Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp
Chương 18: Điệu múa Tiêu Dao tuyệt đại
Ban đêm yên tĩnh bị phá vỡ, trong bóng đêm, một thiếu nữ đang vội vàng chạy trốn, ánh mắt sáng ngời mà trong suốt.
Thân hình nàng chạy như điên trên nóc nhà, vài bước liền bay lên đến trên cây, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống đất, chợt nghe đến phía sau truyền đến tiếng gió, thế tới rào rạt.
Trong khoảnh khắc, Bạch Triển đã đuổi đến trước người Băng Nhi, nâng tay lên đánh úp về phía nàng.
Băng Nhi chỉ cảm thấy gió mạnh phía sau đánh tới, liền biết có người đánh lén, ngay lập tức cúi đầu cong mình ép ngừi xuống đất, tránh được một chiêu của Bạch Triển.
Không ngờ đối phương vẫn ép sát không tha. Băng Nhi thầm nghĩ trong lòng: Không ổn! Một bên trốn một bên nói: “Vị công tử này, tiểu nữ tử chỉ là người đang thương bị người khác lợi dụng, dù ngươi có bắt được ta cũng có ích gì chứ? Công tử là nhân trung long phượng, tuấn tú lịch sự, khí vũ hiên ngang, khí độ bất phàm, tội gì đuổi theo một xấu nữ như ta chứ?"
Bạch Triển nheo mắt lại, ánh mắt không nhịn được mà quét tới quét lui trên người Băng Nhi, căn bản không tin nàng là một xấu nữ.
Mặc dù Băng Nhi giỏi ngụy trang, nhưng cũng bị ánh mắt của Bạch Triển nhìn đến không được tự nhiên, vội vàng giả vờ kinh ngạc nói: “Công tử mau nhìn…… Đồng bọn của ta đã tới rồi!"
Nghe vậy, Bạch Triển nhíu nhíu mày, trực giác quay lại nhìn, lại chẳng thấy người nào.
Đúng lúc này, ánh mắt Băng Nhi mang theo ba phần châm chọc, ba phần biến hóa kỳ lạ. Bỗng nhiên phi thân xoay tròn, đá vào hạ thân của Bạch Triển. Nàng giống như ngày thường, một bộ dáng một tiểu thiếu nữ đáng yêu, thanh thuần xinh đẹp, cả người đều giống như vô hại. Nhưng chân này đá ra vừa nhanh vừa mạnh, chân pháp quỷ dị, căn bản không cho người khác cơ hội phản ứng. Bạch Triển còn không kịp tránh, đã bị một cú đá trúng điểm yếu hại, nhất thời đau đến sắc mặt trắng bệch, hai tay nhanh chóng che đũng quần.
May mắn là xương cốt hắn đã trải qua luyện tập, so với người bình thường khỏe hơn, thế mà cũng đau đến khụy xuống.
Nhưng mà danh bài thứ chín mươi chín Kim Kân bảng cũng không phải là hư danh. Bạch Triển nhịn đau gom tụ lại một phần chân khí, xông lên phía trước, thuận thế bắt lấy chân phải đang giơ lên của Băng Nhi, hung hăn quật xuống. Băng Nhi lập tức mất đi thăng bằng, ngã xuống đất.
Nàng lại như một con cá chép, nhanh chóng nhảy dựng lên, sau đó chạy theo một đường nhỏ khác.
Nháy mắt tiếp the, Bạch Triển thả người bay đến phía sau lưng nàng, ấn Băng Nhi ngã xuống đất, mũi kiếm nhắm ngay cổ họng của nàng “Nếu ngươi còn dám vọng động nửa bước, ta liền đâm thủng cổ họng ngươi."
Sở Hạo Thiên đứng trên một cây đại thụ phía xa, xa xa nhìn về phía Băng Nhi, sóng nước trong mắt dao động.
Trong bóng đêm, Bạch Triển cười dữ tợn. Mũi kiếm đã dời về phía trước mặt nàng, theo bản năng muốn vạch khăn che mặt màu đen trên mặt nàng.
Nhìn nụ cười đê tiện của đối phương, mày Băng Nhi càng nhíu chặt. Bạch Triển đã có thể nghe thấy âm thanh cọ xát của hàm răng của nàng. Mắt thấy kiếm trong tay hắn càng ngày càng gần, hàn ý đánh úp lại. Bống nhiên Băng Nhi đưa tay vào trong tay áo lấy ra một bọc giấy, tay vừa nhấc, bột phấn màu trắng từ bên trong thoáng cái bay ra khắp nơi.
