Tiểu Dược Thê
Chương 28
Năm mươi lượng bạc!
Chổi lông gà run lên hai hồi lập tức dừng lại giữa không trung. Hai mắt Ân Tu Văn từ từ phát sáng, nét mặt của nhị di nương cũng hiện ra sự vui mừng. Tần lão lại hỏi: “Lão gia, ngài có muốn mời vị lang quân kia vào hay không?"
Trong nhà vừa tổn thất ba mươi lượng bạc, Ân Tu Văn đúng là đang lúc thiếu tiền, đang lo lắng chuyện thức ăn tháng sau, bây giờ nghe thấy năm mươi lượng bạc thì đời nào hắn bỏ qua! Ném chổi lông gà đi, Ân Tu Văn lại hỏi A Ân: “Năm mươi lượng bạc là sao?"
A Ân lộ ra bộ dáng ngạc nhiên: “Năm mươi lượng? Cái gì mà năm mươi lượng?"
Tần thì nói: “Lang quân bên ngoài và con có quan hệ gì? Không chừng là tìm lộn người rồi?"
Ân Tu Văn đâu có bằng lòng mà buông tha cơ hội này, liền nói: “Mười dặm quanh đây người nhà họ Ân chỉ có hai hộ, một hộ là nhà chúng ta, hộ còn lại là nhà nhị đệ. Dù là tìm nhị đệ thì cũng giống như tìm chúng ta, dù sao cũng đều là người một nhà."
Nhị di nương lại nghĩ, trước đây khi phân chia gia sản lão gia người cũng không phải là nói như vậy. Có điều lời này đương nhiên là nhị di nương không dám nói ra miệng. Năm mươi lượng bạc phải là của bọn họ, nói không chừng còn có thể bù một nửa tiền riêng của nàng, nhị di nương thúc đẩy: “Lão gia, đêm khuya sương nặng, mau mau nghênh đón vị lang quân kia vào đi."
Ân Tu Văn xoa xoa tay, nói: “Đúng, người tới là khách, Tần lão Đông Vân, các ngươi mau đi đón lang quân vào, chớ chậm trễ."
Hai người đáp ứng.
Ân Tu Văn lại cau mày nhìn A Ân: “Ngươi thu dọn xong thì đến đại sảnh, chờ xong chuyện này ta sẽ chỉnh đốn ngươi sau." Nói rồi liền mặt mũi hớn hở mà đi trước một bước tới đại sảnh. Chốc lát sau Đông Vân liền trở vào, phía sau còn có một vị lang quân mặc cẩm bào cổ tròn.
Đường thời lang quân Vĩnh Bình đều thích mặc cẩm bào cổ tròn, thắt yêu đái (đai lưng), quả thực là dáng vẻ rất có khí phách. Trước mắt đây là một vị tuổi không lớn lắm, áo bào trên người là loại vải tốt có thêu hình hạc tiên rất tinh xảo, Ân Tu Văn đã từng ở trong cửa hàng Hoa Trù đỏ mắt nhìn qua, vốn cũng muốn mua một bộ mặc cho nở mày nở mặt, tiếc rằng là mua không nổi. Hiện tại nhìn thấy lang quân này còn chưa tự giới thiệu, Ân Tu Văn liền cảm thấy thấp bé hơn vài phần, lúc nói chuyện cũng mang theo vài phần cung kính.
“Chẳng hay tiểu lang vì sao ban đêm lại đến nhà?"
Vị tiểu lang kia có chút kiêu căng, cằm cũng giương cao, dùng mũi nhìn Ân Tu Văn, quets mắt nhìn những người còn lại trong căn phòng, ở trong phòng xoay một vòng, mặt mũi không vui. Nhị di nương nhớ tới năm mươi lượng, liền dàn hòa: “Ôi chao, lão gia, quý khách tới nhà chúng ta, trước tiên nên mời ngồi xuống uống chén trà mới đúng nha."
Tần thị cũng phản ứng kịp, vội vàng nói: “Đông Vân, còn không mau bưng trà lên."
Vị tiểu lang kia vẫn thực sự ngồi xuống, hai chân bắt chéo chờ người hầu hạ, thật là có vài phần điệu bộ của thế gia danh môn (gia đình giàu có.)
Nếu là bình thường Ân Tu Văn đã sớm nổi giận, tới nhà hắn không tự giới thiệu lại còn bày ra bộ dạng ông lớn chờ hầu hạ? Hắn không đánh đuổi ra khỏi cửa, hắn không mang họ Ân! Nhưng lúc này vị lang quân này lại lai lịch không rõ, trong tay lại còn có năm mươi lượng bạc, Ân Tu Văn liền cụp đuôi, cũng để cho Đông Vân vội vàng thăm hỏi.
Vị tiểu lang kia chậm rãi uống trà rồi mới nói: “Đại cô nương nhà các người đâu?"
Ân Tu Văn vừa nghe liền có phản ứng, nhìn ra ngoài cửa, nha đầu chết tiệt kia cái bóng cũng không có, gọi Đông Vân, nói: “Còn không mau đi gọi đại cô nương nhà ngươi tới!" Nói xong lại khách khí đối với tiểu lang: “Chẳng hay tiểu lang vì sao tìm nhi nữ nhà ta?"
Tiểu lang lạo nhấp một ngụm trà.
Nhưng vào lúc này, A Ân khoan thai bước tới.
Ân Tu Văn thấy nàng một tay cầm khí cụ điêu hạch, một tay cầm hạt đào, sắc mặt lại trầm đi vài phần, đang muốn nói gì đó thì vị lang quân kiêu căng kia bỗng nhiên đặt chén trà trong tay xuống, đứng dậy, cúi lạy, hành lễ, động tác lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, nhanh đến mức làm những người ở đây phản ứng không kịp.
“Ân cô nương! Ân đại cô nương! Cuối cùng cô cũng ra!"
“Tại sao lại hành lễ lớn như vậy? Không được không được, mau đứng lên."
Tiểu lang dập đầu một cái nói: “Có thể có thể, Lý viên ngoại ở Giang Nam thúc giục gấp, cô nương có thể đẩy nhanh tiến độ, giao hạch điêu sớm hơn vài ngày hay không? Lý viên ngoại thực sự cần gấp, còn nói nếu cô nương không thể giao hạch điêu đúng hạn sẽ lột da tiểu nhân. Tiểu nhân có thể không sợ sao? Ân cô nương, Lý viên ngoại cũng rất là có thành ý, vốn lúc đầu thù lao là hai mươi lăm lượng, bây giờ trực tiếp để tiểu nhân một phen mang tiền thù lao tới, còn nói tay của Ân cô nương quý báu, ai dám để Ân cô nương làm những chuyện khác liền chặt tay của người đó! Tiểu nhân mang theo năm mươi lượng tới, mong Ân cô nương sớm ngày điêu xong hạch, tiểu nhân cũng sớm ngày báo cáo kết quả."
Tiểu lang lại nặng nề thở dài, nói: “Hạch điêu của cô nương quả thật Lý viên ngoại yêu thích không buông tay, chớ nói Hạch Điêu trấn, sợ cũng là số một số hai trong Cung Thành. Bằng không sao bách gia hạch điêu đều cầu? Trước đây cô nương đáp ứng điêu hạch cho Lý viên ngoại, khỏi phải nói về sự cao hứng, ngày hôm đó còn thưởng cho tiểu nhân một lượng bạc."
Lúc trước mọi người vẫn chỉ là có điểm lờ mờ, lúc này sau khi nghe xong vị tiểu lang kia nói thì tất cả đều cực kỳ khiếp sợ.
Nhất là Ân Tu Văn, khắp trong đầu đều là hai mươi lăm lượng.
A Ân yếu ớt đáp lại: “Xin tiểu lang hãy thay A Ân nói với Lý viên ngoại, việc điêu hạch không gấp được, nóng nảy sẽ không điêu tốt. Đến lúc đó hạch điêu điêu xong không tốt. Lý viên ngoại sợ là sẽ không thích, sau này cũng sẽ không tìm tới hạch điêu của ta nữa."
“Làm sao đây? Người ở Hạch Điêu trấn đều biết cô nương là một nhà điêu hạch bách gia cầu!"
Nhị di nương bên kia hít một hơi lạnh.
A Ân buông tiếng thở dài: “Vốn là mấy ngày trước đây có thể, chỉ là hôm qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, mấy hạch điêu tốt đều đã bị phá hủy. Bây giờ điêu lại một lần nữa…" Còn chưa nói xong, tiểu lang đã lộ ra vẻ mặt hung ác mà nói: “Người nào dám phá hư? Ta lập tức đi chặt chân của hắn! Ân cô nương, nếu có việc gì khó khắn cứ việc nói với tiểu nhân, Lý viên ngoại sẽ lên tiếng, toàn bộ những người ngăn cản Ân cô nương điêu hạch ngài ấy sẽ cho người xử lý từng người một! Ân cô nương yên tâm, thủ đoạn hành hạ người của Lý viên ngoại xưa nay rất nhiều, ai dám làm khó dễ cô, Lý viên ngoại sẽ là người băm cháu trai của hắn! Đảm bảo lặng yên không một tiếng động!"
A Ân đáp lại: “Không phiền tiểu lang quan tâm, ta ở trong phòng ở ngoại viện, ít người, rất thanh tĩnh."
Vị tiểu lang kia lập tức trừng mắt, thanh âm cất cao: “Cái gì? Ngoại viện? Ngoại viện không phải là chỗ cho hạ nhân ở sao? Sao có thể úy khuất để cô nương ở nơi như vậy? Tiểu nhân vừa rồi vào cửa Ân Tu Văn có chút sững sờ, nhị di nương cũng có chút kinh, Tần thị không ngừng bôi rối."
A Ân nhẹ nhàng nhìn Ân Tu Văn.
Mồ hôi lạnh đã chảy khắp sống lưng hắn.
Tiểu lang lại trừng mắt nhìn Ân Tu Văn, Ân Tu Văn liền cảm thấy run rẩy sợ hãi, nói: “Vị tiểu lang này hiểu lầm rồi, chỉ là tạm ở mà thôi, vừa rồi ngói ở phòng phía tây sương bị phá, bây giờ còn chưa tu bổ tốt, sợ là sẽ bị giột nên mới để cho nhi nử ủy khuất ở đó vài ngày, mấy ngày nữa tu bổ xong đương nhiên sẽ để nó dọn qua đó."
Tiêu lang lại trừng mắt: “Mầy ngày nữa?"
Ân TuVăn vẫn có chút sợ những thủ đoạn của Lý viên ngoại vừa rồi vị tiểu lang kia nói, không ngừng vội vàng mà nói: “Vốn là mấy ngày nữa, có điều nữ nhi còn có đại sự như vậy, tất nhiên là nên đặt việc điêu hạch cho Lý viên ngoại làm hàng đầu, Đông Vân, ngươi lập tức mau đi giúp nhị di nương, để nhị di nương đưa phòng trống ra. Ánh sáng trong phòng nhị di nương dồi dào, điêu hạch cũng không mỏi mắt."
Sắc mặt nhị di nương đại biến.
“Lão gia…"
Ân Tu Văn kiên quyết nói: “Còn không mau đi?"
Nhị di nương cức kỳ không muốn nhưng cũng chỉ cắn răng lên tiếng trả lời.
Ân Tu Văn phản ứng nhanh hơn, cùng bắt tay vào làm, cùng vị tiểu lang kia nói: “Xin tiểu lang hãy báo cho Lý viên ngoại biết, trong nhà Ân mỗ tuy nhỏ, nhưng tuyệt đối sẽ không ủy khuất nữ nhi, lại càng không có người quấy rầy nữ nhi điêu hạch."
Vị tiểu lang kia mới gật đầu hài lòng.
Tiểu lang vừa mới rời đi, ánh mắt của An Tu Văn nhìn A Ân có vài phần không giống trước đây. Trước đây thấy nhi nữ đều là lớn tiếng quát tháo, nhưng lần này nhìn thấy nhi nữ của mình thì thấy thuận mắt vô cùng, năm mươi lượng bạc vừa rồi của vị tiểu lang kia đúng là thiên chân vạn xác.
“A Ân con cũng thật là, không nói với cha sớm một chút, cha làm sao lại phá hư hạch điêu của con."
Nhị di nương kỳ quais nói: “Có tay nghề như vậy mà sớm không giấu muộn không giấu, lại ngay lúc này mới lộ ra, đại cô nương cũng qúa tùy tính rồi."
A Ân nhàn nhạt nói: “Phụ thân ngày thường không phải là không cho con điêu hạch sao?"
