Tiểu Minh Tinh
Chương 14
Kiều Ứng ngày hôm sau quả nhiên xách một túi đồ ăn lái xe đến nhà Thẩm Liễm, khi dùng chìa khóa Thẩm Liễm cho hắn mở cửa, còn có chút cảm thấy mất tự nhiên. Nhưng lập tức từ đáy lòng lại dâng lên một cỗ hạnh phúc khó nói nên lời.
Ngay cả khóe môi cũng không tự giác hơi cong lên, Kiều Ứng tiến vào phòng, mới phát giác Thẩm Liễm đã rời giường, cả người nằm nhoài trên sô pha, trong TV phát ra âm thanh huyên náo.
“Tốt hơn nhiều?" Kiều Ứng nhìn hắn một cái, đi qua sờ sờ hai bên thái dương hắn, lộ ra nụ cười yên tâm, “Hoàn hảo, không có việc gì."
Thẩm Liễm lười biếng đáp lại, vẫn không chuyển mắt nhìn chằm chằm màn ảnh TV. Kiều Ứng theo tầm mắt hắn xem qua, chỉ thấy trên màn hình hé ra một gương mặt thanh xuân bức người không ngừng xuất hiện, không khỏi hỏi một câu: “Anh đang xem gì vậy?"
“MV bài hát mới trong album của tôi." Thẩm Liễm di chuyển cơ thể một chút, tựa đầu gối lên đùi Kiều Ứng, thư thái thoải mái nằm, “Quay cũng không tệ lắm."
Kiều Ứng nhìn qua, bài hát mới này của Thẩm Liễm vừa phát hành ngoài thị trường không lâu, nghe nói album bán không tồi. Diễn viên trong MV tựa hồ là người mới, ở trong bài hát của Thẩm Liễm, diễn một chuyện tình bi thương. Cuối cùng trên màn ảnh là một cô gái mặc áo cưới, đứng trong giáo đường không có chú rể, cũng không có khách mời, đau thương mỉm cười, tự mình đeo nhẫn. Mà màn ảnh vừa chuyển, một chàng trai ngã xuống vũng máu nơi góc đường, giãy dụa cố ngồi dậy dựa vào tường, dùng một tia khí lực cuối cùng châm một điếu thuốc, nhìn giáo đường xa xa, chậm rãi lộ ra nụ cười vô lực, nhắm mắt lại.
Màn ảnh như nháy mắt ngừng lại ngay hình ảnh chàng trai kia châm thuốc.
Kiều Ứng không khỏi quay đầu nhìn Thẩm Liễm.
“Cùng anh có chút giống ha." Tầm mắt Thẩm Liễm như cũ dừng trên màn ảnh, “Giống như thấy được bộ dáng anh mười năm trước."
Kiều Ứng ngẩn ra một chút, mới phản ứng lại người Thẩm Liễm đang nói chính là người mới kia, vì thế cũng nhìn kỹ màn ảnh, cười cười: “Tôi mười năm trước cũng không đẹp như vậy."
Thẩm Liễm nhắc mới thấy, hắn phát giác đứa nhỏ kia mặt mày quả nhiên cùng chính mình thời thiếu niên có chút giống nhau. Tư thế châm thuốc vô cùng giống, bộ dáng dựa vào tường hơi hơi ngửa đầu nhìn về phía chân trời, cũng thập phần tương tự bộ phim điện ảnh mình đóng năm đó. Chẳng qua, năm đó trên màn ảnh mình có vẻ suy sút tinh thần, mà đứa nhỏ này, lại tràn ngập một loại xinh đẹp kiêu ngạo sắc bén. Bởi vậy đồng dạng biểu tình, tựa hồ Kiều Ứng giấu ở đáy mắt kiêu ngạo không dễ dàng phát hiện, mà thiếu niên kia, lại không tiếc bày ra vẻ bề ngoài tùy tiện.
“Cậu ta là người mới công ty chúng tôi muốn đào tạo." Thẩm Liễm cầm lấy điều khiển tắt TV, mỉm cười đưa tay ôm chặt thắt lưng Kiều Ứng, “Ra mắt còn không đến một năm đâu, danh tiếng đã rất cao. Tiểu quỷ này thực tiến xa, so với tôi năm đó còn giỏi hơn."
“Nổi tiếng quá nhanh cũng không tất là chuyện tốt." Kiều Ứng thản nhiên nói, “Nếu là tôi, thật tình nguyện tôi luyện thêm vài năm, chậm rãi chờ đợi cơ hội."
Hắn nói chính là lời thật lòng, chính mình năm đó bởi vì thành danh quá nhanh, cảm thấy mọi thứ đều tới dễ dàng, mới dưỡng thành tính nết tự cao tự đại kia. Nghĩ mình là giỏi nhất, không chịu nghe người khuyên cũng không chịu quay đầu lại, như vậy kiêu ngạo, như vậy tùy hứng, như vậy quyết giữ ý mình, cuối cùng còn không phải như nhau không thể không thỏa hiệp.
Chỉ có nhân tài đã từng kinh qua vấp ngã mới có thể hiểu được, ngành công nghiệp giải trí mới là nơi thật tốt để tôi luyện lòng người. Nhưng kia cũng là phải tiêu phí nhiều năm mới có thể chân chính nhìn thấu. Kiều Ứng mơ màng nghĩ, cũng không quá quan tâm chuyện này, sờ sờ tóc Thẩm Liễm: “Còn chưa ăn gì đi, tôi đi làm cho anh."
Thẩm Liễm không có ý tốt vuốt ve thắt lưng hắn: “Tôi đã sớm đói bụng… Từ tối hôm qua đói đến bây giờ đây."
“Vậy anh còn không buông? Này, anh đang sờ chỗ nào?!"
Thẩm Liễm cười đẩy ngã hắn trên sô pha: “Cho nên, trước đến đút tôi ăn no đi!"
Từ chỗ Thẩm Liễm rời đi, Kiều Ứng chỉ cảm thấy chân như nhũn ra. Nhớ lại vừa rồi bắt đầu ở phòng khách, hai người một đường từ trên sô pha làm xuống sàn nhà, tiếp đến lại bị Thẩm Liễm đặt trên bàn cơm làm một lần, cuối cùng khi tắm nhịn không được ở trong bồn tắm lớn lại tới một lần nữa, giống như muốn đem mấy ngày qua không gặp mặt toàn bộ bù vào cho đủ. Kiều Ứng cũng không biết chính mình tại phương diện này cư nhiên lợi hại như vậy.
Đương nhiên, lợi hại hơn chính là tên Thẩm Liễm kia. Nhìn không ra bề ngoài tuấn mĩ trong trẻo nhưng lạnh lùng này, lúc nhiệt tình quả thực khiến người ta chống đỡ không nổi.
Kiều Ứng ngồi ở trên xe, còn có chút đỏ mặt hai tai nóng bừng. Mới vừa khởi động xe, liền nghe được tiếng chuông di động vang lên.
Tiếp nhận điện thoại thì thấy, là số của Trình Diệu Nhiên.
Kiều Ứng ngẩn ra một chút. Mấy ngày nay, hắn hoàn toàn đắm chìm trong thế giới hai người với Thẩm Liễm, Trình Diệu Nhiên cũng bận rộn với công việc của mình, bởi vậy cũng không có liên lạc. Hiện tại Trình Diệu Nhiên tìm hắn, có lẽ là lại cảm thấy cô đơn, nhớ tới hắn đi.
“Diệu Nhiên, làm sao vậy?" Kiều Ứng chần chờ một chút, vẫn là nghe điện thoại.
“Em muốn tới nhà anh." Thanh âm Trình Diệu Nhiên mang theo chút làm nũng vang lên, “Nhiều ngày như vậy không gặp mặt, em nhớ anh."
Kiều Ứng trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên đáp lại thế nào, một lát sau mới trả lời: “Ừ, em lại đây đi."
Hắn biết, nên cùng Trình Diệu Nhiên kết thúc.
Kiều Ứng và Trình Diệu Nhiên từng có ước định, một khi một trong hai người có người khác, liền không dây dưa lẫn nhau.
Cho tới nay, Kiều Ứng đều tuân thủ nghiêm ngặt ước định này, trừ bỏ Trình Diệu Nhiên, cũng không quen biết bạn gái nào. Hắn không muốn truy vấn sinh hoạt cá nhân của Trình Diệu Nhiên, cũng đã quen khi cô trở về bên cạnh mình, mang theo gương mặt cô đơn mà ủy khuất, mềm mại nằm trong lòng ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Kiều Ứng, đáp ứng em, trước khi em rời khỏi anh, tuyệt đối không được rời bỏ em trước."
Rõ ràng là yêu cầu ích kỷ như vậy, Kiều Ứng nghĩ, tại sao mình cuối cùng cũng không thể nhẫn tâm từ chối.
Hắn vẫn nghĩ người rời đi trước, chính là Trình Diệu Nhiên, không ngờ được vậy mà lại là mình. Nguyên lai chính mình chung quy cũng không phải một người yêu lâu dài như vậy, chỉ là sau khi tình yêu bị tiêu hao hết, vẫn mãi cô đơn, vậy nên mới yêu một người khác mà thôi. Sự xuất hiện của Thẩm Liễm không thể nghi ngờ là một ẩn số, tới vừa nhanh vừa đột ngột, làm hắn bất ngờ không kịp phòng liền bị kéo vào. Vì thế không thể lại tiếp tục cùng Trình Diệu Nhiên duy trì loại quan hệ này, không thể nhẫn tâm chấm dứt, đó là lừa gạt.
Bên cạnh hắn, chỉ có thể có chỗ cho một người.
Về đến nhà, quả nhiên thấy Trình Diệu Nhiên đang ngồi ở phòng khách, chiếc váy dài không tay màu đen khiến cô càng thêm quyến rũ. Nhìn thấy hắn, cô tươi cười tiến đến, theo thói quen dựa vào vai hắn: “Kiều Ứng, anh đi đâu vậy?"
Kiều Ứng hơi tránh cơ thể cô dựa vào, trả lời: “Không đi đâu cả, em tới đây khi nào?"
“Vừa tới không lâu." Trình Diệu Nhiên để ý động tác tránh đi của hắn, thấy có hơi kinh ngạc. Cô có chút nghi hoặc đến gần Kiều Ứng, ngửi ngửi, sau đó vụt ngẩng đầu lên: “Anh tắm ở nhà ai? Không phải mùi sữa tắm anh hay dùng!"
Kiều Ứng chậm rãi xoay người, vẻ mặt phức tạp nhìn cô, rốt cuộc mở miệng: “Diệu Nhiên, chúng ta chấm dứt đi."
Sắc mặt Trình Diệu Nhiên trong phút chốc một mảnh tái nhợt: “Anh quả nhiên… Yêu người khác sao?"
Kiều Ứng không phủ nhận.
Trình Diệu Nhiên trầm mặc, cô cái gì cũng không làm, không chất vấn, cũng không tức giận. Cô từ trước đến nay là một phụ nữ rất đúng mực, cô nhớ rõ chính mình cùng Kiều Ứng từng có ước định, không trói buộc lẫn nhau, một khi có người khác, liền không dây dưa nữa.
Nhưng là cô thật không ngờ, lại chính là Kiều Ứng đề nghị chấm dứt quan hệ của bọn họ trước.
Cô vẫn luôn nghĩ mình là người hiểu rõ người đàn ông này nhất.
Có lẽ bề ngoài lạnh lùng, kỳ thật so với ai khác đều mềm lòng. Trong chuyện tình cảm tuy rằng cứng nhắc, cũng rất khó động tâm, nhưng một khi đã yêu, tuyệt đối sẽ không thay đổi. Cô biết mình giành được cơ hội, từng thắng được tâm người đàn ông này. Kiều Ứng khi ở đỉnh cao sự nghiệp, thậm chí từng hướng cô cầu hôn, nhưng khi đó sự nghiệp của cô cũng đang thuận lợi, không muốn bị ràng buộc như vậy, cho nên từ chối. Cho dù từ chối, lại vẫn là vô cùng tự tin, nghĩ trước khi mình rời bỏ, người này tuyệt đối sẽ không rời mình đi trước.
Ngay cả chính cô cũng không biết, loại tự tin này đến tột cùng là từ đâu mà đến. Chính là tám năm a… Kiều Ứng vẫn đều không yêu người phụ nữ nào khác, vì cái gì trong vòng hai tháng ngắn ngủi, hắn liền động tâm?
“Ít nhất nói cho em biết," thanh âm Trình Diệu Nhiên có chút khàn khàn, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Kiều Ứng, “Người anh yêu, là ai?"
Lấy ánh mắt Kiều Ứng, coi trọng tất nhiên cũng sẽ không là một cô gái bình thường. Trình Diệu Nhiên chính là muốn biết, có thể cướp đi tâm người đàn ông này, đến tột cùng là dạng phụ nữ thế nào.
Kiều Ứng chậm rãi lắc đầu: “Thật xin lỗi."
Trong phút chốc tuyệt vọng bao lấy Trình Diệu Nhiên, Kiều Ứng ngay cả tên đối phương cũng không chịu nói… Cô biết mình là thật sự, hoàn toàn mất đi người đàn ông này.
Cố nén nước mắt sắp trào ra, Trình Diệu Nhiên xoay người, kiệt lực bình tĩnh nói: “Em vẫn luôn nghĩ… Anh là không nỡ đối với em như vậy."
Kiều Ứng không nói gì.
“Nguyên lai khi anh kiên quyết, cũng có thể tuyệt tình như vậy." Lộ ra nụ cười sầu thảm, Trình Diệu Nhiên cúi đầu. Thật lâu sau, khi ngẩng đầu lên, biểu tình trên mặt đã trở nên bình tĩnh, nghiễm nhiên lại là cô gái ngạo nghễ mà thanh cao, “Em sẽ tuân thủ ước định, không tới tìm anh. Nhưng là Kiều Ứng, em…"
Lời nói còn lại, cô rốt cuộc vẫn là không nói ra.
Ngay từ đầu buông tay trước, vốn chính là cô. Là cô làm cho đoạn tình cảm này trở nên không có hứa hẹn, nhìn không thấy tương lai. Kiều Ứng đã dung túng cô nhiều năm như vậy, hiện giờ sẽ không bao giờ… tiếp tục dung túng cô nữa.
Ngay cả cô thẳng đến giờ phút này, mới hiểu được nguyên lai mình thật không muốn rời xa ôm ấp của người đàn ông này.
Ngay cả khóe môi cũng không tự giác hơi cong lên, Kiều Ứng tiến vào phòng, mới phát giác Thẩm Liễm đã rời giường, cả người nằm nhoài trên sô pha, trong TV phát ra âm thanh huyên náo.
“Tốt hơn nhiều?" Kiều Ứng nhìn hắn một cái, đi qua sờ sờ hai bên thái dương hắn, lộ ra nụ cười yên tâm, “Hoàn hảo, không có việc gì."
Thẩm Liễm lười biếng đáp lại, vẫn không chuyển mắt nhìn chằm chằm màn ảnh TV. Kiều Ứng theo tầm mắt hắn xem qua, chỉ thấy trên màn hình hé ra một gương mặt thanh xuân bức người không ngừng xuất hiện, không khỏi hỏi một câu: “Anh đang xem gì vậy?"
“MV bài hát mới trong album của tôi." Thẩm Liễm di chuyển cơ thể một chút, tựa đầu gối lên đùi Kiều Ứng, thư thái thoải mái nằm, “Quay cũng không tệ lắm."
Kiều Ứng nhìn qua, bài hát mới này của Thẩm Liễm vừa phát hành ngoài thị trường không lâu, nghe nói album bán không tồi. Diễn viên trong MV tựa hồ là người mới, ở trong bài hát của Thẩm Liễm, diễn một chuyện tình bi thương. Cuối cùng trên màn ảnh là một cô gái mặc áo cưới, đứng trong giáo đường không có chú rể, cũng không có khách mời, đau thương mỉm cười, tự mình đeo nhẫn. Mà màn ảnh vừa chuyển, một chàng trai ngã xuống vũng máu nơi góc đường, giãy dụa cố ngồi dậy dựa vào tường, dùng một tia khí lực cuối cùng châm một điếu thuốc, nhìn giáo đường xa xa, chậm rãi lộ ra nụ cười vô lực, nhắm mắt lại.
Màn ảnh như nháy mắt ngừng lại ngay hình ảnh chàng trai kia châm thuốc.
Kiều Ứng không khỏi quay đầu nhìn Thẩm Liễm.
“Cùng anh có chút giống ha." Tầm mắt Thẩm Liễm như cũ dừng trên màn ảnh, “Giống như thấy được bộ dáng anh mười năm trước."
Kiều Ứng ngẩn ra một chút, mới phản ứng lại người Thẩm Liễm đang nói chính là người mới kia, vì thế cũng nhìn kỹ màn ảnh, cười cười: “Tôi mười năm trước cũng không đẹp như vậy."
Thẩm Liễm nhắc mới thấy, hắn phát giác đứa nhỏ kia mặt mày quả nhiên cùng chính mình thời thiếu niên có chút giống nhau. Tư thế châm thuốc vô cùng giống, bộ dáng dựa vào tường hơi hơi ngửa đầu nhìn về phía chân trời, cũng thập phần tương tự bộ phim điện ảnh mình đóng năm đó. Chẳng qua, năm đó trên màn ảnh mình có vẻ suy sút tinh thần, mà đứa nhỏ này, lại tràn ngập một loại xinh đẹp kiêu ngạo sắc bén. Bởi vậy đồng dạng biểu tình, tựa hồ Kiều Ứng giấu ở đáy mắt kiêu ngạo không dễ dàng phát hiện, mà thiếu niên kia, lại không tiếc bày ra vẻ bề ngoài tùy tiện.
“Cậu ta là người mới công ty chúng tôi muốn đào tạo." Thẩm Liễm cầm lấy điều khiển tắt TV, mỉm cười đưa tay ôm chặt thắt lưng Kiều Ứng, “Ra mắt còn không đến một năm đâu, danh tiếng đã rất cao. Tiểu quỷ này thực tiến xa, so với tôi năm đó còn giỏi hơn."
“Nổi tiếng quá nhanh cũng không tất là chuyện tốt." Kiều Ứng thản nhiên nói, “Nếu là tôi, thật tình nguyện tôi luyện thêm vài năm, chậm rãi chờ đợi cơ hội."
Hắn nói chính là lời thật lòng, chính mình năm đó bởi vì thành danh quá nhanh, cảm thấy mọi thứ đều tới dễ dàng, mới dưỡng thành tính nết tự cao tự đại kia. Nghĩ mình là giỏi nhất, không chịu nghe người khuyên cũng không chịu quay đầu lại, như vậy kiêu ngạo, như vậy tùy hứng, như vậy quyết giữ ý mình, cuối cùng còn không phải như nhau không thể không thỏa hiệp.
Chỉ có nhân tài đã từng kinh qua vấp ngã mới có thể hiểu được, ngành công nghiệp giải trí mới là nơi thật tốt để tôi luyện lòng người. Nhưng kia cũng là phải tiêu phí nhiều năm mới có thể chân chính nhìn thấu. Kiều Ứng mơ màng nghĩ, cũng không quá quan tâm chuyện này, sờ sờ tóc Thẩm Liễm: “Còn chưa ăn gì đi, tôi đi làm cho anh."
Thẩm Liễm không có ý tốt vuốt ve thắt lưng hắn: “Tôi đã sớm đói bụng… Từ tối hôm qua đói đến bây giờ đây."
“Vậy anh còn không buông? Này, anh đang sờ chỗ nào?!"
Thẩm Liễm cười đẩy ngã hắn trên sô pha: “Cho nên, trước đến đút tôi ăn no đi!"
Từ chỗ Thẩm Liễm rời đi, Kiều Ứng chỉ cảm thấy chân như nhũn ra. Nhớ lại vừa rồi bắt đầu ở phòng khách, hai người một đường từ trên sô pha làm xuống sàn nhà, tiếp đến lại bị Thẩm Liễm đặt trên bàn cơm làm một lần, cuối cùng khi tắm nhịn không được ở trong bồn tắm lớn lại tới một lần nữa, giống như muốn đem mấy ngày qua không gặp mặt toàn bộ bù vào cho đủ. Kiều Ứng cũng không biết chính mình tại phương diện này cư nhiên lợi hại như vậy.
Đương nhiên, lợi hại hơn chính là tên Thẩm Liễm kia. Nhìn không ra bề ngoài tuấn mĩ trong trẻo nhưng lạnh lùng này, lúc nhiệt tình quả thực khiến người ta chống đỡ không nổi.
Kiều Ứng ngồi ở trên xe, còn có chút đỏ mặt hai tai nóng bừng. Mới vừa khởi động xe, liền nghe được tiếng chuông di động vang lên.
Tiếp nhận điện thoại thì thấy, là số của Trình Diệu Nhiên.
Kiều Ứng ngẩn ra một chút. Mấy ngày nay, hắn hoàn toàn đắm chìm trong thế giới hai người với Thẩm Liễm, Trình Diệu Nhiên cũng bận rộn với công việc của mình, bởi vậy cũng không có liên lạc. Hiện tại Trình Diệu Nhiên tìm hắn, có lẽ là lại cảm thấy cô đơn, nhớ tới hắn đi.
“Diệu Nhiên, làm sao vậy?" Kiều Ứng chần chờ một chút, vẫn là nghe điện thoại.
“Em muốn tới nhà anh." Thanh âm Trình Diệu Nhiên mang theo chút làm nũng vang lên, “Nhiều ngày như vậy không gặp mặt, em nhớ anh."
Kiều Ứng trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên đáp lại thế nào, một lát sau mới trả lời: “Ừ, em lại đây đi."
Hắn biết, nên cùng Trình Diệu Nhiên kết thúc.
Kiều Ứng và Trình Diệu Nhiên từng có ước định, một khi một trong hai người có người khác, liền không dây dưa lẫn nhau.
Cho tới nay, Kiều Ứng đều tuân thủ nghiêm ngặt ước định này, trừ bỏ Trình Diệu Nhiên, cũng không quen biết bạn gái nào. Hắn không muốn truy vấn sinh hoạt cá nhân của Trình Diệu Nhiên, cũng đã quen khi cô trở về bên cạnh mình, mang theo gương mặt cô đơn mà ủy khuất, mềm mại nằm trong lòng ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Kiều Ứng, đáp ứng em, trước khi em rời khỏi anh, tuyệt đối không được rời bỏ em trước."
Rõ ràng là yêu cầu ích kỷ như vậy, Kiều Ứng nghĩ, tại sao mình cuối cùng cũng không thể nhẫn tâm từ chối.
Hắn vẫn nghĩ người rời đi trước, chính là Trình Diệu Nhiên, không ngờ được vậy mà lại là mình. Nguyên lai chính mình chung quy cũng không phải một người yêu lâu dài như vậy, chỉ là sau khi tình yêu bị tiêu hao hết, vẫn mãi cô đơn, vậy nên mới yêu một người khác mà thôi. Sự xuất hiện của Thẩm Liễm không thể nghi ngờ là một ẩn số, tới vừa nhanh vừa đột ngột, làm hắn bất ngờ không kịp phòng liền bị kéo vào. Vì thế không thể lại tiếp tục cùng Trình Diệu Nhiên duy trì loại quan hệ này, không thể nhẫn tâm chấm dứt, đó là lừa gạt.
Bên cạnh hắn, chỉ có thể có chỗ cho một người.
Về đến nhà, quả nhiên thấy Trình Diệu Nhiên đang ngồi ở phòng khách, chiếc váy dài không tay màu đen khiến cô càng thêm quyến rũ. Nhìn thấy hắn, cô tươi cười tiến đến, theo thói quen dựa vào vai hắn: “Kiều Ứng, anh đi đâu vậy?"
Kiều Ứng hơi tránh cơ thể cô dựa vào, trả lời: “Không đi đâu cả, em tới đây khi nào?"
“Vừa tới không lâu." Trình Diệu Nhiên để ý động tác tránh đi của hắn, thấy có hơi kinh ngạc. Cô có chút nghi hoặc đến gần Kiều Ứng, ngửi ngửi, sau đó vụt ngẩng đầu lên: “Anh tắm ở nhà ai? Không phải mùi sữa tắm anh hay dùng!"
Kiều Ứng chậm rãi xoay người, vẻ mặt phức tạp nhìn cô, rốt cuộc mở miệng: “Diệu Nhiên, chúng ta chấm dứt đi."
Sắc mặt Trình Diệu Nhiên trong phút chốc một mảnh tái nhợt: “Anh quả nhiên… Yêu người khác sao?"
Kiều Ứng không phủ nhận.
Trình Diệu Nhiên trầm mặc, cô cái gì cũng không làm, không chất vấn, cũng không tức giận. Cô từ trước đến nay là một phụ nữ rất đúng mực, cô nhớ rõ chính mình cùng Kiều Ứng từng có ước định, không trói buộc lẫn nhau, một khi có người khác, liền không dây dưa nữa.
Nhưng là cô thật không ngờ, lại chính là Kiều Ứng đề nghị chấm dứt quan hệ của bọn họ trước.
Cô vẫn luôn nghĩ mình là người hiểu rõ người đàn ông này nhất.
Có lẽ bề ngoài lạnh lùng, kỳ thật so với ai khác đều mềm lòng. Trong chuyện tình cảm tuy rằng cứng nhắc, cũng rất khó động tâm, nhưng một khi đã yêu, tuyệt đối sẽ không thay đổi. Cô biết mình giành được cơ hội, từng thắng được tâm người đàn ông này. Kiều Ứng khi ở đỉnh cao sự nghiệp, thậm chí từng hướng cô cầu hôn, nhưng khi đó sự nghiệp của cô cũng đang thuận lợi, không muốn bị ràng buộc như vậy, cho nên từ chối. Cho dù từ chối, lại vẫn là vô cùng tự tin, nghĩ trước khi mình rời bỏ, người này tuyệt đối sẽ không rời mình đi trước.
Ngay cả chính cô cũng không biết, loại tự tin này đến tột cùng là từ đâu mà đến. Chính là tám năm a… Kiều Ứng vẫn đều không yêu người phụ nữ nào khác, vì cái gì trong vòng hai tháng ngắn ngủi, hắn liền động tâm?
“Ít nhất nói cho em biết," thanh âm Trình Diệu Nhiên có chút khàn khàn, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Kiều Ứng, “Người anh yêu, là ai?"
Lấy ánh mắt Kiều Ứng, coi trọng tất nhiên cũng sẽ không là một cô gái bình thường. Trình Diệu Nhiên chính là muốn biết, có thể cướp đi tâm người đàn ông này, đến tột cùng là dạng phụ nữ thế nào.
Kiều Ứng chậm rãi lắc đầu: “Thật xin lỗi."
Trong phút chốc tuyệt vọng bao lấy Trình Diệu Nhiên, Kiều Ứng ngay cả tên đối phương cũng không chịu nói… Cô biết mình là thật sự, hoàn toàn mất đi người đàn ông này.
Cố nén nước mắt sắp trào ra, Trình Diệu Nhiên xoay người, kiệt lực bình tĩnh nói: “Em vẫn luôn nghĩ… Anh là không nỡ đối với em như vậy."
Kiều Ứng không nói gì.
“Nguyên lai khi anh kiên quyết, cũng có thể tuyệt tình như vậy." Lộ ra nụ cười sầu thảm, Trình Diệu Nhiên cúi đầu. Thật lâu sau, khi ngẩng đầu lên, biểu tình trên mặt đã trở nên bình tĩnh, nghiễm nhiên lại là cô gái ngạo nghễ mà thanh cao, “Em sẽ tuân thủ ước định, không tới tìm anh. Nhưng là Kiều Ứng, em…"
Lời nói còn lại, cô rốt cuộc vẫn là không nói ra.
Ngay từ đầu buông tay trước, vốn chính là cô. Là cô làm cho đoạn tình cảm này trở nên không có hứa hẹn, nhìn không thấy tương lai. Kiều Ứng đã dung túng cô nhiều năm như vậy, hiện giờ sẽ không bao giờ… tiếp tục dung túng cô nữa.
Ngay cả cô thẳng đến giờ phút này, mới hiểu được nguyên lai mình thật không muốn rời xa ôm ấp của người đàn ông này.
Tác giả :
Tô Đặc