Tiểu Lâu Thính Vũ
Chương 9
Bình minh ló dạng, mặt trời chậm rãi chui vào, Triệu Tiểu Lâu nhu nhu hai mắt, tỉnh dậy.
Hắn luôn luôn ngủ sớm dậy sớm, cuộc sống rất có quy luật. Bị bắt đến chỗ này làm tù binh, tinh thần càng khẩn trương cao độ, càng không thể yên giấc.
Hắn nhìn nhìn Đông Phương Vô Song cuộn mình một bên, thấy hắn vẫn đang vù vù ngủ, không khỏi lần thứ hai bội phục thần kinh của hắn, quả nhiên không phải người bình thường.
Khoanh chân ngồi xuống, Triệu Tiểu Lâu như thường lệ luyện tập《 Ôn ngọc tâm kinh 》.
Cũng không biết có phải là do tác dụng của bộ công pháp này không, trải qua nhiều ngày trong lao vừa âm vừa ám như vậy, hắn lại không sinh bệnh, ngược lại còn cảm thấy thân thể vô cùng tốt.
Hắn không biết chính bởi hoàn cảnh đặc biệt làm cho hắn phát sinh dục vọng sinh tồn, hơn nữa không có những việc vặt vãnh gây phiền não, hắn mới tiến bộ thần tốc.
Bất quá 《 Ôn ngọc tâm kinh 》 tôn chỉ cường thân kiện thể, chậm rãi tích lũy nội lực đến tầng thâm hậu, cho nên công phu khởi đầu nhạt nhẽo, tác dụng cũng không rõ ràng bằng các loại công phu khác. Bởi vậy người trong võ lâm tập loại nội công này rất ít.
Mà Triệu Tiểu Lâu tâm tính bình thản, có năng lực kiên trì bền bỉ, cho nên bất tri bất giác đột phá qua tầng thứ hai mà không hay biết. Hắn hiện tại tuy không sử dụng nội lực, nhưng thật ra từ kinh mạch, phế phủ, thân thể đến trạng thái tinh thần, đều đã không còn giống người bình thường.
Hai canh giờ sau, Triệu Tiểu Lâu chậm rãi thu công, vừa rồi quanh người có một cổ nhiệt khí vờn quanh sinh ra cảm giác rất thoải mái. Đột nhiên nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, hắn vội vàng mở mắt ra, chọc chọc Đông Phương Vô Song bên cạnh.
Hắn cũng chưa phát hiện gần đây tai thính mắt tinh, không thể so với trước kia, chỉ cho là do trong tình cảnh này làm cho hắn so với ngày xưa linh mẫn hơn một chút.
Đông Phương Vô Song kỳ thật đã sớm tỉnh, chính là mỗi ngày Triệu Tiểu Lâu đều luyện công, nên không tiện quấy rầy. Hắn một mình thì nhàm chán, cho nên đơn giản ngủ nướng thêm.
Hai người vừa mới ngồi xong, đại môn đã mở ra, Hắc y nhân đi đến, nhìn Đông Phương Vô Song mỉm cười nói: “Đông Phương công tử, xin đi theo tại hạ."
Lời vừa nói ra, hai người đồng thời cả kinh.
Đông Phương Vô Song nói: “Mới sáng sớm định làm gì? Cũng không cho người ta đồ ăn sáng, ta không có khí lực."
Người nọ hôm nay không có tâm tình cùng bọn họ xã giao, nói: “Đông Phương công tử xin hãy tha thứ, tại hạ thất lễ!" Nói xong thân thủ hướng tới túm lấy hắn.
Triệu Tiểu Lâu kinh hãi, không hề nghĩ ngợi đã tiến lên ngăn cản, lại bị Đông Phương Vô Song một phen kéo ra phía sau.
Đông Phương Vô Song bị người nọ chộp vào khuỷu tay, cả người bủn rủn vô lực, hướng Triệu Tiểu Lâu dùng sức trừng mắt nhìn, ý bảo hắn không cần xúc động, sau đó đối người nọ nói: “Ta cùng ngươi đi! Nhưng không cho ngươi gây khó dễ huynh đệ của ta! Bằng không ta thành quỷ cũng không buông tha ngươi!"
Người nọ ha ha cười, nói: “Chỉ cần Đông Phương công tử hảo hảo phối hợp, tại hạ tự nhiên đảm bảo an toàn cho Triệu công tử." Nói xong đưa hắn cắp dưới nách, đi ra ngoài.
“Vô Song! Vô Song!" Triệu Tiểu Lâu kinh hoảng chạy qua, thanh âm khóc nức nở.
“Tiểu bánh bao ngươi đừng sợ! Hắn sẽ không đem ta xử lý đâu! Ngươi chiếu cố mình cho tốt, ta sẽ trở về tìm… ngươi…"
Cuối cùng khoảng cách càng lúc càng xa xôi, âm thanh nghe không còn rõ ràng lắm.
Triệu Tiểu Lâu dùng sức đập vào đại môn, ủy khuất cùng hoảng sợ trong vài ngày qua, sau khi Đông Phương Vô Song bị mang đi rốt cục tuôn ra.
“Ô ô ô… Vô Song…"
Triệu Tiểu Lâu suy sụp ngồi trên mặt đất khóc, trong lòng oán giận chính mình tay trói gà không chặt, ngay cả bằng hữu cũng bảo hộ không được.
Hắn dùng lực đấm vào mặt đất: “Ta thật vô dụng! Ta thật vô dụng như vậy! Ô ô ô…"
Hắn phát tiết trong chốc lát, chậm rãi tỉnh táo lại. Bỗng nhiên dùng sức quệt quệt nước mắt, đứng dậy, bắt đầu đánh giá khu mật thất.
Chính là mấy ngày nay hắn cùng Đông Phương Vô Song đã sớm đem mật thất từ trên xuống dưới tìm hiểu, nếu là mật thất, tự nhiên sẽ kín không kẽ hở. Ngoài việc phía trên đỉnh có lỗ thông khí, không hề có manh mối khác.
Triệu Tiểu Lâu bận nửa ngày không thu hoạch được gì, có chút suy sụp. Lại nghĩ tới lão bộc mỗi ngày đến đưa cơm cho bọn hắn.
Lão bộc nhìn qua ước chừng sáu bảy mươi tuổi, mỗi ngày hắc y nhân không đến, chỉ có lão đến đưa cơm cho bọn hắn. Triệu Tiểu Lâu nói với Đông Phương Vô Song: chúng ta có thể đánh ngất xỉu vị lão bộc kia chạy ra hay không, nhưng Đông Phương Vô Song chẳng biết tại sao không đồng ý. Còn nói cho hắn biết lão bộc kia công phu rất cao, hai người bọn họ không phải là đối thủ.
Triệu Tiểu Lâu ngẫm lại thấy cũng đúng. Đối một vị lão nhân gia ra tay nguyên bản không thích hợp, lại nói hắc y nhân kia nếu dám để cho lão đến đưa cơm cho bọn hắn, hiển nhiên cũng rất tin tưởng, biết bọn họ không phải đối thủ của lão. Cho nên ý niệm trong đầu cũng đành buông xuống.
Chính là hôm nay, Triệu Tiểu Lâu quyết định mạo hiểm thử một lần.
Vô luận đánh thắng hay đánh không thắng, hắn cũng quyết tâm liều mạng!
Bất quá ý niệm trong đầu hắn rốt cuộc chưa kịp biến thành hành động, đã có người thay hắn ra tay.
Thay hắn ra tay? Không cần nghi ngờ, chính là Phong Thính Vũ.
Có thể lặng yên không một tiếng động lặn xuống thâm sơn rừng già, đi theo phía sau lão bộc công lực thâm hậu kia ra tay cứu người, vốn không có mấy người có được bản lĩnh này.
Phong Thính Vũ sáng sớm liền dựa theo vài câu ít ỏi nghe được từ bọn đệ tử mà tìm người.
Tiền triều phế điện chỉ còn lại vài toà ngói, trống trải sâu thẳm.
Phong Thính Vũ chưa tùy tiện ra tay, y ẩn mình trên mái hiên chờ thời cơ. Thái dương lên cao, y thấy hắc y nhân mang theo một thiếu niên áo trắng từ chỗ sâu trong điện đi ra.
Thiếu niên kia Phong Thính Vũ đã gặp qua, đúng là vị bằng hữu ngày ấy cùng Triệu Tiểu Lâu dạo quanh chợ, nói vậy đó chính là Tĩnh Vương thế tử. Bất quá y chưa ra tay, bởi vì y không phải vì hắn mà đến. Thế tử này, giao cho Phong Văn Tuyết xử lý đi.
Lão bộc kia như thường lệ chuẩn bị tốt cháo cơm, thận trọng bưng vào mật thất, Phong Thính Vũ liền bám theo phía sau hắn, khi hắn vừa mở cửa lao liền vung trường kiếm đánh ra.
Một kiếm giáng xuống, giống như sấm sét giữa trời, lại thoáng như mây đen ngay khi trời đang nắng, lôi đình một kích, rực rỡ đến loá mắt.
Lão giả kia cũng đâu phải hạng người vô năng, cả kinh, cực nhanh xoay tay lại, một đôi thiết chưởng giống như tường đồng vách sắt, múa may đến lệ lệ sinh phong.
Nhưng võ công của hắn dù có cao tới đâu, trước một bậc thầy võ học duy nhất trên đời này, phản kháng của hắn đều như bọ ngựa giương tay ra chống, không chịu nổi một kích.
Lão giả cũng là nhân vật năm đó trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy. Hắn nghĩ đến lấy cảnh giới cao thủ như hắn, cho dù đột nhiên bị tập kích cũng vẫn giữ được đường sinh cơ. Đến khi đối mặt với chém giết lẫm lệ, trường kiếm phiêu nhiên như tiên, hắn mới phát hiện, khả năng của mình nhỏ bé như thế, hô hấp khó khăn như thế.
“Ngươi…"
Lão giả hồi hộp trừng mắt, thân thể ngả về phía sau.
Cho đến khoảnh khắc tiến đến cái chết, hắn cũng không thể tin tưởng mình chưa đi được quá mười chiêu.
Đây là cảnh giới như thế nào…
Chủ nhân, ngươi tính toán sai lầm rồi sao?
Phong Thính Vũ giật mũi kiếm lại.
Trên thực tế trên mặt y chưa vấy bẩn lấy một giọt máu.
“Đi!"
Hắn ôm Triệu Tiểu Lâu một bên ngốc lăng choáng váng, hai chân buông xuống đất, khinh công bay ra khỏi mật thất.
Tuy rằng trận đánh chấm dứt thật mau, nhưng dị động rất nhanh sẽ khiến cho người khác chú ý.
Phế điện không chỉ có một mình lão giả kia, còn có dư đảng.
Nếu là bình thường, y đều giết sạch sẽ. Nhưng Phong Thính Vũ lúc này, không thể bảo đảm mình sẽ toàn thắng.
Vị lão giả vừa rồi, nếu hắn không nhận nhầm, chính là Vương lão tà đầu lĩnh hắc đạo trên giang hồ thành danh đã ba mươi năm. Năm đó dựa vào một đôi thiết chưởng rung chuyển phong vân, hậu nhân đắc tội Tây Thiên môn nên bị môn chủ đuổi giết, biến mất trên giang hồ không để lại dấu vết mười năm, nguyên lai là trốn ở chỗ này.
Xem ra Hắc Phong phái che dấu thực lực vượt xa những gì thể hiện ra bên ngoài.
Phong Thính Vũ vì tốc chiến tốc thắng, vừa rồi trong mật thất đã dùng bảy phần công lực. Tuy rằng giải quyết được Vương lão tà, nhưng đã tác động đến nội tức. Lấy tình huống hiện tại của y, không thể mạo hiểm.
Triệu Tiểu Lâu bị y xách theo bên người choáng váng, cảm giác rất giống lúc trước bị y mang lên đỉnh núi Tam Tuyệt. Bất quá Triệu Tiểu Lâu so với trước kia đã tiến bộ hơn, chưa sợ tới mức hồn phi phách tán, ngược lại rất nhanh trấn định.
Nói thực ra, một khắc kia nhìn thấy Phong Thính Vũ đầu óc hắn liền đình chỉ.
Hắn thật sự không nghĩ còn có thể nhìn thấy y. Hơn nữa còn trong tình huống này.
Y… Y như thế nào đến? Y tới cứu mình sao? Vì gì…
Triệu Tiểu Lâu trong đầu rất nhiều nghi vấn, bất quá Phong Thính Vũ không cảm thấy quan trọng.
Bên tai vù vù tiếng gió, dưới chân cát bay đá chạy, đường gập ghềnh chông chênh.
Triệu Tiểu Lâu còn có chút kinh hồn bất định, hai tay gắt gao ôm chặt Phong Thính Vũ. Cảm giác y bên cạnh mình, không khỏi cảm thấy mỹ mãn, trông mong con đường này có thể càng dài càng tốt, để cho hắn cùng với y thân thiết hơn.
Bất quá vẫn cảm thấy là lạ làm sao, tư thế của Phong Thính Vũ có chút mất tự nhiên.
“Ai da…"
Thời điểm Triệu Tiểu Lâu còn mơ hồ, chợt thấy Phong Thính Vũ chân lảo đảo, nhẹ buông tay, chính mình lập tức bị đặt mông xuống trên mặt đất, không khỏi kêu sợ hãi một tiếng.
“Ngươi, ngươi làm sao vậy?"
Triệu Tiểu Lâu bị quăng ngã đến thanh tỉnh. Hắn xoa bóp mông, đứng lên, thấy Phong Thính Vũ đưa lưng về phía hắn, xoay người dựa trên một khối nham thạch, không khỏi lo lắng nói.
Thấy không rõ thần sắc Phong Thính Vũ, chỉ thấy y một tay chống vào tảng đá, một tay đặt trước người, nhìn qua thập phần khó nhọc.
Triệu Tiểu Lâu trong lòng nhảy dựng, vội nói: “Ngươi có phải bị thương hay không? Bị thương nơi nào? Mau cho ta xem xem!"
Phong Thính Vũ ngẩng đầu, chỉ thấy trên cái trán như bạch ngọc đã phủ tầng tầng mồ hôi.
Triệu Tiểu Lâu chưa thấy qua biểu tình này của y, thật thực hoảng sợ, vội kêu lên: “Ngươi làm sao vậy? Ngươi làm sao vậy? Mau nói cho ta biết ngươi có sao không?"
Hắn cao thấp xem xét khắp người Phong Thính vũ, mới phát hiện y luôn luôn chỉ mặc đồ trắng lại khoác thêm một kiện áo choàng đen. Áo choàng này thật là dài, che kín toàn thân, nhìn không ra dấu hiệu bị thương.
Triệu Tiểu Lâu không hề nghĩ ngợi, đưa tay muốn cởi áo choàng, lại cảm thấy cổ tay đã bị Phong Thính Vũ nắm chặt.
“Không có chuyện gì." Phong Thính Vũ thản nhiên phun ra bốn chữ này, cũng hít một hơi thật sâu.
Trong bụng phiên giang đảo hải, làm cho y mồ hôi lạnh đầm đìa. Thắt lưng cũng đau đến lợi hại, chưa bao giờ có.
“Như thế nào không có chuyện gì! Ngươi xem sắc mặt ngươi…"
Bỗng nhiên bầu trời nổi sấm sét, đem nửa câu sau của Triệu Tiểu Lâu im bặt.
Hai người ngẩng đầu, mới phát hiện vầng thái dương mới vừa rồi còn ngạo nghễ trên không trung không ngờ đã bị tầng tầng mây đen che kín, trận mưa to đầu mùa hạ sắp xảy ra.
Phong Thính Vũ biết dông tố trong núi lợi hại, tê cứng đứng dậy, nắm chặt cổ tay Triệu Tiểu Lâu, muốn mang hắn tiếp tục đi, chợt nghe Triệu Tiểu Lâu chỉ vào phía trước kêu sợ hãi: “Ngươi xem!"
Phong Thính Vũ theo hướng nhìn lại, chỉ thấy xa xa ngọn núi bên trái dấy lên đại hỏa: hỏa hoạn, khói đặc tận trời, hiển nhiên là đã đốt một hồi lâu.
Phong Thính Vũ trong lòng rùng mình, ngưng mắt nhìn kỹ ngọn núi kia, chỉ thấy bên trái quái thạch lởm chởm, uốn lượn đột nhiên gãy giữa không trung, tựa hồ rơi giữa không trung, giống như phi ưng đang bay trên không thì gãy cánh.
Đoạn sí nhai!
Nguyên lai bọn họ bất tri bất giác đã đến phụ cận đoạn sí nhai.
Phong Thính Vũ cau mày, tâm sinh cảm giác không ổn.
“Bên kia làm sao vậy?" Triệu Tiểu Lâu mặc dù không biết Thạch Cuồng cùng Phong Văn Tuyết ước hẹn một chuyện tại đoạn sí nhai, nhưng Đông Phương Vô Song buổi sáng bị người ta mang đi, tâm hắn như bị xách theo. Lúc này thấy đoạn nhai bên kia đột nhiên bốc hỏa, tự nhiên liền nghĩ tới Đông Phương Vô Song. Không khỏi cảm thấy cả kinh.
Nguy rồi! Không biết Vô Song có việc gì không a!
“Đi!"
Hắn đang nghĩ ngợi chợt thấy cổ tay bị nắm chặt, Phong Thính Vũ đã mang hắn thi triển khinh công, hướng dưới chân núi lao đi.
Triệu Tiểu Lâu lo lắng cho thân thể y, kêu lên: “Ngươi không cần mang theo ta, ta có thể tự mình đi. Thân mình ngươi không tốt, mau mau buông tay!"
“Đừng lên tiếng. Có người đuổi theo!" Phong Thính Vũ ngắt lời hắn, mang theo hắn chạy vội vàng.
Lấy công lực Triệu Tiểu Lâu, tất nhiên không thể nghe được thanh âm đuổi theo phía sau, nhưng nghe Phong Thính Vũ nói như vậy, liền ngoan ngoãn ngậm miệng. Nhưng hắn vừa lo lắng cho biểu hiện kỳ lạ của Phong Thính Vũ vừa rồi, lại lo lắng Đông Phương Vô Song ở phía bên kia núi, không khỏi mặt nhăn mày khẩn, thần tình sầu lo.
Phía sau quả nhiên có người theo đuổi, chắc là dư đảng Hắc Phong phái phát hiện nên đuổi theo.
Phong Thính Vũ vốn định mang theo Triệu Tiểu Lâu đến biệt trang của Thần Minh giáo dưới chân núi, đến nơi đó sẽ có người tiếp ứng. Thế nhưng lúc này y đau bụng rất nhiều, công lực tổn thất lớn. Trên tay còn mang theo người, cước trình không bằng lúc trước, chỉ sợ trốn không thoát những kẻ đang đuổi theo sau.
