Tiểu Lưu Manh Đích Ái Tình Công Lược
Chương 13: Sinh con trai cho tôi
Đã không còn phản kháng, những bước tính sự tiếp theo được tiến hành thuận lợi hơn rất nhiều.
Đường Mộ Dương thoải mái đem người dưới thân tách hai chân ra thật rộng, thoải mái tìm được lối vào hoa kính, rồi một ngón tay bắt đầu tiến vào dò xét.
Hắn đã tận lực ôn nhu, chỉ là ngón tay đàn ông vốn thô to tiến vào nơi yếu ớt nhất trong cơ thể, cho dù Mộ Dung Cương không còn cự tuyệt nữa, nhưng thân thể vẫn là theo bản năng gồng cứng lại bài xích.
“Thả lỏng, thả lỏng một chút!" Thanh âm của Đường Mộ Dương lúc này rất cấp bách, hắn nhịn rất vất vả.
Hỏa nhiệt ở khố hạ gào thét muốn được phóng thích, nhưng mà hoa kính trước mắt vẫn còn khô khốc, hoàn toàn không thể tiến vào. Nếu như mà mạnh mẽ tiến vào thì nhất định sẽ làm đối phương bị thương. Nhưng nếu còn tiếp tục như thế này thì thật sự không phải là tác phong của một thằng thanh niên tráng kiện chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Chút lý trí còn sót lại cùng dục vọng chém giết loạn xạ, tuy nói thắng cũng là hắn, bại cũng là hắn, nhưng quá trình thì tàn khốc đến mức người ngoài không cách nào hình dung được, cuối cùng kết cục của cuộc chiến chỉ có thể dựa vào tình cảm chung thủy từ sâu trong tim hắn.
“Cương…… Tiểu Cương……" Tiếng gọi khàn khàn trầm thấp, mê hoặc vang lên bên tai Mộ Dung Cương.
Tiểu lưu manh cầm lấy bàn tay vô lực của đối phương đặt lên phân thân nóng như lửa của mình. Không nói nhiều, chỉ đem vật cứng rắn nóng bỏng mạnh mẽ nhét vào tay y, nói cho y biết khát vọng của mình.
Bờ môi nóng cháy, ở bên tai bên môi y không ngừng gặm cắn,“Giúp tôi, để cho tôi đi vào…… cho tôi đi vào được không?"
Tiếng thở dốc nặng nề, tràn ngập nội tiết tố nam tính không ngừng thổi qua những chỗ mẫn cảm trên cơ thể, mang đến cảm giác kỳ dị, dần dần đánh thức quái thú đã say ngủ từ lâu trong đáy lòng. Trong máu tựa hồ như xuất hiện vô số con kiến, chạy tới chạy lui, khiến cho y vô cùng khó chịu.
Mộ Dung Cương lại bắt đầu cảm thấy đầu váng mắt hoa hít thở không thông, lại cùng nụ hôn không có chút kỹ xảo nào lúc trước mang đến cảm giác hoàn toàn bất đồng. Ít nhất lần này mặc dù hít thở không thông, tâm tình y cũng là một mảnh thanh minh.
Mộ Dung Cương biết, người con trai trên người mình đang cần một người giúp đỡ hắn, cùng lý trí và dục vọng của hắn dung hợp một cách hoàn mỹ, mà lúc này dục vọng của mình đã được khơi mào, lý trí cũng đã bị công hãm.
Coi như cũng là vụ mua bán có lợi đi!
Có lẽ cũng không thể nói là mua bán, bởi vì chuyện này là chuyện mà vô số cặp tình nhân ở trên giường đều làm. Nhưng điều kiện tiên quyết là ── bọn họ là tình nhân.
Mà bọn họ, tuyệt đối không phải là loại quan hệ này.
Mộ Dung Cương giờ phút này không có tâm tình đi phân tích Đường Mộ Dương làm như thế này là xuất phát từ mục đích gì, y chỉ là đang nghĩ, rốt cuộc có nên cùng hắn làm hay không?
Bỗng dưng, một thứ gì đó nóng bỏng mà lại hơi thô ráp liếm qua tai y, khiến cho y không khống chế được mà run rẩy. Đây là cái gì? Mộ Dung Cương cảnh giác giương mắt, lại vừa vặn không hề phòng bị mà nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy hừng hực hỏa diễm.
Tim dường như đã lỡ mất một nhịp, cứ như vậy mà nhìn hắn, hoàn toàn quên mất nên phản ứng như thế nào.
Đường Mộ Dương cúi đầu, hôn lên trán y,“Cho tôi, được không?"
Tim Mộ Dung Cương đập loạn, khiếp sợ nhìn tiểu lưu manh dịu dàng khác hẳn so với bình thường. Tựa hồ, còn có chút thâm tình?
Má kề má, thanh âm lại tiếp tục vang lên, “Thân thể này của cậu…… vốn chính là để đàn ông làm, lão tử cứ nhịn mãi có phải rất ủy khuất hay không? Ân?"
Lời nói đầy khiêu khích, âm cuối cao lên, những lời này khiến cho Mộ Dung Cương không khỏi run rẩy.
Có một giọng nói từ đáy lòng vang lên phụ họa với hắn, hắn nói rất đúng! Mày trời sinh chính là để cho đàn ông đè, để cho hắn làm, để cho hắn làm đi! Trong nháy mắt, tựa như nghĩ tới cái gì, Mộ Dung Cương trong đáy mắt buồn bã, quay đầu nghiêng qua một bên, hai chân mở rộng ra.
Cái kẻ đang dính sát trên người y, lập tức cảm nhận được y đã thả lỏng, không chút do dự đem hỏa long để ở lối vào hoa kính, dùng hết sức thẳng tiến.
Đau! Đau quá!
Dù cho đã cố gắng thả lỏng, nhưng dũng đạo vẫn chưa hoàn toàn ướt át muốn tiếp nhận một con quái vật khổng lồ như vậy thì đúng là một nhiệm vụ quá mức gian khổ.
Hai tay bất giác siết chặt drap giường dưới thân, Mộ Dung Cương chỉ dùng sức cắn chặt môi, không cho mình phát ra một tiếng rên rỉ nào.
Tiểu lưu manh cũng không dễ chịu gì, cơ hồ là mất sức chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng tiến vào một chút. Sớm biết vậy, con mẹ nó đáng lẽ là nên mang theo bình gel bôi trơn đến đây!
Nhưng hắn biết, dù sao cũng không nên oán giận bạn tình của mình, phản ứng cần phải thêm cổ vũ, hai tay ở trên người Mộ Dung Cương không ngừng trấn an,“Thả lỏng, tôi đang vào, mau thả lỏng!"
Mộ Dung Cương cố gắng hô hấp, cố gắng thả lỏng nửa người dưới đã sớm đau đến chết lặng. Trong lòng không ngừng niệm, chỉ là làm tình, không có gì, không có gì!
Nhưng vì cái gì, nước mắt vẫn lặng lẽ ứa ra từ khóe mắt?
Giữ chặt thắt lưng y, bất chấp thương tiếc, cắn răng cùng với tiếng rên đau đớn rốt cuộc không thể nhịn nổi của Mộ Dung Cương, tiểu lưu manh phát ra tiếng hoan hô thắng lợi,“Tôi vào được! Tôi đã vào được rồi!"
Mộ Dung Cương lại không có tâm tình tốt như hắn, hạ thể đau đớn, làm cho y toàn thân vô lực xụi lơ ở trên giường, cái đầu của bác sĩ đột nhiên nghĩ đến một chuyện, sẽ có vết thương đi? Vậy phải dùng thuốc kiểu gì?
Tiểu lưu manh dù đang đắc ý vẫn không có quên chiếu cố bạn tình, ôm lấy mặt của Mộ Dung Cương, vừa hôn môi vừa khích lệ,“Bảo bối nhi, cậu thật là quá tốt! Tôi sẽ làm cho cậu thoải mái, tôi có thể động chứ? Có thể không?"
Lời đàn ông nói trên giường có thể tin sao? Mộ Dung Cương nhắm mắt, còn đang cố gắng thích ứng quái vật trong cơ thể, không rảnh để ý đến hắn.
“Sinh con trai cho tôi đi!" Tiểu lưu manh hưng phấn hai mắt sáng lên, thần thái rạng rỡ, “Sinh con trai, tôi có thể dạy nó đua xe! Hai cha con cùng nhau đua xe, thật là đẹp! Tôi muốn con trai, đương nhiên con gái cũng được, nhưng mà trước tiên chúng ta sẽ sinh con trai đã!"
Đây không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh.
Đường Mộ Dương tự nói tự họa, không hề quan tâm đến câu trả lời của đối phương, bắt đầu gian nan mà độn, không có để ý thấy người dưới thân sắc mặt càng lúc càng tái mét.
“Cút!" Mộ Dung Cương không biết là làm sao bộc phát ra khí lực, một quyền liền đánh thẳng vào gương mặt đang mơ màng của tiểu lưu manh.
Lần này, tiểu lưu manh bởi vì quá độ hưng phấn, không thể né tránh.
“Cậu điên rồi sao?" Đường Mộ Dương vừa sợ vừa giận, ấn hai vai Mộ Dung Cương, rống giận,“Cậu làm sao thế?"
Mộ Dung Cương cái gì cũng không nói, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn, nhắc lại một chữ,“Cút!"
“Lão tử hôm nay không thao chết cậu không được!" Bất luận là ai, chỉ cần là đàn ông, bị cắt ngang vào tình huống như thế này thì đều sẽ tức điên. Đường Mộ Dương cũng không ngoại lệ, thô bạo giữ chặt lấy Mộ Dung Cương, dùng ưu thế về thể hình, không chút thương tiếc nữa mà bắt đầu điên cuồng động vòng eo, trừu sáp.
Sắc mặt Mộ Dung Cương càng lúc càng tái đi, mồ hôi lạnh cũng bắt đầu xông ra. Nhưng cho dù đau đớn đến vô cùng, y vẫn kiên quyết không hề cầu xin một tiếng nào, chỉ là dùng ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.
“Thao!" Đường Mộ Dương đột nhiên lớn tiếng mắng, còn chưa phát tiết chủ động rời khỏi cơ thể Mộ Dung Cương, ngẫm lại hình như có chút không cam lòng, lại bồi thêm một câu,“Lão tử không có hứng thú gian thi!"
Rồi mới, ngọn đèn trong phòng chợt sáng lên thật chói mắt, Mộ Dung Cương nghe thấy tiếng sập cửa thật mạnh, trong phòng tắm phát ra tiếng xả nước ầm ĩ kèm theo tiếng mắng chửi bằng tiếng Trung, Anh, Pháp đủ kiểu không ngừng.
Khi tiếng nước ngừng, nam nhân cả người trần trụi trở lại phòng ngủ, không thèm liếc nhìn y lấy một cái. Dùng khí lực cơ hồ muốn phá sập cái tủ mở tung tủ quần áo ra, lục tìm quần áo, lại hung hăng đóng sập cửa, bỏ đi.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh, nhưng Mộ Dung Cương lại cảm thấy đầu càng lúc càng nhức như búa bổ.
Không có tâm tình đi thu dọn một mảnh bừa bộn trong phòng, y chỉ nhắm mắt kéo chăn trùm kín đầu, cả người cuộn tròn lại. Trong đầu giống như bị nguyền rủa, không ngừng kêu gào hai chữ:
Con trai, con trai!
Đường Mộ Dương thoải mái đem người dưới thân tách hai chân ra thật rộng, thoải mái tìm được lối vào hoa kính, rồi một ngón tay bắt đầu tiến vào dò xét.
Hắn đã tận lực ôn nhu, chỉ là ngón tay đàn ông vốn thô to tiến vào nơi yếu ớt nhất trong cơ thể, cho dù Mộ Dung Cương không còn cự tuyệt nữa, nhưng thân thể vẫn là theo bản năng gồng cứng lại bài xích.
“Thả lỏng, thả lỏng một chút!" Thanh âm của Đường Mộ Dương lúc này rất cấp bách, hắn nhịn rất vất vả.
Hỏa nhiệt ở khố hạ gào thét muốn được phóng thích, nhưng mà hoa kính trước mắt vẫn còn khô khốc, hoàn toàn không thể tiến vào. Nếu như mà mạnh mẽ tiến vào thì nhất định sẽ làm đối phương bị thương. Nhưng nếu còn tiếp tục như thế này thì thật sự không phải là tác phong của một thằng thanh niên tráng kiện chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Chút lý trí còn sót lại cùng dục vọng chém giết loạn xạ, tuy nói thắng cũng là hắn, bại cũng là hắn, nhưng quá trình thì tàn khốc đến mức người ngoài không cách nào hình dung được, cuối cùng kết cục của cuộc chiến chỉ có thể dựa vào tình cảm chung thủy từ sâu trong tim hắn.
“Cương…… Tiểu Cương……" Tiếng gọi khàn khàn trầm thấp, mê hoặc vang lên bên tai Mộ Dung Cương.
Tiểu lưu manh cầm lấy bàn tay vô lực của đối phương đặt lên phân thân nóng như lửa của mình. Không nói nhiều, chỉ đem vật cứng rắn nóng bỏng mạnh mẽ nhét vào tay y, nói cho y biết khát vọng của mình.
Bờ môi nóng cháy, ở bên tai bên môi y không ngừng gặm cắn,“Giúp tôi, để cho tôi đi vào…… cho tôi đi vào được không?"
