Tiêu Chuẩn Pháo Hôi Nghịch Tập
Chương 86
Thẩm Hàm cố ý nhiễu loạn Lưu Ngạo Vân, Lưu Ngạo Vân nhắm mắt lại tiếp tục giả chết, Thẩm Hàm nhìn buồn cười, lúc này trêu cũng trêu xong rồi, liền đứng đắn: “Rồi, Vân Hoàng thúc không náo loạn, nói tình huống từng người đi."
Lưu Ngạo Vân vẫn ngã trên mặt đất, không nghe trợn mắt, dáng người cường tráng lại nằm như vậy, nhìn qua dị thường buồn cười.
Đôi mắt thoáng mở, Lưu Ngạo Vân nói: “Hàm Nhi, ngươi hồ nháo, ta về sau không để ý tới ngươi."
Mà lúc này Thẩm Hàm đã ngồi bên cạnh bàn, vẻ mặt chính sắc, như thể người vừa làm loạn không phải hắn, không phải Thẩm Hàm.
Lưu Ngạo Vân đứng lên, sửa sang lại quần áo, lúc này mới ngồi đối diện Thẩm Hàm nói: “Hoàng Thượng thân thể sắp không được, hắn bảo ta giúp nhìn các ngươi."
Ấn đường Thẩm Hàm hơi hơi nhăn lại, “Nhìn chúng ta là có ý gì?"
“Hoàng Thượng sợ các ngươi chém giết quá mức, ảnh hưởng căn cơ Đại Thẩm, đồng thời sợ người có tâm lợi dụng, điên đảo Đại Thẩm, mặt khác, hắn hy vọng ta có thể bảo vệ tốt các vị hoàng tử, ít nhất đừng chết hết." Lưu Ngạo Vân đúng sự thật nói.
Thẩm Hàm nghĩ nghĩ, nói: “Kỳ thật nói cách khác trong lòng ông cũng không có người thích hợp, Thái Tử vì mấy năm trước phạm tội, cho nên thân phận Thái Tử đã sớm bị hủy bỏ, tuy quen gọi hắn Thái Tử, nhưng hắn cũng giống chúng ta, chỉ là người được đề cử đầu, cũng không có gì đặc thù đúng không?"
“Đúng vậy," Lưu Ngạo Vân trả lời, trả lời xong, lại thêm vào một câu, “Nhưng ngươi đã bị bài trừ bên ngoài."
“Bởi vì hai chân tàn tật?"
Lưu Ngạo Vân gật gật đầu, Thẩm Hàm tiếp tục nói: “Kỳ thật Hoàng Thượng thấy mấy hoàng tử thực thông minh, nhưng hắn nhìn lầm ta rồi, bởi vì ta không phải không có dã tâm hoàng đế."
Lúc này lòng Lưu Ngạo Vân dừng, bởi vì hắn nghĩ đến Thẩm Hàm làm hoàng đế, tự nhiên nhất định phải có hậu cung, cần có con nối dõi, đây là vì tương lai Đại Thẩm, một hoàng đế cần làm, như vậy Thẩm Hàm nói thích, lại thế nào?
Không khỏi buột miệng: “Hàm Nhi, ngươi thật muốn làm hoàng đế sao?"
Thẩm Hàm cười, trả lời: “Đương nhiên, ta muốn tặng hậu cung cho ngươi."
“A?" Lưu Ngạo Vân nhất thời không hiểu ý Thẩm Hàm.
Thẩm Hàm nói: “Hậu cung của ta cũng chỉ có ngươi, ra vào tự do, chức vụ tự do, có thể là Đại tướng quân, cũng có thể là ái nhân."
Thẩm Hàm mặt không biểu tình mà nói như vậy, không cảm thấy nan kham, Lưu Ngạo Vân lại đỏ tai, trước mặt Thẩm Hàm khí phách hăng hái, ánh mắt như ẩn dấu sao trời, xinh đẹp đến không giống vật thế gian.
Trái tim bùm bùm nhảy lên, Lưu Ngạo Vân nghĩ thầm mình đại khái là tài, vô luận thế nào hắn đại khái đều chỉ có thể ở trong lòng bàn tay Thẩm Hàm.
“Vân Hoàng thúc, nếu ngươi không nghĩ, vậy mang ta rời đi, kỳ thật ta không sao cả, chỉ muốn đưa ngươi đồ khí phách một ít mà thôi." Thẩm Hàm cười nói.
Lưu Ngạo Vân không nói chuyện, Thẩm Hàm muốn đưa hắn một hậu cung, như vậy mình tự nhiên lên đưa Thẩm Hàm một ngôi vị hoàng đế.
Đột nhiên, Lưu Ngạo Vân cười, mà cũng không thể vãn hồi, hắn nhiều năm kiên trì cùng Thẩm Hàm nhiều năm kiên trì, đều có một lý do, đó chính là “Ở bên nhau", còn muốn quang minh chính đại.
Còn cảm tình, Lưu Ngạo Vân nghĩ thầm, mười năm sau gặp lại tim không chịu khống chế, đại khái là thích, đời này, hắn chỉ đối Thẩm Hàm, tim đập nhanh như vậy.
Nếu còn chưa đủ, Lưu Ngạo Vân nhìn về phía Thẩm Hàm, Thẩm Hàm mỉm cười nhìn mình, tim đập gia tốc, Lưu Ngạo Vân nghĩ thầm, này không đủ, về sau chỉ biết càng nhiều, nhiều đến làm hắn không thể rời Thẩm Hàm.
“Không cần."
“Hử?"
“Ta định toàn lực duy trì ngươi lên làm hoàng đế."
Thẩm Hàm cười, “Kia Hoàng Hậu chi vị, chất nhi giữ cho Vân Hoàng thúc."
Tai Lưu Ngạo Vân đỏ lên, bởi vì hắn cũng không nghĩ tới mình có một ngày sẽ trở thành chủ nhân hậu cung, đương nhiên hắn cũng không muốn muốn hậu cung này, nghe qua có chút biệt nữu, nơi đó rốt cuộc từ xưa đến nay là thiên hạ nữ tử.
Thôi, không nghĩ nhiều, Lưu Ngạo Vân tha những việc này, hắn thật muốn cùng Thẩm Hàm thương lượng kế hoạch.
“Nếu như thế, Hàm Nhi, ngươi có kế hoạch gì?"
“Kỳ thật không có, nhưng Hoàng Hậu là mẫu thân Thái Tử cùng Cửu hoàng tử, mà hai hoàng tử này kỳ thật phần lớn đều nghe Hoàng Hậu, Thái Tử chi vị tuy bị hủy bỏ, nhưng hắn dù sao cũng là trưởng hoàng tử, còn có Thừa tướng phụ tá, cho nên hắn ở trong triều thế lực cường đại, tùy tiện không động được. Cửu hoàng tử vốn là thân đệ Thái Tử, cũng là nhất mạch Thái Tử, cho nên kỳ thật đối hai hoàng tử mà nói, Hoàng Hậu cùng Thừa tướng đổ, hai người bọn họ cũng đổ."
Lưu Ngạo Vân mấy năm nay đều không ở trong kinh, nhưng bởi vì thời khắc nghĩ Thẩm Hàm, cho nên đối sự vụ trong triều vẫn có chút hiểu biết, tuy không quen thuộc bằng Thẩm Hàm, nhưng cũng không kém.
“Tần Thừa tướng thật dễ làm, hôm qua tới tìm ta, cho ta mười vạn lượng ngân phiếu."
“Hở?" Thẩm Hàm hơi nghiền ngẫm mà nhìn Lưu Ngạo Vân, làm hắn có điểm xấu hổ, mà sau từ hở đơn giản, còn cười như không cười hỏi: “Vân Hoàng thúc ngươi thu sao?"
Lưu Ngạo Vân không khỏi chột dạ, nhưng trước mặt Thẩm Hàm hắn cũng không cần che đậy, vì thế gật đầu trả lời: “Thu, bởi vì ta nghĩ ngươi về sau nếu tranh ngôi vị hoàng đế, khẳng định không thể thiếu bạc, mà ta nghèo là thật."
“Hoàng Thượng không phải thưởng ngươi hoàng kim ngàn lượng, bạc trắng vạn lượng?"
“Này nào đủ. Đúng rồi, ta còn thu được một bức hoạ của Đinh Minh Đại tướng quân." Nói, Lưu Ngạo Vân liền cầm bức hoạ lại.
Thẩm Hàm chậm rãi mở ra, xem qua trong lòng hắn cũng hiểu rõ, liền hỏi: “Lúc ấy ngươi xử trí thế nào?"
“Tần Thừa tướng cho ta đốt ngân phiếu, còn Đinh tướng quân là ta không chú ý, hắn cố ý để lại, cho nên ta chuẩn bị hôm nay trả lại, sau nghĩ hỏi ngươi lại nói, liền để lại."
Thẩm Hàm cười, “Làm tốt lắm, Vân Hoàng thúc."
Lưu Ngạo Vân thế mà cảm thấy thập phần kiêu ngạo, bởi vì Thẩm Hàm khích lệ, nhưng kiêu ngạo một chút, lại thấy mình thực ngốc, lại cố ý sửa sang biểu tình một phen.
“Vậy ngươi nói tranh này nên làm cái gì bây giờ?" Lưu Ngạo Vân hỏi.
Thẩm Hàm suy nghĩ một chút, bỗng giảo hoạt mà nói: “Vân Hoàng thúc hôm nay tặng tranh cho ta, ngày mai ta trả cho ngươi một bức dỏm, ngươi trả lại Đinh tướng quân, thế nào?"
“Đồ dỏm? Nhưng tìm ai họa?"
Thẩm Hàm vươn ngón trỏ chỉ hướng mình, “Ta."
Lưu Ngạo Vân không nghĩ tới, tối thư hai, hắn thật sự nhận được một bức đồ dỏm, đồ dỏm này cơ hồ cùng thật giống nhau.
“Đưa trở về, sau đó bút tích thực tìm tin bán, ít nhất năm mươi vạn lượng. Mặt khác hôm qua chúng ta không phải nói Thái Tử cùng Cửu hoàng tử mà chưa kịp nói hoàng tử khác sao, hôm nay ta nghe được động tĩnh, Ngũ hoàng tử đại khái nóng nảy, trong tháng này, hắn khẳng định sẽ có động tác."
Lưu Ngạo Vân nghe được lời này lập tức khẩn trương lên, “Hắn có động tĩnh gì, có thể xúc phạm tới ngươi?"
“Sẽ không, hắn hiện tại ai cũng sợ, ai cũng muốn cho một đao nhưng sẽ không giết ta."
Lưu Ngạo Vân nghi hoặc, “Vì cái gì?"
Thẩm Hàm cười, nói: “Vân Hoàng thúc, trong mười năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện ngươi không biết, đặc biệt trong hoàng cung này. Ngươi cảm thấy ta chịu ủy khuất, kỳ thật thì bằng, chất nhi cũng không ủy khuất mình."
Lưu Ngạo Vân không lên tiếng, nghe Thẩm Hàm nói: “Vân Hoàng thúc, hai chân phế, đã từng được Hoàng Thượng muôn vàn sủng ái, lại thất sủng, chẳng có gì. Tất cả hoàng tử đều nhìn chằm chằm ngôi vị hoàng đế, ta lại không có tư cách nhìn chằm chằm, cho nên ta không phải địch nhân, mà là huynh đệ duy nhất của bọn họ, bởi vậy mấy năm nay, ở trong cung, từ Hoàng Hậu Thái Tử, đến cung nữ thái giám, đều có bạn bè của ta, không ai còn dám khi dễ ta."
Kỳ thật Thẩm Hàm nói như vậy cũng không hoàn toàn đúng, hắn sở dĩ như thế, cũng vì hắn biểu hiện ra ngoài là tính cách tương đối thảo hỉ. Một đời trước hắn cũng phế đi, nhưng hắn tinh thần cũng uể oải không phấn chấn, tự tiện sẽ bị người tiện, mà người tự mình cố gắng người khác cũng hèn hạ không nổi, cho nên một đời Thẩm Hàm phế đi hai chân, ở trong cung ngược lại càng được hoan nghênh, cũng được càng nhiều bảo hộ, vô luận là đến từ ai.
Nghe xong, Lưu Ngạo Vân lại thở dài một hơi nói: “Vậy là tốt rồi."
Mấy năm nay hắn luôn sợ Thẩm Hàm ở trong cung bị khi dễ, đi ba bước có hai bước mang bẫy rập, thật sự là đáng sợ.
“Nhưng hiện tại ta còn không biết Ngũ hoàng tử lần này nhằm vào ai, với lại ta còn không biết hắn rốt cuộc chuẩn bị làm thế nào."
“Hàm Nhi, ta cho ngươi 20 hộ vệ có thể chứ, có thể âm thầm bảo hộ ngươi, đều là tuyệt đỉnh cao thủ, tuyệt không bị phát hiện."
Thẩm Hàm suy nghĩ một chút, gật gật đầu nói: “Được, ta cũng không thể chưa đưa ngươi vào cung thì chết nửa đường."
“Ít nói bậy."
“Rồi, Vân Hoàng thúc." Thẩm Hàm cúi đầu, làm vẻ kính cẩn nghe theo, làm Lưu Ngạo Vân có chút ngượng ngùng.
Phòng không lớn, ngọn nến lay động, ảnh đồ bên trong cũng lay động, nháy mắt an tĩnh, không khí dần dần trở nên ái muội, theo ánh nến hơi hơi đong đưa.
Thẩm Hàm ngồi trước mặt Lưu Ngạo Vân, hai người vì vừa rồi cùng xem đồ dỏm mà cách thật gần. Hương sợi tóc Thẩm Hàm truyền đi, làm Lưu Ngạo Vân có điểm ngốc, cúi đầu, mặt Thẩm Hàm xinh đẹp đang ở trước mắt.
Thẩm Hàm mỉm cười, ánh mắt có chế nhạo, có hân hoan. Trong đầu Lưu Ngạo Vân một ý tưởng không khỏi toát ra, có thể cùng Thẩm Hàm qua một đời, có lẽ chính là hạnh phúc đi.
“Vân Hoàng thúc, có phải tâm động?" Thẩm Hàm chú ý tới lỗ tai Lưu Ngạo Vân hồng thấu, duỗi tay nhéo lên.
Vành tai mềm mại, tựa hồ cùng người này có điểm không giống, Thẩm Hàm cười nói: “Không biết người, đại khái sẽ cho rằng ngươi cả người đều ngạnh."
Thẩm Hàm nhàn nhạt cười, tim Lưu Ngạo Vân đập gia tốc, quả nhiên, này đại khái chính là thích.
Cúi đầu, hôn cặp môi đỏ bừng, nhắm mắt lại, tinh tế cảm thụ, nhưng không khỏi cũng mất tự chủ, bắt đầu liều mạng đòi lấy, muốn cắn nuốt Thẩm Hàm, một cái hôn bá đạo mà hữu lực, thẳng đến khi Thẩm Hàm thô suyễn khí đẩy ra, Lưu Ngạo Vân mới như ở trong mộng tỉnh.
Hơi thở không xong, Thẩm Hàm há mồm mà hô hấp.
“Đúng vậy."
“Hử?" Thẩm Hàm ngẩng đầu lên, hai má bởi vì thiếu Oxy mang theo chút ửng đỏ, trong ánh mắt cũng mờ mịt sương mù.
“Ngươi vừa rồi hỏi ta có phải tâm động. Đúng vậy." Lưu Ngạo Vân nói.
Thẩm Hàm phản ứng lại, bỗng nhiên bật cười, ái nhân thẳng thắn thực sự đáng yêu. Nhón chân, Thẩm Hàm nhẹ nhàng hôn hôn mặt Lưu Ngạo Vân, nói: “Ta biết ngươi sẽ yêu ta."
Hơn nữa sẽ không thể tự thoát ra được, sẽ như trước mặt mỗi thế giới ái nhân đều sinh ra các loại chiếm hữu dục quỷ dị.
“Ừ." Lưu Ngạo Vân rốt cuộc không thấy biệt nữu, mà thừa nhận, Lưu Ngạo Vân phát hiện hắn thật sự thực thích da thịt tiếp xúc, muốn lúc nào cũng ôm Thẩm Hàm, một phút đồng hồ đều không muốn tách ra.
“Được, đừng ôm, ta cần trở về, tuy Hoàng Thượng cho ta có thể tùy ý ra cung, nhưng trắng đêm không về cũng vẫn không tốt lắm."
“Được." Lưu Ngạo Vân ngoài miệng trả lời, thân thể lại động cũng không động, không phải hắn không muốn động, bởi vì góc độ này vừa vặn, Thẩm Hàm không cảm giác được, nếu mình vừa động, Thẩm Hàm vừa lúc đụng tới nơi ngạnh lên, vậy quá xấu hổ.
“Buông tay." Thẩm Hàm nói.
“Được." Lưu Ngạo Vân buông tay ra, muốn nghiêng thối lui, kết quả Thẩm Hàm vừa động, vừa lúc đụng tới nơi không nói thành lời của Lưu Ngạo Vân, nháy mắt không khí đều an tĩnh.
“Khụ khụ, mau trở về đi thôi."
Thẩm Hàm lại hơi hơi mỉm cười nói: “Vân Hoàng thúc, muốn ta giúp ngươi giải quyết một lần?"
“Đừng náo loạn, Hàm Nhi, đi nhanh đi, bằng không quá muộn."
Thẩm Hàm gật gật đầu, nói “Được", kết quả trên tay lại không thành thật, nhẹ nhàng nhéo Lưu Ngạo Vân, Lưu Ngạo Vân nháy mắt cong đứng dậy. Thẩm Hàm cười rời đi, nhưng hắn rời đi, Lưu Ngạo Vân lại lệnh cho 20 người âm thầm bảo hộ Thẩm Hàm: “Ai cũng không cho chạm vào Thẩm Hàm, nếu có người chạm vào hắn, giết trước rồi lúc ta lên triều bẩm báo."
20 hộ vệ sôi nổi gật đầu, Thẩm Hàm vốn có nhóm ám vệ, bởi vì không ai chạm vào Thẩm Hàm, có thể chạm vào Thẩm Hàm hoặc là hoàng tử, hoặc là Hoàng Thượng, này cũng giết?
Ám vệ mới đụng ám vệ cũ, cuối cùng đạt thành hiệp nghị, trừ Lưu Ngạo Vân ai dám chạm vào Thẩm Hàm, liền chặt đứt đôi tay lại nói.
Thẩm Hàm tự nhiên không biết lời ngoài lề, hắn tâm tình rất tốt mà trở về cung. Năm ngày sau, Thái Tử ở lúc săn thú bị tập kích, thân bị trọng thương, hai ngày sau tuôn ra Hoàng Hậu cùng một văn thần tư thông, mười ngày sau, Tần Thừa tướng tham ô nhận hối lộ bị cử báo, gia tài có thể so với quốc khố Đại Thẩm.
Hoàng Thượng nhìn tấu chương, thở dài một hơi, ông không nghĩ tới, mình còn chưa chết, nhi tử cũng đánh thành như vậy.
“Ai, Ngũ hoàng tử sao?" Hoàng Thượng nói một tiếng, thả sổ con, xoay người đã ngủ.
Lưu Ngạo Vân vẫn ngã trên mặt đất, không nghe trợn mắt, dáng người cường tráng lại nằm như vậy, nhìn qua dị thường buồn cười.
Đôi mắt thoáng mở, Lưu Ngạo Vân nói: “Hàm Nhi, ngươi hồ nháo, ta về sau không để ý tới ngươi."
Mà lúc này Thẩm Hàm đã ngồi bên cạnh bàn, vẻ mặt chính sắc, như thể người vừa làm loạn không phải hắn, không phải Thẩm Hàm.
Lưu Ngạo Vân đứng lên, sửa sang lại quần áo, lúc này mới ngồi đối diện Thẩm Hàm nói: “Hoàng Thượng thân thể sắp không được, hắn bảo ta giúp nhìn các ngươi."
Ấn đường Thẩm Hàm hơi hơi nhăn lại, “Nhìn chúng ta là có ý gì?"
“Hoàng Thượng sợ các ngươi chém giết quá mức, ảnh hưởng căn cơ Đại Thẩm, đồng thời sợ người có tâm lợi dụng, điên đảo Đại Thẩm, mặt khác, hắn hy vọng ta có thể bảo vệ tốt các vị hoàng tử, ít nhất đừng chết hết." Lưu Ngạo Vân đúng sự thật nói.
Thẩm Hàm nghĩ nghĩ, nói: “Kỳ thật nói cách khác trong lòng ông cũng không có người thích hợp, Thái Tử vì mấy năm trước phạm tội, cho nên thân phận Thái Tử đã sớm bị hủy bỏ, tuy quen gọi hắn Thái Tử, nhưng hắn cũng giống chúng ta, chỉ là người được đề cử đầu, cũng không có gì đặc thù đúng không?"
“Đúng vậy," Lưu Ngạo Vân trả lời, trả lời xong, lại thêm vào một câu, “Nhưng ngươi đã bị bài trừ bên ngoài."
“Bởi vì hai chân tàn tật?"
Lưu Ngạo Vân gật gật đầu, Thẩm Hàm tiếp tục nói: “Kỳ thật Hoàng Thượng thấy mấy hoàng tử thực thông minh, nhưng hắn nhìn lầm ta rồi, bởi vì ta không phải không có dã tâm hoàng đế."
Lúc này lòng Lưu Ngạo Vân dừng, bởi vì hắn nghĩ đến Thẩm Hàm làm hoàng đế, tự nhiên nhất định phải có hậu cung, cần có con nối dõi, đây là vì tương lai Đại Thẩm, một hoàng đế cần làm, như vậy Thẩm Hàm nói thích, lại thế nào?
Không khỏi buột miệng: “Hàm Nhi, ngươi thật muốn làm hoàng đế sao?"
Thẩm Hàm cười, trả lời: “Đương nhiên, ta muốn tặng hậu cung cho ngươi."
“A?" Lưu Ngạo Vân nhất thời không hiểu ý Thẩm Hàm.
Thẩm Hàm nói: “Hậu cung của ta cũng chỉ có ngươi, ra vào tự do, chức vụ tự do, có thể là Đại tướng quân, cũng có thể là ái nhân."
Thẩm Hàm mặt không biểu tình mà nói như vậy, không cảm thấy nan kham, Lưu Ngạo Vân lại đỏ tai, trước mặt Thẩm Hàm khí phách hăng hái, ánh mắt như ẩn dấu sao trời, xinh đẹp đến không giống vật thế gian.
Trái tim bùm bùm nhảy lên, Lưu Ngạo Vân nghĩ thầm mình đại khái là tài, vô luận thế nào hắn đại khái đều chỉ có thể ở trong lòng bàn tay Thẩm Hàm.
“Vân Hoàng thúc, nếu ngươi không nghĩ, vậy mang ta rời đi, kỳ thật ta không sao cả, chỉ muốn đưa ngươi đồ khí phách một ít mà thôi." Thẩm Hàm cười nói.
Lưu Ngạo Vân không nói chuyện, Thẩm Hàm muốn đưa hắn một hậu cung, như vậy mình tự nhiên lên đưa Thẩm Hàm một ngôi vị hoàng đế.
Đột nhiên, Lưu Ngạo Vân cười, mà cũng không thể vãn hồi, hắn nhiều năm kiên trì cùng Thẩm Hàm nhiều năm kiên trì, đều có một lý do, đó chính là “Ở bên nhau", còn muốn quang minh chính đại.
Còn cảm tình, Lưu Ngạo Vân nghĩ thầm, mười năm sau gặp lại tim không chịu khống chế, đại khái là thích, đời này, hắn chỉ đối Thẩm Hàm, tim đập nhanh như vậy.
Nếu còn chưa đủ, Lưu Ngạo Vân nhìn về phía Thẩm Hàm, Thẩm Hàm mỉm cười nhìn mình, tim đập gia tốc, Lưu Ngạo Vân nghĩ thầm, này không đủ, về sau chỉ biết càng nhiều, nhiều đến làm hắn không thể rời Thẩm Hàm.
“Không cần."
“Hử?"
“Ta định toàn lực duy trì ngươi lên làm hoàng đế."
Thẩm Hàm cười, “Kia Hoàng Hậu chi vị, chất nhi giữ cho Vân Hoàng thúc."
Tai Lưu Ngạo Vân đỏ lên, bởi vì hắn cũng không nghĩ tới mình có một ngày sẽ trở thành chủ nhân hậu cung, đương nhiên hắn cũng không muốn muốn hậu cung này, nghe qua có chút biệt nữu, nơi đó rốt cuộc từ xưa đến nay là thiên hạ nữ tử.
Thôi, không nghĩ nhiều, Lưu Ngạo Vân tha những việc này, hắn thật muốn cùng Thẩm Hàm thương lượng kế hoạch.
“Nếu như thế, Hàm Nhi, ngươi có kế hoạch gì?"
“Kỳ thật không có, nhưng Hoàng Hậu là mẫu thân Thái Tử cùng Cửu hoàng tử, mà hai hoàng tử này kỳ thật phần lớn đều nghe Hoàng Hậu, Thái Tử chi vị tuy bị hủy bỏ, nhưng hắn dù sao cũng là trưởng hoàng tử, còn có Thừa tướng phụ tá, cho nên hắn ở trong triều thế lực cường đại, tùy tiện không động được. Cửu hoàng tử vốn là thân đệ Thái Tử, cũng là nhất mạch Thái Tử, cho nên kỳ thật đối hai hoàng tử mà nói, Hoàng Hậu cùng Thừa tướng đổ, hai người bọn họ cũng đổ."
Lưu Ngạo Vân mấy năm nay đều không ở trong kinh, nhưng bởi vì thời khắc nghĩ Thẩm Hàm, cho nên đối sự vụ trong triều vẫn có chút hiểu biết, tuy không quen thuộc bằng Thẩm Hàm, nhưng cũng không kém.
“Tần Thừa tướng thật dễ làm, hôm qua tới tìm ta, cho ta mười vạn lượng ngân phiếu."
“Hở?" Thẩm Hàm hơi nghiền ngẫm mà nhìn Lưu Ngạo Vân, làm hắn có điểm xấu hổ, mà sau từ hở đơn giản, còn cười như không cười hỏi: “Vân Hoàng thúc ngươi thu sao?"
Lưu Ngạo Vân không khỏi chột dạ, nhưng trước mặt Thẩm Hàm hắn cũng không cần che đậy, vì thế gật đầu trả lời: “Thu, bởi vì ta nghĩ ngươi về sau nếu tranh ngôi vị hoàng đế, khẳng định không thể thiếu bạc, mà ta nghèo là thật."
“Hoàng Thượng không phải thưởng ngươi hoàng kim ngàn lượng, bạc trắng vạn lượng?"
“Này nào đủ. Đúng rồi, ta còn thu được một bức hoạ của Đinh Minh Đại tướng quân." Nói, Lưu Ngạo Vân liền cầm bức hoạ lại.
Thẩm Hàm chậm rãi mở ra, xem qua trong lòng hắn cũng hiểu rõ, liền hỏi: “Lúc ấy ngươi xử trí thế nào?"
“Tần Thừa tướng cho ta đốt ngân phiếu, còn Đinh tướng quân là ta không chú ý, hắn cố ý để lại, cho nên ta chuẩn bị hôm nay trả lại, sau nghĩ hỏi ngươi lại nói, liền để lại."
Thẩm Hàm cười, “Làm tốt lắm, Vân Hoàng thúc."
Lưu Ngạo Vân thế mà cảm thấy thập phần kiêu ngạo, bởi vì Thẩm Hàm khích lệ, nhưng kiêu ngạo một chút, lại thấy mình thực ngốc, lại cố ý sửa sang biểu tình một phen.
“Vậy ngươi nói tranh này nên làm cái gì bây giờ?" Lưu Ngạo Vân hỏi.
Thẩm Hàm suy nghĩ một chút, bỗng giảo hoạt mà nói: “Vân Hoàng thúc hôm nay tặng tranh cho ta, ngày mai ta trả cho ngươi một bức dỏm, ngươi trả lại Đinh tướng quân, thế nào?"
“Đồ dỏm? Nhưng tìm ai họa?"
Thẩm Hàm vươn ngón trỏ chỉ hướng mình, “Ta."
Lưu Ngạo Vân không nghĩ tới, tối thư hai, hắn thật sự nhận được một bức đồ dỏm, đồ dỏm này cơ hồ cùng thật giống nhau.
“Đưa trở về, sau đó bút tích thực tìm tin bán, ít nhất năm mươi vạn lượng. Mặt khác hôm qua chúng ta không phải nói Thái Tử cùng Cửu hoàng tử mà chưa kịp nói hoàng tử khác sao, hôm nay ta nghe được động tĩnh, Ngũ hoàng tử đại khái nóng nảy, trong tháng này, hắn khẳng định sẽ có động tác."
Lưu Ngạo Vân nghe được lời này lập tức khẩn trương lên, “Hắn có động tĩnh gì, có thể xúc phạm tới ngươi?"
“Sẽ không, hắn hiện tại ai cũng sợ, ai cũng muốn cho một đao nhưng sẽ không giết ta."
Lưu Ngạo Vân nghi hoặc, “Vì cái gì?"
Thẩm Hàm cười, nói: “Vân Hoàng thúc, trong mười năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện ngươi không biết, đặc biệt trong hoàng cung này. Ngươi cảm thấy ta chịu ủy khuất, kỳ thật thì bằng, chất nhi cũng không ủy khuất mình."
Lưu Ngạo Vân không lên tiếng, nghe Thẩm Hàm nói: “Vân Hoàng thúc, hai chân phế, đã từng được Hoàng Thượng muôn vàn sủng ái, lại thất sủng, chẳng có gì. Tất cả hoàng tử đều nhìn chằm chằm ngôi vị hoàng đế, ta lại không có tư cách nhìn chằm chằm, cho nên ta không phải địch nhân, mà là huynh đệ duy nhất của bọn họ, bởi vậy mấy năm nay, ở trong cung, từ Hoàng Hậu Thái Tử, đến cung nữ thái giám, đều có bạn bè của ta, không ai còn dám khi dễ ta."
Kỳ thật Thẩm Hàm nói như vậy cũng không hoàn toàn đúng, hắn sở dĩ như thế, cũng vì hắn biểu hiện ra ngoài là tính cách tương đối thảo hỉ. Một đời trước hắn cũng phế đi, nhưng hắn tinh thần cũng uể oải không phấn chấn, tự tiện sẽ bị người tiện, mà người tự mình cố gắng người khác cũng hèn hạ không nổi, cho nên một đời Thẩm Hàm phế đi hai chân, ở trong cung ngược lại càng được hoan nghênh, cũng được càng nhiều bảo hộ, vô luận là đến từ ai.
Nghe xong, Lưu Ngạo Vân lại thở dài một hơi nói: “Vậy là tốt rồi."
Mấy năm nay hắn luôn sợ Thẩm Hàm ở trong cung bị khi dễ, đi ba bước có hai bước mang bẫy rập, thật sự là đáng sợ.
“Nhưng hiện tại ta còn không biết Ngũ hoàng tử lần này nhằm vào ai, với lại ta còn không biết hắn rốt cuộc chuẩn bị làm thế nào."
“Hàm Nhi, ta cho ngươi 20 hộ vệ có thể chứ, có thể âm thầm bảo hộ ngươi, đều là tuyệt đỉnh cao thủ, tuyệt không bị phát hiện."
Thẩm Hàm suy nghĩ một chút, gật gật đầu nói: “Được, ta cũng không thể chưa đưa ngươi vào cung thì chết nửa đường."
“Ít nói bậy."
“Rồi, Vân Hoàng thúc." Thẩm Hàm cúi đầu, làm vẻ kính cẩn nghe theo, làm Lưu Ngạo Vân có chút ngượng ngùng.
Phòng không lớn, ngọn nến lay động, ảnh đồ bên trong cũng lay động, nháy mắt an tĩnh, không khí dần dần trở nên ái muội, theo ánh nến hơi hơi đong đưa.
Thẩm Hàm ngồi trước mặt Lưu Ngạo Vân, hai người vì vừa rồi cùng xem đồ dỏm mà cách thật gần. Hương sợi tóc Thẩm Hàm truyền đi, làm Lưu Ngạo Vân có điểm ngốc, cúi đầu, mặt Thẩm Hàm xinh đẹp đang ở trước mắt.
Thẩm Hàm mỉm cười, ánh mắt có chế nhạo, có hân hoan. Trong đầu Lưu Ngạo Vân một ý tưởng không khỏi toát ra, có thể cùng Thẩm Hàm qua một đời, có lẽ chính là hạnh phúc đi.
“Vân Hoàng thúc, có phải tâm động?" Thẩm Hàm chú ý tới lỗ tai Lưu Ngạo Vân hồng thấu, duỗi tay nhéo lên.
Vành tai mềm mại, tựa hồ cùng người này có điểm không giống, Thẩm Hàm cười nói: “Không biết người, đại khái sẽ cho rằng ngươi cả người đều ngạnh."
Thẩm Hàm nhàn nhạt cười, tim Lưu Ngạo Vân đập gia tốc, quả nhiên, này đại khái chính là thích.
Cúi đầu, hôn cặp môi đỏ bừng, nhắm mắt lại, tinh tế cảm thụ, nhưng không khỏi cũng mất tự chủ, bắt đầu liều mạng đòi lấy, muốn cắn nuốt Thẩm Hàm, một cái hôn bá đạo mà hữu lực, thẳng đến khi Thẩm Hàm thô suyễn khí đẩy ra, Lưu Ngạo Vân mới như ở trong mộng tỉnh.
Hơi thở không xong, Thẩm Hàm há mồm mà hô hấp.
“Đúng vậy."
“Hử?" Thẩm Hàm ngẩng đầu lên, hai má bởi vì thiếu Oxy mang theo chút ửng đỏ, trong ánh mắt cũng mờ mịt sương mù.
“Ngươi vừa rồi hỏi ta có phải tâm động. Đúng vậy." Lưu Ngạo Vân nói.
Thẩm Hàm phản ứng lại, bỗng nhiên bật cười, ái nhân thẳng thắn thực sự đáng yêu. Nhón chân, Thẩm Hàm nhẹ nhàng hôn hôn mặt Lưu Ngạo Vân, nói: “Ta biết ngươi sẽ yêu ta."
Hơn nữa sẽ không thể tự thoát ra được, sẽ như trước mặt mỗi thế giới ái nhân đều sinh ra các loại chiếm hữu dục quỷ dị.
“Ừ." Lưu Ngạo Vân rốt cuộc không thấy biệt nữu, mà thừa nhận, Lưu Ngạo Vân phát hiện hắn thật sự thực thích da thịt tiếp xúc, muốn lúc nào cũng ôm Thẩm Hàm, một phút đồng hồ đều không muốn tách ra.
“Được, đừng ôm, ta cần trở về, tuy Hoàng Thượng cho ta có thể tùy ý ra cung, nhưng trắng đêm không về cũng vẫn không tốt lắm."
“Được." Lưu Ngạo Vân ngoài miệng trả lời, thân thể lại động cũng không động, không phải hắn không muốn động, bởi vì góc độ này vừa vặn, Thẩm Hàm không cảm giác được, nếu mình vừa động, Thẩm Hàm vừa lúc đụng tới nơi ngạnh lên, vậy quá xấu hổ.
“Buông tay." Thẩm Hàm nói.
“Được." Lưu Ngạo Vân buông tay ra, muốn nghiêng thối lui, kết quả Thẩm Hàm vừa động, vừa lúc đụng tới nơi không nói thành lời của Lưu Ngạo Vân, nháy mắt không khí đều an tĩnh.
“Khụ khụ, mau trở về đi thôi."
Thẩm Hàm lại hơi hơi mỉm cười nói: “Vân Hoàng thúc, muốn ta giúp ngươi giải quyết một lần?"
“Đừng náo loạn, Hàm Nhi, đi nhanh đi, bằng không quá muộn."
Thẩm Hàm gật gật đầu, nói “Được", kết quả trên tay lại không thành thật, nhẹ nhàng nhéo Lưu Ngạo Vân, Lưu Ngạo Vân nháy mắt cong đứng dậy. Thẩm Hàm cười rời đi, nhưng hắn rời đi, Lưu Ngạo Vân lại lệnh cho 20 người âm thầm bảo hộ Thẩm Hàm: “Ai cũng không cho chạm vào Thẩm Hàm, nếu có người chạm vào hắn, giết trước rồi lúc ta lên triều bẩm báo."
20 hộ vệ sôi nổi gật đầu, Thẩm Hàm vốn có nhóm ám vệ, bởi vì không ai chạm vào Thẩm Hàm, có thể chạm vào Thẩm Hàm hoặc là hoàng tử, hoặc là Hoàng Thượng, này cũng giết?
Ám vệ mới đụng ám vệ cũ, cuối cùng đạt thành hiệp nghị, trừ Lưu Ngạo Vân ai dám chạm vào Thẩm Hàm, liền chặt đứt đôi tay lại nói.
Thẩm Hàm tự nhiên không biết lời ngoài lề, hắn tâm tình rất tốt mà trở về cung. Năm ngày sau, Thái Tử ở lúc săn thú bị tập kích, thân bị trọng thương, hai ngày sau tuôn ra Hoàng Hậu cùng một văn thần tư thông, mười ngày sau, Tần Thừa tướng tham ô nhận hối lộ bị cử báo, gia tài có thể so với quốc khố Đại Thẩm.
Hoàng Thượng nhìn tấu chương, thở dài một hơi, ông không nghĩ tới, mình còn chưa chết, nhi tử cũng đánh thành như vậy.
“Ai, Ngũ hoàng tử sao?" Hoàng Thượng nói một tiếng, thả sổ con, xoay người đã ngủ.
Tác giả :
Chử Trì