Tiểu Kiều Thê
Chương 8: Ưu điểm
Edit: 1900
Đương nhiên, thương tổn nhỏ này là đối với hắn. Còn như Tống Lăng, nàng là mộttiểu thư khuê các, bị thương như vậy mà không có kêu một tiếng, vẫn làm hắn có chút bội phục từ tận đáy lòng.
Vẫn cứ tưởng rằng, nàng là một đại tiểu thư nũng nịu, giờ xem ra, thật sự là một tiểu cô nương kiên cường.
Tử Diên bưng nước vào, Lương Chinh liền phân phó, “Rửa sạch miệng vết thương cho Vương phi." Dứt lời, liền xoay người đi ra gian ngoài.
Tử Diên đặt chậu nước xuống chiếc kệ gần đầu giường, liếc nhìn xung quanh, xác định không còn ở gần, mới kích động cầm tay Tống Lăng, đôi mắt phát sáng, đè nhỏâm thanh hỏi: “Tiểu thư, Vương gia có phải hay không thích ngươi?"
Tống Lăng lắc đầu, “Sao có thể."
“Vậy, tại sao hắn ôm ngươi trở về?"
Tống Lăng chỉ chỉ vào cái trán, “Ta không cẩn thận đâm vào tảng đá, hắn sợ ta lại đem chính mình quăng vào sông."
Tử Diên ‘phốc’ một tiếng, bất động cười cười, “Vương gia thực sự có ý tứ, người lại không phải đồ ngốc, như thế nào có thể đi vào trong sông được chứ."
“Còn không phải sao!" Tống Lăng lẩm bẩm đáp.
Tử Diên cầm khan vải sạch sẽ vò trong chậu nước, nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt Tống Lăng, động tác mau lẹ, lại nhẹ giọng hỏi, “Tiểu thư, đau không?"
Tống Lăng lắc đầu, “không đau."
Tử Diên lau sạch mặt nàng, trên trán còn lộ ra miệng vết thương, kéo dài tận nửa ngón tay chứ chả ít.
Đôi mi nhăn chặt, có chút lo lắng, “Có thể bị lưu lại sẹo hay không?"
Tống Lăng sờ sờ cái trán, “không phải rất sâu, hẳn không đâu…"
Vừa nói xong, bên ngoài truyền tới âm thanh của Tài thúc, “Vương phi nương nương, lão nô mang đại phu tới nhìn vết thương cho người."
Tống Lăng vội ứng, “Mau mời vào."
Tài thúc dẫn đại phu tiến vào. Đại phu khám giúp nàng, nói: “Còn tốt, miệng vết thương không quá sâu, ta lấy dược cho Vương phi nương nương, quá mấy ngày là miệng vết thương sẽ khép lại."
nói xong, liền lấy một lọ dược từ hòm thuốc, bôi vào miệng vết thương, rồi lại vải bang bó lại cho nàng, dặn dò nói: “Vương phi nương nương nhớ đừng để miệng vết thương chạm nước, cho tới khi liền lại nhé, nếu không có khả năng sẽ bị nhiễm trùng."
Tống Lăng nghiêm túc gật gật đầu, “Cảm ơn đại phu, ta nhớ kỹ." Dứt lời, lại có chút lo lắng hỏi: “Đại phu, miệng vết thương này có thể lưu lại sẹo không?"
Nàng vừa hỏi xong, thì Lương Chinh tiến vào, nghe thấy câu này của nàng, khóe miệng vểnh vểnh lên. Để ý như vậy mà đi đường lại không cẩn thận một chút.
hắn đi vào, đáp thay đại phu, “một vết thương nhỏ, sao dễ dàng lưu sẹo như vậy, đợi ta vào trong cung, xin một lọ dược trị sẹo trở về, đợi miệng vết thương liền, ngày nào cũng bôi thì tốt ngay."
Tống Lăng nghe thấy, ngẩng đầu nhìn Lương Chinh, cảm kích nói: “Cảm ơn Vương gia!"
Đại phu bang bó tốt cho nàng, liền theo Tài thúc đi ra. Tử Diên đã bưng chậu nước khác vào, rửa sạch mặt Tống Lăng. Tiếp đó, lại tiến vào muốn hầu hạ Lương Chinh, hắn đang ngồi uống trà chỉ nói, “không cần, ngươi lui ra đi."
Tử Diên lặng lẽ nhìn Tống Lăng, ý muốn bảo nàng nhớ nắm chắc thời cơ, liền ‘vâng’ rồi lui ra. Nhìn ánh mắt của Tử Diên, trong đầu Tống Lăng hiện ra quyển sách ban ngày được thấy. Bên tai đỏ một mảng, làm bộ như đã minh bạch, ủ rũ đầu.
Tử Diên vừa ra, trong phòng lại chỉ còn Tống Lăng và Lương Chinh.
Tống Lăng ngồi ở trước giường, thấy Tống Lăng còn ngồi ở bàn trà bên ngoài, cách rèm châu, nhẹ nhàng hỏi hắn, “Vương gia, khi nào ngài nghỉ ngơi?"
Lương Chinh buông chén trà, theo tiếng tiến vào, “Ngươi ngủ trước đi, ta đi rửa mặt đã."
Phía sau phòng ngủ chính còn có một cái sân, Lương Chinh thường hay luyện võ tại đây. Trong viện có một giếng nước, sau khi luyện võ cũng là tắm ở đây cả.
Lúc Tống Lăng đi ra, liền thấy Lương Chinh đang tắm ở trong sân. Ngày mùa đông mà tắm nước lạnh, chỉ nhìn thôi đã thấy đông lạnh rồi, nàng co rụt bả vai, không tự giác rung mình một cái, hoang mang rối loạn cầm khan lông chạy tới trước mặt Lương Chinh, muốn lau giúp hắn.
Nào biết, vừa đụng tới thân thể ai kia, tay đã bị một lực đạo mạnh mẽ cầm lại, ánh mắt nặng nề nhìn nàng chằm chằm, “Ngươi đang làm cái gì?"
Ánh mắt Lương Chinh thâm trầm lạnh bang, Tống Lăng bị hù dọa rồi, đôi mắt nàng ngập nước, lộ ra vài phần khiếp đảm, “Ta…ta muốn giúp ngài lau sạch nước, Vương gia, người không lạnh sao?"
Lương Chinh nhìn sâu vào mắt nàng, buông tay nhận lấy khăn, tự mình lau, kiệm chữ như vàng, “Thói quen."
Mấy năm nay, hắn vẫn luôn ở biên quan, mà ở đó điều kiện gian khổ, mùa đông ai ai cũng tắm nước lạnh. Lương Chinh tuy là Vương gia, nhưng lại có thói quen cùng ăn ở với huynh đệ, đây là việc thực bình thường.
Lau khô nước trên người liền đi vào trong phòng. Tống Lăng cũng theo sau, tận tình khuyên bảo, “Vương gia, về sau ngươi cố gắng dùng nước ấm đi, nước mùa đông rất lạnh, nếu bị cảm lạnh thì sao bây giờ."
Lương Chinh nghe vậy, khóe miệng nhếch lên, có chút ý cười, chỉ là cũng chưa đáp lời."
Vào tới phòng, nàng vội vàng cầm xiêm y đưa cho Lương Chinh, “Vương gia, ngài mau mặc xiêm y vào."
Vừa mới ở bên ngoài, trời đen như mực, không thấy rõ cái gì, lúc này có ánh nến chiếu vào, mới thấy dáng người Lương Chinh thật đẹp. Cơ bắp rất rắn chắc đi, có thể do hàng năm đều hành quân đánh giặc bên ngoài. Tầm mắt nàng dừng lại trên cơ bụng, mặt đỏ bừng, tim cũng đập nhanh hơn. Đôi mắt không biết đặt ở đâu, liền xoay người lại, đưa xiêm y vào tay hắn, “Vương…Vương gia, xiêm y của người…"
Lương Chinh chỉ thấy nàng nghiêng mặt, đôi tai thì đỏ bừng, nổi ý muốn trêu đùa, “Như thế nào? Hậu hạ tướng quân thay quần áo, không phải là trách nhiệm của thê tử sao?"
Tống Lăng ngẩn ra, đột nhiên lạ lẫm, kinh ngạc nhìn Lương Chinh, “Ta…ta…"
Lương Chinh lại cười, đưa lại xiêm y cho ai kia, “Đừng ta ta nữa, tới, giúp bổn vương."
Tống Lăng đỏ mặt lợi hại, hắn, hắn… Nàng chỉ không biết dừng đôi mắt ở chỗ nào, cố tình lại không cự tuyệt được.
Đôi môi mím chặt, thở thật sâu, nghĩ thầm…. Chỉ là hầu hạ hắn thay quần áo thôi mà? Có gì mà phải sợ chứ?
Tự mình an ủi bản thân, ôm trung y đến trong ngực, đến gần Lương Chinh. Gần quá, nàng đều có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp hơi hơi phả trên đỉnh đầu. Tống Lăng còn chưa từng bị người nam nhân nào dựa gần như vậy, trái tim đập thình thịch, như muốn nhảy ra từ cổ họng nàng ấy.
thật vất vả mới giúp hắn mặc quần áo vào, lại còn phải giúp hắn thắt dây lưng trênhông nữa.
Lương Chinh rất cao, nàng thì cao tới ngực hắn thôi. Chỉ cần hơi cúi đầu là thấy lông mi thật dài đang run rẩy của nàng, có thể do khẩn trương, khuôn mặt nhỏ như bàn tay đều hồng hồng như cái đèn lồng.
Lương Chinh nhìn nàng, càng nhìn càng thấy nha đầu này có chút đáng yêu, có chút buồn cười, đè nén nói, “Ngươi thực khẩn trương?"
Lương Chinh đang thắt chặt đai lưng, ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt ngập nước, lắc đầu, “không…không khẩn trương a."
“Nga, phải không?" Lần này thì cười ra tiếng rồi, lại cầm tay nàng, sâu kín nhìn nhìn, “Vậy, ngươi cũng giúp bổn vương thay quần thôi."
Tống Lăng lần này khiếp sợ rồi, đôi mắt mở thật to, thật to.
Lương Chinh: “Sợ??"
Môi nàng run run, mãi mới lấy lại được âm thanh, phun ra một chữ, “không…"
“Um, giúp bổn vương thay quần đi."
Lương Chinh bộ dáng không cho phép cự tuyệt, Tống Lăng thì ngoài miệng nói vậy, trong lòng lại sợ muốn chết, do dự mãi, đôi tay cũng run run như thể không khống chế được rồi.
Nàng cảm thấy, sự tình không phát triển theo phương hướng nàng có thể khống chế.
Đôi tay chạm tới bên hông hắn, càng là run lợi hại hơn.
Rốt cuộc là một cô nương chưa kinh qua, nơi nào sẽ không thẹn thùng vào thời điểm này chứ.
Lương Chinh cũng chỉ muốn giỡn tiểu nha đầu này một chút, lại thấy nàng sợ tới như vậy, liền không còn tâm tư trêu đùa nữa, kéo tay nàng ra, nhìn nàng nói: “đi ngủ đi."
Tống Lăng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, có chút khó hiểu.
Lương Chinh nhướn mày, giọng nói hàm chứa ý cười, “Như thế nào? Hay ngươi hy vọng bổn vương làm gì với ngươi?
Tống Lăng da mặt mỏng, nghe vậy, thẹn thùng lắp bắp nói: “Ai…ai hy vọng…"
Nàng cắn cắn môi, quần áo trong tay đều đưa cho Lương Chinh, xoay người đến trước giường, trải tốt chăn mền cho hắn.
Hăn quay đầu lại, chỉ thấy nàng đang cúi cúi chiếc đầu nhỏ, eo cong xuống, trải chăn ra, lại cầm lấy gối ở đầu giường vỗ vỗ hai cái, xếp lại chỉnh tề ở đầu giường.
Giường nệm được trải tốt, nàng lại tự trải giường của mình, đến ngăn tủ phía cuối giường, ôm chăn trải lên phía trên tấm thảm, ngồi ngổi xổm xuống, tự trải chăn cho mình.
Lương Chinh nhìn chằm chằm nàng suốt cả quá trình ấy, con ngươi đen nhánh càng u ám, cảm giác nặng nề, cũng không biết đang nghĩ gì.
Sau một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Ngươi ở nhà, thường làm việc này à?"
Lương Chinh cảm thấy kỳ quái, tuy nàng chỉ là nữ nhi của Tri phủ, nhưng tốt xấu cũng là tiểu thư quan gia, xuống bếp, trải giường chiếu, công việc của người hầu mà lại làm thuần thục như vậy sao?
Tống Lăng nghe hắn hỏi, tức khắc cảnh giác, quay đầu hỏi lại: “Ngươi nói là trải giường ư?"
Lương Chinh ‘ân’ một tiếng.
“Điều này, không phải việc nhỏ sao?" Tống Lăng mở to đôi mắt đẹp, nghiêm trang nói: “Từ nhỏ nương đã dạy ta, việc tự mình làm được, không được làm phiền toái người khác."
Lương Chinh híp đôi mắt lại nhìn nàng chăm chú, hồ nghi hỏi lại một câu, “Phải không?"
Tống Lăng lúc này, lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi rồi, chỉ là vẫn trang bức, nỗ lực bảo trì bình tĩnh, “Đúng vậy a, Vương gia."
Lương Chinh nhìn hồi lâu, cũng tha cho nàng, “Gia giáo thật không tồi."
Tống Lăng: “…."
Lương Chinh không nói gì nữa, đổi xong quần áo thì đã thấy Tống Lăng đã nằm trong chăn, thân mình cuộn tròn, chỉ lộ đôi mắt đen nhánh bên ngoài.
Tống Lăng liếc nàng một cái. A, ngủ thật sớm a.
Tống Lăng thấy hắn đi ra, đôi mắt quay tròn, nhìn hắn nhỏ giọng, “Vương gia, ngươi nhớ rõ, thổi tắt nến nhé!"
Lương Chinh nhướng mày, “Vì cái gì?"
Tống Lăng đáp, “Thắp nến khi ngủ, không phải là đang lãng phí sao? Dù sao, nhắm mắt lại thì cũng đâu thấy gì nữa."
Lương Chinh lại lau mắt mà nhìn, “Đều là nương ngươi dạy?"
Nhắc đến sự tình trong nhà, Tống Lăng không tự giác thấy khẩn trương, chỉ ‘ngô’ mộttiếng.
Lương Chinh lại không lên tiếng nữa, lên giường, lại cũng không có thổi tắt nến.
Tống Lăng đợi mãi, đều thấy hắn nằm rồi vẫn không có ý định tắt nến, lặng lẽ mếu máo, công tử ca có tiền quả nhiên không biết khó khăn của nhân gian nha.
Tuy rằng lạnh, nhưng nàng vẫn cắn răn bò ra từ cái ổ của mình, thôi thì tự thân vận động a.
Nào hiểu được, nàng mới từ trong ổ chăn bò ra được hai bước, thì nghe ‘bá’ mộttiếng, trong nháy mắt, toàn bộ phòng ngủ đã tối đen, tất cả ngọn nến đều bị tắt rồi.
Tống Lăng đôi mắt trợn tròn, thật quá tưởng tượng của nàng, “Ngươi, ngươi vừa mới làm cái gì?"
Lương Chinh vân đạm phong kinh, “không phải ngươi bảo ta tắt sao?"
Tống Lăng mặt mày khiếp sợ, “Ngươi dùng cái gì tắt nha?"
“Cách không đánh huyệt."
Tống Lăng đối với Lương Chinh quả thật là vô cùng sung bái rồi, đôi mắt nàng tỏa sáng, chạy nhanh về phía giường, lấp lánh nhìn Lương Chinh, giọng nói tràn ngập sung sướng, “Vương gia, ngươi thật là lợi hại nha."
Theo ánh trăng ngoài cửa sổ, Lương Chinh nhìn Tống Lăng đang quỳ bên mép giường, dù trong bóng tối, hắn vẫn cảm nhận được đôi mắt nàng sáng lấp lánh, cả mặt đều vui vẻ sùng bái nhìn hắn.
Đương nhiên, thương tổn nhỏ này là đối với hắn. Còn như Tống Lăng, nàng là mộttiểu thư khuê các, bị thương như vậy mà không có kêu một tiếng, vẫn làm hắn có chút bội phục từ tận đáy lòng.
Vẫn cứ tưởng rằng, nàng là một đại tiểu thư nũng nịu, giờ xem ra, thật sự là một tiểu cô nương kiên cường.
Tử Diên bưng nước vào, Lương Chinh liền phân phó, “Rửa sạch miệng vết thương cho Vương phi." Dứt lời, liền xoay người đi ra gian ngoài.
Tử Diên đặt chậu nước xuống chiếc kệ gần đầu giường, liếc nhìn xung quanh, xác định không còn ở gần, mới kích động cầm tay Tống Lăng, đôi mắt phát sáng, đè nhỏâm thanh hỏi: “Tiểu thư, Vương gia có phải hay không thích ngươi?"
Tống Lăng lắc đầu, “Sao có thể."
“Vậy, tại sao hắn ôm ngươi trở về?"
Tống Lăng chỉ chỉ vào cái trán, “Ta không cẩn thận đâm vào tảng đá, hắn sợ ta lại đem chính mình quăng vào sông."
Tử Diên ‘phốc’ một tiếng, bất động cười cười, “Vương gia thực sự có ý tứ, người lại không phải đồ ngốc, như thế nào có thể đi vào trong sông được chứ."
“Còn không phải sao!" Tống Lăng lẩm bẩm đáp.
Tử Diên cầm khan vải sạch sẽ vò trong chậu nước, nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt Tống Lăng, động tác mau lẹ, lại nhẹ giọng hỏi, “Tiểu thư, đau không?"
Tống Lăng lắc đầu, “không đau."
Tử Diên lau sạch mặt nàng, trên trán còn lộ ra miệng vết thương, kéo dài tận nửa ngón tay chứ chả ít.
Đôi mi nhăn chặt, có chút lo lắng, “Có thể bị lưu lại sẹo hay không?"
Tống Lăng sờ sờ cái trán, “không phải rất sâu, hẳn không đâu…"
Vừa nói xong, bên ngoài truyền tới âm thanh của Tài thúc, “Vương phi nương nương, lão nô mang đại phu tới nhìn vết thương cho người."
Tống Lăng vội ứng, “Mau mời vào."
Tài thúc dẫn đại phu tiến vào. Đại phu khám giúp nàng, nói: “Còn tốt, miệng vết thương không quá sâu, ta lấy dược cho Vương phi nương nương, quá mấy ngày là miệng vết thương sẽ khép lại."
nói xong, liền lấy một lọ dược từ hòm thuốc, bôi vào miệng vết thương, rồi lại vải bang bó lại cho nàng, dặn dò nói: “Vương phi nương nương nhớ đừng để miệng vết thương chạm nước, cho tới khi liền lại nhé, nếu không có khả năng sẽ bị nhiễm trùng."
Tống Lăng nghiêm túc gật gật đầu, “Cảm ơn đại phu, ta nhớ kỹ." Dứt lời, lại có chút lo lắng hỏi: “Đại phu, miệng vết thương này có thể lưu lại sẹo không?"
Nàng vừa hỏi xong, thì Lương Chinh tiến vào, nghe thấy câu này của nàng, khóe miệng vểnh vểnh lên. Để ý như vậy mà đi đường lại không cẩn thận một chút.
hắn đi vào, đáp thay đại phu, “một vết thương nhỏ, sao dễ dàng lưu sẹo như vậy, đợi ta vào trong cung, xin một lọ dược trị sẹo trở về, đợi miệng vết thương liền, ngày nào cũng bôi thì tốt ngay."
Tống Lăng nghe thấy, ngẩng đầu nhìn Lương Chinh, cảm kích nói: “Cảm ơn Vương gia!"
Đại phu bang bó tốt cho nàng, liền theo Tài thúc đi ra. Tử Diên đã bưng chậu nước khác vào, rửa sạch mặt Tống Lăng. Tiếp đó, lại tiến vào muốn hầu hạ Lương Chinh, hắn đang ngồi uống trà chỉ nói, “không cần, ngươi lui ra đi."
Tử Diên lặng lẽ nhìn Tống Lăng, ý muốn bảo nàng nhớ nắm chắc thời cơ, liền ‘vâng’ rồi lui ra. Nhìn ánh mắt của Tử Diên, trong đầu Tống Lăng hiện ra quyển sách ban ngày được thấy. Bên tai đỏ một mảng, làm bộ như đã minh bạch, ủ rũ đầu.
Tử Diên vừa ra, trong phòng lại chỉ còn Tống Lăng và Lương Chinh.
Tống Lăng ngồi ở trước giường, thấy Tống Lăng còn ngồi ở bàn trà bên ngoài, cách rèm châu, nhẹ nhàng hỏi hắn, “Vương gia, khi nào ngài nghỉ ngơi?"
Lương Chinh buông chén trà, theo tiếng tiến vào, “Ngươi ngủ trước đi, ta đi rửa mặt đã."
Phía sau phòng ngủ chính còn có một cái sân, Lương Chinh thường hay luyện võ tại đây. Trong viện có một giếng nước, sau khi luyện võ cũng là tắm ở đây cả.
Lúc Tống Lăng đi ra, liền thấy Lương Chinh đang tắm ở trong sân. Ngày mùa đông mà tắm nước lạnh, chỉ nhìn thôi đã thấy đông lạnh rồi, nàng co rụt bả vai, không tự giác rung mình một cái, hoang mang rối loạn cầm khan lông chạy tới trước mặt Lương Chinh, muốn lau giúp hắn.
Nào biết, vừa đụng tới thân thể ai kia, tay đã bị một lực đạo mạnh mẽ cầm lại, ánh mắt nặng nề nhìn nàng chằm chằm, “Ngươi đang làm cái gì?"
Ánh mắt Lương Chinh thâm trầm lạnh bang, Tống Lăng bị hù dọa rồi, đôi mắt nàng ngập nước, lộ ra vài phần khiếp đảm, “Ta…ta muốn giúp ngài lau sạch nước, Vương gia, người không lạnh sao?"
Lương Chinh nhìn sâu vào mắt nàng, buông tay nhận lấy khăn, tự mình lau, kiệm chữ như vàng, “Thói quen."
Mấy năm nay, hắn vẫn luôn ở biên quan, mà ở đó điều kiện gian khổ, mùa đông ai ai cũng tắm nước lạnh. Lương Chinh tuy là Vương gia, nhưng lại có thói quen cùng ăn ở với huynh đệ, đây là việc thực bình thường.
Lau khô nước trên người liền đi vào trong phòng. Tống Lăng cũng theo sau, tận tình khuyên bảo, “Vương gia, về sau ngươi cố gắng dùng nước ấm đi, nước mùa đông rất lạnh, nếu bị cảm lạnh thì sao bây giờ."
Lương Chinh nghe vậy, khóe miệng nhếch lên, có chút ý cười, chỉ là cũng chưa đáp lời."
Vào tới phòng, nàng vội vàng cầm xiêm y đưa cho Lương Chinh, “Vương gia, ngài mau mặc xiêm y vào."
Vừa mới ở bên ngoài, trời đen như mực, không thấy rõ cái gì, lúc này có ánh nến chiếu vào, mới thấy dáng người Lương Chinh thật đẹp. Cơ bắp rất rắn chắc đi, có thể do hàng năm đều hành quân đánh giặc bên ngoài. Tầm mắt nàng dừng lại trên cơ bụng, mặt đỏ bừng, tim cũng đập nhanh hơn. Đôi mắt không biết đặt ở đâu, liền xoay người lại, đưa xiêm y vào tay hắn, “Vương…Vương gia, xiêm y của người…"
Lương Chinh chỉ thấy nàng nghiêng mặt, đôi tai thì đỏ bừng, nổi ý muốn trêu đùa, “Như thế nào? Hậu hạ tướng quân thay quần áo, không phải là trách nhiệm của thê tử sao?"
Tống Lăng ngẩn ra, đột nhiên lạ lẫm, kinh ngạc nhìn Lương Chinh, “Ta…ta…"
Lương Chinh lại cười, đưa lại xiêm y cho ai kia, “Đừng ta ta nữa, tới, giúp bổn vương."
Tống Lăng đỏ mặt lợi hại, hắn, hắn… Nàng chỉ không biết dừng đôi mắt ở chỗ nào, cố tình lại không cự tuyệt được.
Đôi môi mím chặt, thở thật sâu, nghĩ thầm…. Chỉ là hầu hạ hắn thay quần áo thôi mà? Có gì mà phải sợ chứ?
Tự mình an ủi bản thân, ôm trung y đến trong ngực, đến gần Lương Chinh. Gần quá, nàng đều có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp hơi hơi phả trên đỉnh đầu. Tống Lăng còn chưa từng bị người nam nhân nào dựa gần như vậy, trái tim đập thình thịch, như muốn nhảy ra từ cổ họng nàng ấy.
thật vất vả mới giúp hắn mặc quần áo vào, lại còn phải giúp hắn thắt dây lưng trênhông nữa.
Lương Chinh rất cao, nàng thì cao tới ngực hắn thôi. Chỉ cần hơi cúi đầu là thấy lông mi thật dài đang run rẩy của nàng, có thể do khẩn trương, khuôn mặt nhỏ như bàn tay đều hồng hồng như cái đèn lồng.
Lương Chinh nhìn nàng, càng nhìn càng thấy nha đầu này có chút đáng yêu, có chút buồn cười, đè nén nói, “Ngươi thực khẩn trương?"
Lương Chinh đang thắt chặt đai lưng, ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt ngập nước, lắc đầu, “không…không khẩn trương a."
“Nga, phải không?" Lần này thì cười ra tiếng rồi, lại cầm tay nàng, sâu kín nhìn nhìn, “Vậy, ngươi cũng giúp bổn vương thay quần thôi."
Tống Lăng lần này khiếp sợ rồi, đôi mắt mở thật to, thật to.
Lương Chinh: “Sợ??"
Môi nàng run run, mãi mới lấy lại được âm thanh, phun ra một chữ, “không…"
“Um, giúp bổn vương thay quần đi."
Lương Chinh bộ dáng không cho phép cự tuyệt, Tống Lăng thì ngoài miệng nói vậy, trong lòng lại sợ muốn chết, do dự mãi, đôi tay cũng run run như thể không khống chế được rồi.
Nàng cảm thấy, sự tình không phát triển theo phương hướng nàng có thể khống chế.
Đôi tay chạm tới bên hông hắn, càng là run lợi hại hơn.
Rốt cuộc là một cô nương chưa kinh qua, nơi nào sẽ không thẹn thùng vào thời điểm này chứ.
Lương Chinh cũng chỉ muốn giỡn tiểu nha đầu này một chút, lại thấy nàng sợ tới như vậy, liền không còn tâm tư trêu đùa nữa, kéo tay nàng ra, nhìn nàng nói: “đi ngủ đi."
Tống Lăng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, có chút khó hiểu.
Lương Chinh nhướn mày, giọng nói hàm chứa ý cười, “Như thế nào? Hay ngươi hy vọng bổn vương làm gì với ngươi?
Tống Lăng da mặt mỏng, nghe vậy, thẹn thùng lắp bắp nói: “Ai…ai hy vọng…"
Nàng cắn cắn môi, quần áo trong tay đều đưa cho Lương Chinh, xoay người đến trước giường, trải tốt chăn mền cho hắn.
Hăn quay đầu lại, chỉ thấy nàng đang cúi cúi chiếc đầu nhỏ, eo cong xuống, trải chăn ra, lại cầm lấy gối ở đầu giường vỗ vỗ hai cái, xếp lại chỉnh tề ở đầu giường.
Giường nệm được trải tốt, nàng lại tự trải giường của mình, đến ngăn tủ phía cuối giường, ôm chăn trải lên phía trên tấm thảm, ngồi ngổi xổm xuống, tự trải chăn cho mình.
Lương Chinh nhìn chằm chằm nàng suốt cả quá trình ấy, con ngươi đen nhánh càng u ám, cảm giác nặng nề, cũng không biết đang nghĩ gì.
Sau một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Ngươi ở nhà, thường làm việc này à?"
Lương Chinh cảm thấy kỳ quái, tuy nàng chỉ là nữ nhi của Tri phủ, nhưng tốt xấu cũng là tiểu thư quan gia, xuống bếp, trải giường chiếu, công việc của người hầu mà lại làm thuần thục như vậy sao?
Tống Lăng nghe hắn hỏi, tức khắc cảnh giác, quay đầu hỏi lại: “Ngươi nói là trải giường ư?"
Lương Chinh ‘ân’ một tiếng.
“Điều này, không phải việc nhỏ sao?" Tống Lăng mở to đôi mắt đẹp, nghiêm trang nói: “Từ nhỏ nương đã dạy ta, việc tự mình làm được, không được làm phiền toái người khác."
Lương Chinh híp đôi mắt lại nhìn nàng chăm chú, hồ nghi hỏi lại một câu, “Phải không?"
Tống Lăng lúc này, lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi rồi, chỉ là vẫn trang bức, nỗ lực bảo trì bình tĩnh, “Đúng vậy a, Vương gia."
Lương Chinh nhìn hồi lâu, cũng tha cho nàng, “Gia giáo thật không tồi."
Tống Lăng: “…."
Lương Chinh không nói gì nữa, đổi xong quần áo thì đã thấy Tống Lăng đã nằm trong chăn, thân mình cuộn tròn, chỉ lộ đôi mắt đen nhánh bên ngoài.
Tống Lăng liếc nàng một cái. A, ngủ thật sớm a.
Tống Lăng thấy hắn đi ra, đôi mắt quay tròn, nhìn hắn nhỏ giọng, “Vương gia, ngươi nhớ rõ, thổi tắt nến nhé!"
Lương Chinh nhướng mày, “Vì cái gì?"
Tống Lăng đáp, “Thắp nến khi ngủ, không phải là đang lãng phí sao? Dù sao, nhắm mắt lại thì cũng đâu thấy gì nữa."
Lương Chinh lại lau mắt mà nhìn, “Đều là nương ngươi dạy?"
Nhắc đến sự tình trong nhà, Tống Lăng không tự giác thấy khẩn trương, chỉ ‘ngô’ mộttiếng.
Lương Chinh lại không lên tiếng nữa, lên giường, lại cũng không có thổi tắt nến.
Tống Lăng đợi mãi, đều thấy hắn nằm rồi vẫn không có ý định tắt nến, lặng lẽ mếu máo, công tử ca có tiền quả nhiên không biết khó khăn của nhân gian nha.
Tuy rằng lạnh, nhưng nàng vẫn cắn răn bò ra từ cái ổ của mình, thôi thì tự thân vận động a.
Nào hiểu được, nàng mới từ trong ổ chăn bò ra được hai bước, thì nghe ‘bá’ mộttiếng, trong nháy mắt, toàn bộ phòng ngủ đã tối đen, tất cả ngọn nến đều bị tắt rồi.
Tống Lăng đôi mắt trợn tròn, thật quá tưởng tượng của nàng, “Ngươi, ngươi vừa mới làm cái gì?"
Lương Chinh vân đạm phong kinh, “không phải ngươi bảo ta tắt sao?"
Tống Lăng mặt mày khiếp sợ, “Ngươi dùng cái gì tắt nha?"
“Cách không đánh huyệt."
Tống Lăng đối với Lương Chinh quả thật là vô cùng sung bái rồi, đôi mắt nàng tỏa sáng, chạy nhanh về phía giường, lấp lánh nhìn Lương Chinh, giọng nói tràn ngập sung sướng, “Vương gia, ngươi thật là lợi hại nha."
Theo ánh trăng ngoài cửa sổ, Lương Chinh nhìn Tống Lăng đang quỳ bên mép giường, dù trong bóng tối, hắn vẫn cảm nhận được đôi mắt nàng sáng lấp lánh, cả mặt đều vui vẻ sùng bái nhìn hắn.
Tác giả :
Nghê Đa Hỉ