[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội
Chương 322: Chết sống bất luận
Địch Nhất và Địch Tam còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, bám đuôi một thời gian, lặng lẽ ra tay ám toán bắt giữ một hai người, thẩm vấn một chút, biết là Phương Khinh Trần nhúng tay vào việc này, hai người đâu còn ngồi được.
Thủ hạ của Tiêu Thanh Thương và Triệu Thần tuy rằng đều rất thông minh, nhưng võ công đâu thể nào so với hai cao thủ đứng đầu này. Địch Nhất và Địch Tam cũng chẳng phải anh hùng hảo hán quang minh chính đại thích ra tay chính diện gì, chuyên sử ám chiêu ám toán từng kẻ phía sau, tự nhiên đều dễ như trở bàn tay.
Để phòng vạn nhất, hai người họ trói những người khác rồi tùy tiện nhét vào chỗ bí mật, mang hai đầu lĩnh này, lặng yên lẻn lại gần. Nhưng thấy Phương Khinh Trần và Địch Cửu giằng co đối chọi, cục diện khẩn trương nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể dốc sức đánh một trận, họ đâu còn dám tiếp tục ẩn nấp. Địch Nhất ném con tin ra, tỏ rõ thân phận, mà Địch Tam thì sớm lặng yên lùi về sau, đi trông coi những người bị bắt khác.
Phương Khinh Trần nghía hai người đáng thương nằm dài dưới đất không thể động đậy, trong lòng hiểu những người khác chỉ sợ toàn rơi vào tay Địch Tam vẫn chưa chịu lộ diện. Tính mạng của ngần ấy con tin, nếu y không ngó ngàng, hai người Tiêu Thanh Thương và Triệu Thần, chẳng ai chịu bỏ qua cho y.
Vừa nghĩ điều này, trong lòng tức giận. Hai người này dọc đường lặng lẽ đuổi theo, sao không ai chịu nhắc nhở y một tiếng? Trương Mẫn Hân đi làm gì rồi? Cho dù giận dỗi, không chịu nói chuyện với y, thời điểm thế này cũng không thể lấy chuyện mấu chốt như vậy ra đùa giỡn chứ!
Kỳ thật chuyện này đám Trương Mẫn Hân rất oan uổng. Đám người họ chỉ biết xem hình ảnh mình quan tâm. Trước kia ngẫu nhiên nhìn Địch Tam và Địch Nhất, bất quá là vì nhìn A Hán, từ khi Địch Cửu đưa Phó Hán Khanh đi, đám Trương Mẫn Hân căn bản không để ý Địch Tam và Địch Nhất làm gì nữa, tự nhiên cũng chẳng cách nào sớm nhắc nhở Phương Khinh Trần.
Nếu không phải bản thân Phương Khinh Trần tai mắt xuất chúng, tính cảnh giác cao, sớm phát hiện Địch Nhất, chuẩn bị tâm lý thích đáng, chỉ sợ thật sự phải bị dọa hết hồn.
Lúc này y ở bên lãnh nhãn nhìn Địch Nhất và Địch Cửu đối thoại, trong lòng biết nếu còn muốn đơn thuần dùng võ lực không lưu hậu hoạn giải quyết chuyện này, đã là không khả thi. Võ công của Địch Nhất tuy không đủ để tạo thành uy hiếp với y, nhưng nếu liên thủ cùng Địch Cửu thì mình không thể không đau đầu, huống chi trong tối còn có một Địch Tam đang nắm một đống con tin chờ ở bên kia, mà y chỉ lẻ loi một mình.
Việc đã đến nước này…
Y nhướng mày, nét cười thản nhiên bên môi, xoay người xuống ngựa, tùy tay một chưởng vỗ trên mình ngựa, bảo mã bị đau, nhanh như chớp lao đi xa tít.
Phương Khinh Trần lúc này mới quay đầu cười với Địch Cửu, nhìn như đã thu hết sát khí, đang chuẩn bị trò chuyện với y. Nhưng nơi này tươi cười chợt hiện, bên kia đã trực tiếp khoát tay, đánh ra một chưởng!
Bắt đầu từ khi Phương Khinh Trần tỏ ý với Địch Cửu muốn ra tay dùng sức mạnh, nội tức đã vận chuyển như nước, khí cơ toàn thân đều từng chút tràn đầy, cho đến khi *** khí thần đạt đến đỉnh, một chưởng này tập kích, khí thế phong mang, đã là tụ tập công lực bình sinh, anh hùng đương thời, ai lại có thể chắn thẳng mũi nhọn này?
Loại sự tình không tuyên mà chiến, đánh lén ám toán này, Địch Cửu và Địch Nhất xuất thân ảnh vệ cũng sớm đã thành thói quen. Ngoài mặt hai người thong dong đối thoại, lại âm thầm đều đề khí phòng bị, chỉ cần Phương Khinh Trần vừa động là có thể lập tức tiền hậu giáp kích, tùy cơ ứng biến.
Nhưng mà, họ đều không nghĩ đến, một kích toàn lực sau khi tích thế lâu dài này, đánh không phải Địch Cửu một lòng muốn đến Tiểu Lâu, cũng không phải Địch Nhất võ công kém hơn, có thể chế phục trước một bước, lại là cỗ xe ngựa kia, là người hôn mê trong xe, căn bản không thể bảo hộ bản thân kia!
Một chưởng này của Phương Khinh Trần, đủ để làm cả cỗ xe ngựa lẫn người trong xe cùng nhau tan thành phấn!
Địch Nhất quát to một tiếng, trên mặt Địch Cửu chợt nổi lên một cỗ ửng hồng khác thường.
Trường kiếm của Địch Nhất ra khỏi vỏ, người kiếm hợp nhất phóng lên, một kiếm chỉ thẳng hậu tâm Phương Khinh Trần, lại là công chỗ địch tất cứu, muốn bức y thu tay quay người!
Phương Khinh Trần căn bản không thèm đếm xỉa, mặc Địch Nhất phi kiếm tập kích, một chưởng kia vẫn dùng hết toàn lực đánh về phía xe ngựa, chỉ là nháy mắt khi mũi kiếm sát người ấy, người chợt lướt cực nhẹ, tránh được chỗ yếu hại.
Sau một tiếng nổ lớn, ba bóng người chợt hợp lại phân, bụi mù tràn ngập, thế nhưng cả cỗ xe ngựa Địch Cửu bảo vệ sau người, vậy mà không hề lắc lư. Phương Khinh Trần lại theo tiếng lướt ra sau, lui hơn một trượng, nhẹ nhàng hạ đất, thân hình phiêu dật linh động, chẳng hề có dáng vẻ như bị vây hạ phong.
Địch Cửu ra tay mau lẹ như điện, đúng là phát sau mà đến trước, kịp thời hoành chưởng cản lại, cùng Phương Khinh Trần mạnh mẽ đối một chưởng.
Ngực Phương Khinh Trần có máu tươi nổi bật, đã chầm chậm ngấm lên bạch y.
Y là người trong Tiểu Lâu, *** thần lực hơn người, vốn không để bụng thương đau của thân thể. Chỉ là một kiếm này của Địch Nhất, kiếm khí vẫn tổn thương tâm mạch y, lại kéo ra một kiếm xuyên ngực lúc trước Triệu Vong Trần đâm, cùng với vết thương cũ khi Sở Nhược Hồng ý đồ moi tim y, đau đớn đột nhiên đến này rốt cuộc vẫn làm sắc mặt Phương Khinh Trần hơi tái nhợt.
Địch Nhất trường kiếm như hồng, kèm theo một chuỗi huyết ảnh, lướt vào xe bế Phó Hán Khanh phanh xe mà ra, lên xuống ba lần đã lướt ra ngoài mấy trượng, lúc này mới quay người, nhìn Phương Khinh Trần đầy giận dữ: “Ngươi điên rồi?"
Nhưng Phương Khinh Trần cả mắt cũng không chớp, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Địch Cửu: “Người điên, là y."
Địch Cửu tay phải mềm nhũn buông thõng trước người, tay trái bụm miệng, kẽ ngón tay rướm máu tươi, với tính tình kiên nhẫn như y, lại không nhịn được máu tươi phun trào, nôn ra từng búng máu, dù dùng tay bịt chặt cũng không che được, không ngăn được.
Vốn đối với Địch Cửu mà nói, so đấu nội lực chính là phương thức chiến đấu không khôn ngoan nhất, huống chi vì che chở xe ngựa phía sau cùng Phó Hán Khanh trong xe, y không thể lùi về giảm bớt lực như Phương Khinh Trần, lại không thể để chân khí nội lực hai người đụng nhau tràn ra tứ phía, chỉ đành cố lấy thân thể mình, miễn cưỡng chịu đựng hết thảy lực lượng cuồng mãnh cương liệt.
Một chưởng giao kích, tay phải của y từ cổ tay đến ngón, xương cốt đã gãy rất nhiều chỗ, nội phủ càng bị thương nghiêm trọng. Chỉ là mấy năm qua, tất cả đau khổ tra tấn của thân thể đều thành thói quen thậm chí hoàn toàn coi thường, lúc này thương thế tuy nặng, thần dung lại không hề biến, lạnh lùng nhìn Phương Khinh Trần, trong mắt vẻ sắc lạnh đại thịnh. Chỉ là vẫn đang hộc máu, không thể nói thôi.
Y chậm rãi buông tay, không định che giấu việc mình trọng thương nữa, liên tiếp sặc ra mấy búng máu, lúc này mới chậm rãi thẳng lưng, dùng tay trái đã dính đầy máu tươi của mình mà cầm kiếm, từ từ chỉ Phương Khinh Trần: “Cho ta một lý do…"
Trên thân kiếm sát ý như thủy triều, khí cơ nhuệ liệt, xa xa vây Phương Khinh Trần: “Bằng không, khỏi cần ngươi bức, ta cũng phải giết ngươi!"
Y vốn là người cực lãnh tĩnh, nếu như trước mắt không thể dùng lực đối địch, y rất giỏi ẩn nhẫn, sau đó tìm kiếm cơ hội. Thế nhưng Phương Khinh Trần ra tay với Phó Hán Khanh không chút lưu tình, đã dễ dàng kích thích sự cuồng nộ của y!
Người kia ngu ngốc hơn, xuẩn hơn, bệnh nguy kịch hơn, thời gian hôn mê dài hơn, cũng không tới phiên kẻ khác đến đánh đến giết, đến tùy tiện đụng một đầu ngón tay!
Địch Cửu không chấp nhận được loại sự tình này, không nhịn được cơn giận này, năm đó y đã vì việc này mà phát điên, dưới tình huống bất lợi nhất, đi đối mặt với Dạ Xoa và tất cả địch nhân, hôm nay, y cũng sẽ vì nguyên nhân đồng dạng mà mất hết trấn định.
Trong xương cốt y đã có một cỗ hãn khí ngoan tuyệt, bằng không năm đó y cũng không thể vào lúc năm lao tám thương, công lực chưa phục, có thể giết sạch Dạ Xoa và đám người liên can, lại mang theo một người hôn mê bất tỉnh, xông ra biệt trang của Bất Động Minh vương.
Giờ này khắc này, trong miệng có máu, tay phải đã phế, nhưng y cố tình cầm kiếm khiêu chiến, sát ý ngập trời!
Phương Khinh Trần hờ hững nhìn sắc mặt y mang theo vẻ ửng hồng quỷ dị, nhìn tay phải buông thõng bên cạnh.
Đó hẳn là gãy xương với tính giập nát khá nghiêm trọng. Loại thương trình độ này, nếu không có cao thủ y đạo tiêu chuẩn Phong Kính Tiết tương trợ, chỉ sợ tay này cho dù không phế, sự linh mẫn về sau cũng kém xa ngày xưa.
“Lý do? Lý do chính là, ta không muốn ngươi chết. Tối thiểu, ta không muốn ngươi chết ở Tiểu Lâu."
Địch Nhất phẫn nộ kêu một tiếng: “Nhưng ngươi lại muốn y chết?!"
“Chúng ta đã nói với các ngươi bao nhiêu lần! Y ngủ tốt hơn là tỉnh lại, chết còn tốt hơn là sống! Nhưng các ngươi nhất định không nghe! Hiện tại y sống, khác gì đã chết, lại phải mệt mọi người các ngươi cả đời không được giải thoát. Ta giết y, thành toàn cho y, cũng trả tự do cho các ngươi!"
“Chúng ta nguyện ý bị y liên lụy, liên quan gì đến ngươi? Y chỉ đang ngủ, không phải chết, y sống rất tốt, trừ không chịu tỉnh thì khỏe mạnh hơn đại đa số, ngươi đâu phải y, làm sao ngươi biết y muốn chết? Ngươi bằng vào cái gì mà nói ngươi là đang thành toàn?"
Địch Nhất phẫn nộ đến mức cả cánh tay cầm kiếm cũng hơi run, nhưng cánh tay đang ôm Phó Hán Khanh kia lại thủy chung ổn định.
“Bằng ta là đồng môn của y, bằng ta biết rõ cấm kỵ của Tiểu Lâu, bằng ta hiểu rõ chân tướng các ngươi vĩnh viễn không thể tưởng tượng…" Phương Khinh Trần bỗng nhiên thở dài, lại cười lắc đầu: “Ta lại đi phí công phu giải thích loại sự tình này với các ngươi, thật là buồn cười…"
Địch Cửu cầm kiếm, rảo bước bức đến: “Ta mặc kệ cái gọi là chân tướng và cấm kỵ kia của ngươi, ta chỉ biết, ngươi muốn giết y, thì ta giết ngươi!"
Thủ hạ của Tiêu Thanh Thương và Triệu Thần tuy rằng đều rất thông minh, nhưng võ công đâu thể nào so với hai cao thủ đứng đầu này. Địch Nhất và Địch Tam cũng chẳng phải anh hùng hảo hán quang minh chính đại thích ra tay chính diện gì, chuyên sử ám chiêu ám toán từng kẻ phía sau, tự nhiên đều dễ như trở bàn tay.
Để phòng vạn nhất, hai người họ trói những người khác rồi tùy tiện nhét vào chỗ bí mật, mang hai đầu lĩnh này, lặng yên lẻn lại gần. Nhưng thấy Phương Khinh Trần và Địch Cửu giằng co đối chọi, cục diện khẩn trương nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể dốc sức đánh một trận, họ đâu còn dám tiếp tục ẩn nấp. Địch Nhất ném con tin ra, tỏ rõ thân phận, mà Địch Tam thì sớm lặng yên lùi về sau, đi trông coi những người bị bắt khác.
Phương Khinh Trần nghía hai người đáng thương nằm dài dưới đất không thể động đậy, trong lòng hiểu những người khác chỉ sợ toàn rơi vào tay Địch Tam vẫn chưa chịu lộ diện. Tính mạng của ngần ấy con tin, nếu y không ngó ngàng, hai người Tiêu Thanh Thương và Triệu Thần, chẳng ai chịu bỏ qua cho y.
Vừa nghĩ điều này, trong lòng tức giận. Hai người này dọc đường lặng lẽ đuổi theo, sao không ai chịu nhắc nhở y một tiếng? Trương Mẫn Hân đi làm gì rồi? Cho dù giận dỗi, không chịu nói chuyện với y, thời điểm thế này cũng không thể lấy chuyện mấu chốt như vậy ra đùa giỡn chứ!
Kỳ thật chuyện này đám Trương Mẫn Hân rất oan uổng. Đám người họ chỉ biết xem hình ảnh mình quan tâm. Trước kia ngẫu nhiên nhìn Địch Tam và Địch Nhất, bất quá là vì nhìn A Hán, từ khi Địch Cửu đưa Phó Hán Khanh đi, đám Trương Mẫn Hân căn bản không để ý Địch Tam và Địch Nhất làm gì nữa, tự nhiên cũng chẳng cách nào sớm nhắc nhở Phương Khinh Trần.
Nếu không phải bản thân Phương Khinh Trần tai mắt xuất chúng, tính cảnh giác cao, sớm phát hiện Địch Nhất, chuẩn bị tâm lý thích đáng, chỉ sợ thật sự phải bị dọa hết hồn.
Lúc này y ở bên lãnh nhãn nhìn Địch Nhất và Địch Cửu đối thoại, trong lòng biết nếu còn muốn đơn thuần dùng võ lực không lưu hậu hoạn giải quyết chuyện này, đã là không khả thi. Võ công của Địch Nhất tuy không đủ để tạo thành uy hiếp với y, nhưng nếu liên thủ cùng Địch Cửu thì mình không thể không đau đầu, huống chi trong tối còn có một Địch Tam đang nắm một đống con tin chờ ở bên kia, mà y chỉ lẻ loi một mình.
Việc đã đến nước này…
Y nhướng mày, nét cười thản nhiên bên môi, xoay người xuống ngựa, tùy tay một chưởng vỗ trên mình ngựa, bảo mã bị đau, nhanh như chớp lao đi xa tít.
Phương Khinh Trần lúc này mới quay đầu cười với Địch Cửu, nhìn như đã thu hết sát khí, đang chuẩn bị trò chuyện với y. Nhưng nơi này tươi cười chợt hiện, bên kia đã trực tiếp khoát tay, đánh ra một chưởng!
Bắt đầu từ khi Phương Khinh Trần tỏ ý với Địch Cửu muốn ra tay dùng sức mạnh, nội tức đã vận chuyển như nước, khí cơ toàn thân đều từng chút tràn đầy, cho đến khi *** khí thần đạt đến đỉnh, một chưởng này tập kích, khí thế phong mang, đã là tụ tập công lực bình sinh, anh hùng đương thời, ai lại có thể chắn thẳng mũi nhọn này?
Loại sự tình không tuyên mà chiến, đánh lén ám toán này, Địch Cửu và Địch Nhất xuất thân ảnh vệ cũng sớm đã thành thói quen. Ngoài mặt hai người thong dong đối thoại, lại âm thầm đều đề khí phòng bị, chỉ cần Phương Khinh Trần vừa động là có thể lập tức tiền hậu giáp kích, tùy cơ ứng biến.
Nhưng mà, họ đều không nghĩ đến, một kích toàn lực sau khi tích thế lâu dài này, đánh không phải Địch Cửu một lòng muốn đến Tiểu Lâu, cũng không phải Địch Nhất võ công kém hơn, có thể chế phục trước một bước, lại là cỗ xe ngựa kia, là người hôn mê trong xe, căn bản không thể bảo hộ bản thân kia!
Một chưởng này của Phương Khinh Trần, đủ để làm cả cỗ xe ngựa lẫn người trong xe cùng nhau tan thành phấn!
Địch Nhất quát to một tiếng, trên mặt Địch Cửu chợt nổi lên một cỗ ửng hồng khác thường.
Trường kiếm của Địch Nhất ra khỏi vỏ, người kiếm hợp nhất phóng lên, một kiếm chỉ thẳng hậu tâm Phương Khinh Trần, lại là công chỗ địch tất cứu, muốn bức y thu tay quay người!
Phương Khinh Trần căn bản không thèm đếm xỉa, mặc Địch Nhất phi kiếm tập kích, một chưởng kia vẫn dùng hết toàn lực đánh về phía xe ngựa, chỉ là nháy mắt khi mũi kiếm sát người ấy, người chợt lướt cực nhẹ, tránh được chỗ yếu hại.
Sau một tiếng nổ lớn, ba bóng người chợt hợp lại phân, bụi mù tràn ngập, thế nhưng cả cỗ xe ngựa Địch Cửu bảo vệ sau người, vậy mà không hề lắc lư. Phương Khinh Trần lại theo tiếng lướt ra sau, lui hơn một trượng, nhẹ nhàng hạ đất, thân hình phiêu dật linh động, chẳng hề có dáng vẻ như bị vây hạ phong.
Địch Cửu ra tay mau lẹ như điện, đúng là phát sau mà đến trước, kịp thời hoành chưởng cản lại, cùng Phương Khinh Trần mạnh mẽ đối một chưởng.
Ngực Phương Khinh Trần có máu tươi nổi bật, đã chầm chậm ngấm lên bạch y.
Y là người trong Tiểu Lâu, *** thần lực hơn người, vốn không để bụng thương đau của thân thể. Chỉ là một kiếm này của Địch Nhất, kiếm khí vẫn tổn thương tâm mạch y, lại kéo ra một kiếm xuyên ngực lúc trước Triệu Vong Trần đâm, cùng với vết thương cũ khi Sở Nhược Hồng ý đồ moi tim y, đau đớn đột nhiên đến này rốt cuộc vẫn làm sắc mặt Phương Khinh Trần hơi tái nhợt.
Địch Nhất trường kiếm như hồng, kèm theo một chuỗi huyết ảnh, lướt vào xe bế Phó Hán Khanh phanh xe mà ra, lên xuống ba lần đã lướt ra ngoài mấy trượng, lúc này mới quay người, nhìn Phương Khinh Trần đầy giận dữ: “Ngươi điên rồi?"
Nhưng Phương Khinh Trần cả mắt cũng không chớp, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Địch Cửu: “Người điên, là y."
Địch Cửu tay phải mềm nhũn buông thõng trước người, tay trái bụm miệng, kẽ ngón tay rướm máu tươi, với tính tình kiên nhẫn như y, lại không nhịn được máu tươi phun trào, nôn ra từng búng máu, dù dùng tay bịt chặt cũng không che được, không ngăn được.
Vốn đối với Địch Cửu mà nói, so đấu nội lực chính là phương thức chiến đấu không khôn ngoan nhất, huống chi vì che chở xe ngựa phía sau cùng Phó Hán Khanh trong xe, y không thể lùi về giảm bớt lực như Phương Khinh Trần, lại không thể để chân khí nội lực hai người đụng nhau tràn ra tứ phía, chỉ đành cố lấy thân thể mình, miễn cưỡng chịu đựng hết thảy lực lượng cuồng mãnh cương liệt.
Một chưởng giao kích, tay phải của y từ cổ tay đến ngón, xương cốt đã gãy rất nhiều chỗ, nội phủ càng bị thương nghiêm trọng. Chỉ là mấy năm qua, tất cả đau khổ tra tấn của thân thể đều thành thói quen thậm chí hoàn toàn coi thường, lúc này thương thế tuy nặng, thần dung lại không hề biến, lạnh lùng nhìn Phương Khinh Trần, trong mắt vẻ sắc lạnh đại thịnh. Chỉ là vẫn đang hộc máu, không thể nói thôi.
Y chậm rãi buông tay, không định che giấu việc mình trọng thương nữa, liên tiếp sặc ra mấy búng máu, lúc này mới chậm rãi thẳng lưng, dùng tay trái đã dính đầy máu tươi của mình mà cầm kiếm, từ từ chỉ Phương Khinh Trần: “Cho ta một lý do…"
Trên thân kiếm sát ý như thủy triều, khí cơ nhuệ liệt, xa xa vây Phương Khinh Trần: “Bằng không, khỏi cần ngươi bức, ta cũng phải giết ngươi!"
Y vốn là người cực lãnh tĩnh, nếu như trước mắt không thể dùng lực đối địch, y rất giỏi ẩn nhẫn, sau đó tìm kiếm cơ hội. Thế nhưng Phương Khinh Trần ra tay với Phó Hán Khanh không chút lưu tình, đã dễ dàng kích thích sự cuồng nộ của y!
Người kia ngu ngốc hơn, xuẩn hơn, bệnh nguy kịch hơn, thời gian hôn mê dài hơn, cũng không tới phiên kẻ khác đến đánh đến giết, đến tùy tiện đụng một đầu ngón tay!
Địch Cửu không chấp nhận được loại sự tình này, không nhịn được cơn giận này, năm đó y đã vì việc này mà phát điên, dưới tình huống bất lợi nhất, đi đối mặt với Dạ Xoa và tất cả địch nhân, hôm nay, y cũng sẽ vì nguyên nhân đồng dạng mà mất hết trấn định.
Trong xương cốt y đã có một cỗ hãn khí ngoan tuyệt, bằng không năm đó y cũng không thể vào lúc năm lao tám thương, công lực chưa phục, có thể giết sạch Dạ Xoa và đám người liên can, lại mang theo một người hôn mê bất tỉnh, xông ra biệt trang của Bất Động Minh vương.
Giờ này khắc này, trong miệng có máu, tay phải đã phế, nhưng y cố tình cầm kiếm khiêu chiến, sát ý ngập trời!
Phương Khinh Trần hờ hững nhìn sắc mặt y mang theo vẻ ửng hồng quỷ dị, nhìn tay phải buông thõng bên cạnh.
Đó hẳn là gãy xương với tính giập nát khá nghiêm trọng. Loại thương trình độ này, nếu không có cao thủ y đạo tiêu chuẩn Phong Kính Tiết tương trợ, chỉ sợ tay này cho dù không phế, sự linh mẫn về sau cũng kém xa ngày xưa.
“Lý do? Lý do chính là, ta không muốn ngươi chết. Tối thiểu, ta không muốn ngươi chết ở Tiểu Lâu."
Địch Nhất phẫn nộ kêu một tiếng: “Nhưng ngươi lại muốn y chết?!"
“Chúng ta đã nói với các ngươi bao nhiêu lần! Y ngủ tốt hơn là tỉnh lại, chết còn tốt hơn là sống! Nhưng các ngươi nhất định không nghe! Hiện tại y sống, khác gì đã chết, lại phải mệt mọi người các ngươi cả đời không được giải thoát. Ta giết y, thành toàn cho y, cũng trả tự do cho các ngươi!"
“Chúng ta nguyện ý bị y liên lụy, liên quan gì đến ngươi? Y chỉ đang ngủ, không phải chết, y sống rất tốt, trừ không chịu tỉnh thì khỏe mạnh hơn đại đa số, ngươi đâu phải y, làm sao ngươi biết y muốn chết? Ngươi bằng vào cái gì mà nói ngươi là đang thành toàn?"
Địch Nhất phẫn nộ đến mức cả cánh tay cầm kiếm cũng hơi run, nhưng cánh tay đang ôm Phó Hán Khanh kia lại thủy chung ổn định.
“Bằng ta là đồng môn của y, bằng ta biết rõ cấm kỵ của Tiểu Lâu, bằng ta hiểu rõ chân tướng các ngươi vĩnh viễn không thể tưởng tượng…" Phương Khinh Trần bỗng nhiên thở dài, lại cười lắc đầu: “Ta lại đi phí công phu giải thích loại sự tình này với các ngươi, thật là buồn cười…"
Địch Cửu cầm kiếm, rảo bước bức đến: “Ta mặc kệ cái gọi là chân tướng và cấm kỵ kia của ngươi, ta chỉ biết, ngươi muốn giết y, thì ta giết ngươi!"
Tác giả :
Lão Trang Mặc Hàn