[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh
Quyển 2 - Chương 21: Đổi người
Thần sắc Địch Nhất thoáng chấn động, nhưng không phát ra tiếng nào.
Phó Hán Khanh định đưa tay gãi đầu, tay vừa nhấc lên mới nhớ là tay mình đã bị thương, y cười cười nói: “Ừm, có thể nói ta đều nói hết rồi, các ngươi tự lo liệu đi, ta phải đi rửa mặt."
Mọi người vẫn trầm mặc phục lạy dưới đất, không ai nhúc nhích, không ai nói gì.
Phó Hán Khanh nhìn quanh bốn phía, không thấy có ai, xem ra từ sau khi y được tuyên bố trở thành giáo chủ, hạ nhân bên cạnh đều bị đổi bằng ảnh vệ, hiện tại đám gia hỏa cùng một khuôn mặt, cũng đồng dạng quật cường mà kỳ quặc đang quỳ bất động, chuyện cần làm đó đành phải tự y đi làm, xem ra làm giáo chủ quả nhiên chẳng có lợi ích gì hết. Không lẽ bây giờ nước rửa mặt cũng phải tự múc sao?
Y hậm hực mở cửa, chuẩn bị tự mình tìm nơi lấy nước, lại thấy đại môn mở ra, Dao Quang sắc mặt cực không tốt đang đứng trước một chúng hạ nhân cung kính đứng hầu, thấy y liền cười lạnh một tiếng: “Thế nào, ngươi rốt cuộc đã chịu dậy rồi."
Phó Hán Khanh cười khan đôi tiếng, ánh mắt đảo qua bốn phía, thấy sau lưng Dao Quang đứng một đống người, mỗi người tay bê khay, bên trên hoặc y hoặc quan hoặc sức hoặc bội, đều là những thứ cực hoa lệ, bên cạnh còn để mấy thùng gỗ đầy nước, bất giác kinh ngạc nói: “Ngươi tự mình đưa nước cho ta à?"
Ánh mắt Dao Quang lướt qua vết thương trên tay Phó Hán Khanh, lại không hỏi câu nào, chỉ cười lạnh: “Ngươi ngủ suốt ba ngày, kêu thế nào cũng không dậy, mắt thấy hôm nay chính là đại điển chính vị của ngươi, mọi chuyện đều đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi người đều đã tập hợp, giáo chủ ngươi còn ngủ khò khò, ta cố ý đem theo năm thùng nước to, định xem thử có phải ngươi thật có bản lĩnh ngủ rồi là không dậy luôn không."
Phó Hán Khanh rùng mình, nói luôn miệng: “Ta dậy rồi, ta dậy rồi."
“Dậy rồi thì tốt." Ánh mắt Dao Quang thong thả nhìn đám ảnh vệ đang quỳ đầy trong phòng: “Ngươi không thích họ."
“Phải…" Phó Hán Khanh vừa đáp phải, chợt nhớ vừa nãy Địch Tam nói, nếu họ bị vứt bỏ, kết cục sẽ rất thảm, vội vàng nói: “Mặc dù không thích lắm, nhưng lưu lại bên cạnh hẳn cũng không việc gì."
“Thích là thích, không thích là không thích, giáo chủ sao có thể bị ủy khuất. Ngươi đã không thích thì đổi người là được." Dao Quang nói không chút để ý.
Phó Hán Khanh sửng sốt một chút, mới hỏi: “Vậy các ngươi sẽ làm gì họ?"
“Làm gì cái gì? Không đi theo ngươi, tự nhiên về theo Thiên vương, còn làm gì cái gì?" Dao Quang lạnh lùng nói “Ngươi biết thần giáo dạy ra cao thủ như vậy, phải phí bao nhiêu nhân lực vật lực tài lực tâm lực không? Mỗi người họ đều là bảo vật của thần giáo, đều là cận vệ của Thiên vương, ai dám làm gì họ?"
Phó Hán Khanh quay đầu, thấy tất cả ảnh vệ đều chỉ lẳng lặng quỳ, không ai có biến hóa biểu tình hoặc động tác rõ ràng gì, xem ra hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Thấy Phó Hán Khanh vẻ mặt kiểu đó, Dao Quang thầm cười y ngây thơ, miệng chỉ nhàn nhạt hỏi: “Còn vấn đề gì nữa?"
“Không còn." Phó Hán Khanh lập tức đáp.
“Vậy thì mau thay y phục cho ta, nếu để lỡ giờ, hậu quả ngươi tự suy nghĩ đi." Tuyệt thế mỹ nhân tức khắc đổi thành vẻ mặt đáng sợ mà gầm lên.
Dưới sự đốc thúc của Dao Quang, Phó Hán Khanh được đám hạ nhân ba chân bốn cẳng hầu hạ thay cao quan bào phục hoa lệ, vết thương bên tay phải được băng chặt lại, giấu trong ống tay áo rộng thùng thình, trên cơ bản không ai có thể nhìn ra được.
Từ đầu chí cuối Dao Quang chẳng hỏi câu nào về vết thương của y, chỉ không ngừng thúc giục, Phó Hán Khanh vừa mới mặc xong đồ, đã bị kéo chạy như bay.
Bởi vì trước đó có Dao Quang lên tiếng, phải đổi hết hộ vệ, tất cả ảnh vệ đều ở nguyên tại chỗ, không ai đi theo, chỉ nhìn Phó Hán Khanh rời đi.
Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng y nữa, Địch Tam mới chậm rãi nói: “Y nói chúng ta là người, thật kỳ quái, chúng ta đến bây giờ mới lần đầu tiên nghe nói, hóa ra chúng ta là người."
Trong thanh âm không có cảm động, chỉ có sự khinh mạn và tự giễu nhàn nhạt.
Địch Nhất trầm mặc không nói gì, dưới thiết luật của Ma giáo, ảnh vệ bị huấn luyện bằng thủ pháp không phải người, đã sớm quên mất mình là người, nếu họ còn nhớ mình là một người sống, mà không thể xem mình là cái bóng không có tư tưởng, không có tình cảm, vậy thì rất rất lâu về trước đã chết vì các loại khảo nghiệm, cho dù có thể sống sót, sợ cũng đã điên cuồng.
“Y nói, nếu chúng ta không quý trọng bảo vệ mình, thì sẽ không có ai quý trọng, nhưng nếu có thể lựa chọn, có ai lại muốn không quý trọng bảo vệ mình. Ở nơi này, quý trọng bảo vệ mình, sẽ chỉ khiến cảnh ngộ của mình càng thảm hại hơn. Chỉ có không xem mình là người, mới có thể miễn cưỡng sống tạm." Địch Tam cười khẩy “Y thật thú vị, nói thật dễ nghe, tiếc là chẳng có ý nghĩa gì cả."
Địch Nhất khẽ quát: “Địch Tam, nếu còn biết ngươi là cái bóng, không có tình cảm và tư tưởng, ngươi vẫn muốn sống tiếp, lời thế này cho dù bên cạnh không có người ngoài, cũng tốt nhất đừng nói."
Địch Tam cười lạnh lùng: “Chúng ta có thể sống qua hôm nay hay không còn chưa chắc, trước khi chết nói hai câu cũng thống khoái một chút."
“Chưa đến mức đó đâu, cao thủ như chúng ta đâu phải dễ dạy ra như vậy, thần giáo sẽ không tùy tiện giết chúng ta. Bất quá, một hồi trừng phạt là không thể tránh." Địch Nhất nhìn Địch Tam nói nhàn nhạt. Trong số ảnh vệ họ, Địch Tam vẫn có thể giữ được tính khí kích phẫn này, đồng thời vẫn sống đến bây giờ, cũng coi như là kỳ tích. Biết rõ là không ổn nhưng vẫn hy vọng có thể bảo hộ y, có một người như vậy bên cạnh, thường nói ra mấy lời kích phẫn, chí ít trong tử khí nặng nề, vẫn còn chút sinh cơ tươi sống.
“Quan trọng nhất là, ảnh vệ chúng ta được xem như vốn và lực lượng vẻn vẹn của Thiên vương, vô luận thế nào, Thiên vương sẽ không để chúng ta chết, đúng không?" Địch Tam lạnh lùng cười cười.
Địch Nhất thở dài, không nói gì.
Một ảnh vệ khác bên cạnh thấp giọng nói: “Người thay chúng ta đến rồi."
Chưa dứt lời, mười thân ảnh động tác mau lẹ, nhanh chóng đến gần.
“Vừa nãy Càn Đạt Bà vương truyền tin đến Thiên vương, phải thay đổi ảnh vệ bên cạnh giáo chủ. Xảy ra chuyện gì thế? Sao các ngươi mới nhậm chức ngày đầu tiên đã khiến giáo chủ không hài lòng, đây chính là tội không làm tròn nhiệm vụ lớn nhất thần giáo." Ảnh vệ có dung nhan đồng dạng ngạc nhiên hỏi, y rất khó tin tưởng, đồng bạn từng cùng y chịu huấn luyện nghiêm khắc nhất, ngày đầu tiên đã bị ghét bỏ, để không phạm phải sai lầm cùng kiểu, bất kể thế nào cũng phải hỏi cho rõ.
Địch Tam ở bên cười lạnh lùng: “Nếu là đổi các ngươi, chắc giáo chủ cũng sẽ không vừa lòng."
“Vì sao?"
Địch Nhất lắc đầu không đáp, lại hỏi ngược “Địch Thất, ngươi cho rằng, giáo chủ các đời ảnh vệ chúng ta hầu hạ, sẽ đứng ra cứu giúp khi ảnh vệ gặp nạn không?"
Địch Thất thoáng nhíu mày: “Ảnh vệ là cao thủ khá quý giá, nếu chỉ nhấc tay, hẳn là sẽ làm, nếu khá vất vả, khả năng là một nửa, nếu có nguy hiểm, khả năng sẽ không làm, ảnh vệ tồn tại để bảo hộ giáo chủ, không thể vì ảnh vệ mà khiến giáo chủ gặp nạn bị thương."
“Nếu ảnh vệ chỉ bị thương không quan trọng, không nguy hiểm cho sinh mệnh, cũng không thể tàn phế, giáo chủ sẽ cứu chứ?"
“Cho dù là nhấc tay cũng sẽ không làm." Địch Thất thản nhiên nói “Ma giáo chi chủ, không phải thánh nhân, không có lòng nhân ái, chút việc nhỏ như vậy, căn bản chẳng đủ để khiến giáo chủ phân tâm tư dù chỉ là một nháy mắt."
Địch Nhất trầm mặc một hồi, mới nói: “Vừa rồi mặt ta bị công kích, phương pháp xử lý của giáo chủ là trực tiếp chặn tay trước mặt ta, cánh tay y đã bị chọc thủng."
Chúng ảnh vệ mới đến đều ngẩn ra, Địch Thất phản ứng đầu tiên, không phải kinh hãi, cũng không phải cảm động, thậm chí không truy hỏi, người nào có thể trong tổng đàn Ma giáo, giữa một chúng ảnh vệ, công kích tuyệt đỉnh cao thủ Địch Nhất: “Các ngươi ngày đầu tiên nhậm chức đã khiến giáo chủ bị thương, đây là tội thất trách nghiêm trọng, có thể mất mạng."
Địch Tam lạnh lùng nói: “Yên tâm, Thiên vương sẽ che chở chúng ta, thoáng cái giết chết mười ảnh vệ, thần giáo tổn thất nặng, Thiên vương càng tổn thất nặng hơn."
Địch Nhất cũng bình tĩnh nói: “Với họ một lần phạt nặng, thương cân động cốt tự nhiên là không thể tránh, cũng không tính là đại sự gì, chỉ là…" Ngữ khí hơi ngừng, mới nói tiếp “Người đả thương giáo chủ là ta, truy cứu lên sợ phải phạt nặng hơn, nếu ta bị phế rồi, tàn rồi, hoặc là bị giết, các ngươi về sau phải cẩn thận chút. Vị giáo chủ này tính tình kỳ quái, hẳn rất dễ sống chung, không cần quá lo lắng, chỉ là y không giỏi bảo vệ mình, các ngươi về sau phải dụng tâm lực hơn, đừng phạm sai lầm như ta."
Địch Thất thoáng chấn động nhìn Địch Nhất: “Vì sao? Ngươi công kích mặt ngươi? Chắc hẳn không thể là mệnh lệnh của giáo chủ, không thì y sẽ chẳng ngăn trở." Y cảm thấy khó bề tưởng tượng, chẳng qua là mặt mà thôi, bị thương thì tính là đại sự gì, giáo chủ kêu một tiếng ngăn cản là đủ rồi, nếu không kịp ngăn trở cũng đâu coi là gì, đâu đến mức đưa tay ra, kết quả biến thành bản thân bị thương, còn bỗng dưng hại tính mạng người ta.
Địch Nhất thoáng thở dài: “Y không thích mặt chúng ta, không muốn người mang khuôn mặt này ra vào chung quanh y."
Địch Thất ngạc nhiên: “Cái gì?"
Địch Tam mỉm cười “Hiện tại minh bạch rồi chứ, không phải bọn ta làm không tốt, mà là bởi vì mặt bọn ta không được lòng, đổi các ngươi đến cũng vậy thôi, mặt các ngươi cũng chẳng đẹp đẽ hay đáng yêu hơn bọn ta."
Địch Nhất nhíu mày: “Tại sao, giáo chủ tại sao không thích diện mạo của chúng ta?"
“Không biết." Địch Nhất đưa mắt, lại trông về phương hướng bóng dáng Phó Hán Khanh biến mất, vị giáo chủ này chẳng những hành sự khiến người hoàn toàn không thể suy đoán, không thể lý giải, càng là một quái nhân rất rất khó hiểu được.
Phó Hán Khanh định đưa tay gãi đầu, tay vừa nhấc lên mới nhớ là tay mình đã bị thương, y cười cười nói: “Ừm, có thể nói ta đều nói hết rồi, các ngươi tự lo liệu đi, ta phải đi rửa mặt."
Mọi người vẫn trầm mặc phục lạy dưới đất, không ai nhúc nhích, không ai nói gì.
Phó Hán Khanh nhìn quanh bốn phía, không thấy có ai, xem ra từ sau khi y được tuyên bố trở thành giáo chủ, hạ nhân bên cạnh đều bị đổi bằng ảnh vệ, hiện tại đám gia hỏa cùng một khuôn mặt, cũng đồng dạng quật cường mà kỳ quặc đang quỳ bất động, chuyện cần làm đó đành phải tự y đi làm, xem ra làm giáo chủ quả nhiên chẳng có lợi ích gì hết. Không lẽ bây giờ nước rửa mặt cũng phải tự múc sao?
Y hậm hực mở cửa, chuẩn bị tự mình tìm nơi lấy nước, lại thấy đại môn mở ra, Dao Quang sắc mặt cực không tốt đang đứng trước một chúng hạ nhân cung kính đứng hầu, thấy y liền cười lạnh một tiếng: “Thế nào, ngươi rốt cuộc đã chịu dậy rồi."
Phó Hán Khanh cười khan đôi tiếng, ánh mắt đảo qua bốn phía, thấy sau lưng Dao Quang đứng một đống người, mỗi người tay bê khay, bên trên hoặc y hoặc quan hoặc sức hoặc bội, đều là những thứ cực hoa lệ, bên cạnh còn để mấy thùng gỗ đầy nước, bất giác kinh ngạc nói: “Ngươi tự mình đưa nước cho ta à?"
Ánh mắt Dao Quang lướt qua vết thương trên tay Phó Hán Khanh, lại không hỏi câu nào, chỉ cười lạnh: “Ngươi ngủ suốt ba ngày, kêu thế nào cũng không dậy, mắt thấy hôm nay chính là đại điển chính vị của ngươi, mọi chuyện đều đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi người đều đã tập hợp, giáo chủ ngươi còn ngủ khò khò, ta cố ý đem theo năm thùng nước to, định xem thử có phải ngươi thật có bản lĩnh ngủ rồi là không dậy luôn không."
Phó Hán Khanh rùng mình, nói luôn miệng: “Ta dậy rồi, ta dậy rồi."
“Dậy rồi thì tốt." Ánh mắt Dao Quang thong thả nhìn đám ảnh vệ đang quỳ đầy trong phòng: “Ngươi không thích họ."
“Phải…" Phó Hán Khanh vừa đáp phải, chợt nhớ vừa nãy Địch Tam nói, nếu họ bị vứt bỏ, kết cục sẽ rất thảm, vội vàng nói: “Mặc dù không thích lắm, nhưng lưu lại bên cạnh hẳn cũng không việc gì."
“Thích là thích, không thích là không thích, giáo chủ sao có thể bị ủy khuất. Ngươi đã không thích thì đổi người là được." Dao Quang nói không chút để ý.
Phó Hán Khanh sửng sốt một chút, mới hỏi: “Vậy các ngươi sẽ làm gì họ?"
“Làm gì cái gì? Không đi theo ngươi, tự nhiên về theo Thiên vương, còn làm gì cái gì?" Dao Quang lạnh lùng nói “Ngươi biết thần giáo dạy ra cao thủ như vậy, phải phí bao nhiêu nhân lực vật lực tài lực tâm lực không? Mỗi người họ đều là bảo vật của thần giáo, đều là cận vệ của Thiên vương, ai dám làm gì họ?"
Phó Hán Khanh quay đầu, thấy tất cả ảnh vệ đều chỉ lẳng lặng quỳ, không ai có biến hóa biểu tình hoặc động tác rõ ràng gì, xem ra hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Thấy Phó Hán Khanh vẻ mặt kiểu đó, Dao Quang thầm cười y ngây thơ, miệng chỉ nhàn nhạt hỏi: “Còn vấn đề gì nữa?"
“Không còn." Phó Hán Khanh lập tức đáp.
“Vậy thì mau thay y phục cho ta, nếu để lỡ giờ, hậu quả ngươi tự suy nghĩ đi." Tuyệt thế mỹ nhân tức khắc đổi thành vẻ mặt đáng sợ mà gầm lên.
Dưới sự đốc thúc của Dao Quang, Phó Hán Khanh được đám hạ nhân ba chân bốn cẳng hầu hạ thay cao quan bào phục hoa lệ, vết thương bên tay phải được băng chặt lại, giấu trong ống tay áo rộng thùng thình, trên cơ bản không ai có thể nhìn ra được.
Từ đầu chí cuối Dao Quang chẳng hỏi câu nào về vết thương của y, chỉ không ngừng thúc giục, Phó Hán Khanh vừa mới mặc xong đồ, đã bị kéo chạy như bay.
Bởi vì trước đó có Dao Quang lên tiếng, phải đổi hết hộ vệ, tất cả ảnh vệ đều ở nguyên tại chỗ, không ai đi theo, chỉ nhìn Phó Hán Khanh rời đi.
Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng y nữa, Địch Tam mới chậm rãi nói: “Y nói chúng ta là người, thật kỳ quái, chúng ta đến bây giờ mới lần đầu tiên nghe nói, hóa ra chúng ta là người."
Trong thanh âm không có cảm động, chỉ có sự khinh mạn và tự giễu nhàn nhạt.
Địch Nhất trầm mặc không nói gì, dưới thiết luật của Ma giáo, ảnh vệ bị huấn luyện bằng thủ pháp không phải người, đã sớm quên mất mình là người, nếu họ còn nhớ mình là một người sống, mà không thể xem mình là cái bóng không có tư tưởng, không có tình cảm, vậy thì rất rất lâu về trước đã chết vì các loại khảo nghiệm, cho dù có thể sống sót, sợ cũng đã điên cuồng.
“Y nói, nếu chúng ta không quý trọng bảo vệ mình, thì sẽ không có ai quý trọng, nhưng nếu có thể lựa chọn, có ai lại muốn không quý trọng bảo vệ mình. Ở nơi này, quý trọng bảo vệ mình, sẽ chỉ khiến cảnh ngộ của mình càng thảm hại hơn. Chỉ có không xem mình là người, mới có thể miễn cưỡng sống tạm." Địch Tam cười khẩy “Y thật thú vị, nói thật dễ nghe, tiếc là chẳng có ý nghĩa gì cả."
Địch Nhất khẽ quát: “Địch Tam, nếu còn biết ngươi là cái bóng, không có tình cảm và tư tưởng, ngươi vẫn muốn sống tiếp, lời thế này cho dù bên cạnh không có người ngoài, cũng tốt nhất đừng nói."
Địch Tam cười lạnh lùng: “Chúng ta có thể sống qua hôm nay hay không còn chưa chắc, trước khi chết nói hai câu cũng thống khoái một chút."
“Chưa đến mức đó đâu, cao thủ như chúng ta đâu phải dễ dạy ra như vậy, thần giáo sẽ không tùy tiện giết chúng ta. Bất quá, một hồi trừng phạt là không thể tránh." Địch Nhất nhìn Địch Tam nói nhàn nhạt. Trong số ảnh vệ họ, Địch Tam vẫn có thể giữ được tính khí kích phẫn này, đồng thời vẫn sống đến bây giờ, cũng coi như là kỳ tích. Biết rõ là không ổn nhưng vẫn hy vọng có thể bảo hộ y, có một người như vậy bên cạnh, thường nói ra mấy lời kích phẫn, chí ít trong tử khí nặng nề, vẫn còn chút sinh cơ tươi sống.
“Quan trọng nhất là, ảnh vệ chúng ta được xem như vốn và lực lượng vẻn vẹn của Thiên vương, vô luận thế nào, Thiên vương sẽ không để chúng ta chết, đúng không?" Địch Tam lạnh lùng cười cười.
Địch Nhất thở dài, không nói gì.
Một ảnh vệ khác bên cạnh thấp giọng nói: “Người thay chúng ta đến rồi."
Chưa dứt lời, mười thân ảnh động tác mau lẹ, nhanh chóng đến gần.
“Vừa nãy Càn Đạt Bà vương truyền tin đến Thiên vương, phải thay đổi ảnh vệ bên cạnh giáo chủ. Xảy ra chuyện gì thế? Sao các ngươi mới nhậm chức ngày đầu tiên đã khiến giáo chủ không hài lòng, đây chính là tội không làm tròn nhiệm vụ lớn nhất thần giáo." Ảnh vệ có dung nhan đồng dạng ngạc nhiên hỏi, y rất khó tin tưởng, đồng bạn từng cùng y chịu huấn luyện nghiêm khắc nhất, ngày đầu tiên đã bị ghét bỏ, để không phạm phải sai lầm cùng kiểu, bất kể thế nào cũng phải hỏi cho rõ.
Địch Tam ở bên cười lạnh lùng: “Nếu là đổi các ngươi, chắc giáo chủ cũng sẽ không vừa lòng."
“Vì sao?"
Địch Nhất lắc đầu không đáp, lại hỏi ngược “Địch Thất, ngươi cho rằng, giáo chủ các đời ảnh vệ chúng ta hầu hạ, sẽ đứng ra cứu giúp khi ảnh vệ gặp nạn không?"
Địch Thất thoáng nhíu mày: “Ảnh vệ là cao thủ khá quý giá, nếu chỉ nhấc tay, hẳn là sẽ làm, nếu khá vất vả, khả năng là một nửa, nếu có nguy hiểm, khả năng sẽ không làm, ảnh vệ tồn tại để bảo hộ giáo chủ, không thể vì ảnh vệ mà khiến giáo chủ gặp nạn bị thương."
“Nếu ảnh vệ chỉ bị thương không quan trọng, không nguy hiểm cho sinh mệnh, cũng không thể tàn phế, giáo chủ sẽ cứu chứ?"
“Cho dù là nhấc tay cũng sẽ không làm." Địch Thất thản nhiên nói “Ma giáo chi chủ, không phải thánh nhân, không có lòng nhân ái, chút việc nhỏ như vậy, căn bản chẳng đủ để khiến giáo chủ phân tâm tư dù chỉ là một nháy mắt."
Địch Nhất trầm mặc một hồi, mới nói: “Vừa rồi mặt ta bị công kích, phương pháp xử lý của giáo chủ là trực tiếp chặn tay trước mặt ta, cánh tay y đã bị chọc thủng."
Chúng ảnh vệ mới đến đều ngẩn ra, Địch Thất phản ứng đầu tiên, không phải kinh hãi, cũng không phải cảm động, thậm chí không truy hỏi, người nào có thể trong tổng đàn Ma giáo, giữa một chúng ảnh vệ, công kích tuyệt đỉnh cao thủ Địch Nhất: “Các ngươi ngày đầu tiên nhậm chức đã khiến giáo chủ bị thương, đây là tội thất trách nghiêm trọng, có thể mất mạng."
Địch Tam lạnh lùng nói: “Yên tâm, Thiên vương sẽ che chở chúng ta, thoáng cái giết chết mười ảnh vệ, thần giáo tổn thất nặng, Thiên vương càng tổn thất nặng hơn."
Địch Nhất cũng bình tĩnh nói: “Với họ một lần phạt nặng, thương cân động cốt tự nhiên là không thể tránh, cũng không tính là đại sự gì, chỉ là…" Ngữ khí hơi ngừng, mới nói tiếp “Người đả thương giáo chủ là ta, truy cứu lên sợ phải phạt nặng hơn, nếu ta bị phế rồi, tàn rồi, hoặc là bị giết, các ngươi về sau phải cẩn thận chút. Vị giáo chủ này tính tình kỳ quái, hẳn rất dễ sống chung, không cần quá lo lắng, chỉ là y không giỏi bảo vệ mình, các ngươi về sau phải dụng tâm lực hơn, đừng phạm sai lầm như ta."
Địch Thất thoáng chấn động nhìn Địch Nhất: “Vì sao? Ngươi công kích mặt ngươi? Chắc hẳn không thể là mệnh lệnh của giáo chủ, không thì y sẽ chẳng ngăn trở." Y cảm thấy khó bề tưởng tượng, chẳng qua là mặt mà thôi, bị thương thì tính là đại sự gì, giáo chủ kêu một tiếng ngăn cản là đủ rồi, nếu không kịp ngăn trở cũng đâu coi là gì, đâu đến mức đưa tay ra, kết quả biến thành bản thân bị thương, còn bỗng dưng hại tính mạng người ta.
Địch Nhất thoáng thở dài: “Y không thích mặt chúng ta, không muốn người mang khuôn mặt này ra vào chung quanh y."
Địch Thất ngạc nhiên: “Cái gì?"
Địch Tam mỉm cười “Hiện tại minh bạch rồi chứ, không phải bọn ta làm không tốt, mà là bởi vì mặt bọn ta không được lòng, đổi các ngươi đến cũng vậy thôi, mặt các ngươi cũng chẳng đẹp đẽ hay đáng yêu hơn bọn ta."
Địch Nhất nhíu mày: “Tại sao, giáo chủ tại sao không thích diện mạo của chúng ta?"
“Không biết." Địch Nhất đưa mắt, lại trông về phương hướng bóng dáng Phó Hán Khanh biến mất, vị giáo chủ này chẳng những hành sự khiến người hoàn toàn không thể suy đoán, không thể lý giải, càng là một quái nhân rất rất khó hiểu được.
Tác giả :
Lão Trang Mặc Hàn