Tiểu Lưu Manh Đích Ái Tình Công Lược
Chương 45: Tôi đến để chia tay!
Bây giờ là bốn giờ hai mươi phút chiều, là thời gian mà tiểu lưu manh chấm dứt một ngày huấn luyện.
Việc huấn luyện ở nước ngoài cho dù gấp gáp đến đâu cũng sẽ không kéo dài thời gian, chỉ là đem lượng luyện tập giao cho ngươi, ngươi có làm hay không thì đó là chuyện riêng của ngươi.
Trên tường, chiếc đồng hồ in hình nhân vật hoạt họa vẫn chạy đều đều, ánh tà dương ấm áp rọi qua cánh cửa sổ mở rộng, tiến vào trong phòng, phủ lên thân ảnh Mộ Dung Cương đang ngồi trên sô pha, mang đến cho y chút cảm giác ấm áp.
Mộ Dung Cương nuốt nuốt nước miếng, dùng sức nói với bản thân mình, nhất định phải bình tĩnh, hỏi cho rõ ràng rồi hẵng nói. Nhưng mà mồ hôi đã ướt đẫm cả hai tay, hai bàn tay đều đang run rẩy nhè nhẹ.
Chẳng trách y nghi ngờ, thật sự thiếu niên này quá đẹp, không thể không khiến cho người ta động lòng. Tiểu lưu manh không biết sẽ như thế nào, chứ ngay cả Mộ Dung Cương cũng cảm thấy tâm động.
Đối mặt với sắc đẹp như thế, liệu hắn còn có thể thủ thân như ngọc sao? Mộ Dung Cương thực hoài nghi.
“Uống ly trà đi." Tóc đen mắt xanh, thiếu niên xinh đẹp đến phi tự nhiên lễ phép bưng một ly hồng trà tới, đặt lên trên bàn, thuận thế ngồi xuống cái ghế bên cạnh, dùng một cánh tay đỡ lấy khuôn mặt xinh đẹp của cậu ta, tựa như một chú mèo Ba Tư nhàn nhã dựa lên ghế, đầy vẻ hứng thú đánh giá Mộ Dung Cương.
Thật sự, rất xinh đẹp.
Không phải là nói Mộ Dung Cương, mà là mỹ thiếu niên.
Rất nhiều người phương Tây làn da không được tốt, nhìn từ xa thì đúng là da trắng rất đẹp, nhưng mà lại gần thì sẽ thấy lỗ chân lông thô to, tàn nhang, lông tơ dày đặc…nhưng mà thiếu niên trước mắt này tuyệt đối là một ngoại lệ.
Da của cậu ta trắng mịn, ngồi gần y như thế mà hoàn toàn không nhìn thấy lỗ chân lông, không một chút tỳ vết nào, cực kì hoàn hảo, giống như những làn da thường xuyên xuất hiện trong các chương trình quảng cáo mỹ phẩm, nhưng mà nhìn thấy ngoài đời thực thế này, không khỏi khiến cho người ta cảm thấy trở nên xấu hổ.
Không chỉ là mặt, cần cổ thon dài cùng với cánh tay mảnh khảnh cũng oánh nhuận như ngọc, giống như được ngưng tụ từ loại sữa tốt nhất, dụ hoặc kẻ khác chỉ muốn tiến thêm một bước vuốt ve.
Ngũ quan của cậu ta cũng rất tuyệt mĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, ngũ quan rõ ràng, được mái tóc đen gọn gàng bao quanh càng làm tôn thêm vẻ đáng yêu, càng thêm có vẻ mi mục như họa.
Quần áo ăn mặc cũng rất hợp, Mộ Dung Cương tuy không yêu thích quần áo như ba ba, nhưng mà sống chung với ba ba từ nhỏ đến lớn, nhãn lực của y đương nhiên là không kém. Tuy rằng thiếu niên này chỉ mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình cùng quần bò màu lam bó sát người, nhưng mà giá trị của bộ đồ này hẳn là vô cùng xa xỉ.
