Tiểu Kiều Thê

Chương 10: Kế gì?

Edit: 1900

Tống Lăng xách hộp đồ ăn đặt lên bàn tròn duy nhất trong phòng, nói: “Ta nghe Tài thúc nói, mỗi ngày ngươi đều ăn cơm tại Doanh trại, liền muốn làm vài món ăn cho ngươi thay đổi khẩu vị."

Nàng vừa nói, vừa đem hộp mở ra, lấy các món xếp ngay ngắn trên bàn.

Cá hấp, khoai sọ ninh gà, dưa chuột nộm chua ngọt, trứng gà phù dung…

Mỗi món được xếp ra, hương bay khắp bàn.

Lương Tẫn và Lục Phù đều kích động tiến lại gần, mùi hương này, liền so với trình độ của đầu bếp, trứng gà phù dung ánh vàng rực rỡ, mặt trên còn có ít hành lá xanh mượt, nhìn thôi đã muốn ăn!

Lương Tẫn không nhịn được nữa, hỏi: “Nhị tẩu, ta có thể ăn ké sao?"

Tống Lăng cong môi cười, gật đầu, “Có thể, ta làm rất nhiều a."

nói xong, quay đầu nhìn Lương Chinh, “Vương gia, ngươi cũng mau tới ăn đi, đồ ăn còn nóng a."

Lương Chinh lưng vẫn dựa trên ghế, ánh mắt sâu lắng nhìn nàng chăm chú.

Nữ nhân này, nàng là đang lấy lòng hắn?

Nghĩ nghĩ, tầm mắt vừa chuyển, đã thấy Lương Tẫn đang ngồi trên ghế, cầm đôi đũa đã sẵn sàng.

Đôi mày nhăn lại, tâm tình lại khó chịu hơn. Rốt cuộc, đây là nàng mang cơm cho ai chứ?

Đứng dậy, tiến tới gần bàn ăn, được Tống Lăng kéo ghế cho hắn ngồi, “Vương gia, mời ngồi."

Lương Chinh ngồi xuống, mặt không biểu tình.

Tống Lăng lại vội vàng lấy một chén cơm cho hắn, kèm thêm một đôi đũa, hai tay dưng lên, “Vương gia, cho ngươi."

Lương Chinh ngẩng đầu liếc nàng, tiếp nhận đôi đũa, “Ngươi cũng ngồi xuống ăn đi."

âm thanh ôn nhu khó có được, Tống Lăng nhấp môi, lặng lẽ cười, sau đó mới ngồi xuống cạnh hắn.

Ngồi xuống, mới phát hiện còn mỗi Lục Phù đang đứng, vội nói, “Lục Phù cô nương, ngươi cũng ngồi xuống ăn đi."

Lương Chinh: “………" Rốt cuộc là nàng đem cơm cho ai?!!

Lục Phù đôi mắt sáng lên, “Ta cũng có thể ăn sao?"

“Dĩ nhiên, mau ngồi xuống đi." Tống Lăng lại đứng dậy, lấy thêm một chén cơm đưa cho Lục Phù. Vừa tiếp nhận, Lục Phù vừa không ngừng cảm ơn, “Ta tự mình lấy, ta tự lấy, cảm ơn Vương phi, Vương phi ngươi thật tốt quá."

Ban đầu, Lục Phù còn lo lắng Vương phi không dễ ở chung, hiện tại xem ra, tiểu Vương phi của nàng thực quá đáng yêu.

Lục Phù bưng chén ngồi bên cạnh Lương Tẫn, Lương Tẫn thật tự nhiên gắp mộtmiếng trứng phù dung cho nàng, “Trứng này ăn đặc biệt ngon."

Sau lại gắp một miếng thịt gà cho nàng, “Cái này ăn cũng ngon."

Lương Tẫn vừa ăn vừa cảm thán, “Nhị tẩu, tay nghề của ngươi cũng thật tốt quá đi, tẩu học với ai vậy?"

Tống Lăng mỉm cười đáp, “Nương dạy ta a."

“Oa, không thể tưởng được Tạ phu nhân còn có bản lĩnh này nữa."

Tống Lăng vừa nghe thấy ‘Tạ phu nhân’, trong lòng tức khắc căng thẳng, lặng lẽ mím môi, không tiếp lời.

Nàng thấy Lương Chinh đều không có động đũa, liền cầm đôi đũa sạch gắp mộtmiếng cá cho hắn, “Vương gia niếm thử món cá hấp này xem, đây là sở trường của ta đó."

nói, cẩn thận gắp vô bát của Lương Chinh.

Lương Chinh tầm mắt vẫn dừng trên hai kẻ ăn trực kia. Hai người này giống như tám trăm năm chưa được ăn cơm vậy, hắn còn không có bắt đầu, đồ ăn trên bàn đã sắp bị hai người quét hết rồi!

Khuôn mặt hắn trầm xuống, cầm đôi đũa gắp miếng cá lên miệng.

Đồ ăn vừa vào miệng, hắn đột nhiên dừng lại một chút. Kỳ thật, ngày thường hắn đều không thích ăn cá, vì đầu bếp làm kiểu gì cũng đều thấy còn mùi tanh, nhưng cá hấp này, thế nhưng hoàn toàn không có bất luận mùi tanh gì, hơn nữa, hương vị thậtthơm, thịt cá vừa vào miệng là tan, ăn phi thường ngon.

hắn cũng có chút tò mò, nghiêng đầu nhìn Tống Lăng, “Cá này, cũng là mẫu thân ngươi dạy làm sao?"

Tống Lăng gật đầu, “Ân, Vương gia thích sao?"

Lương Chinh nhàn nhạt, ‘ân’ một tiếng, “Cũng được."

“Nơi nào cũng được nha! Quả thực ăn quá ngon! Nhị tẩu, trù nghệ này của ngươi có thể đi mở cửa hàng đi!" Lương Tẫn không chút bủn xỉn như ai kia, khích lệ rất nhiệt tình, sau đó, một gắp, kẹp non nửa con cá vào bát mình.

Lương Chinh nhìn nhìn, nửa mâm thức ăn đều không còn.

“………….."

Ăn xong một bữa cơm, Lương Tẫn và Lục Phù đều ăn đặc biệt no, ngược lại, Lương Chinh ăn sau, một mâm đồ ăn đều bị hai kẻ kia đoạt hết. Ăn đến cuối cùng, ánh mắt Lương Chinh nhìn Lương Tẫn đều biến thành đao nhỏ.

Cố tình, Lương Tẫn chỉ lo ăn, căn bản không hề chú ý tới biểu tình khó ở của Nhị ca mình. Ăn xong, còn rất vui vẻ hỏi Tống Lăng, “Nhị tẩu, ta có thể thường xuyên tới Vương phủ ăn đồ ăn ngươi làm sao?"

Tống Lăng cười gật đầu, “Có thể nha, chỉ cần các ngươi thích, ta đều có thể làm a."

Lương Chinh: “…………" Có thể cái rắm!

Lương Tẫn đặc biệt cao hứng, “Cảm ơn Nhị tẩu! Ta về sau sẽ không khách khí a!"

Lương Chinh đen mặt, lạnh lùng liếc hắn một cái, “Ăn no sao?"

Lương Tẫn: “Ăn no nha."

“Ăn no liền đi ra ngoài chạy cho ta."

Đôi mắt Lương Tẫn trừng lơn, “không phải chứ? Ta vừa mới ăn no liền chạy? Ngươi muốn cho ta đi tìm chết a!"

“Chạy không được liền đi, một trăm vòng, một vòng cũng không được thiếu."

Lương Tẫn vẻ mặt ngu ngơ, “Vì cái gì a?"

“Cường thân kiện thể."

“……..!!"

“Còn không mau đi?"

“……….."

Lương Tẫn cắn răng, cuối cùng vẫn nhận mệnh mà chạy ra ngoài. hắn rốt cuộc là làm sai chuyện gì a?!!

Lục Phù thấy Lương Tẫn lại bị phạt chạy vòng, nhịn không được nói giúp vài câu, “Vương gia, Tứ gia vừa mới ăn no, ngươi để hắn nghỉ ngơi trong chốc lát……."

Lương Chinh nhìn về phía Lục Phù, kẻ vừa mới rồi ăn cũng không ít, biểu tình khó chịu, “Ngươi cũng đi chạy! một trăm vòng, chạy xong thì nghỉ ngơi."

Lục Phù: “………"

Hai kẻ đoạt cơm đều bị phạt chạy, trong phòng chỉ còn dư lại hai người Lương Chinh và Tống Lăng.

Lương Chinh mặt lạnh, nhìn mâm không trên bàn.

Tống Lăng thấy Lương Chinh ăn không nhiều, thật cẩn thận kéo ống tay áo hắn, nói: “Vương gia, chờ buổi tối, ngươi hồi phủ ta lại làm cho ngươi ăn.

âm thanh nàng nhẹ nhàng, mềm mềm mại mại, hắn hơi ngẩn ra, cúi đầu liền bắt gặp đôi mắt thủy lung linh đang trông mong nhìn hắn.

Lương Chinh nhìn đôi mắt tròn xoe ngập nước, bỗng nghĩ tới động vật nhỏ lông vù. hắn cứ nhìn nàng chằm chằm vậy a.

Tống Lăng bị hắn nhìn đến tâm hoảng ý loạn, theo bản năng sờ soạng mặt mình, “Ta…trên mặt có thứ gì sao?"

Lương Chinh nhìn nàng, bất động thanh sắc dời tầm mắt, nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng.

“A? Có cái gì nha?" Tống Lăng tin thật, đôi tay sờ sờ trên mặt.

Nhưng nào có vật gì, Lương Chinh chỉ nói vậy thôi. Thấy nha đầu này thật sự rối loạn, hắn lại thấy buồn cười, giơ tay muốn bắt lấy tay nàng bỏ xuống. Nhưng mà, khi chuẩn bị kéo tay nàng, tầm mắt hắn dừng ở ngón trỏ tay trái bị bó gạc.

Lương Chinh mày căng thẳng, “Tay nàng sao vậy?"

Tống Lăng ngẩn ra, vội giật tay ra, che giấu sau lưng, “không, không có gì."

Nàng cắn môi, rũ đầu, không dám nhìn Lương Chinh.

Lương Chinh nhìn nàng, đôi mắt híp lại.

một lát sau, cầm tay nàng, mạnh mẽ túm gọn cái tay bị thương kia.

Ngón trỏ bị băng bó, có máu thấm qua, ấn đường Lương Chinh khẩn trương, ngước mắt, nặng nề nhìn nàng chằm chằm, “Cái này gọi là không có việc gì? Như thế nào lại bị thương?"

Tống Lăng mím môi, âm thanh nho nhỏ, nói: “Lúc thái rau, ta không cẩn thận bị cắt vào."

trên thực tế, miệng vết thương này là nàng cố ý. Tay bị thương thì không cần đánh đàn nữa rồi?

Tống Lăng có chút chột da, cúi đầu, không dám nhìn Lương Chinh.

Lương Chinh vẫn nhìn ngón tay bị thương của nàng, đôi mắt híp lại một chút, “Bị thương do dao?"

Tống Lăng cắn môi, nhẹ nhẹ gật đầu.

Lương Chinh gắt gao nhìn nàng, thật lâu sau mới nói, “thật bị thương do dao?"

Tống Lăng càng là chột dạ, ngẩng đầu lên nhìn hắn, áy náy nói, “Đúng vậy, mấy ngày nữa là sinh thần của Phụ hoàng, tay ta như vậy, sợ rằng…"

Lương Chinh vẫn im lặng không đáp, chỉ nhìn nàng.

Tống Lăng cảm thấy đôi mắt hắn như muốn nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ của nàng vậy.

Nam nhân hàng năm hành quân tác chiến ngoài sa trường, ánh mắt sắc giống như mũi tên bén nhọn bắn vô người. Tống Lăng cứ bị hắn nhìn chằm chằm lâu như vậy, trong lòng hoảng hốt không chịu nổi, cơ hồ muốn cùng hắn nói hết thảy sự thật.

Nàng cắn môi, run rẩy, tim đập nhanh đến không khống chế nổi, “Vương, Vương gia ngươi đang xem cái gì nha…



Toàn bộ biểu hiển hoảng hốt của nàng, hắn đều xem trong mắt cả.

Lương Chinh không trả lời, mãi tới khi mặt nàng trắng như giấy, thật không nỡ, “Bổn vương nơi có kim sang dược tốt nhất, đem về xoa lên miệng vết thương, một hai ngày là có thể khép lại."

Tống Lăng cả kinh, mở to hai mắt, “Nhanh như vậy a!"

Lương Chinh nhìn nàng, “Như thế nào? Ngươi không nghĩ nhanh như vậy là tốt sao?"

Tống Lăng mặt trắng bệch, lắc đầu, “không…..không có…"

Lương Chinh nhìn nàng một cái, buông lỏng tay nàng ra, đứng dậy đi lấy dược.

Thực mau, liền lấy một bình sứ Thanh Hoa quay trở lại.

Tống Lăng không tự nhiên, hơi co ngón tay lại. thật…thật sự có lợi hại như vậy sao?

Lương Chinh cầm bình dược tiến lại gần, ngồi xuống, giữ chặt tay nàng, cởi bỏ băng gạc một cách chậm rãi.

Tống Lăng cắn môi, nhỏ giọng phản kháng một chút, “Kỳ thật chỉ là vết thương nhỏmà thôi, Vương gia, dược này cũng quá sang quý, vẫn là lưu lại cho ngươi dùng đi."

Lương Chinh nghe nàng nói có điểm buồn cười, càng thêm hoài nghi nha đầu này, nhất định có vấn đề, nói: “Sang quý thì sao chứ, nếu là để cho Vương phi dùng, bổn vương nhiều ít vẫn bỏ được."

Tống Lăng: “….."

Khi nói chuyện, băng gạc trên tay nàng đã hoàn toàn được tháo ra.

- -------------------

Ta vừa cày xong "Mr Đà Điểu của tôi" - Hàm Yên

Truyện rất hay, muốn giới thiệu tới các nàng chưa đọc. 

Ngẫm lại, nếu cuộc sống là một món quà, bạn sẽ làm gì? )
Tác giả : Nghê Đa Hỉ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại