Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng
Chương 124
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hình Lưu Vân nhìn Tư Không Dịch tươi cười đi về phía hắn, gương mặt hắn càng trở nên nhu hòa. Đến lúc cậu đến trước mặt, hắn lấy một cái túi nhỏ trong ba lô sau lưng ra: “KFC, vừa đi vừa ăn."
Tư Không Dịch vui vẻ nhận túi KFC, đáng tiếc lúc định ăn, cậu mới sực nhớ đang đeo một cái khẩu trang thật to, muốn ăn phải tháo khẩu trang ra, vậy thì hôm nay không cần chơi nữa, lập tức hai mắt cậu trở nên rối rắm.
Hình Lưu Vân nhìn vẻ xoắn xuýt của cậu mà buồn cười, sau đó dưới ánh mắt không vui của Tư Không Dịch, hắn chậm rãi lục lọc trong ba lô, kết quả lấy ra một cái khẩu trang rất thú vị. Khẩu trang che hết phần lớn mặt mũi, chỉ có vị trí ngay miệng hình một cái miệng cười là để hở, vừa khéo có thể nhét KFC vào miệng.
khẩu trang tương tự thế này
Tư Không Dịch: “..!" Tôi thật không ngờ cậu lại là người như vậy nha Hình Lưu Vân!
Rốt cuộc cậu vẫn nhận khẩu trang đeo lên, sau đó vừa ăn vừa hỏi: “Cậu cố ý đúng không? Nhìn tôi như vậy rất thú vị chứ gì?"
Hình Lưu Vân gật gật đầu: “Đúng vậy, nhìn rất đáng yêu nha. Cậu đừng tức giận, tôi cũng sẽ đeo giống cậu." Hình Lưu Vân nói xong bèn lấy một cái khẩu trang giống y hệt đeo lên, sau đó cũng bắt đầu ăn KFC.
Tư Không Dịch nhìn bản thân rồi lại nhìn Hình Lưu Vân, cảm thấy hai người đúng là buồn cười.
Hôm nay Thế giới băng tuyết không quá đông người, Tư Không Dịch và Hình Lưu Vân nhanh chóng mua vé rồi vào trong. Ngay cạnh cửa là quầy nhận giày trượt hoặc ván trượt chạy bằng điện, thậm chí còn có cả xe trượt. Toàn bộ mặt đất trong Thế giới băng tuyết đều được băng tuyết bao phủ, đây đúng là một nơi vui chơi thú vị.
Ván trượt
Xe trượt
Nếu mang giầy bình thường mà đi ở đây thì không được vài bước sẽ ngã sấp mặt. Nhưng dù vậy vẫn có rất nhiều trẻ em và thiếu niên mang giày thường đi bên ngoài chạy loạn, tiếng cười đùa hò hét vui vẻ truyền khắp nơi. Khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng vui lây.
Tư Không Dịch và Hình Lưu Vân chọn một xe trượt nhỏ có thể ngồi hai người, lúc bọn họ không muốn trượt thì ngồi xe, muốn trượt lại mang giày lướt một vòng, rất nhiều người cũng lựa chọn giống bọn họ. Hơn nữa vì tăng thêm phần thú vị, xung quanh thân xe trượt còn được quấn một vòng dây da, vì vậy dù đụng vào xe khác cũng không có vấn đề gì, giống như chơi xe đụng vậy, ngay cả người lớn cũng mê mệt không thôi.
Tư Không Dịch lái xe trượt tuyết đụng lung tung tán loạn như chơi xe đụng, vui vẻ cười không ngừng. Hình Lưu Vân yên tĩnh ngồi bên cạnh cậu, nhìn cậu đụng hết cái này đến cái kia, vui vẻ như không có việc gì phải lo nghĩ, không có chuyện gì làm cậu phải khổ sở. Phải miêu tả nụ cười này như thế nào đây? Vừa khiến người ta rung động, cũng khiến người ta cực kỳ chán ghét.
Hình Lưu Vân lấy điện thoại ra chụp Tư Không Dịch một tấm, dù đang đeo khẩu trang, từ bức ảnh này cũng không nhìn ra người này có chút âm trầm nào. Hắn lại lẳng lặng tự chụp bản thân một tấm, sau khi xem qua, hắn cười lạnh nói: “Quả nhiên quá xấu, thật khó xem."
Tư Không Dịch nghe vậy quay đầu hỏi: “Hả? Cậu nói cái gì?"
Hình Lưu Vân cười cười: “Không có gì, tôi chụp một tấm hình cậu và tôi, phát hiện cậu đẹp hơn tôi nhiều."
Tư Không Dịch cười nói: “Nào có! Cậu cũng rất đẹp trai! Ngoại hình đẹp, ham học hỏi, cộng thêm IQ cao, sau này tuyệt đối là cao phú soái kim cương siêu cấp, con gái muốn gả cho cậu sẽ xếp hàng thành đội a, cũng không biết sau này cậu sẽ chọn người thế nào?"
Nụ cười trên mặt Hình Lưu Vân nhạt đi: “Tôi cũng không biết, không chừng tôi sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại thì sao? À mà, không phải tôi đã nói ở đây cho phép mang thú nuôi vào sao? Sao cậu không dẫn Đại Hoàng, Đại Hoa và Tiểu Bạch theo?"
Tư Không Dịch nghe thế hơi dừng xe trượt lại, nhìn du khách đang vui vẻ chơi đùa xung quanh, cùng với thú cưng thỉnh thoảng xuất hiện, cậu cười cười: “Ở đây đông người, tôi sợ lỡ như có chuyện gì chúng nó sẽ bị thương nên để tụi nó tự đi chơi. Nếu cậu muốn gặp mấy nhóc thì chờ đến lúc khai giảng là có thể gặp được. Cậu không biết đâu, Đại Hoàng và Đại Hoa béo lên không ít, Tiểu Bạch sắp thành một cục tròn vo luôn rồi đó."
Hình Lưu Vân gật gật đầu: “Thật đáng tiếc không được nhìn thấy sự thay đổi của chúng nó. Nhưng dù sao cuối cùng vẫn thấy là được rồi."
Cậu cũng gật đầu nói: “Phía trước là sân chơi vận động, hai chúng ta thử một chút đi?"
Hình Lưu Vân ngẩng đầu nhìn, sân chơi phía trước yêu cầu làm một vài động tác khi đang trượt trên mặt băng trơn trợt, hắn cười gật đầu: “Được thôi, xem ai trong chúng ta linh hoạt hơn."
Tư Không Dịch cười há há hai tiếng: “Tất nhiên là tôi rồi! Tuy IQ của tôi không cao như cậu nhưng cơ thể chắc chắn khỏe hơn cậu!"
Hình Lưu Vân nhìn khóe miệng nhếch lên bên dưới khẩu trang của Tư Không Dịch, hắn giơ tay sờ sờ lên khẩu trang trên mặt: “Cũng không chắc đâu."
Sau đó hai người tiến về phía sân chơi kia. Gương mặt Tư Không Dịch mang theo sự hưng phấn và hớn hở, nhưng lúc này, trong lòng cậu như có sóng to gió lớn –
[Tiểu Dịch, không thích hợp. Xung quanh có rất nhiều kẻ ác đầy mùi máu tanh. Anh phải cẩn thận!]
[Tiểu Dịch! Đại Hoa nói thấy rất nhiều người đeo khẩu trang mặt cười, mà những tên này hình như đều là kẻ xấu!]
[Tiểu Dịch, phía trước có ít nhất năm người đeo khẩu trang mặt cười đang chơi đùa, em cảm thấy bọn chúng không có ý tốt, anh nhất định phải chú ý an toàn!]
Tiểu Văn vo ve dồn dập nhắc nhở bên tai, Tư Không Dịch nghe mà cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Cậu cảm thấy lúc này nhất định gương mặt cậu rất kỳ quái, cảm xúc chân thật rõ ràng là kinh ngạc và phẫn nộ, thậm chí mang theo vài phần sợ hãi, nhưng lại lộ ra vẻ mặt tươi cười. Còn về lý do tại sao cậu lại như vậy, thậm chí ngay cả nghĩ cậu cũng không dám nghĩ.
Không thể nào đâu.
Tại sao lại có thể như vậy?
Vì cái gì lại như vậy?
Cả người Tư Không Dịch cứng ngắt trượt vào sân chơi. Sau đó cậu nghe giọng nói ôn hòa của Hình Lưu Vân kề sát bên tai: “Là nhảy ô vuông trên băng, quá khó, mọi người xếp hàng chơi theo đội hình, chúng ta cũng chơi sao?"
Cậu ngẩng đầu nhìn, cứ hai người thành một đội xếp hàng phía trước. Một thanh niên trong một đội hai người đứng xếp hàng ở phía đông vị trí thứ hai đếm ngược từ cuối lên trên, người này cũng đeo khẩu trang mặt cười, đồng tử Tư Không Dịch lập tức co rụt.
“Ừ, chúng ta cũng chơi."
Tư Không Dịch nhanh chóng đến xếp hàng ở vị trí cuối cùng bên phía đông, chỉ cách người thanh niên đeo khẩu trang mặt cười một người mà thôi.
Cậu hít một hơi thật sâu. Hình Lưu Vân đứng cạnh cậu, Tư Không Dịch quay đầu lại, khiếp sợ phát hiện không biết từ lúc nào, phía trước Hình Lưu Vân có một nữ sinh cũng đeo khẩu trang mặt cười đang đứng.
Cậu há miệng muốn nhắc nhở nhưng lại không biết nên nói gì, ngay lúc cậu cực kỳ hoảng loạn, người thanh niên đeo khẩu trang mặt cười cách cậu một người phía trước đã hành động. Tư Không Dịch gắt gao theo dõi hắn, sợ có chuyện gì xảy ra, nhưng cho đến khi nam sinh trước mặt cậu ra sân, vẫn không có chuyện gì ngoài ý muốn.
Cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, tâm trạng cũng dần thả lỏng. Trong tiếng cổ vũ của mọi người, nam sinh vừa xếp hàng trước cậu cầm gậy cười hì hì vọt đến trước mặt cậu, đột nhiên có một bóng dáng màu đỏ hiện. Tư Không Dịch cảm thấy không tốt, theo bản năng giơ tay kéo nam sinh trước mặt, ngay sau đó cậu liền nghe được tiếng la hét vang lên.
Thời gian dường như trở nên chậm lại.
Tư Không Dịch có thể nhìn thấy rõ ràng nữ sinh mặc quần áo màu đỏ đeo khẩu trang mặt cười đột nhiên giơ con dao bén nhọn trong tay đâm mạnh lên lưng nam sinh trước mặt cậu. Nhờ cậu kéo tay làm nam sinh lảo đảo một chút, mũi dao kia bị trật góc độ nhưng vẫn đâm trúng người hắn. Nụ cười trên mặt nam sinh mặc áo lông trắng cứng lại, hắn cúi đầu nhìn xuống phần eo bên hông, sau đó không thể tin nhìn nữ sinh kia rồi té ngã xuống đất.
Thậm chí Tư Không Dịch còn nhìn thấy được sát ý và vẻ liều lĩnh đầy ý cười trong mắt cô gái kia, cùng với khóe miệng nhếch lên sau lớp khẩu trang.
“A a a a -! Giết người rồi! Giết người rồi!"
“Trời ơi! Nhanh lên, báo cảnh sát! Chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại đâm người khác? Có phải con bé này bị điên rồi không?"
“A a a a! Mau tránh ra mau tránh ra! Bên kia cũng có một tên điên cầm dao đâm người!"
Dường như lấy hành vi của nữ sinh này làm tín hiệu mở ra cái chốt giết chóc trong sân chơi. Du khách hoảng sợ nhìn mấy thanh niên nam nữ đeo khẩu trang mặt cười điên cuồng đả thương người. Dường như chúng không hề sợ hãi bị phát hiện, khi máu tươi đỏ chót rơi xuống nền băng tuyết trắng xóa, từ trước đến giờ Tư Không Dịch chưa từng nghĩ hai màu sắc này lại khiến người ta chán ghét đến như vậy.
Tư Không Dịch quay đầu lại, trong khung cảnh thuần trắng mộng ảo, Hình Lưu Vân đeo khẩu trang mặt cười lẳng lặng đứng ở đó. Lúc chạm vào ánh mắt của cậu, hắn chậm rãi tháo khẩu trang, trong tiếng gào thét của đám người tùy tiện ném xuống đất, sau đó cậu thấy hắn mấp máy miệng nói:
Tiểu Dịch, bây giờ cậu còn cười được không?
Tiểu Dịch, bây giờ cậu còn có thể cứu người được nữa không?
Cậu xem, dù cậu hướng tới ánh sáng thế nào đi nữa, thế giới dơ bẩn này vẫn sẽ kéo cậu nhốt vào địa ngục.
Vậy nên, khóc đi, tức giận đi, gào thét đi, khiến cho những thứ đáng ghét biến mất là được rồi, cậu không cần phải xen vào bất cứ chuyện gì, mà cậu cũng quản không được.
Tư Không Dịch từ từ hít một hơi thật sâu, cậu chưa từng cảm thấy hít thở lại là một chuyện khó khăn như vậy. Suy nghĩ của cậu vẫn không rõ ràng, đầu óc hỗn loạn, ngay cả cơ thể cũng hơi run rẩy, nhưng dù vậy, cậu vẫn hiểu rất rõ hiện tại nên làm gì.
Hình Lưu Vân chỉ thấy hai mắt Tư Không Dịch ảm đạm trong chớp mắt, rồi sau đó lại tràn đầy tức giận, cậu dùng tốc độ không thể tin được vọt đến trước mặt Hình Lưu Vân, hung hăng giơ nắm đấm. Hắn chỉ vừa cảm thấy cả gương mặt đau xót là cả người đã bị đánh ngã xuống đất, dường như răng hàm cũng bị đánh gãy.
Tư Không Dịch đứng trước mặt hắn, như một con sư tử kiêu ngạo đang phẫn nộ: “Vậy cậu ngốc trong địa ngục một mình đi, nhìn xem rốt cuộc tôi có thể quản được hay không!"
Hình Lưu Vân nhìn Tư Không Dịch tươi cười đi về phía hắn, gương mặt hắn càng trở nên nhu hòa. Đến lúc cậu đến trước mặt, hắn lấy một cái túi nhỏ trong ba lô sau lưng ra: “KFC, vừa đi vừa ăn."
Tư Không Dịch vui vẻ nhận túi KFC, đáng tiếc lúc định ăn, cậu mới sực nhớ đang đeo một cái khẩu trang thật to, muốn ăn phải tháo khẩu trang ra, vậy thì hôm nay không cần chơi nữa, lập tức hai mắt cậu trở nên rối rắm.
Hình Lưu Vân nhìn vẻ xoắn xuýt của cậu mà buồn cười, sau đó dưới ánh mắt không vui của Tư Không Dịch, hắn chậm rãi lục lọc trong ba lô, kết quả lấy ra một cái khẩu trang rất thú vị. Khẩu trang che hết phần lớn mặt mũi, chỉ có vị trí ngay miệng hình một cái miệng cười là để hở, vừa khéo có thể nhét KFC vào miệng.
khẩu trang tương tự thế này
Tư Không Dịch: “..!" Tôi thật không ngờ cậu lại là người như vậy nha Hình Lưu Vân!
Rốt cuộc cậu vẫn nhận khẩu trang đeo lên, sau đó vừa ăn vừa hỏi: “Cậu cố ý đúng không? Nhìn tôi như vậy rất thú vị chứ gì?"
Hình Lưu Vân gật gật đầu: “Đúng vậy, nhìn rất đáng yêu nha. Cậu đừng tức giận, tôi cũng sẽ đeo giống cậu." Hình Lưu Vân nói xong bèn lấy một cái khẩu trang giống y hệt đeo lên, sau đó cũng bắt đầu ăn KFC.
Tư Không Dịch nhìn bản thân rồi lại nhìn Hình Lưu Vân, cảm thấy hai người đúng là buồn cười.
Hôm nay Thế giới băng tuyết không quá đông người, Tư Không Dịch và Hình Lưu Vân nhanh chóng mua vé rồi vào trong. Ngay cạnh cửa là quầy nhận giày trượt hoặc ván trượt chạy bằng điện, thậm chí còn có cả xe trượt. Toàn bộ mặt đất trong Thế giới băng tuyết đều được băng tuyết bao phủ, đây đúng là một nơi vui chơi thú vị.
Ván trượt
Xe trượt
Nếu mang giầy bình thường mà đi ở đây thì không được vài bước sẽ ngã sấp mặt. Nhưng dù vậy vẫn có rất nhiều trẻ em và thiếu niên mang giày thường đi bên ngoài chạy loạn, tiếng cười đùa hò hét vui vẻ truyền khắp nơi. Khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng vui lây.
Tư Không Dịch và Hình Lưu Vân chọn một xe trượt nhỏ có thể ngồi hai người, lúc bọn họ không muốn trượt thì ngồi xe, muốn trượt lại mang giày lướt một vòng, rất nhiều người cũng lựa chọn giống bọn họ. Hơn nữa vì tăng thêm phần thú vị, xung quanh thân xe trượt còn được quấn một vòng dây da, vì vậy dù đụng vào xe khác cũng không có vấn đề gì, giống như chơi xe đụng vậy, ngay cả người lớn cũng mê mệt không thôi.
Tư Không Dịch lái xe trượt tuyết đụng lung tung tán loạn như chơi xe đụng, vui vẻ cười không ngừng. Hình Lưu Vân yên tĩnh ngồi bên cạnh cậu, nhìn cậu đụng hết cái này đến cái kia, vui vẻ như không có việc gì phải lo nghĩ, không có chuyện gì làm cậu phải khổ sở. Phải miêu tả nụ cười này như thế nào đây? Vừa khiến người ta rung động, cũng khiến người ta cực kỳ chán ghét.
Hình Lưu Vân lấy điện thoại ra chụp Tư Không Dịch một tấm, dù đang đeo khẩu trang, từ bức ảnh này cũng không nhìn ra người này có chút âm trầm nào. Hắn lại lẳng lặng tự chụp bản thân một tấm, sau khi xem qua, hắn cười lạnh nói: “Quả nhiên quá xấu, thật khó xem."
Tư Không Dịch nghe vậy quay đầu hỏi: “Hả? Cậu nói cái gì?"
Hình Lưu Vân cười cười: “Không có gì, tôi chụp một tấm hình cậu và tôi, phát hiện cậu đẹp hơn tôi nhiều."
Tư Không Dịch cười nói: “Nào có! Cậu cũng rất đẹp trai! Ngoại hình đẹp, ham học hỏi, cộng thêm IQ cao, sau này tuyệt đối là cao phú soái kim cương siêu cấp, con gái muốn gả cho cậu sẽ xếp hàng thành đội a, cũng không biết sau này cậu sẽ chọn người thế nào?"
Nụ cười trên mặt Hình Lưu Vân nhạt đi: “Tôi cũng không biết, không chừng tôi sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại thì sao? À mà, không phải tôi đã nói ở đây cho phép mang thú nuôi vào sao? Sao cậu không dẫn Đại Hoàng, Đại Hoa và Tiểu Bạch theo?"
Tư Không Dịch nghe thế hơi dừng xe trượt lại, nhìn du khách đang vui vẻ chơi đùa xung quanh, cùng với thú cưng thỉnh thoảng xuất hiện, cậu cười cười: “Ở đây đông người, tôi sợ lỡ như có chuyện gì chúng nó sẽ bị thương nên để tụi nó tự đi chơi. Nếu cậu muốn gặp mấy nhóc thì chờ đến lúc khai giảng là có thể gặp được. Cậu không biết đâu, Đại Hoàng và Đại Hoa béo lên không ít, Tiểu Bạch sắp thành một cục tròn vo luôn rồi đó."
Hình Lưu Vân gật gật đầu: “Thật đáng tiếc không được nhìn thấy sự thay đổi của chúng nó. Nhưng dù sao cuối cùng vẫn thấy là được rồi."
Cậu cũng gật đầu nói: “Phía trước là sân chơi vận động, hai chúng ta thử một chút đi?"
Hình Lưu Vân ngẩng đầu nhìn, sân chơi phía trước yêu cầu làm một vài động tác khi đang trượt trên mặt băng trơn trợt, hắn cười gật đầu: “Được thôi, xem ai trong chúng ta linh hoạt hơn."
Tư Không Dịch cười há há hai tiếng: “Tất nhiên là tôi rồi! Tuy IQ của tôi không cao như cậu nhưng cơ thể chắc chắn khỏe hơn cậu!"
Hình Lưu Vân nhìn khóe miệng nhếch lên bên dưới khẩu trang của Tư Không Dịch, hắn giơ tay sờ sờ lên khẩu trang trên mặt: “Cũng không chắc đâu."
Sau đó hai người tiến về phía sân chơi kia. Gương mặt Tư Không Dịch mang theo sự hưng phấn và hớn hở, nhưng lúc này, trong lòng cậu như có sóng to gió lớn –
[Tiểu Dịch, không thích hợp. Xung quanh có rất nhiều kẻ ác đầy mùi máu tanh. Anh phải cẩn thận!]
[Tiểu Dịch! Đại Hoa nói thấy rất nhiều người đeo khẩu trang mặt cười, mà những tên này hình như đều là kẻ xấu!]
[Tiểu Dịch, phía trước có ít nhất năm người đeo khẩu trang mặt cười đang chơi đùa, em cảm thấy bọn chúng không có ý tốt, anh nhất định phải chú ý an toàn!]
Tiểu Văn vo ve dồn dập nhắc nhở bên tai, Tư Không Dịch nghe mà cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Cậu cảm thấy lúc này nhất định gương mặt cậu rất kỳ quái, cảm xúc chân thật rõ ràng là kinh ngạc và phẫn nộ, thậm chí mang theo vài phần sợ hãi, nhưng lại lộ ra vẻ mặt tươi cười. Còn về lý do tại sao cậu lại như vậy, thậm chí ngay cả nghĩ cậu cũng không dám nghĩ.
Không thể nào đâu.
Tại sao lại có thể như vậy?
Vì cái gì lại như vậy?
Cả người Tư Không Dịch cứng ngắt trượt vào sân chơi. Sau đó cậu nghe giọng nói ôn hòa của Hình Lưu Vân kề sát bên tai: “Là nhảy ô vuông trên băng, quá khó, mọi người xếp hàng chơi theo đội hình, chúng ta cũng chơi sao?"
Cậu ngẩng đầu nhìn, cứ hai người thành một đội xếp hàng phía trước. Một thanh niên trong một đội hai người đứng xếp hàng ở phía đông vị trí thứ hai đếm ngược từ cuối lên trên, người này cũng đeo khẩu trang mặt cười, đồng tử Tư Không Dịch lập tức co rụt.
“Ừ, chúng ta cũng chơi."
Tư Không Dịch nhanh chóng đến xếp hàng ở vị trí cuối cùng bên phía đông, chỉ cách người thanh niên đeo khẩu trang mặt cười một người mà thôi.
Cậu hít một hơi thật sâu. Hình Lưu Vân đứng cạnh cậu, Tư Không Dịch quay đầu lại, khiếp sợ phát hiện không biết từ lúc nào, phía trước Hình Lưu Vân có một nữ sinh cũng đeo khẩu trang mặt cười đang đứng.
Cậu há miệng muốn nhắc nhở nhưng lại không biết nên nói gì, ngay lúc cậu cực kỳ hoảng loạn, người thanh niên đeo khẩu trang mặt cười cách cậu một người phía trước đã hành động. Tư Không Dịch gắt gao theo dõi hắn, sợ có chuyện gì xảy ra, nhưng cho đến khi nam sinh trước mặt cậu ra sân, vẫn không có chuyện gì ngoài ý muốn.
Cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, tâm trạng cũng dần thả lỏng. Trong tiếng cổ vũ của mọi người, nam sinh vừa xếp hàng trước cậu cầm gậy cười hì hì vọt đến trước mặt cậu, đột nhiên có một bóng dáng màu đỏ hiện. Tư Không Dịch cảm thấy không tốt, theo bản năng giơ tay kéo nam sinh trước mặt, ngay sau đó cậu liền nghe được tiếng la hét vang lên.
Thời gian dường như trở nên chậm lại.
Tư Không Dịch có thể nhìn thấy rõ ràng nữ sinh mặc quần áo màu đỏ đeo khẩu trang mặt cười đột nhiên giơ con dao bén nhọn trong tay đâm mạnh lên lưng nam sinh trước mặt cậu. Nhờ cậu kéo tay làm nam sinh lảo đảo một chút, mũi dao kia bị trật góc độ nhưng vẫn đâm trúng người hắn. Nụ cười trên mặt nam sinh mặc áo lông trắng cứng lại, hắn cúi đầu nhìn xuống phần eo bên hông, sau đó không thể tin nhìn nữ sinh kia rồi té ngã xuống đất.
Thậm chí Tư Không Dịch còn nhìn thấy được sát ý và vẻ liều lĩnh đầy ý cười trong mắt cô gái kia, cùng với khóe miệng nhếch lên sau lớp khẩu trang.
“A a a a -! Giết người rồi! Giết người rồi!"
“Trời ơi! Nhanh lên, báo cảnh sát! Chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại đâm người khác? Có phải con bé này bị điên rồi không?"
“A a a a! Mau tránh ra mau tránh ra! Bên kia cũng có một tên điên cầm dao đâm người!"
Dường như lấy hành vi của nữ sinh này làm tín hiệu mở ra cái chốt giết chóc trong sân chơi. Du khách hoảng sợ nhìn mấy thanh niên nam nữ đeo khẩu trang mặt cười điên cuồng đả thương người. Dường như chúng không hề sợ hãi bị phát hiện, khi máu tươi đỏ chót rơi xuống nền băng tuyết trắng xóa, từ trước đến giờ Tư Không Dịch chưa từng nghĩ hai màu sắc này lại khiến người ta chán ghét đến như vậy.
Tư Không Dịch quay đầu lại, trong khung cảnh thuần trắng mộng ảo, Hình Lưu Vân đeo khẩu trang mặt cười lẳng lặng đứng ở đó. Lúc chạm vào ánh mắt của cậu, hắn chậm rãi tháo khẩu trang, trong tiếng gào thét của đám người tùy tiện ném xuống đất, sau đó cậu thấy hắn mấp máy miệng nói:
Tiểu Dịch, bây giờ cậu còn cười được không?
Tiểu Dịch, bây giờ cậu còn có thể cứu người được nữa không?
Cậu xem, dù cậu hướng tới ánh sáng thế nào đi nữa, thế giới dơ bẩn này vẫn sẽ kéo cậu nhốt vào địa ngục.
Vậy nên, khóc đi, tức giận đi, gào thét đi, khiến cho những thứ đáng ghét biến mất là được rồi, cậu không cần phải xen vào bất cứ chuyện gì, mà cậu cũng quản không được.
Tư Không Dịch từ từ hít một hơi thật sâu, cậu chưa từng cảm thấy hít thở lại là một chuyện khó khăn như vậy. Suy nghĩ của cậu vẫn không rõ ràng, đầu óc hỗn loạn, ngay cả cơ thể cũng hơi run rẩy, nhưng dù vậy, cậu vẫn hiểu rất rõ hiện tại nên làm gì.
Hình Lưu Vân chỉ thấy hai mắt Tư Không Dịch ảm đạm trong chớp mắt, rồi sau đó lại tràn đầy tức giận, cậu dùng tốc độ không thể tin được vọt đến trước mặt Hình Lưu Vân, hung hăng giơ nắm đấm. Hắn chỉ vừa cảm thấy cả gương mặt đau xót là cả người đã bị đánh ngã xuống đất, dường như răng hàm cũng bị đánh gãy.
Tư Không Dịch đứng trước mặt hắn, như một con sư tử kiêu ngạo đang phẫn nộ: “Vậy cậu ngốc trong địa ngục một mình đi, nhìn xem rốt cuộc tôi có thể quản được hay không!"
Tác giả :
Đả Cương Thi