[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh
Quyển 2 - Chương 31: Quyết định
Sự trầm mặc như chết chóc giằng co một lúc, Địch Cửu mới nhàn nhạt nói với Địch Nhất và Địch Thất: “Các ngươi đi đi."
Hai người im lặng lui ra, nhưng không ai thật sự nghe lời mà về nghỉ ngơi.
Khi Địch Nhất lông tóc vô thương bước ra Thiên Vương điện, đã dẫn đến ánh mắt thoáng ngạc nhiên của chúng ảnh vệ, Địch Nhất không nói không rằng, lẳng lặng đi qua, sóng vai đứng chung với họ, mà Địch Thất thì quay người rảo bước, chỉ chốc lát sau đã dẫn theo tám ảnh vệ chờ ở Thiên Ngoại thiên một lần nữa quay về, tổng cộng mười chín người, lẳng lặng canh ngoài Thiên Vương điện.
So với sự im lặng túc mục ngoài điện, không khí trong điện không được tốt lắm.
Dao Quang lạnh lùng trừng Phó Hán Khanh: “Ngươi làm việc đều không cân nhắc hậu quả sao? Hiện tại chắc chắn có mười chín cao thủ cao nhất đang thủ bên ngoài, chờ quyết định của ngươi?"
“Vậy thì có vấn đề gì?" Phó Hán Khanh không mảy may thấy bối rối “Nếu họ muốn, cứ giúp họ một chút là được."
“Vậy còn biện pháp gì có thể kiềm chế họ? Họ ở trong thần giáo đã chịu khổ không ít, oán hận chất chứa, ai biết sẽ gây ra phong ba gì, đó là mười chín cao thủ cao nhất, không phải mười chín ông nông dân đâu." Dao Quang tức giận nói.
“Vì sao nhất định phải kiềm chế họ?" Phó Hán Khanh không hiểu “Mỗi người họ nhận đều là giáo dục của giáo chủ, những người có thể sống đến bây giờ đều là tốt nhất. Họ võ công giỏi, trí mưu mạnh, thạo quyền mưu, thông binh pháp, văn võ tạo hài đều cao, người như thế, các ngươi cứ vây hãm ở đây, dùng họ như vệ sĩ thế thân? Các ngươi không cảm thấy, ngần ấy năm qua, Ma giáo vẫn đánh không lại các đại môn phái, có quan hệ rất lớn với phương pháp dùng người của các ngươi sao?"
Mọi người bất giác đều sửng sốt, nếu Phó Hán Khanh nói nhân quyền, đạo đức, từ bi, thiện tâm mấy lời thế này với họ, khẳng định đều bị xem là gió thoảng bên tai, một chữ cũng chẳng nghe lọt, nhưng phân tích như vậy lại khiến người không thể không nghe. Kỳ thật đạo lý này, người có chút kiến thức đều biết, chỉ là ngần ấy năm qua, truyền thống của Ma giáo vẫn như thế, không tiện sửa đổi. Huống chi, nhân tài cao nhất như vậy, nếu thật muốn dùng hết, cũng nhất thiết phải cho đủ quyền thế địa vị, nhưng bát vương tranh quyền đoạt thế lẫn nhau đã đủ kịch liệt, ai còn muốn thêm mấy người đến chia bớt quyền lợi trên tay, bởi vậy, rốt cuộc không một ai nghĩ sâu thêm một tầng vấn đề này.
Mạc Ly thở dài: “Giáo chủ nói quả là có đạo lý, nhưng giáo chủ mới nhập giáo, không như những người đã ở trong giáo nhiều năm chúng ta, cho nên ngươi không bị quy củ truyền thống trong giáo trói buộc, cũng không lo lắng thiết luật trong giáo, nhưng mà, họ ngần ấy năm chịu hết khổ nạn nhục nhã, hiện tại chỉ sợ chưa chắc sẽ toàn tâm toàn ý hiệu trung vì thần giáo."
Phó Hán Khanh cúi đầu, sờ sờ mũi, ừm một tiếng mới hỏi: “Trên đời này, có người toàn tâm toàn ý hiệu trung cho thần giáo sao?"
Y nở một nụ cười, ngưng mắt nhìn mọi người: “Có trung thành như vậy sao?"
Mấy người hoặc nhiều hoặc ít, sắc mặt đều hơi cứng, rõ ràng lời phản bác ở ngay bên miệng, rốt cuộc không ai nói nên lời, không thể báo ra một người, chân chính toàn tâm toàn ý hiệu trung cho thần giáo, trong đó bao gồm chính họ.
“Khi ngươi yêu cầu người khác trung thành, bản thân phải chăng cũng nên bỏ ra gì đó. Khi ông chủ muốn người làm dụng tâm làm việc, ít nhất phải có thể trả đủ tiền công. Nếu không người làm chạy tới nhà khác làm việc, cũng chẳng thể trách người ta." Phó Hán Khanh cười nói “Cho họ đủ tự do, để họ lựa chọn, nguyện ý lưu lại, cho họ đủ không gian, để họ có thể phát huy thực lực, Ma giáo có rất nhiều quyền lực, địa vị, tài phú, chỉ cần họ có thể bỏ ra nỗ lực tương ứng, chỉ cần họ biểu hiện đủ năng lực, chỉ cần họ có thể chứng minh mình có tư cách này, có thể làm ổn vị trí tương ứng hơn bất cứ ai, thế thì đem chuyện trọng yếu, quyền vị trọng yếu, giao phó cho người có khả năng, không phải càng tiện hơn so với giao cho người tầm thường sao? Không muốn lưu lại cũng không cần quá lo lắng, họ từ nhỏ lớn lên tại Ma giáo, chưa chắc có thể thích ứng cách sống bên ngoài, cho dù có thể thích ứng, họ biết rõ Ma giáo cường đại, sẽ không dễ dàng trở thành địch nhân của Ma giáo. Họ thậm chí cần chúng ta giúp họ che giấu thân phận, bằng không chính đạo cũng thế, quan phủ các nước cũng thế, đều không thể chấp nhận người đã sống trong Ma giáo mấy chục năm, dung nhập cuộc sống của họ."
Bích Lạc yên lặng nhìn y, qua một lúc mới hỏi: “Đây là phương thức thay đổi của ngươi sao? Ngươi muốn bắt đầu làm từ điểm này, bắt đầu theo tâm ý của ngươi, đến thay đổi thần giáo sao?"
Phó Hán Khanh rùng mình, người trên đời này nghĩ mọi chuyện sao toàn phức tạp như vậy, thay đổi thần giáo, là công trình phức tạp mà khổng lồ cỡ nào. Y mở miệng muốn nói, ta bất quá là thấy Địch Nhất quá khổ sở, bèn thuận tay giúp đỡ, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt mất, đoán chừng nói như vậy, người ta không tin, y bị xem thường, người ta tin, y sẽ bị giáo huấn mất.
Bích Lạc nhàn nhạt nói: “Nếu là như thế, ta không ngại để ngươi thử, những ảnh vệ này đều là nhân tài đứng đầu, nếu được họ thật lòng tương trợ, với ngươi mà nói, cũng là lực lượng cực lớn, chẳng qua, họ đều là người lớn lên dưới thủ đoạn dạy dỗ thiết huyết của Ma giáo, trong lòng họ liệu có biết đội ơn báo đáp, hay một khi thoát hết gông xiềng liền tùy ý làm bậy, thậm chí vong ân phụ nghĩa, lấy oán báo ơn, không ai có thể nói chắc."
Phó Hán Khanh nhịn rồi lại nhịn, vẫn hơi không nhịn nổi, rốt cuộc hỏi: “Các ngươi trước khi ra tay giúp người nhất định phải suy xét đối phương liệu có báo ơn, có thể báo được bao nhiêu sao?"
Dao Quang cười khẩy một tiếng: “Thứ nhất, ta chưa bao giờ giúp người, nếu ta giúp người, thế khẳng định là có mưu đồ."
Tiêu Thương cười buông tay: “Ta không đi hại người, người ta sẽ đốt hương."
Bích Lạc thản nhiên đáp: “Nếu không liên quan đến được mất của ta và hưng vong của thần giáo, vì sao ta phải đi giúp người."
Phó Hán Khanh lại sờ mũi, cúi đầu không nói gì.
Mạc Ly nhíu chặt chân mày: “Ngươi nhất định phải giúp mọi người đả thông kinh mạch."
Phó Hán Khanh thấp giọng nói: “Không phải ta cố ý muốn giúp họ đả thông kinh mạch đâu, ngay từ đầu ta đã nhìn ra, công pháp họ luyện có vấn đề, nhưng không ai nói, ta tự nhiên là mừng được thanh nhàn bớt việc, nhưng nhìn Địch Nhất thảm như vậy, ta cũng không thể vờ như không thấy, bèn giúp một chút, nếu những người khác hy vọng ta giúp cả họ, ta dường như cũng không có lý do gì để cự tuyệt."
Y nói thật đơn giản, Địch Cửu nghe mà vẻ mặt thoáng lạnh: “Ngươi ngay từ đầu đã nhìn ra, làm sao nhìn được?"
“Đương nhiên nhìn được, ta nói rồi, thiên hạ không có võ công ta không biết, ngày đầu tiên gặp họ, họ đã đồng thời tấn công ta."
Dao Quang hơi tái mặt: “Ý ngươi là chỉ trong một chiêu, ngươi đã có thể phán đoán ra võ công, tâm pháp, khí kình của họ, thậm chí võ công đã đến tầng thứ mấy, nội lực tu đến tầng thứ mấy, có thiếu sót hay không?"
“Đúng vậy, việc này cũng đâu có khó, cho dù là cùng một loại võ công, cùng một loại nội lực, công lực không nhiều, khi đồng thời vận hành, bởi vì người sử dụng bất đồng, sai biệt của công lực, phương thức biểu hiện đều bất đồng, mà ảnh hưởng với mọi thứ quanh người, không khí, bụi bặm, gió, lá, chim, hoa, côn trùng, sâu kiến thì đâu đâu cũng có, lại đều không giống nhau. Chỉ bởi chút khác biệt này rất nhỏ, cho nên các ngươi không chú ý đến thôi." Phó Hán Khanh nói càng lúc càng nhẹ nhàng, đối với tinh thần lực cường đại kia của y, chỉ cần bản thân y có thể tạm thời đừng lười nhác như vậy, nguyện ý nhìn nghe quan sát, mọi biến hóa vi diệu của thế giới hiện thực đều không thể thoát khỏi cảm giác của y, bản thân y hoàn toàn chẳng xem đây là gì, lại không biết một câu đơn giản như vậy, có thể tạo thành bao nhiêu đả kích cho người ta.
Một câu còn chưa nói xong, sắc mặt mấy người trước mắt hoặc xanh hoặc tím hoặc đen hoặc lam, khá là đặc sắc đẹp đẽ.
Trước khi Dao Quang nhảy dựng lên phát cáu, Địch Cửu kịp thời tiến một bước, thản nhiên nói: “Đã như thế, ngươi cũng nhìn ra trạng huống trên người ta?"
“Đúng vậy, tình huống của ngươi hẳn không khác lắm với họ."
Địch Cửu gật đầu, quay đầu hỏi: “Việc đã đến nước này, các ngươi còn ý kiến gì?"
Mạc Ly thở dài một tiếng: “Thôi, giáo ta đã lần đầu tiên chọn một người ngoài làm giáo chủ, thì cứ tạm thời chấp nhận hết thảy những biến hóa này đi vậy."
Tiêu Thương cười nói: “Còn hỏi chúng ta làm gì, bản thân ngươi cũng chỉ mong y có thể ra tay giúp chứ gì, đã như thế thì đành phải để y giải thoát hết những người khác. Chẳng qua, nếu việc này cuối cùng gây ra nhiễu loạn gì, y phải tự mình chịu trách nhiệm."
Phó Hán Khanh thấy mọi người đều không phản đối nữa, cao cao hứng hứng nói với Địch Cửu: “Tốt lắm, chúng ta giúp ngươi đả thông kinh mạch trước." Y quay đầu nhìn sang mấy người khác “Các ngươi ai ra tay, cứ làm theo ta nói là được."
Dao Quang hơi không cam lòng nói: “Bản thân ngươi không có tay chân hả? Cả ra tay cũng lười nữa, may mà ngươi chưa lười đến mức không chịu mở miệng."
Phó Hán Khanh ra sức xua tay: “Không phải ta lười đâu, mà là bản thân ta căn bản cả huyệt vị cũng không biết rõ, nội lực vận dụng càng hỏng bét, hoàn toàn không thể nắm giữ đúng mực, nếu ta ra tay, đừng nói cứu người, căn bản chẳng khác gì giết người."
Rất hiển nhiên, một câu cực thật này vẫn chẳng ai tin, mọi người đồng thời lãnh nhãn nhìn, ai lại tin một kẻ đáng sợ cường đại đến mức khủng bố này, cả võ công cơ sở nhất cũng không làm được.
Nhưng cũng chẳng mấy người có sức đi tranh cãi vấn đề này với Phó Hán Khanh nữa, cuối cùng quyết định do Mạc Ly ra tay, theo Phó Hán Khanh chỉ điểm, đả thông kinh mạch cho Địch Cửu.
Dù sao trong bốn vương ở đây, cũng chỉ có người lão luyện thành thục và không có quá nhiều tâm tranh đoạt như ông ta, mới có thể làm Địch Cửu yên tâm, đổi lại Bích Lạc Dao Quang Tiêu Thương, thật không biết có thể lưu lại một hai trò lúc đang cứu người hay không.
Thời gian đả thông kinh mạch rất dài, lúc đầu Dao Quang còn kiên nhẫn xem, cuối cùng dần hết kiên nhẫn, quay người ra khỏi sảnh, tự mình ra Thiên Vương điện.
Vừa ra ngoài, quả nhiên thấy thân ảnh mười chín ảnh vệ đang trầm mặc đứng thẳng, ánh mắt nàng lạnh lùng đảo qua, lúc này mới nói nhàn nhạt: “Giáo chủ có năng lực giải trừ triệt để thống khổ nhiều năm cho các ngươi, kỳ thật, mấy người chúng ta đều phản đối, bất quá giáo chủ kiên trì làm như vậy, chúng ta cũng chỉ đành thuận theo, các ngươi cứ chờ ở đây đi, nếu kịp, có lẽ trong hôm nay, tất cả các ngươi đều có thể đại tiến võ công."
Ảnh vệ cho dù đao kề trên cổ, sắc mặt cũng không biến mảy may, rốt cuộc hơi chấn động.
Khổ nạn ngần ấy năm, cho dù biết rõ trên đời này sẽ không có bất cứ ai cho họ lợi ích vô điều kiện nữa, không có chuyện thần linh che chở thế nhân, trời cao hiển linh gì đó phát sinh, lại từ rất lâu rất lâu về trước đã biết, trừ phi được chọn trở thành Thiên vương, bằng không vĩnh viễn không thể được giải trừ thống khổ, nhưng khi nghe tin tức căn bản không thể tin, cũng hoàn toàn không đáng tin này, họ vẫn chấn động.
Cơ hồ ánh mắt mỗi người đều nhìn về phía Địch Nhất và Địch Thất.
Mà hai người kia, từ từ gật đầu.
Chậm như thế, chậm đến mức trong mắt, trong lòng mỗi người, đều phảng phất dài lâu như thể một đời một kiếp, gật đầu một lần như vậy.
Hai người im lặng lui ra, nhưng không ai thật sự nghe lời mà về nghỉ ngơi.
Khi Địch Nhất lông tóc vô thương bước ra Thiên Vương điện, đã dẫn đến ánh mắt thoáng ngạc nhiên của chúng ảnh vệ, Địch Nhất không nói không rằng, lẳng lặng đi qua, sóng vai đứng chung với họ, mà Địch Thất thì quay người rảo bước, chỉ chốc lát sau đã dẫn theo tám ảnh vệ chờ ở Thiên Ngoại thiên một lần nữa quay về, tổng cộng mười chín người, lẳng lặng canh ngoài Thiên Vương điện.
So với sự im lặng túc mục ngoài điện, không khí trong điện không được tốt lắm.
Dao Quang lạnh lùng trừng Phó Hán Khanh: “Ngươi làm việc đều không cân nhắc hậu quả sao? Hiện tại chắc chắn có mười chín cao thủ cao nhất đang thủ bên ngoài, chờ quyết định của ngươi?"
“Vậy thì có vấn đề gì?" Phó Hán Khanh không mảy may thấy bối rối “Nếu họ muốn, cứ giúp họ một chút là được."
“Vậy còn biện pháp gì có thể kiềm chế họ? Họ ở trong thần giáo đã chịu khổ không ít, oán hận chất chứa, ai biết sẽ gây ra phong ba gì, đó là mười chín cao thủ cao nhất, không phải mười chín ông nông dân đâu." Dao Quang tức giận nói.
“Vì sao nhất định phải kiềm chế họ?" Phó Hán Khanh không hiểu “Mỗi người họ nhận đều là giáo dục của giáo chủ, những người có thể sống đến bây giờ đều là tốt nhất. Họ võ công giỏi, trí mưu mạnh, thạo quyền mưu, thông binh pháp, văn võ tạo hài đều cao, người như thế, các ngươi cứ vây hãm ở đây, dùng họ như vệ sĩ thế thân? Các ngươi không cảm thấy, ngần ấy năm qua, Ma giáo vẫn đánh không lại các đại môn phái, có quan hệ rất lớn với phương pháp dùng người của các ngươi sao?"
Mọi người bất giác đều sửng sốt, nếu Phó Hán Khanh nói nhân quyền, đạo đức, từ bi, thiện tâm mấy lời thế này với họ, khẳng định đều bị xem là gió thoảng bên tai, một chữ cũng chẳng nghe lọt, nhưng phân tích như vậy lại khiến người không thể không nghe. Kỳ thật đạo lý này, người có chút kiến thức đều biết, chỉ là ngần ấy năm qua, truyền thống của Ma giáo vẫn như thế, không tiện sửa đổi. Huống chi, nhân tài cao nhất như vậy, nếu thật muốn dùng hết, cũng nhất thiết phải cho đủ quyền thế địa vị, nhưng bát vương tranh quyền đoạt thế lẫn nhau đã đủ kịch liệt, ai còn muốn thêm mấy người đến chia bớt quyền lợi trên tay, bởi vậy, rốt cuộc không một ai nghĩ sâu thêm một tầng vấn đề này.
Mạc Ly thở dài: “Giáo chủ nói quả là có đạo lý, nhưng giáo chủ mới nhập giáo, không như những người đã ở trong giáo nhiều năm chúng ta, cho nên ngươi không bị quy củ truyền thống trong giáo trói buộc, cũng không lo lắng thiết luật trong giáo, nhưng mà, họ ngần ấy năm chịu hết khổ nạn nhục nhã, hiện tại chỉ sợ chưa chắc sẽ toàn tâm toàn ý hiệu trung vì thần giáo."
Phó Hán Khanh cúi đầu, sờ sờ mũi, ừm một tiếng mới hỏi: “Trên đời này, có người toàn tâm toàn ý hiệu trung cho thần giáo sao?"
Y nở một nụ cười, ngưng mắt nhìn mọi người: “Có trung thành như vậy sao?"
Mấy người hoặc nhiều hoặc ít, sắc mặt đều hơi cứng, rõ ràng lời phản bác ở ngay bên miệng, rốt cuộc không ai nói nên lời, không thể báo ra một người, chân chính toàn tâm toàn ý hiệu trung cho thần giáo, trong đó bao gồm chính họ.
“Khi ngươi yêu cầu người khác trung thành, bản thân phải chăng cũng nên bỏ ra gì đó. Khi ông chủ muốn người làm dụng tâm làm việc, ít nhất phải có thể trả đủ tiền công. Nếu không người làm chạy tới nhà khác làm việc, cũng chẳng thể trách người ta." Phó Hán Khanh cười nói “Cho họ đủ tự do, để họ lựa chọn, nguyện ý lưu lại, cho họ đủ không gian, để họ có thể phát huy thực lực, Ma giáo có rất nhiều quyền lực, địa vị, tài phú, chỉ cần họ có thể bỏ ra nỗ lực tương ứng, chỉ cần họ biểu hiện đủ năng lực, chỉ cần họ có thể chứng minh mình có tư cách này, có thể làm ổn vị trí tương ứng hơn bất cứ ai, thế thì đem chuyện trọng yếu, quyền vị trọng yếu, giao phó cho người có khả năng, không phải càng tiện hơn so với giao cho người tầm thường sao? Không muốn lưu lại cũng không cần quá lo lắng, họ từ nhỏ lớn lên tại Ma giáo, chưa chắc có thể thích ứng cách sống bên ngoài, cho dù có thể thích ứng, họ biết rõ Ma giáo cường đại, sẽ không dễ dàng trở thành địch nhân của Ma giáo. Họ thậm chí cần chúng ta giúp họ che giấu thân phận, bằng không chính đạo cũng thế, quan phủ các nước cũng thế, đều không thể chấp nhận người đã sống trong Ma giáo mấy chục năm, dung nhập cuộc sống của họ."
Bích Lạc yên lặng nhìn y, qua một lúc mới hỏi: “Đây là phương thức thay đổi của ngươi sao? Ngươi muốn bắt đầu làm từ điểm này, bắt đầu theo tâm ý của ngươi, đến thay đổi thần giáo sao?"
Phó Hán Khanh rùng mình, người trên đời này nghĩ mọi chuyện sao toàn phức tạp như vậy, thay đổi thần giáo, là công trình phức tạp mà khổng lồ cỡ nào. Y mở miệng muốn nói, ta bất quá là thấy Địch Nhất quá khổ sở, bèn thuận tay giúp đỡ, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt mất, đoán chừng nói như vậy, người ta không tin, y bị xem thường, người ta tin, y sẽ bị giáo huấn mất.
Bích Lạc nhàn nhạt nói: “Nếu là như thế, ta không ngại để ngươi thử, những ảnh vệ này đều là nhân tài đứng đầu, nếu được họ thật lòng tương trợ, với ngươi mà nói, cũng là lực lượng cực lớn, chẳng qua, họ đều là người lớn lên dưới thủ đoạn dạy dỗ thiết huyết của Ma giáo, trong lòng họ liệu có biết đội ơn báo đáp, hay một khi thoát hết gông xiềng liền tùy ý làm bậy, thậm chí vong ân phụ nghĩa, lấy oán báo ơn, không ai có thể nói chắc."
Phó Hán Khanh nhịn rồi lại nhịn, vẫn hơi không nhịn nổi, rốt cuộc hỏi: “Các ngươi trước khi ra tay giúp người nhất định phải suy xét đối phương liệu có báo ơn, có thể báo được bao nhiêu sao?"
Dao Quang cười khẩy một tiếng: “Thứ nhất, ta chưa bao giờ giúp người, nếu ta giúp người, thế khẳng định là có mưu đồ."
Tiêu Thương cười buông tay: “Ta không đi hại người, người ta sẽ đốt hương."
Bích Lạc thản nhiên đáp: “Nếu không liên quan đến được mất của ta và hưng vong của thần giáo, vì sao ta phải đi giúp người."
Phó Hán Khanh lại sờ mũi, cúi đầu không nói gì.
Mạc Ly nhíu chặt chân mày: “Ngươi nhất định phải giúp mọi người đả thông kinh mạch."
Phó Hán Khanh thấp giọng nói: “Không phải ta cố ý muốn giúp họ đả thông kinh mạch đâu, ngay từ đầu ta đã nhìn ra, công pháp họ luyện có vấn đề, nhưng không ai nói, ta tự nhiên là mừng được thanh nhàn bớt việc, nhưng nhìn Địch Nhất thảm như vậy, ta cũng không thể vờ như không thấy, bèn giúp một chút, nếu những người khác hy vọng ta giúp cả họ, ta dường như cũng không có lý do gì để cự tuyệt."
Y nói thật đơn giản, Địch Cửu nghe mà vẻ mặt thoáng lạnh: “Ngươi ngay từ đầu đã nhìn ra, làm sao nhìn được?"
“Đương nhiên nhìn được, ta nói rồi, thiên hạ không có võ công ta không biết, ngày đầu tiên gặp họ, họ đã đồng thời tấn công ta."
Dao Quang hơi tái mặt: “Ý ngươi là chỉ trong một chiêu, ngươi đã có thể phán đoán ra võ công, tâm pháp, khí kình của họ, thậm chí võ công đã đến tầng thứ mấy, nội lực tu đến tầng thứ mấy, có thiếu sót hay không?"
“Đúng vậy, việc này cũng đâu có khó, cho dù là cùng một loại võ công, cùng một loại nội lực, công lực không nhiều, khi đồng thời vận hành, bởi vì người sử dụng bất đồng, sai biệt của công lực, phương thức biểu hiện đều bất đồng, mà ảnh hưởng với mọi thứ quanh người, không khí, bụi bặm, gió, lá, chim, hoa, côn trùng, sâu kiến thì đâu đâu cũng có, lại đều không giống nhau. Chỉ bởi chút khác biệt này rất nhỏ, cho nên các ngươi không chú ý đến thôi." Phó Hán Khanh nói càng lúc càng nhẹ nhàng, đối với tinh thần lực cường đại kia của y, chỉ cần bản thân y có thể tạm thời đừng lười nhác như vậy, nguyện ý nhìn nghe quan sát, mọi biến hóa vi diệu của thế giới hiện thực đều không thể thoát khỏi cảm giác của y, bản thân y hoàn toàn chẳng xem đây là gì, lại không biết một câu đơn giản như vậy, có thể tạo thành bao nhiêu đả kích cho người ta.
Một câu còn chưa nói xong, sắc mặt mấy người trước mắt hoặc xanh hoặc tím hoặc đen hoặc lam, khá là đặc sắc đẹp đẽ.
Trước khi Dao Quang nhảy dựng lên phát cáu, Địch Cửu kịp thời tiến một bước, thản nhiên nói: “Đã như thế, ngươi cũng nhìn ra trạng huống trên người ta?"
“Đúng vậy, tình huống của ngươi hẳn không khác lắm với họ."
Địch Cửu gật đầu, quay đầu hỏi: “Việc đã đến nước này, các ngươi còn ý kiến gì?"
Mạc Ly thở dài một tiếng: “Thôi, giáo ta đã lần đầu tiên chọn một người ngoài làm giáo chủ, thì cứ tạm thời chấp nhận hết thảy những biến hóa này đi vậy."
Tiêu Thương cười nói: “Còn hỏi chúng ta làm gì, bản thân ngươi cũng chỉ mong y có thể ra tay giúp chứ gì, đã như thế thì đành phải để y giải thoát hết những người khác. Chẳng qua, nếu việc này cuối cùng gây ra nhiễu loạn gì, y phải tự mình chịu trách nhiệm."
Phó Hán Khanh thấy mọi người đều không phản đối nữa, cao cao hứng hứng nói với Địch Cửu: “Tốt lắm, chúng ta giúp ngươi đả thông kinh mạch trước." Y quay đầu nhìn sang mấy người khác “Các ngươi ai ra tay, cứ làm theo ta nói là được."
Dao Quang hơi không cam lòng nói: “Bản thân ngươi không có tay chân hả? Cả ra tay cũng lười nữa, may mà ngươi chưa lười đến mức không chịu mở miệng."
Phó Hán Khanh ra sức xua tay: “Không phải ta lười đâu, mà là bản thân ta căn bản cả huyệt vị cũng không biết rõ, nội lực vận dụng càng hỏng bét, hoàn toàn không thể nắm giữ đúng mực, nếu ta ra tay, đừng nói cứu người, căn bản chẳng khác gì giết người."
Rất hiển nhiên, một câu cực thật này vẫn chẳng ai tin, mọi người đồng thời lãnh nhãn nhìn, ai lại tin một kẻ đáng sợ cường đại đến mức khủng bố này, cả võ công cơ sở nhất cũng không làm được.
Nhưng cũng chẳng mấy người có sức đi tranh cãi vấn đề này với Phó Hán Khanh nữa, cuối cùng quyết định do Mạc Ly ra tay, theo Phó Hán Khanh chỉ điểm, đả thông kinh mạch cho Địch Cửu.
Dù sao trong bốn vương ở đây, cũng chỉ có người lão luyện thành thục và không có quá nhiều tâm tranh đoạt như ông ta, mới có thể làm Địch Cửu yên tâm, đổi lại Bích Lạc Dao Quang Tiêu Thương, thật không biết có thể lưu lại một hai trò lúc đang cứu người hay không.
Thời gian đả thông kinh mạch rất dài, lúc đầu Dao Quang còn kiên nhẫn xem, cuối cùng dần hết kiên nhẫn, quay người ra khỏi sảnh, tự mình ra Thiên Vương điện.
Vừa ra ngoài, quả nhiên thấy thân ảnh mười chín ảnh vệ đang trầm mặc đứng thẳng, ánh mắt nàng lạnh lùng đảo qua, lúc này mới nói nhàn nhạt: “Giáo chủ có năng lực giải trừ triệt để thống khổ nhiều năm cho các ngươi, kỳ thật, mấy người chúng ta đều phản đối, bất quá giáo chủ kiên trì làm như vậy, chúng ta cũng chỉ đành thuận theo, các ngươi cứ chờ ở đây đi, nếu kịp, có lẽ trong hôm nay, tất cả các ngươi đều có thể đại tiến võ công."
Ảnh vệ cho dù đao kề trên cổ, sắc mặt cũng không biến mảy may, rốt cuộc hơi chấn động.
Khổ nạn ngần ấy năm, cho dù biết rõ trên đời này sẽ không có bất cứ ai cho họ lợi ích vô điều kiện nữa, không có chuyện thần linh che chở thế nhân, trời cao hiển linh gì đó phát sinh, lại từ rất lâu rất lâu về trước đã biết, trừ phi được chọn trở thành Thiên vương, bằng không vĩnh viễn không thể được giải trừ thống khổ, nhưng khi nghe tin tức căn bản không thể tin, cũng hoàn toàn không đáng tin này, họ vẫn chấn động.
Cơ hồ ánh mắt mỗi người đều nhìn về phía Địch Nhất và Địch Thất.
Mà hai người kia, từ từ gật đầu.
Chậm như thế, chậm đến mức trong mắt, trong lòng mỗi người, đều phảng phất dài lâu như thể một đời một kiếp, gật đầu một lần như vậy.
Tác giả :
Lão Trang Mặc Hàn