Tiêu Chuẩn Pháo Hôi Nghịch Tập

Chương 88

Thị lang 30 tuổi, từ trước đến nay theo lẽ công bằng, được Hoàng Thượng phá cách đề bạt thị lang, hắn cùng Lưu Ngạo Vân giống, ở trong chúng triều thần, là nhân vật không có tính uy hiếp, nhưng vì công chính, cho nên đối tiểu nhân mà nói, hắn là đại địch.

Cửu hoàng tử tuy biết mình không có làm chuyện gì, nhưng hắn cũng đoán được Ngũ hoàng tử chết, nhất định cùng Thái Tử với mẫu hậu có liên quan, cho nên hắn thập phần không thích vị Hình Bộ thị lang này.

Cửu hoàng tử cũng không biết Hình Bộ thị lang phát hiện binh khí thị vệ có vấn đề, cho nên hắn tuy không thích thị lang đại nhân, chỉ có thể cười nói: “Thị lang đại nhân lại muốn tham quan đài võ của bổn vương?"

Hình Bộ thị lang cười, nói: “Nếu có thể, vi thần vô cùng cảm kích."

Cửu hoàng tử nghe xong, trong lòng thập phần khó chịu, bởi vì hắn là người tập võ, đối vàng bạc tài bảo linh tinh đều không để bụng, nhưng đài tập võ hắn thập phần để ý, giờ phút này thị lang muốn xem, hắn cũng chỉ có thể nghẹn trong lòng buồn bực, giơ tay gọi các thị vệ dừng động tác, rồi sau đó quay đầu lại nhìn thị lang đại nhân nói: “Thị lang đại nhân, mời."

“Tạ điện hạ."

Hình Bộ thị lang đi vào, mấ thị vệ sang bên đứng, có hai người thậm chí không mặc quần áo, nửa người trên tinh tráng đều là cơ bắp, toàn thân không có miệng vết thương.

Thị lang cười cười, nói: “Xem ra thị vệ của điện hạ thường xuyên luyện tập nha, dáng người cường tráng."

“Đó là đương nhiên." Thị vệ của Cửu hoàng tử so với thị vệ khác, đúng là tốt hơn một chút, bởi vì trong tất cả các hoàng tử, tôn trọng võ học nhất là Cửu hoàng tử.

“Vi thần tuy là quan văn, nhưng vi thần luôn luôn đối người tập võ rất kính nể, bởi vì vô luận người tập võ nào, cũng đều đông luyện tam chín hạ luyện tam phục, ăn khổ cũng không ngừng. Ai, nói ra thật xấu hổ, vi thần đã từng cũng có ý luyện mấy ngày, chung quy thân thể ăn không tiêu liền buông xuống, hôm nay xem các vị cao thủ so đấu, thật mở rộng tầm mắt mở rộng tầm mắt nha."

Hình Bộ thị lang dù đang khen mấy thị vệ, nhưng Cửu hoàng tử cũng tập võ, cho nên kỳ thật hắn cũng đang khen Cửu hoàng tử, mà tâm tình Cửu hoàng tử vừa rồi khó chịu đã hoàn toàn tan thành mây khói, bởi vì hắn cảm thấy Hình Bộ thị lang cùng văn nhân khác đáng yêu hơn nhiều, nói câu nào đúng câu ấy.

“Nơi nào nơi nào, đều là chơi chơi." Cửu hoàng tử trong miệng nói khách khí, biểu tình trên mặt cũng đã bán đứng tâm tình của hắn.

Hình Bộ thị lang thấy hắn cao hứng, vì thế tùy tay lấy binh khí, hỏi: “Đây là kích sao? Vi thần có thấy qua trên sách, nhưng thực tế chưa thấy người dùng qua.

Cửu hoàng tử vừa nói đến võ nghệ, liền quên mặt khác, nhận trường kích trong tay thị lang nói: “Đúng vậy. Trường kích này rất ít người sử dụng, bởi vì không nắm chắc, người luyện cái này, phải luyện tập thời gian dài hơn."

Nói xong, Cửu hoàng tử xoay người, trường kích cũng xoay, thập phần tiêu sái.

Cửu hoàng tử tùy tiện biểu diễn mấy động tác, Hình Bộ thị lang vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Cửu hoàng tử buông trường kích, cào đầu nói: “Trường kích ta dùng không tốt, tùy tiện chơi mà thôi."

“Tùy tiện cũng đã lợi hại đến trình độ này, điện hạ ngài thật khiêm tốn."

Cửu hoàng tử thích tập võ, cho nên được khen, càng thêm hứng thú, Hình Bộ thị lang chưa nói, hắn tùy tiện cầm một binh khí chơi, vừa chơi vừa nói: “Cái này dao bốn lưỡi, nhìn qua không khác kiếm bao nhiêu, nhưng nhẹ hơn kiếm, lực sát thương cũng lớn, tuy người bình thường thích song giản cùng sử dụng, nhưng ta thiên dùng một."

Hình Bộ thị lang ở một bên khẽ mỉm cười, tựa hồ thưởng thức, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, dao bốn lưỡi ở Đại Thẩm bị cấm dùng, dù trong quân đội, cũng cấm sử dụng, đúng là lực sát thương lớn, bởi vì người dùng dao đều biết, chỉ cần đâm trúng đối phương, nó lại chuyển, như vậy tỷ lệ đối phương tử vong tuyệt đối so với kiếm lớn hơn, tuy đây là trong cung, Cửu hoàng tử thích tập võ có thể lấy tới làm luyện tập, nhưng người thật sự dám dùng thứ này, tuyệt đối có hậu trường.

Cũng mệt hắn sử dụng dao bốn lưỡi, như vậy mới tốt, cũng dễ tìm chứng cứ.

Vỗ tay, Hình Bộ thị lang hỏi: “Điện hạ dao bốn lưỡi này quả thực không gì sánh kịp, thị vệ của điện hạ có dùng vũ khí này khong?"

“Toàn bộ đều dùng, có một người dùng rất đỉnh, đáng tiếc hôm nay hắn thay người, thị lang đại nhân nhìn không tới."

“Kia thật là đáng tiếc."

Lúc sau, Cửu hoàng tử cơ hồ đều dùng vũ khí ở hậu viện một lần, đồng thời Hình Bộ thị lang cũng rõ tình huống thị vệ của Cửu hoàng tử cùng Thái Tử, lúc sau không rút dây động rừng, tìm được sát thủ ngày ấy là được.

Hình Bộ thị lang rời Lan Trúc cung tâm tình thập phần tốt, cùng Cửu hoàng tử giống, nhìn Cửu hoàng tử cười, Hình Bộ thị lang vẫn gần như không thể nghe thấy mà khẽ thở dài một hơi, bởi vì Cửu hoàng tử có khả năng thành người chịu tội thay Thái Tử.

Nghĩ đến đây, Hình Bộ thị lang lại có chút không đành lòng, rốt cuộc Cửu hoàng tử nhìn qua cũng không hư, nếu bị thân huynh đệ hại chết, đại khái sẽ biến thành lệ quỷ trở về báo thù đi.

Thôi, thị lang không cho mình suy nghĩ, hắn hy vọng mình có thể tìm được chứng cứ, chứng minh Cửu hoàng tử không phải chủ mưu.

Hình Bộ thị lang rời đi, liền bắt đầu khua chiêng gõ mõ mà tiến hành điều tra nghe ngóng âm thầm, bảy ngày sau, hắn giao tất cả chứng cứ cho đương kim thánh thượng.

Mày Hoàng Thượng nhíu chặt nhìn chứng cứ, cuối cùng thở dài một hơi nói: “Sao lại là lão cửu?"

Hình Bộ thị lang muốn nói cái gì, chung quy không nói ra, bởi vì tất cả chứng cứ đều chỉ hướng Cửu hoàng tử, ma tất cả thị vệ của Cửu hoàng tử kỳ thật đều trung với Thái Tử.

Thái Tử hoàn toàn có thể giá họa cho hoàng tử khác, vì cái gì cố tình phải giá họa cho thân đệ đệ?

Điểm này Hình Bộ thị lang thập phần khó hiểu, Hoàng Thượng giờ phút này chỉ khiếp sợ Cửu hoàng tử hành động, ông còn hối hận mình oan uổng Thái Tử.

Thở dài một hơi, Hoàng Thượng nhắm mắt lại, vô lực mà nói: “Ấn luật nên thế nào?"

Hình Bộ thị lang trầm giọng trả lời: “Độc hại hoàng tử, ấn luật đương trảm."

Kỳ thật ấn luật nên tru chín tộc, chịu xẻo hình, Hình Bộ thị lang cũng không đành lòng.

“Đoạn tay phải, sung biên cương, vĩnh thế không được hồi triều đi."

Hoàng Thượng chung quy vẫn tuẫn tư, Hình Bộ thị lang quỳ lạy lãnh chỉ, chuẩn bị tróc nã Cửu hoàng tử quy án.

Cùng ngày, Cửu hoàng tử bị bắt vào tù, hắn thậm chí không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong hoàng cung nhân tâm hoảng sợ, mỗi người cảm thấy bất an.

Thái Tử bên kia an tĩnh như thường, Hoàng Hậu nghe tin, chết ngất.

Ban đêm cùng ngày, Thẩm Hàm nghĩ nghĩ, nói với Lưu Ngạo Vân: “Là Thái Tử làm, hắn cố ý giá họa."

Lưu Ngạo Vân nghĩ nghĩ hỏi: “Cửu hoàng tử phe Thái Tử, hắn duy trì Thái Tử vì sao Thái Tử còn phải giá họa, nếu giá họa hoàng tử khác, chẳng phải nhất tiễn song điêu?"

“Không, Thái Tử không chủ kiến, nhưng hắn sợ hãi."

“Sợ cái gì?"

“Sợ Hoàng Hậu từ bỏ hắn duy trì Cửu hoàng tử."

Lưu Ngạo Vân sửng sốt, suy nghĩ cẩn thận lại, lại càng thêm nặng nề, Thái Tử từ trước đến nay không có chủ kiến, nhưng vì mình lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn, thật không hiểu nên bi hay nên than.

“Cửu hoàng tử cũng không tệ, đáng tiếc có huynh trưởng không bằng cầm thú." Thẩm Hàm nói.

Lưu Ngạo Vân cũng theo gật gật đầu, hai người đều trầm mặc.

Hồi lâu sau, Lưu Ngạo Vân đột nhiên nói: “Không có phương pháp chứng minh hắn trong sạch sao?"

Thẩm Hàm lắc đầu, nói: “Lúc trước ta cho rằng Thái Tử sẽ lợi dụng Cửu hoàng tử làm việc, nhưng ta không nghĩ tới, hắn không chỉ lợi dụng, còn chuẩn bị chứng cứ chứng nhân, chờ Cửu hoàng tử gánh thay, cho nên tìm chứng cứ nhất thời rất khó. Với lại Cửu hoàng tử hai ngày sau phải hành hình, đoạn tay phải, sung biên cương, nay mai, Thái Tử nhất định sẽ chú ý, tìm chứng cứ mới khó càng thêm khó."

Lưu Ngạo Vân lại lần nữa trầm mặc, Thẩm Hàm cũng thế.

Nhưng trong chốc lát sau, Thẩm Hàm đột nhiên nói: “Nếu có người đi thăm hỏi, không cẩn thận thả Cửu hoàng tử, ngươi nói hắn sẽ làm gì?"

“Vậy, người thăm hỏi có khả năng mất mạng, người trông coi cũng có thể bị truy cứu trách nhiệm."

“Nếu trông coi bị mê choáng?"

Lưu Ngạo Vân giật mình, nhỏ giọng nói: “Hàm Nhi, ngươi cũng không nên lộn xộn, ta cảm thấy Cửu hoàng tử oan, nhưng ta không nghĩ ngươi vì Cửu hoàng tử có nguy hiểm."

Thẩm Hàm cười, nói: “Yên tâm, ta sao lại ngốc thế được, ta nói Hoàng Hậu."

“Hoàng Hậu?"

Thẩm Hàm gật gật đầu, “Lúc này Hoàng Hậu hẳn cũng rõ, thân là mẹ đẻ Cửu hoàng tử, ngươi cảm thấy bà sẽ làm gì?"

“Nhưng bà còn Thái Tử, bà sẽ không ngốc, Cửu hoàng tử đã tài, bà cần bảo vệ Thái Tử mới được."

“Cho nên, trước khi Hoàng Hậu vào, ngươi có thể tìm người?"

Lưu Ngạo Vân nhíu mày suy nghĩ một chút, “Ý của ngươi là……"

Thẩm Hàm gật gật đầu, không nói chuyện, Lưu Ngạo Vân đột nhiên đứng lên, nói: “Được, yên tâm, ta sẽ làm Cửu hoàng tử ra."

Lưu Ngạo Vân đi rồi, Thẩm Hàm gọi mấy ám vệ xuống, nhỏ giọng nói, liền an tĩnh uống trà chờ tin.

Đã vào đêm, trời tối lên, Lưu Ngạo Vân vốn tính đi tìm Thẩm Hàm nói chuyện, hắn còn không tiến đại lao, đã bị bốn ám vệ của Thẩm Hàm ngăn.

“Các ngươi làm gì?"

“Thất hoàng tử phân phó, thỉnh tướng quân phối hợp."

“Phối hợp cái gì?"

“Chúng ta bảo hộ ngài."

Lưu Ngạo Vân cạn lời, bốn ám vệ này rõ ràng là binh của mình, là hắn đưa cho Thẩm Hàm, hiện tại nghe Thẩm Hàm không nghe hắn.

Không thể làm gì khác, Lưu Ngạo Vân chỉ có thể cùng bốn ám vệ đang âm thầm chờ, Lưu Ngạo Vân phái người, cùng người Thẩm Hàm phái tới hội hợp, bọn họ lặng yên không một tiếng động mà hạ một loại mê dược cho thủ vệ, mê dược này sẽ làm nhân thần không rõ, nửa canh giờ sau, sẽ hoàn toàn chết ngất, đương nhiên ngủ hai ba canh giờ, bọn họ lại sẽ tỉnh lại.

Chờ hết thảy đều làm tốt, bọn họ chuẩn bị rời đi, lại nghĩ cách gọi Hoàng Hậu đến xem Cửu hoàng tử, bọn họ còn chưa đi, Hình Bộ thị lang lại tới.

Lưu Ngạo Vân tiếp tục trốn tránh, Hình Bộ thị lang đối mấy thủ vệ giơ thẻ bài, thủ vệ choáng váng, gật gật đầu, cho hắn đi vào.

Thâm lao, Cửu hoàng tử một đầu tóc rối, tinh thần uể oải, hắn hiện tại biết mình bị hại, chính hắn vẫn không tin hại mình là thân huynh đệ.

Thị lang đứng ở ngoài song sắt, nhìn Cửu hoàng tử, mở miệng nói: “Điện hạ, vi thần mang theo bầu rượu tới, điện hạ có hứng thú nếm thử?"

Cửu hoàng tử ngẩng đầu, đôi mắt đỏ đậm, cũng không có điên cuồng lúc bắt đầu, hắn sửa sang lại đầu tóc, ngồi vào cạnh song sắt, vươn tay trực tiếp cầm bầu rượu, ừng ực ừng ực một hơi nuốt xuống.

Uống xong, Cửu hoàng tử quăng bình trên đất nói: “Rượu ngon."

“Điện hạ, vi thần biết ngài bị oan."

“Vậy ngươi còn đưa ta vào, ha hả, thị lang đại nhân thật là kỹ thuật diễn tốt." Cửu hoàng tử lúc này cũng không tự xưng bổn vương, hắn là tù nhân, cùng hoàng tử sớm không dính tới.

“Vâng, vi thần biết sai, nhưng vi thần chỉ giao chứng cứ cho thánh thượng, thánh thượng đều có quyết định."

“Nhưng tất cả chứng cứ đều chứng minh ta làm chủ, giết ngũ hoàng huynh, đúng không?"

Thị lang gật đầu: “Đúng vậy."

“Ta hỏi ngươi một câu, ‘ta’ làm thế nào?"

“Điện hạ, ngày ấy vi thần đi Lan Trúc cung, ở hậu viện nhìn thấy thị vệ, lúc ấy bọn họ dùng vũ khí là dao bốn lưỡi, mà trên miệng vết thương của Ngũ hoàng tử, vừa lúc có ấn ký chữ thập."

Cửu hoàng tử cười lạnh lùng, nói: “Dao bốn lưỡi là binh khí cấm sử dụng, ta ngốc bao nhiêu mới có thể phái người sử dụng?"

Thị lang không nói gì, lẳng lặng nhìn Cửu hoàng tử. Cửu hoàng tử trong nháy mắt nghĩ đến cái gì chợt sửng sốt, rồi sau đó thanh âm hắn đều trầm thấp xuống, “Trách không được, trách không được, ta đã hiểu, trách không được lúc trước Thái Tử sẽ đưa ta thị vệ lợi hại như vậy, trách không được bọn họ sẽ cố ý dạy ta sử dụng dao bốn lưỡi, trách không được, trách không được, bởi vì người khác luyện tập không phải dao bốn lưỡi, đúng không?"

Hình Bộ thị lang không nói chuyện, nhưng thái độ của hắn cam chịu.

Cửu hoàng tử cúi đầu, nước mắt từng giọt rơi xuống, thị lang cũng trầm mặc mà ngồi. Hai người liền không nói chuyện, ngồi khoảng mười lăm phút, lúc sau thị lang đứng dậy, cái gì cũng chưa nói, rời đi.

Lưu Ngạo Vân không kịp quản, tìm người gọi Hoàng Hậu, lại canh giữ ở một bên đại lao.

Không lâu sau, Hoàng Hậu thật sự tới, lúc này nhóm thủ vệ đầu óc càng thêm không rõ ràng, Hoàng Hậu muốn đi, bọn họ cản cũng không cản.

Hoàng Hậu nhìn thấy Cửu hoàng tử, nước mắt ào ào rớt xuống, Cửu hoàng tử chỉ hỏi bà một câu: “Mẫu hậu, chuyện này ngài biết không?"

Hoàng Hậu liều mạng lắc đầu, “Đương nhiên không biết, ta sao có thể bảo huynh trưởng hại con, con cũng là hài tử của ta."

Cửu hoàng tử cười sầu thảm, nói: “Vậy là tốt rồi."

Hoàng Hậu còn muốn nói chuyện, Cửu hoàng tử lại xoay người không nhìn bà, bà nhìn chằm chằm bóng Cửu hoàng tử nửa ngày, xoa nước mắt rời đại lao.

Hoàng Hậu rời đi, Cửu hoàng tử đột nhiên nghe được một tiếng rắc, quay đầu lại, nhìn thấy trên đó nhiều thêm một chuỗi chìa khóa.

Không nghĩ ngợi, Cửu hoàng tử mở cửa lao ra ngoài, bởi vì sốt ruột, hắn thậm chí không cẩn thận chú ý những thủ vệ ngã xuống. Chờ ra đại lao, tùy tiện lấy quần áo mà thay, cầm thẻ bài tiến cung, sau hắn mới phản ứng lại, hắn chạy, rất có khả năng sẽ hại mẫu hậu, rốt cuộc cuối cùng người thăm hắn cuối cùng là Hoàng Hậu.

Nhưng sâu trong nội tâm lửa không thể tắt, hiện tại hăn không nghĩ được nhiều như vậy, nếu muốn tính, cùng lắm thì hắn bồi mệnh.

Cúi đầu, trên người là trang phục thị vệ, eo bài cũng thị vệ, Cửu hoàng tử tận lực không cho người thấy rõ dung mạo.

May mắn hắn đi một đường cũng không gặp trở ngại, đương nhiên hắn không biết kỳ thật là Lưu Ngạo Vân âm thầm sửa chữa lộ tuyến thị vệ tuần tra mới như thế.

Đêm bắt đầu đen, Cửu hoàng tử tới tẩm cung Thái Tử.

Thái Tử đang cùng phi tử trêu hài tử, lúc này một người lặng yên không một tiếng động vào cửa, bọn họ cũng chưa chú ý tới, nhưng hài tử mới sinh chú ý tới, a a kêu, chỉ vào Cửu hoàng tử, lại nói không đầy đủ.

Thái Tử ngẩng đầu, cả người đều cứng lại.

“Hoàng…… Hoàng đệ, ngươi…… Sao ngươi lại tới đây?"

Cửu hoàng tử cười, hỏi ngược lại: “Hoàng huynh, ta sao lại không thể tới? Bởi vì ta vốn nên ở đại lao, cho nên không thể tới, đúng không?"

Thái Tử nhỏ giọng bảo phi tử mang theo hài tử xuống, lúc này mới đứng dậy, nói: “Hoàng đệ, ngươi có nói cái gì muốn nói sao?"

Cửu hoàng tử lại cười, tươi cười hung ác nham hiểm đáng sợ: “Không có, ta chỉ muốn giết ngươi!"

Dứt lời, Cửu hoàng tử giơ kiếm định đâm Thái Tử, Thái Tử kinh hoảng lui về phía sau, lớn tiếng kêu: “Người đâu, có thích khách."

Nhưng hắn chưa kêu xong, yết hầu cũng bị Cửu hoàng tử cắt đứt.

Thái Tử trợn hai mắt nhìn Cửu hoàng tử, thẳng đến tắt thở, hắn không biết vì cái gì bên người không có một thị vệ, chỉ lúc sắp chết hối hận, hắn thật không nên làm tuyệt như vậy, nếu không ít nhất hắn còn có thể sống sót, hẳn đi.

Kỳ thật thị vệ của Thái Tử không ở, cũng là Lưu Ngạo Vân làm cho, hắn cố ý gọi một đám người thay ca, nói một đám thị vệ lập tức đến, trên thực tế, nhóm thị vệ khác mười lăm phút sau mới có thể đi vào.

Cứ như vậy Thái Tử chết trong tay thân đệ.

Cửu hoàng tử cũng không né không trốn, ngược lại tìm giấy bút viết mấy câu, một xin Hoàng Thượng buông tha Hoàng Hậu, hắn tự chạy khỏi đại lao, hai là nói cho Hoàng Thượng hắn không giết Ngũ hoàng tử, một câu cuối là: “Hối hận sinh ở nhà đế vương."

Viết xong, Cửu hoàng tử quay đầu lại nhìn huynh trưởng mình duy trì cả đời, hơi hơi mỉm cười, giơ kiếm tự vận, Lưu Ngạo Vân muốn cứu đã không kịp.

Gió đêm mát lạnh, một vòng trăng tròn treo ở bầu trời, Hoàng Thượng nhìn hai thi thể đứa nhỏ, một búng máu nhổ ra, té xỉu trên mặt đất.

Lúc này Ngưng Hoa cung, Nhị hoàng tử cười tủm tỉm mà nói với thái giám: “Xem đi, càng sốt ruột, chết càng nhanh."

Tác giả : Chử Trì
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại