Tiểu Long Nữ Bất Nữ
Chương 15
Cậu đúng là nhát gan
☆ ☆ ☆
Tiếu Lang vừa nghe liền nhận ra giọng đối phương, bên kia điện thoại Vương Mân cũng vì vậy mà bất giác gợn nhẹ khóe miệng, nói “Ừ, là tớ, cậu đang làm gì vậy?"
“Mới nãy đang ngủ," Tiếu Lang cầm điện thoại, thực tự nhiên trả lời lại “Còn ông?"
“Rảnh rỗi không có gì làm, nên mới gọi điện thoại cho cậu, ha ha…" không biết có phải do đang dùng điện thoại nói chuyện hay không, thanh âm của Vương Mân so với lúc bình thường có một loại cảm giác rất khác, rất dễ nghe.
Tiếu Lang đột nhiên hỏi “Làm sao ông biết số điện thoại nhà tui vậy?"
Vương Mân “Hỏi Cố Thuần."
Tiếu Lang “Ồ…"
Tiếu Mông thấy anh mình cầm điện thoại nghe, còn ngây ngô cười, nhất thời có chút sợ hãi.
Tiếu Lang “Bài tập của ông làm xong hết chưa?"
Vương Mân “Rồi, còn cậu?"
Tiếu Lang ai oán nói “Mới bắt đầu làm thôi."
Vương Mân “Cậu tính chừng nào trở lại trường?"
Tiếu Lang “Chiều ngày mai đi, còn ông?"
Vương Mân “Tớ đang ở ký túc xá."
Tiếu Lang “Ha? Sớm quá vậy? Giờ có mình ông ở trong phòng thôi hả?"
Vương Mân “Ừ."
Thanh âm của đối phương trầm trầm, như có chút thất vọng ủ rũ, Tiếu Lang đột nhiên cảm giác có chút khó chịu trong lòng, muốn nói cái gì đó thì, lại nghe Vương Mân hỏi “Cậu trở lại không?"
Tiếu Lang do dự hỏi “Hôm nay sao?"
Vương Mân “Ừ, về trường học làm bài tập hiệu suất cao hơn."
Cũng đúng, ở nhà làm chút là cảm thấy lười biếng rồi…
Tiếu Lang nhìn đồng hồ, bây giờ là hai giờ rưỡi chiều, dọn dẹp một chút vật dụng cá nhân chờ đến ba giờ rưỡi bắt đầu khởi hành, ngồi xe công cộng đến trường học ước chừng hai giờ hơn, coi như cũng không phải trễ lắm…
Tiếu Lang “Được rồi, đại khái chừng năm sáu giờ là có thể về tới trường."
Vương Mân “Ừ, tớ chờ cậu."
Tiếu Lang cúp điện thoại, Tiếu Mông liền hỏi “Hai giờ phải về trường sao?"
Tiếu Lang ừ một tiếng, tất tác ăn mặc cho đàng hoàng liền đi dọn dẹp sách vở cùng với quần áo được giặt sẵn.
Tiếu Mông cực kỳ kinh ngạc, Vương Mân kia rốt cuộc nói những gì a, cư nhiên chỉ một cú điện thoại liền có thể triệu hồi anh hai mình về rồi!?
☆ ☆ ☆
Vương Mân tựa người vào balcon ký túc xá, tầm mắt hướng về phía sân thể dục. Cậu cảm thấy hành vi mới lúc nãy của mình thực sự là rất rất kỳ quái, vốn dĩ không hề có ý định gọi Tiếu Lang trở về, chẳng qua chỉ là muốn gọi điện thoại hỏi xem cậu ta đang làm cái gì mà thôi…
Nhưng là, điện thoại tự dưng lại bị em trai cậu ấy nghe… Sau đó, lại nghe em cậu ấy bảo cậu ấy đang ngủ, lại sau đó, em cậu ấy liền trực tiếp đưa điện thoại cho Tiếu Lang nghe…
Nói cách khác, Tiếu Lang cùng em mình có thể là ở chung một cái phòng, nói không chừng… còn là ngủ chung một cái giường…
Đột nhiên ý thức được điểm này, Vương Mân cảm giác có điểm không thoải mái.
Trong điện thoại, cậu hỏi Tiếu Lang hai lần, hơn nữa còn ám chỉ bảo cậu ấy trở về…
Vương Mân rõ ràng nhất, bản thân mình không phải một người sợ hãi cô độc hay tịch mịch, ngược lại, có đôi khi cậu còn rất hưởng thụ những lúc một mình một không gian…
Nhưng mà không hiểu sao, khoảnh khắc lúc đó, bản thân lại có chút ghen tị với em trai Tiếu lang, không hiểu vì sao lại khát vọng Tiếu Lang ở bên cạnh mình.
Hiện tại người nọ đang trên đường trở lại trường học, Vương Mân không biết tại sao tâm tình của mình có một loại vui vẻ khó có thể diễn tả, trái tim luôn bằng phẳng như mặt hồ phảng phất như bị ai đó ném vào một hòn đá, gợn sóng một vòng lại một vòng nhộn nhạo dần dần lan tỏa.
Cậu đứng dậy, qua loa quét tước vệ sinh ký túc xá một chút, lại tắm rửa một chút trong phòng tắm tập thể, thay một thân quần áo, nhìn thời gian cũng sắp sửa đến, liền đi xuống dưới lầu chờ Tiếu Lang.
Năm giờ một phút, xe bus công cộng đúng giờ chạy đến trạm đứng ở cửa chính trung học Hoa Hải, Tiếu Lang từ trên xe bước xuống, liếc mắt một cái liền trông thấy Vương Mân. Thiếu niên nọ đứng đó, hai tay cắm trong túi quần, tựa người dưới một gốc cây hòe già cách cửa trường không xa, đang nhìn mình mỉm cười.
Không trung ở trời tây tràn đầy ánh nắng chiều tà, một mảnh đỏ sẫm pha lẫn chút ánh tím, mây trời như nhuộm kim quang, Vương Mân mặc một chiếc áo sơ-mi vải trắng tinh, bên ngoài khoác một chiếc áo len không tay đen tuyền, quần dài màu xanh đậm, nổi bật lên dáng người cao ngất lại thon dài.
