Tiểu Nương Tử Bướng Bỉnh

Chương 6

“Này! Này! Này! Các ngươi đang làm gì vậy?" Thanh âm thô lỗ của Bá Thiên lần nữa vang lên, hắn không cho là đúng lớn tiếng kêu la. “Các ngươi thường nói cái gì mà ‘biết người biết mặt không biết lòng’, kẻ xấu cũng sẽ không hiện lên trên mặt đâu, hừ! Tiểu cô nương kia có thể chính là gian tế, hơn nữa nếu nàng không có điểm khả nghi thì bảo chủ cũng sẽ không nhốt nàng vào đại lao, không phải sao?" Ở trong mắt hắn Mạc Tịch Thiên giống như một vị thần, thần thánh thì không thể xâm phạm, tự nhiên đối với lời nói của hắn liền tin tưởng vô điều kiện, hoàn toàn nghe theo mà hành sự chưa bao giờ có một tia nghi ngờ.

Hắn đắc ý nói nhưng lại nhận lấy ánh mắt xem thường của đám người Mạc Tương Vân. Trong mắt mỗi người đều viết rõ: Nam nhân lỗ mãng! Chưa hiểu rõ tình hình liền nói lung tung, không nói không ai bảo ngươi là câm đâu! (tội nghiệp huynh! Haha..)

“Sao thế? Ta có nói gì sai sao?" Hắn khó hiểu, trợn to mắt hỏi.

Đại tổng quản không để ý đến hắn, lại hướng về phía Mạc Tịch Thiên nói: “Bảo chủ, chuyện chưa tra rõ đã đem Kỳ Nhi tiểu thư nhốt vào đại lao, đối với nàng mà nói thật sự là không công bằng."

“Bảo chủ, ta hoàn toàn đồng ý với lời của nhị bảo chủ, hơn nữa nàng chỉ là một cô nương ở trong nhà lao tối tăm, lạnh lẽo nhiều ngày như vậy chỉ sợ sẽ không chịu nổi." Trần Đường chủ tiếp lời.

“Đúng nha, nói không chừng hôm nay Kỳ Nhi đã bệnh rồi.....Ai, đáng thương cho Kỳ Nhi tiểu thư gầy gò, ốm yếu....." Đại tổng quản lo lắng nói.

Mạc Tịch Thiên mặt không đổi sắc ngồi nghe bọn họ có qua có lại cầu xin thay Kỳ Nhi, trong lòng lại cảm thấy hỗn loạn. Không nghĩ đến Kỳ Nhi mới tới đây chưa được mấy tháng lại có nhân duyên tốt như vậy, ngay cả người luôn coi trọng phép tắc như đại tổng quản cũng gạt bỏ qua quy tắc mà nói giúp nàng, xem ra sức hút của Kỳ Nhi là không thể xem nhẹ. Nghĩ đến chính hắn nhất thời cũng bị nàng mê hoặc, lầm tưởng rằng hắn yêu nàng, đó cũng là hợp tình hợp lý. Hắn tự nói với mình như vậy, không để ý đến những phiền muộn trong lòng. Với công phu của nàng ở trong lao mấy ngày cũng sẽ không đến nỗi bị bệnh chứ? Hắn chợt thấy lo lắng, bất giác lông mày liền nhướn lên.

“Đại ca?"

“Bảo chủ?"

Hắn nghe tiếng liền bừng tỉnh từ trong trầm tư, ánh mắt nghi ngờ của mọi người đều tập trung trên người hắn, hắn không nhịn được thầm mắng bản thân, vì nàng mà hắn thất thần ngay trong hội nghị? Giương mắt đảo quanh một vòng, chậm rãi nói: “Chuyện của nàng tự ta sẽ xử lý. Trước tiên nói một chút về vấn đề người của các ngươi ở khắp nơi trước mắt có thể tra được tin tức về ‘Huyết Ảnh’ sao?" Quan trọng nhất vẫn là chuyện về ‘Huyết Ảnh’, về phần Kỳ Nhi có liên quan đến ‘Huyết Ảnh’ hay không, ngày đó khi hắn đem nàng nhốt vào trong lao, tĩnh tâm lại sau đó cẩn thận suy nghĩ đã vô cùng chắc chắn là nàng bị oan, nhưng là cuối cùng nàng vẫn lừa dối hắn không phải sao? Cũng nên để nàng chịu chút giáo huấn. Hắn nghĩ vậy.

Nhìn thấy nhóm Đường chủ vẻ mặt ảm đạm không nói một câu, hắn cũng biết đáp án, lén thở dài một cái. Cũng không phải hắn nghi ngờ năng lực của nhóm Đường chủ, mỗi vị Đường chủ ở đây nếu tự mình ra ngoài lập môn phái, tuyệt đối là xưng bá một vùng, bọn họ chịu thiệt ở lại Hồn Thiên Bảo là vì nể phụ thân của hắn, đương nhiên cũng là do bọn họ đồng ý cùng ủng hộ hắn. Hắn không khỏi nhíu chặt chân mày, rốt cuộc ‘Huyết Ảnh’ này là thần thánh phương nào? Hồn Thiên Bảo đã phái ra rất nhiều tinh anh nhưng ngay cả một chút dấu vết cũng không tra được.....

“Bảo chủ, sao chúng ta không tìm ‘Thủy Ngân’ hỗ trợ một chút." Luôn trầm lặng, Bộc quản sự đột nhiên đề nghị.

“Đúng vây, bảo chủ, mặc dù ‘Thủy Ngân’ là một tổ chức mới lập, nhưng nghe nói là rất thần thông, bất kỳ chuyện bí mật gì cũng có biện pháp tra được, cho tới tận bây giờ chưa từng thất bại, tìm ‘Thủy Ngân’ có lẽ cũng là một biện pháp hay." Từ Đường chủ rõ ràng là hết sức tín nhiệm thực lực của ‘Thủy Ngân’, đại biểu tán thành.

Nhưng là, luôn khắp nơi đối nghịch với Từ Nguyệt Lý, Bá Thiên ở một bên nói chen vào.

“Này, Từ Nguyệt Lý, huynh nói vậy là không đúng rồi, chúng ta đường đường là Hồn Thiên Bảo còn không tra được, cái gì ‘Thủy Ngân’ với cả ‘Vô Ngân’ sẽ có bản lĩnh phi thường gì so với chúng ta còn lợi hại hơn chứ?" Bá Thiên cố tình chống đối hắn.

Từ Nguyệt Lý như thường ngày, trước bĩu môi khinh thường, không thân thiện đáp trả: “Bá Thiên, có câu nói này rất đúng ‘nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*’, ‘Thủy Ngân’ chỉ trong ba năm ngắn ngủi có thể nổi danh giang hồ đây chính là sự thật, chúng ta không thử một lần thì sao có thể biết được?" Từ Nguyệt Lý nói.

* nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: gần nghĩa với câu núi cao còn có núi cao

hơn.

“Hừ! Chỉ sợ là hạng vô danh mà thôi."

“Ta thấy ngươi là đồ tự cao tự đại nên không thấy được điểm tốt của người khác." Từ Nguyệt Lý hơi giận nói.

“Ngươi nói cái gì? Ngươi mới là đồ ‘ăn cháo đá bát’, rốt cuộc là ‘Thủy Ngân’ đã cho ngươi cái gì để ngươi nói tốt cho nó như thế?" Bá Thiên càng thêm tức giận, đứng ở trước mặt Từ Nguyệt Lý trợn mắt nói.

Hai người một cao một thấp trừng mắt nhìn nhau, không khí nhất thời trở nên cứng ngắc.

Người đề ra ý kiến đi tìm ‘Thủy Ngân’ – Bộc quản sự nâng mắt, hai tay khoanh trước ngực, đúng chuẩn “Ngồi trên núi cao, xem ngựa đấu đá". Hai tên kia hắn mới nói một câu, bảo chủ cũng chưa có nói gì, nhưng lại có thể ầm ỹ đến biến sắc, xem ra thù cũ là kết rất sâu rồi.

Những vị Đường chủ khác thì ngồi liền ngồi, uống trà liền uống trà, một chút cũng không bị ảnh hưởng. Không có biện pháp, tiết mục này mỗi lần nghị sự đều được trình diễn, đã sớm quen cũng không thể trách cứ.

Mạc Tịch Thiên cũng không để ý tới bọn họ, dù sao theo như thường ngày hai người trừng nhau một lúc rồi lại an phận thôi. Trái lại đề nghị của Bộc quản sự đáng để tham khảo.

“Bộc quản sự, ngươi có biết cách liên lạc với ‘Thủy Ngân’, cùng bọn họ giao dịch sao?".

‘Thủy Ngân’ là một tổ chức thần bí khó dò, từ trước đến nay chưa hề lộ diện nhất là thủ lĩnh của ‘Thủy Ngân’ – Giang Ngư theo truyền thuyết là một nam nhân vừa thần bí vừa đáng sợ, không ai biết quá khứ của Giang Ngư lại càng không biết hắn tròn hay dẹt, nhưng có thể ở trên giang hồ trong vòng ba năm ngắn ngủi loại bỏ các đại môn phái, xâm nhập vào các tổ chức nắm giữ mọi bí mật, ngươi có thể nói người nam nhân này không đáng sợ sao? Bộc quản sự nếu đã đưa ra đề nghi này thì tin rằng hắn nhất định có biện pháp liên lạc với ‘Thủy Ngân’.

Mạc Tịch Thiên không nói gì, chỉ trầm tư theo dõi hắn, Bộc quản sự đương nhiên hiểu được ý tứ của bảo chủ.

“Bẩm bảo chủ, vụ án cả nhà huyện lệnh Châu Thành bị người sát hại năm ngoái, bảo chủ có chút ấn tượng gì không?"

Mạc Tịch Thiên gật đầu.

Cả nhà huyện lệnh Châu Thành tổng cộng có 62 mạng người nhưng không một ai may mắn sống sót ngay cả đứa bé 3 tuổi cũng không tha, thủ đoạn tàn nhẫn làm cho người ta căm giận là tin tức lớn chấn động cả nước. Sau lại nghe nói huynh đệ lưu lạc bên ngoài của huyện lệnh Châu Thành đã thay cả nhà họ báo thù, mà hung thủ lại là hai vị chưởng môn của danh môn chính phái chỉ vì một món bảo vật võ lâm mà nổi lòng tham.

“Khi đó đã khiến cho cả nước căm phẫn, bởi vì vị huyện lệnh Châu Thành kia là một thanh quan hiếm có, không ít người giang hồ chịu ơn của hắn, mặc dù phẩm cấp không cao nhưng lại rất được lòng dân. Cho nên có rất nhiều người muốn báo thù cho hắn, chỉ là tìm kiếm suốt ba tháng cũng không có chút manh mối, cuối cùng vẫn là nhờ ‘Thủy Ngân’ mới tìm ra được hung thủ."

“Hắc! Làm sao ngươi biết là do ‘Thủy Ngân’ tìm ra? Chuyện này mọi người đều biết là do huynh đệ của vị huyện lệnh kia tìm ra hung thủ để báo thù, sao ngươi lại nói là ‘Thủy Ngân’ chứ?" Mạc Tương Vân ở một bên hỏi.

Bộc quản sự cười , nói: “Bởi vì khi đó ta cũng gia nhập đội ngũ điều tra, mà vị huynh đệ đó vừa khéo lại là bằng hữu tốt của ta, từ hắn ta mới biết được chân tướng sự việc."

“Thì ra là vậy, ‘Thủy Ngân’ này thật sự là rất lợi hại....." Mạc Tương Vân gật đầu, lẩm bẩm.

“Chỉnh là lúc này muốn tìm được vị bằng hữu kia của ta để hỏi thăm tin tức về ‘Thủy Ngân’ chỉ sợ là không thể được."

“Vì sao?"

“Vị bằng hữu kia của ta sau khi giúp huynh trưởng báo thù liền biến mất, muốn tìm hắn chỉ sợ không dễ dàng."

“Hắc! Đây không thành vấn đề, ta biết một người có quen Giang Ngư, hơn nữa còn rất thân với hắn nữa!" Mạc Tương Vân nhanh trí, chợt nghĩ đến một biện pháp khiến cho đại ca đối với Kỳ Nhi chết tâm.

“Là ai?" Mạc Tịch Thiên hỏi.

“Chính là Kỳ Nhi. Nghe Nhan Chân Khanh nói nàng cùng Giang Ngư quan hệ không tệ, nghe Nhan Chân Khanh nói, hai người họ đúng là trời sinh một đôi (kỳ quái cũng gọi là trời sinh một đôi đi? Hắn cũng không có nói dối.) tình cảm vô cùng tốt...."Hắn cẩn thận liếc Mạc Tịch Thiên một cái, hắn nói như vậy cũng quá rõ rồi chứ? Tóm lại, ý hắn muốn ám chỉ cho Mạc Tịch Thiên biết Kỳ Nhi là hoa đã có chủ, hi vọng hắn có thể chết tâm.

Mạc Tịch Thiên không trả lời, lúc này hắn đang cố kiềm chế chua sót cùng tức giận đang dâng lên trong lòng. Trái lại, ở một bên Đại tổng quản lại kinh hô: “Kỳ Nhi tiểu thư biết Giang Ngư sao?"

“Vậy thì tốt quá, bảo chủ, chúng ta lập tức thả Kỳ Nhi tiểu thư ra, xin nàng giúp chúng ta liên lạc với ‘Thủy Ngân’ nha." Đại tổng quản tươi cười rạng rỡ nói, hắn vẫn cho rằng do bảo chủ không bỏ được sĩ diện nên mới chần chừ không thả Kỳ Nhi tiểu thư, hiện tại đã có lý do để thả tiểu Kỳ Nhi.

