Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 92: Phép chữa bệnh kỳ của cô gái Miêu
Phép chữa bệnh kỳ của cô gái Miêu
Lệnh Hồ Xung tử từ mở mắt ra, khẽ nói:
- Các hạ là ai?
Lam Phượng Hoàng đáp:
- Ta là bạn với ông bạn thân của công tử.
Lệnh Hồ Xung chỉ ú ớ một tiếng rồi nhắm mắt lại.
Lam Phượng Hoàng nói:
- Lệnh Hồ công tử! Công tử mất nhiều máu quá, nhưng đừng lo công tử không thể chết được Lệnh Hồ Xung vẫn hôn mê li bì không trả lời.
Lam Phượng Hoàng thò tay vào trong chăn kéo tay phải chàng ra vừa coi mạch vừa chau mày.
Bỗng cô thò đầu ra ngoài khoang thuyền huýt lên một tiếng còi rồi nói những câu gì lý la lý lố. Cô nói tiếng
Miêu người trong thuyền chẳng ai hiểu gì cả.
Chỉ trong khoảnh khắc, mọi người bỗng mắt sáng rực lên. Bốn cô gái Miêu tiến vào. Cô nào cũng khoảng 18, 19 tuổi, mặc áo màu lam in hoa trắng. Các cô thắt lưng bằng dây thêu hoa. Trong tay mỗi cô đều cầm một cái hộp vuông vẳn năm tấc đen bằng trúc.
Nhạc Bất Quần hơi nhíu cặp lông mày nghĩ bụng:
- Bọn Ngũ tiên giáo tay cầm vật gì đó, nhất định là những thứ không hay rồi. Ngay một Lam Phượng Hoàng trong mình đã có cất giấu nào rết, nào nhện... mà bốn ả này lại công nhiên bưng hộp vào thuyền, e rằng thiên hạ sắp đại loạn mất. Nhưng đối phương chưa có vẻ gì thù nghịch, nên tiên sinh không tiện ngăn trở.
Bốn cô gái Miêu đi tới trước mặt Lam Phượng Hoàng nói nhỏ mấy câu.
Lam Phượng Hoàng gật đầu. Bốn cô liền mở hộp ra.
Những người trong thuyền đều động tính hiếu kỳ muốn coi trong hộp giấu những thứ cổ quái gì. Chỉ có mình Nhạc Bất Quần vừa thấy Ðào cốc tứ tiên trong tay dính phải trùng độc mọc lông lá thì chắc những vật trong hộp kia còn tệ hại hơn. Suốt đời tiên sinh không muốn ngó thấy và yên trí sắp xảy đến những chuyện kỳ dị.
Bỗng thấy mấy cô gái Miêu xắn tay áo lên để lộ cánh tay trắng như tuyết. Tiếp theo các cô vén ống quần lên trên đầu gối.... Bọn nam đệ tử phái Hoa Sơn thấy vậy đều trợn mắt há miệng trống ngực đánh thình thình.
Nhạc Bất Quần la thầm:
- Trời ơi! Hỏng bét! Bọn gái tà giáo này sắp thi hành tà thuật. Chúng dùng sắc dục để làm động tâm bọn đệ tử của mình. Lam Phượng Hoàng nói toàn giọng dâm tà, bây giờ lại thi triển yêu pháp mà nội lực bọn đệ tử dưới trướng ta hãy còn kém cỏi thì khó lòng chống nổi.
Bất giác tiên sinh tay chống trường kiếm, định bụng: "Nếu Ngũ tiên giáo mà thi triển tà thuật thì mình chỉ còn cách phóng kiếm ra đối phó."
Bốn cô gái Miêu xắn quần áo lên rồi, Lam Phượng Hoàng cũng từ từ vén áo xắn quần.
Nhạc Bất Quần đưa mắt ra hiệu cho bọn đệ tử rút lui ra ngoài khoang để tránh khỏi tà thuật làm cho mê hoặc. Nhưng chỉ có Lao Ðức Nặc và Thi Ðới Tử là rút lui, còn ngoài ra chúng đều đứng ngẩn người không nhúc nhích, hoặc lùi mấy bước rồi lại tiến lên.
Nhạc Bất Quần ngưng tụ chân khí vào huyệt đan điền vận động Tử hà thần công. Mặt tiên sinh nổi sắc tía, nghĩ bụng:
- Ngũ tiên giáo hùng cứ đất Thiên Nam đã hai trăm năm, tiếng ác không phải tự nhiên mà có, chắc họ đã dùng tà pháp tàn hại nhiều người. Hiện giờ giáo chủ lại thân hành thi nghiệm pháp thuật, tất không phải chuyện tầm thường. Nếu ta không dùng Tử hà thần công hộ vệ tấm thân thì e rằng mình chỉ sơ hở một chút là mắc tay bọn chúng. Bọn này thân thể lõa lồ mà không biết xấu hổ là gì. Ta bị tà pháp hay trúng độc rồi chết mất mạng còn khá, chỉ sợ tâm thần bị hôn mê, bộc lộ chuyện xấu xa thì thanh danh phái Hoa Sơn bị hoen ố, muôn kiếp không rửa sạch.
Bốn cô gái Miêu thò tay vào hộp lấy ra một vật cử động xum xoe quả nhiên là những giống trùng độc. Chúng đặt trùng độc vào đùi. Trùng độc liền bám chặt không rớt xuống.
Nhạc Bất Quần định thần nhìn kỹ thì không phải trùng độc mà là những con đỉa nước thường hút máu. Có điều những con đỉa này to gấp đôi đỉa thường.
Lam Phượng Hoàng cũng cầm lấy một con đặt vào cánh tay và một con đặt vào ống chân. Chẳng mấy chốc tay chân năm người đầy đỉa bám, tổng số đến 200 con.
Mọi người thấy thế ngẩn ra không hiểu họ làm gì.
Nhạc phu nhân ở khoang sau nghe mọi người khoang giữa la lên những tiếng kinh dị bà không nhịn được, khẽ đẩy tấm ván để ngó xem những cô gái Miêu làm gì. Bất giác bà la lên:
- Trời ơi!
Lam Phượng Hoàng cười nói:
- Ðừng sợ! Không sợ gì hết! Nó không cắn bà đâu. Bà là... vợ của Nhạc tiên sinh... Nghe nói kiếm pháp bà giỏi lắm phải không?
Nhạc phu nhân cười gượng không trả lời. Bà thấy cô hỏi mình có phải là vợ Nhạc tiên sinh không, thật bất lịch sự, cô lại còn hỏi kiếm pháp mình có tuyệt giỏi không lại càng lỗ mãng. Giả tỷ là người khác mặc dù họ có ác ý cũng phải tìm lời khiêm tốn đôi chút. Nhưng Lam Phượng Hoàng không hiểu tập quán của người Hán. Bà nghĩ rằng nếu mình trả lời kiếm pháp của mình tuyệt diệu thì không khỏi là người tự phụ mà bảo kiếm pháp kém cỏi thì không chừng cô tin là thật mà coi thường bà nên không trả lời.
Lam Phượng Hoàng cũng không hỏi nữa, cô chỉ đứng yên một chỗ.
Nhạc Bất Quần để hết tinh thần đề phòng định bụng hễ thấy cô gái Miêu có cử động khác lạ là tiên sinh thi hành thủ đoạn "bắt giặc trước hết là bắt chúa", hãy kiềm chế Lam Phượng Hoàng trước rồi sẽ tính.
Mọi người trên thuyền lúc này không ai nói gì, chỉ nghe tiếng hô hấp nặng trịch của bọn đệ tử phái Hoa Sơn.
Sau một lúc lâu, những con đỉa trên tay và trên đùi năm cô gái họ Miêu dần dần phình ra và ẩn hiện sắc đỏ.
Nhạc Bất Quần biết những con đỉa nước này h gặp người hay thú vật là chúng bám chặt để hút máu tươi. Chúng chưa no thì quyết chẳng bao giờ chịu bỏ. Lúc chúng hút máu người hầu như chẳng thấy gì hay hơi buồn buồn một chút. Nông phu ở đồng ruộng cày cấy thường bị đỉa bám vào bẳp chân hút khá nhiều máu tươi mà vẫn không biết.
Tiên sinh tự hỏi:
- Lam giáo chủ cho những con đỉa này hút máu không hiểu để làm gì? Chắc bọn Ngũ tiên giáo sắp thi triển tà pháp bằng máu tươi của họ, và lúc nào những con đỉa hút máu no là họ bắt đầu hành pháp.
Bỗng thấy Lam Phượng Hoàng mở tấm chăn bông đắp trên mình Lệnh Hồ Xung rồi cô giật một con đỉa ở trên cánh tay đã hút no đến chín phần mười để vào huyết quản trên cổ Lệnh Hồ Xung.
Con đỉa này chưa thật no, nó cắn ngay vào huyết quản của Lệnh Hồ Xung để hút nữa.
Lam Phượng Hoàng liền lấy trong bọc một cái bình sứ,ở nút thò móng ngón tay út vào trong bình khều lấy một chút phấn trắng rắc lên mình con đỉa.
Bốn cô kia cởi áo Lệnh Hồ Xung ra rồi cũng bắt từng con đỉa một đặt vào chân, tay, ngực, bụng chàng.
Chỉ trong khoảnh khắc hơn 200 con đỉa đều bám trên mình Lệnh Hồ Xung. Lam Phượng Hoàng tiếp tục lấy phấn bột rắc lên mình hết thảy mọi con.
Lạ thay! Những con đỉa lúc bám vào năm cô gái Miêu càng hút máu thì mình chúng càng phình ra mà bây giờ lại dần dần mỗi lúc một nhỏ đi.
Nhạc Bất Quần bây giờ mới tỉnh ngộ, tiên sinh thở phào một cái, bụng bảo dạ:
- Té ra Lam giáo chủ thi hành phép chuyển huyết và lấy những con đỉa làm môi giới. Các cô lấy máu tươi trong mình để chuyển vào huyết quản Xung nhi. Không hiểu thứ phấn trắng kia chế bằng gì mà bức bách những con đỉa phải thổ huyết ra được mới thật là thần kỳ!
Tiên sinh vỡ lẽ ra rồi từ từ buông lỏng năm ngón tay đang nắm chặt đốc kiếm.
Trong khoang thuyền yên lặng không một tiếng động, khí thế so với lúc vừa rồi chỉ sảy một ly là sinh cuộc tranh đấu kịch liệt thật khác xa nhau.
Sau một lúc nữa, một con đỉa đã nhả hết máu trong bụng rớt xuống chiếu đánh tạch một cái. Nó quằn quại một lát rồi chết ngay đứ đừ.
Lam Phượng Hoàng lượm xác đỉa liệng qua cửa xuống sông. Những con đỉa khác lục tục lăn ra chết và cô tiếp tục nhặt liệng đi.
Trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, bao nhiêu đỉa liệng đi hết rồi. Sắc mặt vàng ửng của Lệnh Hồ Xung đã dần dần có chút huyết sắc. Hơn 200 con đỉa hút máu tươi trút vào trong nội thể Lệnh Hồ Xung đại khái được chừng một bát đầy. Tuy bấy nhiêu chưa đủ bồi bổ vào chỗ mất đi nhưng cũng có thể chuyển nguy thành yên.
Nhạc Bất Quần và Nhạc phu nhân đưa mắt nhìn nhau, trong bụng đều nghĩ thầm:
- Cô gái này ở địa vị chí tôn trong một giáo phái mà không tiếc máu tươi mình để trút vào trong người Xung nhi. Không hiểu vì lẽ gì? Cô với Xung nhi vốn chưa từng quen biết, thì quyết không phải có tình ý với gã. Cô tự giới thiệu với Xung nhi là người bạn của người bạn tốt với Xung nhi. Không hiểu Xung nhi đã giao kết với người bạn nào có lai lịch lớn thế tự bao giờ?
Lam Phượng Hoàng thấy Lệnh Hồ Xung sắc mặt hồng hào trở lại, cô liền cầm mạch thấy mạch chạy đã mạnh hơn thì trong lòng rất đỗi vui mừng, cất tiếng dịu dàng hỏi:
- Lệnh Hồ công tử! Công tử thấy thế nào?
Lệnh Hồ Xung tuy không biết rõ hết những biến chuyển vừa qua, nhưng chàng cũng hiểu cô gái này đã chữa cho mình. Chàng cảm thấy tinh thần tỉng táo hơn trước nhiều, liền đáp:
- Ða tạ cô nương! Tại hạ khá nhiều rồi!
Lam Phượng Hoàng lại hỏi:
- Công tử coi ta đã già chưa? Có phải già lắm rồi không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Ai bảo cô nương là già? Dĩ nhiên cô còn trẻ lắm, nếu cô không giận thì tại hạ kêu bằng muội muội được chăng?
