Tiểu Minh Tinh
Chương 15
Kiều Ứng và Trình Diệu Nhiên sau khi chia tay không lâu, người yêu mới của Trình Diệu Nhiên dần dần được tiết lộ. Đối phương là một doanh nhân giàu có, hơn ba mươi tuổi vẫn không có bạn gái cố định, từng cùng vài nữ minh tinh trong làng giải trí truyền ra không ít chuyện xấu. Nghe nói người nọ bám riết không tha theo đuổi Trình Diệu Nhiên được một thời gian dài, nhưng vẫn bị cô lãnh đạm đối đãi. Lần này đột nhiên bị báo chí tung ảnh chụp hai người lén xuất ngoại nghỉ phép, vì thế rốt cuộc công khai chuyện tình này.
Đối mặt với mấy tin đồn của giới truyền thông, Trình Diệu Nhiên không thừa nhận cũng không phủ nhận, hoàn toàn không có phản ứng đáp lại, ngược lại khiến cho đoạn tình cảm này thoạt nhìn cũng có cảm giác chân thật. Lúc Kiều Ứng nhìn thấy tin tức trên báo, không khỏi nhíu nhíu mày. Người đàn ông này tiếng tăm từ trước đến nay không tốt, bởi vì có tiền vẻ ngoài lại phong độ, biết sử dụng thủ đoạn, không truy đuổi quá nhiều nữ minh tinh, lại không duy trì quan hệ với một người nào quá lâu. Trình Diệu Nhiên không phải cô gái hồ đồ, cũng không phải loại người bị đối phương hoa ngôn xảo ngữ sẽ lung lạc tâm trí, thế nào lại đi chọn hắn chứ?
Chính là Trình Diệu Nhiên đã cùng hắn hoàn toàn chia tay, cô quen với người nào, kết giao với dạng bạn trai gì, đều không tới lượt hắn quan tâm. Kiều Ứng mặc dù cũng có chút lo lắng, nhưng không nhiều chuyện gọi điện thoại cho cô, nhắc nhở cô để ý tránh bị lừa. Hơn nữa mấy loại tin tức thế này, độ tin cậy chỉ có vài phần. Vì thế cũng chỉ lật qua một trang báo, tiếp tục xem.
Trái lại Thẩm Liễm ngồi bên cạnh hắn thấy được đoạn tin tức kia, không khỏi “A?" một tiếng, kinh ngạc nói: “Anh cùng Trình Diệu Nhiên chia tay?"
Thẩm Liễm từ đó tới nay, hoặc nhiều hoặc ít cũng biết chút chuyện của Kiều Ứng và Trình Diệu Nhiên. Hắn vẫn nghĩ hai người bọn họ còn duy trì quan hệ yêu ngầm, hiện tại nhìn thấy thái độ Kiều Ứng trước chuyện tình cảm của Trình Diệu Nhiên, cũng không giống như hắn nghĩ.
Kiều Ứng như cũ nhìn trang báo, chỉ trả lời một tiếng: “Ừ."
“Nhưng là," Thẩm Liễm giật mình nói, “Mấy tháng trước, hai người không phải còn…"
Khi đó, Kiều Ứng trong cơn say còn ôm hắn gọi tên Trình Diệu Nhiên, có thể thấy được hai người dù sao cũng không hoàn toàn chia tay. Kia chẳng lẽ là mới chia tay không lâu sao?
Kiều Ứng rốt cuộc buông tờ báo xuống, liếc mắt nhìn hắn: “Tôi cùng cô ấy là hoàn toàn chia tay, vào hai tuần trước."
“Vậy anh thế nào lại không nói cho tôi biết?"
“Bởi vì tôi nghĩ chuyện này không cần thiết phải nói cho anh." Kiều Ứng cười cười, “Chuyện của tôi, tôi sẽ xử lý tốt."