“Không được." Mạc Tịch Thiên không cần suy nghĩ liền lập tức từ chối đề nghị của Đại tổng quản.

“Tại sao?" Đại tổng quản vô cùng thất vọng hỏi.

Bộc quản sự cũng nói: “Đúng vậy, bảo chủ, Kỳ Nhi tiểu thư thật sự không mắc sai lầm gì, cũng không làm ra chuyện tổn hại đến Hồn Thiên Bảo, giam giữ nàng hình như không đúng lắm, hơn nữa hiện giờ chúng ta muốn tìm ‘Thủy Ngân’ cũng cần nàng giúp một tay, cứ tiếp tục giam giữ nàng sợ rằng nàng sẽ không muốn giúp chúng ta nữa."

“Đúng thế, đúng thế." Đại tổng quản lập tức hùa theo.

Mạc Tương Vân khẩn trương nói: “Chính là bây giờ có thả cũng không kịp nữa rồi, giam giữ nàng, ta nghĩ nàng chắc sẽ không giúp chúng ta đâu." Trời ạ, không nghĩ đến lại phản tác dụng như vậy, nếu lúc này thả Kỳ Nhi thì Kỳ Nhi liền không thể rời khỏi Hồn Thiên Bảo được.

“Ai nói, Kỳ Nhi tiểu thư lòng dạ thiện lương, sẽ không mang thù đâu."

Mới là lạ đó! Mạc Tương Vân trợn trắng mắt, nàng có thể mang thù hay không thì hắn là người rõ nhất. Nghĩ vậy hắn không nhịn được vươn tay sờ lên lưng mình.

Mạc Tịch Thiên biểu tình vẫn như cũ, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt đi, hắn nhếch môi, mới nói: “Cũng không nhất định phải dựa vào nàng, không phải đệ vừa mới nhắc đến Nhan Chân Khanh sao, hình như hắn cũng biết Giang Ngư, có thể liên lạc được với ‘Thủy Ngân’, tìm hắn đi."

“Chuyện này....." Lúc này Mạc Tương Vân thầm mắng trong lòng, cái tên Nhan Chân Khanh đi ra ngoài tìm Giang Ngư nhưng là đến bây giờ vẫn còn chưa về, e là đã chuồn mất rồi. Mà Giang Ngư kia sao hành động lại chậm như vậy chứ, còn không cứu được Kỳ Nhi ra, thật là.

“Còn có vấn đề gì sao?" Mạc Tịch Thiên mất kiên nhẫn hỏi.

“Chuyện này.....Đại ca, đệ quên chưa nói cho huynh biết, hai ngày trước Nhan Chân Khanh đã rời Hồn Thiên Bảo rồi." Hắn thở dài.

Đại tổng quản nghe vậy liền vui vẻ nói: “Vậy chúng ta phải nhanh chóng xin Kỳ Nhi tiểu thư giúp chúng ta mới được, bảo chủ."

Mạc Tịch Thiên nghe được, sắc mặt nhất thời lạnh đi vài phần, cuối cùng vẫn là muốn hắn thả Kỳ Nhi mà! Muốn hắn thả Kỳ Nhi—miễn bàn đi!

Sự thật thì, trong lòng Mạc Tịch Thiên vẫn không chịu thừa nhận một việc, đó là, hắn đã sớm biết lần này bắt giam Kỳ Nhi là do hắn quá bá đạo, cũng là một hành động rất ngu ngốc. Nhưng hắn vẫn cố tình không để ý đến tiếng lòng của mình, hắn chỉ sợ sau khi thả nàng, nàng lập tức sẽ rời khỏi Hồn Thiên Bảo, rời khỏi hắn....Không, không được, trước khi hắn nghĩ ra kế sách cho dù ai có nói gì thì hắn cũng sẽ không thả nàng ra.

“Nhan Chân Khanh đi rồi, chúng ta không phái binh mã đi tìm hắn được sao?" Hắn hừ lạnh một tiếng, nói.

“Bảo chủ—" Đại tổng quản và nhóm quản sự bất đắc dĩ kêu lên.

Bảo chủ tại sao cứ nhất định không chịu thả Kỳ Nhi tiểu thư chứ? Bọn họ thật sự không nghĩ được nguyên do.

“Bá Thiên, Từ Nguyệt Lý, hai người các ngươi phụ trách đi tìm Nhan Chân Khanh mời trở về." Mạc Tịch Thiên trừng mắt nhìn hai người vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu, cho tới bây giờ cũng chưa có nháy mắt một cái, nghĩ đến hai người bọn họ trừng mắt lâu như vậy chắc cũng mệt rồi chứ.

Bá Thiên cùng Từ Nguyệt Lý tuy là rất nghiêm túc trừng đối phương nhưng tai cũng không có rảnh rỗi vẫn nghe ngóng mọi chuyện. Vừa rồi bảo chủ cùng nhị bảo chủ nói chuyện bọn họ đều nghe thấy rõ ràng, lập tức thu hồi ánh mắt đồng thời từ lỗ mũi hừ ra một tiếng, quá mức khinh thường nhau....hướng về phía Mạc Tịch Thiên cung kính nói: “Dạ, bảo chủ, thuộc hạ bây giờ liền đi tìm Nhan tiên sinh!"

Mới vừa rồi hai người còn trợn mắt nhìn nhau rất lâu, hiện giờ cũng không thèm liếc đối phương một cái, nhận lệnh nhanh chóng bước ra khỏi đại sảnh.

Lúc hai người bọn họ tranh nhau định mở cửa, ánh mắt hai bên còn hung hăng va chạm một hồi, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.

Bên trong đại sảnh mọi người đều nhíu mày. Phép tắc của Hồn Thiên Bảo rất nghiêm ngặt, hơn nữa khi các đại quản sự đang họp thì càng không được phép quấy rầy. Là ai to gan lớn mật như thế chứ?

Bá Thiên giành trước mở cửa, mở miệng liền quát to: “Bảo chủ đang họp, các ngươi lại ầm ỹ cái gì vậy? Không sợ bị chém đầu sao?"

Từ Nguyệt Lý cũng nhíu mày, nói: “Phát sinh chuyện gì khẩn cấp sao?" Ý của hắn là, nếu không phải là chuyện gì cấp bách các ngươi chuẩn bị gặp họa rồi!

Bộ dạng hung ác kia của Bá Thiên đã dọa người đưa tin sợ đến nỗi đứng không vững, ấp úng không nói nên lời.

“Bá Thiên, các ngươi đi ra ngoài trước đi." Mạc Tịch Thiên mở miệng.

“Dạ, bảo chủ." Lúc này Bá Thiên cùng Từ Nguyệt Lý mới lần lượt ra khỏi đại sảnh đi tìm Nhan Chân Khanh.

“Các ngươi vào đi." Mạc Tịch Thiên lạnh lùng nói. Trong khi các quản sự đang họp là nghiêm cấm quấy rầy, tin rằng quy tắc này không ai là không hiểu cả.

Hai người kia là thị vệ bên trong bảo, lúc này bọn họ liếc nhau một cái, hai chân run run bước vào đại sảnh, cách Mạc Tịch Thiên ba trượng liền đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu hoảng sợ nói: “Bẩm báo bảo....Bảo chủ....Kia....Kia...."

“Có chuyện gì nói mau."

Hai người kia lại liếc nhau một cái, vô cùng bi ai, cam chịu nói: “Bẩm báo bảo chủ, Kỳ....Kỳ tiểu thư, không thấy Kỳ tiểu thư! Xin bảo chủ tha tội!"

“Các ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa!" Mạc Tịch Thiên nghe xong giận dữ đập bàn!

“Rầm" một tiếng! Mọi người bị dọa sợ đến mức suýt lọt tròng!

Mạc Tương Vân, Đại tổng quản, Bộc quản sự đối với phản ứng bất thường của Mạc Tịch Thiên cũng không quá kinh ngạc, dù sao khi Mạc Tịch Thiên đụng phải chuyện của Kỳ Nhi thì đều thất thường, ở trong bảo đã không có là tin tức gì mới cả. Mà đối với các quản sự vừa mới giữ được mạng trở về bảo lại không giống vậy, ít nhất là từ khi bọn họ nguyện góp sức cho Hồn Thiên Bảo đến nay cũng chưa từng thấy Mạc Tịch Thiên giận đến vậy. Từ trước đến nay, bảo chủ của bọn họ luôn bình tĩnh, không để lộ ra một chút ít tâm tư nào giống như một vị thần vĩ đại, sao có thể giận dữ đến thế chứ? Đây quả thật là không thể tin được nha! Vì thế bọn họ rất dụng tâm nhìn chằm chằm vào Mạc Tịch Thiên đang nổi giận, dù sao—hắc! Cơ hội hiếm có nha! (Sax! Mấy vị bà tám quá đi, tội nghiệp Mạc đại ca.)

Nhưng bọn họ lại cảm thấy rất may mắn, may mà đối tượng khiến bảo chủ tức giận không phải là mình, bởi vì lúc bình thường tuy bảo thủ không có nổi giận cũng đã làm cho người ta không thở nổi rồi, hiện tại dùng hai từ ‘đáng sợ’ vẫn không đủ để miêu tả, giống như là muốn đem người ta ăn tươi nuốt sống vậy. Bọn họ vô cùng nhất trí, vô cùng đồng tình với hai thủ vệ đang run rẩy quỳ trên mặt đất kia. Đương nhiên, bọn họ tuyệt đối không có ý cười trên nỗi đau khổ của người khác, nhưng là hai người kia đã sợ đến nỗi cứ liên tục dập đầu, thân thể co rúm thành một khối, liền cảm thấy hiện tại mình thật sự quá may mắn.

“Bảo chủ tha mạng! Bảo chủ tha mạng!"

Mạc Tịch Thiên ép bản thân thu hồi lửa giận, lạnh lùng nói: “Nói rõ cho ta—sao lại không thấy nàng?"

Sau khi Mạc Tịch Thiên nghe xong hai người kia đứt quãng kể rõ, lập tức phái ra rất nhiều binh mã truy tìm tung tích của Kỳ Nhi. Nhất thời không khí khẩn trương tràn ngập cả Hồn Thiên Bảo, mọi người đều biết Kỳ Nhi tiểu thư mất tích, người bên trong bảo ai cũng lo lắng, một cô nương xinh đẹp, trong sáng, thông minh như thế sao lại mất tích được chứ? Mọi người ai cũng hy vọng Kỳ Nhi tiểu thư có thể bình an vô sự trở về.

Hiện tại, trong lòng Mạc Tịch Thiên vô cùng phức tạp, theo như thị vệ thuật lại thì Kỳ Nhi là bị người cướp đi.

Là ai lợi hại như thế có thể ra vào Hồn Thiên Bảo như chỗ không người vậy?

Đối phương có mục đích gì?

Rốt cuộc là ai to gan như vậy dám cướp đi người của Mạc Tịch Thiên hắn chứ? Hắn vừa chán nản lại vừa lo lắng, chỉ sợ có gì sai sót Kỳ Nhi sẽ....Nghĩ đến đó tim hắn như bị bóp chặt, cả đời này hắn sẽ hối hận!

Một cú đấm nặng nề lại rơi xuống, đánh vào mặt bàn gỗ lim vô tội, lập tức cái bàn vỡ thành từng mảnh rơi trên mặt đất.

Nhìn thấy bộ dạng đau thương không khống chế được của đại ca, Mạc Tương Vân không khỏi cảm thấy bất an. Có phải hắn đã làm sai rồi không? Chưa bao giờ thấy đại ca đau lòng đến vậy, dù cho Hồn Thiên Bảo gặp đại nạn đại ca cũng chưa từng mất khống chế như bây giờ, xem ra hắn đã đánh giá thấp địa vị của Kỳ Nhi trong lòng đại ca rồi, muốn đại ca buông tay cho Kỳ Nhi chỉ sợ là không thể, hắn không khỏi thở dài một cái, xem ra sau này hắn chỉ có thể cầu phúc cho mình mà thôi......

Hắn bước đến trước mặt Mạc Tịch Thiên thử dò xét một chút, nhỏ giọng hỏi: “Đại ca, có thể đối phương cứu Kỳ Nhi ra cũng không có ý đồ xấu với nàng, chúng ta đừng suy nghĩ theo chiều hướng xấu được không?" Hắn khẽ nhắc nhở.

Ánh mắt Mạc Tịch Thiên chợt lóe, cũng không phải là không có khả năng này, nhưng sẽ là ai? Kỳ Nhi quen biết với ai chứ? Ở trong đầu loại trừ nhưng sao vẫn không nghĩ ra một ai? Hắn chưa từng nghe nàng nói về cuộc sống trước kia của mình, chưa hề cùng hắn nói qua về thân thế của nàng, toàn bộ những chuyện mà nàng đã trải qua! Hắn đau lòng hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại tâm tư.

“Đại ca, Nhan Chân Khanh đã từng nói quan hệ giữa Kỳ Nhi và Giang Ngư của ‘Thủy Ngân’ không phải bình thường, mà Nhan Chân Khanh ba ngày trước lại trùng hợp rời khỏi Hồn Thiên Bảo, đệ nghĩ có thể có liên quan đến nhau không? Dù sao thì có thể ‘thần không biết, quỷ không hay’ xâm nhập vào trong bảo cướp người, chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường, huynh nghĩ có phải là hắn—Giang Ngư không?" Mạc Tương Vân dĩ nhiên sẽ không ngu ngốc mà thừa nhận mình cũng có phần trong chuyện này, chỉ có thể nói bóng nói gió nhắc nhở Mạc Tịch Thiên, trời ạ! Hắn đã gần như nói toạc ra rồi, đại ca còn không đoán ra được sao? Thật không ngờ nha! Luôn luôn nổi danh lý trí lại có thể vướng vào lưới tình, vốn là thông minh tuyệt đỉnh giờ cũng trở nên mơ hồ. Tóm lại, kết luận của Mạc Tương Vân chính là: nữ nhân là thứ tuyệt đối không thể đụng vào! Nhưng nếu bất hạnh đụng tới nữ nhân giống như Kỳ Nhi thì kết cục còn đáng thương hơn. (huynh rút ra kết luận hay nhỉ )

“Giang Ngư?" Mạc Tịch Thiên giọng điệu vô cùng nguy hiểm, trước đó Mạc Tương Vân đã nói qua một lần, quan hệ giữa hắn và Kỳ Nhi không phải là bình thường ư? Không bình thường là như thế nào? Hắn ghen tức trong lòng, tâm tư hỗn loạn, dùng sức lắc đầu một cái, hắn không muốn nghĩ tiếp nữa, trước mắt là mau chóng tìm được Kỳ Nhi, hắn muốn sớm xác định là nàng vẫn bình an vô sự.....

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết trời bắt đầu mưa phùn từ lúc nào, không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp nàng....Hắn đối với nàng thật sự là nhất thời si mê chăng............

Đến bây giờ, nàng luôn chi phối hỉ, nộ, ái, ố của hắn, vậy bản thân mình thật sự chỉ là nhất thời si mê thôi sao?

Mười ngày sau.

Trong mười ngày này, Hồn Thiên Bảo gần như là xuất ra toàn bộ tinh anh truy tìm tung tích của Giang Ngư và Kỳ Nhi, nhưng một chút tin tức cũng không có. Chẳng lẽ bọn họ cứ như vậy mà biến mất sao?

Bên trong Hồn Thiên Bảo như bị mây đen bao phủ, không khí thật sự căng thẳng, từng ngày trôi qua, tính khí của Mạc Tịch Thiên dần trầm xuống khiến cho mọi người đều cảm thấy bất an.

“Bảo chủ, Mộc Từ Đà hồi báo."

“Tìm được rồi sao?" Mạc Tịch Thiên tuy là buồn bực nhưng thanh âm lại lộ vẻ chờ mong.

“Cái này.....Bẩm bảo chủ, một vùng Giang Khẩu cũng không tìm được tung tích của Kỳ Nhi tiểu thư." Thủ vệ hồi báo thận trọng trả lời.

“Vậy các ngươi còn trở lại làm gì?" Mạc Tịch Thiên giận dữ, quét tay đem toàn bộ sổ sách trên bàn hất xuống đất, dọa cho thủ hạ hồi báo run rẩy cả người.

“Đại ca—" Mạc Tương Vân ở một bên can ngăn.

“Đi ra ngoài! Tất cả ra ngoài hết đi! Không có lệnh của ta thì không ai được phép tiến vào!"

Mạc Tịch Thiên hất tay hắn ra. “Rầm!" một tiếng, nghiên mực trên bàn đã thành mảnh vụn.

Mười ngày, mười ngày qua lực lượng của Hồn Thiên Bảo gần như đã lật tung cả giang hồ, nhưng một chút tin tức về Kỳ Nhi cũng không có, chịu đựng suốt mười ngày, toàn bộ tức giận cùng bất an trong lòng cuối cùng cũng bạo phát.

“Đại ca......."

“Ta nói đi ra ngoài không nghe thấy sao! Đi ra ngoài—" thanh âm bi thương giống như gió đêm lạnh lẽo, Mạc Tịch Thiên hai tay khua loạn, điên cuồng rống lên. Tức giận càng không thể thu hồi.

Không thể làm được gì, Mạc Tương Vân mang theo thủ vệ đã bị dọa đến mềm nhũn cả người, lập tức ra khỏi thư phòng. Nâng mắt vừa vặn thấy được người mới quay về từ mấy hôm trước - Tiêu Hồng Mai, hắn đang mang theo ánh mắt đồng tình nhìn mình.

“Thế nào? Ngọn núi lửa bên trong cuối cùng cũng phun trào rồi sao?"

“Ngươi còn nói nữa. Kể từ lúc Kỳ Nhi rời đi, ta không có ngày nào tốt đẹp cả, nói tới nói lui đều phải trách nha đầu Kỳ Nhi kia, thật sự hại người qua đáng. Chính mình đi rồi coi như xong còn để lại thùng thuốc nổ này cho chúng ta, thật sự không phải là bằng hữu nha."

“Hắc, nếu tiểu cô nương kia có lương tâm như ngươi nói thì ta cũng sẽ không bị nàng đùa đến ngay cả chỗ ngủ cũng không có." Nghĩ đến Ngọc Trúc Hiên của hắn.......Hắn thật sự là khóc không ra nước mắt mà.

“Ai, sớm biết đại ca đã hãm sâu như vậy, ta cũng sẽ không mong nàng sớm một chút rời khỏi Hồn Thiên Bảo, thật sự là tính sai rồi!" Hắn thở dài.

“Ta mới là tính sai đây, cứ tưởng Kỳ Nhi rời khỏi Hồn Thiên Bảo thì có thể trở về cái tổ đáng yêu của ta, ai biết Ngọc Trúc Hiên bị nàng hủy, lại còn phải chịu đựng cơn giận của đại bảo chủ, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, so với lưu lạc bên ngoài còn khổ hơn, biết vậy sẽ không quay về." Nói xong hắn cũng thở dài.

Xem ra hắn lại muốn lưu lạc bên ngoài rồi.....Ít nhất còn may mắn hơn so với Mạc Tương Vân, hắn có thể tự do nhưng Mạc Tương Vân thân là nhị bảo chủ lại không được may mắn như thế.........

Liếc nhau một cái, hai người bất đắc dĩ lắc đầu, đồng thanh thở dài. “Ai—"

Buổi tối hôm nay, Mạc Tịch Thiên nhốt mình trong thư phòng suốt một ngày ai cũng không gặp. Giận dữ dọa cho toàn bộ thủ hạ cùng nhóm người hầu sợ hãi khắp nơi trốn tránh, không dám đến gần thư phòng trong vòng trăm thước.

Lam Lạc Lạc cơm nước xong liền vội vàng đi tìm Mạc Tịch Thiên.

Lam Lạc Lạc đi vào trong sân, nhưng lại không thấy bóng dáng của người hầu cùng thị vệ, nàng cảm thấy kỳ quái nhưng không có nghĩ nhiều, tính cách của nàng là chỉ cần trông nom tốt chuyện của mình là được rồi, đối với chuyện bên ngoài nàng không bao giờ thèm quan tâm.

Cho nên nàng cũng không biết mấy ngày nay trong bảo đã xảy ra chuyện, đương nhiên lại càng không biết không nên tìm Mạc Tịch Thiên nói bất cứ chuyện gì vào lúc này. (Thế mới có kịch hay để xem chứ!)

Nàng đi về phía thư phòng, gõ cửa, không ai trả lời.

Một lúc sau, lại gõ hai cái, vẫn như cũ như đá chìm đáy biển.

Nàng suy nghĩ một chút, đánh bạo mở cửa ra, vừa mở cửa phòng, xông thẳng vào mũi chính là mùi rượu rất nồng, nàng nhăn mặt, nhíu mày, vội che khăn tay mới dám bước từng bước vào bên trong.

Thật là! Đập vỡ vại rượu sao? Mùi rượu nặng như vậy.

Bên trong tối đen như mực, nhờ vào ánh trăng sáng rọi bên ngoài lờ mờ thấy được hiện trạng bên trong. Nàng chậm rãi bước vào, tìm kiếm Mạc Tịch Thiên.

“Ai......Ta nói rồi.......Ai cũng không được phép vào......." Thanh âm mơ hồ của Mạc Tịch Thiên từ trong truyền ra.

“Mạc đại ca?" Lam Lạc Lạc đi theo hướng phát ra tiếng nói, đi vào bên trong, liền nhìn thấy Mạc Tịch Thiên đang nằm ở mép giường, giống như là uống say. Nàng nhíu mày, say, làm sao có thể nhờ hắn giúp đỡ đây? Xem ra ngày mai lại đến vậy.

Nàng do dự một chút đang muốn quay người rời đi, bỗng nhiên, một bàn tay to nắm lấy cổ tay nàng, nàng chưa kịp hô lên đã bị kéo ngã trên giường rồi.

“Ngươi........Là ai?" Hai tay nàng bị Mạc Tịch Thiên giữ chặt, nàng cố sức giãy dụa nhưng không thể thoát ra được. Hơi thở nóng rực cùng mùi rượu nồng nặc không ngừng phun tới trên mặt nàng, mặt của Mạc Tịch Thiên cách nàng không đến một tấc*, mùi rượu dày đặc khiến nàng hít thở không thông. “Mạc đại ca, ngài không nên như thế, ta là có chuyện mới đến tìm ngài, ngài mau buông ta ra." Đôi mắt thâm sâu của Mạc Tịch Thiên như bị sương mù che phủ khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi.

* Tấc: là đơn vị đo chiều dài, 10 phân = 1 tấc.

“Kỳ Nhi.........Nàng là Kỳ Nhi, cuối cùng ta cũng tìm được nàng........" Mạc Tịch Thiên ngửi được hương thơm thuộc về nữ nhân, là Kỳ Nhi, là Kỳ Nhi.....Kỳ Nhi của hắn đã trở lại. Đầu hắn từ từ chôn sâu vào cổ nàng.

Lạc Lạc hoảng sợ, cố giải thích cho hắn. “Mạc đại ca, ta không phải! Ta là Lạc Lạc, Lạc Lạc nha!"

Không ngờ hắn lại đột nhiên nổi giận, kéo nàng dậy, dùng sức lay động, kêu to: “Không, nàng không nên lừa ta, nàng là Kỳ Nhi, là Kỳ Nhi, chẳng lẽ.......Nàng....Nàng vẫn chưa tha thứ cho ta sao?"

Lạc Lạc bị hắn lay đến đầu óc choáng váng, theo bản năng dùng sức thoát khỏi hắn, không nghĩ đến Mạc Tịch Thiên bỗng nhiên buông tay, nàng còn chưa kịp phản ứng, “Bịch!" một tiếng truyền đến từ sau gáy của nàng, chấn động quá mức khiến trước mắt nàng liền hiện lên một màu đen, ý thức cuối cùng là—nàng—sao nàng lại ngã về sau như thế—sau đó liền ngất đi.

“Kỳ Nhi....." Mạc Tịch Thiên nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, cố gắng đem nàng đặt ở trên giường.

“Kỳ Nhi....Ta....Ta không bao giờ.....để cho nàng lần nữa rời khỏi ta...."Mạc Tịch Thiên ở bên tai nàng thấp giọng nỉ non, dùng má cọ cọ vào má của nàng, thân thể từ từ đè lên nàng....

Bên ngoài, màn đêm vẫn tĩnh lặng như cũ, ánh trăng vẫn chiếu rọi khắp nơi, bên trong thư phòng tối đen đã yên tĩnh không còn tiếng động.......

Ở phương Bắc, có một đám yêu ma trong lúc vô tình liền lưu lạc ở nhân gian....

Hình dạng của Ma tộc cũng giống như con người, nếu lẫn trong đám người thì khó có thể phân biệt được.

Khác với con người là bọn chúng sinh ra đều có dị năng, tứ chi (2 tay, 2 chân) mỗi người đều được bao quanh bởi vảy màu sáng bóng, xinh đẹp. Hình dạng của bọn chúng vĩnh viễn không già yếu, cho đến khi chết thì thể xác mới có thể dần dần biến mất, giữ lại một tia sinh khí cho thế hệ sau hấp thụ để thuận lợi trưởng thành.

Song, bởi vì do không gian khác nhau nên bọn họ không có cách nào tùy ý xâm nhập nhân gian.

Nhưng là, trên thế gian này cũng không có chuyện gì là bất biến cả.

Một trăm năm trước, qua một trận động đất giữa hai giới liền xuất hiện một khe hở. Vừa mới bắt đầu thay đổi luồng không khí hỗn loạn vì thế đã khiến cho rất nhiều ma quỷ không thể thoát được liền bị hút đến nhân gian—

Đợi đến lúc vạn vật yên tĩnh lại thì nhóm ma quỷ kia đã mất phương hướng không thể tìm được đường về. Từ đó về sau liền lưu lạc tại xứ người....Bọn chúng đã nói như vậy.

Bọn chúng không tìm được đường về vốn là có dị năng nhưng do khác nhau về không gian nên đã mất đi hơn một nửa, so với nhân loại bình thường cũng không khác nhau là mấy.

Thời gian như nước chảy mây trôi, bọn chúng vẫn không tìm được đường về. Nhóm Ma tộc dần dần chết tâm, từ từ thử hòa hợp với thế giới nhân loại, thích ứng cuộc sống ở nhân gian, cùng con người sống chung.

Cuộc sống ở nhân gian rất dài, rất lâu, bọn chúng ở nhân gian vẫn tiếp tục duy trì nòi giống nhưng vẫn không quên tìm đường về nhà, cứ như vậy một đời rồi lại một đời......Về nhà đã trở thành khát vọng duy nhất của bọn chúng mà không thể cầu được.

