Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp
Chương 52: Ngọc Khuynh Vũ tuyệt sắc
Nhìn thấy hiện tại, biết được quá khứ, biết trước tương lai.
Chẳng lẽ đây chính là thực lực của thiên nhãn? Tạm thời Băng Nhi còn không thể phán đoán. Ánh mắt nàng cũng là đột nhiên thay đổi mấy lần, bất quá rất nhanh liền bình tĩnh lại. Cũng không có bởi vì vậy mà đắc ý vênh váo, cũng không có lập tức nói với lão giả, bởi vì thật sự rất khó tưởng tượng nổi.
Giờ phút này, nữ tử khóc đến hoa lê đẫm mưa, khuôn mặt mang theo mệt mỏi cùng tuyệt vọng, tiếng khóc làm cho Băng Nhi dần dần phục hồi tinh thần lại.
Tiếp theo Băng Nhi dời lực chú ý đến trên người nữ tử, nhìn thấy đối phương vẫn còn khóc, nhíu mày, trong lòng dần dần không kiên nhẫn, nói: “Khóc thì có lợi íh gì? Chẳng lẽ cô nương ngoại trừ khóc, ngoại trừ tìm chết, không biết phải làm cái gì khác hay sao?"
Khuôn mặt nữ tử bi thương, bộ dáng hết hy vọng, cắn môi nói: “Cô nương cũng không phải ta, làm thế nào biết ta đã xảy ra chuyện gì?"
Băng Nhi khẽ cười một tiếng nói: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều sẽ có biện pháp giải quyết. Nếu như khóc có thể giải quyết vấn đề, không bằng mọi người đều cùng nhau ngồi khóc, mọi chuyện trên đời này cũng không cần quan tâm nữa."
Nghe Băng Nhi nói như vậy, nhất thời tiếng khóc của nữ tử cũng nhỏ đi nhiều, hai mắt đẫm lệ mông lung, vẫn như cũ có chút hoang mang lo sợ.
Băng Nhi mỉm cười, đôi mắt như thủy tinh nâng lên, trong nụ cười có một tia xinh đẹp “Cô nương không phải chỉ là bị tên nam nhân cặn bả hưu thôi sao? Chỉ là một nam nhân mà thôi, trên đời này nam nhân tốt còn chưa có tuyệt chủng, huống chi cô nương còn có một mẫu thân có thể bảo vệ cô nương chu toàn. Chịu một chút suy sụp liền tìm tới cái chết, chỉ biết để người thân đau khổ còn kẻ thù vui sướng. Rõ ràng trên đời này còn có người quan tâm cô nương, cô nương lại bày ra bộ dáng cả thế giới đều vứt bỏ cô nương. Nếu muốn trong lòng thoải mái, có rất nhiều phương pháp, muốn tìm chết là loại uất ức nhất."
Ánh mắt nữ tử kia kinh ngạc nhìn Băng Nhi, không biết vì sao nàng lại biết nhiều như vậy? Quả thật giống như tỷ muội nhà mình.
Giờ phút này, nữ nhân lại nói không ra lời phản bác, nàng rõ ràng bản thân thật là rất uất ức.
Băng Nhi đưa cho nữ tử một cái khăn trắng, mím môi mỉm cười nói: "Dĩ nhiên, cô nương còn trẻ, còn có thể tái giá, trên đời này nam nhân tốt còn rất nhiều."
"Ta…… không nghĩ tới tái giá."
"Như vậy. . . . . . Trong tay cô nương hẳn là còn hai cửa hàng, mẫu thân cô nương cũng sẽ không để cô nương lưu lạc đầu đường, huynh đệ tỷ muội của cô nương cũng sẽ không giễu cợt cô nương. Cô nương còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi, sao không để cho người thân mình thên chút bạc, mà không phải là kiếm tiền cho tên nam nhân cặn bả kia bao dưỡng thiếp thất. Sống thật tốt qua ngày, một ngày kia nhìn xem tên phụ tình kia có kết cục gì, không phải là tốt lắm sao?"
"Cô….. Cô nương nói rất đúng." Nữ tử gật đầu, ánh mắt cũng trở nên kiên định, chỉ cảm thấy thiếu nữ trước mắt là tiên tử không gì không biết.
Nghe đối thoại của hai người, trong mắt Sở Hạo Thiên thoáng qua một tia kinh ngạc, bên môi gợi lên một chút độ cong ngạo nghễ.
Giờ phút này, ánh mắt Băng Nhi ngưng lại, lại vận trởi tia sáng nơi trán, nhìn về phía nữ tử kia.
Dần dần trước mặt lại xuất hiện hình ảnh kỳ quái, Băng Nhi nhìn thấy nữ tử không còn tìm chết, mà trở lại nhà mẹ đẻ, bản thân tự gánh vác việc buôn bán, lại gả cho một nam nhân thành thật. Sau gặp lại nam nhân phụ bạc từng hưu nàng, thế nhưng hoàn toàn không để trong lòng, thậm chí chèn ép buôn bán của đối phương, cuối cùng đối phương phải phá sản, đuổi hết thị thiếp, quỳ xuống cầu xin nữ tử tha thứ……
Nhìn thấy những hình ảnh này, trong lòng Băng Nhi do dự, suy nghĩ vì sao bản thân lại nhìn thấy những thứ kia, trước sau chênh lệch rất lớn.
Chẳng lẽ nói nữ tử này bởi vì nàng khuyên bảo, từ đó vận mệnh biến đổi? Bản thân nhìn thấy chính là tương lai của đối phương?
Một bên khác, lão quái vật nghẹn họng nhìn trân trối Băng Nhi, trong mắt Sở Hạo Thiên lóe ra ánh sáng, mang theo thần sắc nghiền ngẫm.
Mặt ngoài Băng Nhi vẫn như cũ bình thản lạnh nhạt, nụ cười không nhiễm trần tục, ánh mắt cũng lóe ra tia sáng bất định.
Chợt lão giả vỗ bàn một cái nói: "Tốt tốt tốt! Tốt vô cùng, nha đầu ngươi thế mà lại khai thiên nhãn. Hơn nữa còn có thể nhìn được quá khứ, lão phu thật sự là đã gặp được một thiên tài trăm năm hiếm thấy."
Nhưng mà, Băng Nhi còn chưa theo thiên nhãn khôi phục tâm thần, liền cảm thấy thân thể cực kỳ quỷ dị, cực kỳ mệt mỏi, khí lực cả người giống như bị rút hết. Đồng thời nàng cảm thấy bản thân rất đói bụng, là một loại đói khát không cách nào hình dung.
Tư vị vừa mệt vừa đói tra tấn nàng, sắc mặt nàng không khỏi trắng bệch. Lão quái vật lập tức tự mình xuống bếp nấu cơm, rất nhanh đã làm xong ba món mặn một món canh.
"Nha đầu, ăn cơm."
Băng Nhi hữu khí vô lực đáp lời, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hơi nóng từ đĩa thức ăn bốc lên. Lúc này nàng cũng không quan tâm hương vị như thế nào, vội vàng lang thôn thổ yết ăn, ngay cả thịt mỡ ngày thường không thích ăn cũng ăn hết sạch sẽ. Băng Nhi buông đũa xuống, chỉ cảm thấy vô hạn mệt mỏi mãnh liệt mà đến.
Bên trong nhà ánh nến chập chờn, ngoài cửa sổ tiếng gió gào thét, giống như ma núi nức nở, thoáng chốc sấm sét vang dội.
Lão quái vật đứng trong sân, nhìn sấm sét đầy trời, lẩm bẩm: “Mở thiên nhãn quả nhiên là việc làm nghịch thiên. Năm đó lúc ta mở thiên nhã chính là đang bế quan, đó đến ngay cả vỏ cây đều muốn ăn."
Sở Hạo Thiên lại mặt không tình nguyện ngước mắt nhìn trời, đôi mày kiếm mắt sáng tôn lên khuôn mặt, càng thêm phần ngạo khí “Nử tử này dù thiên tư không tồi, nhưng vì sao người lại đối xử khác biệt so với người khác như vậy?"
Lão quái vật hắc hắc cười vài tiếng “Ta đến cùng cũng gặp được một đệ tử hợp ý, ngươi hẳn là hiểu rõ."
"Người muốn thu nàng ta làm đệ tử?" Sở Hạo Thiên liếc xéo ông một cái, ngẩng cằm, thanh giọng cao ngạo thanh lãnh.
"Này…. Đương nhiên….. Nhưng không thể lập tức thu nàng. Ta muốn cho nàng bắt đầu từ cơ bản, tiếp theo lên lớp ở thế ngoại đào viên, đi sâu vào học tập." Vẻ mặt lão giả như có đăm chiêu, vuốt vuết cằm lẩm bẩm: “Tử Hi rất cưng chiều nàng, không biết ngọc không dũa không sáng. Trời cao muốn giao trách nhiệm lớn lao cho người như vậy, tất nhiên trước tiên phải lao tâm khổ cực……"
"Thật là dài dòng!" Sở Hạo Thiên khoanh hai tay, chậm rãi dựa vào tường, nheo mắt, ánh mắt như vì sao tỏa sáng, cực kỳ mê người.
"Cư nhiên ghét bỏ lão nhân ta. Ta nói ngươi thế mà lại giải trừ hôn ước với nàng, về sau không nên hối hận."
"Hối hận?" Khóe miệng Sở Hạo Thiên gợi lên một nụ cười khinh thường “Nữ tử ta thích cũng không phải là nữ tử do gia tộc an bày. Ta thích nữ tử thiên kiều bá mị chân chính. Huống chi phần lớn danh bài trên Kim Lân Bảng đều là nữ tử, năm nay lại có vô số nữ tử trúng cử, nàng lại không có bài danh gì….. Thê tử của ta phải có danh tiếng trên Kim Lân Bảng, hơn nữa thâ phận địa vị, tài mạo đều phải xứng đôi với ta."
Nói xong, một cánh hoa rơi xuống dưới chân hắn, hắn đạp chân trái qua, nhẹ nhàng nghiền thành bụi.
Lão quái vật lắc lắc đầu, cúi đầu nói: “Tính tình của ngươi giống y như mẫu thân ngươi, đều là người tham vọng quá cao. Nhưng tình yêu không phân thân phận địa vị, một khi bỏ lỡ, liền cả đời bỏ lỡ."
Sở Hạo Thiên lại ngạo nghễ tự tin cười nói: "Đại trượng phu không lo không tìm được thê tử. Nếu là người ta chân chính thích, mặc kệ nàng có phải là hoa đã có chủ hay không, ta đều sẽ đoạt tới tay."
. . . . . .
Bên ngoài tiếng sấm rền rĩ, Băng Nhi lại ngủ sâu không tỉnh.
Trong thoáng chốc, thật giống như tiến vào mộng cảnh ——
Bản thân giống như tiến vào thân thể của một nữ tử khác. Nữ tử này chính là tuyệt sắc mỹ nhân nàng đã gặp qua trong mộng trước đó, đồng thời trong đầu nàng ký ức bị phủ bụi giống như cũng bắt đầu chậm rãi tỉnh lại.
Nhớ lại chuyện cũ, như mộng như mơ, chuyện trần tục trước kia, giống như trái tim bị mở ra giữa biển rộng.
Núi đồi hoa đào nở rộ khắp nơi, cánh hoa bay lả tả, trời hoa đẹp mê người, đẹp đến độ làm cho người ta hít thở không thông.
Thiếu nữ ở dưới ánh trăng nhanh nhẹn nhảy múa, kỹ thuật múa mê hoặc lòng người, như mộng như ảo.
Khi nàng xoay người lại liền nhìn thấy một thiếu niên mi thanh mục tú cao quý bức người, ánh mắt thanh lãnh, không hề chớp mắt nhìn nàng.
“Ta đã bày trận pháp ở trong này, ngươi vào đây bằng cách nào?" Thiếu nữ kinh ngạc hỏi.
"Tiểu thư chính là Ngọc Khuynh Vũ của Ngọc gia? Tại hạ trong lúc vô ý xâm nhập nơi này, mạo phạm tiểu thư."
"Ta đang ở trong này tập vũ đạo để tham gia Kim Lân Bảng, ngươi chớ nói ra ngoài."
"Tiểu thư khiêu vũ rất đẹp mắt." Mặt thiếu niên vô cảm, giọng nói cũng thật thà “Tại hạ khẳng định tiểu thư có thể lọt vào Kim Lân Bảng quần phương."
Mới vừa lên đèn, ánh sáng đèn lồng ở dưới mái hiên nhẹ nhàng chớp lóe, ánh nến mông lung, thiếu nữ tuyệt sắc nhìn thiếu niên tuấn mỹ đối diện, ánh mắt như lửa đỏ rực rỡ, khuôn mặt thanh khiết còn hơn băng tuyết đầy trời.
Thiếu nữ cất giọng hỏi "Ngươi nói là thật? Ngươi đã cầu hôn với người nhà của ta?"
"Đương nhiên, bọn họ đồng ý rồi." Thiếu niên sâu sắc nhìn nàng nói.
"Vậy ngươi chuẩn bị. . . . . . Khi nào thì thành thân?" Thiếu nữ xấu hổ nhìn hắn.
"Chờ ta từ gia tộc trở lại, nhiều nhất ba năm." Ánh mắt của thiếu niên mang theo một tia chờ mong.
"Lâu như vậy! Ai biết ngươi có thay lòng hay không?" Đôi mắt thiếu nữ như làn thu thủy, mang theo nồng đậm không muốn, giống như chỉ cần một ngày không thấy đối phương, tương tư của nàng liền nồng đậm không thể nào nhạt.
Ánh mắt thiếu niên thâm thúy nhìn nàng, tay trái nâng lên, lướt nhẹ qua chớp mũi của nàng, dịu dàng không mất nét ôn nhu. Hắn thật sâu thở dài, chợt vươn tay ôm thiếu nữ vào lòng, gắt gao ôm nàng, nói: “Khuynh Vũ, tâm ý của ta đối với nàng thiên địa nhật nguyệt chứng giám. Ta tin tưởng phần tình ý này có thể chịu được khảo nghiệm của thời gian. Bởi vì hai người yêu nhau thời gian dài, nào quản chi sớm sớm chiều chiều?"
"Khuynh Vũ, ta thật sự rất thích nàng."
"Khuynh Vũ, nếu như nàng rất nhớ ta, cứ nghĩ ta chưa bao giờ rời xa nàng."
"Khuynh Vũ, ta thề: Cả đời này đều sẽ chỉ ôm nàng, yêu nàng, cưng chiều nàng."
Thiếu niên cùng thiếu nữ ôm lấy nhau, dựa sát vào nhau, đều muốn hòa tan đối phương.
Trong khoảnh khắc, cánh hoa bay múa, ảo ảnh tan biến. Chỉ thấy cung tiễn của thiếu niên nhắm ngay thiếu nữ.
Lời thề non hẹn biển ngày xưa, nhu tình như nước, thâm tình ôm ấp, toàn bộ đều biến mất không thấy, hiện tại chỉ còn lại hồi ức thống khổ.
Ba năm, thì ra không những người hắn rời đi, mà ngay cả trái tim của hắn cũng đi mất.
Băng Nhi không khỏi vươn tay, muốn chạm vào hình ảnh kia, chỉ là sờ soạng vào không khí, tất cả….. đều chỉ là hư không.
Một loại bi thương tự nhiên sinh ra, Băng Nhi nhàn nhạt nhếch khóe miệng, gợi lên vô tẫn trào phúng cùng thê lương. Biểu cảm trên mặt không biết là bi ai hay là thương hại.
Ngọc Khuynh Vũ, danh bài đệ nhất Kim Lân Bảng quần phương, mười tám tuổi bị vị hôn phu gây thương tích, rơi xuống nước mà chết.
Băng Nhi nhẹ nhàng nâng trán thở dài, vì sao Ngọc Khuynh Vũ lại xuất hiện trong giấc mơ của nàng? Vì sao nàng lại lạc vào cảnh giới kỳ lạ? Vì sao lòng của nàng lại cảm thấy ẩn ẩn đau?
Chẳng lẽ đây chính là thực lực của thiên nhãn? Tạm thời Băng Nhi còn không thể phán đoán. Ánh mắt nàng cũng là đột nhiên thay đổi mấy lần, bất quá rất nhanh liền bình tĩnh lại. Cũng không có bởi vì vậy mà đắc ý vênh váo, cũng không có lập tức nói với lão giả, bởi vì thật sự rất khó tưởng tượng nổi.
Giờ phút này, nữ tử khóc đến hoa lê đẫm mưa, khuôn mặt mang theo mệt mỏi cùng tuyệt vọng, tiếng khóc làm cho Băng Nhi dần dần phục hồi tinh thần lại.
Tiếp theo Băng Nhi dời lực chú ý đến trên người nữ tử, nhìn thấy đối phương vẫn còn khóc, nhíu mày, trong lòng dần dần không kiên nhẫn, nói: “Khóc thì có lợi íh gì? Chẳng lẽ cô nương ngoại trừ khóc, ngoại trừ tìm chết, không biết phải làm cái gì khác hay sao?"
Khuôn mặt nữ tử bi thương, bộ dáng hết hy vọng, cắn môi nói: “Cô nương cũng không phải ta, làm thế nào biết ta đã xảy ra chuyện gì?"
Băng Nhi khẽ cười một tiếng nói: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều sẽ có biện pháp giải quyết. Nếu như khóc có thể giải quyết vấn đề, không bằng mọi người đều cùng nhau ngồi khóc, mọi chuyện trên đời này cũng không cần quan tâm nữa."
Nghe Băng Nhi nói như vậy, nhất thời tiếng khóc của nữ tử cũng nhỏ đi nhiều, hai mắt đẫm lệ mông lung, vẫn như cũ có chút hoang mang lo sợ.
Băng Nhi mỉm cười, đôi mắt như thủy tinh nâng lên, trong nụ cười có một tia xinh đẹp “Cô nương không phải chỉ là bị tên nam nhân cặn bả hưu thôi sao? Chỉ là một nam nhân mà thôi, trên đời này nam nhân tốt còn chưa có tuyệt chủng, huống chi cô nương còn có một mẫu thân có thể bảo vệ cô nương chu toàn. Chịu một chút suy sụp liền tìm tới cái chết, chỉ biết để người thân đau khổ còn kẻ thù vui sướng. Rõ ràng trên đời này còn có người quan tâm cô nương, cô nương lại bày ra bộ dáng cả thế giới đều vứt bỏ cô nương. Nếu muốn trong lòng thoải mái, có rất nhiều phương pháp, muốn tìm chết là loại uất ức nhất."
Ánh mắt nữ tử kia kinh ngạc nhìn Băng Nhi, không biết vì sao nàng lại biết nhiều như vậy? Quả thật giống như tỷ muội nhà mình.
Giờ phút này, nữ nhân lại nói không ra lời phản bác, nàng rõ ràng bản thân thật là rất uất ức.
Băng Nhi đưa cho nữ tử một cái khăn trắng, mím môi mỉm cười nói: "Dĩ nhiên, cô nương còn trẻ, còn có thể tái giá, trên đời này nam nhân tốt còn rất nhiều."
"Ta…… không nghĩ tới tái giá."
"Như vậy. . . . . . Trong tay cô nương hẳn là còn hai cửa hàng, mẫu thân cô nương cũng sẽ không để cô nương lưu lạc đầu đường, huynh đệ tỷ muội của cô nương cũng sẽ không giễu cợt cô nương. Cô nương còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi, sao không để cho người thân mình thên chút bạc, mà không phải là kiếm tiền cho tên nam nhân cặn bả kia bao dưỡng thiếp thất. Sống thật tốt qua ngày, một ngày kia nhìn xem tên phụ tình kia có kết cục gì, không phải là tốt lắm sao?"
"Cô….. Cô nương nói rất đúng." Nữ tử gật đầu, ánh mắt cũng trở nên kiên định, chỉ cảm thấy thiếu nữ trước mắt là tiên tử không gì không biết.
Nghe đối thoại của hai người, trong mắt Sở Hạo Thiên thoáng qua một tia kinh ngạc, bên môi gợi lên một chút độ cong ngạo nghễ.
Giờ phút này, ánh mắt Băng Nhi ngưng lại, lại vận trởi tia sáng nơi trán, nhìn về phía nữ tử kia.
Dần dần trước mặt lại xuất hiện hình ảnh kỳ quái, Băng Nhi nhìn thấy nữ tử không còn tìm chết, mà trở lại nhà mẹ đẻ, bản thân tự gánh vác việc buôn bán, lại gả cho một nam nhân thành thật. Sau gặp lại nam nhân phụ bạc từng hưu nàng, thế nhưng hoàn toàn không để trong lòng, thậm chí chèn ép buôn bán của đối phương, cuối cùng đối phương phải phá sản, đuổi hết thị thiếp, quỳ xuống cầu xin nữ tử tha thứ……
Nhìn thấy những hình ảnh này, trong lòng Băng Nhi do dự, suy nghĩ vì sao bản thân lại nhìn thấy những thứ kia, trước sau chênh lệch rất lớn.
Chẳng lẽ nói nữ tử này bởi vì nàng khuyên bảo, từ đó vận mệnh biến đổi? Bản thân nhìn thấy chính là tương lai của đối phương?
Một bên khác, lão quái vật nghẹn họng nhìn trân trối Băng Nhi, trong mắt Sở Hạo Thiên lóe ra ánh sáng, mang theo thần sắc nghiền ngẫm.
Mặt ngoài Băng Nhi vẫn như cũ bình thản lạnh nhạt, nụ cười không nhiễm trần tục, ánh mắt cũng lóe ra tia sáng bất định.
Chợt lão giả vỗ bàn một cái nói: "Tốt tốt tốt! Tốt vô cùng, nha đầu ngươi thế mà lại khai thiên nhãn. Hơn nữa còn có thể nhìn được quá khứ, lão phu thật sự là đã gặp được một thiên tài trăm năm hiếm thấy."
Nhưng mà, Băng Nhi còn chưa theo thiên nhãn khôi phục tâm thần, liền cảm thấy thân thể cực kỳ quỷ dị, cực kỳ mệt mỏi, khí lực cả người giống như bị rút hết. Đồng thời nàng cảm thấy bản thân rất đói bụng, là một loại đói khát không cách nào hình dung.
Tư vị vừa mệt vừa đói tra tấn nàng, sắc mặt nàng không khỏi trắng bệch. Lão quái vật lập tức tự mình xuống bếp nấu cơm, rất nhanh đã làm xong ba món mặn một món canh.
"Nha đầu, ăn cơm."
Băng Nhi hữu khí vô lực đáp lời, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hơi nóng từ đĩa thức ăn bốc lên. Lúc này nàng cũng không quan tâm hương vị như thế nào, vội vàng lang thôn thổ yết ăn, ngay cả thịt mỡ ngày thường không thích ăn cũng ăn hết sạch sẽ. Băng Nhi buông đũa xuống, chỉ cảm thấy vô hạn mệt mỏi mãnh liệt mà đến.
Bên trong nhà ánh nến chập chờn, ngoài cửa sổ tiếng gió gào thét, giống như ma núi nức nở, thoáng chốc sấm sét vang dội.
Lão quái vật đứng trong sân, nhìn sấm sét đầy trời, lẩm bẩm: “Mở thiên nhãn quả nhiên là việc làm nghịch thiên. Năm đó lúc ta mở thiên nhã chính là đang bế quan, đó đến ngay cả vỏ cây đều muốn ăn."
Sở Hạo Thiên lại mặt không tình nguyện ngước mắt nhìn trời, đôi mày kiếm mắt sáng tôn lên khuôn mặt, càng thêm phần ngạo khí “Nử tử này dù thiên tư không tồi, nhưng vì sao người lại đối xử khác biệt so với người khác như vậy?"
Lão quái vật hắc hắc cười vài tiếng “Ta đến cùng cũng gặp được một đệ tử hợp ý, ngươi hẳn là hiểu rõ."
"Người muốn thu nàng ta làm đệ tử?" Sở Hạo Thiên liếc xéo ông một cái, ngẩng cằm, thanh giọng cao ngạo thanh lãnh.
"Này…. Đương nhiên….. Nhưng không thể lập tức thu nàng. Ta muốn cho nàng bắt đầu từ cơ bản, tiếp theo lên lớp ở thế ngoại đào viên, đi sâu vào học tập." Vẻ mặt lão giả như có đăm chiêu, vuốt vuết cằm lẩm bẩm: “Tử Hi rất cưng chiều nàng, không biết ngọc không dũa không sáng. Trời cao muốn giao trách nhiệm lớn lao cho người như vậy, tất nhiên trước tiên phải lao tâm khổ cực……"
"Thật là dài dòng!" Sở Hạo Thiên khoanh hai tay, chậm rãi dựa vào tường, nheo mắt, ánh mắt như vì sao tỏa sáng, cực kỳ mê người.
"Cư nhiên ghét bỏ lão nhân ta. Ta nói ngươi thế mà lại giải trừ hôn ước với nàng, về sau không nên hối hận."
"Hối hận?" Khóe miệng Sở Hạo Thiên gợi lên một nụ cười khinh thường “Nữ tử ta thích cũng không phải là nữ tử do gia tộc an bày. Ta thích nữ tử thiên kiều bá mị chân chính. Huống chi phần lớn danh bài trên Kim Lân Bảng đều là nữ tử, năm nay lại có vô số nữ tử trúng cử, nàng lại không có bài danh gì….. Thê tử của ta phải có danh tiếng trên Kim Lân Bảng, hơn nữa thâ phận địa vị, tài mạo đều phải xứng đôi với ta."
Nói xong, một cánh hoa rơi xuống dưới chân hắn, hắn đạp chân trái qua, nhẹ nhàng nghiền thành bụi.
Lão quái vật lắc lắc đầu, cúi đầu nói: “Tính tình của ngươi giống y như mẫu thân ngươi, đều là người tham vọng quá cao. Nhưng tình yêu không phân thân phận địa vị, một khi bỏ lỡ, liền cả đời bỏ lỡ."
Sở Hạo Thiên lại ngạo nghễ tự tin cười nói: "Đại trượng phu không lo không tìm được thê tử. Nếu là người ta chân chính thích, mặc kệ nàng có phải là hoa đã có chủ hay không, ta đều sẽ đoạt tới tay."
. . . . . .
Bên ngoài tiếng sấm rền rĩ, Băng Nhi lại ngủ sâu không tỉnh.
Trong thoáng chốc, thật giống như tiến vào mộng cảnh ——
Bản thân giống như tiến vào thân thể của một nữ tử khác. Nữ tử này chính là tuyệt sắc mỹ nhân nàng đã gặp qua trong mộng trước đó, đồng thời trong đầu nàng ký ức bị phủ bụi giống như cũng bắt đầu chậm rãi tỉnh lại.
Nhớ lại chuyện cũ, như mộng như mơ, chuyện trần tục trước kia, giống như trái tim bị mở ra giữa biển rộng.
Núi đồi hoa đào nở rộ khắp nơi, cánh hoa bay lả tả, trời hoa đẹp mê người, đẹp đến độ làm cho người ta hít thở không thông.
Thiếu nữ ở dưới ánh trăng nhanh nhẹn nhảy múa, kỹ thuật múa mê hoặc lòng người, như mộng như ảo.
Khi nàng xoay người lại liền nhìn thấy một thiếu niên mi thanh mục tú cao quý bức người, ánh mắt thanh lãnh, không hề chớp mắt nhìn nàng.
“Ta đã bày trận pháp ở trong này, ngươi vào đây bằng cách nào?" Thiếu nữ kinh ngạc hỏi.
"Tiểu thư chính là Ngọc Khuynh Vũ của Ngọc gia? Tại hạ trong lúc vô ý xâm nhập nơi này, mạo phạm tiểu thư."
"Ta đang ở trong này tập vũ đạo để tham gia Kim Lân Bảng, ngươi chớ nói ra ngoài."
"Tiểu thư khiêu vũ rất đẹp mắt." Mặt thiếu niên vô cảm, giọng nói cũng thật thà “Tại hạ khẳng định tiểu thư có thể lọt vào Kim Lân Bảng quần phương."
Mới vừa lên đèn, ánh sáng đèn lồng ở dưới mái hiên nhẹ nhàng chớp lóe, ánh nến mông lung, thiếu nữ tuyệt sắc nhìn thiếu niên tuấn mỹ đối diện, ánh mắt như lửa đỏ rực rỡ, khuôn mặt thanh khiết còn hơn băng tuyết đầy trời.
Thiếu nữ cất giọng hỏi "Ngươi nói là thật? Ngươi đã cầu hôn với người nhà của ta?"
"Đương nhiên, bọn họ đồng ý rồi." Thiếu niên sâu sắc nhìn nàng nói.
"Vậy ngươi chuẩn bị. . . . . . Khi nào thì thành thân?" Thiếu nữ xấu hổ nhìn hắn.
"Chờ ta từ gia tộc trở lại, nhiều nhất ba năm." Ánh mắt của thiếu niên mang theo một tia chờ mong.
"Lâu như vậy! Ai biết ngươi có thay lòng hay không?" Đôi mắt thiếu nữ như làn thu thủy, mang theo nồng đậm không muốn, giống như chỉ cần một ngày không thấy đối phương, tương tư của nàng liền nồng đậm không thể nào nhạt.
Ánh mắt thiếu niên thâm thúy nhìn nàng, tay trái nâng lên, lướt nhẹ qua chớp mũi của nàng, dịu dàng không mất nét ôn nhu. Hắn thật sâu thở dài, chợt vươn tay ôm thiếu nữ vào lòng, gắt gao ôm nàng, nói: “Khuynh Vũ, tâm ý của ta đối với nàng thiên địa nhật nguyệt chứng giám. Ta tin tưởng phần tình ý này có thể chịu được khảo nghiệm của thời gian. Bởi vì hai người yêu nhau thời gian dài, nào quản chi sớm sớm chiều chiều?"
"Khuynh Vũ, ta thật sự rất thích nàng."
"Khuynh Vũ, nếu như nàng rất nhớ ta, cứ nghĩ ta chưa bao giờ rời xa nàng."
"Khuynh Vũ, ta thề: Cả đời này đều sẽ chỉ ôm nàng, yêu nàng, cưng chiều nàng."
Thiếu niên cùng thiếu nữ ôm lấy nhau, dựa sát vào nhau, đều muốn hòa tan đối phương.
Trong khoảnh khắc, cánh hoa bay múa, ảo ảnh tan biến. Chỉ thấy cung tiễn của thiếu niên nhắm ngay thiếu nữ.
Lời thề non hẹn biển ngày xưa, nhu tình như nước, thâm tình ôm ấp, toàn bộ đều biến mất không thấy, hiện tại chỉ còn lại hồi ức thống khổ.
Ba năm, thì ra không những người hắn rời đi, mà ngay cả trái tim của hắn cũng đi mất.
Băng Nhi không khỏi vươn tay, muốn chạm vào hình ảnh kia, chỉ là sờ soạng vào không khí, tất cả….. đều chỉ là hư không.
Một loại bi thương tự nhiên sinh ra, Băng Nhi nhàn nhạt nhếch khóe miệng, gợi lên vô tẫn trào phúng cùng thê lương. Biểu cảm trên mặt không biết là bi ai hay là thương hại.
Ngọc Khuynh Vũ, danh bài đệ nhất Kim Lân Bảng quần phương, mười tám tuổi bị vị hôn phu gây thương tích, rơi xuống nước mà chết.
Băng Nhi nhẹ nhàng nâng trán thở dài, vì sao Ngọc Khuynh Vũ lại xuất hiện trong giấc mơ của nàng? Vì sao nàng lại lạc vào cảnh giới kỳ lạ? Vì sao lòng của nàng lại cảm thấy ẩn ẩn đau?
Tác giả :
Hồng Trần Huyễn