Tiểu Bồ Đào Truy Phu Ký
Chương 6
Thời gian trôi nhanh, rất mau đã đến thời điểm đi thi.
Đường Chính Ngôn dặn dò mọi việc trong nhà cho Đường Chính Lễ xong, lại nhờ vả những người cùng thôn giúp đỡ chăm sóc hai đệ đệ. Người dân trong thôn Đường gia mộc mạc, vả lại Đường Chính Ngôn là người đọc sách duy nhất trong thôn, tất cả mọi người đều trông vào hắn làm rạng rỡ tổ tông, bởi vậy đều cực kỳ nhiệt tình vui vẻ mà đồng ý.
Đường Chính Ngôn chỉ mang theo hai bộ quần áo, còn lại đều là sách vở văn chương, thu dọn một cái hòm xiểng thêm một tay nải nữa.
Bồ Đào và hắn cùng đi, thân y không có vật dư thừa, chỉ có hai bộ quần áo tắm rửa thì thay, vẫn là do Đường Chính Ngôn sửa lại y phục cũ của mình cho y. Bởi vì y xếp đồ vật của mình chung một chỗ với Đường Chính Ngôn, liền tự giác coi mình như thư đồng của hắn, giúp hắn vác hòm xiểng, bảo kiếm của mình cũng bọc lại nhét ở bên trong.
Đường Chính Ngôn nói:
“Trong hòm xiểng đều là sách cùng giấy và bút mực, rất nặng, vẫn là để ta vác cho."
Bồ Đào nói:
“Ta sức lực lớn, vẫn là để ta làm đi."
Lời này ngược lại là sự thật. Tuy rằng Bồ Đào một lòng muốn làm một tiểu thư yếu đuối mảnh mai, nhưng thân nam nhi của y lại không thể thay đổi, vả lại người tập võ sức mạnh luôn lớn, Đường Chính Ngôn cùng Đường Chính Lễ hợp sức lại đều dọn không nổi đồ, mà y lại có thể dễ dàng dọn đi.
Bồ Đào trước kia cũng không biết khí lực của mình lớn như thế. Bởi vì trong nhà y đều là nam nhân, các ca ca đều có khí lực lớn hơn y, ngay cả tiểu đệ đệ Đông Phương Quân Nhân cũng có thể dễ dàng thắng được y. Vả lại y không cần làm việc nặng nhọc, việc làm tốn sức lực nhất cũng chỉ là bưng bát cơm thôi, cho nên y chưa bao giờ lưu ý đến việc này. Nhưng có một hôm, tảng đá mài ở hậu viện Đường gia bị vật gì đó làm kẹt Đường Chính Ngôn cùng Đường Chính Lễ muốn hợp sức dọn khối đá kia ra, xem tình hình bên trong thế nào, ai ngờ khênh kiểu gì cũng không ra.
Lúc ấy Bồ Đào đứng ở một bên cười ha ha. Đường Chính Ngôn ngược lại không bận tâm, Đường Chính Lễ vừa xấu hổ vừa giận dữ, nhảy sang một bên nói:
“Huynh thử dọn xem, nhìn xem huynh còn chê cười ta hay không."
Đường Chính Ngôn nói:
“Đừng phá. Tảng đá mài này rất nặng, xem ra phải dắt trâu đến kéo mới được."
Đường Chính Lễ đau lòng mà nói:
“Con trâu hôm nay đã làm việc cả một ngày rồi, để cho nó nghỉ ngơi một chút đi."
Con trâu này của Đường gia là một con trâu già, mà công việc hàng ngày phần lớn đều dựa vào nó làm, bình thường huynh đệ Đường gia đều yêu quý vô cùng.
Bồ Đào nói:
“Để ta thử một chút đi, ta chắc chắn là sẽ mạnh hơn con khỉ gầy đen này."
“Huynh nói ai là khỉ gầy đen!"
Đường Chính Lễ nhảy dựng lên.
Bồ Đào cười ha ha, phất tay áo đi qua giúp đỡ. Đường Chính Lễ cản Đường Chính Ngôn lại:
“Đại ca không được giúp, để huynh ấy tự dọn thử xem."
Đường Chính Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, cười nhìn bọn họ đùa nghịch.
Hai tay Bồ Đào ôm lấy viên đá phía trên tảng đá mà, dùng sức một cái, không khênh lên được. Đường Chính Lễ khẩn cấp ở một bên lớn tiếng cười nhạo. Bồ Đào cảm thấy xấu hổ buồn bực, thầm vận nội công, Minh Nguyệt thần công lập tức lưu chuyển toàn thân, tràn đầy hai tay. Sau đó y lại dùng sức, liền di chuyển được tảng đá nặng chừng trăm cân kia ra.
Lúc ấy Đường Chính Ngôn cùng Đường Chính Lễ cùng tiểu đậu đinh đứng ở một bên xem náo nhiệt đều mở to hai mắt há hốc miệng. Bộ dáng kia khiến Bồ Đào nhớ tới liền đau buồn không thôi.
Tiểu đậu đinh thậm chí còn tuyên bố:
“Tương lai đệ phải làm một đại lực sĩ giống như Phương Đình ca ca!"
Đáng thương Bồ Đào từ khi bốn tuổi liền lập chí làm một mỹ nhân nhu nhược khiến toàn bộ nam hài đều thích đến đánh nhau vì y, ai ngờ cố tình lại trở thành một ‘đại lực sĩ’ có sức mạnh siêu cường trong mắt người thường —— trời biết lúc y ở nhà tuyệt đối là người có sức lực yếu nhất a, thật sự là hối hận đến mức muốn đâm đầu vào tường.
Lúc ấy sao y lại hồ đồ đến mức đi dọn cái tảng đá kia chứ?
Nhưng là hối hận cũng vô dụng. Hình tượng tráng sĩ có sức mạnh vô cùng của y đã khắc thật sâu vào trong đầu huynh đệ Đường gia. Điều này khiến cho ngày sau dù Bồ Đào vẻ mặt yếu đuối mà giả bộ ngất xỉu ngã trước mặt Đường Chính Ngôn, Đường Chính Ngôn cũng vẫn cứ mặt không đổi sắc mà uống trà đọc sách, cho đến khi Bồ Đào phẫn nộ mà tự mình đứng từ dưới đất lên mới thôi.
Lại nói Bồ Đào chủ động đảm nhận trọng trách của ‘thư đồng’, xách cái hòm nặng nề kia của Đường Chính Ngôn lên cõng trên lưng, Đường Chính Ngôn khiêm nhường vài lần, nhưng nghĩ đến lấy khí lực của mình thực cõng đồ vật đến thị trấn, phỏng chừng cũng không còn sức lực để tham gia kỳ thi, bởi vậy đành để Bồ Đào cõng.
Trong thôn chỉ có duy nhất xe trâu của Đường Nhị gia là xe trâu tự chạy, mất thời gian một ngày mới đưa được hai người ra khỏi núi lớn, đến trấn nhỏ ngoài núi. Đường Chính Ngôn cảm tạ Nhị gia, cùng Bồ Đào đến một khách *** cũ nát dột mưa ở trấn trên ở một đêm, ngày hôm sau cõng bọc hành lý xuất phát đến thị trấn.
Bồ Đào từ nhỏ đến lớn chưa từng phải trải qua những ngày cực khổ như thế. Nhưng có lẽ là sống ở Đường gia mấy tháng, ít nhiều cũng có chút giảm bớt, lại có Đường Chính Ngôn khiến mình cảm thấy yêu say đắm bên người, trong lòng tràn ngập động lực, bởi vậy cũng có thể coi là thích ứng nhanh.
Bọn họ đi đường vài ngày, cuối cùng cũng đến được thị trấn, tìm một khách *** nhỏ ở lại.
“A…"
Bồ Đào hít sâu một hơi, ngũ quan nhăn nhúm lại cùng một chỗ.
“Kiên nhẫn một chút, rất nhanh là tốt rồi."
“Đừng, đừng chọc, ta chịu không nổi…"
Bồ Đào có chút nghẹn ngào mà cầu xin tha thứ.
“Ngoan, rất nhanh là tốt rồi. Lại thêm một lần nữa, lại thêm một lần nữa là tốt rồi."
“Oa oa oa… Từ bỏ, từ bỏ, người ta đau quá. A —“
“Được rồi được rồi, ra được là tốt rồi."
Cao thủ Đông môn trốn ở ngoài cửa sổ thiếu chút nữa phá cửa sổ xông vào: Cái tên thư sinh thối nát nhà ngươi làm chuyện xấu gì với tiểu chủ tử nhà ta vậy hả! Cho dù tiểu chủ tử của chúng ta một lòng muốn gả đi ngươi cũng không thể có gan chiếm nhiều tiện nghi như vậy được! (tâm hận không thể gả đi của tiểu Bồ Đào trong lòng toàn bộ người ở kinh thành đều biết…)
Bất quá hắn nhịn lại nhẫn, vẫn là quyết định trước tiên làm rõ tình hình trước, sau đó hắn vô số lần cảm thấy may mắn vì hành động ổn trọng của mình lúc đó. Bởi vì khi hắn khéo léo chọc một lỗ trên cửa sổ nhìn vào liền thấy, thì ra là thư sinh kia đang chọc mụn nước cho chủ tử nhà hắn.
Phù… Hoàn hảo hoàn hảo. Thì ra chỉ là mụn nước. A? Từ từ! Mụn nước? Mụn nước! Trời ạ! Chân của tiểu chủ tử nhà hắn!!!
Bồ Đào ngồi ở trên giường, không đi hài, lộ ra hai chân vô cùng thê thảm. Bàn chân bị cọ sát lộ ra mấy cái mụn nước, vừa mới bị Đường Chính Ngôn chọc vỡ từng cái một, nhìn qua cảm thấy có chút ghê người.
Đường Chính Ngôn dùng khăn vải sạch sẽ giúp y lau nước bẩn đi, rắc thuốc bột lên, cẩn thận dùng một miếng vải bông dài quấn kỹ lại, nói:
“Được rồi. Buổi sáng ngày mai sẽ giúp ngươi thay thuốc một lần nữa, mấy ngày này đi lại ít thôi, đợi đóng vảy là được rồi."
Bồ Đào thấp giọng đáp lại, cúi thấp đầu lúng ta lúng túng nói:
“Ta không phải là rất vô dụng chứ? Đi đường có một chút cũng không xong, còn khiến ngươi thêm phiền phức."
Y chưa từng đi đường xa như vậy, khi đi đến đất vườn của Đường gia làm giúp chút việc cũng sẽ không khiến y quá khổ cực. Mấy ngày nay y đi theo Đường Chính Ngôn chạy một đường, đi được hai ngày chân liền mọc mụn nước.
Lúc đầu y còn cố gắng chịu đựng, nhưng sau đó y đi đường khập khiễng, lúc hoạt động không che giấu nổi, đã bị Đường Chính Ngôn nhìn ra. Đường Chính Ngôn thấy chân y bị cọ sát quá mức, liền cầu một người đi xe trâu cùng đường ngang qua cho Bồ Đào đi nhờ một đoạn, nhưng người đánh xe này nhướng mắt không lên tiếng, Đường Chính Ngôn không còn cách nào khác, đành lục lọi trong bao quần áo nửa ngày, móc ra mười đồng đưa tới.
Cứ như vậy đoạn đường sau đó Bồ Đào ngồi ở trên xe trâu kia. Người đánh xe không chịu cho để cả hòm xiểng lên, Đường Chính Ngôn đành phải tự mình cõng, lúc đi vào thị trấn thiếu chút nữa thì ngất xỉu. Mà bởi vì lộ phí cho Bồ Đào đi nhờ xe, đã nhiều ngày nay hai người chỉ có thể lấy bánh mì để no bụng.
Đường Chính Ngôn sờ sờ đầu Bồ Đào, dịu dàng cười nói:
“Sao lại như vậy chứ. Ngươi không chỉ không mang thêm phiền toái cho ta, còn giúp ta một cái ơn lớn. Hòm sách kia thực sự rất nặng, nếu như không có ngươi cõng giúp ta đi một quãng đường xa như vậy, ta nhất định không thể kiên trì mà đi được đến thị trấn."
Bồ Đào ủ rũ nói:
“Nhưng là sau đó ta lại không được, đều là ngươi chăm sóc ra, còn mất rất nhiều tiền… Đều là do chân ta gây nên!"
Nói xong y liền oán giận mà đạp đạp chân giữa không trung.
Đường Chính Ngôn nhanh chóng ôm lấy hai chân y, quát:
“Nhanh đừng có lộn xộn, vừa mới bôi thuốc xong, cẩn thận lại làm bị thương!"
Nói xong nhẹ nhàng cởi khăn vải ra xem lại, chạm lên phía trên chân y.
Hai chân của Bồ Đào không lớn cũng không nhỏ, vừa không có bàn chân thô to của nam tử, cũng không phải là nhỏ nhắn mảnh mai như của nữ tử, mà là thon dài cân đối, mu bàn chân hơi gồ lên, da thịt phía trên trắng nõn mềm mại, cảm giác nhẵn mịn, móng trên mười đầu ngón chân cũng là hồng phấn.
Vừa rồi khi Đường Chính Ngôn bôi thuốc cho y thì lực chú ý vẫn luôn tập trung trên bàn chân cùng gan bàn chân vô cùng thê thảm của y, không chú ý những cái khác. Lúc này nhìn lại, trong lòng không khỏi hơi giật mình.
Hắn xuất thân từ gia đình thi thư lễ nghi, từ nhỏ đã được phu tử dạy dỗ, rất ít khi tiếp xúc tay chân với người khác. Nhưng sau khi cứu Bồ Đào, giúp y lau người thay thuốc, thậm chí gội đầu tắm rửa cũng đã làm, gần gũi không khác gì huynh đệ ruột thịt. Nhưng mặc dù là Đường Chính Lễ và Đường Chính Nghĩa, hắn cũng chưa từng cầm chân bọn họ. Động tác này dường như có chút…
Trong lòng hai người cùng dâng lên một loại cảm giác gần gũi kỳ lạ. Nhưng loại cảm giác này với Bồ Đào là vui mừng, còn với Đường Chính Ngôn là có hơi hoảng hốt.
Hắn vội vàng giúp Bồ Đào bọc kỹ khăn vải lại một lần nữa, nói:
“Ngươi nghỉ ngơi ở trong phòng, ta ra ngoài mua chút gì ăn.
Bồ Đào thấy hắn cầm hành lý ra khỏi cửa, đoán rằng hôm nay hắn có thể là muốn đi tìm hiệu cầm đồ để cầm di vật của mẫu thân. Trên người Đường Chính Ngôn có mấy lượng bạc y đều biết trong lòng, mấy khối bạc vụn ở khách *** ngày hôm nay đại khái là chỗ tiền cuối cùng của bọn họ.
Đường Chính Ngôn rời khách *** không lâu, Bồ Đào nghe thấy có tiếng gõ nhẹ nhàng truyền vào từ bên ngoài cửa sổ, hai nhanh một chậm.
Sắc mặt y hơi trầm xuống, ngồi ngay ngắn ở trên giường, trầm giọng nói:
“Vào đi!"
“Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!"
Một đại hán ăn mặc hết sức bình thường cung kính mà quỳ gối trước mặt Bồ Đào.
Bồ Đào mặt không đổi sắc nói:
“Ngươi thuộc phân bộ nào? Khi nào thì tìm được ta?"
“Thuộc hạ ở phân bộ Hãng Châu của Đông Môn, ở sơn đạo trấn trên nhìn thấy ký hiệu thiếu chủ để lại liền đuổi theo đến đây, hôm qua đã đuổi kịp thiếu chủ, vẫn đi theo đến bây giờ mới có cơ hội cầu kiến thiếu chủ."
Bởi vì ký hiệu Bồ Đào để lại yêu cầu bọn họ giữ bí mật, mà y một đường đi cùng Đường Chính Ngôn như hình với bóng, bởi vậy ám vệ này chỉ có thể chờ Đường Chính Ngôn rời đi mới có thể chủ động liên hệ.
Bồ Đào hỏi:
“Các ngươi có mấy người đến?"
Trong lòng y vốn muốn hỏi hiệu suất của Đông Môn sao lại chậm như thế, y ngây người ở Đường gia cũng hơn bốn tháng mà không tìm ra được y. Nếu không phải y ra khỏi thôn để lại ký hiệu trên sơn đạo, còn không biết đến năm nào tháng nào mới có thể đợi được người của Đông Môn hoặc là Vương phủ đến.
Nhưng lúc này y có việc gấp khác, bởi vậy hỏi điều mấu chốt trước.
“Vì tìm kiếm thiếu chủ, người của phân bộ Hãng Châu và Vương phủ đều xuất động, trên con đường này có thuộc hạ và hai người khác, đã truyền tin tức về tổng bộ, Vương phi và Đức Quận Vương điện hạ rất nhanh sẽ chạy đến đây."
Đông Phương Quân Thành bởi vì đánh một trận bên bờ Mân Giang lập được công lớn, sau khi chiến thắng quay về kinh thành liền bị phong làm Đức Quận Vương, tương lai chờ sau khi Đông Phương Quân Hòa đăng cơ, một danh hào Thân Vương là trốn không thoát. Hắn thân là người đầu tiên trong vài nhi tử của Tĩnh Thân Vương Đông Phương Hạo Diệp được phong tước. Đông Phương Quân Khiêm tuy là con trai trưởng, nhưng từ nhỏ đã định vị là thế tử, tương lai kế thừa vị trí Tĩnh Thân Vương. Đông Phương Quân Hòa đã là Thái tử, tự nhiên không cần phải nói, tương lai tiểu Bồ Đào Đông Phương Quân Đình không làm gì cả, làm một Quận Vương cũng không thành vấn đề.
“Phụ thân và nhị ca đều đến?"
Bồ Đào kinh sợ. Vì sao không phải là phụ vương cùng đại ca chứ? Nếu là hai người họ đến, mình khóc lóc hò hét, gì cũng có thể lừa gạt được. Nhưng phụ thân cùng nhị ca đến, chính là chạy trời không khỏi nắng.
Y có chút ngồi không yên, mông giật giật nói:
“Khi nào thì bọn họ đến?"
Lại hỏi:
“Đã tìm được Tiểu Trúc Tử chưa?"
Ám vệ kia trả lời:
“Vương phi điện tại tìm kiếm thiếu chủ ở Liễu Châu, khi có được tin tức muốn chạy đến đây đại khái cần thời gian hơn mười ngày. Đức Quân Vương tọa trấn Hãng Châu, đại khái năm ngày sau có thể chạy đến đây. Tiểu Trúc Tử nghe nói là đã được Quận Vương điện hạ tìm thấy."
Hoàn hảo, vẫn còn thời gian vài ngày nữa.
Bồ Đào suy tính nhanh chóng trong lòng, bất chợt hỏi:
“Trên người các ngươi mang theo bao nhiêu bạc?"
“A?"
Ám vệ kia trở tay không kịp, không khỏi sửng sốt.
Bồ Đào nhíu mày thúc giục:
“Tổng cộng là mang theo bao nhiêu?"
Ám vệ kia nhẩm tính một chút, nói:
“Bạc hiện tại có khoảng năm trăm hai. Nếu thiếu chủ có việc gấp, chúng ta có thể đến phân bộ gần đây lấy thêm, hiệu cầm đồ trong thành trấn này chính là của chúng ta, đại khái có thể lĩnh khoảng hai vạn."
Bồ Đào nghe được hai chữ ‘Hiệu cầm đồ’, hai mắt sáng lên. Y cũng không rõ lắm sản nghiệp của Đông Môn có cái gì, sớm biết rằng nơi này có sản nghiệp nhà mình, vừa rồi nên ám chỉ cho Đường Chính Ngôn một chút.
“Vừa rồi người kia ra ngoài muốn cầm một chiếc vòng tay bằng bạch ngọc dương chi, mặc kệ ngươi dùng cách nào, nhất định phải nghĩ cách dùng giá cao nhận về! Nhưng đừng làm quá khoa trương, cũng đừng cho hắn biết quan hệ của chúng ta, làm tự nhiên một chút, hiểu chưa?"
“Vâng!"
“Hắn mới đi ra ngoài một chốc thôi, đừng chậm trễ, ngươi nhanh đi làm việc! Nhanh đi nhanh đi!"
Ám vệ kia còn muốn hỏi dự định sau này của thiếu chủ, nhưng bị thiếu chủ thúc giục gấp gáp như thế, đành phải nhanh chóng nhảy ra ngoài sắp xếp.
Chiều tốt Đường Chính Ngôn ôm hành trang chậm rãi quay về, Bồ Đào chờ đến sắp mốc meo.
Đường Chính Ngôn vào nhà, thấy y thành thành thật thật mà ngồi ôm chăn ở trên giường, không khỏi mỉm cười, nói:
“Đói bụng rồi? Ta mua một con gà quay, kêu dưới bếp làm cơm canh, lát sẽ đưa lên."
Bồ Đào nhướng mày, làm ra vẻ rất kinh ngạc nói:
“Chúng ta lấy đâu ra tiền mà mua gà quay chứ?"
Từ sau khi lên đường đi cùng Đường Chính Ngôn, Bồ Đào đặc biệt thích dùng từ ‘chúng ta’ ‘chúng ta’ để nói, cảm giác hai người rất là gần gũi.
Đường Chính Ngôn cười ha ha.
“Ngươi trong núi đều có diệu kế, hiền đệ không cần lo lắng."
Bồ Đào hắn đem vòng ngọc của mẫu thân đi cầm trong lòng nhất định là rất khó chịu, nhưng lại miễn cưỡng và cười vui ở trước mặt mình, là không muốn làm cho mình lo lắng đi? Rõ ràng khóe miệng mở đến cực đại, trong ánh mắt lại không có ý cười.
Bồ Đào liền thấy đau lòng. Y lần đầu tiên cảm nhận được, thì ra thích một người là sẽ vui vì thấy hắn vui, buồn vì hắn u buồn.
Y vươn hai tay ra:
“Lại đây."
Đường Chính Ngôn hỏi:
“Làm gì vậy?"
“Lại đây đi."
Âm cuối của Bồ Đào có chút rung động, mềm mại, có chút ý làm nũng.
Đường Chính Ngôn không tự giác mà đi qua. Bồ Đào kéo hắn ngồi xuống giường, sau đó ôm lấy hắn.
Đường Chính Ngôn giật mình mà mở to mắt.
Bồ Đào vụng về ngốc ngốc mà vỗ vỗ lên phía sau lưng hắn, dịu dàng nói:
“Chờ sau khi ngươi trúng cử, chúng ta sẽ chuộc vòng tay của nương ngươi về."
Toàn thân Đường Chính Ngôn cứng đờ.
Bồ Đào học theo bộ dáng của phụ thân, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ phía sau lưng của hắn, cằm đặt ở trên bờ vai hắn, giọng nói mềm mại:
“Đường đại ca, mẫu thân ngươi ở trên trời nhất định cũng sẽ phù hộ cho ngươi! Ngươi nhất định sẽ trúng cử! Chờ ngươi làm rạng danh tổ tông rồi, chúng ta sẽ mang theo vinh quang mà chuộc vòng tay của nương ngươi về, cưới vợ cho ngươi!"
Đường Chính Ngôn đột nhiên cảm thấy hốc mắt cay cay. Hắn dần dần bình tĩnh lại, dựa vào đầu Bồ Đào, ôm lấy thắt lưng y, nhẹ giọng nói:
“Cảm ơn ngươi. Ta sẽ trúng cử. Nhất định sẽ trúng!"
“Ừm."
Đường Chính Ngôn biết sẽ không thể chuộc được vòng tay về, bởi vì hắn đã rơi vào đường cùng. Giá mà tiệm cầm đồ kia đều cao hơn hai nhà còn lại, cao đến mức ngoài dự đoán của hắn, vừa tròn năm trăm hai, nhiều gấp đôi so với hắn dự đoán. Hiện tại hắn không chỉ có tiền thi ở huyện và lộ phí sang năm vào kinh, nếu tiết kiệm một chút, còn có thể để lại một chút bạc phòng thân cho Chính Lễ và Chính Nghĩa.
Chờ tương lai hắn công thành danh toại, có bạc, chỉ sợ cũng là việc vài năm sau, khi đó vòng tay của mẫu thân không biết đã lưu lạc đến phương nào, sao có thể tìm lại được?
Vốn hắn cực kỳ đau lòng cực kỳ ủ rũ, nhưng lúc này ôm Bồ Đào, cảm nhận sự an ủi ngốc ngốc vụng về của y, đột nhiên cảm thấy vô cùng an tâm.
Từ sau khi mẫu thân qua đời, hắn trong nháy mắt biến thành đại nhân, không còn tư cách ngây thơ. Nhưng hiện giờ, bên cạnh có người quan tâm đến mình, để ý đến mình, an ủi mình, cảm giác này thật là tốt.
Buổi tối sau khi Đường Chính Ngôn ngủ rồi, Bồ Đào nhẹ nhàng điểm huyệt ngủ của hắn, sau đó mở cửa sổ ra, thấp giọng huýt một tiếng với bên ngoài.
Bọn họ ở ngay tầng hai, nhưng độ cao này đối với ám vệ đã sớm chờ đợi ở bên ngoài mà nói vốn không tính là chướng ngại.
Ám vệ kia nhẹ nhàng nhảy vào, quỳ xuống hai tay dâng đồ vật lên.
Bồ Đào nhận lấy, mở hộp ra liền thấy, chiếc vòng tay bạch ngọc quý báu đang an an tĩnh tĩnh mà nằm bên trong.
Bồ Đào vừa lòng gật đầu, nói:
“Ngươi làm rất rốt. Vòng tay này ta hiện tại không tiện lấy, ngươi giữ trước giúp ra, ngàn vạn lần không được làm hỏng, nhất định phải giữ thật tốt, biết chưa!"
“Thuộc hạ hiểu được!"
Ám vệ kia cẩn thận mà nhận lại hộp, cho lại vào trong lòng, trộm liếc người nằm trong giường một cái, chần chừ nói:
“Thiếu chủ, khi nào ngài quay về cùng thuộc hạ?"
Bồ Đào thản nhiên nói:
“Gấp cái gì. Nhị ca không phải là lập tức sẽ đến đây sao, chờ huynh ấy đến đây rồi nói."
“Nhưng mà… Ở nơi này, thật sự là khiến ngài ấm ức."
Bồ Đào nhẹ nhàng mỉm cười, nói:
“Không có gì ấm ức. Ta cảm thấy rất tốt."
Nói xong y không tự chủ được mà nhìn lướt qua người trên giường.
Ám vệ kia dưới ánh trăng thấy đôi mắt của Bồ Đào khi nhìn về phía Đường Chính Ngôn thì tràn đầy tình ý dịu dàng quả thực đến sắp tràn ra, không khỏi cảm thấy run sợ, thầm kêu không xong. Tiểu chủ tử nhà hắn không phải là xuân tâm đã nảy mầm đi?
Bồ Đào nói:
“Ngươi lui xuống trước đi. Mấy ngày nay đừng đến tìm ta, chờ nhị ca đến đây lại nói."
Ám vệ muốn nói lại thôi, nhìn Đường Chính Ngôn ngủ ở trên giường, nhớ tới dặn dò của chủ tử, liền chần chừ nói:
“Thiếu chủ, ngài và người này cùng giường cùng gối, nếu như bị Vương phi và Quận Vương điện hạ biết… Cái này, cái này sợ là không ổn. Ngài…"
“Hỗn xược! Việc của bổn thiếu gia từ khi nào thì đến lượt ngươi quản! Chỉ cần ngươi không lắm miệng nhiều lời, ai biết được? Nhanh câm miệng rồi cút đi cho ta! Không cho phép không được đến tìm ta nữa!"
Nói xong đạp một cước đến.
Ám vệ đáng thương kia không dám phản kháng, vội vàng xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ.
Bồ Đào đóng cửa sổ lại thật chặt, sắc mặt thay đổi mấy lần. Ám vệ này rõ ràng là người của nhị ca y, nếu không sẽ không can thiệp nhiều như thế. Lập trường của nhị ca y cơ bản là cùng một kiểu với phụ thân y, cũng không muốn y sớm lập gia thất (căn bản là không hy vọng y ‘gả đi’ có được không?), sau khi y lên mười tuổi thì đã điều tra toàn bộ bằng hữu y kết giao một lần, cũng cấm chỉ y không được mặc nữ trang nữa.
Nhưng Bồ Đào lại không biết, bởi vì việc của Tề Hoành Thành, Đông Phương Quân Thành sợ đệ đệ lại đau lòng chịu thiệt, bởi vậy cố ý dặn dò thủ hạ chính là lưu ý đến người nhiều hơn một chút, hy vọng y không bị người ta lừa gạt nữa.
Bồ Đào nghĩ đến nhị ca cùng phụ thân sắp đến rồi, đã cảm thấy đầu đau vô cùng. Y thật sự không muốn nhanh rời khỏi Đường Chính Ngôn như thế, sớm biết thế trên đường núi xuống trấn không nên để lại ký hiệu. Nhưng mà không để lại ký hiệu, y sẽ không có nhiều bạc như vậy để chuộc lại vòng tay của Đường phu nhân.
Ai! Nếu bản thân y có tiền thì tốt rồi, về sau nhất định nhớ rõ ra ngoài phải mang theo nhiều bạc! Tự mình mang theo! Không thể lại đặt trên người Tiểu Trúc Tử!
Bồ Đào buồn bực trong lòng, trở lại bên giường lẳng lặng nhìn gương mặt say ngủ của Đường Chính Ngôn.
Gương mặt của Đường Chính Ngôn vốn chỉ có thể tính là ngũ quan đoan chính, ở dưới ánh trăng có vẻ đặc biệt tuấn mỹ, hơn nữa đôi môi có độ dày vừa phải, khiến Bồ Đào nhìn mà tim đập thình thịch.
Ba ngày sau bắt đầu kỳ thi huyện, cho dù khi đó Đông Phương Quân Thành không đến, thời gian Bồ Đào và Đường Chính Ngôn ở chung cũng không nhiều.
Vừa nghĩ tới sắp phải chia lìa, trong lòng Bồ Đào khó chịu muốn chết, đột nhiên trong lòng chợt sinh can đảm làm ác… A không, là đột nhiên dũng khí mười phần, bò lên giường sờ sờ mặt Đường Chính Ngôn, sau đó chậm rãi cúi người xuống…
Không được không được, tim sắp nhảy ra ngoài!
Bồ Đào cũng không chịu thua kém, mắt thấy môi cũng sắp dán lên rồi, y hít sâu một hơi đứng thẳng dậy liều mạng vỗ về trái tim.
Đừng khẩn trương đừng khẩn trương, hắn sẽ không tỉnh, đã điểm huyệt ngủ rồi mà!
Bồ Đào nắm chặt tay! Đêm nay bất kể như thế nào cũng phải chiếm được chút lợi!
Chính là, bản thân y còn chưa từng hôn nam nhân đâu, thật khẩn trương…
Bồ Đào nuốt muột ngụm nước miếng, nhìn chằm chằm vào gương mặt say ngủ của Đường Chính Ngôn, lần thứ hai lấy hết dũng khí, chu đôi môi dày dặn ra, vẻ mặt nghiêm túc mà chậm rãi cúi người xuống.
Nhẹ nhàng, chậm rãi, ấm áp mà mềm mại, hai đôi môi cánh hoa cuối cùng cũng chạm vào.
Cảm giác trong một chớp mắt kia là không thể nào hình dung. Bồ Đào chỉ cảm thấy trời đất dường như không còn tồn tại nữa, chỉ có nhiệt độ cơ thể và hô hấp của người này. Chân thật như vậy, cảm giác da thịt gần gũi.
Y ngừng thở, không biết qua bao lâu mới chậm rãi rời đi, nhìn người trong giấc ngủ say không hề phát hiện ra, trong lòng lại là vui sướng lại là chua xót. Loại cảm giác chua ngọt này đối với y mà nói là vô cùng xa lạ, cho dù là với Tề Hoành Thành lúc trước cũng chưa từng có. Có lẽ… Đây là yêu mà phụ vương thường nói đi?
Bồ Đào ngây ngốc mà mỉm cười, chọc chọc mặt Đường Chính Ngôn, tự nói một mình:
“Đường Chính Ngôn, ngươi có bản lĩnh gì chứ, có thể khiến người tài mạo song toàn tuyệt đại vô song như ta coi trọng ngươi đâu? Ai, ta rốt cuộc thích ngươi ở chỗ nào chứ? Lại còn mê muội đến như thế… Thật muốn gả cho ngươi mà."
Bồ Đào thì thào mà nói ra lời trong lòng. Một câu cuối cùng vừa ra khỏi miệng, bản thân y lại đỏ bừng mặt.
Trước đây y vẫn luôn do dự về vấn đề thân phận của hai người, chưa từng suy nghĩ qua việc sau này thật sự ở cùng với Đường Chính Ngôn. Nhưng lúc này y chậm rãi nhớ lại Đường Chính Ngôn cẩn thận như thế nào khi trị thương cho y, dịu dàng như thế nào mà gội đầu cho y, nghiêm khắc như thế nào mà dạy dỗ y, mềm nhẹ như thế nào mà chọc vỡ bọt nước trên chân y… Từng việc từng việc, từng chút một, lại khắc vào lòng y thật sâu.
Giờ này khắc này, Bồ Đào đột nhiên hạ quyết tâm, mặc kệ gặp phải ngăn trở và khó khăn thế nào.
“Ta muốn gả cho ngươi!"
Bồ Đào cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của Đường Chính Ngôn, ghé vào lỗ tai hắn dịu dàng mà kiên định lập lời thề:
“ĐườngChính Ngôn, Đông Phương Quân Đình ta muốn gả cho ngươi!"
Đường Chính Ngôn còn không biết người huynh đệ hắn vừa tỉnh dậy bên cạnh đã chuẩn bị tốt dự định làm lão bà của hắn. Còn ba ngày nữa là đến kỳ thi huyện, hắn vội vàng đến nha môn báo tin, đi tìm một vài học trò hỏi thăm tin tức về kỳ thi, chuẩn bị đồ đạc vào thi.
Nhưng hắn vẫn là phát hiện Bồ Đào có vài hành vi kỳ lạ. Không biết có phải là ảo giác hay không, mấy ngày nay ánh mắt Bồ Đào nhìn hắn đều giống như là… thê tử đang chuẩn bị cho phu quân dự thi, dịu dàng lại hiền lành.
Đường Chính Ngôn vì suy nghĩ của mình mà 囧một chút. Nhưng khi nhìn Bồ Đào kiên nhẫn mà giúp hắn chuẩn bị đồ đạc cho cuộc thi, thậm chí còn mua kim về giúp hắn may vá y phục, thật sự là bị hoảng sợ.
“Hiền đệ, việc này ngươi không cần làm giúp ta, ta tự mình làm là được rồi."
Đường Chính Ngôn nhìn Bồ Đào đâm ba mũi kim, nhưng mỗi kim đều dừng ở trên đầu ngón tay của mình, không khỏi hết hồn. Hắn cũng không muốn mặc một bộ y phục dính máu đi vào trường thi đâu.
“Đường đại ca, về sau ngươi không cần gọi ta là hiền đệ, gọi ta Bồ Đào là được rồi."
“A?"
Đường Chính Ngôn không kịp phản ứng. ‘Bồ Đào’? Đó là loại xưng hô gì chứ?
Gương mặt Bồ Đào đỏ bừng, ngượng ngùng mà nói:
“Bồ Đào là nhũ danh của ta, người nhà ta đều gọi như vậy. Đường đại ca, ngươi về sau gọi ta là ‘Bồ Đào’ đi."
“Cái này không tốt lắm… Ngươi có tên tự không? Nếu không ta gọi tên tự của ngươi đi."
Có nơi nào giữa bằng hữu, huynh đệ dùng nhũ danh để xưng hô chứ? Hơn nữa cái nhũ danh này của Phương Đình… Cũng có hơi đặc biệt. Sao lại gọi là ‘Bồ Đào’ chứ? Chẳng lẽ huynh đệ của y còn có nhũ danh là ‘Bình Quả’, ‘Áp Lê’ hoặc ‘Hạnh Nhân’ sao? (Đại ca ngươi thật giỏi, tên của tiểu đệ của Bồ Đào thật sự là Hạnh Nhân đó…)
“Ta còn chưa lập quan, sao có tên tự được chứ. Đường đại ca, ngươi cứ gọi ta là Bồ Đào đi. Hay là Đường đại ca không coi ta là người một nha?"
Bồ Đào chu đôi môi dày dặn nhỏ nhắn lên, đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng nhu hòa xinh đẹp.
Đường Chính Ngôn trước khi quen biết Bồ Đào thì chưa từng bị người nào nhõng nhẽo như thế nào, sao có thể chống đỡ được, không tự chủ mà gật đầu đồng ý:
“Được rồi, về sau ta gọi ngươi là ‘Bồ Đào’."
“Ừm."
Bồ Đào vui vẻ hé miệng mỉm cười, ánh mắt cong thành độ cung xinh đẹp.
Đường Chính Ngôn phát hiện mình đã lạc đề, vội vàng kéo lấy sam y trong tay y nói:
“Ngươi đừng khâu nữa, ta tự mình làm. Nhìn xem ngón tay ngươi đều bị chọc chảy máu rồi, nhanh đi băng bó một chút."
Bồ Đào vốn muốn nhõng nhéo thêm một chút, nhưng mà nghĩ đến mình phải làm một ‘hiền thê lương mẫu’, sao có thể gây thêm phiền phức cho tướng công tương lai chứ? Vì thế ngoan ngoãn gật đầu một cái, nói:
“Được, vậy ta xuống phòng bếp dưới lầu nhìn xem, bảo tiểu nhị làm cho ngươi mấy món ăn ngon bồi bổ thân mình."
Đường Chính Ngôn dặn dò một câu:
“Không được quá đắt tiền."
“Đã biết, ngươi yên tâm, sẽ không lãng phí bạc."
Bồ Đào hé miệng mỉm cười, mắt đẹp liếc sang, ném một ánh nhìn quyến rũ cho Đường Chính Ngôn, vui vẻ ra ngoài.