Suy nghĩ của Phong Thính Vũ lúc này xoay như chong chóng. Y mặc dù rất ít tham dự thế sự, nhưng không phải là không biết mình biết người. Hơn nữa kinh nghiệm ứng chiến của y phong phú, đầu óc rõ ràng, lập tức trong lòng liền có quyết định.
Chỉ thấy y thay đổi phương hướng, lôi kéo Triệu Tiểu Lâu vòng lại, hướng về sườn núi.
Triệu Tiểu Lâu bị y túm chạy một trận như điên, đầu óc sớm choáng váng. Chưa kịp hiểu gì, đã bị Phong Thính Vũ nhét vào một chỗ sơn động nhỏ hẹp.
“Này, đây là nơi nào?"
Phong Thính Vũ dọc đường hao phí quá nhiều nội tức, lúc này đã như nỏ mạnh hết đà. Đem Triệu Tiểu Lâu túm vào hang động, chính y chân cũng mềm nhũng, ngã vào tảng đá lớn bên cạnh.
Triệu Tiểu Lâu lại bị ném tới trên mặt đất, chưa kịp cảm thấy đau đã vội nhảy dựng lên, bổ nhào về phía Phong Thính Vũ la lớn: “Ngươi thế nào?"
Phong Thính Vũ trong bụng đau đến căng, cũng vô pháp trả lời hắn, chỉ có thể ngồi trên cự thạch, cúi đầu hừ một tiếng.
Triệu Tiểu Lâu nghe y rên rỉ, lại lo lắng, vội kêu lên: “Ngươi quả nhiên bị thương. Không cần lo cho ta, mặt sau có người truy đuổi, ngươi hãy chạy nhanh lên đi. Những người đó đáp ứng Vô Song sẽ không khó xử ta! Vô Song… Vô Song là Tĩnh Vương thế tử, bị bắt cùng với ta, những người đó không dám lừa hắn, ngươi đừng lo lắng! Ngươi tới cứu ta ta thật cao hứng, nhưng thật sự không cần. Ngươi, ngươi, ngươi thế nào? Nếu không ta đi ra ngoài đánh lạc hướng những người đó."
Hắn vội vàng đến bên cạnh Phong Thính Vũ giải thích, lải nhải không ngớt, hai tay hắn cao thấp sờ soạng, muốn nhìn một chút xem y khó chịu chỗ nào.
Chợt thấy trong tay cảm giác khác thường, cúi đầu liền thấy, áo khoác của Phong Thính Vũ đã tản ra, tay hắn không biết khi nào đã đưa vào bên trong, đúng là to to, tròn tròn.
Triệu Tiểu Lâu kinh hãi nhảy dựng, đẩy quần áo càng thấy rõ, chỉ mấy tháng không gặp, Phong Thính Vũ bụng to như cái trống, thoáng như thiếu phụ hoài thai đã mười tháng.
Triệu Tiểu Lâu sắc mặt trắng xanh, chỉ vào bụng của y nơm nớp lo sợ nói: “Ngươi, ngươi làm sao…"
Phong Thính Vũ nhìn lại hắn, thấy sắc mặt hắn khác thường, nghĩ đến thân thể mình hiện tại, chỉ sợ dọa tới hắn. Nghĩ phải giải thích, nhưng y không am hiểu ăn nói, cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ phun ra bốn chữ: “ Không có chuyện gì."
Triệu Tiểu Lâu hai mắt đỏ bừng, đột nhiên ôm lấy y, thấp giọng nói: “Ngươi có phải bệnh nan y hay không? Vẫn luyện công như thế sao? Ngươi, ngươi có phải rất khó chịu hay không? Này phải làm thế nào cho hảo… như thế nào bây giờ…"
Triệu Tiểu Lâu tuy thanh âm đã nghẹn ngào, nhưng lại cứng rắn chịu đựng không khóc lên.
Hắn cho rằng Phong Thính Vũ bị bệnh nặng, bằng không thường nhân bụng làm sao có thể trướng thành như vậy?
Hắn từng nghe nói trong bụng người có thể có u nhọt, nhọt càng dài càng lớn, thầy thuốc cũng bó tay không có biện pháp, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn nhọt trướng đến mức phá huyết mà chết, không thể cứu chữa.
Triệu Tiểu Lâu nghĩ Phong Thính Vũ hiện giờ cũng bị chứng bệnh này, không khỏi đau lòng như ai nhéo, hận không thể chết thay y.
“Ngươi đừng sợ! Chúng ta nhất định là có thể trị! Ta nhất định tìm người chữa khỏi cho ngươi!" Giống như sợ người trong lòng sẽ bay đi, Triệu Tiểu Lâu gắt gao ôm y, càng không ngừng nói: “Ngươi đừng sợ! Đừng lo lắng! Nhất định sẽ tốt! Nhất định có thể trị tốt! Ta cùng ngươi… Ta cùng ngươi…"
Phong Thính Vũ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bạch ngọc của hắn rơi lệ, lại làm vẻ mặt kiên nghị ôm chặt an ủi mình, sắc mặt dần dần bình tĩnh trở lại, đáy lòng dâng lên một cỗ lo lắng.
Ta cùng ngươi…
Đơn giản chỉ một câu, vì sao nghe lại khác thường như thế?
Qua nhiều năm như vậy, chỉ có người này… Chỉ có thiếu niên tinh khiết lương thiện trước mắt này, có thể làm cho tâm phong trần lạnh lẽo cả đời mình cảm thấy ấm áp. Phong Thính Vũ chậm rãi giơ tay lên, ôn nhu nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Triệu Tiểu Lâu, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, ta không sao."
Đây là lần đầu tiên y dùng “vẻ mặt ôn hoà" như thế nói chuyện cùng Triệu Tiểu Lâu. Thanh âm trong trẻo lạnh lùng lại phảng phất ẩn chứa vô số tình cảm, tuy rằng vẫn là thản nhiên nhưng lại vô cùng mềm nhẹ.
Triệu Tiểu Lâu giật mình ngốc lăng nhìn y, mê say sự ôn nhu của y. Phong Thính Vũ nghĩ muốn đẩy tay hắn ra, liền thấy Triệu Tiểu Lâu phục hồi tinh thần, con ngươi hiện lên một tia kinh hoảng, càng nhanh ôm lấy y.
Phong Thính Vũ thấp giọng nói: “Ta muốn đi ra ngoài giải quyết những người đó."
“Không được! Ngươi không thể đi!"
“Buông ra."
“Không! Không buông! Ngươi không được đi ra ngoài! Ta không cho ngươi…" Hắn nói còn chưa dứt, đã bị ngón tay của Phong Thính Vũ điểm trên huyệt đạo, không chống đỡ được mềm nhũn té trên mặt đất.
Phong Thính Vũ chống tảng đá chậm rãi đứng lên.
Khi y đứng dậy, cơn đau bụng dưới càng thêm rõ ràng. Đáng lẽ sắc mặt phải chuyển trắng, nhưng bởi vì công lực thâm hậu, nội tức lưu chuyển làm cho màu da cũng như bạch ngọc trong suốt, đầy vẻ ôn nhuận.
Triệu Tiểu Lâu từng ở ven hồ băng nhìn y đến si dại, chẳng khác gì một tiên nhân tạo từ bạch ngọc, mềm mại thanh thoát như khói, không mang theo một tia phàm khí. Lúc này tiên nhân sắc mặt vẫn đang trắng, lại tái nhợt như mây bay trên bầu trời, phiêu phiêu như sắp tan đi. Triệu Tiểu Lâu nhìn, ngực giống như bị đâm phải một đao.
“Ngươi hảo hảo ở trong này, chờ ta tới đón ngươi. Nếu ta không đến, ngươi… men theo chân núi đi về hướng đông, bên kia có dòng suối nhỏ. Băng qua suối… phía nam hai ngọn núi sẽ có thôn xóm."
Phong Thính Vũ không quen nói dài như vậy, nhưng hắn sợ Triệu Tiểu Lâu một mình trên núi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lại không biết đường đi, cho nên kiên nhẫn nói cho rõ ràng.
Giọng nói của y vẫn thập phần thong thả, nhưng do đau bụng, nên lời nói ra đứt quãng, càng thêm khó khăn vô cùng. Triệu Tiểu Lâu hư nhuyễn té trên mặt đất, lệ như suối trào, giống như sinh ly tử biệt, hai mắt đỏ bừng bỗng nhiên kêu lên: “Phong Thính Vũ, ngươi cởi bỏ huyệt đạo cho ta! Ta không cho ngươi đi! Ngươi không được đi!"
Đây là lần đầu tiên hắn trực tiếp kêu lên tên của Phong Thính Vũ như thế.
Từ trước luôn một “Tông chủ “, hai “Tông chủ", bởi vì thân phận hai người, thậm chí tuổi, cũng cách xa nhau như thế. Chính là giờ này khắc này, Triệu Tiểu Lâu nghĩ hắn thân mang “bệnh nan y", có lẽ không còn sống được bao lâu, lại còn ngàn dặm xa xôi chạy tới cứu mình, vì mình phải đi ra ngoài cùng ác nhân đấu, tim liền như bị đao cắt, chỉ hận chính mình vô dụng.
“Phong Thính Vũ, ngươi đừng đi! Ngươi đừng đi! Ta cầu ngươi, không được đi…"
Tiếng hô khàn khàn của Triệu Tiểu Lâu đột nhiên bị ngừng. Hắn không dám tin mở to hai mắt, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống. Phong Thính Vũ lại điểm á huyệt hắn!
Phong Thính Vũ nhìn hắn, ngực ẩn ẩn đau. Y nghĩ, có lẽ đây là cảm giác đau lòng.
“Huyệt đạo trên người của ngươi hai canh giờ sau sẽ tự cởi bỏ. Tự mình xuống núi… Cẩn thận chút."
Đây là lần đầu tiên Phong Thính Vũ thổ lộ lời quan tâm với Triệu Tiểu Lâu, lại là dưới tình huống như vậy.
Trở về! Ngươi trở về! Van cầu ngươi… Trở về…
Triệu Tiểu Lâu hai mắt như có thể thốt nên lời, biểu lộ cầu xin, lo lắng tuyệt vọng, làm cho ngực Phong Thính Vũ đông cứng lại.
Y là Phong Thính Vũ, chuyện y đã quyết định tuyệt không thay đổi. Cho nên y không chút do dự rời đi.
Không được——
Tận đáy lòng Triệu Tiểu Lâu phát ra một tiếng rên rĩ.
Phong Thính Vũ như nghe đáy lòng hắn gào thét, dừng một chút ở cửa động, đau nhưng cũng không quay đầu lại.
Rầm rầm ——
Bên ngoài lại nổ ra một tiếng sấm sét, mưa to trút xuống. Triệu Tiểu Lâu bị hắc ám vây quanh trong sơn động, nghe dông tố bên ngoài soàn soạt, nghĩ đến thân thể người nọ tròn trịa dị dạng, chỉ cảm thấy trước mắt phảng phất bạch quang, như muốn thiêu hủy hắn.
Phong Thính Vũ ra khỏi động, rút kiếm ra đem cỏ cây chung quanh che cửa động lại, sau đó chạy về một phía sườn núi khác. Đau đớn trong bụng ngày càng mãnh liệt, nội tức cũng đã bị ảnh hưởng rất lớn.
Trong lòng Phong Thính Vũ ẩn ẩn bất an, lần đầu tiên y không nắm chắc như thế.
Đứa nhỏ này làm sao vậy? Phải gây sức ép tới khi nào?
Phong Thính Vũ chạy vội một lúc, rốt cục chống đỡ không được, lảo đảo dựa vào một gốc cây đại thụ. Hai tay đè chặt bụng, đau đớn càng lúc càng mãnh liệt làm cho hai chân hắn muốn bủn rủn.
“Ôi…" từ sâu trong cổ họng Phong Thính Vũ tràn ra một tiếng than nhẹ. Mưa to không ngừng giội xuống người y, cho nên y vẫn chưa phát hiện không biết khi nào giữa hai chân chậm rãi chảy xuống một dòng chất lỏng. Chất lỏng kia cùng mưa dung hòa làm một.
Phía sau vang lên tiếng vang, vài tên Hắc y nhân che mặt bao vây chung quanh hắn, hai tay cầm kiếm, con ngươi u lãnh không có một tia sinh khí của con người, thẳng tắp quan sát y. Phong Thính Vũ biết đây là nhiếp hồn tà pháp của Hắc Phong phái, khống chế được tâm thần con người, làm cho bọn họ trở thành công cụ sát nhân không cảm giác.
Không nghĩ tới Hắc Phong phái còn có dư đảng, Phong Thính Vũ cùng Phong Văn Tuyết đã nhiều ngày vẫn hoài nghi giáo chủ lúc trước bị đánh chết là giả, Thạch Cuồng thật sự có lẽ còn ẩn phía sau màn. Hiện tại xem ra, hoài nghi này mười phần đã chắc tám.
Bất quá y không có thời gian nghĩ nhiều, nắm chặt kiếm trong tay, đứng thẳng lại, lạnh lùng nhìn lại sát thủ.
Phong Văn Tuyết có chút chật vật đuổi tới phụ cận, trận đánh sâu trong rừng rậm đã sắp chấm dứt. Mấy thi thể Hắc y nhân ngã trái ngã phải bốn phía, vết máu bị mưa to cọ rửa sạch sẽ.
Hắn vội vàng kiểm tra một vòng, mới phát hiện Phong Thính Vũ ở phía sau một khối nham thạch.
“Đại ca —— “
Phong Thính Vũ ngã phía sau nham thạch, tay phải sử dụng kiếm chống đỡ thân mình, thân thể hơi hơi cuộn lại, tay trái ôm thật chặt bụng.
“Đại ca, ngươi sao rồi?" Phong Văn Tuyết chạy tới, vội vàng hỏi han.
“Ngươi, sao ngươi lại tới đây?" Phong Thính Vũ sắc mặt tái nhợt, nhìn hắn, cau mày nói: “Thế tử kia thì sao?"
“Đừng nhắc tới hắn!" Phong Văn Tuyết chẳng biết tại sao đột nhiên tức giận, con ngươi hiện lên một tia phẫn hận.
Bất quá rất nhanh đã bị lo lắng thay thế. “Đại ca, ngươi có bị thương không?"
“… Không có, đỡ ta… Đứng lên." Phong Thính Vũ thanh âm hình như đã cố gắng hết sức.
Phong Văn Tuyết cảm thấy cả kinh, vội vàng đỡ lấy y, thấy Phong Thính Vũ lung lay sắp đổ, quần áo bị mưa làm bết sát vào người, vòng bụng càng hiện lên tròn vành vạnh.
“Ôi…" Phong Thính Vũ lung lay, tựa vào trên người hắn, chỉ cảm thấy cơn đau bụng càng lúc càng khó có thể chịu được, hai chân run lên, bụng dưới đau quặn nặng nề.
Phong Văn Tuyết thấy y như vậy, cảm thấy không yên, một bên sờ mạch y, vừa hỏi: “Thật chưa bị thương sao?"
Phong Thính Vũ sắc mặt xanh trắng, câu nói kế tiếp nói trong vô thức.
“Đau… Bụng…"
Phong Văn Tuyết cứng ngắc một lát, đột nhiên giận dữ nói: “Đương nhiên đau! Ngươi sắp sinh!"
Phong Thính Vũ kinh ngạc nâng mắt, nghi hoặc nói: “Sẽ không, mới vừa, mới vừa chín tháng…"
“Đúng vậy sinh non! Ngươi là tên ngu ngốc! Ngươi sinh non rồi!" Phong Văn Tuyết tức giận đến quên cả người trước mắt là đại ca của hắn.
Phong Thính Vũ nhíu mi, thầm nghĩ khó trách đau như vậy, đau đến y cơ hồ đứng không vững, muốn đem thứ trong bụng kéo ra.
Phong Văn Tuyết đỡ y tức giận đến tay run run, quát: “Ta nói rồi ngươi đừng lên núi! Ngươi dám lén ta nửa đêm chạy tới, còn trốn thoát khỏi Tử Y. Ngươi đừng cho mình là tông chủ có thể tùy hứng làm bậy! Đừng quên ta mới là giáo chủ!"
Phong Thính Vũ đau đớn lại bắt đầu, cau mày không thèm đếm xỉa tới hắn.
Dông tố còn kéo tới cuồn cuộn, y đang ôm bụng cả người khó chịu, thầm nghĩ sinh non là chuyện gì xảy ra? Hiện tại phải làm gì?
Phong Văn Tuyết tức giận đến hồ đồ, cứ ở chỗ này rống không ngừng. Phong Thính Vũ chỉ cảm thấy bụng căng cứng, biết đau đớn lại tới nữa, không khỏi nắm chặt tay, rên rỉ loan hạ thắt lưng.
Cánh tay Phong Văn Tuyết bị y nắm đau, thần trí trở về, Thấy đại ca của hắn đau đớn, vẻ mặt đáng sợ, mới nghĩ đến hiện tại không phải là thời điểm cãi nhau, đại ca ngu ngốc của hắn sắp phải sinh!
Phong Văn Tuyết ý thức được điểm này, đầu cũng có chút rối rắm.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Dẫn hắn quay về sơn trang sao? Sơn trang xa như vậy, còn phải vượt qua ba đỉnh núi, hắn… A, không, không, là “hắn" chờ được không?
Còn nếu không quay về, hiện tại mưa to cứ rơi xuống, tại nơi thâm sơn, phải sinh như thế nào?
Phong đại giáo chủ luôn luôn anh minh thần võ lúc này cũng không biết nên làm thế nào cho phải, chợt thấy trên người nặng nề, đại ca của hắn dựa vào người hắn trượt xuống dưới.
Phong Văn Tuyết cả kinh, cuống quít ôm y.
Phong Thính Vũ cúi thấp đầu, cắn răng chống lại đau đớn trong bụng, biết mình nguyên lai là phải sinh, bỗng nhiên trong lòng cũng sinh ra cảm giác không biết nên làm thế nào cho phải.
Một trận đau đớn khó có thể hình dung tra tấn hai chân y, đứng không vững, không tự chủ được hai chân khuỵu xuống thành quỳ trên mặt đất, cũng may Phong Văn Tuyết đúng lúc ôm y.
Phong Văn Tuyết chưa thấy qua đại ca của hắn “yếu ớt" như vậy, cắn răng một cái, quyết định dẫn y rời đi trước.
Hắn nhớ rõ lúc lên núi gặp qua một ngôi nhà gỗ dưới chân núi, có lẽ của thợ săn săn bắn trong núi, liền giúp đỡ Phong Thính Vũ đi về hướng ấy.
Hai cao thủ đứng đầu giang hồ, lúc này bước tới nghiêng ngả lảo đảo. Phong Thính Vũ tất nhiên không tính, vài lần chân hư huyễn té xuống, Phong Văn Tuyết so với y cũng chẳng khá hơn chút nào.
Cũng may hai người không phải người bình thường, ngay cả trong tình huống không tốt, vẫn thuận lợi xuống tới chân núi.
Hắn luôn luôn ngủ sớm dậy sớm, cuộc sống rất có quy luật. Bị bắt đến chỗ này làm tù binh, tinh thần càng khẩn trương cao độ, càng không thể yên giấc.
Hắn nhìn nhìn Đông Phương Vô Song cuộn mình một bên, thấy hắn vẫn đang vù vù ngủ, không khỏi lần thứ hai bội phục thần kinh của hắn, quả nhiên không phải người bình thường.
Khoanh chân ngồi xuống, Triệu Tiểu Lâu như thường lệ luyện tập《 Ôn ngọc tâm kinh 》.
Cũng không biết có phải là do tác dụng của bộ công pháp này không, trải qua nhiều ngày trong lao vừa âm vừa ám như vậy, hắn lại không sinh bệnh, ngược lại còn cảm thấy thân thể vô cùng tốt.
Hắn không biết chính bởi hoàn cảnh đặc biệt làm cho hắn phát sinh dục vọng sinh tồn, hơn nữa không có những việc vặt vãnh gây phiền não, hắn mới tiến bộ thần tốc.
Bất quá 《 Ôn ngọc tâm kinh 》 tôn chỉ cường thân kiện thể, chậm rãi tích lũy nội lực đến tầng thâm hậu, cho nên công phu khởi đầu nhạt nhẽo, tác dụng cũng không rõ ràng bằng các loại công phu khác. Bởi vậy người trong võ lâm tập loại nội công này rất ít.
Mà Triệu Tiểu Lâu tâm tính bình thản, có năng lực kiên trì bền bỉ, cho nên bất tri bất giác đột phá qua tầng thứ hai mà không hay biết. Hắn hiện tại tuy không sử dụng nội lực, nhưng thật ra từ kinh mạch, phế phủ, thân thể đến trạng thái tinh thần, đều đã không còn giống người bình thường.
Hai canh giờ sau, Triệu Tiểu Lâu chậm rãi thu công, vừa rồi quanh người có một cổ nhiệt khí vờn quanh sinh ra cảm giác rất thoải mái. Đột nhiên nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, hắn vội vàng mở mắt ra, chọc chọc Đông Phương Vô Song bên cạnh.
Hắn cũng chưa phát hiện gần đây tai thính mắt tinh, không thể so với trước kia, chỉ cho là do trong tình cảnh này làm cho hắn so với ngày xưa linh mẫn hơn một chút.
Đông Phương Vô Song kỳ thật đã sớm tỉnh, chính là mỗi ngày Triệu Tiểu Lâu đều luyện công, nên không tiện quấy rầy. Hắn một mình thì nhàm chán, cho nên đơn giản ngủ nướng thêm.
Hai người vừa mới ngồi xong, đại môn đã mở ra, Hắc y nhân đi đến, nhìn Đông Phương Vô Song mỉm cười nói: “Đông Phương công tử, xin đi theo tại hạ."
Lời vừa nói ra, hai người đồng thời cả kinh.
Đông Phương Vô Song nói: “Mới sáng sớm định làm gì? Cũng không cho người ta đồ ăn sáng, ta không có khí lực."
Người nọ hôm nay không có tâm tình cùng bọn họ xã giao, nói: “Đông Phương công tử xin hãy tha thứ, tại hạ thất lễ!" Nói xong thân thủ hướng tới túm lấy hắn.
Triệu Tiểu Lâu kinh hãi, không hề nghĩ ngợi đã tiến lên ngăn cản, lại bị Đông Phương Vô Song một phen kéo ra phía sau.
Đông Phương Vô Song bị người nọ chộp vào khuỷu tay, cả người bủn rủn vô lực, hướng Triệu Tiểu Lâu dùng sức trừng mắt nhìn, ý bảo hắn không cần xúc động, sau đó đối người nọ nói: “Ta cùng ngươi đi! Nhưng không cho ngươi gây khó dễ huynh đệ của ta! Bằng không ta thành quỷ cũng không buông tha ngươi!"
Người nọ ha ha cười, nói: “Chỉ cần Đông Phương công tử hảo hảo phối hợp, tại hạ tự nhiên đảm bảo an toàn cho Triệu công tử." Nói xong đưa hắn cắp dưới nách, đi ra ngoài.
“Vô Song! Vô Song!" Triệu Tiểu Lâu kinh hoảng chạy qua, thanh âm khóc nức nở.
“Tiểu bánh bao ngươi đừng sợ! Hắn sẽ không đem ta xử lý đâu! Ngươi chiếu cố mình cho tốt, ta sẽ trở về tìm… ngươi…"
Cuối cùng khoảng cách càng lúc càng xa xôi, âm thanh nghe không còn rõ ràng lắm.
Triệu Tiểu Lâu dùng sức đập vào đại môn, ủy khuất cùng hoảng sợ trong vài ngày qua, sau khi Đông Phương Vô Song bị mang đi rốt cục tuôn ra.
“Ô ô ô… Vô Song…"
Triệu Tiểu Lâu suy sụp ngồi trên mặt đất khóc, trong lòng oán giận chính mình tay trói gà không chặt, ngay cả bằng hữu cũng bảo hộ không được.
Hắn dùng lực đấm vào mặt đất: “Ta thật vô dụng! Ta thật vô dụng như vậy! Ô ô ô…"
Hắn phát tiết trong chốc lát, chậm rãi tỉnh táo lại. Bỗng nhiên dùng sức quệt quệt nước mắt, đứng dậy, bắt đầu đánh giá khu mật thất.
Chính là mấy ngày nay hắn cùng Đông Phương Vô Song đã sớm đem mật thất từ trên xuống dưới tìm hiểu, nếu là mật thất, tự nhiên sẽ kín không kẽ hở. Ngoài việc phía trên đỉnh có lỗ thông khí, không hề có manh mối khác.
Triệu Tiểu Lâu bận nửa ngày không thu hoạch được gì, có chút suy sụp. Lại nghĩ tới lão bộc mỗi ngày đến đưa cơm cho bọn hắn.
Lão bộc nhìn qua ước chừng sáu bảy mươi tuổi, mỗi ngày hắc y nhân không đến, chỉ có lão đến đưa cơm cho bọn hắn. Triệu Tiểu Lâu nói với Đông Phương Vô Song: chúng ta có thể đánh ngất xỉu vị lão bộc kia chạy ra hay không, nhưng Đông Phương Vô Song chẳng biết tại sao không đồng ý. Còn nói cho hắn biết lão bộc kia công phu rất cao, hai người bọn họ không phải là đối thủ.
Triệu Tiểu Lâu ngẫm lại thấy cũng đúng. Đối một vị lão nhân gia ra tay nguyên bản không thích hợp, lại nói hắc y nhân kia nếu dám để cho lão đến đưa cơm cho bọn hắn, hiển nhiên cũng rất tin tưởng, biết bọn họ không phải đối thủ của lão. Cho nên ý niệm trong đầu cũng đành buông xuống.
Chính là hôm nay, Triệu Tiểu Lâu quyết định mạo hiểm thử một lần.
Vô luận đánh thắng hay đánh không thắng, hắn cũng quyết tâm liều mạng!
Bất quá ý niệm trong đầu hắn rốt cuộc chưa kịp biến thành hành động, đã có người thay hắn ra tay.
Thay hắn ra tay? Không cần nghi ngờ, chính là Phong Thính Vũ.
Có thể lặng yên không một tiếng động lặn xuống thâm sơn rừng già, đi theo phía sau lão bộc công lực thâm hậu kia ra tay cứu người, vốn không có mấy người có được bản lĩnh này.
Phong Thính Vũ sáng sớm liền dựa theo vài câu ít ỏi nghe được từ bọn đệ tử mà tìm người.
Tiền triều phế điện chỉ còn lại vài toà ngói, trống trải sâu thẳm.
Phong Thính Vũ chưa tùy tiện ra tay, y ẩn mình trên mái hiên chờ thời cơ. Thái dương lên cao, y thấy hắc y nhân mang theo một thiếu niên áo trắng từ chỗ sâu trong điện đi ra.
Thiếu niên kia Phong Thính Vũ đã gặp qua, đúng là vị bằng hữu ngày ấy cùng Triệu Tiểu Lâu dạo quanh chợ, nói vậy đó chính là Tĩnh Vương thế tử. Bất quá y chưa ra tay, bởi vì y không phải vì hắn mà đến. Thế tử này, giao cho Phong Văn Tuyết xử lý đi.
Lão bộc kia như thường lệ chuẩn bị tốt cháo cơm, thận trọng bưng vào mật thất, Phong Thính Vũ liền bám theo phía sau hắn, khi hắn vừa mở cửa lao liền vung trường kiếm đánh ra.
Một kiếm giáng xuống, giống như sấm sét giữa trời, lại thoáng như mây đen ngay khi trời đang nắng, lôi đình một kích, rực rỡ đến loá mắt.
Lão giả kia cũng đâu phải hạng người vô năng, cả kinh, cực nhanh xoay tay lại, một đôi thiết chưởng giống như tường đồng vách sắt, múa may đến lệ lệ sinh phong.
Nhưng võ công của hắn dù có cao tới đâu, trước một bậc thầy võ học duy nhất trên đời này, phản kháng của hắn đều như bọ ngựa giương tay ra chống, không chịu nổi một kích.
Lão giả cũng là nhân vật năm đó trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy. Hắn nghĩ đến lấy cảnh giới cao thủ như hắn, cho dù đột nhiên bị tập kích cũng vẫn giữ được đường sinh cơ. Đến khi đối mặt với chém giết lẫm lệ, trường kiếm phiêu nhiên như tiên, hắn mới phát hiện, khả năng của mình nhỏ bé như thế, hô hấp khó khăn như thế.
“Ngươi…"
Lão giả hồi hộp trừng mắt, thân thể ngả về phía sau.
Cho đến khoảnh khắc tiến đến cái chết, hắn cũng không thể tin tưởng mình chưa đi được quá mười chiêu.
Đây là cảnh giới như thế nào…
Chủ nhân, ngươi tính toán sai lầm rồi sao?
Phong Thính Vũ giật mũi kiếm lại.
Trên thực tế trên mặt y chưa vấy bẩn lấy một giọt máu.
“Đi!"
Hắn ôm Triệu Tiểu Lâu một bên ngốc lăng choáng váng, hai chân buông xuống đất, khinh công bay ra khỏi mật thất.
Tuy rằng trận đánh chấm dứt thật mau, nhưng dị động rất nhanh sẽ khiến cho người khác chú ý.
Phế điện không chỉ có một mình lão giả kia, còn có dư đảng.
Nếu là bình thường, y đều giết sạch sẽ. Nhưng Phong Thính Vũ lúc này, không thể bảo đảm mình sẽ toàn thắng.
Vị lão giả vừa rồi, nếu hắn không nhận nhầm, chính là Vương lão tà đầu lĩnh hắc đạo trên giang hồ thành danh đã ba mươi năm. Năm đó dựa vào một đôi thiết chưởng rung chuyển phong vân, hậu nhân đắc tội Tây Thiên môn nên bị môn chủ đuổi giết, biến mất trên giang hồ không để lại dấu vết mười năm, nguyên lai là trốn ở chỗ này.
Xem ra Hắc Phong phái che dấu thực lực vượt xa những gì thể hiện ra bên ngoài.
Phong Thính Vũ vì tốc chiến tốc thắng, vừa rồi trong mật thất đã dùng bảy phần công lực. Tuy rằng giải quyết được Vương lão tà, nhưng đã tác động đến nội tức. Lấy tình huống hiện tại của y, không thể mạo hiểm.
Triệu Tiểu Lâu bị y xách theo bên người choáng váng, cảm giác rất giống lúc trước bị y mang lên đỉnh núi Tam Tuyệt. Bất quá Triệu Tiểu Lâu so với trước kia đã tiến bộ hơn, chưa sợ tới mức hồn phi phách tán, ngược lại rất nhanh trấn định.
Nói thực ra, một khắc kia nhìn thấy Phong Thính Vũ đầu óc hắn liền đình chỉ.
Hắn thật sự không nghĩ còn có thể nhìn thấy y. Hơn nữa còn trong tình huống này.
Y… Y như thế nào đến? Y tới cứu mình sao? Vì gì…
Triệu Tiểu Lâu trong đầu rất nhiều nghi vấn, bất quá Phong Thính Vũ không cảm thấy quan trọng.
Bên tai vù vù tiếng gió, dưới chân cát bay đá chạy, đường gập ghềnh chông chênh.
Triệu Tiểu Lâu còn có chút kinh hồn bất định, hai tay gắt gao ôm chặt Phong Thính Vũ. Cảm giác y bên cạnh mình, không khỏi cảm thấy mỹ mãn, trông mong con đường này có thể càng dài càng tốt, để cho hắn cùng với y thân thiết hơn.
Bất quá vẫn cảm thấy là lạ làm sao, tư thế của Phong Thính Vũ có chút mất tự nhiên.
“Ai da…"
Thời điểm Triệu Tiểu Lâu còn mơ hồ, chợt thấy Phong Thính Vũ chân lảo đảo, nhẹ buông tay, chính mình lập tức bị đặt mông xuống trên mặt đất, không khỏi kêu sợ hãi một tiếng.
“Ngươi, ngươi làm sao vậy?"
Triệu Tiểu Lâu bị quăng ngã đến thanh tỉnh. Hắn xoa bóp mông, đứng lên, thấy Phong Thính Vũ đưa lưng về phía hắn, xoay người dựa trên một khối nham thạch, không khỏi lo lắng nói.
Thấy không rõ thần sắc Phong Thính Vũ, chỉ thấy y một tay chống vào tảng đá, một tay đặt trước người, nhìn qua thập phần khó nhọc.
Triệu Tiểu Lâu trong lòng nhảy dựng, vội nói: “Ngươi có phải bị thương hay không? Bị thương nơi nào? Mau cho ta xem xem!"
Phong Thính Vũ ngẩng đầu, chỉ thấy trên cái trán như bạch ngọc đã phủ tầng tầng mồ hôi.
Triệu Tiểu Lâu chưa thấy qua biểu tình này của y, thật thực hoảng sợ, vội kêu lên: “Ngươi làm sao vậy? Ngươi làm sao vậy? Mau nói cho ta biết ngươi có sao không?"
Hắn cao thấp xem xét khắp người Phong Thính vũ, mới phát hiện y luôn luôn chỉ mặc đồ trắng lại khoác thêm một kiện áo choàng đen. Áo choàng này thật là dài, che kín toàn thân, nhìn không ra dấu hiệu bị thương.
Triệu Tiểu Lâu không hề nghĩ ngợi, đưa tay muốn cởi áo choàng, lại cảm thấy cổ tay đã bị Phong Thính Vũ nắm chặt.
“Không có chuyện gì." Phong Thính Vũ thản nhiên phun ra bốn chữ này, cũng hít một hơi thật sâu.
Trong bụng phiên giang đảo hải, làm cho y mồ hôi lạnh đầm đìa. Thắt lưng cũng đau đến lợi hại, chưa bao giờ có.
“Như thế nào không có chuyện gì! Ngươi xem sắc mặt ngươi…"
Bỗng nhiên bầu trời nổi sấm sét, đem nửa câu sau của Triệu Tiểu Lâu im bặt.
Hai người ngẩng đầu, mới phát hiện vầng thái dương mới vừa rồi còn ngạo nghễ trên không trung không ngờ đã bị tầng tầng mây đen che kín, trận mưa to đầu mùa hạ sắp xảy ra.
Phong Thính Vũ biết dông tố trong núi lợi hại, tê cứng đứng dậy, nắm chặt cổ tay Triệu Tiểu Lâu, muốn mang hắn tiếp tục đi, chợt nghe Triệu Tiểu Lâu chỉ vào phía trước kêu sợ hãi: “Ngươi xem!"
Phong Thính Vũ theo hướng nhìn lại, chỉ thấy xa xa ngọn núi bên trái dấy lên đại hỏa: hỏa hoạn, khói đặc tận trời, hiển nhiên là đã đốt một hồi lâu.
Phong Thính Vũ trong lòng rùng mình, ngưng mắt nhìn kỹ ngọn núi kia, chỉ thấy bên trái quái thạch lởm chởm, uốn lượn đột nhiên gãy giữa không trung, tựa hồ rơi giữa không trung, giống như phi ưng đang bay trên không thì gãy cánh.
Đoạn sí nhai!
Nguyên lai bọn họ bất tri bất giác đã đến phụ cận đoạn sí nhai.
Phong Thính Vũ cau mày, tâm sinh cảm giác không ổn.
“Bên kia làm sao vậy?" Triệu Tiểu Lâu mặc dù không biết Thạch Cuồng cùng Phong Văn Tuyết ước hẹn một chuyện tại đoạn sí nhai, nhưng Đông Phương Vô Song buổi sáng bị người ta mang đi, tâm hắn như bị xách theo. Lúc này thấy đoạn nhai bên kia đột nhiên bốc hỏa, tự nhiên liền nghĩ tới Đông Phương Vô Song. Không khỏi cảm thấy cả kinh.
Nguy rồi! Không biết Vô Song có việc gì không a!
“Đi!"
Hắn đang nghĩ ngợi chợt thấy cổ tay bị nắm chặt, Phong Thính Vũ đã mang hắn thi triển khinh công, hướng dưới chân núi lao đi.
Triệu Tiểu Lâu lo lắng cho thân thể y, kêu lên: “Ngươi không cần mang theo ta, ta có thể tự mình đi. Thân mình ngươi không tốt, mau mau buông tay!"
“Đừng lên tiếng. Có người đuổi theo!" Phong Thính Vũ ngắt lời hắn, mang theo hắn chạy vội vàng.
Lấy công lực Triệu Tiểu Lâu, tất nhiên không thể nghe được thanh âm đuổi theo phía sau, nhưng nghe Phong Thính Vũ nói như vậy, liền ngoan ngoãn ngậm miệng. Nhưng hắn vừa lo lắng cho biểu hiện kỳ lạ của Phong Thính Vũ vừa rồi, lại lo lắng Đông Phương Vô Song ở phía bên kia núi, không khỏi mặt nhăn mày khẩn, thần tình sầu lo.
Phía sau quả nhiên có người theo đuổi, chắc là dư đảng Hắc Phong phái phát hiện nên đuổi theo.
Phong Thính Vũ vốn định mang theo Triệu Tiểu Lâu đến biệt trang của Thần Minh giáo dưới chân núi, đến nơi đó sẽ có người tiếp ứng. Thế nhưng lúc này y đau bụng rất nhiều, công lực tổn thất lớn. Trên tay còn mang theo người, cước trình không bằng lúc trước, chỉ sợ trốn không thoát những kẻ đang đuổi theo sau.
Suy nghĩ của Phong Thính Vũ lúc này xoay như chong chóng. Y mặc dù rất ít tham dự thế sự, nhưng không phải là không biết mình biết người. Hơn nữa kinh nghiệm ứng chiến của y phong phú, đầu óc rõ ràng, lập tức trong lòng liền có quyết định.
Chỉ thấy y thay đổi phương hướng, lôi kéo Triệu Tiểu Lâu vòng lại, hướng về sườn núi.
Triệu Tiểu Lâu bị y túm chạy một trận như điên, đầu óc sớm choáng váng. Chưa kịp hiểu gì, đã bị Phong Thính Vũ nhét vào một chỗ sơn động nhỏ hẹp.
“Này, đây là nơi nào?"
Phong Thính Vũ dọc đường hao phí quá nhiều nội tức, lúc này đã như nỏ mạnh hết đà. Đem Triệu Tiểu Lâu túm vào hang động, chính y chân cũng mềm nhũng, ngã vào tảng đá lớn bên cạnh.
Triệu Tiểu Lâu lại bị ném tới trên mặt đất, chưa kịp cảm thấy đau đã vội nhảy dựng lên, bổ nhào về phía Phong Thính Vũ la lớn: “Ngươi thế nào?"
Phong Thính Vũ trong bụng đau đến căng, cũng vô pháp trả lời hắn, chỉ có thể ngồi trên cự thạch, cúi đầu hừ một tiếng.
Triệu Tiểu Lâu nghe y rên rỉ, lại lo lắng, vội kêu lên: “Ngươi quả nhiên bị thương. Không cần lo cho ta, mặt sau có người truy đuổi, ngươi hãy chạy nhanh lên đi. Những người đó đáp ứng Vô Song sẽ không khó xử ta! Vô Song… Vô Song là Tĩnh Vương thế tử, bị bắt cùng với ta, những người đó không dám lừa hắn, ngươi đừng lo lắng! Ngươi tới cứu ta ta thật cao hứng, nhưng thật sự không cần. Ngươi, ngươi, ngươi thế nào? Nếu không ta đi ra ngoài đánh lạc hướng những người đó."
Hắn vội vàng đến bên cạnh Phong Thính Vũ giải thích, lải nhải không ngớt, hai tay hắn cao thấp sờ soạng, muốn nhìn một chút xem y khó chịu chỗ nào.
Chợt thấy trong tay cảm giác khác thường, cúi đầu liền thấy, áo khoác của Phong Thính Vũ đã tản ra, tay hắn không biết khi nào đã đưa vào bên trong, đúng là to to, tròn tròn.
Triệu Tiểu Lâu kinh hãi nhảy dựng, đẩy quần áo càng thấy rõ, chỉ mấy tháng không gặp, Phong Thính Vũ bụng to như cái trống, thoáng như thiếu phụ hoài thai đã mười tháng.
Triệu Tiểu Lâu sắc mặt trắng xanh, chỉ vào bụng của y nơm nớp lo sợ nói: “Ngươi, ngươi làm sao…"
Phong Thính Vũ nhìn lại hắn, thấy sắc mặt hắn khác thường, nghĩ đến thân thể mình hiện tại, chỉ sợ dọa tới hắn. Nghĩ phải giải thích, nhưng y không am hiểu ăn nói, cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ phun ra bốn chữ: “ Không có chuyện gì."
Triệu Tiểu Lâu hai mắt đỏ bừng, đột nhiên ôm lấy y, thấp giọng nói: “Ngươi có phải bệnh nan y hay không? Vẫn luyện công như thế sao? Ngươi, ngươi có phải rất khó chịu hay không? Này phải làm thế nào cho hảo… như thế nào bây giờ…"
Triệu Tiểu Lâu tuy thanh âm đã nghẹn ngào, nhưng lại cứng rắn chịu đựng không khóc lên.
Hắn cho rằng Phong Thính Vũ bị bệnh nặng, bằng không thường nhân bụng làm sao có thể trướng thành như vậy?
Hắn từng nghe nói trong bụng người có thể có u nhọt, nhọt càng dài càng lớn, thầy thuốc cũng bó tay không có biện pháp, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn nhọt trướng đến mức phá huyết mà chết, không thể cứu chữa.
Triệu Tiểu Lâu nghĩ Phong Thính Vũ hiện giờ cũng bị chứng bệnh này, không khỏi đau lòng như ai nhéo, hận không thể chết thay y.
“Ngươi đừng sợ! Chúng ta nhất định là có thể trị! Ta nhất định tìm người chữa khỏi cho ngươi!" Giống như sợ người trong lòng sẽ bay đi, Triệu Tiểu Lâu gắt gao ôm y, càng không ngừng nói: “Ngươi đừng sợ! Đừng lo lắng! Nhất định sẽ tốt! Nhất định có thể trị tốt! Ta cùng ngươi… Ta cùng ngươi…"
Phong Thính Vũ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bạch ngọc của hắn rơi lệ, lại làm vẻ mặt kiên nghị ôm chặt an ủi mình, sắc mặt dần dần bình tĩnh trở lại, đáy lòng dâng lên một cỗ lo lắng.
Ta cùng ngươi…
Đơn giản chỉ một câu, vì sao nghe lại khác thường như thế?
Qua nhiều năm như vậy, chỉ có người này… Chỉ có thiếu niên tinh khiết lương thiện trước mắt này, có thể làm cho tâm phong trần lạnh lẽo cả đời mình cảm thấy ấm áp. Phong Thính Vũ chậm rãi giơ tay lên, ôn nhu nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Triệu Tiểu Lâu, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, ta không sao."
Đây là lần đầu tiên y dùng “vẻ mặt ôn hoà" như thế nói chuyện cùng Triệu Tiểu Lâu. Thanh âm trong trẻo lạnh lùng lại phảng phất ẩn chứa vô số tình cảm, tuy rằng vẫn là thản nhiên nhưng lại vô cùng mềm nhẹ.
Triệu Tiểu Lâu giật mình ngốc lăng nhìn y, mê say sự ôn nhu của y. Phong Thính Vũ nghĩ muốn đẩy tay hắn ra, liền thấy Triệu Tiểu Lâu phục hồi tinh thần, con ngươi hiện lên một tia kinh hoảng, càng nhanh ôm lấy y.
Phong Thính Vũ thấp giọng nói: “Ta muốn đi ra ngoài giải quyết những người đó."
“Không được! Ngươi không thể đi!"
“Buông ra."
“Không! Không buông! Ngươi không được đi ra ngoài! Ta không cho ngươi…" Hắn nói còn chưa dứt, đã bị ngón tay của Phong Thính Vũ điểm trên huyệt đạo, không chống đỡ được mềm nhũn té trên mặt đất.
Phong Thính Vũ chống tảng đá chậm rãi đứng lên.
Khi y đứng dậy, cơn đau bụng dưới càng thêm rõ ràng. Đáng lẽ sắc mặt phải chuyển trắng, nhưng bởi vì công lực thâm hậu, nội tức lưu chuyển làm cho màu da cũng như bạch ngọc trong suốt, đầy vẻ ôn nhuận.
Triệu Tiểu Lâu từng ở ven hồ băng nhìn y đến si dại, chẳng khác gì một tiên nhân tạo từ bạch ngọc, mềm mại thanh thoát như khói, không mang theo một tia phàm khí. Lúc này tiên nhân sắc mặt vẫn đang trắng, lại tái nhợt như mây bay trên bầu trời, phiêu phiêu như sắp tan đi. Triệu Tiểu Lâu nhìn, ngực giống như bị đâm phải một đao.
“Ngươi hảo hảo ở trong này, chờ ta tới đón ngươi. Nếu ta không đến, ngươi… men theo chân núi đi về hướng đông, bên kia có dòng suối nhỏ. Băng qua suối… phía nam hai ngọn núi sẽ có thôn xóm."
Phong Thính Vũ không quen nói dài như vậy, nhưng hắn sợ Triệu Tiểu Lâu một mình trên núi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lại không biết đường đi, cho nên kiên nhẫn nói cho rõ ràng.
Giọng nói của y vẫn thập phần thong thả, nhưng do đau bụng, nên lời nói ra đứt quãng, càng thêm khó khăn vô cùng. Triệu Tiểu Lâu hư nhuyễn té trên mặt đất, lệ như suối trào, giống như sinh ly tử biệt, hai mắt đỏ bừng bỗng nhiên kêu lên: “Phong Thính Vũ, ngươi cởi bỏ huyệt đạo cho ta! Ta không cho ngươi đi! Ngươi không được đi!"
Đây là lần đầu tiên hắn trực tiếp kêu lên tên của Phong Thính Vũ như thế.
Từ trước luôn một “Tông chủ “, hai “Tông chủ", bởi vì thân phận hai người, thậm chí tuổi, cũng cách xa nhau như thế. Chính là giờ này khắc này, Triệu Tiểu Lâu nghĩ hắn thân mang “bệnh nan y", có lẽ không còn sống được bao lâu, lại còn ngàn dặm xa xôi chạy tới cứu mình, vì mình phải đi ra ngoài cùng ác nhân đấu, tim liền như bị đao cắt, chỉ hận chính mình vô dụng.
“Phong Thính Vũ, ngươi đừng đi! Ngươi đừng đi! Ta cầu ngươi, không được đi…"
Tiếng hô khàn khàn của Triệu Tiểu Lâu đột nhiên bị ngừng. Hắn không dám tin mở to hai mắt, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống. Phong Thính Vũ lại điểm á huyệt hắn!
Phong Thính Vũ nhìn hắn, ngực ẩn ẩn đau. Y nghĩ, có lẽ đây là cảm giác đau lòng.
“Huyệt đạo trên người của ngươi hai canh giờ sau sẽ tự cởi bỏ. Tự mình xuống núi… Cẩn thận chút."
Đây là lần đầu tiên Phong Thính Vũ thổ lộ lời quan tâm với Triệu Tiểu Lâu, lại là dưới tình huống như vậy.
Trở về! Ngươi trở về! Van cầu ngươi… Trở về…
Triệu Tiểu Lâu hai mắt như có thể thốt nên lời, biểu lộ cầu xin, lo lắng tuyệt vọng, làm cho ngực Phong Thính Vũ đông cứng lại.
Y là Phong Thính Vũ, chuyện y đã quyết định tuyệt không thay đổi. Cho nên y không chút do dự rời đi.
Không được——
Tận đáy lòng Triệu Tiểu Lâu phát ra một tiếng rên rĩ.
Phong Thính Vũ như nghe đáy lòng hắn gào thét, dừng một chút ở cửa động, đau nhưng cũng không quay đầu lại.
Rầm rầm ——
Bên ngoài lại nổ ra một tiếng sấm sét, mưa to trút xuống. Triệu Tiểu Lâu bị hắc ám vây quanh trong sơn động, nghe dông tố bên ngoài soàn soạt, nghĩ đến thân thể người nọ tròn trịa dị dạng, chỉ cảm thấy trước mắt phảng phất bạch quang, như muốn thiêu hủy hắn.
Phong Thính Vũ ra khỏi động, rút kiếm ra đem cỏ cây chung quanh che cửa động lại, sau đó chạy về một phía sườn núi khác. Đau đớn trong bụng ngày càng mãnh liệt, nội tức cũng đã bị ảnh hưởng rất lớn.
Trong lòng Phong Thính Vũ ẩn ẩn bất an, lần đầu tiên y không nắm chắc như thế.
Đứa nhỏ này làm sao vậy? Phải gây sức ép tới khi nào?
Phong Thính Vũ chạy vội một lúc, rốt cục chống đỡ không được, lảo đảo dựa vào một gốc cây đại thụ. Hai tay đè chặt bụng, đau đớn càng lúc càng mãnh liệt làm cho hai chân hắn muốn bủn rủn.
“Ôi…" từ sâu trong cổ họng Phong Thính Vũ tràn ra một tiếng than nhẹ. Mưa to không ngừng giội xuống người y, cho nên y vẫn chưa phát hiện không biết khi nào giữa hai chân chậm rãi chảy xuống một dòng chất lỏng. Chất lỏng kia cùng mưa dung hòa làm một.
Phía sau vang lên tiếng vang, vài tên Hắc y nhân che mặt bao vây chung quanh hắn, hai tay cầm kiếm, con ngươi u lãnh không có một tia sinh khí của con người, thẳng tắp quan sát y. Phong Thính Vũ biết đây là nhiếp hồn tà pháp của Hắc Phong phái, khống chế được tâm thần con người, làm cho bọn họ trở thành công cụ sát nhân không cảm giác.
Không nghĩ tới Hắc Phong phái còn có dư đảng, Phong Thính Vũ cùng Phong Văn Tuyết đã nhiều ngày vẫn hoài nghi giáo chủ lúc trước bị đánh chết là giả, Thạch Cuồng thật sự có lẽ còn ẩn phía sau màn. Hiện tại xem ra, hoài nghi này mười phần đã chắc tám.
Bất quá y không có thời gian nghĩ nhiều, nắm chặt kiếm trong tay, đứng thẳng lại, lạnh lùng nhìn lại sát thủ.
Phong Văn Tuyết có chút chật vật đuổi tới phụ cận, trận đánh sâu trong rừng rậm đã sắp chấm dứt. Mấy thi thể Hắc y nhân ngã trái ngã phải bốn phía, vết máu bị mưa to cọ rửa sạch sẽ.
Hắn vội vàng kiểm tra một vòng, mới phát hiện Phong Thính Vũ ở phía sau một khối nham thạch.
“Đại ca —— “
Phong Thính Vũ ngã phía sau nham thạch, tay phải sử dụng kiếm chống đỡ thân mình, thân thể hơi hơi cuộn lại, tay trái ôm thật chặt bụng.
“Đại ca, ngươi sao rồi?" Phong Văn Tuyết chạy tới, vội vàng hỏi han.
“Ngươi, sao ngươi lại tới đây?" Phong Thính Vũ sắc mặt tái nhợt, nhìn hắn, cau mày nói: “Thế tử kia thì sao?"
“Đừng nhắc tới hắn!" Phong Văn Tuyết chẳng biết tại sao đột nhiên tức giận, con ngươi hiện lên một tia phẫn hận.
Bất quá rất nhanh đã bị lo lắng thay thế. “Đại ca, ngươi có bị thương không?"
“… Không có, đỡ ta… Đứng lên." Phong Thính Vũ thanh âm hình như đã cố gắng hết sức.
Phong Văn Tuyết cảm thấy cả kinh, vội vàng đỡ lấy y, thấy Phong Thính Vũ lung lay sắp đổ, quần áo bị mưa làm bết sát vào người, vòng bụng càng hiện lên tròn vành vạnh.
“Ôi…" Phong Thính Vũ lung lay, tựa vào trên người hắn, chỉ cảm thấy cơn đau bụng càng lúc càng khó có thể chịu được, hai chân run lên, bụng dưới đau quặn nặng nề.
Phong Văn Tuyết thấy y như vậy, cảm thấy không yên, một bên sờ mạch y, vừa hỏi: “Thật chưa bị thương sao?"
Phong Thính Vũ sắc mặt xanh trắng, câu nói kế tiếp nói trong vô thức.
“Đau… Bụng…"
Phong Văn Tuyết cứng ngắc một lát, đột nhiên giận dữ nói: “Đương nhiên đau! Ngươi sắp sinh!"
Phong Thính Vũ kinh ngạc nâng mắt, nghi hoặc nói: “Sẽ không, mới vừa, mới vừa chín tháng…"
“Đúng vậy sinh non! Ngươi là tên ngu ngốc! Ngươi sinh non rồi!" Phong Văn Tuyết tức giận đến quên cả người trước mắt là đại ca của hắn.
Phong Thính Vũ nhíu mi, thầm nghĩ khó trách đau như vậy, đau đến y cơ hồ đứng không vững, muốn đem thứ trong bụng kéo ra.
Phong Văn Tuyết đỡ y tức giận đến tay run run, quát: “Ta nói rồi ngươi đừng lên núi! Ngươi dám lén ta nửa đêm chạy tới, còn trốn thoát khỏi Tử Y. Ngươi đừng cho mình là tông chủ có thể tùy hứng làm bậy! Đừng quên ta mới là giáo chủ!"
Phong Thính Vũ đau đớn lại bắt đầu, cau mày không thèm đếm xỉa tới hắn.
Dông tố còn kéo tới cuồn cuộn, y đang ôm bụng cả người khó chịu, thầm nghĩ sinh non là chuyện gì xảy ra? Hiện tại phải làm gì?
Phong Văn Tuyết tức giận đến hồ đồ, cứ ở chỗ này rống không ngừng. Phong Thính Vũ chỉ cảm thấy bụng căng cứng, biết đau đớn lại tới nữa, không khỏi nắm chặt tay, rên rỉ loan hạ thắt lưng.
Cánh tay Phong Văn Tuyết bị y nắm đau, thần trí trở về, Thấy đại ca của hắn đau đớn, vẻ mặt đáng sợ, mới nghĩ đến hiện tại không phải là thời điểm cãi nhau, đại ca ngu ngốc của hắn sắp phải sinh!
Phong Văn Tuyết ý thức được điểm này, đầu cũng có chút rối rắm.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Dẫn hắn quay về sơn trang sao? Sơn trang xa như vậy, còn phải vượt qua ba đỉnh núi, hắn… A, không, không, là “hắn" chờ được không?
Còn nếu không quay về, hiện tại mưa to cứ rơi xuống, tại nơi thâm sơn, phải sinh như thế nào?
Phong đại giáo chủ luôn luôn anh minh thần võ lúc này cũng không biết nên làm thế nào cho phải, chợt thấy trên người nặng nề, đại ca của hắn dựa vào người hắn trượt xuống dưới.
Phong Văn Tuyết cả kinh, cuống quít ôm y.
Phong Thính Vũ cúi thấp đầu, cắn răng chống lại đau đớn trong bụng, biết mình nguyên lai là phải sinh, bỗng nhiên trong lòng cũng sinh ra cảm giác không biết nên làm thế nào cho phải.
Một trận đau đớn khó có thể hình dung tra tấn hai chân y, đứng không vững, không tự chủ được hai chân khuỵu xuống thành quỳ trên mặt đất, cũng may Phong Văn Tuyết đúng lúc ôm y.
Phong Văn Tuyết chưa thấy qua đại ca của hắn “yếu ớt" như vậy, cắn răng một cái, quyết định dẫn y rời đi trước.
Hắn nhớ rõ lúc lên núi gặp qua một ngôi nhà gỗ dưới chân núi, có lẽ của thợ săn săn bắn trong núi, liền giúp đỡ Phong Thính Vũ đi về hướng ấy.
Hai cao thủ đứng đầu giang hồ, lúc này bước tới nghiêng ngả lảo đảo. Phong Thính Vũ tất nhiên không tính, vài lần chân hư huyễn té xuống, Phong Văn Tuyết so với y cũng chẳng khá hơn chút nào.
Cũng may hai người không phải người bình thường, ngay cả trong tình huống không tốt, vẫn thuận lợi xuống tới chân núi.
Tác giả :
Thập Thế