Tiểu Nương Tử Bướng Bỉnh
Chương 2
“Chứng bệnh này gọi là dương khí suy nhược, chỉ cần...cái này.... " Hắn bỗng nhiên chần chừ không nói nữa.
“Chỉ cần như thế nào?" Nói mau, hắn không kiên nhẫn hỏi, từ khi nào Tiêu Hồng Mai lại trở nên dài dòng như thế.
“Sự thật là muốn trị bệnh này cũng không khó, chỉ cần giúp nàng thông khi bằng cách dùng môi kề môi thổi khí vào cho nàng, sau đó tĩnh dưỡng hai, ba ngày là được.Ta nghĩ tự mình chữa trị cho nàng nhưng là nam nữ thụ thụ bất thân chỉ sợ..."
“Không được!" Mạc Tịch Thiên trừng mắt nhìn hắn kiên quyết phản đối! Trong mắt hiện lên ý cảnh cáo ‘ngươi dám làm như vậy sẽ chết rất khó coi.’
“Tất nhiên là không được rồi, nếu ta làm như thế, Trình Trúc sẽ đánh chết ta mất, tuy rằng là cứu một mạng người nhưng ta cũng không dám mạo hiểm đâu." Hắn bày ra vẻ mặt tiểu sinh sợ sệt, Trình Trúc là vị hôn thê của hắn nhưng là một người rất hay ghen, chuyện này mọi người đều biết.
Hắn lại nói tiếp :“Nhưng mà...nếu trong vòng ba canh giờ không cứu nàng thì chỉ sợ chúng ta phải bỏ tiền chuẩn bị cho nàng một cỗ quan tài đấy...."
“Ngươi nói trong vòng ba canh giờ không cứu nàng, nàng sẽ chết sao?" Mạc Tịch Thiên căng thẳng toàn thân cứng đờ.
“Đúng vậy!" Hắn rất thẳng thắn trả lời, trong lòng lại cười mãi không dứt.
“Chẳng lẽ không còn phương phác khác sao?"
“Không có." Hắn vô cùng chắc chắn trả lời.
Mạc Tịch Thiên nhíu mày, trầm tư một lúc muốn nói lại thôi. Một lúc sau, cuối cùng cũng quyết định xong mở miệng nói :“Hồng Mai, ngươi ra ngoài trước đi."
“Bảo chủ, ngươi muốn nói..." Tiêu Hồng Mai giả vờ như không hiểu ý hắn, do dự hỏi lại.
“Ta nói ngươi có thể đi ra ngoài rồi." Hắn không kiên nhẫn nói.
“Bảo chủ, ngươi phải suy nghĩ cẩn thận, chuyện này có liên quan đến...." Hắn giả vờ ngăn cản nhưng trong lòng lại cười đến sắp vỡ bụng rồi.
“Ta biết rõ mình đang làm cái gì."
“Vậy là được rồi, kia...Hồng Mai xin cáo lui." Lúc này, hắn cũng không dám nhìn về phía Kỳ Nhi, rất nhanh đã lui tới cạnh cửa còn có lòng tốt đóng chặt cửa lại. Sau đó lấy tốc độ giống như ma đuổi chạy ra ngoài, trốn ở trong một khóm hoa bật cười ha hả. Hắn nếu còn tiếp tục nhịn cười thì sẽ bị nội thương mất.
Trời còn thương hắn! Cuối cùng hắn cũng có được cơ hội để chỉnh Kỳ Nhi. Ông trời đúng là vẫn còn có mắt, hắn cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Từ nhỏ hắn vẫn hay cùng sư phụ đến chỗ Vân Hà sư thái thăm hỏi, Vân Hà sư thái cũng không thích gặp người lạ cho nên hắn cũng chưa từng gặp qua sư thái nhưng lại rất nhiều lần được đồ đệ của sư thái “chiếu cố".
Mỗi lần đều bị Kỳ Nhi gắt gao chèn ép, chỉ vì hắn lớn hơn nàng vài tuổi cho nên khi người bị hại là hắn chạy đi tố cáo vì bị khi dễ thì lại bị sư phụ trách mắng. Mà tiểu ác ma kia bày ra một vẻ mặt đáng thương, nói do nàng không cẩn thận thôi.
Trời biết, nào có nhiều lần không cẩn thận như vậy chứ? Hai, ba lần không nói làm gì nhưng là mười lần, hai mươi lần thì là gì đây?
Nhớ lại chuyện trước kia, hắn không nhịn được căm hận hừ một tiếng, sau đó lại nở nụ cười quái dị, mang theo vui sướng đã trả được thù...
Lần này không phải là hắn cố ý trả thù, mà chính là nàng tự tìm đến, hơn nữa Mạc Tịch Thiên cũng không có kén chọn, là niềm mơ ước của biết bao nhiêu cô gái. Đúng vậy, nói đến thật sự là rất có lợi cho nàng. Chỉ có điều, Mạc Tịch Thiên cũng rất là đáng thương, không biết sẽ phải chịu loại “chiếu cố" gì đây.
Bỗng nhiên, Tiêu Hồng Mai rùng mình một cái, nghĩ đến thủ đoạn của Kỳ Nhi...
Không được, hắn vẫn nên tránh xa một chút, nếu không hắn sẽ chết rất bi thảm, rất khó coi. Trong lòng vừa nghĩ liền nhanh chóng thực hiện, cái gì hắn cũng không mang theo, lập tức kêu hộ vệ chuyển lời cho bảo chủ rồi chạy trốn.
Trong lúc Tiêu Hồng Mai vội vàng trốn chạy thì hiện tại ở bên trong phòng Mạc Tịch Thiên đang nhìn chằm chằm thiên hạ trên giường do dự không dám hành động.
Kỳ Nhi nhắm chặt hai mắt, trong lòng lại đang mắng chửi Tiêu Hồng Mai, đây là cái mưu kế quái quỷ gì vậy? Rõ ràng là muốn chỉnh nàng mà, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn, hơn nữa sẽ làm cho hắn chết rất khó coi.
Bỗng nhiên, hơi thở của Mạc Tịch Thiên lại truyền đến rất gần. Trời ạ, hắn thực sự muốn làm theo lời tên khốn Tiêu Hồng Mai kia, phải làm sao bây giờ? Nàng tạm thời không nghĩ được gì, lại nhớ tới dáng vẻ cùng với đôi mắt đen sâu thẩm như bảo thạch của hắn, tim nàng không khống chế được đập càng nhanh....
Mạc Tịch Thiên chậm rãi bước tới gần nàng, ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người nàng càng khiến cho tim hắn đập nhanh hơn.
Trời ơi! Nàng ......Cánh môi phấn hồng xinh đẹp của nàng như hấp dẫn hắn, môi hắn nhẹ nhàng tiến đến gần môi nàng cảm thấy miệng nàng mím chặt, dùng tay dịu dàng nắm lấy hai má nàng làm cho miệng của nàng mở ra, hắn lại lần nữa dán lên môi nàng thổi khí. Cảm xúc mềm mại, non mịn trơn bóng khiến cho hắn say mê, hắn ép buộc chính mình phải tập trung giúp nàng thông khí, đè nén ham muốn đang từ từ nổi lên.
Cuối cùng, thấy nàng hơi động hắn vội rời khỏi lùi ra sau ba bước.
Trời ạ! Hắn sao có thể mê muội như vậy chứ ? Hắn cố gắng bình ổn lại cơn sóng ngầm trong lòng, lúc nàng mở mắt ra hắn đã khôi phục lại như cũ, một bộ dạng bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
“Đây là đâu? Sao ta lại ở đây?" Nàng cố ý tỏ ra nghi ngờ, ánh mắt dần dần đặt trên người Mạc Tịch Thiên đang đứng cách nàng khá xa.
“Nơi đây là Hồn Thiên Bảo, ngươi từ trên cây rơi xuống ngất xỉu ta liền mang ngươi đến đây, ngươi có thể an tâm ở lại đây tĩnh dưỡng." Mạc Tịch Thiên lãnh đạm nói.
“A, ta nhớ ra rồi ngươi chính là người đứng dưới tàng cây kia. Là ngươi đã cứu ta?" Nàng trái nhìn phải nhìn.
“Đây là nhà ngươi sao?"
“Đúng, ta là chủ nhân ở đây tên là Mạc Tịch Thiên, còn ngươi?"
“Ta tên là Kỳ Nhi, cám ơn ngươi đã cứu ta." Mặt nàng ửng hồng. “Đúng rồi, sao ngươi lại cách ta xa như vậy? Như vậy cũng không tiện nói chuyện nha." Đây là nghi vấn của nàng sau khi mở mắt ra.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy lúng túng, lạnh lùng trả lời :“Cái này....Không có gì, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi trước ta sẽ phái người đến chăm sóc cho ngươi, ta có việc phải đi trước."
Không chờ nàng trả lời, hắn vội vàng mở cửa ra bước đi. Mạc Tịch Thiên hắn khi nào thì trở nên chật vật như vậy chứ ?
Để lại Kỳ Nhi vừa cảm thấy kì quái lại có chút thất vọng.
Trong chốc lát, Kỳ Nhi mới nghiêm túc nhớ đến–– vừa rồi cảm giác miệng kề miệng––Ai nha! Nàng ôm lấy hai gò má nóng rực, chậm rãi nhớ lại tình hình vừa nãy cùng với hành động vội vàng rời khỏi của hắn xâu chuỗi lại. Thật sự là quá mất mặt mà! Nàng thế nhưng lại bị một người nam nhân hôn? Tuy là lúc ấy nàng “Thật sự" bị ngất xỉu, tuy là hắn cũng không phải “Cố ý" , tuy là nàng cũng không chán ghét “Hơi thở" của hắn, tuy là nàng cũng không chán ghét đôi môi lạnh lẽo của hắn......
Ai nha! Tóm lại, tất cả đều là lỗi của tên xấu xa, tên chết tiệt, tên khốn Hồng Mai kia! Tên khốn Hồng Mai kia! Hắn căn bản là cố ý! Nghĩ đến đây, nàng đem tất cả những xấu hổ đó biến thành oán hận sâu sắc.
Được, tốt lắm! Tiêu Hồng Mai ơi là Tiêu Hồng Mai! Không ngờ ngươi lại to gan lớn mật như vậy, dám chọc giận Kỳ Nhi ta. Nàng túm chặt lấy khăn trải giường trắng tinh, nghĩ đến điều gì đó khóe miệng liền giương lên một nụ cười tà ác. Lúc buông tay ra thì khăn trải giường đã nát vụn thành tro bụi từ trong tay nàng bay lả tả....Giống như những bông tuyết bay bay. Nàng nhìn từng mảnh nhỏ khăn trải giường rơi trên đất giống như đang nhìn thấy kết cục của Tiêu Hồng Mai. Nàng đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào.
Thật dễ dàng nhận ra rằng, quá khứ ta đối xử với ngươi thật sự vẫn còn quá khoan dung––Tiêu, Hồng, Mai.
Lúc này, đang trên đường chạy trốn Tiêu Hồng Mai bỗng nhiên cảm thấy một trận gió lạnh thấu xương thổi tới, hắn rùng mình một cái, quay đầu lại xem thì thấy đã thật sự cách Hồn Thiên Bảo khá xa rồi.
Đột nhiên hắn cảm thấy có chút hối hận, bởi vì hắn nhớ đến danh ngôn của Kỳ Nhi ‘nhận của người từng giọt, nhất định phải báo đáp như nước suối chảy ra’!
Xem ra là không thể quay về Hồn Thiên Bảo được, hắn phải trốn xa một chút mới được, cho dù phải trốn trong sa mạc hoang vắng hắn cũng chấp nhận.
Kì lạ, kì lạ, thật sự kì lạ! Luôn luôn hoạt bát, hiếu động như Kỳ Nhi lại có thể ba ngày liên tiếp ở trong Ngọc Trúc Hiên của Tiêu Hồng Mai không hề ra ngoài một bước?
Chẳng lẽ là nàng đổi tính rồi?
Không phải! Đó là do Tiêu Hồng Mai bỏ trốn làm cho nàng không thể trút giận, vì thế tự nhiên chỗ ở của Tiêu Hồng Mai liền thay chủ trả nợ.
Nếu muốn báo thù, nhất định phải làm đến nơi đến chốn mới được.
Vì thế nàng đã phải bỏ ra ba ngày để “sửa sang" lại địa bàn của Tiêu tiên sinh.
Cho đến tận bây giờ mới xong, nàng đặc biệt hài lòng với thành quả của chính mình tạo ra. Dựa theo sự hiểu biết của nàng với Tiêu tiên sinh chỉ có thể dùng bốn chữ “Rõ như lòng bàn tay" để miêu tả thôi. Tiêu đại tiên sinh sợ nhất là gì?
Chỉ có một chữ “Rắn" mà thôi. Ha! Ha! Ha!
Cho nên, bên ngoài Ngọc Trúc Hiên trong một mảng lớn rừng trúc hiện tại có ít nhất trên một trăm con rắn các loại kéo đến cư trú.Mà vốn là một mảnh vườn xinh đẹp lại mắc vào một cái khung bằng trúc, ....cong bên trong phòng thì sao? Trong phòng còn hoành tráng hơn.
Vừa vào phòng, nổi bật nhất là chiếc ghế dựa bằng gỗ mun trân quý mà Tiêu Hồng Mai yêu thích nhất, đặc biệt nhờ người từ ngoài thành vận chuyển vào. Chiếc ghế dựa kia được điêu khắc, chạm trổ từ một khối gỗ rất lớn với những đường nét tinh xảo rất đẹp. Đến bây giờ nó vẫn được đặt ở chỗ cũ nhưng hình dạng lại có chút thay đổi giống như một con Cự xà đang uốn mình, rất sống động đảm bảo khi Tiêu Hồng Mai trở về sẽ tức đến sùi bọt mép. Để hoàn thành tác phẩm vĩ đại này Kỳ Nhi phải bỏ biết bao nhiêu công sức ra đó! Tạm bỏ qua động cơ bất chính của nàng, quả thật đây là tác phẩm điêu khắc không tồi, rất đáng khen tặng.
Những đồ vật khác cũng cùng chung số phận, dưới bàn tay khéo léo của Kỳ Nhi cũng biến hết thành hình rắn. Thật không thể tưởng tượng nổi một ngày nào đó Tiêu Hồng Mai trở về sẽ có cảm nghĩ như thế nào, sợ rằng sẽ vô cùng hối hận vì đã vui mừng quá sớm, chọc đến Kỳ Nhi - Tiểu ác ma này!
Sự thật thì hắn đang trên đường chạy trốn đã sớm hối hận đến chết đi được.
Ba ngày, suốt ba ngày Mạc Tịch Thiên nhẫn nại không đi tìm Kỳ Nhi.
Đối với loại tình cảm xa lạ bỗng nhiên xuất hiện này hắn thật sự không biết nên làm gì, đành phải trốn tránh bắt buộc bản thân vùi đầu vào công việc. Nhưng chỉ cần có thời gian rảnh, ngay cả trong giấc mơ hình bóng của nàng cũng sẽ tự động hiện ra trong đầu hắn khiến cho tâm trí hắn hỗn loạn không thể an tĩnh.
Suốt ba ngày qua, cuối cùng hắn cũng bị bóng dáng của nàng đánh bại. Hắn phải thừa nhận rằng từ lần đầu tiên gặp mặt trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tim của hắn đã bị nàng chiếm giữ, đây có thể gọi là vừa gặp đã yêu đi? Ha, hắn tự giễu cười, không nghĩ tới từ trước đến nay tự kiềm chế bản thân, không động tâm với bất kỳ nữ nhân nào lại có thể dễ dàng thua trong tay nàng mà chính bản thân còn không biết, đúng như Mạc Tương Vân đã nói
Liều Kỳ Nhi, đã được định trước là người duy nhất mà Mạc Tịch Thiên hắn trọn kiếp này yêu say đắm.
Nhưng không biết nàng đối với mình có cảm giác gì hay không ?
Nghĩ đến đây hắn lại cảm thấy vô cùng phiền muộn. Nàng cón quá nhỏ, nhìn qua vẫn còn là một tiểu hài tử, ước chừng chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi đi ? Nàng sẽ không chê hắn quá già đấy chứ ? Nhíu mày, hắn phất phất tay, không muốn nghĩ đến vấn đề phiền muộn này nữa.
Nghe nô tỳ nói ba ngày nay nàng cũng không có bước ra khỏi Ngọc Trúc Hiên nửa bước, trái lại còn tràn đầy hăng hái sửa sang lại Ngọc Trúc Hiên từ trong ra ngoài, còn không cho phép bọn họ bước vào bên trong, có vẻ rất thần bí.
Có lẽ hắn cũng nên đi xem đang xảy ra chuyện gì, quan trọng nhất là hắn muốn nhìn nàng một chút, cùng nàng nói chuyện hoặc là....có thể làm điều gì đó.
Bước vào Ngọc Trúc Hiên hắn liền hỏi rõ xem Kỳ Nhi đang ở đâu, rồi cho tất cả người hầu lui xuống chỉ để lại vài tên thị vệ, một mình đi về phía sân sau, từ xa đã nhìn thấy một thân hình nho nhỏ gần như đang nằm bò trên mặt đất không biết đang làm cái gì ?
“Nàng đang làm gì vậy?" Hắn ngồi xổm xuống, hiếu kì nhìn nàng cả người đầy bùn đất cầm một cái xẻng nhỏ đang cố gắng đào đất lên giống như đang tìm một bảo vật gì đó.
“Lấy trứng sâu trắng." Nàng cũng không ngẩng đầu lên đáp lại.
“Trứng sâu trắng?"
“Đúng rồi, ngươi muốn giúp sao?" Nàng quay đầu nhìn về phía hắn.
Chậc! Mới vài ngày không gặp vẫn khôi ngô, tuấn tú như vậy. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của hắn liền có chút bực mình.
“Nếu đã không giúp gì được thì xin đừng quấy rầy ta làm việc." Còn chưa nói xong lại tiếp tục quay đầu đào tiếp.
Hắn không nói được lời nào, chỉ đứng một bên nhìn cũng không bắt tay vào giúp đỡ. Không phải là hắn không muốn giúp,mà là từ khi sinh ra cho đến bây giờ ngay cả sâu lớn lên trông như thế nào cũng không biết, hơn nữa còn là trứng sâu? Nhìn dáng vẻ nàng chuyên tâm hăng hái chiến đấu cùng bùn đất, hắn lắc đầu, xem ra chính mình lại tự chuốc lấy phiền toái nho nhỏ rồi. Đáy mắt tràn đầy ý cười, hắn thích dáng vẻ chuyên tâm, hoạt bát kia của nàng.
“A!" Nàng đột nhiên hét to một tiếng, hắn liền giật mình. Chỉ thấy nàng vui vẻ cầm lên chiếc hộp nhỏ ở bên cạnh, thật cẩn thận từ trong đất nhặt lên một viên tròn tròn trong suốt màu trắng.
“Cuối cùng ta cũng tìm được rồi! Ta biết dưới này nhất định có mà, chậc chậc! Vẫn là một ổ trứng to mà!" Nàng vô cùng hài lòng kêu to.
“Đây là trứng sâu trắng sao? " Hắn tò mò hỏi.
“Đúng thế, rất đẹp phải không? " Nàng cầm lên một viên tỏa ra ánh sáng rực rỡ để cho hắn nhìn rõ hơn, nhẹ tay để vào trong hộp nói: “ Cũng không được để nó ngoài ánh sáng mặt trời quá lâu, nếu không sẽ không thể nở ra sâu non được." Lúc này, nàng rất vui vẻ nên đã quên đi trước đó vẫn còn giận hắn, cùng hắn chậm rãi nói.
“Nàng muốn nuôi cái này sao?" Hắn hi vọng nàng sẽ phủ nhận.
“Đúng vậy, Ngươi không biết đâu chúng nó rất đáng yêu nha, khi mới sinh ra thì nho nhỏ, hôi hôi nhưng khi lớn lên một chút sẽ trở nên trắng trắng, mập mạp, càng ngày càng xinh đẹp đó." Trong mắt nàng lộ ra tia sáng giống như đã thấy được mấy bóng dáng trắng, mập bò lúc nhúc.
Mạc Tịch Thiên thấy vẻ mặt vui sướng của nàng cũng cảm thấy vui mừng theo, nhưng mà, nàng có vẻ hơi kì quái đi? Nữ hài tử bình thường sẽ không thích cái gì mà nàng vừa miêu tả, hình như là nuôi sâu? Giống như lời nàng nói nó lớn lên trắng trắng mập mạp thật sự rất đáng yêu sao?
“Sở thích của nàng có chút kì quái." Hắn nói ra sự thật.
Nàng không cho là đúng liếc hắn một cái, ung dung trả lời:“Mỗi người đều có những thứ đặc biệt đối với mình, ví dụ như: có người coi rượu như mạng nhưng lại có người không thích ; có người thích nuôi gà nuôi vịt nhưng cũng có người không đồng ý. Tóm lại, mọi người đối với những vật mà mình không thích lại thấy người khác không nỡ buông tay liền cảm thấy kì quái cho nên ngươi đối với sở thích của ta thấy kì lạ nhưng ta thì không."
Nói xong một chuỗi dài kỳ quái với không kỳ quái, nàng nhịn không được muốn bật cười nhưng lại có người đi trước nàng một bước –– nàng kinh ngạc nhìn qua Mạc Tịch Thiên đang cười đến rất phô trương nhưng lại thấy khuôn mặt hắn rất được....
“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi cười nha."
“Trời ạ! Nàng rất thú vị."
Giọng nói thanh thúy cùng trầm ổn vang lên cùng một lúc, cũng cùng lúc im bặt, hai người bọn họ hứng thú nhìn đối phương, nhìn nhau, không khí lúc này bỗng trở nên đầm ấm cả hai nhịn không được cười to.
Trong một khoảng thời gian ngắn tiếng cười từ Ngọc Trúc Hiên liền vang vọng khắp nơi, giọng nói nam tính trầm ổn, mê người khiến cho thị vệ canh gác bên ngoài hiên cảm thấy ngạc nhiên, cằm đều nhanh rớt xuống. Tiếng cười kia––tiếng cười kia là của bảo chủ bọn họ sao? Bọn họ không chút do dự bác bỏ sự thật này. Cho dù bọn họ vô cùng chắc chắn trong hiên kia chỉ có một người nam nhân––là người từ trước đến bây giờ đều rất nghiêm túc, Mạc vô tình, không tùy tiện nói cười.....Bảo chủ Hồn thiên bảo.
Mạc Tịch Thiên đi theo Kỳ Nhi vào bên trong Ngọc Trúc Hiên.Khi vừa mới bước vào hắn liền phát hiện nơi này giống như có chút gì đó là lạ?
“Kỳ Nhi, không phải nàng thích nuôi rắn đấy chứ?" Rất có khả năng, rắn cùng sâu không phải cũng giống nhau sao? Hắn nhìn quanh bốn phía đâu đâu cũng là hình rắn, trên tường cũng treo đầy tranh các loại rắn, chiếc ghế tựa hình Cự Xà to lớn kia càng làm cho người khác chú ý.
“Nuôi rắn? Không có nha, tuy rằng ta không ghét rắn nhưng là mùi của nó quá nặng, ta sẽ không nuôi nó đâu." Nàng vừa nói vừa nhìn theo ánh mắt của hắn nhìn qua,thật sự là một chiếc ghế dựa được điêu khắc rất nổi bật nha––
“Như thế nào? Chạm khắc không tồi phải không? Đây chính là kiệt tác mà ta phải tỉ mỉ mới làm ra đó!" Nàng đắc ý khoe khoang.
“Nàng thay đổi đồ vật của Tiêu đại phu như thế có chút không đúng đi?" Hắn nhớ rõ chiếc ghế kia là đồ vật mà Tiêu Hồng Mai rất yêu quý, có một lần bị con trai của Trần đường chủ không cẩn thận cắt qua một đường, từ trước đến giờ hắn luôn ôn hòa hiếm khi tức giận nhưng lại nổi giận mắng con trai của Trần đường chủ một trận, vốn là một chiếc ghế bóng bẩy, trang nhã hiện giờ lại biến thành Đại xà chiếm giữ––tuy nó được điêu khắc vô cùng tinh xảo, khéo léo nhưng hắn vẫn là rất lo lắng cho Kỳ Nhi.
“Yên tâm đi, ta đảm bảo Tiêu đại phu sẽ ‘Rất thích’ nó." Nàng híp mắt cười gian xảo, tốt nhất là hắn đừng có quay trở về.
“Đúng rồi, Mạc Bảo chủ, ngươi có khát nước hay không? Ở đây đợi ta một chút, ta đi vào trong pha trà cho ngươi."
“Không cần phiền toái, còn nữa nàng không cần gọi ta là Mạc bảo chủ, nghe rất xa lạ, chúng ta đã là bằng hữu không phải sao?"
“Thật sự! Chúng ta đã là bằng hữu nha, oa! Quá tuyệt vời!" Nàng nhảy lên reo hò! Bước đến gần ôm lấy cánh tay của hắn.
“Ta sẽ gọi ngươi là Mạc đại ca nhé, chúng ta nếu đã là bằng hữu như vậy ta có thể ở trong này thật lâu, thật lâu ngươi cũng không được đuổi ta nha?"
Thấy nàng vui vẻ hắn cũng vui theo.
“Ta có thể chuẩn bị một viện nhỏ cho nàng, nàng thích ở lại bao lâu cũng được." Hắn không nhịn được vuốt nhẹ mái tóc trơn mượt của nàng, ôn nhu nói.
Hắn ở bên tai nàng thấp giọng lẩm bẩm, không khí có vẻ vô cùng thân thiết khiến nàng nhất thời đỏ mặt. Sao giọng nói của hắn lại mê người đến vậy chứ? Cuối cùng nàng không được tự nhiên cúi đầu, nhẹ đẩy hắn ra, cố gắng đè xuống tâm tư đang hỗn loạn của mình.
“Nàng không vui sao?" Thấy nàng rời đi trong lòng hắn có chút mất mát, chẳng nhẽ nàng không thích hắn sao?
“Không phải." Nàng vội vàng phủ nhận.
“Ta nghĩ mấy ngày hôm nay ta đều sống ở Ngọc Trúc Hiên nên thấy quen rồi, không cần làm phiền ngươi nữa."
“Không phiền toái, hơn nữa đây là nơi ở của Tiêu đại phu nếu hắn trở về thì sẽ không tiện lắm."
“Hắn không thể nhanh như vậy liền trở lại chứ?" Tuy là một câu hỏi nhưng trong lòng Kỳ Nhi thì là một câu khẳng định.
Lúc này, Tiêu Hồng Mai kia cho dù phải trốn đến hoang mạc, có chết cũng không muốn trở về chui đầu vào lưới đi? Xem ra đối với Tiêu Hồng Mai, Kỳ Nhi thật sự nắm trong lòng bàn tay, đều hiểu rất rõ suy nghĩ của hắn.
Hơn nữa....cho dù hắn đã quay về thì nơi này hắn dám ở lại sao? Hắc...hắc...Nàng cười vô cùng đắc ý.
“Tóm lại, ta sẽ giúp nàng chuẩn bị một chỗ khác, nàng cứ tạm thời ở lại nơi này đi."
