Tiểu Dược Thê
Chương 140
Hai người mặc dù cực kỳ thân mật nhưng thủy chung vẫn không đi tới bước cuối cùng kia. Nhiều lần ý loạn tình mê A Ân tỏ ý có thể tiến thêm tới bước cuối cùng kia, thế nhưng Trầm Trường Đường vẫn gắng gượng nhẫn nhịn. Hắn vốn không phải là người câu nệ hình thức, thế nhưng hắn muốn dành cho nàng một đêm tân hôn hoàn mỹ, nàng xứng đáng nhận được những thứ tốt nhất.
Cho nên bất luận là dục vọng trong lòng gào thét bao nhiêu, hắn lại có bao nhiêu muốn nàng, cuối cùng đều kiềm chế lại.
Cho tới hôm nay.
Nàng đã buông bỏ hết thảy phòng bị, hoàn toàn bày ra chân tâm của mình, nàng tựa như phơi bày trần trụi bản thân mình trước mặt hắn.
Hắn cúi đầu hôn nàng.
Thanh âm nhu tình quyến luyến mềm mại vang lên bên tai nàng.
“Muốn nhi tử hay nhi nữ?"
Nàng vui mừng nhìn hắn: “Không phải là muốn có là có đâu…Ta…" Nàng nhẹ nhàng thở gấp, bị động tác lớn mật của hắn làm cho đỏ bừng, nháy mắt cũng quên luôn mình định nói gì, chỉ có thể run rẩy, đè nén ham muốn suýt chút nữa là bộc phát.
Rõ ràng trời lạnh như vậy, thế nhưng giờ khắc này nàng cảm thấy thân thể như thiêu cháy rừng rực, giống như đóa thược dược trong nắng chói đang chờ để nở rộ. Nó đong đưa trong gió, vài cành hoa yếu ớt rơi nổi trên mặt nước, trong chớp mắt như vậy, lại tựa như có ngọn gió thổi tới, mạnh mẽ thổi vào nụ hoa.
Cảm giác kỳ lạ này khiến nàng thoải mái tới mức ngón chân cũng cong lên.
Hắn như nghệ nhân trồng hoa, rất kiên nhẫn mà chờ tới lúc hoa nở.
Mưa gió cùng tới, nụ hoa bị cát bụi làm gãy, nụ hoa dần dần hé mở, nàng đau đơn rên lên nhưng lại bị hắn ngậm lấy, giọng hắn khàn khàn: “Nàng muốn điều gì ta liền cho nàng cái đó, tuyệt không nói đùa."
Cái gì là tốt nhất? Bất kể thời gian, bất kể địa điểm, chỉ cần là điều mà nàng muốn, hắn đều cho nàng. A Ân của hắn không giống người thường, bản thân nàng phải chính là cách giải thích cho ba từ ‘tốt đẹp nhất’, sao có thể là dệt hoa trên gấm?
Trước đây chỉ mới hôn môi thôi đã khiến nàng mềm nhũn vô lực, hiện tại đã triệt để giao hòa, cả người nàng liền mệt tới mức không cử động nổi, ngay cả khí lực động ngón tay cũng không có. Trái lại Trầm Trường Đường, hắn hoàn toàn là một bộ dáng dấp thần thanh khí sảng, đang ôn nhu lau sạch những dấu vết còn đọng lại giữa hai chân nàng, rồi lại mặc xiêm ý vào cho nàng.
Nhìn gương mặt thoải mái của nàng, hắn dán mặt tới, má kề má nàng: “Một lần nữa?"
Nàng lúc này mới khôi phục lại được chút khí lực: “Không được, ta đã ra ngoài lâu thế rồi, không trở về hoàng đế sẽ nghi ngờ."
Hắn đặt nàng ngồi lên đùi hắn, vòng ôm eo nàng, nói: “Ngọc Toàn có thể dài thêm nửa canh giờ nữa, đủ thời gian làm thêm lần nữa." Nói rồi bàn tay lại không thành thật trượt xuống dưới. Nàng há miệng cắn cằm hắn: “Nói chuyện chính sự."
Hắn lại không chịu buông tay: “Như vậy cũng có thể nói được."
Ngực nàng phập phồng, tay nàng lúc này nếu như có đủ khí lực, nàng nhất định sẽ đánh vào tay hắn.
Nàng giận dỗi liếc mắt, hô: “Trầm Trường Đường!"
Hắn lúc này mới quyến luyến buông tay.
Nàng hỏi: “Mấy ngày hôm trước Ngọc Toàn công chúa có tới Hạch cung tìm ta, ta đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm, sau đó lại tỉ mỉ nghĩ lại mới hiểu nàng đang giúp ta. Chàng đã đáp ứng với nàng ta chuyện gì rồi?"
Hắn đặc biệt thưởng thức điểm phản ứng nhanh nhạy này của nàng, vẻ mặt cười nói: “Nàng ta muốn vinh hoa phú quý một đời."
Nàng run rẩy: “Nàng ta là công chúa, lại được hoàng đế sủng ái, không cần chàng đáp ứng nàng ta cũng có thể vinh hoa cả đời."
“Trong cung rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn vào mặt ngoài."
Nàng nghe vậy trong lòng có vài phần hiểu rõ, xem ra Ngọc Toàn công chúa cũng chưa chắc có cảnh tượng phong quang như vẻ bề ngoài như vậy, rốt cuộc là nàng ta cũng không dễ dàng gì. Nàng cũng không có thắc mắc nhiều về chuyện của Ngọc Thành công chúa, hiện tại bọn họ không còn nhiều thời gian lắm, nàng còn có chuyện trọng yếu hơn. Nếu Minh Mục lựa chọn Ngọc Thành công chúa, vậy có thể tín nhiệm nàng ta.
Nàng trầm ngâm, đem lại những lời hoàng đế nói ngày đó tỉ mỉ nói lại cho hắn.
Cuối cùng, nàng lại thêm: “Có điều lời của hoàng đế cũng không thể hoàn toàn tin tưởng." Nói đến đây nàng thật ra lại có chút do dự. Nàng còn chưa nói cho hắn biết thân phận thực sự của hắn. Nhưng hai người bọn họ lại làm đến mức này, nàng chỉ cần nhắc tới Âm Dương nhị cổ, với sự thông minh của hắn, không cần nàng nói rõ hắn cũng có thể đoán.
Nghĩ đến đây nàng không còn do dự nữa mà đem lời Giang Dương nói về Âm Dương nhị cổ một năm một mười kể hết cho hắn.
Vẻ mặt hắn dần ngưng trọng, nhưng lại không có vẻ ngạc nhiên và chấn động như nàng nghĩ.
Nàng khẽ động, phát hiện mình đã có chút sức lực, lập tức ngồi dậy đối mặt với hắn: “Chàng có phải đã sớm biết thân thế của mình rồi không?"
“Cũng không phải là ta biết trước, ta cũng chỉ suy đoán thôi, nên không có nói với nàng, ta sợ khiến nàng sợ hãi. Ta chỉ là một hầu gia, nàng đã tránh không kịp, nếu lại mang thân phận hoàng tử lưu lạc bên ngoài, ta muốn mỹ nhân trong ngực này đây sợ rằng còn phải mất thêm mười năm nữa thôi."
Nghe hắn còn có tâm tư trêu đùa, nàng mới có chút yên tâm, cũng là lúc này nàng chợt nảy ra một suy đoán.
Nếu hắn đã có cái suy nghĩ này, vậy Vĩnh Thịnh đế không có sao? Tiên đế lại đối đã với một thần tử tốt như vậy, cập quan phong hầu, từ ngày khai quốc tới nay chưa từng có loại chuyện như vậy, lại ngày thường rất chiếu cố hắn, người có lòng nghi ngờ nặng như Vĩnh Thịnh đế hắn trước nay chưa từng có hoài nghi qua sao? Hắn nói cho nàng biết chân tướng năm đó, lại không hề đề cập tới Âm Dương nhị cổ một chút nào. Nếu hắn không biết thì không sao, nhưng nếu như hắn biết, Vĩnh Thịnh đế có nổi lên lòng nghi ngờ rằng Mục Dương hầu mang huyết mạch của tiên đế hay không?
Hắn kiên quyết không đồng ý cho nàng cùng Trầm Trường Đường thành thân, thực sự chỉ là vì chán ghét nàng?
A Ân có thể nghi ngờ điều này, hắn cũng vừa nghĩ tới.
Hắn không khỏi cảm thấy trái tim bằng giá.
Hoàng đế không cho hắn cưới A Ân, chỉ sợ là đề phòng hắn.
Trong lúc nhất thời, không khí giữa hai người không khỏi có chút trầm mặc.
Nàng cảm thấy thật gian nan, thế nhưng có vài lời vẫn là không nói ra mà cố nhịn xuống: “Chàng vì Đại Hưng nhiều năm như vậy, có đáng không? Ta không biết chàng có thấy đáng giá hay không, nhưng ta cảm thấy rất đau lòng thay cho chàng."
Minh Mục của nàng vì cảm tạ ân đức.
Lúc tiên đế còn tại thế, hắn là một thanh đao đánh đuổi man di. Lúc Vĩnh Thịnh đế đăng cơ, hắn là thanh đao thay hoàng đế diệt trừ ngoại thích. Nhưng kết quả hắn nhận được, vẫn là không được hoàng đế tín nhiệm. Hắn khao khát tình thân, thế nhưng vẫn chưa từng có được.
Lúc cung nữ đi tìm A Ân, yến hội đã gần như kết thúc. Chủ vị là Vĩnh Thịnh đế cùng các thần tử trò chuyện vui vẻ, lúc Mục Dương hầu trở lại hắn dùng vẻ mặt quan tâm nhìn tới, Ngọc Toàn công chúa không biết nói gì đó mà khiến hoàng đế bật cười ha ha.
Quasch tam lang đối diện không hiểu sao lại xuất hiện thêm màng bao quanh đầu, ánh mắt hắn nhìn nàng trần đầy quỷ dị.
Nàng lơ đễnh cúi đầu uống rượu, nghĩ tới những lời vừa rồi cùng hắn, nàng không ngờ được thì ra Trầm Trường Đường đánh đâu thắng đó cũng có một mặt lừa mình dối người này. Bất luận là Lý Dung trước đây hay Ngọc Toàn công chúa hiện tại, thay vì là nói lùi một bước, kỳ thực hắn không muốn cùng hoàng đế phá bỏ tầng lá chắn cuối cùng với hoàng đế.
Minh Mục như vậy, khiến nàng cảm thấy hắn rất có tình người.
Nhưng như vậy sẽ có nhược điểm.
Nếu hắn mềm yếu thì để nàng mạnh mẽ lên, Vĩnh Thịnh đế đừng hòng khi dễ nam nhân của nàng!
A Ân gác lại chét rượu, cùng cũng nữ bên cạnh nói vài câu, hai người họ liền lặng lẽ rời đi, có điều Quacs tam lang lần này không đuổi theo nàng nữa. Lúc về tới Hạch cung, nàng chợt cảm thấy hưng trí, quay lại nói với cung nữ: “Không trở về Hạch cung nữa, ta muốn đi điêu hạch."
Nàng uống hơi say, lắc đầu bước qua Ngự Hoa viên.
Cung nữ chạy theo nàng: “Cô nương cẩn thận đường trơn."
Hôm nay trong cung có yến hội, thị vệ canh giữ vì vậy mà có chút lười nhác, thấy nàng đi tới liền trực tiếp để nàng qua. Bởi vì trong cung có quy định, cung nữ hầu hạ không thể đi vào, chỉ có thể ở bên ngoài trông chừng, mắt nàng nhìn chằm chằm bóng lưng A Ân đang dần biến mất.
Trong cung điện không có một bóng người, những hạch điêu sư khác cơ bản đều đã tham gia yến hội rồi.
Nàng lấy ra dụng cụ điêu hạch, bắt đầu điêu hạch, trước đây nàng không hiểu hạch điêu nhô ra là gì, nhưng hiện tại nàng cũng đã hiểu ra rồi. Đợi khi mười tám con hạch điêu cùng xuất hiện, gặp liền lại một tuyến, chính là nơi cất giữ kho báu.
Trí nhớ nàng vẫn luôn tốt, mười tám con hạch điêu, nàng có mười hai con, mà lúc còn ở Thượng Quan gia gặp được một con hạch điêu là bản phục khắc lại, còn lại năm con hạch điêu nữa, hoàng đế vì đề phòng nàng nên đến nay nàng vẫn chưa từng thấy qua.
Nhưng nàng biết năm vị hạch điêu sư trong cung đều biết, có lẽ là được hoàng đế ra lệnh, bọn họ ở trước mặt nàng chưa từng nhắc tới năm con hạch điêu này. Có điều hạch điêu sư yêu thích hạch điêu, cả ngày lẫn đêm nghiên cứu hạch điêu đều không tránh khỏi sẽ nổi tâm muốn phục khắc lại hạch điêu.
Trong tay nàng cầm hạt hạch, yên lặng liếc nhìn xung quanh một lượt, rồi đứng dậy đi tới trước một tấm bình phong.
Nàng cấp tốc lật tìm trong đống giấy vụn cạnh bàn.
Trải qua đoạn thời gian nữa, nàng biết bọn họ vẫn hay thường ở đây thảo luận, những lúc như vậy thường sai bảo cung nữ mài mực. Nàng giở ra, hai tờ, ba tờ, bốn tờ, năm tờ, nàng lật mở rất nhanh.
Sau khi quay trở lại chỗ ngồi, nàng đối với năm hạch điêu còn lại đã có đường nét rõ ràng.
Nàng ngồi lại, lại một lần nữa cầm dụng cụ điêu hạch lên. Lúc ra ngoài cửa nàng bỗng nhìn thấy thân ảnh, tay nàng run rẩy, cố kiềm lại: “Ai!"
Đạo nhân ảnh từ nơi tối bước ra, là Mẫn lão.
Nàng không ngờ tới lúc này Mẫn lão còn có thể ở đây, trong lòng cả kinh, nàng ung dung nói: “Tiền bối trễ thế này vẫn ở đây sao?"
“Trong cung xung quanh nhiều tai mắt, ta giúp ngươi được một lần, không giúp được lần hai."
Hắn đem tấm gỗ bảng cá chép trả lại cho nàng: “Ta cái gì cũng không thấy."
Cho nên bất luận là dục vọng trong lòng gào thét bao nhiêu, hắn lại có bao nhiêu muốn nàng, cuối cùng đều kiềm chế lại.
Cho tới hôm nay.
Nàng đã buông bỏ hết thảy phòng bị, hoàn toàn bày ra chân tâm của mình, nàng tựa như phơi bày trần trụi bản thân mình trước mặt hắn.
Hắn cúi đầu hôn nàng.
Thanh âm nhu tình quyến luyến mềm mại vang lên bên tai nàng.
“Muốn nhi tử hay nhi nữ?"
Nàng vui mừng nhìn hắn: “Không phải là muốn có là có đâu…Ta…" Nàng nhẹ nhàng thở gấp, bị động tác lớn mật của hắn làm cho đỏ bừng, nháy mắt cũng quên luôn mình định nói gì, chỉ có thể run rẩy, đè nén ham muốn suýt chút nữa là bộc phát.
Rõ ràng trời lạnh như vậy, thế nhưng giờ khắc này nàng cảm thấy thân thể như thiêu cháy rừng rực, giống như đóa thược dược trong nắng chói đang chờ để nở rộ. Nó đong đưa trong gió, vài cành hoa yếu ớt rơi nổi trên mặt nước, trong chớp mắt như vậy, lại tựa như có ngọn gió thổi tới, mạnh mẽ thổi vào nụ hoa.
Cảm giác kỳ lạ này khiến nàng thoải mái tới mức ngón chân cũng cong lên.
Hắn như nghệ nhân trồng hoa, rất kiên nhẫn mà chờ tới lúc hoa nở.
Mưa gió cùng tới, nụ hoa bị cát bụi làm gãy, nụ hoa dần dần hé mở, nàng đau đơn rên lên nhưng lại bị hắn ngậm lấy, giọng hắn khàn khàn: “Nàng muốn điều gì ta liền cho nàng cái đó, tuyệt không nói đùa."
Cái gì là tốt nhất? Bất kể thời gian, bất kể địa điểm, chỉ cần là điều mà nàng muốn, hắn đều cho nàng. A Ân của hắn không giống người thường, bản thân nàng phải chính là cách giải thích cho ba từ ‘tốt đẹp nhất’, sao có thể là dệt hoa trên gấm?
Trước đây chỉ mới hôn môi thôi đã khiến nàng mềm nhũn vô lực, hiện tại đã triệt để giao hòa, cả người nàng liền mệt tới mức không cử động nổi, ngay cả khí lực động ngón tay cũng không có. Trái lại Trầm Trường Đường, hắn hoàn toàn là một bộ dáng dấp thần thanh khí sảng, đang ôn nhu lau sạch những dấu vết còn đọng lại giữa hai chân nàng, rồi lại mặc xiêm ý vào cho nàng.
Nhìn gương mặt thoải mái của nàng, hắn dán mặt tới, má kề má nàng: “Một lần nữa?"
Nàng lúc này mới khôi phục lại được chút khí lực: “Không được, ta đã ra ngoài lâu thế rồi, không trở về hoàng đế sẽ nghi ngờ."
Hắn đặt nàng ngồi lên đùi hắn, vòng ôm eo nàng, nói: “Ngọc Toàn có thể dài thêm nửa canh giờ nữa, đủ thời gian làm thêm lần nữa." Nói rồi bàn tay lại không thành thật trượt xuống dưới. Nàng há miệng cắn cằm hắn: “Nói chuyện chính sự."
Hắn lại không chịu buông tay: “Như vậy cũng có thể nói được."
Ngực nàng phập phồng, tay nàng lúc này nếu như có đủ khí lực, nàng nhất định sẽ đánh vào tay hắn.
Nàng giận dỗi liếc mắt, hô: “Trầm Trường Đường!"
Hắn lúc này mới quyến luyến buông tay.
Nàng hỏi: “Mấy ngày hôm trước Ngọc Toàn công chúa có tới Hạch cung tìm ta, ta đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm, sau đó lại tỉ mỉ nghĩ lại mới hiểu nàng đang giúp ta. Chàng đã đáp ứng với nàng ta chuyện gì rồi?"
Hắn đặc biệt thưởng thức điểm phản ứng nhanh nhạy này của nàng, vẻ mặt cười nói: “Nàng ta muốn vinh hoa phú quý một đời."
Nàng run rẩy: “Nàng ta là công chúa, lại được hoàng đế sủng ái, không cần chàng đáp ứng nàng ta cũng có thể vinh hoa cả đời."
“Trong cung rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn vào mặt ngoài."
Nàng nghe vậy trong lòng có vài phần hiểu rõ, xem ra Ngọc Toàn công chúa cũng chưa chắc có cảnh tượng phong quang như vẻ bề ngoài như vậy, rốt cuộc là nàng ta cũng không dễ dàng gì. Nàng cũng không có thắc mắc nhiều về chuyện của Ngọc Thành công chúa, hiện tại bọn họ không còn nhiều thời gian lắm, nàng còn có chuyện trọng yếu hơn. Nếu Minh Mục lựa chọn Ngọc Thành công chúa, vậy có thể tín nhiệm nàng ta.
Nàng trầm ngâm, đem lại những lời hoàng đế nói ngày đó tỉ mỉ nói lại cho hắn.
Cuối cùng, nàng lại thêm: “Có điều lời của hoàng đế cũng không thể hoàn toàn tin tưởng." Nói đến đây nàng thật ra lại có chút do dự. Nàng còn chưa nói cho hắn biết thân phận thực sự của hắn. Nhưng hai người bọn họ lại làm đến mức này, nàng chỉ cần nhắc tới Âm Dương nhị cổ, với sự thông minh của hắn, không cần nàng nói rõ hắn cũng có thể đoán.
Nghĩ đến đây nàng không còn do dự nữa mà đem lời Giang Dương nói về Âm Dương nhị cổ một năm một mười kể hết cho hắn.
Vẻ mặt hắn dần ngưng trọng, nhưng lại không có vẻ ngạc nhiên và chấn động như nàng nghĩ.
Nàng khẽ động, phát hiện mình đã có chút sức lực, lập tức ngồi dậy đối mặt với hắn: “Chàng có phải đã sớm biết thân thế của mình rồi không?"
“Cũng không phải là ta biết trước, ta cũng chỉ suy đoán thôi, nên không có nói với nàng, ta sợ khiến nàng sợ hãi. Ta chỉ là một hầu gia, nàng đã tránh không kịp, nếu lại mang thân phận hoàng tử lưu lạc bên ngoài, ta muốn mỹ nhân trong ngực này đây sợ rằng còn phải mất thêm mười năm nữa thôi."
Nghe hắn còn có tâm tư trêu đùa, nàng mới có chút yên tâm, cũng là lúc này nàng chợt nảy ra một suy đoán.
Nếu hắn đã có cái suy nghĩ này, vậy Vĩnh Thịnh đế không có sao? Tiên đế lại đối đã với một thần tử tốt như vậy, cập quan phong hầu, từ ngày khai quốc tới nay chưa từng có loại chuyện như vậy, lại ngày thường rất chiếu cố hắn, người có lòng nghi ngờ nặng như Vĩnh Thịnh đế hắn trước nay chưa từng có hoài nghi qua sao? Hắn nói cho nàng biết chân tướng năm đó, lại không hề đề cập tới Âm Dương nhị cổ một chút nào. Nếu hắn không biết thì không sao, nhưng nếu như hắn biết, Vĩnh Thịnh đế có nổi lên lòng nghi ngờ rằng Mục Dương hầu mang huyết mạch của tiên đế hay không?
Hắn kiên quyết không đồng ý cho nàng cùng Trầm Trường Đường thành thân, thực sự chỉ là vì chán ghét nàng?
A Ân có thể nghi ngờ điều này, hắn cũng vừa nghĩ tới.
Hắn không khỏi cảm thấy trái tim bằng giá.
Hoàng đế không cho hắn cưới A Ân, chỉ sợ là đề phòng hắn.
Trong lúc nhất thời, không khí giữa hai người không khỏi có chút trầm mặc.
Nàng cảm thấy thật gian nan, thế nhưng có vài lời vẫn là không nói ra mà cố nhịn xuống: “Chàng vì Đại Hưng nhiều năm như vậy, có đáng không? Ta không biết chàng có thấy đáng giá hay không, nhưng ta cảm thấy rất đau lòng thay cho chàng."
Minh Mục của nàng vì cảm tạ ân đức.
Lúc tiên đế còn tại thế, hắn là một thanh đao đánh đuổi man di. Lúc Vĩnh Thịnh đế đăng cơ, hắn là thanh đao thay hoàng đế diệt trừ ngoại thích. Nhưng kết quả hắn nhận được, vẫn là không được hoàng đế tín nhiệm. Hắn khao khát tình thân, thế nhưng vẫn chưa từng có được.
Lúc cung nữ đi tìm A Ân, yến hội đã gần như kết thúc. Chủ vị là Vĩnh Thịnh đế cùng các thần tử trò chuyện vui vẻ, lúc Mục Dương hầu trở lại hắn dùng vẻ mặt quan tâm nhìn tới, Ngọc Toàn công chúa không biết nói gì đó mà khiến hoàng đế bật cười ha ha.
Quasch tam lang đối diện không hiểu sao lại xuất hiện thêm màng bao quanh đầu, ánh mắt hắn nhìn nàng trần đầy quỷ dị.
Nàng lơ đễnh cúi đầu uống rượu, nghĩ tới những lời vừa rồi cùng hắn, nàng không ngờ được thì ra Trầm Trường Đường đánh đâu thắng đó cũng có một mặt lừa mình dối người này. Bất luận là Lý Dung trước đây hay Ngọc Toàn công chúa hiện tại, thay vì là nói lùi một bước, kỳ thực hắn không muốn cùng hoàng đế phá bỏ tầng lá chắn cuối cùng với hoàng đế.
Minh Mục như vậy, khiến nàng cảm thấy hắn rất có tình người.
Nhưng như vậy sẽ có nhược điểm.
Nếu hắn mềm yếu thì để nàng mạnh mẽ lên, Vĩnh Thịnh đế đừng hòng khi dễ nam nhân của nàng!
A Ân gác lại chét rượu, cùng cũng nữ bên cạnh nói vài câu, hai người họ liền lặng lẽ rời đi, có điều Quacs tam lang lần này không đuổi theo nàng nữa. Lúc về tới Hạch cung, nàng chợt cảm thấy hưng trí, quay lại nói với cung nữ: “Không trở về Hạch cung nữa, ta muốn đi điêu hạch."
Nàng uống hơi say, lắc đầu bước qua Ngự Hoa viên.
Cung nữ chạy theo nàng: “Cô nương cẩn thận đường trơn."
Hôm nay trong cung có yến hội, thị vệ canh giữ vì vậy mà có chút lười nhác, thấy nàng đi tới liền trực tiếp để nàng qua. Bởi vì trong cung có quy định, cung nữ hầu hạ không thể đi vào, chỉ có thể ở bên ngoài trông chừng, mắt nàng nhìn chằm chằm bóng lưng A Ân đang dần biến mất.
Trong cung điện không có một bóng người, những hạch điêu sư khác cơ bản đều đã tham gia yến hội rồi.
Nàng lấy ra dụng cụ điêu hạch, bắt đầu điêu hạch, trước đây nàng không hiểu hạch điêu nhô ra là gì, nhưng hiện tại nàng cũng đã hiểu ra rồi. Đợi khi mười tám con hạch điêu cùng xuất hiện, gặp liền lại một tuyến, chính là nơi cất giữ kho báu.
Trí nhớ nàng vẫn luôn tốt, mười tám con hạch điêu, nàng có mười hai con, mà lúc còn ở Thượng Quan gia gặp được một con hạch điêu là bản phục khắc lại, còn lại năm con hạch điêu nữa, hoàng đế vì đề phòng nàng nên đến nay nàng vẫn chưa từng thấy qua.
Nhưng nàng biết năm vị hạch điêu sư trong cung đều biết, có lẽ là được hoàng đế ra lệnh, bọn họ ở trước mặt nàng chưa từng nhắc tới năm con hạch điêu này. Có điều hạch điêu sư yêu thích hạch điêu, cả ngày lẫn đêm nghiên cứu hạch điêu đều không tránh khỏi sẽ nổi tâm muốn phục khắc lại hạch điêu.
Trong tay nàng cầm hạt hạch, yên lặng liếc nhìn xung quanh một lượt, rồi đứng dậy đi tới trước một tấm bình phong.
Nàng cấp tốc lật tìm trong đống giấy vụn cạnh bàn.
Trải qua đoạn thời gian nữa, nàng biết bọn họ vẫn hay thường ở đây thảo luận, những lúc như vậy thường sai bảo cung nữ mài mực. Nàng giở ra, hai tờ, ba tờ, bốn tờ, năm tờ, nàng lật mở rất nhanh.
Sau khi quay trở lại chỗ ngồi, nàng đối với năm hạch điêu còn lại đã có đường nét rõ ràng.
Nàng ngồi lại, lại một lần nữa cầm dụng cụ điêu hạch lên. Lúc ra ngoài cửa nàng bỗng nhìn thấy thân ảnh, tay nàng run rẩy, cố kiềm lại: “Ai!"
Đạo nhân ảnh từ nơi tối bước ra, là Mẫn lão.
Nàng không ngờ tới lúc này Mẫn lão còn có thể ở đây, trong lòng cả kinh, nàng ung dung nói: “Tiền bối trễ thế này vẫn ở đây sao?"
“Trong cung xung quanh nhiều tai mắt, ta giúp ngươi được một lần, không giúp được lần hai."
Hắn đem tấm gỗ bảng cá chép trả lại cho nàng: “Ta cái gì cũng không thấy."
Tác giả :
Đạm Anh