Thế nhưng, ngay tại lúc bọn họ cho rằng có thể chung sống hòa bình với loài người thì có một sự kiện bi thảm xảy ra khiến cho nhóm Ma tộc căm phẫn, đồng thời phần lớn ma quỷ lưu lạc ở nhân gian cũng vì nó mà chết, chỉ còn lại vài tên ma quỷ may mắn sống sót.

Lúc bọn họ mới bắt đầu tiến vào cuộc sống ở nhân gian liền không dám thâm nhập quá sâu, chỉ dám ở tại những vùng có ít người để sinh hoạt, gần như không tranh với đời.

Tiếc là, càng về sau những phòng bị của bọn họ dần dần được dỡ bỏ, bắt đầu đối với nhân loại tò mò, vì thế, bọn họ có một người bằng hữu, hai người bằng hữu, ba người, rồi dần dần có nhiều bằng hữu hơn.....Nhưng bọn họ không hề biết thế giới loại người rất phức tạp, tâm tư của con người không thể lường trước được, dục vọng của loài người lại càng thêm vô cùng vô tận......

Mười tám năm trước, bọn họ phá lệ mang theo bằng hữu mà bọn họ tín nhiệm đến thăm quan tộc của mình, đem theo hy vọng được công nhận, đồng thời cũng mong mỏi những vị bằng hữu có thế lực cường đại trong nhân loại giúp bọn họ tìm được đường về. Kết quả là ngày hôm sau, bọn họ đã được biết đến mùi vị của hận thù—những bằng hữu mà bọn họ mang đến kia thừa dịp ban đêm lúc bọn họ ngủ say phóng hỏa thiêu chết tất cả, thậm chí ngay cả đời sau của bọn họ cũng bị thiêu chết—

Nhóm Ma tộc còn sót lại, trong lúc căm phẫn liền chia thành 2 phái.

Chủ trương của phái tiêu cực là không tiếp xúc với loài người nữa, gắng sức tìm đường trở về.

Phái còn lại đối với việc về nhà không còn...ôm bất kỳ hy vọng nào nữa, thề vì tộc nhân đã chết mà báo thù, thống trị thế giới loài người, đoạt lấy nó giống như đã báo được thù—“Đó chính là tổ chức ‘Huyết Ảnh’ đúng không?". Kỳ Nhi hai mắt hồng hồng, nhìn sư phụ. Từ lúc nàng bắt đầu có trí nhớ, dung mạo của sư phụ cũng không hề thay đổi, năm tháng cũng không lưu lại được một chút vết tích nào trên khuôn mặt người. Nàng cứ nghĩ là do sư phụ có võ công thâm hậu, nội lực đã đạt đến cực đỉnh, không nghĩ đến........

“Chẳng lẽ là sai ư." Vân Hà sư thái bi thương thở dài, trong đôi con ngươi cơ trí có quá nhiều đau buồn cùng bi ai.

“Sư phụ....."

Kỳ Nhi nhìn sư phụ khó nén đau thương liền không biết nên nói điều gì. Vân Hà sư thái trong suy nghĩ của nàng là người có bản lĩnh đã dạy nàng tất cả mọi thứ, về tình cảm lại càng là tổng hợp tình yêu của cha mẹ, so với người thân của nàng thì càng thân thiết hơn.

“Kỳ Nhi, ta tin tưởng người thông minh như con nghe ta nói những chuyện này, chắc hẳn đã đoán được thân phận của sư phụ rồi phải không?"

“Sư phụ, bất kể người là ai, ở trong lòng con người vẫn mãi là sư phụ mà con yêu thương nhất!" Kỳ Nhi bị kích động liền gắt gao ôm lấy Vân Hà sư thái.

Vân Hà lộ ra nụ cười vui sướng.

“Ta biết. Nhưng là, ta vẫn cảm ơn con sau khi biết thân phận của ta cũng không chê ta là dị tộc." Vân Hà sư thái vén tay áo lên, để lộ ra cánh tay trắng nõn,trơn bóng, bên trên có một con mắt được bao quanh bởi hai vảy màu, giống như móng tay lớn nhỏ, màu sắc xanh biếc tươi đẹp, dưới ánh mặt trời phát ra tia sáng yêu dị.

Kỳ Nhi kinh diễm hô nhỏ! Vân Hà cười cười.

“Ở trong thế giới của chúng ta, vảy màu xanh biếc đại diện cho cầu phúc, trời sinh vốn có năng lực cảm ứng họa phúc." Nàng kéo tay áo xuống, che phủ ánh sáng xanh biếc, sau đó thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Kỳ Nhi, sau khi loài người đối với chúng ta truy cùng giết tận, ta may mắn còn sống sót, các tộc nhân liền chia thành hai phái: một chủ trương báo thù, một chủ trương tiếp tục tìm đường về nhà cũng thề là sẽ không đặt chân đến chỗ của loài người nữa, vĩnh viễn không còn quan hệ với loài người hiểm ác, khi đó ta cũng đã lập lời thề...."

“Sư phụ, vậy......."

“Ta hiểu nghi hoặc của con, con muốn hỏi tại sao ta đã thề không cùng loài người tiếp xúc lại nhận con làm đệ tử, phải không?" Vân Hà sư thái xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, tràn đầy khó hiểu của Kỳ Nhi.

Kỳ Nhi cười gật đầu. “Đúng nha, sư phụ luôn nghiêm túc, nói dối một chút cũng sẽ đỏ mặt, không giống như là người mang lời thề ra nói giỡn a?"

“Đúng vậy, con nói rất đúng, ta đúng là không giống con." Vân Hà sư thái mặt không có đỏ, chứng tỏ nàng không có nói dối.

“Sư phụ—" Kỳ Nhi bất mãn kêu to.

“Con nói xem, có một lần nào lời thề của con có thể tin được chứ?" Vân Hà chế nhạo nàng.

Không đợi nàng phản ứng, nàng dùng ngón trỏ đặt ở trên môi Kỳ Nhi, nghiêm túc nói: “Con đừng nói gì cả, trước yên lặng nghe ta nói hết đã." Thấy Kỳ Nhi gật đầu, nàng mới lấy tay ra, kéo Kỳ Nhi ngồi xuống trước mặt mình,tiếp tục nói: “Ở trong tộc chúng ta, ta vốn có năng lực cảm ứng họa phúc nhưng ở trong nhân giới thì không có cách nào tùy tiện khống chế dị năng, hơn nữa cần phải nghỉ ngơi trong một khoảng thời gian dài để phục hồi dị năng bị mất đi, thời gian này chúng ta gọi là thời kỳ ngủ sâu." Nàng buông mi, thở dài một cái. “Trước khi đại họa phát sinh, ta đang ở một nơi bí mật bắt đầu thời kỳ ngủ sâu, không có cách nào cảm nhận với bên ngoài, không thì cũng sẽ chẳng có nhiều tộc nhân của ta hy sinh như thế......." Nhớ lại khi đó, lúc tỉnh dậy đột nhiên tim đập rất nhanh, đến khi nhìn thấy tộc nhân chết thảm, nàng không nhịn được đau buồn mà rơi lệ.

Kỳ Nhi đau lòng lấy ra khăn tay, giúp sư phụ lau nước mắt.

Vân Hà bỗng nhiên cầm tay nàng, vui sướng mỉm cười. “Nhưng là mười bảy năm trước, cũng chính là một năm sau khi sự kiện đó xảy ra, thỉnh thoảng ta vẫn quan sát các vì sao, ngoài ý muốn phát hiện từ trên trời rơi xuống bốn ngôi sao, khi đó ta thấy ‘phúc chí tâm linh*’ biết đường trở về có quan hệ với bốn ngôi sao này, ngay lúc ấy tâm tình của ta chỉ chỉ có thể dùng bốn từ ‘mừng rỡ như điên’ để hình dung, mấy trăm năm qua, nguyện vọng của Ma tộc cuối cùng cũng có thể thực hiện được rồi!"

* phúc chí tâm linh: khi vận may đến tâm tư con người cũng thông tuệ hơn.

“Đó là lúc con ra đời." Kỳ Nhi nói.

“Không sai."

Vân Hà sư thái gật đầu một cái, nói tiếp: “Chính là một lúc sau ta lại phát hiện bốn sao lóe sáng, lại rơi xuống cùng nhau điều đó chứng tỏ bốn sao sẽ ‘ngọc nát đá tan’! Hào quang mà chúng phát ra sẽ phá hủy các vì sao khác—vì thế, ta lập tức quyết định, nhanh chóng đến nơi bốn vì sao kia rơi xuống, cố gắng thay đổi vận mệnh......."

Vân Hà sư thái nhìn thẳng Kỳ Nhi, nói: “Đương nhiên, ta nói đến đây......Chuyện tiếp theo chắc hẳn con đã rõ rồi?"

Tiếp theo là sư phụ đi về phía Nam tìm được nơi bốn vì sao rơi xuống, đem nàng đến đây cho đến tận hôm nay. Bởi vì nàng chính là người có thể giúp được nhóm Ma tộc tìm được đường về nhà.

Nhất thời, hai mắt Kỳ Nhi tỏa sáng, hóa ra nàng lại gánh trọng trách nặng nề như thế!

Ngay lập tức, nàng tràn đầy tự tin vỗ vỗ ngực, hướng Vân Hà sư thái cam đoan: “Sư phụ! Người yên tâm. Đợi con xuống núi liền lập tức đi tìm, cũng bảo Giang Ngư đi luôn, con tin dưới sự nỗ lực không ngừng của mình, con có thể giúp Ma tộc tìm được đường về!"

“Con không cần vội." Vân Hà sư thái nở nụ cười, cầm tay Kỳ Nhi vỗ nhẹ, sau đó từ từ nhìn về nơi xa, chậm rãi nói: “Nhanh thôi....Ta có cảm giác chỉ một, hai năm nữa thôi là chúng ta có thể trở về." Vân Hà sư thái trong mắt chứa đầy chờ mong đối với tương lai.

“Thật sao?" Kỳ Nhi vui vẻ kêu to.

“Đúng vậy, con không cần phải tốn công giúp ta tìm kiếm, chờ đến lúc thích hợp, đó cũng chính là ngày tộc nhân ta có thể quay về. Nhưng là, trước tiên ta mong con có thể giúp ta timg những tộc nhân thất lạc kia....."

“Sư phụ, người đang nói ‘Huyết Ảnh’ sao?"

“Đúng thế, ta không hy vọng lại có thêm người hy sinh, bất kể là loài người hay tộc nhân của ta. Con mau chóng tìm được bọn họ, nói cho bọn họ biết, ngày về không còn xa nữa, ta tin tưởng bọn họ sẽ dừng tay."

“Con biết rồi, sư phụ, sau khi xuống núi con sẽ mau chóng đi tìm bọn họ. Đúng rồi, sư phụ." Dường như Kỳ Nhi nghĩ được điều gì đó, liền hỏi. “Lúc ấy, rốt cuộc các người còn bao nhiêu người sống sót? Vì sao con chỉ gặp mỗi mình người? Những người khác đâu?"

Vân Hà sư thái có chút bồi hồi nói: “Bọn họ đang ở tại một nơi bí mật. Chúng ta từng thề sẽ không gặp người, có ta vi phạm lời thề là đủ rồi. Khi đó, nhóm Ma tộc còn sót lại không đến mười người, hoàn hảo còn thêm vài đời sau nữa, nhưng cũng không quá 11 người...Qua mấy năm nay, những người ẩn cư kia vẫn giữ liên lạc với ta, trong đó đã có vài đời sau rồi, số lượng chỉ tăng không giảm. Còn phái kia, khi đó chỉ có bốn người muốn báo thù, những năm qua là tăng hay giảm, có bao nhiêu, ta cũng không biết."

“Thì ra là vậy, mỗi năm sư phụ đều biến mất một khoảng thời gian hóa ra là đi thăm tộc nhân." Kỳ Nhi đột nhiên hiểu ra nói, trước kia sư phụ đi xa đều không nói cho nàng biết là đi đâu, hiện tại nghi vấn nhiều năm nay cuối cùng cũng được giải đáp.

“Nhưng mà, theo truyền thuyết ‘Huyết Ảnh’ không chỉ có bốn người kia, con đã tận mắt nhìn thấy mười ba hắc y nhân của ‘Huyết Ảnh’."

“Bốn người có chủ trương báo thù kia có dị năng sai khiến người, nói vậy, những sát thủ kia cũng không phải là nguyên bản của ‘Huyết Ảnh’."

Kỳ Nhi kêu to! “Trời ạ! Vậy bọn họ đối với nhân loại báo thù không phải là quá dễ dàng sao?" Liền bảo người mình đi giết người mình là được rồi, rất nhanh loài người sẽ tàn sát lẫn nhau thôi.

“Không đơn giản như vậy đâu. Con đã quen dị năng của chúng ta đã biến mất gần giống với người thường rồi. Những năng lực ấy với những người có ý chí yếu kém còn có chút tác dụng, nhưng với những người kiên cường thì không còn tác dụng."

“Hóa ra là thế." Kỳ Nhi thở phào một hơi. Nàng lúc này mới nhớ đến, chả trách mười mấy năm qua ‘Huyết Ảnh’ vẫn bí mật hoạt động trong bóng tối. Chỉ là hiện tại nanh vuốt của chúng đang hướng về Hồn Thiên Bảo, điều này khiến nàng không khỏi lo lắng.
Tác giả : Kim Huyên
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại