Tiểu Long Nữ Bất Nữ
Chương 72
Đây là nụ hôn đầu tiên của em sao
☆ ☆ ☆
Vương Mân nghe được lời đề nghị kia, theo bản năng liếc mắt nhìn biểu tình của Tiếu Lang… Người nào đó vẫn là ngốc ngốc không chút nào lưu ý đến hai cái chữ “tình lữ" kia, chỉ lo đặt trọng tâm lên hai chữ “giảm giá" mà thôi…
Phía bên phải quầy tính tiền có đặt một kệ cắm bút, bên trên cắm đủ loại kiểu dáng màu sắc các loại bút khác nhau, thoạt nhìn chất lượng cũng không tệ lắm, Tiếu Lang hai mắt sáng rực, hăm hở đi lựa bút.
Vương Mân bất đắc dĩ thở dài, mị lực của bản thân mình thực sự kém tới như vậy sao… hay là nói, chung quy nguyên nhân vẫn là do giới tính?
“Anh, rẻ thiệt đó a, chúng ta mua nhiều chút đi." Tiếu Lang đề nghị.
Vương Mân bước vài bước đến đứng bên cạnh Tiếu Lang, một tay tự nhiên khoác lên vai cậu, có chút buồn cười hỏi “Mua bao nhiêu mới là nhiều?"
Tiếu Lang nhỏ giọng nói “Anh nhìn đi, mấy tiệm khác bán bút bi toàn là giá hai ba tệ một cây bút thôi, còn bên này giảm giá, một cây có một tệ hai hào, không lời sao, hắc hắc!"
Nữ nhân viên nọ nhìn chằm chằm hai người bọn họ không dời mắt.
Thiếu niên mặc áo trắng dáng người thoạt nhìn nhỏ hơn thiếu niên còn lại một chút, cho nên tư thế của thiếu niên áo xám lúc này giống như đang thoải mái ôm đối phương vào lòng.
Cô nghe thiếu niên gọi người kia là Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu rất thích cười, chỉ cần nhìn thấy cậu ấy cười, không hiểu sao tâm tình sẽ cảm thấy rất thoải mái…
Hai người bọn họ, có lẽ là hai anh em nhỉ…
Biểu tình vẻ mặt của người anh không nhiều lắm, nhưng là ngữ khí cùng ánh mắt khi nói chuyện thật sự dịu dàng, dịu dàng đến mức có thể khiến bất cứ cô gái nào chìm sâu vào trong đó…
Nữ nhân viên sắp bị hai thiếu niên không hề tự giác gieo rắc “ân ân ái ái" đứng trước mắt mình, chói đến muốn mù…
Chọn bút xong, Tiếu Lang giành thanh toán tiền “Em trả cho, em mua tặng anh."
Vương Mân nhanh tay hơn so với cậu một chút, rút tiền đưa cho nhân viên thanh toán của tiệm, nói “Không sao, đều như nhau cả."
Tiếu Lang lấy tiền của mình nhét vào tay nhân viên thanh toán, mỉm cười ra vẻ đáng yêu nói “Chị ~~ thu tiền của em đi, đừng lấy của ảnh nha~~~"
Nữ nhân viên “…" A a a a nhóc này đáng yêu chết đi mất a~~~
Tiếu Lang xoay về phía Vương Mân giơ hai ngón tay hình chữ V bày ra tư thế chiến thắng, Vương Mân nhìn không nói gì.
“Ha ha, cả bút lẫn sổ tay tổng cộng bốn mươi tệ lẻ sáu hào," nữ nhân viên vẻ mặt tràn đầy nụ cười nhiệt tình, nhìn Tiếu Lang, trong lòng nghĩ, thật sự rất muốn vươn tay đè đầu đối phương xuống xoa xoa một trận cho đã a “Lần sau lại đến nữa há!"
Tiếu Lang ngọt ngào nói “Cảm ơn chị!"
Ra khỏi tiệm bán văn phòng phẩm, Vương Mân ghé vào tiệm trà sữa ở bên cạnh mua hai ly trà sữa nóng nguyên chất, mỗi người cầm một ly, ấm tay lại ấm dạ dày.
Buổi chiều bốn giờ, chú Lý đúng hẹn dừng xe ở bên cạnh cổng đền thờ miếu Thành Hoàng chờ hai người, ba người lên xe trở về nhà.
Xe ô-tô vững vàng chạy trên đường, Tiếu Lang đưa mắt dõi nhìn ngoài cửa sổ, cảnh tượng hai bên đường đều là những khu phố cùng công trình xa lạ với cậu, lúc này Tiếu Lang mới hậu tri hậu giác cảm thấy khẩn trương.
…Trong tưởng tượng, gia tộc của Vương Mân là hắc đạo… cổng nhà của gia tộc hắc đạo sẽ làm theo hình dạng gì ta? Cổng lớn kiểu Italia cùng cột nhà kiểu La Mã? Một đám vệ sĩ mặc đồ đen xếp hàng hai bên nghênh đón?
Có khi nào mình vừa bước vào cửa sẽ bị vệ sĩ nhà Vương Mân buộc phải vượt qua ba cửa thử thách mới cho vào không a?
“N..nè," Tiếu Lang có hơi bất an hỏi Vương Mân “Nhà anh có những ai a?"
Vương Mân liếc mắt nhìn Tiếu Lang một cái, cảm thấy mềm lòng liền trước hết cho cậu một mũi an thần để bình tĩnh lại “Ngoại trừ anh hai Vương Kỳ, còn có mấy anh em họ cùng chị em họ, bởi vì bây giờ đang ăn tết nên cả đám đều trở về nhà."
Tiếu Lang : quả nhiên, gia tộc đi theo hắc đạo đều là những đại gia đình có quan hệ thân thích phức tạp…!
“Anh hai của anh không phải là ở với mẹ anh sao? Không cùng mẹ anh ăn tết?"
Vương Mân “Quy củ của nhà họ Vương, vô luận là thế nào, con cháu đều phải trở về nhà của ông để mừng năm mới."
Tiếu Lang : quả nhiên, mấy người theo hắc đạo đều bá đạo!
Vương Mân lại nói “Nhà của anh hiện tại là do ông nội làm chủ mọi thứ, ngoài mặt ông rất nghiêm khắc, lại thích thuyết giáo, nếu như em gặp ông, có thể ông sẽ hỏi han em này kia, em cứ coi giống như mấy lúc bình thường nói chuyện phiếm với anh là được, không cần phải sợ hãi."
Tiếu Lang “…" Cùng ông của anh nói chuyện phiếm làm sao giống mấy lúc nói chuyện phiếm với anh a!
Bất quá, không ngờ lại còn tồn tại một người địa vi cao hơn so với ông bố hắc đạo nữa… quả nhiên, phía sau lưng mỗi một cường giả đều ẩn giấu một vị boss còn cường đại hơn!
Vương Mân “Còn ba của anh… em không cần lo là sẽ đụng phải, mấy hôm nay ông đi công tác, cho nên không ở nhà."
Tiếu Lang : may quá! Gặp một boss chung quy là đỡ hơn so với phải gặp hai cái!!
Vương Mân “Có vài người hơi khó đối phó là mấy tên anh em của anh, ví dụ như anh hai của anh Vương Kỳ, còn có anh ba Vương Thụy, nếu mấy người đó có chọc ghẹo đùa giỡn em cái gì, không cần bận tâm, cứ tận lực theo anh là được."
Tiếu Lang : Nha~ hôm nay có thể nhìn thấy Phong Hỏa trong truyền thuyết nha~
☆ ☆ ☆
Chạy vào khu Giang Nam Phồn Cẩm, xe dừng lại ở bên ngoài một tòa biệt thự to lớn, Tiếu Lang xuống xe, không nhìn thấy có vệ sĩ nào, cũng không nhìn thấy ngoài cửa là cổng lớn hay đại sảnh kiểu Italy, khác xa thiệt xa so với trong tưởng tượng của mình…
Bất quá, cảnh quan biệt thự thoạt nhìn vừa sang trọng lại xa hoa, không tệ lắm…
Vương Mân dẫn cậu vào cửa, Tiếu Lang xoay tới xoay lui nhìn bốn phía, bước đi lắc qua lắc lại.
Bất chợt vang lên một thanh âm “Là A Mân về!"
Tiếu Lang tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, liếc về phía phòng khách, nháy mắt hoảng sợ! Trên ghế sofa lớn giữa phòng khách đang ngồi một đám người, cả trai lẫn gái.
Tiếu Lang không phải là kiểu người sợ người lạ, nhưng đồng thời bị nhiều tầm mắt như vậy chăm chú nhìn, vẫn là cảm thấy nổi cả da gà!
Tiếu Lang bị Vương Mân đẩy đẩy bước vào giữa phòng khách, Vương Mân lần lượt giới thiệu cho Tiếu Lang biết, chú này là ai dì này là ai. Tiếu Lang nghe nhưng không nhớ rõ được bao nhiêu người…
Có một nam nhân bộ dáng thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi hơn, tên là Vương Sâm, Vương Mân kêu người này là anh cả, Tiếu Lang ấn tượng khá sâu với người này… bởi vì khí chất của Vương Sâm có phần tương tự Vương Mân, bất quá Vương Sâm so với Vương Mân càng thêm lạnh lùng, lại có một chút nghiêm túc.. Vẫn là Vương Mân ôn nhu hơn…
“Đây là bạn học ở Hoa Hải của em, tên cậu ấy là Tiếu Lang." Vương Mân vỗ vỗ bả vai người nào đó bị hù thành con thỏ ngốc.
Tiếu Lang thoắt cái thẳng lưng, có chút nơm nớp lo sợ chào hỏi “Con chào chú chào dì chào bác chào chị chào anh chào chị dâu… Năm mới vui vẻ!"
Vừa nói ra, mọi người liền cười ha ha, cũng gật đầu đáp lễ lại với cậu, một vị bác trong số đó nói “Đám anh ba của con đang ở bên cạnh, bảo con trở về mang bạn sang đó chơi."
Vương Mân gật đầu, sau đó dẫn Tiếu Lang rời đi… Lúc đi, loáng thoáng như nghe thấy có ai đó hỏi một câu “A Mân cũng biết mang bạn bè về nhà chơi nữa ta?"
.
Vương Mân đơn giản dẫn Tiếu Lang đi thăm một vòng chỗ mình ở, nói “Chúng ta sang bên cạnh đi, mang em giới thiệu cho vài tên anh em họ của anh."
Tiếu Lang có chút mơ hồ không biết gì theo sát Vương Mân, trong lòng tự hỏi một vấn đề : hình như nhà Vương Mân không phải theo hắc đạo a… 囧
Cùng Vương Mân ra khỏi cổng lớn, Tiếu Lang lúc này mới hiểu được, lúc nãy bác kia nói “bên cạnh" chính là chỉ khu biệt thự ở bên cạnh, cũng chính là nhà của bác hai Vương Mân.
Vương Mân cùng Tiếu Lang lên lầu, trực tiếp bước tới trước cửa một căn phòng, gõ cửa.
“Vào đi!"
Cửa mở ra, Tiếu Lang lại trợn trò mắt, lúc này đây cậu trợn mắt há hốc mồm không phải vì nhìn thấy rất nhiều người, mà là cậu thấy được… Liêu Tư Tinh!
Chuyện gì đã xảy ra? Không lẽ nhỏ với Vương Mân… đã đính hôn? = 口 =!
“Hi~" Liêu Tư Tinh cười hì hì nháy mắt mấy cái, đứng lên nói với Tiếu Lang “Hoan nghênh hoang nghênh, năm mới vui vẻ ha Tiếu Lang~"
Tiếu Lang câu nệ đáp lại “Năm mới vui vẻ!"
Một thanh niên khá trẻ với mái tóc bị nhuộm thành màu nâu tò mò đánh giá Tiếu Lang, nhăn mặt xoay qua hỏi Liêu Tư Tinh “Này chính là hoa hậu trường mà em nói đó sao?"
Liêu Tư Tinh “Ừ đúng đó, thấy thế nào?"
Người nọ nói “Nhìn qua rất bình thường a, bộ dạng có chút… giống giống con thỏ con…" rất ngốc lại có vẻ thành thật…
Tiếu Lang “%&¥…"
Vương Mân giới thiệu Tiếu Lang cho cả đám người trong phòng, nói “Đây là bạn học của em, Tiếu Lang, cũng là em trai kết nghĩa của em."
Mọi người đột nhiên phá lên cười, Tiếu Lang thì đầy đầu dấu chấm hỏi… Một thanh niên trẻ tuổi khác đùa giỡn nói “Vương Mân nha, nhóc mày làm con út đến chán nản rồi a, ở nhà không xoay được người liền ra ngoài đi kiếm người khác làm em ha!?"
Tiếu Lang “?"
Liêu Tư Tinh giải thích cho Tiếu Lang “A Mân là đứa nhỏ tuổi nhất trong nhà."
Tiếu Lang liếc nhìn Vương Mân một cái, thầm nghĩ : thảo nào…
Vương Mân hết sức máy móc giới thiệu với Tiếu Lang về mọi người, đầu tiên là mấy tên anh em họ, đến lúc thới thiệu Liêu Tư Tinh thì, chỉ nói một câu như vầy “Đây là con của cô anh, lớn hơn anh một tháng tuổi."
Tiếu Lang “Hai người không phải…?"
Liêu Tư Tinh cười tủm tỉm nói “Là giả đó nha, từ nhỏ người theo đuổi A Mân rất rất là nhiều, nó cảm thấy phiền phức cho nên bắt tớ làm cái bình phong miễn phí cho nó á~"
Tiếu Lang “…"
Vương Mân nhướng mày “Chứ không là người theo đuổi chị nhiều hơn sao?"
Vương Thụy cười to “Hai đứa bây tiếp tục thay phiên tâng bốc nhau đi!"
Vương Hổ nói “Tiếu Lang, em tên là Tiếu Lang hả? Em trai của Vương Mân cũng chính là em trai của tụi này, em ở đây không cần khách khí, cứ thoải mái là được."
Tiếu Lang gật gật đầu “Cảm ơn… Hổ ca."
Vương Hổ “…"
Vương Thụy cùng Liêu Tư Tinh bên kia nằm bò ra đập giường mà cười “Hổ ca nha, ha ha ha ha ha ha ha!!"
Vương Mân hỏi “Hai em đâu?"
Vương Hổ “Thằng Kỳ hẹn với bạn gái nó, có lẽ là tối nay về tới."
Sau lại, cả đám xúm lại cùng nhau chơi đùa rồi dùng cơm, ông nội của Vương Mân cùng những người lớn thì ở bên nhà kia ăn, cho nên Tiếu Lang không có cơ hội đụng phải.
Vương Mân tận lực giữ khoảng cách với Tiếu Lang ở trước mặt đám anh chị em của mình, tránh những hành động vô cùng thân thiết quá mức, Tiếu Lang cũng ngóng trông có thể ở riêng với Vương Mân sớm chút, trên bàn cơm phải biểu hiện câu nệ, ghét muốn chết…
Sau khi ăn xong, lại cùng nhau đánh bài một lát, cả đám thấy Tiếu Lang cùng Vương Mân đều là một bộ hết sức đứng đắn nghiêm túc, thật sự không có chút manh mối nào để người ta có thể bà tám, nhất thời hoàn toàn mất hết hứng thú.
Buổi tối, vẫn là không có dịp gặp được Vương Kỳ, Vương Mân bảo chờ hôm sau mới giới thiệu với Tiếu Lang. Cả hai người về phòng trước.
Lúc chuẩn bị đi ngủ thì, Vương Hổ có chút kỳ quái hỏi “Nó ngủ phòng mày luôn?"
Vương Mân nói “Ừ, ngủ có một đêm, chấp nhận tạm thôi, cũng tránh việc cậu ấy ngủ không quen."
Vương Hổ nói “Không phải có phòng cho khách sao?"
Liêu Tư Tinh giúp giải thích “Hai đứa nó ở trong trường học cũng là ở chung một cái phòng ký túc xá a."
Vương Hổ “Ồ, vậy tùy hai đứa thôi." Hiếm lắm mới thấy Vương Mân cho phép người khác ngủ chung giường với mình, coi bộ thiếu niên tên Tiếu Lang này… đúng là bạn rất rất thân với Vương Mân na… (?)
☆ ☆ ☆
Trong phòng của Vương Mân có phòng vệ sinh riêng, hai người rửa mặt đánh răng xong, Vương Mân liền khóa cửa phòng.
Tinh thần khẩn trương suốt cả buổi của Tiếu Lang lúc này mới bắt đầu dần tĩnh lại, cậu nằm trên giường Vương Mân, nói “Người nhà anh quá chừng luôn."
Vương Mân “Ừ, mệt lắm sao?"
Tiếu Lang ừ một tiếng, cười nói “Thật không ngờ anh với Liêu Tư Tinh lại là chị em."
Vương Mân “Thế nào?"
Tiếu Lang lật người lăn một vòng trên giường Vương Mân, nói “Không có gì."
Chỉ là… có chút vui vẻ rất mạc danh kỳ diệu thôi… Ha ha ha ha, hai người họ chỉ là chị em!
Giường của Vương Mân rất lớn, so với cái giường ở nhà mà Tiếu Lang cùng Tiếu Mông hay cùng nhau ngủ chung, phỏng chừng cũng chỉ bằng hai phần ba kích cỡ của nó… Hơn nữa lại trải nệm mềm mềm trơn trơn, nằm ở trên có cảm giác như cả người sẽ bị lún vào luôn ấy.
Tiếu Lang cởi sạch sẽ áo ngoài, chỉ mặc trên người bộ đồ bằng vải dày, lăn lăn lộn lộn trên giường Vương Mân, có vẻ như vô cùng thoải mái.
Vương Mân thay đồ ngủ rồi mới bước qua, thấy Tiếu Lang lăn tới lui hệt như trẻ con, cười hì ra tiếng.
Tiếu Lang hỏi “Từ nhỏ tới lớn anh đều ngủ trên giường giống vậy sao?"
Vương Mân “Ừ."
Tiếu Lang cực kỳ hâm mộ “Anh là hoàng tử hạt đậu!"
Vương Mân “?"
“Hồi nhỏ em có từng nghe kể về một câu chuyện cổ tích, nhân vật chính là một cô công chúa, mặc dù ngủ ở trên một cái giường được trải tới tận mười hai lớp đệm, nhưng mà công chúa vẫn có thể cảm giác được ở dưới cùng có một hạt đậu nhỏ, chứng tỏ công chúa đã sống an nhàn sung sướng từ nhỏ, da mềm thịt non, là công chúa thực sự… Giường này của anh cũng chẳng khác gì giường của cô công chúa hạt đậu kia, cho nên anh là hoàng tử hạt đậu!" Tiếu Lang hỏi “Ủa mà, tại sao anh lại có thể ngủ quen được với cái giường phẳng cứng ngắc của Hoa Hải vậy?"
“Điều kiện vật chất ở Hoa Hải quả thực có chút gian khổ, hồi đầu cảm thấy bản thân chắc là một ngày cũng chịu không nổi, bất quá may là ngày đầu tiên liền quen biết em." Vương Mân nhìn Tiếu Lang, cười nói “Em khiến cho anh hiểu được một điều, dù cho nằm trên ‘cái loại giường như thế’ vẫn có thể ngủ ngon như vậy, thoải mái như vậy, anh liền nghĩ, tại sao em có thể làm được mà anh không thể chứ?… Cho nên liền cứ như vậy tiếp tục kiên trì."
Tiếu Lang “…"
“Cởi luôn áo quần vải của em ra đi, mặc như vậy lại đắp mền kiểu gì cũng sẽ nóng ngộp chết cho xem." Vương Mân nhắc nhở.
“Ồ." Tiếu Lang bật dậy, lưu loát cởi quần áo ra, sau đó lại chui vào ổ chăn.
Bởi vì trong phòng mở điều hòa, cho nên Tiếu Lang không cảm thấy lạnh chút nào, cậu thò cả cánh tay trần ra bên ngoài, lại duỗi thẳng một chân ra, chân còn lại quấn lấy mền mà ngủ.
Vương Mân nhìn cậu một cái liền dời đi ánh mắt, hai gò má hơi nóng lên.
“Anh tắt đèn." Vương Mân nói.
Cả căn phòng chợt tối sầm xuống, Tiếu Lang trong chốc lát không thích ứng được với hắc ám, không nhìn thấy được cái gì, chỉ cảm giác được đệm giường bên cạnh mình lún sâu xuống, sau đó, thân thể với độ ấm cùng mùi hương vô cùng quen thuộc nằm xuống bên cạnh…
Tiếu Lang chủ động nhích người quấn lên đối phương, tứ chi Vương Mân nháy mắt có chút cứng đờ.
“Anh," đầu của Tiếu Lang vùi vào trong lồng ngực Vương Mân, ngọt nị mà làm nũng “Nếu mỗi ngày đều có thể cùng anh ngủ như vậy thì tốt biết mấy."
Vương Mân đưa tay xoa xoa tóc Tiếu Lang, lý trí có hơi hơi dao động.
Tiếu Lang thì bắt đầu hưng phấn, không buồn ngủ chút nào : nơi này là phòng Vương Mân, này là giường của Vương Mân, thân thể của Vương Mân… cả căn phòng đều tràn đầy cơ man là mùi hương hơi thở của Vương Mân, bản thân sắp sửa bị mùi hương khiến cho lòng mình hết sức an tâm kia bao phủ lấy!
Đến nhà Vương Mân, cũng giống như chỉ bởi vì giờ khắc này mà thôi… Hơn nữa, khiến cậu vui vẻ nhất chính là, anh mình không thuộc về bất luận người nào hết! Vương Mân không có quen với Liêu Tư Tinh, quan hệ giữa họ chỉ là giả thôi~
Tiếu Lang nằm úp lên người Vương Mân, trong miệng lẩm bẩm nói chuyện.
Hô hấp nóng rực của Vương Mân phả lên cổ của cậu, Tiếu Lang hơi dừng lại một chút, nghĩ thầm, mọi khi kiểu gì Vương Mân cũng sẽ đáp lại mình một hai tiếng, tại sao hôm nay không có chút thanh âm nào hết vậy.
“Anh?" Tiếu Lang nghi hoặc ngẩng đầu, trong bóng đêm, cậu tựa hồ như cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của Vương Mân.
“Tiểu Tiểu." Vương Mân động tình hô một tiếng, thanh âm hơi khàn khàn.
… Tiếu Lang tâm trí có phần không thanh tỉnh, nhoài người lên, mặc cho bản năng tác động, hôn lên môi Vương Mân.
Nếu lúc này đèn vẫn còn sáng, Vương Mân sẽ có thể nhìn thấy được biểu tình vừa hoang mang lại mê luyến đầy mâu thuẫn của Tiếu Lang, bất quá lúc này bốn bề đều là một mảnh tối đen, ngoại trừ nhịp tim đang đập loạn của mình ra, Vương Mân không cảm giác được bất cứ cái gì khác nữa.
Nửa phút trôi qua, Tiếu Lang hồi thần lại, bị chính hành động của mình khiến cho hoảng sợ “Anh, em…" Lúc nãy mình vừa làm cái gì vậy? Trời a… Mình cư nhiên chủ động hôn Vương Mân!
Vương Mân có thể nghe được trong đầu mình rõ ràng vang lên một tiếng nổ thật mạnh, lý trí sụp đổ… Cậu đột nhiên xiết chặt hai tay mình ôm lấy Tiếu Lang, một tay giữ chặt gáy tóc của Tiếu Lang, kéo thiếu niên đang muốn lùi bước trở lại, không tốn chút sức khóa lấy đôi môi của thiếu niên…
Tiếu Lang trong nháy mắt như bị ai đó rút mất đi cột sống, cả người nóng lên run rẩy nằm nhoài trên người Vương Mân, mặc đối phương ôm lấy chính mình.
Môi của hai người thoáng chốc chạm vào nhau, Vương Mân không làm bất cứ gì khác nữa, cũng không hề xâm nhập…
Lúc tách ra thì, Tiếu Lang rõ ràng nghe thấy được tiếng hít thở của Vương Mân, không khí giữa hai người nhẹ nhàng bềnh bồng một thứ tình cảm nồng đậm…
Tiếu Lang vẻ mặt dại ra, trong nội tâm như muốn phát điên ——— a a a a a rốt cuộc là tình huống nào đây a! Mình tự dưng hôn Vương Mân, rồi Vương Mân hôn lại mình, cả hai người đều là nam nhưng mà mình lại hết sức mong chờ đối phương có thể có động tác tiến thêm một chút nữa… Ví dụ như là liếm liếm nhau chút, hay là với đầu lưỡi vào trong miệng nhau vân vân… nha nha nha không được, vì sao tự dưng lại nghĩ ra mấy ý nghĩ kỳ quái này a… Chính yếu hơn là, ở dưới mình có phản ứng a a a a!!
Mãi một lúc lâu sau, lâu đến mức Tiếu Lang cơ hồ cho rằng chuyện mới xảy ra lúc nãy chỉ là kết quả của mình suy nghĩ miên man, Vương Mân đột nhiên lên tiếng.
“Đây là nụ hôn đầu tiên của em sao?"
“Ừ…" đầu đến mức không thể tiên hơn nữa!
Vương Mân đưa tay nhẹ nhàng xoa tóc cậu, cảm động mà nói “Anh cũng vậy."