“Sao biết con lại điêu hạch giỏi như vậy nha? Nữ nhi của ta cũng thật có tiền đồ, là một nhà điêu hách bách gia cầu, rất uy phong." Ân Tu Văn bỏ đi vẻ mặt lo lắng, lại nói: “Vị Lý viên ngoại kia là có chuyện gì xảy ra?"
A Ân nói: “Con cũng không rõ ràng lắm, đều là thông qua vị tiểu lang kia, nghe nói là một người xấu tính nổi danh nhất Giang Nam, có điều trả thù lao lại rất thoải mái."
Ân Tu Văn lập tức cảm thấy lòng bàn chân có khí lạnh chui vào, vù vù vù thấm vào tận xương, liền toét miệng: “Quay trở về muộn như vậy không dùng cơm tối sao? Cơm trong phòng bếp đều đã lạnh, để mẹ con đi hâm nóng lại cho con, a, làm lại một bữa khác đi." Thấy nhị di nương còn đứng tại chỗ, Ân Tu Văn kéo dài mặt: “Còn ngây ngốc đứng đó là gì, còn không mau đi dọn phòng?"
A Ân lúc này lấy ra từ trong ngực mười đồng tiền, nói: “Vốn lần trước A Ân kiếm được hai mươi lượng bạc muốn hiếu kính phụ thân. Nhưng đêm qua không ít khí cú bị hư hại, nên đành tìm thợ rèn tu sửa lại khẩn cấp, bởi vậy cũng mất đi không ít bạc. Bây giờ trên người nữ nhi chỉ còn mười đồng tiền, tuy rằng ít nhưng tấm lóng hiếu kính phụ thân lại không thiếu."
Ân Tu Văn nhìn mười đồng tiền trên tay A Ân, ruột đầy hối hận!
Hai mươi lượng! Hai mươi lượng!
Hắn nặn ra một nụ cười gượng gạo, nói: “Nhị hảo sinh thu, cha biết tấm lòng của con là được rồi."
A Ân lần đầu tiên cảm thấy sảng khoái như vậy, nên đặc biệt cảm kích câu nói của Mục Dương Hậu, ‘Sao không để kẻ khác e ngại ngươi, ngưỡng mộ ngươi?’
Chổi lông gà run lên hai hồi lập tức dừng lại giữa không trung. Hai mắt Ân Tu Văn từ từ phát sáng, nét mặt của nhị di nương cũng hiện ra sự vui mừng. Tần lão lại hỏi: “Lão gia, ngài có muốn mời vị lang quân kia vào hay không?"
Trong nhà vừa tổn thất ba mươi lượng bạc, Ân Tu Văn đúng là đang lúc thiếu tiền, đang lo lắng chuyện thức ăn tháng sau, bây giờ nghe thấy năm mươi lượng bạc thì đời nào hắn bỏ qua! Ném chổi lông gà đi, Ân Tu Văn lại hỏi A Ân: “Năm mươi lượng bạc là sao?"
A Ân lộ ra bộ dáng ngạc nhiên: “Năm mươi lượng? Cái gì mà năm mươi lượng?"
Tần thì nói: “Lang quân bên ngoài và con có quan hệ gì? Không chừng là tìm lộn người rồi?"
Ân Tu Văn đâu có bằng lòng mà buông tha cơ hội này, liền nói: “Mười dặm quanh đây người nhà họ Ân chỉ có hai hộ, một hộ là nhà chúng ta, hộ còn lại là nhà nhị đệ. Dù là tìm nhị đệ thì cũng giống như tìm chúng ta, dù sao cũng đều là người một nhà."
Nhị di nương lại nghĩ, trước đây khi phân chia gia sản lão gia người cũng không phải là nói như vậy. Có điều lời này đương nhiên là nhị di nương không dám nói ra miệng. Năm mươi lượng bạc phải là của bọn họ, nói không chừng còn có thể bù một nửa tiền riêng của nàng, nhị di nương thúc đẩy: “Lão gia, đêm khuya sương nặng, mau mau nghênh đón vị lang quân kia vào đi."
Ân Tu Văn xoa xoa tay, nói: “Đúng, người tới là khách, Tần lão Đông Vân, các ngươi mau đi đón lang quân vào, chớ chậm trễ."
Hai người đáp ứng.
Ân Tu Văn lại cau mày nhìn A Ân: “Ngươi thu dọn xong thì đến đại sảnh, chờ xong chuyện này ta sẽ chỉnh đốn ngươi sau." Nói rồi liền mặt mũi hớn hở mà đi trước một bước tới đại sảnh. Chốc lát sau Đông Vân liền trở vào, phía sau còn có một vị lang quân mặc cẩm bào cổ tròn.
Đường thời lang quân Vĩnh Bình đều thích mặc cẩm bào cổ tròn, thắt yêu đái (đai lưng), quả thực là dáng vẻ rất có khí phách. Trước mắt đây là một vị tuổi không lớn lắm, áo bào trên người là loại vải tốt có thêu hình hạc tiên rất tinh xảo, Ân Tu Văn đã từng ở trong cửa hàng Hoa Trù đỏ mắt nhìn qua, vốn cũng muốn mua một bộ mặc cho nở mày nở mặt, tiếc rằng là mua không nổi. Hiện tại nhìn thấy lang quân này còn chưa tự giới thiệu, Ân Tu Văn liền cảm thấy thấp bé hơn vài phần, lúc nói chuyện cũng mang theo vài phần cung kính.
“Chẳng hay tiểu lang vì sao ban đêm lại đến nhà?"
Vị tiểu lang kia có chút kiêu căng, cằm cũng giương cao, dùng mũi nhìn Ân Tu Văn, quets mắt nhìn những người còn lại trong căn phòng, ở trong phòng xoay một vòng, mặt mũi không vui. Nhị di nương nhớ tới năm mươi lượng, liền dàn hòa: “Ôi chao, lão gia, quý khách tới nhà chúng ta, trước tiên nên mời ngồi xuống uống chén trà mới đúng nha."
Tần thị cũng phản ứng kịp, vội vàng nói: “Đông Vân, còn không mau bưng trà lên."
Vị tiểu lang kia vẫn thực sự ngồi xuống, hai chân bắt chéo chờ người hầu hạ, thật là có vài phần điệu bộ của thế gia danh môn (gia đình giàu có.)
Nếu là bình thường Ân Tu Văn đã sớm nổi giận, tới nhà hắn không tự giới thiệu lại còn bày ra bộ dạng ông lớn chờ hầu hạ? Hắn không đánh đuổi ra khỏi cửa, hắn không mang họ Ân! Nhưng lúc này vị lang quân này lại lai lịch không rõ, trong tay lại còn có năm mươi lượng bạc, Ân Tu Văn liền cụp đuôi, cũng để cho Đông Vân vội vàng thăm hỏi.
Vị tiểu lang kia chậm rãi uống trà rồi mới nói: “Đại cô nương nhà các người đâu?"
Ân Tu Văn vừa nghe liền có phản ứng, nhìn ra ngoài cửa, nha đầu chết tiệt kia cái bóng cũng không có, gọi Đông Vân, nói: “Còn không mau đi gọi đại cô nương nhà ngươi tới!" Nói xong lại khách khí đối với tiểu lang: “Chẳng hay tiểu lang vì sao tìm nhi nữ nhà ta?"
Tiểu lang lạo nhấp một ngụm trà.
Nhưng vào lúc này, A Ân khoan thai bước tới.
Ân Tu Văn thấy nàng một tay cầm khí cụ điêu hạch, một tay cầm hạt đào, sắc mặt lại trầm đi vài phần, đang muốn nói gì đó thì vị lang quân kiêu căng kia bỗng nhiên đặt chén trà trong tay xuống, đứng dậy, cúi lạy, hành lễ, động tác lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, nhanh đến mức làm những người ở đây phản ứng không kịp.
“Ân cô nương! Ân đại cô nương! Cuối cùng cô cũng ra!"
“Tại sao lại hành lễ lớn như vậy? Không được không được, mau đứng lên."
Tiểu lang dập đầu một cái nói: “Có thể có thể, Lý viên ngoại ở Giang Nam thúc giục gấp, cô nương có thể đẩy nhanh tiến độ, giao hạch điêu sớm hơn vài ngày hay không? Lý viên ngoại thực sự cần gấp, còn nói nếu cô nương không thể giao hạch điêu đúng hạn sẽ lột da tiểu nhân. Tiểu nhân có thể không sợ sao? Ân cô nương, Lý viên ngoại cũng rất là có thành ý, vốn lúc đầu thù lao là hai mươi lăm lượng, bây giờ trực tiếp để tiểu nhân một phen mang tiền thù lao tới, còn nói tay của Ân cô nương quý báu, ai dám để Ân cô nương làm những chuyện khác liền chặt tay của người đó! Tiểu nhân mang theo năm mươi lượng tới, mong Ân cô nương sớm ngày điêu xong hạch, tiểu nhân cũng sớm ngày báo cáo kết quả."
Tiểu lang lại nặng nề thở dài, nói: “Hạch điêu của cô nương quả thật Lý viên ngoại yêu thích không buông tay, chớ nói Hạch Điêu trấn, sợ cũng là số một số hai trong Cung Thành. Bằng không sao bách gia hạch điêu đều cầu? Trước đây cô nương đáp ứng điêu hạch cho Lý viên ngoại, khỏi phải nói về sự cao hứng, ngày hôm đó còn thưởng cho tiểu nhân một lượng bạc."
Lúc trước mọi người vẫn chỉ là có điểm lờ mờ, lúc này sau khi nghe xong vị tiểu lang kia nói thì tất cả đều cực kỳ khiếp sợ.
Nhất là Ân Tu Văn, khắp trong đầu đều là hai mươi lăm lượng.
A Ân yếu ớt đáp lại: “Xin tiểu lang hãy thay A Ân nói với Lý viên ngoại, việc điêu hạch không gấp được, nóng nảy sẽ không điêu tốt. Đến lúc đó hạch điêu điêu xong không tốt. Lý viên ngoại sợ là sẽ không thích, sau này cũng sẽ không tìm tới hạch điêu của ta nữa."
“Làm sao đây? Người ở Hạch Điêu trấn đều biết cô nương là một nhà điêu hạch bách gia cầu!"
Nhị di nương bên kia hít một hơi lạnh.
A Ân buông tiếng thở dài: “Vốn là mấy ngày trước đây có thể, chỉ là hôm qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, mấy hạch điêu tốt đều đã bị phá hủy. Bây giờ điêu lại một lần nữa…" Còn chưa nói xong, tiểu lang đã lộ ra vẻ mặt hung ác mà nói: “Người nào dám phá hư? Ta lập tức đi chặt chân của hắn! Ân cô nương, nếu có việc gì khó khắn cứ việc nói với tiểu nhân, Lý viên ngoại sẽ lên tiếng, toàn bộ những người ngăn cản Ân cô nương điêu hạch ngài ấy sẽ cho người xử lý từng người một! Ân cô nương yên tâm, thủ đoạn hành hạ người của Lý viên ngoại xưa nay rất nhiều, ai dám làm khó dễ cô, Lý viên ngoại sẽ là người băm cháu trai của hắn! Đảm bảo lặng yên không một tiếng động!"
A Ân đáp lại: “Không phiền tiểu lang quan tâm, ta ở trong phòng ở ngoại viện, ít người, rất thanh tĩnh."
Vị tiểu lang kia lập tức trừng mắt, thanh âm cất cao: “Cái gì? Ngoại viện? Ngoại viện không phải là chỗ cho hạ nhân ở sao? Sao có thể úy khuất để cô nương ở nơi như vậy? Tiểu nhân vừa rồi vào cửa Ân Tu Văn có chút sững sờ, nhị di nương cũng có chút kinh, Tần thị không ngừng bôi rối."
A Ân nhẹ nhàng nhìn Ân Tu Văn.
Mồ hôi lạnh đã chảy khắp sống lưng hắn.
Tiểu lang lại trừng mắt nhìn Ân Tu Văn, Ân Tu Văn liền cảm thấy run rẩy sợ hãi, nói: “Vị tiểu lang này hiểu lầm rồi, chỉ là tạm ở mà thôi, vừa rồi ngói ở phòng phía tây sương bị phá, bây giờ còn chưa tu bổ tốt, sợ là sẽ bị giột nên mới để cho nhi nử ủy khuất ở đó vài ngày, mấy ngày nữa tu bổ xong đương nhiên sẽ để nó dọn qua đó."
Tiêu lang lại trừng mắt: “Mầy ngày nữa?"
Ân TuVăn vẫn có chút sợ những thủ đoạn của Lý viên ngoại vừa rồi vị tiểu lang kia nói, không ngừng vội vàng mà nói: “Vốn là mấy ngày nữa, có điều nữ nhi còn có đại sự như vậy, tất nhiên là nên đặt việc điêu hạch cho Lý viên ngoại làm hàng đầu, Đông Vân, ngươi lập tức mau đi giúp nhị di nương, để nhị di nương đưa phòng trống ra. Ánh sáng trong phòng nhị di nương dồi dào, điêu hạch cũng không mỏi mắt."
Sắc mặt nhị di nương đại biến.
“Lão gia…"
Ân Tu Văn kiên quyết nói: “Còn không mau đi?"
Nhị di nương cức kỳ không muốn nhưng cũng chỉ cắn răng lên tiếng trả lời.
Ân Tu Văn phản ứng nhanh hơn, cùng bắt tay vào làm, cùng vị tiểu lang kia nói: “Xin tiểu lang hãy báo cho Lý viên ngoại biết, trong nhà Ân mỗ tuy nhỏ, nhưng tuyệt đối sẽ không ủy khuất nữ nhi, lại càng không có người quấy rầy nữ nhi điêu hạch."
Vị tiểu lang kia mới gật đầu hài lòng.
Tiểu lang vừa mới rời đi, ánh mắt của An Tu Văn nhìn A Ân có vài phần không giống trước đây. Trước đây thấy nhi nữ đều là lớn tiếng quát tháo, nhưng lần này nhìn thấy nhi nữ của mình thì thấy thuận mắt vô cùng, năm mươi lượng bạc vừa rồi của vị tiểu lang kia đúng là thiên chân vạn xác.
“A Ân con cũng thật là, không nói với cha sớm một chút, cha làm sao lại phá hư hạch điêu của con."
Nhị di nương kỳ quais nói: “Có tay nghề như vậy mà sớm không giấu muộn không giấu, lại ngay lúc này mới lộ ra, đại cô nương cũng qúa tùy tính rồi."
A Ân nhàn nhạt nói: “Phụ thân ngày thường không phải là không cho con điêu hạch sao?"
“Sao biết con lại điêu hạch giỏi như vậy nha? Nữ nhi của ta cũng thật có tiền đồ, là một nhà điêu hách bách gia cầu, rất uy phong." Ân Tu Văn bỏ đi vẻ mặt lo lắng, lại nói: “Vị Lý viên ngoại kia là có chuyện gì xảy ra?"
A Ân nói: “Con cũng không rõ ràng lắm, đều là thông qua vị tiểu lang kia, nghe nói là một người xấu tính nổi danh nhất Giang Nam, có điều trả thù lao lại rất thoải mái."
Ân Tu Văn lập tức cảm thấy lòng bàn chân có khí lạnh chui vào, vù vù vù thấm vào tận xương, liền toét miệng: “Quay trở về muộn như vậy không dùng cơm tối sao? Cơm trong phòng bếp đều đã lạnh, để mẹ con đi hâm nóng lại cho con, a, làm lại một bữa khác đi." Thấy nhị di nương còn đứng tại chỗ, Ân Tu Văn kéo dài mặt: “Còn ngây ngốc đứng đó là gì, còn không mau đi dọn phòng?"
A Ân lúc này lấy ra từ trong ngực mười đồng tiền, nói: “Vốn lần trước A Ân kiếm được hai mươi lượng bạc muốn hiếu kính phụ thân. Nhưng đêm qua không ít khí cú bị hư hại, nên đành tìm thợ rèn tu sửa lại khẩn cấp, bởi vậy cũng mất đi không ít bạc. Bây giờ trên người nữ nhi chỉ còn mười đồng tiền, tuy rằng ít nhưng tấm lóng hiếu kính phụ thân lại không thiếu."
Ân Tu Văn nhìn mười đồng tiền trên tay A Ân, ruột đầy hối hận!
Hai mươi lượng! Hai mươi lượng!
Hắn nặn ra một nụ cười gượng gạo, nói: “Nhị hảo sinh thu, cha biết tấm lòng của con là được rồi."
A Ân lần đầu tiên cảm thấy sảng khoái như vậy, nên đặc biệt cảm kích câu nói của Mục Dương Hậu, ‘Sao không để kẻ khác e ngại ngươi, ngưỡng mộ ngươi?’
Tác giả :
Đạm Anh