Hắn không hy vọng một bên cùng Thẩm Liễm kết giao, một bên còn cùng Trình Diệu Nhiên vương vấn không dứt được. Thẩm Liễm nếu chưa từng truy vấn qua quan hệ của hắn và Trình Diệu Nhiên, vậy hắn liền tự mình xử lý nhanh gọn là được. Hắn biết đây là hai người tin tưởng nhau, để đối phương có không gian riêng tư, tựa như hắn cũng không hỏi Thẩm Liễm trước kia cùng người nào kết giao, sau này cũng không hỏi. Hắn tin tưởng anh ta, cho nên cũng hy vọng Thẩm Liễm có thể tin tưởng mình như vậy.
Chốc lát sau, Kiều Ứng nghe thấy thanh âm trầm thấp của Thẩm Liễm truyền đến: “Anh cùng cô ta chia tay… Là bởi vì tôi sao?"
Kiều Ứng kinh ngạc liếc mắt nhìn Thẩm Liễm: “Đây còn phải hỏi sao? Chẳng lẽ thời điểm tôi và anh cùng một chỗ, còn có thể tiếp tục quen với cô ấy sao? Chia tay không phải là chuyện đương nhiên sao?"
Thẩm Liễm trầm mặc một lát, đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn, thấp giọng nói: “Tôi không biết bởi vì tôi, lại hại hai người hoàn toàn chia tay. Thật xin lỗi…"
Hắn còn chưa nói xong, chỉ thấy sắc mặt Kiều Ứng đột nhiên lạnh xuống. Không chút lưu tình đẩy tay hắn ra, Kiều Ứng lạnh lùng nói: “Vì sao anh phải cảm thấy thật có lỗi?"
Thẩm Liễm lăng lăng nhìn hắn.
“Cùng anh cùng một chỗ, cho nên chia tay với cô ấy, anh cảm thấy thật có lỗi? Anh thực xin lỗi ai? Tôi, hay là Trình Diệu Nhiên?"
Thẩm Liễm vội vàng kéo lấy tay hắn: “Tôi không phải có ý kia! Tôi chỉ cảm thấy, hai người dù sao tình cảm nhiều năm như vậy, có chút đáng tiếc mà thôi… Anh cũng biết, Kiều Ứng, trước khi cùng tôi cùng một chỗ anh cũng không thích đàn ông, tôi sợ anh tương lai sẽ hối hận…"
“Anh không cần thay tôi cảm thấy đáng tiếc, chẳng qua tôi chỉ không muốn làm chuyện bắt cá hai tay mà thôi." Kiều Ứng dụng lực rút cổ tay mình ra, thanh âm đã lãnh tới mức cơ hồ không có độ ấm, “Trước khi cùng anh cùng một chỗ, tôi xác thực không thích đàn ông. Hiện tại mới sợ tôi tương lai sẽ hối hận? Anh thế nào lại không sớm nhắc nhở tôi, Thẩm Liễm?"
Những lời này nói ra, Thẩm Liễm lập tức cũng thay đổi sắc mặt. Hắn cùng Kiều Ứng ở chung lâu như vậy, cơ hồ chưa bao giờ cãi nhau. Hắn vẫn nghĩ Kiều Ứng hoàn toàn sống trong thế giới của mình, không hề để ý cái nhìn của người khác, cũng sẽ không phản ứng quá mạnh mẽ, chưa bao giờ biết hắn cũng có thể nói những lời đả thương người như vậy.
Ở chung càng lâu mới càng rõ, cho tới nay Kiều Ứng trong tưởng tượng của hắn, cùng Kiều Ứng trong hiện thực, thế nhưng có khác biệt lớn như vậy.
Trầm mặc một hồi qua đi, cuối cùng vẫn là Thẩm Liễm mở miệng trước: “Chúng ta không cần vì chuyện này mà cãi nhau đi, Kiều Ứng?"
Thấy Kiều Ứng không đáp lại, hắn khẽ thở dài một cái, đi qua dùng sức ôm lấy thắt lưng hắn: “Là tôi nói bậy còn không được sao? Anh không cần phải mẫn cảm như vậy, Kiều Ứng."
Kiều Ứng đưa lưng về phía hắn, vẫn không mở miệng, nhưng cũng không đẩy Thẩm Liễm ra. Sau một lúc lâu, khi nói chuyện lại trong thanh âm cũng không còn lạnh như băng nữa, chỉ là nhẹ giọng thở dài: “Tôi cùng Trình Diệu Nhiên chia tay là chuyện sớm hay muộn, cho dù không phải vì anh, chúng tôi cũng không thể cuối cùng cùng một chỗ. Tôi biết chính mình đang làm cái gì, cũng không có gì phải hối hận."
Thân mình Thẩm Liễm hơi run lên một chút, sau đó đã bị một bàn tay vỗ nhẹ nhẹ lên lưng trấn an. Thanh âm Kiều Ứng truyền vào tai hắn: “Thật xin lỗi, tôi vừa rồi nói cũng có chút hơi quá."
Thẩm Liễm không nói gì, chính là hai tay ôm hắn càng thêm chặt. Hai người liền như vậy lẳng lặng ôm nhau một hồi. Cuối cùng Kiều Ứng mở tay hắn ra, vào bếp làm cơm tối.
Ban đêm lúc ở trên giường, Thẩm Liễm không hiểu làm sao, giống như so với mọi ngày càng thêm nhiệt tình, khi kích tình thậm chí còn tại xương quai xanh của hắn hung hăng cắn một chút.
Kiều Ứng bị đau liền mạnh mẽ rụt lại, vội vàng đẩy hắn ra: “Anh làm cái gì?"
Da của hắn rất mẫn cảm, bình thường bị muỗi cắn một nốt còn bị đỏ tới vài ngày, huống chi là một dấu răng sâu như vậy. Không biết bao lâu mới có thể tan hết.
Thẩm Liễm ngẩng đầu mỉm cười, trong bóng đêm cặp mắt xinh đẹp kia tỏa sáng lấp lánh: “Ở trên người anh để lại ấn ký."
Kiều Ứng dở khóc dở cười, trong lòng lại cảm thấy có chút niềm vui ngọt ngào, Thẩm Liễm giống như con nít có chút bốc đồng như vậy trong mắt hắn luôn phá lệ đáng yêu.
Hai người nhìn nhau chăm chú một lúc, lại nhịn không được tiến sát lại hôn môi. Thân thể kề sát gắn bó, thân mật dây dưa, có lẽ còn hơn tình ái trần trụi, càng khiến người ta thêm ấm áp.
Đối mặt với mấy tin đồn của giới truyền thông, Trình Diệu Nhiên không thừa nhận cũng không phủ nhận, hoàn toàn không có phản ứng đáp lại, ngược lại khiến cho đoạn tình cảm này thoạt nhìn cũng có cảm giác chân thật. Lúc Kiều Ứng nhìn thấy tin tức trên báo, không khỏi nhíu nhíu mày. Người đàn ông này tiếng tăm từ trước đến nay không tốt, bởi vì có tiền vẻ ngoài lại phong độ, biết sử dụng thủ đoạn, không truy đuổi quá nhiều nữ minh tinh, lại không duy trì quan hệ với một người nào quá lâu. Trình Diệu Nhiên không phải cô gái hồ đồ, cũng không phải loại người bị đối phương hoa ngôn xảo ngữ sẽ lung lạc tâm trí, thế nào lại đi chọn hắn chứ?
Chính là Trình Diệu Nhiên đã cùng hắn hoàn toàn chia tay, cô quen với người nào, kết giao với dạng bạn trai gì, đều không tới lượt hắn quan tâm. Kiều Ứng mặc dù cũng có chút lo lắng, nhưng không nhiều chuyện gọi điện thoại cho cô, nhắc nhở cô để ý tránh bị lừa. Hơn nữa mấy loại tin tức thế này, độ tin cậy chỉ có vài phần. Vì thế cũng chỉ lật qua một trang báo, tiếp tục xem.
Trái lại Thẩm Liễm ngồi bên cạnh hắn thấy được đoạn tin tức kia, không khỏi “A?" một tiếng, kinh ngạc nói: “Anh cùng Trình Diệu Nhiên chia tay?"
Thẩm Liễm từ đó tới nay, hoặc nhiều hoặc ít cũng biết chút chuyện của Kiều Ứng và Trình Diệu Nhiên. Hắn vẫn nghĩ hai người bọn họ còn duy trì quan hệ yêu ngầm, hiện tại nhìn thấy thái độ Kiều Ứng trước chuyện tình cảm của Trình Diệu Nhiên, cũng không giống như hắn nghĩ.
Kiều Ứng như cũ nhìn trang báo, chỉ trả lời một tiếng: “Ừ."
“Nhưng là," Thẩm Liễm giật mình nói, “Mấy tháng trước, hai người không phải còn…"
Khi đó, Kiều Ứng trong cơn say còn ôm hắn gọi tên Trình Diệu Nhiên, có thể thấy được hai người dù sao cũng không hoàn toàn chia tay. Kia chẳng lẽ là mới chia tay không lâu sao?
Kiều Ứng rốt cuộc buông tờ báo xuống, liếc mắt nhìn hắn: “Tôi cùng cô ấy là hoàn toàn chia tay, vào hai tuần trước."
“Vậy anh thế nào lại không nói cho tôi biết?"
“Bởi vì tôi nghĩ chuyện này không cần thiết phải nói cho anh." Kiều Ứng cười cười, “Chuyện của tôi, tôi sẽ xử lý tốt."
Hắn không hy vọng một bên cùng Thẩm Liễm kết giao, một bên còn cùng Trình Diệu Nhiên vương vấn không dứt được. Thẩm Liễm nếu chưa từng truy vấn qua quan hệ của hắn và Trình Diệu Nhiên, vậy hắn liền tự mình xử lý nhanh gọn là được. Hắn biết đây là hai người tin tưởng nhau, để đối phương có không gian riêng tư, tựa như hắn cũng không hỏi Thẩm Liễm trước kia cùng người nào kết giao, sau này cũng không hỏi. Hắn tin tưởng anh ta, cho nên cũng hy vọng Thẩm Liễm có thể tin tưởng mình như vậy.
Chốc lát sau, Kiều Ứng nghe thấy thanh âm trầm thấp của Thẩm Liễm truyền đến: “Anh cùng cô ta chia tay… Là bởi vì tôi sao?"
Kiều Ứng kinh ngạc liếc mắt nhìn Thẩm Liễm: “Đây còn phải hỏi sao? Chẳng lẽ thời điểm tôi và anh cùng một chỗ, còn có thể tiếp tục quen với cô ấy sao? Chia tay không phải là chuyện đương nhiên sao?"
Thẩm Liễm trầm mặc một lát, đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn, thấp giọng nói: “Tôi không biết bởi vì tôi, lại hại hai người hoàn toàn chia tay. Thật xin lỗi…"
Hắn còn chưa nói xong, chỉ thấy sắc mặt Kiều Ứng đột nhiên lạnh xuống. Không chút lưu tình đẩy tay hắn ra, Kiều Ứng lạnh lùng nói: “Vì sao anh phải cảm thấy thật có lỗi?"
Thẩm Liễm lăng lăng nhìn hắn.
“Cùng anh cùng một chỗ, cho nên chia tay với cô ấy, anh cảm thấy thật có lỗi? Anh thực xin lỗi ai? Tôi, hay là Trình Diệu Nhiên?"
Thẩm Liễm vội vàng kéo lấy tay hắn: “Tôi không phải có ý kia! Tôi chỉ cảm thấy, hai người dù sao tình cảm nhiều năm như vậy, có chút đáng tiếc mà thôi… Anh cũng biết, Kiều Ứng, trước khi cùng tôi cùng một chỗ anh cũng không thích đàn ông, tôi sợ anh tương lai sẽ hối hận…"
“Anh không cần thay tôi cảm thấy đáng tiếc, chẳng qua tôi chỉ không muốn làm chuyện bắt cá hai tay mà thôi." Kiều Ứng dụng lực rút cổ tay mình ra, thanh âm đã lãnh tới mức cơ hồ không có độ ấm, “Trước khi cùng anh cùng một chỗ, tôi xác thực không thích đàn ông. Hiện tại mới sợ tôi tương lai sẽ hối hận? Anh thế nào lại không sớm nhắc nhở tôi, Thẩm Liễm?"
Những lời này nói ra, Thẩm Liễm lập tức cũng thay đổi sắc mặt. Hắn cùng Kiều Ứng ở chung lâu như vậy, cơ hồ chưa bao giờ cãi nhau. Hắn vẫn nghĩ Kiều Ứng hoàn toàn sống trong thế giới của mình, không hề để ý cái nhìn của người khác, cũng sẽ không phản ứng quá mạnh mẽ, chưa bao giờ biết hắn cũng có thể nói những lời đả thương người như vậy.
Ở chung càng lâu mới càng rõ, cho tới nay Kiều Ứng trong tưởng tượng của hắn, cùng Kiều Ứng trong hiện thực, thế nhưng có khác biệt lớn như vậy.
Trầm mặc một hồi qua đi, cuối cùng vẫn là Thẩm Liễm mở miệng trước: “Chúng ta không cần vì chuyện này mà cãi nhau đi, Kiều Ứng?"
Thấy Kiều Ứng không đáp lại, hắn khẽ thở dài một cái, đi qua dùng sức ôm lấy thắt lưng hắn: “Là tôi nói bậy còn không được sao? Anh không cần phải mẫn cảm như vậy, Kiều Ứng."
Kiều Ứng đưa lưng về phía hắn, vẫn không mở miệng, nhưng cũng không đẩy Thẩm Liễm ra. Sau một lúc lâu, khi nói chuyện lại trong thanh âm cũng không còn lạnh như băng nữa, chỉ là nhẹ giọng thở dài: “Tôi cùng Trình Diệu Nhiên chia tay là chuyện sớm hay muộn, cho dù không phải vì anh, chúng tôi cũng không thể cuối cùng cùng một chỗ. Tôi biết chính mình đang làm cái gì, cũng không có gì phải hối hận."
Thân mình Thẩm Liễm hơi run lên một chút, sau đó đã bị một bàn tay vỗ nhẹ nhẹ lên lưng trấn an. Thanh âm Kiều Ứng truyền vào tai hắn: “Thật xin lỗi, tôi vừa rồi nói cũng có chút hơi quá."
Thẩm Liễm không nói gì, chính là hai tay ôm hắn càng thêm chặt. Hai người liền như vậy lẳng lặng ôm nhau một hồi. Cuối cùng Kiều Ứng mở tay hắn ra, vào bếp làm cơm tối.
Ban đêm lúc ở trên giường, Thẩm Liễm không hiểu làm sao, giống như so với mọi ngày càng thêm nhiệt tình, khi kích tình thậm chí còn tại xương quai xanh của hắn hung hăng cắn một chút.
Kiều Ứng bị đau liền mạnh mẽ rụt lại, vội vàng đẩy hắn ra: “Anh làm cái gì?"
Da của hắn rất mẫn cảm, bình thường bị muỗi cắn một nốt còn bị đỏ tới vài ngày, huống chi là một dấu răng sâu như vậy. Không biết bao lâu mới có thể tan hết.
Thẩm Liễm ngẩng đầu mỉm cười, trong bóng đêm cặp mắt xinh đẹp kia tỏa sáng lấp lánh: “Ở trên người anh để lại ấn ký."
Kiều Ứng dở khóc dở cười, trong lòng lại cảm thấy có chút niềm vui ngọt ngào, Thẩm Liễm giống như con nít có chút bốc đồng như vậy trong mắt hắn luôn phá lệ đáng yêu.
Hai người nhìn nhau chăm chú một lúc, lại nhịn không được tiến sát lại hôn môi. Thân thể kề sát gắn bó, thân mật dây dưa, có lẽ còn hơn tình ái trần trụi, càng khiến người ta thêm ấm áp.
Tác giả :
Tô Đặc