Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn
Chương 29 29 Trêu Đùa Lục Trạm
Lục Trạm đưa Đỗ Tam Nương về nhà, giống như trước kia, gặp người quen thì hắn nói là người đến lấy đồ.
Bình thường gương mặt của Đỗ Tam Nương rất trẻ, người lại nhỏ, đứng trước mặt hắn như là một đứa trẻ, những người kia muốn trêu đùa Lục Trạm, nhưng khi nhìn bộ dáng không có đường cong của Đỗ Tam Nương, cũng im lặng lại.
Con hồ ly trắng trong sọt của Đỗ Tam Nương kêu chít chít, Đỗ Tam Nương nhìn Lục Trạm hỏi: "Lục Trạm, huynh có biết hồ ly ăn cái gì không?"
Lục Trạm cũng không quay đầu lại: "Không biết!"
Đỗ Tam Nương méo miệng lại, người này không thể làm ra vẻ mặt tốt hơn được sao?
Con gà mái ấp kêu vài tiếng, Đỗ Tam Nương thở dài, hi vọng khi về không có bị mắng quá thảm.
Lục Trạm không nói nhiều, trong lòng Đỗ Tam Nương có chuyện phải suy nghĩ, nên không thèm phản ứng lại với hắn.
Đi một đoạn đường thật dài, đỗ Tam Nương nhớ tới vấn đề, nàng cẩn thận liếc hắn một cái, thấp giọng nói: "Lục Trạm, cô nương mà ta nói cho huynh nghe lần trước, huynh có muốn gặp một chút không?"
Lục Trạm liếc nàng một cái, Đỗ Tam Nương vội vàng nói: "Bộ dáng nàng ấy rất là cao to, thân thể cũng khỏe mạnh, sức lực rất lớn, cơ thể đặc biệt tốt.
Nếu huynh muốn gặp một lần, chờ sau khi họp chợ lần nữa ta sẽ dẫn nàng ấy vào thành, huynh đứng ở trong bóng tối lén nhìn thử, nếu như nhìn trúng, ta sẽ nói cho huynh biết đó là cô nương nhà nào, rồi huynh kêu bà mối đến cửa nói tốt cho huynh, vậy được không?"
Lục Trạm nhíu mày, hoài nghi nhìn nàng từ trên xuống dưới, cũng không nói chuyện.
"Ta nói thật đó, càng nhìn càng cảm thấy xứng với huynh.
Không phải huynh nói muốn tìm một thân thể tốt sao, đảm bảo thân thể của nàng ấy đạt tiêu chuẩn!" Nói xong nàng nhếch môi, lại nói: "Tốt xấu gì huynh cũng từng cứu ta, ta chắc chắn sẽ không lừa huynh đâu, cô nương kia mà làm thê tử của huynh, chắc chắn thúc thẩm nhi nhà huynh sẽ vừa ý."
Lục Trạm không quan tâm chỉ ừ một tiếng, Đỗ Tam Nương nói: "Vậy coi như đã quyết định rồi, chờ lần họp chợ tiếp theo, ta sẽ dẫn nàng ấy theo, nhưng ta phải tìm huynh ở đâu?"
Lục Trạm nói: "Khi nào?"
Đỗ Tam Nương bấm đốt ngón tay tính tính, nói: "Lần tiếp theo..
Bảy ngày sau đi.
Như vậy đi, đến lúc đó huynh ở cổng thành chờ ta, đứng ở phía xa nhìn là được rồi."
"Ta đã biết."
Lần nữa đến cửa thôn, Đỗ Tam Nương nhảy xuống xe, nàng vẫy tay về phía Lục Trạm: "Hẹn gặp lại!"
Nói xong nàng cũng quay đầu lại mà liên tục chạy về phía trước, con gà mái ấp ở trên tay cục cục kêu không ngừng.
Lục Trạm nhìn nàng chạy, thầm nghĩ sao vừa rồi mình lại đồng ý! Hắn cũng đâu vội vàng muốn lấy thê tử!
- -
Đỗ Tam Nương về đến nhà, ở trong sân kêu lên: "Tứ Nương, Phong ca, mau ra đây, nhìn xem tỷ mang gì về nè."
Tứ Nương vội vàng chạy ra, nhìn thấy con gà trong tay Tam Nương, con bé hỏi: "Tỷ, đây là gà mái ấp sao?"
Đỗ Tam Nương gật đầu, bỏ con gà xuống đất, con gà kia kêu cục cục thật to: "Tứ Nương, ôm nó đi ấp cho trứng nhỏ đi."
Tứ Nương vội vàng ôm con gà mái ấp kia bỏ chạy, đỗ Tam Nương kêu: "Còn chưa tháo dây thừng đâu."
Đỗ Phong từ trong nhà ra, nhìn Tứ Nương một chút, nói: "Tỷ, tỷ chiều muội ấy như vậy, muội ấy nói muốn gà mái ấp thì tỷ liền mua gà mái ấp, chút nữa nương sẽ nói tỷ thôi."
Tứ Nương vểnh cái miệng nhỏ nhắn nói: "Nương mới sẽ không nói, ta muốn ấp trứng thành gà con! Lớn lên sẽ bán lấy tiền!"
Lời của bọn trẻ chọc nàng cười không thể ngậm miệng lại được, nàng nháy mắt, nói: "Phong ca, đệ nhìn xem bên trong sọt của tỷ có cái gì nè."
Nói xong nàng ôm con hồ ly trắng ra, Đỗ Phong kinh ngạc nhìn nàng: "Tỷ, đây là con gì vậy?"
Đỗ Tam Nương cười nói: "Đây là hồ ly trắng, một vụ đại thúc đã cho ta."
Gương mặt Đỗ Phong tràn đầy tò mò, lúc này cũng đã hấp dẫn sự chú ý của Tứ Nương, ngay cả gà mái ấp cũng ném sang một bên: "Tỷ, nó thật đẹp, muội có thể sờ nó không?"
"Đương nhiên có thể." Đỗ Tam Nương cười nói.
Chắc là do có nhiều người, nên hồ ly trắng có chút sợ, ngay lập tức kêu lên, Đỗ Tam Nương nói: "Chắc nó sợ người lạ, trước tiên đừng có đến gần."
Vừa nói vừa bỏ hồ ly trắng vào bên trong sọt, sau đó đúng lúc con gà mái ấp kia, đã cắt dây thừng chui vào trong ổ gà, lẳng lặng ấp mấy quả trứng gà rừng kia, Đỗ Tam Nương nói: "Hi vọng các ngươi có thể nở ra, nếu không thật sự có lỗi với con gà mái ấp này."
Con gà mái vào trong chòi, kêu ục ục vào tiếng rồi yên tĩnh lại.
"Tỷ, tỷ..
Con hồ ly trắng này bị thương sao?" Đỗ Phong chạy trong chuồng heo hỏi.
Đỗ Tam Nương ừ một tiếng: "Nó thụ thương, Phong ca, đệ mau đi lấy rượu của phụ thân ra đây."
Đỗ Phong nhíu mày: "Tỷ, phụ thân rất quý cái bình rượu đó, đệ mà lấy rượu của người, chắc chắn sẽ bị mắng."
"Chỉ lấy một chút xíu thôi, phụ thân sẽ không biết đâu.
Ngoan, lần sau tỷ sẽ mua kẹo cho đệ ăn."
Đỗ Phong mím môi, hắn mới không phải vì ăn kẹo đâu, thằng bé thầm nói như vậy, sau đó liền chạy vào nhà chính.
Ôm con hồ ly trắng ra, Đỗ Tam Nương nhìn đôi mắt long lanh của nó, dịu dàng nói: "Đừng sợ, chúng ta là muốn cứu ngươi.
Chờ dưỡng thương tốt lên rồi, thì ngươi sẽ lại làm một con hồ ly trắng xinh đẹp."
Đỗ Phong lấy rượu gần nửa bát, một bên nói: "Tỷ, tỷ tuyệt đối đừng nói là do đệ làm."
Đỗ Tam Nương mỉm cười gật đầu, cúi đầu nhìn vết thương trên đùi con hồ ly trắng, da thịt bay tứ tung, nhìn rất là dọa người.
Cầm chiếc khăn nhỏ lau mấy thứ bản ở xung quanh vết thương, một bên lau một bên thổi, Tứ Nương cũng học bộ dạng của tỷ mình, thổi vào nó, hồ ly trắng lại kêu vài tiếng, nghe thấy liền làm cho lòng người trở nên mềm nhũn.
Sau khi lau xong, lúc này mới thấm rượu xoa cho nó, hồ ly trắng phát ra vài tiếng rên rỉ vô cùng thảm thiết, giãy dụa muốn bỏ chạy, Đỗ Tam Nương nói: "Đừng nhúc nhích, rất nhanh sẽ tốt hơn thôi."
Vết thương lại chảy máu, Đỗ Tam Nương kêu Đỗ Phong lấy chút mạng nhện đến đây, mạng nhện có tác dụng cầm máu đặc biệt tốt, bình thường bọn họ bị thương, liền dùng mạng nhện cầm máu rất là nhanh.
Bận rộn khoảng hai khắc đồng hồ, Đỗ Tam Nương mới dùng một góc vải rách cột lên vết thương của hồ ly trắng.
Mắt thấy sắc trời không còn sớm, nàng đứng dậy đi phòng bếp nấu cơm, để hai đứa bé ở lại nhìn hồ ly.
Phu thê Đỗ Hoa Thịnh trở về từ ruộng, nhìn thấy trong nhà có con thú màu trắng, Đỗ Hoa Thịnh giơ cuốc lên định đánh nó, Đỗ Phong vội vàng kêu: "Phụ thân, đừng đánh nó, nó bị thương."
Con hồ ly trắng rất hiểu tính người, nhìn Đỗ Phong kêu lên hai tiếng, Đỗ Phong tiến lên phía trước, bảo vệ con hồ ly trắng ở sau lưng, nói: "Phụ thân, mẫu thân, hai người đã trở về, tỷ tỷ đang nấu cơm."
Đỗ Hoa Thịnh thấy Đỗ Phong che chở con vật kia, ông nói: "Con hồ ly này ở đâu ra vậy? Mau đổi đi đi, cẩn thận nó làm con bị thương."
Đỗ Tam Nương từ trong phòng bếp đi ra: "Phụ thân, đó là do con mang về, hôm nay có cái một vị đại thúc đã tặng cho con."
Đỗ Hoa Thịnh nói: "Tam Nương, con đem con này về để làm gì vậy?"
Đỗ Tam Nương mím môi một cái: "Phụ thân, chờ chữa khỏi vết thương xong, lông nó tốt như vậy, đương nhiên có thể bán lấy tiền."
Tứ Nương chạy tới, kéo tay của Đỗ Hoa Thịnh: "Phụ thân, tỷ đã mua cho con gà mái ấp để ấp trứng cho con!"
Đỗ Tam Nương mở miệng cười nói: "Tứ Nương, mau tới đây."
Con bé không thấy gương mặt của phụ thân mình đã đen thui, nếu để cho con bé nói tiếp, chắc chắn ông sẽ nổi giận.
Đỗ Hoa Thịnh bất đắc dĩ nhìn Đỗ Tam Nương nói: "Tam Nương, phụ thân biết con bây giờ có thể kiếm chút tiền, nhưng Nhan phũ kia không phải là một người dễ tiếp xúc."
Dương thị nói: "Được rồi, con muốn làm gì, thì biết tự cân nhắc, ông là lão già không hiểu chuyện, nói với ông cũng uổng phí."
Bởi vì mấy lần trước Đỗ Tam Nương đều bán được tiền, Dương thị rất là tin tưởng con gái mình, trước kia nàng nói những nhà giàu đó sẽ ăn quả dương đào trên núi, bà không tin, nhưng bây giờ bà cũng đã tin rồi.
"Vẫn là nương thông suốt." Đỗ Tam Nương khen.
Đỗ Hoa Thịnh hai mẹ con bọn họ kẻ xướng người họa, có vài phần bất đắc dĩ: "Ta sẽ không nói nữa, có được không?"
* * *
Sáng sớm ngày thứ hai, trong nhà có khách tới, đương nhiên là thợ săn hôm qua.
Đỗ Hoa Thịnh nhìn người đàn ông trước mặt, hai người đã không gặp mặt hơn 20 năm, từ lúc lúc là thiếu niên đến là một người trung niên như bây giờ, thay đổi quá nhiều, căn bản Đỗ Hoa Thịnh không nhận ra, hỏi: "Ngươi là.."
Người đàn ông trung niên cười nói: "Lão Đỗ à, ta là lão Ngụy đây, là Ngụy Lão Tam trong viện Tạ gia, Ngụy Đại Trụ."
Lúc này Đỗ Hoa Thịnh bỗng nhiên hiểu ra, nói: "Là ngươi a, ta còn không nhận ra."
Nói xong Đỗ Hoa Thịnh kêu: "Nương mấy đứa à, có khách đến."
Trùng hợp hôm nay phu thê Đỗ Hoa Thịnh không có xuống ruộng, đã gieo lúa mạch xong, thời gian tiếp theo cũng không còn bận rộn như vậy.
Đỗ Tam Nương ở trong phòng nghe thấy có khách đến, cũng vội vàng chạy ra.
Đỗ Tam Nương ngọt ngào nói: "Phụ thân.."
Đỗ Hoa Thịnh nói: "Tam Nương, đến đây, gọi Ngụy thúc nào."
Ngụy đại Trụ nhìn thấy nàng, lập tức cười nói: "Cô nương, còn có nhớ ta không?"
Đỗ Tam Nương kinh ngạc nhìn ông ấy, không nghĩ tới vậy mà ông ấy lại đến, nàng nói: "Thúc, là người à.
Mau vào trong nhà ngồi."
Đỗ Hoa Thịnh nhìn hai người: "Hai người quen sao?"
Ngụy Đại Trụ gật đầu: "Nếu hôm qua không có gặp được con gái ngươi, thì có lẽ ta không bán được đồ đâu." Nói xong ông ấy hâm mộ nhìn Đỗ Hoa Thịnh: "Ông có thể nuôi được một cô gái tốt như vậy, so với con trai thì càng lợi hại hơn!"
Đỗ Tam Nương nói: "Ngụy thúc, làm gì có khoa trương như người nói vậy."
Dương thị dẫn hai đứa trẻ đi ra ngoài, cười nói: "Hoa Thịnh, còn không mời khách vào nhà ngồi."
Đỗ Hoa Thịnh cười ha ha, mời Ngụy Lão Tam vào nhà, rồi nói với thê tử: "Đây là bạn của ta lúc còn nhỏ, đã không gặp nhiều năm."
Ngụy Đại Trụ cười ha hả nói: "Chào tẩu tử."
Dương thị nhìn trong sọt của ông ấy có nhiều đồ, cười nói: "Ngụy huynh đệ đến là được rồi, khách khí như vậy làm cái gì."
Ngụy Đại Trụ nói: "Nếu hôm qua không gặp được Tam Nương của nhà tẩu tử, thì không thể về nhà đưa nhiều tiền như vậy.
Nửa đêm thê tử ta còn truy hỏi ta, nói hôm nay phải đến nhà cảm ơn Tam Nương cho thật tốt."
Đỗ Hoa Thịnh nói: "Ngụy lão đệ, Tam Nương nhà ta đã làm chuyện gì vậy?"
Đỗ Tam Nương sợ ông ấy kể chuyện ngày hôm qua, quan trọng là bên trong đó có Lục Trạm, nếu như bị cha mẹ biết nàng nói chuyện với một người đàn ông xa lạ, sợ rằng sẽ bị hù dọa.
Đỗ Tam Nương nói: "Cha, mẹ, chuyện là như vậy.."
Nàng kể ra, chỉ là không nhắc đến Lục Trạm, chỉ nói về Ngụy thúc.
Ngụy Đại Trụ nghe nàng nói như vậy, cũng không phản bác gì, chỉ nhếch miệng cười..