Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn
Chương 60
Sau khi Lục Trạm bôi thuốc khoảng hai lần thì vết thương ở trên lưng đã khép lại, thoáng một cái đã hết tết, hắn cũng phải mở cửa hàng, cho nên số lần đến Đỗ gia cũng ít hơn với thời gian trước.
Mười tám tháng giêng, là ngày mà Ngụy Đại Trụ sẽ chuyển sang nhà mới, sáng sớm, Dương thị cầm theo lễ vật, Đỗ Hoa Thịnh leo lên xe lừa, cả nhà đi đến Đoàn gia vịnh.
Đoàn gia vịnh cách Bạch phòng thôn khoảng hơn 20 dặm, cũng không thể coi là rất xa, đến Đoàn gia vịnh, tìm người hỏi thăm một chút, người Đỗ gia mới tìm được nhà của Ngụy Đại Trụ.
Nhà của Ngụy Đại Trụ ở phía trong cùng của thôn, là nhà lầu hai tầng được xây bằng tảng đá, có ba gian phòng song song, còn có hai căn phòng áp mái, sân cũng rất lớn.
Lúc này trong sân cũng đứng không ít người, Đỗ Hoa Thịnh xuống xe, kêu một tiếng Đại Trụ. Ngụy Địa Trụ nghe tiếng liền từ trong nhà đi ra, nhìn thấy cả nhà Đỗ Hoa Thịnh tới, vui mừng hớn hở vội vàng chạy ra chào hỏi và mời vào trong nhà.
Hạ thị cũng vươn đầu ra nhìn, nhìn thấy là người của Đỗ gia, bà ta cũng ra chào hỏi bọn họ. Dương thị nhìn cái viện này và nói: “Ngụy huynh đệ, nhà này thật lớn, ánh sáng cũng tốt, không tệ, không tệ!"
Ngụy Đại Trụ cười nói “Coi như là không tệ, đi, mau vào nhà ngồi."
Hạ thị nhận lấy lễ vật của Đỗ gia, mặt mày tươi cười, nói: “Dương đại tẩu, mọi người cũng mau vào trong nhà ngồi."
Dương thị hỏi: “Có cần gì giúp đỡ không?"
Hạ thị khoát tay áo: “Không cần, không cần, đã có người giúp rồi, mọi người cứ vào trong ngồi là được rồi."
Dương thị gật đầu, cũng đi vào trong, vừa rồi bà cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, đối với Hạ thị, trong lòng Dương thị vẫn có chút xa cách.
Ngụy Đại Trụ mời bọn họ ngồi xuống, lại vào trong phòng lấy chút hạt dưa và đậu phộng ra, Đỗ Hoa Thịnh nói: “Lão Ngụy, ngươi mua cái nhà này bao nhiêu tiền?"
“Căn nhà này tổng cộng phải bỏ ra 10 lượng bạc, phía sau nhà còn có một vườn rau xanh. Chủ nhà vội vàng bán, nếu không ta thấy sẽ không dễ dàng mua lại như vậy đâu."
Đỗ Tam Nương nói: “Ngụy thúc, vậy thúc mua căn nhà này cũng không tệ, còn rẻ nữa."
Ngụy Đại Trụ cười ha hả, nói: “Tam Nương cũng nói như vậy, xem ra ta đã mua được đồ tốt."
Hôm nay đến Ngụy gia, đa số đều là họ hàng hai bên của phu thê Ngụy Đại Trụ, so với phu thê Ngụy Đại Trụ thì cách ăn mặc của họ có chút kém hơn, nhìn thấy Ngụy Đại Trụ và nhà Đỗ gia nói chuyện, còn có chút không dám vào.
Đỗ Tam Nương nhìn Ngụy Đại Trụ một chút, Ngụy thúc mặc chiếc áo bông dày mới tinh, trên chân cung mang đôi giày vải bông, so với trước kia là một hán tử nông dân mang giày cỏ, bây giờ nhìn giống như là hai người khác nhau.
Ngoài cửa, mấy đứa trẻ hai mắt sáng lấp lánh nhìn đồ ăn ở trên bàn, dưới mũi còn mang theo hai dòng nước mũi, chảy ra rồi lại hít vào. Đỗ Tam Nương nhìn bọn họ, liền nghĩ đến đệ đệ và muội muội của mình, cũng từng giống những đứa trẻ kia, khi nhìn thấy đồ ăn liền mở to hai mắt nhìn, mặt mũi tràn đầy chờ đợi.
Đỗ Tam Nương cười với bọn họ, nói: “Mấy đứa vào đi, vào ăn hạt dưa. “
Mấy đứa bé xấu hổ cười cười, vẫn là không dám vào, Ngụy Đại Trụ nhìn bọn họ một chút, nói: “Bảo các ngươi vào thì cứ vào đi."
Lúc này bọn trẻ mới vào cửa, đi đến trước bàn, Ngụy đại Trụ nói: “Mỗi đứa lấy một ít bỏ vào trong túi rồi lấy ra ăn."
Mấy đứa bé mỗi đứa lấy một nắm rồi cười hì hì chạy ra khỏi cửa.
Mấy anh em vợ của Ngụy Đại Trụ cũng có mặt ở đây, hắn giới thiệu từng người, bây giờ trong họ hàng Ngụy Đại Trụ là người đầu tiên dọn ra khỏi núi, ở trong họ hàng cũng xem như là một người gáy một tiếng cũng làm cho ai phải kinh ngạc, phát đạt. Ngụy Đại Trụ cũng là một người thật thà, ruộng đồng trên núi đều chia cho mấy huynh đệ để trồng trọt.
Nghe nói Đỗ Hoa Thịnh cũng là nông dân, mấy người bọn họ cũng không có câu nệ nữa, rất nhanh đã làm quen với Đỗ Hoa Thịnh, trò chuyện rất là thoải mái.
Lúc ăn cơm, trong sân bày năm bàn, trong nhà chính bày hai bàn, phòng bếp còn có một bàn, đều là người nhà và bằng hữu của Ngụy Đại Trụ, ở Đoàn gia vịnh này cũng chỉ có mời nhà của lý chính.
Lúc ăn cơm, Đỗ Hoa Thịnh cùng các nam nhân ngồi một chỗ mà uống rượu, Dương thị dẫn mấy đứa nhỏ ngồi một bàn. Qua không bao lâu, sau khi lý chính uống vài chén rượu, chậc chậc nói: “Mọi người có biết, trước đó vài ngày, ở La gia có người bị giết!"
Ông ta vừa nói ra lời này, lập tức sôi trào, nhao nhao hỏi là chuyện gì xảy ra.
Lý chính khà khà hai tiếng, bưng rượu lên lại uống một ngụm: “Chuyện này cũng đã kinh động đến quan lão gia ở trong thành, nhưng mà nếu nói thì chính là đáng đời!"
“Sao nguời này lại bị giết vậy?" Có người mở miệng hỏi.
Lý chính sờ râu mép của mình, và nói: “Người kia cũng là một tên đầu trộm đuôi cướp, chơi bời lêu lổng, nghe nói có một ngày bỗng nhiên phát tài, có người thấy hắn ta không biết đi chỗ nào mà lấy một chiếc xe ngựa về. Nói là bên trong còn có hai bộ y phục mùa đông, đáng giá không ít tiền đâu. Cái tên du côn kia liền cầm vào trong thành bán, được mấy chục lượng bạc, bỗng nhiên trở nên phát đạt, người đàn ông độc thân 30, 40 tuổi lại có bà mối đến cửa nói chuyện hôn sự, ha ha…"
“Chẳng lẽ hắn bị giết, và chiếc xe ngựa đó có liên quan gì sao?"
Lý chính ợ một hơi rượu, híp mắt nói: “Nghe nói thật sự đúng là như vậy, nói là trộm đồ của người ta, bị người đuổi theo đến cửa, lúc này mới bị giết."
Nói xong lý chính lại nói: “Cho nên nói, không thể dùng tiền tài bất nghĩa được, không phải sao, ngay cả tính mạng cũng mất đi, thật sự không đáng. Cũng may bên trong Đoàn gia vịnh chúng ta không có loại người như vậy, Đại Trụ à, mặc dù là chuyển đến đây, nhưng sau này sẽ là người của Đoàn gia vịnh chúng ta, có chuyện gì, thì cứ đến tìm ta là được."
Ngụy Đại Trụ cười đáp ứng, bọn họ là người ngoài, cũng sợ bị ma cũ bắt nạt ma mới, lúc trước Ngụy Địa Trụ còn cố ý chuẩn bị lễ vật tặng cho lý chính, lúc này mới đem quan hệ kéo gần lại.
Tuy Đỗ Tam Nương ngồi ở bàn khác, nhưng vẫn nghe thấy nói có người bị giết, nàng nhíu mày lại, thầm nghĩ chẳng lẽ là xe ngựa mà lần trước nàng và Lục Trạm bỏ đi sao? Người nhặt được thật đúng là bị giết?
Lần đầu tiên nghe thấy chuyện giết người, trong lòng Đỗ Tam Nương cũng bị dọa sợ, Dương thị nói: “Xem đi, đây chính là lúc nhỏ không có học hành tốt, lớn lên làm chuyện lừa gạt, không đứng đắn, làm chút chuyện hư hỏng còn bị người ta giết."
Đỗ Tam Nương khẩy cơm trong chén, không nói gì.
Một lát sau, bên kia có người hỏi lý chính: “Vậy có bắt được tên hung thủ giết người không?"
Lý chính nói: “Bắt được cái rắm a, lúc phát hiện thì người kia đã chết trong nhà đã hai ba ngày, vẫn là có người nói không thấy hắn ta đi lang thang ở đầu thôn nữa, thế là đi tìm hắn ta, mới phát hiện người cũng đã chết rồi. Là bị cắt đứt cổ, chảy không ít máu, chậc chậc, tình cảnh kia nói thật là rất thảm thiết."
Lý chính lắc đầu nói: “Cũng là bởi vì trộm xe ngựa của người khác, trong thành điều tra qua chiếc xe ngựa kia cũng rất là khủng khiếp, dùng nguyên liệu cực kỳ quý giá, cũng không phải người bình thường có thể sử dụng, nói đến bộ áo choàng kia, đều dùng lông của chim hạc đính lên từng cây, ngươi nói xem, trộm được đồ của nhà có tiền, đây không phải là đáng đời sao? Dù sao chuyện này đã kết án, chính là trộm cắp rồi bị báo thù."
Đỗ Tam Nương chẳng có chút khẩu vị nào, nàng ăn nửa bát cơm liền nói không ăn nữa. Dương thị nói: “Sao ăn ít như thế?"
“Con không đói bụng." Đỗ Tam Nương trả lời. Trong lòng nàng lại nghĩ đến người bị giết kia, cũng không biết có giống những gì mà nàng suy đoán không.
Ngồi ngây ngốc ở nhà NGụy Đại TRụ đến xế chiều, thì cả nhà Đỗ gia mới cáo từ rời đi.
Trong lòng Đỗ Tam Nương vẫn luôn nghĩ đến chuyện đó, cả người hiện ra vẻ trầm mặc.
Ngụy Đại Trụ vẫn kiên quyết tiễn bọn họ đến cửa thôn, Dương thị nói: “Cả nhà Ngụy thúc kia thật đúng là không tệ, hiện tại có phòng, trong nhà lại mua mười mấy mẫu đất, ở trong Đoàn gia vịnh này cũng coi như là một phú hộ, tuy là người ngoài, sau này chắc chắn sẽ có nhiều người đến cửa cầu hôn."
Nói xong Dương thị lại quay đầu nói tiếp: “Nghe nói Đan gia làm mai cho Đan Thu Thực cũng ở chỗ Đoàn gia vịnh, cũng không biết là cô nương nhà nào."
Đỗ Hoa Thịnh nói: “Chuyện của nhà khác, bà quan tâm làm cái gì. người ta còn không biết tìm nhà tốt cho mình sao?"
Dương thị nói: “Chẳng qua ta chỉ nói thôi, có chuyện gì vậy chứ?"
“Người ta tìm thông gia mà cũng nói, có liên quan gì đến con bà không, lo tốt cho bản thân mình là được rồi." Đỗ Hoa Thịnh một bên đánh xe ngựa vừa nói.
Dương thị nói: “Ta chỉ nói có hai ba câu thì sao chứ? Sao ta lại không thể nói, nhớ ngày đó, Đan gia bọn họ còn…"
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, mở miệng nói: “Nương, người nói chuyện này để làm gì, chuyện của Đan gia là chuyện riêng của bọn họ, nhà họ muốn cưới thê tử như thế nào, thì có liên quan gì đến chúng ta chứ."
Dương thị nhìn nữ nhi, mở trừng hai mắt, nói: “Ta còn không phải…"
Nói xong Dương thị cũng thở dài một hơi: “Dù gì cũng là chuyện nhà khác, ta không nói nữa."
Đỗ Tam Nương cười cười, nàng chẳng có chút hứng thú với việc Đan Thu Thực muốn đính hôn với ai.
Lại qua mấy ngày này, mắt thấy tháng giêng cũng xong rồi, Đỗ Tam Nương dẫn Đỗ Phong vào trong thành đi tìm Lục Trạm.
Hai tỷ đệ đi thẳng đến cửa tiệm, Lục Trạm nhìn thấy bọn họ đến, vội vàng dừng việc ở trong tay lại, nói: “Tam Nương, muội đã đến rồi!"
Đỗ Tam Nương cười ừ một tiếng, Đỗ Phong kêu một tiếng “Tỷ phu"
“Đang làm việc hả?" Đỗ Tam Nương hỏi.
Lục Trạm lấy khăn xoa mồ hôi trên trán, nói: “Không vội, không vội, muội cứ nói đi."
“Lục đại ca, không phải lúc trước huynh nói là mang Phong ca đến bái sư phó sao, huynh thấy hôm nay có được không?"
Lục Trạm nói: “Được mà, sao mà lại không được, đi, để ta dẫn hai người đi."
Sau khi trở về nhà, Lục Trạm đổi một bộ y phục khác, lúc này mới dẫn tỷ đệ Đỗ Tam Nương đi tìm sư phó.
“Lục đại ca, chúng ta đi bái sư có cần cầm theo lễ vật không?" Đỗ Tam Nương hỏi, nàng cũng không biết quá trình xin học ở đây như thế nào, phải chú ý cái gì, đây cũng là vì sao nàng liên tục suy nghĩ, mới quyết định để Lục Trạm dẫn Đỗ Phong đi.
Lục Trạm nói: “Không cần đâu, chúng ta đọc sách cũng không phải là không trả tiền, không cần phải làm những trò trống đó. Hơn nữa, Trác tú tài người rất tốt, không phải loại người như vậy. Chẳng qua sẽ kiểm tra thằng bé một chút, Phong ca, tỷ của đệ đã mua cho đệ hai quyển sách kia, đều đã đọc hết rồi sao?"
Đỗ Phong nhẹ gật đầu: “Đã đọc xong từ lâu, mỗi ngày đệ đều đọc, không hề lười biếng chút nào."
Lục Trạm nói: “Vậy thì rất tốt."
Đi không bao lâu đã đến một nhà người dân, từ bên ngoài vào cũng không hề dễ thấy, Đỗ Tam Nương nói: “Là chỗ này sao?"
“Chính là chỗ này, ta đến gõ cửa." Nói xong Lục Trạm đi lên gõ cửa, không bao lâu, cửa mở ra, một tiểu cô nương thanh tú động lòng người mở cửa ra, nhìn mấy người họ nói: “Các ngươi tìm ai?"
Đỗ Tam Nương nhìn tuổi của nàng cũng chỉ mới có 7, 8 tuổi, cười nói: “Có phải đây là nhà của Trác tiên sinh không? “
Tiểu cô nương nhìn nàng, gật đầu: “Vâng, đây là Trác gia, các người muốn tìm phụ thân của ta sao?"
Đỗ Tam Nương cười nói: “Vâng, chúng tôi muốn tìm Trác tiên sinh để nói chút chuyện."
Tiểu cô nương nhìn mấy người họ, nghĩ nghĩ, nói: “Vậy các người vào cùng ta đi. “
Trong viện được quét dọn rất sạch sẽ, mấy người vừa đi vào liền nghe một trận tiếng ho khan, một giọng nói ôn hòa của nam nhân vang lên: “Vân nhi, là ai tới vậy?"
“Phụ thân, bọn họ nói muốn đến tìm người." Trác Thi Vân nói xong liền chạy chậm vào phòng.
Đỗ Tam Nương cùng Lục Trạm cũng đi theo vào, trong phòng có bày một cái bàn, mấy chiếc ghế, một nam nhân mặc áo choàng màu lam đứng bên cửa sổ, phía trước cửa sổ còn trồng một gốc hoa lan, nghe thấy tiếng nói, ông ấy nhìn về phía bọn họ, nói: “Mấy vị là…"
Vị Trác tú tài này khoảng chừng chỉ mới 30 tuổi, rất là gầy gò, cả người từ trên xuống dưới toát lên vẻ phong độ của tri thức, chnag83 qua nhìn cơ thể hình như không được tốt lắm.
Lục Trạm đi lên phía trước, chắp tay nói: “Nghe nói Trác tiên sinh học thức uyên bác, ta có một đệ đệ đã đến tuổi đi học, nên mong tiên sinh có thể thu nhận hắn."
Trác tú tài nghe hắn nói lời này, ánh mắt nhìn sang đứa bé đang đứng sau lưng hắn.
Mặc dù Đỗ Phong rất hồi hộp, nhưng lưng vẫn đứng rất thằng, tùy để cho ông ấy đánh giá mình.
Trác tú tài đánh giá vài lần, hỏi: “Mấy tuổi? Đã từng đọc sách chưa?"
Đỗ Tam Nương nhìn đệ đệ của mình, trong lòng rất lo lắng, Trác tiên sinh đang hỏi Đỗ Phong, hai người lớn bọn họ cũng không thể trả lời thay cho thằng bé được, cũng không biết đệ đệ mình có thể lanh lợi một chút được không.
Đỗ Phong thản nhiên nhìn ông ấy, nói: “Con tên là Đỗ Phong, bây giờ đã chín tuổi, trước kia chưa từng đọc sách. Năm trước tỷ của con đã mua cho con hai quyển Tam Tự Kinh và Thiên Tự Văn."
Trác tú tài nói: “Đến tuổi này chỉ mới có vỡ lòng, quả thực có chút chậm."
Đỗ Tam Nương nói: “Trác tiên sinh, mặc dù tuổi của đệ đệ ta hơi lớn, nhưng có điều rất chăm ngoan, ta mua cho hắn hai quyển sách kia, chỉ mới dạy có hai lần mà đã biết đọc rồi."
Vào lúc này, đương nhiên Đỗ Tam Nương phải khoe đệ đệ của mình, cũng nên để cho người ta nhận hắn mới được.
Trác tú tài nói: “Ngươi dạy sao?"
Đỗ Tam Nương lắc đầu: “Không phải, là Lục đại ca dạy."
Lục Trạm nói: “Trước kai ta cũng từng học qua hai năm, có thể biết chút chữ."
Trác tú tài chỉ vào Đỗ Phong nói: “Vậy ngươi hãy đọc cho ta nghe một chút."
Hai tay Đỗ Phong buồng xuống hai bên, ngay lập tức mở miệng đọc thuộc lòng, Đỗ Tam Nương nhìn thằng bé, trong lòng rất vui mừng, biểu hiện của thằng bé tốt hơn nhiều so với nàng tưởng tượng.
Chờ hắn đọc sách xong, Trác tú tài lại hỏi: “Vậy ngươi có hiểu rõ bên trong nói cái gì không? “
Đỗ Phong nhìn Lục Trạm một chút, sau đó lắc đầu: “Con vẫn không hiểu."
Lục trạm nói: “Ta chỉ dạy hắn biết con chữ, không có giảng hắn những thứ này."
Trên thực tế qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ Lục Trạm nhận biết được mặt chữ, biết đọc và biết viết, nếu muốn hắn giảng nghĩa ra những thứ này, thật đúng là hắn nói không ra được, hắn cũng không phải là một kẻ ham học!
Trác tú tài nghe xong lại nói: “Đúng là thành thật."
Nói xong ông ấy giải thích lại một lần, nhìn Đỗ Phong hỏi: “Có nhớ được không?"
Đỗ Phong gật đầu: “Nhớ được."
Trác tú tài cười cười: “Thật sự nhớ sao?"
“Nhớ!" Âm thanh của Đỗ Phong vô cùng hùng hồn.
“Nếu đã nhớ, vậy ngươi hãy nói xem, vừa rồi ta đã nói cái gì."
Đỗ Tam Nương nhìn Đỗ Phong, trong lòng cũng tim đập thình thịch, cái người sư phó này muốn kiểm tra hắn, cũng không biết hắn có trả lời được không! Đứa trẻ Đỗ Phong này, lúc nghịch ngợm thì rất là bướng, nhưng có điều thằng bé cũng có chỗ tốt, nói hắn sẽ nghe, mà không phải nói coi như gió bên tai.
Đỗ Phong không có lập tức trả lời liền, trái lại là trầm tư một hồi, sau đó mới bắt đầu nói, lúc thuật lại lời vừa rồi của Trác tiên sinh, hắn cũng không phải nói giống hết ra, mà là dùng ý của mình là thuật lại.
Đỗ Tam Nương nghe hắn nói xong, cuối cùng trong lòng thở một hơi nhẹ nhõm, thầm nghĩ Đỗ Phong vẫn có chút thiên phú về học vấn.
Trác tú tài nói: “Có thể nói lại lời của at đúng bày tám phần, không tệ. Tháng hai mới mở lớp học, đến lúc đó các ngươi hay đến."
Đỗ Tam Nương vui mừng nói: “Tạ ơn, tạ ơn Trác tiên sinh."
Đi ra từ Trác gia, tảng đá lớn trong lòng của Đỗ Tam Nương cuối cùng cũng rơi xuống, nàng nhìn Đỗ Phong nói: “Phong ca, chờ đi học thì đệ phải cố gắng đọc sách đó. Ta thấy vị Trác tiên sinh này rất giỏi, không phải là một loại người cứng nhắc."
Đỗ Phong gật đầu thật mạnh: “Tỷ, tỷ cứ yên tâm, đệ nhất định sẽ cố gắng đọc sách."
Đỗ Tam Nương cười nói: “Được, nhất định phải cố gắng đọc sách đó. Chờ sua này Phong ca có thể biết đọc biết viết, cũng dạy cho ta và Tứ Nương."
Lời nói này làm cho tâm tình của Đỗ Phong tăng vọt, thề nhất định phải đi học cho giỏi.
Bạch thôn cách xa thành như vậy, Đỗ Phong đến trong thành đọc sách, thật đúng là không tiện lắm, mùa hè còn tốt, vào mùa đông thời gian rất là ngắn, có lẽ vừa đi được nửa đường trời đã tối đen. Đỗ Tam Nương nhìn về phía lục trạm, nói: “Lục đại ca, chờ khi Phong ca vào thành đi học, cho thằng bé ở với huynh được không?"
“Được chứ, trong nhà của ta cũng rộng rãi, hắn ở vậy thì đi học cũng thuận tiện."
Mấy người vừa nói lại ở trên đường đi dạo, trước đó Trác tiên sinh nói những quyển sách mà Đỗ Phong cần học ở gần đây, Đỗ Tam Nương dẫn Đỗ Phong đi mua.
Lục Trạm vẫn luôn đi chung với bọn họ, Đỗ Tam Nương nhìn về phía Lục Trạm, nói: “Lục đại ca, cám ơn huynh. Chúng ta cũng không làm trễ huynh nữa, huynh có việc gì thì cứ làm đi."
Năm này cửa hàng vừa mở, Lục Trạm cũng rất bận rộn, không còn giống lúc sau tết, cách ba năm ngày là có thể đi gặp Đỗ Tam Nương, như vậy cũng đã gần 10 ngày hắn không gặp nàng rồi, lúc này thật khó lắm mới thấy người, hắn cũng không muốn để nàng đi như vậy.
Lục Trạm nói: “Ta không vội, hai người xem có còn gì muốn mua không, hay đến nhà ta ăn cơm trưa đi, ăn cơm rồi đi!"
Đỗ Tam Nương nghĩ nghĩ, nói: “Vậy cũng được."
Lục Trạm ừ một tiếng, hai cánh tay siết chặt ở phía sau buông lỏng ra, buông ra rồi lại siết chặt, khóe mắt đều mang theo ý cười. Trong nhà không có đồ ăn gì, hắn lại dẫn hai người đi mua đồ ăn rồi đi nấu cơm.
——
Đỗ Tam Nương ở trong phòng bếp nấu cơm, Lục Trạm nhìn Đỗ Phong, cầm quyển sách vừa mua cho hắn đọc một đoạn, rồi để hắn ở đó tự đọc, liền đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Nhìn thấy Tam Nương ở trong phòng bếp bận rộn, Lục Trạm giả vờ ho khan một cái, nói: “Có cần ta giúp không?"
Đỗ Tam Nương thấy hắn đi vào, cười nói: “Không phải huynh đang dạy Đỗ Phong đọc sách sao? Đã xong rồi sao?"
Lục Trạm nói: “Chỉ dạy cho hắn biết một ít chữ, cũng đã bái sư phó rồi, ta không ham cái công lao này, để sư phụ dạy cho hắn đi."
Đỗ Tam Nương nghe hắn nói như vậy, cười nói: “Trước kia không phải huynh cũng dạy Đỗ Phong không có vấn đề gì sao, sao bây giờ lại nói không ham công lao. Ta thấy chính là trong bụng không có nhiều học vấn, chính bản thân cũng bị lờ mờ."
Lục Trạm cười cười, mở miệng nói: “Bị muội phát hiện rồi?"
Đỗ tam nương khó được cùng hắn trêu ghẹo chọc cười, nhìn hắn vậy mà cũng học được hài hước, nói ra: “Liền ngươi dạng này, còn nói muốn dạy ta nhận thức chữ, ta nhìn về sau còn không bằng Đỗ Phong dạy ta tốt."
Lục Trạm nói: “Dạy muội chắc chắn ta cũng dạy được, không cần đến Đỗ Phong đâu, đừng có quấy rầy hắn học tập."
Đỗ Tam Nương cười ra tiếng, không nghĩ tới vậy mà Lục Trạm cũng có một mặt buồn cười như vậy, trước kia vậy mà không có phát hiện, nàng nói: “Thôi đi, với trình độ này của huynh, ta cũng không chờ mong."
Nói xong nàng xoay người sang chỗ khác, tiếp tục nhặt rau.
Nàng cúi đầu, khóe miệng còn nở nụ cười, Lục Trạm nhìn nàng, cảm thấy giữa cổ họng có chút ngứa, hắn nói: “Tam nương, đã nhiều ngày rồi at không có gặp muội."
“Cũng chỉ có cách mấy ngày mà thôi."
“Làm gì mà cách mấy ngày, cũng đã sắp 10 ngày rồi." Lục Trạm nhíu mày lại nói, nhìn Tam Nương đứng ở đó cũng không xoay đầu lại nhìn hắn, hắn lại nói: “Muội cũng không có đến thăm ta."
Đỗ Tam Nương nhìn hắn từ trên xuống dưới, dùng lực đè nén sự kinh ngạc ở trong lòng: “Huynh sao vậy? Sao hôm nay lại kỳ lạ thế."
Lục Trạm hừ một tiếng: “Ta không sao hết, rất tốt."
Nói xong hến đến ngồi phía sau lòng bếp, lại xụ mặt, Đỗ Tam Nương nói: “Huynh còn nói không sao? Không phải bây giờ đang hờn dỗi sao?"
Nhìn mặt kéo căng kia, vẻ mặt rất xấu.
Đỗ Tam Nương đi tới, nhìn chằm chằm mặt hắn, nói: “Rốt cuộc huynh bị sao vậy?"
Lục Trạm không nói chuyện, Đỗ Tam Nương lại nói: “Huynh không chịu nói lời, thì làm sai ta biết huynh bị làm gì chứ?"
“Nếu huynh tức giận, thì bây giờ ta sẽ dẫn Đỗ Phong đi về."
Lục Trạm nhíu mày lại, nhìn nàng nói: “Muội đã 10 ngày không đến gặp ta!"
Lúc hắn nói ra lời này, hai mắt trợn thật lớn, cuối cùng Đỗ Tam Nương cũng hiểu được tia oán khí kia. Nàng nhìn Lục Trạm, bình thường ở trước mặt nàng, người này chưa từng có oán trách qua. Cho nên, bây giờ ở trước mặt nàng hắn biểu hiện sự bất mãn? Là vậy sao?
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, cố gắng thuyết phục mình không nên cười, thấp giọng nói: “Huynh bởi vì chuyện này cho nên mới tức giận sao?"
“Ta không có tức giận."
Đỗ Tam Nương cũng lười vạch trần hắn, nàng nghĩ mình cũng đã hiểu ra mấy phần, mặc dù lời này của Lục Trạm cũng không có nói rõ ra, nhưng lại làm cho trong lòng nàng thật cao hứng, giống như là được ăn mật vậy. Điều này nói rõ, hắn là để ý nàng.
Đỗ Tam Nương đứng dậy: “Không có tức giận thì tốt, chút nữa ta làm thịt hâm, có được không?"
Lục Trạm thấy nàng chẳng có chút phản ứng nào, tức giận đứng lên: “Ta đi nhìn Đỗ Phong."
Đỗ Tam Nương thấy vẻ mặt hắn là rất khó coi, nói: “Lục đại ca, thực ra ta cũng rất nhớ huynh, có điều gần đây trong nhà rất bận rộn, nên ta không dành được thời gian thăm huynh."
Lục Trạm nghe nàng nói như vậy, trong lòng mới dễ chịu, hắn dừng một chút, gật đầu, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Hầm nồi thịt đừng có khô qua."
Đỗ Tam Nương thấy hắn đi ra ngoài, không nhịn cười được. Người này, vậy mà lại bởi vì những chuyện này mà lại oán trách nàng. Nàng nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên tai có thể nghe thấy tiếng đọc sách của Đỗ Phong, Đỗ Tam Nương nghĩ, chờ sang năm gả đến, thì những ngày tháng sau này cũng sẽ không tệ.
Mười tám tháng giêng, là ngày mà Ngụy Đại Trụ sẽ chuyển sang nhà mới, sáng sớm, Dương thị cầm theo lễ vật, Đỗ Hoa Thịnh leo lên xe lừa, cả nhà đi đến Đoàn gia vịnh.
Đoàn gia vịnh cách Bạch phòng thôn khoảng hơn 20 dặm, cũng không thể coi là rất xa, đến Đoàn gia vịnh, tìm người hỏi thăm một chút, người Đỗ gia mới tìm được nhà của Ngụy Đại Trụ.
Nhà của Ngụy Đại Trụ ở phía trong cùng của thôn, là nhà lầu hai tầng được xây bằng tảng đá, có ba gian phòng song song, còn có hai căn phòng áp mái, sân cũng rất lớn.
Lúc này trong sân cũng đứng không ít người, Đỗ Hoa Thịnh xuống xe, kêu một tiếng Đại Trụ. Ngụy Địa Trụ nghe tiếng liền từ trong nhà đi ra, nhìn thấy cả nhà Đỗ Hoa Thịnh tới, vui mừng hớn hở vội vàng chạy ra chào hỏi và mời vào trong nhà.
Hạ thị cũng vươn đầu ra nhìn, nhìn thấy là người của Đỗ gia, bà ta cũng ra chào hỏi bọn họ. Dương thị nhìn cái viện này và nói: “Ngụy huynh đệ, nhà này thật lớn, ánh sáng cũng tốt, không tệ, không tệ!"
Ngụy Đại Trụ cười nói “Coi như là không tệ, đi, mau vào nhà ngồi."
Hạ thị nhận lấy lễ vật của Đỗ gia, mặt mày tươi cười, nói: “Dương đại tẩu, mọi người cũng mau vào trong nhà ngồi."
Dương thị hỏi: “Có cần gì giúp đỡ không?"
Hạ thị khoát tay áo: “Không cần, không cần, đã có người giúp rồi, mọi người cứ vào trong ngồi là được rồi."
Dương thị gật đầu, cũng đi vào trong, vừa rồi bà cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, đối với Hạ thị, trong lòng Dương thị vẫn có chút xa cách.
Ngụy Đại Trụ mời bọn họ ngồi xuống, lại vào trong phòng lấy chút hạt dưa và đậu phộng ra, Đỗ Hoa Thịnh nói: “Lão Ngụy, ngươi mua cái nhà này bao nhiêu tiền?"
“Căn nhà này tổng cộng phải bỏ ra 10 lượng bạc, phía sau nhà còn có một vườn rau xanh. Chủ nhà vội vàng bán, nếu không ta thấy sẽ không dễ dàng mua lại như vậy đâu."
Đỗ Tam Nương nói: “Ngụy thúc, vậy thúc mua căn nhà này cũng không tệ, còn rẻ nữa."
Ngụy Đại Trụ cười ha hả, nói: “Tam Nương cũng nói như vậy, xem ra ta đã mua được đồ tốt."
Hôm nay đến Ngụy gia, đa số đều là họ hàng hai bên của phu thê Ngụy Đại Trụ, so với phu thê Ngụy Đại Trụ thì cách ăn mặc của họ có chút kém hơn, nhìn thấy Ngụy Đại Trụ và nhà Đỗ gia nói chuyện, còn có chút không dám vào.
Đỗ Tam Nương nhìn Ngụy Đại Trụ một chút, Ngụy thúc mặc chiếc áo bông dày mới tinh, trên chân cung mang đôi giày vải bông, so với trước kia là một hán tử nông dân mang giày cỏ, bây giờ nhìn giống như là hai người khác nhau.
Ngoài cửa, mấy đứa trẻ hai mắt sáng lấp lánh nhìn đồ ăn ở trên bàn, dưới mũi còn mang theo hai dòng nước mũi, chảy ra rồi lại hít vào. Đỗ Tam Nương nhìn bọn họ, liền nghĩ đến đệ đệ và muội muội của mình, cũng từng giống những đứa trẻ kia, khi nhìn thấy đồ ăn liền mở to hai mắt nhìn, mặt mũi tràn đầy chờ đợi.
Đỗ Tam Nương cười với bọn họ, nói: “Mấy đứa vào đi, vào ăn hạt dưa. “
Mấy đứa bé xấu hổ cười cười, vẫn là không dám vào, Ngụy Đại Trụ nhìn bọn họ một chút, nói: “Bảo các ngươi vào thì cứ vào đi."
Lúc này bọn trẻ mới vào cửa, đi đến trước bàn, Ngụy đại Trụ nói: “Mỗi đứa lấy một ít bỏ vào trong túi rồi lấy ra ăn."
Mấy đứa bé mỗi đứa lấy một nắm rồi cười hì hì chạy ra khỏi cửa.
Mấy anh em vợ của Ngụy Đại Trụ cũng có mặt ở đây, hắn giới thiệu từng người, bây giờ trong họ hàng Ngụy Đại Trụ là người đầu tiên dọn ra khỏi núi, ở trong họ hàng cũng xem như là một người gáy một tiếng cũng làm cho ai phải kinh ngạc, phát đạt. Ngụy Đại Trụ cũng là một người thật thà, ruộng đồng trên núi đều chia cho mấy huynh đệ để trồng trọt.
Nghe nói Đỗ Hoa Thịnh cũng là nông dân, mấy người bọn họ cũng không có câu nệ nữa, rất nhanh đã làm quen với Đỗ Hoa Thịnh, trò chuyện rất là thoải mái.
Lúc ăn cơm, trong sân bày năm bàn, trong nhà chính bày hai bàn, phòng bếp còn có một bàn, đều là người nhà và bằng hữu của Ngụy Đại Trụ, ở Đoàn gia vịnh này cũng chỉ có mời nhà của lý chính.
Lúc ăn cơm, Đỗ Hoa Thịnh cùng các nam nhân ngồi một chỗ mà uống rượu, Dương thị dẫn mấy đứa nhỏ ngồi một bàn. Qua không bao lâu, sau khi lý chính uống vài chén rượu, chậc chậc nói: “Mọi người có biết, trước đó vài ngày, ở La gia có người bị giết!"
Ông ta vừa nói ra lời này, lập tức sôi trào, nhao nhao hỏi là chuyện gì xảy ra.
Lý chính khà khà hai tiếng, bưng rượu lên lại uống một ngụm: “Chuyện này cũng đã kinh động đến quan lão gia ở trong thành, nhưng mà nếu nói thì chính là đáng đời!"
“Sao nguời này lại bị giết vậy?" Có người mở miệng hỏi.
Lý chính sờ râu mép của mình, và nói: “Người kia cũng là một tên đầu trộm đuôi cướp, chơi bời lêu lổng, nghe nói có một ngày bỗng nhiên phát tài, có người thấy hắn ta không biết đi chỗ nào mà lấy một chiếc xe ngựa về. Nói là bên trong còn có hai bộ y phục mùa đông, đáng giá không ít tiền đâu. Cái tên du côn kia liền cầm vào trong thành bán, được mấy chục lượng bạc, bỗng nhiên trở nên phát đạt, người đàn ông độc thân 30, 40 tuổi lại có bà mối đến cửa nói chuyện hôn sự, ha ha…"
“Chẳng lẽ hắn bị giết, và chiếc xe ngựa đó có liên quan gì sao?"
Lý chính ợ một hơi rượu, híp mắt nói: “Nghe nói thật sự đúng là như vậy, nói là trộm đồ của người ta, bị người đuổi theo đến cửa, lúc này mới bị giết."
Nói xong lý chính lại nói: “Cho nên nói, không thể dùng tiền tài bất nghĩa được, không phải sao, ngay cả tính mạng cũng mất đi, thật sự không đáng. Cũng may bên trong Đoàn gia vịnh chúng ta không có loại người như vậy, Đại Trụ à, mặc dù là chuyển đến đây, nhưng sau này sẽ là người của Đoàn gia vịnh chúng ta, có chuyện gì, thì cứ đến tìm ta là được."
Ngụy Đại Trụ cười đáp ứng, bọn họ là người ngoài, cũng sợ bị ma cũ bắt nạt ma mới, lúc trước Ngụy Địa Trụ còn cố ý chuẩn bị lễ vật tặng cho lý chính, lúc này mới đem quan hệ kéo gần lại.
Tuy Đỗ Tam Nương ngồi ở bàn khác, nhưng vẫn nghe thấy nói có người bị giết, nàng nhíu mày lại, thầm nghĩ chẳng lẽ là xe ngựa mà lần trước nàng và Lục Trạm bỏ đi sao? Người nhặt được thật đúng là bị giết?
Lần đầu tiên nghe thấy chuyện giết người, trong lòng Đỗ Tam Nương cũng bị dọa sợ, Dương thị nói: “Xem đi, đây chính là lúc nhỏ không có học hành tốt, lớn lên làm chuyện lừa gạt, không đứng đắn, làm chút chuyện hư hỏng còn bị người ta giết."
Đỗ Tam Nương khẩy cơm trong chén, không nói gì.
Một lát sau, bên kia có người hỏi lý chính: “Vậy có bắt được tên hung thủ giết người không?"
Lý chính nói: “Bắt được cái rắm a, lúc phát hiện thì người kia đã chết trong nhà đã hai ba ngày, vẫn là có người nói không thấy hắn ta đi lang thang ở đầu thôn nữa, thế là đi tìm hắn ta, mới phát hiện người cũng đã chết rồi. Là bị cắt đứt cổ, chảy không ít máu, chậc chậc, tình cảnh kia nói thật là rất thảm thiết."
Lý chính lắc đầu nói: “Cũng là bởi vì trộm xe ngựa của người khác, trong thành điều tra qua chiếc xe ngựa kia cũng rất là khủng khiếp, dùng nguyên liệu cực kỳ quý giá, cũng không phải người bình thường có thể sử dụng, nói đến bộ áo choàng kia, đều dùng lông của chim hạc đính lên từng cây, ngươi nói xem, trộm được đồ của nhà có tiền, đây không phải là đáng đời sao? Dù sao chuyện này đã kết án, chính là trộm cắp rồi bị báo thù."
Đỗ Tam Nương chẳng có chút khẩu vị nào, nàng ăn nửa bát cơm liền nói không ăn nữa. Dương thị nói: “Sao ăn ít như thế?"
“Con không đói bụng." Đỗ Tam Nương trả lời. Trong lòng nàng lại nghĩ đến người bị giết kia, cũng không biết có giống những gì mà nàng suy đoán không.
Ngồi ngây ngốc ở nhà NGụy Đại TRụ đến xế chiều, thì cả nhà Đỗ gia mới cáo từ rời đi.
Trong lòng Đỗ Tam Nương vẫn luôn nghĩ đến chuyện đó, cả người hiện ra vẻ trầm mặc.
Ngụy Đại Trụ vẫn kiên quyết tiễn bọn họ đến cửa thôn, Dương thị nói: “Cả nhà Ngụy thúc kia thật đúng là không tệ, hiện tại có phòng, trong nhà lại mua mười mấy mẫu đất, ở trong Đoàn gia vịnh này cũng coi như là một phú hộ, tuy là người ngoài, sau này chắc chắn sẽ có nhiều người đến cửa cầu hôn."
Nói xong Dương thị lại quay đầu nói tiếp: “Nghe nói Đan gia làm mai cho Đan Thu Thực cũng ở chỗ Đoàn gia vịnh, cũng không biết là cô nương nhà nào."
Đỗ Hoa Thịnh nói: “Chuyện của nhà khác, bà quan tâm làm cái gì. người ta còn không biết tìm nhà tốt cho mình sao?"
Dương thị nói: “Chẳng qua ta chỉ nói thôi, có chuyện gì vậy chứ?"
“Người ta tìm thông gia mà cũng nói, có liên quan gì đến con bà không, lo tốt cho bản thân mình là được rồi." Đỗ Hoa Thịnh một bên đánh xe ngựa vừa nói.
Dương thị nói: “Ta chỉ nói có hai ba câu thì sao chứ? Sao ta lại không thể nói, nhớ ngày đó, Đan gia bọn họ còn…"
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, mở miệng nói: “Nương, người nói chuyện này để làm gì, chuyện của Đan gia là chuyện riêng của bọn họ, nhà họ muốn cưới thê tử như thế nào, thì có liên quan gì đến chúng ta chứ."
Dương thị nhìn nữ nhi, mở trừng hai mắt, nói: “Ta còn không phải…"
Nói xong Dương thị cũng thở dài một hơi: “Dù gì cũng là chuyện nhà khác, ta không nói nữa."
Đỗ Tam Nương cười cười, nàng chẳng có chút hứng thú với việc Đan Thu Thực muốn đính hôn với ai.
Lại qua mấy ngày này, mắt thấy tháng giêng cũng xong rồi, Đỗ Tam Nương dẫn Đỗ Phong vào trong thành đi tìm Lục Trạm.
Hai tỷ đệ đi thẳng đến cửa tiệm, Lục Trạm nhìn thấy bọn họ đến, vội vàng dừng việc ở trong tay lại, nói: “Tam Nương, muội đã đến rồi!"
Đỗ Tam Nương cười ừ một tiếng, Đỗ Phong kêu một tiếng “Tỷ phu"
“Đang làm việc hả?" Đỗ Tam Nương hỏi.
Lục Trạm lấy khăn xoa mồ hôi trên trán, nói: “Không vội, không vội, muội cứ nói đi."
“Lục đại ca, không phải lúc trước huynh nói là mang Phong ca đến bái sư phó sao, huynh thấy hôm nay có được không?"
Lục Trạm nói: “Được mà, sao mà lại không được, đi, để ta dẫn hai người đi."
Sau khi trở về nhà, Lục Trạm đổi một bộ y phục khác, lúc này mới dẫn tỷ đệ Đỗ Tam Nương đi tìm sư phó.
“Lục đại ca, chúng ta đi bái sư có cần cầm theo lễ vật không?" Đỗ Tam Nương hỏi, nàng cũng không biết quá trình xin học ở đây như thế nào, phải chú ý cái gì, đây cũng là vì sao nàng liên tục suy nghĩ, mới quyết định để Lục Trạm dẫn Đỗ Phong đi.
Lục Trạm nói: “Không cần đâu, chúng ta đọc sách cũng không phải là không trả tiền, không cần phải làm những trò trống đó. Hơn nữa, Trác tú tài người rất tốt, không phải loại người như vậy. Chẳng qua sẽ kiểm tra thằng bé một chút, Phong ca, tỷ của đệ đã mua cho đệ hai quyển sách kia, đều đã đọc hết rồi sao?"
Đỗ Phong nhẹ gật đầu: “Đã đọc xong từ lâu, mỗi ngày đệ đều đọc, không hề lười biếng chút nào."
Lục Trạm nói: “Vậy thì rất tốt."
Đi không bao lâu đã đến một nhà người dân, từ bên ngoài vào cũng không hề dễ thấy, Đỗ Tam Nương nói: “Là chỗ này sao?"
“Chính là chỗ này, ta đến gõ cửa." Nói xong Lục Trạm đi lên gõ cửa, không bao lâu, cửa mở ra, một tiểu cô nương thanh tú động lòng người mở cửa ra, nhìn mấy người họ nói: “Các ngươi tìm ai?"
Đỗ Tam Nương nhìn tuổi của nàng cũng chỉ mới có 7, 8 tuổi, cười nói: “Có phải đây là nhà của Trác tiên sinh không? “
Tiểu cô nương nhìn nàng, gật đầu: “Vâng, đây là Trác gia, các người muốn tìm phụ thân của ta sao?"
Đỗ Tam Nương cười nói: “Vâng, chúng tôi muốn tìm Trác tiên sinh để nói chút chuyện."
Tiểu cô nương nhìn mấy người họ, nghĩ nghĩ, nói: “Vậy các người vào cùng ta đi. “
Trong viện được quét dọn rất sạch sẽ, mấy người vừa đi vào liền nghe một trận tiếng ho khan, một giọng nói ôn hòa của nam nhân vang lên: “Vân nhi, là ai tới vậy?"
“Phụ thân, bọn họ nói muốn đến tìm người." Trác Thi Vân nói xong liền chạy chậm vào phòng.
Đỗ Tam Nương cùng Lục Trạm cũng đi theo vào, trong phòng có bày một cái bàn, mấy chiếc ghế, một nam nhân mặc áo choàng màu lam đứng bên cửa sổ, phía trước cửa sổ còn trồng một gốc hoa lan, nghe thấy tiếng nói, ông ấy nhìn về phía bọn họ, nói: “Mấy vị là…"
Vị Trác tú tài này khoảng chừng chỉ mới 30 tuổi, rất là gầy gò, cả người từ trên xuống dưới toát lên vẻ phong độ của tri thức, chnag83 qua nhìn cơ thể hình như không được tốt lắm.
Lục Trạm đi lên phía trước, chắp tay nói: “Nghe nói Trác tiên sinh học thức uyên bác, ta có một đệ đệ đã đến tuổi đi học, nên mong tiên sinh có thể thu nhận hắn."
Trác tú tài nghe hắn nói lời này, ánh mắt nhìn sang đứa bé đang đứng sau lưng hắn.
Mặc dù Đỗ Phong rất hồi hộp, nhưng lưng vẫn đứng rất thằng, tùy để cho ông ấy đánh giá mình.
Trác tú tài đánh giá vài lần, hỏi: “Mấy tuổi? Đã từng đọc sách chưa?"
Đỗ Tam Nương nhìn đệ đệ của mình, trong lòng rất lo lắng, Trác tiên sinh đang hỏi Đỗ Phong, hai người lớn bọn họ cũng không thể trả lời thay cho thằng bé được, cũng không biết đệ đệ mình có thể lanh lợi một chút được không.
Đỗ Phong thản nhiên nhìn ông ấy, nói: “Con tên là Đỗ Phong, bây giờ đã chín tuổi, trước kia chưa từng đọc sách. Năm trước tỷ của con đã mua cho con hai quyển Tam Tự Kinh và Thiên Tự Văn."
Trác tú tài nói: “Đến tuổi này chỉ mới có vỡ lòng, quả thực có chút chậm."
Đỗ Tam Nương nói: “Trác tiên sinh, mặc dù tuổi của đệ đệ ta hơi lớn, nhưng có điều rất chăm ngoan, ta mua cho hắn hai quyển sách kia, chỉ mới dạy có hai lần mà đã biết đọc rồi."
Vào lúc này, đương nhiên Đỗ Tam Nương phải khoe đệ đệ của mình, cũng nên để cho người ta nhận hắn mới được.
Trác tú tài nói: “Ngươi dạy sao?"
Đỗ Tam Nương lắc đầu: “Không phải, là Lục đại ca dạy."
Lục Trạm nói: “Trước kai ta cũng từng học qua hai năm, có thể biết chút chữ."
Trác tú tài chỉ vào Đỗ Phong nói: “Vậy ngươi hãy đọc cho ta nghe một chút."
Hai tay Đỗ Phong buồng xuống hai bên, ngay lập tức mở miệng đọc thuộc lòng, Đỗ Tam Nương nhìn thằng bé, trong lòng rất vui mừng, biểu hiện của thằng bé tốt hơn nhiều so với nàng tưởng tượng.
Chờ hắn đọc sách xong, Trác tú tài lại hỏi: “Vậy ngươi có hiểu rõ bên trong nói cái gì không? “
Đỗ Phong nhìn Lục Trạm một chút, sau đó lắc đầu: “Con vẫn không hiểu."
Lục trạm nói: “Ta chỉ dạy hắn biết con chữ, không có giảng hắn những thứ này."
Trên thực tế qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ Lục Trạm nhận biết được mặt chữ, biết đọc và biết viết, nếu muốn hắn giảng nghĩa ra những thứ này, thật đúng là hắn nói không ra được, hắn cũng không phải là một kẻ ham học!
Trác tú tài nghe xong lại nói: “Đúng là thành thật."
Nói xong ông ấy giải thích lại một lần, nhìn Đỗ Phong hỏi: “Có nhớ được không?"
Đỗ Phong gật đầu: “Nhớ được."
Trác tú tài cười cười: “Thật sự nhớ sao?"
“Nhớ!" Âm thanh của Đỗ Phong vô cùng hùng hồn.
“Nếu đã nhớ, vậy ngươi hãy nói xem, vừa rồi ta đã nói cái gì."
Đỗ Tam Nương nhìn Đỗ Phong, trong lòng cũng tim đập thình thịch, cái người sư phó này muốn kiểm tra hắn, cũng không biết hắn có trả lời được không! Đứa trẻ Đỗ Phong này, lúc nghịch ngợm thì rất là bướng, nhưng có điều thằng bé cũng có chỗ tốt, nói hắn sẽ nghe, mà không phải nói coi như gió bên tai.
Đỗ Phong không có lập tức trả lời liền, trái lại là trầm tư một hồi, sau đó mới bắt đầu nói, lúc thuật lại lời vừa rồi của Trác tiên sinh, hắn cũng không phải nói giống hết ra, mà là dùng ý của mình là thuật lại.
Đỗ Tam Nương nghe hắn nói xong, cuối cùng trong lòng thở một hơi nhẹ nhõm, thầm nghĩ Đỗ Phong vẫn có chút thiên phú về học vấn.
Trác tú tài nói: “Có thể nói lại lời của at đúng bày tám phần, không tệ. Tháng hai mới mở lớp học, đến lúc đó các ngươi hay đến."
Đỗ Tam Nương vui mừng nói: “Tạ ơn, tạ ơn Trác tiên sinh."
Đi ra từ Trác gia, tảng đá lớn trong lòng của Đỗ Tam Nương cuối cùng cũng rơi xuống, nàng nhìn Đỗ Phong nói: “Phong ca, chờ đi học thì đệ phải cố gắng đọc sách đó. Ta thấy vị Trác tiên sinh này rất giỏi, không phải là một loại người cứng nhắc."
Đỗ Phong gật đầu thật mạnh: “Tỷ, tỷ cứ yên tâm, đệ nhất định sẽ cố gắng đọc sách."
Đỗ Tam Nương cười nói: “Được, nhất định phải cố gắng đọc sách đó. Chờ sua này Phong ca có thể biết đọc biết viết, cũng dạy cho ta và Tứ Nương."
Lời nói này làm cho tâm tình của Đỗ Phong tăng vọt, thề nhất định phải đi học cho giỏi.
Bạch thôn cách xa thành như vậy, Đỗ Phong đến trong thành đọc sách, thật đúng là không tiện lắm, mùa hè còn tốt, vào mùa đông thời gian rất là ngắn, có lẽ vừa đi được nửa đường trời đã tối đen. Đỗ Tam Nương nhìn về phía lục trạm, nói: “Lục đại ca, chờ khi Phong ca vào thành đi học, cho thằng bé ở với huynh được không?"
“Được chứ, trong nhà của ta cũng rộng rãi, hắn ở vậy thì đi học cũng thuận tiện."
Mấy người vừa nói lại ở trên đường đi dạo, trước đó Trác tiên sinh nói những quyển sách mà Đỗ Phong cần học ở gần đây, Đỗ Tam Nương dẫn Đỗ Phong đi mua.
Lục Trạm vẫn luôn đi chung với bọn họ, Đỗ Tam Nương nhìn về phía Lục Trạm, nói: “Lục đại ca, cám ơn huynh. Chúng ta cũng không làm trễ huynh nữa, huynh có việc gì thì cứ làm đi."
Năm này cửa hàng vừa mở, Lục Trạm cũng rất bận rộn, không còn giống lúc sau tết, cách ba năm ngày là có thể đi gặp Đỗ Tam Nương, như vậy cũng đã gần 10 ngày hắn không gặp nàng rồi, lúc này thật khó lắm mới thấy người, hắn cũng không muốn để nàng đi như vậy.
Lục Trạm nói: “Ta không vội, hai người xem có còn gì muốn mua không, hay đến nhà ta ăn cơm trưa đi, ăn cơm rồi đi!"
Đỗ Tam Nương nghĩ nghĩ, nói: “Vậy cũng được."
Lục Trạm ừ một tiếng, hai cánh tay siết chặt ở phía sau buông lỏng ra, buông ra rồi lại siết chặt, khóe mắt đều mang theo ý cười. Trong nhà không có đồ ăn gì, hắn lại dẫn hai người đi mua đồ ăn rồi đi nấu cơm.
——
Đỗ Tam Nương ở trong phòng bếp nấu cơm, Lục Trạm nhìn Đỗ Phong, cầm quyển sách vừa mua cho hắn đọc một đoạn, rồi để hắn ở đó tự đọc, liền đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Nhìn thấy Tam Nương ở trong phòng bếp bận rộn, Lục Trạm giả vờ ho khan một cái, nói: “Có cần ta giúp không?"
Đỗ Tam Nương thấy hắn đi vào, cười nói: “Không phải huynh đang dạy Đỗ Phong đọc sách sao? Đã xong rồi sao?"
Lục Trạm nói: “Chỉ dạy cho hắn biết một ít chữ, cũng đã bái sư phó rồi, ta không ham cái công lao này, để sư phụ dạy cho hắn đi."
Đỗ Tam Nương nghe hắn nói như vậy, cười nói: “Trước kia không phải huynh cũng dạy Đỗ Phong không có vấn đề gì sao, sao bây giờ lại nói không ham công lao. Ta thấy chính là trong bụng không có nhiều học vấn, chính bản thân cũng bị lờ mờ."
Lục Trạm cười cười, mở miệng nói: “Bị muội phát hiện rồi?"
Đỗ tam nương khó được cùng hắn trêu ghẹo chọc cười, nhìn hắn vậy mà cũng học được hài hước, nói ra: “Liền ngươi dạng này, còn nói muốn dạy ta nhận thức chữ, ta nhìn về sau còn không bằng Đỗ Phong dạy ta tốt."
Lục Trạm nói: “Dạy muội chắc chắn ta cũng dạy được, không cần đến Đỗ Phong đâu, đừng có quấy rầy hắn học tập."
Đỗ Tam Nương cười ra tiếng, không nghĩ tới vậy mà Lục Trạm cũng có một mặt buồn cười như vậy, trước kia vậy mà không có phát hiện, nàng nói: “Thôi đi, với trình độ này của huynh, ta cũng không chờ mong."
Nói xong nàng xoay người sang chỗ khác, tiếp tục nhặt rau.
Nàng cúi đầu, khóe miệng còn nở nụ cười, Lục Trạm nhìn nàng, cảm thấy giữa cổ họng có chút ngứa, hắn nói: “Tam nương, đã nhiều ngày rồi at không có gặp muội."
“Cũng chỉ có cách mấy ngày mà thôi."
“Làm gì mà cách mấy ngày, cũng đã sắp 10 ngày rồi." Lục Trạm nhíu mày lại nói, nhìn Tam Nương đứng ở đó cũng không xoay đầu lại nhìn hắn, hắn lại nói: “Muội cũng không có đến thăm ta."
Đỗ Tam Nương nhìn hắn từ trên xuống dưới, dùng lực đè nén sự kinh ngạc ở trong lòng: “Huynh sao vậy? Sao hôm nay lại kỳ lạ thế."
Lục Trạm hừ một tiếng: “Ta không sao hết, rất tốt."
Nói xong hến đến ngồi phía sau lòng bếp, lại xụ mặt, Đỗ Tam Nương nói: “Huynh còn nói không sao? Không phải bây giờ đang hờn dỗi sao?"
Nhìn mặt kéo căng kia, vẻ mặt rất xấu.
Đỗ Tam Nương đi tới, nhìn chằm chằm mặt hắn, nói: “Rốt cuộc huynh bị sao vậy?"
Lục Trạm không nói chuyện, Đỗ Tam Nương lại nói: “Huynh không chịu nói lời, thì làm sai ta biết huynh bị làm gì chứ?"
“Nếu huynh tức giận, thì bây giờ ta sẽ dẫn Đỗ Phong đi về."
Lục Trạm nhíu mày lại, nhìn nàng nói: “Muội đã 10 ngày không đến gặp ta!"
Lúc hắn nói ra lời này, hai mắt trợn thật lớn, cuối cùng Đỗ Tam Nương cũng hiểu được tia oán khí kia. Nàng nhìn Lục Trạm, bình thường ở trước mặt nàng, người này chưa từng có oán trách qua. Cho nên, bây giờ ở trước mặt nàng hắn biểu hiện sự bất mãn? Là vậy sao?
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, cố gắng thuyết phục mình không nên cười, thấp giọng nói: “Huynh bởi vì chuyện này cho nên mới tức giận sao?"
“Ta không có tức giận."
Đỗ Tam Nương cũng lười vạch trần hắn, nàng nghĩ mình cũng đã hiểu ra mấy phần, mặc dù lời này của Lục Trạm cũng không có nói rõ ra, nhưng lại làm cho trong lòng nàng thật cao hứng, giống như là được ăn mật vậy. Điều này nói rõ, hắn là để ý nàng.
Đỗ Tam Nương đứng dậy: “Không có tức giận thì tốt, chút nữa ta làm thịt hâm, có được không?"
Lục Trạm thấy nàng chẳng có chút phản ứng nào, tức giận đứng lên: “Ta đi nhìn Đỗ Phong."
Đỗ Tam Nương thấy vẻ mặt hắn là rất khó coi, nói: “Lục đại ca, thực ra ta cũng rất nhớ huynh, có điều gần đây trong nhà rất bận rộn, nên ta không dành được thời gian thăm huynh."
Lục Trạm nghe nàng nói như vậy, trong lòng mới dễ chịu, hắn dừng một chút, gật đầu, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Hầm nồi thịt đừng có khô qua."
Đỗ Tam Nương thấy hắn đi ra ngoài, không nhịn cười được. Người này, vậy mà lại bởi vì những chuyện này mà lại oán trách nàng. Nàng nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên tai có thể nghe thấy tiếng đọc sách của Đỗ Phong, Đỗ Tam Nương nghĩ, chờ sang năm gả đến, thì những ngày tháng sau này cũng sẽ không tệ.
Tác giả :
Tiểu Khẩu Thường Khai