Tiểu Gia Nô
Chương 1
Lạc Nhật quốc có lão nhân đoán mạng thần kỳ, được gọi là thầy tướng số bói toán tài tình… Tạm thời đừng nghiên cứu vì sao khắp thiên hạ, lão nhân đoán mạng đều được gọi là thầy tướng số.
Tóm lại thần tướng số có khi ở tại dưới núi, có khi ở tại trên núi, cũng có khi ở trong khe núi, có khi ở trên đỉnh vực sâu…
Nhiễu khẩu lệnh dừng ở đây, kế tiếp, tiếp tục muốn nói là, hiện thời thiên hạ thái bình, người nào sẽ tin tưởng cái gì rút thăm đoán mạng, cũng chỉ có thiếu nữ hoài xuân cùng thiếu niên động dục mà thôi!
Haiz, haiz, đừng đánh… nói như vậy đối với nhóm thiếu nam, thiếu nữ đang đến tuổi cập kê là tốt lắm rồi.
Nói ngắn lại, nhóm thiếu nam thiếu nữ này nối liền không dứt đi đến cửa hàng của thần tướng số ở dưới núi, truy vấn thần tướng số đại nhân lúc nào mới có thể gặp được nhân duyên của bọn họ.
Thần tướng số đại nhân phi thường nghiêm túc chỉ vào đáy vực sâu nói: “Theo từ trên vực này nhảy xuống đi!"
Mọi người rống “ Sẽ ngã chết người a~!"
Thần tướng số trầm tư trả lời “Nguyên bản là sẽ ngã chết, nhưng căn cứ vào ta nhìn trộm tình yêu tiểu thuyết ngàn năm sau mà suy tính, nhảy vực là hồn, không chết người."
“Như vậy ngộ nhỡ hồn đã chết?" Mọi người lại rống.
Thần tướng số áo trắng tóc bạc, vuốt râu thở dài “Hồn đã chết liền đầu thai đến hỏi Diêm Vương nhân duyên của bản thân mình, như vậy nhanh hơn!"
Mọi người dại ra rất nhiều, cánh cửa của cửa hàng bỗng nhiên bị đá văng, vợ cả của thần tướng số tính toán tài tình hai tay chống hông xông vào.
“Các ngươi còn tại đây hỏi hắn linh tinh gì đó cho tốn công, hắn từ ba năm trước đây liền trở thành lão hồ đồ, hắn hiện tại chỉ biết nói mê sảng."
Nói xong, đem thần tướng số giống như xách con chó nhỏ, xách đi ra ngoài. “Mỗi lần thời điểm nên uống dược thì bỏ chạy, đảm đương cái gì tính toán tài tình, có rảnh không bằng tính bản thân mình còn sống tốt thêm được mấy năm nữa đi!" Nguyên bản thần tướng số đạo cốt đầy mình, giờ đây lại ngây ngô cười, bị thê tử dẫn theo đi ra ngoài.
Có lẽ thần tướng số thật là một thế hệ nổi danh, nhưng là tám mươi tuổi, hắn lại hiểu rõ thiên cơ cũng sẽ bại bởi lớn tuổi.
Mọi người rơi vào đường cùng, cũng chỉ biết hậm hực hờn dỗi trở về.
Chỉ thấy thần tướng số rời đi, bỗng nhiên quay đầu lại, nét mặt già nua đầy nếp nhăn. “Các vị nhớ kỹ a, muốn tìm nhân duyên nhanh đi nhảy vực đi!"
Núi rừng yên tĩnh đắm chìm trong ánh mặt trời dịu nhẹ, tiếng chim hót thánh thót càng làm cho khung cảnh rừng thu này thêm phần mát mẻ. Bỗng nhiên, một tràng tiếng thét chói tai từ trên không truyền xuống, đánh vỡ vẻ tĩnh lặng, thâm u của đất trời.
“Aaaaaaaaaaaaaa … cốp"
Cuối cùng, tiếng thét biến thành tiếng va chạm của cằm…
Đau quá! Đau quá đi! Mạc Đề Đề không ngừng kêu rên, chưa nói tới xương cốt trong người đã rơi rụng tan tác từ bao giờ, chỉ riêng cái ba lô to đùng trên lưng đã ép nàng tới mức không thể động đậy.
“Cái công ty xuyên qua đáng ghét kia! Đã thu tiền của người ta rồi mà sao chất lượng phục vụ lại kém như vầy"
…. ây da, bò dậy, bò dậy thôi…
Bỗng nhiên, Mạc Đề Đề phát giác có cái gì đó không đúng, xúc cảm dưới thân là… Nàng cúi đầu nhìn đống lá dưới chân mình- đây đều là những thứ bị gãy rụng do nàng va phải trong lúc ngã xuống nhưng là, bên trong đống cành lá hình như còn có thứ gì khác thì phải?!
Quả nhiên, dưới núi lá truyền ra giọng nói non nớt của trẻ con: “Người có thể đứng lên một chút được không?"
A, có người! Nàng vội vã nhảy dựng lên làm đồ đạc trong chiếc ba lô to uỳnh sau lưng bị rơi xuống đất rất nhiều nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là…nàng xuyên qua thời không đi đến cổ đại, người đầu tiên nàng nhìn đến liệu có phải không cũng giống như trong tiểu thuyết là một người đàn ông tốt, anh tuấn, nhiều tiền? Chưa kết hôn? Tốt nhất là không nên tự cao quá, biết coi trọng nàng…Nghĩ đến đây, nàng nũng nịu nói: “Công tử ~"
“Yêu quái"
Đáp lại tiếng gọi mềm mại đầy tình cảm, là một tiếng thét chói tai, cùng tiếng gào khóc thảm thiết. Mạc Đề Đề trừng mắt nhìn tiểu tử đang bò dậy từ trong đống lá. ưhm, bề ngoài trông thanh tú chỉ tiếc hơi gầy quá, đôi mắt vì bị kích động mà hoảng hốt. Đứa trẻ này cùng lắm là 10 tuổi thôi.
“Vì sao lại là một đứa trẻ con ?!" Soái ca đâu ? Mỹ nam đâu? Về căn bản là không giống những tình tiết trong tiểu thuyết mà…
“Đại tiên tha mạng!" Thiếu niên hướng về phía nàng quỳ xuống, không ngừng dập đầu lạy., tuy rằng không biết đây là yêu quái gì, nhưng là xem đối phương mặt mũi thì bầm dập lại còn phát ra ánh mắt đáng sợ; trang phục, trang sức thì kỳ quái cùng với cái túi sách khổng lồ trên lưng, khẳng định không phải con người.
Mạc Đề Đề không kiên nhẫn nhéo cổ áo hắn: “Đừng ầm ĩ nữa! Mau nói cho ta biết đây là đâu? Năm nay là năm bao nhiêu? Có hay không có soái ca nổi tiếng?
Thiếu niên vội vàng thành thật trả lời: “Nơi này là trấn Hạ Sa thuộc nước Lạc Nhật, còn soái ca….soái ca là cái gì ạ?"
“ A, ta đã quên cổ nhân các người có cách nói chuyện không giống với chúng ta. Soái ca chính là mỹ nam tử, mỹ nam tử, hiểu chưa? Phải có nhiều tiền, dáng người tốt. Tốt nhất là võ công cũng phải cao cường." Tách… Một giọt nước miếng không cẩn thận rơi xuống.
Thiếu niên đầu óc đã mê muội, nghe xong một đống sau càng thêm ngây ngẩn nhìn nàng. Chiếc áo không tay màu hồng phấn cùng chiếc quần ngắn màu lam làm lộ ra những đường cong. Rõ ràng nhìn thì thật là đồi phong bại tục thế nhưng cũng lại cực kỳ đẹp mắt. Đương nhiên, đó là phải lờ đi những vết bầm tím trên khuôn mặt của nàng. Chỉ là, rất quái dị, hắn nhìn không ra những hoa văn kỳ quái trên quần áo nàng được may như thế nào? Mẫu thân của hắn, cũng được coi như là thợ may số một số hai của trấn Hạ Sa, e rằng cũng không có khả năng này.
Nàng không kiên nhẫn, thò tay ra gõ cái đầu nhỏ của hắn một cái: “Nói mau a~, thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử của các ngươi ở nơi nào?"
Thiếu niên hoàn hồn, ngượng ngùng thu lại ánh mắt: “Người đó đã chết…". Hắn chưa từng gặp qua cổ áo ai lại mở ra lớn như vầy, làm lộ cả một khoảng da trắng mịn. Yêu quái này thực sự là rất phóng đãng.
Mạc Đề đề còn đang bận tiêu hoá tin dữ: “Cái gì?! Đã chết?!" Đáng giận a~, sao lại không đợi nàng đến mà đã chết rồi. “Vậy còn đệ nhất phú hào hay đại loại như thế thì sao,có hay không?"
“Hình như là có…"
Nàng mừng rỡ, càng thêm vội vàng truy vấn: “Hắn đẹp trai không? Võ công cao chứ? Dáng người được không?"
“Bề ngoài rất đẹp mắt, võ công rất cao, dáng người…" Thiếu niên xấu hổ không nói được nữa. Các yêu quái bây giờ đều háo sắc như vậy sao?
Mạc Đề Đề kích động đến sắp nổi điên, bỏ mặc thiếu niên, ngửa mặt tuyên thệ cùng trời cao:
“Tốt, chính là nam nhân này. Ta nhất định phải gả làm vợ của hắn!"
Thật là bậy bạ nha! Có phải những lời nói của hắn đã vô tình làm hại người khác rồi không? Thiếu niên vội vàng dè dặt nhắc nhở: “Đại tiên, vị chủ nhân cao quý này đã thành thân".
Răng …rắc…, tấm lòng thiếu nữ vừa mới được cao hứng giãi bày – nát =)))))
Nàng dùng tốc độ rất chậm, rất chậm quay đầu, nhéo nhéo thiếu niên: “Tiểu tử, mau nói xem nơi này của ngươi còn có nam tử đẹp trai, giàu có mà chưa thành thân không?"
Nhìn biểu tình dữ tợn của Mạc Đề Đề, thiếu niên khiếp sợ nuốt một ngụm nước miếng, lắc đầu: “Không, không có."
Nàng ai oán bỏ tay ra khỏi người của thiếu niên, quay ra tìm kiếm trong chiếc ba lô bự chảng của mình, sau một lúc, lôi ra được một chiếc máy liên lạc
“Alô, đây là công ty cung cấp dịch vụ xuyên qua thời không phục vụ mong ước của thiếu nữ sao? Ta muốn phàn nàn! Công ty các người tính làm cái gì vậy, sao lại quăng ta đến chỗ này… Cái gì, vì nhầm lẫn nên sớm mười lăm năm? Ta phản đối! Đến sớm như vầy, chẳng lẽ muốn ta chứng kiến quá trình trưởng thành của soái ca sao? Không được! Ta muốn đòi lại tiền. Các người phải mang ta trở về, ta muốn xuyên qua thời không một lần nữa!"
Tranh cãi hồi lâu, công ty xuyên qua rốt cục đồng ý đem nàng trở về, nhưng mặt khác cũng muốn nàng giảm bớt sức nặng của ba lô.
“Hừ, đây là cái công ty kiểu gì vậy. Ba lô của ta mới có 20 kg mà đã kêu là quá nặng"
Sau khi tắt máy, Mạc Đề Đề vuốt lại mái tóc dài, xoay người lại thì bắt gặp thiếu niên đang muốn vụng trộm bỏ chạy.
“Ê, ngươi đang làm cái gì đấy?"
“Dạ, thưa đại tiên, con là học đồ của phường dược Lan Quế, trấn Hạ Sa. Trong nhà còn có mẫu thân cùng muội muội. Xin người tha mạng!"
“Ai muốn giết ngươi!" Nàng ôm cổ hắn: “Coi như vận khí của ngươi tốt. Ngươi có biết ta là ai không?"
“Dạ, đại tiên…"
Bộp! Ót của hắn bị vỗ một cái.
“Nghe rõ đây, ta là cô gái siêu cấp xinh đẹp đến từ năm 2006. Đáng tiếc là cái niên đại rách nát của các người ngay cả một soái ca cũng không có, thật là rất đáng thương a~ Nhớ kỹ nhé! Một nam nhân tốt thì tốt nhất không nên kết hôn sớm, đừng mười mấy tuổi đã ngây ngốc thành thân. Hơn nữa, ngươi nhất định phải nỗ lực làm việc kiếm tiền. Như vậy mới có mỹ nhân như hoa như ngọc giống như ta đây xuyên qua nghìn năm đến tìm ngươi".
Mạc Đề Đề đáng thương, từ đầu đến cuối vẫn không biết mặt mũi mình đã sớm bầm dập. =)))
Nói tràng giang đại hải một hồi, nàng bày ra vẻ mặt vĩ đại, lúi húi lấy ra mấy thứ từ ba lô của mình. Đó là những tiểu thuyết tình cảm xuyên không nàng đã mang theo nhằm mục đích tham khảo sau khi xuyên qua. Đáng tiếc là quá nặng, không mang về được.
“Bởi vì lẽ đó, những tiểu thuyết này sẽ để lại cho ngươi tham khảo. Khi trở về, hãy nói cho mọi người những điều mà một người đàn ông tốt nên làm. Nào, giờ thì cười lên và nói: tiên nữ tỷ tỷ thật là lợi hại đi!"
Thiếu niên mặt đờ ra, máy móc lặp lại: “Tiên nữ tỷ tỷ thật là lợi hại…"
“Ngoan, nhất định phải nhớ kỹ phong cách tuyệt vời của tiên nữ tỷ tỷ ta đó". Bằng không, thật đúng là mất công nàng vất vả xuyên qua thời không như vậy để đến nơi này a~.
Vẫn đang nói không ngừng nghỉ, xung quanh nàng bắt đầu xuất hiện gió xoáy nhẹ, rồi càng lúc càng mạnh lên. Mạc Đề Đề biết quá trình xuyên qua sẽ bắt đầu ngay lập tức.
“Ok, vậy bye bye~"
Nàng phong tao gửi lại một nụ hôn gió, rồi cũng giống như lúc đến, biến mất trong chớp mắt như một tia sáng loé lên giữa cuồng phong.
Thiếu niên đờ đẫn nhìn những quyển sách kỳ quái trên mặt đất. Hắn run run nhặt lên một quyển sách có hình bìa là một thiếu nữ xinh đẹp mặc quần áo cổ đại.
“Đây là đồ vật yêu quái lưu lại?"
Một trận gió thu thổi tới, khiến sách vở trên mặt đất lật giở rào rào như hưởng ứng câu nói của hắn. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn trời: “Mạc Đề Đề?"
Bên trong mỗi quyển sách đều có chữ kỹ xấu xấu nhưng thừa kiêu ngạo – Mạc Đề Đề =)))
Quyển sách bên cạnh đang lấp loé cái gì đó. Hắn tò mò đi đến nhặt lên, phát hiện bên trong cuốn sách có một chiếc bông tai hoa hồng thủy tinh rực rỡ.
Đẹp quá đi! Lật sang trang khác xem thử, hắn lại càng giật mình: “Đây là sách của trời sao?" Trên đời này làm gì có sách vở nào được in ấn tinh xảo, đẹp đẽ như thế này…
Phút chốc, cả núi rừng vang vọng tiếng hét:
“Trên núi Thiên Tính có thần tiên hạ phàm a~~~"
*__*__*__*
“Tiểu thư, mỗi lần xuyên qua thời không, cô có thể không cần mang theo cái ba lô lớn như thế này được không?" Nhân viên phục vụ bất đắc dĩ nhìn cái ba lô sắp sửa so với nàng còn nặng hơn: “Mỗi lần thất bại đều do cô mang quá nhiều khiến cho đến sai niên đại"
Mạc Đề Đề nhíu mày: “Những thứ này đều là những đồ vật thiết yếu khi xuyên qua thời không. Mấy người không cần đổ trách nhiệm lên ta. Ta táng gia bại sản để trở thành vật thí nghiệm đầu tiên của các người thế này có khác gì con chuột bạch đâu. Các người không tìm cho ta một niên đại tốt, ta quyết không bỏ qua. Mau điều tra xem niên đại nào có nhiều soái ca giàu có đi".
“Đừng giục! Đừng giục nữa!" Các nhân viên sợ hãi than: “Coi như chúng tôi xin cô đó. Nếu cô còn tiếp tục mang theo đồ đac nặng nề như vầy xuyên qua thì máy móc sẽ bị hỏng mất".
“Nhưng đây đều là bảo bối a~! Những tiểu thuyết tình cảm này ta sẽ dùng để tuyên truyền sau khi đến cổ đại, mấy cuốn sách y học thì đều thiết yếu còn có một ít đồ dùng hàng ngày và một vài vật dụng để chế tạo mấy máy móc đơn giản mà thôi…" Nàng kể lể rõ ràng công dụng của từng thứ bảo bối trong túi rồi đắc ý kết luận một câu: “Vì lẽ đó, không có thứ nào có thể bỏ đi"
Thật là một cô gái ồn ào… Các nhân viên bất đắc dĩ xua tay: “Tuỳ cô vậy. Xin mời qua bên đó nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ đặt lại niên đại một lần nữa"
“Hừ!" Nàng nghếch mặt: “Các người tra nhanh hộ ta nha. Với lại cẩn thận chút,làm ơn đừng nhầm lẫn như vừa rồi nữa"
“Yên tâm đi. Cô là khách quen đầu tiên của công ty, chúng tôi sẽ khiến cô cảm thấy vừa lòng"
Nhân viên kỹ thuật tay thì đùa nghịch máy thời không, đầu thì toát mồ hôi hột, không có can đảm nói cho Mạc Đề Đề hiểu là cỗ máy này thực ra được làm tạm bợ từ những linh kiện bị vứt bỏ. Có thể mang được nàng đến cổ đại rồi quay về đã là điều đáng ngạc nhiên, quỷ mới biết nó còn kiên trì được bao lâu nữa.
Mạc Đề Đề hếch miệng ngồi một bên, thuận tiện xem lại cuốn ghi chú có một không hai của mình- bao gồm những mẩu chuyện, những trích dẫn mà nàng đã thu lượm được qua những tiểu thuyết tình cảm. Nàng năm nay 23 tuổi, ham mê lớn nhất chính là đọc tiểu thuyết tình cảm đặc biệt là tình yêu vượt thời gian. Mỗi lần đọc được truyện về các cô đang thuộc nhóm “gái ế" ở hiện đại, đùng một phát xuyên không đến cổ đại, vậy mà cũng có thể tìm được soái ca mỹ mạo, anh tuấn là lòng nàng lại sôi sục ý muốn xuyên qua. Hơn nữa, ở cái năm 2006 này, ngoài đường chỉ toàn heo đất trong khi mỹ nữ lại nhiều, một người phụ nữ muốn gả cho một người đàn ông tốt thì đúng là đã khó càng thêm khó. Với lại, nàng còn không được xếp vào hàng mỹ nữ. Theo tính toán của nàng, với sắc đẹp của bản thân cùng với bằng cấp, gia thế phổ thông như vầy, khả năng tìm được đàn ông tốt so với được cứu khi gặp nạn ở vùng biển quốc tế khéo khi còn nhỏ hơn một phần mấy chục nghìn. Bởi vậy, khi nàng biết được có một đám quái nhân khoa học nghèo túng cùng cái công ty bé tí tẹo mới nghe tên đã thấy buồn cười là: Xuyên qua thời không này, nàng ngay lập tức trở thành người đầu tiên đăng ký trở về cổ đại, còn đem tất cả tài sản của mình trợ giúp cho công tác nghiên cứu. Đáng tiếc là, những người này có vẻ không được việc cho lắm. Giống như vừa rồi ấy, rõ ràng đã nói là điều tra xong xuôi, tìm được một thời đai tập hợp rất nhiều soái ca thế mà rốt cục lại đến nhầm thời gian.
Hừ. Nàng đã quyết định rồi, ngày nào mà chưa nhìn thấy soái ca thì quyết không bỏ cuộc, quyết tâm đánh cược toàn bộ tài sản để tìm một phiếu cơm dài hạn hoàn mỹ nhất.
“Được rồi, được rồi, đã đặt ra được một niên đại tốt. lần nay hẳn là sẽ có soái ca thôi". Nhân viên phục vụ vừa cười vừa đon đả mời Mạc Đề Đề ngồi lại vào bên trong quả cầu thuỷ tinh. Riêng đối với cái ba lô bự chảng sau lưng nàng, quyết định giả bộ như không nhìn thấy.
“Ok, lần thứ hai xuyên qua thời không bắt đầu!"
**********************
“A…a…a…a…a…"
Mạc Đề Đề liên tục thét chói tai trong lúc rơi từ trên không xuống, trong lòng âm thầm nguyền rủa: cái máy thời gian chết tiệt này, không hề để ý đến sự an toàn của người dùng là sao? Mỗi lần đều từ giữa không trung ngã xuống, mấy vết bầm tím lúc nãy của nàng vẫn còn chưa tan hết đâu, thế này thì nàng phải làm cách nào để câu dẫn soái ca đây!!! Ầm ĩ hét cho đến khi sắp chạm đất, nàng bỗng nhiên phát hiện ở rừng cây phía dưới có người:
“A… a… a… cốp!"
Cuối cùng, âm lượng cao vút vẫn như cũ biến thành tiếng cằm bị va đập. Để cho đầy trời sao nhỏ biến mất xong, nàng phẩy bụi trên người rồi trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt hay nói đúng hơn là một thiếu niên đẹp trai khoảng 17, 18 tuổi.
“Những người cổ đại các người đều thích làm đệm thịt sao?" Muốn làm cũng được nhưng cho xin đi, không cần lúc nào cũng dùng ót tiếp cằm nàng có được hay không? Hại nàng thiếu chút nữa đã cắn vào lưỡi rồi.
Thiếu niên đẹp trai mặt đầy khiếp sợ nhìn nữ nhân đang đè lên mình: “Lại là cô sao? Sao cô lại tới nữa vậy?"
Cái gì? Hắn biết nàng? Người này quen nàng sao? Hay là hắn cũng xuyên qua thời không đến đây? Mạc Đề Đề không hiểu chuyện gì đang xảy ra, im lặng đánh giá hắn, chỉ thấy thiếu niên đẩy nàng ra, tự mình đứng lên. Chính là, trong khoảnh khắc đứng lên, khoé miệng của hắn hơi cử động, giống như là đang ẩn nhẫn cái gì đó.
“Cái bọc của ngươi lại nặng thêm rồi đấy, Mạc Đề Đề"
May mắn là thân thể hắn cũng không tệ, nếu không thì sẽ thực sự bị nàng va trúng, đè ép mà chết.
Gì cơ? Hắn thực sự biết nàng nha:
“Soái ca, người đã gặp ta lúc nào vậy?" Nàng hưng phấn đến mức tưởng nhảy lên nhưng mà vừa mới cử động lại bị sức nặng của ba lô giữ chặt trên mặt đất. Thức thời, nàng quyết định đầu tiên vẫn là nên cởi bỏ ba lô cái đã.
Hự, là nàng nhìn nhầm sao? Nàng nhìn thấy mặt của thiếu niên đẹp trai kia hình như hơi đỏ một chút thì phải? Ngay sau đó, hắn lại tiếp tục cúi đầu săm soi quần áo.
“Bảy năm trước, cô đã từng rơi trúng ta"
Bảy năm trước? Nàng bỗng nhiên chỉ vào hắn kêu lên: “A, ngươi chính là tiểu hài tử ta vừa gặp!"
Đối với nàng mà nói chính là chuyện của mấy giờ trước, chẳng lẽ… với hắn mà nói, đã bảy năm rồi sao?
“Ta không tên là tiểu hài tử, ta là Đỗ Hành": thiếu niên đẹp trai căm giận gào thét rồi lập tức lại trừng mắt nhìn bàn tay đang vươn ra trước mặt: “Cô đang làm cái gì đấy?"
Mạc Đề Đề mắt thì mơ màng nhìn, miệng thì chảy nước miếng: “Trời ạ, ông bà ta nói con trai sau mười tám tuổi thay đổi rất nhiều đúng là cấm có sai a~". Không thể tưởng tượng được nhóc con gầy giơ xương lúc trước sau bảy năm lại có bộ dạng tuấn mỹ đến mức này. Khuôn mặt xinh đẹp đến quá phận, kết hợp với thân hình hơi gầy yếu một chút này, thế nhưng lại mang đậm phong độ và khí chất của người trí thức:
“Ngươi thường bảo dưỡng thế nào vậy? Làn da rất đẹp nha." Thật đáng ghen tị a~ Chẳng lẽ ở cổ đại cũng có thẩm mỹ viện?
Đỗ Hành xấu hổ xoay mặt đi: “Dừng tay, cô thật không biết xấu hổ!" Động tác của nữ nhân này cũng quá lớn mật đi.
Nàng cười hắc hắc, lờ đi chuyện ăn nói sỗ sàng của mình, vẫn còn nhiều vấn đề quan trọng hơn cần phải hỏi a~.
“Nào nào, đến đây… Đầu tiên, ngươi mau nói cho tỷ tỷ xem, các ngươi hiện tại có mỹ nam tử nổi tiếng nào không?"
Lại là vấn đề này. Hắn trầm mặc mà thâm sâu đánh giá người con gái trước mặt. Trang phục, trang sức vẫn giống hệt bảy năm trước, thậm chí trên mặt vẫn còn vết bầm tím giống như trong trí nhớ của hắn, cùng với chiếc ba lô không những không bé đi mà có vẻ càng thêm khổng lồ kia. Có phải lại nhồi nhét thêm mấy thứ kỳ quái gì đó vào trong?
“Ngươi mau nói đi, có ai là thiên hạ tài tử hoặc công tử nhà giàu không?" : Mạc Đề Đề quan tâm nhất vẫn là chuyện này. Dù sao nàng cũng đã đánh cược toàn bộ tiền bạc dành dụm nhiều năm để được gả cho một người đàn ông tốt ở cổ đại a~
Đỗ Hành quay mặt ra chỗ khác, mặt hơi hồng hồng: “Có, có bốn người"
“Tốt quá! Thế tất cả đều đẹp trai, nhà giàu, chưa lập gia đình và không có hôn ước ah?"
“Có một người…"
“Thật tốt!" Nàng nhảy cẫng lên mà hoan hô: “Ta đã biết xuyên qua lần nữa là chính xác mà." Rồi quay mặt hỏi tiếp: “Hắn bao nhiêu tuổi rồi? thân hình cao lớn không? Khuôn mặt thế nào? Đang làm nghề gì?" Một loạt vấn đề được đưa ra tới tấp. Trên mặt nàng hiện ra một nụ cười xán lạn không gì sánh nổi.
“Người đó mười bảy tuổi…"
“Trời ạ. Thôi quên đi!" :Nàng không khỏi kêu rên. Vì sao lại nhỏ hơn nàng nhiều tuổi như vậy? Nàng cũng không có thói quen ăn cỏ non a~
Hắn ngạc nhiên nhìn Mạc Đề Đề vỗ ngực liên tục, một lát sau mới thấy nàng nhẹ nhàng ai oán: “Này tiểu đệ, không còn ai nữa sao? Ta không thể gả cho một người còn đang vị thành niên a". Nếu mà là trong tương lai, chuyện này sẽ lên báo mất, với lại, nàng cũng không nghĩ thiếu niên đẹp trai đó sẽ để ý đến nàng.
Khuôn mặt Đỗ Hành thay đổi. Màu hồng hồng biến mất, chuyển sang màu xanh biểu thị sự tức giận, cuối cùng là khuôn mặt vô cảm: “Vậy cô muốn loại nam nhân nào?"
“Dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể là trâu già gặm cỏ non. Mà ngươi có biết “trâu già gặm cỏ non" là ý gì không đấy? Để ta giải thích cho ngươi nhé"
“Không cần", hắn lạnh lùng xoay mặt: “E rằng ngươi phải thất vọng rồi. Niên đại này cũng không có nam nhân ngươi muốn tìm" (MM:*ca dỗi rồi, dỗi rồi*mắt lấp lánh*tung bông, tung hoa*)
Gì cơ? Nghe hắn nói thì có vẻ như hắn rất hiểu nàng. Mạc Đề Đề hoang mang nhìn hắn. Liệu hắn có phải là người hiện đại đến nằm vùng ở cổ đại hay không vậy?
“Ta đã xem những quyển sách ngươi lưu lại": Nghĩ đến những tình tiết trong tiểu thuyết, hắn lại nhịn không được “hừ" một tiếng: “Ngươi thật sự là đến từ tương lai à?" Dù khó tin nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của nàng cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
Mạc Đề Đề xua xua tay: “Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là… ngươi nói thật sao? Niên đại này thực sự không có nam nhân ta muốn à?
“Không có". Hắn trả lời như đinh đóng cột:
Khuôn mặt Mạc Đề Đề lại trở nên khó coi, nàng bắt đầu cởi ba lô và tìm kiếm. tiếp theo, cảnh tượng bảy năm trước lại được tái hiện:
“Alô, đây là công ty cung cấp dịch vụ xuyên qua thời không phục vụ mong ước thiếu nữ sao? Ta lại muốn phàn nàn. Sao các người lại đem ta đến một niên đại thiếu thốn soái ca như thế này? Cái gì? Nơi này rất nhiều soái ca? Có quỷ mới tin ngươi! Ta có nhân chứng chứng minh soái ca đã tuyệt chủng rồi đây. Thực ra cũng có một soái ca nhưng hắn còn là trẻ con a~. Ta mặc kệ, các người nhất định phải đặt lại niên đại cho ta một lần nữa!"
“Chờ một chút"
Đỗ Hành thay đổi sắc mặt, muốn ngăn lại nàng thì lại bị nàng đột nhiên ôm một cái.
Mạc Đề Đề với không được thiếu niên đã cao hơn nàng cả một cái đầu này, chỉ có thể miễn cưỡng vỗ vai hắn: “ Không cần phải bồn chồn lo nghĩ cho ta. Hãy nghiên cứu thật tốt những quyển sách ta để lại cho ngươi. Đó đều là những câu chuyện quý báu được đúc rút hướng dẫn con đường trở thành một nam nhân tốt a. Mà đúng rồi, chắc ngươi chưa thành thân đâu nhỉ?"
Nhận được sự khẳng định xong, nàng vẫn chưa ngừng lại, lại tiếp tục lôi kéo hắn, chỉ theo hướng vầng mặt trời cô tịch đang lặn:
“Đến đây đi! Ngươi xem, khung cảnh này đúng là tuyệt đẹp. Đời người ai cũng có một điều gì đó để theo đuổi, vấn đề là… theo đuổi cái gì? Đó chính là theo đuổi một người khác biệt với mọi người, một cô gái siêu cấp xinh đẹp. Ngàn vạn lần đừng nên còn trẻ mà đã hồ đồ cưới vợ giống như mấy soái ca ngu ngốc không đợi ta mà đã vội vàng thành thân ở nơi này. Đúng là không ý thức được mất đi ta là một tổn thất vô cùng lớn a~". Dù sao cũng phải đi ngay bây giờ, ai mà biết được còn có thể gặp lại thiếu niên này hay không. Nói lung tung mấy câu chắc cũng chẳng ảnh hưởng đến ai.
“Nào nào, đến đây, tỷ tỷ đưa cho ngươi một ít lễ vật. Đây là… uhm… những quyển sách quý giá này tặng cho ngươi!" Thực ra là công ty xuyên qua thời không lại muốn nàng giảm bớt tải trọng. cơ mà nàng cảm thấy để lại đống thức ăn ở chỗ này thì không ổn lắm. Với lại, so với những thứ khác thì sách nặng hơn nhiều, cũng rẻ hơn nữa: “Đây là: “Bách khoa toàn thư vật lý học", đây là: “Từ điển địa lý thế giới", đây là…" Mạc Đề Đề không có trình tự đem một đống hổ lốn những sách là sách nhét vào lòng hắn.
Đỗ Hành ngây ngốc nhìn mấy thứ nặng kinh hồn đang chễm chệ trong lòng mình, đang muốn mở miệng nói gì đó lại bị nàng cắt ngang:
“Được rồi, được rồi, ta phải đi bây giờ. Nhớ kỹ nha, ngươi nhất định phải làm một người đàn ông tốt nhất đó, còn phải tuyên truyền và phát triển những định lý về một người đàn ông tốt a~~" Nói rồi,nàng thuận tay đem một cuốn sách cực kỳ quan trọng từ trong ba lô ném cho hắn.
Một vòng gió xoáy cùng vệt sáng trắng xuất hiện, Mạc Đề Đề cùng cái ba lô bự chảng của mình lại lần nữa biến mất trước mắt hắn.
Đỗ Hành buông thõng hai tay, trong lòng có cái gì đó dường như đang vỡ vụn, ánh mắt mất mát nhìn vị trí mà mới vừa rồi vẫn còn tiếng chim sẻ huyên náo. Chỉ là, tiếng chim sẻ huyên náo kia đã biến mất rồi…
Hồi lâu, hắn xoay người nhặt lên những quyển sách Mạc Đề Đề bỏ lại lần thứ hai. Cái đầu đang cúi thở dài một tiếng: “Một người đàn ông tốt ư?"
Chịu tang phụ thân từ nhỏ, cùng mẫu thân và muội muội sống nương tựa lẫn nhau, cho đến giờ, sau rất nhiều nỗ lực học tập, y thuật của hắn cũng coi như có chút danh tiếng. Thân là một đứa trẻ mồ côi cha, không ai có thể phủ nhận sự nỗ lực của hắn. Mẫu thân muốn hắn an ổn cưới vợ sinh con không thì đi cầu chút công danh, nhưng là…hắn đối với cái cuộc sống đã tốt đẹp hơn nhiều so với trước kia này lại cảm thấy có chút mất mát. Cho dù là lập gia đình hay là nghe theo mẫu thân, nỗ lực làm rạng rỡ tổ tông cũng đều không phải là điều hắn muốn. Rốt cục, hắn nên làm sao đây?
Kể từ lúc mười tuổi gặp được Mạc Đề Đề trên núi cho đến nay, mỗi khi có tâm sự, hắn thường có thói quen một mình chạy tới nơi này để suy ngẫm. Không nghĩ tới…nàng lại xuất hiện. Vẫn là bộ dáng bá đạo như bảy năm trước hơn nữa cũng lại giống nhau, mạnh mẽ để lại cho hắn một đống sách. Trên mặt đất không xa là cuốn sách cuối cùng nàng bỏ lại, hắn chậm rãi đi qua nhặt lên: “Tập hợp các bài thuốc lưu truyền trên thế giới 5000 năm qua" Hắn mím nhẹ môi một chút sau đó nở nụ cười:
“Được rồi, vậy làm nghề y đi."
Bản thân mình không biết nên làm cái gì vậy nghe lời nàng đi, hẳn là đúng. Mạc Đề Đề quả nhiên là tiên nữ đến chỉ dẫn cho hắn.
*__*__*__*
Ở một nơi khác, “tiên nữ" Mạc Đề Đề đang giơ tay giơ chân rít gào:
“Lại thất bại nữa ta sẽ đòi bồi thường thiệt đó. Tính toán của các người rốt cục có phải đã nhầm lẫn ở chỗ nào rồi hay không?"
Nhân viên phục vụ nơm nớp lo sợ, né tránh nước miếng của nàng : “Quý cô à, đúng là chúng tôi đã tính toán được cái niên đại vừa rồi có rất nhiều soái ca mà"
“Đừng bốc phét nữa, ta đã hỏi thăm rồi. Giai đẹp thì nhiều nhưng không phải đã kết hôn thì cũng là chưa đến tuổi trưởng thành" =)))(là soái ca , có chút không đồng bộ nhưng ta thích để c kêu zai đẹp hơn, zai đẹp a~~~=))) Điều đó so với việc không có giai đẹp càng làm nàng buồn bực hơn. Giống như nói: “mắt không thấy, tâm không phiền". Chỉ được nhìn mà không được ăn chính là bắt ép con người ta quá đáng nha. Nhân viên phục vụ vừa cười vừa khẽ khàng nói: “Những người cổ đại đều tảo hôn mà. Hay là cô đi chỉnh hình, chỉnh thành bộ dáng mười sáu tuổi rồi hãy quay lại đây…ái…ái…đừng đánh"
Sau khi vận động tay chân xong, Mạc Đề Đề ra tối hậu thư:
“Cho các người cơ hội cuối cùng. Nếu lại không có mỹ nam, ta sẽ ở cổ đại khắc một tấm bia đá tiết lộ thân phận của các người, để cho các người ngay từ lúc chưa sinh ra đã bị người người truy sát!" Nếu có cơ quan liên quan biết những người này trong tương lai sẽ mở một công ty làm ăn phi pháp thế này…hắc hắc…E rằng bọn họ vừa sinh ra đã bị quản thúc chặt chẽ.
“Được rồi, được rồi, chúng tôi sợ cô rồi" (MM: e cũng sợ c rồi, điển hình của không ăn được thì đạp đổ đây mà)
Vài thành viên công ty tụ lại bàn bạc một lúc, sau đó đưa ra kết luận… công ty này không thể kinh doanh được. nếu những khách hàng tới đây đều như vầy thì chuyện sập tiệm cũng chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
“Tiểu thư, cô là khách quen đầu tiên và cũng là khách quen cuối cùng của chúng tôi"
“Cái gì? Thế nhỡ ta lại xuyên qua nhầm thì làm sao bây giờ? Ta không đồng ý!" Ngay cả phòng ở nàng cũng đã bán, tất cả đều là vì quyết tâm đến cổ đại bắt đầu một cuộc sống mới a.
“Tuy rằng công ty của chúng tôi đóng cửa nhưng chúng tôi sẽ tặng cho cô một máy kêu cứu khẩn cấp, một khi có gì đó không hài lòng, cô đều có thể tuỳ thời trở về"
Mạc Đề Đề lúc này mới miễn cưỡng chấp nhận: “Lần này nhất định phải thành công đó"
“Không thành vấn đề. Lần này, chúng tôi sẽ đưa cô đến một niên đại mà soái ca cứ gọi là chật ních, để cho tam cung lục viện của cô cũng chứa không đủ"
*__*__*__*
Chiêu thức thét chói tai của Mạc Đề Đề lại bắt đầu được thi triển: “A…a…a…a…bịch"
Lần này thì cằm không bị va đập nhưng lại suýt chút nữa bị doạ đến rơi xuống. Chật vật thét chói tai và rơi xuống sau, gặp được cũng là một gương mặt già nua với tóc dài, hoa râm. Mặc dù thoạt nhìn cũng là một cụ ông đẹp lão có cốt cách tiên đạo nhưng là…nàng đến nơi này không phải là để tìm một cụ ông đẹp lão a~
Nàng không nhịn được dậm chân kêu rên: “Không phải đâu, lần này ngay cả thiếu niên đẹp trai cũng đều không thấy a"
Ông cụ đẹp lão vuốt râu, hoà ái cười: “Cô nương, người đến hỏi nhân duyên sao?"
Nàng cảnh giác quay sang, làm sao mà hắn biết nàng đến đây tìm lão công?
“Đừng đùa chứ! Chẳng lẽ ngài chính là anh chàng Đỗ Hành đẹp trai lúc nãy? Trời ạ, đúng là tạo hoá trêu ngươi, một người đẹp trai như thế sao giờ đã biến thành bộ dáng thế này"
Chúa ơi, nàng nhất định phải giết cái công ty đáng chết kia. Chỉ trong vòng vài giờ mà đã cho nàng chứng kiến quá trình lớn lên và già đi của một soái ca. Thật sự là bị nội thương a!
Không ngờ ông cụ đẹp lão lại tiếp tục cười: “Cô nương, muốn biết nhân duyên, hãy nhảy vực đi!" =)))))
“Người đừng đùa cháu, Người bị những tiểu thuyết cháu đưa cho ám ảnh rồi sao? Trong sách thì người nhảy vực sẽ không chết nhưng là trong hiện thực sẽ rất thảm đó": Mạc Đề Đề muốn vỗ vai thể hiện sự cảm thông với ông lão, thì bỗng nhiên trong rừng cây lại có một bà cụ từ đâu chạy tới, nắm cổ tay ông lão kéo đi:
“Biết ngay là ông lại tới nơi này gạt người mà. Thật là, rõ ràng đã là lão hồ đồ rồi mà sao lại không ngoan ngoãn ở nhà chứ!" Báo hại bà mỗi ngày đều phải đi khắp nơi tìm chồng.
Bị vợ lôi đi, ông cụ đẹp lão vẫn không quên bày ra vẻ mặt nghiêm túc cùng Mạc Đề Đề nói lời tạm biệt: “ Cô nương, muốn biết nhân duyên, nhớ nhảy vực nha!"
Nàng ngây người. Hoá ra là một ông cụ đã mắc chứng lẫn của người già. Thời đại này cũng gợi cho nàng không ít hứng thú a.
“ Chỉ là… soái ca mà ta chờ rốt cục ở đâu vậy"
Nàng muốn gặp soái ca a, không thì một người qua đường giới thiệu một chút về tình hình soái ca ở niên đại này cũng được. Nếu không, nàng tới này làm quỷ gì? Hơn nữa, nếu không có ai hỗ trợ, cái ba lô siêu cấp nặng tới mấy chục cân này phải mang đi bằng cách nào đây? Nơi này hình như là núi hoang mà!
Liều mình hò hét với cái máy kêu cứu khẩn cấp nhưng lại không nhận được bất kỳ tín hiệu đáp lại nào, Mạc Đề Đề tuyệt vọng nhìn bốn phía xung quanh. Núi rừng âm u tĩnh mịch với toàn những cây cỏ xa lạ lao xao mỗi khi có gió thổi qua. Cảnh vật tuy đẹp nhưng hiện tại nàng không có tâm trạng để ngắm, nếu được, nàng muốn một người đến làm cu li cho mình hơn.
“Có ai ở đây không? Có ai ở đây không?"
Tất cả đều yên tĩnh. Nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi ông cụ đẹp lão bị lẫn, cùng bà cụ lúc nãy liệu có phải là do nàng trông gà hoá quốc hay không? Hay là thời đại này thực sự có yêu quái trong rừng? Nàng lại vô cùng hoài niệm lại hai lần trước ngã trúng Đỗ Hành. Ít nhất với sự giới thiệu của hắn, nàng không cần phải xuống núi điều tra hiện trạng của soái ca trong thiên hạ không thì, tốt xấu cũng có người cùng nàng san sẻ sức nặng của ba lô.
“Đệ đệ Đỗ Hành, ngươi ở nơi nào vậy?" Ô…ô…ô…tiên nữ tỷ tỷ rất là nhớ ngươi nha~
Giữa lùm cây bỗng có tiếng sột soạt, Mạc Đề Đề mừng rỡ bước đến: “Có phải là Đỗ Hành đệ ở đó không? Mau ra đây đi, nói cho ta hiện tại có người nào đẹp trai, giàu có, võ công cao cường, chưa thê chưa thiếp, đã trưởng thành nhưng không phải là ông cụ không?"
Sau khi nàng tuôn một tràng dài các điều kiện, tiếng xôn xao ở giữa lùm cây biến mất làm nàng không nhịn được hoài nghi, người ở sau đám cây cối kia liệu có phải hay không đã bị những lời nói của nàng doạ cho chết ngất.
“Này, Đỗ Hành, đi ra đây đi"
Nàng vẹt cành lá sang hai bên bắt gặp một đôi mắt màu vàng đang trừng nàng. Hơi thở nóng nóng gần như phả hết vào mặt nàng làm chân tay Mạc Đề Đề nhất thời mềm nhũn. Đây đây, đây đây, đây rõ ràng là một con hổ! =)))))
Lão hổ thở ra khí nóng, tò mò cúi đầu ngửi ngửi chân nàng làm nàng nhảy dựng cả lên: “Cứu tôi với………….."
Rốt cục, chẳng còn cảm giác gì về sức nặng của ba lô nữa, nàng lập tức chạy như bay, hướng theo hướng hai ông bà lão vừa đi mà chạy. Lão hổ tò mò, đang muốn đuổi theo thì một giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Hổ phách"
Lão hổ dừng bước, quay đầu lại rồi nghiêng đầu ra trước để một bàn tay to trong lùm cây vuốt ve. Đó là một thanh niên tuấn mỹ mặc quần áo sang trọng mà thanh nhã, mang vẻ trầm ổn của một người đàn ông trưởng thành. Đôi mắt đen thâm trầm nhìn chằm chằm vào bóng dáng gào khóc thảm thiết của Mạc Đề Đề.
Mạc Đề Đề a, thật không ngờ là bảy năm sau nàng lại tới nữa. Hắn im lặng khẽ cười. Lần này, hắn sẽ không lại để cho nàng biến mất một cách kỳ diệu trước mắt hắn nữa.
Tóm lại thần tướng số có khi ở tại dưới núi, có khi ở tại trên núi, cũng có khi ở trong khe núi, có khi ở trên đỉnh vực sâu…
Nhiễu khẩu lệnh dừng ở đây, kế tiếp, tiếp tục muốn nói là, hiện thời thiên hạ thái bình, người nào sẽ tin tưởng cái gì rút thăm đoán mạng, cũng chỉ có thiếu nữ hoài xuân cùng thiếu niên động dục mà thôi!
Haiz, haiz, đừng đánh… nói như vậy đối với nhóm thiếu nam, thiếu nữ đang đến tuổi cập kê là tốt lắm rồi.
Nói ngắn lại, nhóm thiếu nam thiếu nữ này nối liền không dứt đi đến cửa hàng của thần tướng số ở dưới núi, truy vấn thần tướng số đại nhân lúc nào mới có thể gặp được nhân duyên của bọn họ.
Thần tướng số đại nhân phi thường nghiêm túc chỉ vào đáy vực sâu nói: “Theo từ trên vực này nhảy xuống đi!"
Mọi người rống “ Sẽ ngã chết người a~!"
Thần tướng số trầm tư trả lời “Nguyên bản là sẽ ngã chết, nhưng căn cứ vào ta nhìn trộm tình yêu tiểu thuyết ngàn năm sau mà suy tính, nhảy vực là hồn, không chết người."
“Như vậy ngộ nhỡ hồn đã chết?" Mọi người lại rống.
Thần tướng số áo trắng tóc bạc, vuốt râu thở dài “Hồn đã chết liền đầu thai đến hỏi Diêm Vương nhân duyên của bản thân mình, như vậy nhanh hơn!"
Mọi người dại ra rất nhiều, cánh cửa của cửa hàng bỗng nhiên bị đá văng, vợ cả của thần tướng số tính toán tài tình hai tay chống hông xông vào.
“Các ngươi còn tại đây hỏi hắn linh tinh gì đó cho tốn công, hắn từ ba năm trước đây liền trở thành lão hồ đồ, hắn hiện tại chỉ biết nói mê sảng."
Nói xong, đem thần tướng số giống như xách con chó nhỏ, xách đi ra ngoài. “Mỗi lần thời điểm nên uống dược thì bỏ chạy, đảm đương cái gì tính toán tài tình, có rảnh không bằng tính bản thân mình còn sống tốt thêm được mấy năm nữa đi!" Nguyên bản thần tướng số đạo cốt đầy mình, giờ đây lại ngây ngô cười, bị thê tử dẫn theo đi ra ngoài.
Có lẽ thần tướng số thật là một thế hệ nổi danh, nhưng là tám mươi tuổi, hắn lại hiểu rõ thiên cơ cũng sẽ bại bởi lớn tuổi.
Mọi người rơi vào đường cùng, cũng chỉ biết hậm hực hờn dỗi trở về.
Chỉ thấy thần tướng số rời đi, bỗng nhiên quay đầu lại, nét mặt già nua đầy nếp nhăn. “Các vị nhớ kỹ a, muốn tìm nhân duyên nhanh đi nhảy vực đi!"
Núi rừng yên tĩnh đắm chìm trong ánh mặt trời dịu nhẹ, tiếng chim hót thánh thót càng làm cho khung cảnh rừng thu này thêm phần mát mẻ. Bỗng nhiên, một tràng tiếng thét chói tai từ trên không truyền xuống, đánh vỡ vẻ tĩnh lặng, thâm u của đất trời.
“Aaaaaaaaaaaaaa … cốp"
Cuối cùng, tiếng thét biến thành tiếng va chạm của cằm…
Đau quá! Đau quá đi! Mạc Đề Đề không ngừng kêu rên, chưa nói tới xương cốt trong người đã rơi rụng tan tác từ bao giờ, chỉ riêng cái ba lô to đùng trên lưng đã ép nàng tới mức không thể động đậy.
“Cái công ty xuyên qua đáng ghét kia! Đã thu tiền của người ta rồi mà sao chất lượng phục vụ lại kém như vầy"
…. ây da, bò dậy, bò dậy thôi…
Bỗng nhiên, Mạc Đề Đề phát giác có cái gì đó không đúng, xúc cảm dưới thân là… Nàng cúi đầu nhìn đống lá dưới chân mình- đây đều là những thứ bị gãy rụng do nàng va phải trong lúc ngã xuống nhưng là, bên trong đống cành lá hình như còn có thứ gì khác thì phải?!
Quả nhiên, dưới núi lá truyền ra giọng nói non nớt của trẻ con: “Người có thể đứng lên một chút được không?"
A, có người! Nàng vội vã nhảy dựng lên làm đồ đạc trong chiếc ba lô to uỳnh sau lưng bị rơi xuống đất rất nhiều nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là…nàng xuyên qua thời không đi đến cổ đại, người đầu tiên nàng nhìn đến liệu có phải không cũng giống như trong tiểu thuyết là một người đàn ông tốt, anh tuấn, nhiều tiền? Chưa kết hôn? Tốt nhất là không nên tự cao quá, biết coi trọng nàng…Nghĩ đến đây, nàng nũng nịu nói: “Công tử ~"
“Yêu quái"
Đáp lại tiếng gọi mềm mại đầy tình cảm, là một tiếng thét chói tai, cùng tiếng gào khóc thảm thiết. Mạc Đề Đề trừng mắt nhìn tiểu tử đang bò dậy từ trong đống lá. ưhm, bề ngoài trông thanh tú chỉ tiếc hơi gầy quá, đôi mắt vì bị kích động mà hoảng hốt. Đứa trẻ này cùng lắm là 10 tuổi thôi.
“Vì sao lại là một đứa trẻ con ?!" Soái ca đâu ? Mỹ nam đâu? Về căn bản là không giống những tình tiết trong tiểu thuyết mà…
“Đại tiên tha mạng!" Thiếu niên hướng về phía nàng quỳ xuống, không ngừng dập đầu lạy., tuy rằng không biết đây là yêu quái gì, nhưng là xem đối phương mặt mũi thì bầm dập lại còn phát ra ánh mắt đáng sợ; trang phục, trang sức thì kỳ quái cùng với cái túi sách khổng lồ trên lưng, khẳng định không phải con người.
Mạc Đề Đề không kiên nhẫn nhéo cổ áo hắn: “Đừng ầm ĩ nữa! Mau nói cho ta biết đây là đâu? Năm nay là năm bao nhiêu? Có hay không có soái ca nổi tiếng?
Thiếu niên vội vàng thành thật trả lời: “Nơi này là trấn Hạ Sa thuộc nước Lạc Nhật, còn soái ca….soái ca là cái gì ạ?"
“ A, ta đã quên cổ nhân các người có cách nói chuyện không giống với chúng ta. Soái ca chính là mỹ nam tử, mỹ nam tử, hiểu chưa? Phải có nhiều tiền, dáng người tốt. Tốt nhất là võ công cũng phải cao cường." Tách… Một giọt nước miếng không cẩn thận rơi xuống.
Thiếu niên đầu óc đã mê muội, nghe xong một đống sau càng thêm ngây ngẩn nhìn nàng. Chiếc áo không tay màu hồng phấn cùng chiếc quần ngắn màu lam làm lộ ra những đường cong. Rõ ràng nhìn thì thật là đồi phong bại tục thế nhưng cũng lại cực kỳ đẹp mắt. Đương nhiên, đó là phải lờ đi những vết bầm tím trên khuôn mặt của nàng. Chỉ là, rất quái dị, hắn nhìn không ra những hoa văn kỳ quái trên quần áo nàng được may như thế nào? Mẫu thân của hắn, cũng được coi như là thợ may số một số hai của trấn Hạ Sa, e rằng cũng không có khả năng này.
Nàng không kiên nhẫn, thò tay ra gõ cái đầu nhỏ của hắn một cái: “Nói mau a~, thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử của các ngươi ở nơi nào?"
Thiếu niên hoàn hồn, ngượng ngùng thu lại ánh mắt: “Người đó đã chết…". Hắn chưa từng gặp qua cổ áo ai lại mở ra lớn như vầy, làm lộ cả một khoảng da trắng mịn. Yêu quái này thực sự là rất phóng đãng.
Mạc Đề đề còn đang bận tiêu hoá tin dữ: “Cái gì?! Đã chết?!" Đáng giận a~, sao lại không đợi nàng đến mà đã chết rồi. “Vậy còn đệ nhất phú hào hay đại loại như thế thì sao,có hay không?"
“Hình như là có…"
Nàng mừng rỡ, càng thêm vội vàng truy vấn: “Hắn đẹp trai không? Võ công cao chứ? Dáng người được không?"
“Bề ngoài rất đẹp mắt, võ công rất cao, dáng người…" Thiếu niên xấu hổ không nói được nữa. Các yêu quái bây giờ đều háo sắc như vậy sao?
Mạc Đề Đề kích động đến sắp nổi điên, bỏ mặc thiếu niên, ngửa mặt tuyên thệ cùng trời cao:
“Tốt, chính là nam nhân này. Ta nhất định phải gả làm vợ của hắn!"
Thật là bậy bạ nha! Có phải những lời nói của hắn đã vô tình làm hại người khác rồi không? Thiếu niên vội vàng dè dặt nhắc nhở: “Đại tiên, vị chủ nhân cao quý này đã thành thân".
Răng …rắc…, tấm lòng thiếu nữ vừa mới được cao hứng giãi bày – nát =)))))
Nàng dùng tốc độ rất chậm, rất chậm quay đầu, nhéo nhéo thiếu niên: “Tiểu tử, mau nói xem nơi này của ngươi còn có nam tử đẹp trai, giàu có mà chưa thành thân không?"
Nhìn biểu tình dữ tợn của Mạc Đề Đề, thiếu niên khiếp sợ nuốt một ngụm nước miếng, lắc đầu: “Không, không có."
Nàng ai oán bỏ tay ra khỏi người của thiếu niên, quay ra tìm kiếm trong chiếc ba lô bự chảng của mình, sau một lúc, lôi ra được một chiếc máy liên lạc
“Alô, đây là công ty cung cấp dịch vụ xuyên qua thời không phục vụ mong ước của thiếu nữ sao? Ta muốn phàn nàn! Công ty các người tính làm cái gì vậy, sao lại quăng ta đến chỗ này… Cái gì, vì nhầm lẫn nên sớm mười lăm năm? Ta phản đối! Đến sớm như vầy, chẳng lẽ muốn ta chứng kiến quá trình trưởng thành của soái ca sao? Không được! Ta muốn đòi lại tiền. Các người phải mang ta trở về, ta muốn xuyên qua thời không một lần nữa!"
Tranh cãi hồi lâu, công ty xuyên qua rốt cục đồng ý đem nàng trở về, nhưng mặt khác cũng muốn nàng giảm bớt sức nặng của ba lô.
“Hừ, đây là cái công ty kiểu gì vậy. Ba lô của ta mới có 20 kg mà đã kêu là quá nặng"
Sau khi tắt máy, Mạc Đề Đề vuốt lại mái tóc dài, xoay người lại thì bắt gặp thiếu niên đang muốn vụng trộm bỏ chạy.
“Ê, ngươi đang làm cái gì đấy?"
“Dạ, thưa đại tiên, con là học đồ của phường dược Lan Quế, trấn Hạ Sa. Trong nhà còn có mẫu thân cùng muội muội. Xin người tha mạng!"
“Ai muốn giết ngươi!" Nàng ôm cổ hắn: “Coi như vận khí của ngươi tốt. Ngươi có biết ta là ai không?"
“Dạ, đại tiên…"
Bộp! Ót của hắn bị vỗ một cái.
“Nghe rõ đây, ta là cô gái siêu cấp xinh đẹp đến từ năm 2006. Đáng tiếc là cái niên đại rách nát của các người ngay cả một soái ca cũng không có, thật là rất đáng thương a~ Nhớ kỹ nhé! Một nam nhân tốt thì tốt nhất không nên kết hôn sớm, đừng mười mấy tuổi đã ngây ngốc thành thân. Hơn nữa, ngươi nhất định phải nỗ lực làm việc kiếm tiền. Như vậy mới có mỹ nhân như hoa như ngọc giống như ta đây xuyên qua nghìn năm đến tìm ngươi".
Mạc Đề Đề đáng thương, từ đầu đến cuối vẫn không biết mặt mũi mình đã sớm bầm dập. =)))
Nói tràng giang đại hải một hồi, nàng bày ra vẻ mặt vĩ đại, lúi húi lấy ra mấy thứ từ ba lô của mình. Đó là những tiểu thuyết tình cảm xuyên không nàng đã mang theo nhằm mục đích tham khảo sau khi xuyên qua. Đáng tiếc là quá nặng, không mang về được.
“Bởi vì lẽ đó, những tiểu thuyết này sẽ để lại cho ngươi tham khảo. Khi trở về, hãy nói cho mọi người những điều mà một người đàn ông tốt nên làm. Nào, giờ thì cười lên và nói: tiên nữ tỷ tỷ thật là lợi hại đi!"
Thiếu niên mặt đờ ra, máy móc lặp lại: “Tiên nữ tỷ tỷ thật là lợi hại…"
“Ngoan, nhất định phải nhớ kỹ phong cách tuyệt vời của tiên nữ tỷ tỷ ta đó". Bằng không, thật đúng là mất công nàng vất vả xuyên qua thời không như vậy để đến nơi này a~.
Vẫn đang nói không ngừng nghỉ, xung quanh nàng bắt đầu xuất hiện gió xoáy nhẹ, rồi càng lúc càng mạnh lên. Mạc Đề Đề biết quá trình xuyên qua sẽ bắt đầu ngay lập tức.
“Ok, vậy bye bye~"
Nàng phong tao gửi lại một nụ hôn gió, rồi cũng giống như lúc đến, biến mất trong chớp mắt như một tia sáng loé lên giữa cuồng phong.
Thiếu niên đờ đẫn nhìn những quyển sách kỳ quái trên mặt đất. Hắn run run nhặt lên một quyển sách có hình bìa là một thiếu nữ xinh đẹp mặc quần áo cổ đại.
“Đây là đồ vật yêu quái lưu lại?"
Một trận gió thu thổi tới, khiến sách vở trên mặt đất lật giở rào rào như hưởng ứng câu nói của hắn. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn trời: “Mạc Đề Đề?"
Bên trong mỗi quyển sách đều có chữ kỹ xấu xấu nhưng thừa kiêu ngạo – Mạc Đề Đề =)))
Quyển sách bên cạnh đang lấp loé cái gì đó. Hắn tò mò đi đến nhặt lên, phát hiện bên trong cuốn sách có một chiếc bông tai hoa hồng thủy tinh rực rỡ.
Đẹp quá đi! Lật sang trang khác xem thử, hắn lại càng giật mình: “Đây là sách của trời sao?" Trên đời này làm gì có sách vở nào được in ấn tinh xảo, đẹp đẽ như thế này…
Phút chốc, cả núi rừng vang vọng tiếng hét:
“Trên núi Thiên Tính có thần tiên hạ phàm a~~~"
*__*__*__*
“Tiểu thư, mỗi lần xuyên qua thời không, cô có thể không cần mang theo cái ba lô lớn như thế này được không?" Nhân viên phục vụ bất đắc dĩ nhìn cái ba lô sắp sửa so với nàng còn nặng hơn: “Mỗi lần thất bại đều do cô mang quá nhiều khiến cho đến sai niên đại"
Mạc Đề Đề nhíu mày: “Những thứ này đều là những đồ vật thiết yếu khi xuyên qua thời không. Mấy người không cần đổ trách nhiệm lên ta. Ta táng gia bại sản để trở thành vật thí nghiệm đầu tiên của các người thế này có khác gì con chuột bạch đâu. Các người không tìm cho ta một niên đại tốt, ta quyết không bỏ qua. Mau điều tra xem niên đại nào có nhiều soái ca giàu có đi".
“Đừng giục! Đừng giục nữa!" Các nhân viên sợ hãi than: “Coi như chúng tôi xin cô đó. Nếu cô còn tiếp tục mang theo đồ đac nặng nề như vầy xuyên qua thì máy móc sẽ bị hỏng mất".
“Nhưng đây đều là bảo bối a~! Những tiểu thuyết tình cảm này ta sẽ dùng để tuyên truyền sau khi đến cổ đại, mấy cuốn sách y học thì đều thiết yếu còn có một ít đồ dùng hàng ngày và một vài vật dụng để chế tạo mấy máy móc đơn giản mà thôi…" Nàng kể lể rõ ràng công dụng của từng thứ bảo bối trong túi rồi đắc ý kết luận một câu: “Vì lẽ đó, không có thứ nào có thể bỏ đi"
Thật là một cô gái ồn ào… Các nhân viên bất đắc dĩ xua tay: “Tuỳ cô vậy. Xin mời qua bên đó nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ đặt lại niên đại một lần nữa"
“Hừ!" Nàng nghếch mặt: “Các người tra nhanh hộ ta nha. Với lại cẩn thận chút,làm ơn đừng nhầm lẫn như vừa rồi nữa"
“Yên tâm đi. Cô là khách quen đầu tiên của công ty, chúng tôi sẽ khiến cô cảm thấy vừa lòng"
Nhân viên kỹ thuật tay thì đùa nghịch máy thời không, đầu thì toát mồ hôi hột, không có can đảm nói cho Mạc Đề Đề hiểu là cỗ máy này thực ra được làm tạm bợ từ những linh kiện bị vứt bỏ. Có thể mang được nàng đến cổ đại rồi quay về đã là điều đáng ngạc nhiên, quỷ mới biết nó còn kiên trì được bao lâu nữa.
Mạc Đề Đề hếch miệng ngồi một bên, thuận tiện xem lại cuốn ghi chú có một không hai của mình- bao gồm những mẩu chuyện, những trích dẫn mà nàng đã thu lượm được qua những tiểu thuyết tình cảm. Nàng năm nay 23 tuổi, ham mê lớn nhất chính là đọc tiểu thuyết tình cảm đặc biệt là tình yêu vượt thời gian. Mỗi lần đọc được truyện về các cô đang thuộc nhóm “gái ế" ở hiện đại, đùng một phát xuyên không đến cổ đại, vậy mà cũng có thể tìm được soái ca mỹ mạo, anh tuấn là lòng nàng lại sôi sục ý muốn xuyên qua. Hơn nữa, ở cái năm 2006 này, ngoài đường chỉ toàn heo đất trong khi mỹ nữ lại nhiều, một người phụ nữ muốn gả cho một người đàn ông tốt thì đúng là đã khó càng thêm khó. Với lại, nàng còn không được xếp vào hàng mỹ nữ. Theo tính toán của nàng, với sắc đẹp của bản thân cùng với bằng cấp, gia thế phổ thông như vầy, khả năng tìm được đàn ông tốt so với được cứu khi gặp nạn ở vùng biển quốc tế khéo khi còn nhỏ hơn một phần mấy chục nghìn. Bởi vậy, khi nàng biết được có một đám quái nhân khoa học nghèo túng cùng cái công ty bé tí tẹo mới nghe tên đã thấy buồn cười là: Xuyên qua thời không này, nàng ngay lập tức trở thành người đầu tiên đăng ký trở về cổ đại, còn đem tất cả tài sản của mình trợ giúp cho công tác nghiên cứu. Đáng tiếc là, những người này có vẻ không được việc cho lắm. Giống như vừa rồi ấy, rõ ràng đã nói là điều tra xong xuôi, tìm được một thời đai tập hợp rất nhiều soái ca thế mà rốt cục lại đến nhầm thời gian.
Hừ. Nàng đã quyết định rồi, ngày nào mà chưa nhìn thấy soái ca thì quyết không bỏ cuộc, quyết tâm đánh cược toàn bộ tài sản để tìm một phiếu cơm dài hạn hoàn mỹ nhất.
“Được rồi, được rồi, đã đặt ra được một niên đại tốt. lần nay hẳn là sẽ có soái ca thôi". Nhân viên phục vụ vừa cười vừa đon đả mời Mạc Đề Đề ngồi lại vào bên trong quả cầu thuỷ tinh. Riêng đối với cái ba lô bự chảng sau lưng nàng, quyết định giả bộ như không nhìn thấy.
“Ok, lần thứ hai xuyên qua thời không bắt đầu!"
**********************
“A…a…a…a…a…"
Mạc Đề Đề liên tục thét chói tai trong lúc rơi từ trên không xuống, trong lòng âm thầm nguyền rủa: cái máy thời gian chết tiệt này, không hề để ý đến sự an toàn của người dùng là sao? Mỗi lần đều từ giữa không trung ngã xuống, mấy vết bầm tím lúc nãy của nàng vẫn còn chưa tan hết đâu, thế này thì nàng phải làm cách nào để câu dẫn soái ca đây!!! Ầm ĩ hét cho đến khi sắp chạm đất, nàng bỗng nhiên phát hiện ở rừng cây phía dưới có người:
“A… a… a… cốp!"
Cuối cùng, âm lượng cao vút vẫn như cũ biến thành tiếng cằm bị va đập. Để cho đầy trời sao nhỏ biến mất xong, nàng phẩy bụi trên người rồi trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt hay nói đúng hơn là một thiếu niên đẹp trai khoảng 17, 18 tuổi.
“Những người cổ đại các người đều thích làm đệm thịt sao?" Muốn làm cũng được nhưng cho xin đi, không cần lúc nào cũng dùng ót tiếp cằm nàng có được hay không? Hại nàng thiếu chút nữa đã cắn vào lưỡi rồi.
Thiếu niên đẹp trai mặt đầy khiếp sợ nhìn nữ nhân đang đè lên mình: “Lại là cô sao? Sao cô lại tới nữa vậy?"
Cái gì? Hắn biết nàng? Người này quen nàng sao? Hay là hắn cũng xuyên qua thời không đến đây? Mạc Đề Đề không hiểu chuyện gì đang xảy ra, im lặng đánh giá hắn, chỉ thấy thiếu niên đẩy nàng ra, tự mình đứng lên. Chính là, trong khoảnh khắc đứng lên, khoé miệng của hắn hơi cử động, giống như là đang ẩn nhẫn cái gì đó.
“Cái bọc của ngươi lại nặng thêm rồi đấy, Mạc Đề Đề"
May mắn là thân thể hắn cũng không tệ, nếu không thì sẽ thực sự bị nàng va trúng, đè ép mà chết.
Gì cơ? Hắn thực sự biết nàng nha:
“Soái ca, người đã gặp ta lúc nào vậy?" Nàng hưng phấn đến mức tưởng nhảy lên nhưng mà vừa mới cử động lại bị sức nặng của ba lô giữ chặt trên mặt đất. Thức thời, nàng quyết định đầu tiên vẫn là nên cởi bỏ ba lô cái đã.
Hự, là nàng nhìn nhầm sao? Nàng nhìn thấy mặt của thiếu niên đẹp trai kia hình như hơi đỏ một chút thì phải? Ngay sau đó, hắn lại tiếp tục cúi đầu săm soi quần áo.
“Bảy năm trước, cô đã từng rơi trúng ta"
Bảy năm trước? Nàng bỗng nhiên chỉ vào hắn kêu lên: “A, ngươi chính là tiểu hài tử ta vừa gặp!"
Đối với nàng mà nói chính là chuyện của mấy giờ trước, chẳng lẽ… với hắn mà nói, đã bảy năm rồi sao?
“Ta không tên là tiểu hài tử, ta là Đỗ Hành": thiếu niên đẹp trai căm giận gào thét rồi lập tức lại trừng mắt nhìn bàn tay đang vươn ra trước mặt: “Cô đang làm cái gì đấy?"
Mạc Đề Đề mắt thì mơ màng nhìn, miệng thì chảy nước miếng: “Trời ạ, ông bà ta nói con trai sau mười tám tuổi thay đổi rất nhiều đúng là cấm có sai a~". Không thể tưởng tượng được nhóc con gầy giơ xương lúc trước sau bảy năm lại có bộ dạng tuấn mỹ đến mức này. Khuôn mặt xinh đẹp đến quá phận, kết hợp với thân hình hơi gầy yếu một chút này, thế nhưng lại mang đậm phong độ và khí chất của người trí thức:
“Ngươi thường bảo dưỡng thế nào vậy? Làn da rất đẹp nha." Thật đáng ghen tị a~ Chẳng lẽ ở cổ đại cũng có thẩm mỹ viện?
Đỗ Hành xấu hổ xoay mặt đi: “Dừng tay, cô thật không biết xấu hổ!" Động tác của nữ nhân này cũng quá lớn mật đi.
Nàng cười hắc hắc, lờ đi chuyện ăn nói sỗ sàng của mình, vẫn còn nhiều vấn đề quan trọng hơn cần phải hỏi a~.
“Nào nào, đến đây… Đầu tiên, ngươi mau nói cho tỷ tỷ xem, các ngươi hiện tại có mỹ nam tử nổi tiếng nào không?"
Lại là vấn đề này. Hắn trầm mặc mà thâm sâu đánh giá người con gái trước mặt. Trang phục, trang sức vẫn giống hệt bảy năm trước, thậm chí trên mặt vẫn còn vết bầm tím giống như trong trí nhớ của hắn, cùng với chiếc ba lô không những không bé đi mà có vẻ càng thêm khổng lồ kia. Có phải lại nhồi nhét thêm mấy thứ kỳ quái gì đó vào trong?
“Ngươi mau nói đi, có ai là thiên hạ tài tử hoặc công tử nhà giàu không?" : Mạc Đề Đề quan tâm nhất vẫn là chuyện này. Dù sao nàng cũng đã đánh cược toàn bộ tiền bạc dành dụm nhiều năm để được gả cho một người đàn ông tốt ở cổ đại a~
Đỗ Hành quay mặt ra chỗ khác, mặt hơi hồng hồng: “Có, có bốn người"
“Tốt quá! Thế tất cả đều đẹp trai, nhà giàu, chưa lập gia đình và không có hôn ước ah?"
“Có một người…"
“Thật tốt!" Nàng nhảy cẫng lên mà hoan hô: “Ta đã biết xuyên qua lần nữa là chính xác mà." Rồi quay mặt hỏi tiếp: “Hắn bao nhiêu tuổi rồi? thân hình cao lớn không? Khuôn mặt thế nào? Đang làm nghề gì?" Một loạt vấn đề được đưa ra tới tấp. Trên mặt nàng hiện ra một nụ cười xán lạn không gì sánh nổi.
“Người đó mười bảy tuổi…"
“Trời ạ. Thôi quên đi!" :Nàng không khỏi kêu rên. Vì sao lại nhỏ hơn nàng nhiều tuổi như vậy? Nàng cũng không có thói quen ăn cỏ non a~
Hắn ngạc nhiên nhìn Mạc Đề Đề vỗ ngực liên tục, một lát sau mới thấy nàng nhẹ nhàng ai oán: “Này tiểu đệ, không còn ai nữa sao? Ta không thể gả cho một người còn đang vị thành niên a". Nếu mà là trong tương lai, chuyện này sẽ lên báo mất, với lại, nàng cũng không nghĩ thiếu niên đẹp trai đó sẽ để ý đến nàng.
Khuôn mặt Đỗ Hành thay đổi. Màu hồng hồng biến mất, chuyển sang màu xanh biểu thị sự tức giận, cuối cùng là khuôn mặt vô cảm: “Vậy cô muốn loại nam nhân nào?"
“Dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể là trâu già gặm cỏ non. Mà ngươi có biết “trâu già gặm cỏ non" là ý gì không đấy? Để ta giải thích cho ngươi nhé"
“Không cần", hắn lạnh lùng xoay mặt: “E rằng ngươi phải thất vọng rồi. Niên đại này cũng không có nam nhân ngươi muốn tìm" (MM:*ca dỗi rồi, dỗi rồi*mắt lấp lánh*tung bông, tung hoa*)
Gì cơ? Nghe hắn nói thì có vẻ như hắn rất hiểu nàng. Mạc Đề Đề hoang mang nhìn hắn. Liệu hắn có phải là người hiện đại đến nằm vùng ở cổ đại hay không vậy?
“Ta đã xem những quyển sách ngươi lưu lại": Nghĩ đến những tình tiết trong tiểu thuyết, hắn lại nhịn không được “hừ" một tiếng: “Ngươi thật sự là đến từ tương lai à?" Dù khó tin nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của nàng cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
Mạc Đề Đề xua xua tay: “Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là… ngươi nói thật sao? Niên đại này thực sự không có nam nhân ta muốn à?
“Không có". Hắn trả lời như đinh đóng cột:
Khuôn mặt Mạc Đề Đề lại trở nên khó coi, nàng bắt đầu cởi ba lô và tìm kiếm. tiếp theo, cảnh tượng bảy năm trước lại được tái hiện:
“Alô, đây là công ty cung cấp dịch vụ xuyên qua thời không phục vụ mong ước thiếu nữ sao? Ta lại muốn phàn nàn. Sao các người lại đem ta đến một niên đại thiếu thốn soái ca như thế này? Cái gì? Nơi này rất nhiều soái ca? Có quỷ mới tin ngươi! Ta có nhân chứng chứng minh soái ca đã tuyệt chủng rồi đây. Thực ra cũng có một soái ca nhưng hắn còn là trẻ con a~. Ta mặc kệ, các người nhất định phải đặt lại niên đại cho ta một lần nữa!"
“Chờ một chút"
Đỗ Hành thay đổi sắc mặt, muốn ngăn lại nàng thì lại bị nàng đột nhiên ôm một cái.
Mạc Đề Đề với không được thiếu niên đã cao hơn nàng cả một cái đầu này, chỉ có thể miễn cưỡng vỗ vai hắn: “ Không cần phải bồn chồn lo nghĩ cho ta. Hãy nghiên cứu thật tốt những quyển sách ta để lại cho ngươi. Đó đều là những câu chuyện quý báu được đúc rút hướng dẫn con đường trở thành một nam nhân tốt a. Mà đúng rồi, chắc ngươi chưa thành thân đâu nhỉ?"
Nhận được sự khẳng định xong, nàng vẫn chưa ngừng lại, lại tiếp tục lôi kéo hắn, chỉ theo hướng vầng mặt trời cô tịch đang lặn:
“Đến đây đi! Ngươi xem, khung cảnh này đúng là tuyệt đẹp. Đời người ai cũng có một điều gì đó để theo đuổi, vấn đề là… theo đuổi cái gì? Đó chính là theo đuổi một người khác biệt với mọi người, một cô gái siêu cấp xinh đẹp. Ngàn vạn lần đừng nên còn trẻ mà đã hồ đồ cưới vợ giống như mấy soái ca ngu ngốc không đợi ta mà đã vội vàng thành thân ở nơi này. Đúng là không ý thức được mất đi ta là một tổn thất vô cùng lớn a~". Dù sao cũng phải đi ngay bây giờ, ai mà biết được còn có thể gặp lại thiếu niên này hay không. Nói lung tung mấy câu chắc cũng chẳng ảnh hưởng đến ai.
“Nào nào, đến đây, tỷ tỷ đưa cho ngươi một ít lễ vật. Đây là… uhm… những quyển sách quý giá này tặng cho ngươi!" Thực ra là công ty xuyên qua thời không lại muốn nàng giảm bớt tải trọng. cơ mà nàng cảm thấy để lại đống thức ăn ở chỗ này thì không ổn lắm. Với lại, so với những thứ khác thì sách nặng hơn nhiều, cũng rẻ hơn nữa: “Đây là: “Bách khoa toàn thư vật lý học", đây là: “Từ điển địa lý thế giới", đây là…" Mạc Đề Đề không có trình tự đem một đống hổ lốn những sách là sách nhét vào lòng hắn.
Đỗ Hành ngây ngốc nhìn mấy thứ nặng kinh hồn đang chễm chệ trong lòng mình, đang muốn mở miệng nói gì đó lại bị nàng cắt ngang:
“Được rồi, được rồi, ta phải đi bây giờ. Nhớ kỹ nha, ngươi nhất định phải làm một người đàn ông tốt nhất đó, còn phải tuyên truyền và phát triển những định lý về một người đàn ông tốt a~~" Nói rồi,nàng thuận tay đem một cuốn sách cực kỳ quan trọng từ trong ba lô ném cho hắn.
Một vòng gió xoáy cùng vệt sáng trắng xuất hiện, Mạc Đề Đề cùng cái ba lô bự chảng của mình lại lần nữa biến mất trước mắt hắn.
Đỗ Hành buông thõng hai tay, trong lòng có cái gì đó dường như đang vỡ vụn, ánh mắt mất mát nhìn vị trí mà mới vừa rồi vẫn còn tiếng chim sẻ huyên náo. Chỉ là, tiếng chim sẻ huyên náo kia đã biến mất rồi…
Hồi lâu, hắn xoay người nhặt lên những quyển sách Mạc Đề Đề bỏ lại lần thứ hai. Cái đầu đang cúi thở dài một tiếng: “Một người đàn ông tốt ư?"
Chịu tang phụ thân từ nhỏ, cùng mẫu thân và muội muội sống nương tựa lẫn nhau, cho đến giờ, sau rất nhiều nỗ lực học tập, y thuật của hắn cũng coi như có chút danh tiếng. Thân là một đứa trẻ mồ côi cha, không ai có thể phủ nhận sự nỗ lực của hắn. Mẫu thân muốn hắn an ổn cưới vợ sinh con không thì đi cầu chút công danh, nhưng là…hắn đối với cái cuộc sống đã tốt đẹp hơn nhiều so với trước kia này lại cảm thấy có chút mất mát. Cho dù là lập gia đình hay là nghe theo mẫu thân, nỗ lực làm rạng rỡ tổ tông cũng đều không phải là điều hắn muốn. Rốt cục, hắn nên làm sao đây?
Kể từ lúc mười tuổi gặp được Mạc Đề Đề trên núi cho đến nay, mỗi khi có tâm sự, hắn thường có thói quen một mình chạy tới nơi này để suy ngẫm. Không nghĩ tới…nàng lại xuất hiện. Vẫn là bộ dáng bá đạo như bảy năm trước hơn nữa cũng lại giống nhau, mạnh mẽ để lại cho hắn một đống sách. Trên mặt đất không xa là cuốn sách cuối cùng nàng bỏ lại, hắn chậm rãi đi qua nhặt lên: “Tập hợp các bài thuốc lưu truyền trên thế giới 5000 năm qua" Hắn mím nhẹ môi một chút sau đó nở nụ cười:
“Được rồi, vậy làm nghề y đi."
Bản thân mình không biết nên làm cái gì vậy nghe lời nàng đi, hẳn là đúng. Mạc Đề Đề quả nhiên là tiên nữ đến chỉ dẫn cho hắn.
*__*__*__*
Ở một nơi khác, “tiên nữ" Mạc Đề Đề đang giơ tay giơ chân rít gào:
“Lại thất bại nữa ta sẽ đòi bồi thường thiệt đó. Tính toán của các người rốt cục có phải đã nhầm lẫn ở chỗ nào rồi hay không?"
Nhân viên phục vụ nơm nớp lo sợ, né tránh nước miếng của nàng : “Quý cô à, đúng là chúng tôi đã tính toán được cái niên đại vừa rồi có rất nhiều soái ca mà"
“Đừng bốc phét nữa, ta đã hỏi thăm rồi. Giai đẹp thì nhiều nhưng không phải đã kết hôn thì cũng là chưa đến tuổi trưởng thành" =)))(là soái ca , có chút không đồng bộ nhưng ta thích để c kêu zai đẹp hơn, zai đẹp a~~~=))) Điều đó so với việc không có giai đẹp càng làm nàng buồn bực hơn. Giống như nói: “mắt không thấy, tâm không phiền". Chỉ được nhìn mà không được ăn chính là bắt ép con người ta quá đáng nha. Nhân viên phục vụ vừa cười vừa khẽ khàng nói: “Những người cổ đại đều tảo hôn mà. Hay là cô đi chỉnh hình, chỉnh thành bộ dáng mười sáu tuổi rồi hãy quay lại đây…ái…ái…đừng đánh"
Sau khi vận động tay chân xong, Mạc Đề Đề ra tối hậu thư:
“Cho các người cơ hội cuối cùng. Nếu lại không có mỹ nam, ta sẽ ở cổ đại khắc một tấm bia đá tiết lộ thân phận của các người, để cho các người ngay từ lúc chưa sinh ra đã bị người người truy sát!" Nếu có cơ quan liên quan biết những người này trong tương lai sẽ mở một công ty làm ăn phi pháp thế này…hắc hắc…E rằng bọn họ vừa sinh ra đã bị quản thúc chặt chẽ.
“Được rồi, được rồi, chúng tôi sợ cô rồi" (MM: e cũng sợ c rồi, điển hình của không ăn được thì đạp đổ đây mà)
Vài thành viên công ty tụ lại bàn bạc một lúc, sau đó đưa ra kết luận… công ty này không thể kinh doanh được. nếu những khách hàng tới đây đều như vầy thì chuyện sập tiệm cũng chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
“Tiểu thư, cô là khách quen đầu tiên và cũng là khách quen cuối cùng của chúng tôi"
“Cái gì? Thế nhỡ ta lại xuyên qua nhầm thì làm sao bây giờ? Ta không đồng ý!" Ngay cả phòng ở nàng cũng đã bán, tất cả đều là vì quyết tâm đến cổ đại bắt đầu một cuộc sống mới a.
“Tuy rằng công ty của chúng tôi đóng cửa nhưng chúng tôi sẽ tặng cho cô một máy kêu cứu khẩn cấp, một khi có gì đó không hài lòng, cô đều có thể tuỳ thời trở về"
Mạc Đề Đề lúc này mới miễn cưỡng chấp nhận: “Lần này nhất định phải thành công đó"
“Không thành vấn đề. Lần này, chúng tôi sẽ đưa cô đến một niên đại mà soái ca cứ gọi là chật ních, để cho tam cung lục viện của cô cũng chứa không đủ"
*__*__*__*
Chiêu thức thét chói tai của Mạc Đề Đề lại bắt đầu được thi triển: “A…a…a…a…bịch"
Lần này thì cằm không bị va đập nhưng lại suýt chút nữa bị doạ đến rơi xuống. Chật vật thét chói tai và rơi xuống sau, gặp được cũng là một gương mặt già nua với tóc dài, hoa râm. Mặc dù thoạt nhìn cũng là một cụ ông đẹp lão có cốt cách tiên đạo nhưng là…nàng đến nơi này không phải là để tìm một cụ ông đẹp lão a~
Nàng không nhịn được dậm chân kêu rên: “Không phải đâu, lần này ngay cả thiếu niên đẹp trai cũng đều không thấy a"
Ông cụ đẹp lão vuốt râu, hoà ái cười: “Cô nương, người đến hỏi nhân duyên sao?"
Nàng cảnh giác quay sang, làm sao mà hắn biết nàng đến đây tìm lão công?
“Đừng đùa chứ! Chẳng lẽ ngài chính là anh chàng Đỗ Hành đẹp trai lúc nãy? Trời ạ, đúng là tạo hoá trêu ngươi, một người đẹp trai như thế sao giờ đã biến thành bộ dáng thế này"
Chúa ơi, nàng nhất định phải giết cái công ty đáng chết kia. Chỉ trong vòng vài giờ mà đã cho nàng chứng kiến quá trình lớn lên và già đi của một soái ca. Thật sự là bị nội thương a!
Không ngờ ông cụ đẹp lão lại tiếp tục cười: “Cô nương, muốn biết nhân duyên, hãy nhảy vực đi!" =)))))
“Người đừng đùa cháu, Người bị những tiểu thuyết cháu đưa cho ám ảnh rồi sao? Trong sách thì người nhảy vực sẽ không chết nhưng là trong hiện thực sẽ rất thảm đó": Mạc Đề Đề muốn vỗ vai thể hiện sự cảm thông với ông lão, thì bỗng nhiên trong rừng cây lại có một bà cụ từ đâu chạy tới, nắm cổ tay ông lão kéo đi:
“Biết ngay là ông lại tới nơi này gạt người mà. Thật là, rõ ràng đã là lão hồ đồ rồi mà sao lại không ngoan ngoãn ở nhà chứ!" Báo hại bà mỗi ngày đều phải đi khắp nơi tìm chồng.
Bị vợ lôi đi, ông cụ đẹp lão vẫn không quên bày ra vẻ mặt nghiêm túc cùng Mạc Đề Đề nói lời tạm biệt: “ Cô nương, muốn biết nhân duyên, nhớ nhảy vực nha!"
Nàng ngây người. Hoá ra là một ông cụ đã mắc chứng lẫn của người già. Thời đại này cũng gợi cho nàng không ít hứng thú a.
“ Chỉ là… soái ca mà ta chờ rốt cục ở đâu vậy"
Nàng muốn gặp soái ca a, không thì một người qua đường giới thiệu một chút về tình hình soái ca ở niên đại này cũng được. Nếu không, nàng tới này làm quỷ gì? Hơn nữa, nếu không có ai hỗ trợ, cái ba lô siêu cấp nặng tới mấy chục cân này phải mang đi bằng cách nào đây? Nơi này hình như là núi hoang mà!
Liều mình hò hét với cái máy kêu cứu khẩn cấp nhưng lại không nhận được bất kỳ tín hiệu đáp lại nào, Mạc Đề Đề tuyệt vọng nhìn bốn phía xung quanh. Núi rừng âm u tĩnh mịch với toàn những cây cỏ xa lạ lao xao mỗi khi có gió thổi qua. Cảnh vật tuy đẹp nhưng hiện tại nàng không có tâm trạng để ngắm, nếu được, nàng muốn một người đến làm cu li cho mình hơn.
“Có ai ở đây không? Có ai ở đây không?"
Tất cả đều yên tĩnh. Nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi ông cụ đẹp lão bị lẫn, cùng bà cụ lúc nãy liệu có phải là do nàng trông gà hoá quốc hay không? Hay là thời đại này thực sự có yêu quái trong rừng? Nàng lại vô cùng hoài niệm lại hai lần trước ngã trúng Đỗ Hành. Ít nhất với sự giới thiệu của hắn, nàng không cần phải xuống núi điều tra hiện trạng của soái ca trong thiên hạ không thì, tốt xấu cũng có người cùng nàng san sẻ sức nặng của ba lô.
“Đệ đệ Đỗ Hành, ngươi ở nơi nào vậy?" Ô…ô…ô…tiên nữ tỷ tỷ rất là nhớ ngươi nha~
Giữa lùm cây bỗng có tiếng sột soạt, Mạc Đề Đề mừng rỡ bước đến: “Có phải là Đỗ Hành đệ ở đó không? Mau ra đây đi, nói cho ta hiện tại có người nào đẹp trai, giàu có, võ công cao cường, chưa thê chưa thiếp, đã trưởng thành nhưng không phải là ông cụ không?"
Sau khi nàng tuôn một tràng dài các điều kiện, tiếng xôn xao ở giữa lùm cây biến mất làm nàng không nhịn được hoài nghi, người ở sau đám cây cối kia liệu có phải hay không đã bị những lời nói của nàng doạ cho chết ngất.
“Này, Đỗ Hành, đi ra đây đi"
Nàng vẹt cành lá sang hai bên bắt gặp một đôi mắt màu vàng đang trừng nàng. Hơi thở nóng nóng gần như phả hết vào mặt nàng làm chân tay Mạc Đề Đề nhất thời mềm nhũn. Đây đây, đây đây, đây rõ ràng là một con hổ! =)))))
Lão hổ thở ra khí nóng, tò mò cúi đầu ngửi ngửi chân nàng làm nàng nhảy dựng cả lên: “Cứu tôi với………….."
Rốt cục, chẳng còn cảm giác gì về sức nặng của ba lô nữa, nàng lập tức chạy như bay, hướng theo hướng hai ông bà lão vừa đi mà chạy. Lão hổ tò mò, đang muốn đuổi theo thì một giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Hổ phách"
Lão hổ dừng bước, quay đầu lại rồi nghiêng đầu ra trước để một bàn tay to trong lùm cây vuốt ve. Đó là một thanh niên tuấn mỹ mặc quần áo sang trọng mà thanh nhã, mang vẻ trầm ổn của một người đàn ông trưởng thành. Đôi mắt đen thâm trầm nhìn chằm chằm vào bóng dáng gào khóc thảm thiết của Mạc Đề Đề.
Mạc Đề Đề a, thật không ngờ là bảy năm sau nàng lại tới nữa. Hắn im lặng khẽ cười. Lần này, hắn sẽ không lại để cho nàng biến mất một cách kỳ diệu trước mắt hắn nữa.
Tác giả :
Tịch Nguyệt Sa