Tiểu Bồ Đào Truy Phu Ký
Chương 8
Bồ Đào chạy về khách ***, Đường Chính Ngôn đã dậy rồi, đang ngồi bên cạnh bàn đọc sách giải trí, thấy y chạy ào vào, hơi mỉm cười nói:
“Ngươi không phải là ở cùng với nhị ca sao? Sao lại về nhanh như thế?"
“Sao ngươi biết được?"
“Thức dậy không nhìn thấy ngươi, tự nhiên đoán được ngươi sẽ ở cùng với người nhà. Hay là ta đoán sai?"
“Đúng! Cực kỳ đúng! Đường đại ca, ngươi thật thông minh."
Bồ Đào vui vẻ hớn hở mà ngồi xuống bên cạnh hắn, nói:
“Đường đại ca, phụ thân ta đến đây rồi, muốn gặp mặt ngươi… Phụ thân còn kêu ta buổi tối mời ngươi cùng đến ăn một bữa cơm."
Đường Chính Ngôn vẻ mặt thoáng cái dao động:
“Lệnh tôn đến đây? Ai nha, thật sự là thất lễ, ta không có chuẩn bị thứ gì cả, hai tay trống không sao có thể đến chào hỏi."
Bồ Đào giữ chặt tay hắn nói:
“Không cần không cần. Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, há có thể khiến ngươi tốn kém? Lần này phụ thân ta cùng nhị ca là muốn cẩn thận cảm ơn ngươi, Đường đại ca ngươi ngàn vạn lần không cần khách sáo."
Nếu là nhị ca Đông Phương Quân Thành của Bồ Đào thì, Đường Chính Ngôn ngược lại không thấy là gì. Nhưng nghe nói phụ thân của Bồ Đào cũng đến đây, đó chính là trưởng bối, hắn liền không khỏi cảm thấy có chút thấp thỏm. Chỉ nhìn khí độ của Đông Phương Quân Thành liền biết Bồ Đào xuất thân bất phàm, phụ thân của y không biết là dạng gì đây.
Đường Chính Ngôn từ khi còn nhỏ đã gặp qua các đại tộc trưởng, loại cuộc sống này đã cách hắn quá mức xa xôi, giống như đã là chuyện của đời trước, lại khó có được khiến hắn sinh ra loại cảm giác gần quê mà sợ hãi.
Chiều tối khi Đông Phương Quân Thành cũng tới tự mình mời hắn đến dự tiệc, như vậy Đường Chính Ngôn không tiện từ chối, thay đổi một thân y phục sạch sẽ, cùng Đông Phương Quân Thành và Bồ Đào lên xe ngựa, đi đến ngôi nhà lớn mà Bắc Đường Diệu Nguyệt nghỉ lại.
Tòa nhà kia ở con đường tốt nhất trong thành, cách phủ Thái thú chỉ có một bức tường. Vào trong viện, bên trong bài trí thanh lịch, tinh thạch tế mộc, lâu đình các vũ, đồ vật đặt trong phòng càng tinh xảo hơn.
Đường Chính Ngôn lúc này đã định thần lại, nhìn thẳng phía trước, bình thản ung dung mà đi vào cùng Đông Phương Quân Thành và Bồ Đào.
Đông Phương Quân Thành âm thầm quan sát, thấy từ thần thái đến cử chỉ của hắn đều ung dung đường hoàng, không khỏi sinh ra nghi hoặc.
Loại nghi hoặc này cũng rất nhanh chóng nảy sinh trong lòng Bắc Đường Diệu Nguyệt. Căn cứ theo tin tình báo mà bọn họ có được, Đường Chính Ngôn này là một người đọc sách đi ra từ trong một thôn hẻo lánh trong núi không ai biết tên, gia cảnh nghèo túng bần cùng, sao có thể bồi dưỡng ra được một học trò có khí độ ung dung như thế này chứ? Đối mặt với lầu các trùng trùng, nhà lớn giàu có lịch sự tao nhã cùng vườn tược rộng lớn lại không hề động lòng dù chỉ một chút, giống như đã từng sống một thời gian dài ở nơi cũng giống như thế này.
Bắc Đường Diệu Nguyệt thầm nghi ngờ. Vả lại sau đó y từ chỗ Thái thú nơi này lấy quyển văn của Đường Chính Ngôn đến đây, phát hiện hắn học thức hơn người, bản lĩnh vững vàng, bài văn viết cực kỳ tốt, nhất định là đã đọc sách từ nhỏ, vả lại từng được danh sư chỉ điểm. Chứ địa phương giống như thôn Đường gia này, ngay cả một tú tài thi trượt cũng không có, hắn học ở đâu ra được? Loại chuyện tự học thành tài này này, ở trong đám đệ tử hàn môn gần như là không có khả năng. Không có gia tộc bồi dưỡng tỉ mỉ, chỉ dựa vào đọc sách là không thể thành được. Bởi vậy Bắc Đường Diệu Nguyệt lại một lần nữa âm thầm sai người lần thứ hai điều tra nghe ngóng tình hình.
Đường Chính Ngôn đi theo Đông Phương Quân Thành vào đại đường ở chính sảnh, chỉ thấy một nam tử trung niên dung mạo có vẻ cực kỳ trẻ tuổi khoanh tay đứng thẳng, Bồ Đào sôi nổi chạy vội đến bên cạnh y, thân thiết mà gọi một tiếng:
“Phụ thân, Đường đại ca đến rồi."
Đường Chính Ngôn thầm có chút giật mình, bởi vì Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn qua tuổi tác quả thực không quá lớn, dáng vẻ nhiều nhất chỉ khoảng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi. Nhưng hắn trước đó nhớ rõ từng nghe Bồ Đào trong lúc vô ý nhắc qua, phụ thân thành thân rất muộn, hai mươi bốn tuổi mới thành thân. Mà Đông Phương Quân Thành kia đã là con thứ, dáng vẻ khoảng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, tính toán như thế, phụ thân Bồ Đào ít nhất hẳn là đã bốn mươi sáu bốn mươi bảy tuổi mới đúng. (Lúc ấy Bồ Đào quấn lấy Đường Chính Ngôn hỏi khi nào mới định thành thân, Đường Chính Ngôn lấy lý do chưa lập nghiệp sao có thể thành gia mà trả lời, Bồ Đào liền an ủi: “Thì ra là thế. Vậy cũng không sao, phụ thân ta cũng hai mươi bốn tuổi mới thành thân mà." Y đương nhiên sẽ không nói phụ vương y Đông Phương Hạo Diệp chưa đầy hai mươi tuổi đã thành thân với phụ thân, lúc ấy tuổi cũng tầm tầm Đường Chính Ngôn.)
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhẹ giọng quở trách Bồ Đào:
“Chạy chạy nhảy nhảy còn ra bộ dáng gì nữa? Bao nhiêu tuổi rồi còn không thận trọng như vậy, đừng để Đường công tử chê cười con."
Bồ Đào cúi đầu nói:
“Hài nhi sai rồi."
Lại trộm liếc về phía Đường Chính Ngôn lè lưỡi, làm mặt quỷ.
Động tác của y như thế sao có thể giấu diếm được ánh mắt của Bắc Đường Diệu Nguyệt? Nhưng y đối với Bồ Đào luôn luôn sủng ái, trong lòng bất đắc dĩ, mở một mắt nhắm một mắt mà cho qua. Y thầm lưu ý thái độ của Đường Chính Ngôn, đã thấy Đường Chính Ngôn dường như cũng không chút để ý, còn lén mỉm cười đáp lại Bồ Đào. Tình cảm giữa hai người có vẻ thực sự không tồi.
Đường Chính Ngôn cung kính thi lễ với Bắc Đường Diệu Nguyệt rồi nói:
“Tại hạ Đường Chính Ngôn, kiến quá Phương đại nhân."
Hắn thấy Bắc Đường Diệu Nguyệt rõ ràng là địa vị bất phàm, nhất thời không biết nên xưng hô như thế nào. Nhưng xưng hô với bậc trưởng bối là ‘đại nhân’ hẳn là sẽ không sai, đây là loại xưng hô thông thường nhất.
Bắc Đường Diệu Nguyệt vươn tay đỡ lấy hắn, mỉm cười, thân thiết mà nói:
“Hiền chất khách khí. Ngươi là ân nhân cứu mạng của Bồ Đào, cả nhà chúng ta đều vô cùng biết ơn, về sau hai nhà chúng ta coi như người một nhà là được rồi, ngươi gọi ta một tiếng ‘bá phụ’ đi."
Đường Chính Ngôn hơi dừng lại một chút, thấy ánh mắt Bắc Đường Diệu Nguyệt thân thiết, thái độ chân thành, cũng không có ý thăm dò đề phòng, liền nghe lời mà gọi:
“Phương bá phụ."
Bắc Đường Diệu Nguyệt mỉm cười, thấy sắc mặt hắn thản nhiên, không kiêu ngạo không nịnh nọt, không khỏi sinh vài phần hảo cảm trong lòng. Đợi đến khi dùng cơm thì, thấy Đường Chính Ngôn đối mặt với sơn trân hải vị tinh xảo đẹp đẽ cùng bát sứ đũa bạc quý giá mà mặt vẫn không đổi sắc, lễ nghi tao nhã, tiến thối thỏa đáng, trong lòng càng nắm chắc.
Bồ Đào cắn đũa cũng đang âm thầm quan sát Đường Chính Ngôn. Y cũng không ngốc, vừa thấy tư thái một bàn này, liền biết phụ thân của y rõ ràng là đang bày Hồng Môn Yến, ngay cả bát sứ men xanh tiến cống cũng dọn ra, là muốn Đường đại ca biết khó mà lui? Hơn nữa hai hàng thị nữ mỹ mạo mang đồ ăn kia là có ý gì chứ? Phụ thân của y vừa mới đến được một ngày ngắn ngủn, sao có thể chuẩn bị được chu đáo như thế?
Nghĩ đến đây, y âm thầm trừng mắt liếc nhìn nhị ca một cái.
Đông Phương Quân Thành kêu to oan uổng trong lòng. Phụ thân hắn là sang chào hỏi Thái thú ở ngay bên cạnh, Thái thú này vốn không biết là nên nịnh bợ Tĩnh Vương phủ thế nào, còn không vội vàng đem đủ thứ tốt lại đây sao. Hắn vào thành vốn lấy khiêm tốn là chính, căn bản không hề ‘móc ngoặc’ gì với quan phủ địa phương là quá được rồi. = =||||
Một bữa cơm ăn xong, Bắc Đường Diệu Nguyệt cũng có chút hiểu biết về gia thế của Đường Chính Ngôn rồi.
Bàn tiệc dọn xuống, thay điểm tâm ngọt cùng nước trà xanh, Bắc Đường Diệu Nguyệt vừa từ từ thưởng thức, vừa đàm luận với Đường Chính Ngon về tình hình thi Hương gần đây.
Đường Chính Ngôn tự biết bản thân không có gì để người khác thèm muốn, bởi vậy tâm tính rất tốt, mặc kệ người khác gió táp sóng xô, ta tự tin vững chãi tiến lên. Chỉ tâm tính cùng khí độ quang minh chính đại này, liền để lại cho Bắc Đường Diệu Nguyệt ấn tượng rất tốt.
“Hiền chất lần này nếu trúng thi Hương, sang năm khi nào lên kinh thì đến nhà ta ở một thời gian. Bên nhà ta mặc dù không thể giúp đỡ chuyện khoa cử, nhưng ăn, mặc, ở, đi lại sẽ cố gắng hết sức."
Đường Chính Ngôn có chút đoán không ra tâm tư của Phương gia. Mắt thấy trận thế của bữa cơm đêm nay, coi như có chút là ra oai phủ đầu. Nhưng trong bữa cơm mặc kệ là Phương lão gia hay Phương nhị công tử, đều vô cùng ôn hòa thân thiết, cũng không hề lạnh nhạt thất lễ. Hắn đã nhìn ra gia thế của Phương gia không tầm thường, chính là hắn vẫn chưa từng nghe thấy trong kinh thành có Phương gia nào có quyền thế bậc này. Chỉ có nhà vị kia… Mặc dù cũng họ Phương, nhưng gia đình trước mắt này nhất định là không cùng tộc.
Đường Chính Ngôn nói:
“Phương bá phụ khách khí rồi. Đợi khi nào ta vào kinh thành nhất định sẽ đến quý phủ ngài thỉnh an, nhưng trong nhà vãn bối vẫn còn chút tiền của, cung cấp cho ta vào kinh thành dự thi cũng không thành vấn đề."
Bắc Đường Diệu Nguyệt thấy hắn đúng mực, cũng không vội vàng nịnh bợ, không khỏi mỉm cười, vỗ vỗ tay. Một thị nữ xinh đẹp bưng một cái khay ra.
Bắc Đường Diệu Nguyệt xốc tấm vải đỏ phủ trên khay ra, phía dưới là mười đĩnh vàng và một ngọc bài:
“Mấy thứ này ngươi nhận lấy, một chút tâm ý mà thôi. Trưởng bối ban thưởng, không thể từ chối. Về sau vào kinh, ngươi giữ lấy ngọc bài này đi đến đường Chu Tước, tìm cửa nhà có hai con sư tử đá là được."
Đường Chính Ngôn đứng dậy chắp tay nói:
“Nếu là trưởng bối ban thưởng, vãn bối xin nhận."
Thản nhiên mà nhận lấy đồ vật.
Bắc Đường Diệu Nguyệt nói:
“Hôm nay trời đã khuya, ta không giữ hiền chất ở lại nói chuyện nữa. Để Bồ Đào đưa ngươi về đi. Chúng ta ngày mai sẽ khởi hành hồi kinh, đến lúc ấy hiền chất cũng đừng quên những lời hôm nay."
Đường Chính Ngôn nghiêm mặt nói:
“Hôm nay đã quấy rầy bá phụ, đợi vãn bối lên kinh, nhất định sẽ đến quý phủ thỉnh an."
Bắc Đường Diệu Nguyệt gật gật đầu, để Đông Phương Quân Thành và Bồ Đào đưa Đường Chính Ngôn ra cổng.
Đông Phương Quân Thành cũng không đưa Đường Chính Ngôn quay lại khách ***, đưa đến cổng liền vòng quay về. Bồ Đào lại ngồi lên xe ngựa, cùng Đường Chính Ngôn quay về khách ***.
Y dọc một đường đi đều cúi đầu không nói gì, đợi đến khi về phòng trong khách ***, Đường Chính Ngôn sau khi thắp nến lên liền quay đầu lại, mới phát hiện Bồ Đào hai mắt hồng hồng, lệ vòng quanh viền mắt.
Hắn hoảng sợ, nhưng trong lòng dù sao cũng chua xót không kể. Dù sao ở chung lâu như thế, đột nhiên phải tách ra, trong lòng cũng rất là không nỡ.
“Bồ Đào…"
Đường Chính Ngôn không biết nên an ủi như thế nào, cảm thấy bản thân cũng có chút khó nói, sờ sờ đầu y nói:
“Đừng khổ sở. Thiên hạ đều có bữa tiệc phải tàn, chờ sang năm ta lên kinh chúng ta có thể gặp lại."
“Ô ô ô, Đường đại ca, ta, ta luyến tiếc ngươi…"
Bồ Đào bổ nhào vào lòng hắn nức nở.
Đường Chính Ngôn bất đắc dĩ mà ôm y, thầm nghĩ Bồ Đào sao lại thích khóc như vậy, này phải làm thế nào mới được đây? Trước kia còn cảm thấy y là người văn tú ổn trọng, hiện tại xem ra đều là ảo giác a ảo giác.
“Bồ Đào, đừng như vậy. Phụ thân ngươi cùng huynh trưởng đến tìm ngươi, ngươi quay về với họ ta cũng yên tâm. Chờ kết quả thi Hương có rồi, ta sẽ phải quay về thôn Đường gia, chờ thêm năm nữa nói không chừng sẽ mang theo Chính Lễ và Chính Nghĩa cùng lên kinh, đến lúc đó nhất định sẽ đến nhà ngươi chào hỏi."
Bồ Đào vùi đầu vào trong ngực hắn, bỗng nhiên thấp giọng nói:
“Đường đại ca, ta thích ngươi."
Đường Chính Ngôn mỉm cười, dịu dàng nói:
“Ta cũng rất thích ngươi."
“Không phải."
Bồ Đào đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hai mắt hắn, nghiêm túc mà từng chữ từng chữ một thổ lộ:
“Đường đại ca, ta nói thích là, là, là như phu thê thích nhau. Ta, ta thích ngươi, muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ngươi, làm thê tử của ngươi, có được không?"
Đường Chính Ngôn hoảng sợ, lắp bắp nói:
“Ngươi, ngươi đang nói cái gì?"
Hai mắt Bồ Đào càng hồng, lệ chảy vòng quanh mà nói:
“Đường đại ca, ta thích ngươi, ta muốn gả cho ngươi."
Đường Chính Ngôn theo bản năng mà đẩy mạnh Bồ Đào ra, lùi về phía sau hai bước.
Hắn cảm thấy đầu óc có chút loạn, không khỏi hít sâu hai cái mới chậm rãi tỉnh táo lại. Lúc này hắn mới phát hiện trong mắt Bồ Đào lộ ra thần sắc bi thương, đột nhiên cảm thấy cử chỉ vừa rồi của mình không ổn, nhưng là lại không biết nên làm thế nào cho phải, tay chân có chút luống cuống mà nói:
“Bồ Đào, chúng ta đều là nam tử, này, này… Không ổn! Không ổn! Hai nam tử sao có thể thành thân? Ngươi sao có thể gả cho ta? Đừng có nói bậy!"
Bồ Đào nói:
“Phụ thân ta và phụ vương có thể thành thân, có gì không ổn? Luật pháp Đại Văn cũng không quy định nam tử cùng nam tử không thể thành thân mà. Đường đại ca, ngươi không thích ta sao? Ta, ta rất thích ngươi."
“Phụ thân và phụ vương ngươi?"
Đường Chính Ngôn sửng sốt.
Bồ Đào gật đầu, có chút thấp thỏm mà thẳng thắn nói:
“Đúng vậy. Đường đại ca, thực ra, thực ra là ta lừa ngươi, ta không phải họ Phương, tên thật của ta là Đông Phương Quân Đình, đêm nay phụ thân ta mà ngươi gặp mặt, thực ra phải là mẫu thân mới đúng, họ kép của người là Bắc Đường, cha ta là Tĩnh Thân vương Văn quốc Đông Phương Hạo Diệp."
Thoáng cái giống như có sấm sét nổ vang bên tai, toàn thân Đường Chính Ngôn đều cứng đơ:
“Ngươi chờ một chút, để ta nghĩ."
Hắn đỡ trán đi trong phòng hai vòng. Đôi phu phu nam tử Tĩnh Thân Vương Đông Phương Hạo Diệp và Bắc Đường Diệu Nguyệt thuộc Bắc Đường gia này nổi tiếng toàn bộ Văn quốc. Hai người không chỉ có mở ra tiền lệ nam tử thành thân ở Văn quốc, còn sinh ra năm hài tử, đối với loại dân chúng như Đường Chính Ngôn này đúng là tồn tại giống như truyền thuyết.
Bồ Đào nước mắt vòng quanh mà nhìn hắn, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói:
“Đường đại ca, ngươi không giận chứ? Ta, ta không có ý lừa gạt ngươi, bởi vì ta là lén trốn nhà chạy ra ngoài, cho nên vẫn nói với người ngoài mình tên là Phương Đình."
Đường Chính Ngôn lúc này dần dần có cảm giác buồn bực vì bị lừa gạt, nói:
“Ngươi đã không nói sớm, sao bây giờ còn nói?"
Bồ Đào cúi đầu, bất an mà di di chân, nói:
“Ta, ta đã sớm muốn nói thẳng với ngươi, nhưng là thời gian qua lâu, ta, ta cũng không dám nói…"
“Vậy phụ thân ngươi cũng lừa ta?"
Đường Chính Ngôn cảm thấy rất khó hiểu, Bắc Đường Diệu Nguyệt thân là trưởng bối sao có thể như thế?
Bộ Đào vội nói:
“Không đúng không đúng, phụ thân không muốn lừa ngươi, chính là người muốn ta tự mình nói cho ngươi biết, cho nên mới không vạch trần lời nói dối của ta. Hơn nữa phụ thân và nhị ca ở bên ngoài cũng tự xưng họ Phương."
“Đúng vậy. Tĩnh Vương phủ quyền thế lớn như thế, có thể nào dễ dàng để lộ ra cho người thường biết. Nếu như gặp phải người muốn dựa quyền bám quý chẳng phải là phiền phức?"
Đường Chính Ngôn lạnh giọng chế giễu nói.
Bồ Đào khổ sở trong lòng, nước mắt chảy xuống, nức nở nói:
“Không phải. Không phải đâu Đường đại ca…"
Đường Chính Ngôn khoát tay, có chút mệt mỏi mà nói:
“Đừng nói nữa. Bồ… Đông Phương công tử, tại hạ hơi mệt, ngươi đi về trước đi."
“Đường đại ca!"
Bồ Đào kêu lên một tiếng.
Đường Chính Ngôn nhớ tới lời thổ lộ vừa rồi của y, cân nhắc một chút, chậm rãi nói:
“Đông Phương công tử, tâm ý của ngươi Đường mỗ thật sự không thể tiếp nhận, Đường mỗ không thích nam nhân, chỉ có thể cô phụ ngươi."
Sắc mặt Bồ Đào trắng nhợt, chết lặng tại chỗ.
Bồ Đào thấy bộ dáng kia của y, mềm lòng một chút, nhưng nghĩ đến giới tính của hai bên và chênh lệch về thân phận, lập tức lại cứng rắn lại, lạnh lùng nói:
“Tâm ý của ngươi ta không thể đáp lại, ngươi đi đi, ta muốn nghỉ ngơi."
Bồ Đào rơi lên đầy mặt, khóc đến ho khù khụ không thở nổi. Y tiến lên một bước, giữ chặt ống tay áo của Đường Chính Ngôn, cuối cùng cố gắng nói:
“Đường, Đường đại ca, thực xin lỗi, ta không phải cố, cố ý lừa gạt ngươi. Ta, ta là thật lòng thích ngươi, ngươi suy nghĩ một chút. Tuy rằng ta là nam tử, nhưng là ta…"
Đường Chính Ngôn có chút đau lòng, nhưng lập tức quyết đoán mà đẩy tay Bồ Đào ra, xoay lưng lại chặn lời y:
“Đông Phương công tử, xin hãy tự trọng! Ta lặp lại lần nữa, xin ngươi rời đi đi!"
Bồ Đào không muốn rời đi, chính là Đường Chính Ngôn không cho y cơ hội nói nữa, lấy ra hai cái bao, tìm đồ vật của Bồ Đào ra nhét vào trong lòng y, thấy y vẫn đứng bất động, đành phải đẩy y một cái, thúc giục nói:
“Ngươi đi đi. Đừng khiến ta phải chán ghét ngươi."
Một câu cuối cùng này hoàn toàn đánh sụp Bồ Đào. Y hốt hoảng, không biết mình rời đi như thế nào, cho nên cũng không phát hiện khi Đường Chính Ngôn quay đầu đi thì trong đáy mắt toát ra khổ sở.
Bồ Đảo cảm thấy mặt đất dưới chân đều đang chớp nháy, không thể không bám lấy tường. Y cảm thấy trời đã sập rồi, đau lòng đến mức không thể hô hấp.
Đi ra khỏi khách ***, y ôm ngực ngồi xổm trên mặt đất, đầu chôn giữa hai đầu gối, cuộn thân mình lại, khóc đến mức không thể tự kiềm chế.
Không biết qua bao lâu, một bàn tay to lớn dịu dàng đặt lên vai Bồ Đào, nhẹ nhàng vỗ về.
Bồ Đào nâng hai mắt đẫm lệ mơ hồ, nhìn gương mặt thân thiết quen thuộc trước mắt, thê thảm mà gọi một tiếng:
“Phụ thân, oa ——“
Y ôm lấy hai chân Bắc Đường Diệu Nguyệt mà khóc lớn lên.
Bắc Đường Diệu Nguyệt ôm bờ vai của y dịu dàng vỗ về, dịu dàng nói:
“Bồ Đào, một chữ tình này, nửa điểm miễn cưỡng cũng không được. Con có khóc nữa, nếu hắn không thích con, vẫn sẽ không thích con."
Bồ Đào khóc đến không thở nổi. Bắc Đường Diệu Nguyệt bất đắc dĩ, đành phải điểm hôn huyệt của y, bế y dậy.
Đông Phương Quân Thành đứng ở bên cạnh dậm chân:
“Con đã biết là sẽ vậy mà."
“Được rồi. Cầm hành trang của Bồ Đào lên, chúng ta về."
“Phụ thân, ngoại trừ kiếm của Bồ Đào, mấy thứ rách nát còn lại không cần cũng được."
Bắc Đường liếc mắt trừng hắn một cái:
“Ta bảo con cầm lên!"
Đông Phương Quân Thành bất đắc dĩ mà thở dài, nhặt hành trang trên mặt đất lên, cùng Bắc Đường Diệu Nguyệt đưa Bồ Đào rời đi.
Bồ Đào vẫn luôn mê mê man man đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại y cũng không muốn rời giường, nhìn thẳng tắp lên đỉnh giường mà ngẩn người. Phát ngốc rồi, nước mắt lại chảy xuống.
Bắc Đường Diệu Nguyệt đi vào, ngồi xuống bên giường, vỗ vỗ y nói:
“Dậy rồi thì đứng lên đi. Ăn chút gì đó, chúng ta quay về kinh thành."
Bồ Đào lắc đầu, trùm chăn lên mặt, lặng lẽ khóc.
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhíu nhíu mày, nói:
“Bồ Đào, phụ thân biết con rất khó chịu, nhưng khóc không phải là biện pháp. Con phải tỉnh táo lại đi."
Bồ Đào buồn bực một lát nữa, khóc thút thít nói:
“Phụ thân, trong lòng con rất khổ sở, người để mặc con thế này đi."
Bắc Đường Diệu Nguyệt nói:
“Ta cho con thời gian một ngày, ngày mai chúng ta quay về Du Kinh. Cơm trưa đặt trên bàn, nhất định phải dậy ăn, biết không?"
Bồ Đào không lên tiếng. Bắc Đường Diệu Nguyệt không còn cách nào khác, đứng dậy rời đi.
Đến chiều tối, Bồ Đào cuối cùng cũng mở cửa phòng ra, hai mắt sưng đỏ giống như hai quả đào. Y khàn giọng nói:
“Phụ thân, chúng ta ngày mai quay lại Du Kinh đi."
Bắc Đường Diệu Nguyệt cau mày nói:
“Con không sao chứ?"
Bồ Đào cúi đầu, nhẹ giọng nói:
“Không sao. Khiến phụ thân lo lắng là con không đúng, con sẽ tỉnh táo lại."
Bắc Đường Diệu Nguyệt gật gật đầu, không nói gì nữa. Thứ có tên là ‘tình’ này, không ai giúp được y, chỉ có bản thân y tự đi ra mới được.
Ngày hôm sau Bắc Đường Diệu Nguyệt liền mang theo Đông Phương Quân Thành và Bồ Đào rời khỏi nơi này, quay về Du Kinh.
Đông Phương Hạo Diệp mấy tháng mới được gặp nhi tử, cao hứng đến không chịu nổi, ôm Bồ Đào hết ôm lại hôn, thỉnh thoảng lại kêu ‘tâm can của ta’, lúc sau lại kêu ‘khuê nữ ngoan của cha’ (Mọi người không có nhìn nhầm, tiểu Vương gia mỗi khi phát điên liền gọi Bồ Đào là ‘khuê nữ’).
Bồ Đào tựa vào ngực hắn lại khóc một hồi. Tiểu Vương gia đã biết được chuyện nhi tử thất tình từ trong thư của ái phi gửi cho hắn, liền kêu một tiếng đau lòng a. Lúc này nhìn dáng vẻ nhi tử im lặng khóc, nhất thời đầu nóng lên, ôm Bồ Đào kiên định mà nói:
“Khuê nữ con yên tâm! Chỉ cần con thích, phụ vương dù phải cướp cũng sẽ cướp hắn về làm tướng công cho con! Ôi ——“
Bắc Đường một tay vỗ lên gáy hắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mắng:
“Ngươi nói bậy gì thế!"
Đông Phương Hạo Diệp tức giận mà nói:
“Ta nói bậy chỗ nào! Bồ Đào nhà chúng ta có chỗ nào không tốt? Muốn dung mạo có dung mạo, muốn địa vị có địa vị, muốn gả thì có đồ cưới đi cùng, muốn võ công có võ công, quả thực là tân nương tử hoàn mỹ nhất thiên hạ. Như vậy hắn cũng dám chê? Hắn ngại mệnh mình quá dài đúng không!"
Bắc Đường Diệu Nguyệt trừng mắt:
“Ngươi còn dám nói? Tâm ý của người là không thể miễn cưỡng, ngươi còn muốn giúp nhi tử cường đoạt nam phu phải không? Bản lĩnh của ngươi càng ngày càng lớn đấy!"
Đông Phương Hạo Diệp không phục mà bĩu môi nói:
“Ta chỉ là bất bình cho Bồ Đào nhà chúng ta thôi. Bồ Đào ngoan, đừng để ý đến phụ thân con, cái người này thật nhẫn tâm."
Nói xong còn trừng mắt liếc nhìn Bắc Đường Diệu Nguyệt một cái, ôm Bồ Đào nói:
“Phụ vương thương con, phụ vương nghĩ cách cho con nhé."
Bồ Đào đỏ mắt nhẹ giọng nói:
“Phụ vương, con biết người thương con, nhưng người đừng gây khó dễ cho Đường đại ca. Đường đại ca là người tốt, hắn đối với con thật sự rất tốt. Hắn, hắn… Hắn chẳng qua là không thích con thôi."
Y ảm đạm cúi đầu xuống, lập tức lại tỉnh táo lại, ngẩng mặt lên cố nặn ra một nụ cười chua xót, nói:
“Con đã suy nghĩ cẩn thận rồi, trên đời này cũng không có quy định con thích một người, đối phương liền nhất định phải thích con. Loại chuyện này cũng không miễn cưỡng được. Phụ vương, Đường đại ca không làm gì sai cả, người ngàn vạn lần đừng trách hắn, cũng đừng làm khó hắn, được không?"
Đông Phương Hạo Diệp đúng là đau lòng. Ôi chao, Bồ Đào nhà hắn thật sự đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi, càng khiến người ta cảm thấy chua xót trong lòng a, thật muốn nó vĩnh viễn không trưởng thành.
Đông Phương Hạo Diệp cảm thấy tâm muốn vỡ nát thành từng mảnh từng mảnh, ôm Bồ Đào yêu thương đau xót một hồi. Cuối cùng Bắc Đường Diệu Nguyệt thật sự không nhìn nổi nữa, nhéo lỗ tai hắn kéo ra khỏi người nhi tử, thản nhiên mà cau mày nói:
“Ngươi đủ rồi đấy! Để Bồ Đào về nghỉ ngơi đi. Ngươi còn muốn ôm nó cọ cọ đến khi nào?"
Bồ Đào sớm bị phụ vương y ôm đến không còn kiên nhẫn. Hết hôn lại ôm, cho dù y là khuê nữ thật cũng không chịu nổi, không bao lâu sau đã ra một thân mồ hôi. Mắt thấy phụ thân kéo phụ vương ra, Bồ Đào vội vàng chớp lấy cơ hội nói:
“Phụ vương, phụ thân, con đi xuống rửa mặt chải đầu một chút, buổi tối lại đến thỉnh an hai người."
Nói xong liền chạy đi nhanh như chớp.
Đông Phương Hạo Diệp nhìn theo bóng dáng của nhi tử, hai mắt đẫm lệ mà cảm thán:
“Ô ô ô… Nháy mắt Bồ Đào nhà chúng ta đều đã trưởng thành rồi, ngươi nhìn vóc dáng của nó đều sắp cao bằng ta, mặt mày cũng càng ngày càng anh tuấn, trên người cũng có cơ bắp hơn, đáng tiếc là quá cứng rắn, ôm không được thoải mái như trước kia."
Bắc Đường Diệu Nguyệt rốt cuộc không nhịn được nữa, lại vỗ một cái lên gáy hắn, mắng:
“Ngươi bi thu thương xuân đủ rồi đấy! Nhi tử quay về hẳn là chuyện nên vui mới đúng, còn chưa khiến ngươi khóc!"
Đông Phương Hạo Diệp đã quen mà xoa xoa gáy, thở dài nói:
“Ta là cảm thấy đau lòng. Ngươi nghe thấy lời vừa rồi của Bồ Đào không? Hài tử này lần này là động chân tình, không giống loại vui đùa trên miệng lần trước với tiểu tử Tề gia, ta thấy lần này tâm nó thật sự là đã nát."
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhíu mày:
“Không đến nỗi thế đi. Nam tử hán đại trượng phu, há có thể nữ nhi tình trường như thế? Thời gian lâu, từ từ sẽ qua đi."
Người Bắc Đường gia bọn họ đều thuộc loại tình cảm tương đối lạnh nhạt lãnh ngạo, trừ phi đối phương dính lấy mười hai vạn lần, nếu không bản thân rất khó động tình động tâm. Lúc trước cũng là Đông Phương Hạo Diệp liều chết quấn lấy, y mới bất tri bất giác động tâm, nếu không đời này có khả năng cũng không biết ‘tình’ có cảm giác như thế nào.
Bắc Đường Diệu Nguyệt hiện tại cùng Đông Phương Hạo Diệp lưỡng tình tương duyệt, ân ái có thừa, thật sự không cảm nhận được loại yêu mến đơn phương này của Bồ Đào, bởi vậy nói có chút nhẹ nhàng thờ ơ.
Đông Phương Hạo Diệp hoàn toàn tương phản. Người Đông Phương gia bọn họ tuy rằng tương đối nhiệt tình hoa tâm, trên thực tế lại là người vô cùng chung thủy. Năm đó hắn khổ luyến Bắc Đường Diệu Nguyệt, theo đuổi vô cùng vất vả, thậm chí sau khi thành thân còn tự hạ cho mình Thất Nhật Vong Trần, bây giờ nhớ tới đều chua xót một hồi. Bởi vậy hắn ngược lại có thể hiểu được cho tâm tình của Bồ Đào, nghe vậy rất là tức giận chỉ vào Bắc Đường Diệu Nguyệt nói:
“Ái phi, ngươi hơi quá đáng! Sao ngươi có thể không quan tâm nhi tử như thế!"
Bắc Đường Diệu Nguyệt đáp:
“Ai nói ta không quan tâm nhi tử? Ta chỉ cảm thấy ngươi có chút chuyện bé xé ra to. Bồ Đào hiện tại tuy rằng khổ sở, nhưng tình cảm dù sâu hơn thời gian lâu cũng sẽ qua đi. Ngươi đừng có nhắc đến việc này trước mặt nó, để nó nghỉ ngơi đi một chút, rồi sẽ qua thôi."
Đông Phương Hạo Diệp rung đùi đắc ý nói:
“Ngươi không hiểu. Ngươi không hiểu. Ai, người thật lòng yêu thương này sao có thể dễ dàng quên được? Xem ta năm đó mới mười hai tuổi đã bắt đầu nhớ thương ngươi, nhớ thương nhiều năm như vậy cũng không hề quên ngươi, cuối cùng thu được ngươi vào trong tay. Đây gọi là gì? Đây gọi là chân ái!"
Bắc Đường Diệu Nguyệt khi nghe được câu ‘Thu được ngươi vào trong tay’ kia, khóe mắt co rút, cảm thấy lòng bàn tay ngưa ngứa, rất muốn đánh cho tiểu Vương gia thêm một cái.
Đông Phương Hạo Diệp vẫn còn ngồi im phân tích:
“Ta mặc dù chưa từng gặp Đường Chính Ngôn kia, nhưng nghe ngươi và Quả Quả miêu tả, ngược lại cảm thấy đây là người phẩm tính chính trực, lại rất có học thức. Bồ Đào được hắn cứu, khó tránh khỏi sinh ra tính ỷ lại, Đường Chính Ngôn này nhân phẩn tính tình đều không tệ, nếu yêu cũng thật sự không đáng ngạc nhiên. Không tin chúng ta xem xem, Bồ Đào lần này không quên được họ Đường kia đâu."
Hắn đã hạ quyết tâm để người của Đông Môn lén lút đi tra xét toàn bộ về Đường Chính Ngôn. Nếu thật sự là một người không tồi, Bồ Đào lại thật tình thích, hắn nhất định sẽ nghĩ tất cả các cách để giúp nhi tử thu được ‘giai tế’ (con rể tốt)này vào trong tay!
Đông Phương Hạo Diệp tính toán trong lòng, cười hắc hắc không ngừng.
Bắc Đường Diệu Nguyệt không cần hỏi chi tiết cũng biết hắn đang nghĩ cái gì, không khỏi thở dài, quyết định để mặc hắn. Dù sao chuyện gia khỏa này muốn làm ai cũng không ngăn cản nổi, trong lòng mình đều đã biết rõ.
“Ngươi không phải là ở cùng với nhị ca sao? Sao lại về nhanh như thế?"
“Sao ngươi biết được?"
“Thức dậy không nhìn thấy ngươi, tự nhiên đoán được ngươi sẽ ở cùng với người nhà. Hay là ta đoán sai?"
“Đúng! Cực kỳ đúng! Đường đại ca, ngươi thật thông minh."
Bồ Đào vui vẻ hớn hở mà ngồi xuống bên cạnh hắn, nói:
“Đường đại ca, phụ thân ta đến đây rồi, muốn gặp mặt ngươi… Phụ thân còn kêu ta buổi tối mời ngươi cùng đến ăn một bữa cơm."
Đường Chính Ngôn vẻ mặt thoáng cái dao động:
“Lệnh tôn đến đây? Ai nha, thật sự là thất lễ, ta không có chuẩn bị thứ gì cả, hai tay trống không sao có thể đến chào hỏi."
Bồ Đào giữ chặt tay hắn nói:
“Không cần không cần. Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, há có thể khiến ngươi tốn kém? Lần này phụ thân ta cùng nhị ca là muốn cẩn thận cảm ơn ngươi, Đường đại ca ngươi ngàn vạn lần không cần khách sáo."
Nếu là nhị ca Đông Phương Quân Thành của Bồ Đào thì, Đường Chính Ngôn ngược lại không thấy là gì. Nhưng nghe nói phụ thân của Bồ Đào cũng đến đây, đó chính là trưởng bối, hắn liền không khỏi cảm thấy có chút thấp thỏm. Chỉ nhìn khí độ của Đông Phương Quân Thành liền biết Bồ Đào xuất thân bất phàm, phụ thân của y không biết là dạng gì đây.
Đường Chính Ngôn từ khi còn nhỏ đã gặp qua các đại tộc trưởng, loại cuộc sống này đã cách hắn quá mức xa xôi, giống như đã là chuyện của đời trước, lại khó có được khiến hắn sinh ra loại cảm giác gần quê mà sợ hãi.
Chiều tối khi Đông Phương Quân Thành cũng tới tự mình mời hắn đến dự tiệc, như vậy Đường Chính Ngôn không tiện từ chối, thay đổi một thân y phục sạch sẽ, cùng Đông Phương Quân Thành và Bồ Đào lên xe ngựa, đi đến ngôi nhà lớn mà Bắc Đường Diệu Nguyệt nghỉ lại.
Tòa nhà kia ở con đường tốt nhất trong thành, cách phủ Thái thú chỉ có một bức tường. Vào trong viện, bên trong bài trí thanh lịch, tinh thạch tế mộc, lâu đình các vũ, đồ vật đặt trong phòng càng tinh xảo hơn.
Đường Chính Ngôn lúc này đã định thần lại, nhìn thẳng phía trước, bình thản ung dung mà đi vào cùng Đông Phương Quân Thành và Bồ Đào.
Đông Phương Quân Thành âm thầm quan sát, thấy từ thần thái đến cử chỉ của hắn đều ung dung đường hoàng, không khỏi sinh ra nghi hoặc.
Loại nghi hoặc này cũng rất nhanh chóng nảy sinh trong lòng Bắc Đường Diệu Nguyệt. Căn cứ theo tin tình báo mà bọn họ có được, Đường Chính Ngôn này là một người đọc sách đi ra từ trong một thôn hẻo lánh trong núi không ai biết tên, gia cảnh nghèo túng bần cùng, sao có thể bồi dưỡng ra được một học trò có khí độ ung dung như thế này chứ? Đối mặt với lầu các trùng trùng, nhà lớn giàu có lịch sự tao nhã cùng vườn tược rộng lớn lại không hề động lòng dù chỉ một chút, giống như đã từng sống một thời gian dài ở nơi cũng giống như thế này.
Bắc Đường Diệu Nguyệt thầm nghi ngờ. Vả lại sau đó y từ chỗ Thái thú nơi này lấy quyển văn của Đường Chính Ngôn đến đây, phát hiện hắn học thức hơn người, bản lĩnh vững vàng, bài văn viết cực kỳ tốt, nhất định là đã đọc sách từ nhỏ, vả lại từng được danh sư chỉ điểm. Chứ địa phương giống như thôn Đường gia này, ngay cả một tú tài thi trượt cũng không có, hắn học ở đâu ra được? Loại chuyện tự học thành tài này này, ở trong đám đệ tử hàn môn gần như là không có khả năng. Không có gia tộc bồi dưỡng tỉ mỉ, chỉ dựa vào đọc sách là không thể thành được. Bởi vậy Bắc Đường Diệu Nguyệt lại một lần nữa âm thầm sai người lần thứ hai điều tra nghe ngóng tình hình.
Đường Chính Ngôn đi theo Đông Phương Quân Thành vào đại đường ở chính sảnh, chỉ thấy một nam tử trung niên dung mạo có vẻ cực kỳ trẻ tuổi khoanh tay đứng thẳng, Bồ Đào sôi nổi chạy vội đến bên cạnh y, thân thiết mà gọi một tiếng:
“Phụ thân, Đường đại ca đến rồi."
Đường Chính Ngôn thầm có chút giật mình, bởi vì Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn qua tuổi tác quả thực không quá lớn, dáng vẻ nhiều nhất chỉ khoảng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi. Nhưng hắn trước đó nhớ rõ từng nghe Bồ Đào trong lúc vô ý nhắc qua, phụ thân thành thân rất muộn, hai mươi bốn tuổi mới thành thân. Mà Đông Phương Quân Thành kia đã là con thứ, dáng vẻ khoảng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, tính toán như thế, phụ thân Bồ Đào ít nhất hẳn là đã bốn mươi sáu bốn mươi bảy tuổi mới đúng. (Lúc ấy Bồ Đào quấn lấy Đường Chính Ngôn hỏi khi nào mới định thành thân, Đường Chính Ngôn lấy lý do chưa lập nghiệp sao có thể thành gia mà trả lời, Bồ Đào liền an ủi: “Thì ra là thế. Vậy cũng không sao, phụ thân ta cũng hai mươi bốn tuổi mới thành thân mà." Y đương nhiên sẽ không nói phụ vương y Đông Phương Hạo Diệp chưa đầy hai mươi tuổi đã thành thân với phụ thân, lúc ấy tuổi cũng tầm tầm Đường Chính Ngôn.)
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhẹ giọng quở trách Bồ Đào:
“Chạy chạy nhảy nhảy còn ra bộ dáng gì nữa? Bao nhiêu tuổi rồi còn không thận trọng như vậy, đừng để Đường công tử chê cười con."
Bồ Đào cúi đầu nói:
“Hài nhi sai rồi."
Lại trộm liếc về phía Đường Chính Ngôn lè lưỡi, làm mặt quỷ.
Động tác của y như thế sao có thể giấu diếm được ánh mắt của Bắc Đường Diệu Nguyệt? Nhưng y đối với Bồ Đào luôn luôn sủng ái, trong lòng bất đắc dĩ, mở một mắt nhắm một mắt mà cho qua. Y thầm lưu ý thái độ của Đường Chính Ngôn, đã thấy Đường Chính Ngôn dường như cũng không chút để ý, còn lén mỉm cười đáp lại Bồ Đào. Tình cảm giữa hai người có vẻ thực sự không tồi.
Đường Chính Ngôn cung kính thi lễ với Bắc Đường Diệu Nguyệt rồi nói:
“Tại hạ Đường Chính Ngôn, kiến quá Phương đại nhân."
Hắn thấy Bắc Đường Diệu Nguyệt rõ ràng là địa vị bất phàm, nhất thời không biết nên xưng hô như thế nào. Nhưng xưng hô với bậc trưởng bối là ‘đại nhân’ hẳn là sẽ không sai, đây là loại xưng hô thông thường nhất.
Bắc Đường Diệu Nguyệt vươn tay đỡ lấy hắn, mỉm cười, thân thiết mà nói:
“Hiền chất khách khí. Ngươi là ân nhân cứu mạng của Bồ Đào, cả nhà chúng ta đều vô cùng biết ơn, về sau hai nhà chúng ta coi như người một nhà là được rồi, ngươi gọi ta một tiếng ‘bá phụ’ đi."
Đường Chính Ngôn hơi dừng lại một chút, thấy ánh mắt Bắc Đường Diệu Nguyệt thân thiết, thái độ chân thành, cũng không có ý thăm dò đề phòng, liền nghe lời mà gọi:
“Phương bá phụ."
Bắc Đường Diệu Nguyệt mỉm cười, thấy sắc mặt hắn thản nhiên, không kiêu ngạo không nịnh nọt, không khỏi sinh vài phần hảo cảm trong lòng. Đợi đến khi dùng cơm thì, thấy Đường Chính Ngôn đối mặt với sơn trân hải vị tinh xảo đẹp đẽ cùng bát sứ đũa bạc quý giá mà mặt vẫn không đổi sắc, lễ nghi tao nhã, tiến thối thỏa đáng, trong lòng càng nắm chắc.
