Tiểu Kiều Thê

Chương 30: Vô tâm mà đi

Edit: 1900

Bỏ hắn lại có thể vui vẻ như vậy sao?

Lương Chinh càng nghĩ càng giận, đứng dậy đột ngột từ trên ghế, hừ một cái, giọng điệu lạnh lùng, “Cũng chỉ là một nữ nhân thôi! Bổn vương chả lẽ không có nàng không được!?"

Lương Tẫn: “……"

Về Tống Lăng, nàng kéo hai người kia chạy trong đêm khuya thật lâu, gần như chạy tới cửa thành luôn rồi.

Lúc này, bỗng thấy Tử Diên hét ‘a’ một tiếng, bước chân đột nhiên dừng lại.

âm thanh này dọa Tống Lăng và Tống Khê, hai người cũng dừng chân, “Làm sao vậy?"

Tử Diên nhìn nàng, khẩn trương nói, “Tống cô nương, ngươi có bạc trên người không?"

Tống Lăng ngây người rồi, đôi mắt trợn tròn.

Tử Diên xem cái biểu tình này ) biết ngay nàng không có, vội la lên, “Chúng ta chạy gấp quá, đều quên mang bạc bên người, hiện tại phải làm sao a?"

Tống Lăng ngốc lăng, “Vậy…vậy phải làm sao a?"

Tử Diên trả lời rất nhanh, “Chúng ta trở về lấy a, của hồi môn của tiểu thư có không ít bạc đâu, bây giờ chúng ta về lấy luôn đi, Vương gia cũng không để ý đâu."

Tống Lăng nghe vậy, kinh hoảng lắc đầu, “không được! Tuyệt đối không được! Ta đã nói với Vương gia tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt hắn, vạn nhất bị nhìn thấy, hắn mà đổi ý trị tội chúng ta, thì bị chém đầu mất!"

Tống Lăng vừa chạy ra khỏi hang cọp, làm sao còn dám trở về chứ!

Tử Diên sốt ruột, cau mày, “Vậy phải làm sao? không có bạc sao mướn được xe ngựa, không lẽ chúng ta chạy bộ trở về sao?"

Tống Lăng cắn môi, suy nghĩ chốc lát, lại nhìn đệ đệ Tống Khê bên cạnh.

Mặt hắn xanh tím, trên mặt còn có vết máu, đang chăm chú nhìn nàng.

Tống Lăng đau lòng, duỗi tay sờ thái dương hắn, miệng vết thương ứ huyết, “A Khê, đau không?"

Tống Khê lắc đầu, giữ chặt tay nàng, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, “Tỷ, ngươi nói cho ta đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

không phải tỷ nói mình tới kinh thành để làm thêu nương sao?( thêu nương, ý là nương tử làm thêu thùa ấy các nàng) Vì sao tỷ lại nhận thức Vương gia? Lại vì cái gì, mọi người đều kêu nàng là Vương phi? Và hiện tại, vì sao muốn chạy trốn?

Trong đầu một mảng mông lung, hắn hoàn toàn không sờ được chút manh mối nào.

“Chuyện này nói ra thật dài." Tống Lăng thở dài, nhìn hắn, “Chờ có thời gian, tỷ sẽ nói cho ngươi."

Nàng nhìn xung quanh, đêm đã khuya, thành Trường An phồn hoa như vậy, mà giờ không có một bóng người!

Vương phủ tuyệt đối không về được, trên người cũng không có bạc, lộ phí đi đường thật là một khó khăn không nhỏ a.

Ba người đứng ngơ ngác trong gió rét, lúc lâu sau Tử Diên đề nghị, “Nếu không chúng ta ở lại kinh thành một thời gian, đi làm kiếm bạc, tích cóp đủ lộ phí lại lên đường?"

Tống Lăng nghe vậy, lập tức lắc đầu, “không được, vạn nhất Vương gia phát hiện, chúng ta phải làm sao?"

“Ngươi không ra khỏi cửa là được rồi? Chúng ta ở nhà làm thêu thùa may vá, làm tốt thì nhờ người đem đi bán lấy tiền, ba người chúng ta, tích góp ba bốn lượng bạc, khả năng vậy là đủ lộ phí đi đường rồi."

Tử Diên nói cũng có chút đạo lý, Tống Lăng nghe vậy, thật sự không thấy chủ ý nào hay hơn, “Cũng chỉ có thể làm vậy a, chỉ là, bây giờ chúng ta đều không có chỗ để ở."

“không vấn đề, ở phía nam kinh thành, ta có biết Trương đại nương, chúng ta có thể tạm thời trú ngụ tại nhà nàng."

Trương đại nương, là một vị thẩm thẩm lớn tuổi bán đậu hũ. Lần trước, bà bị ngã do đường mùa đông tuyết rơi trơn trượt, Tử Diên vừa vặn đi chợ mua đồ ăn, liền đem người nâng đưa tới y quán, vì vậy hai người liền nhận thức.

Trương đại nương muốn cảm tạ nàng, cố ý tặng đậu hũ tới tận Vương phủ.

……………

Vừa trông thấy Tử Diên, Trương đại nương không nói hai lời, lập tức đưa người mời vào trong nhà.

Trong nhà Trương đại nương còn rất lớn, có cái sân, trong viện có một cái giếng cạnh cây đại thụ và ba gian phòng.

Vào trong sân, Tử Diên kéo Tống Lăng giới thiệu, “Đại nương, đây là muội muội của ta, nàng kêu Tống Lăng, còn đây là đệ đệ ta, Tống Khê."

Tống Lăng không còn là Vương phi, dùng tên thật nhưng thật ra thỏa đáng.

Trương đại nương là người nhiệt tình, bà vội đáp, “Ngươi lại là muội muội và đệ đệ của Tử Diên, hoan nghênh các ngươi, chỉ là nhà của chúng ta nhỏ, sợ các ngươi ngại thôi."

Tống Lăng vội vàng lắc đầu, cong cong thân mình với bà, “Đại nương, người đừng nói như vậy, chúng ta tới quấy rầy ngài, thật sự rất ngượng ngùng."

“không có việc gì, đừng ngại, đừng ngại a." nói xong, giữ chặt tay Tống Lăng và Tử Diên, dẫn người vào trong phòng, vừa đi vừa nói, “Chính là nhà ta chỉ có ba phòng, ta một gian, hai nhi tử của ta một gian, dư lại chỉ còn một gian, ngươi ở cùng Tử Diên sợ là bị chật, lại còn đệ đệ…"

nói, lại quay đầu nhìn Tống Khê đang theo ở đằng sau, “Sợ lại ủy khuất đệ đệ ngươi ở cùng nhi tử ta."

Tống Khê vội vàng đáp, “không ủy khuất, cảm ơn đại nương."

Trương đại nương cười nói, “Bất quá, nhi tử của ta hiện tại đi săn thú trong núi, buổi sáng mai mới có thể trở lại, ngươi có thể ở một mình đêm nay."

Lôi kéo Tống Lăng và Tử Diên đi tới phòng trống duy nhất, lại tự tay thu dọn thật sạch sẽ, Trương đại nương ôm chăn bông ra, vừa trải xuống giường vừa nói, “Thời tiết lạnh, một cái chăn khẳng định không đủ ấm, cũng may trong phòng ta còn dư một chiếc, lát nữa sẽ mang sang cho hai ngươi nhé."

Tử Diên tiến lại gần, “Cảm ơn đại nương, lát ta sẽ qua lấy, chúng ta đêm khuya tới quấy rầy ngài, thật ngượng ngùng a, ngài mau mau trở về nghỉ ngơi đi."

“không có việc gì, dù sao ta cũng ngủ muộn, giờ này vẫn còn chưa ngủ đâu." Trương đại nương nhanh chóng xếp chăn đệm ngay ngắn cho hai người, đi chốt lát đã thấy bà đang ôm một chiếc chăn bông sạch sẽ trở về.

Nghĩ nghĩ, lại xuống bếp đun nước ấm cho bọn họ, Tống Lăng, Tử Diên đều rất ngại, vội vàng chạy tới nhà bếp hỗ trợ, “Đại nương, để ta làm a, ngài mau mau đi nghỉ ngơi đi."

Nàng nâng bà dậy, chính mình ngồi xổm nhóm bếp, tay cầm quạt, tay thêm củi, thật mau đã có lửa.

Trương đại nương thấy động tác nàng thuần thục, liền kệ nàng, “Ta vừa thấy trên mặt A Khê đều là vết thương, trong phòng ta có chút rượu thuốc, ta đi lấy cho hắn a."

Tống Lăng đang lo lắng thương thế trên đầu A Khê, ngê vậy vội ngẩng đầu, “thật tốt quá, cảm ơn ngài, Trương đại nương."

“không cần khách khí." Trương đại nương cười cười, nói xong liền bước về phòng mình.

Bếp lửa cháy to, chỉ chốc lát liền có nước nóng để dùng. Tử Diên lấy một chậu để rửa mặt, Tống Lăng cũng lấy thêm một chậu nữa đưa tới phòng Tống Khê.

Nàng ở bên ngoài gõ cửa, thực mau liền có tiếng bước chân, Tống Khê đứng ở trong mở cửa, hô một tiếng, “Tỷ."

Tống Lăng cười cười, “Mệt mỏi đi? Rửa mặt tốt rồi hãy nghỉ ngơi."

nói xong, liền bưng chậu nước vào trong, đặt bên mép giường, vắt khăn đưa cho hắn, “Trương đại nương vừa cầm rượu thuốc tới, ngươi rửa mặt trước đi, sau đó tỷ sẽ bôi dược cho ngươi."

nói xong, cũng không thấy tiếng đệ đệ đáp lại.

Tống Lăng sửng sốt quay đầu, mới phát hiện, Tống Khê vẫn đang đứng ở cửa, nhìn nàng chằm chằm, tới mắt cũng không chớp một cái.

Tống Lăng cũng nhìn hắn một lúc lâu, hắn là đệ đệ nàng, sao lại không rõ hắn đang nghĩ gì a, nàng thở dài, “Ngươi lại đây rửa mặt trước đã, chuyện đêm nay, ta sẽ giải thích từ từ cho ngươi nghe."

Tống Khê nghe vậy, cả người cũng thả lỏng, đi khập khễnh lại gần.

Tống Lăng đưa khăn mặt cho hắn, “Rửa đi."

Tống Khê ngoan ngoãn nhận lấy, tự lau mặt, cũng không có quên nghi vấn, “Giờ tỷ có thể nói chứ?"

Thực tế, vốn dĩ Tống Lăng không định nói cho phụ thân và đệ đệ biết chuyện này, giờ Tống Khê đột nhiên chạy tới kinh thành, ngoài ý muốn để mọi chuyện bị vạch trần, nàng cũng không giấu được, đành một năm một mười mà nói rõ ràng.

……

Tống Khê nghe xong, tức giận đứng bật dậy, “Cái gì??? Tỷ gả??"

Thanh âm của hắn rất lớn, dọa Tống Lăng giật mình, vội vàng che miệng hắn lại, “Ngươi đừng gào a!"

Tống Khê kéo tay nàng ra, đôi mắt gắt gao nhìn nàng chăm chú, mắt cũng đỏ bừng, “Tỷ! Đây là chung thân đại sự của ngươi, như thế nào lại quyết định qua loa như vậy? Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì chứ?"

Tống Lăng nhìn hắn, biết hắn tức giận vì mình, hốc mắt cũng không tự chủ được đo đỏ, nghẹn ngào đáp, “Lúc đó, tình huống của phụ thân như vậy, lại không có bạc chữa bệnh cho người, sợ không cứu được nữa, cũng không nghĩ được nhiều như vậy?"

Dù sau khi tới kinh thành, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, cũng có có những lúc hối hận tự trách, nhưng, nếu để chọn lựa lại, nàng vẫn như cũ sẽ gả nhập Vương phủ a!

Tống Khê nắm chặt tay Tống Lăng, vẻ mặt khẩn trương hỏi, “Tỷ, hắn….vậy hắn…có hay không?"

“Có hay không cái gì?" Tống Lăng khó hiểu nhìn đệ đệ.

Tống Khê mím môi, trực tiếp hỏi, “hắn có chiếm tiện nghi của ngươi không?"

Tống Lăng bị hỏi vậy, trái tim run lên, nhớ tới ngày đó nàng uống say. Tuy rằng, nàng không có ấn tượng, nhưng Lương Chinh đã nói….

“không có." Nàng nói thật nhanh, chỉ sợ để Tống Khê lại lo lắng.

Tống Khê có chút không tin, “thật vậy ư?"

Tống Lăng ‘ừ’ một tiếng, “thật sự, toàn bộ sự tình tỷ đều đã nói, tuy rằng quá trình có chút nguy hiểm, nhưng hiện tại không có việc gì, chờ chúng ta tích cóp đủ tiền liền về nhà, tỷ sẽ nỗ lực kiếm tiền, tranh thủ để một nhà ba người chúng ta sớm đoàn tụ a."

Vừa nói, vừa ấn Tống Khê ngồi lại giường, bôi dược cho hắn.

Tuy rằng A Khê mới mười hai tuổi, nhưng lại rất cao, nàng dù đứng tay cũng với không tới mặt a.

Rượu thuốc được bôi vào miệng vết thương, liền thấy cơ mặt Tống Khê co giật dữ dội, chỉ nhìn thôi cũng có thể cảm giác rất đau. Tống Lăng đau lòng, sợ tới mức lập tức thu tay, “Đau không?"

“không đâu tỷ." Tống Khê đáp, mắt cũng không chớp một cái

hắn giơ tay, liền đoạt rượu thuốc trong tay Tống Lăng, “Tỷ, để ta tự bôi đi, cũng không còn sớm, ngươi về phòng nghỉ ngơi."

Tống Khê khuôn mặt căng cứng, Tống Lăng biết hắn còn đang tức giận, muốn nói cái gì, lại cũng không biết nên nói gì mới tốt. Việc đã tới mức này, cũng không có gì để mà giải thích nữa!

“Được, chính ngươi tự bôi đi, tỷ về nghỉ ngơi trước." nói xong, liền quay người đi ra, cũng nhẹ nhàng đóng cửa phòng giúp hắn.

Rửa mặt xong, trở về phòng thì Tử Diên đã ngủ rồi.

Tống Lăng chân tay nhẹ nhàng, chỉ sợ đánh thức nàng dậy.

Lăn lộn cả một đêm, dù rất mệt, lại không tài nào chợp mắt, trong đầu chỉ toàn là thân ảnh của Lương Chinh.

Vừa nãy chỉ lo bảo mệnh, giờ bình tĩnh lại, trong lòng có chút khó chịu, cả người vô lực, lại không rõ vì sao!

Trong bóng tối, đôi mắt nhìn nóc nhà, hốc mắt bỗng chua xót, thật muốn khóc.

Nước mắt cũng không kiềm được mà chảy xuống, chỉ là, chính nàng cũng không biết vì sao. rõ ràng, Lương Chinh đã buông tha nàng, hắn cũng không truy cứu Tạ gia, nàng phải cao hứng cười vui vẻ mới đúng chứ????

….

không phải chỉ mình Tống Lăng không ngủ được, trong Vương phủ, Lương Chinh cũng như vậy.

Thời gian này, hắn đều có thói quen ngủ chung một giường cùng Tống Lăng, nha đầu kia ngủ mơ mơ màng màng đều chui vào trong lồng ngực hắn, thói quen được ngửi hương hoa trà nhàn nhạt bên người, giờ không thấy, khả năng là vắng vẻ trong lòng đây.

Lăn lộn qua lại, đều ngủ không được, liền đứng dậy đi luyện kiếm a!

Luyện kiếm cần tập trung tinh thần, như vậy, cũng không cần nghĩ tới cái nữ nhân không tim không phổi đó nữa.

một lần luyện, là luyện tới hừng đông!

một thân đều là mồ hôi, lau mặt tắm sơ qua, liền xuyên một chiếc quần dài màu đen trở lại hậu viện. Thời điểm lấy xiêm y, đôi mắt lơ đãng nhìn lại xiêm y hồng hồng đỏ đỏ bên cạnh, lại không ngăn được mà hạ mi.

một lúc lâu, mới đóng tủ thật mạnh, ‘rầm’ một cái, sắc mặt đen thối hoắc.

Tài thúc gọi nha hoàn bưng bữa sáng tới, một chén đậu đỏ, ba cái màn thầu, ba cái xíu mại, một bát dưa muối, cùng dĩ vãng không khác biệt lắm.

Lương Chinh cũng không để ý, đồ ăn đều là phòng bếp dựa theo thói quen của hắn mà làm.

Nào biết được, Lương Chinh uống một ngụm cháo, liền nhíu mi, “Cháo này là ai nấu? Sao lại khó uống như vậy?"
Tác giả : Nghê Đa Hỉ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại