Tiểu Ngọc Nhi Trọng Sinh
Chương 30
Thấy người tới, Tái Kỳ Nhã cùng đám người vội vàng thi lễ, "Đại Hãn."
Hoàng Thái Cực lập tức tiến lên dò hỏi: "Đại phúc tấn, là chuyện tình gì lại làm cho ngươi tức giận như thế, còn khiến ngươi tự mình động thủ giáo huấn nha đầu này?"
Tái Kỳ Nhã tà tà liếc nhìn Hải Lan Châu một cái, chậm rãi nói: "Đều là do con nô tỳ Hải Lan Châu này không tuân thủ quy củ, không chỉ làm Ngọc Nhi trượt chân, còn làm hại Tiểu Ngọc Nhi đụng vào cột bị thương. Vì vậy, ta mới nhất thời xúc động muốn giáo huấn nàng một chút, thất lễ trước mặt Đại Hãn, mong Đại Hãn thứ tội."
"Đại Hãn, không phải như thế. Là ta đi đứng không cẩn thận, mới bị ngã sấp xuống, còn làm hại Tiểu Ngọc Nhi bị thương theo, sự tình không liên quan đến tỷ tỷ." Đại Ngọc Nhi vội vàng biện giải nói.
Hoàng Thái Cực cũng không để ý tới, trực tiếp nhìn về phía Tiểu Ngọc Nhi, thấy sắc mặt nàng quả nhiên có chút tái nhợt, vết thương đang chảy máu trên trán phải dùng khăn tay đè lại, ẩn ẩn có thể thấy được vệt máu đỏ tươi thấm ra. Hoàng Thái Cực nhất thời nhíu mày, ôn nhu dò hỏi: "Như thế nào lại nghiêm trọng như vậy, tìm thái y chưa?"
"Hồi Đại Hãn, Cao Oa đã đi tìm thái y." Tiểu Ngọc Nhi cung kính đáp.
Hoàng Thái Cực gật gật đầu, sau đó nói: "Bị thương thành như vậy, ngươi cũng ngồi xuống đi."
"Cám ơn Đại Hãn." Tiểu Ngọc Nhi vừa mới ngồi xuống, liền cảm thấy tầm mắt nghi ngờ của Tái Kỳ Nhã lập tức hướng về phía nàng, nhất thời thân thể liền cứng lại.
Hoàng Thái Cực cũng chú ý tới tầm mắt của Tái Kỳ Nhã, hơi hơi tiến lên một bước, xen vào giữa Tái Kỳ Nhã và Tiểu Ngọc Nhi, chặn lại ánh mắt tìm tòi của Tái Kỳ Nhã đang khiến cho Tiểu Ngọc Nhi không được tự nhiên. Sau đó nói: "Đại phúc tấn, như Ngọc Nhi đã nói, sự tình cũng không liên quan gì đến Hải Lan Châu, vậy có khả năng ngươi đã hiểu lầm, hơn nữa ta cũng tin tưởng, người lương thiện giống Hải Lan Châu vậy, không có khả năng làm ra loại chuyện này, đúng không?"
Tầm mắt nhu hòa của Hoàng Thái Cực nhìn về phía Hải Lan Châu, Hải Lan Châu cũng lập tức cảm giác được thiện ý của hắn, cảm kích cười với hắn.
Tái Kỳ Nhã lập tức liền chú ý tới, nhìn nhìn Hải Lan Châu, suy nghĩ trong lòng lại tiếp tục xoay chuyển.
Tầm mắt Hoàng Thái Cực trong lúc vô ý đảo đến tay phải của Hải Lan Châu, thấy bên trên có dấu vết bị phỏng, liền dò hỏi: "Tay nàng?"
Trước khi Hải Lan Châu kịp trả lời, Tái Kỳ Nhã đã nói trước: "Chỉ là bị phỏng một chút, giao cho Ngọc Nhi xử lý là tốt rồi, không cần làm phiền đến Đại Hãn."
Hoàng Thái Cực dường như không nghe thấy, trực tiếp phân phó Tiểu Toàn Tử: "Chỗ của Triết Triết có dược liệu bị phỏng tốt nhất, tới chỗ nàng ấy xin một chút."
Tiểu toàn tử lĩnh mệnh lui ra, sắc mặt Tái Kỳ Nhã nhất thời có chút khó coi.
Lúc này, Cao Oa vội vàng dẫn thái y trở lại, nhìn thấy Hoàng Thái Cực cũng vội vàng hành lễ.
Hoàng Thái Cực vội nói: "Không cần đa lễ, nhanh đến xem vết thương cho Tiểu Ngọc Cách Cách đi."
"Dạ." Thái y vội vàng đi đến trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, xốc khăn tay lên nhìn thương thế của nàng, sau đó bắt đầu xử lý miệng vết thương cho Tiểu Ngọc Nhi.
Cái trán Tiểu Ngọc Nhi sưng lên như một cái bánh bao lớn, bên trên xanh tím một mảng lớn, còn đang chảy máu, Đại Ngọc Nhi nhìn thấy, vì áy náy mà mắt nổi lên hơi nước, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: "Tiểu Ngọc Nhi, thực xin lỗi, đều là do tỷ làm hại muội bị thương thành ra như vậy."
"Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi." Tiểu Ngọc Nhi vội nói, nhưng trong lòng cũng có chút không thoải mái nghĩ, Đại Ngọc Nhi này khóc nhiều như vậy, coi nàng giống như người sắp chết đến vậy sao? Trong lúc xử lý miệng vết thương, Tiểu Ngọc Nhi bị đau đến hít một ngụm khí lạnh.
Mày Hoàng Thái Cực càng nhăn chặt hơn, nhưng lại đột nhiên dò hỏi Tái Kỳ Nhã: "Ta nghe nói, gần đây Trại Tang bị bệnh, hắn không có việc gì chứ?"
Đại Ngọc Nhi vừa nghe, cũng quên khóc, vội nhìn Tái Kỳ Nhã: "Cái gì? Ngạch Kỳ Cát bị bệnh?"
"Nàng không biết?" Hoàng Thái Cực hỏi lại.
Đáy mắt Tái Kỳ Nhã hiện lên một tia bối rối, sau đó lại ra vẻ trấn định nói: "Chỉ là bị chút phong hàn, bệnh nhỏ mà thôi."
Nhưng mà Đại Ngọc Nhi vẫn lo lắng không thôi: "Thân thể Ngạch Kỳ Cát luôn luôn không tốt, một khi bị bệnh thì sẽ bị rất lâu, này..."
"Ngọc Nhi, nếu nàng lo lắng thì cùng với Hải Lan Châu trở về thăm Ngạch Kỳ Cát đi, thuận tiện giúp ta hỏi thăm hắn." Hoàng Thái Cực đề nghị nói.
Đại Ngọc Nhi và Hải Lan Châu vội vàng nói cám ơn.
"Đúng rồi, Hải Lan Châu, nàng cũng giúp ta hỏi thăm A Cổ Lạp một chút, nghe nói hiện tại hắn đánh thắng không ít trận, bây giờ chính là trợ thủ đắc lực của Trại Tang." Hoàng Thái Cực thuận tiện nói.
Hải Lan Châu cười nhạt gật gật đầu, trong mắt tất cả đều là cảm kích nhìn Hoàng Thái Cực.
Tái Kỳ Nhã nhìn Hoàng Thái Cực và Hải Lan Châu, bất an trong lòng càng ngày càng ngưng trọng.
Tiểu Ngọc Nhi một bên đang được bội thuốc cũng nói: "Dì, ta cũng trở về thăm dượng một chút." Dù sao một mình nàng ở lại kinh đô cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng trở về thảo nguyên tự do tự tại.
"Trước hết con đừng về."
"Trước hết nàng đừng về." Hai đạo âm thanh đồng thởi vang lên, Tiểu Ngọc Nhi có chút không hiểu nhìn hai người vừa lên tiếng.
Hoàng Thái Cực nhìn thấy tầm mắt của Tái Kỳ Nhã và Tiểu Ngọc Nhi đưa tới, trong mắt có chút xấu hổ, nhưng là từ xưa tới nay hỉ nộ của hắn không hiện ra mặt nên người khác vẫn không thể nhìn ra có gì bất thường: “Nếu Hải Lan Châu và Ngọc Nhi đều trở về, nàng cũng trở về theo, vậy cô cô của nàng ở chỗ này sẽ chỉ có một mình. Nếu như nàng muốn trở về thì chờ Ngọc Nhi các nàng quay về rồi đi cũng không muộn."
"Đúng vậy, con trước hết cứ lưu lại bồi Triết Triết, dượng của con chỉ bị bệnh nhẹ, chờ một thời gian con trở về thăm ngài sau cũng không muộn. Hơn nữa hiện tại con đang bị thương, không tiện đi xa." Tái Kỳ Nhã cũng cười nhạt nói.
"A." Tuy rằng trong lòng không hiểu Tái Kỳ Nhã vì chuyện gì mà không cho nàng trở về, nhưng Tiểu Ngọc Nhi vẫn gật đầu thuận theo.
Đêm đó, Tái Kỳ Nhã đi tới chỗ của Tiểu Ngọc Nhi. Khi đó Tiểu Ngọc Nhi vốn đang định đi ngủ, nhìn thấy Tái Kỳ Nhã có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đi ra nghênh đón: "Dì, đã trễ thế này ngài còn thăm con sao?"
Tái Kỳ Nhã nhìn cái trán bị quấn băng trắng của Tiểu Ngọc Nhi, thân thiết nói: "Đúng vậy, vết thương trên trán còn đau hay không?"
"Có dì quan tâm nên không còn đau nữa rồi." Tiểu Ngọc Nhi cười lắc lắc đầu, sau đó đồng thời ngồi xuống với Tái Kỳ Nhã.
Sau khi ngồi xuống, Tái Kỳ Nhã nhìn về phía Ô Lan, Ô Lan hiểu ý đem vật đang cầm trong tay đưa tới trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, cười nói: "Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách, đây là an thần khang đại phúc tấn đặc biệt nhờ thái y chuẩn bị cho người."
"An thần khang? cho con thứ này để làm gì?" Tiểu Ngọc Nhi không hiểu.
"Trán con bị thương, sợ đến tối sẽ đau đến ngủ không được, cho nên chuẩn bị chút an thần khang, buổi tối ngủ sẽ yên giấc hơn." Tái Kỳ Nhã cười giải thích.
Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi cười đến mặt mày cong cong: "Cám ơn dì." Sau đó liền vùi đầu uống bát thuốc.
Lúc uống được một nửa, Tái Kỳ Nhã đột nhiên hỏi: "Tiểu Ngọc Nhi, ta thấy hôm nay con không có nói chuyện nhiều với Hải Lan Châu, hai người các con làm sao vậy?"
Nhắc tới Hải Lan Châu, Tiểu Ngọc Nhi không khỏi nhíu nhíu mày: "Dì, về sau người đừng nhắc đến Hải Lan Châu với con nữa."
"Làm sao vậy?" Tái Kỳ Nhã mềm nhẹ mà vuốt ve mái tóc dài của Tiểu Ngọc Nhi.
"Từ khi vào kinh đô, cả ngày nàng ta đối với con đều là mặt nặng mày nhẹ, còn khiến cho con bị mất mặt trước mọi người, giờ nhìn thấy nàng ta con liền cảm thấy phiền." Tiểu Ngọc Nhi bĩu môi oán giận nói.
Nghe vậy, người thông minh như Tái Kỳ Nhã nhất thời đã đem tiền căn hậu quả của mọi chuyện đoán được rõ rõ ràng ràng, sau đó cười nói: “Vậy thì về sau cũng không nên lui tới với nàng ta, cái tai tinh kia, cả ngày nhìn nàng đều cảm thấy ngột ngạt. Sau đó Tái Kỳ Nhã nghi hoặc nói: “Hôm nay ta thấy Đại Hãn luôn giúp nàng nói chuyện, hay là Đại Hãn thực sự đã thích Hải Lan Châu?"
"Làm sao có thể!" Tiểu Ngọc Nhi cười đánh gãy lời nói của Tái Kỳ Nhã, một bộ biểu tình như nghe thấy một câu chuyện cười: "Đại Hãn mới vừa nạp Ngọc tỷ tỷ làm phi, sao nhanh như vậy đã có thể coi trọng nữ nhân khác, ta thấy Đại Hãn chỉ là nhìn thấy nàng ta đáng thương mới có thể giúp nàng nói chuyện."
"A? Đại Hãn có tâm địa tốt như vậy, còn đi giúp một tiểu tỳ nữ như nàng ta?" Tái Kỳ Nhã hơi hơi nheo mắt lại.
"Ân, Đại Hãn vẫn luôn hiền lành dễ thân cận." Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu, sau đó lại chuyển suy nghĩ nói: "Về phần Hải Lan Châu, có khả năng là nàng ta thường xuyên ở một chỗ cùng Ngọc tỷ tỷ, Đại Hãn tất nhiên là nhớ kỹ nàng, cho nên cũng thuận tiện nói giúp cho nàng ta."
"Nói như vậy, Đại Hãn đúng là có ấn tượng với Hải Lan Châu?"Lập tức Tái Kỳ Nhã trở nên có chút khẩn trương.
Tiểu Ngọc Nhi tất nhiên cũng phát giác được, cười nói: "Dì, ngài đừng nghĩ nhiều như vậy, Đại Hãn đối với Hải Lan Châu không có ý tứ gì khác, hơn nữa trong lòng Hải Lan Châu vẫn luôn nhớ tới Trác Lâm ca ca của nàng, không có khả năng sẽ đi yêu nam nhân khác."
Tái Kỳ Nhã cũng khôi phục lạnh nhạt, chậm rãi nói: "Loại chuyện tình cảm này, ai cũng không thể nói chính xác được."
Tái Kỳ Nhã lại tiếp tục nói: "Bất quá, hình như quan hệ giữa con với Đại Hãn cũng rất tốt."
"Đại Hãn vì ngài, Triết Triết cô cô và Ngọc tỷ tỷ, nên cũng coi con như cháu ruột mà thương yêu, còn nói về sau lúc con xuất giá cũng sẽ vì con mà chuẩn bị một phần đồ cưới phong phú nữa đó."Vẻ mặt Tiểu Ngọc Nhi cười đến hồn nhiên.
"Phải không? Vậy thì tốt rồi." Tái Kỳ Nhã từ từ nở nụ cười.
Tiểu Ngọc Nhi nghe được lời nói cũng cười cười không nói chuyện, sau đó tiếp tục uống an thần thang.
Tái Kỳ Nhã suy nghĩ một chút, sau đó hỏi Tiểu Ngọc Nhi: "Vậy con ở lại kinh đô lâu như vậy, Đa Đạc và con hiện tại như thế nào?"
"Dì ~" Tiểu Ngọc Nhi làm nũng, đỏ mặt cúi đầu, lấm la lấm lét nhìn Tái Kỳ Nhã.
Tái Kỳ Nhã hiểu rõ cười cười: "Xem ra, hắn đối với con rất tốt, vậy dì cũng an tâm."
Tiểu Ngọc Nhi càng thêm xấu hổ.
"Được rồi." Tái Kỳ Nhã thấy gương mặt Tiểu Ngọc Nhi càng lúc càng đỏ bừng thẹn thùng, cũng không tiếp tục trêu đùa nữa, "Nếu như con thật sự thích hắn, vậy thì chờ hắn chiến thắng trở về, dì liền đến nói chuyện với cô cô con, để nàng làm mai cho hai người các con."
"Dì, loại chuyện này, cô nương gia sao có thể tự mình chủ động." Tiểu Ngọc Nhi hờn dỗi liếc mắt một cái nhìn Tái Kỳ Nhã.
Nghe vậy, Tái Kỳ Nhã càng phá lên cười: "Được, vậy sẽ chờ hắn chủ động tới cầu thân, đến lúc đó dì nhất định sẽ chuẩn bị đồ cưới phong phú cho con, chất nữ của ta khi gả đi đều phải khiến cho mọi người hâm mộ."
Tiểu Ngọc Nhi thẹn thùng không nói.
Bộ dáng này của nàng cũng khiến cho Tái Kỳ Nhã hoàn toàn yên tâm, "Được rồi, dì cũng không tiếp tục quấy rầy con nữa, uống xong bát thuốc thì cũng nên đi ngủ sớm một chút."
"Dạ, dì cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút." Tiểu Ngọc Nhi cười cất bước theo sau Tái Kỳ Nhã, thấy người đã đi xa liền ngồi trở lại bên cạnh bàn.
Đem bát thuốc an thần uống một hơi cạn sạch, trong mắt Tiểu Ngọc Nhi không còn vẻ vui sướng như trước, trong đêm tối có vẻ phá lệ yên lặng.
Một lúc lâu, mới buồn bã nói: "Hiệu quả của bát an thần thang này quả thật không tồi..."
Qua hai ngày, Tái Kỳ Nhã và Đại Ngọc Nhi, tính cả Hải Lan Châu đều quay trở về Khoa Nhĩ Thấm. Không ngờ rằng, lần trở về này, cũng khiến cho tình nghĩa của hai tỷ muội các nàng chấm dứt hầu như không còn.
Hoàng Thái Cực lập tức tiến lên dò hỏi: "Đại phúc tấn, là chuyện tình gì lại làm cho ngươi tức giận như thế, còn khiến ngươi tự mình động thủ giáo huấn nha đầu này?"
Tái Kỳ Nhã tà tà liếc nhìn Hải Lan Châu một cái, chậm rãi nói: "Đều là do con nô tỳ Hải Lan Châu này không tuân thủ quy củ, không chỉ làm Ngọc Nhi trượt chân, còn làm hại Tiểu Ngọc Nhi đụng vào cột bị thương. Vì vậy, ta mới nhất thời xúc động muốn giáo huấn nàng một chút, thất lễ trước mặt Đại Hãn, mong Đại Hãn thứ tội."
"Đại Hãn, không phải như thế. Là ta đi đứng không cẩn thận, mới bị ngã sấp xuống, còn làm hại Tiểu Ngọc Nhi bị thương theo, sự tình không liên quan đến tỷ tỷ." Đại Ngọc Nhi vội vàng biện giải nói.
Hoàng Thái Cực cũng không để ý tới, trực tiếp nhìn về phía Tiểu Ngọc Nhi, thấy sắc mặt nàng quả nhiên có chút tái nhợt, vết thương đang chảy máu trên trán phải dùng khăn tay đè lại, ẩn ẩn có thể thấy được vệt máu đỏ tươi thấm ra. Hoàng Thái Cực nhất thời nhíu mày, ôn nhu dò hỏi: "Như thế nào lại nghiêm trọng như vậy, tìm thái y chưa?"
"Hồi Đại Hãn, Cao Oa đã đi tìm thái y." Tiểu Ngọc Nhi cung kính đáp.
Hoàng Thái Cực gật gật đầu, sau đó nói: "Bị thương thành như vậy, ngươi cũng ngồi xuống đi."
"Cám ơn Đại Hãn." Tiểu Ngọc Nhi vừa mới ngồi xuống, liền cảm thấy tầm mắt nghi ngờ của Tái Kỳ Nhã lập tức hướng về phía nàng, nhất thời thân thể liền cứng lại.
Hoàng Thái Cực cũng chú ý tới tầm mắt của Tái Kỳ Nhã, hơi hơi tiến lên một bước, xen vào giữa Tái Kỳ Nhã và Tiểu Ngọc Nhi, chặn lại ánh mắt tìm tòi của Tái Kỳ Nhã đang khiến cho Tiểu Ngọc Nhi không được tự nhiên. Sau đó nói: "Đại phúc tấn, như Ngọc Nhi đã nói, sự tình cũng không liên quan gì đến Hải Lan Châu, vậy có khả năng ngươi đã hiểu lầm, hơn nữa ta cũng tin tưởng, người lương thiện giống Hải Lan Châu vậy, không có khả năng làm ra loại chuyện này, đúng không?"
Tầm mắt nhu hòa của Hoàng Thái Cực nhìn về phía Hải Lan Châu, Hải Lan Châu cũng lập tức cảm giác được thiện ý của hắn, cảm kích cười với hắn.
Tái Kỳ Nhã lập tức liền chú ý tới, nhìn nhìn Hải Lan Châu, suy nghĩ trong lòng lại tiếp tục xoay chuyển.
Tầm mắt Hoàng Thái Cực trong lúc vô ý đảo đến tay phải của Hải Lan Châu, thấy bên trên có dấu vết bị phỏng, liền dò hỏi: "Tay nàng?"
Trước khi Hải Lan Châu kịp trả lời, Tái Kỳ Nhã đã nói trước: "Chỉ là bị phỏng một chút, giao cho Ngọc Nhi xử lý là tốt rồi, không cần làm phiền đến Đại Hãn."
Hoàng Thái Cực dường như không nghe thấy, trực tiếp phân phó Tiểu Toàn Tử: "Chỗ của Triết Triết có dược liệu bị phỏng tốt nhất, tới chỗ nàng ấy xin một chút."
Tiểu toàn tử lĩnh mệnh lui ra, sắc mặt Tái Kỳ Nhã nhất thời có chút khó coi.
Lúc này, Cao Oa vội vàng dẫn thái y trở lại, nhìn thấy Hoàng Thái Cực cũng vội vàng hành lễ.
Hoàng Thái Cực vội nói: "Không cần đa lễ, nhanh đến xem vết thương cho Tiểu Ngọc Cách Cách đi."
"Dạ." Thái y vội vàng đi đến trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, xốc khăn tay lên nhìn thương thế của nàng, sau đó bắt đầu xử lý miệng vết thương cho Tiểu Ngọc Nhi.
Cái trán Tiểu Ngọc Nhi sưng lên như một cái bánh bao lớn, bên trên xanh tím một mảng lớn, còn đang chảy máu, Đại Ngọc Nhi nhìn thấy, vì áy náy mà mắt nổi lên hơi nước, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: "Tiểu Ngọc Nhi, thực xin lỗi, đều là do tỷ làm hại muội bị thương thành ra như vậy."
"Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi." Tiểu Ngọc Nhi vội nói, nhưng trong lòng cũng có chút không thoải mái nghĩ, Đại Ngọc Nhi này khóc nhiều như vậy, coi nàng giống như người sắp chết đến vậy sao? Trong lúc xử lý miệng vết thương, Tiểu Ngọc Nhi bị đau đến hít một ngụm khí lạnh.
Mày Hoàng Thái Cực càng nhăn chặt hơn, nhưng lại đột nhiên dò hỏi Tái Kỳ Nhã: "Ta nghe nói, gần đây Trại Tang bị bệnh, hắn không có việc gì chứ?"
Đại Ngọc Nhi vừa nghe, cũng quên khóc, vội nhìn Tái Kỳ Nhã: "Cái gì? Ngạch Kỳ Cát bị bệnh?"
"Nàng không biết?" Hoàng Thái Cực hỏi lại.
Đáy mắt Tái Kỳ Nhã hiện lên một tia bối rối, sau đó lại ra vẻ trấn định nói: "Chỉ là bị chút phong hàn, bệnh nhỏ mà thôi."
Nhưng mà Đại Ngọc Nhi vẫn lo lắng không thôi: "Thân thể Ngạch Kỳ Cát luôn luôn không tốt, một khi bị bệnh thì sẽ bị rất lâu, này..."
"Ngọc Nhi, nếu nàng lo lắng thì cùng với Hải Lan Châu trở về thăm Ngạch Kỳ Cát đi, thuận tiện giúp ta hỏi thăm hắn." Hoàng Thái Cực đề nghị nói.
Đại Ngọc Nhi và Hải Lan Châu vội vàng nói cám ơn.
"Đúng rồi, Hải Lan Châu, nàng cũng giúp ta hỏi thăm A Cổ Lạp một chút, nghe nói hiện tại hắn đánh thắng không ít trận, bây giờ chính là trợ thủ đắc lực của Trại Tang." Hoàng Thái Cực thuận tiện nói.
Hải Lan Châu cười nhạt gật gật đầu, trong mắt tất cả đều là cảm kích nhìn Hoàng Thái Cực.
Tái Kỳ Nhã nhìn Hoàng Thái Cực và Hải Lan Châu, bất an trong lòng càng ngày càng ngưng trọng.
Tiểu Ngọc Nhi một bên đang được bội thuốc cũng nói: "Dì, ta cũng trở về thăm dượng một chút." Dù sao một mình nàng ở lại kinh đô cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng trở về thảo nguyên tự do tự tại.
"Trước hết con đừng về."
"Trước hết nàng đừng về." Hai đạo âm thanh đồng thởi vang lên, Tiểu Ngọc Nhi có chút không hiểu nhìn hai người vừa lên tiếng.
Hoàng Thái Cực nhìn thấy tầm mắt của Tái Kỳ Nhã và Tiểu Ngọc Nhi đưa tới, trong mắt có chút xấu hổ, nhưng là từ xưa tới nay hỉ nộ của hắn không hiện ra mặt nên người khác vẫn không thể nhìn ra có gì bất thường: “Nếu Hải Lan Châu và Ngọc Nhi đều trở về, nàng cũng trở về theo, vậy cô cô của nàng ở chỗ này sẽ chỉ có một mình. Nếu như nàng muốn trở về thì chờ Ngọc Nhi các nàng quay về rồi đi cũng không muộn."
"Đúng vậy, con trước hết cứ lưu lại bồi Triết Triết, dượng của con chỉ bị bệnh nhẹ, chờ một thời gian con trở về thăm ngài sau cũng không muộn. Hơn nữa hiện tại con đang bị thương, không tiện đi xa." Tái Kỳ Nhã cũng cười nhạt nói.
"A." Tuy rằng trong lòng không hiểu Tái Kỳ Nhã vì chuyện gì mà không cho nàng trở về, nhưng Tiểu Ngọc Nhi vẫn gật đầu thuận theo.
Đêm đó, Tái Kỳ Nhã đi tới chỗ của Tiểu Ngọc Nhi. Khi đó Tiểu Ngọc Nhi vốn đang định đi ngủ, nhìn thấy Tái Kỳ Nhã có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đi ra nghênh đón: "Dì, đã trễ thế này ngài còn thăm con sao?"
Tái Kỳ Nhã nhìn cái trán bị quấn băng trắng của Tiểu Ngọc Nhi, thân thiết nói: "Đúng vậy, vết thương trên trán còn đau hay không?"
"Có dì quan tâm nên không còn đau nữa rồi." Tiểu Ngọc Nhi cười lắc lắc đầu, sau đó đồng thời ngồi xuống với Tái Kỳ Nhã.
Sau khi ngồi xuống, Tái Kỳ Nhã nhìn về phía Ô Lan, Ô Lan hiểu ý đem vật đang cầm trong tay đưa tới trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, cười nói: "Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách, đây là an thần khang đại phúc tấn đặc biệt nhờ thái y chuẩn bị cho người."
"An thần khang? cho con thứ này để làm gì?" Tiểu Ngọc Nhi không hiểu.
"Trán con bị thương, sợ đến tối sẽ đau đến ngủ không được, cho nên chuẩn bị chút an thần khang, buổi tối ngủ sẽ yên giấc hơn." Tái Kỳ Nhã cười giải thích.
Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi cười đến mặt mày cong cong: "Cám ơn dì." Sau đó liền vùi đầu uống bát thuốc.
Lúc uống được một nửa, Tái Kỳ Nhã đột nhiên hỏi: "Tiểu Ngọc Nhi, ta thấy hôm nay con không có nói chuyện nhiều với Hải Lan Châu, hai người các con làm sao vậy?"
Nhắc tới Hải Lan Châu, Tiểu Ngọc Nhi không khỏi nhíu nhíu mày: "Dì, về sau người đừng nhắc đến Hải Lan Châu với con nữa."
"Làm sao vậy?" Tái Kỳ Nhã mềm nhẹ mà vuốt ve mái tóc dài của Tiểu Ngọc Nhi.
"Từ khi vào kinh đô, cả ngày nàng ta đối với con đều là mặt nặng mày nhẹ, còn khiến cho con bị mất mặt trước mọi người, giờ nhìn thấy nàng ta con liền cảm thấy phiền." Tiểu Ngọc Nhi bĩu môi oán giận nói.
Nghe vậy, người thông minh như Tái Kỳ Nhã nhất thời đã đem tiền căn hậu quả của mọi chuyện đoán được rõ rõ ràng ràng, sau đó cười nói: “Vậy thì về sau cũng không nên lui tới với nàng ta, cái tai tinh kia, cả ngày nhìn nàng đều cảm thấy ngột ngạt. Sau đó Tái Kỳ Nhã nghi hoặc nói: “Hôm nay ta thấy Đại Hãn luôn giúp nàng nói chuyện, hay là Đại Hãn thực sự đã thích Hải Lan Châu?"
"Làm sao có thể!" Tiểu Ngọc Nhi cười đánh gãy lời nói của Tái Kỳ Nhã, một bộ biểu tình như nghe thấy một câu chuyện cười: "Đại Hãn mới vừa nạp Ngọc tỷ tỷ làm phi, sao nhanh như vậy đã có thể coi trọng nữ nhân khác, ta thấy Đại Hãn chỉ là nhìn thấy nàng ta đáng thương mới có thể giúp nàng nói chuyện."
"A? Đại Hãn có tâm địa tốt như vậy, còn đi giúp một tiểu tỳ nữ như nàng ta?" Tái Kỳ Nhã hơi hơi nheo mắt lại.
"Ân, Đại Hãn vẫn luôn hiền lành dễ thân cận." Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu, sau đó lại chuyển suy nghĩ nói: "Về phần Hải Lan Châu, có khả năng là nàng ta thường xuyên ở một chỗ cùng Ngọc tỷ tỷ, Đại Hãn tất nhiên là nhớ kỹ nàng, cho nên cũng thuận tiện nói giúp cho nàng ta."
"Nói như vậy, Đại Hãn đúng là có ấn tượng với Hải Lan Châu?"Lập tức Tái Kỳ Nhã trở nên có chút khẩn trương.
Tiểu Ngọc Nhi tất nhiên cũng phát giác được, cười nói: "Dì, ngài đừng nghĩ nhiều như vậy, Đại Hãn đối với Hải Lan Châu không có ý tứ gì khác, hơn nữa trong lòng Hải Lan Châu vẫn luôn nhớ tới Trác Lâm ca ca của nàng, không có khả năng sẽ đi yêu nam nhân khác."
Tái Kỳ Nhã cũng khôi phục lạnh nhạt, chậm rãi nói: "Loại chuyện tình cảm này, ai cũng không thể nói chính xác được."
Tái Kỳ Nhã lại tiếp tục nói: "Bất quá, hình như quan hệ giữa con với Đại Hãn cũng rất tốt."
"Đại Hãn vì ngài, Triết Triết cô cô và Ngọc tỷ tỷ, nên cũng coi con như cháu ruột mà thương yêu, còn nói về sau lúc con xuất giá cũng sẽ vì con mà chuẩn bị một phần đồ cưới phong phú nữa đó."Vẻ mặt Tiểu Ngọc Nhi cười đến hồn nhiên.
"Phải không? Vậy thì tốt rồi." Tái Kỳ Nhã từ từ nở nụ cười.
Tiểu Ngọc Nhi nghe được lời nói cũng cười cười không nói chuyện, sau đó tiếp tục uống an thần thang.
Tái Kỳ Nhã suy nghĩ một chút, sau đó hỏi Tiểu Ngọc Nhi: "Vậy con ở lại kinh đô lâu như vậy, Đa Đạc và con hiện tại như thế nào?"
"Dì ~" Tiểu Ngọc Nhi làm nũng, đỏ mặt cúi đầu, lấm la lấm lét nhìn Tái Kỳ Nhã.
Tái Kỳ Nhã hiểu rõ cười cười: "Xem ra, hắn đối với con rất tốt, vậy dì cũng an tâm."
Tiểu Ngọc Nhi càng thêm xấu hổ.
"Được rồi." Tái Kỳ Nhã thấy gương mặt Tiểu Ngọc Nhi càng lúc càng đỏ bừng thẹn thùng, cũng không tiếp tục trêu đùa nữa, "Nếu như con thật sự thích hắn, vậy thì chờ hắn chiến thắng trở về, dì liền đến nói chuyện với cô cô con, để nàng làm mai cho hai người các con."
"Dì, loại chuyện này, cô nương gia sao có thể tự mình chủ động." Tiểu Ngọc Nhi hờn dỗi liếc mắt một cái nhìn Tái Kỳ Nhã.
Nghe vậy, Tái Kỳ Nhã càng phá lên cười: "Được, vậy sẽ chờ hắn chủ động tới cầu thân, đến lúc đó dì nhất định sẽ chuẩn bị đồ cưới phong phú cho con, chất nữ của ta khi gả đi đều phải khiến cho mọi người hâm mộ."
Tiểu Ngọc Nhi thẹn thùng không nói.
Bộ dáng này của nàng cũng khiến cho Tái Kỳ Nhã hoàn toàn yên tâm, "Được rồi, dì cũng không tiếp tục quấy rầy con nữa, uống xong bát thuốc thì cũng nên đi ngủ sớm một chút."
"Dạ, dì cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút." Tiểu Ngọc Nhi cười cất bước theo sau Tái Kỳ Nhã, thấy người đã đi xa liền ngồi trở lại bên cạnh bàn.
Đem bát thuốc an thần uống một hơi cạn sạch, trong mắt Tiểu Ngọc Nhi không còn vẻ vui sướng như trước, trong đêm tối có vẻ phá lệ yên lặng.
Một lúc lâu, mới buồn bã nói: "Hiệu quả của bát an thần thang này quả thật không tồi..."
Qua hai ngày, Tái Kỳ Nhã và Đại Ngọc Nhi, tính cả Hải Lan Châu đều quay trở về Khoa Nhĩ Thấm. Không ngờ rằng, lần trở về này, cũng khiến cho tình nghĩa của hai tỷ muội các nàng chấm dứt hầu như không còn.
Tác giả :
Bạch Ngọc Vi Hà