☆ ☆ ☆
Vương Mân nghe được lời đề nghị kia, theo bản năng liếc mắt nhìn biểu tình của Tiếu Lang… Người nào đó vẫn là ngốc ngốc không chút nào lưu ý đến hai cái chữ “tình lữ" kia, chỉ lo đặt trọng tâm lên hai chữ “giảm giá" mà thôi…
Phía bên phải quầy tính tiền có đặt một kệ cắm bút, bên trên cắm đủ loại kiểu dáng màu sắc các loại bút khác nhau, thoạt nhìn chất lượng cũng không tệ lắm, Tiếu Lang hai mắt sáng rực, hăm hở đi lựa bút.
Vương Mân bất đắc dĩ thở dài, mị lực của bản thân mình thực sự kém tới như vậy sao… hay là nói, chung quy nguyên nhân vẫn là do giới tính?
“Anh, rẻ thiệt đó a, chúng ta mua nhiều chút đi." Tiếu Lang đề nghị.
Vương Mân bước vài bước đến đứng bên cạnh Tiếu Lang, một tay tự nhiên khoác lên vai cậu, có chút buồn cười hỏi “Mua bao nhiêu mới là nhiều?"
Tiếu Lang nhỏ giọng nói “Anh nhìn đi, mấy tiệm khác bán bút bi toàn là giá hai ba tệ một cây bút thôi, còn bên này giảm giá, một cây có một tệ hai hào, không lời sao, hắc hắc!"
Nữ nhân viên nọ nhìn chằm chằm hai người bọn họ không dời mắt.
Thiếu niên mặc áo trắng dáng người thoạt nhìn nhỏ hơn thiếu niên còn lại một chút, cho nên tư thế của thiếu niên áo xám lúc này giống như đang thoải mái ôm đối phương vào lòng.
Cô nghe thiếu niên gọi người kia là Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu rất thích cười, chỉ cần nhìn thấy cậu ấy cười, không hiểu sao tâm tình sẽ cảm thấy rất thoải mái…
Hai người bọn họ, có lẽ là hai anh em nhỉ…
Biểu tình vẻ mặt của người anh không nhiều lắm, nhưng là ngữ khí cùng ánh mắt khi nói chuyện thật sự dịu dàng, dịu dàng đến mức có thể khiến bất cứ cô gái nào chìm sâu vào trong đó…
Nữ nhân viên sắp bị hai thiếu niên không hề tự giác gieo rắc “ân ân ái ái" đứng trước mắt mình, chói đến muốn mù…
Chọn bút xong, Tiếu Lang giành thanh toán tiền “Em trả cho, em mua tặng anh."
Vương Mân nhanh tay hơn so với cậu một chút, rút tiền đưa cho nhân viên thanh toán của tiệm, nói “Không sao, đều như nhau cả."
Tiếu Lang lấy tiền của mình nhét vào tay nhân viên thanh toán, mỉm cười ra vẻ đáng yêu nói “Chị ~~ thu tiền của em đi, đừng lấy của ảnh nha~~~"
Nữ nhân viên “…" A a a a nhóc này đáng yêu chết đi mất a~~~
Tiếu Lang xoay về phía Vương Mân giơ hai ngón tay hình chữ V bày ra tư thế chiến thắng, Vương Mân nhìn không nói gì.
“Ha ha, cả bút lẫn sổ tay tổng cộng bốn mươi tệ lẻ sáu hào," nữ nhân viên vẻ mặt tràn đầy nụ cười nhiệt tình, nhìn Tiếu Lang, trong lòng nghĩ, thật sự rất muốn vươn tay đè đầu đối phương xuống xoa xoa một trận cho đã a “Lần sau lại đến nữa há!"
Tiếu Lang ngọt ngào nói “Cảm ơn chị!"
Ra khỏi tiệm bán văn phòng phẩm, Vương Mân ghé vào tiệm trà sữa ở bên cạnh mua hai ly trà sữa nóng nguyên chất, mỗi người cầm một ly, ấm tay lại ấm dạ dày.
Buổi chiều bốn giờ, chú Lý đúng hẹn dừng xe ở bên cạnh cổng đền thờ miếu Thành Hoàng chờ hai người, ba người lên xe trở về nhà.
Xe ô-tô vững vàng chạy trên đường, Tiếu Lang đưa mắt dõi nhìn ngoài cửa sổ, cảnh tượng hai bên đường đều là những khu phố cùng công trình xa lạ với cậu, lúc này Tiếu Lang mới hậu tri hậu giác cảm thấy khẩn trương.
…Trong tưởng tượng, gia tộc của Vương Mân là hắc đạo… cổng nhà của gia tộc hắc đạo sẽ làm theo hình dạng gì ta? Cổng lớn kiểu Italia cùng cột nhà kiểu La Mã? Một đám vệ sĩ mặc đồ đen xếp hàng hai bên nghênh đón?
Có khi nào mình vừa bước vào cửa sẽ bị vệ sĩ nhà Vương Mân buộc phải vượt qua ba cửa thử thách mới cho vào không a?
“N..nè," Tiếu Lang có hơi bất an hỏi Vương Mân “Nhà anh có những ai a?"
Vương Mân liếc mắt nhìn Tiếu Lang một cái, cảm thấy mềm lòng liền trước hết cho cậu một mũi an thần để bình tĩnh lại “Ngoại trừ anh hai Vương Kỳ, còn có mấy anh em họ cùng chị em họ, bởi vì bây giờ đang ăn tết nên cả đám đều trở về nhà."
Tiếu Lang : quả nhiên, gia tộc đi theo hắc đạo đều là những đại gia đình có quan hệ thân thích phức tạp…!
“Anh hai của anh không phải là ở với mẹ anh sao? Không cùng mẹ anh ăn tết?"
Vương Mân “Quy củ của nhà họ Vương, vô luận là thế nào, con cháu đều phải trở về nhà của ông để mừng năm mới."
Tiếu Lang : quả nhiên, mấy người theo hắc đạo đều bá đạo!
Vương Mân lại nói “Nhà của anh hiện tại là do ông nội làm chủ mọi thứ, ngoài mặt ông rất nghiêm khắc, lại thích thuyết giáo, nếu như em gặp ông, có thể ông sẽ hỏi han em này kia, em cứ coi giống như mấy lúc bình thường nói chuyện phiếm với anh là được, không cần phải sợ hãi."
Tiếu Lang “…" Cùng ông của anh nói chuyện phiếm làm sao giống mấy lúc nói chuyện phiếm với anh a!
Bất quá, không ngờ lại còn tồn tại một người địa vi cao hơn so với ông bố hắc đạo nữa… quả nhiên, phía sau lưng mỗi một cường giả đều ẩn giấu một vị boss còn cường đại hơn!
Vương Mân “Còn ba của anh… em không cần lo là sẽ đụng phải, mấy hôm nay ông đi công tác, cho nên không ở nhà."
Tiếu Lang : may quá! Gặp một boss chung quy là đỡ hơn so với phải gặp hai cái!!
Vương Mân “Có vài người hơi khó đối phó là mấy tên anh em của anh, ví dụ như anh hai của anh Vương Kỳ, còn có anh ba Vương Thụy, nếu mấy người đó có chọc ghẹo đùa giỡn em cái gì, không cần bận tâm, cứ tận lực theo anh là được."
Tiếu Lang : Nha~ hôm nay có thể nhìn thấy Phong Hỏa trong truyền thuyết nha~
☆ ☆ ☆
Chạy vào khu Giang Nam Phồn Cẩm, xe dừng lại ở bên ngoài một tòa biệt thự to lớn, Tiếu Lang xuống xe, không nhìn thấy có vệ sĩ nào, cũng không nhìn thấy ngoài cửa là cổng lớn hay đại sảnh kiểu Italy, khác xa thiệt xa so với trong tưởng tượng của mình…
Bất quá, cảnh quan biệt thự thoạt nhìn vừa sang trọng lại xa hoa, không tệ lắm…
Vương Mân dẫn cậu vào cửa, Tiếu Lang xoay tới xoay lui nhìn bốn phía, bước đi lắc qua lắc lại.
Bất chợt vang lên một thanh âm “Là A Mân về!"
Tiếu Lang tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, liếc về phía phòng khách, nháy mắt hoảng sợ! Trên ghế sofa lớn giữa phòng khách đang ngồi một đám người, cả trai lẫn gái.
Tiếu Lang không phải là kiểu người sợ người lạ, nhưng đồng thời bị nhiều tầm mắt như vậy chăm chú nhìn, vẫn là cảm thấy nổi cả da gà!
Tiếu Lang bị Vương Mân đẩy đẩy bước vào giữa phòng khách, Vương Mân lần lượt giới thiệu cho Tiếu Lang biết, chú này là ai dì này là ai. Tiếu Lang nghe nhưng không nhớ rõ được bao nhiêu người…
Có một nam nhân bộ dáng thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi hơn, tên là Vương Sâm, Vương Mân kêu người này là anh cả, Tiếu Lang ấn tượng khá sâu với người này… bởi vì khí chất của Vương Sâm có phần tương tự Vương Mân, bất quá Vương Sâm so với Vương Mân càng thêm lạnh lùng, lại có một chút nghiêm túc.. Vẫn là Vương Mân ôn nhu hơn…
“Đây là bạn học ở Hoa Hải của em, tên cậu ấy là Tiếu Lang." Vương Mân vỗ vỗ bả vai người nào đó bị hù thành con thỏ ngốc.
Tiếu Lang thoắt cái thẳng lưng, có chút nơm nớp lo sợ chào hỏi “Con chào chú chào dì chào bác chào chị chào anh chào chị dâu… Năm mới vui vẻ!"
Vừa nói ra, mọi người liền cười ha ha, cũng gật đầu đáp lễ lại với cậu, một vị bác trong số đó nói “Đám anh ba của con đang ở bên cạnh, bảo con trở về mang bạn sang đó chơi."
Vương Mân gật đầu, sau đó dẫn Tiếu Lang rời đi… Lúc đi, loáng thoáng như nghe thấy có ai đó hỏi một câu “A Mân cũng biết mang bạn bè về nhà chơi nữa ta?"
.
Vương Mân đơn giản dẫn Tiếu Lang đi thăm một vòng chỗ mình ở, nói “Chúng ta sang bên cạnh đi, mang em giới thiệu cho vài tên anh em họ của anh."
Tiếu Lang có chút mơ hồ không biết gì theo sát Vương Mân, trong lòng tự hỏi một vấn đề : hình như nhà Vương Mân không phải theo hắc đạo a… 囧
Cùng Vương Mân ra khỏi cổng lớn, Tiếu Lang lúc này mới hiểu được, lúc nãy bác kia nói “bên cạnh" chính là chỉ khu biệt thự ở bên cạnh, cũng chính là nhà của bác hai Vương Mân.
Vương Mân cùng Tiếu Lang lên lầu, trực tiếp bước tới trước cửa một căn phòng, gõ cửa.
“Vào đi!"
Cửa mở ra, Tiếu Lang lại trợn trò mắt, lúc này đây cậu trợn mắt há hốc mồm không phải vì nhìn thấy rất nhiều người, mà là cậu thấy được… Liêu Tư Tinh!
Chuyện gì đã xảy ra? Không lẽ nhỏ với Vương Mân… đã đính hôn? = 口 =!
“Hi~" Liêu Tư Tinh cười hì hì nháy mắt mấy cái, đứng lên nói với Tiếu Lang “Hoan nghênh hoang nghênh, năm mới vui vẻ ha Tiếu Lang~"
Tiếu Lang câu nệ đáp lại “Năm mới vui vẻ!"
Một thanh niên khá trẻ với mái tóc bị nhuộm thành màu nâu tò mò đánh giá Tiếu Lang, nhăn mặt xoay qua hỏi Liêu Tư Tinh “Này chính là hoa hậu trường mà em nói đó sao?"
Liêu Tư Tinh “Ừ đúng đó, thấy thế nào?"
Người nọ nói “Nhìn qua rất bình thường a, bộ dạng có chút… giống giống con thỏ con…" rất ngốc lại có vẻ thành thật…
Tiếu Lang “%&¥…"
Vương Mân giới thiệu Tiếu Lang cho cả đám người trong phòng, nói “Đây là bạn học của em, Tiếu Lang, cũng là em trai kết nghĩa của em."
Mọi người đột nhiên phá lên cười, Tiếu Lang thì đầy đầu dấu chấm hỏi… Một thanh niên trẻ tuổi khác đùa giỡn nói “Vương Mân nha, nhóc mày làm con út đến chán nản rồi a, ở nhà không xoay được người liền ra ngoài đi kiếm người khác làm em ha!?"
Tiếu Lang “?"
Liêu Tư Tinh giải thích cho Tiếu Lang “A Mân là đứa nhỏ tuổi nhất trong nhà."
Tiếu Lang liếc nhìn Vương Mân một cái, thầm nghĩ : thảo nào…
Vương Mân hết sức máy móc giới thiệu với Tiếu Lang về mọi người, đầu tiên là mấy tên anh em họ, đến lúc thới thiệu Liêu Tư Tinh thì, chỉ nói một câu như vầy “Đây là con của cô anh, lớn hơn anh một tháng tuổi."
Tiếu Lang “Hai người không phải…?"
Liêu Tư Tinh cười tủm tỉm nói “Là giả đó nha, từ nhỏ người theo đuổi A Mân rất rất là nhiều, nó cảm thấy phiền phức cho nên bắt tớ làm cái bình phong miễn phí cho nó á~"
Tiếu Lang “…"
Vương Mân nhướng mày “Chứ không là người theo đuổi chị nhiều hơn sao?"
Vương Thụy cười to “Hai đứa bây tiếp tục thay phiên tâng bốc nhau đi!"
Vương Hổ nói “Tiếu Lang, em tên là Tiếu Lang hả? Em trai của Vương Mân cũng chính là em trai của tụi này, em ở đây không cần khách khí, cứ thoải mái là được."
Tiếu Lang gật gật đầu “Cảm ơn… Hổ ca."
Vương Hổ “…"
Vương Thụy cùng Liêu Tư Tinh bên kia nằm bò ra đập giường mà cười “Hổ ca nha, ha ha ha ha ha ha ha!!"
Vương Mân hỏi “Hai em đâu?"
Vương Hổ “Thằng Kỳ hẹn với bạn gái nó, có lẽ là tối nay về tới."
Sau lại, cả đám xúm lại cùng nhau chơi đùa rồi dùng cơm, ông nội của Vương Mân cùng những người lớn thì ở bên nhà kia ăn, cho nên Tiếu Lang không có cơ hội đụng phải.
Vương Mân tận lực giữ khoảng cách với Tiếu Lang ở trước mặt đám anh chị em của mình, tránh những hành động vô cùng thân thiết quá mức, Tiếu Lang cũng ngóng trông có thể ở riêng với Vương Mân sớm chút, trên bàn cơm phải biểu hiện câu nệ, ghét muốn chết…
Sau khi ăn xong, lại cùng nhau đánh bài một lát, cả đám thấy Tiếu Lang cùng Vương Mân đều là một bộ hết sức đứng đắn nghiêm túc, thật sự không có chút manh mối nào để người ta có thể bà tám, nhất thời hoàn toàn mất hết hứng thú.
Buổi tối, vẫn là không có dịp gặp được Vương Kỳ, Vương Mân bảo chờ hôm sau mới giới thiệu với Tiếu Lang. Cả hai người về phòng trước.
Lúc chuẩn bị đi ngủ thì, Vương Hổ có chút kỳ quái hỏi “Nó ngủ phòng mày luôn?"
Vương Mân nói “Ừ, ngủ có một đêm, chấp nhận tạm thôi, cũng tránh việc cậu ấy ngủ không quen."
Vương Hổ nói “Không phải có phòng cho khách sao?"
Liêu Tư Tinh giúp giải thích “Hai đứa nó ở trong trường học cũng là ở chung một cái phòng ký túc xá a."
Vương Hổ “Ồ, vậy tùy hai đứa thôi." Hiếm lắm mới thấy Vương Mân cho phép người khác ngủ chung giường với mình, coi bộ thiếu niên tên Tiếu Lang này… đúng là bạn rất rất thân với Vương Mân na… (?)
☆ ☆ ☆
Trong phòng của Vương Mân có phòng vệ sinh riêng, hai người rửa mặt đánh răng xong, Vương Mân liền khóa cửa phòng.
Tinh thần khẩn trương suốt cả buổi của Tiếu Lang lúc này mới bắt đầu dần tĩnh lại, cậu nằm trên giường Vương Mân, nói “Người nhà anh quá chừng luôn."
Vương Mân “Ừ, mệt lắm sao?"
Tiếu Lang ừ một tiếng, cười nói “Thật không ngờ anh với Liêu Tư Tinh lại là chị em."
Vương Mân “Thế nào?"
Tiếu Lang lật người lăn một vòng trên giường Vương Mân, nói “Không có gì."
Chỉ là… có chút vui vẻ rất mạc danh kỳ diệu thôi… Ha ha ha ha, hai người họ chỉ là chị em!
Giường của Vương Mân rất lớn, so với cái giường ở nhà mà Tiếu Lang cùng Tiếu Mông hay cùng nhau ngủ chung, phỏng chừng cũng chỉ bằng hai phần ba kích cỡ của nó… Hơn nữa lại trải nệm mềm mềm trơn trơn, nằm ở trên có cảm giác như cả người sẽ bị lún vào luôn ấy.
Tiếu Lang cởi sạch sẽ áo ngoài, chỉ mặc trên người bộ đồ bằng vải dày, lăn lăn lộn lộn trên giường Vương Mân, có vẻ như vô cùng thoải mái.
Vương Mân thay đồ ngủ rồi mới bước qua, thấy Tiếu Lang lăn tới lui hệt như trẻ con, cười hì ra tiếng.
Tiếu Lang hỏi “Từ nhỏ tới lớn anh đều ngủ trên giường giống vậy sao?"
Vương Mân “Ừ."
Tiếu Lang cực kỳ hâm mộ “Anh là hoàng tử hạt đậu!"
Vương Mân “?"
“Hồi nhỏ em có từng nghe kể về một câu chuyện cổ tích, nhân vật chính là một cô công chúa, mặc dù ngủ ở trên một cái giường được trải tới tận mười hai lớp đệm, nhưng mà công chúa vẫn có thể cảm giác được ở dưới cùng có một hạt đậu nhỏ, chứng tỏ công chúa đã sống an nhàn sung sướng từ nhỏ, da mềm thịt non, là công chúa thực sự… Giường này của anh cũng chẳng khác gì giường của cô công chúa hạt đậu kia, cho nên anh là hoàng tử hạt đậu!" Tiếu Lang hỏi “Ủa mà, tại sao anh lại có thể ngủ quen được với cái giường phẳng cứng ngắc của Hoa Hải vậy?"
“Điều kiện vật chất ở Hoa Hải quả thực có chút gian khổ, hồi đầu cảm thấy bản thân chắc là một ngày cũng chịu không nổi, bất quá may là ngày đầu tiên liền quen biết em." Vương Mân nhìn Tiếu Lang, cười nói “Em khiến cho anh hiểu được một điều, dù cho nằm trên ‘cái loại giường như thế’ vẫn có thể ngủ ngon như vậy, thoải mái như vậy, anh liền nghĩ, tại sao em có thể làm được mà anh không thể chứ?… Cho nên liền cứ như vậy tiếp tục kiên trì."
Tiếu Lang “…"
“Cởi luôn áo quần vải của em ra đi, mặc như vậy lại đắp mền kiểu gì cũng sẽ nóng ngộp chết cho xem." Vương Mân nhắc nhở.
“Ồ." Tiếu Lang bật dậy, lưu loát cởi quần áo ra, sau đó lại chui vào ổ chăn.
Bởi vì trong phòng mở điều hòa, cho nên Tiếu Lang không cảm thấy lạnh chút nào, cậu thò cả cánh tay trần ra bên ngoài, lại duỗi thẳng một chân ra, chân còn lại quấn lấy mền mà ngủ.
Vương Mân nhìn cậu một cái liền dời đi ánh mắt, hai gò má hơi nóng lên.
“Anh tắt đèn." Vương Mân nói.
Cả căn phòng chợt tối sầm xuống, Tiếu Lang trong chốc lát không thích ứng được với hắc ám, không nhìn thấy được cái gì, chỉ cảm giác được đệm giường bên cạnh mình lún sâu xuống, sau đó, thân thể với độ ấm cùng mùi hương vô cùng quen thuộc nằm xuống bên cạnh…
Tiếu Lang chủ động nhích người quấn lên đối phương, tứ chi Vương Mân nháy mắt có chút cứng đờ.
“Anh," đầu của Tiếu Lang vùi vào trong lồng ngực Vương Mân, ngọt nị mà làm nũng “Nếu mỗi ngày đều có thể cùng anh ngủ như vậy thì tốt biết mấy."
Vương Mân đưa tay xoa xoa tóc Tiếu Lang, lý trí có hơi hơi dao động.
Tiếu Lang thì bắt đầu hưng phấn, không buồn ngủ chút nào : nơi này là phòng Vương Mân, này là giường của Vương Mân, thân thể của Vương Mân… cả căn phòng đều tràn đầy cơ man là mùi hương hơi thở của Vương Mân, bản thân sắp sửa bị mùi hương khiến cho lòng mình hết sức an tâm kia bao phủ lấy!
Đến nhà Vương Mân, cũng giống như chỉ bởi vì giờ khắc này mà thôi… Hơn nữa, khiến cậu vui vẻ nhất chính là, anh mình không thuộc về bất luận người nào hết! Vương Mân không có quen với Liêu Tư Tinh, quan hệ giữa họ chỉ là giả thôi~
Tiếu Lang nằm úp lên người Vương Mân, trong miệng lẩm bẩm nói chuyện.
Hô hấp nóng rực của Vương Mân phả lên cổ của cậu, Tiếu Lang hơi dừng lại một chút, nghĩ thầm, mọi khi kiểu gì Vương Mân cũng sẽ đáp lại mình một hai tiếng, tại sao hôm nay không có chút thanh âm nào hết vậy.
“Anh?" Tiếu Lang nghi hoặc ngẩng đầu, trong bóng đêm, cậu tựa hồ như cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của Vương Mân.
“Tiểu Tiểu." Vương Mân động tình hô một tiếng, thanh âm hơi khàn khàn.
… Tiếu Lang tâm trí có phần không thanh tỉnh, nhoài người lên, mặc cho bản năng tác động, hôn lên môi Vương Mân.
Nếu lúc này đèn vẫn còn sáng, Vương Mân sẽ có thể nhìn thấy được biểu tình vừa hoang mang lại mê luyến đầy mâu thuẫn của Tiếu Lang, bất quá lúc này bốn bề đều là một mảnh tối đen, ngoại trừ nhịp tim đang đập loạn của mình ra, Vương Mân không cảm giác được bất cứ cái gì khác nữa.
Nửa phút trôi qua, Tiếu Lang hồi thần lại, bị chính hành động của mình khiến cho hoảng sợ “Anh, em…" Lúc nãy mình vừa làm cái gì vậy? Trời a… Mình cư nhiên chủ động hôn Vương Mân!
Vương Mân có thể nghe được trong đầu mình rõ ràng vang lên một tiếng nổ thật mạnh, lý trí sụp đổ… Cậu đột nhiên xiết chặt hai tay mình ôm lấy Tiếu Lang, một tay giữ chặt gáy tóc của Tiếu Lang, kéo thiếu niên đang muốn lùi bước trở lại, không tốn chút sức khóa lấy đôi môi của thiếu niên…
Tiếu Lang trong nháy mắt như bị ai đó rút mất đi cột sống, cả người nóng lên run rẩy nằm nhoài trên người Vương Mân, mặc đối phương ôm lấy chính mình.
Môi của hai người thoáng chốc chạm vào nhau, Vương Mân không làm bất cứ gì khác nữa, cũng không hề xâm nhập…
Lúc tách ra thì, Tiếu Lang rõ ràng nghe thấy được tiếng hít thở của Vương Mân, không khí giữa hai người nhẹ nhàng bềnh bồng một thứ tình cảm nồng đậm…
Tiếu Lang vẻ mặt dại ra, trong nội tâm như muốn phát điên ——— a a a a a rốt cuộc là tình huống nào đây a! Mình tự dưng hôn Vương Mân, rồi Vương Mân hôn lại mình, cả hai người đều là nam nhưng mà mình lại hết sức mong chờ đối phương có thể có động tác tiến thêm một chút nữa… Ví dụ như là liếm liếm nhau chút, hay là với đầu lưỡi vào trong miệng nhau vân vân… nha nha nha không được, vì sao tự dưng lại nghĩ ra mấy ý nghĩ kỳ quái này a… Chính yếu hơn là, ở dưới mình có phản ứng a a a a!!
Mãi một lúc lâu sau, lâu đến mức Tiếu Lang cơ hồ cho rằng chuyện mới xảy ra lúc nãy chỉ là kết quả của mình suy nghĩ miên man, Vương Mân đột nhiên lên tiếng.
“Đây là nụ hôn đầu tiên của em sao?"
“Ừ…" đầu đến mức không thể tiên hơn nữa!
Vương Mân đưa tay nhẹ nhàng xoa tóc cậu, cảm động mà nói “Anh cũng vậy."
Tác giả :
Hi Hòa Thanh Linh