Tiểu Nhân Nan Dưỡng
Chương 11: Người tốt không dễ làm
Đường Đa Lệnh cũng không trả lời Hoa Tương Dung, mà cởi giày trái ra lục lọi, sau đó kinh hỉ reo lên: “Ta nhớ rõ hẳn là còn hai viên mà! May là không giẫm nát."
Hoa Tương Dung, Ngọc Liên Hoàn đồng loạt cúi nhìn mặt đất, chỉ thấy hai viên dược hoàn nho nhỏ màu xanh nhạt chính đang xoay tròn xoay tròn trên đất.
“Bách Linh đan? Đây không phải Bách Linh đan ta đưa cho ngươi sao? Ngươi như thế nào lại giấu nó trong tất chứ?" Hoa Tương Dung hỏi.
“Những thứ trên người ngươi không phải đều bị tịch thu?" Ngọc Liên Hoàn cũng hỏi.
“Ha ha, may mà ta thông minh, trước đó giấu đi ba viên. Ha ha, ai bảo bọn chúng không kiểm tra giày của ta?" Đường Đa Lệnh đắc ý cười nói.
“Ngươi muốn chúng ta ăn thứ này?" Hoa Tương Dung thất kinh biến sắc, mặc dù biết Bách Linh đan rất nhanh có thể triệt tiêu dược tính của Hồng song thụy, nhưng mà….Nó từng bị nhét dưới cái chân thối của Đường Đa Lệnh a.
“Đúng vậy, ăn nó có thể lập tức khôi phục khí lực, ta vừa rồi thử qua, rất hữu hiệu!" Đường Đa Lệnh nhặt dược hoàn lên bỏ vào lòng bàn tay, “Đây, mau ăn."
“Không ăn! Ta không ăn thứ bẩn thỉu đó đâu!" Hoa Tương Dung quay mặt sang bên, cái mũi nhăn lại, phảng phất như đã ngửi thấy mùi chân thúi.
Ngọc Liên Hoàn không nói gì, nhưng biểu tình chán ghét trên mặt cũng không khác Hoa Tương Dung là mấy.
Đường Đa Lệnh có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Ha ha, không có cách nào a, ở đại lao Triêu Thiên các bọn chúng lại không cho ta rửa chân. Bất quá hiện tại tình huống khẩn cấp, các ngươi chịu khó chút đi."
Hoa Tương Dung nhìn ánh mắt lo lắng, khẩn cầu của Đường Đa Lệnh, lòng khẽ run lên, lại nhìn nhìn hai viên tiểu dược hoàn dấu trong chân Đường Đa Lệnh đã nhiều ngày, liền lại bĩu môi, nói: “Ngươi uy ta, ta mới ăn."
“Được được được!" Đường Đa Lệnh mừng rỡ, đưa một viên Bách Linh đan tới bên miệng Hoa Tương Dung.
Hoa Tương Dung liếc trắng mắt, “Ngu ngốc, ta muốn ngươi dùng miệng uy."
Đường Đa Lệnh sững sờ, nhưng ngẫm lại nơi đây thật sự không thể ở lâu, đành bất đắc dĩ, dùng miệng ngậm thuốc khuynh thân hướng Hoa Tương Dung. Sau lưng lại vang lên tiếng Ngọc Liên Hoàn mắng, “Vô sỉ!"
Nếu như nói đầu lưỡi Ngọc Liên Hoàn như đóa hoa nhỏ tươi mát, thì đầu lưỡi Hoa Tương Dung chính là một con tiểu xà linh xảo, ở trong miệng Đường Đa Lệnh chui tới chui lui, làm y suýt nữa đem Bách Linh đan hợp với đầu lưỡi Hoa Tương Dung nuốt xuống.
May mắn vào thời điểm cuối cùng y rốt cục cũng tỉnh ngộ mình đang làm cái gì, vội vàng một hơi đẩy Bách Linh đang sang miệng Hoa Tương Dung, sau đấy cuống quýt tách ra.
Hoa Tương Dung thỏa mãn tấm tắc lưỡi: “Hương vị của A Đường thật sự không tệ a." chỉ có thể hận hắn đêm đó cư nhiên bởi vì ghét bỏ khuôn mặt kia mà không bắt y ăn sạch, lại để cho Ngọc Liên Hoàn chiếm đầu tiên.
Đường Đa Lệnh đỏ mặt, cúi đầu đưa một viên Bách Linh đan khác cho Ngọc Liên Hoàn: “Ngọc huynh đệ, ngươi cũng mau ăn đi."
“Hừ, ta cũng muốn ngươi uy ta, dùng miệng!" Ngọc Liên Hoàn trừng Hoa Tương Dung, hận không thể lập tức bật dậy cho hắn một trận.
“A Đường, mặc kệ hắn, hắn thích ăn thì ăn, không ăn thì để hắn ở đây chờ Hạ Cô Phong đi. Ta nghĩ Hạ Cô Phong chắc chắn sẽ rất nguyện ý uy hắn đấy." Hoa Tương Dung cười lạnh, chậm rãi nói.
“Ai…." Đường Đa Lệnh thở dài một tiếng, chẳng lẽ kẻ nào đứng trên đỉnh cao lâu ngày đều sẽ có tật xấu như vậy? Thân trong hiểm lại không biết hiểm!
Y ngậm dược hoàn, rất nhanh đút vào miệng Ngọc Liên Hoàn. Hoa Tương Dung biến sắc, nhưng tức khắc đã nhịn xuống lửa giận, chỉ nhỏ giọng mắng một câu, “Ngươi đúng là tên ngu ngốc mà!"
Lúc này Đường Đa Lệnh có chuẩn bị, không dừng lại lâu, đút vào xong liền dứt ra ngay. Ngọc Liên Hoàn có chút buồn bực, nhưng vẫn đắc ý liếc Hoa Tương Dung, đổi lấy một tiếng hừ lạnh của đối phương.
Đường Đa Lệnh nhanh chóng đi tất và giày vào, sau đó nhìn Ngọc Liên Hoàn, đỏ mặt nói: “Ngọc Liên Hoàn, ngươi mau mặc quần vào, chúng ta phải rời khỏi đây gấp."
Ngọc Liên Hoàn lười biếng nói: “Ta vẫn chưa khôi phục được sức lực, A Đường ngươi giúp ta mặc a."
“Hắc hắc, loại chuyện nhỏ nhặt này cần gì phải phiền toái A Đường, để ta giúp ngươi mặc." Hoa Tương Dung đã có thể đứng dậy.
Ngọc Liên Hoàn hừ một tiếng, sau đó cầm quần mình mặc vào. Nếu thật để Hoa Tương Dung hỗ trợ, hắn chỉ sợ nửa đời sau sẽ thực sự không thể làm nam nhân.
Đường Đa Lệnh âm thầm lắc đầu, phất phất tay. “Các ngươi đi trước đi, ta cản phía sau." Ai mà ngờ y cũng có ngày làm anh hùng cứu mỹ nhân, có điều hai vị này mĩ thì mĩ thật đấy, chỉ tiếc lại không phải là nữ. Ai, ai bảo y là ám vệ đáng thương làm chi?
Việc liên quan đến tính mạng, hai người kia cũng không lại nói nhiều, ba người rất nhanh đã chui ra mật đạo, cư nhiên đã ở ngoài Hạnh Lâm trấn. Ngọc Liên Hoàn nhịn không được căm hận nói: “Hoa Tương Dung, ngươi thật đúng là thỏ khôn có ba hang a." Khó trách người của Triêu Thiên các không thể bắt được hắn.
Đường Đa Lệnh thì lại chằm chằm nhìn hai con ngựa bị buộc dưới đại thụ, đáy lòng bỗng chốc cảm thấy ấm lên, thì ra Hoa Tương Dung không chỉ trở về dò la tình hình, mà còn thật sự muốn cứu y cùng đi.
Hoa Tương Dung đào ra tài vật lúc trước giấu dưới gốc cây, lôi kéo Đường Đa Lệnh: “A Đường, chúng ta đi mau."
Đường Đa Lệnh lại kéo hắn lại: “Ngọc huynh đệ thì sao?"
“Chỉ có hai con ngựa mà thôi…."
“Không sao cả, Ngọc huynh đệ có thể cưỡi chung một con với ta."
“Như vậy sao được?" Hoa Tương Dung quay đầu lại nhìn thoáng qua Ngọc Liên Hoàn, người nọ vẻ mặt cao ngạo, một chút thành ý cúi đầu tỏ vẻ muốn nhờ cũng không có, lửa giận lại vô thanh vô tức dâng lên, nhưng thấy ánh mắt mong chờ của Đường Đa Lệnh, đành phải giận dữ nói: “Ngươi cưỡi với ta, để y một mình một ngựa."
Ngọc Liên Hoàn nhếch miệng, nhưng không hề nhiều lời, ba người lên ngựa, giương roi phi nước kiệu.
Giữa đồng trống, hai con ngựa đang nhàn nhã ăn cỏ, ba người ngồi vây quanh đống lửa, nhìn xem thỏ hoang được nướng bên trên, ngửi mùi hương thơm nức thấm thẳng vào dạ dày.
“Thực nhìn không ra, A Đường còn có tay nghề như vậy a." Ngọc Liên Hoàn khen, theo hắn biết, những gì ám vệ phải học khi thụ huấn đều là làm cách nào chịu được gian khổ dãi gió dầm sương, chứ không có ai dạy ngươi làm thế nào nướng món ăn thôn dã cả.
Đường Đa Lệnh xấu hổ cười cười, “Đâu có đâu có, nếu có chút đồ gia vị thì tốt rồi." Quyên Tử thích đi công viên nướng dã ngoại, cho nên y mới luyện được tay nghề như bây giờ.
“Còn không phải sao, nếu điều kiện cho phép, thì đồ ăn A Đường làm cũng chẳng kém Hạnh Viên Xuân đâu." Hoa Tương Dung đắc ý nói, Ngọc Liên Hoàn cũng không có phúc khí này. (Hạnh Viên Xuân: tên một tửu lâu)
“Hoa các chủ khích lệ quá rồi, ta sao có thể so với đầu bếp người ta?" Đường Đa Lệnh kinh sợ đưa lên một chân thỏ, so ra thì y vẫn còn có chút e ngại Hoa Tương Dung.
“Ha ha, chờ đến thành trấn kế tiếp, liền để A Đường thử xem, ta đây đặc biệt chờ mong đó." Ngọc Liên Hoàn tiếp nhận một chân thỏ khác, hướng Hoa Tương Dung ném một ánh mắt khiêu khích.
Hoa Tương Dung thiếu chút nữa bẻ gãy nhánh cây trong tay. “Ngọc Liên Hoàn, ngươi đừng mặt dày không biết xấu hổ! A Đường nhà ta mềm lòng, cứu ngươi ra, nhưng cũng chưa nói sẽ lo cho ngươi cả đời, ngươi vẫn nên tự mình biết điều một chút đi."
“Hừ, A Đường nhà ngươi? Có bản lĩnh ngươi đưa giải dược Lưỡng đồng tâm cho A Đường đi, thử xem y có phải là của nhà ngươi hay không!" Ngọc Liên Hoàn không chút yếu thế đáp trả.
“Ngươi…." Hoa Tương Dung bị Ngọc Liên Hoàn chọc trúng chỗ đau, giận tím mặt.
“Được rồi được rồi, đừng ầm ỹ." Đường Đa Lệnh vội vàng giảng hòa, sợ hai người sẽ phá hủy mất bữa ăn tối nay. “Hai vị Các chủ, chúng ta vẫn là nói nói….chính sự đi."
“Chính sự gì?"
Đường Đa Lệnh bỏ tay ra, “Sắp tới nên làm gì a?"
“Còn có thể làm gì? Đương nhiên là báo thù! Hạ Cô Phong tên hỗn đản kia, cũng dám đâm sau lưng ta một đao." Ngọc Liên Hoàn nghiến răng nghiến lợi nói, trước kia hắn chỉ khi nào nhắc tới Hoa Tương Dung mới có thể trở nên như vậy, hiện tại lại thêm một người.
Đường Đa Lệnh nghĩ thầm: [Đó còn không phải vì ngươi trước nổi lên sát tâm?]
Có lẽ là bởi vì đã trải qua một lần bị phản bội, Hoa Tương Dung có vẻ trầm ổn hơn chút ít. “Hạ Cô Phong hai lần muốn đẩy ta vào chỗ chết, thù này không báo không phải quân tử. Bất quá quân tử báo thù, mười năm không muộn, ta đây không cần phải vội vã nhất thời."
Đường Đa Lệnh bĩu môi nghĩ thầm: [Ngươi cũng là quân tử?]
“Hắc hắc, không sai, như ngươi bây giờ đúng là vẫn nên trốn tránh thì hơn. Không có nội lực, võ công có tinh diệu đến đâu cũng chỉ là động tác hoa mĩ thôi, hay cứ trốn đến lúc Hạ Cô Phong già cả ốm yếu hãy động thủ cho chắc." Ngọc Liên Hoàn cười nhạo nói.
“Ngọc huynh đệ, kỳ thật ngươi cùng Hoa các chủ hiện tại đều có chung kẻ thù, không bằng liên thủ đối phó Hạ Cô Phong…Như thế phần thắng chẳng phải sẽ càng lớn?" Đường Đa Lệnh có ý muốn giúp Hoa Tương Dung lấy giải dược, nhưng nhìn hai người thủy hỏa bất dung, lại không dám nói ra.
“A Đường, vốn ngươi cứu ta một mạng, muốn ta làm cái gì hồi báo đều hẳn là có thể, nhưng chỉ duy một việc buông tha cho Hoa Tương Dung thì ngươi đừng xen vào. Không phải ta lòng dạ hẹp hòi, mà là chỉ cần ta cho hắn giải dược, người đầu tiên Hoa các chủ muốn giết chắc chắn chính là ta." Ngọc Liên Hoàn lập tức đã nhìn thấu tâm tư của y.
Hoa Tương Dung cũng thong dong nói: “A Đường ngươi không cần lo lắng cho ta, Nhạc trung bi còn chưa làm khó được ta đâu, chỉ cần cho ta chút thời gian, ta tất sẽ có thể giải được nó."
“Hắc hắc, Hoa các chủ thật ngạo mạn a, không biết ngài có cách hay gì đây?"
“Hừ, cái đó không nhọc Ngọc các chủ quan tâm."
“Ai, hai người các ngươi rốt cục có cừu hận gì chứ? Vì sao lại không thể cười bỏ ân cừu đâu?" Đường Đa Lệnh lắc đầu, mới vài phút cư nhiên lại đã bắt đầu đối chọi gay gắt.
Ngọc Liên Hoàn phắt cái đứng lên: “Nói hay lắm! Vì cái gì ta nhất định phải giết hắn? Hoa các chủ, việc này để ta nói hay chính ngươi nói?"
Hoa Tương Dung không thèm để ý bĩu môi: “Ngươi thích nói cứ nói, không ai ngăn cản ngươi."
Ngọc Liên Hoàn đột nhiên cười dài một tiếng thê lương: “Vì cái gì? Vì cái gì ta đường đường Ngọc phủ Đại công tử lại trở thành đồ chơi của Các chủ Triêu Thiên các? Ta cũng muốn biết lắm chứ, chỉ tiếc lại không biết, ta chỉ biết vị Hoa các chủ đây vừa bước lên đại vị Các chủ liền dẫn người tới giết sạch cả nhà ta, rồi lại độc lưu một mình ta trên thế gian mặc hắn nhục nhã. A Đường, ngươi nói ta có nên giết hắn hay không!"
Đường Đa Lệnh sững sờ, khó trách y lại có cảm giác, cảm thấy Ngọc Liên Hoàn thoạt nhìn không giống như là đoạn tí, nguyên lai hắn không phải trời sinh đoạn tí, mà là bị cưỡng bức, Hoa Tương Dung làm như vậy cũng quá thất đức rồi. Y nhìn về phía Hoa Tương Dung, không biết hắn sẽ giải thích như thế nào.
Hoa Tương Dung ngược lại tiêu sái cười: “Ngọc công tử, nói chuyện chỉ một nửa là rất không đúng. Ngươi vì cái gì không nói cho A Đường, ta dẫn người giết cả nhà ngươi là vì có người bỏ tiền mua mạng của họ, mà có người bỏ tiền mua cũng chính vì phụ thân ngươi là đại tham quan, đại gian thần, hại chết không biết bao nhiêu người! Ta vì cái gì giữ ngươi lại làm đồ chơi của ta? Bởi vì đó chính là những gì mà phụ thân ngươi đã làm với phụ thân ta! Thù cha con báo, phụ trái tử thường, có gì không đúng?"
Trên mặt Ngọc Liên Hoàn xuất hiện vẻ bối rối, nhưng rất nhanh đã bị thống khổ thay thế: “Nhưng vì sao lại là ta? Tại sao là ta? Ngươi muốn thay cha báo thù, lúc ấy giết luôn ta đi không được sao? Vì cái gì nhất định phải là ta?" Ngọc gia cũng không phải chỉ có mình hắn là con trai a.
Ánh mắt Hoa Tương Dung càng trở nên lạnh băng, “Bởi vì kẻ thực sự giết chết cha ta, chính là ngươi!"
Hoa Tương Dung, Ngọc Liên Hoàn đồng loạt cúi nhìn mặt đất, chỉ thấy hai viên dược hoàn nho nhỏ màu xanh nhạt chính đang xoay tròn xoay tròn trên đất.
“Bách Linh đan? Đây không phải Bách Linh đan ta đưa cho ngươi sao? Ngươi như thế nào lại giấu nó trong tất chứ?" Hoa Tương Dung hỏi.
“Những thứ trên người ngươi không phải đều bị tịch thu?" Ngọc Liên Hoàn cũng hỏi.
“Ha ha, may mà ta thông minh, trước đó giấu đi ba viên. Ha ha, ai bảo bọn chúng không kiểm tra giày của ta?" Đường Đa Lệnh đắc ý cười nói.
“Ngươi muốn chúng ta ăn thứ này?" Hoa Tương Dung thất kinh biến sắc, mặc dù biết Bách Linh đan rất nhanh có thể triệt tiêu dược tính của Hồng song thụy, nhưng mà….Nó từng bị nhét dưới cái chân thối của Đường Đa Lệnh a.
“Đúng vậy, ăn nó có thể lập tức khôi phục khí lực, ta vừa rồi thử qua, rất hữu hiệu!" Đường Đa Lệnh nhặt dược hoàn lên bỏ vào lòng bàn tay, “Đây, mau ăn."
“Không ăn! Ta không ăn thứ bẩn thỉu đó đâu!" Hoa Tương Dung quay mặt sang bên, cái mũi nhăn lại, phảng phất như đã ngửi thấy mùi chân thúi.
Ngọc Liên Hoàn không nói gì, nhưng biểu tình chán ghét trên mặt cũng không khác Hoa Tương Dung là mấy.
Đường Đa Lệnh có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Ha ha, không có cách nào a, ở đại lao Triêu Thiên các bọn chúng lại không cho ta rửa chân. Bất quá hiện tại tình huống khẩn cấp, các ngươi chịu khó chút đi."
Hoa Tương Dung nhìn ánh mắt lo lắng, khẩn cầu của Đường Đa Lệnh, lòng khẽ run lên, lại nhìn nhìn hai viên tiểu dược hoàn dấu trong chân Đường Đa Lệnh đã nhiều ngày, liền lại bĩu môi, nói: “Ngươi uy ta, ta mới ăn."
“Được được được!" Đường Đa Lệnh mừng rỡ, đưa một viên Bách Linh đan tới bên miệng Hoa Tương Dung.
Hoa Tương Dung liếc trắng mắt, “Ngu ngốc, ta muốn ngươi dùng miệng uy."
Đường Đa Lệnh sững sờ, nhưng ngẫm lại nơi đây thật sự không thể ở lâu, đành bất đắc dĩ, dùng miệng ngậm thuốc khuynh thân hướng Hoa Tương Dung. Sau lưng lại vang lên tiếng Ngọc Liên Hoàn mắng, “Vô sỉ!"
Nếu như nói đầu lưỡi Ngọc Liên Hoàn như đóa hoa nhỏ tươi mát, thì đầu lưỡi Hoa Tương Dung chính là một con tiểu xà linh xảo, ở trong miệng Đường Đa Lệnh chui tới chui lui, làm y suýt nữa đem Bách Linh đan hợp với đầu lưỡi Hoa Tương Dung nuốt xuống.
May mắn vào thời điểm cuối cùng y rốt cục cũng tỉnh ngộ mình đang làm cái gì, vội vàng một hơi đẩy Bách Linh đang sang miệng Hoa Tương Dung, sau đấy cuống quýt tách ra.
Hoa Tương Dung thỏa mãn tấm tắc lưỡi: “Hương vị của A Đường thật sự không tệ a." chỉ có thể hận hắn đêm đó cư nhiên bởi vì ghét bỏ khuôn mặt kia mà không bắt y ăn sạch, lại để cho Ngọc Liên Hoàn chiếm đầu tiên.
Đường Đa Lệnh đỏ mặt, cúi đầu đưa một viên Bách Linh đan khác cho Ngọc Liên Hoàn: “Ngọc huynh đệ, ngươi cũng mau ăn đi."
“Hừ, ta cũng muốn ngươi uy ta, dùng miệng!" Ngọc Liên Hoàn trừng Hoa Tương Dung, hận không thể lập tức bật dậy cho hắn một trận.
“A Đường, mặc kệ hắn, hắn thích ăn thì ăn, không ăn thì để hắn ở đây chờ Hạ Cô Phong đi. Ta nghĩ Hạ Cô Phong chắc chắn sẽ rất nguyện ý uy hắn đấy." Hoa Tương Dung cười lạnh, chậm rãi nói.
“Ai…." Đường Đa Lệnh thở dài một tiếng, chẳng lẽ kẻ nào đứng trên đỉnh cao lâu ngày đều sẽ có tật xấu như vậy? Thân trong hiểm lại không biết hiểm!
Y ngậm dược hoàn, rất nhanh đút vào miệng Ngọc Liên Hoàn. Hoa Tương Dung biến sắc, nhưng tức khắc đã nhịn xuống lửa giận, chỉ nhỏ giọng mắng một câu, “Ngươi đúng là tên ngu ngốc mà!"
Lúc này Đường Đa Lệnh có chuẩn bị, không dừng lại lâu, đút vào xong liền dứt ra ngay. Ngọc Liên Hoàn có chút buồn bực, nhưng vẫn đắc ý liếc Hoa Tương Dung, đổi lấy một tiếng hừ lạnh của đối phương.
Đường Đa Lệnh nhanh chóng đi tất và giày vào, sau đó nhìn Ngọc Liên Hoàn, đỏ mặt nói: “Ngọc Liên Hoàn, ngươi mau mặc quần vào, chúng ta phải rời khỏi đây gấp."
Ngọc Liên Hoàn lười biếng nói: “Ta vẫn chưa khôi phục được sức lực, A Đường ngươi giúp ta mặc a."
“Hắc hắc, loại chuyện nhỏ nhặt này cần gì phải phiền toái A Đường, để ta giúp ngươi mặc." Hoa Tương Dung đã có thể đứng dậy.
Ngọc Liên Hoàn hừ một tiếng, sau đó cầm quần mình mặc vào. Nếu thật để Hoa Tương Dung hỗ trợ, hắn chỉ sợ nửa đời sau sẽ thực sự không thể làm nam nhân.
Đường Đa Lệnh âm thầm lắc đầu, phất phất tay. “Các ngươi đi trước đi, ta cản phía sau." Ai mà ngờ y cũng có ngày làm anh hùng cứu mỹ nhân, có điều hai vị này mĩ thì mĩ thật đấy, chỉ tiếc lại không phải là nữ. Ai, ai bảo y là ám vệ đáng thương làm chi?
Việc liên quan đến tính mạng, hai người kia cũng không lại nói nhiều, ba người rất nhanh đã chui ra mật đạo, cư nhiên đã ở ngoài Hạnh Lâm trấn. Ngọc Liên Hoàn nhịn không được căm hận nói: “Hoa Tương Dung, ngươi thật đúng là thỏ khôn có ba hang a." Khó trách người của Triêu Thiên các không thể bắt được hắn.
Đường Đa Lệnh thì lại chằm chằm nhìn hai con ngựa bị buộc dưới đại thụ, đáy lòng bỗng chốc cảm thấy ấm lên, thì ra Hoa Tương Dung không chỉ trở về dò la tình hình, mà còn thật sự muốn cứu y cùng đi.
Hoa Tương Dung đào ra tài vật lúc trước giấu dưới gốc cây, lôi kéo Đường Đa Lệnh: “A Đường, chúng ta đi mau."
Đường Đa Lệnh lại kéo hắn lại: “Ngọc huynh đệ thì sao?"
“Chỉ có hai con ngựa mà thôi…."
“Không sao cả, Ngọc huynh đệ có thể cưỡi chung một con với ta."
“Như vậy sao được?" Hoa Tương Dung quay đầu lại nhìn thoáng qua Ngọc Liên Hoàn, người nọ vẻ mặt cao ngạo, một chút thành ý cúi đầu tỏ vẻ muốn nhờ cũng không có, lửa giận lại vô thanh vô tức dâng lên, nhưng thấy ánh mắt mong chờ của Đường Đa Lệnh, đành phải giận dữ nói: “Ngươi cưỡi với ta, để y một mình một ngựa."
Ngọc Liên Hoàn nhếch miệng, nhưng không hề nhiều lời, ba người lên ngựa, giương roi phi nước kiệu.
Giữa đồng trống, hai con ngựa đang nhàn nhã ăn cỏ, ba người ngồi vây quanh đống lửa, nhìn xem thỏ hoang được nướng bên trên, ngửi mùi hương thơm nức thấm thẳng vào dạ dày.
“Thực nhìn không ra, A Đường còn có tay nghề như vậy a." Ngọc Liên Hoàn khen, theo hắn biết, những gì ám vệ phải học khi thụ huấn đều là làm cách nào chịu được gian khổ dãi gió dầm sương, chứ không có ai dạy ngươi làm thế nào nướng món ăn thôn dã cả.
Đường Đa Lệnh xấu hổ cười cười, “Đâu có đâu có, nếu có chút đồ gia vị thì tốt rồi." Quyên Tử thích đi công viên nướng dã ngoại, cho nên y mới luyện được tay nghề như bây giờ.
“Còn không phải sao, nếu điều kiện cho phép, thì đồ ăn A Đường làm cũng chẳng kém Hạnh Viên Xuân đâu." Hoa Tương Dung đắc ý nói, Ngọc Liên Hoàn cũng không có phúc khí này. (Hạnh Viên Xuân: tên một tửu lâu)
“Hoa các chủ khích lệ quá rồi, ta sao có thể so với đầu bếp người ta?" Đường Đa Lệnh kinh sợ đưa lên một chân thỏ, so ra thì y vẫn còn có chút e ngại Hoa Tương Dung.
“Ha ha, chờ đến thành trấn kế tiếp, liền để A Đường thử xem, ta đây đặc biệt chờ mong đó." Ngọc Liên Hoàn tiếp nhận một chân thỏ khác, hướng Hoa Tương Dung ném một ánh mắt khiêu khích.
Hoa Tương Dung thiếu chút nữa bẻ gãy nhánh cây trong tay. “Ngọc Liên Hoàn, ngươi đừng mặt dày không biết xấu hổ! A Đường nhà ta mềm lòng, cứu ngươi ra, nhưng cũng chưa nói sẽ lo cho ngươi cả đời, ngươi vẫn nên tự mình biết điều một chút đi."
“Hừ, A Đường nhà ngươi? Có bản lĩnh ngươi đưa giải dược Lưỡng đồng tâm cho A Đường đi, thử xem y có phải là của nhà ngươi hay không!" Ngọc Liên Hoàn không chút yếu thế đáp trả.
“Ngươi…." Hoa Tương Dung bị Ngọc Liên Hoàn chọc trúng chỗ đau, giận tím mặt.
“Được rồi được rồi, đừng ầm ỹ." Đường Đa Lệnh vội vàng giảng hòa, sợ hai người sẽ phá hủy mất bữa ăn tối nay. “Hai vị Các chủ, chúng ta vẫn là nói nói….chính sự đi."
“Chính sự gì?"
Đường Đa Lệnh bỏ tay ra, “Sắp tới nên làm gì a?"
“Còn có thể làm gì? Đương nhiên là báo thù! Hạ Cô Phong tên hỗn đản kia, cũng dám đâm sau lưng ta một đao." Ngọc Liên Hoàn nghiến răng nghiến lợi nói, trước kia hắn chỉ khi nào nhắc tới Hoa Tương Dung mới có thể trở nên như vậy, hiện tại lại thêm một người.
Đường Đa Lệnh nghĩ thầm: [Đó còn không phải vì ngươi trước nổi lên sát tâm?]
Có lẽ là bởi vì đã trải qua một lần bị phản bội, Hoa Tương Dung có vẻ trầm ổn hơn chút ít. “Hạ Cô Phong hai lần muốn đẩy ta vào chỗ chết, thù này không báo không phải quân tử. Bất quá quân tử báo thù, mười năm không muộn, ta đây không cần phải vội vã nhất thời."
Đường Đa Lệnh bĩu môi nghĩ thầm: [Ngươi cũng là quân tử?]
“Hắc hắc, không sai, như ngươi bây giờ đúng là vẫn nên trốn tránh thì hơn. Không có nội lực, võ công có tinh diệu đến đâu cũng chỉ là động tác hoa mĩ thôi, hay cứ trốn đến lúc Hạ Cô Phong già cả ốm yếu hãy động thủ cho chắc." Ngọc Liên Hoàn cười nhạo nói.
“Ngọc huynh đệ, kỳ thật ngươi cùng Hoa các chủ hiện tại đều có chung kẻ thù, không bằng liên thủ đối phó Hạ Cô Phong…Như thế phần thắng chẳng phải sẽ càng lớn?" Đường Đa Lệnh có ý muốn giúp Hoa Tương Dung lấy giải dược, nhưng nhìn hai người thủy hỏa bất dung, lại không dám nói ra.
“A Đường, vốn ngươi cứu ta một mạng, muốn ta làm cái gì hồi báo đều hẳn là có thể, nhưng chỉ duy một việc buông tha cho Hoa Tương Dung thì ngươi đừng xen vào. Không phải ta lòng dạ hẹp hòi, mà là chỉ cần ta cho hắn giải dược, người đầu tiên Hoa các chủ muốn giết chắc chắn chính là ta." Ngọc Liên Hoàn lập tức đã nhìn thấu tâm tư của y.
Hoa Tương Dung cũng thong dong nói: “A Đường ngươi không cần lo lắng cho ta, Nhạc trung bi còn chưa làm khó được ta đâu, chỉ cần cho ta chút thời gian, ta tất sẽ có thể giải được nó."
“Hắc hắc, Hoa các chủ thật ngạo mạn a, không biết ngài có cách hay gì đây?"
“Hừ, cái đó không nhọc Ngọc các chủ quan tâm."
“Ai, hai người các ngươi rốt cục có cừu hận gì chứ? Vì sao lại không thể cười bỏ ân cừu đâu?" Đường Đa Lệnh lắc đầu, mới vài phút cư nhiên lại đã bắt đầu đối chọi gay gắt.
Ngọc Liên Hoàn phắt cái đứng lên: “Nói hay lắm! Vì cái gì ta nhất định phải giết hắn? Hoa các chủ, việc này để ta nói hay chính ngươi nói?"
Hoa Tương Dung không thèm để ý bĩu môi: “Ngươi thích nói cứ nói, không ai ngăn cản ngươi."
Ngọc Liên Hoàn đột nhiên cười dài một tiếng thê lương: “Vì cái gì? Vì cái gì ta đường đường Ngọc phủ Đại công tử lại trở thành đồ chơi của Các chủ Triêu Thiên các? Ta cũng muốn biết lắm chứ, chỉ tiếc lại không biết, ta chỉ biết vị Hoa các chủ đây vừa bước lên đại vị Các chủ liền dẫn người tới giết sạch cả nhà ta, rồi lại độc lưu một mình ta trên thế gian mặc hắn nhục nhã. A Đường, ngươi nói ta có nên giết hắn hay không!"
Đường Đa Lệnh sững sờ, khó trách y lại có cảm giác, cảm thấy Ngọc Liên Hoàn thoạt nhìn không giống như là đoạn tí, nguyên lai hắn không phải trời sinh đoạn tí, mà là bị cưỡng bức, Hoa Tương Dung làm như vậy cũng quá thất đức rồi. Y nhìn về phía Hoa Tương Dung, không biết hắn sẽ giải thích như thế nào.
Hoa Tương Dung ngược lại tiêu sái cười: “Ngọc công tử, nói chuyện chỉ một nửa là rất không đúng. Ngươi vì cái gì không nói cho A Đường, ta dẫn người giết cả nhà ngươi là vì có người bỏ tiền mua mạng của họ, mà có người bỏ tiền mua cũng chính vì phụ thân ngươi là đại tham quan, đại gian thần, hại chết không biết bao nhiêu người! Ta vì cái gì giữ ngươi lại làm đồ chơi của ta? Bởi vì đó chính là những gì mà phụ thân ngươi đã làm với phụ thân ta! Thù cha con báo, phụ trái tử thường, có gì không đúng?"
Trên mặt Ngọc Liên Hoàn xuất hiện vẻ bối rối, nhưng rất nhanh đã bị thống khổ thay thế: “Nhưng vì sao lại là ta? Tại sao là ta? Ngươi muốn thay cha báo thù, lúc ấy giết luôn ta đi không được sao? Vì cái gì nhất định phải là ta?" Ngọc gia cũng không phải chỉ có mình hắn là con trai a.
Ánh mắt Hoa Tương Dung càng trở nên lạnh băng, “Bởi vì kẻ thực sự giết chết cha ta, chính là ngươi!"
Tác giả :
Thương Tố