Đường Chính Ngôn dặn dò mọi việc trong nhà cho Đường Chính Lễ xong, lại nhờ vả những người cùng thôn giúp đỡ chăm sóc hai đệ đệ. Người dân trong thôn Đường gia mộc mạc, vả lại Đường Chính Ngôn là người đọc sách duy nhất trong thôn, tất cả mọi người đều trông vào hắn làm rạng rỡ tổ tông, bởi vậy đều cực kỳ nhiệt tình vui vẻ mà đồng ý.
Đường Chính Ngôn chỉ mang theo hai bộ quần áo, còn lại đều là sách vở văn chương, thu dọn một cái hòm xiểng thêm một tay nải nữa.
Bồ Đào và hắn cùng đi, thân y không có vật dư thừa, chỉ có hai bộ quần áo tắm rửa thì thay, vẫn là do Đường Chính Ngôn sửa lại y phục cũ của mình cho y. Bởi vì y xếp đồ vật của mình chung một chỗ với Đường Chính Ngôn, liền tự giác coi mình như thư đồng của hắn, giúp hắn vác hòm xiểng, bảo kiếm của mình cũng bọc lại nhét ở bên trong.
Đường Chính Ngôn nói:
“Trong hòm xiểng đều là sách cùng giấy và bút mực, rất nặng, vẫn là để ta vác cho."
Bồ Đào nói:
“Ta sức lực lớn, vẫn là để ta làm đi."
Lời này ngược lại là sự thật. Tuy rằng Bồ Đào một lòng muốn làm một tiểu thư yếu đuối mảnh mai, nhưng thân nam nhi của y lại không thể thay đổi, vả lại người tập võ sức mạnh luôn lớn, Đường Chính Ngôn cùng Đường Chính Lễ hợp sức lại đều dọn không nổi đồ, mà y lại có thể dễ dàng dọn đi.
Bồ Đào trước kia cũng không biết khí lực của mình lớn như thế. Bởi vì trong nhà y đều là nam nhân, các ca ca đều có khí lực lớn hơn y, ngay cả tiểu đệ đệ Đông Phương Quân Nhân cũng có thể dễ dàng thắng được y. Vả lại y không cần làm việc nặng nhọc, việc làm tốn sức lực nhất cũng chỉ là bưng bát cơm thôi, cho nên y chưa bao giờ lưu ý đến việc này. Nhưng có một hôm, tảng đá mài ở hậu viện Đường gia bị vật gì đó làm kẹt Đường Chính Ngôn cùng Đường Chính Lễ muốn hợp sức dọn khối đá kia ra, xem tình hình bên trong thế nào, ai ngờ khênh kiểu gì cũng không ra.
Lúc ấy Bồ Đào đứng ở một bên cười ha ha. Đường Chính Ngôn ngược lại không bận tâm, Đường Chính Lễ vừa xấu hổ vừa giận dữ, nhảy sang một bên nói:
“Huynh thử dọn xem, nhìn xem huynh còn chê cười ta hay không."
Đường Chính Ngôn nói:
“Đừng phá. Tảng đá mài này rất nặng, xem ra phải dắt trâu đến kéo mới được."
Đường Chính Lễ đau lòng mà nói:
“Con trâu hôm nay đã làm việc cả một ngày rồi, để cho nó nghỉ ngơi một chút đi."
Con trâu này của Đường gia là một con trâu già, mà công việc hàng ngày phần lớn đều dựa vào nó làm, bình thường huynh đệ Đường gia đều yêu quý vô cùng.
Bồ Đào nói:
“Để ta thử một chút đi, ta chắc chắn là sẽ mạnh hơn con khỉ gầy đen này."
“Huynh nói ai là khỉ gầy đen!"
Đường Chính Lễ nhảy dựng lên.
Bồ Đào cười ha ha, phất tay áo đi qua giúp đỡ. Đường Chính Lễ cản Đường Chính Ngôn lại:
“Đại ca không được giúp, để huynh ấy tự dọn thử xem."
Đường Chính Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, cười nhìn bọn họ đùa nghịch.
Hai tay Bồ Đào ôm lấy viên đá phía trên tảng đá mà, dùng sức một cái, không khênh lên được. Đường Chính Lễ khẩn cấp ở một bên lớn tiếng cười nhạo. Bồ Đào cảm thấy xấu hổ buồn bực, thầm vận nội công, Minh Nguyệt thần công lập tức lưu chuyển toàn thân, tràn đầy hai tay. Sau đó y lại dùng sức, liền di chuyển được tảng đá nặng chừng trăm cân kia ra.
Lúc ấy Đường Chính Ngôn cùng Đường Chính Lễ cùng tiểu đậu đinh đứng ở một bên xem náo nhiệt đều mở to hai mắt há hốc miệng. Bộ dáng kia khiến Bồ Đào nhớ tới liền đau buồn không thôi.
Tiểu đậu đinh thậm chí còn tuyên bố:
“Tương lai đệ phải làm một đại lực sĩ giống như Phương Đình ca ca!"
Đáng thương Bồ Đào từ khi bốn tuổi liền lập chí làm một mỹ nhân nhu nhược khiến toàn bộ nam hài đều thích đến đánh nhau vì y, ai ngờ cố tình lại trở thành một ‘đại lực sĩ’ có sức mạnh siêu cường trong mắt người thường —— trời biết lúc y ở nhà tuyệt đối là người có sức lực yếu nhất a, thật sự là hối hận đến mức muốn đâm đầu vào tường.
Lúc ấy sao y lại hồ đồ đến mức đi dọn cái tảng đá kia chứ?
Nhưng là hối hận cũng vô dụng. Hình tượng tráng sĩ có sức mạnh vô cùng của y đã khắc thật sâu vào trong đầu huynh đệ Đường gia. Điều này khiến cho ngày sau dù Bồ Đào vẻ mặt yếu đuối mà giả bộ ngất xỉu ngã trước mặt Đường Chính Ngôn, Đường Chính Ngôn cũng vẫn cứ mặt không đổi sắc mà uống trà đọc sách, cho đến khi Bồ Đào phẫn nộ mà tự mình đứng từ dưới đất lên mới thôi.
Lại nói Bồ Đào chủ động đảm nhận trọng trách của ‘thư đồng’, xách cái hòm nặng nề kia của Đường Chính Ngôn lên cõng trên lưng, Đường Chính Ngôn khiêm nhường vài lần, nhưng nghĩ đến lấy khí lực của mình thực cõng đồ vật đến thị trấn, phỏng chừng cũng không còn sức lực để tham gia kỳ thi, bởi vậy đành để Bồ Đào cõng.
Trong thôn chỉ có duy nhất xe trâu của Đường Nhị gia là xe trâu tự chạy, mất thời gian một ngày mới đưa được hai người ra khỏi núi lớn, đến trấn nhỏ ngoài núi. Đường Chính Ngôn cảm tạ Nhị gia, cùng Bồ Đào đến một khách *** cũ nát dột mưa ở trấn trên ở một đêm, ngày hôm sau cõng bọc hành lý xuất phát đến thị trấn.
Bồ Đào từ nhỏ đến lớn chưa từng phải trải qua những ngày cực khổ như thế. Nhưng có lẽ là sống ở Đường gia mấy tháng, ít nhiều cũng có chút giảm bớt, lại có Đường Chính Ngôn khiến mình cảm thấy yêu say đắm bên người, trong lòng tràn ngập động lực, bởi vậy cũng có thể coi là thích ứng nhanh.
Bọn họ đi đường vài ngày, cuối cùng cũng đến được thị trấn, tìm một khách *** nhỏ ở lại.
“A…"
Bồ Đào hít sâu một hơi, ngũ quan nhăn nhúm lại cùng một chỗ.
“Kiên nhẫn một chút, rất nhanh là tốt rồi."
“Đừng, đừng chọc, ta chịu không nổi…"
Bồ Đào có chút nghẹn ngào mà cầu xin tha thứ.
“Ngoan, rất nhanh là tốt rồi. Lại thêm một lần nữa, lại thêm một lần nữa là tốt rồi."
“Oa oa oa… Từ bỏ, từ bỏ, người ta đau quá. A —“
“Được rồi được rồi, ra được là tốt rồi."
Cao thủ Đông môn trốn ở ngoài cửa sổ thiếu chút nữa phá cửa sổ xông vào: Cái tên thư sinh thối nát nhà ngươi làm chuyện xấu gì với tiểu chủ tử nhà ta vậy hả! Cho dù tiểu chủ tử của chúng ta một lòng muốn gả đi ngươi cũng không thể có gan chiếm nhiều tiện nghi như vậy được! (tâm hận không thể gả đi của tiểu Bồ Đào trong lòng toàn bộ người ở kinh thành đều biết…)
Bất quá hắn nhịn lại nhẫn, vẫn là quyết định trước tiên làm rõ tình hình trước, sau đó hắn vô số lần cảm thấy may mắn vì hành động ổn trọng của mình lúc đó. Bởi vì khi hắn khéo léo chọc một lỗ trên cửa sổ nhìn vào liền thấy, thì ra là thư sinh kia đang chọc mụn nước cho chủ tử nhà hắn.
Phù… Hoàn hảo hoàn hảo. Thì ra chỉ là mụn nước. A? Từ từ! Mụn nước? Mụn nước! Trời ạ! Chân của tiểu chủ tử nhà hắn!!!
Bồ Đào ngồi ở trên giường, không đi hài, lộ ra hai chân vô cùng thê thảm. Bàn chân bị cọ sát lộ ra mấy cái mụn nước, vừa mới bị Đường Chính Ngôn chọc vỡ từng cái một, nhìn qua cảm thấy có chút ghê người.
