Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn
Chương 23 23 Ngươi Là Nha Đầu Phá Của
Đỗ Tam Nương thay quần áo xong đi ra đến nhà chính, thấy đệ đệ và muội muội đang nhìm chằm chằm cái bàn, Đỗ Tam Nương cười nói: "Hai đứa ăn đi, tỷ mua cho mấy đứa đó."
Tứ Nương chu cái miệng nhỏ: "Tỷ, chúng ta đang chờ tỷ."
Đỗ Tam Nương sờ đầu con bé: "Tứ Nương thật ngoan.
Tỷ đến đây, chúng ta ba ăn thôi."
Đỗ Tam Nương mua bánh theo số lượng người, mỗi người một bánh.
Tứ Nương nâng ở trong lòng bàn tay, cắn từng miếng nhỏ: "A tỷ, ăn ngon thật."
Đỗ tam nương cười cười: "Muội ăn nhiều một chút, tỷ đi nấu cơm, hôm nay nhà chúng ta sẽ ăn thịt."
Nghe là có thịt ăn, hai đứa trẻ liền vậy xung quanh Đỗ Tam Nương, Đỗ Hoa Thịnh nói: "Con mua thịt thật sao?"
"Ừm, con mua của nhà Đan nhị thúc, Đan nhị thúc còn cho ta 2 cái xương.
Quay về con nấu canh cho người uống." Đỗ Tam Nương vừa đi vừa xắn tay áo đi vào phòng bếp.
Đỗ Phong cùng Tứ Nương cũng đi theo sau mông nàng, đi vào nhà bếp, sau khi Đỗ Tam Nương nói có thịt, hai đứa trẻ đều nhìn chằm chằm vào khối thịt lớn, đôi mắt đều trợn tròn lên.
Tứ Nương vỗ tay nhỏ nói: "A a, ăn thịt, ăn thịt thịt.."
Đỗ Tam Nương vội vàng giơ ngón tay lên miệng xuỵt lại: "Nhỏ giọng một chút, đừng để người khác nghe thấy được."
Nói xong nàng cắt một khối lớn, rồi bôi một ít muối lên và bỏ vào trong chậu, rồi để chậu đó để vào trongg chum nước, cái này có thể bảo quan đồ ăn trong lâu dài.
Đỗ Tam Nương rửa sạch miếng thịt còn lại, nói: "A tỷ làm sủi cảo, tối nay ăn sủi cảo có được không?"
Đương nhiên hai đứa trẻ rất là vui mà gật đầu.
Đỗ Tam Nương tốn không ít thời gian băm thịt làm nhân bánh, rồi ở trong bình lấy ra dưa muối đã ướp được một năm, cắt nhỏ ra rồi rắc ít muối vào, cuối cùng là đánh trứng gà vào, sau khi trộn xong bỏ thêm ít gia vị rồi đặt trong tủ.
Nàng làm xong hết rồi đi rửa tay, và nói với hai đứa nhỏ: "Đi, cùng tỷ đi hái hành, hôm nay ai ngoan nhất, thì tỷ sẽ làm một cái thật lớn cho người đó."
Nhà nàng bị phân ra khá xa, cái vườn rau gần nhất cũng ở đầu thôn, vào năm đó mảnh đất gần nhất cũng không phân đến đầu của nhà nàng, Đỗ Tam Nương đi ở phía trước, phái sau có hai đầu củ cải đi theo.
Tứ Nương còn chưa ăn xong miếng bánh ngọt kia, nàng không nỡ ăn hết một lúc.
Vào ttrong vườn Đỗ Tam Nương đến nhổ hành, sau đó ngồi xổm xuống lột tại chỗ luôn.
Đỗ Phong cũng ngồi bên cạnh lột, thằng bé nuốt nước bọt, nói: "A tỷ, ban đêm ăn sủi cảo, vậy ngày mai có ăn sủi cào nữa không?"
Đỗ Tam Nương nói: "Ngày mai chúng ta không ăn sủi cảo, tỷ sẽ xào thịt cho hai đứa ăn."
"Tam Nương.." Đỗ Tam Nương nghe có người kêu mình, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cỗ xe lừa đi qua, là Đan Thu Thực.
Đỗ Tam Nương nhìn hắn cười nói: "Thu Thực ca về rồi sao?"
"Phụ thân kêu huynh đi về trước." Đan Thu Thực dừng xe lừa lại, rồi hỏi: "Khi nào thì muội về?"
"Bây giờ." Đỗ Tam Nương đứng dậy, dẫn hai đứa trẻ đi ra vườn, nàng còn cầm nột nắm hành, nói: "Thu Thực ca, vậy ta đi về trước đây."
Đan Thu Thực nói: "Tam Nương, muội chờ một chút."
Đỗ Tam Nương quay đầu nhìn hắn ta, Đan Thu Thực lấy một bao đồ trong sọt của mình, còn dùng lá chuối bao lại, hắn ta nói: "Ta mua một ít rau hầm, muội lấy để ăn thử xem?"
Đỗ Tam Nương vội vàng vung tay áo: "Không được đâu Thu Thực ca, huynh mang về cho cả nhà ăn đi."
Nói xong Đỗ Tam Nương vội vàng kêu hai đứa trẻ mau đi, Đan Thu Thực gãi gãi đầu, hắn ta nhìn thấy nàng bỏ chạy, có chút buồn, hắn ta cúi đầu xuống suy nghĩ chẳng lẽ nàng không thích ăn sao?
Trở về nhà, Đỗ Tam Nương băm hành ra rồi rắc trên bát thịt trộn lại, sau đó đi lấy bột mì, mà cũng không phải là bột mì trắng, là bột mì trộn với lương thực.
Đỗ Tam Nương một bên ngâm điệu khúc, một bên nhào bột.
Động tác trên tay Đỗ Tam Nương cực nhanh, rất nhanh đã gói xong sủi cảo.
Tứ Nương nhìn đếm mức trợn mắt, nói: "A tỷ, thật là đép."
"Chờ muội lớn thêm chút nữa, tỷ sẽ dạy cho." Đỗ Tam Nương cười nói.
Tứ Nương vươn tay lấy một miếng bột: "A tỷ, muội cũng gói."
Nói xong con bé học theo bộ dạng của Đỗ Tam Nương, còn rất ra dáng gắp nhân bỏ bên trong, Đỗ Tam Nương dịu dàng cười và sờ đầu con bé: "Tứ Nương thật ngoan, lại đây, đến nhìn tỷ gói như thế nào."
Tứ Nương đi đến nhìn, cũng bắt chước làm theo nàng, nhưng khi gói xong lại không giống sủi cảo trong tay của tỷ mình, ngay lập tức khuôn mặt nhỏ nhăn lại: "A tỷ, muội gói không đẹp chút nào."
Đỗ Tam Nương nói: "Vậy là đã tốt rồi"
Tứ Nương được nàng khích lệ, lại cười.
Trong một lúc hai tỷ muội ngồi chung làm sủi cảo, Tứ Nương ngồi chít cha chít chách nói chuyện với nàng, một lúc nói gà của con bé, một lúc lại cáo trạng ca ca bắt nạt con bé, chọc cho Đỗ Tam Nương không ngừng cười.
Đỗ Phong chạy chơi ở trong sân, thằng bé thấy bà nội của mình đến liền vội vàng chạy vào nhà bếp: "A tỷ, bà nội đến, bà nội đến rồi!"
Đỗ Tam Nương cau mày, ngay lập tức đem cất kỹ bát nhân thịt và hai mươi cái sủi cảo vào trong tủ, rồi cầm khăn lau sạch sẽ những thứ trên bếp.
Nàng nhanh chóng đem bột mì trộn lại với nhau, không phải là nàng không kính trọng người bà nội này.
Nhưng mà Vương thị vẫn luôn khắt khe nhà bọn họ, khe khắt cực kì, nàng đã lớn như vậy, tính cả đệ đệ và muội muội, cũng chưa từng được bà ta cho ăn đồ gì.
Nếu bà ta biết trong nhà có sủi cảo, chỉ sợ hôm nay không thể yên bình.
Vương thị đi đến, thấy trong phòng không có ai đến mửa cửa cho mình, ngay lập tứ vẻ mặt khó coi, la lên: "Hoa Thịnh, còn không mau đến mở cửa cho ta!"
Đỗ Tam Nương nhìn đệ đệ một chút: "Đệ đi mở đi."
Vương thị thích con trai, nếu nói bên nhị phòng bọn họ ai có thể làm cho bà ta cười nói vui vè, cũng chỉ có Đỗ Phong mà thôi.
Đỗ Phong ở trong nhà bếp chạy ra, nhìn thấy Vương thị liền kêu một tiếng bà nội.
Vương thị nhìn thấy thằng bé, cười nói: "Phong ca, mau đi mở cửa cho ta."
Đỗ Phong mở cửa cho bà ta vào, Vương thị đi vào nhà bếp nhìn lướt qua: "Tỷ ngươi đâu?"
"Tỷ tỷ đang nhào mì, tối nay cả nhà ăn mì."
Vương thị hừ hừ hai tiếng, đi đến phòng bếp thì thấy trong chậu có rất nhiều mì vắt, ngay lập tức bà ta tức giận nói: "Ngươi là một nha đầu phá của, ai kêu ngươi dùng nhiều bột mì như vậy?"
Đỗ Tam Nương mở miệng nói: "Bà nội, người đã đến rồi."
Nàng không nhanh không chậm mà nói, Vương thị nhìn một đống mì vắt trong chậu kia mà thấy đau lòng, bà ta nói: "Ngươi là đồ nha đầu phá của, chẳng lẽ ngươi quên cuộc sống những ngày đói kém rồi sao? Dùng nhiều bột mì như vậy, ngươi có thể ăn hết được không."
Đỗ Hoa Thịnh ở trong phòng nghe thấy tiếng nói, thế là vội vang đi ra: "Nương.."
"Lão nhị, ngươi đến đúng lúc lắm.
Nhìn con gái của ngươi đi, dùng nhiều bột mì như vậy, cho dù hiện tại có thể làm ra lương thực nhưng cũng không thể lãng phí như vậy!" Vương thị nói xong hung hăng trợn mắt nhìn Đỗ Tam Nương một chút.
Đỗ tam nương im lặng, cũng không phải là ăn đồ của bà ta, trái lại còn quản chuyện nhà người khác ăn cái gì, cũng may năm đó đã phân nhà ra!
Đỗ Hoa Thịnh nói: "Nương, cả nhà nhiều miệng ăn như vậy, chắc chắn có thể ăn hết."
"Hoa Thịnh à, nha đầu này cần gì phải ăn mì, hai người các ngươi ăn một chút thì cũng thôi đi.
Nuôi nha đầu này lớn nó cũng thành nhà của người khác, đã được ăn thì cũng không tệ lắm rồi!"
Đỗ Tam Nương liếc mắt, lý luận của Vương thị thật sự làm cho người ta khó hiểu.
Chính bà ta cũng là phụ nữ, vậy mà căm hận phụ nữ, thật sự không biết nghĩ như thế nào.
"Nương, đều là người một nhà, ăn chung một nồi, cần gì phải tranh nhau.
Lại nói thời thế bây giờ đã tốt hơn, mấy đứa bé đều đói đến gầy, ăn ngon một chút cũng không sao."
Vương thị lớn tiếng nói: "Ngươi cứ chiều nó đi, chờ ngày nào nó đến nhà chồng, làm một con dâu không biết chăm lo gia đình như vậy, thì nó sẽ cảm thấy tốt hơn!"
Dường như Đỗ Tam Nương siết chặt nắm đấm lại, hận không thể đá bà ta ra ngoài!
Đỗ Hoa Thịnh nói: "Nương, vào trong phòng ngồi đi."
Lúc này Vương thị mới uốn éo đi ra ngoài, bà ta nói: "Lão nhị, lão tứ chuẩn bị sửa phòng, mai ngươi đến cũng giúp đỡ đi."
Đỗ Hoa Thịnh nói: "Được rồi, mai con chắc chắn sẽ đến."
Đỗ Tam Nương nghe thấy bà ta kêu phụ thân mình đến sửa phòng giúp tứ thúc, ngay lập tức đi ra phòng bếp: "Bà nội, chân của phụ thân con còn chưa khỏi hết, sao có thể đi làm việc nặng."
Vương thị trời ơi một tiếng, quay đầu nhìn về phía nàng: "Ta cùng cha ngươi nói chuyện, lúc ào đến phiên ngươi chen miệng nói vào."
Đỗ Tam Nương nhìn Đỗ Hoa Thịnh, nói ra: "Cha, chân người còn chưa khỏe, không thể đi làm việc nặng.
Bây giờ đi nhiều còn kêu đau, không phải còn có đại bá và tam thúc ở đó sao, với số người đó cũng đủ sửa phòng cho tứ thúc rồi."
Vương thị hoàn toàn không nghĩ tới Đỗ Tam Nương dám lên tiếng nói, liền tức giận đi lên nói: "Ngươi nói cái gì?"
"Con nói cái gì, chẳng lẽ bà nội nghe không hiểu sao? Ta nói chân phụ thân con còn chưa tốt, không thể làm việc nặng!" Đỗ Tam Nương nói lại một lần.
Vương thị này đúng là phiền phức, có chuyện gì thì vẫn luôn tìm đến nhà bọn họ, thái độ nghênh ngang đắc ý, bộ dạng giống như là người khác đang nợ bà ta, làm cho người khác nhìn đến không thoải mái.
Mà quan trọng cái loại người này, người ta làm việc cho bà ta, quay đầu lại sẽ không cảm ơn ngươi, sẽ chỉ cảm thấy đây là chuyện mà ngươi phải làm.
Chờ ngày nào đó, hay làm điều gì không vừa ý bà ta, thì bà ta sẽ chửi ầm lên, hoàn toàn quên người ta đã từng làm trâu làm ngựa, móc tim móc phổi cho mình.
Từ lâu Đỗ Tam Nương đã sớm nhìn thấu cái loại người ích kỷ như Vương thị này rồi.
Vương thị tức giận đến gương mặt trắng bệch, hai lần bà ta đến đầy đều bị nàng chống đối, trong nháy mắt lửa giận bùng lên, bà ta muốn đến đánh nàng.
Đỗ Tam Nương đã sớm chuẩn bị, sao có thể để bà ta đánh chứ, thế là vội vàng tránh né.
Dù sao Vương thị lớn tuổi như vậy, đương nhiên sẽ không nhanh nhẹn bằng cô nương trẻ tuổi, bà ta hung dữ nói: "Hoa Thịnh, tối nay không cho nó ăn cơm, có nghe không!"
Đỗ Hoa Thịnh cảm thấy rất là đau đầu, mỗi lần lão nương tới, luôn làm cho nhà ông chướng khí mù mịt.
Ông khuyên nhủ: "Nương, người bớt giận.
Tam Nương cũng là lo lắng cho con, không phải cố ý muốn chống đối người đâu."
"Tam Nương, mau đến xin lỗi bà nội con đi."
Đỗ Tam Nương mím môi, nói: "Phụ thân, con không sai.
Lúc trước chân của người bị thương, bà nội, tứ thúc bọn họ có đến thăm người không? Bây giờ chân của người vì không điều trị tốt, mới làm cho bị tật, nương rất đau lòng cho người, không nỡ để người xuống đất làm việc nặng, những chuyện nặng nhọc đều do một mình nương làm, phụ thân hãy nghĩ cho nương, và nghĩ lại cho cả nhà chúng ta đi."
"Bà nội, dù sao phụ thân con cũng là con trai của người, cho dù ngài thiên vị tứ thúc, cũng không thể giẫm đạp nhà chúng ta như vậy! Dù sao con và nương sẽ không cho phụ thân làm việc nặng, nếu bà nội thật sự không đi kêu được người khác, thì bỏ mấy văn tiền thuê người giúp đỡ.".