Trên phông nền trời chiều làm sân khấu, thiếu niên hướng về phía Tiếu Lang bước tới, cước bộ tựa như lướt mây nhẹ nhàng thanh thoát. Xung quanh không gió, bên tai lại không âm thanh, tóc biên của thiếu niên lại nhẹ nhàng lay động…
Cảnh tượng chỉ ngắn ngủi không đến hơn mười thước khoảng cách này, vậy mà lại khắc thật sâu vào não bộ vốn không có bao nhiêu dung lượng cho mấy của Tiếu Lang, khiến cho sau này mỗi một lần hồi tưởng lại, đều là rung động đến mức vô cùng.
Cũng chính lúc ấy, chỉ một giây thôi, Tiếu Lang ngẩn ngơ đứng dưới trạm chờ xe, chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh một cách dữ dội…
☆ ☆ ☆
Vương Mân cầm lấy túi to đựng quần áo của Tiếu Lang, giúp cậu xách theo.
Tiếu Lang hồi thần lại, hỏi “Chờ lâu lắm không?"
Vương Mân “Không lâu lắm, chúng ta đi ăn cơm đi?"
Tiếu Lang “Ừ."
Vương Mân mang Tiếu Lang đi về phía ngược lại, Tiếu Lang buồn bực hỏi “Đi đâu vậy? Không đi căn-tin sao?"
“Hôm nay căn-tin không mở cửa, chúng ta đi ra ngoài ăn đi." Vương Mân nói dứt lời, liền dắt theo Tiếu Lang rẽ qua rẽ lại hai lần, mới đến con phố quán trà sữa Điểm Điểm nọ..
Vương Mân “Muốn ăn cái gì? Tớ khao cậu."
Tiếu Lang nhìn mấy tiệm bán thức ăn vặt ở hai bên đường, lúc này cũng không ít học sinh đang tụ tập. Tiệm rất nhiều, trong nhất thời Tiếu Lang không biết lựa chọn cái nào.
Vương Mân đề nghị “Nơi này có tiệm bán mì kéo ăn rất ngon, cậu thích ăn mì kéo không?"
Tiếu Lang “Ăn."
Trong tiệm mì kéo lúc này thưa thớt có vài học sinh, thậm chí còn có hai cặp tình nhân đang ngồi trong tiệm, Vương Mân thả túi đựng quần áo của Tiếu Lang ở ghế bên cạnh mình, lại bảo Tiếu Lang cũng để cặp sách này kia xuống, sau đó mới gọi ông chủ lại kêu hai tô mì thịt bò, lại thêm hai đĩa đồ nhắm.
Mì rất nhanh liền bưng lên, Tiếu Lang hớp một chút nước lèo, Vương Mân liền hỏi “Thế nào?"
Tiếu Lang cảm giác dạ dày ấm áp, tự đáy lòng khen “Ăn rất ngon."
Vương Mân cười cười, nói “Hồi trước lúc anh hai còn học ở Hoa Hải, có dẫn tớ tới đây ăn vài lần, lúc đó tớ vẫn còn đang học năm nhất năm hai gì đó, tiệm mì này là mỗi lần tới đều phải ghé ăn một phen, cậu nếm thử cánh gà này đi, ăn cũng rất ngon.
Tiếu Lang nghe Vương Mân chậm rãi nói chuyện, lại dùng đũa gắp cho mình cái cánh gà, ngón tay cầm đũa của thiếu niên thon dài lại sạch sẽ, tư thế vừa tao nhã lại tự nhiên.
Tiếu Lang ngước mặt lên nhìn về phía Vương Mân, chỗ ngồi của Vương Mân vừa lúc ngược sáng, giờ phút này xung quanh người cậu ta tựa như được tô điểm một tầng mềm mại màu vàng nhạt, cả người ôn nhu đến mức khiến kẻ khác chỉ muốn trầm luân.
Tiêu rôi—— Tiếu Lang cảm giác được nhịp tim của bản thân mình lại bắt đầu gia tốc…
Lắc lắc đầu, Tiếu Lang bắt đầu chuyên tâm gặm cánh gà, ăn mì kéo. Ăn ăn một lát, trong đầu đột nhiên vọt ra bóng dáng Liêu Tư Tinh, Tiếu Lang lại không chút tự giác bắt đầu hâm mộ Liêu Tư Tinh, còn cho là cô nàng có một bạn trai như Vương Mân này, quả thực là hạnh phúc muốn chết đi…
Suy nghĩ trong chốc lát, lại cảm giác có chút gì đó mạc danh kỳ diệu… Lúc trước đây cũng là bản thân hâm mộ Vương Mân có một bạn gái tốt như vậy, còn cảm thấy được người như tên này không xứng với Liêu Tư Tinh, hiện tại sao tự dưng lại nghĩ ngược lại?
…
Tiếu Lang nhân cơ hội hỏi “Liêu Tư Tinh đâu?"
Vương Mân “Nhỏ về nhà rồi."
Tiếu Lang không có hảo ý hỏi “Ông không hẹn hò với người ta sao?"
Vương Mân nghe vậy, chiếc đũa gắp mì cũng có chút khựng lại, rồi mới nói “Nhỏ bận lắm."
“…" Không phải là bị người ta đá đi? Tiếu Lang nghĩ nghĩ, nói toẹt ra “Ông không sợ nhỏ đá ông hả?"
Vương Mân “Nhỏ sẽ không làm như vậy."
Tiếu Lang “…"
Thao, tên hỗn đản này… ở đâu ra mà tự tin quá vậy! Thật sự là rất muốn đập vào mặt hắn a!!!
Thế là, hảo cảm mà Tiếu Lang vừa mới kiến dựng lên đối với Vương Mân, bởi vì mấy chữ như vậy của đối phương, bùm một cái bể tan tành…
☆ ☆ ☆
Sau khi ăn xong, Vương Mân cùng Tiếu Lang trở về ký túc xá.
Giống như mỗi lần có Vương Mân ở bên cạnh, tốc độ làm bài tập của Tiếu Lang có thể tăng lên gấp hai ba lần. Chỉ trong ba giờ tập trung cao độ giải quyết bài tập, đã muốn nhanh chóng giải quyết hơn một nửa.
Mười giờ hơn, Tiếu Lang liền cảm thấy mệt mỏi, Vương Mân ở bên cạnh xem cậu làm bài, nhìn thấy Tiếu Lang ngáp, liền hỏi “Mệt sao?"
Tiếu Lang “Ừ…"
Vương Mân “Vậy đi ngủ trước đi, mai dậy sớm một chút mới làm tiếp vậy."
Tiếu Lang cầm cốc kèm theo bàn chải đánh răng đi phòng vệ sinh tập thể súc miệng rửa mặt, mơ hồ nghe thấy trong phòng vệ sinh phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt của ván cửa lay động, liền vảnh tai lắng nghe, lại không nghe thấy cái gì. Trong lúc nhất thời linh quang chợt lé, buồn ngủ cũng bị hù đi mất dạng.
Hôm nay là ngày thứ năm của tuần lễ nghỉ Quốc Khánh, toàn bộ ký túc xá, suốt mấy tầng lầu cơ hồ không có người nào. Giờ phút này trong phòng vệ sinh, ngoại trừ thanh âm của tiếng nước nhiễu tí tách của một cái vòi nước không được khóa kỹ ra, hầu như là hoàn toàn yên tĩnh.
Tiếu Lang run rẩy bắt đầu đánh răng, vừa có một chút gió thổi cỏ lay liền cảm giác da gà xóat xoát dựng thẳng lên, cậu vội vàng rửa mặt qua loa một lát, lập tức nhào nhào té chạy trở về phòng.
Vương Mân thấy bộ dạng thất kinh hồn vía của cậu, mới hỏi “Làm sao thế?"
Tiếu Lang ngại ngùng không dám nói ra là mình sợ hãi, chỉ có lệ một câu liền run rẩy cả người kéo chăn mền ra lập tức chui vào. Chờ nằm xuống rồi, tâm cũng bắt đầu an lại, mới nhớ ra… hình như bản thân còn phải đi tiểu thì phải… vừa rồi căng thẳng khẩn trương, liền quên béng mất tiêu, 囧.
Quên đi, nhịn một chút, ngủ rồi sẽ không thấy mắc nữa… Tiếu Lang nghĩ như vậy, liền vùi đầu ngủ.
Đợi đến lúc tỉnh lại thì, Tiếu Lang liền phát giác bản thân thật… bi kịch. Bởi vì lúc này trời vẫn còn chưa sáng, cũng vẫn chưa đến lúc tờ mờ sáng nữa là, phỏng chừng vẫn còn đang nửa đêm. Nhưng là, cậu là vì mót mà tỉnh dậy!!
Vương Mân đang mơ mơ màng màng ngủ, nghe thấy thanh âm kêu la ai oán của Tiếu Lang lảng vảng quanh tai, một lúc lâu xác nhận rồi, mới phát hiện Tiếu Lang đúng là đang kêu mình.
“Nửa đêm nửa hôm… làm sao vậy?"
Tiếu Lang thấy Vương Mân tỉnh dậy, mới ló đầu vươn ra khỏi ổ chăn một chút “Vương Mân, tui muốn đi WC…"
Vương Mân “Vậy đi đi a."
Tiếu Lang nhỏ giọng hừ hừ, không nói gì nữa.
Vương Mân giống như còn đang ngủ chưa tỉnh, hơi hơi nheo mắt lại, cảm giác trên người mình bị một đạo tầm mắt không thể xem nhẹ trừng đến khủng hoảng, cậu bèn ngồi dậy mở đèn, quả nhiên trông thấy Tiếu Lang đang nhìn mình, biểu tình hết sức tội nghiệp, ánh mắt u oán vô cùng.
Vương Mân “…đi."
Tiếu Lang mím chặt môi bò ra khỏi ổ chăn, tay chân trần trụi, nơm nớp lo sợ theo sát sau Vương Mân.
Bên ngoài hành lang là một mảnh tối om, chỉ có một chút ánh sáng mỏng manh vọng ra từ ngọn đèn trong phòng vệ sinh. Vương Mân theo Tiếu Lang đi WC, sẵn tiện bản thân cũng giải quyết một chút. Mãi cho đến lúc cậu xong xuôi rồi, tay cũng rửa sạch sẽ, mới thấy Tiếu Lang lọ mọ đi ra, đủ thấy người này nhịn lâu tới cỡ nào rồi.
Vương Mân vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay vỗ vỗ cái đầu xù xù của Tiếu Lang “Cậu đúng là nhát gan."
Tiếu Lang tự biết hơn nửa đêm gọi người ta thức dậy, bản thân đã không đúng rồi, cho nên cúi đầu ủ rủ không phản bác lại lời nào. Run rẩy lê bước trở về ký túc xá, đang định chui trở lại ổ chăn trên giường mình, thì thấy Vương Mân kéo chăn của mình ra, hỏi “Có muốn ngủ chung không?"
Tiếu Lang sửng sốt, lập tức ý thức được Vương Mân đây là tốt bụng muốn giúp mình. Lúc này cậu đã trở nên choáng váng, lại thêm sợ hãi vô cùng, cũng không dám ra vẻ ta đây nữa, mặc kệ theo bản năng sai bảo lập tức nhào tới chỗ Vương Mân.
Vương Mân nhích nhích thân mình ra một chút, bảo “Cậu ngủ bên trong đi."
Tiếu Lang chui vào ổ chăn, giường đơn ký túc xá cung cấp rất nhỏ, cũng may cả hai người không ai thuộc dạng béo tốt, nghiêng người một chút lại có thể vừa vặn nằm hai người.
Vương Mân đẩy Tiếu Lang vào trong, để cậu ta nằm giữa mình và bức tường, Tiếu Lang rụt người trong chốc lát, lại ngửi được trên chăn của Vương Mân có cái loại hương vị hệt như mùi của sữa tắm mà cậu ta dùng trên người, đột nhiên lại cảm thấy rất có cảm giác an toàn, thế là, chỉ nằm một chút, liền chìm vào giấc ngủ.
☆ ☆ ☆
Ngủ một giấc thẳng tới hừng đông, lúc tỉnh lại Tiếu Lang còn có chút không rõ ràng lắm, Vương Mân nửa nằm nửa ngồi xem tiểu thuyết, sau lưng cậu ta kê hai cái gối nằm, một cái vốn là ở bên giường của Tiếu Lang, phỏng chừng là sau khi tỉnh lại sẵn tay cầm sang đây dùng.
Mà bản thân Tiếu Lang, thì lại gối đầu lên ngực của Vương Mân, đối phương một tay buông hờ khoác lên vai của cậu, thoạt nhìn tựa như đang ôm lấy Tiếu Lang.
Mãi một hồi lâu, Tiếu Lang mới nhớ tới chuyện xảy ra nửa đêm hôm qua, theo bản năng đưa tay kéo kéo mền, cảm giác dưới tay là chất liệu mềm mại của vải… Sau đó, Tiếu Lang kinh ngạc phát hiện bản thân một tay đang ôm lấy thắt lưng Vương Mân, thảo nào Vương Mân mặc dù tỉnh cũng vẫn giữ tư thế nằm…
Đột nhiên cảm giác thẹn thùng, hai bên má của cậu cũng có chút nóng lên.
Vương Mân nhìn thấy Tiếu Lang khẽ nhúc nhích, bèn đặt sách xuống nhìn cậu ta.
Tiếu Lang ngước mắt lên nhìn về phía Vương Mân, Vương Mân liền thuận tay sờ sờ tóc cậu, hỏi “Ngủ ngon không?"
“Ừ…" Tiếu Lang ngồi dậy, nhìn Vương Mân vẫn như cũ nửa nằm nửa ngồi, bên dưới lớp áo ngủ thùng thình bằng vải bông là làn da thịt mạch sắc. Cổ áo ngủ rất lớn, lộ ra xương quai xanh thon dài của thiếu niên.
Tiếu Lang đưa tay nhấn nhấn cơ thể của Vương Mân, kinh ngạc thốt lên “Ông cư nhiên có cơ ngực!"
Vương Mân “Ừ, tớ có rèn luyện."
Tiếu Lang “Ông mặc quần áo, nhìn sơ qua thực sự là một chút cũng không thấy được…"
Vương Mân ăn miếng trả miếng, đưa tay nhéo nhéo thắt lưng Tiếu Lang, trêu tức nói “Một đống thịt ba rọi."
Tiếu Lang kéo kéo chiếc áo ngủ trắng khoác bên ngoài, đưa tay sờ sờ “kê bắp" của mình, nhất thời buồn bực “Uy! Rõ ràng mỗi ngày ông đều ăn giống như tui ngủ giống như tui, còn cùng tui lên lớp học giống nhau, ông lấy đâu ra thời gian để rèn luyện vậy?"
Vương Mân nói “Sáng sớm lúc mới rời giường, thể dục lúc nghỉ giữa tiết, buổi tối trước khi ngủ."
Tiếu Lang “…"
Vương Mân nằm nghiêng người, dùng cánh tay chống đầu nhìn Tiếu Lang, mở miệng giải thích “Sau khi thức dậy thì làm động tác nằm ngửa bật dậy chừng năm phút, lúc nghỉ giữa tiết ra sân thể dục, chỗ đó có mấy cái xà đơn xà kép, làm vài động tác đơn giản nâng lên hạ xuống, buổi tối trước khi ngủ hít đất năm phút."
Tiếu Lang ngẫm nghĩ lại thật cẩn thận, quả thực đúng là Vương Mân có làm mấy cái này, bất quá mấy động tác rèn luyện này đều có thời gian rất ngắn, nếu như không chú ý cẩn thận, căn bản là không có ấn tượng…
Tiếu Lang nắm tay lại, nói như tuyên thệ “Được, từ hôm nay trở đi tui cũng phải rèn luyện cơ ngực cơ bụng!" Dứt lời liền lập tức hành động, một hơi làm hơn năm mươi cái nằm ngửa bật dậy, thẳng đến lúc không bật dậy nổi nữa, lập tức liền nằm vật xuống gối đầu, thở hồng hộc.
Vương Mân cười tủm tỉm nhìn cậu ta, nhắc nhở “Đừng có ngừng, mới một phút rưỡi thôi."
Tiếu Lang “…."
Ngọ nguậy ngóc dậy làm thêm mười mấy cái, Tiếu Lang cảm giác được bản thân thiếu điều muốn ói ra, khó chịu muốn chết “Mấy, mấy phút rồi…"
Vương Mân “Hai phút rưỡi."
“…" má ơi, chính mình làm thử mới biết liên tục nằm ngửa bật dậy năm phút đồng hồ có bao nhiêu là bi kịch… Tiếu Lang có chút hổn hển gào lên “Ông làm thử xem!"
Vương Mân tháo xuống đồng hồ đeo tay đưa Vương Mân, sau đó hai tay đặt sau gáy ôm lấy đầu, không vội không chậm bắt đầu làm.
“Một phút… Hai phút… Ba phút…" Tiếu Lang khiếp sợ nhìn động tác của Vương Mân, một cái lại một cái, tựa như là tần suất của máy móc vậy, một chút cũng không thay đổi tốc độ.
Vương Mân nhận thấy Tiếu Lang nhìn mình hoảng sợ, vừa tập vừa dành thời gian nói với cậu “Từ nhỏ tớ đã tập như vậy, lâu dần thành thói quen rồi."
Tiếu Lang rối rắm, nói “Từ nhỏ? Ông thực sự là có nghị lực a!"
Vương Mân giải thích “Dinh dưỡng sư của nhà bảo, rèn luyện từ nhỏ thì đường nét cơ thể mới có thể trở nên lưu sướng, đợi đến lúc mập ra thịt mới luyện sẽ trở thành mấy kẻ có cơ bắp, nhìn rất là cồng kềnh, hơn nữa còn dễ dàng bị hại ngược lại."
Tiếu Lang “Giống như Dương Sùng Kiệt vậy hả!? Tên đó thoạt nhìn giống như là mạnh mẽ hơn ông rất nhiều a!"
Vương Mân “Cậu nói sức mạnh sao? Cậu ta gồng tay với tớ, ba lần thua ba."
“…" Tiếu Lang “Nói vậy tức là sức chịu đựng của ông cũng rất tốt đúng không?"
Vương Mân “Chắc là vậy."
Tiếu Lang trợn mắt trừng trừng “Vậy tại sao ông không báo danh chạy 10,000m!!"
“Ồ," Vương Mân chớp chớp mắt mấy cái, nói “Bởi vì lấy huy chương chạy cự ly ngắn (huy chương mà Hoa Hải phát là mạ vàng) tương đối nhẹ nhàng hơn, chạy 100m cùng 200m liền có hai cái huy chương, chạy 10,000m mới một cái, tính ra lỗ."
Tiếu Lang “%&%¥. . ."
______________________
.
☆ ☆ ☆
Tiếu Lang vừa nghe liền nhận ra giọng đối phương, bên kia điện thoại Vương Mân cũng vì vậy mà bất giác gợn nhẹ khóe miệng, nói “Ừ, là tớ, cậu đang làm gì vậy?"
“Mới nãy đang ngủ," Tiếu Lang cầm điện thoại, thực tự nhiên trả lời lại “Còn ông?"
“Rảnh rỗi không có gì làm, nên mới gọi điện thoại cho cậu, ha ha…" không biết có phải do đang dùng điện thoại nói chuyện hay không, thanh âm của Vương Mân so với lúc bình thường có một loại cảm giác rất khác, rất dễ nghe.
Tiếu Lang đột nhiên hỏi “Làm sao ông biết số điện thoại nhà tui vậy?"
Vương Mân “Hỏi Cố Thuần."
Tiếu Lang “Ồ…"
Tiếu Mông thấy anh mình cầm điện thoại nghe, còn ngây ngô cười, nhất thời có chút sợ hãi.
Tiếu Lang “Bài tập của ông làm xong hết chưa?"
Vương Mân “Rồi, còn cậu?"
Tiếu Lang ai oán nói “Mới bắt đầu làm thôi."
Vương Mân “Cậu tính chừng nào trở lại trường?"
Tiếu Lang “Chiều ngày mai đi, còn ông?"
Vương Mân “Tớ đang ở ký túc xá."
Tiếu Lang “Ha? Sớm quá vậy? Giờ có mình ông ở trong phòng thôi hả?"
Vương Mân “Ừ."
Thanh âm của đối phương trầm trầm, như có chút thất vọng ủ rũ, Tiếu Lang đột nhiên cảm giác có chút khó chịu trong lòng, muốn nói cái gì đó thì, lại nghe Vương Mân hỏi “Cậu trở lại không?"
Tiếu Lang do dự hỏi “Hôm nay sao?"
Vương Mân “Ừ, về trường học làm bài tập hiệu suất cao hơn."
Cũng đúng, ở nhà làm chút là cảm thấy lười biếng rồi…
Tiếu Lang nhìn đồng hồ, bây giờ là hai giờ rưỡi chiều, dọn dẹp một chút vật dụng cá nhân chờ đến ba giờ rưỡi bắt đầu khởi hành, ngồi xe công cộng đến trường học ước chừng hai giờ hơn, coi như cũng không phải trễ lắm…
Tiếu Lang “Được rồi, đại khái chừng năm sáu giờ là có thể về tới trường."
Vương Mân “Ừ, tớ chờ cậu."
Tiếu Lang cúp điện thoại, Tiếu Mông liền hỏi “Hai giờ phải về trường sao?"
Tiếu Lang ừ một tiếng, tất tác ăn mặc cho đàng hoàng liền đi dọn dẹp sách vở cùng với quần áo được giặt sẵn.
Tiếu Mông cực kỳ kinh ngạc, Vương Mân kia rốt cuộc nói những gì a, cư nhiên chỉ một cú điện thoại liền có thể triệu hồi anh hai mình về rồi!?
☆ ☆ ☆
Vương Mân tựa người vào balcon ký túc xá, tầm mắt hướng về phía sân thể dục. Cậu cảm thấy hành vi mới lúc nãy của mình thực sự là rất rất kỳ quái, vốn dĩ không hề có ý định gọi Tiếu Lang trở về, chẳng qua chỉ là muốn gọi điện thoại hỏi xem cậu ta đang làm cái gì mà thôi…
Nhưng là, điện thoại tự dưng lại bị em trai cậu ấy nghe… Sau đó, lại nghe em cậu ấy bảo cậu ấy đang ngủ, lại sau đó, em cậu ấy liền trực tiếp đưa điện thoại cho Tiếu Lang nghe…
Nói cách khác, Tiếu Lang cùng em mình có thể là ở chung một cái phòng, nói không chừng… còn là ngủ chung một cái giường…
Đột nhiên ý thức được điểm này, Vương Mân cảm giác có điểm không thoải mái.
Trong điện thoại, cậu hỏi Tiếu Lang hai lần, hơn nữa còn ám chỉ bảo cậu ấy trở về…
Vương Mân rõ ràng nhất, bản thân mình không phải một người sợ hãi cô độc hay tịch mịch, ngược lại, có đôi khi cậu còn rất hưởng thụ những lúc một mình một không gian…
Nhưng mà không hiểu sao, khoảnh khắc lúc đó, bản thân lại có chút ghen tị với em trai Tiếu lang, không hiểu vì sao lại khát vọng Tiếu Lang ở bên cạnh mình.
Hiện tại người nọ đang trên đường trở lại trường học, Vương Mân không biết tại sao tâm tình của mình có một loại vui vẻ khó có thể diễn tả, trái tim luôn bằng phẳng như mặt hồ phảng phất như bị ai đó ném vào một hòn đá, gợn sóng một vòng lại một vòng nhộn nhạo dần dần lan tỏa.
Cậu đứng dậy, qua loa quét tước vệ sinh ký túc xá một chút, lại tắm rửa một chút trong phòng tắm tập thể, thay một thân quần áo, nhìn thời gian cũng sắp sửa đến, liền đi xuống dưới lầu chờ Tiếu Lang.
Năm giờ một phút, xe bus công cộng đúng giờ chạy đến trạm đứng ở cửa chính trung học Hoa Hải, Tiếu Lang từ trên xe bước xuống, liếc mắt một cái liền trông thấy Vương Mân. Thiếu niên nọ đứng đó, hai tay cắm trong túi quần, tựa người dưới một gốc cây hòe già cách cửa trường không xa, đang nhìn mình mỉm cười.
Không trung ở trời tây tràn đầy ánh nắng chiều tà, một mảnh đỏ sẫm pha lẫn chút ánh tím, mây trời như nhuộm kim quang, Vương Mân mặc một chiếc áo sơ-mi vải trắng tinh, bên ngoài khoác một chiếc áo len không tay đen tuyền, quần dài màu xanh đậm, nổi bật lên dáng người cao ngất lại thon dài.
Trên phông nền trời chiều làm sân khấu, thiếu niên hướng về phía Tiếu Lang bước tới, cước bộ tựa như lướt mây nhẹ nhàng thanh thoát. Xung quanh không gió, bên tai lại không âm thanh, tóc biên của thiếu niên lại nhẹ nhàng lay động…
Cảnh tượng chỉ ngắn ngủi không đến hơn mười thước khoảng cách này, vậy mà lại khắc thật sâu vào não bộ vốn không có bao nhiêu dung lượng cho mấy của Tiếu Lang, khiến cho sau này mỗi một lần hồi tưởng lại, đều là rung động đến mức vô cùng.
Cũng chính lúc ấy, chỉ một giây thôi, Tiếu Lang ngẩn ngơ đứng dưới trạm chờ xe, chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh một cách dữ dội…
☆ ☆ ☆
Vương Mân cầm lấy túi to đựng quần áo của Tiếu Lang, giúp cậu xách theo.
Tiếu Lang hồi thần lại, hỏi “Chờ lâu lắm không?"
Vương Mân “Không lâu lắm, chúng ta đi ăn cơm đi?"
Tiếu Lang “Ừ."
Vương Mân mang Tiếu Lang đi về phía ngược lại, Tiếu Lang buồn bực hỏi “Đi đâu vậy? Không đi căn-tin sao?"
“Hôm nay căn-tin không mở cửa, chúng ta đi ra ngoài ăn đi." Vương Mân nói dứt lời, liền dắt theo Tiếu Lang rẽ qua rẽ lại hai lần, mới đến con phố quán trà sữa Điểm Điểm nọ..
Vương Mân “Muốn ăn cái gì? Tớ khao cậu."
Tiếu Lang nhìn mấy tiệm bán thức ăn vặt ở hai bên đường, lúc này cũng không ít học sinh đang tụ tập. Tiệm rất nhiều, trong nhất thời Tiếu Lang không biết lựa chọn cái nào.
Vương Mân đề nghị “Nơi này có tiệm bán mì kéo ăn rất ngon, cậu thích ăn mì kéo không?"
Tiếu Lang “Ăn."
Trong tiệm mì kéo lúc này thưa thớt có vài học sinh, thậm chí còn có hai cặp tình nhân đang ngồi trong tiệm, Vương Mân thả túi đựng quần áo của Tiếu Lang ở ghế bên cạnh mình, lại bảo Tiếu Lang cũng để cặp sách này kia xuống, sau đó mới gọi ông chủ lại kêu hai tô mì thịt bò, lại thêm hai đĩa đồ nhắm.
Mì rất nhanh liền bưng lên, Tiếu Lang hớp một chút nước lèo, Vương Mân liền hỏi “Thế nào?"
Tiếu Lang cảm giác dạ dày ấm áp, tự đáy lòng khen “Ăn rất ngon."
Vương Mân cười cười, nói “Hồi trước lúc anh hai còn học ở Hoa Hải, có dẫn tớ tới đây ăn vài lần, lúc đó tớ vẫn còn đang học năm nhất năm hai gì đó, tiệm mì này là mỗi lần tới đều phải ghé ăn một phen, cậu nếm thử cánh gà này đi, ăn cũng rất ngon.
Tiếu Lang nghe Vương Mân chậm rãi nói chuyện, lại dùng đũa gắp cho mình cái cánh gà, ngón tay cầm đũa của thiếu niên thon dài lại sạch sẽ, tư thế vừa tao nhã lại tự nhiên.
Tiếu Lang ngước mặt lên nhìn về phía Vương Mân, chỗ ngồi của Vương Mân vừa lúc ngược sáng, giờ phút này xung quanh người cậu ta tựa như được tô điểm một tầng mềm mại màu vàng nhạt, cả người ôn nhu đến mức khiến kẻ khác chỉ muốn trầm luân.
Tiêu rôi—— Tiếu Lang cảm giác được nhịp tim của bản thân mình lại bắt đầu gia tốc…
Lắc lắc đầu, Tiếu Lang bắt đầu chuyên tâm gặm cánh gà, ăn mì kéo. Ăn ăn một lát, trong đầu đột nhiên vọt ra bóng dáng Liêu Tư Tinh, Tiếu Lang lại không chút tự giác bắt đầu hâm mộ Liêu Tư Tinh, còn cho là cô nàng có một bạn trai như Vương Mân này, quả thực là hạnh phúc muốn chết đi…
Suy nghĩ trong chốc lát, lại cảm giác có chút gì đó mạc danh kỳ diệu… Lúc trước đây cũng là bản thân hâm mộ Vương Mân có một bạn gái tốt như vậy, còn cảm thấy được người như tên này không xứng với Liêu Tư Tinh, hiện tại sao tự dưng lại nghĩ ngược lại?
…
Tiếu Lang nhân cơ hội hỏi “Liêu Tư Tinh đâu?"
Vương Mân “Nhỏ về nhà rồi."
Tiếu Lang không có hảo ý hỏi “Ông không hẹn hò với người ta sao?"
Vương Mân nghe vậy, chiếc đũa gắp mì cũng có chút khựng lại, rồi mới nói “Nhỏ bận lắm."
“…" Không phải là bị người ta đá đi? Tiếu Lang nghĩ nghĩ, nói toẹt ra “Ông không sợ nhỏ đá ông hả?"
Vương Mân “Nhỏ sẽ không làm như vậy."
Tiếu Lang “…"
Thao, tên hỗn đản này… ở đâu ra mà tự tin quá vậy! Thật sự là rất muốn đập vào mặt hắn a!!!
Thế là, hảo cảm mà Tiếu Lang vừa mới kiến dựng lên đối với Vương Mân, bởi vì mấy chữ như vậy của đối phương, bùm một cái bể tan tành…
☆ ☆ ☆
Sau khi ăn xong, Vương Mân cùng Tiếu Lang trở về ký túc xá.
Giống như mỗi lần có Vương Mân ở bên cạnh, tốc độ làm bài tập của Tiếu Lang có thể tăng lên gấp hai ba lần. Chỉ trong ba giờ tập trung cao độ giải quyết bài tập, đã muốn nhanh chóng giải quyết hơn một nửa.
Mười giờ hơn, Tiếu Lang liền cảm thấy mệt mỏi, Vương Mân ở bên cạnh xem cậu làm bài, nhìn thấy Tiếu Lang ngáp, liền hỏi “Mệt sao?"
Tiếu Lang “Ừ…"
Vương Mân “Vậy đi ngủ trước đi, mai dậy sớm một chút mới làm tiếp vậy."
Tiếu Lang cầm cốc kèm theo bàn chải đánh răng đi phòng vệ sinh tập thể súc miệng rửa mặt, mơ hồ nghe thấy trong phòng vệ sinh phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt của ván cửa lay động, liền vảnh tai lắng nghe, lại không nghe thấy cái gì. Trong lúc nhất thời linh quang chợt lé, buồn ngủ cũng bị hù đi mất dạng.
Hôm nay là ngày thứ năm của tuần lễ nghỉ Quốc Khánh, toàn bộ ký túc xá, suốt mấy tầng lầu cơ hồ không có người nào. Giờ phút này trong phòng vệ sinh, ngoại trừ thanh âm của tiếng nước nhiễu tí tách của một cái vòi nước không được khóa kỹ ra, hầu như là hoàn toàn yên tĩnh.
Tiếu Lang run rẩy bắt đầu đánh răng, vừa có một chút gió thổi cỏ lay liền cảm giác da gà xóat xoát dựng thẳng lên, cậu vội vàng rửa mặt qua loa một lát, lập tức nhào nhào té chạy trở về phòng.
Vương Mân thấy bộ dạng thất kinh hồn vía của cậu, mới hỏi “Làm sao thế?"
Tiếu Lang ngại ngùng không dám nói ra là mình sợ hãi, chỉ có lệ một câu liền run rẩy cả người kéo chăn mền ra lập tức chui vào. Chờ nằm xuống rồi, tâm cũng bắt đầu an lại, mới nhớ ra… hình như bản thân còn phải đi tiểu thì phải… vừa rồi căng thẳng khẩn trương, liền quên béng mất tiêu, 囧.
Quên đi, nhịn một chút, ngủ rồi sẽ không thấy mắc nữa… Tiếu Lang nghĩ như vậy, liền vùi đầu ngủ.
Đợi đến lúc tỉnh lại thì, Tiếu Lang liền phát giác bản thân thật… bi kịch. Bởi vì lúc này trời vẫn còn chưa sáng, cũng vẫn chưa đến lúc tờ mờ sáng nữa là, phỏng chừng vẫn còn đang nửa đêm. Nhưng là, cậu là vì mót mà tỉnh dậy!!
Vương Mân đang mơ mơ màng màng ngủ, nghe thấy thanh âm kêu la ai oán của Tiếu Lang lảng vảng quanh tai, một lúc lâu xác nhận rồi, mới phát hiện Tiếu Lang đúng là đang kêu mình.
“Nửa đêm nửa hôm… làm sao vậy?"
Tiếu Lang thấy Vương Mân tỉnh dậy, mới ló đầu vươn ra khỏi ổ chăn một chút “Vương Mân, tui muốn đi WC…"
Vương Mân “Vậy đi đi a."
Tiếu Lang nhỏ giọng hừ hừ, không nói gì nữa.
Vương Mân giống như còn đang ngủ chưa tỉnh, hơi hơi nheo mắt lại, cảm giác trên người mình bị một đạo tầm mắt không thể xem nhẹ trừng đến khủng hoảng, cậu bèn ngồi dậy mở đèn, quả nhiên trông thấy Tiếu Lang đang nhìn mình, biểu tình hết sức tội nghiệp, ánh mắt u oán vô cùng.
Vương Mân “…đi."
Tiếu Lang mím chặt môi bò ra khỏi ổ chăn, tay chân trần trụi, nơm nớp lo sợ theo sát sau Vương Mân.
Bên ngoài hành lang là một mảnh tối om, chỉ có một chút ánh sáng mỏng manh vọng ra từ ngọn đèn trong phòng vệ sinh. Vương Mân theo Tiếu Lang đi WC, sẵn tiện bản thân cũng giải quyết một chút. Mãi cho đến lúc cậu xong xuôi rồi, tay cũng rửa sạch sẽ, mới thấy Tiếu Lang lọ mọ đi ra, đủ thấy người này nhịn lâu tới cỡ nào rồi.
Vương Mân vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay vỗ vỗ cái đầu xù xù của Tiếu Lang “Cậu đúng là nhát gan."
Tiếu Lang tự biết hơn nửa đêm gọi người ta thức dậy, bản thân đã không đúng rồi, cho nên cúi đầu ủ rủ không phản bác lại lời nào. Run rẩy lê bước trở về ký túc xá, đang định chui trở lại ổ chăn trên giường mình, thì thấy Vương Mân kéo chăn của mình ra, hỏi “Có muốn ngủ chung không?"
Tiếu Lang sửng sốt, lập tức ý thức được Vương Mân đây là tốt bụng muốn giúp mình. Lúc này cậu đã trở nên choáng váng, lại thêm sợ hãi vô cùng, cũng không dám ra vẻ ta đây nữa, mặc kệ theo bản năng sai bảo lập tức nhào tới chỗ Vương Mân.
Vương Mân nhích nhích thân mình ra một chút, bảo “Cậu ngủ bên trong đi."
Tiếu Lang chui vào ổ chăn, giường đơn ký túc xá cung cấp rất nhỏ, cũng may cả hai người không ai thuộc dạng béo tốt, nghiêng người một chút lại có thể vừa vặn nằm hai người.
Vương Mân đẩy Tiếu Lang vào trong, để cậu ta nằm giữa mình và bức tường, Tiếu Lang rụt người trong chốc lát, lại ngửi được trên chăn của Vương Mân có cái loại hương vị hệt như mùi của sữa tắm mà cậu ta dùng trên người, đột nhiên lại cảm thấy rất có cảm giác an toàn, thế là, chỉ nằm một chút, liền chìm vào giấc ngủ.
☆ ☆ ☆
Ngủ một giấc thẳng tới hừng đông, lúc tỉnh lại Tiếu Lang còn có chút không rõ ràng lắm, Vương Mân nửa nằm nửa ngồi xem tiểu thuyết, sau lưng cậu ta kê hai cái gối nằm, một cái vốn là ở bên giường của Tiếu Lang, phỏng chừng là sau khi tỉnh lại sẵn tay cầm sang đây dùng.
Mà bản thân Tiếu Lang, thì lại gối đầu lên ngực của Vương Mân, đối phương một tay buông hờ khoác lên vai của cậu, thoạt nhìn tựa như đang ôm lấy Tiếu Lang.
Mãi một hồi lâu, Tiếu Lang mới nhớ tới chuyện xảy ra nửa đêm hôm qua, theo bản năng đưa tay kéo kéo mền, cảm giác dưới tay là chất liệu mềm mại của vải… Sau đó, Tiếu Lang kinh ngạc phát hiện bản thân một tay đang ôm lấy thắt lưng Vương Mân, thảo nào Vương Mân mặc dù tỉnh cũng vẫn giữ tư thế nằm…
Đột nhiên cảm giác thẹn thùng, hai bên má của cậu cũng có chút nóng lên.
Vương Mân nhìn thấy Tiếu Lang khẽ nhúc nhích, bèn đặt sách xuống nhìn cậu ta.
Tiếu Lang ngước mắt lên nhìn về phía Vương Mân, Vương Mân liền thuận tay sờ sờ tóc cậu, hỏi “Ngủ ngon không?"
“Ừ…" Tiếu Lang ngồi dậy, nhìn Vương Mân vẫn như cũ nửa nằm nửa ngồi, bên dưới lớp áo ngủ thùng thình bằng vải bông là làn da thịt mạch sắc. Cổ áo ngủ rất lớn, lộ ra xương quai xanh thon dài của thiếu niên.
Tiếu Lang đưa tay nhấn nhấn cơ thể của Vương Mân, kinh ngạc thốt lên “Ông cư nhiên có cơ ngực!"
Vương Mân “Ừ, tớ có rèn luyện."
Tiếu Lang “Ông mặc quần áo, nhìn sơ qua thực sự là một chút cũng không thấy được…"
Vương Mân ăn miếng trả miếng, đưa tay nhéo nhéo thắt lưng Tiếu Lang, trêu tức nói “Một đống thịt ba rọi."
Tiếu Lang kéo kéo chiếc áo ngủ trắng khoác bên ngoài, đưa tay sờ sờ “kê bắp" của mình, nhất thời buồn bực “Uy! Rõ ràng mỗi ngày ông đều ăn giống như tui ngủ giống như tui, còn cùng tui lên lớp học giống nhau, ông lấy đâu ra thời gian để rèn luyện vậy?"
Vương Mân nói “Sáng sớm lúc mới rời giường, thể dục lúc nghỉ giữa tiết, buổi tối trước khi ngủ."
Tiếu Lang “…"
Vương Mân nằm nghiêng người, dùng cánh tay chống đầu nhìn Tiếu Lang, mở miệng giải thích “Sau khi thức dậy thì làm động tác nằm ngửa bật dậy chừng năm phút, lúc nghỉ giữa tiết ra sân thể dục, chỗ đó có mấy cái xà đơn xà kép, làm vài động tác đơn giản nâng lên hạ xuống, buổi tối trước khi ngủ hít đất năm phút."
Tiếu Lang ngẫm nghĩ lại thật cẩn thận, quả thực đúng là Vương Mân có làm mấy cái này, bất quá mấy động tác rèn luyện này đều có thời gian rất ngắn, nếu như không chú ý cẩn thận, căn bản là không có ấn tượng…
Tiếu Lang nắm tay lại, nói như tuyên thệ “Được, từ hôm nay trở đi tui cũng phải rèn luyện cơ ngực cơ bụng!" Dứt lời liền lập tức hành động, một hơi làm hơn năm mươi cái nằm ngửa bật dậy, thẳng đến lúc không bật dậy nổi nữa, lập tức liền nằm vật xuống gối đầu, thở hồng hộc.
Vương Mân cười tủm tỉm nhìn cậu ta, nhắc nhở “Đừng có ngừng, mới một phút rưỡi thôi."
Tiếu Lang “…."
Ngọ nguậy ngóc dậy làm thêm mười mấy cái, Tiếu Lang cảm giác được bản thân thiếu điều muốn ói ra, khó chịu muốn chết “Mấy, mấy phút rồi…"
Vương Mân “Hai phút rưỡi."
“…" má ơi, chính mình làm thử mới biết liên tục nằm ngửa bật dậy năm phút đồng hồ có bao nhiêu là bi kịch… Tiếu Lang có chút hổn hển gào lên “Ông làm thử xem!"
Vương Mân tháo xuống đồng hồ đeo tay đưa Vương Mân, sau đó hai tay đặt sau gáy ôm lấy đầu, không vội không chậm bắt đầu làm.
“Một phút… Hai phút… Ba phút…" Tiếu Lang khiếp sợ nhìn động tác của Vương Mân, một cái lại một cái, tựa như là tần suất của máy móc vậy, một chút cũng không thay đổi tốc độ.
Vương Mân nhận thấy Tiếu Lang nhìn mình hoảng sợ, vừa tập vừa dành thời gian nói với cậu “Từ nhỏ tớ đã tập như vậy, lâu dần thành thói quen rồi."
Tiếu Lang rối rắm, nói “Từ nhỏ? Ông thực sự là có nghị lực a!"
Vương Mân giải thích “Dinh dưỡng sư của nhà bảo, rèn luyện từ nhỏ thì đường nét cơ thể mới có thể trở nên lưu sướng, đợi đến lúc mập ra thịt mới luyện sẽ trở thành mấy kẻ có cơ bắp, nhìn rất là cồng kềnh, hơn nữa còn dễ dàng bị hại ngược lại."
Tiếu Lang “Giống như Dương Sùng Kiệt vậy hả!? Tên đó thoạt nhìn giống như là mạnh mẽ hơn ông rất nhiều a!"
Vương Mân “Cậu nói sức mạnh sao? Cậu ta gồng tay với tớ, ba lần thua ba."
“…" Tiếu Lang “Nói vậy tức là sức chịu đựng của ông cũng rất tốt đúng không?"
Vương Mân “Chắc là vậy."
Tiếu Lang trợn mắt trừng trừng “Vậy tại sao ông không báo danh chạy 10,000m!!"
“Ồ," Vương Mân chớp chớp mắt mấy cái, nói “Bởi vì lấy huy chương chạy cự ly ngắn (huy chương mà Hoa Hải phát là mạ vàng) tương đối nhẹ nhàng hơn, chạy 100m cùng 200m liền có hai cái huy chương, chạy 10,000m mới một cái, tính ra lỗ."
Tiếu Lang “%&%¥. . ."
______________________
.
Tác giả :
Hi Hòa Thanh Linh