Đường Chính Ngôn dùng khăn vải sạch sẽ giúp y lau nước bẩn đi, rắc thuốc bột lên, cẩn thận dùng một miếng vải bông dài quấn kỹ lại, nói:
“Được rồi. Buổi sáng ngày mai sẽ giúp ngươi thay thuốc một lần nữa, mấy ngày này đi lại ít thôi, đợi đóng vảy là được rồi."
Bồ Đào thấp giọng đáp lại, cúi thấp đầu lúng ta lúng túng nói:
“Ta không phải là rất vô dụng chứ? Đi đường có một chút cũng không xong, còn khiến ngươi thêm phiền phức."
Y chưa từng đi đường xa như vậy, khi đi đến đất vườn của Đường gia làm giúp chút việc cũng sẽ không khiến y quá khổ cực. Mấy ngày nay y đi theo Đường Chính Ngôn chạy một đường, đi được hai ngày chân liền mọc mụn nước.
Lúc đầu y còn cố gắng chịu đựng, nhưng sau đó y đi đường khập khiễng, lúc hoạt động không che giấu nổi, đã bị Đường Chính Ngôn nhìn ra. Đường Chính Ngôn thấy chân y bị cọ sát quá mức, liền cầu một người đi xe trâu cùng đường ngang qua cho Bồ Đào đi nhờ một đoạn, nhưng người đánh xe này nhướng mắt không lên tiếng, Đường Chính Ngôn không còn cách nào khác, đành lục lọi trong bao quần áo nửa ngày, móc ra mười đồng đưa tới.
Cứ như vậy đoạn đường sau đó Bồ Đào ngồi ở trên xe trâu kia. Người đánh xe không chịu cho để cả hòm xiểng lên, Đường Chính Ngôn đành phải tự mình cõng, lúc đi vào thị trấn thiếu chút nữa thì ngất xỉu. Mà bởi vì lộ phí cho Bồ Đào đi nhờ xe, đã nhiều ngày nay hai người chỉ có thể lấy bánh mì để no bụng.
Đường Chính Ngôn sờ sờ đầu Bồ Đào, dịu dàng cười nói:
“Sao lại như vậy chứ. Ngươi không chỉ không mang thêm phiền toái cho ta, còn giúp ta một cái ơn lớn. Hòm sách kia thực sự rất nặng, nếu như không có ngươi cõng giúp ta đi một quãng đường xa như vậy, ta nhất định không thể kiên trì mà đi được đến thị trấn."
Bồ Đào ủ rũ nói:
“Nhưng là sau đó ta lại không được, đều là ngươi chăm sóc ra, còn mất rất nhiều tiền… Đều là do chân ta gây nên!"
Nói xong y liền oán giận mà đạp đạp chân giữa không trung.
Đường Chính Ngôn nhanh chóng ôm lấy hai chân y, quát:
“Nhanh đừng có lộn xộn, vừa mới bôi thuốc xong, cẩn thận lại làm bị thương!"
Nói xong nhẹ nhàng cởi khăn vải ra xem lại, chạm lên phía trên chân y.
Hai chân của Bồ Đào không lớn cũng không nhỏ, vừa không có bàn chân thô to của nam tử, cũng không phải là nhỏ nhắn mảnh mai như của nữ tử, mà là thon dài cân đối, mu bàn chân hơi gồ lên, da thịt phía trên trắng nõn mềm mại, cảm giác nhẵn mịn, móng trên mười đầu ngón chân cũng là hồng phấn.
Vừa rồi khi Đường Chính Ngôn bôi thuốc cho y thì lực chú ý vẫn luôn tập trung trên bàn chân cùng gan bàn chân vô cùng thê thảm của y, không chú ý những cái khác. Lúc này nhìn lại, trong lòng không khỏi hơi giật mình.
Hắn xuất thân từ gia đình thi thư lễ nghi, từ nhỏ đã được phu tử dạy dỗ, rất ít khi tiếp xúc tay chân với người khác. Nhưng sau khi cứu Bồ Đào, giúp y lau người thay thuốc, thậm chí gội đầu tắm rửa cũng đã làm, gần gũi không khác gì huynh đệ ruột thịt. Nhưng mặc dù là Đường Chính Lễ và Đường Chính Nghĩa, hắn cũng chưa từng cầm chân bọn họ. Động tác này dường như có chút…
Trong lòng hai người cùng dâng lên một loại cảm giác gần gũi kỳ lạ. Nhưng loại cảm giác này với Bồ Đào là vui mừng, còn với Đường Chính Ngôn là có hơi hoảng hốt.
Hắn vội vàng giúp Bồ Đào bọc kỹ khăn vải lại một lần nữa, nói:
“Ngươi nghỉ ngơi ở trong phòng, ta ra ngoài mua chút gì ăn.
Bồ Đào thấy hắn cầm hành lý ra khỏi cửa, đoán rằng hôm nay hắn có thể là muốn đi tìm hiệu cầm đồ để cầm di vật của mẫu thân. Trên người Đường Chính Ngôn có mấy lượng bạc y đều biết trong lòng, mấy khối bạc vụn ở khách *** ngày hôm nay đại khái là chỗ tiền cuối cùng của bọn họ.
Đường Chính Ngôn rời khách *** không lâu, Bồ Đào nghe thấy có tiếng gõ nhẹ nhàng truyền vào từ bên ngoài cửa sổ, hai nhanh một chậm.
Sắc mặt y hơi trầm xuống, ngồi ngay ngắn ở trên giường, trầm giọng nói:
“Vào đi!"
“Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!"
Một đại hán ăn mặc hết sức bình thường cung kính mà quỳ gối trước mặt Bồ Đào.
Bồ Đào mặt không đổi sắc nói:
“Ngươi thuộc phân bộ nào? Khi nào thì tìm được ta?"
“Thuộc hạ ở phân bộ Hãng Châu của Đông Môn, ở sơn đạo trấn trên nhìn thấy ký hiệu thiếu chủ để lại liền đuổi theo đến đây, hôm qua đã đuổi kịp thiếu chủ, vẫn đi theo đến bây giờ mới có cơ hội cầu kiến thiếu chủ."
Bởi vì ký hiệu Bồ Đào để lại yêu cầu bọn họ giữ bí mật, mà y một đường đi cùng Đường Chính Ngôn như hình với bóng, bởi vậy ám vệ này chỉ có thể chờ Đường Chính Ngôn rời đi mới có thể chủ động liên hệ.
Bồ Đào hỏi:
“Các ngươi có mấy người đến?"
Trong lòng y vốn muốn hỏi hiệu suất của Đông Môn sao lại chậm như thế, y ngây người ở Đường gia cũng hơn bốn tháng mà không tìm ra được y. Nếu không phải y ra khỏi thôn để lại ký hiệu trên sơn đạo, còn không biết đến năm nào tháng nào mới có thể đợi được người của Đông Môn hoặc là Vương phủ đến.
Nhưng lúc này y có việc gấp khác, bởi vậy hỏi điều mấu chốt trước.
“Vì tìm kiếm thiếu chủ, người của phân bộ Hãng Châu và Vương phủ đều xuất động, trên con đường này có thuộc hạ và hai người khác, đã truyền tin tức về tổng bộ, Vương phi và Đức Quận Vương điện hạ rất nhanh sẽ chạy đến đây."
Đông Phương Quân Thành bởi vì đánh một trận bên bờ Mân Giang lập được công lớn, sau khi chiến thắng quay về kinh thành liền bị phong làm Đức Quận Vương, tương lai chờ sau khi Đông Phương Quân Hòa đăng cơ, một danh hào Thân Vương là trốn không thoát. Hắn thân là người đầu tiên trong vài nhi tử của Tĩnh Thân Vương Đông Phương Hạo Diệp được phong tước. Đông Phương Quân Khiêm tuy là con trai trưởng, nhưng từ nhỏ đã định vị là thế tử, tương lai kế thừa vị trí Tĩnh Thân Vương. Đông Phương Quân Hòa đã là Thái tử, tự nhiên không cần phải nói, tương lai tiểu Bồ Đào Đông Phương Quân Đình không làm gì cả, làm một Quận Vương cũng không thành vấn đề.
“Phụ thân và nhị ca đều đến?"
Bồ Đào kinh sợ. Vì sao không phải là phụ vương cùng đại ca chứ? Nếu là hai người họ đến, mình khóc lóc hò hét, gì cũng có thể lừa gạt được. Nhưng phụ thân cùng nhị ca đến, chính là chạy trời không khỏi nắng.
Y có chút ngồi không yên, mông giật giật nói:
“Khi nào thì bọn họ đến?"
Lại hỏi:
“Đã tìm được Tiểu Trúc Tử chưa?"
Ám vệ kia trả lời:
“Vương phi điện tại tìm kiếm thiếu chủ ở Liễu Châu, khi có được tin tức muốn chạy đến đây đại khái cần thời gian hơn mười ngày. Đức Quân Vương tọa trấn Hãng Châu, đại khái năm ngày sau có thể chạy đến đây. Tiểu Trúc Tử nghe nói là đã được Quận Vương điện hạ tìm thấy."
Hoàn hảo, vẫn còn thời gian vài ngày nữa.
Bồ Đào suy tính nhanh chóng trong lòng, bất chợt hỏi:
“Trên người các ngươi mang theo bao nhiêu bạc?"
“A?"
Ám vệ kia trở tay không kịp, không khỏi sửng sốt.
Bồ Đào nhíu mày thúc giục:
“Tổng cộng là mang theo bao nhiêu?"
Ám vệ kia nhẩm tính một chút, nói:
“Bạc hiện tại có khoảng năm trăm hai. Nếu thiếu chủ có việc gấp, chúng ta có thể đến phân bộ gần đây lấy thêm, hiệu cầm đồ trong thành trấn này chính là của chúng ta, đại khái có thể lĩnh khoảng hai vạn."
Bồ Đào nghe được hai chữ ‘Hiệu cầm đồ’, hai mắt sáng lên. Y cũng không rõ lắm sản nghiệp của Đông Môn có cái gì, sớm biết rằng nơi này có sản nghiệp nhà mình, vừa rồi nên ám chỉ cho Đường Chính Ngôn một chút.
“Vừa rồi người kia ra ngoài muốn cầm một chiếc vòng tay bằng bạch ngọc dương chi, mặc kệ ngươi dùng cách nào, nhất định phải nghĩ cách dùng giá cao nhận về! Nhưng đừng làm quá khoa trương, cũng đừng cho hắn biết quan hệ của chúng ta, làm tự nhiên một chút, hiểu chưa?"
“Vâng!"
“Hắn mới đi ra ngoài một chốc thôi, đừng chậm trễ, ngươi nhanh đi làm việc! Nhanh đi nhanh đi!"
Ám vệ kia còn muốn hỏi dự định sau này của thiếu chủ, nhưng bị thiếu chủ thúc giục gấp gáp như thế, đành phải nhanh chóng nhảy ra ngoài sắp xếp.
Chiều tốt Đường Chính Ngôn ôm hành trang chậm rãi quay về, Bồ Đào chờ đến sắp mốc meo.
Đường Chính Ngôn vào nhà, thấy y thành thành thật thật mà ngồi ôm chăn ở trên giường, không khỏi mỉm cười, nói:
“Đói bụng rồi? Ta mua một con gà quay, kêu dưới bếp làm cơm canh, lát sẽ đưa lên."
Bồ Đào nhướng mày, làm ra vẻ rất kinh ngạc nói:
“Chúng ta lấy đâu ra tiền mà mua gà quay chứ?"
Từ sau khi lên đường đi cùng Đường Chính Ngôn, Bồ Đào đặc biệt thích dùng từ ‘chúng ta’ ‘chúng ta’ để nói, cảm giác hai người rất là gần gũi.
Đường Chính Ngôn cười ha ha.
“Ngươi trong núi đều có diệu kế, hiền đệ không cần lo lắng."
Bồ Đào hắn đem vòng ngọc của mẫu thân đi cầm trong lòng nhất định là rất khó chịu, nhưng lại miễn cưỡng và cười vui ở trước mặt mình, là không muốn làm cho mình lo lắng đi? Rõ ràng khóe miệng mở đến cực đại, trong ánh mắt lại không có ý cười.
Bồ Đào liền thấy đau lòng. Y lần đầu tiên cảm nhận được, thì ra thích một người là sẽ vui vì thấy hắn vui, buồn vì hắn u buồn.
Y vươn hai tay ra:
“Lại đây."
Đường Chính Ngôn hỏi:
“Làm gì vậy?"
“Lại đây đi."
Âm cuối của Bồ Đào có chút rung động, mềm mại, có chút ý làm nũng.
Đường Chính Ngôn không tự giác mà đi qua. Bồ Đào kéo hắn ngồi xuống giường, sau đó ôm lấy hắn.
Đường Chính Ngôn giật mình mà mở to mắt.
Bồ Đào vụng về ngốc ngốc mà vỗ vỗ lên phía sau lưng hắn, dịu dàng nói:
“Chờ sau khi ngươi trúng cử, chúng ta sẽ chuộc vòng tay của nương ngươi về."
Toàn thân Đường Chính Ngôn cứng đờ.
Bồ Đào học theo bộ dáng của phụ thân, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ phía sau lưng của hắn, cằm đặt ở trên bờ vai hắn, giọng nói mềm mại:
“Đường đại ca, mẫu thân ngươi ở trên trời nhất định cũng sẽ phù hộ cho ngươi! Ngươi nhất định sẽ trúng cử! Chờ ngươi làm rạng danh tổ tông rồi, chúng ta sẽ mang theo vinh quang mà chuộc vòng tay của nương ngươi về, cưới vợ cho ngươi!"
Đường Chính Ngôn đột nhiên cảm thấy hốc mắt cay cay. Hắn dần dần bình tĩnh lại, dựa vào đầu Bồ Đào, ôm lấy thắt lưng y, nhẹ giọng nói:
“Cảm ơn ngươi. Ta sẽ trúng cử. Nhất định sẽ trúng!"
“Ừm."
Đường Chính Ngôn biết sẽ không thể chuộc được vòng tay về, bởi vì hắn đã rơi vào đường cùng. Giá mà tiệm cầm đồ kia đều cao hơn hai nhà còn lại, cao đến mức ngoài dự đoán của hắn, vừa tròn năm trăm hai, nhiều gấp đôi so với hắn dự đoán. Hiện tại hắn không chỉ có tiền thi ở huyện và lộ phí sang năm vào kinh, nếu tiết kiệm một chút, còn có thể để lại một chút bạc phòng thân cho Chính Lễ và Chính Nghĩa.
Chờ tương lai hắn công thành danh toại, có bạc, chỉ sợ cũng là việc vài năm sau, khi đó vòng tay của mẫu thân không biết đã lưu lạc đến phương nào, sao có thể tìm lại được?
Vốn hắn cực kỳ đau lòng cực kỳ ủ rũ, nhưng lúc này ôm Bồ Đào, cảm nhận sự an ủi ngốc ngốc vụng về của y, đột nhiên cảm thấy vô cùng an tâm.
Từ sau khi mẫu thân qua đời, hắn trong nháy mắt biến thành đại nhân, không còn tư cách ngây thơ. Nhưng hiện giờ, bên cạnh có người quan tâm đến mình, để ý đến mình, an ủi mình, cảm giác này thật là tốt.
Buổi tối sau khi Đường Chính Ngôn ngủ rồi, Bồ Đào nhẹ nhàng điểm huyệt ngủ của hắn, sau đó mở cửa sổ ra, thấp giọng huýt một tiếng với bên ngoài.
Bọn họ ở ngay tầng hai, nhưng độ cao này đối với ám vệ đã sớm chờ đợi ở bên ngoài mà nói vốn không tính là chướng ngại.
Ám vệ kia nhẹ nhàng nhảy vào, quỳ xuống hai tay dâng đồ vật lên.
Bồ Đào nhận lấy, mở hộp ra liền thấy, chiếc vòng tay bạch ngọc quý báu đang an an tĩnh tĩnh mà nằm bên trong.
Bồ Đào vừa lòng gật đầu, nói:
“Ngươi làm rất rốt. Vòng tay này ta hiện tại không tiện lấy, ngươi giữ trước giúp ra, ngàn vạn lần không được làm hỏng, nhất định phải giữ thật tốt, biết chưa!"
“Thuộc hạ hiểu được!"
Ám vệ kia cẩn thận mà nhận lại hộp, cho lại vào trong lòng, trộm liếc người nằm trong giường một cái, chần chừ nói:
“Thiếu chủ, khi nào ngài quay về cùng thuộc hạ?"
Bồ Đào thản nhiên nói:
“Gấp cái gì. Nhị ca không phải là lập tức sẽ đến đây sao, chờ huynh ấy đến đây rồi nói."
“Nhưng mà… Ở nơi này, thật sự là khiến ngài ấm ức."
Bồ Đào nhẹ nhàng mỉm cười, nói:
“Không có gì ấm ức. Ta cảm thấy rất tốt."
Nói xong y không tự chủ được mà nhìn lướt qua người trên giường.
Ám vệ kia dưới ánh trăng thấy đôi mắt của Bồ Đào khi nhìn về phía Đường Chính Ngôn thì tràn đầy tình ý dịu dàng quả thực đến sắp tràn ra, không khỏi cảm thấy run sợ, thầm kêu không xong. Tiểu chủ tử nhà hắn không phải là xuân tâm đã nảy mầm đi?
Bồ Đào nói:
“Ngươi lui xuống trước đi. Mấy ngày nay đừng đến tìm ta, chờ nhị ca đến đây lại nói."
Ám vệ muốn nói lại thôi, nhìn Đường Chính Ngôn ngủ ở trên giường, nhớ tới dặn dò của chủ tử, liền chần chừ nói:
“Thiếu chủ, ngài và người này cùng giường cùng gối, nếu như bị Vương phi và Quận Vương điện hạ biết… Cái này, cái này sợ là không ổn. Ngài…"
“Hỗn xược! Việc của bổn thiếu gia từ khi nào thì đến lượt ngươi quản! Chỉ cần ngươi không lắm miệng nhiều lời, ai biết được? Nhanh câm miệng rồi cút đi cho ta! Không cho phép không được đến tìm ta nữa!"
Nói xong đạp một cước đến.
Ám vệ đáng thương kia không dám phản kháng, vội vàng xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ.
Bồ Đào đóng cửa sổ lại thật chặt, sắc mặt thay đổi mấy lần. Ám vệ này rõ ràng là người của nhị ca y, nếu không sẽ không can thiệp nhiều như thế. Lập trường của nhị ca y cơ bản là cùng một kiểu với phụ thân y, cũng không muốn y sớm lập gia thất (căn bản là không hy vọng y ‘gả đi’ có được không?), sau khi y lên mười tuổi thì đã điều tra toàn bộ bằng hữu y kết giao một lần, cũng cấm chỉ y không được mặc nữ trang nữa.
Nhưng Bồ Đào lại không biết, bởi vì việc của Tề Hoành Thành, Đông Phương Quân Thành sợ đệ đệ lại đau lòng chịu thiệt, bởi vậy cố ý dặn dò thủ hạ chính là lưu ý đến người nhiều hơn một chút, hy vọng y không bị người ta lừa gạt nữa.
Bồ Đào nghĩ đến nhị ca cùng phụ thân sắp đến rồi, đã cảm thấy đầu đau vô cùng. Y thật sự không muốn nhanh rời khỏi Đường Chính Ngôn như thế, sớm biết thế trên đường núi xuống trấn không nên để lại ký hiệu. Nhưng mà không để lại ký hiệu, y sẽ không có nhiều bạc như vậy để chuộc lại vòng tay của Đường phu nhân.
Ai! Nếu bản thân y có tiền thì tốt rồi, về sau nhất định nhớ rõ ra ngoài phải mang theo nhiều bạc! Tự mình mang theo! Không thể lại đặt trên người Tiểu Trúc Tử!
Bồ Đào buồn bực trong lòng, trở lại bên giường lẳng lặng nhìn gương mặt say ngủ của Đường Chính Ngôn.
Gương mặt của Đường Chính Ngôn vốn chỉ có thể tính là ngũ quan đoan chính, ở dưới ánh trăng có vẻ đặc biệt tuấn mỹ, hơn nữa đôi môi có độ dày vừa phải, khiến Bồ Đào nhìn mà tim đập thình thịch.
Ba ngày sau bắt đầu kỳ thi huyện, cho dù khi đó Đông Phương Quân Thành không đến, thời gian Bồ Đào và Đường Chính Ngôn ở chung cũng không nhiều.
Vừa nghĩ tới sắp phải chia lìa, trong lòng Bồ Đào khó chịu muốn chết, đột nhiên trong lòng chợt sinh can đảm làm ác… A không, là đột nhiên dũng khí mười phần, bò lên giường sờ sờ mặt Đường Chính Ngôn, sau đó chậm rãi cúi người xuống…
Không được không được, tim sắp nhảy ra ngoài!
Bồ Đào cũng không chịu thua kém, mắt thấy môi cũng sắp dán lên rồi, y hít sâu một hơi đứng thẳng dậy liều mạng vỗ về trái tim.
Đừng khẩn trương đừng khẩn trương, hắn sẽ không tỉnh, đã điểm huyệt ngủ rồi mà!
Bồ Đào nắm chặt tay! Đêm nay bất kể như thế nào cũng phải chiếm được chút lợi!
Chính là, bản thân y còn chưa từng hôn nam nhân đâu, thật khẩn trương…
Bồ Đào nuốt muột ngụm nước miếng, nhìn chằm chằm vào gương mặt say ngủ của Đường Chính Ngôn, lần thứ hai lấy hết dũng khí, chu đôi môi dày dặn ra, vẻ mặt nghiêm túc mà chậm rãi cúi người xuống.
Nhẹ nhàng, chậm rãi, ấm áp mà mềm mại, hai đôi môi cánh hoa cuối cùng cũng chạm vào.
Cảm giác trong một chớp mắt kia là không thể nào hình dung. Bồ Đào chỉ cảm thấy trời đất dường như không còn tồn tại nữa, chỉ có nhiệt độ cơ thể và hô hấp của người này. Chân thật như vậy, cảm giác da thịt gần gũi.
Y ngừng thở, không biết qua bao lâu mới chậm rãi rời đi, nhìn người trong giấc ngủ say không hề phát hiện ra, trong lòng lại là vui sướng lại là chua xót. Loại cảm giác chua ngọt này đối với y mà nói là vô cùng xa lạ, cho dù là với Tề Hoành Thành lúc trước cũng chưa từng có. Có lẽ… Đây là yêu mà phụ vương thường nói đi?
Bồ Đào ngây ngốc mà mỉm cười, chọc chọc mặt Đường Chính Ngôn, tự nói một mình:
“Đường Chính Ngôn, ngươi có bản lĩnh gì chứ, có thể khiến người tài mạo song toàn tuyệt đại vô song như ta coi trọng ngươi đâu? Ai, ta rốt cuộc thích ngươi ở chỗ nào chứ? Lại còn mê muội đến như thế… Thật muốn gả cho ngươi mà."
Bồ Đào thì thào mà nói ra lời trong lòng. Một câu cuối cùng vừa ra khỏi miệng, bản thân y lại đỏ bừng mặt.
Trước đây y vẫn luôn do dự về vấn đề thân phận của hai người, chưa từng suy nghĩ qua việc sau này thật sự ở cùng với Đường Chính Ngôn. Nhưng lúc này y chậm rãi nhớ lại Đường Chính Ngôn cẩn thận như thế nào khi trị thương cho y, dịu dàng như thế nào mà gội đầu cho y, nghiêm khắc như thế nào mà dạy dỗ y, mềm nhẹ như thế nào mà chọc vỡ bọt nước trên chân y… Từng việc từng việc, từng chút một, lại khắc vào lòng y thật sâu.
Giờ này khắc này, Bồ Đào đột nhiên hạ quyết tâm, mặc kệ gặp phải ngăn trở và khó khăn thế nào.
“Ta muốn gả cho ngươi!"
Bồ Đào cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của Đường Chính Ngôn, ghé vào lỗ tai hắn dịu dàng mà kiên định lập lời thề:
“ĐườngChính Ngôn, Đông Phương Quân Đình ta muốn gả cho ngươi!"
Đường Chính Ngôn còn không biết người huynh đệ hắn vừa tỉnh dậy bên cạnh đã chuẩn bị tốt dự định làm lão bà của hắn. Còn ba ngày nữa là đến kỳ thi huyện, hắn vội vàng đến nha môn báo tin, đi tìm một vài học trò hỏi thăm tin tức về kỳ thi, chuẩn bị đồ đạc vào thi.
Nhưng hắn vẫn là phát hiện Bồ Đào có vài hành vi kỳ lạ. Không biết có phải là ảo giác hay không, mấy ngày nay ánh mắt Bồ Đào nhìn hắn đều giống như là… thê tử đang chuẩn bị cho phu quân dự thi, dịu dàng lại hiền lành.
Đường Chính Ngôn vì suy nghĩ của mình mà 囧một chút. Nhưng khi nhìn Bồ Đào kiên nhẫn mà giúp hắn chuẩn bị đồ đạc cho cuộc thi, thậm chí còn mua kim về giúp hắn may vá y phục, thật sự là bị hoảng sợ.
“Hiền đệ, việc này ngươi không cần làm giúp ta, ta tự mình làm là được rồi."
Đường Chính Ngôn nhìn Bồ Đào đâm ba mũi kim, nhưng mỗi kim đều dừng ở trên đầu ngón tay của mình, không khỏi hết hồn. Hắn cũng không muốn mặc một bộ y phục dính máu đi vào trường thi đâu.
“Đường đại ca, về sau ngươi không cần gọi ta là hiền đệ, gọi ta Bồ Đào là được rồi."
“A?"
Đường Chính Ngôn không kịp phản ứng. ‘Bồ Đào’? Đó là loại xưng hô gì chứ?
Gương mặt Bồ Đào đỏ bừng, ngượng ngùng mà nói:
“Bồ Đào là nhũ danh của ta, người nhà ta đều gọi như vậy. Đường đại ca, ngươi về sau gọi ta là ‘Bồ Đào’ đi."
“Cái này không tốt lắm… Ngươi có tên tự không? Nếu không ta gọi tên tự của ngươi đi."
Có nơi nào giữa bằng hữu, huynh đệ dùng nhũ danh để xưng hô chứ? Hơn nữa cái nhũ danh này của Phương Đình… Cũng có hơi đặc biệt. Sao lại gọi là ‘Bồ Đào’ chứ? Chẳng lẽ huynh đệ của y còn có nhũ danh là ‘Bình Quả’, ‘Áp Lê’ hoặc ‘Hạnh Nhân’ sao? (Đại ca ngươi thật giỏi, tên của tiểu đệ của Bồ Đào thật sự là Hạnh Nhân đó…)
“Ta còn chưa lập quan, sao có tên tự được chứ. Đường đại ca, ngươi cứ gọi ta là Bồ Đào đi. Hay là Đường đại ca không coi ta là người một nha?"
Bồ Đào chu đôi môi dày dặn nhỏ nhắn lên, đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng nhu hòa xinh đẹp.
Đường Chính Ngôn trước khi quen biết Bồ Đào thì chưa từng bị người nào nhõng nhẽo như thế nào, sao có thể chống đỡ được, không tự chủ mà gật đầu đồng ý:
“Được rồi, về sau ta gọi ngươi là ‘Bồ Đào’."
“Ừm."
Bồ Đào vui vẻ hé miệng mỉm cười, ánh mắt cong thành độ cung xinh đẹp.
Đường Chính Ngôn phát hiện mình đã lạc đề, vội vàng kéo lấy sam y trong tay y nói:
“Ngươi đừng khâu nữa, ta tự mình làm. Nhìn xem ngón tay ngươi đều bị chọc chảy máu rồi, nhanh đi băng bó một chút."
Bồ Đào vốn muốn nhõng nhéo thêm một chút, nhưng mà nghĩ đến mình phải làm một ‘hiền thê lương mẫu’, sao có thể gây thêm phiền phức cho tướng công tương lai chứ? Vì thế ngoan ngoãn gật đầu một cái, nói:
“Được, vậy ta xuống phòng bếp dưới lầu nhìn xem, bảo tiểu nhị làm cho ngươi mấy món ăn ngon bồi bổ thân mình."
Đường Chính Ngôn dặn dò một câu:
“Không được quá đắt tiền."
“Đã biết, ngươi yên tâm, sẽ không lãng phí bạc."
Bồ Đào hé miệng mỉm cười, mắt đẹp liếc sang, ném một ánh nhìn quyến rũ cho Đường Chính Ngôn, vui vẻ ra ngoài.
Tác giả :
Thập Thế