Bạch Triển vội vàng buông mắt cá chân của Băng Nhi ra, ngừng thở, liên tiếp lui về phía sau.
Người giang hồ kiêng kỵ nhất là những đồ vật không rõ. Phấn bột này nọ có khả năng là độc dược trí mạng, cũng có thể là phấn độc làm mù mắt.
Bạch Triển lập tức bỏ bảo kiếm trong tay xuống, mở ra song chưởng, làm nhiều động tác cùng một lúc. Chưởng phong như sấm, hoa quang lộng lẫy, giống như hoa lê nở rộ, làm cho người ta hoa cả mắt. Liên tục đánh vào không khí, vậy mà lại xua tan bột phấn bốn phía không còn một chút, ống tay áo lại không dính vào nửa phần bột phấn.
Đây chính là chưởng pháp Khai Sơn có chút danh tiếng trong võ lâm. Chưởng pháp này nghe nói có thể đánh vỡ đá thạch, hơn nữa phòng thủ cũng kín không kẽ hở.
Khi Bạch Triển dùng tất cả khí lực phá giải “nguy cơ" này, cả người thở hổn hển, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Hắn miệng to thở phì phò, sau lưng thoát ra từng trận lãnh khí, hơi có chút chật vật. Nữ tử này thật sự là làm cho hắn khó lòng phòng bị.
Lúc cái mũi hắn tiếp xúc đến không khí xung quanh, lại phát hiện bột phấn này chẳng qua chỉ là chút bột hương liệu trong phòng bếp, sắc mặt lập tức trầm xuống. Đây thật sự là một sự vũ nhục lớn đối với một cao thủ giang hồ.
Rốt cục Bạch Triển thẹn quá thành giận, vung lên một chưởng, mạnh mẽ chém tới đầu vai của Băng Nhi, xuống tay không chút nhân từ.
Đêm nay hắn muốn tóm nữ nhân này, tìm mọi cách nhục nhã mới giải được nổi hận vừa rồi.
Chưởng phong như lưỡi đao bay tới, đập vào mặt, cắt đến làn da Băng Nhi đau rát. Nếu Băng Nhi chịu đựng một chưởng này, chỉ sợ bả vai nàng liền phế.
"Mau tránh!" Loáng thoáng Băng Nhi nghe thấy tiếng kêu phía xa của Sở Hạo Thiên.
Ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, trong đầu Băng Nhi bỗng nhiên hiện lên mấy hình ảnh trong điệu múa Tiêu Dao.
"Chiêu thứ ba trong điệu múa Tiêu Dao!" Trong đầu nàng thoáng qua một giọng nói nhắc nhở, trong lòng Băng Nhi chợt thông thoáng.
Nàng bất chấp tất cả, vòng eo lập tức giống như một cành liễu, trở nên mềm dẻo vô cùng, tay phải tạo ra một dáng lan chỉ, khuỷu tay trái cong lại chỉ theo hướng minh nguyệt, đùi phải sau người nhẹ nhàng giơ lên, ngẩng đầu, xoay người, nghiêng người, xoay tròn, chiếc cằm bóng loáng nâng lên nhìn theo hướng tay trái, thân hình nửa ẩn nửa hiện bày ra một bộ dáng tuyệt mỹ dưới ánh trăng…….
Điệu bộ cơ thể hơn hẳn cả vũ đạo, nhảy lên cao, bay vút lên giống như hoa bay, uyển chuyển kiều diễm, giống như mỹ nhân trong tranh.
Không nghĩ tới, lúc này mà nàng còn có thể múa……
Bạch Triển ở khoảng cách gần chăm chú nhìn vũ đạo xa hoa, trái tim không khỏi đập nhanh hơn, máu nhanh chóng chạy loạn khắp cơ thể.
Sở Hạo Thiên cũng nhìn chằm chằm, bóng dáng tuyệt mỹ che dưới lớp vải đen mỏng manh, đường con hoàn mỹ, làm trong lòng hắn kịch liệt chấn động.
Dưới bụng Bạch Triển càng là một vùng lửa nóng, hận không thể lập tức bắt lấy Băng Nhi, tối nay sẽ hung hăn chà đạp một phen. Hắn cho rằng nàng đang thi triển không phải là chiêu thức gì, vung song chưởng, chưởng phong làm chấn động thổi y phục Băng Nhi bay phần phật.
Người giang hồ cho rằng: So với động tác võ thuậ phồn hoa đẹp mắt, thì chỉ có tốc độ, lực lượng, khí thế mới là vương đạo.
Lúc Bạch Triển công hướng thân thể Băng Nhi, lại chỉ có thể sát qua một góc nhỏ trên vạt áo nàng. Cực độ kinh ngạc, Bạch Triển nhíu mày, nghĩ là Băng Nhi chẳng qua là may mắn. Hắn lại dùng sức một chút, đánh tiếp một chưởng.
Chỉ thấy sáng người yểu điệu của thiếu nữ đong đưa trong gió, tao nhã múa ra một động tác tuyệt vời kiều diễm.
"Chiêu thứ mười tám!"
Băng nhi ngoài ý muốn quấn đến trên người Bạch Triển. Thân thể của nàng rất mềm mại, động tác cũng thật mềm mại, hai chân duyên dáng cuốn lấy trên eo hắn, bàn tay như ngó sen kiềm lấy gáy Bạch Triển. Đây là chiêu thứ mười tám trong điệu múa Tiêu Dao – Long Phượng Tiêu Dao.
Chiêu này bị Lạc Ngọc Ly hiểu lầm là Xuân Cung Đồ. Ở một khắc này cũng là tuyệt kỹ bất ngờ.
Ngón tay Băng Nhi đặt tại huyệt vị trên gáy Bạch Triển, thoáng như có một cái khóa sắt tử vong vĩ đại bao lấy cổ của hắn. Nếu trong tay nàng có một thanh thủy thủ, đâm xuống vị trí yếu huyệt, chỉ sợ Bạch Triển dữ nhiều lành ít.
Bạch Triển nhìn thiếu nữ đang quấn trên người mình, cũng không cảm thấy đây là phúc khí lớn lao gì. Nhìn thân pháp tuyệt thế này, rốt cục hắn cũng giật mình trừng lớn hai tròng mắt, trong lòng khó có thể bình tĩnh, có chút không thể tin đây là sự thật. Không ngờ kinh nghiệm giang hồ của đối phương chỉ thường thường, vậy mà lại có thể thi triển chiêu thức lợi hại như vậy. Hơn nữa thậm chí vào lúc này hắn cảm thấy đầy nguy cơ.
Nữ tặc này……. Nàng rốt cục có lai lịch gì?
Ánh trăng bao phủ xuống, ánh mắt Sở Hạo Thiên cũng nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn từ trên người nàng tìm kiếm chút dấu vết gì đó.
Ánh trăng nhu hòa giống như sóng nước, bao phủ một tầng sa mỏng trên thân thể thiếu nữ. Trong mắt Sở Hạo Thiên, thiếu nữ có chút không chân thật. Ánh mắt có thần, khí chất như ngọc, lay động tựa như tuyết bay bay trong gió, giống như ảo ảnh thoáng qua, cũng có cảm giác như nàng đã thay da đổi thịt. Giờ khắc này, Băng Nhi vẫn là nữ tử không đặc biệt trước đó sao?
Hai tròng mắt Sở Hạo Thiên ngưng tụ lại thật sâu, nhịn không được nhíu mày.
Hắn không tin trên đời này có thứ hoàn mỹ gì đó tồn tại. Nhưng mà điệu múa này thật sự là hoàn mỹ không tỳ vết, không hề có chút tỳ vết!
Không ngờ, trên đời lại có thứ đẹp như vậy. Chiêu thức xuất thần nhập hóa, mỗi một chiêu đều giống như vũ đạo, mang theo cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Cố tình lại yêu cầu độ mềm dẻo cực cao. Không phải người bình thường có thể luyện.
Thiếu nữ trước mắt này rốt cục là từ đâu học được vũ kỹ tuyệt thế như vầy? Hay là nàng thật sự có chỗ nào đó khác với người thường?
Chỉ thấy bên môi Sở Hạo Thiên nhếch lên một nụ cười khó hiểu. Lúc này, nếu không cẩn thận nhìn, căn bản không phát giác ống tay áo của hắn đang khẽ run.
Nếu như nói Sở Hạo Thiên là trời sinh có khả năng bói toán. Như vậy thực lực của hắn cũng chỉ có thể đại khái tính ra mặt ngoài của Băng Nhi, nhưng không cách nào nhìn thấu bên trong nàng.
Trên thân Băng Nhi giống như có rất nhiều bí mật còn chưa phá giải, cực kỳ không bình thường! Cực kỳ cổ quái! Chỉ sợ đây là một câu đố trăm năm khó giải.
