Tiểu Miên Hoa
Chương 9
Úc Linh dường như bỗng không còn say xe.
Nàng ngồi bên cạnh Chung Sở Vân, liên thanh kể mình đã từng ở Úc gia không người quan tâm như thế nào, đại ca cùng cha khác mẹ rốt cuộc chán ghét nàng như thế nào.
Nhắc tới quá vãng, Úc Linh không khóc.
Ngữ khí nàng thập phần bình tĩnh, phảng phất như khổ đau đã từng chịu, ủy khuất đã từng trải, đều đã cách xa nàng hiện tại thập phần xa xôi.
Sự thật cũng thật là như thế, người khác không biết nhưng nàng lại rõ ràng, chính mình đã rời đi mảnh khổ hải kia ít nhất cũng phải trăm năm.
Nàng lại lần nữa trở lại thế giới này, trừ bỏ muốn chạy trốn, muốn thay đổi tương lai chính mình, cùng một ít sợ hãi ẩn sâu trong đáy lòng đối với những người đã từng thương tổn chính mình, cũng không có thương tâm thống khổ hay oán hận.
Thế nhưng điều đó cũng không gây trở ngại nàng biểu hiện nỗi căm ghét sâu đậm khi đề cập tới "Thân nhân".
Dọc theo đường đi, nàng nói rất nhiều rất nhiều.
Thẳng đến khi xe đi vào gara ngầm, đi lên thang máy, bước vào nhà, nàng cũng vẫn đi cạnh Chung Sở Vân thì thầm kể những chuyện đó.
Về đến nhà, Úc Linh dọn ra chiếc ghế con, ngồi trước bàn trà, hồi ức lại quá vãng lại nói hơn hai giờ.
Chung Sở Vân không bật TV, chỉ lẳng lặng nghe Úc Linh nói, thường thường đáp lại vài câu không có gì đặc biệt.
Thái dương ngoài cửa sổ dần dần ngả về phía tây, người nói không dừng lại, người nghe cũng không đi ăn cơm.
Úc Linh nói nói, chợt thấy chính mình như đã nói hết những ấm ức trong lòng.
Mấy chục năm cũng vậy, trăm ngàn năm cũng thế, theo cuộc sống của nàng đời trước, mỗi một ngày khổ sở đều giống nhau, chân chính có thể làm người ghi nhớ kỳ thật không quá nhiều.
Úc Linh cũng không biết sao mình có thể nói nhiều như vậy, đến mức rất nhiều chuyện ngày qua ngày đều phát sinh, lặp đi lặp lại cũng kể hết.
Nàng nghĩ, có lẽ là bởi vì ở thế giới này, không có người nguyện ý nghe nàng nói chuyện, Chung Sở Vân là người đầu tiên, hơn nữa Chung Sở Vân không giống như một hồ ly có đủ kiên nhẫn để nghe miên hoa nói chuyện, cho nên nàng thực quý trọng cơ hội như vậy.
Rốt cuộc, hôm nay không nói thống khoái, sau này rốt cuộc có thể không còn cơ hội nói.
Cuối cùng, chớp chớp mắt, không nói nữa.
Úc Linh không chút chờ mong Chung Sở Vân sẽ đáp lại lời nào.
Rốt cuộc đối với nàng, hồ ly có miệng cũng như không này cũng không phải Lâm Song, có thể ngồi ở chỗ này nghe nàng dong dài kể lể lâu như vậy cũng đã là mặt trời mọc từ hướng Tây.
"Nói xong rồi?"
"Ân."
"Ăn cơm đi."
"Nga."
Úc Linh đáp lời, giương mắt nhìn Chung Sở Vân đứng dậy đi vào phòng bếp.
Quả nhiên a, hồ ly cũng không cảm thấy hứng thú với chuyện cũ bi thảm của một đóa miên hoa, chỉ là xuất phát từ lễ phép không thể không nghe nàng kể lể nửa buổi trưa.
Úc Linh cắn cắn môi dưới, lúc đứng dậy nói thầm dưới đáy lòng —— Chung Sở Vân nhất định từ đầu tới đuôi đều nghĩ, đóa miên hoa kia rốt cuộc có bao nhiêu lời muốn nói a? Nhanh nhanh nói xong nhanh nhanh ăn cơm.
Nếu là Lâm Song, khẳng định sẽ không như vậy......
Úc Linh nghĩ như vậy, đứng dậy đi theo Chung Sở Vân vào phòng bếp, thấy nàng trầm tư đứng trước tủ lạnh đang mở, nhất thời nhịn không được hỏi: "Chúng ta ăn cái gì a?"
Chung Sở Vân hỏi lại: "Ngươi muốn ăn cái gì?"
Úc Linh nghiêm túc nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới đêm kia mình vừa mới tới, bát mì sợi nóng hôi hổi lúc nửa đêm.
"Mì ăn liền được không?" Tiểu miên hoa không có đam mê gì nhẹ giọng hỏi.
Chung Sở Vân trầm mặc một lát, đóng lại tủ lạnh, nhàn nhạt đáp: "Ân."
Thời gian là hai giờ rưỡi chiều.
Mì ăn liền lúc này không giống lần trước chỉ là nấu nước thả mì, lần này dùng nồi.
Chung Sở Vân thả hai quả trứng gà đã đánh lên, lại bỏ thêm lát thịt tối hôm qua đã thái nhưng chưa dùng đến cùng với cải trắng mới của hôm nay.
Hai gói mì giống nhau, nhưng cuối cùng lúc sắp ra đĩa, Chung Sở Vân chia cho một bát nhiều hơn một ít, cũng để bát mì này tới trước mặt Úc Linh.
Úc Linh không khỏi nhỏ giọng hỏi: "Ngươi ăn ít như vậy sao?"
Chung Sở Vân nói: "Ta không đói."
Úc Linh gật gật đầu, không tự giác siết chặt chiếc đũa trong tay.
Bữa cơm đầu tiên của nàng từ khi đi vào thành phố chính là mì ăn liền, nhưng rõ ràng là hai món giống nhau như đúc, lúc này đây hương vị lại ngon hơn không ít so với lần trước.
Úc Linh một bên ăn mì, một bên không tự giác trộm ngắm Chung Sở Vân bên cạnh.
Dường như đã nhận ra ánh mắt nàng, Chung Sở Vân bỗng nhiên mở miệng nói một câu: "Chuyện quá khứ đều đã đi qua, ngươi sẽ không lại bị những kẻ đó khi dễ."
Úc Linh thoáng sửng sốt, rũ mi đáp: "Ân......"
"Về sau muốn ăn cái gì, muốn cái gì, đều có thể nói ra." Chung Sở Vân nói, hơi dừng lại, một lát suy nghĩ sau lại tiếp tục nói, "Ta không chắc có thể cho ngươi tất cả nhưng ta sẽ tận lực."
Úc Linh ăn một ngụm mì lớn lại cầm bát uống một hớp lớn nước mì, cuối cùng trầm mặc mấy giây, lúc này mới lên tiếng: "Nga......"
Chung Sở Vân: "Sao ngươi chỉ có ân với nga vậy?"
Úc Linh: "Đâu có......"
Úc Linh nhỏ giọng phản bác, nhất thời có chút ngượng ngùng mà rũ xuống lông mi.
Mặt nàng tròn tròn nho nhỏ, làn da trắng như sữa, ngượng ngùng sẽ nhiễm một mạt đỏ ửng nhàn nhạt.
Chung Sở Vân nhìn thấy, hai tròng mắt ngày thường lặng im như nước cũng có thêm vài phần ấm áp.
Nàng cười nhạt hỏi: "Tiểu miên hoa, sao ngươi có vẻ ngốc ngốc?"
Úc Linh không khỏi lâm vào một cơn hoảng hốt.
Câu nói quá quen thuộc, ngữ khí lại cố tình có chút xa lạ......
Lấy lại tinh thần, nàng theo bản năng giương mắt đi xem, mưu toan tìm được trên người Chung Sở Vân dù chỉ là một tia một sợi bóng dáng của Lâm Song.
Nhưng không có, hồ ly chỉ lặng lẽ ăn mì, có thể nói như giếng cổ không gợn sóng.
"Ta không ngốc đâu." Úc Linh nhỏ giọng nói thầm.
Giọng nói vừa dứt, bên tai tựa truyền đến một tiếng cười khẽ gần như không thể nghe thấy.
Hồ ly xấu tính lại đang chê cười nàng.
Cũng may chê cười như vậy cũng không mang ác ý, sẽ không làm nàng khổ sở hay tức giận.
Kỳ thật nàng có thể cảm giác được hai ngày này hồ ly xấu tính đối tốt với nàng hơn không ít.
Nhưng nàng biết, mặc kệ như thế nào, hồ ly xấu tính chỉ có mục đích cuối cùng là bắt nàng gả chồng.
Hồ ly xấu tính rõ ràng là đang dưỡng em dâu đâu.
Nàng không cần gả cho đệ đệ ồn ào của hồ ly xấu tính, vẻ ngoài có đẹp cũng không được, chỉ là giả vờ cũng không được, nói không được chính là tuyệt đối không được.
Hồ ly cảm thấy nàng ngốc, nàng lại cảm thấy mình rất thông minh.
Hiện giờ chứng minh thư đã có, 《 Điều lệ yêu tinh 》 cũng thuộc, nàng muốn chuẩn bị rời đi.
Đến lúc đó, hồ ly xấu tính sẽ biết nàng thông minh đến nhường nào.
Úc Linh nghĩ như thế, hết sức vừa lòng mà uống một ngụm nước mì.
Ăn xong bữa cơm trưa quá muộn, Úc Linh giành rửa bát như trước.
Khi Úc Linh thu dọn chén đũa đi ra phòng bếp, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chung Sở Vân không biết từ khi nào đã thay váy ngủ ở giữa phòng ngủ.
Chung Sở Vân ngồi trên giường, váy ngủ đơn bạc, thân mình cũng có vài phần đơn bạc. Nàng cầm trong tay hai giấy tờ của Úc Linh vừa làm xong lúc sáng, ánh mắt buông xuống dường như có chút mê man, cũng không biết suy nghĩ đang ở phương nào.
Úc Linh có chút tò mò mà vươn vươn cổ, không tự giác nhìn chằm chằm Chung Sở Vân một hồi lâu.
Cũng không biết vì sao, đáy lòng bỗng thêm vài phần cảm giác nói không rõ là gì.
Có lẽ là đã nhận ra ánh mắt Úc Linh, Chung Sở Vân phục hồi tinh thần lại, cầm giấy tờ trong tay bỏ vào túi của mình vẫn luôn cầm theo khi ra ngoài.
—— đây là giấy tờ của ta nha!
—— nàng sao có thể liền bỏ vào túi xách của chính mình đâu?
"Ngươi giữ giúp ta sao?" Úc Linh đứng ở cạnh cửa phòng ngủ, giận mà không dám nói chỉ có thể nhỏ giọng hỏi.
"Ân, đánh mất sẽ thực phiền toái." Chung Sở Vân nhàn nhạt đáp lời.
"Ân...... Cảm ơn ngươi." Úc Linh nói, tiến lên nhặt lên áo ngủ mình đã gấp gọn để trên đệm, xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Thay xong áo ngủ, nàng không khỏi ngồi xổm mà ngẩn người.
Chứng minh thư cùng thẻ cư trú đều bị Chung Sở Vân cầm theo người, túi xách nhỏ như vậy, thiếu thứ gì nhất định sẽ bị phát hiện, nếu định trộm lấy trước sẽ rất nguy hiểm.
Cho nên nếu nàng muốn chạy trốn, không thể chọn lúc Chung Sở Vân ra ngoài, phải vào lúc Chung Sở Vân ngủ.
Đây có thể có điểm phiền toái đâu.
Tác giả có lời muốn nói: Chứng minh thư của lão bà phải giữ lấy, nếu không về đến nhà lão bà có thể chạy mất.