Tiếng thở dốc nặng nề, tràn ngập nội tiết tố nam tính không ngừng thổi qua những chỗ mẫn cảm trên cơ thể, mang đến cảm giác kỳ dị, dần dần đánh thức quái thú đã say ngủ từ lâu trong đáy lòng. Trong máu tựa hồ như xuất hiện vô số con kiến, chạy tới chạy lui, khiến cho y vô cùng khó chịu.
Mộ Dung Cương lại bắt đầu cảm thấy đầu váng mắt hoa hít thở không thông, lại cùng nụ hôn không có chút kỹ xảo nào lúc trước mang đến cảm giác hoàn toàn bất đồng. Ít nhất lần này mặc dù hít thở không thông, tâm tình y cũng là một mảnh thanh minh.
Mộ Dung Cương biết, người con trai trên người mình đang cần một người giúp đỡ hắn, cùng lý trí và dục vọng của hắn dung hợp một cách hoàn mỹ, mà lúc này dục vọng của mình đã được khơi mào, lý trí cũng đã bị công hãm.
Coi như cũng là vụ mua bán có lợi đi!
Có lẽ cũng không thể nói là mua bán, bởi vì chuyện này là chuyện mà vô số cặp tình nhân ở trên giường đều làm. Nhưng điều kiện tiên quyết là ── bọn họ là tình nhân.
Mà bọn họ, tuyệt đối không phải là loại quan hệ này.
Mộ Dung Cương giờ phút này không có tâm tình đi phân tích Đường Mộ Dương làm như thế này là xuất phát từ mục đích gì, y chỉ là đang nghĩ, rốt cuộc có nên cùng hắn làm hay không?
Bỗng dưng, một thứ gì đó nóng bỏng mà lại hơi thô ráp liếm qua tai y, khiến cho y không khống chế được mà run rẩy. Đây là cái gì? Mộ Dung Cương cảnh giác giương mắt, lại vừa vặn không hề phòng bị mà nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy hừng hực hỏa diễm.
Tim dường như đã lỡ mất một nhịp, cứ như vậy mà nhìn hắn, hoàn toàn quên mất nên phản ứng như thế nào.
Đường Mộ Dương cúi đầu, hôn lên trán y,“Cho tôi, được không?"
Tim Mộ Dung Cương đập loạn, khiếp sợ nhìn tiểu lưu manh dịu dàng khác hẳn so với bình thường. Tựa hồ, còn có chút thâm tình?
Má kề má, thanh âm lại tiếp tục vang lên, “Thân thể này của cậu…… vốn chính là để đàn ông làm, lão tử cứ nhịn mãi có phải rất ủy khuất hay không? Ân?"
Lời nói đầy khiêu khích, âm cuối cao lên, những lời này khiến cho Mộ Dung Cương không khỏi run rẩy.
Có một giọng nói từ đáy lòng vang lên phụ họa với hắn, hắn nói rất đúng! Mày trời sinh chính là để cho đàn ông đè, để cho hắn làm, để cho hắn làm đi! Trong nháy mắt, tựa như nghĩ tới cái gì, Mộ Dung Cương trong đáy mắt buồn bã, quay đầu nghiêng qua một bên, hai chân mở rộng ra.
Cái kẻ đang dính sát trên người y, lập tức cảm nhận được y đã thả lỏng, không chút do dự đem hỏa long để ở lối vào hoa kính, dùng hết sức thẳng tiến.
Đau! Đau quá!
Dù cho đã cố gắng thả lỏng, nhưng dũng đạo vẫn chưa hoàn toàn ướt át muốn tiếp nhận một con quái vật khổng lồ như vậy thì đúng là một nhiệm vụ quá mức gian khổ.
Hai tay bất giác siết chặt drap giường dưới thân, Mộ Dung Cương chỉ dùng sức cắn chặt môi, không cho mình phát ra một tiếng rên rỉ nào.
Tiểu lưu manh cũng không dễ chịu gì, cơ hồ là mất sức chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng tiến vào một chút. Sớm biết vậy, con mẹ nó đáng lẽ là nên mang theo bình gel bôi trơn đến đây!
Nhưng hắn biết, dù sao cũng không nên oán giận bạn tình của mình, phản ứng cần phải thêm cổ vũ, hai tay ở trên người Mộ Dung Cương không ngừng trấn an,“Thả lỏng, tôi đang vào, mau thả lỏng!"
Mộ Dung Cương cố gắng hô hấp, cố gắng thả lỏng nửa người dưới đã sớm đau đến chết lặng. Trong lòng không ngừng niệm, chỉ là làm tình, không có gì, không có gì!
Nhưng vì cái gì, nước mắt vẫn lặng lẽ ứa ra từ khóe mắt?