Thân hình nàng chạy như điên trên nóc nhà, vài bước liền bay lên đến trên cây, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống đất, chợt nghe đến phía sau truyền đến tiếng gió, thế tới rào rạt.
Trong khoảnh khắc, Bạch Triển đã đuổi đến trước người Băng Nhi, nâng tay lên đánh úp về phía nàng.
Băng Nhi chỉ cảm thấy gió mạnh phía sau đánh tới, liền biết có người đánh lén, ngay lập tức cúi đầu cong mình ép ngừi xuống đất, tránh được một chiêu của Bạch Triển.
Không ngờ đối phương vẫn ép sát không tha. Băng Nhi thầm nghĩ trong lòng: Không ổn! Một bên trốn một bên nói: “Vị công tử này, tiểu nữ tử chỉ là người đang thương bị người khác lợi dụng, dù ngươi có bắt được ta cũng có ích gì chứ? Công tử là nhân trung long phượng, tuấn tú lịch sự, khí vũ hiên ngang, khí độ bất phàm, tội gì đuổi theo một xấu nữ như ta chứ?"
Bạch Triển nheo mắt lại, ánh mắt không nhịn được mà quét tới quét lui trên người Băng Nhi, căn bản không tin nàng là một xấu nữ.
Mặc dù Băng Nhi giỏi ngụy trang, nhưng cũng bị ánh mắt của Bạch Triển nhìn đến không được tự nhiên, vội vàng giả vờ kinh ngạc nói: “Công tử mau nhìn…… Đồng bọn của ta đã tới rồi!"
Nghe vậy, Bạch Triển nhíu nhíu mày, trực giác quay lại nhìn, lại chẳng thấy người nào.
Đúng lúc này, ánh mắt Băng Nhi mang theo ba phần châm chọc, ba phần biến hóa kỳ lạ. Bỗng nhiên phi thân xoay tròn, đá vào hạ thân của Bạch Triển. Nàng giống như ngày thường, một bộ dáng một tiểu thiếu nữ đáng yêu, thanh thuần xinh đẹp, cả người đều giống như vô hại. Nhưng chân này đá ra vừa nhanh vừa mạnh, chân pháp quỷ dị, căn bản không cho người khác cơ hội phản ứng. Bạch Triển còn không kịp tránh, đã bị một cú đá trúng điểm yếu hại, nhất thời đau đến sắc mặt trắng bệch, hai tay nhanh chóng che đũng quần.
May mắn là xương cốt hắn đã trải qua luyện tập, so với người bình thường khỏe hơn, thế mà cũng đau đến khụy xuống.
Nhưng mà danh bài thứ chín mươi chín Kim Kân bảng cũng không phải là hư danh. Bạch Triển nhịn đau gom tụ lại một phần chân khí, xông lên phía trước, thuận thế bắt lấy chân phải đang giơ lên của Băng Nhi, hung hăn quật xuống. Băng Nhi lập tức mất đi thăng bằng, ngã xuống đất.
Nàng lại như một con cá chép, nhanh chóng nhảy dựng lên, sau đó chạy theo một đường nhỏ khác.
Nháy mắt tiếp the, Bạch Triển thả người bay đến phía sau lưng nàng, ấn Băng Nhi ngã xuống đất, mũi kiếm nhắm ngay cổ họng của nàng “Nếu ngươi còn dám vọng động nửa bước, ta liền đâm thủng cổ họng ngươi."
Sở Hạo Thiên đứng trên một cây đại thụ phía xa, xa xa nhìn về phía Băng Nhi, sóng nước trong mắt dao động.
Trong bóng đêm, Bạch Triển cười dữ tợn. Mũi kiếm đã dời về phía trước mặt nàng, theo bản năng muốn vạch khăn che mặt màu đen trên mặt nàng.
Nhìn nụ cười đê tiện của đối phương, mày Băng Nhi càng nhíu chặt. Bạch Triển đã có thể nghe thấy âm thanh cọ xát của hàm răng của nàng. Mắt thấy kiếm trong tay hắn càng ngày càng gần, hàn ý đánh úp lại. Bống nhiên Băng Nhi đưa tay vào trong tay áo lấy ra một bọc giấy, tay vừa nhấc, bột phấn màu trắng từ bên trong thoáng cái bay ra khắp nơi.
Bạch Triển vội vàng buông mắt cá chân của Băng Nhi ra, ngừng thở, liên tiếp lui về phía sau.
Người giang hồ kiêng kỵ nhất là những đồ vật không rõ. Phấn bột này nọ có khả năng là độc dược trí mạng, cũng có thể là phấn độc làm mù mắt.
Bạch Triển lập tức bỏ bảo kiếm trong tay xuống, mở ra song chưởng, làm nhiều động tác cùng một lúc. Chưởng phong như sấm, hoa quang lộng lẫy, giống như hoa lê nở rộ, làm cho người ta hoa cả mắt. Liên tục đánh vào không khí, vậy mà lại xua tan bột phấn bốn phía không còn một chút, ống tay áo lại không dính vào nửa phần bột phấn.
Đây chính là chưởng pháp Khai Sơn có chút danh tiếng trong võ lâm. Chưởng pháp này nghe nói có thể đánh vỡ đá thạch, hơn nữa phòng thủ cũng kín không kẽ hở.
Khi Bạch Triển dùng tất cả khí lực phá giải “nguy cơ" này, cả người thở hổn hển, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Hắn miệng to thở phì phò, sau lưng thoát ra từng trận lãnh khí, hơi có chút chật vật. Nữ tử này thật sự là làm cho hắn khó lòng phòng bị.
Lúc cái mũi hắn tiếp xúc đến không khí xung quanh, lại phát hiện bột phấn này chẳng qua chỉ là chút bột hương liệu trong phòng bếp, sắc mặt lập tức trầm xuống. Đây thật sự là một sự vũ nhục lớn đối với một cao thủ giang hồ.
Rốt cục Bạch Triển thẹn quá thành giận, vung lên một chưởng, mạnh mẽ chém tới đầu vai của Băng Nhi, xuống tay không chút nhân từ.
Đêm nay hắn muốn tóm nữ nhân này, tìm mọi cách nhục nhã mới giải được nổi hận vừa rồi.
Chưởng phong như lưỡi đao bay tới, đập vào mặt, cắt đến làn da Băng Nhi đau rát. Nếu Băng Nhi chịu đựng một chưởng này, chỉ sợ bả vai nàng liền phế.
"Mau tránh!" Loáng thoáng Băng Nhi nghe thấy tiếng kêu phía xa của Sở Hạo Thiên.
Ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, trong đầu Băng Nhi bỗng nhiên hiện lên mấy hình ảnh trong điệu múa Tiêu Dao.
"Chiêu thứ ba trong điệu múa Tiêu Dao!" Trong đầu nàng thoáng qua một giọng nói nhắc nhở, trong lòng Băng Nhi chợt thông thoáng.
Nàng bất chấp tất cả, vòng eo lập tức giống như một cành liễu, trở nên mềm dẻo vô cùng, tay phải tạo ra một dáng lan chỉ, khuỷu tay trái cong lại chỉ theo hướng minh nguyệt, đùi phải sau người nhẹ nhàng giơ lên, ngẩng đầu, xoay người, nghiêng người, xoay tròn, chiếc cằm bóng loáng nâng lên nhìn theo hướng tay trái, thân hình nửa ẩn nửa hiện bày ra một bộ dáng tuyệt mỹ dưới ánh trăng…….
Điệu bộ cơ thể hơn hẳn cả vũ đạo, nhảy lên cao, bay vút lên giống như hoa bay, uyển chuyển kiều diễm, giống như mỹ nhân trong tranh.
Không nghĩ tới, lúc này mà nàng còn có thể múa……
Bạch Triển ở khoảng cách gần chăm chú nhìn vũ đạo xa hoa, trái tim không khỏi đập nhanh hơn, máu nhanh chóng chạy loạn khắp cơ thể.
Sở Hạo Thiên cũng nhìn chằm chằm, bóng dáng tuyệt mỹ che dưới lớp vải đen mỏng manh, đường con hoàn mỹ, làm trong lòng hắn kịch liệt chấn động.
Dưới bụng Bạch Triển càng là một vùng lửa nóng, hận không thể lập tức bắt lấy Băng Nhi, tối nay sẽ hung hăn chà đạp một phen. Hắn cho rằng nàng đang thi triển không phải là chiêu thức gì, vung song chưởng, chưởng phong làm chấn động thổi y phục Băng Nhi bay phần phật.
Người giang hồ cho rằng: So với động tác võ thuậ phồn hoa đẹp mắt, thì chỉ có tốc độ, lực lượng, khí thế mới là vương đạo.
Lúc Bạch Triển công hướng thân thể Băng Nhi, lại chỉ có thể sát qua một góc nhỏ trên vạt áo nàng. Cực độ kinh ngạc, Bạch Triển nhíu mày, nghĩ là Băng Nhi chẳng qua là may mắn. Hắn lại dùng sức một chút, đánh tiếp một chưởng.
Chỉ thấy sáng người yểu điệu của thiếu nữ đong đưa trong gió, tao nhã múa ra một động tác tuyệt vời kiều diễm.
"Chiêu thứ mười tám!"
Băng nhi ngoài ý muốn quấn đến trên người Bạch Triển. Thân thể của nàng rất mềm mại, động tác cũng thật mềm mại, hai chân duyên dáng cuốn lấy trên eo hắn, bàn tay như ngó sen kiềm lấy gáy Bạch Triển. Đây là chiêu thứ mười tám trong điệu múa Tiêu Dao – Long Phượng Tiêu Dao.
Chiêu này bị Lạc Ngọc Ly hiểu lầm là Xuân Cung Đồ. Ở một khắc này cũng là tuyệt kỹ bất ngờ.
Ngón tay Băng Nhi đặt tại huyệt vị trên gáy Bạch Triển, thoáng như có một cái khóa sắt tử vong vĩ đại bao lấy cổ của hắn. Nếu trong tay nàng có một thanh thủy thủ, đâm xuống vị trí yếu huyệt, chỉ sợ Bạch Triển dữ nhiều lành ít.
Bạch Triển nhìn thiếu nữ đang quấn trên người mình, cũng không cảm thấy đây là phúc khí lớn lao gì. Nhìn thân pháp tuyệt thế này, rốt cục hắn cũng giật mình trừng lớn hai tròng mắt, trong lòng khó có thể bình tĩnh, có chút không thể tin đây là sự thật. Không ngờ kinh nghiệm giang hồ của đối phương chỉ thường thường, vậy mà lại có thể thi triển chiêu thức lợi hại như vậy. Hơn nữa thậm chí vào lúc này hắn cảm thấy đầy nguy cơ.
Nữ tặc này……. Nàng rốt cục có lai lịch gì?
Ánh trăng bao phủ xuống, ánh mắt Sở Hạo Thiên cũng nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn từ trên người nàng tìm kiếm chút dấu vết gì đó.
Ánh trăng nhu hòa giống như sóng nước, bao phủ một tầng sa mỏng trên thân thể thiếu nữ. Trong mắt Sở Hạo Thiên, thiếu nữ có chút không chân thật. Ánh mắt có thần, khí chất như ngọc, lay động tựa như tuyết bay bay trong gió, giống như ảo ảnh thoáng qua, cũng có cảm giác như nàng đã thay da đổi thịt. Giờ khắc này, Băng Nhi vẫn là nữ tử không đặc biệt trước đó sao?
Hai tròng mắt Sở Hạo Thiên ngưng tụ lại thật sâu, nhịn không được nhíu mày.
Hắn không tin trên đời này có thứ hoàn mỹ gì đó tồn tại. Nhưng mà điệu múa này thật sự là hoàn mỹ không tỳ vết, không hề có chút tỳ vết!
Không ngờ, trên đời lại có thứ đẹp như vậy. Chiêu thức xuất thần nhập hóa, mỗi một chiêu đều giống như vũ đạo, mang theo cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Cố tình lại yêu cầu độ mềm dẻo cực cao. Không phải người bình thường có thể luyện.
Thiếu nữ trước mắt này rốt cục là từ đâu học được vũ kỹ tuyệt thế như vầy? Hay là nàng thật sự có chỗ nào đó khác với người thường?
Chỉ thấy bên môi Sở Hạo Thiên nhếch lên một nụ cười khó hiểu. Lúc này, nếu không cẩn thận nhìn, căn bản không phát giác ống tay áo của hắn đang khẽ run.
Nếu như nói Sở Hạo Thiên là trời sinh có khả năng bói toán. Như vậy thực lực của hắn cũng chỉ có thể đại khái tính ra mặt ngoài của Băng Nhi, nhưng không cách nào nhìn thấu bên trong nàng.
Trên thân Băng Nhi giống như có rất nhiều bí mật còn chưa phá giải, cực kỳ không bình thường! Cực kỳ cổ quái! Chỉ sợ đây là một câu đố trăm năm khó giải.
Tác giả :
Hồng Trần Huyễn