Lam Phượng Hoàng thích quá, mặt nàng như đóa hoa xuân mới nở càng tăng thêm vẻ kiều dim.
Nàng mỉm cười nói:
- Công tử thiệt là người tốt! Thảo nào con người đã khinh hết tất cả mọi chàng trai trong thiên hạ mà đối với công tử lại yêu quí đến thế... chà chà!
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Cô nương đã bảo tại hạ là người tốt sao lại không kêu một câu "Lệnh Hồ đại ca" đi coi nào?
Lam Phượng Hoàng hai má ửng hồng, cất tiếng dịu dàng gọi:
- Lệnh Hồ đại ca.
Lệnh Hồ Xung cả cười nói:
- Hảo muội tử! Muội tử ngoan quá.
Lệnh Hồ Xung vốn người bặc thiệp không cân nệ tiểu tiết thật khác xa với Nhạc Bất Quần tự mệnh là "Quân tử kiếm".
Thần trí chàng vừa tỉnh táo, liền hiểu ngay Lam Phượng Hoàng thích người ta tán tụng nàng nhỏ tuổi mà xinh đẹp. Chàng nghe nàng hỏi thẳng như vậy thì biết ngay nàng lớn tuổi hơn mình.
Nhưng chàng lại mở miệng kêu nàng bằng "muội tử", thực ra chàng không có ý khinh nhờn hay trêu cợt mà chỉ nói cho vui chuyện để lấy lòng một cô gái chưa từng quen biết. Như vậy cũng chẳng hề gì, huống chi Lam Phượng Hoàng lại tận lực cứu chàng thì nói mấy câu cho nàng hả hê cũng là hợp lý.
Quả nhiên Lam Phượng Hoàng nghe chàng nói vậy, lòng mừng hớn hở, nhưng đã làm cho Nhạc Bất Quần và Nhạc phu nhân không khỏi cau mày, bụng bảo dạ:
- Gã này đã "một chân bước vào trong quan tài" chưa biết sống chết thế nào mà còn buông lời giỡn cợt cô gái dâm tà này. Thật là một gã thiếu niên quá lãng mạn khó lòng dùng thuốc chữa khỏi gã được.
Lam Phượng Hoàng cười hỏi:
- Ðại ca! Ðỉa nước dùng hết nhẵn cả rồi! Tối nay tiểu muội đi bắt thêm ít nữa đặng sáng mai chuyển máu sang cho đại ca. Ðại ca!... đại ca muốn ăn gì không? Tiểu muội đi lấy chút thức ăn cho đại ca điểm tâm nhé?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Ðiểm tâm thì tiểu huynh không cần đâu, mà chỉ thích uống rượu.
Lam Phượng Hoàng nói:
- Cái đó d lắm! Bọn tiểu muội tự cất được thứ rượu kêu bằng "ngũ bảo mật hoa tửu". Ðại ca thử nếm coi!
Ðoạn nàng nói líu lô mấy câu tiếng Miêu.
Bốn cô gái Miêu vâng lệnh đi ngay.
Chỉ trong khoảng khắc các cô đã về thuyền nhỏ lấy sang tám bình rượu, các cô mở nút bình rót rượu ra bát. Lập tức một mùi hương thơm ngào ngạt tỏa ra khắp cả trong thuyền.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Hảo muội tử! Thứ rượu này của muội tử cất đấy ư? Mùi thơm nặng quá, có lẽ chuyên để đàn bà con gái uống?
Lam Phượng Hoàng đáp:
- Phải thơm thế mới át được mùi tanh.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Trong rượu có rắn độc ư?
Lam Phượng Hoàng đáp:
- Ðúng thế! Rượu kêu bằng Ngũ bảo hoa mật tửu. Dĩ nhiên phải dùng ngũ bảo.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Ngũ bảo là gì?
Lam Phượng Hoàng đáp:
- Ngũ bảo là năm thứ bảo bối ở trong giáo phái bọn tiểu muội. Ðại ca hãy coi đây!
Nàng nói xong lấy cái bát không, dốc bình lên cho rượu chảy hết ra. Bỗng nghe mấy tiếng lạch cạch nhỏ của vậy gì rớt xuống bát.
Mấy tên đệ tử trong thuyền vừa trông thấy đã kinh hãi bật tiếng la hoảng.
Lam Phượng Hoàng cầm bát rượu bê đến trước mặt Lệnh Hồ Xung, chàng thấy màu rượu trong trắng như nước suối. Trong rượu có ngâm năm con trùng độc là: một con rắn đen, một con rít, một con nhện, một con bọ cạp và một con rắn nhỏ bằng đầu ngón tay.
Lệnh Hồ Xung sợ giật bắn người hỏi:
- Sao lại lấy những con trùng độc này... cho vào rượu?
Lam Phượng Hoàng bĩu môi đáp:
- Ðó là ngũ bảo, sao lại nói những gì "trùng độc"? Ðại ca! Ðại ca có dám uống không?
Lệnh Hồ Xung gượng cười đáp:
- Cái... ngũ bảo này... tiểu huynh hơi sợ một chút.
Lam Phượng Hoàng bưng bát rượu lên uống một hụm lớn rồi cười nói:
- Theo luật lệ của người Miêu tộc bên tiểu muội, đã là bạn thì phải uống rượu ăn thịt. Bạn mà không ăn không uống thì chẳng còn gì là bạn nữa.
Lệnh Hồ Xung đón lấy bát rượu nốc ừng ực vào bụng. Chàng nuốt luôn năm con trùng độc xuống.
Tuy chàng lớn mật mà cũng không dám nhai tóp tép.
Lam Phượng Hoàng cả mừng thò tay ra ôm chặt lấy đầu lấy cổ chàng rồi áp má kề vào bên. Son phấn ở môi miệng nàng in ra thành hai vết hồng trên mặt chàng. Nàng cười nói:
- Có thế mới là hảo ca ca!
Lệnh Hồ Xung bật cười, nhưng chàng vừa đưa mắt nhìn thấy vẻ mặt sư phụ cực kỳ nghiêm trọng thì trong lòng kinh hãi, nghĩ thầm:
- Hỏng bét, hỏng bét! Mình lớn mật làm nhộn ở ngay trước mặt sư phụ cùng sư nương, nhất định sẽ bị người thống mạ.
Lam Phượng Hoàng lại rót một bát lớn có cả năm con trùng độc bưng đến trước mặt Nhạc Bất Quần. Nàng cười nói:
- Nhạc tiên sinh! Tại hạ mời tiên sinh uống rượu.
Nhạc Bất Quần thấy rượu ngâm toàn trùng độc nào rắn, nào rết, nào nhện.. đã buồn nôn sau lại ngửi thấy mùi hương hoa nồng nặc lẫn vào thành ra một mùi khê nồng nặc khó tả. Tiên sinh không nhịn được oẹ lên cơ hồ phải mửa ra.
Tiên sinh đưa tay trái về phía Lam Phượng Hoàng đang cầm chung rượu. Không ngờ nàng vẫn không rụt tay về. Khi ngón tay sắp chạm vào lưng bàn tay nàng, tiên sinh chợt nhớ tới câu "nam nữ thọ thọ bất tương thân" đột nhiên dừng tay lại.
Lam Phượng Hoàng cười hỏi:
- Tiên sinh không lớn mật bằng đồ đệ thì làm sư phụ thế nào được? Các bạn hữu phái Hoa Sơn!
Có ai uống chung rượu này không?
Trong thuyền im phăng phắc, không ai lên tiếng.
Lam Phượng Hoàng thở dài nói:
- Trong phái Hoa Sơn, trừ Lệnh Hồ Xung ra, không còn một anh hùng hảo hán nào khác.
Bỗng có tiếng dõng dạc cất lên:
- Ðưa đây cho tại hạ uống.
Người nói câu này chính là Lâm Bình Chi. Chân chàng bị điểm huyệt không nhúc nhích được.
Lam Phượng Hoàng giương cặp lông mày lên cười nói:
- Té ra là...
Nàng mới nói được hai tiếng. Nhạc Linh San đã ngắt lời:
- Tiểu Lâm tử! Ngươi mà uống cái "rượu con khỉ" đó vào, thì dù không bị chất độc làm cho uổng mạng, từ đây ta cũng không thèm ngó mặt ngươi nữa!
Lam Phượng Hoàng bưng chung rượu lên đến trước mặt Lâm Bình Chi cười nói:
- Ðây! Ngươi uống đi!
Lâm Bình Chi rụt rè nói:
- Tại hạ.. không uống nữa.
Chàng thấy Lam Phượng Hoàng nổi lên tràng cười rộ không ngớt, tức quá, đỏ mặt lên, nói:
- Ta không muốn uống rượu đó chẳng phải là vì ta sợ chết...
Lam Phượng Hoàng cả cười ngắt lời:
- Dĩ nhiên ta biết rồi! Ngươi sợ là sợ vị cô nương xinh đẹp kia không dòm ngó đến nữa. Ta có bảo ngươi là con quỷ nhát gan đâu, ngươi chính là một hán tử đa tình! Ha ha! Ha ha!...
Nàng chạy đến bên Lệnh Hồ Xung nói:
- Ðại ca! Sau này sẽ tái hội!
Nàng đặt chung rượu xuống bàn, vẩy tay một cái. Rồi cùng bốn cô gái Miêu ra khỏi khoang thuyền vọt về con thuyền nhỏ.
Bỗng nghe tiếng hát du dương nổi lên. Con thuyền nhỏ xuôi dòng đi về phía đông, vượt lên trước thuyền lớn của phái Hoa Sơn lao đi mỗi lúc một xa.
Nhạc Bất Quần nói:
- Ðem bao nhiêu bình rượu của chúng liệng cả xuống sông!
Lao Ðức Nặc dạ một tiếng chạy đến bên bàn. Tay hắn vừa sờ vào bình, đột nhiên lảo đảo người đi, té xuống lòng thuyền. Bình rượu vỡ tan tành.
Nhạc Bất Quần giật mình kinh hãi hỏi:
- Sao vậy?
Lao Ðức Nặc đáp:
- Ðệ tử trúng độc.
Nhạc Bất Quần tỉnh ngộ nói:
- Bình rượu bên ngoài cũng có chất độc.
Tiên sinh phất tay áo một cái. Một luồng kình phong hất cả bình lẫn bát chén trên bàn tung qua cửa sổ rớt xuống sông hết.
Ðột nhiên tiên sinh lợm giọng phải cố nín nhịn cho khỏi nôn ra.
Bỗng nghe oẹ một tiếng, Lâm Bình Chi mửa thốc mửa tháo ra.
Tiếp theo chỗ này có người ho, chỗ kia có tiếng hắng dặng rồi ai nấy ôm bụng mửa ra ồng ộc. Cả Ðào cốc ngũ tiên ở bên ngoài khoang thuyền cho chí lão lái đò, thủy thủ, chẳng một ai không mửa.
Nhạc Bất Quần nín nhịn được bấy lâu, bây giờ cũng phải nôn ra.
Mọi người đã mửa hết sạch thực vật trong bao tử rồi mà vẫn cứ nôn oẹ hoài cả nước lẫn toan cũng không còn.
Họ thấy ngứa cổ khát nước cực kỳ khó chịu, giả tỷ trong bụng còn có vật gì để mửa ra nữa thì dễ chịu hơn nhiều.
Nhạc Linh San ôm bụng hỏi Lệnh Hồ Xung:
- Ðại sư ca!... Con yêu nữ đó cho... đại sư ca thuốc giải hay sao mà chỉ có một mình đại sư ca là không nôn mửa?
Trong thuyền này cả thảy mấy chục người, quả nhiên chỉ có một mình Lệnh Hồ Xung không mửa.
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Ta có uống thuốc giải độc gì đâu? Chẳng lẽ ly rượu độc đó lại là thuốc giải?
Ðào Căn Tiên nói:
- Ai bảo công tử bảnh trai? Con yêu nữ nó mê tít vì công tử xinh đẹp.
Ðào Chi Tiên nói:
- Tiểu đệ cho là Lệnh Hồ công tử khen ả đẹp nên ả thích chứ không phải vì công tử đẹp trai.
Ðào Hoa Tiên nói:
- Dù sao mình cũng phải phục công tử là người gan dạ, dám nuốt cả năm con trùng độc.
Ðào Diệp Tiên nói:
- Tuy y không nôn mửa, biết đâu năm con trùng độc ở trong bụng chẳng làm cho y càng trúng độc nặng hơn?
Ðào Cán Tiên la lên:
- Trời ơi! Hỏng rồi! Chúng ta không ngăn trở để Lệnh Hồ Xung uống rượu độc vào, nếu vì thế mà y phải uổng mạng, rồi đây Bình đại phu hỏi đến, mình biết trả lời thế nào?
Ðào Thực Tiên nói:
- Lệnh Hồ Xung mà chết thì chúng ta xa chạy cao bay, Bình Nhất Chỉ dể gì mà kiếm được?
Lệnh Hồ Xung tử từ mở mắt ra, khẽ nói:
- Các hạ là ai?
Lam Phượng Hoàng đáp:
- Ta là bạn với ông bạn thân của công tử.
Lệnh Hồ Xung chỉ ú ớ một tiếng rồi nhắm mắt lại.
Lam Phượng Hoàng nói:
- Lệnh Hồ công tử! Công tử mất nhiều máu quá, nhưng đừng lo công tử không thể chết được Lệnh Hồ Xung vẫn hôn mê li bì không trả lời.
Lam Phượng Hoàng thò tay vào trong chăn kéo tay phải chàng ra vừa coi mạch vừa chau mày.
Bỗng cô thò đầu ra ngoài khoang thuyền huýt lên một tiếng còi rồi nói những câu gì lý la lý lố. Cô nói tiếng
Miêu người trong thuyền chẳng ai hiểu gì cả.
Chỉ trong khoảnh khắc, mọi người bỗng mắt sáng rực lên. Bốn cô gái Miêu tiến vào. Cô nào cũng khoảng 18, 19 tuổi, mặc áo màu lam in hoa trắng. Các cô thắt lưng bằng dây thêu hoa. Trong tay mỗi cô đều cầm một cái hộp vuông vẳn năm tấc đen bằng trúc.
Nhạc Bất Quần hơi nhíu cặp lông mày nghĩ bụng:
- Bọn Ngũ tiên giáo tay cầm vật gì đó, nhất định là những thứ không hay rồi. Ngay một Lam Phượng Hoàng trong mình đã có cất giấu nào rết, nào nhện... mà bốn ả này lại công nhiên bưng hộp vào thuyền, e rằng thiên hạ sắp đại loạn mất. Nhưng đối phương chưa có vẻ gì thù nghịch, nên tiên sinh không tiện ngăn trở.
Bốn cô gái Miêu đi tới trước mặt Lam Phượng Hoàng nói nhỏ mấy câu.
Lam Phượng Hoàng gật đầu. Bốn cô liền mở hộp ra.
Những người trong thuyền đều động tính hiếu kỳ muốn coi trong hộp giấu những thứ cổ quái gì. Chỉ có mình Nhạc Bất Quần vừa thấy Ðào cốc tứ tiên trong tay dính phải trùng độc mọc lông lá thì chắc những vật trong hộp kia còn tệ hại hơn. Suốt đời tiên sinh không muốn ngó thấy và yên trí sắp xảy đến những chuyện kỳ dị.
Bỗng thấy mấy cô gái Miêu xắn tay áo lên để lộ cánh tay trắng như tuyết. Tiếp theo các cô vén ống quần lên trên đầu gối.... Bọn nam đệ tử phái Hoa Sơn thấy vậy đều trợn mắt há miệng trống ngực đánh thình thình.
Nhạc Bất Quần la thầm:
- Trời ơi! Hỏng bét! Bọn gái tà giáo này sắp thi hành tà thuật. Chúng dùng sắc dục để làm động tâm bọn đệ tử của mình. Lam Phượng Hoàng nói toàn giọng dâm tà, bây giờ lại thi triển yêu pháp mà nội lực bọn đệ tử dưới trướng ta hãy còn kém cỏi thì khó lòng chống nổi.
Bất giác tiên sinh tay chống trường kiếm, định bụng: "Nếu Ngũ tiên giáo mà thi triển tà thuật thì mình chỉ còn cách phóng kiếm ra đối phó."
Bốn cô gái Miêu xắn quần áo lên rồi, Lam Phượng Hoàng cũng từ từ vén áo xắn quần.
Nhạc Bất Quần đưa mắt ra hiệu cho bọn đệ tử rút lui ra ngoài khoang để tránh khỏi tà thuật làm cho mê hoặc. Nhưng chỉ có Lao Ðức Nặc và Thi Ðới Tử là rút lui, còn ngoài ra chúng đều đứng ngẩn người không nhúc nhích, hoặc lùi mấy bước rồi lại tiến lên.
Nhạc Bất Quần ngưng tụ chân khí vào huyệt đan điền vận động Tử hà thần công. Mặt tiên sinh nổi sắc tía, nghĩ bụng:
- Ngũ tiên giáo hùng cứ đất Thiên Nam đã hai trăm năm, tiếng ác không phải tự nhiên mà có, chắc họ đã dùng tà pháp tàn hại nhiều người. Hiện giờ giáo chủ lại thân hành thi nghiệm pháp thuật, tất không phải chuyện tầm thường. Nếu ta không dùng Tử hà thần công hộ vệ tấm thân thì e rằng mình chỉ sơ hở một chút là mắc tay bọn chúng. Bọn này thân thể lõa lồ mà không biết xấu hổ là gì. Ta bị tà pháp hay trúng độc rồi chết mất mạng còn khá, chỉ sợ tâm thần bị hôn mê, bộc lộ chuyện xấu xa thì thanh danh phái Hoa Sơn bị hoen ố, muôn kiếp không rửa sạch.
Bốn cô gái Miêu thò tay vào hộp lấy ra một vật cử động xum xoe quả nhiên là những giống trùng độc. Chúng đặt trùng độc vào đùi. Trùng độc liền bám chặt không rớt xuống.
Nhạc Bất Quần định thần nhìn kỹ thì không phải trùng độc mà là những con đỉa nước thường hút máu. Có điều những con đỉa này to gấp đôi đỉa thường.
Lam Phượng Hoàng cũng cầm lấy một con đặt vào cánh tay và một con đặt vào ống chân. Chẳng mấy chốc tay chân năm người đầy đỉa bám, tổng số đến 200 con.
Mọi người thấy thế ngẩn ra không hiểu họ làm gì.
Nhạc phu nhân ở khoang sau nghe mọi người khoang giữa la lên những tiếng kinh dị bà không nhịn được, khẽ đẩy tấm ván để ngó xem những cô gái Miêu làm gì. Bất giác bà la lên:
- Trời ơi!
Lam Phượng Hoàng cười nói:
- Ðừng sợ! Không sợ gì hết! Nó không cắn bà đâu. Bà là... vợ của Nhạc tiên sinh... Nghe nói kiếm pháp bà giỏi lắm phải không?
Nhạc phu nhân cười gượng không trả lời. Bà thấy cô hỏi mình có phải là vợ Nhạc tiên sinh không, thật bất lịch sự, cô lại còn hỏi kiếm pháp mình có tuyệt giỏi không lại càng lỗ mãng. Giả tỷ là người khác mặc dù họ có ác ý cũng phải tìm lời khiêm tốn đôi chút. Nhưng Lam Phượng Hoàng không hiểu tập quán của người Hán. Bà nghĩ rằng nếu mình trả lời kiếm pháp của mình tuyệt diệu thì không khỏi là người tự phụ mà bảo kiếm pháp kém cỏi thì không chừng cô tin là thật mà coi thường bà nên không trả lời.
Lam Phượng Hoàng cũng không hỏi nữa, cô chỉ đứng yên một chỗ.
Nhạc Bất Quần để hết tinh thần đề phòng định bụng hễ thấy cô gái Miêu có cử động khác lạ là tiên sinh thi hành thủ đoạn "bắt giặc trước hết là bắt chúa", hãy kiềm chế Lam Phượng Hoàng trước rồi sẽ tính.
Mọi người trên thuyền lúc này không ai nói gì, chỉ nghe tiếng hô hấp nặng trịch của bọn đệ tử phái Hoa Sơn.
Sau một lúc lâu, những con đỉa trên tay và trên đùi năm cô gái họ Miêu dần dần phình ra và ẩn hiện sắc đỏ.
Nhạc Bất Quần biết những con đỉa nước này h gặp người hay thú vật là chúng bám chặt để hút máu tươi. Chúng chưa no thì quyết chẳng bao giờ chịu bỏ. Lúc chúng hút máu người hầu như chẳng thấy gì hay hơi buồn buồn một chút. Nông phu ở đồng ruộng cày cấy thường bị đỉa bám vào bẳp chân hút khá nhiều máu tươi mà vẫn không biết.
Tiên sinh tự hỏi:
- Lam giáo chủ cho những con đỉa này hút máu không hiểu để làm gì? Chắc bọn Ngũ tiên giáo sắp thi triển tà pháp bằng máu tươi của họ, và lúc nào những con đỉa hút máu no là họ bắt đầu hành pháp.
Bỗng thấy Lam Phượng Hoàng mở tấm chăn bông đắp trên mình Lệnh Hồ Xung rồi cô giật một con đỉa ở trên cánh tay đã hút no đến chín phần mười để vào huyết quản trên cổ Lệnh Hồ Xung.
Con đỉa này chưa thật no, nó cắn ngay vào huyết quản của Lệnh Hồ Xung để hút nữa.
Lam Phượng Hoàng liền lấy trong bọc một cái bình sứ,ở nút thò móng ngón tay út vào trong bình khều lấy một chút phấn trắng rắc lên mình con đỉa.
Bốn cô kia cởi áo Lệnh Hồ Xung ra rồi cũng bắt từng con đỉa một đặt vào chân, tay, ngực, bụng chàng.
Chỉ trong khoảnh khắc hơn 200 con đỉa đều bám trên mình Lệnh Hồ Xung. Lam Phượng Hoàng tiếp tục lấy phấn bột rắc lên mình hết thảy mọi con.
Lạ thay! Những con đỉa lúc bám vào năm cô gái Miêu càng hút máu thì mình chúng càng phình ra mà bây giờ lại dần dần mỗi lúc một nhỏ đi.
Nhạc Bất Quần bây giờ mới tỉnh ngộ, tiên sinh thở phào một cái, bụng bảo dạ:
- Té ra Lam giáo chủ thi hành phép chuyển huyết và lấy những con đỉa làm môi giới. Các cô lấy máu tươi trong mình để chuyển vào huyết quản Xung nhi. Không hiểu thứ phấn trắng kia chế bằng gì mà bức bách những con đỉa phải thổ huyết ra được mới thật là thần kỳ!
Tiên sinh vỡ lẽ ra rồi từ từ buông lỏng năm ngón tay đang nắm chặt đốc kiếm.
Trong khoang thuyền yên lặng không một tiếng động, khí thế so với lúc vừa rồi chỉ sảy một ly là sinh cuộc tranh đấu kịch liệt thật khác xa nhau.
Sau một lúc nữa, một con đỉa đã nhả hết máu trong bụng rớt xuống chiếu đánh tạch một cái. Nó quằn quại một lát rồi chết ngay đứ đừ.
Lam Phượng Hoàng lượm xác đỉa liệng qua cửa xuống sông. Những con đỉa khác lục tục lăn ra chết và cô tiếp tục nhặt liệng đi.
Trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, bao nhiêu đỉa liệng đi hết rồi. Sắc mặt vàng ửng của Lệnh Hồ Xung đã dần dần có chút huyết sắc. Hơn 200 con đỉa hút máu tươi trút vào trong nội thể Lệnh Hồ Xung đại khái được chừng một bát đầy. Tuy bấy nhiêu chưa đủ bồi bổ vào chỗ mất đi nhưng cũng có thể chuyển nguy thành yên.
Nhạc Bất Quần và Nhạc phu nhân đưa mắt nhìn nhau, trong bụng đều nghĩ thầm:
- Cô gái này ở địa vị chí tôn trong một giáo phái mà không tiếc máu tươi mình để trút vào trong người Xung nhi. Không hiểu vì lẽ gì? Cô với Xung nhi vốn chưa từng quen biết, thì quyết không phải có tình ý với gã. Cô tự giới thiệu với Xung nhi là người bạn của người bạn tốt với Xung nhi. Không hiểu Xung nhi đã giao kết với người bạn nào có lai lịch lớn thế tự bao giờ?
Lam Phượng Hoàng thấy Lệnh Hồ Xung sắc mặt hồng hào trở lại, cô liền cầm mạch thấy mạch chạy đã mạnh hơn thì trong lòng rất đỗi vui mừng, cất tiếng dịu dàng hỏi:
- Lệnh Hồ công tử! Công tử thấy thế nào?
Lệnh Hồ Xung tuy không biết rõ hết những biến chuyển vừa qua, nhưng chàng cũng hiểu cô gái này đã chữa cho mình. Chàng cảm thấy tinh thần tỉng táo hơn trước nhiều, liền đáp:
- Ða tạ cô nương! Tại hạ khá nhiều rồi!
Lam Phượng Hoàng lại hỏi:
- Công tử coi ta đã già chưa? Có phải già lắm rồi không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Ai bảo cô nương là già? Dĩ nhiên cô còn trẻ lắm, nếu cô không giận thì tại hạ kêu bằng muội muội được chăng?
Lam Phượng Hoàng thích quá, mặt nàng như đóa hoa xuân mới nở càng tăng thêm vẻ kiều dim.
Nàng mỉm cười nói:
- Công tử thiệt là người tốt! Thảo nào con người đã khinh hết tất cả mọi chàng trai trong thiên hạ mà đối với công tử lại yêu quí đến thế... chà chà!
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Cô nương đã bảo tại hạ là người tốt sao lại không kêu một câu "Lệnh Hồ đại ca" đi coi nào?
Lam Phượng Hoàng hai má ửng hồng, cất tiếng dịu dàng gọi:
- Lệnh Hồ đại ca.
Lệnh Hồ Xung cả cười nói:
- Hảo muội tử! Muội tử ngoan quá.
Lệnh Hồ Xung vốn người bặc thiệp không cân nệ tiểu tiết thật khác xa với Nhạc Bất Quần tự mệnh là "Quân tử kiếm".
Thần trí chàng vừa tỉnh táo, liền hiểu ngay Lam Phượng Hoàng thích người ta tán tụng nàng nhỏ tuổi mà xinh đẹp. Chàng nghe nàng hỏi thẳng như vậy thì biết ngay nàng lớn tuổi hơn mình.
Nhưng chàng lại mở miệng kêu nàng bằng "muội tử", thực ra chàng không có ý khinh nhờn hay trêu cợt mà chỉ nói cho vui chuyện để lấy lòng một cô gái chưa từng quen biết. Như vậy cũng chẳng hề gì, huống chi Lam Phượng Hoàng lại tận lực cứu chàng thì nói mấy câu cho nàng hả hê cũng là hợp lý.
Quả nhiên Lam Phượng Hoàng nghe chàng nói vậy, lòng mừng hớn hở, nhưng đã làm cho Nhạc Bất Quần và Nhạc phu nhân không khỏi cau mày, bụng bảo dạ:
- Gã này đã "một chân bước vào trong quan tài" chưa biết sống chết thế nào mà còn buông lời giỡn cợt cô gái dâm tà này. Thật là một gã thiếu niên quá lãng mạn khó lòng dùng thuốc chữa khỏi gã được.
Lam Phượng Hoàng cười hỏi:
- Ðại ca! Ðỉa nước dùng hết nhẵn cả rồi! Tối nay tiểu muội đi bắt thêm ít nữa đặng sáng mai chuyển máu sang cho đại ca. Ðại ca!... đại ca muốn ăn gì không? Tiểu muội đi lấy chút thức ăn cho đại ca điểm tâm nhé?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Ðiểm tâm thì tiểu huynh không cần đâu, mà chỉ thích uống rượu.
Lam Phượng Hoàng nói:
- Cái đó d lắm! Bọn tiểu muội tự cất được thứ rượu kêu bằng "ngũ bảo mật hoa tửu". Ðại ca thử nếm coi!
Ðoạn nàng nói líu lô mấy câu tiếng Miêu.
Bốn cô gái Miêu vâng lệnh đi ngay.
Chỉ trong khoảng khắc các cô đã về thuyền nhỏ lấy sang tám bình rượu, các cô mở nút bình rót rượu ra bát. Lập tức một mùi hương thơm ngào ngạt tỏa ra khắp cả trong thuyền.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Hảo muội tử! Thứ rượu này của muội tử cất đấy ư? Mùi thơm nặng quá, có lẽ chuyên để đàn bà con gái uống?
Lam Phượng Hoàng đáp:
- Phải thơm thế mới át được mùi tanh.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Trong rượu có rắn độc ư?
Lam Phượng Hoàng đáp:
- Ðúng thế! Rượu kêu bằng Ngũ bảo hoa mật tửu. Dĩ nhiên phải dùng ngũ bảo.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Ngũ bảo là gì?
Lam Phượng Hoàng đáp:
- Ngũ bảo là năm thứ bảo bối ở trong giáo phái bọn tiểu muội. Ðại ca hãy coi đây!
Nàng nói xong lấy cái bát không, dốc bình lên cho rượu chảy hết ra. Bỗng nghe mấy tiếng lạch cạch nhỏ của vậy gì rớt xuống bát.
Mấy tên đệ tử trong thuyền vừa trông thấy đã kinh hãi bật tiếng la hoảng.
Lam Phượng Hoàng cầm bát rượu bê đến trước mặt Lệnh Hồ Xung, chàng thấy màu rượu trong trắng như nước suối. Trong rượu có ngâm năm con trùng độc là: một con rắn đen, một con rít, một con nhện, một con bọ cạp và một con rắn nhỏ bằng đầu ngón tay.
Lệnh Hồ Xung sợ giật bắn người hỏi:
- Sao lại lấy những con trùng độc này... cho vào rượu?
Lam Phượng Hoàng bĩu môi đáp:
- Ðó là ngũ bảo, sao lại nói những gì "trùng độc"? Ðại ca! Ðại ca có dám uống không?
Lệnh Hồ Xung gượng cười đáp:
- Cái... ngũ bảo này... tiểu huynh hơi sợ một chút.
Lam Phượng Hoàng bưng bát rượu lên uống một hụm lớn rồi cười nói:
- Theo luật lệ của người Miêu tộc bên tiểu muội, đã là bạn thì phải uống rượu ăn thịt. Bạn mà không ăn không uống thì chẳng còn gì là bạn nữa.
Lệnh Hồ Xung đón lấy bát rượu nốc ừng ực vào bụng. Chàng nuốt luôn năm con trùng độc xuống.
Tuy chàng lớn mật mà cũng không dám nhai tóp tép.
Lam Phượng Hoàng cả mừng thò tay ra ôm chặt lấy đầu lấy cổ chàng rồi áp má kề vào bên. Son phấn ở môi miệng nàng in ra thành hai vết hồng trên mặt chàng. Nàng cười nói:
- Có thế mới là hảo ca ca!
Lệnh Hồ Xung bật cười, nhưng chàng vừa đưa mắt nhìn thấy vẻ mặt sư phụ cực kỳ nghiêm trọng thì trong lòng kinh hãi, nghĩ thầm:
- Hỏng bét, hỏng bét! Mình lớn mật làm nhộn ở ngay trước mặt sư phụ cùng sư nương, nhất định sẽ bị người thống mạ.
Lam Phượng Hoàng lại rót một bát lớn có cả năm con trùng độc bưng đến trước mặt Nhạc Bất Quần. Nàng cười nói:
- Nhạc tiên sinh! Tại hạ mời tiên sinh uống rượu.
Nhạc Bất Quần thấy rượu ngâm toàn trùng độc nào rắn, nào rết, nào nhện.. đã buồn nôn sau lại ngửi thấy mùi hương hoa nồng nặc lẫn vào thành ra một mùi khê nồng nặc khó tả. Tiên sinh không nhịn được oẹ lên cơ hồ phải mửa ra.
Tiên sinh đưa tay trái về phía Lam Phượng Hoàng đang cầm chung rượu. Không ngờ nàng vẫn không rụt tay về. Khi ngón tay sắp chạm vào lưng bàn tay nàng, tiên sinh chợt nhớ tới câu "nam nữ thọ thọ bất tương thân" đột nhiên dừng tay lại.
Lam Phượng Hoàng cười hỏi:
- Tiên sinh không lớn mật bằng đồ đệ thì làm sư phụ thế nào được? Các bạn hữu phái Hoa Sơn!
Có ai uống chung rượu này không?
Trong thuyền im phăng phắc, không ai lên tiếng.
Lam Phượng Hoàng thở dài nói:
- Trong phái Hoa Sơn, trừ Lệnh Hồ Xung ra, không còn một anh hùng hảo hán nào khác.
Bỗng có tiếng dõng dạc cất lên:
- Ðưa đây cho tại hạ uống.
Người nói câu này chính là Lâm Bình Chi. Chân chàng bị điểm huyệt không nhúc nhích được.
Lam Phượng Hoàng giương cặp lông mày lên cười nói:
- Té ra là...
Nàng mới nói được hai tiếng. Nhạc Linh San đã ngắt lời:
- Tiểu Lâm tử! Ngươi mà uống cái "rượu con khỉ" đó vào, thì dù không bị chất độc làm cho uổng mạng, từ đây ta cũng không thèm ngó mặt ngươi nữa!
Lam Phượng Hoàng bưng chung rượu lên đến trước mặt Lâm Bình Chi cười nói:
- Ðây! Ngươi uống đi!
Lâm Bình Chi rụt rè nói:
- Tại hạ.. không uống nữa.
Chàng thấy Lam Phượng Hoàng nổi lên tràng cười rộ không ngớt, tức quá, đỏ mặt lên, nói:
- Ta không muốn uống rượu đó chẳng phải là vì ta sợ chết...
Lam Phượng Hoàng cả cười ngắt lời:
- Dĩ nhiên ta biết rồi! Ngươi sợ là sợ vị cô nương xinh đẹp kia không dòm ngó đến nữa. Ta có bảo ngươi là con quỷ nhát gan đâu, ngươi chính là một hán tử đa tình! Ha ha! Ha ha!...
Nàng chạy đến bên Lệnh Hồ Xung nói:
- Ðại ca! Sau này sẽ tái hội!
Nàng đặt chung rượu xuống bàn, vẩy tay một cái. Rồi cùng bốn cô gái Miêu ra khỏi khoang thuyền vọt về con thuyền nhỏ.
Bỗng nghe tiếng hát du dương nổi lên. Con thuyền nhỏ xuôi dòng đi về phía đông, vượt lên trước thuyền lớn của phái Hoa Sơn lao đi mỗi lúc một xa.
Nhạc Bất Quần nói:
- Ðem bao nhiêu bình rượu của chúng liệng cả xuống sông!
Lao Ðức Nặc dạ một tiếng chạy đến bên bàn. Tay hắn vừa sờ vào bình, đột nhiên lảo đảo người đi, té xuống lòng thuyền. Bình rượu vỡ tan tành.
Nhạc Bất Quần giật mình kinh hãi hỏi:
- Sao vậy?
Lao Ðức Nặc đáp:
- Ðệ tử trúng độc.
Nhạc Bất Quần tỉnh ngộ nói:
- Bình rượu bên ngoài cũng có chất độc.
Tiên sinh phất tay áo một cái. Một luồng kình phong hất cả bình lẫn bát chén trên bàn tung qua cửa sổ rớt xuống sông hết.
Ðột nhiên tiên sinh lợm giọng phải cố nín nhịn cho khỏi nôn ra.
Bỗng nghe oẹ một tiếng, Lâm Bình Chi mửa thốc mửa tháo ra.
Tiếp theo chỗ này có người ho, chỗ kia có tiếng hắng dặng rồi ai nấy ôm bụng mửa ra ồng ộc. Cả Ðào cốc ngũ tiên ở bên ngoài khoang thuyền cho chí lão lái đò, thủy thủ, chẳng một ai không mửa.
Nhạc Bất Quần nín nhịn được bấy lâu, bây giờ cũng phải nôn ra.
Mọi người đã mửa hết sạch thực vật trong bao tử rồi mà vẫn cứ nôn oẹ hoài cả nước lẫn toan cũng không còn.
Họ thấy ngứa cổ khát nước cực kỳ khó chịu, giả tỷ trong bụng còn có vật gì để mửa ra nữa thì dễ chịu hơn nhiều.
Nhạc Linh San ôm bụng hỏi Lệnh Hồ Xung:
- Ðại sư ca!... Con yêu nữ đó cho... đại sư ca thuốc giải hay sao mà chỉ có một mình đại sư ca là không nôn mửa?
Trong thuyền này cả thảy mấy chục người, quả nhiên chỉ có một mình Lệnh Hồ Xung không mửa.
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Ta có uống thuốc giải độc gì đâu? Chẳng lẽ ly rượu độc đó lại là thuốc giải?
Ðào Căn Tiên nói:
- Ai bảo công tử bảnh trai? Con yêu nữ nó mê tít vì công tử xinh đẹp.
Ðào Chi Tiên nói:
- Tiểu đệ cho là Lệnh Hồ công tử khen ả đẹp nên ả thích chứ không phải vì công tử đẹp trai.
Ðào Hoa Tiên nói:
- Dù sao mình cũng phải phục công tử là người gan dạ, dám nuốt cả năm con trùng độc.
Ðào Diệp Tiên nói:
- Tuy y không nôn mửa, biết đâu năm con trùng độc ở trong bụng chẳng làm cho y càng trúng độc nặng hơn?
Ðào Cán Tiên la lên:
- Trời ơi! Hỏng rồi! Chúng ta không ngăn trở để Lệnh Hồ Xung uống rượu độc vào, nếu vì thế mà y phải uổng mạng, rồi đây Bình đại phu hỏi đến, mình biết trả lời thế nào?
Ðào Thực Tiên nói:
- Lệnh Hồ Xung mà chết thì chúng ta xa chạy cao bay, Bình Nhất Chỉ dể gì mà kiếm được?
Tác giả :
Kim Dung