“Được rồi. Nhưng trước tiên ngươi có thể dẫn ta đi dạo xung quanh không, ta thật sự rất buồn chán nha! Xuân Ly các nàng cũng không thể cả ngày chơi với ta được, hơn nữa ta trêu đùa thì phần nhiều các nàng đều không dám chơi nha, nhìn thấy sâu bướm trắng liền oa oa kêu, thật không hiểu nổi chúng đáng yêu lại thú vị như thế sao các nàng lại sợ chứ? Ngoại trừ Ngọc Trúc Hiên những nơi khác ta không quen thuộc, ngươi có thể dẫn ta đi được không?"
Xuân Ly cùng Hạ Diễm là nha hoàn do Mạc Tịch Thiên phái đến hầu hạ nàng. Xuân Ly thì thanh tú, đáng yêu lúc nào cũng là một dáng vẻ sợ hãi khiến cho nàng rất thích trêu chọc.Hạ Diễm thì có phần khôn khéo, từng trải hơn, có đôi khi nàng nghi ngờ không biết Hạ Diễm có phải lớn hơn nàng không, chỉ hơi nói đùa một chút cũng có thể phất tay áo bỏ đi, rất có cá tính.
Nhìn thấy vẻ mặt cầu xin đáng thương như vậy thì ai có thể nói không được chứ? Huống chi là trái tim của Mạc Tịch Thiên đã bị nàng chiếm giữ, mỹ nhân trong lòng đang cầu xin đương nhiên là hắn rất vui sướng và đáp ứng lâu rồi!
Thấy Kỳ Nhi đem trứng sâu màu trắng vất vả lắm mới lấy được đặt vào lớp xốp ấm áp trong chậu trồng hoa, nhẹ nhàng đem nó vùi xuống.
“Nuôi ở nơi này sao?" Hắn bước đến bên cạnh nàng hỏi.
Nàng quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn hắn một cái cười nói: “Đúng vậy, nếu không ngươi nghĩ ta sẽ coi chúng nó như bảo thạch* đặt trong hộp lau chùi mỗi ngày sao?"
* bảo thạch: đá quý
Mạc Tịch Thiên tưởng tượng ra hình ảnh đó, không nhịn được mỉm cười.“Phải mất khoảng bao lâu thì chúng nó mới có thể nở ra sâu non?"
“Không chắc chắn, nhưng theo ta đoán chắc khoảng mấy ngày nữa đi? Chỉ có điều chờ chúng nó lớn lên hóa nhộng thì phải mất gần một năm nữa."
“Một năm? Hóa nhộng?"
“Đúng thế, chờ chúng nó kết kén hóa nhộng rồi mới trưởng thành cũng phải mất một, hai tháng nữa thời khắc khi phá kén thành công là lúc hưng phấn nhất, chúng nó sẽ biến thành bọ rùa xinh đẹp nhất thế gian này, lấp lánh sắc xanh cùng rực rỡ sắc vàng giống như một khối bảo thạch phát sáng."
Nói xong trong mắt nàng phát ra ánh sáng rực rỡ khiến cho Mạc Tịch Thiên nhìn vào có chút mê muội, giờ phút này nàng thật rực rỡ mê hoặc người, tim của hắn liền đập sai nhịp, tâm trí của hắn như lạc vào chốn thần tiên, hắn vội vàng dừng suy nghĩ chuyên tâm cùng nàng trò chuyện.
“Bọ rùa? Nàng nói trứng sâu trắng đó là trứng bọ rùa sao?" Hắn cảm thấy có chút không thể tin được.
“Đúng vậy."
Nàng lấy một ít nước vẩy xuống đất vừa giống như là đang tưới cây vừa nói: “Đất này cũng không phải là đất bình thường, phần lớn là lá cây vừa mới mục nát cho nên có hơi ấm ấm, hôi hôi nhưng vẫn phải thường xuyên duy trì độ ẩm. Tuy vậy nhưng lại không thể quá ẩm ướt nếu không sẽ dễ bị mốc đến lúc đó là không thể cứu được."
“Không nghĩ nàng đối với những cái này lại hiểu biết như vậy, ta ngay cả trứng bọ rùa cũng là lần đầu tiên nghe thấy, nàng thực sự là không đơn giản." Hắn thật lòng khen ngợi, cứ tưởng rằng nàng nuôi trứng sâu chỉ là nhất thời vui thích, chơi xong thì thôi, không ngờ rằng nàng thật sự nghiêm túc nuôi ấu trùng bọ rùa, điều này khiến hắn vừa bội phục lại vừa yêu thích.
“Hắc! Tàm tạm." Thật ra chuyện về loại côn trùng này phần lớn là do sư phụ dạy cho nàng, ở trên núi Vân Hà của nàng có rất nhiều côn trùng xinh đẹp, có thể nói về phương diện này thì sư phụ là chuyên gia, nhưng nàng cũng nghi ngờ không biết sư phụ có bản lĩnh gì đó hay không? Chỉ có điều đáng ra ở phương Bắc lạnh giá như vậy phải là rất khó tìm được bọ rùa chứ, nhưng mấy ngày nay nàng lại đào được rất nhiều trứng như vậy khiến nàng có chút ngạc nhiên.
“Được rồi, việc lớn đã xong." Nàng phủi phủi tay, nhìn thấy chậu hoa đã được sắp xếp tốt vừa lòng cười nói.
“Như vậy là được rồi sao? Mỗi ngày đều phải tưới nước sao?" Mạc Tịch Thiên chỉ vào chậu hoa kia hỏi.
“Không cần phải tưới nước mỗi ngày, chỉ cần thấy đất khô mới phải tưới thôi. Được rồi, đừng xem nữa, không phải ngươi đã đồng ý dẫn ta đi dạo sao?" Nàng lắc nhẹ ống tay áo của Mạc Tịch Thiên, tràn đầy mong đợi nói.
“Bây giờ sao?"
“Buổi chiều ngươi bận việc sao?"
“Không có."
“Vậy chúng ta đi thôi." Không cho hắn cơ hội từ chối, nàng cứng rắn kéo hắn đi ra ngoài cửa, mà Mạc Tịch Thiên cũng rất vui vì nàng không có ý trốn tránh hắn, đây có phải đại biểu cho việc nàng đối với hắn cũng có cảm giác?
Mấy ngày sau đó, Mạc Tịch Thiên bỏ lại hết những công vụ rắc rối dẫn nàng dao chơi khắp nơi trong Hồn Thiên Bảo, mà nàng luôn hiếu kỳ hỏi đông hỏi tây, sôi nổi không có một giây phút yên lặng. Mạc Tịch Thiên cũng không chút nào che giấu sự cưng chiều của mình đối với Kỳ Nhi khắp nơi bao dung nàng, chấp nhận toàn bộ hành động kỳ quái của nàng hơn nữa còn làm không biết chán. Đối với tính cách đặc biệt của nàng chỉ làm cho hắn càng thêm ái mộ, càng thêm yêu nàng say đắm, mọi người đều nhìn ra được bảo chủ đối với vị cô nương xinh đẹp, hoạt bát này đặc biệt yêu thích, mọi người đều rất phấn khởi dự đoán: xem ra không bao lâu nữa Hồn Thiên Bảo sẽ có chuyện vui đây.
Đương nhiên chuyện lớn như vậy cũng rất nhanh đã truyền đến tai của lão thái phu nhân.
Lão phu nhân là bà ngoại của Mạc Tịch Thiên, năm nay đã 97 tuổi nhưng thân thể vẫn vô vùng khỏe mạnh, có thể nói là “gừng càng già càng cay".
Cha mẹ ruột của Mạc Tịch Thiên đã sớm qua đời khi hắn vừa chào đời. Cha mẹ nuôi lúc hắn 17 tuổi cũng đã chết trong một trận dịch bệnh, bỏ lại hắn cùng một người đệ đệ 11 tuổi và trách nhiệm gánh vác Hồn Thiên Bảo. Trong nhà cũng không còn ai thân thích chỉ còn bà ngoại ở phía Nam xa xôi.Trước tình hình thực tế hắn cũng không có cách nào chăm sóc đệ đệ liền đem Tương Vân khi ấy mới được 11 tuổi cho bà ngoại chăm sóc, cho đến lúc Tương Vân tròn 18 tuổi mới được quay về phụ giúp trông coi sản nghiệp. Khi ấy ông ngoại cũng quy tiên nên hắn liền đón bà ngoại về ở cho tới tận bây giờ.
Nói đến chuyện mà lão phu nhân quan tâm nhất đơn giản chính là việc hôn nhân đại sự của bọn họ.
Nhất là Mạc Tịch Thiên, 17 tuổi là tuổi đẹp nhất của con người có quyền được sống hạnh phúc hưởng thụ tuổi trẻ đầy hoài bão. Mà hắn khi ấy lại đang đau khổ vì mất đi người thân, lại phải quản lý gia sản khổng lồ, đôi vai gánh vác trách nhiệm nặng nề. Trải qua sự tôi luyện của thời gian đem một thiếu niên nhanh nhẹn, vui vẻ trở thành một người nam nhân chín chắn, cẩn trọng nhưng cũng vô cùng lạnh lùng, vô tình. Lúc bà vừa mới đến Hồn Thiên Bảo thực sự không thể tin được hắn chính là đứa cháu nghịch ngợm hay quậy phá mà trước đây vẫn bám theo bà làm nũng, điều này làm cho bà cảm thấy rất đau lòng, tiếc nuối.Đến bây giờ Tương Vân đã hai mấy tuổi vẫn còn làm nũng với bà còn hắn dường như là đã quên rồi, đã là người ai chẳng có tình cảm và niềm vui chứ, chẳng qua là hắn chỉ có hứng thú với công việc thôi! Điều này khiến cho bà ân hận mãi không thôi.
Khi còn ở phương Nam đã từng vài lần nghĩ đến cùng bạn già chuyển đến phương Bắc ở cùng với hắn, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, chỉ là không nỡ rời xa quê nhà, hơn nữa cũng biết hắn quản lý Hồn Thiên Bảo khá tốt, cũng không vì cha mẹ qua đời mà làm cho sản nghiệp lụi bại, trái lại càng thêm hưng thịnh. Vì vậy cũng hết sức vui mừng, đối với hắn càng thêm yên tâm cho rằng đứa nhỏ này đã đủ trưởng thành có thể tự mình đảm đương cho nên cũng bỏ qua ý niệm trong đầu. Quan trọng nhất là không nghĩ đến phía sau thành công đó hắn đã phải nỗ lực biết bao nhiêu? Phải trải qua bao nhiêu gian khổ mới biến hắn thành dáng vẻ như bây giờ? Ngay cả trong vài năm qua bà sống ở Hồn Thiên Bảo cũng chưa từng nghe thấy hắn cười một lần nào cả. Nghĩ đến đây bà không nhịn được thở dài, càng thêm tự trách bản thân.
Hiện tại, Thiên nhi vậy mà lại nở nụ cười mà còn là vì một cô nương nữa?
Nếu lời đồn là thật, bà sẽ sắp có chắt trai để bế rồi. Ha ha!
Lão phu nhân không nén nổi nở nụ cười.
Nhớ lúc nha hoàn Xuân Hoa chạy đến nói cho bà thì vẫn là một vẻ mặt không thể tin được, mà khi nghe xong tin rằng chính mình cũng lộ ra vẻ mặt không kém hơn thế là bao. Chỉ có thể dùng từ khó tin để hình dung thôi.
Lão phu nhân vô cùng hiếu kỳ, không biết khuôn mặt tươi cười của cháu trai trông sẽ như thế nào? Còn vị cô nương có thể làm tan chảy tòa băng sơn kia khiến cho cháu trai yêu thương–rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Trong vườn hoa phía sau hậu viện, Kỳ Nhi đang ca ngợi khu vườn trồng đầy hoa cúc kéo dài cả một mảng lớn. Màu vàng rực rỡ của hoa hòa cùng ánh nắng lung linh như một vầng sáng bao quanh thân nàng, nàng cực kỳ vui vẻ. Thỉnh thoảng từ rừng trúc bên cạnh lại có vài chiếc lá trúc khô héo bị gió thổi bay lên, càng làm cho biển hoa thêm thoát tục, tự nhiên. Nàng ngồi trên một tảng đá lớn, chống cằm híp mắt, hưởng thụ hương hoa đang theo gió bay tới khiến cho người ta mê say.
Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên xua tan đi cơn buồn ngủ của nàng.
“Này, ngươi là ai? Không đi làm việc lại trốn ở chỗ này lười biếng, để cho đại tổng quản biết được ngươi liền xong đó! Tiểu nha đầu!"
Ầm ỹ chết đi được, Liễu Kỳ Nhi nàng hiếm khi có được một lần “ý họa tình thơ", người nào lại không sợ chết đến đây quấy rầy vậy? Giống như bình thường, nàng mặt không đổi sắc lười biếng hơi nghiêng đầu, không muốn lãng phí sức lực để tức giận mà cẩn thận quan sát người mới đến, liền âm thầm quyết định kết cục của hắn.
Ừ, dáng vẻ xem như đủ tiêu chuẩn cũng không có hơi thở khiến người ta chán ghét chỉ tiếc là cũng không thể so sánh được với Mạc đại ca. Còn hắn khi nhìn thấy dung mạo của nàng cũng giống như những kẻ khác đứng im tại chỗ, một vẻ mặt kinh ngạc, ngẩn ngơ.....Chỉ kém không có chảy nước miếng mà thôi. Nàng đương nhiên biết bản thân xinh đẹp kinh người cho nên thấy người khác đối với mình như vậy liền đã thành thói quen, không còn để tâm đến nữa. Khiến cho nàng nghi hoặc chính là, dung mạo cùng khí chất phát ra quanh thân người này sao lại có chút quen thuộc như vậy? Được rồi, cũng không có suy nghĩ chán ghét hắn, chỉ trừng phạt nhẹ thôi vậy. Suy nghĩ vừa chuyển, nàng liền lộ ra một nục cười sáng lạn đối với người mới đến.
Mạc Tương Vân không dám tin vào hai mắt của mình, lúc nàng quay đầu lại....Dung nhan tuyệt mỹ chiếu vào trong mắt hắn, hắn liền ngây ngốc ngắm nhìn! Đúng, hắn ngây dại, nàng thật sự rất đẹp, trên thế gian này sao lại có một cô nương xinh đẹp đến vậy, thực sự là một kiệt tác của ông trời, tiên nữ giáng trần cũng không thể đẹp hơn thế đi? Hơn nữa nàng còn dùng ánh mắt sáng ngời lại trong sáng đánh giá hắn từ trên xuống dưới không chút kiêng kỵ, lại còn tươi cười ngọt ngào đối với hắn nữa! Hắn không nén nổi cảm giác lâng lâng, tất nhiên cũng đã quên hết những gì vừa nói với nàng.( điện giật rồi...ha ha >
“Ngươi là ai? Tại sao lại nhìn ta chăm chú như vậy?" Nàng cúi đầu, khép hờ hai mắt, dùng giọng nói dịu dàng hỏi, chiêu này luôn luôn có hiệu quả nha, quả nhiên........
“Không...Không có gì." Hắn bỗng nhiên tỉnh táo lại, sắc mặt ửng hồng, lập tức thu hồi vẻ mặt si ngốc, chưa đến hai giây đã khôi phục lại vẻ phóng khoáng lộ ra nụ cười mê hoặc người, ung dung tự giới thiệu: “Ta tên là Mạc Tương Vân, là chủ nhân nơi đây, xin hỏi cô nương đây là...." Hắn nhìn nàng hỏi.
Nàng cười ngọt ngào, hào phóng đáp lại: “Thì ra là nhị thiếu gia, thất lễ rồi, ta tên là Kỳ Nhi hiện đang ở nhờ trong Ngọc Trúc Hiên của quý bảo."
“Ngọc Trúc Hiên? Đó không phải là nơi ở của Tiêu đại phu sao? Cô nương, nàng cùng Tiêu đại phu không phải là..." Hắn ngạc nhiên hỏi.
“Cho tới bây giờ ta cũng chưa gặp qua Tiêu đại phu. Do ta không cẩn thận từ trên cây ngã xuống, là Mạc đại ca có lòng tốt cứu ta, đưa ta về đây" Nàng tự nhiên trả lời.
“Mạc đại ca?" Hắn càng kinh ngạc hơn. “Khoan đã, nàng đang nói đại ca của ta – Mạc Tịch Thiên? Bảo chủ Hồn Thiên Bảo?" Hắn không dám tin hỏi lại.
“Đúng vậy, rất kỳ quái sao?" Nàng mở to hai mắt nghi ngờ nhìn hắn.
“Không, không kỳ quái." Mới là lạ đó! Cho dù nghĩ như thế nào đi nữa thì vị đại ca băng lãnh của hắn sẽ không bao giờ làm chuyện này, có đánh chết hắn cũng không tin nhưng trước mắt người đẹp hắn cũng không thể nói ra được.
“Nàng ở trong Ngọc Trúc Hiên, vậy Tiêu đại phu thì sao?" Hắn lại hỏi.
“Không biết nha, sau khi ta tỉnh lại cũng không có thấy hắn, nghe nói hắn đi chơi xa không biết lúc nào trở về." Kỳ Nhi rất thành thật nói.
“Nha, thì ra là vậy." Hắn từ trong suy tư phục hồi lại, nhìn nàng cười nói. “Cô nương, nàng vừa tới nơi này nhất định còn chưa quen, không biết ta có được vinh hạnh cùng nàng đi dạo hay không?" Hắn trong lòng tràn đầy chờ mong thật tâm muốn cùng mỹ nhân đi du ngoạn.
“Tốt quá, mấy ngày nay đều là Mạc đại ca dẫn ta đi, nhưng hôm nay hắn không có rảnh bảo ta đi chơi một mình, ngươi bằng lòng dẫn ta đi thì tốt quá, có một vài chỗ ta cũng chưa được đi xem đâu!" Nàng cười dịu dàng đáp ứng hắn, không để ý đén vẻ mặt kinh ngạc của Mạc Tương Vân.
“Nàng nói, mấy ngày nay đều là đại ca của ta dẫn nàng đi?" Qua một lúc lâu sau, hắn mới gian nan xác định lại lần nữa.
“Đúng vậy, vẻ mặt của ngươi rất kỳ quái nha."
Trời ạ, chuyện này sao có thể chứ? Đại ca băng lãnh của hắn lại phí thời gian đi cùng nữ nhân? Chẳng lẽ.....Hắn không muốn nghĩ thêm nữa, không muốn chấp nhận tình cảm mới nảy mầm của mình cứ như thế mà lụi tàn, tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng khi nhìn đến Kỳ Nhi ánh mắt lại lộ vẻ bất đồng.
Kỳ Nhi mẫn cảm thấy được rõ ràng Mạc Tương Vân có chút biến hóa, tuy trong lòng có chút nghi nhờ nhưng cũng không để tâm lắm. Dù sao cũng có người dẫn đường miễn phí kiêm luôn cả bạn đồng hành, tội gì lại từ chối chứ? Vì thế nàng vô cùng vui vẻ kéo theo Mạc Tương Vân đi thám hiểm những nơi chưa từng đến.
Ở một góc bên cạnh rừng cây, hai người đang nhìn về phía một tòa đại lâu được sơn màu đỏ. Phía trước cửa lớn tráng lệ, có vài người đang lần lượt tiến vào bên trong tòa đại lâu.
Kỳ Nhi tò mò muốn qua xem một chút lại bị kéo trở về.
Mạc Tương Vân vội vàng kéo Kỳ Nhi trốn vào trong rừng cây.
“Ngươi làm gì vậy? Kéo như vậy sẽ làm cho tay ta đau đó." Nàng trừng mắt hướng về phía bàn tay to lớn đang nắm chặt cổ tay nàng, lớn tiếng khiếu nại.
“Nói nhỏ thôi, hiện tại không thể đi qua bên kia được." Hắn lập tức buông tay ra.
“Vì sao?" Nàng xoa xoa cổ tay, nhướn mày hỏi.
“Đó là phòng nghị sự, trước cửa treo thẻ bài màu đỏ chứng tỏ đại ca cùng các quản sự đang họp ở bên trong, không cho phép bất cứ ai đi vào cả, chúng ta qua nơi khác chơi đi? Lần sau ta lại mang nàng đến đây." Hắn nhìn xung quanh khu rừng sợ sẽ có người nhìn thấy bọn họ, đến lúc đó muốn đi cũng không được.
“Họp cái gì thế?" Nàng hỏi lại.
“Hôm nay là mồng 3, chắc là các cửa hiệu ở khắp nơi làm công tác thống kê sổ sách, mấy người quản sự chính đều đã đến, chúng ta đi thôi." Nơi này thật sự không an toàn, nói xong lại kéo nàng hướng sâu vào trong rừng cây chạy đi.
“Này, ngươi hơi quá đáng rồi đấy, lại lôi kéo ta." Nàng cố hết sức nhưng không làm sao thoát ra được, không có biện pháp, trời sinh như vậy rồi, được hắn lôi đi cũng có chút thoải mái, cũng mặc hắn lôi kéo. Đi được một nửa nàng đột nhiên nghĩ tới.....(bó tay với nàng này lun >.
“Ơ? Ngươi là nhị bảo chủ kiêm luôn chức quản sự bên Hà Nam, vậy sao ngươi lại không đi họp?" Đúng rồi, vừa rồi khi đi dạo trong vườn hắn có nói qua hắn lớn lên ở phương Nam, bởi vì hắn đối với nơi ấy vô cùng quen thuộc cho nên Mạc Tịch Thiên liền để hắn phụ trách cửa hàng bên Hà Nam, hôm nay mới trở về Hồn Thiên Bảo. Cho nên hắn mới có thể chưa từng gặp qua nàng, vì sao các quản sự khác đang phải họp còn hắn lại không cần?
“Hắc, cũng không có ai biết hôm nay ta sẽ trở lại, thừa cơ lười biếng thôi!"
Quả đúng như vậy! Hóa ra là lén lút chuồn êm.
“Oa, không nghĩ ngươi lại gian xảo như thế! Chậc chậc, thật là nhìn không ra nha." Nàng cười nhạo nói.
“Này, tiểu thư, ta là vì nàng đó, cái này gọi là quên mình tiếp đãi mỹ nhân, hiểu không? Thật sự là lòng tốt không được báo đáp mà!" Hắn khoa trương kêu to.
“Dạ–rất cảm ơn sự quan tâm cùng khen ngợi của ngươi. Ta sẽ cố gắng không nghĩ đến thực tế là vì ngươi nhàn rỗi muốn chơi đùa nên đem ta ra làm bia đỡ, như vậy có được không?" Nàng giả vờ nghiêm túc hỏi hắn.
“Tiểu thư, ta đầu hàng! Cầu xin nàng đừng có cười nhạo ta nữa!" Hắn bất đắc dĩ thở dài chọc cho Kỳ Nhi cười ha hả.
Dọc theo đường đi hai người nói cười ầm ỹ, cuối cùng, vòng quanh một lúc mới ra khỏi rừng cây.
Mọi thứ phía trước dần trở lên rõ ràng, cỏ cây xanh tươi, non mềm nối liền một dải nghiêng mình xuống hồ nước xanh biếc bỗng nhiên hiện ra trước mắt hai người.
“Oa, đẹp quá đi!"
Kỳ Nhi nhịn không được tán thưởng! Tia nước mát lạnh nhẹ bắn lên người làm cho người ta cảm thấy dễ chịu, khoan khoái. Hồ nước tĩnh lặng như một tấm gương, phản chiếu cảnh sắc xung quanh. Gió khẽ thổi, sóng nước dập dờn cảnh sắc như nhẹ lay động khiến cho người ta nhìn không chớp mắt dường như bị vẻ mỹ lệ của nó thu hút.......
“Không tồi chứ, chúng ta đến cái đình phía trước kia đi. Nơi ấy có thể quan sát được toàn bộ Quan Nguyệt Hồ." Hắn liền chỉ về cái đình ở phía đối diện không xa.
“Quan Nguyệt Hồ?"
“Đúng vậy, hồ này tên gọi là Quan Nguyệt Hồ, ở đây phải xem vào đêm tối mới có hương vị chứ! Đặc biệt là vào buổi tối khi mặt trăng lên cao, ánh trăng chiếu lên mặt hồ, sương đêm mông lung như bao phủ toàn bộ cảnh vật, càng tăng thêm nét huyền bí."
“Oa, tuyệt vời! Buổi tối ta nhất định phải bảo Mạc đại ca dẫn ta tới." Nghe hắn nói xong, trong lòng vô cùng mong đợi, chỉ mới tưởng tượng thôi đã khiến người ta say mê.
“Ta cũng có thể mang nàng đi, sao phải tìm đại ca chứ?" Hắn có chút không phục nói.
Nàng cười cười không đáp lại.
“Hừ, thật không công bằng." Hắn cố ý chu môi tỏ vẻ không phục. Thực ra ở chung cả một ngày, hắn phát hiện Kỳ Nhi rất hoạt bát lại thông minh, còn có thể xuất khẩu thành thơ, hoàn toàn phá tan ấn tượng tốt đẹp đầu tiên của hắn với nàng.Hơn nữa có đôi lúc cùng nàng nói chuyện hắn rất tự nhiên mà quên mất nàng vốn là một cô nương, cái này–– cái này thật sự là rất không phù hợp đi, ngay cả chính hắn cũng không dám tin điều này có thể xảy ra, rõ ràng là cùng một đại mỹ nhân ở chung sao lại có cảm giác như huynh đệ chứ? Nói ra chắc chắn sẽ chẳng có ai tin. Hắn không nhịn được thở dài.
“Này, ngươi sẽ không thật sự để tâm đó chứ? Ta xem ngươi như là bằng hữu mới nói sự thật với ngươi nha, tất nhiên, đi cùng với ngươi cũng được nhưng mà với những chuyện như vậy ta nghĩ đi cùng với Mạc đại ca có vẻ thích hợp hơn. Vì vậy cũng không phải do ngươi không tốt, mà dựa trên khía cạnh ‘thiên thời, địa lợi’ thì ngươi dường như không thích hợp lắm. Ta nói như thế ngươi hiểu chứ?" Nhìn dáng vẻ chán nản của hắn, nàng có lòng tốt an ủi hắn.
“Đã biết." Hắn kiêu ngạo xoay người.
Khía cạnh ‘thiên thời, địa lợi’ ư? Xem nàng nói thành cái gì đây, chẳng qua là thích cùng đại ca ở chung một chỗ thôi, còn nói ra những lời vô nghĩa.
“Vậy là tốt rồi." Nàng để mặc hắn kéo đi, ở phía sau nên không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, tự cho mình là đúng nói.
Một lúc sâu liền tới đình, nó được xây dựng theo kiểu đài cao, cần phải bước lên mười hai bậc thềm mới có thể lên đài để ngắm cảnh. Về điểm này nàng có ý kiến.
“Trời ạ, còn phải lên bậc thềm nữa sao? Hiện giờ chân ta cũng không còn sức lực để leo lên nữa, làm sao bây giờ?" Nàng nhìn về phía hắn. Hắn nhận được ánh mắt của nàng đương nhiên hiểu được nàng muốn nói cái gì. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở chung hắn phát hiện nàng còn có một khuyết điểm lớn nhất, chính là––lười biếng.
Có thể không cần mình ra tay liền tuyệt đối sẽ không động tay ngọc.
Dĩ nhiên ý tứ của nàng cũng có thể hiểu là, đúng lúc người bên cạnh nàng có thể đảm đương nhiều trọng trách.
Bắt đầu từ“ta – muội".
“Chỉ cần như thế nào?" Nói mau, hắn không kiên nhẫn hỏi, từ khi nào Tiêu Hồng Mai lại trở nên dài dòng như thế.
“Sự thật là muốn trị bệnh này cũng không khó, chỉ cần giúp nàng thông khi bằng cách dùng môi kề môi thổi khí vào cho nàng, sau đó tĩnh dưỡng hai, ba ngày là được.Ta nghĩ tự mình chữa trị cho nàng nhưng là nam nữ thụ thụ bất thân chỉ sợ..."
“Không được!" Mạc Tịch Thiên trừng mắt nhìn hắn kiên quyết phản đối! Trong mắt hiện lên ý cảnh cáo ‘ngươi dám làm như vậy sẽ chết rất khó coi.’
“Tất nhiên là không được rồi, nếu ta làm như thế, Trình Trúc sẽ đánh chết ta mất, tuy rằng là cứu một mạng người nhưng ta cũng không dám mạo hiểm đâu." Hắn bày ra vẻ mặt tiểu sinh sợ sệt, Trình Trúc là vị hôn thê của hắn nhưng là một người rất hay ghen, chuyện này mọi người đều biết.
Hắn lại nói tiếp :“Nhưng mà...nếu trong vòng ba canh giờ không cứu nàng thì chỉ sợ chúng ta phải bỏ tiền chuẩn bị cho nàng một cỗ quan tài đấy...."
“Ngươi nói trong vòng ba canh giờ không cứu nàng, nàng sẽ chết sao?" Mạc Tịch Thiên căng thẳng toàn thân cứng đờ.
“Đúng vậy!" Hắn rất thẳng thắn trả lời, trong lòng lại cười mãi không dứt.
“Chẳng lẽ không còn phương phác khác sao?"
“Không có." Hắn vô cùng chắc chắn trả lời.
Mạc Tịch Thiên nhíu mày, trầm tư một lúc muốn nói lại thôi. Một lúc sau, cuối cùng cũng quyết định xong mở miệng nói :“Hồng Mai, ngươi ra ngoài trước đi."
“Bảo chủ, ngươi muốn nói..." Tiêu Hồng Mai giả vờ như không hiểu ý hắn, do dự hỏi lại.
“Ta nói ngươi có thể đi ra ngoài rồi." Hắn không kiên nhẫn nói.
“Bảo chủ, ngươi phải suy nghĩ cẩn thận, chuyện này có liên quan đến...." Hắn giả vờ ngăn cản nhưng trong lòng lại cười đến sắp vỡ bụng rồi.
“Ta biết rõ mình đang làm cái gì."
“Vậy là được rồi, kia...Hồng Mai xin cáo lui." Lúc này, hắn cũng không dám nhìn về phía Kỳ Nhi, rất nhanh đã lui tới cạnh cửa còn có lòng tốt đóng chặt cửa lại. Sau đó lấy tốc độ giống như ma đuổi chạy ra ngoài, trốn ở trong một khóm hoa bật cười ha hả. Hắn nếu còn tiếp tục nhịn cười thì sẽ bị nội thương mất.
Trời còn thương hắn! Cuối cùng hắn cũng có được cơ hội để chỉnh Kỳ Nhi. Ông trời đúng là vẫn còn có mắt, hắn cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Từ nhỏ hắn vẫn hay cùng sư phụ đến chỗ Vân Hà sư thái thăm hỏi, Vân Hà sư thái cũng không thích gặp người lạ cho nên hắn cũng chưa từng gặp qua sư thái nhưng lại rất nhiều lần được đồ đệ của sư thái “chiếu cố".
Mỗi lần đều bị Kỳ Nhi gắt gao chèn ép, chỉ vì hắn lớn hơn nàng vài tuổi cho nên khi người bị hại là hắn chạy đi tố cáo vì bị khi dễ thì lại bị sư phụ trách mắng. Mà tiểu ác ma kia bày ra một vẻ mặt đáng thương, nói do nàng không cẩn thận thôi.
Trời biết, nào có nhiều lần không cẩn thận như vậy chứ? Hai, ba lần không nói làm gì nhưng là mười lần, hai mươi lần thì là gì đây?
Nhớ lại chuyện trước kia, hắn không nhịn được căm hận hừ một tiếng, sau đó lại nở nụ cười quái dị, mang theo vui sướng đã trả được thù...
Lần này không phải là hắn cố ý trả thù, mà chính là nàng tự tìm đến, hơn nữa Mạc Tịch Thiên cũng không có kén chọn, là niềm mơ ước của biết bao nhiêu cô gái. Đúng vậy, nói đến thật sự là rất có lợi cho nàng. Chỉ có điều, Mạc Tịch Thiên cũng rất là đáng thương, không biết sẽ phải chịu loại “chiếu cố" gì đây.
Bỗng nhiên, Tiêu Hồng Mai rùng mình một cái, nghĩ đến thủ đoạn của Kỳ Nhi...
Không được, hắn vẫn nên tránh xa một chút, nếu không hắn sẽ chết rất bi thảm, rất khó coi. Trong lòng vừa nghĩ liền nhanh chóng thực hiện, cái gì hắn cũng không mang theo, lập tức kêu hộ vệ chuyển lời cho bảo chủ rồi chạy trốn.
Trong lúc Tiêu Hồng Mai vội vàng trốn chạy thì hiện tại ở bên trong phòng Mạc Tịch Thiên đang nhìn chằm chằm thiên hạ trên giường do dự không dám hành động.
Kỳ Nhi nhắm chặt hai mắt, trong lòng lại đang mắng chửi Tiêu Hồng Mai, đây là cái mưu kế quái quỷ gì vậy? Rõ ràng là muốn chỉnh nàng mà, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn, hơn nữa sẽ làm cho hắn chết rất khó coi.
Bỗng nhiên, hơi thở của Mạc Tịch Thiên lại truyền đến rất gần. Trời ạ, hắn thực sự muốn làm theo lời tên khốn Tiêu Hồng Mai kia, phải làm sao bây giờ? Nàng tạm thời không nghĩ được gì, lại nhớ tới dáng vẻ cùng với đôi mắt đen sâu thẩm như bảo thạch của hắn, tim nàng không khống chế được đập càng nhanh....
Mạc Tịch Thiên chậm rãi bước tới gần nàng, ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người nàng càng khiến cho tim hắn đập nhanh hơn.
Trời ơi! Nàng ......Cánh môi phấn hồng xinh đẹp của nàng như hấp dẫn hắn, môi hắn nhẹ nhàng tiến đến gần môi nàng cảm thấy miệng nàng mím chặt, dùng tay dịu dàng nắm lấy hai má nàng làm cho miệng của nàng mở ra, hắn lại lần nữa dán lên môi nàng thổi khí. Cảm xúc mềm mại, non mịn trơn bóng khiến cho hắn say mê, hắn ép buộc chính mình phải tập trung giúp nàng thông khí, đè nén ham muốn đang từ từ nổi lên.
Cuối cùng, thấy nàng hơi động hắn vội rời khỏi lùi ra sau ba bước.
Trời ạ! Hắn sao có thể mê muội như vậy chứ ? Hắn cố gắng bình ổn lại cơn sóng ngầm trong lòng, lúc nàng mở mắt ra hắn đã khôi phục lại như cũ, một bộ dạng bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
“Đây là đâu? Sao ta lại ở đây?" Nàng cố ý tỏ ra nghi ngờ, ánh mắt dần dần đặt trên người Mạc Tịch Thiên đang đứng cách nàng khá xa.
“Nơi đây là Hồn Thiên Bảo, ngươi từ trên cây rơi xuống ngất xỉu ta liền mang ngươi đến đây, ngươi có thể an tâm ở lại đây tĩnh dưỡng." Mạc Tịch Thiên lãnh đạm nói.
“A, ta nhớ ra rồi ngươi chính là người đứng dưới tàng cây kia. Là ngươi đã cứu ta?" Nàng trái nhìn phải nhìn.
“Đây là nhà ngươi sao?"
“Đúng, ta là chủ nhân ở đây tên là Mạc Tịch Thiên, còn ngươi?"
“Ta tên là Kỳ Nhi, cám ơn ngươi đã cứu ta." Mặt nàng ửng hồng. “Đúng rồi, sao ngươi lại cách ta xa như vậy? Như vậy cũng không tiện nói chuyện nha." Đây là nghi vấn của nàng sau khi mở mắt ra.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy lúng túng, lạnh lùng trả lời :“Cái này....Không có gì, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi trước ta sẽ phái người đến chăm sóc cho ngươi, ta có việc phải đi trước."
Không chờ nàng trả lời, hắn vội vàng mở cửa ra bước đi. Mạc Tịch Thiên hắn khi nào thì trở nên chật vật như vậy chứ ?
Để lại Kỳ Nhi vừa cảm thấy kì quái lại có chút thất vọng.
Trong chốc lát, Kỳ Nhi mới nghiêm túc nhớ đến–– vừa rồi cảm giác miệng kề miệng––Ai nha! Nàng ôm lấy hai gò má nóng rực, chậm rãi nhớ lại tình hình vừa nãy cùng với hành động vội vàng rời khỏi của hắn xâu chuỗi lại. Thật sự là quá mất mặt mà! Nàng thế nhưng lại bị một người nam nhân hôn? Tuy là lúc ấy nàng “Thật sự" bị ngất xỉu, tuy là hắn cũng không phải “Cố ý" , tuy là nàng cũng không chán ghét “Hơi thở" của hắn, tuy là nàng cũng không chán ghét đôi môi lạnh lẽo của hắn......
Ai nha! Tóm lại, tất cả đều là lỗi của tên xấu xa, tên chết tiệt, tên khốn Hồng Mai kia! Tên khốn Hồng Mai kia! Hắn căn bản là cố ý! Nghĩ đến đây, nàng đem tất cả những xấu hổ đó biến thành oán hận sâu sắc.
Được, tốt lắm! Tiêu Hồng Mai ơi là Tiêu Hồng Mai! Không ngờ ngươi lại to gan lớn mật như vậy, dám chọc giận Kỳ Nhi ta. Nàng túm chặt lấy khăn trải giường trắng tinh, nghĩ đến điều gì đó khóe miệng liền giương lên một nụ cười tà ác. Lúc buông tay ra thì khăn trải giường đã nát vụn thành tro bụi từ trong tay nàng bay lả tả....Giống như những bông tuyết bay bay. Nàng nhìn từng mảnh nhỏ khăn trải giường rơi trên đất giống như đang nhìn thấy kết cục của Tiêu Hồng Mai. Nàng đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào.
Thật dễ dàng nhận ra rằng, quá khứ ta đối xử với ngươi thật sự vẫn còn quá khoan dung––Tiêu, Hồng, Mai.
Lúc này, đang trên đường chạy trốn Tiêu Hồng Mai bỗng nhiên cảm thấy một trận gió lạnh thấu xương thổi tới, hắn rùng mình một cái, quay đầu lại xem thì thấy đã thật sự cách Hồn Thiên Bảo khá xa rồi.
Đột nhiên hắn cảm thấy có chút hối hận, bởi vì hắn nhớ đến danh ngôn của Kỳ Nhi ‘nhận của người từng giọt, nhất định phải báo đáp như nước suối chảy ra’!
Xem ra là không thể quay về Hồn Thiên Bảo được, hắn phải trốn xa một chút mới được, cho dù phải trốn trong sa mạc hoang vắng hắn cũng chấp nhận.
Kì lạ, kì lạ, thật sự kì lạ! Luôn luôn hoạt bát, hiếu động như Kỳ Nhi lại có thể ba ngày liên tiếp ở trong Ngọc Trúc Hiên của Tiêu Hồng Mai không hề ra ngoài một bước?
Chẳng lẽ là nàng đổi tính rồi?
Không phải! Đó là do Tiêu Hồng Mai bỏ trốn làm cho nàng không thể trút giận, vì thế tự nhiên chỗ ở của Tiêu Hồng Mai liền thay chủ trả nợ.
Nếu muốn báo thù, nhất định phải làm đến nơi đến chốn mới được.
Vì thế nàng đã phải bỏ ra ba ngày để “sửa sang" lại địa bàn của Tiêu tiên sinh.
Cho đến tận bây giờ mới xong, nàng đặc biệt hài lòng với thành quả của chính mình tạo ra. Dựa theo sự hiểu biết của nàng với Tiêu tiên sinh chỉ có thể dùng bốn chữ “Rõ như lòng bàn tay" để miêu tả thôi. Tiêu đại tiên sinh sợ nhất là gì?
Chỉ có một chữ “Rắn" mà thôi. Ha! Ha! Ha!
Cho nên, bên ngoài Ngọc Trúc Hiên trong một mảng lớn rừng trúc hiện tại có ít nhất trên một trăm con rắn các loại kéo đến cư trú.Mà vốn là một mảnh vườn xinh đẹp lại mắc vào một cái khung bằng trúc, ....cong bên trong phòng thì sao? Trong phòng còn hoành tráng hơn.
Vừa vào phòng, nổi bật nhất là chiếc ghế dựa bằng gỗ mun trân quý mà Tiêu Hồng Mai yêu thích nhất, đặc biệt nhờ người từ ngoài thành vận chuyển vào. Chiếc ghế dựa kia được điêu khắc, chạm trổ từ một khối gỗ rất lớn với những đường nét tinh xảo rất đẹp. Đến bây giờ nó vẫn được đặt ở chỗ cũ nhưng hình dạng lại có chút thay đổi giống như một con Cự xà đang uốn mình, rất sống động đảm bảo khi Tiêu Hồng Mai trở về sẽ tức đến sùi bọt mép. Để hoàn thành tác phẩm vĩ đại này Kỳ Nhi phải bỏ biết bao nhiêu công sức ra đó! Tạm bỏ qua động cơ bất chính của nàng, quả thật đây là tác phẩm điêu khắc không tồi, rất đáng khen tặng.
Những đồ vật khác cũng cùng chung số phận, dưới bàn tay khéo léo của Kỳ Nhi cũng biến hết thành hình rắn. Thật không thể tưởng tượng nổi một ngày nào đó Tiêu Hồng Mai trở về sẽ có cảm nghĩ như thế nào, sợ rằng sẽ vô cùng hối hận vì đã vui mừng quá sớm, chọc đến Kỳ Nhi - Tiểu ác ma này!
Sự thật thì hắn đang trên đường chạy trốn đã sớm hối hận đến chết đi được.
Ba ngày, suốt ba ngày Mạc Tịch Thiên nhẫn nại không đi tìm Kỳ Nhi.
Đối với loại tình cảm xa lạ bỗng nhiên xuất hiện này hắn thật sự không biết nên làm gì, đành phải trốn tránh bắt buộc bản thân vùi đầu vào công việc. Nhưng chỉ cần có thời gian rảnh, ngay cả trong giấc mơ hình bóng của nàng cũng sẽ tự động hiện ra trong đầu hắn khiến cho tâm trí hắn hỗn loạn không thể an tĩnh.
Suốt ba ngày qua, cuối cùng hắn cũng bị bóng dáng của nàng đánh bại. Hắn phải thừa nhận rằng từ lần đầu tiên gặp mặt trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tim của hắn đã bị nàng chiếm giữ, đây có thể gọi là vừa gặp đã yêu đi? Ha, hắn tự giễu cười, không nghĩ tới từ trước đến nay tự kiềm chế bản thân, không động tâm với bất kỳ nữ nhân nào lại có thể dễ dàng thua trong tay nàng mà chính bản thân còn không biết, đúng như Mạc Tương Vân đã nói
Liều Kỳ Nhi, đã được định trước là người duy nhất mà Mạc Tịch Thiên hắn trọn kiếp này yêu say đắm.
Nhưng không biết nàng đối với mình có cảm giác gì hay không ?
Nghĩ đến đây hắn lại cảm thấy vô cùng phiền muộn. Nàng cón quá nhỏ, nhìn qua vẫn còn là một tiểu hài tử, ước chừng chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi đi ? Nàng sẽ không chê hắn quá già đấy chứ ? Nhíu mày, hắn phất phất tay, không muốn nghĩ đến vấn đề phiền muộn này nữa.
Nghe nô tỳ nói ba ngày nay nàng cũng không có bước ra khỏi Ngọc Trúc Hiên nửa bước, trái lại còn tràn đầy hăng hái sửa sang lại Ngọc Trúc Hiên từ trong ra ngoài, còn không cho phép bọn họ bước vào bên trong, có vẻ rất thần bí.
Có lẽ hắn cũng nên đi xem đang xảy ra chuyện gì, quan trọng nhất là hắn muốn nhìn nàng một chút, cùng nàng nói chuyện hoặc là....có thể làm điều gì đó.
Bước vào Ngọc Trúc Hiên hắn liền hỏi rõ xem Kỳ Nhi đang ở đâu, rồi cho tất cả người hầu lui xuống chỉ để lại vài tên thị vệ, một mình đi về phía sân sau, từ xa đã nhìn thấy một thân hình nho nhỏ gần như đang nằm bò trên mặt đất không biết đang làm cái gì ?
“Nàng đang làm gì vậy?" Hắn ngồi xổm xuống, hiếu kì nhìn nàng cả người đầy bùn đất cầm một cái xẻng nhỏ đang cố gắng đào đất lên giống như đang tìm một bảo vật gì đó.
“Lấy trứng sâu trắng." Nàng cũng không ngẩng đầu lên đáp lại.
“Trứng sâu trắng?"
“Đúng rồi, ngươi muốn giúp sao?" Nàng quay đầu nhìn về phía hắn.
Chậc! Mới vài ngày không gặp vẫn khôi ngô, tuấn tú như vậy. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của hắn liền có chút bực mình.
“Nếu đã không giúp gì được thì xin đừng quấy rầy ta làm việc." Còn chưa nói xong lại tiếp tục quay đầu đào tiếp.
Hắn không nói được lời nào, chỉ đứng một bên nhìn cũng không bắt tay vào giúp đỡ. Không phải là hắn không muốn giúp,mà là từ khi sinh ra cho đến bây giờ ngay cả sâu lớn lên trông như thế nào cũng không biết, hơn nữa còn là trứng sâu? Nhìn dáng vẻ nàng chuyên tâm hăng hái chiến đấu cùng bùn đất, hắn lắc đầu, xem ra chính mình lại tự chuốc lấy phiền toái nho nhỏ rồi. Đáy mắt tràn đầy ý cười, hắn thích dáng vẻ chuyên tâm, hoạt bát kia của nàng.
“A!" Nàng đột nhiên hét to một tiếng, hắn liền giật mình. Chỉ thấy nàng vui vẻ cầm lên chiếc hộp nhỏ ở bên cạnh, thật cẩn thận từ trong đất nhặt lên một viên tròn tròn trong suốt màu trắng.
“Cuối cùng ta cũng tìm được rồi! Ta biết dưới này nhất định có mà, chậc chậc! Vẫn là một ổ trứng to mà!" Nàng vô cùng hài lòng kêu to.
“Đây là trứng sâu trắng sao? " Hắn tò mò hỏi.
“Đúng thế, rất đẹp phải không? " Nàng cầm lên một viên tỏa ra ánh sáng rực rỡ để cho hắn nhìn rõ hơn, nhẹ tay để vào trong hộp nói: “ Cũng không được để nó ngoài ánh sáng mặt trời quá lâu, nếu không sẽ không thể nở ra sâu non được." Lúc này, nàng rất vui vẻ nên đã quên đi trước đó vẫn còn giận hắn, cùng hắn chậm rãi nói.
“Nàng muốn nuôi cái này sao?" Hắn hi vọng nàng sẽ phủ nhận.
“Đúng vậy, Ngươi không biết đâu chúng nó rất đáng yêu nha, khi mới sinh ra thì nho nhỏ, hôi hôi nhưng khi lớn lên một chút sẽ trở nên trắng trắng, mập mạp, càng ngày càng xinh đẹp đó." Trong mắt nàng lộ ra tia sáng giống như đã thấy được mấy bóng dáng trắng, mập bò lúc nhúc.
Mạc Tịch Thiên thấy vẻ mặt vui sướng của nàng cũng cảm thấy vui mừng theo, nhưng mà, nàng có vẻ hơi kì quái đi? Nữ hài tử bình thường sẽ không thích cái gì mà nàng vừa miêu tả, hình như là nuôi sâu? Giống như lời nàng nói nó lớn lên trắng trắng mập mạp thật sự rất đáng yêu sao?
“Sở thích của nàng có chút kì quái." Hắn nói ra sự thật.
Nàng không cho là đúng liếc hắn một cái, ung dung trả lời:“Mỗi người đều có những thứ đặc biệt đối với mình, ví dụ như: có người coi rượu như mạng nhưng lại có người không thích ; có người thích nuôi gà nuôi vịt nhưng cũng có người không đồng ý. Tóm lại, mọi người đối với những vật mà mình không thích lại thấy người khác không nỡ buông tay liền cảm thấy kì quái cho nên ngươi đối với sở thích của ta thấy kì lạ nhưng ta thì không."
Nói xong một chuỗi dài kỳ quái với không kỳ quái, nàng nhịn không được muốn bật cười nhưng lại có người đi trước nàng một bước –– nàng kinh ngạc nhìn qua Mạc Tịch Thiên đang cười đến rất phô trương nhưng lại thấy khuôn mặt hắn rất được....
“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi cười nha."
“Trời ạ! Nàng rất thú vị."
Giọng nói thanh thúy cùng trầm ổn vang lên cùng một lúc, cũng cùng lúc im bặt, hai người bọn họ hứng thú nhìn đối phương, nhìn nhau, không khí lúc này bỗng trở nên đầm ấm cả hai nhịn không được cười to.
Trong một khoảng thời gian ngắn tiếng cười từ Ngọc Trúc Hiên liền vang vọng khắp nơi, giọng nói nam tính trầm ổn, mê người khiến cho thị vệ canh gác bên ngoài hiên cảm thấy ngạc nhiên, cằm đều nhanh rớt xuống. Tiếng cười kia––tiếng cười kia là của bảo chủ bọn họ sao? Bọn họ không chút do dự bác bỏ sự thật này. Cho dù bọn họ vô cùng chắc chắn trong hiên kia chỉ có một người nam nhân––là người từ trước đến bây giờ đều rất nghiêm túc, Mạc vô tình, không tùy tiện nói cười.....Bảo chủ Hồn thiên bảo.
Mạc Tịch Thiên đi theo Kỳ Nhi vào bên trong Ngọc Trúc Hiên.Khi vừa mới bước vào hắn liền phát hiện nơi này giống như có chút gì đó là lạ?
“Kỳ Nhi, không phải nàng thích nuôi rắn đấy chứ?" Rất có khả năng, rắn cùng sâu không phải cũng giống nhau sao? Hắn nhìn quanh bốn phía đâu đâu cũng là hình rắn, trên tường cũng treo đầy tranh các loại rắn, chiếc ghế tựa hình Cự Xà to lớn kia càng làm cho người khác chú ý.
“Nuôi rắn? Không có nha, tuy rằng ta không ghét rắn nhưng là mùi của nó quá nặng, ta sẽ không nuôi nó đâu." Nàng vừa nói vừa nhìn theo ánh mắt của hắn nhìn qua,thật sự là một chiếc ghế dựa được điêu khắc rất nổi bật nha––
“Như thế nào? Chạm khắc không tồi phải không? Đây chính là kiệt tác mà ta phải tỉ mỉ mới làm ra đó!" Nàng đắc ý khoe khoang.
“Nàng thay đổi đồ vật của Tiêu đại phu như thế có chút không đúng đi?" Hắn nhớ rõ chiếc ghế kia là đồ vật mà Tiêu Hồng Mai rất yêu quý, có một lần bị con trai của Trần đường chủ không cẩn thận cắt qua một đường, từ trước đến giờ hắn luôn ôn hòa hiếm khi tức giận nhưng lại nổi giận mắng con trai của Trần đường chủ một trận, vốn là một chiếc ghế bóng bẩy, trang nhã hiện giờ lại biến thành Đại xà chiếm giữ––tuy nó được điêu khắc vô cùng tinh xảo, khéo léo nhưng hắn vẫn là rất lo lắng cho Kỳ Nhi.
“Yên tâm đi, ta đảm bảo Tiêu đại phu sẽ ‘Rất thích’ nó." Nàng híp mắt cười gian xảo, tốt nhất là hắn đừng có quay trở về.
“Đúng rồi, Mạc Bảo chủ, ngươi có khát nước hay không? Ở đây đợi ta một chút, ta đi vào trong pha trà cho ngươi."
“Không cần phiền toái, còn nữa nàng không cần gọi ta là Mạc bảo chủ, nghe rất xa lạ, chúng ta đã là bằng hữu không phải sao?"
“Thật sự! Chúng ta đã là bằng hữu nha, oa! Quá tuyệt vời!" Nàng nhảy lên reo hò! Bước đến gần ôm lấy cánh tay của hắn.
“Ta sẽ gọi ngươi là Mạc đại ca nhé, chúng ta nếu đã là bằng hữu như vậy ta có thể ở trong này thật lâu, thật lâu ngươi cũng không được đuổi ta nha?"
Thấy nàng vui vẻ hắn cũng vui theo.
“Ta có thể chuẩn bị một viện nhỏ cho nàng, nàng thích ở lại bao lâu cũng được." Hắn không nhịn được vuốt nhẹ mái tóc trơn mượt của nàng, ôn nhu nói.
Hắn ở bên tai nàng thấp giọng lẩm bẩm, không khí có vẻ vô cùng thân thiết khiến nàng nhất thời đỏ mặt. Sao giọng nói của hắn lại mê người đến vậy chứ? Cuối cùng nàng không được tự nhiên cúi đầu, nhẹ đẩy hắn ra, cố gắng đè xuống tâm tư đang hỗn loạn của mình.
“Nàng không vui sao?" Thấy nàng rời đi trong lòng hắn có chút mất mát, chẳng nhẽ nàng không thích hắn sao?
“Không phải." Nàng vội vàng phủ nhận.
“Ta nghĩ mấy ngày hôm nay ta đều sống ở Ngọc Trúc Hiên nên thấy quen rồi, không cần làm phiền ngươi nữa."
“Không phiền toái, hơn nữa đây là nơi ở của Tiêu đại phu nếu hắn trở về thì sẽ không tiện lắm."
“Hắn không thể nhanh như vậy liền trở lại chứ?" Tuy là một câu hỏi nhưng trong lòng Kỳ Nhi thì là một câu khẳng định.
Lúc này, Tiêu Hồng Mai kia cho dù phải trốn đến hoang mạc, có chết cũng không muốn trở về chui đầu vào lưới đi? Xem ra đối với Tiêu Hồng Mai, Kỳ Nhi thật sự nắm trong lòng bàn tay, đều hiểu rất rõ suy nghĩ của hắn.
Hơn nữa....cho dù hắn đã quay về thì nơi này hắn dám ở lại sao? Hắc...hắc...Nàng cười vô cùng đắc ý.
“Tóm lại, ta sẽ giúp nàng chuẩn bị một chỗ khác, nàng cứ tạm thời ở lại nơi này đi."
“Được rồi. Nhưng trước tiên ngươi có thể dẫn ta đi dạo xung quanh không, ta thật sự rất buồn chán nha! Xuân Ly các nàng cũng không thể cả ngày chơi với ta được, hơn nữa ta trêu đùa thì phần nhiều các nàng đều không dám chơi nha, nhìn thấy sâu bướm trắng liền oa oa kêu, thật không hiểu nổi chúng đáng yêu lại thú vị như thế sao các nàng lại sợ chứ? Ngoại trừ Ngọc Trúc Hiên những nơi khác ta không quen thuộc, ngươi có thể dẫn ta đi được không?"
Xuân Ly cùng Hạ Diễm là nha hoàn do Mạc Tịch Thiên phái đến hầu hạ nàng. Xuân Ly thì thanh tú, đáng yêu lúc nào cũng là một dáng vẻ sợ hãi khiến cho nàng rất thích trêu chọc.Hạ Diễm thì có phần khôn khéo, từng trải hơn, có đôi khi nàng nghi ngờ không biết Hạ Diễm có phải lớn hơn nàng không, chỉ hơi nói đùa một chút cũng có thể phất tay áo bỏ đi, rất có cá tính.
Nhìn thấy vẻ mặt cầu xin đáng thương như vậy thì ai có thể nói không được chứ? Huống chi là trái tim của Mạc Tịch Thiên đã bị nàng chiếm giữ, mỹ nhân trong lòng đang cầu xin đương nhiên là hắn rất vui sướng và đáp ứng lâu rồi!
Thấy Kỳ Nhi đem trứng sâu màu trắng vất vả lắm mới lấy được đặt vào lớp xốp ấm áp trong chậu trồng hoa, nhẹ nhàng đem nó vùi xuống.
“Nuôi ở nơi này sao?" Hắn bước đến bên cạnh nàng hỏi.
Nàng quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn hắn một cái cười nói: “Đúng vậy, nếu không ngươi nghĩ ta sẽ coi chúng nó như bảo thạch* đặt trong hộp lau chùi mỗi ngày sao?"
* bảo thạch: đá quý
Mạc Tịch Thiên tưởng tượng ra hình ảnh đó, không nhịn được mỉm cười.“Phải mất khoảng bao lâu thì chúng nó mới có thể nở ra sâu non?"
“Không chắc chắn, nhưng theo ta đoán chắc khoảng mấy ngày nữa đi? Chỉ có điều chờ chúng nó lớn lên hóa nhộng thì phải mất gần một năm nữa."
“Một năm? Hóa nhộng?"
“Đúng thế, chờ chúng nó kết kén hóa nhộng rồi mới trưởng thành cũng phải mất một, hai tháng nữa thời khắc khi phá kén thành công là lúc hưng phấn nhất, chúng nó sẽ biến thành bọ rùa xinh đẹp nhất thế gian này, lấp lánh sắc xanh cùng rực rỡ sắc vàng giống như một khối bảo thạch phát sáng."
Nói xong trong mắt nàng phát ra ánh sáng rực rỡ khiến cho Mạc Tịch Thiên nhìn vào có chút mê muội, giờ phút này nàng thật rực rỡ mê hoặc người, tim của hắn liền đập sai nhịp, tâm trí của hắn như lạc vào chốn thần tiên, hắn vội vàng dừng suy nghĩ chuyên tâm cùng nàng trò chuyện.
“Bọ rùa? Nàng nói trứng sâu trắng đó là trứng bọ rùa sao?" Hắn cảm thấy có chút không thể tin được.
“Đúng vậy."
Nàng lấy một ít nước vẩy xuống đất vừa giống như là đang tưới cây vừa nói: “Đất này cũng không phải là đất bình thường, phần lớn là lá cây vừa mới mục nát cho nên có hơi ấm ấm, hôi hôi nhưng vẫn phải thường xuyên duy trì độ ẩm. Tuy vậy nhưng lại không thể quá ẩm ướt nếu không sẽ dễ bị mốc đến lúc đó là không thể cứu được."
“Không nghĩ nàng đối với những cái này lại hiểu biết như vậy, ta ngay cả trứng bọ rùa cũng là lần đầu tiên nghe thấy, nàng thực sự là không đơn giản." Hắn thật lòng khen ngợi, cứ tưởng rằng nàng nuôi trứng sâu chỉ là nhất thời vui thích, chơi xong thì thôi, không ngờ rằng nàng thật sự nghiêm túc nuôi ấu trùng bọ rùa, điều này khiến hắn vừa bội phục lại vừa yêu thích.
“Hắc! Tàm tạm." Thật ra chuyện về loại côn trùng này phần lớn là do sư phụ dạy cho nàng, ở trên núi Vân Hà của nàng có rất nhiều côn trùng xinh đẹp, có thể nói về phương diện này thì sư phụ là chuyên gia, nhưng nàng cũng nghi ngờ không biết sư phụ có bản lĩnh gì đó hay không? Chỉ có điều đáng ra ở phương Bắc lạnh giá như vậy phải là rất khó tìm được bọ rùa chứ, nhưng mấy ngày nay nàng lại đào được rất nhiều trứng như vậy khiến nàng có chút ngạc nhiên.
“Được rồi, việc lớn đã xong." Nàng phủi phủi tay, nhìn thấy chậu hoa đã được sắp xếp tốt vừa lòng cười nói.
“Như vậy là được rồi sao? Mỗi ngày đều phải tưới nước sao?" Mạc Tịch Thiên chỉ vào chậu hoa kia hỏi.
“Không cần phải tưới nước mỗi ngày, chỉ cần thấy đất khô mới phải tưới thôi. Được rồi, đừng xem nữa, không phải ngươi đã đồng ý dẫn ta đi dạo sao?" Nàng lắc nhẹ ống tay áo của Mạc Tịch Thiên, tràn đầy mong đợi nói.
“Bây giờ sao?"
“Buổi chiều ngươi bận việc sao?"
“Không có."
“Vậy chúng ta đi thôi." Không cho hắn cơ hội từ chối, nàng cứng rắn kéo hắn đi ra ngoài cửa, mà Mạc Tịch Thiên cũng rất vui vì nàng không có ý trốn tránh hắn, đây có phải đại biểu cho việc nàng đối với hắn cũng có cảm giác?
Mấy ngày sau đó, Mạc Tịch Thiên bỏ lại hết những công vụ rắc rối dẫn nàng dao chơi khắp nơi trong Hồn Thiên Bảo, mà nàng luôn hiếu kỳ hỏi đông hỏi tây, sôi nổi không có một giây phút yên lặng. Mạc Tịch Thiên cũng không chút nào che giấu sự cưng chiều của mình đối với Kỳ Nhi khắp nơi bao dung nàng, chấp nhận toàn bộ hành động kỳ quái của nàng hơn nữa còn làm không biết chán. Đối với tính cách đặc biệt của nàng chỉ làm cho hắn càng thêm ái mộ, càng thêm yêu nàng say đắm, mọi người đều nhìn ra được bảo chủ đối với vị cô nương xinh đẹp, hoạt bát này đặc biệt yêu thích, mọi người đều rất phấn khởi dự đoán: xem ra không bao lâu nữa Hồn Thiên Bảo sẽ có chuyện vui đây.
Đương nhiên chuyện lớn như vậy cũng rất nhanh đã truyền đến tai của lão thái phu nhân.
Lão phu nhân là bà ngoại của Mạc Tịch Thiên, năm nay đã 97 tuổi nhưng thân thể vẫn vô vùng khỏe mạnh, có thể nói là “gừng càng già càng cay".
Cha mẹ ruột của Mạc Tịch Thiên đã sớm qua đời khi hắn vừa chào đời. Cha mẹ nuôi lúc hắn 17 tuổi cũng đã chết trong một trận dịch bệnh, bỏ lại hắn cùng một người đệ đệ 11 tuổi và trách nhiệm gánh vác Hồn Thiên Bảo. Trong nhà cũng không còn ai thân thích chỉ còn bà ngoại ở phía Nam xa xôi.Trước tình hình thực tế hắn cũng không có cách nào chăm sóc đệ đệ liền đem Tương Vân khi ấy mới được 11 tuổi cho bà ngoại chăm sóc, cho đến lúc Tương Vân tròn 18 tuổi mới được quay về phụ giúp trông coi sản nghiệp. Khi ấy ông ngoại cũng quy tiên nên hắn liền đón bà ngoại về ở cho tới tận bây giờ.
Nói đến chuyện mà lão phu nhân quan tâm nhất đơn giản chính là việc hôn nhân đại sự của bọn họ.
Nhất là Mạc Tịch Thiên, 17 tuổi là tuổi đẹp nhất của con người có quyền được sống hạnh phúc hưởng thụ tuổi trẻ đầy hoài bão. Mà hắn khi ấy lại đang đau khổ vì mất đi người thân, lại phải quản lý gia sản khổng lồ, đôi vai gánh vác trách nhiệm nặng nề. Trải qua sự tôi luyện của thời gian đem một thiếu niên nhanh nhẹn, vui vẻ trở thành một người nam nhân chín chắn, cẩn trọng nhưng cũng vô cùng lạnh lùng, vô tình. Lúc bà vừa mới đến Hồn Thiên Bảo thực sự không thể tin được hắn chính là đứa cháu nghịch ngợm hay quậy phá mà trước đây vẫn bám theo bà làm nũng, điều này làm cho bà cảm thấy rất đau lòng, tiếc nuối.Đến bây giờ Tương Vân đã hai mấy tuổi vẫn còn làm nũng với bà còn hắn dường như là đã quên rồi, đã là người ai chẳng có tình cảm và niềm vui chứ, chẳng qua là hắn chỉ có hứng thú với công việc thôi! Điều này khiến cho bà ân hận mãi không thôi.
Khi còn ở phương Nam đã từng vài lần nghĩ đến cùng bạn già chuyển đến phương Bắc ở cùng với hắn, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, chỉ là không nỡ rời xa quê nhà, hơn nữa cũng biết hắn quản lý Hồn Thiên Bảo khá tốt, cũng không vì cha mẹ qua đời mà làm cho sản nghiệp lụi bại, trái lại càng thêm hưng thịnh. Vì vậy cũng hết sức vui mừng, đối với hắn càng thêm yên tâm cho rằng đứa nhỏ này đã đủ trưởng thành có thể tự mình đảm đương cho nên cũng bỏ qua ý niệm trong đầu. Quan trọng nhất là không nghĩ đến phía sau thành công đó hắn đã phải nỗ lực biết bao nhiêu? Phải trải qua bao nhiêu gian khổ mới biến hắn thành dáng vẻ như bây giờ? Ngay cả trong vài năm qua bà sống ở Hồn Thiên Bảo cũng chưa từng nghe thấy hắn cười một lần nào cả. Nghĩ đến đây bà không nhịn được thở dài, càng thêm tự trách bản thân.
Hiện tại, Thiên nhi vậy mà lại nở nụ cười mà còn là vì một cô nương nữa?
Nếu lời đồn là thật, bà sẽ sắp có chắt trai để bế rồi. Ha ha!
Lão phu nhân không nén nổi nở nụ cười.
Nhớ lúc nha hoàn Xuân Hoa chạy đến nói cho bà thì vẫn là một vẻ mặt không thể tin được, mà khi nghe xong tin rằng chính mình cũng lộ ra vẻ mặt không kém hơn thế là bao. Chỉ có thể dùng từ khó tin để hình dung thôi.
Lão phu nhân vô cùng hiếu kỳ, không biết khuôn mặt tươi cười của cháu trai trông sẽ như thế nào? Còn vị cô nương có thể làm tan chảy tòa băng sơn kia khiến cho cháu trai yêu thương–rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Trong vườn hoa phía sau hậu viện, Kỳ Nhi đang ca ngợi khu vườn trồng đầy hoa cúc kéo dài cả một mảng lớn. Màu vàng rực rỡ của hoa hòa cùng ánh nắng lung linh như một vầng sáng bao quanh thân nàng, nàng cực kỳ vui vẻ. Thỉnh thoảng từ rừng trúc bên cạnh lại có vài chiếc lá trúc khô héo bị gió thổi bay lên, càng làm cho biển hoa thêm thoát tục, tự nhiên. Nàng ngồi trên một tảng đá lớn, chống cằm híp mắt, hưởng thụ hương hoa đang theo gió bay tới khiến cho người ta mê say.
Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên xua tan đi cơn buồn ngủ của nàng.
“Này, ngươi là ai? Không đi làm việc lại trốn ở chỗ này lười biếng, để cho đại tổng quản biết được ngươi liền xong đó! Tiểu nha đầu!"
Ầm ỹ chết đi được, Liễu Kỳ Nhi nàng hiếm khi có được một lần “ý họa tình thơ", người nào lại không sợ chết đến đây quấy rầy vậy? Giống như bình thường, nàng mặt không đổi sắc lười biếng hơi nghiêng đầu, không muốn lãng phí sức lực để tức giận mà cẩn thận quan sát người mới đến, liền âm thầm quyết định kết cục của hắn.
Ừ, dáng vẻ xem như đủ tiêu chuẩn cũng không có hơi thở khiến người ta chán ghét chỉ tiếc là cũng không thể so sánh được với Mạc đại ca. Còn hắn khi nhìn thấy dung mạo của nàng cũng giống như những kẻ khác đứng im tại chỗ, một vẻ mặt kinh ngạc, ngẩn ngơ.....Chỉ kém không có chảy nước miếng mà thôi. Nàng đương nhiên biết bản thân xinh đẹp kinh người cho nên thấy người khác đối với mình như vậy liền đã thành thói quen, không còn để tâm đến nữa. Khiến cho nàng nghi hoặc chính là, dung mạo cùng khí chất phát ra quanh thân người này sao lại có chút quen thuộc như vậy? Được rồi, cũng không có suy nghĩ chán ghét hắn, chỉ trừng phạt nhẹ thôi vậy. Suy nghĩ vừa chuyển, nàng liền lộ ra một nục cười sáng lạn đối với người mới đến.
Mạc Tương Vân không dám tin vào hai mắt của mình, lúc nàng quay đầu lại....Dung nhan tuyệt mỹ chiếu vào trong mắt hắn, hắn liền ngây ngốc ngắm nhìn! Đúng, hắn ngây dại, nàng thật sự rất đẹp, trên thế gian này sao lại có một cô nương xinh đẹp đến vậy, thực sự là một kiệt tác của ông trời, tiên nữ giáng trần cũng không thể đẹp hơn thế đi? Hơn nữa nàng còn dùng ánh mắt sáng ngời lại trong sáng đánh giá hắn từ trên xuống dưới không chút kiêng kỵ, lại còn tươi cười ngọt ngào đối với hắn nữa! Hắn không nén nổi cảm giác lâng lâng, tất nhiên cũng đã quên hết những gì vừa nói với nàng.( điện giật rồi...ha ha >
“Ngươi là ai? Tại sao lại nhìn ta chăm chú như vậy?" Nàng cúi đầu, khép hờ hai mắt, dùng giọng nói dịu dàng hỏi, chiêu này luôn luôn có hiệu quả nha, quả nhiên........
“Không...Không có gì." Hắn bỗng nhiên tỉnh táo lại, sắc mặt ửng hồng, lập tức thu hồi vẻ mặt si ngốc, chưa đến hai giây đã khôi phục lại vẻ phóng khoáng lộ ra nụ cười mê hoặc người, ung dung tự giới thiệu: “Ta tên là Mạc Tương Vân, là chủ nhân nơi đây, xin hỏi cô nương đây là...." Hắn nhìn nàng hỏi.
Nàng cười ngọt ngào, hào phóng đáp lại: “Thì ra là nhị thiếu gia, thất lễ rồi, ta tên là Kỳ Nhi hiện đang ở nhờ trong Ngọc Trúc Hiên của quý bảo."
“Ngọc Trúc Hiên? Đó không phải là nơi ở của Tiêu đại phu sao? Cô nương, nàng cùng Tiêu đại phu không phải là..." Hắn ngạc nhiên hỏi.
“Cho tới bây giờ ta cũng chưa gặp qua Tiêu đại phu. Do ta không cẩn thận từ trên cây ngã xuống, là Mạc đại ca có lòng tốt cứu ta, đưa ta về đây" Nàng tự nhiên trả lời.
“Mạc đại ca?" Hắn càng kinh ngạc hơn. “Khoan đã, nàng đang nói đại ca của ta – Mạc Tịch Thiên? Bảo chủ Hồn Thiên Bảo?" Hắn không dám tin hỏi lại.
“Đúng vậy, rất kỳ quái sao?" Nàng mở to hai mắt nghi ngờ nhìn hắn.
“Không, không kỳ quái." Mới là lạ đó! Cho dù nghĩ như thế nào đi nữa thì vị đại ca băng lãnh của hắn sẽ không bao giờ làm chuyện này, có đánh chết hắn cũng không tin nhưng trước mắt người đẹp hắn cũng không thể nói ra được.
“Nàng ở trong Ngọc Trúc Hiên, vậy Tiêu đại phu thì sao?" Hắn lại hỏi.
“Không biết nha, sau khi ta tỉnh lại cũng không có thấy hắn, nghe nói hắn đi chơi xa không biết lúc nào trở về." Kỳ Nhi rất thành thật nói.
“Nha, thì ra là vậy." Hắn từ trong suy tư phục hồi lại, nhìn nàng cười nói. “Cô nương, nàng vừa tới nơi này nhất định còn chưa quen, không biết ta có được vinh hạnh cùng nàng đi dạo hay không?" Hắn trong lòng tràn đầy chờ mong thật tâm muốn cùng mỹ nhân đi du ngoạn.
“Tốt quá, mấy ngày nay đều là Mạc đại ca dẫn ta đi, nhưng hôm nay hắn không có rảnh bảo ta đi chơi một mình, ngươi bằng lòng dẫn ta đi thì tốt quá, có một vài chỗ ta cũng chưa được đi xem đâu!" Nàng cười dịu dàng đáp ứng hắn, không để ý đén vẻ mặt kinh ngạc của Mạc Tương Vân.
“Nàng nói, mấy ngày nay đều là đại ca của ta dẫn nàng đi?" Qua một lúc lâu sau, hắn mới gian nan xác định lại lần nữa.
“Đúng vậy, vẻ mặt của ngươi rất kỳ quái nha."
Trời ạ, chuyện này sao có thể chứ? Đại ca băng lãnh của hắn lại phí thời gian đi cùng nữ nhân? Chẳng lẽ.....Hắn không muốn nghĩ thêm nữa, không muốn chấp nhận tình cảm mới nảy mầm của mình cứ như thế mà lụi tàn, tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng khi nhìn đến Kỳ Nhi ánh mắt lại lộ vẻ bất đồng.
Kỳ Nhi mẫn cảm thấy được rõ ràng Mạc Tương Vân có chút biến hóa, tuy trong lòng có chút nghi nhờ nhưng cũng không để tâm lắm. Dù sao cũng có người dẫn đường miễn phí kiêm luôn cả bạn đồng hành, tội gì lại từ chối chứ? Vì thế nàng vô cùng vui vẻ kéo theo Mạc Tương Vân đi thám hiểm những nơi chưa từng đến.
Ở một góc bên cạnh rừng cây, hai người đang nhìn về phía một tòa đại lâu được sơn màu đỏ. Phía trước cửa lớn tráng lệ, có vài người đang lần lượt tiến vào bên trong tòa đại lâu.
Kỳ Nhi tò mò muốn qua xem một chút lại bị kéo trở về.
Mạc Tương Vân vội vàng kéo Kỳ Nhi trốn vào trong rừng cây.
“Ngươi làm gì vậy? Kéo như vậy sẽ làm cho tay ta đau đó." Nàng trừng mắt hướng về phía bàn tay to lớn đang nắm chặt cổ tay nàng, lớn tiếng khiếu nại.
“Nói nhỏ thôi, hiện tại không thể đi qua bên kia được." Hắn lập tức buông tay ra.
“Vì sao?" Nàng xoa xoa cổ tay, nhướn mày hỏi.
“Đó là phòng nghị sự, trước cửa treo thẻ bài màu đỏ chứng tỏ đại ca cùng các quản sự đang họp ở bên trong, không cho phép bất cứ ai đi vào cả, chúng ta qua nơi khác chơi đi? Lần sau ta lại mang nàng đến đây." Hắn nhìn xung quanh khu rừng sợ sẽ có người nhìn thấy bọn họ, đến lúc đó muốn đi cũng không được.
“Họp cái gì thế?" Nàng hỏi lại.
“Hôm nay là mồng 3, chắc là các cửa hiệu ở khắp nơi làm công tác thống kê sổ sách, mấy người quản sự chính đều đã đến, chúng ta đi thôi." Nơi này thật sự không an toàn, nói xong lại kéo nàng hướng sâu vào trong rừng cây chạy đi.
“Này, ngươi hơi quá đáng rồi đấy, lại lôi kéo ta." Nàng cố hết sức nhưng không làm sao thoát ra được, không có biện pháp, trời sinh như vậy rồi, được hắn lôi đi cũng có chút thoải mái, cũng mặc hắn lôi kéo. Đi được một nửa nàng đột nhiên nghĩ tới.....(bó tay với nàng này lun >.
“Ơ? Ngươi là nhị bảo chủ kiêm luôn chức quản sự bên Hà Nam, vậy sao ngươi lại không đi họp?" Đúng rồi, vừa rồi khi đi dạo trong vườn hắn có nói qua hắn lớn lên ở phương Nam, bởi vì hắn đối với nơi ấy vô cùng quen thuộc cho nên Mạc Tịch Thiên liền để hắn phụ trách cửa hàng bên Hà Nam, hôm nay mới trở về Hồn Thiên Bảo. Cho nên hắn mới có thể chưa từng gặp qua nàng, vì sao các quản sự khác đang phải họp còn hắn lại không cần?
“Hắc, cũng không có ai biết hôm nay ta sẽ trở lại, thừa cơ lười biếng thôi!"
Quả đúng như vậy! Hóa ra là lén lút chuồn êm.
“Oa, không nghĩ ngươi lại gian xảo như thế! Chậc chậc, thật là nhìn không ra nha." Nàng cười nhạo nói.
“Này, tiểu thư, ta là vì nàng đó, cái này gọi là quên mình tiếp đãi mỹ nhân, hiểu không? Thật sự là lòng tốt không được báo đáp mà!" Hắn khoa trương kêu to.
“Dạ–rất cảm ơn sự quan tâm cùng khen ngợi của ngươi. Ta sẽ cố gắng không nghĩ đến thực tế là vì ngươi nhàn rỗi muốn chơi đùa nên đem ta ra làm bia đỡ, như vậy có được không?" Nàng giả vờ nghiêm túc hỏi hắn.
“Tiểu thư, ta đầu hàng! Cầu xin nàng đừng có cười nhạo ta nữa!" Hắn bất đắc dĩ thở dài chọc cho Kỳ Nhi cười ha hả.
Dọc theo đường đi hai người nói cười ầm ỹ, cuối cùng, vòng quanh một lúc mới ra khỏi rừng cây.
Mọi thứ phía trước dần trở lên rõ ràng, cỏ cây xanh tươi, non mềm nối liền một dải nghiêng mình xuống hồ nước xanh biếc bỗng nhiên hiện ra trước mắt hai người.
“Oa, đẹp quá đi!"
Kỳ Nhi nhịn không được tán thưởng! Tia nước mát lạnh nhẹ bắn lên người làm cho người ta cảm thấy dễ chịu, khoan khoái. Hồ nước tĩnh lặng như một tấm gương, phản chiếu cảnh sắc xung quanh. Gió khẽ thổi, sóng nước dập dờn cảnh sắc như nhẹ lay động khiến cho người ta nhìn không chớp mắt dường như bị vẻ mỹ lệ của nó thu hút.......
“Không tồi chứ, chúng ta đến cái đình phía trước kia đi. Nơi ấy có thể quan sát được toàn bộ Quan Nguyệt Hồ." Hắn liền chỉ về cái đình ở phía đối diện không xa.
“Quan Nguyệt Hồ?"
“Đúng vậy, hồ này tên gọi là Quan Nguyệt Hồ, ở đây phải xem vào đêm tối mới có hương vị chứ! Đặc biệt là vào buổi tối khi mặt trăng lên cao, ánh trăng chiếu lên mặt hồ, sương đêm mông lung như bao phủ toàn bộ cảnh vật, càng tăng thêm nét huyền bí."
“Oa, tuyệt vời! Buổi tối ta nhất định phải bảo Mạc đại ca dẫn ta tới." Nghe hắn nói xong, trong lòng vô cùng mong đợi, chỉ mới tưởng tượng thôi đã khiến người ta say mê.
“Ta cũng có thể mang nàng đi, sao phải tìm đại ca chứ?" Hắn có chút không phục nói.
Nàng cười cười không đáp lại.
“Hừ, thật không công bằng." Hắn cố ý chu môi tỏ vẻ không phục. Thực ra ở chung cả một ngày, hắn phát hiện Kỳ Nhi rất hoạt bát lại thông minh, còn có thể xuất khẩu thành thơ, hoàn toàn phá tan ấn tượng tốt đẹp đầu tiên của hắn với nàng.Hơn nữa có đôi lúc cùng nàng nói chuyện hắn rất tự nhiên mà quên mất nàng vốn là một cô nương, cái này–– cái này thật sự là rất không phù hợp đi, ngay cả chính hắn cũng không dám tin điều này có thể xảy ra, rõ ràng là cùng một đại mỹ nhân ở chung sao lại có cảm giác như huynh đệ chứ? Nói ra chắc chắn sẽ chẳng có ai tin. Hắn không nhịn được thở dài.
“Này, ngươi sẽ không thật sự để tâm đó chứ? Ta xem ngươi như là bằng hữu mới nói sự thật với ngươi nha, tất nhiên, đi cùng với ngươi cũng được nhưng mà với những chuyện như vậy ta nghĩ đi cùng với Mạc đại ca có vẻ thích hợp hơn. Vì vậy cũng không phải do ngươi không tốt, mà dựa trên khía cạnh ‘thiên thời, địa lợi’ thì ngươi dường như không thích hợp lắm. Ta nói như thế ngươi hiểu chứ?" Nhìn dáng vẻ chán nản của hắn, nàng có lòng tốt an ủi hắn.
“Đã biết." Hắn kiêu ngạo xoay người.
Khía cạnh ‘thiên thời, địa lợi’ ư? Xem nàng nói thành cái gì đây, chẳng qua là thích cùng đại ca ở chung một chỗ thôi, còn nói ra những lời vô nghĩa.
“Vậy là tốt rồi." Nàng để mặc hắn kéo đi, ở phía sau nên không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, tự cho mình là đúng nói.
Một lúc sâu liền tới đình, nó được xây dựng theo kiểu đài cao, cần phải bước lên mười hai bậc thềm mới có thể lên đài để ngắm cảnh. Về điểm này nàng có ý kiến.
“Trời ạ, còn phải lên bậc thềm nữa sao? Hiện giờ chân ta cũng không còn sức lực để leo lên nữa, làm sao bây giờ?" Nàng nhìn về phía hắn. Hắn nhận được ánh mắt của nàng đương nhiên hiểu được nàng muốn nói cái gì. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở chung hắn phát hiện nàng còn có một khuyết điểm lớn nhất, chính là––lười biếng.
Có thể không cần mình ra tay liền tuyệt đối sẽ không động tay ngọc.
Dĩ nhiên ý tứ của nàng cũng có thể hiểu là, đúng lúc người bên cạnh nàng có thể đảm đương nhiều trọng trách.
Bắt đầu từ“ta – muội".
Tác giả :
Kim Huyên