Tiểu Bảo Bối! Tôi Tìm Được Em Rồi
Chương 24: Anh Là Sự Khoan Dung Mà Ông Trời Dành Cho Em
Hai mắt Vương Nhất sáng lên sau khi đạt được mục đích mà mình mong muốn.
Anh liền rời khỏi người Thiên Tâm mà bế cô lên phòng anh đã chuẩn bị sẵn cho cả hai sau khi kết hôn...
"Em nói anh muốn làm gì cũng được đúng không bảo bối nhỏ..."
Thiên Tâm ngoài gật đầu ngại ngùng thì không biết nên nói thêm điều gì.
Vương Nhất cúi xuống hôn lấy đôi môi ngọt ngào trước mặt một lúc liền đỡ cô ngồi thẳng dậy mà cởi áo ra giúp Thiên Tâm...
"Em tự cởi nó hay để anh giúp em..."
Thiên Tâm xua tay về phía Vương Nhất liền vòng tay ra sau cởi áo bra, cô vội vàng nằm xuống lại lấy hai tay che lấy nơi mềm mại trước mặt, tránh ánh mắt thèm khát của nam nhân cứ nhìn chằm chằm vào chúng...
Vương Nhất biết dù anh có bảo cô bỏ hai tay ra chưa chắc gì cô đã bỏ.
Anh liền tự động gỡ hai tay cô để sang hai bên, người hơi cúi xuống thưởng thức sự mềm mại lẫn xúc cảm mãnh liệt do chúng đem lại...
Lúc trước có nghe Hàn Nam Phong kể nơi này của phụ nữ vô cùng mềm mại và thơm ngon nhưng anh lại chẳng màn để tâm.
Đối với một bác sĩ đã nhìn qua hàng ngàn cái cơ thể con người, anh chỉ nghĩ chúng y chang nhau.
Nhưng bây giờ chạm vào Thiên Tâm lại khác...
"Mềm thật đấy..."
Thiên Tâm liền nâng đầu anh lên mà hôn lấy, tay anh vẫn ở trước ngực cô mà xoa nắn chưa một lúc nào dừng lại...
"Ưm..đừng xoa nữa..."
Cả cơ thể nữ nhân giật nảy lên khi Vương Nhất đưa tay xuống chạm vào nơi mẫn cảm của cô.
Tuy cảm giác vô cùng lạ lẫm nhưng không hề tệ như cô tưởng tượng...
"Anh nghĩ là được rồi đấy..."
"Hả...á...a..."
Thiên Tâm chưa kịp hiểu gì nhưng dường như có thứ dị vật nào đó đang xâm nhập vào cơ thể cô từ phía dưới.
Nó đang một lúc tiếng vào bên trong cô càng sâu hơn, đến khi gặp vật ngăn cản Vương Nhất liền dùng sức mà đâm mạnh vào hơn...
"Á...á...đau quá...cút...ra..."
Thiên Tâm bàng hoàng hét lên đau đớn muốn đẩy cái thứ đang ở bên trong cơ thể mình ra, nhưng anh nào để cô được như ý liền cúi xuống hôn lấy những giọt nước mắt nóng hổi trên khuôn mặt đỏ ửng của nữ nhân...
"Ngoan nào em yêu...một lúc nữa sẽ hết đau thôi.."
Vương Nhất hôn lên những điểm nhạy cảm trên cơ thể Thiên Tâm, để cô có thể thả lỏng đôi chút cho anh dễ dàng chuyển động.
Vì đây là lần đầu tiên cả hai biết được khoái cảm do việc làm tình mang lại nên Vương Nhất không dám đòi hỏi quá nhiều từ cô...
Hai cơ thể trần trụi quấn quít lấy nhau suốt cả buổi trưa, đến khi Thiên Tâm ngủ thiếp đi trước thì anh cũng ngừng lại mà chuẩn bị lau người sạch sẽ giúp cô ngủ ngon hơn.
Vương Nhất hôn khẽ lên trán Thiên Tâm liền cùng cô ngủ một giấc đến tận chiều...
Thiên Tâm chớp chớp mi mắt tỉnh dậy trước, cô liền cảm nhận phía dưới không quá đau như lời đồn sau khi trải qua lần đầu tiên, cơ thể cũng vô cùng sạch sẽ không có chút mùi tanh nào.
Nhưng eo cô đang bị tên nam nhân nằm kế bên giữ chặt không thể nhúc nhích.
Thiên Tâm có chút đói liề gỡ tay anh ra khỏi người cô...
"Em...đi đâu đấy...ngủ thêm chút..."
Giọng nói vẫn còn ngái ngủ của Vương Nhất vang lên, mắt anh vẫn còn đóng chặt nhưng miệng cứ lầm bầm nói làm Thiên Tâm có chút buồn cười.
Cô hôn nhẹ lên trán anh liền an ủi Vương Nhất như đưa trẻ đang làm nũng...
"Em làm chút đồ ăn cho anh nhé...lát trở lại liền..."
Vương Nhất gật gật đầu liền để cô rời đi.
Thiên Tâm mặc tạm chiếc váy xòe mà đi xuống bếp tìm kiếm gì đó của thể ăn được chống cơn đói...
"Tiểu thư tìm gì vậy...tôi có thể giúp..."
Thiên Tâm liền xua tay bảo không cần làm phiền, cô sẽ tự làm được để người hầu rời đi.
Thiên Tâm thấy trong tủ lạnh còn ít cà chua với trứng và một gói mì, cô liền nấu một nồi canh ngon lành mà ăn một mình...
"Sao em lại không nấu cho anh..."
Vương Nhất chỉ mặc mỗi cái quần dài mà đi xuống, toàn bộ thân trên của anh đều không mặc gì làm Thiên Tâm có chút sặc đồ ăn...
"Anh mau mặc áo vào rồi em sẽ cho anh ăn cùng...được chứ..."
Vương Nhất nghe lời liền mặc áo người hầu chuẩn bị, anh liền ra bàn mà ngồi bên cạnh Thiên Tâm...
"Tại sao phải mặc áo cơ chứ..."
Thiên Tâm quan sát xung quanh biệt thưn đa số đều là nữ hầu, chỉ có vệ sĩ là nam nhưng đều phân bố ở bên ngoài.
Cô không muốn nam nhân của mình bị người khác nhìn thấy...
"Không mặc áo sẽ bị bệnh đấy...mà bị bệnh sẽ không được ngủ cùng em đâu..."
Vương Nhất đương nhiên không tin cái lý do trẻ con đầy ấu trĩ mà Thiên Tâm bịa ra, chẳng lẽ cô quên mất chồng mình làm nghề gì rồi hay sao.
Nhưng anh cũng cảm thấy vui vì cô cũng biết ghen tuông...
"Để em lấy bát đũa cho anh..."
Thiên Tâm đứng dậy lấy bát giúp Vương Nhất, cô cũng gắp mỳ vào bát giúp anh, cuối cùng là chan thêm nước cà chua...
"Cảm ơn em..."
Vương Nhất đón lấy bát mỳ nóng hổi từ tay Thiên Tâm.
Cả hai cùng tận hưởng một buổi chiều bình yên bên nhau sau bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống.
Vương Nhất dẫn Thiên Tâm đi bộ để thức ăn được tiêu hóa bớt, tối ngủ cho ngon...
"Em có thấy hối hận về chuyện gì không..."
Thiên Tâm liền lắc đầu, cô không bao giờ có khái niệm hối hận về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Vì điều gì đã qua rồi sẽ cho vào dĩ vãng, để khi nhớ đến không tránh khỏi đau lòng...
"Em không hối hận...chỉ là có chút tiếc nuối tại sao không đón nhận tình cảm của anh sớm hơn..."
Vương Nhất vui vẻ xoa đầu cô, đúng thật chỉ biết nói mấy câu làm người khác rung động...
"Còn anh chỉ muốn cảm ơn em..."
Tiếng gió cùng lá cây xào xạc như một bản nhạc thô lỗ buổi chiều muộn như cái cách chúng ta gặp nhau lần đầu vậy.
Bước chân của cả hai đứng lại, chỉ âm thầm nhìn nhau rồi nở nụ cười mãn nguyện vì đối phương và vì tất cả mọi thứ đã trải qua...
Ít ra thì ông trời đã khoan dung với em nhưng không hề lấy lại...
Ít ra em là người vô tội khi gặp được anh...
Ít ra người yêu em lại chính là anh...
Ít ra anh vẫn luôn ở đây...
Quá khứ không tốt đẹp thì sao chứ, quá khứ bẩn thỉu vùi dập thì sao chứ...chẳng phải em vẫn sẽ hạnh phúc như cái cách em hằng mơ ước hay sao.
Chỉ cần em sống một cuộc đời bình yên, chắc chắn ông trời sẽ khoan dung với em nhưng cái cách mà anh xuất hiện lần đầu tiên...
Em gặp anh vào buổi tối đau buồn...
Em gặp anh khi trái tim bị tổn thương...
Em gặp anh khi tình yêu chớm nở...
Em gặp anh khi chúng ta vẫn còn yêu...
END.