Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn

Chương 47

Nhan Hoàn Khanh nói với người kia mấy câu rồi đứng dậy đi ra về phía ngoài.

Đỗ Tam Nương nhìn thấy hắn ta đến đây, vẻ xấu hổ trên mặt còn chưa lui đi, nếu đã gặp vị đại thiếu gia này rồi, mà nàng lại bỏ đi thì quá thất lễ. Đỗ Tam Nương chỉnh sửa tâm trạng một chút, rồi cúi chào hắn: “Đại công tử an hảo."

Nhan Hoàn Khanh mặc một chiếc áo khoác bông gấm trắng dài đến đầu gối và trên đó thêu khóm trúc xanh, hắn ta đứng ở đó như một cây trúc. Nói một cách công bằng, vị đại công tử của nhan gia này, bộ dạng rất là không tệ, hơn nữa xuất thân từ gia đình giàu sang, nên có một khí chất cao quý cộng thêm phong độ của người trí thức. Chỉ là ánh mắt kia, lại là giếng cạn không có sóng, Đỗ Tam Nương cùng hắn đối diện nhau, rất nhanh bị trộn lẫn vào trong ánh mắt của hắn.

Nhan Hoàn Khanh nhìn nàng, hỏi: “Hôm nay Đỗ Tam Nương tử vào thành mua đồ tết sao?"

Đỗ Tam Nương lắc đầu: “Không phải, hôm nay là sinh nhật của hôn phu tiểu nữ, nên tiểu nữ cùng cha mẹ đi đến."

Lục Trạm đứng sau lưng Đỗ Tam Nương, hắn đang nắm con lừa, phía sau còn có một thằng bé 7, 8 tuổi đáng đứng đó,

Trên lưng con lừa có một cô bé mặc y phục đỏ như một đồng tử rải tiền ngồi trên đó. Nhan Hoàn Khanh nhìn hắn một cái.

Cười cười, nói: “Thì ra là thế, không biết Lục huynh đệ đã bao nhiêu tuổi rồi?"

Đỗ Tam Nương cảm thấy có chút kỳ lạ, với người có thân phận như hắn ta vậy, thế mà lại quan tâm đến tuổi của Lục Trạm, thật đúng là làm cho người ta phải thụ sủng nhược kinh.

“Hai mươi tuổi." Lục Trạm miễn cưỡng nói, lập tức nhìn về phía Đỗ Tam Nương: “Tam nương, chúng ta cần phải trở về thôi."

Lục Trạm rất khó chịu với vị đại công tử này, sao hắn ta cứ nhìn chằm chằm vào Tam Nương nhà mình vậy!

Nhan Hoàn Khanh nói: “Vậy là lớn hơn ta hai tuổi, hôm nay là sinh nhật của Lục huynh, ta cũng không có gì tặng, nên lấy tấm câu đối này tặng cho huynh, để bày tỏ tâm ý của ta."

Lục Trạm nhíu mày lại, nhìn đối phương mà không hiểu gì hết, hắn cũng không quen thân với vị đại thiếu gia này! Với thân phận của bọn họ, một người là trời, một người là đất, Lục Trạm cũng không cho rằng mình là một thằng nhóc nghèo túng có bản lĩnh để cho đối phương coi trọng. Còn xưng hô là huynh đệ, một chuyện bất thường như thế! Trong lòng Lục Trạm đã có chút đề phòng với hắn ta, lại nhìn Đỗ Tam Nương đang mỉm cười nhìn vị đại công tử này, sắc mặt càng không tốt!

Hôm nay Nhan Hoàn Khanh ra ngoài, cũng không nghĩ tới sẽ gặp Đỗ Tam Nương và với vị hôn phu của nàng là Lục Trạm.

Sau khi Đại công tử dặn dò thì Triệu quản gia liền đưa câu đối ở trong tay ra, Đỗ Tam Nương thấy Lục Trạm nhíu mày, sắc mặt kia có chút tệ, nàng vội vàng vươn tay nhận lấy, nói: “Đa tạ đại công tử."

Nhan Hoàn Khanh cười nói: “Giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên trở về phủ. Quay về mà Tam Nương có đồ gì kỳ lạ, thì đưa đến phủ của ta là được."

Nói xong liền dẫn Triệu quản gia rời đi.

Đỗ Tam Nương nhìn bóng lưng hắn ta, mở miệng cười toe toét, ai nói những công tử nhà giàu đều là đồ khốn kiếp? Nhìn Nhan đại công tử người ta xem, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn xuất thân có xuất thân, lại không hề có chút kiêu ngạo nào!

“Người đã đi rồi, muội còn nhìn làm gì!" Lục Trạm tức giận nói.

Đỗ Tam Nương lấy lại tinh thần, nhìn Lục Trạm nói: “Huynh có thể sửa đổi cái tính tình này được không, người ta đều khách khách khí khí nói chuyện với huynh, còn huynh lại không có chút lễ phép nào. Huynh như vậy, còn không đắc tội với người ta!"

Bọn họ với vị đại công tử của Nhan gia kia không phải là người cùng một tầng lớp, nhưng người ta đã khách khí, không nói hắn cần phải nịnh nọt, nhưng cũng không thể cau mặt!

Thấy nàng còn vì một người ngoài mà nói với hắn, trong lòng Lục Trạm liền bùng lên ngọn lửa giận, hắn buồn bực nói: “Muội đây còn vì một người ngoài mà trách ta!"

Đỗ Tam Nương liếc mắt: “Ta không phải là trách huynh, chỉ là cho huynh ý kiến thôi. Huynh như vừa rồi thì không được. Mặc dù chúng ta là dân thường, nhưng cũng là cây ngay không sợ chết đứng. Mặc kệ đối phương có thân phận gì, cũng sẽ cùng hắn ta thoải mái nói chuyện, chẳng lẽ hắn ta sẽ ăn thịt huynh sao, huynh bày vẻ mặt vừa rồi làm gì chứ!"

Thấy mặt hắn đen đến mức có thể bằng đáy nồi, Đỗ Tam Nương lại nói: “Cũng không biết huynh đang giận cái gì, thật đúng là! Người này đã lớn rồi, sao lại giống một đứa nhỏ, thật sự không hiểu nổi."

Nếu không chịu thay đổi tính tình này, thì sau này có lẽ hắn cũng không biết đắc tội với người ta khi nào!

Đỗ Tam Nương nhìn gương mặt căng cứng của hắn, lại nghĩ đến hắn không cha không mẹ, lại không có ai dạy hắn về cuộc đời, đi lên phía trước kéo tay áo của hắn, giọng điệu cũng đã dịu xuống: “Huynh cũng đừng tức giận, ta cũng là vì muốn tốt cho huynh thôi. Chúng ta ở trong thành kiếm sống, Nhan gia là gia đại nghiệp đại, người ta đã bỏ mặt mũi xuống, chúng ta cũng không cần phải nịnh nọt hắn, nhưng ít nhất cũng phải lấy lòng một chút, huynh nói có đúng không? Ta cũng không phải là vì hắn mà nói huynh, chỉ là muốn nói cho huynh biết, mặc kệ gặp ai, việc đầu tiên chúng ta phải làm là chấn chỉnh thái độ của mình, không kiêu ngạo không tự ti."

“Gương mặt của huynh đen thui như vậy, giọng điệu nói chuyện cứng nhắc như thế, thì sẽ đắc tội với mọi người. Chẳng lẽ bình thường ở trong cửa tiệm, huynh chiêu đãi khách hàng như vậy sao! Nếu thật sự như vậy, ta thấy việc làm ăn của huynh sắp chấm dứt rồi!"

Lục Trạm cúi đầu nhìn nàng, gương mặt hơi non nớt của nàng nâng lên, hai mắt nhìn nàng, trên mặt mang một vẻ bất đắc dĩ, lúc này cảm giác nàng đang dạy dỗ một đứa nhỏ! Mà Lục Trạm chính là đứa nhóc không nghe lời kia!

Khóe miệng Lục Trạm giật một cái, nhưng hắn vẫn là ừ một tiếng.

Đỗ Tham Nương thấy hắn đã nghe lọt vào tai, cũng nhẹ nhàng thở ra. Tính tình của người này thật là kỳ quái, cũng không biết vị đại công tử Nhan gia vừa nãy đã đắc tội hắn ở chỗ nào.

Lục Trạm rầu rĩ nói: “Tam Nương, muội có phải cảm thấy bộ dạng của Nhan công tử như thế mới là tốt đúng không?"

Đỗ Tam Nương chớp chớp mắt, nhìn hắn buồn bực đi trên đường, trong lòng lập tức xuất hiện một cái ý nghĩ, có lẽ người này vừa rồi tức giận, là cho mình có ý với đại công tử? Cho nên lúc nói chuyện với đại công tử mới cứng nhắc như thế!

Suy nghĩ đến đây, da đầu Đỗ Tam Nương đều tê dại, nàng giật giật bờ môi, nhìn Lục Trạm nói: “Lục đại ca, có phải vừa rồi huynh cho ta có suy nghĩ gì đó với đại công tử, có đúng không?"

Lục Trạm mím môi một cái, hắn nhíu lông mày lại thành một chữ xuyên, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng trong nháy mắt vừa rồi, lúc hắn thấy nàng cười với người kia, trong lòng đúng là không thoải mái. Bên trong các vở hí kịch, những công tử có bộ dạng như vậy, là được các nhóm cô nương thích nhất.

Thấy hắn không nói lời nào, Đỗ Tam Nương lại nói: “Huynh nhìn xem, rốt cuộc trong đầu huynh đang suy nghĩ cái gì vậy? Ta và huynh đã đính hôn, sao lại có thể suy nghĩ gì khác với nam nhân! Lại nói, cho dù ta không có đính hôn với huynh, những người như đại công tử Nhan gia ta cũng không có thích. Đời này Đỗ Tam Nương ta không muốn làm thiếp cho người khác."

Rốt cuộc sao người này lại có suy nghĩ là mình có ý với đại công tử Nhan gia? Tổng cộng nàng chỉ gặp đại công tử chỉ có 2, 3 lần, loại công tử nhà giàu kia, từ trước đến giờ nàng đều kính trọng tránh xa. Một tiểu nha đầu nhà nông, muốn gả vào một gia đình giàu có, đơn giản chính là nói chuyện viển vông? Những câu chuyện YY về một thiếu gia nhà giàu yêu một nha đầu bình thường sẽ trở thành sự thật? Nàng còn không có uống nhầm thuốc đâu!

Nhíu lông mày lại, Đỗ Tam Nương lại kéo tay áo của hắn: “Có phải vừa rồi huynh đã tức giận một cách vô cớ không!"

Lục Trạm nghe nàng nói xong, trong lòng liển thoải mái hơn nhiều, nhưng mà hắn còn lâu mới nhận sai!

“Vậy sao hắn cứ nhìn chằm chằm muội làm cái gì! Vừa nhìn ta liền thấy đáng ghét!" Lục Trạm mím môi nói.

Quả nhiên Đỗ Tam Nương bị người nam nhân này làm cho dở khóc dở cười!

“Huynh nói chuyện với người khác, chẳng lẽ lại nhìn xuống đất? Nhìn vào mắt người khác nói chuyện, là lễ phép căn bản, có biết không! Đúng là một người lỗ mãng!" Nói xong Đỗ Tam Nương vươn tay lên đánh hắn một cái.

Lục Trạm hừ hừ hai tiếng, không nói chuyện.

Đỗ Tam Nương lại nói: “Lục Trạm, mặc dù ta và huynh đã đính hôn, nhưng ta cũng là một con người độc lập, không phải là vật sở hữu của huynh. Ta hi vọng huynh hãy tôn trọng ta, cũng không thể về sau ta cùng người khác nói chuyện vài câu, còn huynh thì ở bên cạnh suy đoán lung tung! Ta không thích như vậy, hai người cùng một chỗ, là phải tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau."

Lục Trạm ừ một tiếng, thấy hắn phản ứng như thế, Đỗ Tam Nương tức giận nhéo tay hắn một cái: “Huynh phải nói vài câu đi chứ, cứ ừ ừ ừ, rốt cuộc là có ý gì!"

“Muội nói gì chính là cái đó, sau này ta không như vậy là được rồi chứ gì." Lục Trạm nói.

Đỗ Tam Nương nhìn hắn, thấp giọng nói: “Lục đại ca, thực ra ta cảm thấy bộ dạng này của huynh rất là tốt, huynh cũng không cần phải học theo người khác. Có câu nói củ cải và rau mỗi người một tình, có lẽ có người cũng chỉ thích rau xanh củ cải, mà không thích sơn trân hải vị."

Nói xong gương mặt Đỗ Tam Nương có chút đỏ ửng, lại nhìn Lục Trạm một chút, cũng không biết hắn nghe có hiểu không! Cũng không thể bảo nàng là một nữ tử mà phải nói thẳng đi, nàng thật sự không thể nói ra miệng.

Gương mặt này nhìn lâu, thực ra càng nhìn càng thích. Dáng dấp của Lục Trạm có chút được, góc cạnh rõ ràng, có khí khái của nam tử tử hán, chỉ là không thích hợp khiếu thẩm mỹ bây giờ thôi, hiện tại là những nam nhân có khuôn mặt tuấn tú lại trắng nõn rất được mọi người yêu thích. Nhưng nếu để Đỗ Tam Nương tự chọn, nàng sẽ chọn người như Lục Trạm, cũng không muốn chọn một thư sinh trắng nõn tay trói gà không chặt kia.

Tứ Nương ngồi trên con lừa chớp mắt nhìn hai người, con bé sớm đã bị hai người lớn này bỏ quên, lúc này nghe thấy tỷ tỷ nàng nói cái gì rau xanh củ cải, thế là con bé mở miệng ra nói: “Tỷ, muội biết, tỷ thích ăn rau xanh còn có củ cải!"

Đỗ Tam Nương nói lời kia chẳng qua là để ví dụ, chỉ cần Lục Trạm không phải ngốc đến mức không có thuốc chữa, có thể sẽ hiểu, nàng không có nói thẳng ra, nhưng cũng đã bày tỏ ý đến rõ ràng rồi. Nếu mà Lục Trạm vẫn không hiểu, vậy coi như là nàng đã đàn gảy tai trâu đi! Sau này sẽ không nói với hắn những lời này nữa!

Dù sao Lục Trạm cũng từng đọc sách mấy năm, trí thông minh cũng trên chút bình thường, đương nhiên những lời mà Đỗ Tam Nương vừa nói hắn hiểu rõ. Lúc này trong lòng đang mừng thầm, chẳng qua không có biểu hiện ra ngoài, khuôn mặt cũng chỉ kéo căng ra.

Lúc này Tứ Nương vừa nói như vậy, lập tức phá vỡ bầu không khí mờ ám bao quanh hai người.

Đỗ Tam Nương quay đầu nhìn Tứ Nương nói: “Con nít con nôi, người lớn nói chuyện, muội xen miệng vào làm gì chứ!"

Tứ Nương chu môi, cười khanh khách lên, nói: “Nhưng mà tỷ rất thích ăn rau xanh còn có củ cải nữa, muội đâu có nói sai! Nếu không về hỏi cha mẹ, bọn họ cũng sẽ nói như vậy!"

Lục Trạm cong khóe miệng lên, hắn cúi đầu nhìn Tam Nương, cười nói: “Rau xanh củ cải rất tốt, ăn vào sẽ không đau bụng!"

Tâm trạng của Lục Trạm rất tốt liền bế Tứ Nương lên tay, lập tức để con bé ngồi trên cổ của mình, lá gan của Tứ Nương cũng rất lớn, không sợ chút nào, hai tay con bé vịn vào đầu của Lục Trạm, cười không ngừng.

“Tỷ, tỷ, muội cao nhất, muội cao nhất…"

Đỗ Tam Nương rất sợ con bé sẽ ngã xuống, vội vàng nói với Lục Trạm: “Huynh mau bỏ con bé xuống đi."

“Không muốn, muội vẫn còn muốn ngồi ở chỗ này!" Hai tay Tam Nương vị chặt đầu của Lục Trạm, nói thế nào cũng không chịu xuống.

Lục Trạm cười nói: “Không sao đâu, muội nhìn xem ta có giữ chân con bé, sẽ không sao đâu."

Đỗ Phong đi theo phía sau, cẩn thận ôm sách của mình, nhìn bọn họ cũng cười hi hi ha ha.

Đến Lục gia, mọi người thấy hắn nằm một con lừa về, đều chạy ào ra nhìn.

Lục Trạm đi vào trong phòng lấy cánh cửa ra, chuẩn bị làm một chiếc xe lừa.

Trước kia hắn từng đốt một cái bánh xe, còn có hai cái, vội vàng vào trong cửa tiệm lấy ra.

Chẳng ra chỉ bỏ ra công sức nửa canh giờ, đã làm ra một chiếc xe lừa đơn giản, Đỗ Tam Nương ở bên cạnh đứng nhìn hắn làm, càng nhìn càng cảm thấy có thể tìm được một người như Lục trạm, cũng là do nàng may mắn.



Nhìn trên trán hắn toàn là mồ hôi, Đỗ Tam Nương vội vàng đưa khăn tay của mình cho hắn. Lục Trạm lại không lấy, mà ngược lại đưa đầu đến, Đỗ Tam Nương đỏ mặt lau lung tung lên mặt cho hắn. Lục Trạm cười ha hả đi rửa tay, tay hắn vừa rồi đập đinh bị đập trúng, lúc này làm xong hết, Đỗ Tam Nương thấy ngón tay của hắn có vết máu.

“Sao lại không cẩn thận như vậy!" Đỗ Tam Nương buồn bực nói.

Lục Trạm cười nói: “Không sao đâu! Chỉ bị chà xát chút thôi! Muội nhìn xem, có bị chảy máu đâu."

Nói xong vươn tay ra, chỉ thấy ngón tay của hắn bị rách một miếng da.

Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nói: “Sau này phải chú ý một chút."

Làm xong xe lừa, Bạch thị kêu vào ăn cơm.

Các nam nhân một bàn, các nữ nhân một bàn, mấy đứa bé một bàn, Lý thị nói: “Ta đi coi bọn nó ăn, mọi người ăn đi"

Bạch thị ừ một tiếng, lại vội vàng mời Dương thị ngồi xuống.

“Tam Nương, con lừa kia là con mua sao?" Bạch thị hỏi.

Đỗ Tam Nương cười cười, nói: “Ừm, đúng lúc Lục đại ca nói huynh ấy có quen người bán súc vật, con đi xem, cảm thấy con lừa này không tệ, nên liền mua, sau này đi đâu cũng thuận tiện!"

Bạch thị gật đầu: “Vậy như vậy sẽ dễ dàng hơn."

Nói xong Bạch thị nghiêng đầu nói với Dương thị: “Thông gia, khuê nữ này suy nghĩ thật là chu toàn."

Trên mặt Dương thị đầy nụ cười, bà nói: “Tam Nương đúng thật sự là cẩn thận, mọi thứ ở nhà ta đều là do nàng mua."

“Như vậy mới phải, sau này gả đến, Tam Nương cần phải lo lắng cái nhà này nhiều hơn." Bạch thị nói.

Đỗ Tam Nương nhỏ giọng ừ một tiếng.

Trong lòng Bạch thị vô cùng cáo hứng, lại khuyên bọn họ nên ăn nhiều.

Thức ăn trên bàn rất là phong phú, canh cá, giò heo hầm, thịt lợn kho, thịt heo với rau mận, cải trắng xào thịt nạc. Đỗ Tam Nương chỉ gắp đồ ăn gần trước mặt nàng, còn những món ăn ở xa nàng không gắp.

Mẫn thị bởi vì vừa rồi Dương thị không có đáp ứng bà ta cho Đỗ Tam Nương gả đến vào cuối năm, nên tâm trạng không có chut1 tốt nào, lúc này nhìn Bạch thị cứ về hướng người Đỗ gia, trong lòng càng là khó chịu, bà ta nói: “Chắc mua con lừa này tốn rất là nhiều tiền."

Đỗ Tam Nương cười cười, nói: “Còn may, bởi vì là bằng hữu của Lục đại ca, nên chỉ lấy để đủ tiền vốn thôi."

Mẫn thị mím môi một cái, nói một cách quái gở: “Nói thì nói như vậy, nhưng Trạm ca kiếm tiền cũng không dễ dàng. Muốn mua một con lừa cũng phải tốn đến 2, 3 xâu tiền."

Lúc bà ta nói chuyện có cảm giác là chỉ tay năm ngón khinh thường người ra, Đỗ Tay Nương dừng tay cầm đũa lại, mím môi một cái, không có tiếp lời ngay.

Bạch thị hơi có chút xấu hổ, nhìn Mẫn thị một chút, nháy mắt ra hiệu với bà ta. Hôm nay không những là sinh nhật của Lục Trạm, cũng là mời bọn họ đến ăn năm mới, gần sang năm mới nói chuyện này để làm gì. Lại nói, cũng chưa chắc đó là dùng tiền của Trạm ca đâu, nhưng cho dù thực sự tiêu tiền của Lục Trạm, đó cũng là do hắn cam tâm tình nguyện.

“Tuy nói hai đứa bé này đã đính hôn, nhưng mà còn chưa gả đến, nên không phải là thê tử của Lục Trạm, có phải là nên tuân theo lễ không!" Mẫn thị lại nói một câu.

Bà ta cho rằng là dùng tiền của Lục Trạm để mua con lừa này? Trong lòng Đỗ Tam Nương có chút tức giận, cảm thấy lão bà này không nói lý lẽ chút nào, tùy tiện chụp mũ vào người ta. Nhưng nàng là một tiểu bối, với lại vào trường hợp hôm nay, cũng không thể tranh cãi với một bà già.

Chẳng qua nên nói rõ ràng thì phải nói, Đỗ Tam Nương nghĩ nghĩ, nói: “Con cũng đã nói với huynh ấy, Tứ Nương cùng Đỗ Phong còn nhỏ, không cần phải lấy tiền mừng tuổi, nhưng huynh ấy cứ muốn cho, nên con cũng không làm gì được huynh ấy. Còn mua cái con lừa này, trong nhà sớm đã có quyết định này, cũng là tích góp mấy tháng tiền, hôm nay nhân cơ hội này, giá cả lại còn tiện nghi, nên con làm chủ mua luôn."

Đối với lại người được đà lấn tới này, mặc dù Đỗ Tam Nương không muốn tranh chấp với bà ta, nhưng cũng không muốn bị người ta vu khống! Cũng may, lúc nãy nàng không có cho Lục Trạm bỏ tiền ra mua, nếu thật sự hắn mua con lừa, thì bây giờ nàng thật sự phải chịu đựng, không thể nói lại.

Trên bàn có chút xấu hổ, Mẫn thị lại bị chặn một lần nữa, ngay lập tức vẻ mặt khó nhìn, bà ta trừng mắt Đỗ Tam Nương, so với lúc ban đầu gặp nàng, rõ ràng ánh mắt lạnh lùng hơn nhiều.

Bạch thị cười ha hả nói: “Năm này nha, tiền mừng tuổi nhất định phải cho. Những đệ đệ muội muội của Trạm ca đều đã cho, chắc chắn không thể bỏ sót Đỗ Phong cùng Tứ Nương."

“Đến đây, ăn cơm thôi, ăn cơm thôi!"

Bạch thị lại vội vàng nói, lúc này bầu không khí xấu hổ mới từ từ bay đi.

Trong lòng Dương thị cực kỳ khó chịu, bà qua loa ăn vài miếng, liền không ăn nổi nữa. Người bà ngoại này của Lục Trạm, tâm nhãn thật sự là nhỏ, chẳng qua bà không chịu Đỗ Tam Nương gả vào cuối năm thôi sao, có nhiều đó mà cũng trở nên quái gở, còn nói con gái bà tiêu tiền của Lục Trạm!

Nhìn Tam Nương một chút, đứa nhỏ này như châu báu của hai người bọn họ, ngày hôm nay đến Lục gia, vậy mà lại phải chịu uất ức như thế. Dương thị càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng rất là khó chịu, bà để đũa xuống, nói: “Ta ăn xong rồi, Tam Nương, mau ăn đi, ăn xong thì chúng ta sớm về nhà."

Vừa nói vừa nói với Đỗ Hoa Thịnh: “Hoa Thịnh, ông uống ít rượu thôi, mau ăn cơm xong thì chúng ta về nhà!"

Oán trách con gái của nhà mình như thế, lại còn cho rằng Đỗ gia nhà bọn họ dễ bắt nạt thế sao?
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại