Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em
Chương 7: Ngôi nhà trong mây gió thổi vụt tan
Ngày vui trôi mau, bất giác mười mấy ngày đã trôi qua. Diêm Tiểu Đóa rất dễ yêu thích một nơi nào đó, trông những tháng ngày trằn trọc ở thành phố nào đó thường luôn có những thứ cô không nỡ rời xa, ví như vẻ cổ kính tĩnh mịch của Ô Trấn, nét phồn hoa hiện đại của Thượng Hải, sự hùng vĩ khoáng đạt của Bắc Kinh, hay lần này là một Hải Nam lãng mạn đa tình. Cô rất muốn được sống như thế này mãi mãi, nhưng Cố Nặc Nhất nói phải về nhà đón tết Nguyên tiêu mới được nên cuối cùng cô vẫn phải rời đi. Hai người ngồi trong
khoang máy bay hạng nhất, tay nắm chặt tay, mười ngón đan vào nhau. Diêm
Tiểu Đóa liếc mắt nhìn là nhìn thấy ngay má lúm đồng tiền dịu dàng của Cố Nặc Nhất. Từ trước tới giờ cô không hề biết rằng, thì ra hạnh phúc lại đơn giản đến vậy, đơn giản đến nỗi chỉ cần một nụ cười, một ánh mắt là đủ rồi.
Quãng đường ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc, không ngờ vừa bước ra khỏi sân bay, họ đã gặp ngay đội săn tin điên cuồng. Đèn flash từ ống kính không ngừng lóe sáng, Tiểu Đóa sợ hãi lùi về phía sau, rồi lập tức giữ khoảng cách với Cố Nặc Nhất. Cố Nặc Nhất xoay người, nhìn chằm chằm cô nàng đang đứng cách mình ba mét, anh đưa tay ra: "Mau lại đây, sao em đi chậm vậy,
muốn anh bế đi à?"
Tiểu Đóa vẫn đứng yên tại chỗ, từng lượt hành khách đi lướt qua cô: "Nặc Nhất, anh đi trước đi, em tự về được mà, đi cùng nhau ra thế này không hay đâu." Dù bây giờ hình ảnh của hai người đã xuất hiện trước ống kính, nhưng nếu không có xác thực của khổ chủ thì dù có phát trên các kênh thông tin đại chúng cũng chỉ là tin vịt. Cô luôn ghi nhớ câu nói của Tiểu Nhã: "Đừng có gây rắc rối cho Cố Nặc Nhất." Quan trọng hơn là, giờ đây giới truyền thông đều mặc nhận Vi An là "bạn gái" của Cố Nặc Nhất.
Cố Nặc Nhất bất đắc dĩ lắc lắc đầu, quay lại kéo tay cô. Nhưng Diêm Tiểu
Đóa vẫn không ngừng giằng ra: "Ngoài kia nhiều người lắm."
"Em mà không nghe lời là anh hôn em đó."
Quả nhiên Tiểu Đóa không phản kháng nữa, nhăn nhăn nhó nhó sánh vai
bước đi cùng Cố Nặc Nhất. Cô không biết phải làm gì ngoài việc cúi đầu thật thấp. Cố Nặc Nhất kéo va li đi ngang qua đám đông đang đón người ở sân bay, cũng đi ngang qua cả nơi đám phóng viên săn tin lấp ló. Cố Nặc Nhất không báo cho người nào đến đón anh nên hai người cùng lên một chiếc taxi. Ngồi trên xe, Diêm Tiểu Đóa thở phào nhẹ nhõm, cảm giác vừa rồi cứ như ngồi trên đống lửa vậy.
"Chúng ta tới thăm A Hoa trước rồi về nhà nhé."
Tiểu Đóa gật gật đầu, cô muốn đi thăm A Hoa từ lâu lắm rồi, nhưng không
dám nói ra. Cố Nặc Nhất đã sắp xếp trước rồi nên A Hoa mới không phải chịu
tội danh gì hết, chỉ là khi nhìn thấy Tiểu Đóa anh có hơi xúc động. Họ mua cho
A Hoa chút đồ ăn và để lại cho anh chút tiền dùng lúc cấp bách rồi rời đi. A Hoa vẫn phải ngồi trong đó vài ngày nữa mới được ra ngoài. Lúc chuẩn bị rời đi, khóe mắt Diêm Tiểu Đóa đỏ hoe, bởi cô nghe A Hoa nói, anh không thấy hối hận khi đâm những tên đó, vì bọn chúng đều là lũ cặn bã.
Có lẽ đây mới chính là tình bạn, dù cho người đó có vô số khuyết điểm, dù cho người đó có làm cô tức đến nghiến răng nghiến lợi, thì vẫn có một lý do nào đó khiến cô không thể bỏ rơi họ được.
Hai người lại lên taxi, nhưng Cố Nặc Nhất không nói cho lái xe địa chỉ nhà. Chiếc xe càng chạy càng xa, Diêm Tiểu Đóa thấy hơi ngạc nhiên: "Cố Nặc
Nhất, mình không về nhà à?"
Cố Nặc Nhất chỉ cười không nói, anh vuốt ve gò mà lành lạnh của cô, Tiểu Đóa cũng không hỏi thêm gì nữa. Chiếc xe dừng ở cổng một khu nhà cao cấp, bọn họ bước vào, bên trong là những ngôi biệt thự nhỏ nằm tách biệt. Bọn họ dừng lại ở căn biệt thự trong cùng, cây thông bên ngoài vẫn đọng lại những bông tuyết chưa tan. Nơi này thật yên tĩnh, trên một con đường nhỏ ngoằn ngoèo uốn lượn thấp thoáng bóng dáng những người bảo vệ.
Cố Nặc Nhất đặt vào tay Diêm Tiểu Đóa một chiếc chìa khóa mát lạnh, Diêm Tiểu Đóa hơi mơ hồ.
"Đây chính là món quà lần trước anh định tặng cho em, mau vào trong xem
xem."
Cánh cửa mở ra, mọi thứ bên trong sớm được bày biện hoàn hảo. Diêm Tiểu Đóa không khỏi thốt lên kinh ngạc, ngôi nhà này đẹp quá. Cô cứ tưởng rằng mình sẽ bước vào một ngôi nhà còn phôi thô, không ngờ nó lại đàng hoàng đến vậy - có đèn chùm pha lê treo trên trần, giấy dán tường màu sắc đẹp đẽ tinh tế. Cô vẫn nhớ Cố Nặc Nhất từng nói, ngôi nhà này sẽ để cho cô trang trí bày biện. Hạnh phúc từng bị cô đẩy ra khỏi tầm tay giờ đã quay lại, Diêm Tiểu Đóa chỉ cảm thấy dấy lên nỗi bất an và lo sợ.
"Mau lên tầng trên xem đi em, xem phòng bếp và cả phòng ngủ nữa, đó là
hai căn phòng anh thích nhất."
Từ trong ngữ điệu của Cố Nặc Nhất thấp thoáng chút tự hào, Tiểu Đóa sờ
vào lan can gỗ màu trắng nhưng lại không bước thêm bước nào: "Nặc Nhất, lại là câu hỏi quen thuộc đó, tại sao lại là em? Cho dù anh chỉ muốn vui chơi qua đường, em cũng không trách gì đâu. Em chỉ muốn nghe lời thật lòng mà thôi."
Lúm đồng tiền trên gương mặt phút chốc biến mất, anh không biết tại sao đáy lòng cô luôn luôn tự ti đến vậy, anh chỉ dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu cô: "Tại sao lại là em à? Anh cũng không biết nữa, có khi nào anh bị sốt nên đầu có vấn đề mất rồi, cũng có thể do bị chập dây thần kinh chăng, dù sao đi nữa thì anh vẫn cứ chọn em đó. Hơn nữa, đây vốn không phải là vấn đề em cần phải nghĩ ngợi nhiều đến vậy, thường thì những người con gái báo ân đều lấy thân mình ra để báo đáp mà, đâu có bận tâm chuyện ân nhân yêu hay không
yêu và yêu trong bao lâu đâu?"
Diêm Tiểu Đóa chu môi, rõ ràng là không hài lòng lắm với câu trả lời này. Cố Nặc Nhất thấy môi cô đang cong lên, không kìm được tiến lại gần, hôn một cái thật ngọt ngào, xua tan đi hoài nghi trong cô.
Khu này rất chú ý đến việc bảo vệ đời tư của chủ nhà, trong khu nhà còn có một siêu thị, chỉ cần gọi một cú điện thoại sẽ có người mang đồ đến tận nơi. Họ không cần bước chân ra khỏi cửa nửa bước cũng có đủ nguyên liệu nấu nướng. Diêm Tiểu Đóa đeo tạp dề lên nấu ăn, Cố Nặc Nhất dựa vào tường ngắm cô. Anh thích nhất là dáng vẻ lúc này của cô, cô của lúc này hiền thục và chăm chú vô cùng. Bỗng trong đầu anh lướt ra một câu trêu chọc: "Phụ nữ bọn em có câu "Đường vào trái tim đàn ông thông qua cái dạ dày", vì thế Bé Ngốc à, anh cũng giống bao người đàn ông khác, em lấy thức ăn đến mê hoặc anh đi, em nấu cơm cho anh ăn cả đời này, anh sẽ ngoan ngoãn nằm gọn
trong lòng bàn tay em."
Tiểu Đóa nghe vậy, cười đến suýt lật chảo: "Chỉ sợ sẽ có ngày anh sẽ chán
ghét thôi."
Trong căn phòng hơi nước bay nghi ngút, mùi thơm của thức ăn lan tỏa, không khí ấm áp như vậy khiến Diêm Tiểu Đóa cảm thấy thật mãn nguyện. Liệu đây có phải là trong họa có phúc không nhỉ, bởi tuyết chôn vùi nên mới
tìm lại được thứ quý giá, mới học được cách trân trọng?
Tiểu Đóa nấu ăn rất ngon, chỉ sau một tiếng mà đã bày biện ra một bàn đầy
đồ ăn rồi, chỉ là những món thường ngày nhưng lại toàn là món Cố Nặc Nhất thích nhất. Mùi vị chỉ là phụ, quan trọng nhất là anh thích được nhìn khói bếp ấm nồng, thích nghe tiếng ù ù của máy hút mùi. Trong lòng anh, chỉ khi phòng bếp huyên náo mới mang lại cảm giác của gia đình. Thế nhưng, ngày trước Vi Vi không biết nấu ăn, cũng không thích thuê người giúp việc, vì thế khi hai mẹ con sống cùng nhau, không phải ăn quán, thì lại là úp mì ăn tạm.
"Sao anh không ăn vậy? Mùi vị không ngon à?" Diêm Tiểu Đóa thấy anh có
chút thất thần liền hỏi. "Món gà coca này ngon lắm đó, anh nếm thử chút đi."
Cố Nặc Nhất gắp cho cô một miếng thức ăn: "Bà bé à, nhường cho em
trước này."
Bỗng mặt Tiểu Đóa đỏ như gấc, cô lấy đũa gẩy gẩy hạt cơm: "Cách xưng
hô này kì quá anh à gì mà bà bé chứ, chẳng lẽ anh còn bà cả nữa à?"
"Em cũng so đo lắm cơ. Ngày xưa bà bé được các lão gia cưng chiều nhất
đấy nhé, đây mới là cách xưng hô hay nhất."
Tiểu Đóa nghe anh trêu đùa cũng đùa lại: "Vâng, thưa lão gia, em là bà bé
mà Cố lão gia cưng chiều nhất ạ."
Không khí vui vẻ bỗng bị một cú điện thoại làm gián đoạn, Cố Nặc Nhất xem màn hình hiển thị, rồi nhận điện thoại ở chế độ loa ngoài. Nội dung trong điện thoại, khiến Tiểu Đóa bất an đặt đũa xuống.
"Thế này là thế nào? Sao chưa nói gì với công ty mà đã tự ý yêu đương thế hả? Trên khắp các mặt báo, tạp chí, rồi mạng internet toàn là ảnh cậu và Diêm Tiểu Đóa tay trong tay. Cậu có biết kế hoạch của công ty bị cậu đảo lộn hết rồi không hả?" Đó là cuộc gọi của người bên công ty Kinh Kỳ, tuy giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng vẫn dễ dàng nghe ra nỗi tức giận dồn nén.
"Em không muốn lẫn lộn chuyện đời tư và công việc. Vốn đã thiếu tự do đến thê thảm rồi mà bây giờ đến cả việc ở cùng ai cũng bị can thiệp, em
không thể chấp nhận được."
Cố Nặc Nhất lúc nào cũng luôn đặc biệt, bởi vì có Vi Vi, bởi vì có nhà họ Cố
nên tất cả mọi người đều nể mặt anh hết cỡ. Nhưng kiểu phản bác không
kiêng nể gì ai này của anh vẫn khiến Tiểu Đóa sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Người bên Kinh Kỳ trầm lặng một lúc lâu sau, cũng chỉ còn nước thở dài: "Vậy Vi An thì tính sao? Tự dưng cậu bày ra chuyện như vậy, làm mọi người
đều trở tay không kịp."
"Em không diễn kịch, Diêm Tiểu Đóa là người em đã chọn để cùng sống suốt đời. Chuyện Vi An anh cứ đổ hết cho em, chiếm được sự đồng tình của
khán giả chẳng phải càng có lợi cho sự phát triển của cô ấy sao?"
Cuộc đối thoại đã kết thúc như thế, Cố Nặc Nhất lại trở về vẻ mặt thư thái thoải mái: "Điện thoại đáng ghét, anh đã tắt máy rồi. Bà bé à, chúng mình ăn
cơm thôi."
Tiểu Đóa thấy Cố Nặc nhất ngồi ăn ngon lành, lòng bỗng thấy nặng nề: "Em lại làm liên lụy tới anh rồi. Thực ra anh không cần phải làm như vậy đâu,
chỉ cần trong lòng anh có em là đủ rồi."
"Em biết không, Vi Vi cũng đánh mất Cố Tây Lương như thế đó. Anh làm như vậy vì anh hy vọng không ai trong chúng ta lùi bước, chỉ khi bị dồn ép tới
bước đường cùng mới biết mình yêu nhiều bao nhiêu."
Mắt Diêm Tiểu Đóa cay cay, Cố Nặc Nhất đã kiên quyết như vậy, không chút hối hận, không chịu lùi bước, vậy mà cô chỉ biết trốn tránh và sợ hãi. Cô ngẩng đầu nở một nụ cười sáng rực như ánh ban mai với Cố Nặc Nhất: "Em
biết rồi, chúng ta sẽ không trốn tránh nữa."
Hai người có bề ngoài rực rỡ, chỉ khi ở cạnh nhau mới cảm nhận được sự ấm áp, tết Nguyên tiêu của hai người như thế là đã viên mãn. Diêm Tiểu Đóa thích chiếc giường lớn trong phòng ngủ, trần nhà có tấm sa tanh màu hồng. Đây chắc chắn không phải phong cách của Cố Nặc Nhất, Cố Nặc Nhất mà cô quen biết chỉ thích sự phối hợp đơn giản và màu sắc đơn giản. Cố Nặc Nhất nhận ra vẻ hoài nghi của cô, chỉ cười rồi ôm cô vào trong lòng: "Cuộc sống mà,
phải có chút ngẫu hứng mới tốt."
Tuy chiếc giường rất to, nhưng hai người vẫn dựa sát vào vào nhau, mặc
đồ ngủ đôi, nằm trên giường cũng có thể nhìn thấy từng chùm pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời bên ngoài cửa sổ. Trong nhà Cố Nặc Nhất tạm thời vẫn chưa có đường dây ti vi và mạng. Tiểu Đóa cũng quen dần với cuộc sống như vậy.
"Bé Ngốc à, sinh cho anh một em bé kháu khỉnh đi, để củng cố địa vị bà bé
của em nhé."
Diêm Tiểu Đóa giãy thoát ra khỏi vòng tay của anh: "Nói linh tinh gì thế,
mới sống chung với nhau có mấy ngày anh đã bàn chuyện con cái rồi là sao."
Ai ngờ, Cố Nặc Nhất lật người giữ chặt cô dưới thân mình: "Mấy ngày thì
làm sao? Cho dù là mấy ngày thì anh vẫn có quyền làm bố chứ."
"Mình còn chưa kết hôn mà, sao lại đòi có con rồi, toàn nói năng lung tung
thôi à."
"Vậy nếu mình kết hôn thì em sẽ sinh em bé cho anh sao? Anh muốn mười
đứa thì em cũng phải đẻ đó nha."
Đẻ mười đứa để thành heo nái à! Tuy Diêm Tiểu Đóa trợn mắt lườm anh, nhưng lòng lại thấy ngọt ngào hơn mật.
Sáng hôm sau, Diêm Tiểu Đóa bị Cố Nặc Nhất hôn đánh thức, anh cứ liên tục thì thầm bên tai cô: "Bà bé, mau dậy làm đồ ăn sáng nào, Cố lão gia đói
rồi."
Tiểu Đóa xuống bếp hầm cháo trắng nóng hổi bưng lên, còn có mấy chiếc bánh bao kèm theo một đĩa dưa chua, bữa sáng tuy đơn giản nhưng lại cực kỳ hợp khẩu vị. Lúc ăn, Tiểu Đóa chợt nhớ ra một chuyện: "Nặc Nhất, bệnh đau đầu của anh đã đỡ chút nào chưa? Em thấy dạo này trạng thái tinh thần của
anh tốt hơn nhiều."
Cố Nặc Nhất dùng thìa quấy bát cháo đang còn nóng: "Cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi chút là ổn ấy mà. Em mau ăn đi, lát
nữa anh dẫn em tới một nơi."
Ăn sáng xong hai người rời khỏi nhà, tới thẳng siêu thị xe.
"Nặc Nhất, anh muốn đổi xe mới sao?"
"Em toàn gây rối khắp nơi, lái xe đua đến giúp em chẳng tiện chút nào, nên
anh phải đổi một chiếc xe việt dã thôi."
Nghe Cố Nặc Nhất nói vậy, Diêm Tiểu Đóa thấy hơi hụt hẫng: "Em xin lỗi,
em toàn làm anh phải lo lắng."
Cố Nặc Nhất xoa xoa đầu cô: "Anh giỡn em thôi! Chiếc xe thể thao này chỉ có hai chỗ ngồi, sau này em sinh em bé, bọn nhóc ngồi đâu chứ? Thế nên đổi
một chiếc xe mới là cực kỳ cần thiết đấy nhé."
Câu trả lời này còn làm cô cuống quýt hơn câu trả lời trước, cách nghĩ của Cố Nặc Nhất cứ kỳ kỳ, làm cô không tài nào hiểu nổi.
Trong siêu thị xe, họ dạo qua vài cửa hàng tráng lệ, cuối cùng chọn mua một chiếc Land Rover phân khối lớn, mấy ngày nữa sẽ nhận xe.
"Em lái chiếc xe này nhé, phụ nữ lái xe việt dã tầm nhìn tốt hơn. Vốn dĩ muốn mua cho em chiếc tốt hơn, nhưng lúc mua nhà anh dùng hết sạch tiền rồi, thêm cả trang trí nội thất nữa nên chẳng còn lại bao nhiêu tiền." Cố Nặc Nhất vừa lái xe vừa giải thích cho Diêm Tiểu Đóa.
Trong mắt cô thì Land Rover hay Roll Royce chẳng có gì khác biệt, đều là những thứ cô không thể mua nổi: "Thực ra, chỉ cần mua chiếc Daewoo bình thường hơn một trăm ngàn cũng tốt lắm rồi. Chiếc Fiat của A Hoa em cũng lái
được mà, chìa khóa xe em vẫn cầm này."
"Làm sao anh để em chịu thiệt thòi khi sống với anh được, anh chịu trách nhiệm làm trụ cột gia đình, em phụ trách nấu cơm và sinh con, phân công rõ
ràng không ai can thiệp việc của ai cả."
Trời ạ, lại nhắc tới chuyện sinh con rồi! Diêm Tiểu Đóa thở dài, hình như cô sống cùng Cố Nặc Nhất ngoài chuyện sinh con ra thì chẳng có chuyện gì
nghiêm túc cả. Họ từ Hải Nam trở về là đã vào ở luôn trong biệt thự nên vẫn
còn một số đồ đạc để lại căn nhà cũ. Ngày kia Cố Nặc Nhất phải bắt đầu làm việc nên nhân lúc hôm nay đang rảnh rỗi, hai người quay về thu dọn một chút. Trước lúc quay về nhà cũ, hai người tạt qua cửa hàng chăm sóc động vật đón Bé Dưa. Bé Dưa cứ nằm gọn trong lòng Tiểu Đóa, nhìn có chút tủi thân. Tiểu Đóa vuốt ve Bé Dưa mãi, dần dần nó mới bình tĩnh trở lại.
Khi chiếc xe thể thao vào khu nhà nhỏ, hai người nhìn thấy chiếc Limousine xa xỉ của Vi Vi. Chiếc xe Benz màu đen dừng trước cổng, hình như đợi họ từ lâu lắm rồi. Tiểu Đóa biết Cố Nặc Nhất không thích tiếp xúc với Vi Vi, mỗi lần gặp bà tâm trạng anh đều đi xuống. Vi Vi mặc áo khoác da bước từ trên xe xuống: "Bé Cưng, con chuyển nhà rồi à? Nhân viên nói con không sống ở đây
nữa."
Cố Nặc Nhất cực kỳ miễn cưỡng trả lời "ừm" một tiếng, tiếng mèo kêu làm Vi Vi vốn dĩ đang bình tĩnh bỗng lui về phía sau vài bước. Tiểu Đóa thấy vậy vội nói: "Hai người nói chuyện, em lên nhà trước." Dứt lời, cô bèn ôm Bé Dưa nhanh như gió lẩn lên lầu.
Lái xe của Vi Vi bê một thùng đồ từ cốp xe ra, đặt vào chiếc xe thể thao của
Cố Nặc Nhất. Cố Nặc Nhất cau có hỏi: "Thứ quái gì vậy? Tôi không cần."
"Đây là ít thuốc bổ mẹ mua từ Mỹ về. Con làm việc vất vả vậy, phải bồi bổ
c ơ t h ể c h ứ ."
Vi Vi lại lấy mấy túi từ chiếc xe Benz xuống: "Mẹ mua cho con vài bộ quần
áo."
"Phiền phức quá đi, tôi đã nói là tôi không cần, bà đi đi."
Vi Vi không hề tỏ ra buồn bực chút nào, lại đặt mấy chiếc túi đó về xe mình:
"Con chưa cần thì cứ để tạm ở chỗ mẹ nhé. Bé Cưng, con sống chung với Tiểu
Đóa rồi à?"
Cố Nặc Nhất không ngừng đá đá mấy hòn sỏi dưới chân: "Trên báo trên đài
đều viết rõ rành rành rồi, bà còn hỏi gì nữa."
Tuy chẳng câu nào nghe lọt tai nhưng Vi Vi cũng biết trước câu trả lời rồi:
"Mẹ chỉ tiện miệng hỏi thế thôi, chỉ cần con thấy hạnh phúc là được, mẹ sẽ không can thiệp vào chuyện của các con đâu. Cũng muộn rồi, mẹ phải đi đây.
Bé Cưng, hôm nào mời mẹ tới thăm nhà mới nhé."
Cuối cùng thì chiếc xe Benz ấy cũng rời đi, Cố Nặc Nhất nhìn thùng thuốc bổ sau cốp xe, thở dài rồi lên lầu. Diêm Tiểu Đóa đang thu dọn đồ đạc, Bé Dưa nằm cuộn tròn trên sofa ngủ ngon lành. Cô lấy áo sơ mi trắng của Cố Nặc Nhất từ trong tủ ra, gấp gọn gàng từng chiếc một bỏ vào trong va li. Cố Nặc Nhất thấy dáng vẻ cô đang làm việc, không kìm lòng được liền ôm cô vào lòng. Diêm Tiểu Đóa muốn thoát ra nhưng tiếc là không thành công: "Anh đừng quấy
nhiễu nữa, mau xếp đồ đi nào."
Lúc này anh mới buông cô ra, vào thu dọn phòng tắm. Tiểu Đóa hơi thẫn thờ, cô thấy mình thật kém cỏi, Vi Vi đứng ngay trước mặt mà cô không mở miệng ra hỏi được câu nào. Nhưng cô cũng chỉ thẫn thờ được một lúc thì nhận được cuộc gọi của Vi Vi.
"Chị Vi Vi"
"Gần đây em khỏe không?"
Diêm Tiểu Đóa vội vã hỏi: "Lúc nào em có thể trở lại làm việc ạ?"
Đầu dây bên kia trầm ngâm trong phút chốc: "Tạm thời em cứ yên lặng
một thời gian đã, tin tức bây giờ rất bất lợi cho em, công ty cũng rất đau đầu,
phải có cách giải quyết chu toàn mới được."
Tiểu Đóa thất vọng gác máy. Xem ra, lần này cô gây chuyện tày đình rồi.
"Bé Ngốc à, dọn đồ xong mình về nhà thôi, hôm nay anh muốn ăn món
trứng sốt cà chua."
Tiểu Đóa trả lời một cách máy móc: "Vâng ạ."
Nguyên áo sơ mi trắng đã chiếm cả một va li. Tiểu Đóa nhớ là ở nhà mới
vẫn chưa có thuốc giảm đau, thời gian gần đây tuy anh không phát bệnh nữa,
nhưng phòng xa vẫn hơn. Cô tiện tay mở ngăn kéo ở đầu giường ra, bên trong
là cả một hàng thuốc giảm đau được xếp gọn gàng. Diêm Tiểu Đóa lấy tất cả thuốc trong đó ra, thì phát hiện ra một cuốn album ảnh.
Cô thử lật giở vài trang ra xem, bên trong toàn là ảnh của cô và Cố Nặc Nhất hồi nhỏ, từng trang từng trang tựa như một cuốn phim hiện ra trước mắt, cả hai lúc đó đều cực kì dễ thương. Cuốn album rất dày, cứ lật qua mỗi trang lại như qua một khoảnh khắc, tới bức cuối cùng khóe mắt cô đã long lanh. Bức ảnh cuối cùng mới được chụp gần đây, gương mặt cô hiền hòa yên tĩnh, đang ôm Bé Dưa trong lòng. Cố Nặc Nhất đã chụp trộm nhân lúc cô đang ngủ. Mãi tới lúc này cô mới nhận ra rằng anh và cô đều giống nhau, đều không phải vui đùa chốc lát, mà là âm thầm, lặng lẽ thích nhau từ rất lâu rồi, chỉ là quá kín đáo không để đối phương biết mà thôi.
Một tiếng "meo" cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Tiểu Đóa đặt cuốn album vào va li đựng đồ, bế Bé Dưa lên rồi gọi vọng ra bên ngoài: "Cố Nặc Nhất, em
sắp đồ xong rồi."
Cố Nặc Nhất nghe tiếng liền đi vào phòng ngủ, hôn lên trán cô: "Khổ thân
em quá, mẹ bọn nhóc à."
Lưng cô bỗng chốc cứng đờ, mỗi ngày đổi một cách xưng hô, không ngày nào giống ngày nào cả: "Có khi dăm bữa nửa tháng nữa anh lại gọi em là mụ
vợ già cũng nên?"
Nụ cười của anh lúc nào cũng ấm áp như ánh mặt trời vậy: "Sao lại thế được? Sau này anh sẽ không đổi cách xưng hô nữa, tuy gọi thế này hơi quê,
nhưng lại gần gũi thân thiết nhất."
Những ngày tháng tươi đẹp luôn trôi qua rất nhanh, thế giới của hai người kết thúc sau vài tháng ngắn ngủi, Tiểu Đóa lái chiếc Land Rover mới đưa Cố Nặc Nhất tới sân bay. Cô không bước xuống xe, bởi các ngôi sao không có cuộc sống riêng tư, nhất là khi hai người đều đang trong tầm ngắm của công chúng. Cách cửa sổ xe, Tiểu Đóa vẫy tay chào Cố Nặc Nhất. Bởi cô từng nếm trải cảm giác ấm áp nên khi hơi ấm rời xa, còn lại trong cô nỗi lo sợ hoang
mang: "Nặc Nhất, nửa tháng nữa anh sẽ trở về, phải không?"
Lúm đồng tiền trên má Cố Nặc Nhất thực sự quá đẹp: "Ngốc ạ, những gì
hứa với em nhất định anh sẽ làm được."
Cuối cùng thì cái người được vũ trang đến tận răng kia cũng hòa vào dòng người, tâm tư của cô cũng theo bước chân anh. Cô thấy buồn bã quay về biệt thự, căn nhà quá lớn, lớn đến nỗi ngay cả Bé Dưa cô cũng không tìm thấy, buổi tối ngủ cô thấy sợ hãi. "Tuần báo Scandal" đang giở sẵn nằm ngang nhiên trên chiếc giường khổng lồ. Cả một cột tin chính đều viết về tình yêu tay ba giữa Vi An, Cố Nặc Nhất và cô. Bài báo liệt kê về quá trình họ qua lại và những khúc mắc họ gặp phải, làm Diêm Tiểu Đóa cảm giác như đang đọc trong một câu chuyện tình yêu đầy những khúc mắc ly kỳ. Cô bật đèn thức đến tận hai, ba giờ sáng, mãi đến lúc nhận được tin nhắn Cố Nặc Nhất báo rằng đã bắt đầu công việc, mới ôm Bé Dưa cuộn tròn cùng nhau yên giấc.
Cuối cùng thì A Hoa cũng được tự do. Lúc Diêm Tiểu Đóa đi đón A Hoa, anh chàng không nức nở nghẹn ngào giống lần trước nữa, mà đã trưởng thành hơn rất nhiều. Tiểu Đóa đưa ra một hộp "Đông trùng hạ thảo", A Hoa không chần chừ rút ngay ra một điếu, đặt lên mũi hít một hơi thật dài, lúc này hốc mắt anh mới đỏ lên. Anh xúc động bật lửa, rít liền hai hơi: "Trong này cấm hút thuốc, ấy thế mà cái bang Cháu Rùa kia vẫn cứ hút như thường, anh chỉ dám
nhặt đầu lọc lên ngửi, quá thảm."
Tiểu Đóa thấy vô cùng áy náy: "Hai nghìn tệ em đưa cho anh lần trước đâu,
sao anh không dùng?"
A Hoa thở dài: "Nhắc tới chuyện đó là lại rớt nước mắt, cái đám Cháu Rùa đó uy hiếp anh, lột sạch tiền, ông đây trù úm đời con cháu bọn bay chết cũng không được tử tế." A Hoa xoa xoa bụng: "Tiểu Đóa, anh muốn ăn món thịt kho
tàu."
"Đi, em dẫn anh đến quán ăn."
Hai người họ chọn một nhà hàng nổi tiếng rồi gọi hai xuất thị ba chỉ kho
tàu. A Hoa đói vàng mắt, nhìn thấy đồ ăn hai mắt sáng như đèn pha, ăn lấy ăn để một hồi mới tạm hài lòng. Cạn sạch chai bia cuối cùng xong, anh mới hả hê: "Cố Nặc Nhất vẫn còn là người tốt, nên tạm thời anh không mắng hắn nữa. Tiểu Đóa, mình phải cố gắng hơn nữa! Chẳng may sau này thằng nhãi đó
đá em, đến lúc đó khóc cũng không kịp đâu đấy."
Tiểu Đóa đặt đôi đũa trong tay xuống: "Em bị công ty đóng băng rồi, bây
giờ không có việc gì để làm cả."
"Sao cơ?" A Hoa ngạc nhiên, không ngờ những hành động của mình lại mang đến nhiều phiền phức cho Tiểu Đóa đến vậy.
Nghe A Hoa rủa sả một hồi, trong lòng Diêm Tiểu Đóa cũng thấy có chút nôn nóng. Cô chán nản nghịch nghịch di động, đúng lúc có tin nhắn. Nội dung
tin nhắn rất ngắn, chỉ vẻn vẹn có mấy chữ: "Tôi về Bắc Kinh rồi."
Ánh nắng ban chiều ấm áp, Hà Trục đứng trước ô cửa sổ sát đất rộng lớn, chăm chú nhìn vào những bông tuyết chưa tan trong vườn. Chiếc Roll Royce màu trắng đi vào cửa, anh bị bức tượng vàng trên đầu xe làm chói mắt. Hà Trục bỏ kính xuống, ngồi trên ghế sofa đợi Diêm Tiểu Đóa. Tiếng gõ cửa khe khẽ khiến đôi môi anh khẽ cong lên, nói vọng ra: "Vào đi." Cánh cửa mở ra, Diêm Tiểu Đóa luống cuống đứng bên cửa, cung kính gọi anh một tiếng tổng giám đốc Hà.
Hà Trục rất ghét cách xưng hô sặc hơi tiền này, nhưng Diêm Tiểu Đóa đã
gọi thế này từ rất lâu rồi: "Ngồi đi!"
Tiểu Đóa gượng gạo ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn, Hà Trục cầm tờ báo trên ghế sofa lật qua lật lại: "Thế giới này thay đổi nhanh thật, lúc tôi đi bạn gái của Cố Nặc Nhất vẫn là con nhỏ này, vậy mà đến lúc trở về thì cô và hắn đã sống chung rồi. Nếu về muộn thêm chút nữa có khi cô còn sinh cả con rồi
ấy nhỉ."
Tiểu Đóa không lên tiếng, Hà Trục toàn nói những lời khó nghe, tất cả những gì cô có thể làm chỉ là nhẫn nhịn. Hà Trục đứng lên tiến về phía cô, đến vị trí cách một bàn tay, anh mới dừng lại, nhưng mũi của hai đôi giày đã chạm vào nhau rồi.
"Diêm Tiểu Đóa, cô có thấy mình có lỗi với tôi không? Tôi vượt quyền giúp cô nắm bắt cơ hội, cô lại vứt bỏ cơ hội đó không chút mảy may mà lên giường
với Cố Nặc Nhất."
Rõ ràng câu này của Hà Trục đã vượt quá mức chịu đựng của cô: "Anh bảo
tôi phải làm thế nào? Trong khi tôi cũng muốn kiếm tiền về cho công ty, nhưng bây giờ mọi công việc của tôi đều bị hoãn lại rồi, không có bất kỳ một hoạt
động nào hết."
Hà Trục ngớ người, ánh mắt Diêm Tiểu Đóa lấp loáng sự phẫn nộ. Anh lùi về phía sau vài bước, đứng dưới ánh nắng mặt trời, không khí vốn đang căng thẳng hơi hòa hoãn lại. Diêm Tiểu Đóa nhìn Hà Trục đang được ánh nắng mặt trời nhuộm vàng, mái tóc hạt dẻ mềm mại rủ xuống bờ vai, thân hình thẳng tắp, ánh mắt xa xăm lộ rõ vẻ cô đơn hiu quạnh.
"Diêm Tiểu Đóa, bây giờ cô hạnh phúc không?" Hà Trục thấy cô không đáp,
lại hỏi thêm lần nữa, "Ở bên Cố Nặc Nhất, cô có hạnh phúc không?"
Hà Trục nhìn những chú chim sẻ đang tíu tít mổ ngô ngoài bậu cửa sổ, ánh mắt di chuyển về cánh cửa sổ. Trên lớp kính thủy tinh phản chiếu nụ cười
ngượng ngùng của Tiểu Đóa, chỉ thấy cô nói: "Rất hạnh phúc."
Trái tim Hà Trục như bị đâm một nhát: "Vậy tôi hỏi cô, có được Cố Nặc
Nhất rồi, cô không cần sự nghiệp nữa phải không?"
Trên lớp kính thủy tinh, cuối cùng thì bóng hình Diêm Tiểu Đóa cũng lộ ra một tia bất lực. Lúc này Hà Trục mới vừa lòng quay người lại: "Là phụ nữ, có một người đàn ông yêu thương mình, là đời này đã mãn nguyện rồi, sự nghiệp chẳng qua chỉ thêu hoa trên gấm có cũng được mà không cũng chẳng sao mà thôi. Tôi chỉ cảm thấy, mất bao công sức để có được cơ hội như vậy mà bị vứt bỏ một cách phũ phàng, thì nhẫn nại bao nhiêu năm qua của cô được coi là
gì?"
Sao có thể vứt bỏ được đây? Trước giờ cô chưa từng có suy nghĩ như vậy, chỉ là lại một lần nữa rơi vào cảnh bế tắc mà thôi. Chính Cố Nặc Nhất là người mang đến cho cô hơi ấm và an lành, nhưng chính hơi ấm này đã làm cô dần quên đi đau khổ lúc ban đầu.
"Diêm Tiểu Đóa, giữa sự nghiệp và tình yêu, cô chỉ được chọn một thứ, hãy
nói cho tôi biết sự lựa chọn của cô."
Hà Trục đanh thép bức ép, giống y như lúc Cố Nặc Nhất ép hỏi cô ở triển
lãm tranh, một lần lựa chọn như vậy là đủ lắm rồi: "Tôi sẽ không từ bỏ cái nào
hết."
Giây phút trầm lặng qua đi, Hà Trục cất tiếng cười: "Trên đời này làm gì có
nhiều chuyện tốt đẹp đến thế, có mất thì mới có được."
"Tổng giám đốc Hà, tôi đảm bảo sẽ không để chuyện yêu đương ảnh hưởng
tới công việc."
"Ai mà tin được chứ?! Diêm Tiểu Đóa, cô có biết không, cô và Cố Nặc Nhất
ở bên nhau, lòng tôi thấy không thoải mái chút nào."
Diêm Tiểu Đóa không nói lời nào nữa, cô không thể đoán nổi nội tâm của anh. Hà Trục đeo kính lên, rồi nhặt lại quyển sách trên bàn trà: "Cô đi đi, để
tôi yên tĩnh một chút."
Tiểu Đóa rời đi một lúc lâu rồi mà Hà Trục vẫn chưa bình tâm lại được. Anh cũng không biết mình bị sao nữa, ngày đầu tiên trở về Bắc Kinh đã thấy tin về scandal của cô với Cố Nặc Nhất, lòng anh ngoài khó chịu ra vẫn là khó chịu, nếu là anh ngày trước sẽ không bao giờ thế này.
Hà Trục tiện tay ấn chuông, trợ lý ngoài cửa bước vào: "Giúp tôi điều tra
chuyện của Diêm Tiểu Đóa."
Vốn dĩ anh tưởng mình là người có thể chi phối được mọi chuyện của Diêm Tiểu Đóa, nhưng thật không ngờ anh mới đi có vài tháng mà đã có biến cố, rốt
cuộc là kẻ nào mà to gan vậy
Về tới biệt thự, Diêm Tiểu Đóa tự nhốt mình trong phòng ngủ. Bé Dưa kêu meo meo ở ngoài mà cô cũng không nghe thấy. Lòng cô rối bời. Cô phải yên tĩnh suy nghĩ một chút về tình hình hiện tại. Hà Trục là ông chủ của cô, anh ta chỉ cần động đậy ngón tay một chút thôi thì cuộc đời cô cũng thay đổi. Từ lúc biết thân phận của Hà Trục, cô cố gắng cẩn thận từng tí một, để chuộc lại lỗi lầm vẫn đè nặng trong lòng, cô luôn gắng nhẫn nại chịu đựng.
Trước giờ cô không nghĩ rằng giữa tình yêu và sự nghiệp tồn tại xung đột. Cố Nặc Nhất bắt cô phải lựa chọn vì sợ cô sẽ phá tan hết mọi chuyện, còn Hà Trục thì sao, rốt cuộc mục đích của anh ta là gì? Chuyện yêu đương của các nghệ sĩ ở công ty giải trí nhiều vô số, nhưng tại sao chỉ có cô là không được phép? Cô còn nhớ Hà Trục bảo rằng, chỉ cần thấy cô và Cố Nặc Nhất bên nhau là anh ta thấy không thoải mái. Đây chẳng phải là lời tỏ tình trắng trợn hay sao? Giống, mà cũng không giống tỏ tình chút nào.
Giây phút trầm tư bị ngắt quãng bởi tiếng chuông điện thoại, là Cố Nặc Nhất gọi tới. Diêm Tiểu Đóa vừa nhấc máy đã thấy anh nói: "Mẹ bọn nhỏ à, em
đang làm gì ở nhà thế?"
Nghe cách xưng hô này lòng cô thấy thật ấm áp: "Em dọn dẹp nhà cửa,
ngồi thơ thẩn, chán lắm."
Trong điện thoại Cố Nặc Nhất cười nhẹ: "Anh có một món tiền trả thù lao đóng phim đã được chuyển khoản, thẻ ATM để trong ngăn kéo ấy, em hãy đi
dạo phố, rồi mua vài bộ quần áo đẹp nhé."
Cố Nặc Nhất lúc nào cũng ân cần chu đáo, nhưng toàn tiêu tiền của anh như vậy Diêm Tiểu Đóa thấy rất áy náy: "Thôi anh ạ, em có nhiều quần áo lắm
rồi."
"Trước kia em chịu thiệt thòi nhiều rồi, giờ sống với anh, cấm em không được như trước nữa. Tuần sau anh xin đoàn làm phim nghỉ một ngày về thăm em, không thì vợ anh chạy theo người khác từ lúc nào anh cũng không biết ấy
c h ứ ."
Tiểu Đóa chỉ cong môi cười, sao cô có thể chạy theo người khác được chứ, cô chỉ yêu một mình Cố Nặc Nhất thôi, dù có cả tá trai đẹp nữa đến cô cũng chẳng động lòng.
"À đúng rồi, em bán căn phòng nhỏ trước kia của em đi, cứ để không thế
cũng không hay lắm."
"Nhưng em không nỡ." Đó là căn phòng cô gom góp mua được sau khi rời
khỏi thị trấn nhỏ, nó giống chiếc vỏ ốc sên, những lúc cảm thấy sợ hãi bơ vơ có thể cuộn mình lại chui vào trốn trong vỏ ốc nho nhỏ đó. Với căn phòng đó, cô không chỉ không nỡ rời xa mà còn muốn giữ lại chút hồi ức.
Tuy đã gác máy nhưng bên tai Diêm Tiểu Đóa vẫn văng vẳng giọng nói của Cố Nặc Nhất. Căn phòng trước kia của anh cũng đã bán rồi, Cố Nặc Nhất nói với cô rằng, cả hai không được để lại đường lùi, phải từng bước tiến về phía trước, nắm tay cũng đi tới phút cuối cùng của cuộc đời. Cứ nghĩ tới câu nói ấy, cô bất giác cảm động vô cùng. Cố Nặc Nhất luôn nghĩ tới tương lai tươi đẹp, còn cô thì cứ do dự làm người khác mệt mỏi sầu lo.
Cô vỗ vỗ vào má, mình phải phấn chấn lên mới được, dù tình yêu hay công việc cũng nhất định có cách giải quyết tốt thôi. Cô lại đem áo sơ mi trắng của Cố Nặc Nhất ra giặt sạch rồi phơi nắng, đây là việc mỗi tuần cô nhất định phải làm. A Hoa gọi điện đòi tới ăn chực cơm, lúc này Diêm Tiểu Đóa mới làm vài món, nếu không thì cô đã định bỏ bữa tối rồi.
Vì tạm thời bị đình chỉ công việc nên lâu lắm rồi Tiểu Đóa không gặp A Hoa. Nhìn A Hoa ngồi ở bàn ăn đối diện xì xụp húp mì tương, lòng cô thấy thật bình yên. Tiểu Đóa vừa ăn vừa nói: "Dạo này anh đi làm đâu mà không liên lạc gì
với em vậy?"
A Hoa lộ vẻ ngượng ngùng hiếm gặp: "Anh đang yêu một người, chuẩn bị
tiến tới hôn nhân."
Sặc một tiếng, suýt nữa thì cô phụt cả mì ra ngoài, người như A Hoa mà cũng muốn cuộc sống yên ổn đúng là khó tin: "Anh lừa được cô nào thế? Tốt
nhất là anh đừng có kết hôn kẻo lại lỡ dở người ta."
A Hoa cười hì hì: "Lúc còn trẻ mà không phong lưu thì phí một đời, bây giờ anh cũng hai sáu hai bảy tuổi rồi, không muốn cứ lông bông mãi thế này nữa.
Cô bé ấy là người hâm mộ của em đó."
Có khi nào anh lấy danh tính của cô để lừa cô bé đó không? Diêm Tiểu Đóa cũng không muốn nhiều lời nữa, cô đang thất nghiệp, không có công việc cũng chẳng thu nhập, A Hoa phải chịu khổ cùng cô rồi.
Diêm Tiểu Đóa nói: "Bán căn hộ của em đi rồi tiền đó anh giữ lại nhé, em
chưa cần đến."
Lần này đến phiên A Hoa tròn mắt ngạc nhiên: "Cô hâm à, ngôi nhà đó mấy
trăm ngàn đó."
Diêm Tiểu Đóa luôn có cảm giác nợ A Hoa, anh đã vì cô mà phải ngồi tù, món nợ ân tình này cô không có cách nào trả nổi: "Nhiều nhà quá ở không hết
anh ạ. Chẳng phải anh muốn lấy vợ hay sao, nhất định sẽ cần đến tiền mà."
A Hoa vò mớ tóc rối: "Tiểu Đóa à, cô ngốc thật hay vờ ngốc vậy? Dù bây giờ tình cảm của cô với Cố Nặc Nhất rất tốt đẹp, nhưng kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn, cô chỉ có mỗi căn hộ đó, biết đâu sau này hai người đường ai nấy đi, thì
ngay cả chỗ dung thân cũng đâu còn."
Diêm Tiểu Đóa chỉ mỉm cười: "Em không thể để lại đường lui cho mình. A Hoa, anh cứ yên tâm, từ mai trở đi em sẽ cố gắng hết sức, không để anh phải lo lắng, không để anh phải thất vọng. Anh em mình cùng nhau kiếm thật nhiều
tiền, nhất định chúng ta sẽ hạnh phúc."
A Hoa cầm chìa khóa căn hộ của cô rồi rời đi. Bên ngoài trời đã tối đen như mực. Diêm Tiểu Đóa lại ôm Bé Dưa cuộn tròn trên giường. Từ ngày mai trở đi, vì sự nghiệp và cả tình yêu, cô quyết chí tiến lên.
Vì thế, sáng ngày hôm sau, khi vẫn chưa ngủ dậy, Hà Trục đã nghe thấy người giúp việc báo Diêm Tiểu Đóa tới, đang làm bữa sáng trong bếp. Hà Trục lờ đờ nhìn đồng hồ, mới có sáu giờ sáng, cách thời gian anh thường dậy những nửa tiếng. Hà Trục không ngủ nổi nữa, anh đánh răng rửa mặt, mặc quần áo chỉnh tề rồi xuống bếp.
Trong căn bếp rộng năm mươi mét vuông, Diêm Tiểu Đóa đeo tạp dề đứng bên bếp, trên ngọn lửa xanh nhạt là hơi nước của nồi canh bốc lên. Hà Trục cứ nhìn cô như vậy, cô bé Tiểu Đóa nhỏ xinh đang cố kiễng mũi bàn chân lên ấn nút chiếc máy hút mùi, thỉnh thoảng tiếng cắt rau lại văng vẳng bên tai, cùng hòa lẫn với câu nói trẻ con còn chưa hết ngây thơ: "Em muốn nắm tay cô
ấy, sống cùng với cô ấy nhất định sẽ rất ấm áp."
Hà Trục không thể nhìn tiếp được nữa, liền quay người đi lên lầu. Hà Trục
lặng lẽ ngồi trong phòng vẽ không lớn lắm, mỗi bức tranh đều vẽ Diêm Tiểu Đóa, không là ánh mắt sáng ngời thì là bờ môi khẽ cong của cô, cũng có khi chỉ là mái tóc dài như thác đổ. Cánh tay anh vung lên đẩy bức tranh vẫn chưa hoàn thành đổ xuống sàn nhà, "rầm" một tiếng khiến bụi bay tứ tung. Hà Trục lạnh lùng cười, bóng dáng cô tưởng như rất mực dịu dàng, nhưng anh cứ khăng khăng rằng đó chỉ là ảo giác.
"Ông chủ, cô Diêm làm xong bữa sáng rồi ạ."
Trời dần sáng, người giúp việc gọi hai lần anh mới hoàn hồn. Hà Trục nhìn
lại căn phòng bừa bộn, rồi thản nhiên bước xuống lầu. Diêm Tiểu Đóa bỏ tạp dề ra, ngồi bên bàn ăn đợi anh: "Tổng giám đốc Hà, nghe nói anh thích ăn
canh sủi cảo nên tôi đã làm nhân ở nhà trước rồi mới mang sang đây đấy ạ."
Hà Trục gắp một miếng vào bát, bên trong là nhân hải sản hỗn hợp mà anh thích ăn nhất. Mới sáng sớm đã làm món phức tạp thế này, Diêm Tiểu Đóa đúng là chịu bỏ công sức. Nhưng anh không hề ăn, mà tiện tay ném đũa
xuống bàn: "Cô nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Diêm Tiểu Đóa cười hì hì: "Tổng giám đốc Hà, tôi là do một tay anh dìu dắt, bây giờ thành ra thế này anh cũng chẳng còn mặt mũi nào đúng không ạ? Lúc nào tôi có thể trở lại làm việc được ạ? Việc gì cũng được, kể cả là việc cắt báo hay là giúp việc hậu trường cũng được, dù sao thì cũng không thể ngồi không
mãi thế này."
Quả nhiên Diêm Tiểu Đóa tới để xin xỏ anh. Hà Trục đeo kính người giúp việc đưa tới lên mắt, lật giở mấy trang báo buổi sáng: "Đúng là cô làm tôi cảm thấy rất mất mặt, nhưng việc tạm dừng công việc của cô là do cấp trên bàn bạc quyết định, tôi không thể can thiệp quá sâu. Huống hồ lần trước tôi đã nói rồi, chỉ cần cô ở cùng với Nặc Nhất, tôi sẽ không thoải mái, mà không thoải
mái làm sao mà giúp cô được."
Nụ cười trên môi còn chưa tắt, nhưng nỗi chua xót thì đã bao trùm tận đáy lòng Diêm Tiểu Đóa rồi: "Lẽ nào anh cứ nhất quyết bắt tôi phải chia tay Nặc Nhất thì anh mới chịu giúp sao? Chẳng lẽ giám đốc Hà ngứa mắt khi thấy tôi
hạnh phúc?"
Hà Trục bỏ tờ báo xuống, uể oải vươn vai: "Cô đoán đúng rồi đó."
Diêm Tiểu Đóa không ngờ anh lại trả lời như vậy, cô nhặt chiếc túi xách từ
ghế sofa lên: "Thành thật xin lỗi, đã làm phiền anh rồi, tôi về đây."
Hà Trục đứng trên ban công nhìn Diêm Tiểu Đóa lái chiếc Land Rover ra khỏi sân, lúc này anh mới mở miệng nói lớn: "Cô bỏ cuộc dễ dàng vậy sao?
Nếu cố gắng thêm chút nữa, chưa biết chừng tôi lại mủi lòng giúp cô."
Diêm Tiểu Đóa ngẩng đầu lên nhìn Hà Trục đứng trên cao: "Trong lòng tổng giám đốc Hà nghĩ gì, tôi thừa hiểu, việc gì phải bày trò bỡn cợt tôi? Biết là tôi quan tâm để ý mà vẫn cố tình làm vậy, thực sự là làm người khác phải
hoang mang."
"Chính vì thứ cô để ý đến quá nhiều thứ nên mới trở nên tham lam."
Diêm Tiểu Đóa lái xe đi. Mãi đến lúc không nhìn thấy đèn đuôi xe, anh mới
trở về phòng. Tuy sủi cảo nguội hết rồi, nhưng anh vẫn ăn ngon lành hết cái này đến cái khác. Không phải anh không chịu giúp cô, mà chỉ là việc lần này quá khó giải quyết.
Diêm Tiểu Đóa chậm rãi lái chiếc Land Rover vòng vòng quanh phố không mục đích, rồi tình cờ cô đi qua tiệm băng đĩa - nơi mấy tháng trước vẫn còn treo đầy poster hình ảnh của cô, vậy mà giờ đã đổi thành người khác rồi. Cô cũng không rõ đĩa của mình bán được bao nhiêu chiếc, từ lúc tạm ngưng công việc đến giờ, cô rất ít liên lạc với người trong công ty, mà cô ngại mở miệng hỏi ra câu đó.
Cô vừa nối di động vào xe liền có điện thoại, là Vi Vi gọi tới: "Diêm Tiểu
Đóa, có thể cho phép chị tới nhà mới làm khách được không?"
Lúc Diêm Tiểu Đóa trở về khu nhà thì Vi Vi đã đợi ở đó lâu rồi. Vi Vi tự lái xe tới, ngay cả Nhược Lan cũng không đi cùng.
Nhân viên mang đồ Diêm Tiểu Đóa đặt mua ở siêu thị tới. Tham quan xong ngôi biệt thự, Vi Vi lấy chiếc tạp dề ra khỏi tay Diêm Tiểu Đóa. Cô hoảng hốt muốn giành lại, nhưng Vi Vi đã đeo xong rồi: "Ai nấu cơm cũng được mà,
không sao đâu."
Diêm Tiểu Đóa không cố giành chuyện nấu ăn với Vi Vi nữa, chỉ đứng bên cạnh rửa rau, tiện thể nói dăm ba câu chuyện. Cô còn nhớ hồi xưa cô có thể vui vẻ nói đủ chuyện trên trời dưới biển cùng Vi Vi, nhưng từ khi Vi Vi trở thành cấp trên kiêm mẹ chồng tương lai của cô đến giờ, Diêm Tiểu Đóa rất khó tìm lại được cảm giác tự nhiên ban đầu.
Chỉ là mấy món ăn đơn giản, hai người gặp gỡ trong yên lặng, ấy thế mà Diêm Tiểu Đóa lại cẩn thận từng chút một, Vi Vi thấy cô không thoải mái thì bật cười: "Em giữ kẽ quá đó, cứ thoải mái như lúc trước ấy, dù sao thì chị
cũng là khách thôi mà."
Diêm Tiểu Đóa gượng gạo nở nụ cười, cô múc cho Vi Vi một bát canh, không khí từ đầu tới cuối không nóng cũng không lạnh. "Lúc nào thì hai đứa
kết hôn?"
Tay cô run lên, chiếc đũa rơi xuống đất, cô bối rối nhặt lên: "Chuyện này...
vẫn chưa biết ạ."
Vi Vi không tỏ ra khó chịu khi thấy cô sơ suất, cô lấy thìa quấy quấy canh trong bát: "Thực ra, chị rất hy vọng hai đứa mau chóng kết hôn. Tuy hai đứa còn trẻ, nhưng từ khi ở bên em, Bé Cưng hiền hòa hơn nhiều, thỉnh thoảng còn nói được vài câu vui vẻ hòa nhã với chị. Chị biết là Bé Cưng luôn oán trách chị, bao năm qua chị đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, mãi tới khi kết hôn, làm vợ người ta chị mới dần học được cách đặt gia đình lên trên hết, thế nên chị càng cảm thấy có lỗi với Bé Cưng. Nó nhận được quá ít hơi ấm gia đình, cứ mỗi lần nhớ lại những tháng ngày trước kia là chị lại thấy thật hổ thẹn. Nếu hai đứa kết hôn có một gia đình nhỏ của riêng mình và sống
hạnh phúc bên nhau, chị mới thấy thanh thản phần nào."
Lần đầu tiên nghe được những lời này từ một Vi Vi đài các, Diêm Tiểu Đóa thật cảm động. Cô cứ tưởng Vi Vi là người phụ nữ bản tính phong lưu, hóa ra trong lòng Vi Vi cũng chịu bao cắn rứt giày vò.
"Đối với người phụ nữ mà nói, gia đình quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Dù sự nghiệp có thể khiến em thành công nhưng lại chẳng thể cho em sự ấm áp. Giá
băng lạnh lẽo luôn đến từ con tim chứ không phải thể xác. Chị phải điên cuồng
hơn nửa cuộc đời mới tìm được người đàn ông che chở cho mình. Tiểu Đóa, tuy công việc của em đang bị đình trệ, nhưng biết đâu nhờ sự đình trệ này em lại tìm được hạnh phúc. Chị hiểu rõ con mình, nó là người đáng để em gửi gắm
cả đời."
Tiễn Vi Vi xong, Diêm Tiểu Đóa mới thả Bé Dưa trong phòng tắm ra. Bé Dưa tủi thân không thèm đoái hoài tới cô nữa, ngáy o o một mình bên cửa sổ sát đất. Diêm Tiểu Đóa vừa rửa bát vừa thẫn thờ, những lời của Vi Vi rất rõ ràng, e rằng sự nghiệp của cô khó mà hồi sinh được, đã ký hợp đồng sáu năm, dù bây giờ có chấm dứt hợp đồng thì cũng không có công ty nào chịu tiếp nhận, vì vậy cách hay nhất là tìm một người đàn ông tốt để lấy làm chồng. Cô cũng biết rằng mình trong họa gặp phúc, chỉ là nếu thế, đáy lòng cô khó lòng thanh thản nổi. Rồi sau này khi từ giã cõi đời, cô sẽ không bao giờ giải thoát chính mình khỏi nỗi cắn rứt và tội nghiệt đó được.
Cố Nặc Nhất nói với cô rằng anh đã đặt vé máy bay trở về Bắc Kinh vào thứ sáu, hết hai ngày cuối tuần mới trở lại đoàn làm phim. Diêm Tiểu Đóa đã bắt đầu dọn dẹp nhà cửa từ hai ngày trước khi anh về. Dù nhà đã sạch sẽ lắm rồi, nhưng cô vẫn lau chùi từng ngóc ngách thêm một lần nữa. Cô biết tật xấu của Cố Nặc Nhất, cứ mỗi khi về nhà là lại dùng ngón tay thon dài kiểm tra khắp nơi xem có còn bụi bẩn không.
Buổi tối hôm anh trở về, cô còn đặc biệt đặt bàn ăn ở một nhà hàng tao nhã kiểu cách, bắt đầu tắm rửa trang điểm chải chuốt từ trước tận hai tiếng, cô mặc chiếc váy liền thân màu nude mà Nặc Nhất thích nhất rồi hớn hở xuất phát. Rượu vang, giá nến đặt trong không gian yên tĩnh riêng tư, cô đang đợi người yêu trở về. Phong cảnh bên ngoài vô cùng đẹp, bên dưới màn đêm là sự hiện diện của thế giới lấp lánh ánh đèn. Phải đến nửa tháng rồi họ chưa được gặp nhau. Diêm Tiểu Đóa rót chút rượu đỏ ra tự thưởng thức, cô sốt ruột nên đến hơi sớm, nhưng may mà Cố Nặc Nhất đã lên máy bay, cùng lắm cô chỉ phải đợi hơn một tiếng nữa là anh sẽ xuất hiện.
Tiếng chuông điện thoại khiến người ta phải phiền não vang lên, Diêm Tiểu Đóa nhìn màn hình, do dự một lát rồi vẫn nhấc máy: "Chào anh, tổng giám đốc
Hà."
"Diêm Tiểu Đóa, tôi có một chuyện rất thú vị muốn nói cho cô biết, không
biết cô có hứng thú nghe không?" Giọng Hà Trục lộ rõ sự tự tin, như thể anh
ta biết chắc chắn cô sẽ tò mò vậy.
Nhưng giờ tâm trí Diêm Tiểu Đóa chỉ nghĩ tới một mình Nặc Nhất: "Xin lỗi
anh, hôm nay tôi có hẹn mất rồi."
"Cô đang ở đâu?"
Diêm Tiểu Đóa nói địa chỉ, nhưng không ngờ Hà Trục bảo: "Vừa hay tôi
cũng đang ở gần đó, tôi sẽ tới tìm cô ngay."
"Không được đâu tổng giám đốc Hà, hôm nay không tiện lắm..." Cô còn chưa dứt lời, Hà Trục đã dập máy. Diêm Tiểu Đóa ảo não, mình đúng là nhiều chuyện mà.
Năm phút sau, Hà Trục đã tới chỗ Diêm Tiểu Đóa. Anh vẫn như trước - mặc quần bò rách đi giày lính, tết tóc đuôi ngựa sau đầu. Hà Trục thản nhiên ngồi xuống trước mặt cô, vắt chéo hai chân, chăm chú nhìn Diêm Tiểu Đóa đang mất tự nhiên.
Cô vò vò chiếc khăn trải bàn trước mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt
anh: "Anh mau nói đi."
Anh cong môi nở nụ cười tà mị quen thuộc: "Cô đang đợi Cố Nặc Nhất à?"
Diêm Tiểu Đóa gật gật đầu. Hà Trục búng tay một cái, gọi nhân viên phục
vụ tới yêu cầu một ly sâm panh: "Không vội, đợi Cố Nặc Nhất tới rồi nói mới
thú vị."
Tự đáy lòng cô xuất hiện cảm giác căng thẳng khó nói, bất giác cảm thấy chuyện không lành sắp xảy ra. Chưa đầy một tiếng đồng hồ sau, Cố Nặc Nhất toàn thân gió bụi bước đến. Từ khoảng cách năm mét, Cố Nặc Nhất đã nhận ra Hà Trục rồi, anh cau mày chầm chậm bước tới ngồi bên Diêm Tiểu Đóa. Hai người ngồi trên chiếc sofa không lớn lắm, có cảm giác hơi chật chội. Cố Nặc Nhất nắm lấy tay cô, lạnh lùng hỏi: "Em còn gọi cả người khác nữa cơ à?
Không phải là bữa tối dưới ánh nến chỉ thuộc về hai ta hay sao?"
Diêm Tiểu Đóa lắc đầu không trả lời. Hà Trục nheo mắt nhìn hai người ngồi
đối diện, uống cạn giọt sâm panh cuối cùng trong chiếc ly chân dài rồi lấy từ trong người ra một chiếc bút ghi âm: "Diêm Tiểu Đóa, cô không thấy mình đen đủi lắm sao? Lăn lộn trong giới này lâu như vậy mà chẳng lớn lên được chút
nào, bị người ta ám hại mà cũng không biết."
Lòng Diêm Tiểu Đóa rối loạn. Quả nhiên có người hại cô.
"Tôi cho cô thêm một cơ hội lựa chọn, nghe hay không nghe đây? Ha ha,
theo như tình trạng hiện giờ của cô, tôi nghĩ không nghe thì tốt hơn."
Giai điệu tao nhã của đàn dương cầm văng vẳng từ gian bên cạnh, nhưng nó chẳng phù hợp chút nào với bầu không khí lúc này, chiếc bút ghi âm vẫn ngang nhiên nằm trên bàn. Cố Nặc Nhất nhìn vẻ mặt của Hà Trục mà mất hết
kiên nhẫn: "Anh cứ úp úp mở mở làm gì? Có gì cứ nói thẳng ra đi."
Hà Trục càng cười vui vẻ hơn, anh không quan tâm đến sự lựa chọn của Diêm Tiểu Đóa nữa, chỉ nhẹ nhàng nhấc tay ấn một ngón thon dài vào nút phát. Tuy âm lượng loa ngoài không lớn, nhưng cũng đủ để nghe rõ mồn một mọi chuyện, trong đoạn ghi âm có tiếng của hai người.
Một người là Vi Vi, người còn lai là Hà Trục.
"Chị Vi Vi, tôi không hiểu lắm, lúc đầu chị khẩn khoản nài nỉ tôi kí hợp đồng
với Diêm Tiểu Đóa, sao giờ lại cực lực bài xích cô ta? Có phải các bài hát trong album mới đều do chị sai người phát tán ra ngoài đúng không? Chị ném tiền
của công ty xuống sông xuống biển vậy sao?"
Trong đoạn băng ghi âm, Vi Vi khẽ cười: "Không phải tổng giám đốc Hà cũng rất ghét con bé đó sao? Cứ coi như tôi giúp cậu làm một việc tốt đi. Tránh cho công ty sau này còn thiệt hại lớn hơn, cái gì nên vứt bỏ thì tất nhiên
phải vứt bỏ."
Đoạn ghi âm chỉ có hai phút, nhưng nó đủ khiến Diêm Tiểu Đóa nghe mà kinh hãi. Đằng sau còn rất nhiều cuộc đối thoại, sau khi nghe hết, Diêm Tiểu Đóa mới hiểu rõ chân tướng sự việc. Những bài hát trong album do Vi Vi truyền ra ngoài, trước khi quay bộ phim "Tề Thiên", cũng chính Vi Vi nói với
đạo diễn Trương về việc cô phẫu thuật thẩm mỹ, cả vụ đánh nhau của A Hoa,
cũng do bà ta nhúng tay vào.
Diêm Tiểu Đóa không tài nào hiểu nổi, người phụ nữ mấy ngày trước còn nói muốn thấy cô hạnh phúc lại là kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện. Diêm Tiểu Đóa càng không thể chấp nhận được khi người đó lại là mẹ của Cố Nặc Nhất. Diêm Tiểu Đóa rút tay ra khỏi tay Cố Nặc Nhất, rồi lắp bắp hỗn loạn: "Tại
sao... rốt cuộc là tại sao..."
Hà Trục lấy lại chiếc bút ghi âm, hài lòng nhìn hai người: "Con người ai cũng ích kỉ, tôi nghĩ là chắc chắn Cố Nặc Nhất chưa nói cho cô biết chuyện liên
quan tới nhà họ Cố."
Chưa kịp dứt lời, Cố Nặc Nhất đã cởi bỏ áo khoác, đứng lên khỏi sofa: "Anh chán sống rồi phải không? Nếu vậy hôm nay tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện cho
anh!"
Nắm đấm không báo trước lao thẳng về phía Hà Trục. Hà Trục nghiêng đầu nhẹ nhàng né người sang một bên: "Trước khi Cố Tây Lương mất có để lại một bản di chúc, Cố Nặc Nhất không được lấy người trong giới giải trí, nếu không sẽ không được hưởng di sản hai trăm triệu và mười lăm phần trăm cổ phần
của công ty."
Lời Hà Trục nói triệt để chọc giận Cố Nặc Nhất, anh cầm chai rượu vang trên bàn ném thẳng về phía Hà Trục.
Hà Trục liền giơ tay ra đỡ, bình rượu vỡ tan tành, những mảnh thủy tinh cắm vào cổ tay Hà Trục. Máu hòa với rượu chảy từng giọt trên chiếc khăn trải bàn sạch sẽ trắng tinh cực kỳ nhức mắt. Hà Trục không hề nhăn mặt: "Hổ thẹn cùng đau khổ biến thành phẫn nộ sao? Diêm Tiểu Đóa, cô thấy chưa, việc này thực ra rất đơn giản, Vi Vi và Cố Nặc Nhất vì món tài sản kếch xù của nhà họ Cố mà biến cô thành vật hy sinh. Tôi đã nói rồi mà, sự nghiệp và tình yêu chỉ được chọn một mà thôi, nhưng cô không chịu tin. Ha ha... nhưng nói cho cùng thì cô cũng chẳng thiệt đâu, chỉ cần Nặc Nhất có trong tay hai trăm triệu kia, thì cô cũng thành phu nhân giàu có rồi, có lăn lộn trong giới giải trí hay
không cũng chẳng sao, có sự nghiệp hay không cũng chẳng sao nốt."
Diêm Tiểu Đóa không thể chấp nhận nổi sự thật này, trước giờ cô chưa
từng nghĩ người yêu cô nhất lại hại cô. Tiền, vẫn luôn là thứ hay ho.
"Bé Ngốc, mọi chuyện không phải như hắn ta nói đâu." Sau một hồi lâu, Cố Nặc Nhất chỉ giải thích một câu như vậy, nhưng nghe ra sao mà yếu ớt bất lực đến thế.
"Em hiểu mà... em hiểu..."
Diêm Tiểu Đóa cầm túi rồi xoay người chạy ra khỏi phòng, đụng đổ món ăn
trên tay nhân viên phục vụ, còn làm đổ cả bình hoa trong nhà hàng. Tất cả mọi chuyện đang diễn ra đều khiến cô đau đớn và bất lực. Sự thật lúc nào cũng tàn nhẫn, từ từ dồn ép một kẻ thuần lương tới bước đường cùng, khiến họ mất sạch hy vọng sống.
Trong phòng ăn không còn nghe thấy tiếng bước chân nhỏ bé của Diêm Tiểu Đóa nữa. Trợ lý đứng ngoài cửa đưa cho Hà Trục một chiếc khăn tay, anh lau qua loa vết máu và rượu trên tay. Vết thương khá sâu, giờ anh mới thấy đau, nhưng nhìn thấy hai người họ chia lìa, trong lòng anh lại dâng lên một niềm vui ác độc.
Là người của công chúng, Cố Nặc Nhất cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình: "Hà Trục, tôi và anh từng có gì thù oán sao? Là một thằng đàn ông,
làm ra những chuyện bẩn thỉu thế này, anh không thấy nhục nhã sao?"
Hà Trục nhìn kỹ vết thương trên tay: "Bẩn thỉu? Kẻ làm những chuyện bẩn thỉu là cậu mới đúng! Thích cô ấy nên chiếm lấy cô ấy làm của riêng, ích kỉ hủy
hoại sự nghiệp của cô ấy, không lẽ đó là yêu? Thật quá nực cười."
Cố Nặc Nhất cau mày, vốn dĩ đã không có cảm tình gì với Hà Trục rồi:
"Đừng để tôi phát hiện ra mưu đồ của anh, nếu không thì đừng có trách!"
khoang máy bay hạng nhất, tay nắm chặt tay, mười ngón đan vào nhau. Diêm
Tiểu Đóa liếc mắt nhìn là nhìn thấy ngay má lúm đồng tiền dịu dàng của Cố Nặc Nhất. Từ trước tới giờ cô không hề biết rằng, thì ra hạnh phúc lại đơn giản đến vậy, đơn giản đến nỗi chỉ cần một nụ cười, một ánh mắt là đủ rồi.
Quãng đường ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc, không ngờ vừa bước ra khỏi sân bay, họ đã gặp ngay đội săn tin điên cuồng. Đèn flash từ ống kính không ngừng lóe sáng, Tiểu Đóa sợ hãi lùi về phía sau, rồi lập tức giữ khoảng cách với Cố Nặc Nhất. Cố Nặc Nhất xoay người, nhìn chằm chằm cô nàng đang đứng cách mình ba mét, anh đưa tay ra: "Mau lại đây, sao em đi chậm vậy,
muốn anh bế đi à?"
Tiểu Đóa vẫn đứng yên tại chỗ, từng lượt hành khách đi lướt qua cô: "Nặc Nhất, anh đi trước đi, em tự về được mà, đi cùng nhau ra thế này không hay đâu." Dù bây giờ hình ảnh của hai người đã xuất hiện trước ống kính, nhưng nếu không có xác thực của khổ chủ thì dù có phát trên các kênh thông tin đại chúng cũng chỉ là tin vịt. Cô luôn ghi nhớ câu nói của Tiểu Nhã: "Đừng có gây rắc rối cho Cố Nặc Nhất." Quan trọng hơn là, giờ đây giới truyền thông đều mặc nhận Vi An là "bạn gái" của Cố Nặc Nhất.
Cố Nặc Nhất bất đắc dĩ lắc lắc đầu, quay lại kéo tay cô. Nhưng Diêm Tiểu
Đóa vẫn không ngừng giằng ra: "Ngoài kia nhiều người lắm."
"Em mà không nghe lời là anh hôn em đó."
Quả nhiên Tiểu Đóa không phản kháng nữa, nhăn nhăn nhó nhó sánh vai
bước đi cùng Cố Nặc Nhất. Cô không biết phải làm gì ngoài việc cúi đầu thật thấp. Cố Nặc Nhất kéo va li đi ngang qua đám đông đang đón người ở sân bay, cũng đi ngang qua cả nơi đám phóng viên săn tin lấp ló. Cố Nặc Nhất không báo cho người nào đến đón anh nên hai người cùng lên một chiếc taxi. Ngồi trên xe, Diêm Tiểu Đóa thở phào nhẹ nhõm, cảm giác vừa rồi cứ như ngồi trên đống lửa vậy.
"Chúng ta tới thăm A Hoa trước rồi về nhà nhé."
Tiểu Đóa gật gật đầu, cô muốn đi thăm A Hoa từ lâu lắm rồi, nhưng không
dám nói ra. Cố Nặc Nhất đã sắp xếp trước rồi nên A Hoa mới không phải chịu
tội danh gì hết, chỉ là khi nhìn thấy Tiểu Đóa anh có hơi xúc động. Họ mua cho
A Hoa chút đồ ăn và để lại cho anh chút tiền dùng lúc cấp bách rồi rời đi. A Hoa vẫn phải ngồi trong đó vài ngày nữa mới được ra ngoài. Lúc chuẩn bị rời đi, khóe mắt Diêm Tiểu Đóa đỏ hoe, bởi cô nghe A Hoa nói, anh không thấy hối hận khi đâm những tên đó, vì bọn chúng đều là lũ cặn bã.
Có lẽ đây mới chính là tình bạn, dù cho người đó có vô số khuyết điểm, dù cho người đó có làm cô tức đến nghiến răng nghiến lợi, thì vẫn có một lý do nào đó khiến cô không thể bỏ rơi họ được.
Hai người lại lên taxi, nhưng Cố Nặc Nhất không nói cho lái xe địa chỉ nhà. Chiếc xe càng chạy càng xa, Diêm Tiểu Đóa thấy hơi ngạc nhiên: "Cố Nặc
Nhất, mình không về nhà à?"
Cố Nặc Nhất chỉ cười không nói, anh vuốt ve gò mà lành lạnh của cô, Tiểu Đóa cũng không hỏi thêm gì nữa. Chiếc xe dừng ở cổng một khu nhà cao cấp, bọn họ bước vào, bên trong là những ngôi biệt thự nhỏ nằm tách biệt. Bọn họ dừng lại ở căn biệt thự trong cùng, cây thông bên ngoài vẫn đọng lại những bông tuyết chưa tan. Nơi này thật yên tĩnh, trên một con đường nhỏ ngoằn ngoèo uốn lượn thấp thoáng bóng dáng những người bảo vệ.
Cố Nặc Nhất đặt vào tay Diêm Tiểu Đóa một chiếc chìa khóa mát lạnh, Diêm Tiểu Đóa hơi mơ hồ.
"Đây chính là món quà lần trước anh định tặng cho em, mau vào trong xem
xem."
Cánh cửa mở ra, mọi thứ bên trong sớm được bày biện hoàn hảo. Diêm Tiểu Đóa không khỏi thốt lên kinh ngạc, ngôi nhà này đẹp quá. Cô cứ tưởng rằng mình sẽ bước vào một ngôi nhà còn phôi thô, không ngờ nó lại đàng hoàng đến vậy - có đèn chùm pha lê treo trên trần, giấy dán tường màu sắc đẹp đẽ tinh tế. Cô vẫn nhớ Cố Nặc Nhất từng nói, ngôi nhà này sẽ để cho cô trang trí bày biện. Hạnh phúc từng bị cô đẩy ra khỏi tầm tay giờ đã quay lại, Diêm Tiểu Đóa chỉ cảm thấy dấy lên nỗi bất an và lo sợ.
"Mau lên tầng trên xem đi em, xem phòng bếp và cả phòng ngủ nữa, đó là
hai căn phòng anh thích nhất."
Từ trong ngữ điệu của Cố Nặc Nhất thấp thoáng chút tự hào, Tiểu Đóa sờ
vào lan can gỗ màu trắng nhưng lại không bước thêm bước nào: "Nặc Nhất, lại là câu hỏi quen thuộc đó, tại sao lại là em? Cho dù anh chỉ muốn vui chơi qua đường, em cũng không trách gì đâu. Em chỉ muốn nghe lời thật lòng mà thôi."
Lúm đồng tiền trên gương mặt phút chốc biến mất, anh không biết tại sao đáy lòng cô luôn luôn tự ti đến vậy, anh chỉ dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu cô: "Tại sao lại là em à? Anh cũng không biết nữa, có khi nào anh bị sốt nên đầu có vấn đề mất rồi, cũng có thể do bị chập dây thần kinh chăng, dù sao đi nữa thì anh vẫn cứ chọn em đó. Hơn nữa, đây vốn không phải là vấn đề em cần phải nghĩ ngợi nhiều đến vậy, thường thì những người con gái báo ân đều lấy thân mình ra để báo đáp mà, đâu có bận tâm chuyện ân nhân yêu hay không
yêu và yêu trong bao lâu đâu?"
Diêm Tiểu Đóa chu môi, rõ ràng là không hài lòng lắm với câu trả lời này. Cố Nặc Nhất thấy môi cô đang cong lên, không kìm được tiến lại gần, hôn một cái thật ngọt ngào, xua tan đi hoài nghi trong cô.
Khu này rất chú ý đến việc bảo vệ đời tư của chủ nhà, trong khu nhà còn có một siêu thị, chỉ cần gọi một cú điện thoại sẽ có người mang đồ đến tận nơi. Họ không cần bước chân ra khỏi cửa nửa bước cũng có đủ nguyên liệu nấu nướng. Diêm Tiểu Đóa đeo tạp dề lên nấu ăn, Cố Nặc Nhất dựa vào tường ngắm cô. Anh thích nhất là dáng vẻ lúc này của cô, cô của lúc này hiền thục và chăm chú vô cùng. Bỗng trong đầu anh lướt ra một câu trêu chọc: "Phụ nữ bọn em có câu "Đường vào trái tim đàn ông thông qua cái dạ dày", vì thế Bé Ngốc à, anh cũng giống bao người đàn ông khác, em lấy thức ăn đến mê hoặc anh đi, em nấu cơm cho anh ăn cả đời này, anh sẽ ngoan ngoãn nằm gọn
trong lòng bàn tay em."
Tiểu Đóa nghe vậy, cười đến suýt lật chảo: "Chỉ sợ sẽ có ngày anh sẽ chán
ghét thôi."
Trong căn phòng hơi nước bay nghi ngút, mùi thơm của thức ăn lan tỏa, không khí ấm áp như vậy khiến Diêm Tiểu Đóa cảm thấy thật mãn nguyện. Liệu đây có phải là trong họa có phúc không nhỉ, bởi tuyết chôn vùi nên mới
tìm lại được thứ quý giá, mới học được cách trân trọng?
Tiểu Đóa nấu ăn rất ngon, chỉ sau một tiếng mà đã bày biện ra một bàn đầy
đồ ăn rồi, chỉ là những món thường ngày nhưng lại toàn là món Cố Nặc Nhất thích nhất. Mùi vị chỉ là phụ, quan trọng nhất là anh thích được nhìn khói bếp ấm nồng, thích nghe tiếng ù ù của máy hút mùi. Trong lòng anh, chỉ khi phòng bếp huyên náo mới mang lại cảm giác của gia đình. Thế nhưng, ngày trước Vi Vi không biết nấu ăn, cũng không thích thuê người giúp việc, vì thế khi hai mẹ con sống cùng nhau, không phải ăn quán, thì lại là úp mì ăn tạm.
"Sao anh không ăn vậy? Mùi vị không ngon à?" Diêm Tiểu Đóa thấy anh có
chút thất thần liền hỏi. "Món gà coca này ngon lắm đó, anh nếm thử chút đi."
Cố Nặc Nhất gắp cho cô một miếng thức ăn: "Bà bé à, nhường cho em
trước này."
Bỗng mặt Tiểu Đóa đỏ như gấc, cô lấy đũa gẩy gẩy hạt cơm: "Cách xưng
hô này kì quá anh à gì mà bà bé chứ, chẳng lẽ anh còn bà cả nữa à?"
"Em cũng so đo lắm cơ. Ngày xưa bà bé được các lão gia cưng chiều nhất
đấy nhé, đây mới là cách xưng hô hay nhất."
Tiểu Đóa nghe anh trêu đùa cũng đùa lại: "Vâng, thưa lão gia, em là bà bé
mà Cố lão gia cưng chiều nhất ạ."
Không khí vui vẻ bỗng bị một cú điện thoại làm gián đoạn, Cố Nặc Nhất xem màn hình hiển thị, rồi nhận điện thoại ở chế độ loa ngoài. Nội dung trong điện thoại, khiến Tiểu Đóa bất an đặt đũa xuống.
"Thế này là thế nào? Sao chưa nói gì với công ty mà đã tự ý yêu đương thế hả? Trên khắp các mặt báo, tạp chí, rồi mạng internet toàn là ảnh cậu và Diêm Tiểu Đóa tay trong tay. Cậu có biết kế hoạch của công ty bị cậu đảo lộn hết rồi không hả?" Đó là cuộc gọi của người bên công ty Kinh Kỳ, tuy giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng vẫn dễ dàng nghe ra nỗi tức giận dồn nén.
"Em không muốn lẫn lộn chuyện đời tư và công việc. Vốn đã thiếu tự do đến thê thảm rồi mà bây giờ đến cả việc ở cùng ai cũng bị can thiệp, em
không thể chấp nhận được."
Cố Nặc Nhất lúc nào cũng luôn đặc biệt, bởi vì có Vi Vi, bởi vì có nhà họ Cố
nên tất cả mọi người đều nể mặt anh hết cỡ. Nhưng kiểu phản bác không
kiêng nể gì ai này của anh vẫn khiến Tiểu Đóa sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Người bên Kinh Kỳ trầm lặng một lúc lâu sau, cũng chỉ còn nước thở dài: "Vậy Vi An thì tính sao? Tự dưng cậu bày ra chuyện như vậy, làm mọi người
đều trở tay không kịp."
"Em không diễn kịch, Diêm Tiểu Đóa là người em đã chọn để cùng sống suốt đời. Chuyện Vi An anh cứ đổ hết cho em, chiếm được sự đồng tình của
khán giả chẳng phải càng có lợi cho sự phát triển của cô ấy sao?"
Cuộc đối thoại đã kết thúc như thế, Cố Nặc Nhất lại trở về vẻ mặt thư thái thoải mái: "Điện thoại đáng ghét, anh đã tắt máy rồi. Bà bé à, chúng mình ăn
cơm thôi."
Tiểu Đóa thấy Cố Nặc nhất ngồi ăn ngon lành, lòng bỗng thấy nặng nề: "Em lại làm liên lụy tới anh rồi. Thực ra anh không cần phải làm như vậy đâu,
chỉ cần trong lòng anh có em là đủ rồi."
"Em biết không, Vi Vi cũng đánh mất Cố Tây Lương như thế đó. Anh làm như vậy vì anh hy vọng không ai trong chúng ta lùi bước, chỉ khi bị dồn ép tới
bước đường cùng mới biết mình yêu nhiều bao nhiêu."
Mắt Diêm Tiểu Đóa cay cay, Cố Nặc Nhất đã kiên quyết như vậy, không chút hối hận, không chịu lùi bước, vậy mà cô chỉ biết trốn tránh và sợ hãi. Cô ngẩng đầu nở một nụ cười sáng rực như ánh ban mai với Cố Nặc Nhất: "Em
biết rồi, chúng ta sẽ không trốn tránh nữa."
Hai người có bề ngoài rực rỡ, chỉ khi ở cạnh nhau mới cảm nhận được sự ấm áp, tết Nguyên tiêu của hai người như thế là đã viên mãn. Diêm Tiểu Đóa thích chiếc giường lớn trong phòng ngủ, trần nhà có tấm sa tanh màu hồng. Đây chắc chắn không phải phong cách của Cố Nặc Nhất, Cố Nặc Nhất mà cô quen biết chỉ thích sự phối hợp đơn giản và màu sắc đơn giản. Cố Nặc Nhất nhận ra vẻ hoài nghi của cô, chỉ cười rồi ôm cô vào trong lòng: "Cuộc sống mà,
phải có chút ngẫu hứng mới tốt."
Tuy chiếc giường rất to, nhưng hai người vẫn dựa sát vào vào nhau, mặc
đồ ngủ đôi, nằm trên giường cũng có thể nhìn thấy từng chùm pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời bên ngoài cửa sổ. Trong nhà Cố Nặc Nhất tạm thời vẫn chưa có đường dây ti vi và mạng. Tiểu Đóa cũng quen dần với cuộc sống như vậy.
"Bé Ngốc à, sinh cho anh một em bé kháu khỉnh đi, để củng cố địa vị bà bé
của em nhé."
Diêm Tiểu Đóa giãy thoát ra khỏi vòng tay của anh: "Nói linh tinh gì thế,
mới sống chung với nhau có mấy ngày anh đã bàn chuyện con cái rồi là sao."
Ai ngờ, Cố Nặc Nhất lật người giữ chặt cô dưới thân mình: "Mấy ngày thì
làm sao? Cho dù là mấy ngày thì anh vẫn có quyền làm bố chứ."
"Mình còn chưa kết hôn mà, sao lại đòi có con rồi, toàn nói năng lung tung
thôi à."
"Vậy nếu mình kết hôn thì em sẽ sinh em bé cho anh sao? Anh muốn mười
đứa thì em cũng phải đẻ đó nha."
Đẻ mười đứa để thành heo nái à! Tuy Diêm Tiểu Đóa trợn mắt lườm anh, nhưng lòng lại thấy ngọt ngào hơn mật.
Sáng hôm sau, Diêm Tiểu Đóa bị Cố Nặc Nhất hôn đánh thức, anh cứ liên tục thì thầm bên tai cô: "Bà bé, mau dậy làm đồ ăn sáng nào, Cố lão gia đói
rồi."
Tiểu Đóa xuống bếp hầm cháo trắng nóng hổi bưng lên, còn có mấy chiếc bánh bao kèm theo một đĩa dưa chua, bữa sáng tuy đơn giản nhưng lại cực kỳ hợp khẩu vị. Lúc ăn, Tiểu Đóa chợt nhớ ra một chuyện: "Nặc Nhất, bệnh đau đầu của anh đã đỡ chút nào chưa? Em thấy dạo này trạng thái tinh thần của
anh tốt hơn nhiều."
Cố Nặc Nhất dùng thìa quấy bát cháo đang còn nóng: "Cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi chút là ổn ấy mà. Em mau ăn đi, lát
nữa anh dẫn em tới một nơi."
Ăn sáng xong hai người rời khỏi nhà, tới thẳng siêu thị xe.
"Nặc Nhất, anh muốn đổi xe mới sao?"
"Em toàn gây rối khắp nơi, lái xe đua đến giúp em chẳng tiện chút nào, nên
anh phải đổi một chiếc xe việt dã thôi."
Nghe Cố Nặc Nhất nói vậy, Diêm Tiểu Đóa thấy hơi hụt hẫng: "Em xin lỗi,
em toàn làm anh phải lo lắng."
Cố Nặc Nhất xoa xoa đầu cô: "Anh giỡn em thôi! Chiếc xe thể thao này chỉ có hai chỗ ngồi, sau này em sinh em bé, bọn nhóc ngồi đâu chứ? Thế nên đổi
một chiếc xe mới là cực kỳ cần thiết đấy nhé."
Câu trả lời này còn làm cô cuống quýt hơn câu trả lời trước, cách nghĩ của Cố Nặc Nhất cứ kỳ kỳ, làm cô không tài nào hiểu nổi.
Trong siêu thị xe, họ dạo qua vài cửa hàng tráng lệ, cuối cùng chọn mua một chiếc Land Rover phân khối lớn, mấy ngày nữa sẽ nhận xe.
"Em lái chiếc xe này nhé, phụ nữ lái xe việt dã tầm nhìn tốt hơn. Vốn dĩ muốn mua cho em chiếc tốt hơn, nhưng lúc mua nhà anh dùng hết sạch tiền rồi, thêm cả trang trí nội thất nữa nên chẳng còn lại bao nhiêu tiền." Cố Nặc Nhất vừa lái xe vừa giải thích cho Diêm Tiểu Đóa.
Trong mắt cô thì Land Rover hay Roll Royce chẳng có gì khác biệt, đều là những thứ cô không thể mua nổi: "Thực ra, chỉ cần mua chiếc Daewoo bình thường hơn một trăm ngàn cũng tốt lắm rồi. Chiếc Fiat của A Hoa em cũng lái
được mà, chìa khóa xe em vẫn cầm này."
"Làm sao anh để em chịu thiệt thòi khi sống với anh được, anh chịu trách nhiệm làm trụ cột gia đình, em phụ trách nấu cơm và sinh con, phân công rõ
ràng không ai can thiệp việc của ai cả."
Trời ạ, lại nhắc tới chuyện sinh con rồi! Diêm Tiểu Đóa thở dài, hình như cô sống cùng Cố Nặc Nhất ngoài chuyện sinh con ra thì chẳng có chuyện gì
nghiêm túc cả. Họ từ Hải Nam trở về là đã vào ở luôn trong biệt thự nên vẫn
còn một số đồ đạc để lại căn nhà cũ. Ngày kia Cố Nặc Nhất phải bắt đầu làm việc nên nhân lúc hôm nay đang rảnh rỗi, hai người quay về thu dọn một chút. Trước lúc quay về nhà cũ, hai người tạt qua cửa hàng chăm sóc động vật đón Bé Dưa. Bé Dưa cứ nằm gọn trong lòng Tiểu Đóa, nhìn có chút tủi thân. Tiểu Đóa vuốt ve Bé Dưa mãi, dần dần nó mới bình tĩnh trở lại.
Khi chiếc xe thể thao vào khu nhà nhỏ, hai người nhìn thấy chiếc Limousine xa xỉ của Vi Vi. Chiếc xe Benz màu đen dừng trước cổng, hình như đợi họ từ lâu lắm rồi. Tiểu Đóa biết Cố Nặc Nhất không thích tiếp xúc với Vi Vi, mỗi lần gặp bà tâm trạng anh đều đi xuống. Vi Vi mặc áo khoác da bước từ trên xe xuống: "Bé Cưng, con chuyển nhà rồi à? Nhân viên nói con không sống ở đây
nữa."
Cố Nặc Nhất cực kỳ miễn cưỡng trả lời "ừm" một tiếng, tiếng mèo kêu làm Vi Vi vốn dĩ đang bình tĩnh bỗng lui về phía sau vài bước. Tiểu Đóa thấy vậy vội nói: "Hai người nói chuyện, em lên nhà trước." Dứt lời, cô bèn ôm Bé Dưa nhanh như gió lẩn lên lầu.
Lái xe của Vi Vi bê một thùng đồ từ cốp xe ra, đặt vào chiếc xe thể thao của
Cố Nặc Nhất. Cố Nặc Nhất cau có hỏi: "Thứ quái gì vậy? Tôi không cần."
"Đây là ít thuốc bổ mẹ mua từ Mỹ về. Con làm việc vất vả vậy, phải bồi bổ
c ơ t h ể c h ứ ."
Vi Vi lại lấy mấy túi từ chiếc xe Benz xuống: "Mẹ mua cho con vài bộ quần
áo."
"Phiền phức quá đi, tôi đã nói là tôi không cần, bà đi đi."
Vi Vi không hề tỏ ra buồn bực chút nào, lại đặt mấy chiếc túi đó về xe mình:
"Con chưa cần thì cứ để tạm ở chỗ mẹ nhé. Bé Cưng, con sống chung với Tiểu
Đóa rồi à?"
Cố Nặc Nhất không ngừng đá đá mấy hòn sỏi dưới chân: "Trên báo trên đài
đều viết rõ rành rành rồi, bà còn hỏi gì nữa."
Tuy chẳng câu nào nghe lọt tai nhưng Vi Vi cũng biết trước câu trả lời rồi:
"Mẹ chỉ tiện miệng hỏi thế thôi, chỉ cần con thấy hạnh phúc là được, mẹ sẽ không can thiệp vào chuyện của các con đâu. Cũng muộn rồi, mẹ phải đi đây.
Bé Cưng, hôm nào mời mẹ tới thăm nhà mới nhé."
Cuối cùng thì chiếc xe Benz ấy cũng rời đi, Cố Nặc Nhất nhìn thùng thuốc bổ sau cốp xe, thở dài rồi lên lầu. Diêm Tiểu Đóa đang thu dọn đồ đạc, Bé Dưa nằm cuộn tròn trên sofa ngủ ngon lành. Cô lấy áo sơ mi trắng của Cố Nặc Nhất từ trong tủ ra, gấp gọn gàng từng chiếc một bỏ vào trong va li. Cố Nặc Nhất thấy dáng vẻ cô đang làm việc, không kìm lòng được liền ôm cô vào lòng. Diêm Tiểu Đóa muốn thoát ra nhưng tiếc là không thành công: "Anh đừng quấy
nhiễu nữa, mau xếp đồ đi nào."
Lúc này anh mới buông cô ra, vào thu dọn phòng tắm. Tiểu Đóa hơi thẫn thờ, cô thấy mình thật kém cỏi, Vi Vi đứng ngay trước mặt mà cô không mở miệng ra hỏi được câu nào. Nhưng cô cũng chỉ thẫn thờ được một lúc thì nhận được cuộc gọi của Vi Vi.
"Chị Vi Vi"
"Gần đây em khỏe không?"
Diêm Tiểu Đóa vội vã hỏi: "Lúc nào em có thể trở lại làm việc ạ?"
Đầu dây bên kia trầm ngâm trong phút chốc: "Tạm thời em cứ yên lặng
một thời gian đã, tin tức bây giờ rất bất lợi cho em, công ty cũng rất đau đầu,
phải có cách giải quyết chu toàn mới được."
Tiểu Đóa thất vọng gác máy. Xem ra, lần này cô gây chuyện tày đình rồi.
"Bé Ngốc à, dọn đồ xong mình về nhà thôi, hôm nay anh muốn ăn món
trứng sốt cà chua."
Tiểu Đóa trả lời một cách máy móc: "Vâng ạ."
Nguyên áo sơ mi trắng đã chiếm cả một va li. Tiểu Đóa nhớ là ở nhà mới
vẫn chưa có thuốc giảm đau, thời gian gần đây tuy anh không phát bệnh nữa,
nhưng phòng xa vẫn hơn. Cô tiện tay mở ngăn kéo ở đầu giường ra, bên trong
là cả một hàng thuốc giảm đau được xếp gọn gàng. Diêm Tiểu Đóa lấy tất cả thuốc trong đó ra, thì phát hiện ra một cuốn album ảnh.
Cô thử lật giở vài trang ra xem, bên trong toàn là ảnh của cô và Cố Nặc Nhất hồi nhỏ, từng trang từng trang tựa như một cuốn phim hiện ra trước mắt, cả hai lúc đó đều cực kì dễ thương. Cuốn album rất dày, cứ lật qua mỗi trang lại như qua một khoảnh khắc, tới bức cuối cùng khóe mắt cô đã long lanh. Bức ảnh cuối cùng mới được chụp gần đây, gương mặt cô hiền hòa yên tĩnh, đang ôm Bé Dưa trong lòng. Cố Nặc Nhất đã chụp trộm nhân lúc cô đang ngủ. Mãi tới lúc này cô mới nhận ra rằng anh và cô đều giống nhau, đều không phải vui đùa chốc lát, mà là âm thầm, lặng lẽ thích nhau từ rất lâu rồi, chỉ là quá kín đáo không để đối phương biết mà thôi.
Một tiếng "meo" cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Tiểu Đóa đặt cuốn album vào va li đựng đồ, bế Bé Dưa lên rồi gọi vọng ra bên ngoài: "Cố Nặc Nhất, em
sắp đồ xong rồi."
Cố Nặc Nhất nghe tiếng liền đi vào phòng ngủ, hôn lên trán cô: "Khổ thân
em quá, mẹ bọn nhóc à."
Lưng cô bỗng chốc cứng đờ, mỗi ngày đổi một cách xưng hô, không ngày nào giống ngày nào cả: "Có khi dăm bữa nửa tháng nữa anh lại gọi em là mụ
vợ già cũng nên?"
Nụ cười của anh lúc nào cũng ấm áp như ánh mặt trời vậy: "Sao lại thế được? Sau này anh sẽ không đổi cách xưng hô nữa, tuy gọi thế này hơi quê,
nhưng lại gần gũi thân thiết nhất."
Những ngày tháng tươi đẹp luôn trôi qua rất nhanh, thế giới của hai người kết thúc sau vài tháng ngắn ngủi, Tiểu Đóa lái chiếc Land Rover mới đưa Cố Nặc Nhất tới sân bay. Cô không bước xuống xe, bởi các ngôi sao không có cuộc sống riêng tư, nhất là khi hai người đều đang trong tầm ngắm của công chúng. Cách cửa sổ xe, Tiểu Đóa vẫy tay chào Cố Nặc Nhất. Bởi cô từng nếm trải cảm giác ấm áp nên khi hơi ấm rời xa, còn lại trong cô nỗi lo sợ hoang
mang: "Nặc Nhất, nửa tháng nữa anh sẽ trở về, phải không?"
Lúm đồng tiền trên má Cố Nặc Nhất thực sự quá đẹp: "Ngốc ạ, những gì
hứa với em nhất định anh sẽ làm được."
Cuối cùng thì cái người được vũ trang đến tận răng kia cũng hòa vào dòng người, tâm tư của cô cũng theo bước chân anh. Cô thấy buồn bã quay về biệt thự, căn nhà quá lớn, lớn đến nỗi ngay cả Bé Dưa cô cũng không tìm thấy, buổi tối ngủ cô thấy sợ hãi. "Tuần báo Scandal" đang giở sẵn nằm ngang nhiên trên chiếc giường khổng lồ. Cả một cột tin chính đều viết về tình yêu tay ba giữa Vi An, Cố Nặc Nhất và cô. Bài báo liệt kê về quá trình họ qua lại và những khúc mắc họ gặp phải, làm Diêm Tiểu Đóa cảm giác như đang đọc trong một câu chuyện tình yêu đầy những khúc mắc ly kỳ. Cô bật đèn thức đến tận hai, ba giờ sáng, mãi đến lúc nhận được tin nhắn Cố Nặc Nhất báo rằng đã bắt đầu công việc, mới ôm Bé Dưa cuộn tròn cùng nhau yên giấc.
Cuối cùng thì A Hoa cũng được tự do. Lúc Diêm Tiểu Đóa đi đón A Hoa, anh chàng không nức nở nghẹn ngào giống lần trước nữa, mà đã trưởng thành hơn rất nhiều. Tiểu Đóa đưa ra một hộp "Đông trùng hạ thảo", A Hoa không chần chừ rút ngay ra một điếu, đặt lên mũi hít một hơi thật dài, lúc này hốc mắt anh mới đỏ lên. Anh xúc động bật lửa, rít liền hai hơi: "Trong này cấm hút thuốc, ấy thế mà cái bang Cháu Rùa kia vẫn cứ hút như thường, anh chỉ dám
nhặt đầu lọc lên ngửi, quá thảm."
Tiểu Đóa thấy vô cùng áy náy: "Hai nghìn tệ em đưa cho anh lần trước đâu,
sao anh không dùng?"
A Hoa thở dài: "Nhắc tới chuyện đó là lại rớt nước mắt, cái đám Cháu Rùa đó uy hiếp anh, lột sạch tiền, ông đây trù úm đời con cháu bọn bay chết cũng không được tử tế." A Hoa xoa xoa bụng: "Tiểu Đóa, anh muốn ăn món thịt kho
tàu."
"Đi, em dẫn anh đến quán ăn."
Hai người họ chọn một nhà hàng nổi tiếng rồi gọi hai xuất thị ba chỉ kho
tàu. A Hoa đói vàng mắt, nhìn thấy đồ ăn hai mắt sáng như đèn pha, ăn lấy ăn để một hồi mới tạm hài lòng. Cạn sạch chai bia cuối cùng xong, anh mới hả hê: "Cố Nặc Nhất vẫn còn là người tốt, nên tạm thời anh không mắng hắn nữa. Tiểu Đóa, mình phải cố gắng hơn nữa! Chẳng may sau này thằng nhãi đó
đá em, đến lúc đó khóc cũng không kịp đâu đấy."
Tiểu Đóa đặt đôi đũa trong tay xuống: "Em bị công ty đóng băng rồi, bây
giờ không có việc gì để làm cả."
"Sao cơ?" A Hoa ngạc nhiên, không ngờ những hành động của mình lại mang đến nhiều phiền phức cho Tiểu Đóa đến vậy.
Nghe A Hoa rủa sả một hồi, trong lòng Diêm Tiểu Đóa cũng thấy có chút nôn nóng. Cô chán nản nghịch nghịch di động, đúng lúc có tin nhắn. Nội dung
tin nhắn rất ngắn, chỉ vẻn vẹn có mấy chữ: "Tôi về Bắc Kinh rồi."
Ánh nắng ban chiều ấm áp, Hà Trục đứng trước ô cửa sổ sát đất rộng lớn, chăm chú nhìn vào những bông tuyết chưa tan trong vườn. Chiếc Roll Royce màu trắng đi vào cửa, anh bị bức tượng vàng trên đầu xe làm chói mắt. Hà Trục bỏ kính xuống, ngồi trên ghế sofa đợi Diêm Tiểu Đóa. Tiếng gõ cửa khe khẽ khiến đôi môi anh khẽ cong lên, nói vọng ra: "Vào đi." Cánh cửa mở ra, Diêm Tiểu Đóa luống cuống đứng bên cửa, cung kính gọi anh một tiếng tổng giám đốc Hà.
Hà Trục rất ghét cách xưng hô sặc hơi tiền này, nhưng Diêm Tiểu Đóa đã
gọi thế này từ rất lâu rồi: "Ngồi đi!"
Tiểu Đóa gượng gạo ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn, Hà Trục cầm tờ báo trên ghế sofa lật qua lật lại: "Thế giới này thay đổi nhanh thật, lúc tôi đi bạn gái của Cố Nặc Nhất vẫn là con nhỏ này, vậy mà đến lúc trở về thì cô và hắn đã sống chung rồi. Nếu về muộn thêm chút nữa có khi cô còn sinh cả con rồi
ấy nhỉ."
Tiểu Đóa không lên tiếng, Hà Trục toàn nói những lời khó nghe, tất cả những gì cô có thể làm chỉ là nhẫn nhịn. Hà Trục đứng lên tiến về phía cô, đến vị trí cách một bàn tay, anh mới dừng lại, nhưng mũi của hai đôi giày đã chạm vào nhau rồi.
"Diêm Tiểu Đóa, cô có thấy mình có lỗi với tôi không? Tôi vượt quyền giúp cô nắm bắt cơ hội, cô lại vứt bỏ cơ hội đó không chút mảy may mà lên giường
với Cố Nặc Nhất."
Rõ ràng câu này của Hà Trục đã vượt quá mức chịu đựng của cô: "Anh bảo
tôi phải làm thế nào? Trong khi tôi cũng muốn kiếm tiền về cho công ty, nhưng bây giờ mọi công việc của tôi đều bị hoãn lại rồi, không có bất kỳ một hoạt
động nào hết."
Hà Trục ngớ người, ánh mắt Diêm Tiểu Đóa lấp loáng sự phẫn nộ. Anh lùi về phía sau vài bước, đứng dưới ánh nắng mặt trời, không khí vốn đang căng thẳng hơi hòa hoãn lại. Diêm Tiểu Đóa nhìn Hà Trục đang được ánh nắng mặt trời nhuộm vàng, mái tóc hạt dẻ mềm mại rủ xuống bờ vai, thân hình thẳng tắp, ánh mắt xa xăm lộ rõ vẻ cô đơn hiu quạnh.
"Diêm Tiểu Đóa, bây giờ cô hạnh phúc không?" Hà Trục thấy cô không đáp,
lại hỏi thêm lần nữa, "Ở bên Cố Nặc Nhất, cô có hạnh phúc không?"
Hà Trục nhìn những chú chim sẻ đang tíu tít mổ ngô ngoài bậu cửa sổ, ánh mắt di chuyển về cánh cửa sổ. Trên lớp kính thủy tinh phản chiếu nụ cười
ngượng ngùng của Tiểu Đóa, chỉ thấy cô nói: "Rất hạnh phúc."
Trái tim Hà Trục như bị đâm một nhát: "Vậy tôi hỏi cô, có được Cố Nặc
Nhất rồi, cô không cần sự nghiệp nữa phải không?"
Trên lớp kính thủy tinh, cuối cùng thì bóng hình Diêm Tiểu Đóa cũng lộ ra một tia bất lực. Lúc này Hà Trục mới vừa lòng quay người lại: "Là phụ nữ, có một người đàn ông yêu thương mình, là đời này đã mãn nguyện rồi, sự nghiệp chẳng qua chỉ thêu hoa trên gấm có cũng được mà không cũng chẳng sao mà thôi. Tôi chỉ cảm thấy, mất bao công sức để có được cơ hội như vậy mà bị vứt bỏ một cách phũ phàng, thì nhẫn nại bao nhiêu năm qua của cô được coi là
gì?"
Sao có thể vứt bỏ được đây? Trước giờ cô chưa từng có suy nghĩ như vậy, chỉ là lại một lần nữa rơi vào cảnh bế tắc mà thôi. Chính Cố Nặc Nhất là người mang đến cho cô hơi ấm và an lành, nhưng chính hơi ấm này đã làm cô dần quên đi đau khổ lúc ban đầu.
"Diêm Tiểu Đóa, giữa sự nghiệp và tình yêu, cô chỉ được chọn một thứ, hãy
nói cho tôi biết sự lựa chọn của cô."
Hà Trục đanh thép bức ép, giống y như lúc Cố Nặc Nhất ép hỏi cô ở triển
lãm tranh, một lần lựa chọn như vậy là đủ lắm rồi: "Tôi sẽ không từ bỏ cái nào
hết."
Giây phút trầm lặng qua đi, Hà Trục cất tiếng cười: "Trên đời này làm gì có
nhiều chuyện tốt đẹp đến thế, có mất thì mới có được."
"Tổng giám đốc Hà, tôi đảm bảo sẽ không để chuyện yêu đương ảnh hưởng
tới công việc."
"Ai mà tin được chứ?! Diêm Tiểu Đóa, cô có biết không, cô và Cố Nặc Nhất
ở bên nhau, lòng tôi thấy không thoải mái chút nào."
Diêm Tiểu Đóa không nói lời nào nữa, cô không thể đoán nổi nội tâm của anh. Hà Trục đeo kính lên, rồi nhặt lại quyển sách trên bàn trà: "Cô đi đi, để
tôi yên tĩnh một chút."
Tiểu Đóa rời đi một lúc lâu rồi mà Hà Trục vẫn chưa bình tâm lại được. Anh cũng không biết mình bị sao nữa, ngày đầu tiên trở về Bắc Kinh đã thấy tin về scandal của cô với Cố Nặc Nhất, lòng anh ngoài khó chịu ra vẫn là khó chịu, nếu là anh ngày trước sẽ không bao giờ thế này.
Hà Trục tiện tay ấn chuông, trợ lý ngoài cửa bước vào: "Giúp tôi điều tra
chuyện của Diêm Tiểu Đóa."
Vốn dĩ anh tưởng mình là người có thể chi phối được mọi chuyện của Diêm Tiểu Đóa, nhưng thật không ngờ anh mới đi có vài tháng mà đã có biến cố, rốt
cuộc là kẻ nào mà to gan vậy
Về tới biệt thự, Diêm Tiểu Đóa tự nhốt mình trong phòng ngủ. Bé Dưa kêu meo meo ở ngoài mà cô cũng không nghe thấy. Lòng cô rối bời. Cô phải yên tĩnh suy nghĩ một chút về tình hình hiện tại. Hà Trục là ông chủ của cô, anh ta chỉ cần động đậy ngón tay một chút thôi thì cuộc đời cô cũng thay đổi. Từ lúc biết thân phận của Hà Trục, cô cố gắng cẩn thận từng tí một, để chuộc lại lỗi lầm vẫn đè nặng trong lòng, cô luôn gắng nhẫn nại chịu đựng.
Trước giờ cô không nghĩ rằng giữa tình yêu và sự nghiệp tồn tại xung đột. Cố Nặc Nhất bắt cô phải lựa chọn vì sợ cô sẽ phá tan hết mọi chuyện, còn Hà Trục thì sao, rốt cuộc mục đích của anh ta là gì? Chuyện yêu đương của các nghệ sĩ ở công ty giải trí nhiều vô số, nhưng tại sao chỉ có cô là không được phép? Cô còn nhớ Hà Trục bảo rằng, chỉ cần thấy cô và Cố Nặc Nhất bên nhau là anh ta thấy không thoải mái. Đây chẳng phải là lời tỏ tình trắng trợn hay sao? Giống, mà cũng không giống tỏ tình chút nào.
Giây phút trầm tư bị ngắt quãng bởi tiếng chuông điện thoại, là Cố Nặc Nhất gọi tới. Diêm Tiểu Đóa vừa nhấc máy đã thấy anh nói: "Mẹ bọn nhỏ à, em
đang làm gì ở nhà thế?"
Nghe cách xưng hô này lòng cô thấy thật ấm áp: "Em dọn dẹp nhà cửa,
ngồi thơ thẩn, chán lắm."
Trong điện thoại Cố Nặc Nhất cười nhẹ: "Anh có một món tiền trả thù lao đóng phim đã được chuyển khoản, thẻ ATM để trong ngăn kéo ấy, em hãy đi
dạo phố, rồi mua vài bộ quần áo đẹp nhé."
Cố Nặc Nhất lúc nào cũng ân cần chu đáo, nhưng toàn tiêu tiền của anh như vậy Diêm Tiểu Đóa thấy rất áy náy: "Thôi anh ạ, em có nhiều quần áo lắm
rồi."
"Trước kia em chịu thiệt thòi nhiều rồi, giờ sống với anh, cấm em không được như trước nữa. Tuần sau anh xin đoàn làm phim nghỉ một ngày về thăm em, không thì vợ anh chạy theo người khác từ lúc nào anh cũng không biết ấy
c h ứ ."
Tiểu Đóa chỉ cong môi cười, sao cô có thể chạy theo người khác được chứ, cô chỉ yêu một mình Cố Nặc Nhất thôi, dù có cả tá trai đẹp nữa đến cô cũng chẳng động lòng.
"À đúng rồi, em bán căn phòng nhỏ trước kia của em đi, cứ để không thế
cũng không hay lắm."
"Nhưng em không nỡ." Đó là căn phòng cô gom góp mua được sau khi rời
khỏi thị trấn nhỏ, nó giống chiếc vỏ ốc sên, những lúc cảm thấy sợ hãi bơ vơ có thể cuộn mình lại chui vào trốn trong vỏ ốc nho nhỏ đó. Với căn phòng đó, cô không chỉ không nỡ rời xa mà còn muốn giữ lại chút hồi ức.
Tuy đã gác máy nhưng bên tai Diêm Tiểu Đóa vẫn văng vẳng giọng nói của Cố Nặc Nhất. Căn phòng trước kia của anh cũng đã bán rồi, Cố Nặc Nhất nói với cô rằng, cả hai không được để lại đường lùi, phải từng bước tiến về phía trước, nắm tay cũng đi tới phút cuối cùng của cuộc đời. Cứ nghĩ tới câu nói ấy, cô bất giác cảm động vô cùng. Cố Nặc Nhất luôn nghĩ tới tương lai tươi đẹp, còn cô thì cứ do dự làm người khác mệt mỏi sầu lo.
Cô vỗ vỗ vào má, mình phải phấn chấn lên mới được, dù tình yêu hay công việc cũng nhất định có cách giải quyết tốt thôi. Cô lại đem áo sơ mi trắng của Cố Nặc Nhất ra giặt sạch rồi phơi nắng, đây là việc mỗi tuần cô nhất định phải làm. A Hoa gọi điện đòi tới ăn chực cơm, lúc này Diêm Tiểu Đóa mới làm vài món, nếu không thì cô đã định bỏ bữa tối rồi.
Vì tạm thời bị đình chỉ công việc nên lâu lắm rồi Tiểu Đóa không gặp A Hoa. Nhìn A Hoa ngồi ở bàn ăn đối diện xì xụp húp mì tương, lòng cô thấy thật bình yên. Tiểu Đóa vừa ăn vừa nói: "Dạo này anh đi làm đâu mà không liên lạc gì
với em vậy?"
A Hoa lộ vẻ ngượng ngùng hiếm gặp: "Anh đang yêu một người, chuẩn bị
tiến tới hôn nhân."
Sặc một tiếng, suýt nữa thì cô phụt cả mì ra ngoài, người như A Hoa mà cũng muốn cuộc sống yên ổn đúng là khó tin: "Anh lừa được cô nào thế? Tốt
nhất là anh đừng có kết hôn kẻo lại lỡ dở người ta."
A Hoa cười hì hì: "Lúc còn trẻ mà không phong lưu thì phí một đời, bây giờ anh cũng hai sáu hai bảy tuổi rồi, không muốn cứ lông bông mãi thế này nữa.
Cô bé ấy là người hâm mộ của em đó."
Có khi nào anh lấy danh tính của cô để lừa cô bé đó không? Diêm Tiểu Đóa cũng không muốn nhiều lời nữa, cô đang thất nghiệp, không có công việc cũng chẳng thu nhập, A Hoa phải chịu khổ cùng cô rồi.
Diêm Tiểu Đóa nói: "Bán căn hộ của em đi rồi tiền đó anh giữ lại nhé, em
chưa cần đến."
Lần này đến phiên A Hoa tròn mắt ngạc nhiên: "Cô hâm à, ngôi nhà đó mấy
trăm ngàn đó."
Diêm Tiểu Đóa luôn có cảm giác nợ A Hoa, anh đã vì cô mà phải ngồi tù, món nợ ân tình này cô không có cách nào trả nổi: "Nhiều nhà quá ở không hết
anh ạ. Chẳng phải anh muốn lấy vợ hay sao, nhất định sẽ cần đến tiền mà."
A Hoa vò mớ tóc rối: "Tiểu Đóa à, cô ngốc thật hay vờ ngốc vậy? Dù bây giờ tình cảm của cô với Cố Nặc Nhất rất tốt đẹp, nhưng kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn, cô chỉ có mỗi căn hộ đó, biết đâu sau này hai người đường ai nấy đi, thì
ngay cả chỗ dung thân cũng đâu còn."
Diêm Tiểu Đóa chỉ mỉm cười: "Em không thể để lại đường lui cho mình. A Hoa, anh cứ yên tâm, từ mai trở đi em sẽ cố gắng hết sức, không để anh phải lo lắng, không để anh phải thất vọng. Anh em mình cùng nhau kiếm thật nhiều
tiền, nhất định chúng ta sẽ hạnh phúc."
A Hoa cầm chìa khóa căn hộ của cô rồi rời đi. Bên ngoài trời đã tối đen như mực. Diêm Tiểu Đóa lại ôm Bé Dưa cuộn tròn trên giường. Từ ngày mai trở đi, vì sự nghiệp và cả tình yêu, cô quyết chí tiến lên.
Vì thế, sáng ngày hôm sau, khi vẫn chưa ngủ dậy, Hà Trục đã nghe thấy người giúp việc báo Diêm Tiểu Đóa tới, đang làm bữa sáng trong bếp. Hà Trục lờ đờ nhìn đồng hồ, mới có sáu giờ sáng, cách thời gian anh thường dậy những nửa tiếng. Hà Trục không ngủ nổi nữa, anh đánh răng rửa mặt, mặc quần áo chỉnh tề rồi xuống bếp.
Trong căn bếp rộng năm mươi mét vuông, Diêm Tiểu Đóa đeo tạp dề đứng bên bếp, trên ngọn lửa xanh nhạt là hơi nước của nồi canh bốc lên. Hà Trục cứ nhìn cô như vậy, cô bé Tiểu Đóa nhỏ xinh đang cố kiễng mũi bàn chân lên ấn nút chiếc máy hút mùi, thỉnh thoảng tiếng cắt rau lại văng vẳng bên tai, cùng hòa lẫn với câu nói trẻ con còn chưa hết ngây thơ: "Em muốn nắm tay cô
ấy, sống cùng với cô ấy nhất định sẽ rất ấm áp."
Hà Trục không thể nhìn tiếp được nữa, liền quay người đi lên lầu. Hà Trục
lặng lẽ ngồi trong phòng vẽ không lớn lắm, mỗi bức tranh đều vẽ Diêm Tiểu Đóa, không là ánh mắt sáng ngời thì là bờ môi khẽ cong của cô, cũng có khi chỉ là mái tóc dài như thác đổ. Cánh tay anh vung lên đẩy bức tranh vẫn chưa hoàn thành đổ xuống sàn nhà, "rầm" một tiếng khiến bụi bay tứ tung. Hà Trục lạnh lùng cười, bóng dáng cô tưởng như rất mực dịu dàng, nhưng anh cứ khăng khăng rằng đó chỉ là ảo giác.
"Ông chủ, cô Diêm làm xong bữa sáng rồi ạ."
Trời dần sáng, người giúp việc gọi hai lần anh mới hoàn hồn. Hà Trục nhìn
lại căn phòng bừa bộn, rồi thản nhiên bước xuống lầu. Diêm Tiểu Đóa bỏ tạp dề ra, ngồi bên bàn ăn đợi anh: "Tổng giám đốc Hà, nghe nói anh thích ăn
canh sủi cảo nên tôi đã làm nhân ở nhà trước rồi mới mang sang đây đấy ạ."
Hà Trục gắp một miếng vào bát, bên trong là nhân hải sản hỗn hợp mà anh thích ăn nhất. Mới sáng sớm đã làm món phức tạp thế này, Diêm Tiểu Đóa đúng là chịu bỏ công sức. Nhưng anh không hề ăn, mà tiện tay ném đũa
xuống bàn: "Cô nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Diêm Tiểu Đóa cười hì hì: "Tổng giám đốc Hà, tôi là do một tay anh dìu dắt, bây giờ thành ra thế này anh cũng chẳng còn mặt mũi nào đúng không ạ? Lúc nào tôi có thể trở lại làm việc được ạ? Việc gì cũng được, kể cả là việc cắt báo hay là giúp việc hậu trường cũng được, dù sao thì cũng không thể ngồi không
mãi thế này."
Quả nhiên Diêm Tiểu Đóa tới để xin xỏ anh. Hà Trục đeo kính người giúp việc đưa tới lên mắt, lật giở mấy trang báo buổi sáng: "Đúng là cô làm tôi cảm thấy rất mất mặt, nhưng việc tạm dừng công việc của cô là do cấp trên bàn bạc quyết định, tôi không thể can thiệp quá sâu. Huống hồ lần trước tôi đã nói rồi, chỉ cần cô ở cùng với Nặc Nhất, tôi sẽ không thoải mái, mà không thoải
mái làm sao mà giúp cô được."
Nụ cười trên môi còn chưa tắt, nhưng nỗi chua xót thì đã bao trùm tận đáy lòng Diêm Tiểu Đóa rồi: "Lẽ nào anh cứ nhất quyết bắt tôi phải chia tay Nặc Nhất thì anh mới chịu giúp sao? Chẳng lẽ giám đốc Hà ngứa mắt khi thấy tôi
hạnh phúc?"
Hà Trục bỏ tờ báo xuống, uể oải vươn vai: "Cô đoán đúng rồi đó."
Diêm Tiểu Đóa không ngờ anh lại trả lời như vậy, cô nhặt chiếc túi xách từ
ghế sofa lên: "Thành thật xin lỗi, đã làm phiền anh rồi, tôi về đây."
Hà Trục đứng trên ban công nhìn Diêm Tiểu Đóa lái chiếc Land Rover ra khỏi sân, lúc này anh mới mở miệng nói lớn: "Cô bỏ cuộc dễ dàng vậy sao?
Nếu cố gắng thêm chút nữa, chưa biết chừng tôi lại mủi lòng giúp cô."
Diêm Tiểu Đóa ngẩng đầu lên nhìn Hà Trục đứng trên cao: "Trong lòng tổng giám đốc Hà nghĩ gì, tôi thừa hiểu, việc gì phải bày trò bỡn cợt tôi? Biết là tôi quan tâm để ý mà vẫn cố tình làm vậy, thực sự là làm người khác phải
hoang mang."
"Chính vì thứ cô để ý đến quá nhiều thứ nên mới trở nên tham lam."
Diêm Tiểu Đóa lái xe đi. Mãi đến lúc không nhìn thấy đèn đuôi xe, anh mới
trở về phòng. Tuy sủi cảo nguội hết rồi, nhưng anh vẫn ăn ngon lành hết cái này đến cái khác. Không phải anh không chịu giúp cô, mà chỉ là việc lần này quá khó giải quyết.
Diêm Tiểu Đóa chậm rãi lái chiếc Land Rover vòng vòng quanh phố không mục đích, rồi tình cờ cô đi qua tiệm băng đĩa - nơi mấy tháng trước vẫn còn treo đầy poster hình ảnh của cô, vậy mà giờ đã đổi thành người khác rồi. Cô cũng không rõ đĩa của mình bán được bao nhiêu chiếc, từ lúc tạm ngưng công việc đến giờ, cô rất ít liên lạc với người trong công ty, mà cô ngại mở miệng hỏi ra câu đó.
Cô vừa nối di động vào xe liền có điện thoại, là Vi Vi gọi tới: "Diêm Tiểu
Đóa, có thể cho phép chị tới nhà mới làm khách được không?"
Lúc Diêm Tiểu Đóa trở về khu nhà thì Vi Vi đã đợi ở đó lâu rồi. Vi Vi tự lái xe tới, ngay cả Nhược Lan cũng không đi cùng.
Nhân viên mang đồ Diêm Tiểu Đóa đặt mua ở siêu thị tới. Tham quan xong ngôi biệt thự, Vi Vi lấy chiếc tạp dề ra khỏi tay Diêm Tiểu Đóa. Cô hoảng hốt muốn giành lại, nhưng Vi Vi đã đeo xong rồi: "Ai nấu cơm cũng được mà,
không sao đâu."
Diêm Tiểu Đóa không cố giành chuyện nấu ăn với Vi Vi nữa, chỉ đứng bên cạnh rửa rau, tiện thể nói dăm ba câu chuyện. Cô còn nhớ hồi xưa cô có thể vui vẻ nói đủ chuyện trên trời dưới biển cùng Vi Vi, nhưng từ khi Vi Vi trở thành cấp trên kiêm mẹ chồng tương lai của cô đến giờ, Diêm Tiểu Đóa rất khó tìm lại được cảm giác tự nhiên ban đầu.
Chỉ là mấy món ăn đơn giản, hai người gặp gỡ trong yên lặng, ấy thế mà Diêm Tiểu Đóa lại cẩn thận từng chút một, Vi Vi thấy cô không thoải mái thì bật cười: "Em giữ kẽ quá đó, cứ thoải mái như lúc trước ấy, dù sao thì chị
cũng là khách thôi mà."
Diêm Tiểu Đóa gượng gạo nở nụ cười, cô múc cho Vi Vi một bát canh, không khí từ đầu tới cuối không nóng cũng không lạnh. "Lúc nào thì hai đứa
kết hôn?"
Tay cô run lên, chiếc đũa rơi xuống đất, cô bối rối nhặt lên: "Chuyện này...
vẫn chưa biết ạ."
Vi Vi không tỏ ra khó chịu khi thấy cô sơ suất, cô lấy thìa quấy quấy canh trong bát: "Thực ra, chị rất hy vọng hai đứa mau chóng kết hôn. Tuy hai đứa còn trẻ, nhưng từ khi ở bên em, Bé Cưng hiền hòa hơn nhiều, thỉnh thoảng còn nói được vài câu vui vẻ hòa nhã với chị. Chị biết là Bé Cưng luôn oán trách chị, bao năm qua chị đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, mãi tới khi kết hôn, làm vợ người ta chị mới dần học được cách đặt gia đình lên trên hết, thế nên chị càng cảm thấy có lỗi với Bé Cưng. Nó nhận được quá ít hơi ấm gia đình, cứ mỗi lần nhớ lại những tháng ngày trước kia là chị lại thấy thật hổ thẹn. Nếu hai đứa kết hôn có một gia đình nhỏ của riêng mình và sống
hạnh phúc bên nhau, chị mới thấy thanh thản phần nào."
Lần đầu tiên nghe được những lời này từ một Vi Vi đài các, Diêm Tiểu Đóa thật cảm động. Cô cứ tưởng Vi Vi là người phụ nữ bản tính phong lưu, hóa ra trong lòng Vi Vi cũng chịu bao cắn rứt giày vò.
"Đối với người phụ nữ mà nói, gia đình quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Dù sự nghiệp có thể khiến em thành công nhưng lại chẳng thể cho em sự ấm áp. Giá
băng lạnh lẽo luôn đến từ con tim chứ không phải thể xác. Chị phải điên cuồng
hơn nửa cuộc đời mới tìm được người đàn ông che chở cho mình. Tiểu Đóa, tuy công việc của em đang bị đình trệ, nhưng biết đâu nhờ sự đình trệ này em lại tìm được hạnh phúc. Chị hiểu rõ con mình, nó là người đáng để em gửi gắm
cả đời."
Tiễn Vi Vi xong, Diêm Tiểu Đóa mới thả Bé Dưa trong phòng tắm ra. Bé Dưa tủi thân không thèm đoái hoài tới cô nữa, ngáy o o một mình bên cửa sổ sát đất. Diêm Tiểu Đóa vừa rửa bát vừa thẫn thờ, những lời của Vi Vi rất rõ ràng, e rằng sự nghiệp của cô khó mà hồi sinh được, đã ký hợp đồng sáu năm, dù bây giờ có chấm dứt hợp đồng thì cũng không có công ty nào chịu tiếp nhận, vì vậy cách hay nhất là tìm một người đàn ông tốt để lấy làm chồng. Cô cũng biết rằng mình trong họa gặp phúc, chỉ là nếu thế, đáy lòng cô khó lòng thanh thản nổi. Rồi sau này khi từ giã cõi đời, cô sẽ không bao giờ giải thoát chính mình khỏi nỗi cắn rứt và tội nghiệt đó được.
Cố Nặc Nhất nói với cô rằng anh đã đặt vé máy bay trở về Bắc Kinh vào thứ sáu, hết hai ngày cuối tuần mới trở lại đoàn làm phim. Diêm Tiểu Đóa đã bắt đầu dọn dẹp nhà cửa từ hai ngày trước khi anh về. Dù nhà đã sạch sẽ lắm rồi, nhưng cô vẫn lau chùi từng ngóc ngách thêm một lần nữa. Cô biết tật xấu của Cố Nặc Nhất, cứ mỗi khi về nhà là lại dùng ngón tay thon dài kiểm tra khắp nơi xem có còn bụi bẩn không.
Buổi tối hôm anh trở về, cô còn đặc biệt đặt bàn ăn ở một nhà hàng tao nhã kiểu cách, bắt đầu tắm rửa trang điểm chải chuốt từ trước tận hai tiếng, cô mặc chiếc váy liền thân màu nude mà Nặc Nhất thích nhất rồi hớn hở xuất phát. Rượu vang, giá nến đặt trong không gian yên tĩnh riêng tư, cô đang đợi người yêu trở về. Phong cảnh bên ngoài vô cùng đẹp, bên dưới màn đêm là sự hiện diện của thế giới lấp lánh ánh đèn. Phải đến nửa tháng rồi họ chưa được gặp nhau. Diêm Tiểu Đóa rót chút rượu đỏ ra tự thưởng thức, cô sốt ruột nên đến hơi sớm, nhưng may mà Cố Nặc Nhất đã lên máy bay, cùng lắm cô chỉ phải đợi hơn một tiếng nữa là anh sẽ xuất hiện.
Tiếng chuông điện thoại khiến người ta phải phiền não vang lên, Diêm Tiểu Đóa nhìn màn hình, do dự một lát rồi vẫn nhấc máy: "Chào anh, tổng giám đốc
Hà."
"Diêm Tiểu Đóa, tôi có một chuyện rất thú vị muốn nói cho cô biết, không
biết cô có hứng thú nghe không?" Giọng Hà Trục lộ rõ sự tự tin, như thể anh
ta biết chắc chắn cô sẽ tò mò vậy.
Nhưng giờ tâm trí Diêm Tiểu Đóa chỉ nghĩ tới một mình Nặc Nhất: "Xin lỗi
anh, hôm nay tôi có hẹn mất rồi."
"Cô đang ở đâu?"
Diêm Tiểu Đóa nói địa chỉ, nhưng không ngờ Hà Trục bảo: "Vừa hay tôi
cũng đang ở gần đó, tôi sẽ tới tìm cô ngay."
"Không được đâu tổng giám đốc Hà, hôm nay không tiện lắm..." Cô còn chưa dứt lời, Hà Trục đã dập máy. Diêm Tiểu Đóa ảo não, mình đúng là nhiều chuyện mà.
Năm phút sau, Hà Trục đã tới chỗ Diêm Tiểu Đóa. Anh vẫn như trước - mặc quần bò rách đi giày lính, tết tóc đuôi ngựa sau đầu. Hà Trục thản nhiên ngồi xuống trước mặt cô, vắt chéo hai chân, chăm chú nhìn Diêm Tiểu Đóa đang mất tự nhiên.
Cô vò vò chiếc khăn trải bàn trước mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt
anh: "Anh mau nói đi."
Anh cong môi nở nụ cười tà mị quen thuộc: "Cô đang đợi Cố Nặc Nhất à?"
Diêm Tiểu Đóa gật gật đầu. Hà Trục búng tay một cái, gọi nhân viên phục
vụ tới yêu cầu một ly sâm panh: "Không vội, đợi Cố Nặc Nhất tới rồi nói mới
thú vị."
Tự đáy lòng cô xuất hiện cảm giác căng thẳng khó nói, bất giác cảm thấy chuyện không lành sắp xảy ra. Chưa đầy một tiếng đồng hồ sau, Cố Nặc Nhất toàn thân gió bụi bước đến. Từ khoảng cách năm mét, Cố Nặc Nhất đã nhận ra Hà Trục rồi, anh cau mày chầm chậm bước tới ngồi bên Diêm Tiểu Đóa. Hai người ngồi trên chiếc sofa không lớn lắm, có cảm giác hơi chật chội. Cố Nặc Nhất nắm lấy tay cô, lạnh lùng hỏi: "Em còn gọi cả người khác nữa cơ à?
Không phải là bữa tối dưới ánh nến chỉ thuộc về hai ta hay sao?"
Diêm Tiểu Đóa lắc đầu không trả lời. Hà Trục nheo mắt nhìn hai người ngồi
đối diện, uống cạn giọt sâm panh cuối cùng trong chiếc ly chân dài rồi lấy từ trong người ra một chiếc bút ghi âm: "Diêm Tiểu Đóa, cô không thấy mình đen đủi lắm sao? Lăn lộn trong giới này lâu như vậy mà chẳng lớn lên được chút
nào, bị người ta ám hại mà cũng không biết."
Lòng Diêm Tiểu Đóa rối loạn. Quả nhiên có người hại cô.
"Tôi cho cô thêm một cơ hội lựa chọn, nghe hay không nghe đây? Ha ha,
theo như tình trạng hiện giờ của cô, tôi nghĩ không nghe thì tốt hơn."
Giai điệu tao nhã của đàn dương cầm văng vẳng từ gian bên cạnh, nhưng nó chẳng phù hợp chút nào với bầu không khí lúc này, chiếc bút ghi âm vẫn ngang nhiên nằm trên bàn. Cố Nặc Nhất nhìn vẻ mặt của Hà Trục mà mất hết
kiên nhẫn: "Anh cứ úp úp mở mở làm gì? Có gì cứ nói thẳng ra đi."
Hà Trục càng cười vui vẻ hơn, anh không quan tâm đến sự lựa chọn của Diêm Tiểu Đóa nữa, chỉ nhẹ nhàng nhấc tay ấn một ngón thon dài vào nút phát. Tuy âm lượng loa ngoài không lớn, nhưng cũng đủ để nghe rõ mồn một mọi chuyện, trong đoạn ghi âm có tiếng của hai người.
Một người là Vi Vi, người còn lai là Hà Trục.
"Chị Vi Vi, tôi không hiểu lắm, lúc đầu chị khẩn khoản nài nỉ tôi kí hợp đồng
với Diêm Tiểu Đóa, sao giờ lại cực lực bài xích cô ta? Có phải các bài hát trong album mới đều do chị sai người phát tán ra ngoài đúng không? Chị ném tiền
của công ty xuống sông xuống biển vậy sao?"
Trong đoạn băng ghi âm, Vi Vi khẽ cười: "Không phải tổng giám đốc Hà cũng rất ghét con bé đó sao? Cứ coi như tôi giúp cậu làm một việc tốt đi. Tránh cho công ty sau này còn thiệt hại lớn hơn, cái gì nên vứt bỏ thì tất nhiên
phải vứt bỏ."
Đoạn ghi âm chỉ có hai phút, nhưng nó đủ khiến Diêm Tiểu Đóa nghe mà kinh hãi. Đằng sau còn rất nhiều cuộc đối thoại, sau khi nghe hết, Diêm Tiểu Đóa mới hiểu rõ chân tướng sự việc. Những bài hát trong album do Vi Vi truyền ra ngoài, trước khi quay bộ phim "Tề Thiên", cũng chính Vi Vi nói với
đạo diễn Trương về việc cô phẫu thuật thẩm mỹ, cả vụ đánh nhau của A Hoa,
cũng do bà ta nhúng tay vào.
Diêm Tiểu Đóa không tài nào hiểu nổi, người phụ nữ mấy ngày trước còn nói muốn thấy cô hạnh phúc lại là kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện. Diêm Tiểu Đóa càng không thể chấp nhận được khi người đó lại là mẹ của Cố Nặc Nhất. Diêm Tiểu Đóa rút tay ra khỏi tay Cố Nặc Nhất, rồi lắp bắp hỗn loạn: "Tại
sao... rốt cuộc là tại sao..."
Hà Trục lấy lại chiếc bút ghi âm, hài lòng nhìn hai người: "Con người ai cũng ích kỉ, tôi nghĩ là chắc chắn Cố Nặc Nhất chưa nói cho cô biết chuyện liên
quan tới nhà họ Cố."
Chưa kịp dứt lời, Cố Nặc Nhất đã cởi bỏ áo khoác, đứng lên khỏi sofa: "Anh chán sống rồi phải không? Nếu vậy hôm nay tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện cho
anh!"
Nắm đấm không báo trước lao thẳng về phía Hà Trục. Hà Trục nghiêng đầu nhẹ nhàng né người sang một bên: "Trước khi Cố Tây Lương mất có để lại một bản di chúc, Cố Nặc Nhất không được lấy người trong giới giải trí, nếu không sẽ không được hưởng di sản hai trăm triệu và mười lăm phần trăm cổ phần
của công ty."
Lời Hà Trục nói triệt để chọc giận Cố Nặc Nhất, anh cầm chai rượu vang trên bàn ném thẳng về phía Hà Trục.
Hà Trục liền giơ tay ra đỡ, bình rượu vỡ tan tành, những mảnh thủy tinh cắm vào cổ tay Hà Trục. Máu hòa với rượu chảy từng giọt trên chiếc khăn trải bàn sạch sẽ trắng tinh cực kỳ nhức mắt. Hà Trục không hề nhăn mặt: "Hổ thẹn cùng đau khổ biến thành phẫn nộ sao? Diêm Tiểu Đóa, cô thấy chưa, việc này thực ra rất đơn giản, Vi Vi và Cố Nặc Nhất vì món tài sản kếch xù của nhà họ Cố mà biến cô thành vật hy sinh. Tôi đã nói rồi mà, sự nghiệp và tình yêu chỉ được chọn một mà thôi, nhưng cô không chịu tin. Ha ha... nhưng nói cho cùng thì cô cũng chẳng thiệt đâu, chỉ cần Nặc Nhất có trong tay hai trăm triệu kia, thì cô cũng thành phu nhân giàu có rồi, có lăn lộn trong giới giải trí hay
không cũng chẳng sao, có sự nghiệp hay không cũng chẳng sao nốt."
Diêm Tiểu Đóa không thể chấp nhận nổi sự thật này, trước giờ cô chưa
từng nghĩ người yêu cô nhất lại hại cô. Tiền, vẫn luôn là thứ hay ho.
"Bé Ngốc, mọi chuyện không phải như hắn ta nói đâu." Sau một hồi lâu, Cố Nặc Nhất chỉ giải thích một câu như vậy, nhưng nghe ra sao mà yếu ớt bất lực đến thế.
"Em hiểu mà... em hiểu..."
Diêm Tiểu Đóa cầm túi rồi xoay người chạy ra khỏi phòng, đụng đổ món ăn
trên tay nhân viên phục vụ, còn làm đổ cả bình hoa trong nhà hàng. Tất cả mọi chuyện đang diễn ra đều khiến cô đau đớn và bất lực. Sự thật lúc nào cũng tàn nhẫn, từ từ dồn ép một kẻ thuần lương tới bước đường cùng, khiến họ mất sạch hy vọng sống.
Trong phòng ăn không còn nghe thấy tiếng bước chân nhỏ bé của Diêm Tiểu Đóa nữa. Trợ lý đứng ngoài cửa đưa cho Hà Trục một chiếc khăn tay, anh lau qua loa vết máu và rượu trên tay. Vết thương khá sâu, giờ anh mới thấy đau, nhưng nhìn thấy hai người họ chia lìa, trong lòng anh lại dâng lên một niềm vui ác độc.
Là người của công chúng, Cố Nặc Nhất cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình: "Hà Trục, tôi và anh từng có gì thù oán sao? Là một thằng đàn ông,
làm ra những chuyện bẩn thỉu thế này, anh không thấy nhục nhã sao?"
Hà Trục nhìn kỹ vết thương trên tay: "Bẩn thỉu? Kẻ làm những chuyện bẩn thỉu là cậu mới đúng! Thích cô ấy nên chiếm lấy cô ấy làm của riêng, ích kỉ hủy
hoại sự nghiệp của cô ấy, không lẽ đó là yêu? Thật quá nực cười."
Cố Nặc Nhất cau mày, vốn dĩ đã không có cảm tình gì với Hà Trục rồi:
"Đừng để tôi phát hiện ra mưu đồ của anh, nếu không thì đừng có trách!"
Tác giả :
Nhược Thiện Khê