Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang
Chương 52: Ăn cơm cũng lãng phí
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Thần cười nói: “Đường cô nương còn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của ta."
Mí mắt Đường Tinh Tinh cụp xuống, thu lại tia sáng trong mắt, “Tam ca ta làm người vốn trầm ổn, không phải kẻ dễ xúc động lỗ mãng, xử trí theo cảm tính."
Những lời này nghe vào trong tai Đỗ Phi Phi, là Tinh Tinh đang giải vây cho Đường Hồ Lô. Nhưng vào trong tai Diệp Thần lại có hai loại hàm nghĩa. Thứ nhất là Đường Hồ Lô không phải là người xúc động lỗ mãng, lại tùy ý giết người. Thứ hai Đường Hồ Lô không phải người xử trí theo cảm tính, lại thay người khác gánh tội.
“Ồ, nói như thế, Đường cô nương cũng biết Đường Hồ Lô không phải hung thủ?" Diệp Thần cố ý chọn loại thứ nhất.
Trong lòng Đường Tinh Tinh căng thẳng, cũng mỉm cười nói: “Ta nghe Phi Phi nói, Trong lòng Diệp đại hiệp đã sớm biết thân phận của hung thủ, cần gì phải cố ý kiểm tra ta?"
Diệp Thần nói: “Ta chỉ cảm thấy kỳ quái, sao lúc nãy hắn lại biết ta ở nơi này?"
Bản năng của Đỗ Phi Phi cảm nhận được nguy hiểm, lập tức phủi sạch quan hệ, “Đúng vậy, ngay cả ta cũng không biết ngươi nơi này đâu."
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Lời này nói ra giống như bình thường nàng hiểu rất rõ hành tung của Diệp Thần.
Sát khí trong mắt Diệp Thần hơi thu liễm lại, khóe miệng xuất hiện ý cười.
Đường Tinh Tinh chần chờ nói: “Có thể là Tam ca ở Lâm Hồ các nghe được lời cô nói với ta hay không?"
Đỗ Phi Phi vỗ đùi nói: “Lúc đó quả thực ta có nghe thấy tiếng người ở gần, nhưng ta cho rằng là người của Lâm Hồ các, nên không quá để ý. Hiện tại nghĩ lại, nhất định là Đường Hồ Lô cố ý quay lại."
Đường Tinh Tinh thấy Diệp Thần còn nghi vấn, vội vàng nói: “Lúc ấy quả thật Phi Phi nói cho ta biết chuyện của Sở Việt và cấm địa, còn thoáng nhắc đến chuyện Diệp đại hiệp đã biết hung thủ là ai."
Đỗ Phi Phi bổ sung nói: “Chỉ là thoáng thôi."
Diệp Thần mỉm cười nói: “Ừ. Ngươi sẽ không trùng hợp thoáng nhắc đến việc biết hung thủ là ai, chỉ có một mình ta thôi đi?"
Đỗ Phi Phi cười nịnh nọt: “Ta hoàn toàn chỉ muốn làm nổi bật tư thái anh minh thần võ của ngài mà thôi."
Diệp Thần cười như không cười nhìn nàng, “Thế nên cho dù ta bị người ta giết người diệt khẩu, cũng không thể oán trời trách đất đúng không? Ngược lại phải cảm tạ ngươi đã giúp ta oanh liệt vẻ vang một lần?"
Lời này nói hơi quá rồi.
Giờ phút này Đỗ Phi Phi vô cùng hối hận. Nếu sớm biết rằng hôm nay Đường Hồ Lô thay trời hành đạo, cho dù có đánh chết nàng cũng không đi con đường này.
Diệp Thần nhìn sắc mặt của nàng, chậm rãi nói: “Thật ra, để Đường Hồ Lô làm thịt ta cũng rất tốt đúng không?"
Đỗ Phi Phi theo bản năng gật đầu, “Ừ."
Động tác gật đầu của nàng quá mức trôi chảy tự nhiên, thế nên cho dù Đường Tinh Tinh có muốn nhắc nhở cũng không kịp.
Không khí cứng đờ.
Chỉ còn tiếng cười thâm trầm của Diệp Thần.
Đỗ Phi Phi đột nhiên phục hồi lại tinh thần, trái tim trong lồng ngực kịch liệt phập phồng lên xuống, “Diệp Thần đại nhân."
“Ừ?" Hắn cho nàng cơ hội giải thích.
“Thật ra," Đỗ Phi Phi cố lấy dũng khí, trực tiếp đem ngựa què làm thành ngựa chết, “Ngài vẫn có thể làm người tốt."
“……"
Diệp Thần nhìn chằm chằm cái miệng Đỗ Phi Phi hết há ra lại ngậm vào.
“……"
Đường Tinh Tinh nghĩ: Phi Phi, là ngươi chủ động muốn chết.
Dù sao lời nói khó nhất cũng đã nói ra rồi, Đỗ Phi Phi nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình, “Bỏ đao xuống, lập địa thành phật, Bồ Tát vẫn là sẽ thu nhận ngươi." Nếu thu về Tây Phương cực lạc thì tốt rồi, thiên hạ sẽ thái bình!
Đỗ Phi Phi có chút đắc ý, mặc kệ Diệp Thần đại nhân có phản ứng gì, ít nhất giờ phút này nàng đã anh dũng. Chìm đắm trong ‘anh dũng’, nàng hiển nhiên không phát hiện ra khuôn mặt Diệp Thần càng ngày càng ghé lại gần.
“Phi Phi à."
Nàng ngạc nhiên nâng mắt, nhận ra khuôn mặt Diệp Thần gần trong gang tấc, hơi thở của hắn dịu dàng mà ấm nóng phả vào mặt nàng, giống như bươm bướm vỗ cánh, hơi ngứa, còn mang theo chút ái muội không nói nên lời.
……
Không biết vì sao, trong đầu Đỗ Phi Phi đột nhiên lần lượt xuất hiện hai cảnh tượng.
Trong sơn động u tối, một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Còn cảnh tượng trong mộng, con rắn không ngừng quấy rầy trong miệng nàng.
“Phi Phi……" Diệp Thần lại thấp giọng gọi.
“Hả…… ừ?" Nàng lắp bắp đáp lời, trong lòng cuộn trào như nước sôi.
Diệp Thần chậm rãi há miệng, sau đó cắn một cái lên má nàng. (Anh càng ngày càng ái muội )
Đỗ Phi Phi chấn kinh lùi lại phía sau nửa bước.
Thịt trên má trượt ra khỏi hàm răng của hắn.
Trên làn da còn mang theo chút ẩm ướt, là nước miếng của Diệp Thần.
Đỗ Phi Phi theo bản năng muốn nâng tay lau đi, nhưng ánh mắt vừa vặn đảo qua đôi con ngươi nhìn có vẻ ôn hòa, nhưng ngụ ý sâu sắc của Diệp Thần, tay nàng lập tức buông xuống.
Ừ, nước miếng của Diệp Thần đại nhân vô cùng cao quý. Thà rằng phơi khô, cũng tuyệt đối không thể lau khô.
Bốn phía im ắng.
Đường Tinh Tinh không biết là kinh sợ, hay là ngây ngốc, vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn một điểm bất động nào đó giữa Diệp Thần và Đỗ Phi Phi.
Diệp Thần đang cười, không một tiếng động, lại không che dấu được đắc ý trên mặt.
Đỗ Phi Phi trầm tư. Nàng trầm tư trong vấn đề nào đó rất lâu, không nói gì —
Ba người bọn họ đến tột cùng đứng ở chỗ này làm cái gì?
Kiềm chế thật lâu, rốt cục Đỗ Phi Phi cũng quyết định đem vấn đề này hỏi một cách uyển chuyển, bởi vì chân của của nàng bắt đầu mỏi rồi.
Nàng hỏi: “Chúng ta ăn cơm đi đi?"
“Ừ, canh hạt sen Tây Hồ rất ngon." Đường Tinh Tinh theo bản năng nói tiếp.
Vì thế, Đỗ Phi Phi lập tức hiểu được, thì ra vừa rồi Đường Tinh Tinh đang suy nghĩ xem cơm trưa ăn cái gì.
Diệp Thần cười tủm tỉm vuốt môi nói: “Ta vừa mới ăn rồi."
……
Đỗ Phi Phi vội vàng vuốt vuốt chỗ má bị cắn.
Tỉ mỉ, sờ xoạng cẩn thận.
Cũng may, vẫn còn nguyên vẹn, không mất miếng thịt nào.
Nàng thở ra một hơi, đưa mắt liếc nhìn lại vừa vặn chạm phải ánh mắt tràn ngập trêu tức của Diệp Thần, mặt bắt đầu nóng lên, mũi chân bắt đầu đào đào một cái hố trên mặt đất.
Đường Tinh Tinh nói: “Một khi đã như vậy, để ta xuống gặp Sở Việt trước."
Giọng nói của nàng giống như từ trên trời rơi xuống, đem Đỗ Phi Phi kéo ra khỏi sóng mắt của Diệp Thần: “Ừ, phải gặp."
Diệp Thần nói: “Hiện tại là thời gian ăn cơm."
Ánh mắt Đỗ Phi Phi sáng lên, lập tức phụ họa: “Đúng đúng đúng, là giờ ăn cơm, ăn cơm quan trọng nhất."
Diệp Thần cười nhẹ nói: “Ta muốn nói, giờ phút trong cấm địa sẽ nhiều hơn một người."
Đỗ Phi Phi nói: “Tinh Tinh vào trong, tự nhiên là nhiều thêm một người."
Diệp Thần và Đường Tinh Tinh đồng thời trừng mắt nhìn nàng.
Đỗ Phi Phi lập tức ngộ ra, nói: “À, còn có người đưa cơm."
Đường Tinh Tinh có thâm ý khác nhìn Diệp Thần, nói: “Nếu người đưa cơm không đưa cơm thì tốt rồi."
“Như vậy Sở Việt sẽ chịu đói à?" Đỗ Phi Phi nhíu mày nói.
Diệp Thần nhíu mi, “Ngươi rất quan tâm Sở Việt có đói hay không sao?"
Đỗ Phi Phi lắc đầu thở dài nói: “Ta chỉ cảm thấy bữa cơm bị lãng phí như vậy, rất đáng tiếc."
Diệp Thần đại nhân tương đối vừa lòng với đáp án này, “Một khi đã như vậy, chúng ta đi lãng phí cơm thôi."
……
Đường Tinh Tinh bất lực nghe đề tài câu chuyện càng ngày càng xa của hai người.
Vừa nghe thấy Diệp Thần nói muốn lãng phí lương thực, phản ứng đầu tiên của Đỗ Phi Phi là, “Diệp Thần đại nhân ngươi lại muốn xuống bếp sao?"
Đỗ Phi Phi dùng từ ‘lại’, khiến Đường Tinh Tinh không tự chủ được mà liếc nhìn Diệp Thần.
Diệp Thần tươi cười, “Ngươi cảm thấy ta xuống bếp là lãng phí?"
“Xuống bếp không lãng phí. Nhưng sau khi xuống bếp sẽ thành lãng phí." Đỗ Phi Phi bi thương nhớ tới bát canh cá vô duyên kia.
“Ừ, xem ra chúng ta không có cùng cách hiểu với từ lãng phí rồi."
Đỗ Phi Phi hiếu kỳ hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào mới là lãng phí?"
“Bị ngươi ăn."
……
Đỗ Phi Phi cảm thấy nếu mình có đủ dũng khí, hiện tại nên xông lên, chỉ thẳng vào mũi hắn mà mắng: được cô nãi nãi ta ăn là may mắn của ngươi. Xem đi, người như ngươi, cho dù có kho hấp bưng lên, ta cũng không cần đâu!
Nàng cảm thấy trả lời như vậy mới có khí thế, tuyệt đối có thể ngăn chặn lại kiêu ngạo của Diệp Thần, giành được ý nghĩa lịch sử oanh liệt tương đương với khởi nghĩa của Trần Thắng – Ngô Quảng*.
*Trần Thắng và Ngô Quảng là hai lãnh tụ khởi nghĩa nông dân nổi tiếng ở Trung Quốc, họ lãnh đạo cuộc khởi nghĩa nông dân có qui mô lớn nhất trong lịch sử Trung Quốc vào thời cuối nhà Tần.
Suy nghĩ thật lâu sau, nàng hít sâu một hơi nói: “Được, ta sẽ lãng phí cho ngươi xem!"
Dỗi là chuyện nhỏ, ăn cơm là chuyện lớn.
Đỗ Phi Phi chỉ luồn cúi trước cái bụng.
Diệp Thần cười nói: “Đường cô nương còn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của ta."
Mí mắt Đường Tinh Tinh cụp xuống, thu lại tia sáng trong mắt, “Tam ca ta làm người vốn trầm ổn, không phải kẻ dễ xúc động lỗ mãng, xử trí theo cảm tính."
Những lời này nghe vào trong tai Đỗ Phi Phi, là Tinh Tinh đang giải vây cho Đường Hồ Lô. Nhưng vào trong tai Diệp Thần lại có hai loại hàm nghĩa. Thứ nhất là Đường Hồ Lô không phải là người xúc động lỗ mãng, lại tùy ý giết người. Thứ hai Đường Hồ Lô không phải người xử trí theo cảm tính, lại thay người khác gánh tội.
“Ồ, nói như thế, Đường cô nương cũng biết Đường Hồ Lô không phải hung thủ?" Diệp Thần cố ý chọn loại thứ nhất.
Trong lòng Đường Tinh Tinh căng thẳng, cũng mỉm cười nói: “Ta nghe Phi Phi nói, Trong lòng Diệp đại hiệp đã sớm biết thân phận của hung thủ, cần gì phải cố ý kiểm tra ta?"
Diệp Thần nói: “Ta chỉ cảm thấy kỳ quái, sao lúc nãy hắn lại biết ta ở nơi này?"
Bản năng của Đỗ Phi Phi cảm nhận được nguy hiểm, lập tức phủi sạch quan hệ, “Đúng vậy, ngay cả ta cũng không biết ngươi nơi này đâu."
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Lời này nói ra giống như bình thường nàng hiểu rất rõ hành tung của Diệp Thần.
Sát khí trong mắt Diệp Thần hơi thu liễm lại, khóe miệng xuất hiện ý cười.
Đường Tinh Tinh chần chờ nói: “Có thể là Tam ca ở Lâm Hồ các nghe được lời cô nói với ta hay không?"
Đỗ Phi Phi vỗ đùi nói: “Lúc đó quả thực ta có nghe thấy tiếng người ở gần, nhưng ta cho rằng là người của Lâm Hồ các, nên không quá để ý. Hiện tại nghĩ lại, nhất định là Đường Hồ Lô cố ý quay lại."
Đường Tinh Tinh thấy Diệp Thần còn nghi vấn, vội vàng nói: “Lúc ấy quả thật Phi Phi nói cho ta biết chuyện của Sở Việt và cấm địa, còn thoáng nhắc đến chuyện Diệp đại hiệp đã biết hung thủ là ai."
Đỗ Phi Phi bổ sung nói: “Chỉ là thoáng thôi."
Diệp Thần mỉm cười nói: “Ừ. Ngươi sẽ không trùng hợp thoáng nhắc đến việc biết hung thủ là ai, chỉ có một mình ta thôi đi?"
Đỗ Phi Phi cười nịnh nọt: “Ta hoàn toàn chỉ muốn làm nổi bật tư thái anh minh thần võ của ngài mà thôi."
Diệp Thần cười như không cười nhìn nàng, “Thế nên cho dù ta bị người ta giết người diệt khẩu, cũng không thể oán trời trách đất đúng không? Ngược lại phải cảm tạ ngươi đã giúp ta oanh liệt vẻ vang một lần?"
Lời này nói hơi quá rồi.
Giờ phút này Đỗ Phi Phi vô cùng hối hận. Nếu sớm biết rằng hôm nay Đường Hồ Lô thay trời hành đạo, cho dù có đánh chết nàng cũng không đi con đường này.
Diệp Thần nhìn sắc mặt của nàng, chậm rãi nói: “Thật ra, để Đường Hồ Lô làm thịt ta cũng rất tốt đúng không?"
Đỗ Phi Phi theo bản năng gật đầu, “Ừ."
Động tác gật đầu của nàng quá mức trôi chảy tự nhiên, thế nên cho dù Đường Tinh Tinh có muốn nhắc nhở cũng không kịp.
Không khí cứng đờ.
Chỉ còn tiếng cười thâm trầm của Diệp Thần.
Đỗ Phi Phi đột nhiên phục hồi lại tinh thần, trái tim trong lồng ngực kịch liệt phập phồng lên xuống, “Diệp Thần đại nhân."
“Ừ?" Hắn cho nàng cơ hội giải thích.
“Thật ra," Đỗ Phi Phi cố lấy dũng khí, trực tiếp đem ngựa què làm thành ngựa chết, “Ngài vẫn có thể làm người tốt."
“……"
Diệp Thần nhìn chằm chằm cái miệng Đỗ Phi Phi hết há ra lại ngậm vào.
“……"
Đường Tinh Tinh nghĩ: Phi Phi, là ngươi chủ động muốn chết.
Dù sao lời nói khó nhất cũng đã nói ra rồi, Đỗ Phi Phi nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình, “Bỏ đao xuống, lập địa thành phật, Bồ Tát vẫn là sẽ thu nhận ngươi." Nếu thu về Tây Phương cực lạc thì tốt rồi, thiên hạ sẽ thái bình!
Đỗ Phi Phi có chút đắc ý, mặc kệ Diệp Thần đại nhân có phản ứng gì, ít nhất giờ phút này nàng đã anh dũng. Chìm đắm trong ‘anh dũng’, nàng hiển nhiên không phát hiện ra khuôn mặt Diệp Thần càng ngày càng ghé lại gần.
“Phi Phi à."
Nàng ngạc nhiên nâng mắt, nhận ra khuôn mặt Diệp Thần gần trong gang tấc, hơi thở của hắn dịu dàng mà ấm nóng phả vào mặt nàng, giống như bươm bướm vỗ cánh, hơi ngứa, còn mang theo chút ái muội không nói nên lời.
……
Không biết vì sao, trong đầu Đỗ Phi Phi đột nhiên lần lượt xuất hiện hai cảnh tượng.
Trong sơn động u tối, một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Còn cảnh tượng trong mộng, con rắn không ngừng quấy rầy trong miệng nàng.
“Phi Phi……" Diệp Thần lại thấp giọng gọi.
“Hả…… ừ?" Nàng lắp bắp đáp lời, trong lòng cuộn trào như nước sôi.
Diệp Thần chậm rãi há miệng, sau đó cắn một cái lên má nàng. (Anh càng ngày càng ái muội )
Đỗ Phi Phi chấn kinh lùi lại phía sau nửa bước.
Thịt trên má trượt ra khỏi hàm răng của hắn.
Trên làn da còn mang theo chút ẩm ướt, là nước miếng của Diệp Thần.
Đỗ Phi Phi theo bản năng muốn nâng tay lau đi, nhưng ánh mắt vừa vặn đảo qua đôi con ngươi nhìn có vẻ ôn hòa, nhưng ngụ ý sâu sắc của Diệp Thần, tay nàng lập tức buông xuống.
Ừ, nước miếng của Diệp Thần đại nhân vô cùng cao quý. Thà rằng phơi khô, cũng tuyệt đối không thể lau khô.
Bốn phía im ắng.
Đường Tinh Tinh không biết là kinh sợ, hay là ngây ngốc, vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn một điểm bất động nào đó giữa Diệp Thần và Đỗ Phi Phi.
Diệp Thần đang cười, không một tiếng động, lại không che dấu được đắc ý trên mặt.
Đỗ Phi Phi trầm tư. Nàng trầm tư trong vấn đề nào đó rất lâu, không nói gì —
Ba người bọn họ đến tột cùng đứng ở chỗ này làm cái gì?
Kiềm chế thật lâu, rốt cục Đỗ Phi Phi cũng quyết định đem vấn đề này hỏi một cách uyển chuyển, bởi vì chân của của nàng bắt đầu mỏi rồi.
Nàng hỏi: “Chúng ta ăn cơm đi đi?"
“Ừ, canh hạt sen Tây Hồ rất ngon." Đường Tinh Tinh theo bản năng nói tiếp.
Vì thế, Đỗ Phi Phi lập tức hiểu được, thì ra vừa rồi Đường Tinh Tinh đang suy nghĩ xem cơm trưa ăn cái gì.
Diệp Thần cười tủm tỉm vuốt môi nói: “Ta vừa mới ăn rồi."
……
Đỗ Phi Phi vội vàng vuốt vuốt chỗ má bị cắn.
Tỉ mỉ, sờ xoạng cẩn thận.
Cũng may, vẫn còn nguyên vẹn, không mất miếng thịt nào.
Nàng thở ra một hơi, đưa mắt liếc nhìn lại vừa vặn chạm phải ánh mắt tràn ngập trêu tức của Diệp Thần, mặt bắt đầu nóng lên, mũi chân bắt đầu đào đào một cái hố trên mặt đất.
Đường Tinh Tinh nói: “Một khi đã như vậy, để ta xuống gặp Sở Việt trước."
Giọng nói của nàng giống như từ trên trời rơi xuống, đem Đỗ Phi Phi kéo ra khỏi sóng mắt của Diệp Thần: “Ừ, phải gặp."
Diệp Thần nói: “Hiện tại là thời gian ăn cơm."
Ánh mắt Đỗ Phi Phi sáng lên, lập tức phụ họa: “Đúng đúng đúng, là giờ ăn cơm, ăn cơm quan trọng nhất."
Diệp Thần cười nhẹ nói: “Ta muốn nói, giờ phút trong cấm địa sẽ nhiều hơn một người."
Đỗ Phi Phi nói: “Tinh Tinh vào trong, tự nhiên là nhiều thêm một người."
Diệp Thần và Đường Tinh Tinh đồng thời trừng mắt nhìn nàng.
Đỗ Phi Phi lập tức ngộ ra, nói: “À, còn có người đưa cơm."
Đường Tinh Tinh có thâm ý khác nhìn Diệp Thần, nói: “Nếu người đưa cơm không đưa cơm thì tốt rồi."
“Như vậy Sở Việt sẽ chịu đói à?" Đỗ Phi Phi nhíu mày nói.
Diệp Thần nhíu mi, “Ngươi rất quan tâm Sở Việt có đói hay không sao?"
Đỗ Phi Phi lắc đầu thở dài nói: “Ta chỉ cảm thấy bữa cơm bị lãng phí như vậy, rất đáng tiếc."
Diệp Thần đại nhân tương đối vừa lòng với đáp án này, “Một khi đã như vậy, chúng ta đi lãng phí cơm thôi."
……
Đường Tinh Tinh bất lực nghe đề tài câu chuyện càng ngày càng xa của hai người.
Vừa nghe thấy Diệp Thần nói muốn lãng phí lương thực, phản ứng đầu tiên của Đỗ Phi Phi là, “Diệp Thần đại nhân ngươi lại muốn xuống bếp sao?"
Đỗ Phi Phi dùng từ ‘lại’, khiến Đường Tinh Tinh không tự chủ được mà liếc nhìn Diệp Thần.
Diệp Thần tươi cười, “Ngươi cảm thấy ta xuống bếp là lãng phí?"
“Xuống bếp không lãng phí. Nhưng sau khi xuống bếp sẽ thành lãng phí." Đỗ Phi Phi bi thương nhớ tới bát canh cá vô duyên kia.
“Ừ, xem ra chúng ta không có cùng cách hiểu với từ lãng phí rồi."
Đỗ Phi Phi hiếu kỳ hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào mới là lãng phí?"
“Bị ngươi ăn."
……
Đỗ Phi Phi cảm thấy nếu mình có đủ dũng khí, hiện tại nên xông lên, chỉ thẳng vào mũi hắn mà mắng: được cô nãi nãi ta ăn là may mắn của ngươi. Xem đi, người như ngươi, cho dù có kho hấp bưng lên, ta cũng không cần đâu!
Nàng cảm thấy trả lời như vậy mới có khí thế, tuyệt đối có thể ngăn chặn lại kiêu ngạo của Diệp Thần, giành được ý nghĩa lịch sử oanh liệt tương đương với khởi nghĩa của Trần Thắng – Ngô Quảng*.
*Trần Thắng và Ngô Quảng là hai lãnh tụ khởi nghĩa nông dân nổi tiếng ở Trung Quốc, họ lãnh đạo cuộc khởi nghĩa nông dân có qui mô lớn nhất trong lịch sử Trung Quốc vào thời cuối nhà Tần.
Suy nghĩ thật lâu sau, nàng hít sâu một hơi nói: “Được, ta sẽ lãng phí cho ngươi xem!"
Dỗi là chuyện nhỏ, ăn cơm là chuyện lớn.
Đỗ Phi Phi chỉ luồn cúi trước cái bụng.
Tác giả :
Tô Tiếu