Bồ Đào cắn đũa cũng đang âm thầm quan sát Đường Chính Ngôn. Y cũng không ngốc, vừa thấy tư thái một bàn này, liền biết phụ thân của y rõ ràng là đang bày Hồng Môn Yến, ngay cả bát sứ men xanh tiến cống cũng dọn ra, là muốn Đường đại ca biết khó mà lui? Hơn nữa hai hàng thị nữ mỹ mạo mang đồ ăn kia là có ý gì chứ? Phụ thân của y vừa mới đến được một ngày ngắn ngủn, sao có thể chuẩn bị được chu đáo như thế?
Nghĩ đến đây, y âm thầm trừng mắt liếc nhìn nhị ca một cái.
Đông Phương Quân Thành kêu to oan uổng trong lòng. Phụ thân hắn là sang chào hỏi Thái thú ở ngay bên cạnh, Thái thú này vốn không biết là nên nịnh bợ Tĩnh Vương phủ thế nào, còn không vội vàng đem đủ thứ tốt lại đây sao. Hắn vào thành vốn lấy khiêm tốn là chính, căn bản không hề ‘móc ngoặc’ gì với quan phủ địa phương là quá được rồi. = =||||
Một bữa cơm ăn xong, Bắc Đường Diệu Nguyệt cũng có chút hiểu biết về gia thế của Đường Chính Ngôn rồi.
Bàn tiệc dọn xuống, thay điểm tâm ngọt cùng nước trà xanh, Bắc Đường Diệu Nguyệt vừa từ từ thưởng thức, vừa đàm luận với Đường Chính Ngon về tình hình thi Hương gần đây.
Đường Chính Ngôn tự biết bản thân không có gì để người khác thèm muốn, bởi vậy tâm tính rất tốt, mặc kệ người khác gió táp sóng xô, ta tự tin vững chãi tiến lên. Chỉ tâm tính cùng khí độ quang minh chính đại này, liền để lại cho Bắc Đường Diệu Nguyệt ấn tượng rất tốt.
“Hiền chất lần này nếu trúng thi Hương, sang năm khi nào lên kinh thì đến nhà ta ở một thời gian. Bên nhà ta mặc dù không thể giúp đỡ chuyện khoa cử, nhưng ăn, mặc, ở, đi lại sẽ cố gắng hết sức."
Đường Chính Ngôn có chút đoán không ra tâm tư của Phương gia. Mắt thấy trận thế của bữa cơm đêm nay, coi như có chút là ra oai phủ đầu. Nhưng trong bữa cơm mặc kệ là Phương lão gia hay Phương nhị công tử, đều vô cùng ôn hòa thân thiết, cũng không hề lạnh nhạt thất lễ. Hắn đã nhìn ra gia thế của Phương gia không tầm thường, chính là hắn vẫn chưa từng nghe thấy trong kinh thành có Phương gia nào có quyền thế bậc này. Chỉ có nhà vị kia… Mặc dù cũng họ Phương, nhưng gia đình trước mắt này nhất định là không cùng tộc.
Đường Chính Ngôn nói:
“Phương bá phụ khách khí rồi. Đợi khi nào ta vào kinh thành nhất định sẽ đến quý phủ ngài thỉnh an, nhưng trong nhà vãn bối vẫn còn chút tiền của, cung cấp cho ta vào kinh thành dự thi cũng không thành vấn đề."
Bắc Đường Diệu Nguyệt thấy hắn đúng mực, cũng không vội vàng nịnh bợ, không khỏi mỉm cười, vỗ vỗ tay. Một thị nữ xinh đẹp bưng một cái khay ra.
Bắc Đường Diệu Nguyệt xốc tấm vải đỏ phủ trên khay ra, phía dưới là mười đĩnh vàng và một ngọc bài:
“Mấy thứ này ngươi nhận lấy, một chút tâm ý mà thôi. Trưởng bối ban thưởng, không thể từ chối. Về sau vào kinh, ngươi giữ lấy ngọc bài này đi đến đường Chu Tước, tìm cửa nhà có hai con sư tử đá là được."
Đường Chính Ngôn đứng dậy chắp tay nói:
“Nếu là trưởng bối ban thưởng, vãn bối xin nhận."
Thản nhiên mà nhận lấy đồ vật.
Bắc Đường Diệu Nguyệt nói:
“Hôm nay trời đã khuya, ta không giữ hiền chất ở lại nói chuyện nữa. Để Bồ Đào đưa ngươi về đi. Chúng ta ngày mai sẽ khởi hành hồi kinh, đến lúc ấy hiền chất cũng đừng quên những lời hôm nay."
Đường Chính Ngôn nghiêm mặt nói:
“Hôm nay đã quấy rầy bá phụ, đợi vãn bối lên kinh, nhất định sẽ đến quý phủ thỉnh an."
Bắc Đường Diệu Nguyệt gật gật đầu, để Đông Phương Quân Thành và Bồ Đào đưa Đường Chính Ngôn ra cổng.
Đông Phương Quân Thành cũng không đưa Đường Chính Ngôn quay lại khách ***, đưa đến cổng liền vòng quay về. Bồ Đào lại ngồi lên xe ngựa, cùng Đường Chính Ngôn quay về khách ***.
Y dọc một đường đi đều cúi đầu không nói gì, đợi đến khi về phòng trong khách ***, Đường Chính Ngôn sau khi thắp nến lên liền quay đầu lại, mới phát hiện Bồ Đào hai mắt hồng hồng, lệ vòng quanh viền mắt.
Hắn hoảng sợ, nhưng trong lòng dù sao cũng chua xót không kể. Dù sao ở chung lâu như thế, đột nhiên phải tách ra, trong lòng cũng rất là không nỡ.
“Bồ Đào…"
Đường Chính Ngôn không biết nên an ủi như thế nào, cảm thấy bản thân cũng có chút khó nói, sờ sờ đầu y nói:
“Đừng khổ sở. Thiên hạ đều có bữa tiệc phải tàn, chờ sang năm ta lên kinh chúng ta có thể gặp lại."
“Ô ô ô, Đường đại ca, ta, ta luyến tiếc ngươi…"
Bồ Đào bổ nhào vào lòng hắn nức nở.
Đường Chính Ngôn bất đắc dĩ mà ôm y, thầm nghĩ Bồ Đào sao lại thích khóc như vậy, này phải làm thế nào mới được đây? Trước kia còn cảm thấy y là người văn tú ổn trọng, hiện tại xem ra đều là ảo giác a ảo giác.
“Bồ Đào, đừng như vậy. Phụ thân ngươi cùng huynh trưởng đến tìm ngươi, ngươi quay về với họ ta cũng yên tâm. Chờ kết quả thi Hương có rồi, ta sẽ phải quay về thôn Đường gia, chờ thêm năm nữa nói không chừng sẽ mang theo Chính Lễ và Chính Nghĩa cùng lên kinh, đến lúc đó nhất định sẽ đến nhà ngươi chào hỏi."
Bồ Đào vùi đầu vào trong ngực hắn, bỗng nhiên thấp giọng nói:
“Đường đại ca, ta thích ngươi."
Đường Chính Ngôn mỉm cười, dịu dàng nói:
“Ta cũng rất thích ngươi."
“Không phải."
Bồ Đào đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hai mắt hắn, nghiêm túc mà từng chữ từng chữ một thổ lộ:
“Đường đại ca, ta nói thích là, là, là như phu thê thích nhau. Ta, ta thích ngươi, muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ngươi, làm thê tử của ngươi, có được không?"
Đường Chính Ngôn hoảng sợ, lắp bắp nói:
“Ngươi, ngươi đang nói cái gì?"
Hai mắt Bồ Đào càng hồng, lệ chảy vòng quanh mà nói:
“Đường đại ca, ta thích ngươi, ta muốn gả cho ngươi."
Đường Chính Ngôn theo bản năng mà đẩy mạnh Bồ Đào ra, lùi về phía sau hai bước.
Hắn cảm thấy đầu óc có chút loạn, không khỏi hít sâu hai cái mới chậm rãi tỉnh táo lại. Lúc này hắn mới phát hiện trong mắt Bồ Đào lộ ra thần sắc bi thương, đột nhiên cảm thấy cử chỉ vừa rồi của mình không ổn, nhưng là lại không biết nên làm thế nào cho phải, tay chân có chút luống cuống mà nói:
“Bồ Đào, chúng ta đều là nam tử, này, này… Không ổn! Không ổn! Hai nam tử sao có thể thành thân? Ngươi sao có thể gả cho ta? Đừng có nói bậy!"
Bồ Đào nói:
“Phụ thân ta và phụ vương có thể thành thân, có gì không ổn? Luật pháp Đại Văn cũng không quy định nam tử cùng nam tử không thể thành thân mà. Đường đại ca, ngươi không thích ta sao? Ta, ta rất thích ngươi."
“Phụ thân và phụ vương ngươi?"
Đường Chính Ngôn sửng sốt.
Bồ Đào gật đầu, có chút thấp thỏm mà thẳng thắn nói:
“Đúng vậy. Đường đại ca, thực ra, thực ra là ta lừa ngươi, ta không phải họ Phương, tên thật của ta là Đông Phương Quân Đình, đêm nay phụ thân ta mà ngươi gặp mặt, thực ra phải là mẫu thân mới đúng, họ kép của người là Bắc Đường, cha ta là Tĩnh Thân vương Văn quốc Đông Phương Hạo Diệp."
Thoáng cái giống như có sấm sét nổ vang bên tai, toàn thân Đường Chính Ngôn đều cứng đơ:
“Ngươi chờ một chút, để ta nghĩ."
Hắn đỡ trán đi trong phòng hai vòng. Đôi phu phu nam tử Tĩnh Thân Vương Đông Phương Hạo Diệp và Bắc Đường Diệu Nguyệt thuộc Bắc Đường gia này nổi tiếng toàn bộ Văn quốc. Hai người không chỉ có mở ra tiền lệ nam tử thành thân ở Văn quốc, còn sinh ra năm hài tử, đối với loại dân chúng như Đường Chính Ngôn này đúng là tồn tại giống như truyền thuyết.
Bồ Đào nước mắt vòng quanh mà nhìn hắn, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói:
“Đường đại ca, ngươi không giận chứ? Ta, ta không có ý lừa gạt ngươi, bởi vì ta là lén trốn nhà chạy ra ngoài, cho nên vẫn nói với người ngoài mình tên là Phương Đình."
Đường Chính Ngôn lúc này dần dần có cảm giác buồn bực vì bị lừa gạt, nói:
“Ngươi đã không nói sớm, sao bây giờ còn nói?"
Bồ Đào cúi đầu, bất an mà di di chân, nói:
“Ta, ta đã sớm muốn nói thẳng với ngươi, nhưng là thời gian qua lâu, ta, ta cũng không dám nói…"
“Vậy phụ thân ngươi cũng lừa ta?"
Đường Chính Ngôn cảm thấy rất khó hiểu, Bắc Đường Diệu Nguyệt thân là trưởng bối sao có thể như thế?
Bộ Đào vội nói:
“Không đúng không đúng, phụ thân không muốn lừa ngươi, chính là người muốn ta tự mình nói cho ngươi biết, cho nên mới không vạch trần lời nói dối của ta. Hơn nữa phụ thân và nhị ca ở bên ngoài cũng tự xưng họ Phương."
“Đúng vậy. Tĩnh Vương phủ quyền thế lớn như thế, có thể nào dễ dàng để lộ ra cho người thường biết. Nếu như gặp phải người muốn dựa quyền bám quý chẳng phải là phiền phức?"
Đường Chính Ngôn lạnh giọng chế giễu nói.
Bồ Đào khổ sở trong lòng, nước mắt chảy xuống, nức nở nói:
“Không phải. Không phải đâu Đường đại ca…"
Đường Chính Ngôn khoát tay, có chút mệt mỏi mà nói:
“Đừng nói nữa. Bồ… Đông Phương công tử, tại hạ hơi mệt, ngươi đi về trước đi."
“Đường đại ca!"
Bồ Đào kêu lên một tiếng.
Đường Chính Ngôn nhớ tới lời thổ lộ vừa rồi của y, cân nhắc một chút, chậm rãi nói:
“Đông Phương công tử, tâm ý của ngươi Đường mỗ thật sự không thể tiếp nhận, Đường mỗ không thích nam nhân, chỉ có thể cô phụ ngươi."
Sắc mặt Bồ Đào trắng nhợt, chết lặng tại chỗ.
Bồ Đào thấy bộ dáng kia của y, mềm lòng một chút, nhưng nghĩ đến giới tính của hai bên và chênh lệch về thân phận, lập tức lại cứng rắn lại, lạnh lùng nói:
“Tâm ý của ngươi ta không thể đáp lại, ngươi đi đi, ta muốn nghỉ ngơi."
Bồ Đào rơi lên đầy mặt, khóc đến ho khù khụ không thở nổi. Y tiến lên một bước, giữ chặt ống tay áo của Đường Chính Ngôn, cuối cùng cố gắng nói:
“Đường, Đường đại ca, thực xin lỗi, ta không phải cố, cố ý lừa gạt ngươi. Ta, ta là thật lòng thích ngươi, ngươi suy nghĩ một chút. Tuy rằng ta là nam tử, nhưng là ta…"
Đường Chính Ngôn có chút đau lòng, nhưng lập tức quyết đoán mà đẩy tay Bồ Đào ra, xoay lưng lại chặn lời y:
“Đông Phương công tử, xin hãy tự trọng! Ta lặp lại lần nữa, xin ngươi rời đi đi!"
Bồ Đào không muốn rời đi, chính là Đường Chính Ngôn không cho y cơ hội nói nữa, lấy ra hai cái bao, tìm đồ vật của Bồ Đào ra nhét vào trong lòng y, thấy y vẫn đứng bất động, đành phải đẩy y một cái, thúc giục nói:
“Ngươi đi đi. Đừng khiến ta phải chán ghét ngươi."
Một câu cuối cùng này hoàn toàn đánh sụp Bồ Đào. Y hốt hoảng, không biết mình rời đi như thế nào, cho nên cũng không phát hiện khi Đường Chính Ngôn quay đầu đi thì trong đáy mắt toát ra khổ sở.
Bồ Đảo cảm thấy mặt đất dưới chân đều đang chớp nháy, không thể không bám lấy tường. Y cảm thấy trời đã sập rồi, đau lòng đến mức không thể hô hấp.
Đi ra khỏi khách ***, y ôm ngực ngồi xổm trên mặt đất, đầu chôn giữa hai đầu gối, cuộn thân mình lại, khóc đến mức không thể tự kiềm chế.
Không biết qua bao lâu, một bàn tay to lớn dịu dàng đặt lên vai Bồ Đào, nhẹ nhàng vỗ về.
Bồ Đào nâng hai mắt đẫm lệ mơ hồ, nhìn gương mặt thân thiết quen thuộc trước mắt, thê thảm mà gọi một tiếng:
“Phụ thân, oa ——“
Y ôm lấy hai chân Bắc Đường Diệu Nguyệt mà khóc lớn lên.
Bắc Đường Diệu Nguyệt ôm bờ vai của y dịu dàng vỗ về, dịu dàng nói:
“Bồ Đào, một chữ tình này, nửa điểm miễn cưỡng cũng không được. Con có khóc nữa, nếu hắn không thích con, vẫn sẽ không thích con."
Bồ Đào khóc đến không thở nổi. Bắc Đường Diệu Nguyệt bất đắc dĩ, đành phải điểm hôn huyệt của y, bế y dậy.
Đông Phương Quân Thành đứng ở bên cạnh dậm chân:
“Con đã biết là sẽ vậy mà."
“Được rồi. Cầm hành trang của Bồ Đào lên, chúng ta về."
“Phụ thân, ngoại trừ kiếm của Bồ Đào, mấy thứ rách nát còn lại không cần cũng được."
Bắc Đường liếc mắt trừng hắn một cái:
“Ta bảo con cầm lên!"
Đông Phương Quân Thành bất đắc dĩ mà thở dài, nhặt hành trang trên mặt đất lên, cùng Bắc Đường Diệu Nguyệt đưa Bồ Đào rời đi.
Bồ Đào vẫn luôn mê mê man man đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại y cũng không muốn rời giường, nhìn thẳng tắp lên đỉnh giường mà ngẩn người. Phát ngốc rồi, nước mắt lại chảy xuống.
Bắc Đường Diệu Nguyệt đi vào, ngồi xuống bên giường, vỗ vỗ y nói:
“Dậy rồi thì đứng lên đi. Ăn chút gì đó, chúng ta quay về kinh thành."
Bồ Đào lắc đầu, trùm chăn lên mặt, lặng lẽ khóc.
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhíu nhíu mày, nói:
“Bồ Đào, phụ thân biết con rất khó chịu, nhưng khóc không phải là biện pháp. Con phải tỉnh táo lại đi."
Bồ Đào buồn bực một lát nữa, khóc thút thít nói:
“Phụ thân, trong lòng con rất khổ sở, người để mặc con thế này đi."
Bắc Đường Diệu Nguyệt nói:
“Ta cho con thời gian một ngày, ngày mai chúng ta quay về Du Kinh. Cơm trưa đặt trên bàn, nhất định phải dậy ăn, biết không?"
Bồ Đào không lên tiếng. Bắc Đường Diệu Nguyệt không còn cách nào khác, đứng dậy rời đi.
Đến chiều tối, Bồ Đào cuối cùng cũng mở cửa phòng ra, hai mắt sưng đỏ giống như hai quả đào. Y khàn giọng nói:
“Phụ thân, chúng ta ngày mai quay lại Du Kinh đi."
Bắc Đường Diệu Nguyệt cau mày nói:
“Con không sao chứ?"
Bồ Đào cúi đầu, nhẹ giọng nói:
“Không sao. Khiến phụ thân lo lắng là con không đúng, con sẽ tỉnh táo lại."
Bắc Đường Diệu Nguyệt gật gật đầu, không nói gì nữa. Thứ có tên là ‘tình’ này, không ai giúp được y, chỉ có bản thân y tự đi ra mới được.
Ngày hôm sau Bắc Đường Diệu Nguyệt liền mang theo Đông Phương Quân Thành và Bồ Đào rời khỏi nơi này, quay về Du Kinh.
Đông Phương Hạo Diệp mấy tháng mới được gặp nhi tử, cao hứng đến không chịu nổi, ôm Bồ Đào hết ôm lại hôn, thỉnh thoảng lại kêu ‘tâm can của ta’, lúc sau lại kêu ‘khuê nữ ngoan của cha’ (Mọi người không có nhìn nhầm, tiểu Vương gia mỗi khi phát điên liền gọi Bồ Đào là ‘khuê nữ’).
Bồ Đào tựa vào ngực hắn lại khóc một hồi. Tiểu Vương gia đã biết được chuyện nhi tử thất tình từ trong thư của ái phi gửi cho hắn, liền kêu một tiếng đau lòng a. Lúc này nhìn dáng vẻ nhi tử im lặng khóc, nhất thời đầu nóng lên, ôm Bồ Đào kiên định mà nói:
“Khuê nữ con yên tâm! Chỉ cần con thích, phụ vương dù phải cướp cũng sẽ cướp hắn về làm tướng công cho con! Ôi ——“
Bắc Đường một tay vỗ lên gáy hắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mắng:
“Ngươi nói bậy gì thế!"
Đông Phương Hạo Diệp tức giận mà nói:
“Ta nói bậy chỗ nào! Bồ Đào nhà chúng ta có chỗ nào không tốt? Muốn dung mạo có dung mạo, muốn địa vị có địa vị, muốn gả thì có đồ cưới đi cùng, muốn võ công có võ công, quả thực là tân nương tử hoàn mỹ nhất thiên hạ. Như vậy hắn cũng dám chê? Hắn ngại mệnh mình quá dài đúng không!"
Bắc Đường Diệu Nguyệt trừng mắt:
“Ngươi còn dám nói? Tâm ý của người là không thể miễn cưỡng, ngươi còn muốn giúp nhi tử cường đoạt nam phu phải không? Bản lĩnh của ngươi càng ngày càng lớn đấy!"
Đông Phương Hạo Diệp không phục mà bĩu môi nói:
“Ta chỉ là bất bình cho Bồ Đào nhà chúng ta thôi. Bồ Đào ngoan, đừng để ý đến phụ thân con, cái người này thật nhẫn tâm."
Nói xong còn trừng mắt liếc nhìn Bắc Đường Diệu Nguyệt một cái, ôm Bồ Đào nói:
“Phụ vương thương con, phụ vương nghĩ cách cho con nhé."
Bồ Đào đỏ mắt nhẹ giọng nói:
“Phụ vương, con biết người thương con, nhưng người đừng gây khó dễ cho Đường đại ca. Đường đại ca là người tốt, hắn đối với con thật sự rất tốt. Hắn, hắn… Hắn chẳng qua là không thích con thôi."
Y ảm đạm cúi đầu xuống, lập tức lại tỉnh táo lại, ngẩng mặt lên cố nặn ra một nụ cười chua xót, nói:
“Con đã suy nghĩ cẩn thận rồi, trên đời này cũng không có quy định con thích một người, đối phương liền nhất định phải thích con. Loại chuyện này cũng không miễn cưỡng được. Phụ vương, Đường đại ca không làm gì sai cả, người ngàn vạn lần đừng trách hắn, cũng đừng làm khó hắn, được không?"
Đông Phương Hạo Diệp đúng là đau lòng. Ôi chao, Bồ Đào nhà hắn thật sự đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi, càng khiến người ta cảm thấy chua xót trong lòng a, thật muốn nó vĩnh viễn không trưởng thành.
Đông Phương Hạo Diệp cảm thấy tâm muốn vỡ nát thành từng mảnh từng mảnh, ôm Bồ Đào yêu thương đau xót một hồi. Cuối cùng Bắc Đường Diệu Nguyệt thật sự không nhìn nổi nữa, nhéo lỗ tai hắn kéo ra khỏi người nhi tử, thản nhiên mà cau mày nói:
“Ngươi đủ rồi đấy! Để Bồ Đào về nghỉ ngơi đi. Ngươi còn muốn ôm nó cọ cọ đến khi nào?"
Bồ Đào sớm bị phụ vương y ôm đến không còn kiên nhẫn. Hết hôn lại ôm, cho dù y là khuê nữ thật cũng không chịu nổi, không bao lâu sau đã ra một thân mồ hôi. Mắt thấy phụ thân kéo phụ vương ra, Bồ Đào vội vàng chớp lấy cơ hội nói:
“Phụ vương, phụ thân, con đi xuống rửa mặt chải đầu một chút, buổi tối lại đến thỉnh an hai người."
Nói xong liền chạy đi nhanh như chớp.
Đông Phương Hạo Diệp nhìn theo bóng dáng của nhi tử, hai mắt đẫm lệ mà cảm thán:
“Ô ô ô… Nháy mắt Bồ Đào nhà chúng ta đều đã trưởng thành rồi, ngươi nhìn vóc dáng của nó đều sắp cao bằng ta, mặt mày cũng càng ngày càng anh tuấn, trên người cũng có cơ bắp hơn, đáng tiếc là quá cứng rắn, ôm không được thoải mái như trước kia."
Bắc Đường Diệu Nguyệt rốt cuộc không nhịn được nữa, lại vỗ một cái lên gáy hắn, mắng:
“Ngươi bi thu thương xuân đủ rồi đấy! Nhi tử quay về hẳn là chuyện nên vui mới đúng, còn chưa khiến ngươi khóc!"
Đông Phương Hạo Diệp đã quen mà xoa xoa gáy, thở dài nói:
“Ta là cảm thấy đau lòng. Ngươi nghe thấy lời vừa rồi của Bồ Đào không? Hài tử này lần này là động chân tình, không giống loại vui đùa trên miệng lần trước với tiểu tử Tề gia, ta thấy lần này tâm nó thật sự là đã nát."
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhíu mày:
“Không đến nỗi thế đi. Nam tử hán đại trượng phu, há có thể nữ nhi tình trường như thế? Thời gian lâu, từ từ sẽ qua đi."
Người Bắc Đường gia bọn họ đều thuộc loại tình cảm tương đối lạnh nhạt lãnh ngạo, trừ phi đối phương dính lấy mười hai vạn lần, nếu không bản thân rất khó động tình động tâm. Lúc trước cũng là Đông Phương Hạo Diệp liều chết quấn lấy, y mới bất tri bất giác động tâm, nếu không đời này có khả năng cũng không biết ‘tình’ có cảm giác như thế nào.
Bắc Đường Diệu Nguyệt hiện tại cùng Đông Phương Hạo Diệp lưỡng tình tương duyệt, ân ái có thừa, thật sự không cảm nhận được loại yêu mến đơn phương này của Bồ Đào, bởi vậy nói có chút nhẹ nhàng thờ ơ.
Đông Phương Hạo Diệp hoàn toàn tương phản. Người Đông Phương gia bọn họ tuy rằng tương đối nhiệt tình hoa tâm, trên thực tế lại là người vô cùng chung thủy. Năm đó hắn khổ luyến Bắc Đường Diệu Nguyệt, theo đuổi vô cùng vất vả, thậm chí sau khi thành thân còn tự hạ cho mình Thất Nhật Vong Trần, bây giờ nhớ tới đều chua xót một hồi. Bởi vậy hắn ngược lại có thể hiểu được cho tâm tình của Bồ Đào, nghe vậy rất là tức giận chỉ vào Bắc Đường Diệu Nguyệt nói:
“Ái phi, ngươi hơi quá đáng! Sao ngươi có thể không quan tâm nhi tử như thế!"
Bắc Đường Diệu Nguyệt đáp:
“Ai nói ta không quan tâm nhi tử? Ta chỉ cảm thấy ngươi có chút chuyện bé xé ra to. Bồ Đào hiện tại tuy rằng khổ sở, nhưng tình cảm dù sâu hơn thời gian lâu cũng sẽ qua đi. Ngươi đừng có nhắc đến việc này trước mặt nó, để nó nghỉ ngơi đi một chút, rồi sẽ qua thôi."
Đông Phương Hạo Diệp rung đùi đắc ý nói:
“Ngươi không hiểu. Ngươi không hiểu. Ai, người thật lòng yêu thương này sao có thể dễ dàng quên được? Xem ta năm đó mới mười hai tuổi đã bắt đầu nhớ thương ngươi, nhớ thương nhiều năm như vậy cũng không hề quên ngươi, cuối cùng thu được ngươi vào trong tay. Đây gọi là gì? Đây gọi là chân ái!"
Bắc Đường Diệu Nguyệt khi nghe được câu ‘Thu được ngươi vào trong tay’ kia, khóe mắt co rút, cảm thấy lòng bàn tay ngưa ngứa, rất muốn đánh cho tiểu Vương gia thêm một cái.
Đông Phương Hạo Diệp vẫn còn ngồi im phân tích:
“Ta mặc dù chưa từng gặp Đường Chính Ngôn kia, nhưng nghe ngươi và Quả Quả miêu tả, ngược lại cảm thấy đây là người phẩm tính chính trực, lại rất có học thức. Bồ Đào được hắn cứu, khó tránh khỏi sinh ra tính ỷ lại, Đường Chính Ngôn này nhân phẩn tính tình đều không tệ, nếu yêu cũng thật sự không đáng ngạc nhiên. Không tin chúng ta xem xem, Bồ Đào lần này không quên được họ Đường kia đâu."
Hắn đã hạ quyết tâm để người của Đông Môn lén lút đi tra xét toàn bộ về Đường Chính Ngôn. Nếu thật sự là một người không tồi, Bồ Đào lại thật tình thích, hắn nhất định sẽ nghĩ tất cả các cách để giúp nhi tử thu được ‘giai tế’ (con rể tốt)này vào trong tay!
Đông Phương Hạo Diệp tính toán trong lòng, cười hắc hắc không ngừng.
Bắc Đường Diệu Nguyệt không cần hỏi chi tiết cũng biết hắn đang nghĩ cái gì, không khỏi thở dài, quyết định để mặc hắn. Dù sao chuyện gia khỏa này muốn làm ai cũng không ngăn cản nổi, trong lòng mình đều đã biết rõ.
Tác giả :
Thập Thế