Tiểu Noãn Đông
Quyển 1 - Chương 10
Edit: Yunchan
Giấy Dịch gia nổi danh gần xa, những nhà trong phạm vi một trăm dặm đều mua giấy của Dịch gia, ngay cả vài văn sĩ danh gia cũng sẽ sai người vượt đường xa tới đây mua giấy.
Tác phường (*) nhà hắn nằm ở đầu khác của huyện thành, thợ làm giấy có tới mấy trăm người, đó là chưa kể tác phường sách khắc in của Dịch gia, mọi nhà trong thành này hầu như đều có người làm trong phường giấy Dịch gia, dù không làm việc bên trong thì cũng có dính liếu ít nhiều, phải nhìn sắc mặt của Dịch gia để sống.
(*) Phân xưởng.
Trên thực tế, dù có gọi cả huyện thành này là Dịch gia, chắc hẳn cũng chẳng ai dám phản bác.
Thế nên năm ấy hắn mới được người ta gọi là tiểu bá vương, không chỉ đơn giản là do hắn bẩn tính, khỏe như trâu, thích ẩu đả, mà còn vì không ai dám đắc tội với Dịch gia.
Cha hắn kinh doanh phường giấy, thành lập tác phường in sách, khiến phường giấy Dịch gia trăm năm vinh hiển. Tuy sau khi cha hắn chết thì Dịch gia có một dạo suy sụp, nhưng mẹ hắn dựa vào mấy người thợ lâu năm, nên có thể gắng gượng chèo chống. Sau khi hắn tiếp quản thì không qua hai năm thanh danh lại lan xa lần nữa. Gần đây còn có người nói hắn dự định xây lầu sách trong thành Lạc Châu, chuyên bán thư tịch và giấy.
Xây lầu các, đó không phải là chuyện mà tiểu thương tiểu hào có thể làm, huống hồ thành Lạc Châu là nơi mạnh về thương nghiệp, xây được lầu toàn là hiệu buôn có tiếng, không có tiếng tăm thì chỉ có thể xếp hàng chờ lượt thôi.
Nói thật thì, lúc cô biết việc này quả thật có hơi hơi phổng mũi.
Người đó đã từng dạy cô biết chữ đấy.
Nhìn nam nhân đang cúi đầu ăn đậu hũ trộn hành, cô dứt khỏi những suy nghĩ lan man trong lòng, mở miệng hỏi:
“Có muốn uống trà không?"
“Ừ."
Cô rót một bát trà đầy cho hắn.
Hắn ăn xong đậu hũ rồi thì đặt bát xuống, cầm bát trà nóng hớp một hớp, lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô.
Cái không khí gượng gạo này lại xuất hiện lần thứ hai, thật lâu trước đây, hắn đã từng cầm tay cô dạy cô viết chữ, nhưng đó đã là chuyện của nhiều năm trước rồi.
Trên thực tế, cảm giác đó cứ như là ở kiếp trước vậy.
“Đã lâu không gặp." Hắn khách sáo nói.
“Ừ." Cô nhìn hắn, cũng khách sáo hơn hẳn: “Đã lâu không gặp.
Hắn nhìn cô rồi nói: “Ta nghe nói cha muội mất rồi."
“Ừ." Cô gật đầu: “Cha mất rồi."
“Vậy là, chỉ còn một mình muội ở đây."
Cô gật đầu lần nữa.
Có một khoảnh khắc trông hắn khá bứt rứt như thể không biết nên nói gì. Cô mong hắn đừng nhắc lại chuyện chăm sóc cô nữa, cảm giác đó rất quái lạ. Tuy cô không nghe được, nhưng cô vẫn sinh hoạt bình thường, cho nên cô không muốn hắn quan tâm cô chỉ vì thương hại cô.
Vì vậy, cô đã lên tiếng trước phá vỡ không khí gượng gạo, mỉm cười: “Nghe nói huynh muốn xây lầu sách ở Lạc Châu, là thật sao?"
“Là thật." Nghe cô nhắc tới đề tài này, hắn như thở phào nhẹ nhõm, hỏi ngược lại: “Muội nghe ai nói?"
“Lúc ta tới Lạc Châu mua đậu nành, ông chủ ở đó đã nói với ta." Cô mỉm cười nói tiếp: “Bảo là huynh mua một mảnh đất, dự định khởi công xây lầu."
“Ừm, người hôm qua là thợ mộc ở thành Lạc Châu, tới đây để bàn chuyện dựng lâu với ta." Hắn có vẻ trầm hẳn lại, căng khóe môi: “Người thợ đó thích rượu, uống với ta khá nhiều nên mới kéo tới muộn như vậy. Xin lỗi, quấy rầy muội rồi."
Lo hắn nhớ tới chuyện trước khi ngủ tối qua, cô vội vàng lắc đầu, hỏi tiếp: “Sao huynh lại nghĩ tới chuyện dựng lầu, chẳng phải trước giờ Dịch gia chỉ làm giấy in sách thôi sao?"
Nói tới đây, tinh thần hắn phấn chấn lên hẳn, hào hứng đáp ngay: “Mấy năm gần đây phường giấy và phường in ở Động Đình mở ra ngày càng nhiều, nếu chỉ làm giấy hoặc in sách thì khách không nhất định chỉ tìm tới nhà ta, cho nên ta thấy nếu in sách rồi tự bán cho mình thì việc buôn bán của phường giấy sẽ càng mở rộng hơn nữa. Chẳng những tiết kiệm được tiền, mà còn có thể nắm bắt được tình hình nhiều hơn. Hơn nữa bản khắc in yêu cầu thị lực cao, mà các thợ lớn tuổi trong nhà mắt đã mờ cả rồi, sau này họ có thể tới lầu sách trong thành để làm việc, từng câu từng chữ trong sách đều do họ khắc ra, không ai hiểu trong sách viết gì hơn họ, nếu để họ tới đó bán sách thì chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?"
Hắn nói một lèo cả tràng dài, cô cứ lo không nhìn được hắn đang nói gì. Nhưng nam nhân trước mắt này vẫn giống như trước đây, cố ý thả chậm tốc độ, còn giơ tay ra dấu cho cô hiểu rõ, khiến cô có thể hiểu hết những gì hắn nói mà không có bất kỳ chướng ngại nào.
Mà giá nào cô cũng không ngờ được, nam nhân này dựng lâu chẳng phải vì điều gì khác, mà là nghĩ cho sinh kế sau này của những thợ khắc thư. Cô nhìn hắn kinh ngạc, người nam nhân trước mắt này và cái tên đã dạy cô đọc sách viết chữ năm nào, thì ra vẫn là cùng một người.
Ai ai cũng gọi hắn là tiểu bá vương, song không biết rằng thật ra hắn là loại ngoài lạnh trong nóng. Nhưng cô biết, biết tâm tính hắn lương thiện, và cô chính là bằng chứng sống.
Thấy cô trợn to mắt không có phản ứng gì, hắn bất giác hỏi: “Sao vậy, muội thấy dự định này của ta không tốt ư? Lý tổng quản bảo là ta còn quá trẻ nên nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, ta thì nghĩ rằng việc này khả thi, là ông ấy quá bảo thủ thôi."
Dù hắn giả vờ như không để ý, nhưng Đông Đông lại nhìn thấy đáy mắt hắn lóe lên vẻ bất an, cô bất giác mỉm cười lắc đầu, nói: “Không, huynh đúng, không ai ra bán sách thích hợp hơn những người thợ già khắc bản in đó hết, mỗi người họ đều có thể đọc làu làu tứ thư ngũ kinh."
Nghe vậy hắn cũng cười: “Thật sao."
“Ý định của huynh rất hay, ta nghĩ Lý tổng quản phản đối vì phí dựng lâu khá cao, nếu tình hình buôn bán trong lầu sách không ổn thì sợ huynh sẽ bị người ta coi thường."
Hắn ngẩn ra, nhìn cô truy vấn: “Sao muội biết?"
Đông Đông nhìn hắn tần ngần một lát, cô vốn không muốn nhiều lời, nhưng ngẫm lại một lúc thì quyết định nói rõ ra: “Vài ngày trước, lúc ta giao đậu hũ tới khách điếm có nhìn thấy Lý tổng quản dùng cơm với bằng hữu, họ đang nói về chuyện này. Bảo là tuổi huynh còn trẻ, không ít thương gia cho rằng Dịch gia làm ăn phát đạt đều nhờ vào cái bóng của cha huynh trước đây. Dựng lâu không phải là việc nhỏ, Lý tổng quản lo huynh còn trẻ nên bốc đồng, cố làm chuyện này chỉ vì chứng tỏ bản thân."
Cô đang nói dở thì thấy sắc mặt hắn bỗng nhiên trầm xuống, bèn buột miệng hỏi: “Huynh muốn chứng tỏ bản thân thật sao?"
“Muội cảm thấy thế nào?" Hắn đan hai bàn tai đang đặt trên bàn vào nhau, rồi nhìn cô hỏi: “Ta có phải như vậy không?"
Đông Đông nhìn thẳng vào mắt hắn, suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười đáp: “Nửa này nửa kia."
Hắn nhướng mày, gặng hỏi: “Nói vậy là sao?"
“Tất nhiên là huynh muốn chứng tỏ bản thân, nhưng huynh cũng muốn giúp các thợ khắc già."
“Cho dù các thợ khắc già ấy nghĩ ta sẽ không thành tài?" Hắn nhìn cô hỏi.
Cô thong thả đáp: “Cũng vì họ nghĩ huynh không thành tài, nên huynh mới càng muốn làm nên sự nghiệp cho họ thấy không phải sao?"
Lời này khiến hắn nở nụ cười: “Thì ra muội còn nhớ."
“Đương nhiên ta nhớ." Cô cười nói: “Năm đó huynh dẫn ta tới phường in, cho ta sờ thử từng miếng ván khắc đầy chữ, ta còn nhớ rõ những chữ kia đều khắc ngược. Huynh nói cho ta biết phải khắc ngược như thế, thì lúc quét mực in lên giấy, nó mới có thể thành chính."
Cô vừa nói tới chuyện này thì hắn cũng nhớ lại, cười nói: “Ta nhớ hôm đó muội sờ xong cả mặt toàn là mực, lúc đi ra còn làm mấy thợ khắc già sợ hết hồn, tưởng là ta đùa dai vẽ lên mặt muội, làm tròn một tháng họ nhìn ta mà sắc mặt cứ sầm sì."
Cô vừa cười vừa ngượng ngùng nói: “Ta có giải thích với họ nhưng họ không tin."
“Ta biết." Hắn làm mặt quỷ: “Ai bảo hồi nhỏ ta quá nghịch, có sẵn chiến tích rồi."
“Chiến tích gì?" Cô tròn mắt, tò mò hỏi.
“Lúc còn bé phu tử bắt ta viết chữ, ta chán quá, nên nhân lúc phu tử ngủ cầm bút lông vẽ vài con rùa lên mặt ông ta, tới khi tỉnh lại phát hiện ra, ông ấy tức đến nỗi bỏ đi luôn."
“Thật sao?" Cô trợn tròn mắt.
Hắn nhìn cô thẳng thắng nhận tội: “Trên thực tế, ta chọc tới mấy vị bỏ đi lận."
Cô bật cười: “Vậy mà huynh đọc sách vẫn giỏi như thường à?"
“Ta đọc sách không giỏi lắm đâu." Hắn bỗng nhiên nói giọng khiêm tốn.
“Huynh có thể dạy ta viết chữ mà."
Nhìn cô, hắn đột nhiên nhịn cười nói: “Đó là nhờ muội nên ta mới chăm chỉ đọc sách."
“Gì cơ?" Cô sửng sốt, nhìn hắn ngơ ngác.
“Ta muốn dạy muội học chữ, mà bản thân không hiểu thì sao được đây?" Hắn buồn cười: “Muội hỏi ta, lúc về nhà ta buộc lòng phải giở sách hỏi phu tử, phu tử thấy ta đổi tính nên cảm động tới nỗi xém chút là khóc ròng. Tới khi ông ta mở giảng đường bên ngoài còn tự khoe chiến tích năm xưa giúp ta cải tà quy chính nữa kìa."
Cô biết vị phu tử đó, có lần cô nhìn thấy ông ta nói chuyện với người ngoài tới nỗi nước miếng văng tứ tung, cô còn thật lòng cho là vị phu tử này rất giỏi, ai biết nguyên nhân bên trong té ra là vậy.
Cô nhìn hắn mà há hốc miệng, cười bật ra một tiếng rồi cuống cuồng lấy tay che miệng, nhưng hắn lại phẩy phẩy tay áo ngẩng đầu lên, hếch mũi lên trời bắt chước dáng phu tử.
“Xì, mấy đứa trẻ kia thì có đáng là gì, nhớ năm xưa, cái tên tiểu bá vương thiếu gia Dịch gia ấy muốn dốt bao nhiêu thì có bấy nhiêu, thế mà dưới sự dạy dỗ ân cần của lão phu đây, còn không thu phục được cái tính nổi loạn đó à?"
Dứt lời, hắn còn học phu tử sờ sờ cọng râu cá trê không tồn tại trên mép, nói: “Đứa trẻ bướng bỉnh nào tới học đường của ta nhất định cũng học được thế nào là ngoan ngoãn."
Hắn bắt chước giống y xì, hại cô nhớ tới cái tướng hỉnh mũi lên trời của phu tử mà phì cười lần nữa. Hắn tạo dáng xong cũng mỉm cười, hai người nhìn nhau cười, rồi lại nhớ tới phu tử, càng làm cả hai cười phá lên muốn hụt hơi.
Trận cười này đã cười bay luôn không khí gượng gạo giữa hai người.
Thật lâu sau cô mới thở chậm lại được, nhớ lại mình đã lâu chưa từng cười thả cửa như vậy.
Sau đó hắn lại hàn huyên với cô một lúc lâu, mấy năm nay hai người chưa từng trò chuyện, nên nói cả buổi cũng không hết chuyện.
Một tối nọ, hắn ở lại ăn cơm với cô rồi mới đi.
Sau đó, cách dăm ba hôm hắn sẽ tới thăm cô, tâm sự chuyện thường ngày với cô.
Ban đầu cô không biết tại sao hắn lại tìm tới cô, vài lần muốn hỏi nhưng cô không thốt được ra lời. Về sau cô mới phát hiện, hắn chỉ cần một chỗ khiến hắn không cần phải suy nghĩ nhiều.
Hắn là ông chủ lớn của phường giấy, gánh trên vai kế sinh nhai của mấy trăm người. Nhưng hắn vừa mới tròn hai mươi, ai ai cũng thấy hắn trẻ tuổi, chỉ cần hắn bước nhầm một bước thì sẽ có người lăm le nhạo báng hắn.
Bởi thế, ở bên ngoài hắn không thể tỏ ra yếu đuối, dù là trước mặt Lý tổng quả cũng không thể, tới khi về đến nhà hắn cũng không thể thả lỏng.
Vì vậy hắn tìm đến cô.
Bề ngoài là tới tìm cô mua đậu hũ, uống sữa đậu nành, giao sách hay mới phát hành cho cô, nhưng trên thực tế hắn lại đến để ngồi đọc sách, hoặc tán dóc với cô, thậm chí mượn giường cô ngủ.
Thật ra chuyện này không đúng phép tắc chút nào, cô là cô nương chưa gả chồng, nếu có ai biết được chắc chắn sẽ có nhiều lời đàm tiếu.
Nhưng nói thật, tai cô có tật, sau khi thành niên cũng chẳng giấu giếm ai, người vùng này đều biết cả. Hơn nữa tuổi thơ cô chậm chạp vụng về, khiến phần đông mọi người vẫn có ấn tượng cũ về cô, thế nên cô thật lòng nghĩ sẽ không người nào chịu lấy cô đâu.
Dù là có thật thì cô cũng không muốn gả.
Cô không muốn để người ta chịu ấm ức, càng không muốn gò ép bản thân mình. Sống một mình cũng chẳng có gì là bất tiện.
Cho nên cô chưa từng ngăn hắn đến.
Rõ ràng cô thấy mình nợ hắn rất nhiều, mà nói thật thì cô cũng rất thích nói đùa với hắn.
Khác với mọi người, hắn biết cô không ngốc, cũng tôn trọng ý kiến của cô, có thể hiểu được suy nghĩ của cô, hắn đối xử với cô như một người bình thường, còn vui vẻ ăn cơm với cô, nếm đồ ăn cô nấu.
Từ khi cha mất, ngoài bán mấy món điểm tâm sáng cố định ra, đã lâu rồi cô không nấu riêng cho ai ăn cả, cô không ngờ mình sẽ nhớ cái cảm giác nhìn người khác ăn món mình làm.
Nhưng cô thật sự rất nhớ, cô thích nấu đậu hũ nhưng chẳng có ai nếm, mà hắn là người sành ăn, rất sành ăn, còn giỏi bới móc.
Bởi vậy mỗi khi nhìn hắn ăn đồ mình nấu vào bụng, sẽ làm cho cô có loại cảm giác thành công khó hiểu.
Ba năm rồi lại ba năm, hắn thường xuyên tới chơi, sách trong nhà cô cũng ngày càng nhiều, chất đầy cả góc tường trong phòng.
Sau đó rốt cuộc cô cũng dám khẳng định, mình đã nhặt lại được tên bạn tốt thầy hiền mấy năm trước rồi.
Cô quý trọng tình bạn không dễ nhặt lại này, quý trọng những tối hắn tới.
Rồi cô dần nấu nhiều cơm hơn cho hắn, nấu nhiều món ăn hơn, nói đùa với hắn, nghe hắn nhai đi nhai lại mấy lời than vãn, đọc sách cùng hắn, bình luận đủ chuyện vui buồn của nhân vật trong sách.
Đông Đông hiểu rõ, biết đâu là ngày mai, không chừng là ngày mai nữa, đoạn tình bạn này sẽ bỗng dưng chấm dứt, nhưng cô không muốn nghĩ nhiều, cô chỉ quý trọng hiện tại.
Quý trọng hắn sẵn lòng chăm chú nghe cô nói, cũng quý trọng quãng thời gian đáng giá hắn nói chuyện với cô…
Giấy Dịch gia nổi danh gần xa, những nhà trong phạm vi một trăm dặm đều mua giấy của Dịch gia, ngay cả vài văn sĩ danh gia cũng sẽ sai người vượt đường xa tới đây mua giấy.
Tác phường (*) nhà hắn nằm ở đầu khác của huyện thành, thợ làm giấy có tới mấy trăm người, đó là chưa kể tác phường sách khắc in của Dịch gia, mọi nhà trong thành này hầu như đều có người làm trong phường giấy Dịch gia, dù không làm việc bên trong thì cũng có dính liếu ít nhiều, phải nhìn sắc mặt của Dịch gia để sống.
(*) Phân xưởng.
Trên thực tế, dù có gọi cả huyện thành này là Dịch gia, chắc hẳn cũng chẳng ai dám phản bác.
Thế nên năm ấy hắn mới được người ta gọi là tiểu bá vương, không chỉ đơn giản là do hắn bẩn tính, khỏe như trâu, thích ẩu đả, mà còn vì không ai dám đắc tội với Dịch gia.
Cha hắn kinh doanh phường giấy, thành lập tác phường in sách, khiến phường giấy Dịch gia trăm năm vinh hiển. Tuy sau khi cha hắn chết thì Dịch gia có một dạo suy sụp, nhưng mẹ hắn dựa vào mấy người thợ lâu năm, nên có thể gắng gượng chèo chống. Sau khi hắn tiếp quản thì không qua hai năm thanh danh lại lan xa lần nữa. Gần đây còn có người nói hắn dự định xây lầu sách trong thành Lạc Châu, chuyên bán thư tịch và giấy.
Xây lầu các, đó không phải là chuyện mà tiểu thương tiểu hào có thể làm, huống hồ thành Lạc Châu là nơi mạnh về thương nghiệp, xây được lầu toàn là hiệu buôn có tiếng, không có tiếng tăm thì chỉ có thể xếp hàng chờ lượt thôi.
Nói thật thì, lúc cô biết việc này quả thật có hơi hơi phổng mũi.
Người đó đã từng dạy cô biết chữ đấy.
Nhìn nam nhân đang cúi đầu ăn đậu hũ trộn hành, cô dứt khỏi những suy nghĩ lan man trong lòng, mở miệng hỏi:
“Có muốn uống trà không?"
“Ừ."
Cô rót một bát trà đầy cho hắn.
Hắn ăn xong đậu hũ rồi thì đặt bát xuống, cầm bát trà nóng hớp một hớp, lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô.
Cái không khí gượng gạo này lại xuất hiện lần thứ hai, thật lâu trước đây, hắn đã từng cầm tay cô dạy cô viết chữ, nhưng đó đã là chuyện của nhiều năm trước rồi.
Trên thực tế, cảm giác đó cứ như là ở kiếp trước vậy.
“Đã lâu không gặp." Hắn khách sáo nói.
“Ừ." Cô nhìn hắn, cũng khách sáo hơn hẳn: “Đã lâu không gặp.
Hắn nhìn cô rồi nói: “Ta nghe nói cha muội mất rồi."
“Ừ." Cô gật đầu: “Cha mất rồi."
“Vậy là, chỉ còn một mình muội ở đây."
Cô gật đầu lần nữa.
Có một khoảnh khắc trông hắn khá bứt rứt như thể không biết nên nói gì. Cô mong hắn đừng nhắc lại chuyện chăm sóc cô nữa, cảm giác đó rất quái lạ. Tuy cô không nghe được, nhưng cô vẫn sinh hoạt bình thường, cho nên cô không muốn hắn quan tâm cô chỉ vì thương hại cô.
Vì vậy, cô đã lên tiếng trước phá vỡ không khí gượng gạo, mỉm cười: “Nghe nói huynh muốn xây lầu sách ở Lạc Châu, là thật sao?"
“Là thật." Nghe cô nhắc tới đề tài này, hắn như thở phào nhẹ nhõm, hỏi ngược lại: “Muội nghe ai nói?"
“Lúc ta tới Lạc Châu mua đậu nành, ông chủ ở đó đã nói với ta." Cô mỉm cười nói tiếp: “Bảo là huynh mua một mảnh đất, dự định khởi công xây lầu."
“Ừm, người hôm qua là thợ mộc ở thành Lạc Châu, tới đây để bàn chuyện dựng lâu với ta." Hắn có vẻ trầm hẳn lại, căng khóe môi: “Người thợ đó thích rượu, uống với ta khá nhiều nên mới kéo tới muộn như vậy. Xin lỗi, quấy rầy muội rồi."
Lo hắn nhớ tới chuyện trước khi ngủ tối qua, cô vội vàng lắc đầu, hỏi tiếp: “Sao huynh lại nghĩ tới chuyện dựng lầu, chẳng phải trước giờ Dịch gia chỉ làm giấy in sách thôi sao?"
Nói tới đây, tinh thần hắn phấn chấn lên hẳn, hào hứng đáp ngay: “Mấy năm gần đây phường giấy và phường in ở Động Đình mở ra ngày càng nhiều, nếu chỉ làm giấy hoặc in sách thì khách không nhất định chỉ tìm tới nhà ta, cho nên ta thấy nếu in sách rồi tự bán cho mình thì việc buôn bán của phường giấy sẽ càng mở rộng hơn nữa. Chẳng những tiết kiệm được tiền, mà còn có thể nắm bắt được tình hình nhiều hơn. Hơn nữa bản khắc in yêu cầu thị lực cao, mà các thợ lớn tuổi trong nhà mắt đã mờ cả rồi, sau này họ có thể tới lầu sách trong thành để làm việc, từng câu từng chữ trong sách đều do họ khắc ra, không ai hiểu trong sách viết gì hơn họ, nếu để họ tới đó bán sách thì chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?"
Hắn nói một lèo cả tràng dài, cô cứ lo không nhìn được hắn đang nói gì. Nhưng nam nhân trước mắt này vẫn giống như trước đây, cố ý thả chậm tốc độ, còn giơ tay ra dấu cho cô hiểu rõ, khiến cô có thể hiểu hết những gì hắn nói mà không có bất kỳ chướng ngại nào.
Mà giá nào cô cũng không ngờ được, nam nhân này dựng lâu chẳng phải vì điều gì khác, mà là nghĩ cho sinh kế sau này của những thợ khắc thư. Cô nhìn hắn kinh ngạc, người nam nhân trước mắt này và cái tên đã dạy cô đọc sách viết chữ năm nào, thì ra vẫn là cùng một người.
Ai ai cũng gọi hắn là tiểu bá vương, song không biết rằng thật ra hắn là loại ngoài lạnh trong nóng. Nhưng cô biết, biết tâm tính hắn lương thiện, và cô chính là bằng chứng sống.
Thấy cô trợn to mắt không có phản ứng gì, hắn bất giác hỏi: “Sao vậy, muội thấy dự định này của ta không tốt ư? Lý tổng quản bảo là ta còn quá trẻ nên nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, ta thì nghĩ rằng việc này khả thi, là ông ấy quá bảo thủ thôi."
Dù hắn giả vờ như không để ý, nhưng Đông Đông lại nhìn thấy đáy mắt hắn lóe lên vẻ bất an, cô bất giác mỉm cười lắc đầu, nói: “Không, huynh đúng, không ai ra bán sách thích hợp hơn những người thợ già khắc bản in đó hết, mỗi người họ đều có thể đọc làu làu tứ thư ngũ kinh."
Nghe vậy hắn cũng cười: “Thật sao."
“Ý định của huynh rất hay, ta nghĩ Lý tổng quản phản đối vì phí dựng lâu khá cao, nếu tình hình buôn bán trong lầu sách không ổn thì sợ huynh sẽ bị người ta coi thường."
Hắn ngẩn ra, nhìn cô truy vấn: “Sao muội biết?"
Đông Đông nhìn hắn tần ngần một lát, cô vốn không muốn nhiều lời, nhưng ngẫm lại một lúc thì quyết định nói rõ ra: “Vài ngày trước, lúc ta giao đậu hũ tới khách điếm có nhìn thấy Lý tổng quản dùng cơm với bằng hữu, họ đang nói về chuyện này. Bảo là tuổi huynh còn trẻ, không ít thương gia cho rằng Dịch gia làm ăn phát đạt đều nhờ vào cái bóng của cha huynh trước đây. Dựng lâu không phải là việc nhỏ, Lý tổng quản lo huynh còn trẻ nên bốc đồng, cố làm chuyện này chỉ vì chứng tỏ bản thân."
Cô đang nói dở thì thấy sắc mặt hắn bỗng nhiên trầm xuống, bèn buột miệng hỏi: “Huynh muốn chứng tỏ bản thân thật sao?"
“Muội cảm thấy thế nào?" Hắn đan hai bàn tai đang đặt trên bàn vào nhau, rồi nhìn cô hỏi: “Ta có phải như vậy không?"
Đông Đông nhìn thẳng vào mắt hắn, suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười đáp: “Nửa này nửa kia."
Hắn nhướng mày, gặng hỏi: “Nói vậy là sao?"
“Tất nhiên là huynh muốn chứng tỏ bản thân, nhưng huynh cũng muốn giúp các thợ khắc già."
“Cho dù các thợ khắc già ấy nghĩ ta sẽ không thành tài?" Hắn nhìn cô hỏi.
Cô thong thả đáp: “Cũng vì họ nghĩ huynh không thành tài, nên huynh mới càng muốn làm nên sự nghiệp cho họ thấy không phải sao?"
Lời này khiến hắn nở nụ cười: “Thì ra muội còn nhớ."
“Đương nhiên ta nhớ." Cô cười nói: “Năm đó huynh dẫn ta tới phường in, cho ta sờ thử từng miếng ván khắc đầy chữ, ta còn nhớ rõ những chữ kia đều khắc ngược. Huynh nói cho ta biết phải khắc ngược như thế, thì lúc quét mực in lên giấy, nó mới có thể thành chính."
Cô vừa nói tới chuyện này thì hắn cũng nhớ lại, cười nói: “Ta nhớ hôm đó muội sờ xong cả mặt toàn là mực, lúc đi ra còn làm mấy thợ khắc già sợ hết hồn, tưởng là ta đùa dai vẽ lên mặt muội, làm tròn một tháng họ nhìn ta mà sắc mặt cứ sầm sì."
Cô vừa cười vừa ngượng ngùng nói: “Ta có giải thích với họ nhưng họ không tin."
“Ta biết." Hắn làm mặt quỷ: “Ai bảo hồi nhỏ ta quá nghịch, có sẵn chiến tích rồi."
“Chiến tích gì?" Cô tròn mắt, tò mò hỏi.
“Lúc còn bé phu tử bắt ta viết chữ, ta chán quá, nên nhân lúc phu tử ngủ cầm bút lông vẽ vài con rùa lên mặt ông ta, tới khi tỉnh lại phát hiện ra, ông ấy tức đến nỗi bỏ đi luôn."
“Thật sao?" Cô trợn tròn mắt.
Hắn nhìn cô thẳng thắng nhận tội: “Trên thực tế, ta chọc tới mấy vị bỏ đi lận."
Cô bật cười: “Vậy mà huynh đọc sách vẫn giỏi như thường à?"
“Ta đọc sách không giỏi lắm đâu." Hắn bỗng nhiên nói giọng khiêm tốn.
“Huynh có thể dạy ta viết chữ mà."
Nhìn cô, hắn đột nhiên nhịn cười nói: “Đó là nhờ muội nên ta mới chăm chỉ đọc sách."
“Gì cơ?" Cô sửng sốt, nhìn hắn ngơ ngác.
“Ta muốn dạy muội học chữ, mà bản thân không hiểu thì sao được đây?" Hắn buồn cười: “Muội hỏi ta, lúc về nhà ta buộc lòng phải giở sách hỏi phu tử, phu tử thấy ta đổi tính nên cảm động tới nỗi xém chút là khóc ròng. Tới khi ông ta mở giảng đường bên ngoài còn tự khoe chiến tích năm xưa giúp ta cải tà quy chính nữa kìa."
Cô biết vị phu tử đó, có lần cô nhìn thấy ông ta nói chuyện với người ngoài tới nỗi nước miếng văng tứ tung, cô còn thật lòng cho là vị phu tử này rất giỏi, ai biết nguyên nhân bên trong té ra là vậy.
Cô nhìn hắn mà há hốc miệng, cười bật ra một tiếng rồi cuống cuồng lấy tay che miệng, nhưng hắn lại phẩy phẩy tay áo ngẩng đầu lên, hếch mũi lên trời bắt chước dáng phu tử.
“Xì, mấy đứa trẻ kia thì có đáng là gì, nhớ năm xưa, cái tên tiểu bá vương thiếu gia Dịch gia ấy muốn dốt bao nhiêu thì có bấy nhiêu, thế mà dưới sự dạy dỗ ân cần của lão phu đây, còn không thu phục được cái tính nổi loạn đó à?"
Dứt lời, hắn còn học phu tử sờ sờ cọng râu cá trê không tồn tại trên mép, nói: “Đứa trẻ bướng bỉnh nào tới học đường của ta nhất định cũng học được thế nào là ngoan ngoãn."
Hắn bắt chước giống y xì, hại cô nhớ tới cái tướng hỉnh mũi lên trời của phu tử mà phì cười lần nữa. Hắn tạo dáng xong cũng mỉm cười, hai người nhìn nhau cười, rồi lại nhớ tới phu tử, càng làm cả hai cười phá lên muốn hụt hơi.
Trận cười này đã cười bay luôn không khí gượng gạo giữa hai người.
Thật lâu sau cô mới thở chậm lại được, nhớ lại mình đã lâu chưa từng cười thả cửa như vậy.
Sau đó hắn lại hàn huyên với cô một lúc lâu, mấy năm nay hai người chưa từng trò chuyện, nên nói cả buổi cũng không hết chuyện.
Một tối nọ, hắn ở lại ăn cơm với cô rồi mới đi.
Sau đó, cách dăm ba hôm hắn sẽ tới thăm cô, tâm sự chuyện thường ngày với cô.
Ban đầu cô không biết tại sao hắn lại tìm tới cô, vài lần muốn hỏi nhưng cô không thốt được ra lời. Về sau cô mới phát hiện, hắn chỉ cần một chỗ khiến hắn không cần phải suy nghĩ nhiều.
Hắn là ông chủ lớn của phường giấy, gánh trên vai kế sinh nhai của mấy trăm người. Nhưng hắn vừa mới tròn hai mươi, ai ai cũng thấy hắn trẻ tuổi, chỉ cần hắn bước nhầm một bước thì sẽ có người lăm le nhạo báng hắn.
Bởi thế, ở bên ngoài hắn không thể tỏ ra yếu đuối, dù là trước mặt Lý tổng quả cũng không thể, tới khi về đến nhà hắn cũng không thể thả lỏng.
Vì vậy hắn tìm đến cô.
Bề ngoài là tới tìm cô mua đậu hũ, uống sữa đậu nành, giao sách hay mới phát hành cho cô, nhưng trên thực tế hắn lại đến để ngồi đọc sách, hoặc tán dóc với cô, thậm chí mượn giường cô ngủ.
Thật ra chuyện này không đúng phép tắc chút nào, cô là cô nương chưa gả chồng, nếu có ai biết được chắc chắn sẽ có nhiều lời đàm tiếu.
Nhưng nói thật, tai cô có tật, sau khi thành niên cũng chẳng giấu giếm ai, người vùng này đều biết cả. Hơn nữa tuổi thơ cô chậm chạp vụng về, khiến phần đông mọi người vẫn có ấn tượng cũ về cô, thế nên cô thật lòng nghĩ sẽ không người nào chịu lấy cô đâu.
Dù là có thật thì cô cũng không muốn gả.
Cô không muốn để người ta chịu ấm ức, càng không muốn gò ép bản thân mình. Sống một mình cũng chẳng có gì là bất tiện.
Cho nên cô chưa từng ngăn hắn đến.
Rõ ràng cô thấy mình nợ hắn rất nhiều, mà nói thật thì cô cũng rất thích nói đùa với hắn.
Khác với mọi người, hắn biết cô không ngốc, cũng tôn trọng ý kiến của cô, có thể hiểu được suy nghĩ của cô, hắn đối xử với cô như một người bình thường, còn vui vẻ ăn cơm với cô, nếm đồ ăn cô nấu.
Từ khi cha mất, ngoài bán mấy món điểm tâm sáng cố định ra, đã lâu rồi cô không nấu riêng cho ai ăn cả, cô không ngờ mình sẽ nhớ cái cảm giác nhìn người khác ăn món mình làm.
Nhưng cô thật sự rất nhớ, cô thích nấu đậu hũ nhưng chẳng có ai nếm, mà hắn là người sành ăn, rất sành ăn, còn giỏi bới móc.
Bởi vậy mỗi khi nhìn hắn ăn đồ mình nấu vào bụng, sẽ làm cho cô có loại cảm giác thành công khó hiểu.
Ba năm rồi lại ba năm, hắn thường xuyên tới chơi, sách trong nhà cô cũng ngày càng nhiều, chất đầy cả góc tường trong phòng.
Sau đó rốt cuộc cô cũng dám khẳng định, mình đã nhặt lại được tên bạn tốt thầy hiền mấy năm trước rồi.
Cô quý trọng tình bạn không dễ nhặt lại này, quý trọng những tối hắn tới.
Rồi cô dần nấu nhiều cơm hơn cho hắn, nấu nhiều món ăn hơn, nói đùa với hắn, nghe hắn nhai đi nhai lại mấy lời than vãn, đọc sách cùng hắn, bình luận đủ chuyện vui buồn của nhân vật trong sách.
Đông Đông hiểu rõ, biết đâu là ngày mai, không chừng là ngày mai nữa, đoạn tình bạn này sẽ bỗng dưng chấm dứt, nhưng cô không muốn nghĩ nhiều, cô chỉ quý trọng hiện tại.
Quý trọng hắn sẵn lòng chăm chú nghe cô nói, cũng quý trọng quãng thời gian đáng giá hắn nói chuyện với cô…
Tác giả :
Hắc Khiết Minh