Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài
Chương 40: Sát khí thành hình
“Ahhhhh. Con mẹ nó các ngươi… Cút… cút… đừng đuổi theo ta nữa???". Đế Nguyên Quân một mạch chạy thẳng vào sâu bên trong khu vực trung tâm nhằm cắt đuôi hai đầu chim kia. Nhưng càng chạy nhanh bao nhiêu thì cũng rất dễ dàng bị chúng đuổi tới.
Nhận thấy không thể cắt đuôi được, Đế Nguyên Quân la lớn.
“Chi chít… chi chít".
Đế Nguyên Quân chạy bạt mạng như vậy nhưng đầu chim nhỏ lại hết sức thảnh thơi, đứng ở trên lưng lão cha ó mà kêu lên rất vui vẻ. Mặc dù không phải nó đang châm chọc nhưng với kiểu dáng hồn nhiên của nó lại chỉ nghĩ về thịt mà thôi.
Thuấn di x1000!
Bị đuổi theo cho đến hiện tại đã không biết bao nhiêu lâu, chí ít cũng phải hơn một nén hương rồi. Đế Nguyên Quân lần này thuấn di đã không biết là bao nhiêu lần nhưng cứ mỗi một lần như vậy lại bị chúng phát hiện được.
“Tiểu gia ta có làm gì đắc tội các ngươi đâu… Ahhhhhhh". Vừa chạy, Đế Nguyên Quân vừa la lớn.
Vù vù!
Mỗi một lần vỗ cánh, đầu chim lớn kia lại tạo ra một đợt ba động cực kỳ mạnh mẽ, một làn gió xiết sắc bén tản mát xung quanh trông rất là dọa người. Sãi cánh rộng lớn ít nhất cũng phải gần hai mươi trượng như che đậy một phần của khu vực này.
Cho đến hiện tại, Đế Nguyên Quân chưa thể thoát ra khỏi cái bóng phía bên dưới của nó. Mặc dù nó không có chủ động tấn công nhưng cũng không thể xem thường được. Hung thú suy cho cùng cũng là một loại sinh vật có bản năng săn mồi không hề giống nhau. Tỷ như hai đầu chim này.
Mặc dù nó không toát ra khí tức của bản thân nhưng không thể qua mắt hắn được. Nếu như để cho Nhạn Bất Hoành đối diện với đầu chim lớn này thì chắc chắn chịu không nổi một cái uy áp. Chưa hết, nếu như ó mà điên cuồng nỗi loạn đi ra khỏi Nam Hoang Sơn Mạch, tiến về bất kỳ một vương triều nào đó ở xung quanh tàn sát thì chắc chắn nơi đó sẽ bị hủy diệt.
Nếu như Thánh giả không ra thì điều đó là chắc chắn. Mặc dù nó chưa đạt tới Thập cấp đỉnh phong nhưng những Tôn giả cũng khó lòng mà ngăn chặn lại được.
Điều quan trọng không phải là vì nó có thực lực cường đại, mà là khả năng huyết mạch mang lại là siêu cấp khủng bố. Nếu như so sánh với trên toàn bộ tinh cầu này thì chỉ có Long tộc mới có thể hơn thua mà thôi.
Chu Tước chi linh, mặc dù không phải là thuần huyết Chu Tước nhưng nó cũng mang một phần huyết mạch bá đạo đó. Nếu như tới lúc tiến hóa khiến cho huyết mạch phản tổ thì khả năng cao sẽ trở thành một tôn Chu Tước ngạo nghễ thế gian. Là một tôn thần thú ở trong truyền thuyết.
Mặc dù có truyền thuyết như vậy nhưng từ cổ chí kim, chưa có một dòng dõi huyết mạch nào có thể tiến hóa đến cấp bậc đó được. Và tin tức về các đại Thần Thú cũng không có nhắc đến, giống như từ thời kỳ trước nó đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Đúng hơn là nó đang ở một thế giới nào đó mà con người chưa thể đặt chân đến.
Thánh địa thần thú!
Đó là thế giới mà những thần thú kia sinh sống được truyền đi từ thời xa xưa cho đến hiện tại, nghe nói là vậy nhưng chưa một ai có thể chứng minh được điều này là chính xác.
Một lúc lâu sau!
Đế Nguyên Quân dốc hết sức chạy cũng đã gần hai canh giờ nhưng vô phương trốn được, lúc này hắn mới chịu dừng lại. khí tức trên người hắn hiện tại cũng đã hao hụt đi phân nữa, trên gương mặt cũng bắt đầu hiện lên một vài hạt mồ hôi chảy dọc xuống, hơi thở cũng bắt đầu có một chút hơi là gấp gáp.
Nhưng để cho một tên nào đó cũng có cảnh giới xấp xỉ hắn thì chắc chắn không thể chụ nổi được đến một canh giờ. Tốc độ thúc đẩy đến cực hạn khiến cho chân nguyên trong cơ thể bị bào mòn đi một cách rất nhanh chóng.
“Hừ… Các ngươi bám giai như đỉa". Đế Nguyên Quân đưa tay lên lau đi từng hạt mồ hôi rồi thầm than.
“Chi chít". Đầu chim nhỏ kia bây giờ lại vui vẻ hết mức, nó tung nhẹ cánh bay về phía Đế Nguyên Quân rồi kêu lên.
“Vì cái này phải không". Đế Nguyên Quân cắn răng rồi quát. “Ta ăn, ta ăn, ta ăn hết".
Một tay kéo lấy phần thịt còn lại đưa lên miệng rồi cắn nuốt một cách liên tục. Tốc độ ăn lúc này của hắn đã đạt đến một đẳng cấp hoàn toàn mới. Đống thịt kia ước chừng cũng phải gần bốn mươi cân nhưng trong nháy mắt bị hắn ăn hết toàn bộ.
“Ợ…..". Ngay sau khi ăn hết toàn bộ, Đế Nguyên Quân ợ lớn một cái rồi nói. “Thịt ta ăn hết rồi, các ngươi không cần đuổi theo ta nữa. Tiểu gia ta đi đây?".
Nói xong, Đế Nguyên Quân tay chắp sau lưng rồi lủng lẳng rời đi bỏ mặc hai đầu chim kia ở lại.
“Chit.. chit.. chit". Chim nhỏ ngay khi bay lại gần thì đống thịt kia lúc này đã không còn nữa mà kêu lên, không còn giọng điệu vui vẽ như trước nữa mà bây giờ nó đã xìu xuống hẳn, cặp mắt trong sáng kia bắt đầu nổi lên gợn sóng rưng rưng nước mắt như đang khóc.
“Đáng tiếc. Hahaha. Thịt đều bị ta ăn hết rồi". Vừa đi, Đế Nguyên Quân vẫn cứ ngheo ngao mà nói như muốn chọc giận hai đầu chim kia. Một phần cũng vì bị chúng truy đuổi suốt một quảng đường dài nên hơi sinh khí một chút.
Nhưng….
Xiu xiu!
Từ phía sau truyền đến một thanh âm sắc bén bay đến với một tốc độ nhanh một cách chóng mặt, ngay cả Đế Nguyên Quân chỉ có thể cảm nhận được nhưng tốc độ phản xạ lại không với suy nghĩ, ánh mắt.
Chim lớn đột nhin vung nhẹ một bên cánh liền bắn ra một cái lông vũ bay với vận tốc cực kỳ nhanh, nó như siêu việt vận tốc âm thanh không biết bao nhiêu lần. Khoảng cách mười trượng cũng chỉ trong nháy mắt đã chạm tới vị trí của Đế Nguyên Quân.
Cái lông vũ kia bay đi giống như một cái phi tiêu đã được định hướng sẵn!
Ngay khi nhận biết được, trong nháy mắt, Đế Nguyên Quân hai chân phát lực đẩy bắn cơ thể lên cao né đi rồi thoải mái giễu cợt. “Xì, muốn ám toán tiểu gia ta, ngươi còn yếu lắm".
Phúp!
Nhưng lời nói vừa dứt, đột nhiên phía sau lưng lại truyền đến một thanh âm bị đâm xuyên, phía dưới lại cảm nhận được có một thứ gì đó ấm nóng chảy ra và có cảm giác nhoi nhói.
“Ahhhh. Con mẹ nhà các ngươi, cái mông của ta…..". Đế Nguyên Quân một tay đưa ra sau rồi đột nhiên la toáng lên.
Xiu xiu!
Chưa dừng lại ở đó, chim lới lại tiếp tục vung nhẹ cánh bắn từng cái lông vũ khác hướng về phía trước.
“Hừ, một chiêu có thể dùng được hai lần hay sao?… Ta né, ta né, ta né".
Mặc dù bị cây lông vũ cắm ở sau mông chưa kịp rút ra thì nhận thấy phía trước lại truyền đến những thanh âm sắc bén khác đang lao đến với vận tốc cực kỳ nhanh.
Lúc này, Đế Nguyên Quân đã có được sự chuẩn bị nên liên tiếp tránh né đi. Nhưng….
“Ahhhh. Đau chết tiểu gia ta rồi…".
Mặc dù đã có chuẩn bị nhưng vẫn giống như trước, hắn hoàn toàn không thể tránh né được.
“Ây zô… Cái mông của ta".
“Đường đường là cưởng giả đỉnh cấp sao lại có thể yếu đuối như vậy được?". Chim lớn nhận thấy biểu hiện của Đế Nguyên Quân như vậy liền lên tiếng.
“…". Dáng vẻ đau đớn hiện rõ trên gương mặt hắn lúc này ngay lập tức biến chuyển, gương mặt dần dần trở nên băng lãnh trở lại, con ngươi dần dần chuyển qua màu đỏ sắc và không giấu diếm đi sát ý ở bên trong.
“Đúng là cái cảm giác này?".
“Cái thứ đáng sợ trong người ngươi không nên vì thế mà ngủ yên đâu".
“Ta tự hỏi, thân là Nhất Đế sao lại trở thành bộ dạng như bây giờ. Phong bế thực lực?".
“Ngươi biết rất nhiều thứ. Đến từ Hắc Ám Giới Vực sao?". Gương mặt Đế Nguyên Quân băng lãnh hết mức rồi nói. “Ta nhớ đã thanh tẩy hết toàn bộ rồi, sao giờ lại mọc đâu ra một đầu ở nơi này đây?".
Rào rào!
Rầm rầm!
Thình lình, bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên ngưng tụ lại, mật độ linh khí bỗng nhiên bạo động như bị cắt đứt khỏi linh mạch vậy. Từ trên trời cao, những đám mây trắng ngay lúc này đã hoàn toàn tán đi và thay vào đó là những cột mây đen trải dài hàng ngàn dặm bán kính thình lình hạ xuống từng đợt lôi công đánh xuống tạo thành từng vụ nổ lớn.
Khung cảnh xung quanh cũng dần dần trở sầm tối lại. Đại địa lại bắt đầu run rẩy, khu vực xung quanh vị trí Đế Nguyên Quân đang đứng vào lúc này đã xuất hiện một vài cái rãnh nứt màu đen to lớn cùng với từng tia từng sợt giống như những tia hắc lôi đang liên tục thôi phệ xung quanh với một lực hút cực kỳ kinh khủng, ngay cả ngũ cấp hung thú tiến lại gần chắc chắn bị chấn thành bột mịn.
Không gian phong bạo!
Kẽ nứt không gian!
Đạo tắc xung quanh thân thể hắn dần dần nổi lên chấn động như đang cộng hưởng với khu vực xung quanh.
Chưa hết, từ trên thân thể Đế Nguyên Quân hình như có một cỗ lục lượng nào đó kinh khủng đang dần dần được cởi bỏ ra ngoài, sát khí hắn ngưng tụ cũng dần dần được đẩy ra ngoài khiến cho thiên địa càng thêm rung lắc. Đại địa xung quanh cũng vì thế mà bị nứt vỡ tạo thành những hố tử thần sâu không thấy đáy.
Lượng sát khí kinh khủng kia không chỉ đơn thuần là tản ra ngoài mà là dần dần ngưng tụ lại thành thực thể. Một tôn trong rất giống Đế Nguyên Quân với hình nhân to lớn có chiều cao khoảng chừng mấy trăm vạn trượng mờ ảo dần dần hiện lên và không ngừng tăng trưởng, toàn thân bao bọc vởi huyết sắc và từng hắc quang tử khí dày đặc tạo thành vòng kết tinh bay lơ lửng ở xung quanh.
