Tiểu Kiều Của Quyền Thần
Chương 152: Ngày Tết Ông Táo Kiều Kiều Bị Thúc Hôn
Nam Bảo Y lâm vào trầm tư.
Nàng nghi ngờ liếc mắt quyền thần đại nhân một cái, có vẻ như lúc trước hắn cũng hôn qua nàng?
Kêu nàng giữ mình trong sạch, chính hắn giữ mình trong sạch sao?
Nàng hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi.
...
Bởi vì tối nay là đêm ông Táo, vì vậy vãn bối bọn họ đều tới Tùng Hạc viện dùng bữa tối.
Nam Bảo Y mặc một kiện áo khoác lông thỏ dệt kim, ăn mặc xinh đẹp đáng yêu, cùng Tiêu Dịch đi đến phòng khách.
Đêm tất niên năm nay bởi vì nhị bá cùng đại ca ca trở hồi phủ sớm, lại thêm đại tỷ tỷ cùng biểu ca thành hôn, bởi vậy cả phòng khách đều rất náo nhiệt.
Nam Bảo Y lặng lẽ nhìn quanh, không thấy phụ thân nhà mình cùng Trình Diệp Nhu.
Lường trước, bọn hắn còn chưa tới.
Liễu Tiểu Mộng cùng Nam Yên cũng không đến.
Từ sau tết Trung Thu, tổ mẫu liền ra lệnh, không cho phép hai mẹ con các nàng bước vào Tùng Hạc viện nửa bước.
Nam Bảo Y ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tiêu Dịch, gọi Hà Diệp nói nhỏ.
Hà Diệp ngẩn người, nhỏ giọng nói:" Tiểu thư, hôm nay là tất niên....!mời các nàng tới, không phải sẽ có chuyện sao? Chẳng lẽ ngài quên chuyện gia yến Trung Thu lần trước?"
" Không sao." Nam Bảo Y cười tủm tỉm," Ngươi không cần tự mình ra mặt, tìm lão ma ma trong Tùng Hạc viện đi mời."
Hà Diệp không rõ được trong hồ lô của nàng muốn làm cái gì, đành phải tìm người đi mời Liễu Tiểu Mộng cùng Nam Yên.
Một bên khác, Quý ma ma từ bên ngoài tiến vào, chần chờ nói:" Lão phu nhân, tam lão gia đã trở về, còn mang theo một vị cô nương...."
Náo nhiệt trong phòng khách lập tức an tĩnh lại.
Lão phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ gõ quải trượng," Hắn mang theo cô nương trở về? Hắn nuôi một cái Liễu Tiểu Mộng kia còn chưa đủ sao, lại còn dám mang nữ nhân vào phủ?! Đem hắn gọi đến, ta đánh chết cái đứa tử tôn bất hiếu này!"
" Tổ mẫu bớt giận!"
Nam Bảo Y hợp thời đứng dậy.
Nàng tiến lên, ôn nhu vuốt ngực lão phu nhân một cái," Tổ mẫu, nữ tử kia là đại tiểu thư Trình gia, Trình Diệp Nhu.
Kiều Kiều nghĩ là, xác thực cần một vị nương tử chính thất chiếu cố cho phụ thân.
bởi vậy lúc biết phụ thân cùng Trình di giao hảo cũng không phản đối."
" Trình Diệp Nhu?" Lão phu nhân kinh nghi.
Năm đó Trình Diệp Nhu tuyên bố không phải lão tam không gả, huyên náo cả Cẩm Quan thành, bởi vậy nàng biết nữ tử này.
Chẳng qua lúc trước lão tam đã đính hôn, vì vậy Trình Diệp Nhu mới không thu được kết quả.
Làm sao hiện tại....
Nàng nghi ngờ nhìn về phía Nam Bảo Y.
Tiểu cô nương cười cười, ngang bướng trừng mắt nhìn nàng.
Lão phu nhân nháy mắt liền hiểu ra, hết thảy chỉ sợ đều là nàng thiết kế.
Tâm tình của nàng lúc này có chút phức tạp.(ahr)
Nàng biết tất nhiên là Kiều Kiều chán ghét Liễu thị, mới để nàng ra hạ sách này, tự mình dắt dây tơ hồng cho phụ thân.
Kiều Kiều nhi đáng thương, qua năm cũng mới mười ba, rõ ràng nên là thiên kiều vạn sủng thiên chân vô tà, lại bởi vì nghiệp trướng của lão tam mới phải hiểu đạo lý đối nhân xử thế sớm như vậy, còn phải tìm mẹ kế cho chính mình...
Lão phu nhân ôm lấy tiểu tôn nữ, vành mắt có chút phiếm hồng," Kiều Kiều không cần phải ủy khuất bản thân, chỉ cần ngươi không nguyện ý, cha ngươi mơ tưởng cưới vợ! Liễu Tiểu Mộng cũng được, Trình Diệp Nhu cũng vậy, ta đều không cho các nàng vào cửa!"
Nam Bảo Y nâng lên tay nhỏ, lau nước mắt cho lão phu nhân.
Nàng cười nói:" Tổ mẫu nghĩ đi chỗ nào, ta thật tâm thật lòng muốn giúp phụ thân.
Phụ thân không quản được bản thân, chúng ta tìm người lợi hại tới quản hắn.
Phụ thân không quản được Liễu thị, chúng ta liền để Trình di đến quản nàng.
Tổ mẫu, năm mới sắp đến, nhà chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng tốt!"
Nàng quá hiểu chuyện.
Mà lại nói rất có lý.
Lão phu nhân càng thêm đau lòng, cưng chiều bóp bóp chóp mũi của nàng, " Ngươi nha đầu này nha!"
Nam Bảo Y cười tiến vào ngực nàng, ngửi ngửi mùi hương nhang đèn trên người nàng, trong nội tâm đều an tâm bình thản.
Ai biết lão phu nhân lại nói:" Kiều Kiều, ngươi cũng không thể dắt dây tơ hồng cho người khác suốt.
Ngươi cũng sắp mười ba tuổi, cũng nên để tâm tới việc hôn nhân của mình một chút."
" Ây..."
Nam Bảo Y mịt mờ.
Đang nói việc hôn nhân của lão cha nàng, làm sao tổ mẫu lại kéo tới trên người nàng?
Nhị bá mẫu nói theo:" Ta đã nghĩ rồi, sang năm việc hôn nhân của Kiều Kiều chính là đại sự hạng nhất trong phủ chúng ta, một khắc cũng không thể bị dở dang! Kiều Kiều, ngươi thích loại hình thiếu niên như thế nào, nói ra đi để chúng ta tham khảo một chút!"
" Không tệ.
Kiều Kiều một năm sau ngươi phải mau chóng tìm được đối tượng ngưỡng mộ trong lòng, ngươi xem, khiến chúng ta đều lo lắng!" Nam Bảo Dung đi theo khuyên.
Nam Bảo Y rất muốn khóc.
Rõ ràng nàng mới là hài tử nhỏ tuổi nhất trong phủ, loại chuyện thúc hôn này làm sao cũng không tới phiên nàng!
Vì sao các trưởng bối không thúc đại ca cũng không thúc Châu Châu, ngược lại không ngừng thúc nàng?
Chính lúc không biết làm thế nào, rốt cục Nam Quảng dẫn Trình Diệp Nhu tới, tươi cười rạng rỡ bước vào.
Thỉnh an, Trình Diệp Nhu tươi cười trình lên lễ vật mang tới," Biết Nam gia không thiếu tiền tài vàng bạc, bởi vậy mang theo một cây nhân sâm ngàn năm làm lễ vật.
Nhìn thân thể lão phu nhân khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!"
Nhân sâm nhàn năm có thể gặp nhưng không thể cầu, xem như lễ vật rất quý báu.
Lão phu nhân tinh tế dò xét nàng.
Trình Diệp Nhu vì lão tam nhà nàng, mười lăm năm chưa xuất giá.
Phần tâm ý này, là tốt.
Mặt mày lại đoan trang đoan chính, đối nhân xử thế cũng coi như thân thiết, còn từng bởi vì không quen nhìn Hoàng thị diễn kịch liền trở mặt thành thù, chắc hẳn tâm tình là tốt.
Nữ nhân như vậy gả vào, sẽ không khắt khe Kiều Kiều nhà nàng.
Nàng lại nhìn về tôn nữ bảo bối đang cuộn lại trong ngực.
Nam Bảo Y hai mắt sáng lấp lánh, nghiêm túc hướng nàng gật gật đầu.
Lúc này nàng mới cười nói:" Ngồi đi, đừng đem mình làm người ngoài."
Trong lòng Trình Diệp Nhu khẽ động.
Nàng là người thông minh, có thể lĩnh hội ý tứ trong lời nói của lão phu nhân.
Nàng cười ngồi xuống, gỡ xuống vòng tay bích ngọc trên cổ tay, ôn thanh nói:" Lần đầu tiên tới phủ, chưa mua được lễ vật quý giá cho Kiều Kiều.
Chiếc vòng tay này ngươi cầm, đừng ghét bỏ."
Người Nam gia nhao nhao nhìn lại.(ahr)
Cả nhà đều là người biết nhìn hàng, vòng ngọc bích kia chất lượng hoàn mỹ sáng long lanh, nửa điểm tỳ vết cũng không có, bởi vì nguyên nhân mang lâu, cành lộ ra vẻ linh khí ôn nhuận, là đồ tốt áp đáy hòm.
Cầm vòng ngọc này làm lễ vật gặp mặt với Kiều Kiều, coi như là qua được.
Nam Bảo Y cười tiếp nhận, điềm nhiên nói:" Tạ ơn Trình di!"
Trình Diệp Nhu âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Nàng xem như minh bạch, tầm quan trọng của Nam Bảo Y trong suy nghĩ của người Nam gia.
Lúc vừa rồi nàng lấy vòng bích ngọc xuống, bị cả một nhà người vây xem dò xét ước định, phảng phất chỉ cần lễ vật gặp mặt không đủ quý giá, nàng lập tức liền bị ném ra!
Trình Diệp Nhu biểu thị áp lực rất lớn, đồng thời tuyệt đối không nghĩ lại trải qua lần thứ hai!
Lão phu nhân cười phân phó:" Nếu người một nhà đều đông đủ, mở tiệc rượu đi."
Vừa đúng lúc này, Liễu Tiểu Mộng mang theo Nam Yên chậm rãi đi tới.
Liễu Tiểu Mộng mặc một kiện váy lụa đỏ chót rộng rãi, nâng bụng cao mang thai sáu tháng, cười nói:" Lão phu nhân, thiếp thân đến thỉnh an ngài!"
Bầu không khí trong khách sảnh lập tức lâm vào quỷ dị.
Nửa ngày, lão phu nhân nhíu mày," Ngươi tới làm gì?"
Liễu Tiểu Mộng ngây người.
Rõ ràng là ma ma Tùng Hạc viện truyền lời, nói lão phu nhân mời các nàng tới dùng bữa tối ngày ông Táo, làm sao nàng lại kinh sợ như thế?
Nàng còn chưa hiểu chuyện gì, Nam Yên nháy mắt đã hiểu ra.
Chỉ sợ căn bản không phải lão thái bà mời các nàng, mà là Nam Bảo Y cố ý dở trò.
Nàng nhíu mày nhìn về phía Nam Bảo Y, thiếu nữ cuộn lại trong ngực lão nhân, chính là đang hồn nhiên nháy mắt với nàng.
Tâm tư nàng bách chuyển thiên hồi, chính đang suy nghĩ vì sao Nam Bảo Y muốn đem các nàng lừa gạt tới, lại đột nhiên nghe thấy nương nàng kêu lên:" Nam Quảng, nàng là ai?".