Tiêu Dao Lục
Chương 1: Trốn thoát
Diệp Thiên bò khỏi vực sâu khổng lồ mình vừa vô ý tạo ra, nằm ngửa ngay bên miệng vực thở dốc. Hắn đưa tay lên cao rồi nắm chặt lại, làm ra thủ thế chiến thắng rồi vui vẻ nói:
- Rốt cuộc cũng thoát ra khỏi nơi đó.
Diệp Thiên không phải tù nhân hay gì đó tương tự. Ngược lại, hắn là thái thượng trưởng lão trẻ tuổi nhất của Thái Hư Thần Cung, thế lực mạnh nhất tại Thần Giới, thống trị vô số vị diện trung cấp và hạ cấp.
Diệp Thiên sinh ra đã ở vị trí mà những người khác có cố gắng cả đời cũng không mơ đến được. Phụ mẫu là hai vị thái thượng trưởng lão của Thái Hư Thần Cung, địa vị chí tôn. Bản thân hắn thiên phú hơn người, cộng thêm vô số bảo vật ủng hộ, tu luyện một đường thuận lợi không có bình cảnh.
Vào năm Diệp Thiên mười sáu tuổi, hai phu thê Diệp Chấn tập trung toàn bộ cường giả Thái Hư Thần Cung tổ chức lễ thành niên cho hắn, không ngờ kẻ thù tìm đến ám sát. Biết không đánh lại Diệp Chấn và Tần Khuynh Mộng, tên kia liền nhắm vào Diệp Thiên. Cho dù hắn thiên phú hơn người thì vẫn mới mười sáu tuổi, tu vi có hạn. Dù được ứng cứu kịp thời thì vẫn bị khí trường của người kia chấn thương. May mắn kích hoạt được Vô Cấu Bảo Thể, tự động tiến vào trạng thái chết giả để bảo toàn một tia sinh mệnh lực cuối cùng.
Phu thê Diệp Chấn liên tục dùng Thần Lực trong mười vạn năm để duy trì sinh mạng cho hắn, sau cùng hao tận mà chết. Lại thêm mười vạn năm trôi qua, hầu hết mọi người đã quên mất rằng bên trong Thái Hư Thần Cung có một vị thiên tài vẫn đang một mực ngủ say. Ngày Diệp Thiên thức tỉnh, trận pháp phòng ngự quanh Thái Hư Thần Cung bị chấn vỡ, không gian hoàn toàn sụp đổ, nhật nguyệt đều không tồn tại trong khoảnh khắc đó.
Vô Cấu Bảo Thể dùng mười vạn năm để tiếp nhận lực lượng của phu thê Diệp Chấn, lại dùng thêm mười vạn năm để chuyển hóa nó thành sức mạnh cho Diệp Thiên, thậm chí càng là tiến thêm một bước nữa. Sau đó…Diệp Thiên chính thức trở thành thái thượng trưởng lão của Thái Hư Thần Cung.
Thế nhưng hắn ngoài tu vi tối cao ra thì chẳng có gì giống với một vị thái thượng trưởng lão. Công pháp tu luyện vẫn là loại sơ cấp, thần kỹ chẳng có gì đặc biệt, nhất là kinh nghiệm sống thiếu thốn. Khoảng thời gian tiếp theo Diệp Thiên trôi qua rất đau khổ. Hắn bị cung chủ, trưởng lão, thậm chí là mấy vị thái thượng trưởng lão khác ép phải làm đủ mọi chuyện, từ tu tập chí cao bảo điển, thần kỹ trấn phái cho đến luyện đan, luyện khí, phù lục, trận pháp…phong ấn tu vi để thực chiến, gia tăng kinh nghiệm chiến đấu, đọc qua đủ loại thư tịch về lịch sử, kỳ văn bí điển.
Cứ như vậy tiếp diễn một thời gian dài, Diệp Thiên cảm thấy mình sắp điên rồi. Hắn cố gắng nhẫn nhịn cho đến khi học xong thần kỹ thân pháp mạnh nhất của Thái Hư Thần Cung, Thái Thanh Du Thiên Bộ. Thần kỹ vừa thành, Diệp Thiên lập tức giải khai phong ấn thực lực, phá vỡ không gian rời khỏi thần giới, xuyên qua hư không vô tận đến một cái vị diện vô danh. Sau cùng có hơi bất cẩn, kết quả tạo thành cái vực sâu khổng lồ này.
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
- Mấy lão già kia cho rằng ta chỉ có tu vi ngang với phụ thân và mẫu thân nên mới bày ra chín mươi chín tầng phong ấn mà không biết rằng Vô Cấu Bảo Thể sau khi hấp thu toàn bộ sức mạnh đã đột phá ra một cảnh giới hoàn toàn mới. Phong ấn kia ta có thể phá bất kỳ lúc nào, chẳng qua phải nhẫn nhịn đợi đến khi học xong Thái Thanh Du Thiên Bộ mà thôi.
Không tính thời gian ngủ say cũng như học tập điên cuồng tại Thái Hư Thần Cung, tâm tính của Diệp Thiên chỉ như một thanh niên mười sáu, mười bảy tuổi. Ở độ tuổi này của hắn lại nắm trong tay sức mạnh vô thượng, suy nghĩ đầu tiên không phải tiếp tục tu luyện, truy cầu những cảnh giới cao hơn chưa một ai biết đến mà làm sống một cuộc sống tiêu dao, làm những việc mình ưa thích. Trốn khỏi Thái Hư Thần Cung chỉ là bước đầu tiên của cuộc sống này. Với tu vi của Diệp Thiên cộng thêm Thái Thanh Du Thiên Bộ, tin rằng người của Thái Hư Thần Cung sẽ không cách nào truy đuổi được hắn. Diệp Thiên cũng có thể an tâm làm điều mình thích.
Còn đang đắc ý, Diệp Thiên vô tình có một đám người đang tiến về phía của mình. Dựa vào tu vi của hắn đương nhiên có thể rời đi một cách an toàn mà không ai hay biết, tên này lại chọn một biện pháp ít ai nghĩ đến, lấy đất cát bôi lên cơ thể rồi giả vờ nằm bất tỉnh.
P/S: Truyện viết ở một thế giới song song, có những điểm giống và khác trái đất. Nên đừng ai lấy những gì ở trái đất ra so sánh rồi nói là logic phải thế này nọ. Vì là thế giới khác nên mình viết nó thế nào thì tức là thế ấy, nhưng cmt yêu cầu phải thế này hay thế kia mình sẽ không trả lời. (dành cho những bạn thích yêu cầu logic giống trái đất).
- Rốt cuộc cũng thoát ra khỏi nơi đó.
Diệp Thiên không phải tù nhân hay gì đó tương tự. Ngược lại, hắn là thái thượng trưởng lão trẻ tuổi nhất của Thái Hư Thần Cung, thế lực mạnh nhất tại Thần Giới, thống trị vô số vị diện trung cấp và hạ cấp.
Diệp Thiên sinh ra đã ở vị trí mà những người khác có cố gắng cả đời cũng không mơ đến được. Phụ mẫu là hai vị thái thượng trưởng lão của Thái Hư Thần Cung, địa vị chí tôn. Bản thân hắn thiên phú hơn người, cộng thêm vô số bảo vật ủng hộ, tu luyện một đường thuận lợi không có bình cảnh.
Vào năm Diệp Thiên mười sáu tuổi, hai phu thê Diệp Chấn tập trung toàn bộ cường giả Thái Hư Thần Cung tổ chức lễ thành niên cho hắn, không ngờ kẻ thù tìm đến ám sát. Biết không đánh lại Diệp Chấn và Tần Khuynh Mộng, tên kia liền nhắm vào Diệp Thiên. Cho dù hắn thiên phú hơn người thì vẫn mới mười sáu tuổi, tu vi có hạn. Dù được ứng cứu kịp thời thì vẫn bị khí trường của người kia chấn thương. May mắn kích hoạt được Vô Cấu Bảo Thể, tự động tiến vào trạng thái chết giả để bảo toàn một tia sinh mệnh lực cuối cùng.
Phu thê Diệp Chấn liên tục dùng Thần Lực trong mười vạn năm để duy trì sinh mạng cho hắn, sau cùng hao tận mà chết. Lại thêm mười vạn năm trôi qua, hầu hết mọi người đã quên mất rằng bên trong Thái Hư Thần Cung có một vị thiên tài vẫn đang một mực ngủ say. Ngày Diệp Thiên thức tỉnh, trận pháp phòng ngự quanh Thái Hư Thần Cung bị chấn vỡ, không gian hoàn toàn sụp đổ, nhật nguyệt đều không tồn tại trong khoảnh khắc đó.
Vô Cấu Bảo Thể dùng mười vạn năm để tiếp nhận lực lượng của phu thê Diệp Chấn, lại dùng thêm mười vạn năm để chuyển hóa nó thành sức mạnh cho Diệp Thiên, thậm chí càng là tiến thêm một bước nữa. Sau đó…Diệp Thiên chính thức trở thành thái thượng trưởng lão của Thái Hư Thần Cung.
Thế nhưng hắn ngoài tu vi tối cao ra thì chẳng có gì giống với một vị thái thượng trưởng lão. Công pháp tu luyện vẫn là loại sơ cấp, thần kỹ chẳng có gì đặc biệt, nhất là kinh nghiệm sống thiếu thốn. Khoảng thời gian tiếp theo Diệp Thiên trôi qua rất đau khổ. Hắn bị cung chủ, trưởng lão, thậm chí là mấy vị thái thượng trưởng lão khác ép phải làm đủ mọi chuyện, từ tu tập chí cao bảo điển, thần kỹ trấn phái cho đến luyện đan, luyện khí, phù lục, trận pháp…phong ấn tu vi để thực chiến, gia tăng kinh nghiệm chiến đấu, đọc qua đủ loại thư tịch về lịch sử, kỳ văn bí điển.
Cứ như vậy tiếp diễn một thời gian dài, Diệp Thiên cảm thấy mình sắp điên rồi. Hắn cố gắng nhẫn nhịn cho đến khi học xong thần kỹ thân pháp mạnh nhất của Thái Hư Thần Cung, Thái Thanh Du Thiên Bộ. Thần kỹ vừa thành, Diệp Thiên lập tức giải khai phong ấn thực lực, phá vỡ không gian rời khỏi thần giới, xuyên qua hư không vô tận đến một cái vị diện vô danh. Sau cùng có hơi bất cẩn, kết quả tạo thành cái vực sâu khổng lồ này.
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
- Mấy lão già kia cho rằng ta chỉ có tu vi ngang với phụ thân và mẫu thân nên mới bày ra chín mươi chín tầng phong ấn mà không biết rằng Vô Cấu Bảo Thể sau khi hấp thu toàn bộ sức mạnh đã đột phá ra một cảnh giới hoàn toàn mới. Phong ấn kia ta có thể phá bất kỳ lúc nào, chẳng qua phải nhẫn nhịn đợi đến khi học xong Thái Thanh Du Thiên Bộ mà thôi.
Không tính thời gian ngủ say cũng như học tập điên cuồng tại Thái Hư Thần Cung, tâm tính của Diệp Thiên chỉ như một thanh niên mười sáu, mười bảy tuổi. Ở độ tuổi này của hắn lại nắm trong tay sức mạnh vô thượng, suy nghĩ đầu tiên không phải tiếp tục tu luyện, truy cầu những cảnh giới cao hơn chưa một ai biết đến mà làm sống một cuộc sống tiêu dao, làm những việc mình ưa thích. Trốn khỏi Thái Hư Thần Cung chỉ là bước đầu tiên của cuộc sống này. Với tu vi của Diệp Thiên cộng thêm Thái Thanh Du Thiên Bộ, tin rằng người của Thái Hư Thần Cung sẽ không cách nào truy đuổi được hắn. Diệp Thiên cũng có thể an tâm làm điều mình thích.
Còn đang đắc ý, Diệp Thiên vô tình có một đám người đang tiến về phía của mình. Dựa vào tu vi của hắn đương nhiên có thể rời đi một cách an toàn mà không ai hay biết, tên này lại chọn một biện pháp ít ai nghĩ đến, lấy đất cát bôi lên cơ thể rồi giả vờ nằm bất tỉnh.
P/S: Truyện viết ở một thế giới song song, có những điểm giống và khác trái đất. Nên đừng ai lấy những gì ở trái đất ra so sánh rồi nói là logic phải thế này nọ. Vì là thế giới khác nên mình viết nó thế nào thì tức là thế ấy, nhưng cmt yêu cầu phải thế này hay thế kia mình sẽ không trả lời. (dành cho những bạn thích yêu cầu logic giống trái đất).
Tác giả :
Lạc Khinh Tuyết