Bất quá càng thêm hiếm có là mỗi động tác giơ tay nhấc chân của cậu ta đều mang theo một cỗ khí chất ung dung tao nhã mà đầy tự tin, khiến cho cả người như được bao bọc trong một tầng ánh sáng, vô cùng chói mắt.
“Cậu……"
Đang lúc Mộ Dung Cương cố lấy dũng khí mở miệng, thiếu niên kia cũng đồng thời lên tiếng, cậu ta buồn cười nhún vai, giành hỏi trước,“Anh là Mộ Dung Cương?"
Mộ Dung Cương giật mình,“Cậu biết tôi à?"
Thiếu niên cười sang sảng, lộ ra hàm răng trắng bóng,“Yannis thường xuyên nhắc tới anh."
“Vậy cậu…… là bạn của anh ấy à?" Mộ Dung Cương thật cẩn thận quan sát vẻ mặt của cậu ta, không dám bỏ lỡ một tí ti nào.
Thiếu niên nhíu mày, trong nụ cười dẫn theo vài phần giảo hoạt, ba phải cái nào cũng được nói,“Nga, coi như là vậy đi."
Nghi ngờ trong lòng Mộ Dung Cương càng tăng thêm,“Cậu…… sống ở đây sao?"
Ừ hư. Thiếu niên ậm ừ hai tiếng, đem cằm tựa lên cánh tay gác trên sô pha, liếc nhìn biểu tình căng thẳng trên mặt Mộ Dung Cương, nói tiếp,“Bọn tôi vẫn sống chung với nhau, ừm ….. khi anh ấy trở thành tuyển thủ đua xe chưa được bao lâu."
Mộ Dung Cương bị ánh mắt trong veo mà trực tiếp của cậu ta nhìn đến mức hoảng hốt, vô thức hỏi lại,“Vẫn?"
“Phải." Thiếu niên thoải mái thừa nhận,“Tôi luôn luôn theo đuổi anh ấy, nhưng mà anh ấy không chấp nhận."
Cái gì? Mộ Dung Cương thiếu chút nữa la hoảng lên. Vậy mà hắn còn cho phép cậu ở chung với hắn? Này không phải làm bạn với sói, à không, là dâng đến tận miệng sói sao?
Trên gương mặt xinh đẹp của thiếu niên lộ ra một tia buồn rầu,“Tư tưởng của người phương Đông thật kì quái, Yannis nói rằng tôi là người nước ngoài, nếu như nhận lời tôi thì sẽ làm cho cha anh ấy thật khó xử. Ảnh nói, anh là cái kia…… thanh mai trúc mã cùng ảnh lớn lên từ nhỏ, cho nên cha ảnh có thể chấp nhận anh dễ dàng hơn."
Mộ Dung Cương nghẹn lời, tiểu lưu manh chỉ vì như thế mới chọn y sao?
“Vì anh, tôi còn tổn thất một trăm vạn." Thiếu niên rất là không cam lòng oán giận,“Yannis nói với tôi, anh ấy muốn dùng ba tháng để theo đuổi anh, nếu thua, ảnh sẽ mang tôi trở về gặp cha ảnh, với thân phận là tình nhân. Nếu anh ấy thắng, thì tôi…… thua."
Cậu giảo hoạt nhấn nhá ở cuối câu, nhưng mà tim Mộ Dung Cương lúc này đã rơi vào vực sâu không đáy.
Nguyên lai mình vốn dĩ chưa bao giờ được yêu thương, chẳng qua chỉ mà một món đồ đặt cược trị giá một trăm vạn, bất quá chỉ là một sự lựa chọn có thể khiến cho Đường Lập Hiền vui vẻ mà thôi!
Thiếu niên liếc mắt trộm dò xét vẻ mặt của y, đột nhiên cười tà hỏi một vấn đề cực mạo muội,“Công phu trên giường của anh ấy tốt lắm đúng không? Anh kêu …… hắc hắc, thực phiến tình."
Tiểu lưu manh ngay cả chuyện này cũng nói? Mộ Dung Cương sợ ngây người. Thiếu niên sợ y không tin, mở di động, ấn ấn mở ra một đoạn video.
Trên màn hình là hai thân ảnh trần trụi dây dưa, tuy rằng chỉ có từ vai trở lên,, nhưng mà có thể nhìn thấy rõ mặt của tiểu lưu manh, chỉ là Mộ Dung Cương úp mặt vào trong lòng hắn, chỉ nhìn thấy sau gáy. Phối hợp với hình ảnh, trừ bỏ tiếng thở dốc nặng nề, còn có giọng nói khàn khàn.
“Thích không?"
“Thích……"
“Muốn anh dùng sức nữa không?"
“Ngô…… Muốn……"
Rồi mới là những tiếng rên rỉ hoàn toàn không tiết chế, vào lúc đó thì y hoàn toàn không nhận ra, nhưng bây giờ nghe thấy như vậy, đúng là *** đãng đến mức khiến cho người ta sợ hãi.
Gương mặt Mộ Dung Cương đã mất đi huyết sắc, thiếu niên tắt đoạn phim kia đi, còn tỏ ra hoàn toàn không bận tâm,“Đừng để ý, tôi mất nhiều tiền như vậy thì đương nhiên cần phải có bằng chứng xác thực rồi. Đoạn video này tôi sẽ xóa đi…… Ách, lập tức xóa đi ngay. Được không?"
Mộ Dung Cương không có trả lời, chỉ là im lặng nghe cậu ta nói xong, lập tức đứng dậy, kéo va li, cũng không quay đầu lại liền đi ra ngoài.
“Hắc! Anh muốn đi đâu vậy?" Thiếu niên lo lắng đuổi theo,“Yannis sắp về tới nơi rồi!"
“Không cần! Cám ơn trà của cậu!" Mộ Dung Cương phẫn nộ xoay người, nổi trận lôi đình nói cho cậu ta,“Nhờ cậu nhắn với Đường Mộ Dương, tôi đến đây là để chia tay với anh ta! Cám ơn!"
Rầm! Cánh cửa được đạp mở, thiếu niên nhìn người con trai trẻ tuổi cả người như đang bốc lên ngọn lửa hừng hực, sải bước ly khai.
Thè lưỡi, thiếu niên vội vã gọi điện thoại,“Yannis! Xin lỗi nha, tui chọc người yêu của ông chạy mất tiêu rồi!"
“Cái gì? Tình nhân của tôi? Bà nói cho rõ coi!" Đầu bên kia Đường Mộ Dương vừa mới chấm dứt huấn luyện, mệt như cún con nằm bẹp dí, mồ hôi rơi như mưa, để cho đội y tế tiến hành mát xa thả lỏng.
“Thực xin lỗi! Ông biết mà, gần đây tui mới nhận được một bộ phim mới, nữ giả nam, trong đó còn có tình yêu ngờ vực vô căn cứ cùng phản bội, bộ phim này rất quan trọng đối với tui……" Người gặp rắc rối, liền liều mạng tìm cớ.
“Nói trọng điểm!" Tiểu lưu manh chất vấn cái điện thoại,“Bà là nói Tiểu Cương vừa đến hả? Là cậu ấy đến đây sao?"
“Ngô…… Hình như là vậy á…… Anh ta không nhận ra tui, mới đầu tui đâu có định lừa anh ta đâu, ai bảo anh ta tự hiểu lầm trước nên tui mới thuận nước dong thuyền thôi. Thật sự là tui chỉ đùa một chút thôi hà, nhưng mà tui không ngờ là anh ta cư nhiên lại phản ứng lớn như vậy, lập tức quay đầu bỏ đi. Còn nói……"
“Cậu ấy nói cái gì?" Tiểu lưu manh một mặt luống cuống tay chân mặc quần áo, một mặt chạy ra chỗ để xe.
“Anh ta nói, anh ta là đến chia tay với ông, còn nói cám ơn tui nữa. Bất quá tui cảm thấy hai chữ cuối cùng này dùng thiệt là tuyệt, hoàn toàn bày ra được nội tâm phẫn nộ cùng đố kỵ nói không nên lời, những lời này tui nhất định phải dùng làm lời thoại trong phim của tui mới được……"
“Nếu bà dám gạt tôi thì cứ chờ chết đi!" Tiểu lưu manh phát động mô tô, chỉ nghe rồ lên một tiếng, nháy mắt liền không thấy thân ảnh.
Huấn luyện viên vừa mới chuẩn bị xong phương án huấn luyện cho ngày hôm sau, vừa lúc nhìn thấy hắn bỏ chạy như bị lửa đốt đít, còn có tiếng rít gào vọng đến chín tầng mây,“Rihanna! Đồ yêu nữ! Tôi tuyệt giao với bà!"
Không hiểu ra sao hỏi nhân viên y tế,“Xảy ra chuyện gì thế?"
Nhân viên y tế hài hước cười, “Tình yêu ngờ vực vô căn cứ cùng phản bội, luôn làm người ta mê đắm."
Huấn luyện viên nổi da gà, bất quá hí mắt nhìn theo tốc độ cái xe, rất là đắc ý,“Gần đây huấn luyện thực sự có hiệu quả, cứ tiếp tục như thế, quán quân năm nay nhất định sẽ là của chúng tôi!"
Nhân viên y tế tà nghễ nhìn huấn luyện viên,“Chỉ là các anh sao?"
“Đương nhiên không!" Huấn luyện viên nghiêm trang,“Cũng là của cậu, là của tất cả chúng ta."
Nhân viên y tế hừ lạnh một tiếng,“Anh không lo lắng tốc độ chạy xe của cậu ta sẽ bị đưa lên mặt báo, bại lộ thực lực của chúng ta sao?"
Huấn luyện viên trầm ngâm một lát, đột nhiên tỏ ra thoải mái,“Yên tâm, bảo bối à, xe máy của cậu ta, hắc hắc, sắp hết dầu rồi."
Việc huấn luyện ở nước ngoài cho dù gấp gáp đến đâu cũng sẽ không kéo dài thời gian, chỉ là đem lượng luyện tập giao cho ngươi, ngươi có làm hay không thì đó là chuyện riêng của ngươi.
Trên tường, chiếc đồng hồ in hình nhân vật hoạt họa vẫn chạy đều đều, ánh tà dương ấm áp rọi qua cánh cửa sổ mở rộng, tiến vào trong phòng, phủ lên thân ảnh Mộ Dung Cương đang ngồi trên sô pha, mang đến cho y chút cảm giác ấm áp.
Mộ Dung Cương nuốt nuốt nước miếng, dùng sức nói với bản thân mình, nhất định phải bình tĩnh, hỏi cho rõ ràng rồi hẵng nói. Nhưng mà mồ hôi đã ướt đẫm cả hai tay, hai bàn tay đều đang run rẩy nhè nhẹ.
Chẳng trách y nghi ngờ, thật sự thiếu niên này quá đẹp, không thể không khiến cho người ta động lòng. Tiểu lưu manh không biết sẽ như thế nào, chứ ngay cả Mộ Dung Cương cũng cảm thấy tâm động.
Đối mặt với sắc đẹp như thế, liệu hắn còn có thể thủ thân như ngọc sao? Mộ Dung Cương thực hoài nghi.
“Uống ly trà đi." Tóc đen mắt xanh, thiếu niên xinh đẹp đến phi tự nhiên lễ phép bưng một ly hồng trà tới, đặt lên trên bàn, thuận thế ngồi xuống cái ghế bên cạnh, dùng một cánh tay đỡ lấy khuôn mặt xinh đẹp của cậu ta, tựa như một chú mèo Ba Tư nhàn nhã dựa lên ghế, đầy vẻ hứng thú đánh giá Mộ Dung Cương.
Thật sự, rất xinh đẹp.
Không phải là nói Mộ Dung Cương, mà là mỹ thiếu niên.
Rất nhiều người phương Tây làn da không được tốt, nhìn từ xa thì đúng là da trắng rất đẹp, nhưng mà lại gần thì sẽ thấy lỗ chân lông thô to, tàn nhang, lông tơ dày đặc…nhưng mà thiếu niên trước mắt này tuyệt đối là một ngoại lệ.
Da của cậu ta trắng mịn, ngồi gần y như thế mà hoàn toàn không nhìn thấy lỗ chân lông, không một chút tỳ vết nào, cực kì hoàn hảo, giống như những làn da thường xuyên xuất hiện trong các chương trình quảng cáo mỹ phẩm, nhưng mà nhìn thấy ngoài đời thực thế này, không khỏi khiến cho người ta cảm thấy trở nên xấu hổ.
Không chỉ là mặt, cần cổ thon dài cùng với cánh tay mảnh khảnh cũng oánh nhuận như ngọc, giống như được ngưng tụ từ loại sữa tốt nhất, dụ hoặc kẻ khác chỉ muốn tiến thêm một bước vuốt ve.
Ngũ quan của cậu ta cũng rất tuyệt mĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, ngũ quan rõ ràng, được mái tóc đen gọn gàng bao quanh càng làm tôn thêm vẻ đáng yêu, càng thêm có vẻ mi mục như họa.
Quần áo ăn mặc cũng rất hợp, Mộ Dung Cương tuy không yêu thích quần áo như ba ba, nhưng mà sống chung với ba ba từ nhỏ đến lớn, nhãn lực của y đương nhiên là không kém. Tuy rằng thiếu niên này chỉ mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình cùng quần bò màu lam bó sát người, nhưng mà giá trị của bộ đồ này hẳn là vô cùng xa xỉ.
Bất quá càng thêm hiếm có là mỗi động tác giơ tay nhấc chân của cậu ta đều mang theo một cỗ khí chất ung dung tao nhã mà đầy tự tin, khiến cho cả người như được bao bọc trong một tầng ánh sáng, vô cùng chói mắt.
“Cậu……"
Đang lúc Mộ Dung Cương cố lấy dũng khí mở miệng, thiếu niên kia cũng đồng thời lên tiếng, cậu ta buồn cười nhún vai, giành hỏi trước,“Anh là Mộ Dung Cương?"
Mộ Dung Cương giật mình,“Cậu biết tôi à?"
Thiếu niên cười sang sảng, lộ ra hàm răng trắng bóng,“Yannis thường xuyên nhắc tới anh."
“Vậy cậu…… là bạn của anh ấy à?" Mộ Dung Cương thật cẩn thận quan sát vẻ mặt của cậu ta, không dám bỏ lỡ một tí ti nào.
Thiếu niên nhíu mày, trong nụ cười dẫn theo vài phần giảo hoạt, ba phải cái nào cũng được nói,“Nga, coi như là vậy đi."
Nghi ngờ trong lòng Mộ Dung Cương càng tăng thêm,“Cậu…… sống ở đây sao?"
Ừ hư. Thiếu niên ậm ừ hai tiếng, đem cằm tựa lên cánh tay gác trên sô pha, liếc nhìn biểu tình căng thẳng trên mặt Mộ Dung Cương, nói tiếp,“Bọn tôi vẫn sống chung với nhau, ừm ….. khi anh ấy trở thành tuyển thủ đua xe chưa được bao lâu."
Mộ Dung Cương bị ánh mắt trong veo mà trực tiếp của cậu ta nhìn đến mức hoảng hốt, vô thức hỏi lại,“Vẫn?"
“Phải." Thiếu niên thoải mái thừa nhận,“Tôi luôn luôn theo đuổi anh ấy, nhưng mà anh ấy không chấp nhận."
Cái gì? Mộ Dung Cương thiếu chút nữa la hoảng lên. Vậy mà hắn còn cho phép cậu ở chung với hắn? Này không phải làm bạn với sói, à không, là dâng đến tận miệng sói sao?
Trên gương mặt xinh đẹp của thiếu niên lộ ra một tia buồn rầu,“Tư tưởng của người phương Đông thật kì quái, Yannis nói rằng tôi là người nước ngoài, nếu như nhận lời tôi thì sẽ làm cho cha anh ấy thật khó xử. Ảnh nói, anh là cái kia…… thanh mai trúc mã cùng ảnh lớn lên từ nhỏ, cho nên cha ảnh có thể chấp nhận anh dễ dàng hơn."
Mộ Dung Cương nghẹn lời, tiểu lưu manh chỉ vì như thế mới chọn y sao?
“Vì anh, tôi còn tổn thất một trăm vạn." Thiếu niên rất là không cam lòng oán giận,“Yannis nói với tôi, anh ấy muốn dùng ba tháng để theo đuổi anh, nếu thua, ảnh sẽ mang tôi trở về gặp cha ảnh, với thân phận là tình nhân. Nếu anh ấy thắng, thì tôi…… thua."
Cậu giảo hoạt nhấn nhá ở cuối câu, nhưng mà tim Mộ Dung Cương lúc này đã rơi vào vực sâu không đáy.
Nguyên lai mình vốn dĩ chưa bao giờ được yêu thương, chẳng qua chỉ mà một món đồ đặt cược trị giá một trăm vạn, bất quá chỉ là một sự lựa chọn có thể khiến cho Đường Lập Hiền vui vẻ mà thôi!
Thiếu niên liếc mắt trộm dò xét vẻ mặt của y, đột nhiên cười tà hỏi một vấn đề cực mạo muội,“Công phu trên giường của anh ấy tốt lắm đúng không? Anh kêu …… hắc hắc, thực phiến tình."
Tiểu lưu manh ngay cả chuyện này cũng nói? Mộ Dung Cương sợ ngây người. Thiếu niên sợ y không tin, mở di động, ấn ấn mở ra một đoạn video.
Trên màn hình là hai thân ảnh trần trụi dây dưa, tuy rằng chỉ có từ vai trở lên,, nhưng mà có thể nhìn thấy rõ mặt của tiểu lưu manh, chỉ là Mộ Dung Cương úp mặt vào trong lòng hắn, chỉ nhìn thấy sau gáy. Phối hợp với hình ảnh, trừ bỏ tiếng thở dốc nặng nề, còn có giọng nói khàn khàn.
“Thích không?"
“Thích……"
“Muốn anh dùng sức nữa không?"
“Ngô…… Muốn……"
Rồi mới là những tiếng rên rỉ hoàn toàn không tiết chế, vào lúc đó thì y hoàn toàn không nhận ra, nhưng bây giờ nghe thấy như vậy, đúng là *** đãng đến mức khiến cho người ta sợ hãi.
Gương mặt Mộ Dung Cương đã mất đi huyết sắc, thiếu niên tắt đoạn phim kia đi, còn tỏ ra hoàn toàn không bận tâm,“Đừng để ý, tôi mất nhiều tiền như vậy thì đương nhiên cần phải có bằng chứng xác thực rồi. Đoạn video này tôi sẽ xóa đi…… Ách, lập tức xóa đi ngay. Được không?"
Mộ Dung Cương không có trả lời, chỉ là im lặng nghe cậu ta nói xong, lập tức đứng dậy, kéo va li, cũng không quay đầu lại liền đi ra ngoài.
“Hắc! Anh muốn đi đâu vậy?" Thiếu niên lo lắng đuổi theo,“Yannis sắp về tới nơi rồi!"
“Không cần! Cám ơn trà của cậu!" Mộ Dung Cương phẫn nộ xoay người, nổi trận lôi đình nói cho cậu ta,“Nhờ cậu nhắn với Đường Mộ Dương, tôi đến đây là để chia tay với anh ta! Cám ơn!"
Rầm! Cánh cửa được đạp mở, thiếu niên nhìn người con trai trẻ tuổi cả người như đang bốc lên ngọn lửa hừng hực, sải bước ly khai.
Thè lưỡi, thiếu niên vội vã gọi điện thoại,“Yannis! Xin lỗi nha, tui chọc người yêu của ông chạy mất tiêu rồi!"
“Cái gì? Tình nhân của tôi? Bà nói cho rõ coi!" Đầu bên kia Đường Mộ Dương vừa mới chấm dứt huấn luyện, mệt như cún con nằm bẹp dí, mồ hôi rơi như mưa, để cho đội y tế tiến hành mát xa thả lỏng.
“Thực xin lỗi! Ông biết mà, gần đây tui mới nhận được một bộ phim mới, nữ giả nam, trong đó còn có tình yêu ngờ vực vô căn cứ cùng phản bội, bộ phim này rất quan trọng đối với tui……" Người gặp rắc rối, liền liều mạng tìm cớ.
“Nói trọng điểm!" Tiểu lưu manh chất vấn cái điện thoại,“Bà là nói Tiểu Cương vừa đến hả? Là cậu ấy đến đây sao?"
“Ngô…… Hình như là vậy á…… Anh ta không nhận ra tui, mới đầu tui đâu có định lừa anh ta đâu, ai bảo anh ta tự hiểu lầm trước nên tui mới thuận nước dong thuyền thôi. Thật sự là tui chỉ đùa một chút thôi hà, nhưng mà tui không ngờ là anh ta cư nhiên lại phản ứng lớn như vậy, lập tức quay đầu bỏ đi. Còn nói……"
“Cậu ấy nói cái gì?" Tiểu lưu manh một mặt luống cuống tay chân mặc quần áo, một mặt chạy ra chỗ để xe.
“Anh ta nói, anh ta là đến chia tay với ông, còn nói cám ơn tui nữa. Bất quá tui cảm thấy hai chữ cuối cùng này dùng thiệt là tuyệt, hoàn toàn bày ra được nội tâm phẫn nộ cùng đố kỵ nói không nên lời, những lời này tui nhất định phải dùng làm lời thoại trong phim của tui mới được……"
“Nếu bà dám gạt tôi thì cứ chờ chết đi!" Tiểu lưu manh phát động mô tô, chỉ nghe rồ lên một tiếng, nháy mắt liền không thấy thân ảnh.
Huấn luyện viên vừa mới chuẩn bị xong phương án huấn luyện cho ngày hôm sau, vừa lúc nhìn thấy hắn bỏ chạy như bị lửa đốt đít, còn có tiếng rít gào vọng đến chín tầng mây,“Rihanna! Đồ yêu nữ! Tôi tuyệt giao với bà!"
Không hiểu ra sao hỏi nhân viên y tế,“Xảy ra chuyện gì thế?"
Nhân viên y tế hài hước cười, “Tình yêu ngờ vực vô căn cứ cùng phản bội, luôn làm người ta mê đắm."
Huấn luyện viên nổi da gà, bất quá hí mắt nhìn theo tốc độ cái xe, rất là đắc ý,“Gần đây huấn luyện thực sự có hiệu quả, cứ tiếp tục như thế, quán quân năm nay nhất định sẽ là của chúng tôi!"
Nhân viên y tế tà nghễ nhìn huấn luyện viên,“Chỉ là các anh sao?"
“Đương nhiên không!" Huấn luyện viên nghiêm trang,“Cũng là của cậu, là của tất cả chúng ta."
Nhân viên y tế hừ lạnh một tiếng,“Anh không lo lắng tốc độ chạy xe của cậu ta sẽ bị đưa lên mặt báo, bại lộ thực lực của chúng ta sao?"
Huấn luyện viên trầm ngâm một lát, đột nhiên tỏ ra thoải mái,“Yên tâm, bảo bối à, xe máy của cậu ta, hắc hắc, sắp hết dầu rồi."
Tác giả :
Đường Quế Hoa