Này, nữ nhân, ta nghe nói ngươi là đệ tử thế ngoại đào nguyên, Nho gia lấy lễ tiếp đãi người, chẳng lẽ đại tử thế ngoại đào nguyên mà lại có thể đối đãi với quý tộc như vậy sao?"
Trong mắt Băng Nhi lộ ra bễ nghễ, nghễnh càm nhìn hắn, nói: “Các hạ nếu biết ta là đệ tử thế ngoại đào nguyên, như vậy còn biết ta là một Huyền Thuật Sư."
“Huyền Thuật Sư?" Thân thể nam tử kia cứng đờ, lạnh lùng quay đầu nhìn nàng.
“Không thể giả được." Băng Nhi cười nhìn hắn.
Ở Yến quốc, Huyền Thuật Sư cũng không phải là cực kỳ được coi trọng, thế nhưng tại Tần quốc, trong đám quý tộc không ai không biết nhà Âm Dương cùng Huyền Thuật Sư. Tần Thủy Hoàng chính là nhờ bản lãnh của Bồng Lai Tiên Đảo. Những thứ này đều là nhân vật có một chút thực lực làm cho người ta kính sợ. Mọi người nhìn ánh mắt của nàng rồi lập tức trở nên không giống nhau. Vô cùng thưởng thức lại dẫn thêm một chút ý sợ hãi.
“Đợi chút, ngươi đang nói bây! Thế ngoại đào nguyên tại sao có thể có Huyền Thuật Sư?" Nữ tử kia chợt kêu lớn.
Trong lòng mọi người nhất thời chấn động. Thế ngoại đào nguyên đều là đệ tử Nho gia, đúng là không có Huyền Thuật Sư. Ánh mắt nhìn về Băng Nhi lại có thêm một chút tìm tòi nghiên cứu cùng hoài nghi. Dù sao một người nhân phẩm không cao, như vậy tài hoa hơn người thì như thế nào? Quay đầu lại còn không phải là thân bại danh liệt?
Băng Nhi khẽ mỉm cười. Dù sao, thế ngoại đào nguyên chỉ có một Huyền Thuật Sư là lão quái vật.
Chỉ là nàng tạm thời không tiện để lộ thân phận Tam Đại Đệ Tử.
Băng Nhi từ từ tiến lên nhìn đôi huynh muội này, hơi thi lễ, vẻ mặt cũng không có bao nhiêu cung kính, nàng nhàn nhạt nói: “Ta thật sự là Huyền Thuật Sư, bất luận hai vị nhìn chằm chằm ta như thế nào, cũng không thể thay đổi sự thật này. Nhưng mà khó có được công tử từ Yến quốc rời đi, đạt được ước muốn trở lại Tần quốc. Ta nghĩ ngươi nhất định không muốn trở về Yến quốc nữa có đúng hay không? Con tin điện hạ." Nàng nói câu cuối cùng, giọng điệu rất nhẹ rất mềm, giống như là một loại nhìn thấu, khám phá hết thảy, ngạo nghễ cùng khinh thường.
Nam tử mím chặc môi, không ngờ thân phận của mình cư nhiên cũng bị nàng nhìn ra. Mọi người chung quanh cũng không biết thân phận của hắn. Nữ nhân này đến tột cùng là lai lịch như thế nào? Thật chẳng lẽ chính là Huyền Thuật Sư?
“Thôi, chúng ta đi." Nam tử đưa tay kéo nữ tử kia rời đi.
“Đại ca, không thể để cho nàng lừa mọi người, đại ca." Nữ tử kia bất đắc dĩ hét thét lên. Nàng vốn muốn cho thanh danh đối phương xấu đi, vì sao lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
“Câm mồm......"
Tác giả :
Hồng Trần Huyễn