Tiểu Ôn Nhu

Chương 68: Rễ hành (*)

“Ở đại học cậu ấy cũng là C vị xuất đạo tóm được hotboy trường chúng tôi"

(*) Ý khinh thường, mắng người chẳng là cái cóc khô/ cái thá… gì.

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Yên đi làm, trên đường đều cảm thấy đồng nghiệp nhìn mình có chút là lạ, nhất là đồng nghiệp nữ, ánh mắt kia giống như hận không thể xé cô ra.

Hoắc Yên không hiểu lắm, tận đến khi cô vào bàn làm việc của mình, mới phát hiện ra manh mối.

Trên bàn làm việc đặt một phần bánh ngọt chocolate được đóng gói tinh xảo, bên ngoài có một tấm thiệp nhỏ, bên trên là hàng chữ:

Cảm ơn Tiểu Yên tối qua đã giúp đỡ. Đây là chút thành ý của tôi, xin hãy nhận lấy.

— —Tần Dụ.

Nét chữ rất giống của con gái, thanh tú lại tinh tế, khác xa với nét chữ mạnh mẽ của Phó Thời Hàn, nét chữ nết người, tính cách cũng y hệt.

Suy nghĩ của Tần Dụ tỉ mỉ giống phụ nữ, loại chuyện nhỏ như ngày hôm qua vốn dĩ cấp dưới như cô phải làm, anh ta lại còn tặng quà cảm ơn.

Hoắc Yên đánh giá hộp bánh ngọt tinh tế, nét mặt có chút bất đắc dĩ.

Tô Hoàn bên cạnh ngẩng đầu, cười nói: “Ôi chao, ngay cả bữa sáng tình yêu cũng tặng rồi, Yên Yên, gần đây đào hoa của cậu rất rộ nhé."

Hoắc Yên thở dài một tiếng, phần bánh ngọt này khẳng định không nên nhận, nhưng nếu trả lại thì quá không nể mặt anh ta. Sau này cô và Tần Dụ còn cần làm việc chung, suy cho cùng quan hệ không nên quá mức căng thẳng.

Đây chính là chỗ khó xử ở nơi làm việc.

Tô Hoàn nhìn cô rầu rĩ, dứt khoát lớn tiếng nói: “Yên Yên, bánh ngọt để tới ăn nhé, tớ vẫn chưa ăn sáng."

Hoắc Yên vội vàng đưa tới, nhìn cô nàng tỏ ý cảm ơn.

Tô Hoàn giúp cô giải quyết xong của khoai nóng bỏng tay này, nhưng chưa từng nghĩ, ngày thứ hai thứ ba… Liên tục vài ngày sau, sáng nào trên bàn cô cũng sẽ đặt một hộp bánh nhỏ đóng gói cực kỳ tỉ mỉ

Người tặng bánh, là muốn hại cô ăn thành béo ục ịch phải không!

Hoắc Yên thật sự chịu không nổi, lấy dũng khí cầm bánh ngọt vào phòng làm việc của Tần Dụ, chuẩn bị tức giận nhắc nhở anh ta, đừng làm như vậy nữa, đây là đang kéo kẻ thù cho cô đấy, hiện giờ nữ đồng nghiệp ở công ty đều coi cô là đại tình địch, bất kể việc gì cũng cố ý làm khó, công việc của cô đang công khai gặp khó khăn đó.

Nhưng mà, cuối cùng Hoắc Yên vẫn là một cô gái mềm lòng nhẹ dạ, đối diện với khuôn mặt tươi cười của đối phương, cô rất khó làm người ta mất mặt, đành nói với Tần Dụ: “Trước tiên cảm ơn anh, nhưng mong… mong sau này không cần phải đưa tôi những thứ này, đồng nghiệp nhìn thấy rất không hay, hơn nữa tôi cũng không thích ăn đồ ngọt nhiều bơ sữa."

Tần Dụ đặt tài liệu trong tay xuống, nói: “Ồ, không thích bơ sữa, vậy cô nói cho tôi, cô thích gì?"

Hoắc Yên vội vàng xua tay, nói: “Thật sự không cần, tiền bối, anh không cần đưa tôi những thứ này, đồng nghiệp nhìn thấy ảnh hưởng không tốt."

Tần Dụ đứng lên đi tới cửa, nhẹ nhàng chốt cửa lại, quay đầu hỏi: “Hoắc Yên, tôi thật sự thành tâm thành ý theo đuổi em, vì sao không cho nhau một cơ hội chứ?"

Lời đã nói ra, Hoắc Yên dứt khoát nói thẳng: “Tiền bối, anh biết tôi có bạn trai."

Tần Dụ gật đầu, lơ đễnh nói: “Tôi không ngại."

Không ngại? Không ngại cái quỷ ấy!

Hoắc Yên ngây người, đáy lòng gào thét: Thế nhưng tôi ngại!

Tần Dụ không nhanh không chậm rót nước, đưa cho cô, nói: “Trước tiên em có thể chia tay, tôi đồng ý chờ em."

“Chia… chia tay…"

Hoắc Yên mờ mịt, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua tình huống như vậy, người này có bị bệnh không! Cô đâu muốn chia tay chứ!

Tần Dụ đẩy kính đen trên sống mũi, tiếp tục nói: “Tiểu Yên, em đến tuổi này rồi còn yêu xa, rất vất vả, hơn nữa tương lai nói chuyện cưới gả, cũng không thể cứ ở riêng như vậy, đặc biệt sau khi có con, anh ta là lính phải bảo vệ tổ quốc, em không thể một mình nuôi dạy con cái, mà con cái cũng không thể khuyết thiếu tình thương của ba, những vấn đề này em nên suy nghĩ cho kỹ."

Quả nhiên Tần Dụ dùng thái độ của tiền bối, chỉ bảo từng bước, làm công tác tư tưởng, đúng là quan tâm cô quá cơ.

Nhưng Hoắc Yên lại hoàn toàn không cảm động, chỉ nói: “Chẳng mấy nữa anh ấy sẽ về, sẽ không xa nhau quá lâu."

Phó Thời Hàn đã đồng ý với cô thì nhất định không nuốt lời, Hoắc Yên cực kỳ tin tưởng điều này.

Còn Tần Dụ lại lắc đầu: “Em đúng là quá ngây thơ, được, đổi sang góc độ khác mà nói, tôi thấy em bây giờ vẫn phải thuê phòng trọ, anh ta nhập ngũ sớm như vậy, điều kiện gia đình chắc là chẳng ra sao. Dù ngoại hình khá được nhưng con gái chọn hôn nhân đừng chỉ nhìn bề ngoài mà hãy cân nhắc nhiều khía cạnh, tục ngữ có câu, hôn nhân là cơ hội đầu thai lần thứ hai của phụ nữ, nhất định phải thận trọng, Hoắc Yên, tôi vẫn nói câu đó, em xứng đáng nhận được thứ tốt hơn."

Hoắc Yên nắm chặt tay thành quyền, những lời này của Tần Dụ thật sự đã chọc giận cô, hiếm khi cô nổi cáu với đồng nghiệp, nhưng lần này thật sự nhịn không nổi: “Tiền bối, điều kiện của anh thực ra rất tốt, là tôi không trèo nổi."

Cô nói xong liền quay người bỏ đi.

Loại người như Tần Dụ đều lôi lợi ích ra nói chuyện, đạo lý cũng nói rõ ràng, thấy cô cứng mềm không ăn, trong lòng không khỏi tức giận: “Hoắc Yên, tự em suy nghĩ rõ ràng, tôi không phải người kiên nhẫn."

Hoắc Yên hơi nghiêng đầu, lạnh lùng nói: “Không cần cân nhắc, tiền bối Tần Dụ, trong mắt tôi không ai có thể vượt qua anh ấy."

“Chỉ mong em sẽ không hối hận trước lựa chọn của mình." Tần Dụ nhìn ánh mắt của cô, giống như nhìn thiếu nữ đầu óc bị tình yêu làm mê muội.

Hoắc Yên kể lại chuyện này cho Tô Hoàn nghe, sau khi Tô Hoàn cười xong, miệng lưỡi không lưu tình chút nào: “Tớ cảm thấy anh ta cũng chẳng phải người tốt lành gì, khỏi nói những thứ khác, với cái tướng mạo xấu xí kia của anh ta, chồng cậu Phó Thời Hàn không biết hơn anh ta bao nhiêu level đâu!"

“Anh ta bảo tớ nhìn người không nên nhìn tướng mạo, phải nhìn điều kiện."

Tô Hoàn càng cười tợn: “Anh ta còn dám nói điều kiện với nam thần khoa Máy tính năm đó làm mưa làm gió ở đại học S, lợi hại."

Thực ra Hoắc Yên ngẫm nghĩ lại cũng đúng, Tần Dụ trẻ tuổi nóng tính, lại lấp lánh ánh sáng của người đi du học, vừa về nước đã được nhiều công ty tranh giành, hơn nữa trẻ tuổi như vậy mà tiền lương lại cao, trong công ty có không ít con gái thầm mếm anh ta.

Anh ta cảm thấy bản thân rất tốt đẹp, cũng là điều dễ hiểu.

Có điều quá mức tự phụ.

Hoắc Yên lắc đầu: “Được rồi, dù sao quan hệ cũng đã làm căng, chỉ hi vọng đừng ảnh hưởng đến công việc."

Tô Hoàn thở dài: “Trong số vài bạn học của chúng ta, chỉ có cậu và Phó Thời Hàn là lâu nhất, nhất định phải kiên định nhé."

Hoắc Yên bát quái hỏi bạn: “Ầy, cậu và Hứa Minh Ý, thật sự chia tay sao?"

Nhắc tới cái tên này, trong lòng Tô Hoàn nhói một cái, mặt vẫn tỏ vẻ bình thản: “Chia tay rồi?"

“Thật sự… chia tay à?"

Tô Hoàn uống nước, không nhịn được nói: “Thật sự chia tay, tớ với anh ấy không thích hợp, cực kỳ không thích hợp."

“Lúc cậu theo đuổi người ta, nhìn rất hợp mà."

Tô Hoàn nhớ lại đêm tốt nghiệp mưa gió ngày đó, dưới lầu ký túc xá, cô gào khóc, Hứa Minh Ý dùng sức ôm cô, hôn lên mặt cô, cô thậm chí còn nghe được tiếng thở hổn hển và nhịp tim hỗn loạn của anh ta, đó là lần đầu tiên anh ta chủ động hôn cô, nhưng cũng là lần cuối cùng.

Hứa Minh Ý quay người bỏ đi, đi đến cực kỳ quyết tuyệt.

“Tốt nghiệp chia tay, giống như một ma chú." Tô Hoàn không muốn nhớ lại chuyện năm đó: “Được rồi, đều đã qua thời gian dài như vậy, không thèm nghĩ nữa."

Đều đã không còn là cô gái trẻ người non dạ, biết tình cảm dù quan trọng, nhưng cuộc sống chung quy vẫn phải tiếp tục, đường dưới chân anh ta, anh ta đã lỗ mãng xông về phương xa, cô càng không nên lún sâu trong tình cảm của bản thân không thoát ra được.

Cô cũng có thể vui vẻ sống tiếp, chứng minh cho anh ta thấy, dù thoát khỏi gia đình, cô vẫn có thể độc lập, nuôi sống chính mình.

Hoắc Yên không tiếp tục bàn luận về Hứa Minh Ý với bạn, đoạn thời gian đó, Tô Hoàn thật sự rất đau khổ, nếu cô bạn đã có thể vượt qua, liền không cần nhắc lại chuyện quá khứ.

Từ khi cô từ chối Tần Dụ, anh ta quả nhiên yên tĩnh rất nhiều, không còn tặng đồ cho Hoắc Yên nữa, thậm chí không có phản ứng gì với cô, điều này khiến Hoắc Yên nhẹ nhàng thở ra.

Chẳng qua cũng có điều phiền não, trên phương diện công việc anh ta bắt đầu đối chọi với Hoắc Yên. Tuy nhiên Hoắc Yên thuộc loại người cực kỳ nhẩn nha, mặc kệ anh ta khiêu chiến thế nào, Hoắc Yên đều giữ im lặng, chí cố gắng phấn đấu, tận lực làm tốt nhất để anh ta không bắt bẻ được gì.

Lại qua mấy tuần, trong công ty truyền ra tin tức, nói Tần Dụ và Từ Gia Lộ phòng thị trường đang yêu nhau.

Từ Gia Lộ là người xinh đẹp nhất phòng thị trường, mới vào công ty năm ngoái, trẻ tuổi dễ thương, lại rất biết bán manh (tỏ vẻ đáng yêu), trong vòng bạn bè gần như là ảnh tự sướng, kết hợp với những câu chữ kiểu súp gà cho tâm hồn, sau đó có không ít thẳng nam trong công ty yêu thích.

Từ Gia Lộ và Tần Dụ ở bên nhau, đầu tiên là truyền ra từ vòng bạn bè của Từ Gia Lộ.

Từ Gia Lộ đăng hai bức ảnh, bức thứ nhất là một hộp bánh kem dâu tây được đóng gói tinh xảo.

Bức thứ hai là cô ta và Tần Dụ mặt đối mặt chu mỏ vào nhau, photoshop bắn ra trái tim.

Hoắc Yên liền nổi da gà.

Mà dòng trạng thái Từ Gia Lộ viết là —

Cô gái biết cách quý trọng, bao giờ cũng hạnh phúc.

Hoắc Yên nhìn trạng này này, không biết có phải do cô đa tâm không, luôn cảm thấy có thâm ý riêng.

Bên dưới có một đám người bình luận chúc mừng, Tô Hoàn để lại lời nhắn nhất chi độc tú: “Wow, vị của cái bánh kia tôi đã thử qua, cảm thấy quá ngấy, đề nghị bạn trai cô lần sau đổi sang loại khác để tặng."

Hoắc Yên nói với Tô Hoàn ngồi bàn bên cạnh: “Này, cậu cũng quá thẳng thắn đấy."

Tô Hoàn nhún vai: “Tiểu đề tử (*) kia không phải rõ ràng đang ra oai với cậu sao, lẳng lơ đến tớ cũng nhìn không nổi."

(*)小蹄子: Cách gọi châm chọc một người phụ nữ trẻ tuổi, mang ý mắng chửi, kiểu “Đồ đ*ếm".

“Nhưng cậu như vậy, đắc tội với người ta."

Tô Hoàn không thèm để ý nói: “Đắc tội thì đắc tội thôi, tớ còn không đắc tội nổi bọn họ sao."

Hoắc Yên cười cười: “Cái tiểu đề tử này của cậu vẫn phách lối như hồi ở trường học."

Tô Hoàn nói: “Tớ sợ gì."

Hoàn toàn chính xác, cô nàng vốn chẳng có gì để sợ, cho nên mới sống thoải mái tùy tiện như vậy.

Nghe nói ông chủ của công ty và gia đình Tô Hoàn có giao tình, dạng nhân mạch như này, chỉ sợ trong công ty không có mấy ai dám tùy tiện đắc tội cô nàng.

Cho nên đối với bình luận của Tô Hoàn, Từ Gia Lộ chỉ trả lời: “Cảm ơn bảo bối đã nhắc nhớ, tôi nhất định sẽ chuyển lời tới thân ái nhà chúng tôi."

Tô Hoàn làm biểu cảm buồn nôn với Hoắc Yên.

Xế chiều hôm nay, Hoắc Yên giúp đồng nghiệp chuyển rất nhiều văn kiện lên lầu, mệt đến thở hổn hển, cảm giác móc áo ngực hình như bị tuột.

Thế là cô gõ gõ Tô Hoàn: “Đi vào nhà vệ sinh với tớ, hình như móc áo ngực của tớ bị tuột."

Tô Hoàn lập tức đứng dậy, cùng cô đi vào nhà vệ sinh.

Hoắc Yên cởi áo ra, Tô Hoàn giúp cô cài lại móc áo, đôi mắt sáng ý vị thâm trường nhìn chằm chằm vào cảnh đẹp trước ngực Hoắc Yên: “Đúng là hâm mộ Hàn tổng nhà cậu."

Hoắc Yên quay lưng đi: “Cậu cũng không kém."

Tô Hoàn cúi đầu nhìn mình, lắc đầu nói: “Đáng tiếc xú hòa thượng nào đó, giống như kẻ ngốc, đời này không có phúc rồi."

Hoắc Yên cười thành tiếng: “Cậu còn nghĩ tới xú hòa thượng sao."

“Nói bậy, tớ là… thuận miệng nghĩ ra."

Thuận miệng nghĩ ra.

Dù sao cũng người từng thích khi còn trẻ, sao có thể nói buông liền buông được.

Hoắc Yên mặc xong áo, vỗ vai cô nàng: “Còn thích thì đi Thâm Quyến tìm anh ta chứ sao."

“Mới không đi!" Tô Hoàn lẩm bẩm: “Đồ ngốc đó, tớ còn đi tìm anh ta, tới sẽ không tên là Tô Hoàn."

Hai người đang chuẩn bị đi ra, đúng lúc này, nghe thấy bên  ngoài truyền đến tiếng phụ nữ.

“Gia Lộ, thật hâm mộ cô quá, có thể tóm được Tần Dụ, anh ta là miếng bánh ngon của công ty chúng ta, cô cùng với anh ta, sau này chính là hưởng phúc."

Từ Gia Lộ lá mặt lá trái cười nói: “Tàm tạm, tôi không coi trọng những thứ vật chất gì đó, tương đối coi trọng nội hàm của anh ấy, anh ấy có học thức có tầm nhìn xa, hơn nữa cũng rất phong độ, điểm ấy mới hấp dẫn tôi."

“Cũng không phải tất cả những phụ nữ khác đều sẽ giống cô coi trọng nội hàm, cô nhìn Hoắc Yên kia, là thuộc về loại không có mắt."

Nhắc tới Hoắc Yên, dường như Từ Gia Lộ không thể vui vẻ được: “Tần Dụ đã nói qua với tôi, thật ra trước đó cô ta đối xử tốt với anh ấy, nói trắng ra là dụ dỗ, sau đó Tần Dụ biết cô ta đã có bạn trai, cho nên nghiêm túc từ chối cô ta, tự cô ta cảm thấy quá mất mặt mới làm ra một loạt chuyện để giữ chút mặt mũi. Nghe nói bánh ngọt trên bàn đều là cô ta mua, giả vờ Tần Dụ tặng cô ta."

“Trời ạ, vậy cũng quá lẳng lơ rồi!"

“Ai nói không phải chứ."

Tô Hoàn nghe nói thế, cằm muốn rớt xuống đất, cô nàng làm khẩu hình với Hoắc Yên: “Thế gian này vì sao lại có loại người mặt dày vô sỉ như vậy!"

Hoắc Yên ra hiệu cô nàng hãy tỉnh táo.

Mà bên ngoài nhà vệ sinh, Từ Gia Lộ tiếp tục nói: “Tôi nghe nói, bạn trai cô ta là lính, sặc, làm lính có thể so sánh với Tần Dụ nhà tôi sao, cô ta chính là cưỡi lừa tìm ngựa, thấy Tần Dụ nhà tôi ưu tú hơn liền không ngừng tấn công."

Đột nhiên cửa bị đá văng, Tô Hoàn là người hung hăng, đi tới chỉ thẳng vào mũi Từ Gia Lộ mắng: “Nói ai cưỡi lừa tìm ngựa hả! Tần Dụ nhà cô có gì tốt mà so được với ngón tay Phó Thời… hai chữ Tô Hoàn này sẽ viết ngược lại."

Hoắc Yên vội vàng chạy tới bịt miệng cô nàng lại, không để ba chữ Phó Thời Hàn bật ra, bên ngoài đã có không ít đồng nghiệp vây xem, Hoắc Yên không thích bị người ta nhìn như vậy.

“Đi thôi." Hoắc Yên ra sức kéo Tô Hoàn.

“Đi cái gì mà đi, hôm nay chúng ta ở chỗ này, nói rõ mọi chuyện." Tô Hoàn hùng hổ dọa người, nhìn về phía Từ Gia Lộ: “Vừa mới cô nói cái gì, chính là Tần Dụ nhà cô biết Yên Yên nhà chúng tôi có bạn trai, còn quấn quýt đòi đưa về nhà, lại tặng bánh ngọt tất cả các đồng nghiệp đều nhìn thấy, không ai mù nói bậy bạ. Yên Yên nhà chúng tôi từ chối anh ta chưa được hai ngày, phải, ngài chính chủ thượng vị, bịa ra một lý do để ngụy biện, Tần Dụ nhà cô kể chuyện hay như thế, sao không đi làm biên kịch."

Từ Gia Lộ bị tình huống ở hiện trường làm cho lúng túng, hoàn toàn không ngờ mình và đồng nghiệp nói xấu sau lưng người ta, thế mà trùng hợp bị đối phương bắt được.

Có điều xung quanh nhiều người đang nhìn như vậy, nếu thừa nhận mình đang ăn nói bừa bãi, sau này ở công ty còn có thể làm người sao, cô ta không có lựa chọn, chỉ có thể mặt dày mày dạn tiếp tục nói láo —

“Chẳng lẽ không phải sao, Tần Dụ nhà tôi điều kiện thế nào, cô ta điều kiện thế nào, tôi tin tưởng mắt mọi người đều sáng suốt, ai theo đuổi ai, còn muốn tôi nói ra sao?"

Tô Hoàn cười lạnh, nói: “Cô ấy, đừng có coi thường Yên Yên nhà chúng tôi, ở đại học cậu ấy cũng là C vị (*) xuất đạo tóm được hotboy trường chúng tôi, Tần Dụ nhà cô chẳng là cái thá gì."

(*) C vị: Vị trí trung tâm, quan trọng nhất.

Hoắc Yên thực sự không nhịn nổi, trường hợp này đúng là quá mất mặt, Tô Hoàn tức đến váng đầu mới đứng đôi co với Từ Gia Lộ, không đáng, đây là đang tự hạ thấp nhân phẩm bản thân.

“Đừng nói nữa, tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, được rồi."

Hoắc Yên lôi kéo Tô Hoàn ra khỏi nhà vệ sinh, xung quanh đồng nghiệp xem náo nhiệt nhao nhao tản đi, giả vờ ai cũng bận rộn.

Tô Hoàn vô cùng bất bình nói: “Tiểu đề tử kia cũng quá không có phẩm chất."

Hoắc Yên bất đắc dĩ sửa lại cổ áo cho bạn, sâu xa nói: “Cho nên, cậu muốn so đo với cô ta, sẽ tự hạ thấp bản thân."

Tô Hoàn nhìn Hoắc Yên, cô mặc một bộ đồ công sở, tóc dài buộc đằng sau, vừa nhẹ nhàng vừa thành thục, khuôn mặt vẫn trẻ trung non nớt như trước đây, chỉ là trong ánh mắt có thêm chút lão luyện.

“Yên Yên, tớ phát hiện cậu trưởng thành không ít."

“Cũng cần phải trưởng thành chứ, ai còn một mực là học sinh."

Tô Hoàn nói: “Hừ, Từ Gia Lộ kia nếu biết bạn trai cậu là người thế nào, không biết sẽ có sắc mặt gì."

“Đừng!" Hoắc Yên vội vàng nói: “Cậu đừng kéo Hàn ca của tớ vào, không đáng."

“Được rồi được rồi, Hàn ca nhà cậu là bảo bối, phải cẩn thận cất giấu."

Hoắc Yên dùng sức gật đầu, nơi làm việc chính là như vậy, hạng người gì cũng có, trình độ cao thấp không đều, cô không muốn Phó Thời Hàn trở thành đối tượng để những người này nói linh tinh sau lưng.

Phó Thời Hàn của cô, là bảo bối quý giá nhất cô cất giữ sâu trong lòng, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ  nào nhúng chàm vấy bẩn.

**

Mặc dù Hoắc Yên không muốn kéo Phó Thời Hàn vào, nhưng ai bảo bạn trai của cô quá xuất sắc, cho dù anh ở phương xa, vẫn có cảm giác tồn tại.

Buổi sáng hôm đó, Hoắc Yên tới phòng thị trường giao một tập tài liệu, nghe được mấy cô gái đang bàn luận về bài viết của một doanh tiêu hào (blogger) trên Weibo.

“Đẹp trai quá!"

“Còn lên nhiệt sưu (hot search) nữa, bỏ xa đám tiểu thịt tươi nương pháo (*) trên mạng mấy con phố."

(*) Nương pháo (娘炮): Nữ tính hóa, ý chỉ nam sinh có cử chỉ, tính cách, ngoại hình giống con gái.

“Trời ạ, đơn giản chính là hình tượng bạn trai trong tưởng tượng của tôi, thật rắn rỏi."

“Thôi đi, cô đâu phải tiên nữ."

“Hừ, người khác muốn cũng không được! Liếm màn hình liếm màn hình."

Hoắc Yên có chút tò mò, vừa mới tới gần, liền bắt gặp một người đàn ông đẹp trai trên màn hình."

Phó Thời Hàn cắt tóc húi cua, đang đi từ cabin máy bay xuống, ảnh chụp nghiêng mặt, mặc dù ngược sáng nhưng vẫn có thể nhìn được đường nét đẹp trai kia.

Cặp mắt đào hoa câu người, ánh mắt sáng rực, nốt ruồi đỏ nhạt nơi đuôi mắt, vì cơ thể cường tráng cứng rắn của anh mà cành thêm thanh lệ rõ ràng.

Anh mặc một thân quân phục màu xanh đậm thẳng tắp, bên dưới là quần đen ôm lấy eo gầy, phác họa dáng người cao ngất mạnh mẽ.

Tài liệu trong tay Hoắc Yên rơi lả tả xuống đất, nét mặt tràn đầy kinh ngạc.

Mấy người cô gái xung quanh nở nụ cười: “Tiểu Yên, cô thấy anh ấy đẹp trai quá phải không!"

“Cái đó… cái gì vậy?" Hoắc Yên không hiểu hỏi.

Một cô gái giải thích: “Không phải sắp diễn tập quân sự quy mô lớn sao, đây là đợt diễn tập lần đầu tiên của đội không quân số ba, trong tấm ảnh là quân dung nhóm đầu tiên mạng quân sự công bố hôm nay, vị tiểu ca ca này thật sự đẹp trai chọc mù mắt người khác, ảnh chụp cũng đang lan truyền ầm ĩ trên mạng."

Trong bức ảnh Phó Thời Hàn dường như phát hiện có người đang chụp ảnh anh, anh tháo kính bảo vệ xuống, tay làm động tác bắn tim với máy ảnh, môi mỏng cong lên một ý cười nhàn nhạt.

Bức ảnh như vậy, trong nháy mắt tóm được tất cả trái tim thiếu nữ.

“Anh ấy đang bắn tim với người nào đó, tôi chết mất."

“Khẳng định không phải là cô, nói không chừng là bạn gái người ta."

“Miệng quạ đen, mặt mũi đẹp trai đều cống hiến cho tổ quốc rồi, nào có bạn gái chứ."

“Chờ một chút, chẳng lẽ không ai phát hiện ngón áp út của anh ấy đeo một cái nhẫn sao?"

“Ồ, hình như là vậy! Khóc!"

Hoắc Yên hoảng sợ vội vàng che kín chiếc nhẫn ở ngón tay mình, giao xong tài liệu liền rời đi, trước khi đi thoáng nhìn Từ Gia Lộ, cô ta dường như vẫn luôn cầm điện thoại, phóng to bức ảnh của Phó Thời Hàn lên nhiều lần.

Hoắc Yên run rẩy một chút, trở lại vị trí của mình, lấy điện thoại di động ra, quả nhiên vị trí đầu trên bảng nhiệt sưu của Weibo chính là —

#Tiểu ca ca đẹp trai nhất diễn tập không quân.

Chủ đề được rất nhiều doanh tiêu hào đăng tải, còn mạng quân sự cũng dùng tấm ảnh của Phó Thời Hàn làm đề tài chính để đưa tin, anh nở nụ cười tỏa nắng rực rỡ và phát ra một nguồn năng lượng tích cực, đích thực cực kỳ phù hợp đại diện cho phong thái của những người lính đương đại.

Hoắc Yên nhìn người đàn ông trong bức ảnh, trong đôi đồng tử đen láy của anh lóe lên ánh sáng, nụ cười rực rỡ như trong quá khứ, vẫn là dáng vẻ niên thiếu năm nào.

Anh đang bắn tim với cô.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại