Tiểu Dương Mị Mị
Chương 7
☆ Mỹ thiếu niên chơi trò mất tích
Tim đập thật nhanh! Hô hấp khó khăn! Vệ Văn cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, mình nhất định khẳng định sẽ chết!
Tạ Khôn hôn Vệ Văn đến đầu óc choáng váng, cũng không có tiếp tục hành vi cầm thú gì, rất dịu dàng sờ sờ đầu cậu: “Xem ra thể chất này của em là trời sinh, anh không ép em chạy bộ, sau khi ăn cơm đi bộ cùng em nhiều một chút."
Vẻ mặt Vệ Văn mờ mịt gật gật đầu, không có tinh lực để xoắn xuýt xem mình có thể cùng chủ nuôi yêu nhau hay không, cứ như vậy mơ mơ màng màng tiếp nhận tất cả cử chỉ thân thiết của Tạ Khôn.
Trên thực tế, cậu chỉ có chút khó hiểu về danh từ “Yêu nhau" này, còn về phần lời nói cử chỉ của Tạ Khôn, cậu một chút cũng không bài xích, thế cho nên lúc Tạ Khôn đứng lên trong lòng lại xuất hiện cảm giác trống rỗng khác thường, ngẩng đầu lưu luyến không rời nhìn anh.
Đối với loại ánh mắt này của cậu, Tạ Khôn có ảo giác nghe được mình nuốt nước miếng sau đó nổ “Rầm" một tiếng, dùng ý chí kiên định ngây thơ hôn lên trán cậu một cái.
Thật ra anh vô cùng không muốn ngây thơ chút nào!
Hôm nay lúc Vệ Văn lên lớp bổ túc vẫn ở trong trạng thái tinh thần hoảng hốt, luôn cảm thấy trong đôi mắt sâu không thấy đáy của Tạ Khôn có một luồng lốc xoáy không ngừng phóng đại, lúc cầm ly uống nước lại nghĩ đến cảm giác khi môi Tạ Khôn chạm vào, đầu lưỡi còn tê tê..
A a a! Rõ ràng người không ở trước mặt, vì sao lại không thở được!
Mỗ nam sinh cùng đi học bên cạnh thường thường liếc mắt nhìn cậu một cái, vụng trộm nuốt nuốt nước miếng.
Nữ sinh nào đó bên kia kinh ngạc sáp lại: “Vệ Văn, sao mặt cậu hồng như vậy?"
“A?" Vệ Văn chớp chớp mắt, hậu tri hậu giác mà sờ sờ, “Có lẽ…có lẽ có chút sốt…"
“Có nghiêm trọng không? Hay là cậu đi bệnh viện xem, người nhà cậu đâu? Có muốn gọi điện thoại cho bọn họ không?"
Vệ Văn cuối cùng cũng nhớ tới ba mẹ đến, vừa tan lớp liền gọi điện thoại cho mẹ, sở dĩ không có gọi cho ba, là bởi vì ba có thù với anh đẹp trai con người, cậu vô thức luôn hướng về Tạ Khôn.
Mẹ Vệ nhận được điện thoại rất kinh ngạc: “Con trai! Sao lại gọi điện thoại cho mẹ rồi?"
Vệ Văn ấp a ấp úng nói: “Mẹ, con có thể cùng Tạ Khôn yêu nhau không?"
Bên kia tạm dừng một chút, tiếp theo truyền đến âm thanh cao quảng tám của mẹ Vệ: “Tạ Khôn?!"
Vẻ mặt Vệ Văn đầy tuyệt vọng: xong rồi xong rồi, xem ra là không thể…
Mẹ Vệ tiếp tục tăng cao âm lượng: “Chính là anh đẹp trai mà con nói sao?"
“… Mẹ mẹ… Nhã nhặn chút.."
“Con trai! Mau đưa ảnh chụp cho mẹ xem! Trí nhớ con bị chó dữ ăn sao!"
