Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp
Chương 55-1: Lạc Ngọc Ly trở về (1)
"Ngươi nói cái gì? Người không có đầu? Có phải ngươi nhìn lầm rồi hay không?"
"Không có mà. Ta đi vào nhà xí, hắn liền đứng phía sau cửa, thật sự là đáng sợ."
Băng Nhi liếc nàng, căn phòng mờ tối không nhìn thấy biểu cảm của nàng. Lá gan của nữ tử bần hàn này xem ra cũng rất lớn, bằng không cũng sẽ không dám một mình đi nhà xí. Hơn nữa nếu nữ tử bình thường ban đêm đi nhà xí nhìn thấy một người không đầu, rất có khả năng sẽ ngất xỉu, cũng có khả năng hét to một tiếng sau đó lập tức chạy ra khỏi căn phòng này.
"Đi, chúng ta đi xem một chút." Đám thiếu niên còn lại có chút tò mò lo lắng, thậm chí còn có chút hưng phấn.
"Ta mang bọn ngươi đi, là ở chỗ đó." Thiếu nữ dẫn bốn người đi, lại lộ ra vẻ lo lắng, chỉ vào một góc trong đại sảnh ở chỗ nào đó còn treo một tấm rèm.
Xa xa nhìn lại, bên dưới tấm rèm có một đôi chân, một thiếu niên hàn môn lập tức chất vấn: “Người nào, ở trong này giả thần giả quỷ?"
Một thiếu niên khác khẽ cười một tiếng, nói: “Đợi một chút, ngươi nói có phải Nguyệt Phù Dung chưởng giáo đang thử lòng gan dạ của chúng ta? Nói bên trong có mãnh thú, có cơ quan cạm bẫy, đương nhiên cũng có khả năng có người chết."
"Người chết có cái gì đáng sợ, cùng lắm thì giúp bọn họ nhặt xác." Một thiếu niên gan lớn liền lập tức kéo tấm rèm ra, song khi mọi người nhìn lại, bên trong trống rỗng, cái gì cũng không có, chỉ có một đôi giày đặt ở nơi này.
"Ta nói có phải ngươi bị hoa mắt hay không?" Một thiếu niên nhịn không được chất vấn lời nói của thiếu nữ ban nảy.
"Kỳ quái, ta rõ ràng nhìn thấy mà, vì sao bây giờ lại không thấy nữa?" Vẻ mặt thiếu nữ kỳ lạ.
Ngay tại lúc thiếu nữ bần hàn rối rắm có phải bản thân bị hoa mắt hay không, bỗng nhiên gian phòng phía Tây truyền đến một tiếng thét chói tai. Cả đám rùng mình một cái, trao đổi ánh mắt một chút “Hình như là bên đám đệ tử quý tộc."
"Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"
"Đi, đi qua nhìn một chút đi."
Khi năm người đi tới trong phòng thì thiếu nữ quý tộc đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Dù sao cũng là người tập võ, rất nhanh đã trấn định lại, run rẩy nói: “Có quỷ."
"Ngươi nói rõ ràng, con quỷ kia lớn lên trông như thế nào? Ở nơi nào?" Không nghĩ tới vừa mới xuất hiện một người không đầu, hiện tại lại còn có quỷ. Mọi người không khỏi tò mò.
Trong lòng thiếu nữ vẫn còn sợ hãi mà nói: “Vừa rồi lúc ta đi ra ngoài quét dọn, bỗng nhiên nhìn thấy một nữ nhân mặc đồ trắng đứng phía sau, tóc rối tung, nhưng lại không có ngũ quan, trong nháy mắt liền nhẹ nhàng bay qua."
"Mẹ nó, nơi này chẳng lẽ thật sự có quỷ? Chẳng lẽ chưởng giáo lại thả quỷ vào trong này? Còn muốn chúng ta phải dọn dẹp nơi này?"
"Đi nơi nào bắt đây? Ta thấy khẳng định là đang khảo nghiệm chúng ta, nhiễu loạn tâm thần của chúng ta, chúng ta cần phải cẩn thận gấp đôi mới được."
"Không sai, nơi này đều là do Lâm Lang Các sắp đặt, chỉ cần nghĩ như vậy liền không cần sợ hãi."
Đám thiếu niên đại khái phân tích rõ ràng thông suốt tình huống, trong lòng mọi người nắm chắc. Đám đệ tử quý tộc lập tức trưng ra bộ mặt chán ghét mà nói: “Ta nói các ngươi đám đệ tử bần hàn này, các ngươi còn ở lại chỗ của chúng ta làm gì? Còn chưa cút về địa bàn của bản thân đi."
"Chúng ta đi, lần sau nếu bọn họ có kêu cứu mạng, chúng ta coi như không nghe thấy."
Lúc này đám người Băng Nhi cùng trở lại gian phòng phía Đông, Băng Nhi cảm thấy giống như là gương sáng, đốt nến lên, ánh mắt sáng ngời, chậm rãi nói: “Từ giờ trở đi, mặc kệ chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không thể một mình ra ngoài. Lâm Lang Các nhất định là muốn hấp dẫn lực chú ý của chúng ta, sau đó phân tán mọi người. Nếu như tách ra, như vậy nhất định vừa vặn trúng quỷ kế, lúc đó sẽ bị đào thải."
Một đệ tử bần hàn khác như có điều đăm chiêu nói: “Chẳng lẽ chưởng giáo muốn xé lẻ chúng ta ra, sau đó đánh bại từng người. Đồng thời nhìn xem năng lực phối hợp của chúng ta? Cho nên, hiện tại chúng ta chỉ cần ở cùng nhau, thì sẽ không phân tâm làm rối loạn trận tuyến…."
Thiếu nữ bần hàn lập tức gật gật đầu.
"Thôi đi, chỉ là gặp không được người thủ đoạn mà thôi, có cái gì phải sợ?" Thiếu niên gan lớn nhịn không được vỗ vỗ cái bàn.
Băng Nhi liếc xéo hắn một cái, lạnh lùng mở miệng, mặt không biểu cảm mà nói: “Tuy là nói như thế, nhưng mà địch trong tối ta ngoài sáng, hơn nữa không biết địch nhân là dạng gì, vẫn là mọi nơi cẩn thận thì tốt hơn."
Mọi người gật đầu một cái, đang lúc tâm tư bọn họ nặng nề, đột nhiên một cỗ gió lạnh thổi tới, nến bị dập tắt.
Lúc này Băng Nhi luôn cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm, trong phòng giống như có gì đó khác biệt với vừa rồi. Ánh mắt chậm rãi di chuyển, nhếch môi một cái, mắt nhìn bốn người còn lại, dùng ngón tay chỉ chỉ về phía chiếc gương.
Mọi người nhìn về phía tay Băng Nhi chỉ, con ngươi hơi co rút lại. Họ nhìn thấy trong gương đồng soi bóng năm người bọn họ, nhưng mơ mơ hồ hồ xuất hiện thêm người thứ sáu.
Bộ dáng “người" này rất quái dị. Tuy rằng ánh sáng trong phòng ảm đạm, trong gương đồng chỉ có thể phản chiếu ra đại khái một hình dáng màu xám, bộ dạng tuy rằng không hoàn chỉnh, nhưng tư thế có chút kỳ quái.
Gương mặt u ám, treo ngược ở nơi đó.
Căn phòng hoang phế chín mươi năm, đột nhiên nhìn thấy một người treo ngược trong bóng tối, thật sự là một chuyện không thể tin được.
Thiếu nữ bần hàn không khỏi sợ hãi tới mức lui về sau vài bước, “loảng xoảng" một chút liền đụng vào bàn trang điểm. Ở trong căn phòng không có tiếng động nghe qua giống như là tiếng sét đánh, làm cho tất cả mọi người sợ tới mức rùng mình một cái. Nhưng sau khi “người" bị mọi người phát hiện, thế nhưng chuyện gì cũng không xảy ra. Sau khi ánh nến tắt đi, đột nhiên biến mất.
Trong lòng mọi người nổi lên nghi ngờ, lòng nói chẳng lẽ vừa rồi bản thân đã nhìn lầm? Tất cả đều là ảo giác hay sao?
"Các ngươi có nhìn thấy không?" Một thiếu niên chưa từ bỏ ý định hỏi.
"Thấy được." Mọi người gật đầu. Nếu tất cả mọi người đều nhìn thấy, như vậy khẳng định không phải là giả.
Bốn người không tự chủ được đi về phía Băng Nhi, người nào người nấy đều là vẻ mặt co rúm sợ hãi cực độ, chỉ có vẻ mặt Băng Nhi trấn định. Mới vừa rồi nàng nhìn cực kỳ cẩn thận, ánh mắt “người" kia vừa liếc qua, thoáng qua một tia khinh thường trào phúng. Cái loại ánh mắt này giống như là một con mãnh thú nhìn con mồi trước mắt.
"Đúng rồi, các ngươi nghe được âm thanh gì không?" Một thiếu niên bỗng nhiên hoảng sợ nói.
"Người từ trên cầu thang đi xuống, hình như là tiếng bước chân." Nữ tử bần hàn chỉ vào tấm rèm cách đó, bên trên chính là cầu thang.
"Trong phòng này đoán chừng là có quỷ, chẳng lẽ ác quỷ ở trên lầu?" Một thiếu niên khác có chút đăm chiêu nói.
"Ta có chút sợ, nơi này không phải rất quỷ dị rồi sao." Thiếu nữ hoảng sợ trợn to hai mắt.
"Ngươi ở đây sợ hãi cái gì? Muốn bỏ cuộc liền bỏ cuộc, không tính là mất thể diện."
"Khổng Tử nói: Không biết sinh, nào biết tử? Không có chuyện người, làm sao có chuyện quỷ? Nam tử hán đại trượng phu sao có thể sợ những thứ này?"
"Nhưng mà Khổng Tử còn nói: Phải kính trọng quỷ thần. Ta thấy thánh nhân cũng sợ quỷ, huống chi là một nữ nhân."
Vào giờ khắc này, Băng Nhi là người duy nhất trấn định, thầm nghĩ nếu là một người mang theo âm khí đến nơi này, bất luận tránh trong bóng tối u ám thế nào cũng có bóng mờ, chỉ sợ chính là một quỷ hồn. Cây trâm của nàng sẽ phát sinh dị động, nhưng mà nó lại cực kỳ yên tĩnh. Vì thế Băng Nhi mở ra Thiên Nhãn nhìn bốn phía chung quanh. Ánh mắt nàng sắc bén giống như điện quang, gương mặt chợt trở nên cổ quái, giống như muốn cười lại nhíu mày.
Nàng không ngờ, căn phòng nhìn qua hoang phế rách nát thế nhưng lại dấu diếm một ám cách.
Ám cách này tuy rằng đơn giản, nhưng lại cực kỳ tinh xảo, người bình thường không có khả năng bày ra.
Cái gọi là ám cách, lấy mắt trận, trận bàn, trận phù làm cơ sở, ẩn giấu mọi ngóc ngách trong phòng.
Mặc dù bên trong tối đen một mảnh, nhưng nàng nhìn thấy được một số vật đã từng thấy qua, khóe miệng không khỏi treo lên một nụ cười lạnh.
Nàng khẽ cười một tiếng nói: "Nơi này căn bản là không có quỷ, có người đang giả thần giả quỷ."
"Ngươi nói cái gì?" Mọi người kinh ngạc nhìn nàng, “thiếu niên" này luôn làm cho người ta có một loại cảm giác tự tin, giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của nàng.
Băng Nhi dứt khoát nghiêng đầu, ánh mắt buông xuống, mí mắt cũng lười nâng, chậm rãi lấy ra bút mực bắt đầu viết bùa chú.
Kiếp trước, Ngọc Khuynh Vũ vốn là một kỳ tài huyền thuật, càng hơn hẳn Băng Nhi hiện tại, cho nên bùa chú của nàng đã không giống trước.
"Vừa rồi các ngươi ở trong thương khố có nhìn thấy dầu hỏa hay không?" Băng Nhi bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
"Mặc dù có, nhưng cũng không biết có thể dùng hay không." Một thiếu niên nghiêm túc đáp trả.
"Một lát cầm cây đuốc ra, hắc dầu hỏa lên trên tường."
Mấy thiếu niên hai mặt nhìn nhau, không biết nàng đến tột cùng có tính toán gì.
Băng Nhi mỉm cười, ung dung đứng dậy, biểu hiện bộ dáng trấn định tự nhiên, khí định thần nhàn, bộ dáng giống như đã sớm biết tất cả mọi chuyện thế nào.
Nàng gõ gõ vách tường, kích thích cơ quan trong ám cách, trừng mắt với “đám quỷ" vừa rồi, khóe môi hơi nhếch lên, trong nụ cười là sát khí lẫm liệt.
Thế nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, bản thân thế mà lại bị phát hiện. Vừa muốn động, sao biết được đối phương phản kích so với hắn còn sắc bén, nhanh chóng, thậm chí là tinh ranh, tàn nhẫn hơn!
Một đầu gối Băng Nhi nâng lên đá thẳng vào đũng quần của người nọ. Tiếp theo nhảy lên đá một cái trên mặt hắn, cố tình ra tay dưới tình huống đối phương khinh địch, hoàn toàn không có phòng bị. “Thiếu niên" ra tay tốc độ quỷ dị xảo quyệt, không giống chiêu thức bình thường, thân pháp linh hoạt xảo diệu, hơn nữa nắm chính xác thời cơ, quả nhiên không thể tưởng tượng, nhưng lực đạo cố tình vừa đúng.
Mặc dù lấy phản ứng cùng thực lực của hắn, thế nhưng cũng trúng chiêu!
Sau đó, “quỷ" kia té xuất ra, vừa mới đứng vững, lại bị đá ra ngoài. Phía sau lưng va vào vách tường phía trước, lảo đảo ngã sấp xuống, tiếp theo quỳ gối trên mặt đất. Nửa gương mặt in dấu giày tinh xảo, phía dưới con mắt chậm rãi hiện lên một khối bầm tím, máu mũi thoáng chốc như nước suối phun trào.
Giọng nói của “quỷ" nọ có chút khàn khàn, hiển nhiên Băng Nhi đã hco hắn đả kích không nhỏ, cắn răng nói: "Tốt! Rất tốt, các ngươi thật là có chút bản lãnh!"
Đám đệ tử bần hàn chung quanh lập tức đắc ý nói: “Không ngờ thế mà lại có người trốn trong đây giả thần giả quỷ, thật sự rất kém, còn không phải vẫn bị chúng ta phát hiện sao."
Người nọ không nhịn được trừng mắt nhìn chằm chằm thiếu niên “Hừ, ngươi….. đám thiếu niên nghèo các ngươi tốt nhất là cầu xin trời đất lần này không cần thua quá khó coi."
"Ngươi mới là người thua, chúng ta không phải vẫn rất tốt hay sao?" Đám thiếu niên cười nói.
"Đợi chút, chẳng lẽ trong căn phòng này còn có cái gì khác?" Thiếu nữ bần hàn đột nhiên phản ứng lại.
"Nói, còn có cái gì?" Một thiếu niên dữ tợn giơ nắm tay lên, hung hăng đánh vào ngực của tên giả quỷ nọ. Hắn lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"Ta cho người giả quỷ dọa người. Ta cho ngươi thấy bản thân rất lợi hại. Khinh thường chúng ta là người nghèo." Mấy thiếu niên tiến lên xuất ra một chút hung ác, cuồng vung nắm đấm với người nọ. Tức thì đánh cho mặt mũi hắn bầm dập, người không giống người, quỷ không giống quỷ, kêu la thảm thiết liên tục.
"Được rồi, vị này hẳn là tiền bối trong Lâm Lang Các, chúng ta phải khách khí một chút. Nơi này hẳn là còn có cơ quan, chúng ta có thể hủy đi cơ quan này." Nhìn tình trạng thê thảm của người nọ, Băng Nhi nhíu mày nói.
Băng Nhi khẽ nhắm mắt, sau đó chậm rãi lần nữa mở ra. Nàng đã biết vị trí của những cơ quan kia.
Mà bên phía gian phòng phía Tây của các quý tộc đã kích động cơ quan, chỉ thấy trong ám cách cất giấu một cái hộp, là dùng mấy trăm khối gỗ màu đỏ tạo thành, tản ra mộ cỗ sát khí khiếp người. Sau khi bị kích động phát ra âm thanh “xoạch xoạch", nháy mắt tiếp theo, một thiếu niên quý tộc đã bị đánh bay ra ngoài.
. . . . . .
"Người đầu tiên đi ra, lại còn là bị đánh ra, thật là thê thảm mà."
"Mới vừa rồi ta còn nghe được bên trong phát ra tiếng kêu thảm thiết, là của một nam tử, xem ra đã có người không kiên trì được rồi."
Mặt trăng ở phía chân trời lưu chuyển, đầy sao lóe lên, ánh lửa lấp lóe, mười mấy nam tử mang mặt nạ đứng bên ngoài.
Nguyệt Phù Dung mặc một thân trang phục lụa mỏng cánh ve cực kỳ bảo thủ, tư thái yểu điệu ngồi ở đằng kia, khuôn mặt đoan trang mang theo ngạo nghễ. Mọi người nhìn đến nàng chỉ cảm thấy dáng người nữ tử này nóng bỏng, nhưng mà cho tới bây giờ cũng không lộ ra quá nhiều da thịt, tiếc thịt như vàng, biểu thị tính tình của nàng cực kỳ bảo thủ, lại làm cho người ta có loại tâm tư khó nhịn bị hấp dẫn.
Hàng năm cuộc thi khảo nghiệm của người mới đều riêng biệt, rất nhanh, các lão nhân có tư cách thành viên đều lục đục đến.
Những lão thành viên trong ngày thường vội vàng làm nhiệm vụ, khó có được nhìn đến cuộc khảo hạch lựa chọn người mới, liền không hẹn mà đi đến nhìn một cái. Thứ nhất có thể chuẩn bị xem náo nhiệt; thứ hai có thể tùy thời xông vào anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhưng mà hôm nay người tới hơn nhiều, mọi người dứt khoát ở trên bàn bày một cá cược, hiển nhiên không phải là lần đầu tiên sử dụng cái bàn này rồi
"Đã tới chậm, không biết còn có thể đặt cược hay không?" Một thành viên mới tới hỏi.
"Còn có thể, hiện tại còn chưa biết kết cục, có thể như cũ đặt cược."
Một nam tử mang mặt nạ con hổ đặt mười lượng bạc lên bàn, nói: “Ta cược đám người mới chống đỡ không đến ba nén nhang, toàn thể nhiệm vụ thất bại."
Một nam tử mang mặt nạ đầu lâu đặt hai mươi lượng bạc lên bàn, nói: “ Ta cá là trong đám người mới có người sẽ ngất đi, toàn thể nhiệm vụ thất bại."
"Ta cá là toàn bộ đám người mới sẽ bị đánh ra, toàn thể nhiệm vụ thất bại."
"Ta cá là nhiệm vụ lần này sẽ hoàn thành rất thê thảm, có người bị thương ra sân."
"Ta cá là lần này có người vượt qua kiểm tra, hơn nữa vượt qua một cách cực kỳ xinh đẹp. Ta đặt một trăm lượng." Đột nhiên có người phun ra lời nói hoàn toàn trái ngược với mọi người.
"Không phải đâu, cái đó là một bồi mười, nếu là thua, chính là phải thường một ngàn lượng."
"Ta cảm thấy khả năng thành công lần này không cao, dù sao, lần này khảo nghiệm cực kỳ nghiêm khắc.
Tất cả mọi người trong Lâm Lang Các đều cảm thấy lần này Nguyệt Phù Dung mời đến nam tử cực kỳ lợi hại khảo nghiệm đám người mới, Là những nhân vật có bài danh ưu tiên trong Lâm Lang Các, có thể nói giống như là năm đó bọn họ tiến hành khảo hạch, cũng không nhất định có thể toàn thân rút lui. Hơn nữa, đám người mới lần này làm cho người ta có cảm giác tốt xấu lẫn lộn, tự nhiên cũng không xem trọng, sao biết có người cho rằng sẽ thành công, liền nâng mắt lên nhìn lại, không nghĩ tới lại là Nhan Ngọc cùng Tiêu Lang.
Mi mắt Nhan Ngọc cụp xuống, liếc mắt nhìn qua làm cho người ta cảm thấy là một người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.
Mà Tiêu Lang có đôi mặt phượng hẹp dài, trong mắt hình như có ánh sáng rực rỡ, giống như tiên giáng trần, một đôi con ngươi đen trắng rõ ràng mang vẻ nhìn thấu tâm cơ, cảm giác của người khác.
Nhìn thấy Tiêu Lang xuất hiện, Nguyệt Phù Dung rõ ràng ngẩn ra, gương mặt tươi cười son sắc lặng lẽ càng tăng thêm một phần, nhìn qua càng lãnh diễm mê người.
Lần này nàng là đặc biệt vì hắn mới an bài nơi này vừa ra đề khó khăn rất cao cho đám người mới. Một đám thiếu niên thiếu nữ không biết trời cao đất rộng kia, cho bọn họ một chút giáo huấn khó quên cũng tốt, nhất là Lạc Băng Nhi kia. Mỗi khi nghĩ đến nữ tử này, Nguyệt Phù Dung rất không thoải mái. Nàng biết có rất nhiều nữ nhân thích Tiêu Lang, nhưng nữ tử này cũng không xem rõ bản thân là loại mặt hàng gì, Tiêu Lang đối với những nữ tử ái mộ hắn từ trước đến giờ đều không quan tâm. Thế nhưng Băng Nhi lại dám đuổi theo đến bên trong Lâm Lang Các, thật sự là một nữ tử không biết xấu hổ. Mà nàng quyết không cho phép bên người Tiêu Lang xuất hiện một nha đầu quấn người như vậy.
"Tiêu Lang sư thúc, Nhan Ngọc sư thúc." Mọi người liền vội vàng hành lễ.
"Ừ." Tiêu Lang không tự chủ nhếch khóe môi, chỉ là ý tứ hàm xúc có chút nói không rõ.
"Mọi người hình như rất hăng hái! Ta cũng đặt một chút, cược giống như Tiêu Lang." Một lão nhân từ cửa sau chậm rãi đi đến, một thiếu niên thanh tú ở bên cạnh ông lại bĩu môi, bỏ mười lượng bạc ở trên bàn.
"Mười lượng bạc quá ít, lại nhiều thêm một chút." Lão nhân đối với hành động của thiếu niên có chút bất mãn.
"Ta chỉ mang theo hai mươi lượng." Thiếu niên bất đắc dĩ lại bỏ thêm một thỏi bạc.
"Trời ạ! Thế nhưng lại là sư thúc tổ, người có tư cách cao nhất tại thế ngoại đào viên, sao ông lại đến đây?" Mọi người trong Lâm Lang Các liếc nhìn nhau, không nghĩ lão quái vật bế môn quanh năm lại xuất hiện ở đây, nhưng mà vì sao ông lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa đặt cược về phần bọn họ không xem trọng?
"Sư thúc tổ" Nguyệt Phù Dung nhìn thấy lão quái vật xuất hiện, vẻ mặt không khỏi cả kinh.
Nàng cũng sẽ không khờ dại cho là cuộc khảo nghiệm người mới có thể hấp dẫn lão đại cấp bậc tro cốt đến, rốt cục có là có chuyện gì?
Lão nhân vuốt vuốt râu, cười nói: “Nghe nói Lâm Lang Các lần này đang tổ chức cuộc khảo hạch người mới, hơn nữa bên trong còn có nữ hài tử kỳ tài ta cực kỳ thưởng thức, ta đến xem nàng có thể thông qua cuộc thi hay không."
"Ngài. . . . . . Xin ngài….." Khóe miệng Nguyệt Phù Dung miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, nhưng ý cười chỉ lướt qua giây lát.
Trong lòng nàng thầm nghĩ bên trong có ba thiếu nữ, không biết rốt cục thiếu nữ lão quái vật cực kỳ thưởng thức là ai?
Chẳng lẽ là thiếu nữ bần hàn kia? Giống như rất không có khả năng, chẳng lẽ là Lạc Băng Nhi? Nhưng nha đầu kia là do Tiêu Lang mang đến, cũng không có khả năng.
Đúng rồi, hẳn là thiếu nữ quý tộc còn lại. Nàng là do đại sư thúc giới thiệu tới. Đúng rồi, khẳng định là nàng, nàng chính là người lão quái vật nhìn trúng. Nếu đối phương đã xảy ra chuyện gì bản thân sẽ đảm đương không nổi, nhưng lần này là nàng cố tình an bày nhân vật lợi hại đối phó với đám người mới. Vạn nhất, nếu không cẩn thận thương tổn đến nữ hài tử kia thì không tốt. Hơn nữa nàng còn thi triển một số chiến thuật tâm lý, nữ nhân sợ nhất cái gì, nàng đương nhiên cực kỳ biết rõ, đám nữ hài tử kia chỉ sợ là cả đời sẽ bị ám ảnh tâm lý quấn quanh. Nếu bởi vậy mà dọa đến nàng, chẳng lẽ bản thân không phải sẽ mắc tội lớn hay sao?
Thật may là, nàng đã cố ý an bày một đại phu chữa bệnh bên trong. Dù sao, khảo nghiệm phòng tối lần này cũng không phải là một chút náo loạn như năm đó.
Trong lúc Nguyệt Phù Dung đang cực kỳ lo lắng, chợt nghe Tiêu Lang hỏi: “Nguyệt Phù Dung, có vẻ ngươi đã an bày một cao thủ bên trong."
"Vâng! Đúng vậy." Trán Nguyệt Phù Dung chảy đầy mồ hôi, mím môi trả lời.
"An bài người phương nào?" Lão nhân hỏi.
"Người xếp hạng thứ ba trong Lâm Lang Các, am hiểu ẩn nấp cùng ngụy trang."
"Người xếp hạng thứ ba? Ngươi thật sự là cực kỳ để mắt tới đệ tử của ta rồi." Ánh mắt lão quái vật sáng quắc nhìn nàng.
Đệ tử? Cả người Nguyệt Phù Dung không khỏi phát lạnh, run lên một cái, vội vàng nói: “Sư thúc cùng sư thúc tổ, ta đảm bảo nàng sẽ lông tóc không hao tổn gì."
"Không có mà. Ta đi vào nhà xí, hắn liền đứng phía sau cửa, thật sự là đáng sợ."
Băng Nhi liếc nàng, căn phòng mờ tối không nhìn thấy biểu cảm của nàng. Lá gan của nữ tử bần hàn này xem ra cũng rất lớn, bằng không cũng sẽ không dám một mình đi nhà xí. Hơn nữa nếu nữ tử bình thường ban đêm đi nhà xí nhìn thấy một người không đầu, rất có khả năng sẽ ngất xỉu, cũng có khả năng hét to một tiếng sau đó lập tức chạy ra khỏi căn phòng này.
"Đi, chúng ta đi xem một chút." Đám thiếu niên còn lại có chút tò mò lo lắng, thậm chí còn có chút hưng phấn.
"Ta mang bọn ngươi đi, là ở chỗ đó." Thiếu nữ dẫn bốn người đi, lại lộ ra vẻ lo lắng, chỉ vào một góc trong đại sảnh ở chỗ nào đó còn treo một tấm rèm.
Xa xa nhìn lại, bên dưới tấm rèm có một đôi chân, một thiếu niên hàn môn lập tức chất vấn: “Người nào, ở trong này giả thần giả quỷ?"
Một thiếu niên khác khẽ cười một tiếng, nói: “Đợi một chút, ngươi nói có phải Nguyệt Phù Dung chưởng giáo đang thử lòng gan dạ của chúng ta? Nói bên trong có mãnh thú, có cơ quan cạm bẫy, đương nhiên cũng có khả năng có người chết."
"Người chết có cái gì đáng sợ, cùng lắm thì giúp bọn họ nhặt xác." Một thiếu niên gan lớn liền lập tức kéo tấm rèm ra, song khi mọi người nhìn lại, bên trong trống rỗng, cái gì cũng không có, chỉ có một đôi giày đặt ở nơi này.
"Ta nói có phải ngươi bị hoa mắt hay không?" Một thiếu niên nhịn không được chất vấn lời nói của thiếu nữ ban nảy.
"Kỳ quái, ta rõ ràng nhìn thấy mà, vì sao bây giờ lại không thấy nữa?" Vẻ mặt thiếu nữ kỳ lạ.
Ngay tại lúc thiếu nữ bần hàn rối rắm có phải bản thân bị hoa mắt hay không, bỗng nhiên gian phòng phía Tây truyền đến một tiếng thét chói tai. Cả đám rùng mình một cái, trao đổi ánh mắt một chút “Hình như là bên đám đệ tử quý tộc."
"Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"
"Đi, đi qua nhìn một chút đi."
Khi năm người đi tới trong phòng thì thiếu nữ quý tộc đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Dù sao cũng là người tập võ, rất nhanh đã trấn định lại, run rẩy nói: “Có quỷ."
"Ngươi nói rõ ràng, con quỷ kia lớn lên trông như thế nào? Ở nơi nào?" Không nghĩ tới vừa mới xuất hiện một người không đầu, hiện tại lại còn có quỷ. Mọi người không khỏi tò mò.
Trong lòng thiếu nữ vẫn còn sợ hãi mà nói: “Vừa rồi lúc ta đi ra ngoài quét dọn, bỗng nhiên nhìn thấy một nữ nhân mặc đồ trắng đứng phía sau, tóc rối tung, nhưng lại không có ngũ quan, trong nháy mắt liền nhẹ nhàng bay qua."
"Mẹ nó, nơi này chẳng lẽ thật sự có quỷ? Chẳng lẽ chưởng giáo lại thả quỷ vào trong này? Còn muốn chúng ta phải dọn dẹp nơi này?"
"Đi nơi nào bắt đây? Ta thấy khẳng định là đang khảo nghiệm chúng ta, nhiễu loạn tâm thần của chúng ta, chúng ta cần phải cẩn thận gấp đôi mới được."
"Không sai, nơi này đều là do Lâm Lang Các sắp đặt, chỉ cần nghĩ như vậy liền không cần sợ hãi."
Đám thiếu niên đại khái phân tích rõ ràng thông suốt tình huống, trong lòng mọi người nắm chắc. Đám đệ tử quý tộc lập tức trưng ra bộ mặt chán ghét mà nói: “Ta nói các ngươi đám đệ tử bần hàn này, các ngươi còn ở lại chỗ của chúng ta làm gì? Còn chưa cút về địa bàn của bản thân đi."
"Chúng ta đi, lần sau nếu bọn họ có kêu cứu mạng, chúng ta coi như không nghe thấy."
Lúc này đám người Băng Nhi cùng trở lại gian phòng phía Đông, Băng Nhi cảm thấy giống như là gương sáng, đốt nến lên, ánh mắt sáng ngời, chậm rãi nói: “Từ giờ trở đi, mặc kệ chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không thể một mình ra ngoài. Lâm Lang Các nhất định là muốn hấp dẫn lực chú ý của chúng ta, sau đó phân tán mọi người. Nếu như tách ra, như vậy nhất định vừa vặn trúng quỷ kế, lúc đó sẽ bị đào thải."
Một đệ tử bần hàn khác như có điều đăm chiêu nói: “Chẳng lẽ chưởng giáo muốn xé lẻ chúng ta ra, sau đó đánh bại từng người. Đồng thời nhìn xem năng lực phối hợp của chúng ta? Cho nên, hiện tại chúng ta chỉ cần ở cùng nhau, thì sẽ không phân tâm làm rối loạn trận tuyến…."
Thiếu nữ bần hàn lập tức gật gật đầu.
"Thôi đi, chỉ là gặp không được người thủ đoạn mà thôi, có cái gì phải sợ?" Thiếu niên gan lớn nhịn không được vỗ vỗ cái bàn.
Băng Nhi liếc xéo hắn một cái, lạnh lùng mở miệng, mặt không biểu cảm mà nói: “Tuy là nói như thế, nhưng mà địch trong tối ta ngoài sáng, hơn nữa không biết địch nhân là dạng gì, vẫn là mọi nơi cẩn thận thì tốt hơn."
Mọi người gật đầu một cái, đang lúc tâm tư bọn họ nặng nề, đột nhiên một cỗ gió lạnh thổi tới, nến bị dập tắt.
Lúc này Băng Nhi luôn cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm, trong phòng giống như có gì đó khác biệt với vừa rồi. Ánh mắt chậm rãi di chuyển, nhếch môi một cái, mắt nhìn bốn người còn lại, dùng ngón tay chỉ chỉ về phía chiếc gương.
Mọi người nhìn về phía tay Băng Nhi chỉ, con ngươi hơi co rút lại. Họ nhìn thấy trong gương đồng soi bóng năm người bọn họ, nhưng mơ mơ hồ hồ xuất hiện thêm người thứ sáu.
Bộ dáng “người" này rất quái dị. Tuy rằng ánh sáng trong phòng ảm đạm, trong gương đồng chỉ có thể phản chiếu ra đại khái một hình dáng màu xám, bộ dạng tuy rằng không hoàn chỉnh, nhưng tư thế có chút kỳ quái.
Gương mặt u ám, treo ngược ở nơi đó.
Căn phòng hoang phế chín mươi năm, đột nhiên nhìn thấy một người treo ngược trong bóng tối, thật sự là một chuyện không thể tin được.
Thiếu nữ bần hàn không khỏi sợ hãi tới mức lui về sau vài bước, “loảng xoảng" một chút liền đụng vào bàn trang điểm. Ở trong căn phòng không có tiếng động nghe qua giống như là tiếng sét đánh, làm cho tất cả mọi người sợ tới mức rùng mình một cái. Nhưng sau khi “người" bị mọi người phát hiện, thế nhưng chuyện gì cũng không xảy ra. Sau khi ánh nến tắt đi, đột nhiên biến mất.
Trong lòng mọi người nổi lên nghi ngờ, lòng nói chẳng lẽ vừa rồi bản thân đã nhìn lầm? Tất cả đều là ảo giác hay sao?
"Các ngươi có nhìn thấy không?" Một thiếu niên chưa từ bỏ ý định hỏi.
"Thấy được." Mọi người gật đầu. Nếu tất cả mọi người đều nhìn thấy, như vậy khẳng định không phải là giả.
Bốn người không tự chủ được đi về phía Băng Nhi, người nào người nấy đều là vẻ mặt co rúm sợ hãi cực độ, chỉ có vẻ mặt Băng Nhi trấn định. Mới vừa rồi nàng nhìn cực kỳ cẩn thận, ánh mắt “người" kia vừa liếc qua, thoáng qua một tia khinh thường trào phúng. Cái loại ánh mắt này giống như là một con mãnh thú nhìn con mồi trước mắt.
"Đúng rồi, các ngươi nghe được âm thanh gì không?" Một thiếu niên bỗng nhiên hoảng sợ nói.
"Người từ trên cầu thang đi xuống, hình như là tiếng bước chân." Nữ tử bần hàn chỉ vào tấm rèm cách đó, bên trên chính là cầu thang.
"Trong phòng này đoán chừng là có quỷ, chẳng lẽ ác quỷ ở trên lầu?" Một thiếu niên khác có chút đăm chiêu nói.
"Ta có chút sợ, nơi này không phải rất quỷ dị rồi sao." Thiếu nữ hoảng sợ trợn to hai mắt.
"Ngươi ở đây sợ hãi cái gì? Muốn bỏ cuộc liền bỏ cuộc, không tính là mất thể diện."
"Khổng Tử nói: Không biết sinh, nào biết tử? Không có chuyện người, làm sao có chuyện quỷ? Nam tử hán đại trượng phu sao có thể sợ những thứ này?"
"Nhưng mà Khổng Tử còn nói: Phải kính trọng quỷ thần. Ta thấy thánh nhân cũng sợ quỷ, huống chi là một nữ nhân."
Vào giờ khắc này, Băng Nhi là người duy nhất trấn định, thầm nghĩ nếu là một người mang theo âm khí đến nơi này, bất luận tránh trong bóng tối u ám thế nào cũng có bóng mờ, chỉ sợ chính là một quỷ hồn. Cây trâm của nàng sẽ phát sinh dị động, nhưng mà nó lại cực kỳ yên tĩnh. Vì thế Băng Nhi mở ra Thiên Nhãn nhìn bốn phía chung quanh. Ánh mắt nàng sắc bén giống như điện quang, gương mặt chợt trở nên cổ quái, giống như muốn cười lại nhíu mày.
Nàng không ngờ, căn phòng nhìn qua hoang phế rách nát thế nhưng lại dấu diếm một ám cách.
Ám cách này tuy rằng đơn giản, nhưng lại cực kỳ tinh xảo, người bình thường không có khả năng bày ra.
Cái gọi là ám cách, lấy mắt trận, trận bàn, trận phù làm cơ sở, ẩn giấu mọi ngóc ngách trong phòng.
Mặc dù bên trong tối đen một mảnh, nhưng nàng nhìn thấy được một số vật đã từng thấy qua, khóe miệng không khỏi treo lên một nụ cười lạnh.
Nàng khẽ cười một tiếng nói: "Nơi này căn bản là không có quỷ, có người đang giả thần giả quỷ."
"Ngươi nói cái gì?" Mọi người kinh ngạc nhìn nàng, “thiếu niên" này luôn làm cho người ta có một loại cảm giác tự tin, giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của nàng.
Băng Nhi dứt khoát nghiêng đầu, ánh mắt buông xuống, mí mắt cũng lười nâng, chậm rãi lấy ra bút mực bắt đầu viết bùa chú.
Kiếp trước, Ngọc Khuynh Vũ vốn là một kỳ tài huyền thuật, càng hơn hẳn Băng Nhi hiện tại, cho nên bùa chú của nàng đã không giống trước.
"Vừa rồi các ngươi ở trong thương khố có nhìn thấy dầu hỏa hay không?" Băng Nhi bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
"Mặc dù có, nhưng cũng không biết có thể dùng hay không." Một thiếu niên nghiêm túc đáp trả.
"Một lát cầm cây đuốc ra, hắc dầu hỏa lên trên tường."
Mấy thiếu niên hai mặt nhìn nhau, không biết nàng đến tột cùng có tính toán gì.
Băng Nhi mỉm cười, ung dung đứng dậy, biểu hiện bộ dáng trấn định tự nhiên, khí định thần nhàn, bộ dáng giống như đã sớm biết tất cả mọi chuyện thế nào.
Nàng gõ gõ vách tường, kích thích cơ quan trong ám cách, trừng mắt với “đám quỷ" vừa rồi, khóe môi hơi nhếch lên, trong nụ cười là sát khí lẫm liệt.
Thế nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, bản thân thế mà lại bị phát hiện. Vừa muốn động, sao biết được đối phương phản kích so với hắn còn sắc bén, nhanh chóng, thậm chí là tinh ranh, tàn nhẫn hơn!
Một đầu gối Băng Nhi nâng lên đá thẳng vào đũng quần của người nọ. Tiếp theo nhảy lên đá một cái trên mặt hắn, cố tình ra tay dưới tình huống đối phương khinh địch, hoàn toàn không có phòng bị. “Thiếu niên" ra tay tốc độ quỷ dị xảo quyệt, không giống chiêu thức bình thường, thân pháp linh hoạt xảo diệu, hơn nữa nắm chính xác thời cơ, quả nhiên không thể tưởng tượng, nhưng lực đạo cố tình vừa đúng.
Mặc dù lấy phản ứng cùng thực lực của hắn, thế nhưng cũng trúng chiêu!
Sau đó, “quỷ" kia té xuất ra, vừa mới đứng vững, lại bị đá ra ngoài. Phía sau lưng va vào vách tường phía trước, lảo đảo ngã sấp xuống, tiếp theo quỳ gối trên mặt đất. Nửa gương mặt in dấu giày tinh xảo, phía dưới con mắt chậm rãi hiện lên một khối bầm tím, máu mũi thoáng chốc như nước suối phun trào.
Giọng nói của “quỷ" nọ có chút khàn khàn, hiển nhiên Băng Nhi đã hco hắn đả kích không nhỏ, cắn răng nói: "Tốt! Rất tốt, các ngươi thật là có chút bản lãnh!"
Đám đệ tử bần hàn chung quanh lập tức đắc ý nói: “Không ngờ thế mà lại có người trốn trong đây giả thần giả quỷ, thật sự rất kém, còn không phải vẫn bị chúng ta phát hiện sao."
Người nọ không nhịn được trừng mắt nhìn chằm chằm thiếu niên “Hừ, ngươi….. đám thiếu niên nghèo các ngươi tốt nhất là cầu xin trời đất lần này không cần thua quá khó coi."
"Ngươi mới là người thua, chúng ta không phải vẫn rất tốt hay sao?" Đám thiếu niên cười nói.
"Đợi chút, chẳng lẽ trong căn phòng này còn có cái gì khác?" Thiếu nữ bần hàn đột nhiên phản ứng lại.
"Nói, còn có cái gì?" Một thiếu niên dữ tợn giơ nắm tay lên, hung hăng đánh vào ngực của tên giả quỷ nọ. Hắn lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"Ta cho người giả quỷ dọa người. Ta cho ngươi thấy bản thân rất lợi hại. Khinh thường chúng ta là người nghèo." Mấy thiếu niên tiến lên xuất ra một chút hung ác, cuồng vung nắm đấm với người nọ. Tức thì đánh cho mặt mũi hắn bầm dập, người không giống người, quỷ không giống quỷ, kêu la thảm thiết liên tục.
"Được rồi, vị này hẳn là tiền bối trong Lâm Lang Các, chúng ta phải khách khí một chút. Nơi này hẳn là còn có cơ quan, chúng ta có thể hủy đi cơ quan này." Nhìn tình trạng thê thảm của người nọ, Băng Nhi nhíu mày nói.
Băng Nhi khẽ nhắm mắt, sau đó chậm rãi lần nữa mở ra. Nàng đã biết vị trí của những cơ quan kia.
Mà bên phía gian phòng phía Tây của các quý tộc đã kích động cơ quan, chỉ thấy trong ám cách cất giấu một cái hộp, là dùng mấy trăm khối gỗ màu đỏ tạo thành, tản ra mộ cỗ sát khí khiếp người. Sau khi bị kích động phát ra âm thanh “xoạch xoạch", nháy mắt tiếp theo, một thiếu niên quý tộc đã bị đánh bay ra ngoài.
. . . . . .
"Người đầu tiên đi ra, lại còn là bị đánh ra, thật là thê thảm mà."
"Mới vừa rồi ta còn nghe được bên trong phát ra tiếng kêu thảm thiết, là của một nam tử, xem ra đã có người không kiên trì được rồi."
Mặt trăng ở phía chân trời lưu chuyển, đầy sao lóe lên, ánh lửa lấp lóe, mười mấy nam tử mang mặt nạ đứng bên ngoài.
Nguyệt Phù Dung mặc một thân trang phục lụa mỏng cánh ve cực kỳ bảo thủ, tư thái yểu điệu ngồi ở đằng kia, khuôn mặt đoan trang mang theo ngạo nghễ. Mọi người nhìn đến nàng chỉ cảm thấy dáng người nữ tử này nóng bỏng, nhưng mà cho tới bây giờ cũng không lộ ra quá nhiều da thịt, tiếc thịt như vàng, biểu thị tính tình của nàng cực kỳ bảo thủ, lại làm cho người ta có loại tâm tư khó nhịn bị hấp dẫn.
Hàng năm cuộc thi khảo nghiệm của người mới đều riêng biệt, rất nhanh, các lão nhân có tư cách thành viên đều lục đục đến.
Những lão thành viên trong ngày thường vội vàng làm nhiệm vụ, khó có được nhìn đến cuộc khảo hạch lựa chọn người mới, liền không hẹn mà đi đến nhìn một cái. Thứ nhất có thể chuẩn bị xem náo nhiệt; thứ hai có thể tùy thời xông vào anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhưng mà hôm nay người tới hơn nhiều, mọi người dứt khoát ở trên bàn bày một cá cược, hiển nhiên không phải là lần đầu tiên sử dụng cái bàn này rồi
"Đã tới chậm, không biết còn có thể đặt cược hay không?" Một thành viên mới tới hỏi.
"Còn có thể, hiện tại còn chưa biết kết cục, có thể như cũ đặt cược."
Một nam tử mang mặt nạ con hổ đặt mười lượng bạc lên bàn, nói: “Ta cược đám người mới chống đỡ không đến ba nén nhang, toàn thể nhiệm vụ thất bại."
Một nam tử mang mặt nạ đầu lâu đặt hai mươi lượng bạc lên bàn, nói: “ Ta cá là trong đám người mới có người sẽ ngất đi, toàn thể nhiệm vụ thất bại."
"Ta cá là toàn bộ đám người mới sẽ bị đánh ra, toàn thể nhiệm vụ thất bại."
"Ta cá là nhiệm vụ lần này sẽ hoàn thành rất thê thảm, có người bị thương ra sân."
"Ta cá là lần này có người vượt qua kiểm tra, hơn nữa vượt qua một cách cực kỳ xinh đẹp. Ta đặt một trăm lượng." Đột nhiên có người phun ra lời nói hoàn toàn trái ngược với mọi người.
"Không phải đâu, cái đó là một bồi mười, nếu là thua, chính là phải thường một ngàn lượng."
"Ta cảm thấy khả năng thành công lần này không cao, dù sao, lần này khảo nghiệm cực kỳ nghiêm khắc.
Tất cả mọi người trong Lâm Lang Các đều cảm thấy lần này Nguyệt Phù Dung mời đến nam tử cực kỳ lợi hại khảo nghiệm đám người mới, Là những nhân vật có bài danh ưu tiên trong Lâm Lang Các, có thể nói giống như là năm đó bọn họ tiến hành khảo hạch, cũng không nhất định có thể toàn thân rút lui. Hơn nữa, đám người mới lần này làm cho người ta có cảm giác tốt xấu lẫn lộn, tự nhiên cũng không xem trọng, sao biết có người cho rằng sẽ thành công, liền nâng mắt lên nhìn lại, không nghĩ tới lại là Nhan Ngọc cùng Tiêu Lang.
Mi mắt Nhan Ngọc cụp xuống, liếc mắt nhìn qua làm cho người ta cảm thấy là một người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.
Mà Tiêu Lang có đôi mặt phượng hẹp dài, trong mắt hình như có ánh sáng rực rỡ, giống như tiên giáng trần, một đôi con ngươi đen trắng rõ ràng mang vẻ nhìn thấu tâm cơ, cảm giác của người khác.
Nhìn thấy Tiêu Lang xuất hiện, Nguyệt Phù Dung rõ ràng ngẩn ra, gương mặt tươi cười son sắc lặng lẽ càng tăng thêm một phần, nhìn qua càng lãnh diễm mê người.
Lần này nàng là đặc biệt vì hắn mới an bài nơi này vừa ra đề khó khăn rất cao cho đám người mới. Một đám thiếu niên thiếu nữ không biết trời cao đất rộng kia, cho bọn họ một chút giáo huấn khó quên cũng tốt, nhất là Lạc Băng Nhi kia. Mỗi khi nghĩ đến nữ tử này, Nguyệt Phù Dung rất không thoải mái. Nàng biết có rất nhiều nữ nhân thích Tiêu Lang, nhưng nữ tử này cũng không xem rõ bản thân là loại mặt hàng gì, Tiêu Lang đối với những nữ tử ái mộ hắn từ trước đến giờ đều không quan tâm. Thế nhưng Băng Nhi lại dám đuổi theo đến bên trong Lâm Lang Các, thật sự là một nữ tử không biết xấu hổ. Mà nàng quyết không cho phép bên người Tiêu Lang xuất hiện một nha đầu quấn người như vậy.
"Tiêu Lang sư thúc, Nhan Ngọc sư thúc." Mọi người liền vội vàng hành lễ.
"Ừ." Tiêu Lang không tự chủ nhếch khóe môi, chỉ là ý tứ hàm xúc có chút nói không rõ.
"Mọi người hình như rất hăng hái! Ta cũng đặt một chút, cược giống như Tiêu Lang." Một lão nhân từ cửa sau chậm rãi đi đến, một thiếu niên thanh tú ở bên cạnh ông lại bĩu môi, bỏ mười lượng bạc ở trên bàn.
"Mười lượng bạc quá ít, lại nhiều thêm một chút." Lão nhân đối với hành động của thiếu niên có chút bất mãn.
"Ta chỉ mang theo hai mươi lượng." Thiếu niên bất đắc dĩ lại bỏ thêm một thỏi bạc.
"Trời ạ! Thế nhưng lại là sư thúc tổ, người có tư cách cao nhất tại thế ngoại đào viên, sao ông lại đến đây?" Mọi người trong Lâm Lang Các liếc nhìn nhau, không nghĩ lão quái vật bế môn quanh năm lại xuất hiện ở đây, nhưng mà vì sao ông lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa đặt cược về phần bọn họ không xem trọng?
"Sư thúc tổ" Nguyệt Phù Dung nhìn thấy lão quái vật xuất hiện, vẻ mặt không khỏi cả kinh.
Nàng cũng sẽ không khờ dại cho là cuộc khảo nghiệm người mới có thể hấp dẫn lão đại cấp bậc tro cốt đến, rốt cục có là có chuyện gì?
Lão nhân vuốt vuốt râu, cười nói: “Nghe nói Lâm Lang Các lần này đang tổ chức cuộc khảo hạch người mới, hơn nữa bên trong còn có nữ hài tử kỳ tài ta cực kỳ thưởng thức, ta đến xem nàng có thể thông qua cuộc thi hay không."
"Ngài. . . . . . Xin ngài….." Khóe miệng Nguyệt Phù Dung miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, nhưng ý cười chỉ lướt qua giây lát.
Trong lòng nàng thầm nghĩ bên trong có ba thiếu nữ, không biết rốt cục thiếu nữ lão quái vật cực kỳ thưởng thức là ai?
Chẳng lẽ là thiếu nữ bần hàn kia? Giống như rất không có khả năng, chẳng lẽ là Lạc Băng Nhi? Nhưng nha đầu kia là do Tiêu Lang mang đến, cũng không có khả năng.
Đúng rồi, hẳn là thiếu nữ quý tộc còn lại. Nàng là do đại sư thúc giới thiệu tới. Đúng rồi, khẳng định là nàng, nàng chính là người lão quái vật nhìn trúng. Nếu đối phương đã xảy ra chuyện gì bản thân sẽ đảm đương không nổi, nhưng lần này là nàng cố tình an bày nhân vật lợi hại đối phó với đám người mới. Vạn nhất, nếu không cẩn thận thương tổn đến nữ hài tử kia thì không tốt. Hơn nữa nàng còn thi triển một số chiến thuật tâm lý, nữ nhân sợ nhất cái gì, nàng đương nhiên cực kỳ biết rõ, đám nữ hài tử kia chỉ sợ là cả đời sẽ bị ám ảnh tâm lý quấn quanh. Nếu bởi vậy mà dọa đến nàng, chẳng lẽ bản thân không phải sẽ mắc tội lớn hay sao?
Thật may là, nàng đã cố ý an bày một đại phu chữa bệnh bên trong. Dù sao, khảo nghiệm phòng tối lần này cũng không phải là một chút náo loạn như năm đó.
Trong lúc Nguyệt Phù Dung đang cực kỳ lo lắng, chợt nghe Tiêu Lang hỏi: “Nguyệt Phù Dung, có vẻ ngươi đã an bày một cao thủ bên trong."
"Vâng! Đúng vậy." Trán Nguyệt Phù Dung chảy đầy mồ hôi, mím môi trả lời.
"An bài người phương nào?" Lão nhân hỏi.
"Người xếp hạng thứ ba trong Lâm Lang Các, am hiểu ẩn nấp cùng ngụy trang."
"Người xếp hạng thứ ba? Ngươi thật sự là cực kỳ để mắt tới đệ tử của ta rồi." Ánh mắt lão quái vật sáng quắc nhìn nàng.
Đệ tử? Cả người Nguyệt Phù Dung không khỏi phát lạnh, run lên một cái, vội vàng nói: “Sư thúc cùng sư thúc tổ, ta đảm bảo nàng sẽ lông tóc không hao tổn gì."
Tác giả :
Hồng Trần Huyễn