Tiểu Lưu Manh Đích Ái Tình Công Lược
Chương 34: Cầu được ở chung
Khi nhìn thấy Mộ Dung Cương cư nhiên lắc đầu cự tuyệt kết hôn, tiểu lưu manh lập tức xù lông, cũng không quản xem có bao nhiêu người đang có mặt, liền đập bàn, tức giận rống,“Uy, em có ý gì hả? Giường cũng đã lăn lên rồi, còn không chịu kết hôn? Em muốn gì hả? Xem lão tử là ngưu lang à?!"
Tuy rằng mọi người đều biết khả năng bọn họ đã xảy ra quan hệ đến 99%, nhưng khi thực sự nghe thấy chính miệng tiểu lưu manh nói ra thì vẫn là có chút bối rối nói không nên lời.
Nhất là đôi chồng chồng Mục Sam và Kì Hạnh Chi, lại cảm thấy, ách…… cảm thấy có một loại tâm tình như con gái trong nhà chưa kịp gả ra thì đã bị một kẻ thối tha *** ô.
“Đường Mộ Dương, không được mất quy củ như thế!" Đường Mộ Thần tức giận, nếu không phải bị Kì An Chi kéo lại thì đã xông lên cho Đường Mộ Dương một bạt tai.
Phát sinh quan hệ trước hôn nhân thì còn miễn cưỡng thông cảm được, nhưng ở trước mặt người lớn mà dám đập bàn la hét, tự xưng lão tử, còn ra thể thống gì nữa?
Tiểu lưu manh đang phát điên lên được, bất quá bị anh trai quát mắng vẫn là thu liễm lại tính tình, trừng mắt nhìn gia khỏa kia, sau cố gắng dịu giọng nói,“Nếu như em muốn tìm tình một đêm thì đừng tìm tôi! Đường Mộ Dương này không muốn có quan hệ không rõ ràng với ai cả! Vừa lúc người lớn cả hai nhà đều ở đây, chúng ta nói cho rõ ràng luôn đi! Tôi là thật lòng muốn kết hôn, nếu như em không muốn thì chúng ta coi như chưa từng phát sinh quan hệ!"
Mộ Dung Cương bị tiểu lưu manh nói thẳng như thế quẫn bách đến mặt đỏ tai hồng, bất quá y vẫn là lên tiếng nói cho rõ ràng,“Tôi không phải nói là không muốn kết hôn! Ý của tôi là…… trước tiên cứ thử bồi dưỡng tình cảm một thời gian đã rồi mới kết hôn thì sẽ tốt hơn."
“Nhưng mà Tiểu Cương, hai đứa sau khi hết hôn rồi từ từ bồi dưỡng tình cảm cũng được mà!" Kì Hạnh Chi tuy rằng không thích đứa con rể này lắm, nhưng mà con mình đã bị “ăn" rồi thì vẫn là nên giải quyết đại sự cả đời trước thì tốt hơn.
Mộ Dung Cương vô cùng rối rắm nói ra suy nghĩ của mình,“Con…… con với Đường Mộ Dương, tiến triển, quả thật…… quá nhanh."
“Nhanh cái gì mà nhanh?" Đường Mộ Dương không thừa nhận,“Chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm rồi, em còn không hiểu anh sao? Em còn muốn bồi dưỡng tình cảm đến thế nào nữa?"
“Đương nhiên cần!" Mộ Dung Cương ngẩng đầu, ánh mắt nhìn hắn trở nên nghiêm túc,“Người tôi biết là Đường Mộ Dương của bảy năm về trước, suốt bảy năm nay chú làm cái gì, phát sinh chuyện gì, trừ bỏ những gì có trên báo thì tôi hoàn toàn không biết gì cả."
Đường Mộ Dương nghẹn lời, không biết nói gì.
“Cho nên, tôi cảm thấy hai chúng ta tốt nhất trước ở chung với nhau một thời gian, sau khi hiểu rõ nhau đã rồi quyết định kết hôn cũng không muộn." Mộ Dung Cương quyết tâm đã định, đứng cúi đầu với mọi người,“Thực xin lỗi, xin mọi người thông cảm cho sự tùy hứng của con."
Công chúa duy nhất của Kì gia, Kì Ái Chi đứng lên, vỗ vai cháu mình,“Con cảm thấy Tiểu Cương nói đúng, Đường Mộ Dương, chúng ta quen biết nhau mười mấy năm, hai nhà chúng ta cũng là thân thích, hiểu rõ lẫn nhau, tự nhiên không cần nhiều lời. Nhưng mà hai người chưa từng dùng thân phận tình lữ ở chung, hoàn toàn không giống như quan hệ thân thích từ trước tới giờ.
Vợ chồng sẽ làm bạn với nhau cả đời, nếu kết hôn quá sớm, hục hặc với nhau, huyên náo một hồi rồi dẫn đến ly hôn, vậy không bằng trước khi kết hôn cố gắng hiểu nhau nhiều một chút. Tiểu Cương không nói là nó không muốn kết hôn, mà là đồng ý kết giao với cậu, đây là thành ý của nó với đoạn tình cảm này. Vậy còn cậu, có phải hay không cũng nên tỏ ra một chút thành ý?
Kết hôn không phải chỉ cần làm một chút thủ tục là xong. Không cần bàn quá xa, chỉ cần nói đến những chuyện sẽ phát sinh ngay sau đây. Nếu như hai người thật sự kết hôn, cậu còn muốn chạy khắp thế giới đua xe sao? Còn chuyện trong gia đình chẳng lẽ sau này để cho Tiểu Cương hoàn toàn thay cậu gánh vác?"
Không hổ là luật sư, vấn đề vừa hỏi liền nhất châm kiến huyết, phi thường tốt!
Kì An Na cho cháu gái một ánh mắt tán thưởng, tiếp lời,“Mộ Dương, nếu cháu khư khư cố chấp nhất định muốn tiếp tục đua xe, nói thật, chúng tôi rất lo lắng để cho Tiểu Cương kết hôn với cháu. Chúng tôi không phải kì thị người chơi thể thao như cháu, nhưng mà chuyện này đúng là quá phiêu lưu. Tiểu Cương có sự nghiệp riêng của nó, không thể chạy theo cháu đi khắp nơi được, chúng tôi cũng không yên tâm để cho nó đi, dù sao thân thể của nó cũng đặc biệt hơn người."
Ngụ ý, Đường Mộ Dương nghe hiểu, nếu ngày nào đó đem Mộ Dung Cương làm lớn bụng, mang ra ngoài chạy loạn, xảy ra chuyện thì sao? Hắn quào quào đầu, cuối cùng nói ra tính toán của mình,“Kỳ thật…… Ách, lần này trở về, tôi đã tính rồi, nếu có thể,……tôi muốn giải nghệ."
Nga? Mọi người vô cùng kinh hỉ. Nhất là Đường Lập Hiền, thở phào nhẹ nhõm một hơi,“Như vậy thật tốt! Còn hợp đồng của con thì sao? Cần phải bồi thường hủy hợp đồng bao nhiêu? Chỉ cần con có thể trở về, cha sẽ bồi thường thay con. Đúng rồi, vậy con định tiếp theo sẽ làm gì?"
Đường Mộ Dương thành thật nói,“Con chỉ kí hợp đồng có nửa năm thôi, sớm đã nói với bọn họ muốn giải nghệ, những chuyện khác thì không có vấn đề gì, chủ yếu là còn một trận tranh giải quan trọng, con bắt buộc phải tham gia. Sau khi xong thì con sẽ hoàn toàn tự do, không chỉ không cần bồi thường tiền mà còn được một khoản thưởng kha khá nữa."
Hắn nhìn Mộ Dung Cương liếc mắt một cái,“Kì thật con cũng có tính toán một chút, ngô, con tính mở một cửa tiệm sửa xe, rất có triển vọng kinh doanh."
Đường Mộ Thần nghe vậy thì buồn bực, thằng nhóc này đánh chết cũng không chịu về công ty giúp đỡ. Kì An Chi nhéo nhéo tay y, ý bảo y an tâm đừng lên tiếng.
“Hay là cứ để cho bọn nó chút thời gian đi." Kì An Chi cũng là người từng trải, có thể hiểu được tâm tình của Mộ Dung Cương.
Người trẻ tuổi, luôn luôn có lúc xúc động, phát sinh quan hệ cũng không có cái gì ngạc nhiên. Chỉ là tình cảm thì vẫn là chưa chắc chắn, cho nên không dám dễ dàng hứa hẹn.
Chẳng phải như Đường Mộ Thần năm đó lắm sao? Hai người phát sinh quan hệ nhiều năm như thế y mới bằng lòng mở rộng trái tim, hoàn toàn tiếp nhận tình cảm của hắn.
“Vậy…… anh, nếu……" Mộ Dung Liệt nhảy dựng lên, bàn tay ở trên bụng khẽ vẽ lên một độ cong cao cao, tất cả mọi người đều hiểu được là ý gì.
Đường Lập Hiền lên tiếng,“Nếu là như vậy, phải kết hôn ngay. Mọi người đồng ý chứ?"
Tập thể thông qua.
Có con thì đương nhiên là không giống rồi, không thể để cho đứa nhỏ không có danh phận, làm con rơi con rớt đi?
“Con còn có một yêu cầu!" Tiểu lưu manh liếc Mộ Dung Cương một cái, làm cho tim y khẽ đập loạn một chút, từ miệng chó của tên gia khỏa này khẳng định không phun ra nổi lời hay.
Quả nhiên, tiểu lưu manh trong lòng cười lạnh, muốn từ từ đạp anh ra sao? Anh đây sẽ một ngày 24 giờ quấn chặt lấy cưng cho cưng biết thế nào là lễ độ!
Hắn đúng lý hợp tình, đem yêu cầu cực kì vô sỉ đường hoàng nói ra,“Con muốn ở chung! Đây cũng là vì muốn đẩy nhanh tốc độ hiểu biết lẫn nhau của bọn con, trực tiếp sống chung thì ắt hẳn là sẽ thúc đẩy tình cảm nhanh hơn đi?"
Mộ Dung Cương rất muốn mọi người phủ nhận ý kiến này, nhưng không ngờ tập thể lại bảo trì yên lặng.
Mặc dù có hơi quá phận, nhưng Đường Mộ Dương không nói sai, hai người muốn hoàn toàn thích ứng với nhau, sống chung là phương thức nhanh chóng nhất. Sớm chiều ở chung với nhau, tất thảy tật xấu đều sẽ lộ ra, hai người có thể chung sống với nhau cả đời hay không, rất nhanh sẽ biết được ngay.
“Mọi người không phản đối thì con xem như là đồng ý nhé!" Tiểu lưu manh đứng dậy kéo Đường Lập Hiền chuẩn bị về nhà,“Cha à, con về thu dọn hành lý, tối nay sẽ dọn qua chỗ Tiểu Cương. Cha yên tâm, hai đứa con ở chung một chỗ, sẽ dễ dàng chiếu cố lẫn nhau."
Ách…… Đôi mắt khôn khéo của Đường Lập Hiền chớp chớp vài cái, nhanh chóng tính toán, chỉ cần con mình ra sức cố gắng, nhanh chóng làm cho Tiểu Cương có thai thì hôn lễ chẳng phải sẽ nhanh chóng đến hay sao?
Thế là ông lập tức cười ha ha tỏ vẻ đồng ý,“Như vậy tốt nhất! Vậy Dương Dương con cần phải biểu hiện cho tốt, hảo hảo “chăm sóc" Tiểu Cương, hiểu chưa?"
Tiểu lưu manh đương nhiên hiểu, mà Đường Lập Hiền cũng thực hài lòng.
Mộ Dung Cương đứa nhỏ này hiền lành hiếu thuận, lại là bác sĩ, có nó làm bạn với con trai mình cả đời, một này nào đó mình không còn nữa thì cũng yên tâm nhắm mắt xuôi tay.
Đương nhiên, còn có cháu nữa, một thằng cu mập mạp đáng yêu. Nhìn xem Kì gia bọn họ, trừ bỏ Kì An Chi không biết sinh con ra thì chẳng phải con đàn cháu đống hay sao?
Đường Lập Hiền mặc sức tưởng tượng đến tương lai tốt đẹp, vui sướng vô cùng.
Mộ Dung Cương rất muốn kiếm cái gì đó đào lỗ chui xuống đất cho rồi. Điều mà y muốn không phải là như thế này nha! Chẳng lẽ không thể có một tình yêu trên tinh thần thôi sao? Tình yêu tinh thần cao thượng trong sáng biết bao nhiêu?!
Nhưng mà không ai thèm quan tâm đến y, cho nên cuộc sống chung của Mộ Dung Cương và tiểu lưu manh, rất nhanh liền hoa hoa lệ lệ được kéo màn.
Tuy rằng mọi người đều biết khả năng bọn họ đã xảy ra quan hệ đến 99%, nhưng khi thực sự nghe thấy chính miệng tiểu lưu manh nói ra thì vẫn là có chút bối rối nói không nên lời.
Nhất là đôi chồng chồng Mục Sam và Kì Hạnh Chi, lại cảm thấy, ách…… cảm thấy có một loại tâm tình như con gái trong nhà chưa kịp gả ra thì đã bị một kẻ thối tha *** ô.
“Đường Mộ Dương, không được mất quy củ như thế!" Đường Mộ Thần tức giận, nếu không phải bị Kì An Chi kéo lại thì đã xông lên cho Đường Mộ Dương một bạt tai.
Phát sinh quan hệ trước hôn nhân thì còn miễn cưỡng thông cảm được, nhưng ở trước mặt người lớn mà dám đập bàn la hét, tự xưng lão tử, còn ra thể thống gì nữa?
Tiểu lưu manh đang phát điên lên được, bất quá bị anh trai quát mắng vẫn là thu liễm lại tính tình, trừng mắt nhìn gia khỏa kia, sau cố gắng dịu giọng nói,“Nếu như em muốn tìm tình một đêm thì đừng tìm tôi! Đường Mộ Dương này không muốn có quan hệ không rõ ràng với ai cả! Vừa lúc người lớn cả hai nhà đều ở đây, chúng ta nói cho rõ ràng luôn đi! Tôi là thật lòng muốn kết hôn, nếu như em không muốn thì chúng ta coi như chưa từng phát sinh quan hệ!"
Mộ Dung Cương bị tiểu lưu manh nói thẳng như thế quẫn bách đến mặt đỏ tai hồng, bất quá y vẫn là lên tiếng nói cho rõ ràng,“Tôi không phải nói là không muốn kết hôn! Ý của tôi là…… trước tiên cứ thử bồi dưỡng tình cảm một thời gian đã rồi mới kết hôn thì sẽ tốt hơn."
“Nhưng mà Tiểu Cương, hai đứa sau khi hết hôn rồi từ từ bồi dưỡng tình cảm cũng được mà!" Kì Hạnh Chi tuy rằng không thích đứa con rể này lắm, nhưng mà con mình đã bị “ăn" rồi thì vẫn là nên giải quyết đại sự cả đời trước thì tốt hơn.
Mộ Dung Cương vô cùng rối rắm nói ra suy nghĩ của mình,“Con…… con với Đường Mộ Dương, tiến triển, quả thật…… quá nhanh."
“Nhanh cái gì mà nhanh?" Đường Mộ Dương không thừa nhận,“Chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm rồi, em còn không hiểu anh sao? Em còn muốn bồi dưỡng tình cảm đến thế nào nữa?"
“Đương nhiên cần!" Mộ Dung Cương ngẩng đầu, ánh mắt nhìn hắn trở nên nghiêm túc,“Người tôi biết là Đường Mộ Dương của bảy năm về trước, suốt bảy năm nay chú làm cái gì, phát sinh chuyện gì, trừ bỏ những gì có trên báo thì tôi hoàn toàn không biết gì cả."
Đường Mộ Dương nghẹn lời, không biết nói gì.
“Cho nên, tôi cảm thấy hai chúng ta tốt nhất trước ở chung với nhau một thời gian, sau khi hiểu rõ nhau đã rồi quyết định kết hôn cũng không muộn." Mộ Dung Cương quyết tâm đã định, đứng cúi đầu với mọi người,“Thực xin lỗi, xin mọi người thông cảm cho sự tùy hứng của con."
Công chúa duy nhất của Kì gia, Kì Ái Chi đứng lên, vỗ vai cháu mình,“Con cảm thấy Tiểu Cương nói đúng, Đường Mộ Dương, chúng ta quen biết nhau mười mấy năm, hai nhà chúng ta cũng là thân thích, hiểu rõ lẫn nhau, tự nhiên không cần nhiều lời. Nhưng mà hai người chưa từng dùng thân phận tình lữ ở chung, hoàn toàn không giống như quan hệ thân thích từ trước tới giờ.
Vợ chồng sẽ làm bạn với nhau cả đời, nếu kết hôn quá sớm, hục hặc với nhau, huyên náo một hồi rồi dẫn đến ly hôn, vậy không bằng trước khi kết hôn cố gắng hiểu nhau nhiều một chút. Tiểu Cương không nói là nó không muốn kết hôn, mà là đồng ý kết giao với cậu, đây là thành ý của nó với đoạn tình cảm này. Vậy còn cậu, có phải hay không cũng nên tỏ ra một chút thành ý?
Kết hôn không phải chỉ cần làm một chút thủ tục là xong. Không cần bàn quá xa, chỉ cần nói đến những chuyện sẽ phát sinh ngay sau đây. Nếu như hai người thật sự kết hôn, cậu còn muốn chạy khắp thế giới đua xe sao? Còn chuyện trong gia đình chẳng lẽ sau này để cho Tiểu Cương hoàn toàn thay cậu gánh vác?"
Không hổ là luật sư, vấn đề vừa hỏi liền nhất châm kiến huyết, phi thường tốt!
Kì An Na cho cháu gái một ánh mắt tán thưởng, tiếp lời,“Mộ Dương, nếu cháu khư khư cố chấp nhất định muốn tiếp tục đua xe, nói thật, chúng tôi rất lo lắng để cho Tiểu Cương kết hôn với cháu. Chúng tôi không phải kì thị người chơi thể thao như cháu, nhưng mà chuyện này đúng là quá phiêu lưu. Tiểu Cương có sự nghiệp riêng của nó, không thể chạy theo cháu đi khắp nơi được, chúng tôi cũng không yên tâm để cho nó đi, dù sao thân thể của nó cũng đặc biệt hơn người."
Ngụ ý, Đường Mộ Dương nghe hiểu, nếu ngày nào đó đem Mộ Dung Cương làm lớn bụng, mang ra ngoài chạy loạn, xảy ra chuyện thì sao? Hắn quào quào đầu, cuối cùng nói ra tính toán của mình,“Kỳ thật…… Ách, lần này trở về, tôi đã tính rồi, nếu có thể,……tôi muốn giải nghệ."
Nga? Mọi người vô cùng kinh hỉ. Nhất là Đường Lập Hiền, thở phào nhẹ nhõm một hơi,“Như vậy thật tốt! Còn hợp đồng của con thì sao? Cần phải bồi thường hủy hợp đồng bao nhiêu? Chỉ cần con có thể trở về, cha sẽ bồi thường thay con. Đúng rồi, vậy con định tiếp theo sẽ làm gì?"
Đường Mộ Dương thành thật nói,“Con chỉ kí hợp đồng có nửa năm thôi, sớm đã nói với bọn họ muốn giải nghệ, những chuyện khác thì không có vấn đề gì, chủ yếu là còn một trận tranh giải quan trọng, con bắt buộc phải tham gia. Sau khi xong thì con sẽ hoàn toàn tự do, không chỉ không cần bồi thường tiền mà còn được một khoản thưởng kha khá nữa."
Hắn nhìn Mộ Dung Cương liếc mắt một cái,“Kì thật con cũng có tính toán một chút, ngô, con tính mở một cửa tiệm sửa xe, rất có triển vọng kinh doanh."
Đường Mộ Thần nghe vậy thì buồn bực, thằng nhóc này đánh chết cũng không chịu về công ty giúp đỡ. Kì An Chi nhéo nhéo tay y, ý bảo y an tâm đừng lên tiếng.
“Hay là cứ để cho bọn nó chút thời gian đi." Kì An Chi cũng là người từng trải, có thể hiểu được tâm tình của Mộ Dung Cương.
Người trẻ tuổi, luôn luôn có lúc xúc động, phát sinh quan hệ cũng không có cái gì ngạc nhiên. Chỉ là tình cảm thì vẫn là chưa chắc chắn, cho nên không dám dễ dàng hứa hẹn.
Chẳng phải như Đường Mộ Thần năm đó lắm sao? Hai người phát sinh quan hệ nhiều năm như thế y mới bằng lòng mở rộng trái tim, hoàn toàn tiếp nhận tình cảm của hắn.
“Vậy…… anh, nếu……" Mộ Dung Liệt nhảy dựng lên, bàn tay ở trên bụng khẽ vẽ lên một độ cong cao cao, tất cả mọi người đều hiểu được là ý gì.
Đường Lập Hiền lên tiếng,“Nếu là như vậy, phải kết hôn ngay. Mọi người đồng ý chứ?"
Tập thể thông qua.
Có con thì đương nhiên là không giống rồi, không thể để cho đứa nhỏ không có danh phận, làm con rơi con rớt đi?
“Con còn có một yêu cầu!" Tiểu lưu manh liếc Mộ Dung Cương một cái, làm cho tim y khẽ đập loạn một chút, từ miệng chó của tên gia khỏa này khẳng định không phun ra nổi lời hay.
Quả nhiên, tiểu lưu manh trong lòng cười lạnh, muốn từ từ đạp anh ra sao? Anh đây sẽ một ngày 24 giờ quấn chặt lấy cưng cho cưng biết thế nào là lễ độ!
Hắn đúng lý hợp tình, đem yêu cầu cực kì vô sỉ đường hoàng nói ra,“Con muốn ở chung! Đây cũng là vì muốn đẩy nhanh tốc độ hiểu biết lẫn nhau của bọn con, trực tiếp sống chung thì ắt hẳn là sẽ thúc đẩy tình cảm nhanh hơn đi?"
Mộ Dung Cương rất muốn mọi người phủ nhận ý kiến này, nhưng không ngờ tập thể lại bảo trì yên lặng.
Mặc dù có hơi quá phận, nhưng Đường Mộ Dương không nói sai, hai người muốn hoàn toàn thích ứng với nhau, sống chung là phương thức nhanh chóng nhất. Sớm chiều ở chung với nhau, tất thảy tật xấu đều sẽ lộ ra, hai người có thể chung sống với nhau cả đời hay không, rất nhanh sẽ biết được ngay.
“Mọi người không phản đối thì con xem như là đồng ý nhé!" Tiểu lưu manh đứng dậy kéo Đường Lập Hiền chuẩn bị về nhà,“Cha à, con về thu dọn hành lý, tối nay sẽ dọn qua chỗ Tiểu Cương. Cha yên tâm, hai đứa con ở chung một chỗ, sẽ dễ dàng chiếu cố lẫn nhau."
Ách…… Đôi mắt khôn khéo của Đường Lập Hiền chớp chớp vài cái, nhanh chóng tính toán, chỉ cần con mình ra sức cố gắng, nhanh chóng làm cho Tiểu Cương có thai thì hôn lễ chẳng phải sẽ nhanh chóng đến hay sao?
Thế là ông lập tức cười ha ha tỏ vẻ đồng ý,“Như vậy tốt nhất! Vậy Dương Dương con cần phải biểu hiện cho tốt, hảo hảo “chăm sóc" Tiểu Cương, hiểu chưa?"
Tiểu lưu manh đương nhiên hiểu, mà Đường Lập Hiền cũng thực hài lòng.
Mộ Dung Cương đứa nhỏ này hiền lành hiếu thuận, lại là bác sĩ, có nó làm bạn với con trai mình cả đời, một này nào đó mình không còn nữa thì cũng yên tâm nhắm mắt xuôi tay.
Đương nhiên, còn có cháu nữa, một thằng cu mập mạp đáng yêu. Nhìn xem Kì gia bọn họ, trừ bỏ Kì An Chi không biết sinh con ra thì chẳng phải con đàn cháu đống hay sao?
Đường Lập Hiền mặc sức tưởng tượng đến tương lai tốt đẹp, vui sướng vô cùng.
Mộ Dung Cương rất muốn kiếm cái gì đó đào lỗ chui xuống đất cho rồi. Điều mà y muốn không phải là như thế này nha! Chẳng lẽ không thể có một tình yêu trên tinh thần thôi sao? Tình yêu tinh thần cao thượng trong sáng biết bao nhiêu?!
Nhưng mà không ai thèm quan tâm đến y, cho nên cuộc sống chung của Mộ Dung Cương và tiểu lưu manh, rất nhanh liền hoa hoa lệ lệ được kéo màn.
Tác giả :
Đường Quế Hoa