“…Vậy cuối cùng con có thể cùng anh ấy yêu nhau không?"
“Xem ảnh chụp trước rồi nói sau! Chọn tấm đẹp trai nhất gởi qua đây!"
“…Dạ."
Vệ Văn tắt điện thoại, mở album ảnh ra xoắn xuýt nửa ngày, cảm thấy tấm nào cũng đặc biệt đẹp trai, chứng sợ lựa chọn thật sự là rất phiền toái, dứt khoát gởi toàn bộ qua.
Không qua bao lâu, mẹ gọi điện thoại lại đây, giọng nói đặc biệt kích động: “Đẹp trai như vậy! Không thể tiện nghi người khác! Con trai, con mau cùng cậu ta yêu nhau!"
Vệ Văn kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Thật sự có thể ạ?"
“Mẹ nói có thể là có thể!"
“Vậy ba thì?"
“Ông ấy nhất định không đồng ý, đừng quản ba con!"
“Dạ!"
Tắt điện thoại, Vệ Văn cầm di động cười ngây ngô nửa ngày, sau đó nhắn một tin nhắn cho Tạ Khôn: Khôn Khôn, em đồng ý cùng anh yêu nhau!
Tạ Khôn nhìn thấy tin nhắn, một tiễn trúng tim, hận không thể lập tức bay trở về nghe chính miệng cậu gọi một tiếng Khôn Khôn, sau đó sẽ đem người như vậy như vậy như vậy như vậy, chỉ là não bổ một chút mà thiết hút nữa mất máu mà chết, nhưng mà suy xét đến tuổi tác đối phương cùng thời gian hai bên ở chung, quyết định vẫn là nhịn nhịn.
Ngẫm lại cũng là vô cùng vất vả.
Tạ Khôn không thể không tiếc nuối trả lời: đêm nay có việc không thể trở về sớm, ngày mai mang em ra ngoài chời.
Vệ Văn nhận được tin nhắn, vô cùng vui vẻ quyết định: buổi tối đi siêu thị mua đồ, buổi sáng ngày mai nấu một nồi cháo dinh dưỡng đặc biệt cho Khôn Khôn!
Tạ Khôn bên kia vừa cất di động, xoay người lại liền nhìn thấy Trịnh Nghĩa Minh đứng ở phía sau anh cách đó không xa hút thuốc, vội vàng nhìn hắn gật gật đầu: “Trịnh ca."
Trịnh Nghĩa Minh cười cười: “Tâm trạng không tệ? Đang yêu?"
“Trịnh ca nói đùa."
“Có người thích hợp cũng không nên bỏ qua." Trịnh Nghĩa Minh xoay người, “Thời gian tới rồi, chúng ta đi thôi."
Tạ Khôn đáp lời, cùng vài người khác đi theo hắn tới chỗ đậu ô tô.
Vào ghế lô không bao lâu, Trịnh Nghĩa Minh nhìn một đàn em ra hiệu, rất nhanh liền có người mang theo vài nam nữ trẻ tuổi yêu diễm xinh đẹp đi đến.
Sắc mặt Tạ Khôn lạnh nhạt, chỉ là đáy mắt âm u không dễ phát hiện.
Trịnh Nghĩa Minh hất hất đầu: “Đều là anh em, đừng câu nệ, chọn thứ mình thích."
Vài người ha ha cười rộ lên, đều ôm người vào trong ngực.
Trịnh Nghĩa Minh xoay chuyển ánh mắt, rơi xuống trên người Tạ Khôn, cười nói: “Làm sao vậy? Không có hợp khẩu vị cậu?"
Tạ Khôn cong khóe môi, lắc một điếu thuốc đưa qua: “Không có hứng thú."
“Bình thường cũng không thấy cậu tốt với ai, nói với Trịnh ca, thích cái dạng gì, Trịnh ca tìm cho cậu."
Tạ Khôn lắc lắc đầu: “Không cần, cám ơn Trịnh ca."
Trịnh Nghĩa Minh yên lặng trong chốc lát, giống như đùa nói: “Tính tình này của cậu mà đi làm quan, chúng tôi cũng không thể công phá nha! Tìm không ra nhược điểm mà, ha ha!"
Tạ Khôn cười rộ lên: “Không đi làm quan thật là đáng tiếc."
Trịnh Nghĩa Minh liếc mắt nhìn anh một cái: “Gặp dịp thì chơi mà thôi, yêu cầu cao như vậy làm cái gì? Nơi này thực sự không có người nhìn thuận mắt?"
Tạ Khôn cười lắc đầu.
“Thế nào? Ngại những người này quá đẹp? Vậy Trịnh ca lại gọi hai người thanh thuần đến đây. Dù sao mọi người đều đang chơi đùa, cậu ngồi một mình cũng không tốt."
Tạ Khôn còn muốn từ chối, Trịnh Nghĩa Minh đã dặn dò xuống.
Rất nhanh lại tiến vào một nam một nữ, giống như học sinh, không trang điểm, nhìn qua sạch sẽ.
Tạ Khôn cảm thấy đau đầu.
Trịnh Nghĩa Minh lại không muống buông tha anh: “Gọi vài người cho cậu vui lòng, gọi người nào cậu từ chối người đó, có phải không cho Trịnh ca mặt mũi hay không?"
Tạ Khôn nhẹ nhàng cười: “Trịnh ca cũng không phải không biết, làm bộ thanh thuần cũng ở chốn này, có thể sạch chỗ nào."
Một nam một nữ vừa tiến vào sắc mặt lập tức cứng ngắc.
Trịnh Nghĩa Minh cười ha ha: “Chơi đùa mà thôi, xem như thả lỏng thả lỏng."
Tạ Khôn càng đau đầu hơn, hạ mắt yên lặng một lát, tiến đến bên tai hắn nói: “Trịnh ca, không nói gạt anh, tôi đối với chuyện sinh lý này có chút chán ghét, bởi vì…"
“Nguyên nhân vì sao?"
Tạ Khôn ngã người tựa vào sofa, vẻ mặt đầy thương cảm: “Tôi bị HIV."
Khóe mắt Trịnh Nghĩa Minh giật một chút, thẳng tắp nhìn chằm chằm anh vài giây mới mở miệng: “Sao chưa từng nghe cậu nói, cậu giữ mình trong sạch như vậy, sao lại?"
“Ba tôi tuổi trẻ ở bên ngoài tìm phụ nữ mà nhiễm, truyền cho mẹ tôi, lại truyền cho tôi."
Ba mẹ, thực xin lỗi, oan ức hai người một chút.
“Ồ… cái này, hình như không phát bệnh sẽ sống vài thập niên không thành vấn đề."
Tạ Khôn thở dài: “Ừ."
Trịnh Nghĩa Minh cười: “Không phải cậu đang lừa gạt tôi chứ?"
“Lừa ai cũng sẽ không lừa Trịnh ca, nếu không tôi đem sổ khám bệnh đến đây?"
“Nói chơi." Trịnh Nghĩa Minh cười vỗ vỗ trên vai anh, xem như thả cho anh một con ngựa.
Trên đường trở về Tạ Khôn gọi điện thoại cho một người bạn: “Tôi cần một phần bệnh án chuẩn đoán HIV."
Nói chuyện vài câu rồi ngắt máy sau đó nhìn nhìn thời gian, có lẽ Vệ Văn còn chưa ngủ, liền gọi điện thoại trở về, nhưng nửa ngày không có người nghe.
Tạ Khôn nghĩ nghĩ, đoán Vệ Văn đang gõ chữ, cũng không gọi nữa, chỉ là thoáng tăng tốc độ.
Hôm nay nhận được tin thổ lộ của Vệ Văn, Tạ Khôn nhanh chóng chạy trở về, nhưng mà về nhà mở cửa ra lại phát hiện bên trong tối đen, một chút âm thanh cũng không có.
Tạ Khôn đột nhiên cảm thấy không tốt lắm.
Buổi tối cho dù Vệ Văn ngủ cũng sẽ để một ngọn đèn cho mình, tình huống bây giờ có chỉ có thể nói cậu không ở nhà.
Nhưng một tiểu trạch nam hơn nửa đêm không ở nhà còn có thể đi chỗ nào!
Tạ Khôn giày cũng không đổi, trực tiếp vọt vào nhà, đem từng góc trong nhà tìm một lần, càng tìm càng nhanh, càng tìm càng căng thẳng.
Người đâu?!!!
Tạ Khôn lập tức gọi điện thoại cho cậu, nhưng liên tục gọi bốn năm lần cũng không có người nghe.
Tạ Khôn vô cùng lo lắng ra cửa, chạy đến phòng an ninh xem camera, nhưng xem một lần, căn bản là không có hình ảnh Vệ Văn trở về.
Vừa tỏ tình xong liền không thấy bóng dáng, Tạ Khôn hận không thể đem người xách ra đánh một trận.
Bảo an thấy sắc mặt anh không tốt lắm, nhắc nhở nói: “Camera tiểu khu cũng có góc chết, hay là ngài trở về tìm xem?"
Mất tích thời gian ngắn như vậy, báo nguy cũng sẽ không xử lý, huống chi thân phận hiện tại của anh, báo nguy cũng rất phiền toái.
Tạ Khôn đứng ở bên ngoài phòng an ninh bình tĩnh một chút, xoay người lại đi lên lầu, vừa đi vừa gọi điện thoại.
Bỗng nhiên, tiếng chuông di động độc đáo của Vệ Văn vang lên cách đó không xa.
Tạ Khôn kinh hỉ, xoay người chạy về nơi phát ra âm thành, càng chạy càng tới gần tiểu khu bên cạnh, cuối cùng phát hiện tiếng chuông truyền đến từ bên kia bức tường, hơn nữa vị trí trước sau chưa từng thay đổi.
Bất chấp nghi hoặc, Tạ Khôn đạp chânm, nhanh chóng nhảy qua tường, mượn ánh đèn đường nhìn thấy trên mặt một đống hỗn độn, trong lòng bất thình lình “Lộp bộp" một tiếng.
Di động Vệ Văn đang nằm trên mặt đất lóe sáng, bên cạnh là túi mua sắm của siêu thị, tất cả những thứ bên trong đều rơi cả ra.
Vệ Văn không thấy bóng dáng.
Tạ Khôn cầm di động Vệ Văn, thở sâu làm cho mình bình tĩnh một chút, sau đó lái xe ra tiểu khu, tìm vòng quanh khu gần đó, quyết định nếu trời sáng vẫn tìm không thấy người phải đi báo nguy.
Tạ Khôn bôn ba thật lâu, tinh bì lực tẫn trở lại tiểu khu, đứng ở dưới lầu lầu ngẩng đầu nhìn xem, không ngoài dự đoán nhìn thấy cửa sổ tối đen.
Vào thang máy lên lầu, Tạ Khôn từ từ nhắm hai mắt xoa xoa đầu đau đớn, vừa bước ra thang máy được hai bước, dưới chân vấp một cái, tiếp theo là tiếng chìa khóa rơi xuống đất.
Tạ Khôn sửng sờ một chút, giơ tay ấn công tắc trên tường, đèn hành lang sáng lên, Tạ Khôn nhìn thấy dưới chân có một xâu chìa khóa rất quen mắt, cách đó không xa cũng có một đống bông nhìn cũng quen mắt.
Bông bị anh đá chổng vó, đang cố sức lật người, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của Tạ Khôn chậm rãi cọ lại, cắn chìa khóa trên đất, ngẩng đầu mở to đôi mắt ngập nước nhìn anh.
“…" Vẻ mặt Tạ Khôn ù ù cạc cạc, “Sao chỗ nào cũng thấy mày?"
Tim đập thật nhanh! Hô hấp khó khăn! Vệ Văn cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, mình nhất định khẳng định sẽ chết!
Tạ Khôn hôn Vệ Văn đến đầu óc choáng váng, cũng không có tiếp tục hành vi cầm thú gì, rất dịu dàng sờ sờ đầu cậu: “Xem ra thể chất này của em là trời sinh, anh không ép em chạy bộ, sau khi ăn cơm đi bộ cùng em nhiều một chút."
Vẻ mặt Vệ Văn mờ mịt gật gật đầu, không có tinh lực để xoắn xuýt xem mình có thể cùng chủ nuôi yêu nhau hay không, cứ như vậy mơ mơ màng màng tiếp nhận tất cả cử chỉ thân thiết của Tạ Khôn.
Trên thực tế, cậu chỉ có chút khó hiểu về danh từ “Yêu nhau" này, còn về phần lời nói cử chỉ của Tạ Khôn, cậu một chút cũng không bài xích, thế cho nên lúc Tạ Khôn đứng lên trong lòng lại xuất hiện cảm giác trống rỗng khác thường, ngẩng đầu lưu luyến không rời nhìn anh.
Đối với loại ánh mắt này của cậu, Tạ Khôn có ảo giác nghe được mình nuốt nước miếng sau đó nổ “Rầm" một tiếng, dùng ý chí kiên định ngây thơ hôn lên trán cậu một cái.
Thật ra anh vô cùng không muốn ngây thơ chút nào!
Hôm nay lúc Vệ Văn lên lớp bổ túc vẫn ở trong trạng thái tinh thần hoảng hốt, luôn cảm thấy trong đôi mắt sâu không thấy đáy của Tạ Khôn có một luồng lốc xoáy không ngừng phóng đại, lúc cầm ly uống nước lại nghĩ đến cảm giác khi môi Tạ Khôn chạm vào, đầu lưỡi còn tê tê..
A a a! Rõ ràng người không ở trước mặt, vì sao lại không thở được!
Mỗ nam sinh cùng đi học bên cạnh thường thường liếc mắt nhìn cậu một cái, vụng trộm nuốt nuốt nước miếng.
Nữ sinh nào đó bên kia kinh ngạc sáp lại: “Vệ Văn, sao mặt cậu hồng như vậy?"
“A?" Vệ Văn chớp chớp mắt, hậu tri hậu giác mà sờ sờ, “Có lẽ…có lẽ có chút sốt…"
“Có nghiêm trọng không? Hay là cậu đi bệnh viện xem, người nhà cậu đâu? Có muốn gọi điện thoại cho bọn họ không?"
Vệ Văn cuối cùng cũng nhớ tới ba mẹ đến, vừa tan lớp liền gọi điện thoại cho mẹ, sở dĩ không có gọi cho ba, là bởi vì ba có thù với anh đẹp trai con người, cậu vô thức luôn hướng về Tạ Khôn.
Mẹ Vệ nhận được điện thoại rất kinh ngạc: “Con trai! Sao lại gọi điện thoại cho mẹ rồi?"
Vệ Văn ấp a ấp úng nói: “Mẹ, con có thể cùng Tạ Khôn yêu nhau không?"
Bên kia tạm dừng một chút, tiếp theo truyền đến âm thanh cao quảng tám của mẹ Vệ: “Tạ Khôn?!"
Vẻ mặt Vệ Văn đầy tuyệt vọng: xong rồi xong rồi, xem ra là không thể…
Mẹ Vệ tiếp tục tăng cao âm lượng: “Chính là anh đẹp trai mà con nói sao?"
“… Mẹ mẹ… Nhã nhặn chút.."
“Con trai! Mau đưa ảnh chụp cho mẹ xem! Trí nhớ con bị chó dữ ăn sao!"
“…Vậy cuối cùng con có thể cùng anh ấy yêu nhau không?"
“Xem ảnh chụp trước rồi nói sau! Chọn tấm đẹp trai nhất gởi qua đây!"
“…Dạ."
Vệ Văn tắt điện thoại, mở album ảnh ra xoắn xuýt nửa ngày, cảm thấy tấm nào cũng đặc biệt đẹp trai, chứng sợ lựa chọn thật sự là rất phiền toái, dứt khoát gởi toàn bộ qua.
Không qua bao lâu, mẹ gọi điện thoại lại đây, giọng nói đặc biệt kích động: “Đẹp trai như vậy! Không thể tiện nghi người khác! Con trai, con mau cùng cậu ta yêu nhau!"
Vệ Văn kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Thật sự có thể ạ?"
“Mẹ nói có thể là có thể!"
“Vậy ba thì?"
“Ông ấy nhất định không đồng ý, đừng quản ba con!"
“Dạ!"
Tắt điện thoại, Vệ Văn cầm di động cười ngây ngô nửa ngày, sau đó nhắn một tin nhắn cho Tạ Khôn: Khôn Khôn, em đồng ý cùng anh yêu nhau!
Tạ Khôn nhìn thấy tin nhắn, một tiễn trúng tim, hận không thể lập tức bay trở về nghe chính miệng cậu gọi một tiếng Khôn Khôn, sau đó sẽ đem người như vậy như vậy như vậy như vậy, chỉ là não bổ một chút mà thiết hút nữa mất máu mà chết, nhưng mà suy xét đến tuổi tác đối phương cùng thời gian hai bên ở chung, quyết định vẫn là nhịn nhịn.
Ngẫm lại cũng là vô cùng vất vả.
Tạ Khôn không thể không tiếc nuối trả lời: đêm nay có việc không thể trở về sớm, ngày mai mang em ra ngoài chời.
Vệ Văn nhận được tin nhắn, vô cùng vui vẻ quyết định: buổi tối đi siêu thị mua đồ, buổi sáng ngày mai nấu một nồi cháo dinh dưỡng đặc biệt cho Khôn Khôn!
Tạ Khôn bên kia vừa cất di động, xoay người lại liền nhìn thấy Trịnh Nghĩa Minh đứng ở phía sau anh cách đó không xa hút thuốc, vội vàng nhìn hắn gật gật đầu: “Trịnh ca."
Trịnh Nghĩa Minh cười cười: “Tâm trạng không tệ? Đang yêu?"
“Trịnh ca nói đùa."
“Có người thích hợp cũng không nên bỏ qua." Trịnh Nghĩa Minh xoay người, “Thời gian tới rồi, chúng ta đi thôi."
Tạ Khôn đáp lời, cùng vài người khác đi theo hắn tới chỗ đậu ô tô.
Vào ghế lô không bao lâu, Trịnh Nghĩa Minh nhìn một đàn em ra hiệu, rất nhanh liền có người mang theo vài nam nữ trẻ tuổi yêu diễm xinh đẹp đi đến.
Sắc mặt Tạ Khôn lạnh nhạt, chỉ là đáy mắt âm u không dễ phát hiện.
Trịnh Nghĩa Minh hất hất đầu: “Đều là anh em, đừng câu nệ, chọn thứ mình thích."
Vài người ha ha cười rộ lên, đều ôm người vào trong ngực.
Trịnh Nghĩa Minh xoay chuyển ánh mắt, rơi xuống trên người Tạ Khôn, cười nói: “Làm sao vậy? Không có hợp khẩu vị cậu?"
Tạ Khôn cong khóe môi, lắc một điếu thuốc đưa qua: “Không có hứng thú."
“Bình thường cũng không thấy cậu tốt với ai, nói với Trịnh ca, thích cái dạng gì, Trịnh ca tìm cho cậu."
Tạ Khôn lắc lắc đầu: “Không cần, cám ơn Trịnh ca."
Trịnh Nghĩa Minh yên lặng trong chốc lát, giống như đùa nói: “Tính tình này của cậu mà đi làm quan, chúng tôi cũng không thể công phá nha! Tìm không ra nhược điểm mà, ha ha!"
Tạ Khôn cười rộ lên: “Không đi làm quan thật là đáng tiếc."
Trịnh Nghĩa Minh liếc mắt nhìn anh một cái: “Gặp dịp thì chơi mà thôi, yêu cầu cao như vậy làm cái gì? Nơi này thực sự không có người nhìn thuận mắt?"
Tạ Khôn cười lắc đầu.
“Thế nào? Ngại những người này quá đẹp? Vậy Trịnh ca lại gọi hai người thanh thuần đến đây. Dù sao mọi người đều đang chơi đùa, cậu ngồi một mình cũng không tốt."
Tạ Khôn còn muốn từ chối, Trịnh Nghĩa Minh đã dặn dò xuống.
Rất nhanh lại tiến vào một nam một nữ, giống như học sinh, không trang điểm, nhìn qua sạch sẽ.
Tạ Khôn cảm thấy đau đầu.
Trịnh Nghĩa Minh lại không muống buông tha anh: “Gọi vài người cho cậu vui lòng, gọi người nào cậu từ chối người đó, có phải không cho Trịnh ca mặt mũi hay không?"
Tạ Khôn nhẹ nhàng cười: “Trịnh ca cũng không phải không biết, làm bộ thanh thuần cũng ở chốn này, có thể sạch chỗ nào."
Một nam một nữ vừa tiến vào sắc mặt lập tức cứng ngắc.
Trịnh Nghĩa Minh cười ha ha: “Chơi đùa mà thôi, xem như thả lỏng thả lỏng."
Tạ Khôn càng đau đầu hơn, hạ mắt yên lặng một lát, tiến đến bên tai hắn nói: “Trịnh ca, không nói gạt anh, tôi đối với chuyện sinh lý này có chút chán ghét, bởi vì…"
“Nguyên nhân vì sao?"
Tạ Khôn ngã người tựa vào sofa, vẻ mặt đầy thương cảm: “Tôi bị HIV."
Khóe mắt Trịnh Nghĩa Minh giật một chút, thẳng tắp nhìn chằm chằm anh vài giây mới mở miệng: “Sao chưa từng nghe cậu nói, cậu giữ mình trong sạch như vậy, sao lại?"
“Ba tôi tuổi trẻ ở bên ngoài tìm phụ nữ mà nhiễm, truyền cho mẹ tôi, lại truyền cho tôi."
Ba mẹ, thực xin lỗi, oan ức hai người một chút.
“Ồ… cái này, hình như không phát bệnh sẽ sống vài thập niên không thành vấn đề."
Tạ Khôn thở dài: “Ừ."
Trịnh Nghĩa Minh cười: “Không phải cậu đang lừa gạt tôi chứ?"
“Lừa ai cũng sẽ không lừa Trịnh ca, nếu không tôi đem sổ khám bệnh đến đây?"
“Nói chơi." Trịnh Nghĩa Minh cười vỗ vỗ trên vai anh, xem như thả cho anh một con ngựa.
Trên đường trở về Tạ Khôn gọi điện thoại cho một người bạn: “Tôi cần một phần bệnh án chuẩn đoán HIV."
Nói chuyện vài câu rồi ngắt máy sau đó nhìn nhìn thời gian, có lẽ Vệ Văn còn chưa ngủ, liền gọi điện thoại trở về, nhưng nửa ngày không có người nghe.
Tạ Khôn nghĩ nghĩ, đoán Vệ Văn đang gõ chữ, cũng không gọi nữa, chỉ là thoáng tăng tốc độ.
Hôm nay nhận được tin thổ lộ của Vệ Văn, Tạ Khôn nhanh chóng chạy trở về, nhưng mà về nhà mở cửa ra lại phát hiện bên trong tối đen, một chút âm thanh cũng không có.
Tạ Khôn đột nhiên cảm thấy không tốt lắm.
Buổi tối cho dù Vệ Văn ngủ cũng sẽ để một ngọn đèn cho mình, tình huống bây giờ có chỉ có thể nói cậu không ở nhà.
Nhưng một tiểu trạch nam hơn nửa đêm không ở nhà còn có thể đi chỗ nào!
Tạ Khôn giày cũng không đổi, trực tiếp vọt vào nhà, đem từng góc trong nhà tìm một lần, càng tìm càng nhanh, càng tìm càng căng thẳng.
Người đâu?!!!
Tạ Khôn lập tức gọi điện thoại cho cậu, nhưng liên tục gọi bốn năm lần cũng không có người nghe.
Tạ Khôn vô cùng lo lắng ra cửa, chạy đến phòng an ninh xem camera, nhưng xem một lần, căn bản là không có hình ảnh Vệ Văn trở về.
Vừa tỏ tình xong liền không thấy bóng dáng, Tạ Khôn hận không thể đem người xách ra đánh một trận.
Bảo an thấy sắc mặt anh không tốt lắm, nhắc nhở nói: “Camera tiểu khu cũng có góc chết, hay là ngài trở về tìm xem?"
Mất tích thời gian ngắn như vậy, báo nguy cũng sẽ không xử lý, huống chi thân phận hiện tại của anh, báo nguy cũng rất phiền toái.
Tạ Khôn đứng ở bên ngoài phòng an ninh bình tĩnh một chút, xoay người lại đi lên lầu, vừa đi vừa gọi điện thoại.
Bỗng nhiên, tiếng chuông di động độc đáo của Vệ Văn vang lên cách đó không xa.
Tạ Khôn kinh hỉ, xoay người chạy về nơi phát ra âm thành, càng chạy càng tới gần tiểu khu bên cạnh, cuối cùng phát hiện tiếng chuông truyền đến từ bên kia bức tường, hơn nữa vị trí trước sau chưa từng thay đổi.
Bất chấp nghi hoặc, Tạ Khôn đạp chânm, nhanh chóng nhảy qua tường, mượn ánh đèn đường nhìn thấy trên mặt một đống hỗn độn, trong lòng bất thình lình “Lộp bộp" một tiếng.
Di động Vệ Văn đang nằm trên mặt đất lóe sáng, bên cạnh là túi mua sắm của siêu thị, tất cả những thứ bên trong đều rơi cả ra.
Vệ Văn không thấy bóng dáng.
Tạ Khôn cầm di động Vệ Văn, thở sâu làm cho mình bình tĩnh một chút, sau đó lái xe ra tiểu khu, tìm vòng quanh khu gần đó, quyết định nếu trời sáng vẫn tìm không thấy người phải đi báo nguy.
Tạ Khôn bôn ba thật lâu, tinh bì lực tẫn trở lại tiểu khu, đứng ở dưới lầu lầu ngẩng đầu nhìn xem, không ngoài dự đoán nhìn thấy cửa sổ tối đen.
Vào thang máy lên lầu, Tạ Khôn từ từ nhắm hai mắt xoa xoa đầu đau đớn, vừa bước ra thang máy được hai bước, dưới chân vấp một cái, tiếp theo là tiếng chìa khóa rơi xuống đất.
Tạ Khôn sửng sờ một chút, giơ tay ấn công tắc trên tường, đèn hành lang sáng lên, Tạ Khôn nhìn thấy dưới chân có một xâu chìa khóa rất quen mắt, cách đó không xa cũng có một đống bông nhìn cũng quen mắt.
Bông bị anh đá chổng vó, đang cố sức lật người, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của Tạ Khôn chậm rãi cọ lại, cắn chìa khóa trên đất, ngẩng đầu mở to đôi mắt ngập nước nhìn anh.
“…" Vẻ mặt Tạ Khôn ù ù cạc cạc, “Sao chỗ nào cũng thấy mày?"
Tác giả :
Phù Phong Lưu Ly