Ở phía trên cao, cặp mắt trừng lớn nhìn chằm chằm đầu chim lớn như chí cao bể nghễ nhìn xuống chúng sinh, gương mặt lạnh ngắn không một chút gợn sóng càng khiến người ta có một cảm giác sợ hãi sâu thẳm ở trong thân tâm.
Cùng lúc đó!
Toàn bộ vương triểu, tông môn, thánh địa ở xung quanh Nam Hoang Sơn Mạch, thậm chí cả những vực khác cũng chịu ảnh hưởng. Cái loại sát khí kinh khủng này đối với những cường giả có đỉnh cáp thực lục lại không thể không nhận biệt được. Bởi vì đó chính là sát khí của “NHẤT ĐẾ", một đỉnh cấp cường giả cực kỳ thần bí.
(Vực ở đây là bao quát Đông Vực, Nam Vực, Tây Vực,… nha)
“Lại là cái cảm giác này. Trời ơi, Nam Vực rốt cuộc đắc tội với nhân vật nào kinh khủng như vậy?".
“Thánh… Thánh cấp cường giả…".
“Đây không phải là sát khí mà con người có thể phát ra… Rốt cuộc là thứ gì?".
“…". Khắp nơi, những vị cường giả cảm nhận thấy luồng sát khí này rồi thốt lên với vẻ sợ hãi đến tột cùng…
Tử Cực Kiếm Môn!
“Hừm… Sát khí này là… Hắn sao lại tức giận như vậy". Tông chủ Tử Cực Kiếm Môn từ trong mật thất bế quan cảm nhận được liền bừng tỉnh.
“Haizzz… Không biết là chuyện gì? Chỉ sợ Nam Vực thời gian này sẽ không được yên ổn".
“…".
Chỉ một khắc sau khi đẩy ra sát khí của mình, Đế Nguyên Quân không hề hay biết được chỉ vì lần này mà làm cho Nam Vực giấy lên một đợt phong ba hết sức kinh khủng, và nhất chính là Nam Hoang Sơn Mạch, nơi khởi nguồn của sát khí này.
Sát khí thành hình, chỉ duy nhất một người có thể ngưng tụ!
Thế gian vì đó gọi là NHẤT ĐẾ!!!
Nhận thấy không thể cắt đuôi được, Đế Nguyên Quân la lớn.
“Chi chít… chi chít".
Đế Nguyên Quân chạy bạt mạng như vậy nhưng đầu chim nhỏ lại hết sức thảnh thơi, đứng ở trên lưng lão cha ó mà kêu lên rất vui vẻ. Mặc dù không phải nó đang châm chọc nhưng với kiểu dáng hồn nhiên của nó lại chỉ nghĩ về thịt mà thôi.
Thuấn di x1000!
Bị đuổi theo cho đến hiện tại đã không biết bao nhiêu lâu, chí ít cũng phải hơn một nén hương rồi. Đế Nguyên Quân lần này thuấn di đã không biết là bao nhiêu lần nhưng cứ mỗi một lần như vậy lại bị chúng phát hiện được.
“Tiểu gia ta có làm gì đắc tội các ngươi đâu… Ahhhhhhh". Vừa chạy, Đế Nguyên Quân vừa la lớn.
Vù vù!
Mỗi một lần vỗ cánh, đầu chim lớn kia lại tạo ra một đợt ba động cực kỳ mạnh mẽ, một làn gió xiết sắc bén tản mát xung quanh trông rất là dọa người. Sãi cánh rộng lớn ít nhất cũng phải gần hai mươi trượng như che đậy một phần của khu vực này.
Cho đến hiện tại, Đế Nguyên Quân chưa thể thoát ra khỏi cái bóng phía bên dưới của nó. Mặc dù nó không có chủ động tấn công nhưng cũng không thể xem thường được. Hung thú suy cho cùng cũng là một loại sinh vật có bản năng săn mồi không hề giống nhau. Tỷ như hai đầu chim này.
Mặc dù nó không toát ra khí tức của bản thân nhưng không thể qua mắt hắn được. Nếu như để cho Nhạn Bất Hoành đối diện với đầu chim lớn này thì chắc chắn chịu không nổi một cái uy áp. Chưa hết, nếu như ó mà điên cuồng nỗi loạn đi ra khỏi Nam Hoang Sơn Mạch, tiến về bất kỳ một vương triều nào đó ở xung quanh tàn sát thì chắc chắn nơi đó sẽ bị hủy diệt.
Nếu như Thánh giả không ra thì điều đó là chắc chắn. Mặc dù nó chưa đạt tới Thập cấp đỉnh phong nhưng những Tôn giả cũng khó lòng mà ngăn chặn lại được.
Điều quan trọng không phải là vì nó có thực lực cường đại, mà là khả năng huyết mạch mang lại là siêu cấp khủng bố. Nếu như so sánh với trên toàn bộ tinh cầu này thì chỉ có Long tộc mới có thể hơn thua mà thôi.
Chu Tước chi linh, mặc dù không phải là thuần huyết Chu Tước nhưng nó cũng mang một phần huyết mạch bá đạo đó. Nếu như tới lúc tiến hóa khiến cho huyết mạch phản tổ thì khả năng cao sẽ trở thành một tôn Chu Tước ngạo nghễ thế gian. Là một tôn thần thú ở trong truyền thuyết.
Mặc dù có truyền thuyết như vậy nhưng từ cổ chí kim, chưa có một dòng dõi huyết mạch nào có thể tiến hóa đến cấp bậc đó được. Và tin tức về các đại Thần Thú cũng không có nhắc đến, giống như từ thời kỳ trước nó đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Đúng hơn là nó đang ở một thế giới nào đó mà con người chưa thể đặt chân đến.
Thánh địa thần thú!
Đó là thế giới mà những thần thú kia sinh sống được truyền đi từ thời xa xưa cho đến hiện tại, nghe nói là vậy nhưng chưa một ai có thể chứng minh được điều này là chính xác.
Một lúc lâu sau!
Đế Nguyên Quân dốc hết sức chạy cũng đã gần hai canh giờ nhưng vô phương trốn được, lúc này hắn mới chịu dừng lại. khí tức trên người hắn hiện tại cũng đã hao hụt đi phân nữa, trên gương mặt cũng bắt đầu hiện lên một vài hạt mồ hôi chảy dọc xuống, hơi thở cũng bắt đầu có một chút hơi là gấp gáp.
Nhưng để cho một tên nào đó cũng có cảnh giới xấp xỉ hắn thì chắc chắn không thể chụ nổi được đến một canh giờ. Tốc độ thúc đẩy đến cực hạn khiến cho chân nguyên trong cơ thể bị bào mòn đi một cách rất nhanh chóng.
“Hừ… Các ngươi bám giai như đỉa". Đế Nguyên Quân đưa tay lên lau đi từng hạt mồ hôi rồi thầm than.
“Chi chít". Đầu chim nhỏ kia bây giờ lại vui vẻ hết mức, nó tung nhẹ cánh bay về phía Đế Nguyên Quân rồi kêu lên.
“Vì cái này phải không". Đế Nguyên Quân cắn răng rồi quát. “Ta ăn, ta ăn, ta ăn hết".
Một tay kéo lấy phần thịt còn lại đưa lên miệng rồi cắn nuốt một cách liên tục. Tốc độ ăn lúc này của hắn đã đạt đến một đẳng cấp hoàn toàn mới. Đống thịt kia ước chừng cũng phải gần bốn mươi cân nhưng trong nháy mắt bị hắn ăn hết toàn bộ.
“Ợ…..". Ngay sau khi ăn hết toàn bộ, Đế Nguyên Quân ợ lớn một cái rồi nói. “Thịt ta ăn hết rồi, các ngươi không cần đuổi theo ta nữa. Tiểu gia ta đi đây?".
Nói xong, Đế Nguyên Quân tay chắp sau lưng rồi lủng lẳng rời đi bỏ mặc hai đầu chim kia ở lại.
“Chit.. chit.. chit". Chim nhỏ ngay khi bay lại gần thì đống thịt kia lúc này đã không còn nữa mà kêu lên, không còn giọng điệu vui vẽ như trước nữa mà bây giờ nó đã xìu xuống hẳn, cặp mắt trong sáng kia bắt đầu nổi lên gợn sóng rưng rưng nước mắt như đang khóc.
“Đáng tiếc. Hahaha. Thịt đều bị ta ăn hết rồi". Vừa đi, Đế Nguyên Quân vẫn cứ ngheo ngao mà nói như muốn chọc giận hai đầu chim kia. Một phần cũng vì bị chúng truy đuổi suốt một quảng đường dài nên hơi sinh khí một chút.
Nhưng….
Xiu xiu!
Từ phía sau truyền đến một thanh âm sắc bén bay đến với một tốc độ nhanh một cách chóng mặt, ngay cả Đế Nguyên Quân chỉ có thể cảm nhận được nhưng tốc độ phản xạ lại không với suy nghĩ, ánh mắt.
Chim lớn đột nhin vung nhẹ một bên cánh liền bắn ra một cái lông vũ bay với vận tốc cực kỳ nhanh, nó như siêu việt vận tốc âm thanh không biết bao nhiêu lần. Khoảng cách mười trượng cũng chỉ trong nháy mắt đã chạm tới vị trí của Đế Nguyên Quân.
Cái lông vũ kia bay đi giống như một cái phi tiêu đã được định hướng sẵn!
Ngay khi nhận biết được, trong nháy mắt, Đế Nguyên Quân hai chân phát lực đẩy bắn cơ thể lên cao né đi rồi thoải mái giễu cợt. “Xì, muốn ám toán tiểu gia ta, ngươi còn yếu lắm".
Phúp!
Nhưng lời nói vừa dứt, đột nhiên phía sau lưng lại truyền đến một thanh âm bị đâm xuyên, phía dưới lại cảm nhận được có một thứ gì đó ấm nóng chảy ra và có cảm giác nhoi nhói.
“Ahhhh. Con mẹ nhà các ngươi, cái mông của ta…..". Đế Nguyên Quân một tay đưa ra sau rồi đột nhiên la toáng lên.
Xiu xiu!
Chưa dừng lại ở đó, chim lới lại tiếp tục vung nhẹ cánh bắn từng cái lông vũ khác hướng về phía trước.
“Hừ, một chiêu có thể dùng được hai lần hay sao?… Ta né, ta né, ta né".
Mặc dù bị cây lông vũ cắm ở sau mông chưa kịp rút ra thì nhận thấy phía trước lại truyền đến những thanh âm sắc bén khác đang lao đến với vận tốc cực kỳ nhanh.
Lúc này, Đế Nguyên Quân đã có được sự chuẩn bị nên liên tiếp tránh né đi. Nhưng….
“Ahhhh. Đau chết tiểu gia ta rồi…".
Mặc dù đã có chuẩn bị nhưng vẫn giống như trước, hắn hoàn toàn không thể tránh né được.
“Ây zô… Cái mông của ta".
“Đường đường là cưởng giả đỉnh cấp sao lại có thể yếu đuối như vậy được?". Chim lớn nhận thấy biểu hiện của Đế Nguyên Quân như vậy liền lên tiếng.
“…". Dáng vẻ đau đớn hiện rõ trên gương mặt hắn lúc này ngay lập tức biến chuyển, gương mặt dần dần trở nên băng lãnh trở lại, con ngươi dần dần chuyển qua màu đỏ sắc và không giấu diếm đi sát ý ở bên trong.
“Đúng là cái cảm giác này?".
“Cái thứ đáng sợ trong người ngươi không nên vì thế mà ngủ yên đâu".
“Ta tự hỏi, thân là Nhất Đế sao lại trở thành bộ dạng như bây giờ. Phong bế thực lực?".
“Ngươi biết rất nhiều thứ. Đến từ Hắc Ám Giới Vực sao?". Gương mặt Đế Nguyên Quân băng lãnh hết mức rồi nói. “Ta nhớ đã thanh tẩy hết toàn bộ rồi, sao giờ lại mọc đâu ra một đầu ở nơi này đây?".
Rào rào!
Rầm rầm!
Thình lình, bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên ngưng tụ lại, mật độ linh khí bỗng nhiên bạo động như bị cắt đứt khỏi linh mạch vậy. Từ trên trời cao, những đám mây trắng ngay lúc này đã hoàn toàn tán đi và thay vào đó là những cột mây đen trải dài hàng ngàn dặm bán kính thình lình hạ xuống từng đợt lôi công đánh xuống tạo thành từng vụ nổ lớn.
Khung cảnh xung quanh cũng dần dần trở sầm tối lại. Đại địa lại bắt đầu run rẩy, khu vực xung quanh vị trí Đế Nguyên Quân đang đứng vào lúc này đã xuất hiện một vài cái rãnh nứt màu đen to lớn cùng với từng tia từng sợt giống như những tia hắc lôi đang liên tục thôi phệ xung quanh với một lực hút cực kỳ kinh khủng, ngay cả ngũ cấp hung thú tiến lại gần chắc chắn bị chấn thành bột mịn.
Không gian phong bạo!
Kẽ nứt không gian!
Đạo tắc xung quanh thân thể hắn dần dần nổi lên chấn động như đang cộng hưởng với khu vực xung quanh.
Chưa hết, từ trên thân thể Đế Nguyên Quân hình như có một cỗ lục lượng nào đó kinh khủng đang dần dần được cởi bỏ ra ngoài, sát khí hắn ngưng tụ cũng dần dần được đẩy ra ngoài khiến cho thiên địa càng thêm rung lắc. Đại địa xung quanh cũng vì thế mà bị nứt vỡ tạo thành những hố tử thần sâu không thấy đáy.
Lượng sát khí kinh khủng kia không chỉ đơn thuần là tản ra ngoài mà là dần dần ngưng tụ lại thành thực thể. Một tôn trong rất giống Đế Nguyên Quân với hình nhân to lớn có chiều cao khoảng chừng mấy trăm vạn trượng mờ ảo dần dần hiện lên và không ngừng tăng trưởng, toàn thân bao bọc vởi huyết sắc và từng hắc quang tử khí dày đặc tạo thành vòng kết tinh bay lơ lửng ở xung quanh.
Ở phía trên cao, cặp mắt trừng lớn nhìn chằm chằm đầu chim lớn như chí cao bể nghễ nhìn xuống chúng sinh, gương mặt lạnh ngắn không một chút gợn sóng càng khiến người ta có một cảm giác sợ hãi sâu thẳm ở trong thân tâm.
Cùng lúc đó!
Toàn bộ vương triểu, tông môn, thánh địa ở xung quanh Nam Hoang Sơn Mạch, thậm chí cả những vực khác cũng chịu ảnh hưởng. Cái loại sát khí kinh khủng này đối với những cường giả có đỉnh cáp thực lục lại không thể không nhận biệt được. Bởi vì đó chính là sát khí của “NHẤT ĐẾ", một đỉnh cấp cường giả cực kỳ thần bí.
(Vực ở đây là bao quát Đông Vực, Nam Vực, Tây Vực,… nha)
“Lại là cái cảm giác này. Trời ơi, Nam Vực rốt cuộc đắc tội với nhân vật nào kinh khủng như vậy?".
“Thánh… Thánh cấp cường giả…".
“Đây không phải là sát khí mà con người có thể phát ra… Rốt cuộc là thứ gì?".
“…". Khắp nơi, những vị cường giả cảm nhận thấy luồng sát khí này rồi thốt lên với vẻ sợ hãi đến tột cùng…
Tử Cực Kiếm Môn!
“Hừm… Sát khí này là… Hắn sao lại tức giận như vậy". Tông chủ Tử Cực Kiếm Môn từ trong mật thất bế quan cảm nhận được liền bừng tỉnh.
“Haizzz… Không biết là chuyện gì? Chỉ sợ Nam Vực thời gian này sẽ không được yên ổn".
“…".
Chỉ một khắc sau khi đẩy ra sát khí của mình, Đế Nguyên Quân không hề hay biết được chỉ vì lần này mà làm cho Nam Vực giấy lên một đợt phong ba hết sức kinh khủng, và nhất chính là Nam Hoang Sơn Mạch, nơi khởi nguồn của sát khí này.
Sát khí thành hình, chỉ duy nhất một người có thể ngưng tụ!
Thế gian vì đó gọi là NHẤT ĐẾ!!!
Tác giả :
Tiểu Gia Gia