Giữ chặt thắt lưng y, bất chấp thương tiếc, cắn răng cùng với tiếng rên đau đớn rốt cuộc không thể nhịn nổi của Mộ Dung Cương, tiểu lưu manh phát ra tiếng hoan hô thắng lợi,“Tôi vào được! Tôi đã vào được rồi!"
Mộ Dung Cương lại không có tâm tình tốt như hắn, hạ thể đau đớn, làm cho y toàn thân vô lực xụi lơ ở trên giường, cái đầu của bác sĩ đột nhiên nghĩ đến một chuyện, sẽ có vết thương đi? Vậy phải dùng thuốc kiểu gì?
Tiểu lưu manh dù đang đắc ý vẫn không có quên chiếu cố bạn tình, ôm lấy mặt của Mộ Dung Cương, vừa hôn môi vừa khích lệ,“Bảo bối nhi, cậu thật là quá tốt! Tôi sẽ làm cho cậu thoải mái, tôi có thể động chứ? Có thể không?"
Lời đàn ông nói trên giường có thể tin sao? Mộ Dung Cương nhắm mắt, còn đang cố gắng thích ứng quái vật trong cơ thể, không rảnh để ý đến hắn.
“Sinh con trai cho tôi đi!" Tiểu lưu manh hưng phấn hai mắt sáng lên, thần thái rạng rỡ, “Sinh con trai, tôi có thể dạy nó đua xe! Hai cha con cùng nhau đua xe, thật là đẹp! Tôi muốn con trai, đương nhiên con gái cũng được, nhưng mà trước tiên chúng ta sẽ sinh con trai đã!"
Đây không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh.
Đường Mộ Dương tự nói tự họa, không hề quan tâm đến câu trả lời của đối phương, bắt đầu gian nan mà độn, không có để ý thấy người dưới thân sắc mặt càng lúc càng tái mét.
“Cút!" Mộ Dung Cương không biết là làm sao bộc phát ra khí lực, một quyền liền đánh thẳng vào gương mặt đang mơ màng của tiểu lưu manh.
Lần này, tiểu lưu manh bởi vì quá độ hưng phấn, không thể né tránh.
“Cậu điên rồi sao?" Đường Mộ Dương vừa sợ vừa giận, ấn hai vai Mộ Dung Cương, rống giận,“Cậu làm sao thế?"
Mộ Dung Cương cái gì cũng không nói, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn, nhắc lại một chữ,“Cút!"
“Lão tử hôm nay không thao chết cậu không được!" Bất luận là ai, chỉ cần là đàn ông, bị cắt ngang vào tình huống như thế này thì đều sẽ tức điên. Đường Mộ Dương cũng không ngoại lệ, thô bạo giữ chặt lấy Mộ Dung Cương, dùng ưu thế về thể hình, không chút thương tiếc nữa mà bắt đầu điên cuồng động vòng eo, trừu sáp.
Sắc mặt Mộ Dung Cương càng lúc càng tái đi, mồ hôi lạnh cũng bắt đầu xông ra. Nhưng cho dù đau đớn đến vô cùng, y vẫn kiên quyết không hề cầu xin một tiếng nào, chỉ là dùng ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.
“Thao!" Đường Mộ Dương đột nhiên lớn tiếng mắng, còn chưa phát tiết chủ động rời khỏi cơ thể Mộ Dung Cương, ngẫm lại hình như có chút không cam lòng, lại bồi thêm một câu,“Lão tử không có hứng thú gian thi!"
Rồi mới, ngọn đèn trong phòng chợt sáng lên thật chói mắt, Mộ Dung Cương nghe thấy tiếng sập cửa thật mạnh, trong phòng tắm phát ra tiếng xả nước ầm ĩ kèm theo tiếng mắng chửi bằng tiếng Trung, Anh, Pháp đủ kiểu không ngừng.
Khi tiếng nước ngừng, nam nhân cả người trần trụi trở lại phòng ngủ, không thèm liếc nhìn y lấy một cái. Dùng khí lực cơ hồ muốn phá sập cái tủ mở tung tủ quần áo ra, lục tìm quần áo, lại hung hăng đóng sập cửa, bỏ đi.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh, nhưng Mộ Dung Cương lại cảm thấy đầu càng lúc càng nhức như búa bổ.
Không có tâm tình đi thu dọn một mảnh bừa bộn trong phòng, y chỉ nhắm mắt kéo chăn trùm kín đầu, cả người cuộn tròn lại. Trong đầu giống như bị nguyền rủa, không ngừng kêu gào hai chữ:
Con trai, con trai!
Tác giả :
Đường Quế Hoa