Tiểu Oan Gia
Chương 39: Ngày xuân hoa sẽ nở 7 [Oán xuân (trung)]
Đồng nghiệp phải chăm sóc cho người vợ sắp sinh, Lâm Kính Tổ chủ động giúp hắn làm thêm, dạo gần đây luôn trực ca đêm. Sở nghiên cứu của Tống Trạch có một đề tài lớn, phải vội vàng hoàn thành, mỗi gần bận đến chín giờ mới về nhà. Thường là Lâm Kính Tổ đi làm rồi Tống Trạch mới về ngủ, cho đến khi Lâm Kính Tổ về ngủ thì Tống Trạch lại đi làm, thời gian mở mắt nhìn thấy đối phương không nhiều. Ngay cả cơ hội cãi nhau đánh nhau cũng không có, càng đừng nói làm chuyện gì khác.
Không chỉ có Lâm Kính Tổ hóa thân của sói khó chịu, mà ngay cả Tống Trạch cũng cảm thấy không được tự nhiên, mùa xuân đến rồi nha.
Buổi tối cuối tuần gió mát hiu hiu, giáo sư Tống ngồi trong thư phòng cầm quyển sách rung đùi đắc ý:
“Sa song nhật lạc tiệm hoàng hôn, kim ốc vô nhân kiến lệ ngân. Tịch mịch không đình xuân dục vãn, lê hoa mãn địa bất khai môn." (Đây là bài “Xuân oán" của Lưu Phương Bình, bản dịch của Hoa Sơn: Mặt trời lặn xế hoàng hôn, nhà vàng ai biết lệ tuôn vắng dài. Xuân qua quạnh vắng bóng người, hoa lê sầu rụng, cửa hoài đóng then. Nguồn: thivien.net)
Cô Vương uống thuốc xong, bây giờ đã vào giấc. Lâm đại tẩu ngồi trong phòng chậm rãi may túi. Tống Trạch đứng trong phòng mình, nhìn Lâm Kính Tổ ngủ say đến chết. Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng truyền vào tiếng mèo kêu, kêu đến lòng người buồn phiền.
Tống Trạch đi qua đó, nhẹ nhàng gọi: “Lâm Kính Tổ."
Lâm Kính Tổ không có phản ứng.
Tống Trạch đến gần hơn chút nữa, giọng càng nhẹ hơn:
“Lâm Kính Tổ, anh thật sự đang ngủ sao?"
Hô hấp của Lâm Kính Tổ rất vững, lòng ngực phập phồng đều đều.
Tống Trạch quỳ gối trước giường, chăm chú nhìn Lâm Kính Tổ, tựa như bị mê hoặc, đôi môi phấn phấn mềm mềm nhẹ nhàng chạm lên.
Vừa chạm vào, đã bị mút đến gắt gao. Đầu lưỡi nóng bỏng của Lâm Kính Tổ duỗi ra, từng chút từng chút liếm đôi môi cánh hoa mềm mại, liếm xong còn chưa thỏa mãn tách nó ra, thoải mái xông vào, vừa tìm kiếm vừa quấy rối.
“Ưm ~~~" Tống Trạch bị hôn đến mơ màng, khó khăn lắm mới được buông tha, thở dốc mở mắt, không biết từ khi nào đã dựa lên người Lâm Kính Tổ, Lâm Kính Tổ nằm phía dưới cười đến đáng đánh.
Tống Trạch thở hổn hển chỉ trích:
“Lâm Kính Tổ, anh giả… ưm…"
Lời còn chưa nói xong, đã bị chặn miệng, không khí ở phổi lại lần nữa bị cướp đi. Gió xuân đêm thổi a thổi, bức rèm bay lên rồi lại hạ xuống, phát ra tiếng phần phật.
Trên chiếc giường đôi trải ga màu xanh lam hoa văn mây trắng, hai bóng người tay quấn tay, chân quấn chân, dây dưa thành một đoàn. Bên cạnh là hai bộ đồ ngủ giống nhau như đúc bị kéo đến nhăn, không phân biệt rõ cái nào là cái nào.
Lâm Kính Tổ cắn một đường từ cái cổ trắng nõn đến điểm màu hồng phấn nhô lên trước ngực người kia, giọng nói trầm thấp mang ý cười:
“Tống Trạch, sao em còn chiêu này vậy?" Hồi tốt nghiệp cấp ba khi đó thừa dịp hắn ngủ hôn trộm hắn, cho rằng hắn không biết?
Làn da trắng nõn của Tống Trạch nhuộm một tầng hồng phấn, những nơi bị cắn tựa như có dòng điện chạy qua, tê dại đến khó chịu. Cậu nâng chân lên, vô lực đá Lâm Kính Tổ:
“Anh ít đắc ý đi… ưm a!" Lúc nâng chân bất ngờ cọ phải thứ gì đó phía dưới của Lâm Kính Tổ, giật mình không kịp đè nén tiếng rên của mình.
Lâm Kính Tổ càng cười xấu xa hơn, vươn tay sờ sờ chào hỏi thứ đang ẩn bên trong quần lót của Tống Trạch: hai, bạn à, đã lâu không gặp! Móng vuốt sói của Lâm Kính Tổ di chuyển cao thấp, còn đang muốn ôn lại chuyện xưa —
“Tích tích tích…"
Một tiếng động giết phong cảnh vang lên, hai người nhìn nhau ba giây, đôi mắt Tống Trạch còn được bao phủ bởi một tầng hơi nước mỏng, thở dốc nói:
“Lâm Kính Tổ, đêm nay anh đi làm đúng không?"
Lâm Kính Tổ cắn răng trừng cậu:
“Tống Trạch, em cố ý?"
Tống Trạch cũng cắn răng:
“Bệnh à, em làm vậy có lợi gì?" Như bây giờ, cậu cũng chịu không nổi.
Lâm Kính Tổ động đậy thân thể, nhìn Tống Trạch phía dưới, hai người đối diện ba giây, hắn thở dài một hơi, nhẹ nhàng thay cậu đắp kín chăn, giọng nói hung dữ:
“Tống Trạch, sáng mai, em đợi đó!"
Tống Trạch xoay người không thèm nhìn hắn, giọng nói tuy nhỏ nhưng cũng rất kiên định: “Ừm". Đôi mắt Lâm Kính Tổ bùm bùm bốc lên hai ngọn lửa xanh biếc.
Không chỉ có Lâm Kính Tổ hóa thân của sói khó chịu, mà ngay cả Tống Trạch cũng cảm thấy không được tự nhiên, mùa xuân đến rồi nha.
Buổi tối cuối tuần gió mát hiu hiu, giáo sư Tống ngồi trong thư phòng cầm quyển sách rung đùi đắc ý:
“Sa song nhật lạc tiệm hoàng hôn, kim ốc vô nhân kiến lệ ngân. Tịch mịch không đình xuân dục vãn, lê hoa mãn địa bất khai môn." (Đây là bài “Xuân oán" của Lưu Phương Bình, bản dịch của Hoa Sơn: Mặt trời lặn xế hoàng hôn, nhà vàng ai biết lệ tuôn vắng dài. Xuân qua quạnh vắng bóng người, hoa lê sầu rụng, cửa hoài đóng then. Nguồn: thivien.net)
Cô Vương uống thuốc xong, bây giờ đã vào giấc. Lâm đại tẩu ngồi trong phòng chậm rãi may túi. Tống Trạch đứng trong phòng mình, nhìn Lâm Kính Tổ ngủ say đến chết. Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng truyền vào tiếng mèo kêu, kêu đến lòng người buồn phiền.
Tống Trạch đi qua đó, nhẹ nhàng gọi: “Lâm Kính Tổ."
Lâm Kính Tổ không có phản ứng.
Tống Trạch đến gần hơn chút nữa, giọng càng nhẹ hơn:
“Lâm Kính Tổ, anh thật sự đang ngủ sao?"
Hô hấp của Lâm Kính Tổ rất vững, lòng ngực phập phồng đều đều.
Tống Trạch quỳ gối trước giường, chăm chú nhìn Lâm Kính Tổ, tựa như bị mê hoặc, đôi môi phấn phấn mềm mềm nhẹ nhàng chạm lên.
Vừa chạm vào, đã bị mút đến gắt gao. Đầu lưỡi nóng bỏng của Lâm Kính Tổ duỗi ra, từng chút từng chút liếm đôi môi cánh hoa mềm mại, liếm xong còn chưa thỏa mãn tách nó ra, thoải mái xông vào, vừa tìm kiếm vừa quấy rối.
“Ưm ~~~" Tống Trạch bị hôn đến mơ màng, khó khăn lắm mới được buông tha, thở dốc mở mắt, không biết từ khi nào đã dựa lên người Lâm Kính Tổ, Lâm Kính Tổ nằm phía dưới cười đến đáng đánh.
Tống Trạch thở hổn hển chỉ trích:
“Lâm Kính Tổ, anh giả… ưm…"
Lời còn chưa nói xong, đã bị chặn miệng, không khí ở phổi lại lần nữa bị cướp đi. Gió xuân đêm thổi a thổi, bức rèm bay lên rồi lại hạ xuống, phát ra tiếng phần phật.
Trên chiếc giường đôi trải ga màu xanh lam hoa văn mây trắng, hai bóng người tay quấn tay, chân quấn chân, dây dưa thành một đoàn. Bên cạnh là hai bộ đồ ngủ giống nhau như đúc bị kéo đến nhăn, không phân biệt rõ cái nào là cái nào.
Lâm Kính Tổ cắn một đường từ cái cổ trắng nõn đến điểm màu hồng phấn nhô lên trước ngực người kia, giọng nói trầm thấp mang ý cười:
“Tống Trạch, sao em còn chiêu này vậy?" Hồi tốt nghiệp cấp ba khi đó thừa dịp hắn ngủ hôn trộm hắn, cho rằng hắn không biết?
Làn da trắng nõn của Tống Trạch nhuộm một tầng hồng phấn, những nơi bị cắn tựa như có dòng điện chạy qua, tê dại đến khó chịu. Cậu nâng chân lên, vô lực đá Lâm Kính Tổ:
“Anh ít đắc ý đi… ưm a!" Lúc nâng chân bất ngờ cọ phải thứ gì đó phía dưới của Lâm Kính Tổ, giật mình không kịp đè nén tiếng rên của mình.
Lâm Kính Tổ càng cười xấu xa hơn, vươn tay sờ sờ chào hỏi thứ đang ẩn bên trong quần lót của Tống Trạch: hai, bạn à, đã lâu không gặp! Móng vuốt sói của Lâm Kính Tổ di chuyển cao thấp, còn đang muốn ôn lại chuyện xưa —
“Tích tích tích…"
Một tiếng động giết phong cảnh vang lên, hai người nhìn nhau ba giây, đôi mắt Tống Trạch còn được bao phủ bởi một tầng hơi nước mỏng, thở dốc nói:
“Lâm Kính Tổ, đêm nay anh đi làm đúng không?"
Lâm Kính Tổ cắn răng trừng cậu:
“Tống Trạch, em cố ý?"
Tống Trạch cũng cắn răng:
“Bệnh à, em làm vậy có lợi gì?" Như bây giờ, cậu cũng chịu không nổi.
Lâm Kính Tổ động đậy thân thể, nhìn Tống Trạch phía dưới, hai người đối diện ba giây, hắn thở dài một hơi, nhẹ nhàng thay cậu đắp kín chăn, giọng nói hung dữ:
“Tống Trạch, sáng mai, em đợi đó!"
Tống Trạch xoay người không thèm nhìn hắn, giọng nói tuy nhỏ nhưng cũng rất kiên định: “Ừm". Đôi mắt Lâm Kính Tổ bùm bùm bốc lên hai ngọn lửa xanh biếc.
Tác giả :
Thu Trì Vũ